Gặp chuyện bất bình
Không đợi Liễu Tâm Mi ra tay, một đạo thân ảnh lam nhạt bay lên một cước, liền đem cái gia đinh kia đá ra xa mấy mét.
Cái này rất nặng, người kia nửa ngày cũng không bò dậy nổi. Trên mặt nóng hừng hực, không chỉ là đau vì trúng một bạt tai, cả khuôn mặt đều đau. Hắn dùng tay lau một cái, liền dính mấy vết máu đỏ tươi.
"Người nào không có mắt..." Một câu mắng còn chưa xong, bỗng nhiên lập tực ngậm miệng lại, vẻ mặt hoảng sợ nhìn nam nhân trước mặt.
Nam nhân này một thân cẩm y lam sắc, vai rộng, eo nhỏ, lông mày đen đặc lúc này hơi chau lại, đôi mắt sáng như tinh thần bắn ra ánh sáng uy nghiêm, lạnh lùng nhìn chăm chú vào người nọ.
"Ngươi nói ai không có mắt?" Giọng nói và thần tình đều lạnh lùng, khí thế cao cao tại thượng làm người ta cảm thấy áp lực.
"Là tiểu nhân mắt chó đui mù, đụng phải đại giá của Vương gia. Vương gia thứ tội, Vương gia tha mạng a." vẻ mặt người nọ cầu xin, liên tục khóc than.
"Tứ hoàng thúc?" Siêu Phàm ngạc nhiên kêu một tiếng, lập tức vui sướng chạy tới, mở hai tay nhỏ ra liền hướng hắn nhào tới.
Ngọn gió tháng sáu trong nháy mắt thổi tan lớp băng kia, mặt Mộ Dung Dật Ninh nở nụ cười cúi người xuống, đem thân thể mềm mại nho nhỏ ôm lên.
Siêu Phàm không chút nào sợ người lạ liền đưa cánh tay ra, ôm trên cổ của hắn, vui vẻ cười với hắn.
Gia đinh kia liền xanh mặt, hài tử này lại cùng Thành vương thiên tuế có quan hệ?
"Ngươi là hạ nhân trong phủ người nào? Gọi chủ tử của ngươi đến đây hỏi chuyện." Mộ Dung Dật Ninh mặt lạnh.
"Vâng, vâng." Người nọ vội vàng tách đoàn người ra, đi tìm Liên Trạch Hạo.
Liên Trạch Hạo vẫn đứng xa xa nhìn, gia đinh này là người hắn đắc ý nhất, gọi là Liên Thất nhi. Hắn đã từng tìm cho mình một vài mỹ nữ tuyệt sắc, ngày hôm nay thấy hắn cợt nhả vậy đi về phía trước, liền biết tiểu tử này chuẩn bị lại muốn thay mình hiệu lực.
Tuy rằng thấy bên trong lôi lôi kéo kéo, Liên Trạch Hạo lại không đem chuyện này để ở trong lòng. Chỉ là hai nữ nhân, Liên Thất nhi khẳng định đối phó được, hắn chỉ việc ngồi mát ăn bát vàng là được. Lúc thấy có một nam nhân đi ra quấy rối chuyện tốt của hắn, tâm tình của Liên thiếu gia không tốt, vừa định phân phó người khác đi xem, thấy Liên Thất Nhi đang ôm quai hàm sưng lớn của mình đi tới rồi.
"Thiếu gia, không xong rồi, xuất môn không coi ngày, đụng phải chuyện cứng rồi." Liên Thất Nhi rầm rì nói.
"Cứng bao nhiêu? Có cứng bằng bản thiếu gia sao?" Liên Trạch Hạo ưỡn thẳng lưng, tự cao tự đại hỏi. Không đề cập tới cha hắn, An vương gia cùng hắn là thân thích thật sự.
"Là Thành vương thiên tuế, hắn ta gọi ngài đến hỏi chuyện." Liên Thất Nhi lui ra vài bước, sợ khuôn mặt no đủ của hắn bị đánh đến cha hắn cũng không nhận ra.
"Thành vương? Cái này liên quan gì tới hắn? Chuyện nhỏ nhặt mà, lại muốn trút vài hơi không đâu đây." Liên Trạch Hạo không rõ, vị Vương gia này khi nào thì bắt đầu thích quản chuyện nhỏ nhặt.
Hắn nghênh ngang đi tới, cái này cúi đầu không gặp ngẩng đầu sẽ thấy, chỉ cần nói mấy câu dễ nghe, chắc là hắn cũng không làm khó mình. Không phải chỉ là hai dân nữ sao? Đáng giá trở mặt?
Liếc mắt một cái, trong lòng hắn thầm kêu: "Đáng tiếc, đáng tiếc." Tiểu nương tử này trông thật là hấp dẫn, cơ thiếp trong phủ của hắn gợp lại, cũng không có một người hấp dẫn như nàng.
Bụng đầy tà hỏa, lại không thể phát tác, hắn miễn cưỡng thở dài: "Tại hạ Liên Trạch Hạo gặp qua Thành vương thiên tuế."
"Liên Trạch Hạo, ngươi có biết tội của ngươi không?" Mộ Dung Dật Ninh giận tái mặt.
"Vương gia bớt giận, đều là tại hạ quản giáo vô phương, chốc lát nhất định hung hăng giáo huấn tên nô tài này." Liên Trạch Hạo đem trách nhiệm đều đẩy cho Liên Thất Nhi.
"Bản vương tự nhiên sẽ không cùng một nô tài so đo, thế nhưng ngươi cũng khó tránh tội quản giáo không nghiêm. Đây là nơi dưới chân thiên tử, là nơi có vương pháp, há có thể để cho bọn ngươi xem thường pháp kỷ, ỷ thế hiếp người? Không chỉ là ngươi, cả Liên đại nhân cũng phải chịu tội dạy con không nghiêm." Mộ Dung Dật Ninh nghiêm nghị răn dạy.
"Vương gia, chẳng qua chỉ là hai người không liên quan gì, hà tất phá hủy hòa khí của chúng ta?" Hắn cùng Thành vương tính qua tính lại cũng được cho là thân thích chứ? Nghĩ đến hắn chẳng qua là ở trước mặt người khác làm mình làm mảy.
"Người không liên quan? Gan cho của ngươi lớn thật, dám trên đường trêu đùa người trong hoàng thất, đây chính là tội lớn diệt tộc." Mộ Dung Dật Ninh lạnh lùng cười, thật không biết Liên Đại học sĩ giáo dục nhi tử như thế nào.
"Người trong hoàng thất? Ở nơi nào a?" Liên Trạch Hạo nhìn xung quanh.
"Vương phi tẩu tẩu, người vẫn ổn chứ?" Mộ Dung Dật Ninh quay đầu lại hỏi thăm, nụ cười ôn hòa như gió xuân thoáng qua, làm cho lòng người ấm áp.
Lần đầu tiên Liễu Tâm Mi nghĩ thân phận này còn có chút tác dụng, nàng mỉm cười: "Đa tạ Thành vương thiên tuế quan tâm, chỉ là tên tặc tử này không thể dễ dàng tha cho hắn, nha hoàn của ta bị làm cho sợ hãi."
"Tứ hoàng thúc, người kia vừa rồi còn hung dữ với ta." Siêu Phàm không để mất cơ hội cáo trạng.
"Cái Này..." Liên Trạch Hạo sửng sốt, hắn thật không biết hai người kia lại cùng hoàng gia có liên hệ.
"Xin hỏi Thành vương thiên tuế, vị này chính là?" Ai, người xinh đẹp vô song này, chính là không có phần của hắn mà.
"Vương phi chính thất của hoàng huynh An vương ta, hài tử này chính là hoàng tôn duy nhất hiện nay." Thanh âm Mộ Dung Dật Ninh không lớn, lại không thua gì một tiếng sấm nổ ở bên tai, người của Liên phủ, bao gồm Liên đại thiếu gia đều ngây ra như phỗng.
Người của An vương phủ? Không phải nói Vương phi người yếu, thế tử nhiều bệnh, đều không dễ dàng ra ngòi gặp người sao? Hơn nữa tỷ tỷ của hắn thố lộ tin tức đáng tin, Liễu vương phi này chẳng qua là nữ nhân bị An vương gia chơi chán vứt bỏ một bên. Tỷ tỷ nhất định là nói mò, nữ nhân xinh đẹp như thế, là nam nhân đều sẽ quỳ gối dưới váy của nàng, Mộ Dung Dật Phi chẳng lẽ là ** kim cang?
"Này, thì ra là An vương phi, thứ cho tại hạ mắt vụng về, có mắt như mù, chỗ đắc tội, mong rằng bao dung. Thật là nước lớn cuốn vào Long vương miếu -- người một nhà mà không biết người một nhà a" Liên Trạch Hạo tính ra cũng không có ngu xuẩn đến vậy, cùng Liễu Tâm Mi nói vài câu thân cận.
"Ta với ngươi không phải người một nhà, ta họ Liễu." Liễu Tâm Mi rất không nể tình.
Liên Trạch Hạo cười khan vài tiếng, che dấu sự bối rối của mình. Một lần nữa lại bày ra dáng cười tươi nói: "Tỷ tỷ của ta cũng là Vương phi An vương, ngươi cũng tính là tỷ tỷ của ta."
"Liên thiếu gia sai rồi, tỷ tỷ ngươi là trắc phi, nàng ta gọi ta một tiếng tỷ tỷ đã là đề cao nàng ta, cái đệ đệ như ngươi, ta là trăm triệu lần không thể nhận." Liễu Tâm Mi vạch rõ giới hạn nói.
Liên Trạch Hạo cắn răng, mắt cũng trừng lên: "Như vậy Vương phi muốn như thế nào đây?"
Còn cho là mình sợ nàng chắc? Chẳng qua chỉ là Liên Thất Nhi nói vài câu quá đáng thôi? Có tội lớn bao nhiêu?
"Ta không muốn như thế nào. Liên đại nhân ngày nay rất uy phong, đến An vương cũng không để vào mắt, ta đây là một Vương phi bị người vũ nhục, cũng chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo." Liễu Tâm Mi chau mày cúi đầu, một bộ dáng chấp nhận.
Khóe miệng Mộ Dung Dật Ninh giật một cái, mấy câu nói đó thực lợi hại, rất nhiều người không ở hiện trường đều kéo nhau đi qua.
Bình luận facebook