Đồng nói vô kỵ
Trên mặt Liên Trạch Hạo một trận đỏ một trận xanh, nữ nhân này cùng người trong miệng tỷ tỷ hình dung căn bản không giống nhau, mấy câu nói đó phảng phất như trong bông có kim, nghe bình thản dịu ngoan, kì thực như một thanh lợi kiếm, đâm thẳng vào phổi của người ta. Đây không phải là đem Liên phủ của hắn đem lên trên giá để nướng sao? Không nói An vương nghe xong những lời này trong lòng khó chịu, nếu cha hắn biết, sợ rằng trong lòng cũng nổi lên ý muốn đánh chết hắn. Công cao đắp chủ là tối kỵ của người làm thần tử, hắn dù có hỗn đản, đạo lý này còn là hiểu.
Chỉ là muốn cùng nữ nhân này so cao thấp, không cẩn thận tí, liền biến thành người hai phủ phân tranh? Liên gia hắn dám cùng An vương phủ đối nghịch? Trừ khi là cả nhà đều chán sống.
"Vương phi nương nương, thảo dân không phải ý này." Hai tay Liên Trạch Hạo quơ loạn, muốn giải thích, cũng không biết từ đâu nói lên.
"Thế nhưng ta nghe chính là cái ý này a Thành vương, ngài nghe ra ý gì khác sao?" Liễu Tâm Mi hướng Mộ Dung Dật Ninh nháy mắt một cái.
Trong lòng Mộ Dung Dật Ninh nhảy một cái, chưa từng có một nữ nhân nào đối với hắn làm ra động tác thân mật như vậy đi thần tình mặc dù có chút ái mụi, ánh mắt của nàng cũng bằng phẳng. Mộ Dung Dật Ninh chợt phát hiện thế gian này còn có một đôi mâu sạch sẻ không nhiễm một hạt bụi nào, như thanh tuyền trong núi, không dính bất kỳ tạp chất của trần thế.
"Tứ hoàng thúc, nương ta đẹp không?" Tiểu tử kia hình như nhìn ra cái gì, bỡn cợt hỏi.
"Khụ khụ..." Mộ Dung Dật Ninh xém tí bị nước miếng của mình làm cho sặc chết, hắn chột dạ đem đầu chuyển hướng khác, đại khái nhịn không được ở trên cái mông nhỏ không nhẹ không nặng bấm một cái.
"Ai u." Siêu Phàm bị đau kêu lên, vừa muốn nói gì, Mộ Dung Dật Ninh như bồi thường đem một cái ngọc bội bỏ vào trong lòng của nó, lực chú ý của tiểu tử kia liền bị hấp dẫn đi.
"Bản vương ngu dốt, nghe không ra Liên thiếu gia còn có ý gì khác. Nhưng cũng khó trách, Liên học sĩ nhiều năm làm chủ khảo khoa thi, thiên hạ này sĩ tử xuất từ môn hạ của ông rất nhiều, ai dám không nể mặt Liên đại nhân?" Mộ Dung Dật Ninh thêm dầu vào lửa nói. Liên Trạch Hạo, ngươi không phải đến bản vương cũng không để vào mắt sao? Lần này, đủ cho ngươi một trận no nê.
"Thành vương thiên tuế, Vương phi nương nương, ngàn sai vạn sai đều là tiểu nhân sai, cầu xin hai vị đại nhân không nên chấp nhặt với tiểu nhân, giơ cao đánh khẽ tha cho ta một lần này" Liên Trạch Hạo là triệt để nhận đồng. Mặt mũi có quan trọng như thế nào, cũng không băng mạng quan trọng.
"Ta là nữ nhân, không phải đại nhân." Liễu Tâm Mi đặc biệt cố ý nói. Như vậy ta có thể so đo với ngươi đi?
"Phốc" Mộ Dung Dật Ninh cũng không nhịn được bật cười, vị tẩu tử này của hắn rất thú vị, thì ra có mấy lời, còn có thể giải thích như vậy a.
Một cước đem Liên Thất Nhi đá cho quỳ xuống, hắn cúi thấp người nói: "Thành vương thiên tuế, Vương phi nương nương, đều là cẩu nô tài không có mắt, muốn đánh muốn phạt, tùy ngài xử lý."
Vừa thấy chủ tử đem hắn đẩy ra, Liên Thất Nhi cũng sợ, liên tục dập đầu cầu xin tha thứ: "Thành vương tha mạng a, Vương phi nương nương tha mạng a tiểu nhân không dám ỷ thế hiếp người nữa, càng không dám vì hổ mở đường."
Tức đến Liên Trạch Hạo lại hung hăng cho một cước, nói năng lộn xộn gì đây? Đây không phải là rõ ràng nói với người ta, chủ tử như hắn cũng không phải là đồ gì tốt sao?
Liễu Tâm Mi và Mộ Dung Dật Ninh nhìn nhau cười, lại tự xoay đầu đi hướng khác.
Mộ Dung Dật Ninh chậm rãi mở miệng: "Chuyện này liên quan đến thể diện hoàng gia, bản vương cũng là người trong hoàng thất, tự nhiên là phải tránh hiềm nghi. Người đâu, lấy tấm thiếp của bản vương, đem hai người này đưa đến nơi kinh triệu doãn Tống đại nhân, để hắn theo lẽ công xử lý."
"Vương gia tha mạng, Vương gia tha mạng." Liên Thất Nhi liên tục cầu xin tha thứ.
Liên Trạch Hạo biết, mình là khó thoát một kiếp. chẳng qua nổi sợ trong lòng không có mấy phần, hắn hiện tại tình nguyện tin lời của tỷ tỷ nói xấu Liễu Tâm Mi đều là thật, chỉ có như vậy, Mộ Dung Dật Phi mới sẽ không cùng Liên phủ so đo. Chỉ cần có thể qua cửa ải của Mộ Dung Dật Phi, chuyện này có thể chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ.
Thấy thiếu gia bị người của Thành vương mang đi, gia nô giải tán lập tức, mau chóng hồi phủ gấp báo tin cho lão gia.
"Lần này tốt rồi, chúng ta có thể sống mấy ngày yên tĩnh."
"Ai biết được, từ xưa quan lại bao che cho nhau. Hơn nữa, Liên gia cùng An vương phủ lại có quan hệ thông gia, hay là sau cùng cũng không giải quyết được gì."
"Lần này là Thành vương tự mình đốc thúc, huống chi đắc tội An vương phi, Liên thiếu gia dù thế nào cũng sẽ nếm chút khổ sở."
"Đây là người An vương mười dặm hồng trang cưới về Liễu vương phi, quả thật là một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành."
Liễu Tâm Mi nghe đề tài nghị luận chậm rãi từ trên người của Liên Trạch Hạo chuyển dời đến bản thân, liền muốn rời đi.
"Vương phi tẩu tẩu, ta đưa ngươi về?" Tiểu oa nhi còn treo ở trên người của hắn, không chịu xuống.
"Thành vương tiện đường sao?" Liễu Tâm Mi quay đầu lại hỏi.
Ách, hình như không tiện đường, thế nhưng không sao.
"Tẩu tẩu lên xe." Không trả lời vấn đề của nàng, Mộ Dung Dật Ninh trực tiếp làm một thế mời.
Ha hả, được ai nói qua, nam nhân nếu là có tâm, nữ nhân dù ở nơi nào bọn họ đều là tiện đường.
Mặt của Liễu Tâm Mi bỗng nhiên đỏ lên, nàng đang suy nghĩ gì đấy? Nam nhân này là đệ đệ của tên hỗn đản kia a, chẳng qua là giúp nàng hai lần mà thôi, thuần túy là nể mặt mũi của anh hắn đi?
Vì để tránh cho xấu hổ, Liễu Tâm Mi lôi Liễu Diệp Nhi cùng ngồi vào trong, bằng không cô nam quả nữ này, dễ đưa tới lưu ngôn phỉ ngữ.
"Tứ hoàng thúc, sau này chúng ta có khó khăn, người có còn xuất hiện không?" Siêu Phàm ngồi cùng Mộ Dung Dật Ninh.
Đồng ngôn vô kỵ a chẳng lẽ hắn sau này đều phải đi theo dõi hai mẹ con họ sao?
Bàn tay to âm áp vỗ nhẹ nhẹ đỉnh đầu của Siêu Phàm, hắn ôn hòa cười cười: "Tứ hoàng thúc không phải thần tiên, phụ vương của ngươi cũng có thể bảo vệ ngươi."
"Hắn?" Gương mặt của Siêu Phàm không tình nguyện, "Ta lại hy vọng mình là nhi tử của tứ hoàng thúc."
Không nên mỗi lần gặp mặt đều nhắc tới vấn đề này, có được hay không? Mẫu thân ngươi sẽ rất thẹn thùng. Nếu như có thể chọn lựa, Liễu Tâm Mi cũng không hy vọng mình có một vị phu quân mặt lạnh lòng cũng lạnh như vậy.
"Ngươi đã học vỡ lòng biết chữ chưa?" Mộ Dung Dật Ninh vội vã đổi chủ đề, hài tử này thông minh lanh lợi, tẩu tử cũng không như đồn đãi nhu nhược vô năng, sao nhị ca hoàn toàn không để ở trong lòng?
Siêu Phàm lắc đầu, mẫu thân cũng đã nói hắn nên đi học.
"Đang muốn tìm một vị tiên sinh dạy dỗ nó, Thành vương nếu là có người thích hợp, giới thiệu cho ta một người." Liễu Tâm Mi nghĩ đây là một cái đề tài tương đối thích hợp tham thảo, hai mắt của nàng bôi đen, không quen biết ai, Mộ Dung Dật Phi đã không quản nàng, đối với đứa con trai này cũng sẽ không để ở trong lòng.
"Được." Mộ Dung Dật Ninh đáp ứng một tiếng, tìm một người bác học đa tài không phải việc khó gì, chỉ là huynh đệ bọn hắn đều là văn võ song toàn, hài tử này là hoàng tôn Tây Sở, tự nhiên cũng phải vâng theo tổ huấn.
"Vương phi tẩu tẩu, có nghĩ đến tìm cho tiểu thế tử một võ sư phụ?" Mộ Dung Dật Ninh đề nghị.
Bình luận facebook