Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 28
Gặp ác nô
Liễu Tâm Mi lại không có chút nào cảm thấy xấu hổ, nàng rất thích quán ăn ven đường. Nói cái gì vệ sinh không vệ sinh, mấy nhà hàng có sao, đều là tiệm lớn lấn khách, một đĩa đậu hũ cải trắng cũng sẽ lấy của ngươi hơn mười đồng. Hơn nữa, quán nhỏ vì để tiếp đãi khách hàng, người nào cũng là mặt tươi cười đón chào? Quầy hàng bọn họ phần lớn là rất sạch sẻ, ít nhất cũng có thể cho qua được, đương nhiên nếu ngươi có tính khiết phích mà nói, vẫn là nên về nhà tự nấu ăn cho xong.
Một đôi lão phu thê bán hoành thánh. Lão thái thái mặt mũi hiền lành, đứng ở bên cạnh bàn gói hoành thánh. Một đôi tay trải qua sương gió rất linh họat, không mất bao nhiêu công phu, hoành thánh giống như hồ điệp vậy, rơi đầy mâm, từng cái giương cánh muốn bay, nhìn rất đẹp mắt.
Lò lửa rất mạnh, nước trong đó vẫn đang sôi, lão đầu nhi nhanh chóng đem hoành thánh cho vào nồi, liền chuẩn bị cái tô lớn. Hoành thánh vừa vớt ra, hắn liền cho vào các loại gia vị, một mùi hương liền bay ra.
"Mấy vị, đây." lão giả tiếp đón.
Liễu Diệp Nhi cầm chén, nhẹ nhàng thổi, thận trọng đút vào trong miệng Siêu Phàm.
"Ăn ngon." nó mơ hồ nói không rõ, mở to miệng ra ăn.
Aii, cũng không phải sơn trân hải vị, nó lại ăn được thập phần thơm ngon. Theo tính cách nguyên chủ, hài tử này theo nàng cũng chịu khổ nhiều. Nếu hôm nay lão Thiên an bài đoạn tình cảm mẹ con này, nàng nhất định sẽ bảo chứng hắn khỏe mạnh trưởng thành.
Liễu Tâm Mi thấy một màn này lòng có chút chua xót, liền cúi đầu yên lặng múc muỗng canh uống. Ồ, mắt của nàng sáng lên, canh tươi mỹ vị, thảo nào tiểu gia hỏa kia mà ăn ngon như vậy. Cao tại dân gian a.
Tâm tình tốt lên, lại quả thực đói bụng, một chén hoành thánh đơn giản làm mấy người ăn cảm thấy mỹ mãn.
Đang chuẩn bị để Liễu Diệp Nhi tính tiền rời đi, ngẩng đầu một cái lại thấy sắc mặt của chủ gian hàng thay đổi liên tục, ánh mắt sợ hãi nhìn một đám người từ phía nam đi tới.
Liễu Tâm Mi cũng theo tầm mắt của ông nhìn qua, tại chợ náo nhiệt này, đám người kia cũng chút nào biết né tránh, ngược lại là ngang ngược bất chấp đi tới. Có người ăn mặc kiểu gia đinh đưa tay liền lấy đồ vật mình nhìn trúng ngay tại gian hàng, đến nửa đồng cũng không móc ra trả. Chủ gian hàng cũng không giận lại không dám nói, ngược lại còn phải bày ra khuôn mặt tươi cười, cúi đầu khom lưng nói vài câu tốt lành, như đó là biết bao nhiêu vinh hạnh.
"Người này có lai lịch như thế nào?" Liễu Tâm Mi mặc dù biết đạo lý hiếu kỳ hại chết mèo, vẫn là nhịn không được hỏi.
"Phu nhân, đây là nhi tử của Liên học sĩ Liên Trạch Hạo thiếu gia, ỷ vào trong nhà có quyền thế, cả ngày ở trong kinh thành diễu võ dương oai. Người ngàn vạn lần không nên nhìn về phía hắn a, người này là một tên ăn hiếp nam nhân chiếm đoạt nữ nhân, thích nhất trêu đùa thiếu phụ và nữ tử." Lão đầu nhi thấp giọng, có lòng tốt nhắc nhở. Cô gái này tuổi còn trẻ lại xinh đẹp, lại chịu đến quán nhỏ của ông, nói vậy xuất thân chắc không phải là nhà đại phú đại quý, đối với tên ác thiếu gia như vậy vẫn nên tránh xa cho tốt.
Liễu Tâm Mi cảm kích gật gật đầu, đang muốn lặng lẽ rời đi, xoay người lại phát hiện, thừa lúc Liễu Diệp Nhi tính tiền, Siêu Phàm chẳng biết chạy đi nơi nào. Lòng nhất thời rối loạn, một loạt khả năng xông lên đầu, bị người ta bắt cóc? Hay là đơn thuần đi lạc mất? Không cần biết loại hậu quả nào, đều không phải là thứ nàng có thể chấp nhận được. Lần đầu tiên đi ra ngoài, liền đánh mất tiểu thế tử, nàng còn có thể quay về An vương phủ được sao?
Nghe nói không thấy tiểu thế tử, Liễu Diệp Nhi gấp đến muốn khóc, vội vội vàng vàng liền chạy đi ra đầu phố tìm kiếm. Liễu Tâm Mi thầm thở dài một tiếng: Mình quả nhiên không phải mẫu thân tốt, giữa ban ngày, đến một đứa bé cũng chiếu cố không được. Liền không nghĩ nhiều nữa, kéo váy đứng lên trên băng ghế dài, nhìn khắp xung quanh.
"Liễu Diệp Nhi, ở nơi đó." Đứng trên cao nhìn được xa, nàng rất nhanh phát hiện đứa bé kia đứng ở một gian hàng nặn hình nhân, dường như bị sự linh hoạt sống động của hình nhân mê hoặc.
Liễu Diệp Nhi vội vàng chạy tới, ôm lấy tiểu thế tử, xoay người vừa định trở lại, lại bị người ta ngăn cản lối đi.
Một gia đinh nhìn chằm chằm Liễu Diệp Nhi, không có hảo ý đánh giá, cười hì hì nói: "Ai u, một cô nàng rất xinh xắn, thiếu gia chúng ta không phải đang cần người làm ấm giường sao? Ta thấy cái này có lẽ hợp ý thiếu gia."
Nói xong liền đưa tay lên bắt người.
Liễu Diệp Nhi sợ hãi, trái tránh phải né mà tránh đi. Nhưng nam nhân này như thuốc cao da chó vậy, tránh ra không được. Một khuôn mặt đẹp xấu hổ đến đỏ bừng, nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh.
"Không cho ngươi khi dễ nàng." Gần châu lâu ngày sáng, ở cùng Liễu Tâm Mi mấy ngày nay, hài tử này cũng có thêm dũng khí, vươn chân nhỏ ra đá cái tay heo muối của người kia.
"Ranh con, ngươi muốn chết." Người nọ cười gằn, liền bước tới tính cướp tiểu hài tử đang ở trong lòng của Liễu Diệp Nhi.
"Ngươi, ngươi muốn làm gì?" Sau khi phần hoảng sợ lui đi Liễu Diệp Nhi nói.
Liễu Tâm Mi như gió xoáy vọt tới, giang hai tay ra liền đem bọn họ bảo hộ ở sau người.
"U, tiểu nương tử này so với nha đầu kia còn xinh xắn hơn, thiếu gia hôm nay diễm phúc không cạn a." gia đinh kia "Ha ha" cười to, thần sắc càng thêm hèn mọn.
Cuộc đời này ghét nhất loại chân chó vì hổ mở đường, Liễu Tâm Mi không nói hai lời xoay tròn cánh tay, hung hăng tát cho tên kia một cái tát.
"Ngươi, ngươi đánh ai?" Gia đinh kia bị đánh đến mơ hồ, ôm má hỏi.
Người xem náo nhiệt, đều cố nén ý cười, không dám cười ra tiếng, trong lòng lại vì Liễu Tâm Mi âm thầm lo lắng. Phía sau nàng chỉ có một nha hoàn, thoạt nhìn chẳng qua chỉ là người của thương gia bình thường hơi có chút tiền, nhà như vậy, làm sao so với Liên phủ?
"Da mặt thật dày, đánh đến tay cũng đau." Liễu Tâm Mi được tiện nghi còn khoe, cố ý lắc lắc tay.
Siêu Phàm "hihi..." nở nụ cười, mẫu thân thật là, chỉ là tay của nàng có thể rất đau hay không a?
Ở trong lòng của Liễu Diệp Nhi trượt xuống, đôi chân ngắn nhỏ bước tới, đi đến bên cạnh Liễu Tâm Mi, ngước mặt lên quan tâm hỏi: "Mẫu thân, tay người có đau không? Ta giúp người thổi thổi."
Trong đám người phát tiếng cười nho nhỏ, đôi mẹ con này thật đúng là không sợ trời không sợ đất.
"Ngươi là ai? Dám đối nghịch với Liên phủ chúng ta? Thức thời ngoan ngoãn nói một tiếng dễ nghe, cùng chúng ta hồi phủ, đại gia tạm tha ngươi." Gia đinh kia cáo mượn oai hùm nói.
"Dễ nghe sao? Vậy ta đây gọi ngươi một tiếng con trai ngoan đi." Liễu Tâm Mi cười đến cả người run rẩy.
"Mẫu thân, ta có hư như vậy sao? Ta trưởng thành mới không biến thành cái bộ dạng này." Siêu Phàm không chịu, giận dữ trừng mắt nhìn người nọ.
"Ha ha ha..." Rốt cục có người nhịn không được, ôm bụng cười.
"Dám chiếm tiện nghi của lão tử ngươi mới bao nhiêu tuổi, có thể sinh ra nhi tử lớn như ta?" Người nọ trước tiên là một tiếng mắng tức giận, bỗng nhiên nở nụ cười tà ác: "Ai, ta từ nhỏ đã không có nương, còn thật hy vọng có người thương ta. Nương a, nhi tử muốn bú sữa, ngươi có cho hay không a?"
Cho cái đầu ngươi Liễu Tâm Mi trong lòng tức giận, liền nghĩ hảo hảo giáo huấn hắn một chút.