• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Khí Phi Đương Gả: Bắt Cóc Con Cưng Ngao Du Thiên Hạ (1 Viewer)

  • Chương 27

Động viên và đe dọa

Vân Duệ vội vàng từ chối, ông không hề có ý như vậy, ông chỉ là muốn dựa vào y thuật của mình có thể chữa hết bệnh tật cho bách tính nghèo khổ mà thôi.

“ Vân tiên sinh đừng từ chối, chỉ mong bách tính không còn ốm đau bệnh tật, luôn luôn mạnh khỏe, cũng không cần phải dùng đủ các loại thuốc để trị hết bệnh nữa. Tiệm thuốc này vốn dĩ mở ra không phải vì muốn kiếm chút lợi nhuận, mà mục đích chính của nó chính là bốc thuốc chữa bệnh miễn phí giúp những người nghèo khổ”.Liễu Tâm Mi đem những suy nghĩ thật sự trong lòng của cô.

“ Vương phi đúng là người tốt”.

“ Đúng vậy, vị Vương phi này quả là người có trái tim lương thiện. Các người không biết, tiền bạc đối với người mà nói, chẳng quan trọng chút nào. Mấy ngày trước ta còn nghe nói còn bị ép tới mức phải chạy tới trước của Vương phủ cầu xin giúp đỡ nữa kìa” một cô gái tốt như vậy, nói người là ăn xin, e là đang cố tình bôi nhọ cô đây mà.

“ Đây mới là cách kinh doanh của Bách Thảo Đường, mấy năm nay bọn họ làm ầm ĩ như vậy thật đúng là kỳ cục mà”. Vân Duệ cũng nói ra suy nghĩ từ tận đáy lòng.

“ Vân tiên sinh, chúng ta vào trong nói chuyện cụ thể được chứ”. Liễu Tâm Mi làm dáng vẻ khiêm nhường.

“ Tiểu nhân không dám, mời Vương phi”. Vân Duệ vội vàng hành lễ lại, đây cũng là lần đầu tiên ông gặp đại tiểu thư của Hầu phủ, không ngờ tiểu thư lại là người có tấm lòng rộng mở yêu thương bách tính như vậy.

Những lời bàn tán vừa rồi của mọi người ông cũng nghe thấy, nhưng cũng không dám tin hoàn toàn.Vương phi cho dù không được diện kiến, cũng không tới mức lưu lạc đầu đường xó chợ để cầu xin đó chứ?Cho dù mọi quyền hành đều nằm trong tay của Văn tắc phi đi chăng nữa, có thật là còn có người tác oai tác quái trên đầu cô sao? Những gì nhìn thấy, nghe thấy ngày hôm nay khiến ông tin chắc rằng vị Vương phi này không phải là người như nhược giống như trong lời đồn thổi. Tất cả chỉ là những lời nói vô căn cứ mà thôi.

Vụ tranh chấp khiến cho người làm ồ ạt kéo tới xem, nhìn thấy kết cục của Văn Chưởng Quỹ, những người khác đương nhiên cũng sẽ có vài phần kính nể đối với Liễu Tâm Mi. Phía sau Văn Chưởng Quỹ có Tắc Phi Nương nương chống lưng, vẫn còn bị gạt ra như vậy sao? Bọn họ đều là những người không quyền không thế, vẫn nên là an phận thủ thường làm tròn bổn phận của mình thôi.

“ Vân tiên sinh, y thuật của tiên sinh cao minh, y đức cao thượng, có ngài trông coi Bách Thảo Đường, ta rất yên tâm. Chúng ta người ngay thẳng không nói những lời vòng vo. Ta đối với những cái này không hiểu chút nào, đừng nghĩ tôi tiếp nhận Bách Thảo Đường thì tôi sẽ làm tốt mọi chuyện, chẳng qua cái tai này cũng giống như tai của kẻ điếc, chỉ có thể làm vật trang trí mà thôi” Vừa nói, bản thân Liễu Tâm Mi cũng là người cười trước tiên.

“ Vương phi khiêm tốn rồi, chỉ là Vân mỗ tài hèn ít học, không gánh nổi trọng trách lớn như vậy”. Vân Duệ vẫn một mực từ chối.Nếu nói về phương thuốc, ông có thể nói liên tục không ngừng, nhưng về chuyện kinh doanh thì ông thực sự chỉ là người ngoài nghề, ông không hiểu gì về kinh doanh hết.

Nghe Vân Duệ nói rõ nguyên nhân như vậy, sự kính trọng mà Liễu Tâm Mi dành cho ông càng tăng thêm vài phần. Nhìn rõ bản chất con người của người khác thì dễ, nhưng biết năng lực của bản thân mình tới đâu ngược lại không phải ai cũng có thể làm được.

“ Tiên sinh cố gắng vất vả thêm mấy ngày nữa, tạm thời giúp ta trông coi cửa tiệm, người của ta sẽ nhanh chóng tới đây tiếp quản cửa tiệm. Chỉ là việc trông coi giám sát dược liệu sau này của cửa tiệm vẫn sẽ do tiên sinh phụ trách. Tiên sinh yên tâm, ta sẽ không để tiên sinh vất vả không đâu, ta sẽ tính riêng một khoản tiền thưởng khác cho tiên sinh. Trước mặt tiên sinh ta không nên nói những lời không tốt, nhưng Bách Thảo Đường này không thể tiếp tục xuất hiện tình trạng dược liệu kém chất lượng được nữa, nếu không ta sẽ trừ tiền lương hai tháng của tiên sinh” Liễu Mi Tâm nói vừa động viên nhưng đồng thời cũng mang tính chất đe dọa

“Thừa Mông Vương phi không chê, Vân mỗ nguyện làm thân trâu ngựa để đền đáp ân đức của Vương phi” Tâm tình của Vân Duệ vô cùng thoải mái, có được những lời này của Vương phi cũng giống như có được thanh Thượng Phương bảo kiếm, chủ tiệm sau này cũng phải nể mặt ông ba phần. Ông không phải là người tranh quyền đoạt lợi gì, chỉ là thực sự ông không thể tiếp tục làm ngơ trước hành vi của Văn Chưởng quỹ.

Đột nhiên nhớ tới bệnh tình của Hương Diệp, cô mở miệng hỏi: “ Vân tiên sinh, ho mãi không dứt bệnh này có phương thuốc nào chữa hiệu quả mà nhanh không?

Đây là Vương phi muốn thử ông sao?Vừa nãy còn nói là mình không biết gì, sao nhanh như vậy đã đặt vấn đề rồi, lẽ nào là có chuẩn bị mà tới sao?

Vân Duệ chỉ cười, nghĩ ngợi một chút rồi cầm bút viết phương thuốc.

Liễu Diệp Tử nhận lấy rồi mang tới cho Liễu Tâm Mi.

La hán quả 1ngư tinh thảo 50 lạng, Bạch mao căn 5 lạng, cọng tía tô 5 lạng, Tang bạch bì 5 lạng, bách hợp 50 lạng, hoa cúc vàng 5 lạng, Bản Lan Căn 5 lạng, cam thảo 5 lạng, ba bát nước sắc lấy một bát, uống khi còn ấm.

Liễu Mi Tâm không hiểu những cái này, trong thế giới của cô, chẳng qua chỉ truyền vài chai nước biển mà thôi.

“ Cảm ơn Vân tiên sinh, bệnh của Hương Diệp rất nhanh sẽ được chữa khỏi rồi. Liễu Diệp Nhi, ngươi mau cầm đơn thuốc này, đưa cho Hương Diệp để Hương Diệp dựa theo đó mà bốc thuốc”. Liễu Tâm Mi quay đầu lại dặn dò Liễu Diệp Nhi.

“ Vâng” Liễu Diệp Nhi vừa mở miệng đồng ý xong liền có một người làm dẫn cô đi bốc thuốc.

Thì ra Vương phi thật sự muốn chữa bệnh cho người khác, đó người như nào mới có thể khiến Vương phi đặt ở trong lòng như vậy? Vân Duệ thầm đoán ở trong lòng.

“ Vương phi, Hương Diệp nếu thực sự được chữa khỏi được bệnh, nhất định sẽ cảm ơn đại ân đại đức của Vương phi. Hương Diệp được đi theo hầu chủ tử như người, chính là phúc khí tu mấy kiếp mới có thể có được của cô ấy”.

“ Bệnh nhân này là người hầu của Vương phi sao?” Vân Duệ mở to mắt, có chút không dám tin

“ Đúng vậy, Hương Diệp vô cùng đáng thương, mỗi lần bị ho đều túm chặt chỗ này, cả mặt đỏ lựng cả lên”. Siêu Phàm đã rất lâu rồi không nói một câu nào.Lúc này cuối cùng cũng chịu mở miệng nói chuyện. Cậu bé vừa nói vừa tưởng tượng túm lấy cổ áo của mình, chọc cho mọi người đều phải cười hết cả lên.

“ Tiểu thế tử” Vân Duệ cung kính hành lễ.

Trước giờ chưa có ai hành lễ với cậu, cậu bé ngơ ngác nhìn Vân Duệ, không biết phải làm như nào mới được.

“ Con mau bảo Vân tiên sinh miễn lễ”. Liễu Tâm Mi nói nhỏ vào tai của cậu.

“ Tiên sinh bớt đa lễ” Cậu nhóc này cũng khá là nhanh nhạy, học theo dáng vẻ của Phụ vương, động tác giống y hệt.

“ Vân tiên sinh, vậy cứ làm theo những gì chúng ta đã bàn bạc xong nhé” Liễu Tâm Mi nhìn phía bên kia của phòng thuốc người bệnh đã xếp thành một hàng dài, biết mình không thể tiếp tục làm chậm trễ thời gian chữa bệnh của Vân Duệ được nữa, liền xin phép cáo lui.

“ Cung tiễn Vương phi” Vân Duệ chắp tay lại.

“ Vương phi, chuyện này cứ như vậy là giải quyết xong rồi sao?” Liễu Diệp Nhi vẫn chưa khôi phục lại trạng thái hỏi.

“ Ai ya, đi đâu để tìm được chủ cửa tiệm bây giờ chứ?” Liễu Tâm Mi không có chút lạc quan nào, nói.

“ Mẫu thân, con tới học làm quản lý có được không?” Siêu Phàm dũng cảm hỏi, chỉ cần là việc có thể giúp mẫu thân, cậu đều sẽ vui vẻ đi làm.

“ Phụt” Liễu Mi Tâm đột nhiên cười lớn: “ Hài nhi ngoan, con có tấm lòng như vậy mẫu thân rất vui. Nhưng con cần học không phải cái này, hài nhi của mẫu thân nhất định phải trở thành một đại anh hùng”.

“ Hài nhi trở thành một đại anh hùng là có thể bảo vệ được mẫu thân phải không?” Cậu bé hỏi.

“ Đúng vậy” khóe miệng của Liễu Tâm Mi nở nụ cười hiền từ.

“ Được, vậy hài nhi sẽ trở thành đại anh hùng” Khuôn mặt của cậu bé tràn đầy vể kiên nghị.

Nói thật, đứa trẻ này có thể đến được thế giới hiện tại là có thể tiếp nhận được nền giáo dục tốt nhất rồi.

“ Diệp Nhi, Vương phủ có thầy dạy học không?” Liễu Tâm Mi hỏi.

Liễu Diệp Nhi lắc đầu, tiểu thế tử là con trai duy nhất ở trong phủ, ngài ấy không đọc sách thì tìm thầy về làm cái gì chứ?

“ Trở về ta sẽ nói chuyện với Mộ Dung Dật Phi, tìm một thầy giáo giỏi về mọi phương diện cho Siêu Phàm”. Người đàn ông này không có chút quan tâm nào tới thê tử và hài nhi của mình, trên thế gian này còn có người lạnh lùng như vậy nữa sao?

“ Vương phi, chúng ta vẫn tiếp tục bước tiếp theo chứ?” Chuyện thầy giáo không phải trong chốc lát là có thể giải quyết ngay được, nhưng bụng của cô nàng đã bắt đầu kêu òng ọc rồi.

“ Dục tốc tắc bất đạt, hôm nay làm xong chuyện này đã là khá lắm rồi, tìm một nơi nghỉ chân đi, chúng ta sẽ tới đó ăn tạm một chút đồ ăn” Liễu Tâm Mi cũng đói rồi.

“ Vương phi bên kia có một cửa tiệm nhỏ”. Mặt Liễu Diệp Nhi đỏ ửng lên, không còn cách nào, ai bảo chủ tử của cô nghèo chứ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom