Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25
Liễu Tâm Mi vẫn ngồi yên, vờ hỏi chuyện ông lão bán trà.
“Lão bá, việc kinh doanh của Bách Thảo đường có tốt không?” Nàng vừa nhìn đám người đang bắt đầu tò mò vây quanh cổng tiệm thuốc vừa nghiêm túc hỏi.
“Cũng khá lắm, tiên sinh tọa đường của chỗ ấy y thuật rất giỏi, y đức cũng rất đáng khen.” Ông lão gật đầu lia lịa, ông thấy rất có cảm tình với Vân tiên sinh ở đó.
“Thế tại sao lại xảy ra chuyện thế này?” Liễu Tâm Mi thắc mắc hỏi.
“À, đây lại là trò của Văn chưởng quầy đấy.” Ông lão thản nhiên trả lời.
“Lão nhân gia, người nói rõ sự việc trong đó xem.” Những người ở gần tiệm thuốc hẳn sẽ biết nhiều chuyện.
“Chuyện này...” Ông lão cảm thấy khó xử, bởi nói xấu người khác vốn không phải chuyện hay ho gì.
Liễu Tâm Mi trả tiền trà khá cao, không gặng hỏi thêm nữa.
Ông lão nghĩ, chẳng qua chỉ là nói thật vài câu, không tốn tiền không tốn sức, người ta lại còn rộng rãi cho thêm mấy văn tiền thế này, chi bằng cứ kể ra việc của Bách Thảo đường vậy.
Bách Thảo đường này là của hồi môn của nhà phu nhân hầu gia ở Tĩnh Biên hầu phủ, sau đó truyền cho đích tiểu thư của họ là Liễu Tâm Mi. Hầu phủ gia cang thuần chính, làm ăn cũng rất đường hoàng, nhất là những việc như hành y cứu người này, nếu như không có cái tâm thì sẽ khiến bệnh nhân càng thêm khổ sở.
Tất cả những người ở đây từ chưởng quầy cho đến những người học việc đều đối xử với bệnh nhân vô cùng hòa nhã, lại cộng thêm vị tiên sinh tọa đường có y thuật tổ truyền mấy đời truyền lại, rất có tiếng tăm trong kinh thành. Nhưng mấy năm nay, từ chưởng quầy cho đến chạy việc đều đổi hết, chỉ còn mỗi Vân tiên sinh là kiên trì ở lại. Rất nhiều bệnh nhân vì nghe danh Vân tiên sinh nên mới đến đây, thế nên việc kinh doanh vẫn không bị ảnh hưởng nhiều lắm.
Sau đó bắt đầu có tin đồn phân lượng thuốc bị cắt giảm đi, có nhiều dược liệu quý cũng bị đổi thành dược liệu kém, nhưng mọi người đều biết phía sau tiệm thuốc này là thế lực của An vương phủ, thế nên không ai dám nói gì. Việc ngày hôm nay cũng không phải là chưa từng xảy ra, nhưng sau đó thì đều được xử lí êm thắm hết. Dân không đấu nổi quan, lão bá tánh vẫn nên im miệng thì hơn.
“Thế Vân tiên sinh nói sao về việc này?” Liễu Tâm Mi cảm thấy có hứng thú.
“Có thể làm được gì chứ? Đã từng cãi nhau với chưởng quầy nhiều lần, nhưng bị nói là chỉ cần đơn thuốc tiên sinh đưa ra không sai thì không cần bận tâm đến những việc khác. Vân tiên sinh cảm thấy rất thất vọng, người nói xấu rất nhiều, nhưng đã mấy đời hành y ở đây rồi nên không nỡ cứ thế mà bỏ đi.” Ông lão thở dài, không biết là đang luyến tiếc hay khâm phục sự lựa chọn của Vân tiên sinh nữa.
“Chúng ta qua đó xem thử đi.” Liễu Tâm Mi sau khi đã hiểu rõ tình hình thì trong lòng đã có dự tính.
“Có gì mà lớn tiếng chứ? Đơn thuốc ở tiệm chúng ta tuyệt đối không có vấn đề, ngươi cứ kiện lên quan phủ đi, chúng ta không sợ đâu.” Văn chưởng quầy là một người có vóc dáng không cao, nhưng giọng nói thì không bé chút nào.
“Nhân sâm bị đổi thành đảng sâm, giá tiền thì lại không đổi, ông lừa người khác như thế không cắn rứt lương tâm sao?” Người kia giọng nói run run, rõ ràng đang rất tức giận.
“Ngươi nhìn cho kĩ đi, trên đơn thuốc viết là nhân sâm sao?” Văn chưởng quầy thản nhiên hỏi.
“Vân tiên sinh không thể nào nhầm lẫn được.” Người kia rút ra một tờ đơn thuốc được gấp ngay ngắn.
“Đây không phải là sâm sao? Ở đâu viết là nhân sâm chứ?” Văn chưởng quầy giơ đơn thuốc ra cho mọi người nhìn.
“Đúng như thế thật.” Mấy người xung quanh ngóng cổ lên nhìn rồi khẽ bàn tán như thế.
“Không thể nào, Vân tiên sinh rõ ràng đã viết là nhân sâm, sao lại thành ra thế này chứ?” Người kia giật lại đơn thuốc nhìn kĩ càng.
“Các người... các người rõ ràng đã sửa lại.” Sau khi nhìn kĩ đơn thuốc mà không tìm thấy vấn đề gì, người kia nổi giận đùng đùng, đây rõ ràng là hành vi ăn cướp mà.
“Vân tiên sinh, tiên sinh ra nói một câu công bằng xem nào, lúc ấy có phải ngài đã viết là nhân sâm không?” Người kia nhìn tiên sinh tọa đường đang bước ra bằng ánh mắt đầy hi vọng.
“Phải, đơn thuốc của ta đích thực đã viết như thế.” Vân tiên sinh mặc kệ chưởng quầy đang ra sức nháy mắt với mình mà trịnh trọng trả lời.
“Sao hả? Vân tiên sinh không thể nào nói dối được, bây giờ các người còn gì để nói không? Mau đền ngân lượng cho ta.” Người kia mạnh miệng nói.
“Hừ, đừng hòng. Vân tiên sinh chẳng qua chỉ là tiên sinh tọa đường ở đây, chúng ta đương nhiên có quyền sửa lại đơn thuốc.” Văn chưởng quầy giảo biện.
Người xung quanh liên tục bàn tán, ai cũng biết chưởng quầy này là kẻ không biết xấu hổ, nhưng chẳng ai có cách gì phản bác cả.
Vân tiên sinh lúc này đã sa sầm nét mặt, cũng may, tuy đơn thuốc bị sửa đi nhưng cũng không gây ảnh hưởng quá nhiều đến bệnh nhân, nếu không thì cho dù có phải liều mạng với họ, ông cũng phải đứng về phía của bệnh nhân.
“Ông... ông... Đây không phải ỷ thế hiếp người sao?” Gân xanh trên trán người kia như nổi hết cả lên.
“Nhân sâm hay đảng sâm gì thì cũng là sâm, có khác nhau mấy đâu.” Chưởng quầy nghênh ngang nói.
Liễu Tâm Mi thật sự không thể nghe lọt tai nổi nữa, nàng không thể nào để mặc cho người khác hủy hoại danh tiếng Bách Thảo đường thế này được. Tách mọi người ra, nàng bước lên phía trước, mỉm cười nói với chưởng quầy: “Chưởng quầy nói rất hay, nếu đã là sâm thì dược tính cũng chẳng khác nhau là bao.”
“Vị tiểu... phu nhân này nói rất đúng, rốt cuộc vẫn là người có gia thế, nói chuyện khác hẳn với đám dân quê.” Chưởng quầy ban đầu định gọi nàng là tiểu thư, nhưng trông thấy sau lưng nàng có một nha hoàn đang dắt theo một đứa trẻ thì ngay lập tức đổi cách xưng hô.
“Phu nhân, nếu đổi thành đảng sâm thì dược tính sẽ giảm đi nhiều lắm.” Vân tiên sinh không hài lòng nói.
“Chẳng qua chỉ là khác nhau một chữ thôi mà.” Liễu Tâm Mi bình thản cười.
“Đúng thế, chỉ khác một chữ, có là gì đâu.” Chưởng quầy đắc ý nói, hoàn toàn không quan tâm việc Liễu Tâm Mi vì sao lại nói giúp cho ông ta.
“Chưởng quầy à, chỉ khác một chữ, thật sự không quan trọng sao?” Liễu Tâm Mi nghiêng đầu hỏi.
“Đương nhiên đương nhiên.” Chưởng quầy gật đầu lia lịa.
“Vậy người chết và người sống cũng chỉ khác nhau một chữ dấy, ta nói chưởng quầy là người chết thì chắc ông cũng không ngại đâu nhỉ?” Liễu Tâm Mi lộ ra nụ cười khinh bỉ.
“Ha ha...” Mọi người xung quanh lập tức bật cười ha hả, thì ra vị phu nhân này bước ra là vì thấy chuyện bất bình, vừa rồi họ đã hiểu lầm rồi.
“Cô... cô ăn nói kiểu gì thế?” Chưởng quầy giận đến mức suýt nữa đã mắng chửi, nhưng đây là kinh thành dưới chân thiên tử, ngọa hổ tàng long rất nhiều, còn chưa biết người ta gốc gác thế nào thì không nên tùy tiện gây thù địch.
“Là do ông tự nói mà, chỉ khác nhau một chữ thì có là gì đâu.” Liễu Tâm Mi nghiêm túc nói.
“Cô là ai, có biết Bách Thảo đường này là sản nghiệp của An vương phủ không? Đối đầu với bọn ta là đối đầu với An vương gia đấy.”
“Ta chính là người của An vương phủ, vương gia trị gia nghiêm khắc, chắc chắn sẽ không cho phép ông làm ra chuyện thương thiên hại lí thế này. Nếu để vương gia biết được thì ông chắc chắn sẽ bị xử phạt.” Liễu Tâm Mi nói bằng giọng uy nghiêm.