Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 190
49190.
Quý nhân
Vào một ngày mười mấy năm trước, theo một tiếng khóc nỉ non, một tiểu oa nhi béo mập nộn nộn giáng sinh tại Tĩnh Biên Hầu phủ. Trời đang mưa dầm liên miên, bỗng nhiên trở nên sáng sủa. Không hề thấy có sự dự báo trước, mặt trời nhảy ra khỏi mấy tầng mây, lộ ra khuôn mặt tươi cười, trên bầu trời cũng xuất hiện cầu vòng bảy màu.
Phùng ma ma không biết các loài hoa trong kinh thành có phải đều đua nhau nở hay không, thế nhưng vườn hoa trong Hầu phủ các loài hoa tản mát ra hàng loạt mùi thơm lạ lùng, khiến cho người ta tấm tắc lấy làm kỳ tích.
Khí lực của Phu nhân phảng phất như trong một khắc kia đều bị hút không còn chút nào, nghe một tiếng khóc to rõ nỉ non này, khóe miệng cũng nỗ lực kéo ra mỉm cười. Hài tử được tắm sạch sẽ, đưa đến bên cạnh bà, chỉ nhìn một cái, ánh mắt của bà liền không dời đi được.
Tiểu oa nhi trông rất là tuấn tú, gương mặt phấn bạch, oánh nhuận sáng bóng, một chút cũng không như mấy trẻ sơ sinh khác nhăn nhăn nhúm nhúm. Nàng nhắm mắt lại, cái miệng nhỏ nhắn đang bỉu bỉu, thanh âm khóc rất to và mạnh mẽ, tay chân nhỏ bé cứ nhúc nhích.
"Đi thông tri Hầu gia, là một nữ nhi." Phu nhân mỉm cười nói, bọn họ đã có nhi tử, nữ nhi này đến không thể nghi ngờ là phi thường được hoan nghênh.
Liễu Nghị nghe được cái tin vui này, cũng vui vẻ cười toe tóe, vợ chồng bọn họ cảm tình vô cùng tốt, phu nhân không chỉ dáng người đẹp, tính tình cũng dịu dàng động lòng người, từ lúc gả vào Hầu phủ, hai người vẫn tương kính như tân. Nhi tử của họ đã năm tuổi, hôm nay dưới gối lại thêm một nữ nhi, chính là thập toàn thập mỹ.
Nguyệt phòng là nơi cấm kỵ của nam nhân, nhũ nương bế tiểu thư khóc nỉ non không ngừng đi ra, Liễu Nghị cúi người xuống nhìn, đứa bé kia bỗng nhiên đình chỉ tiếng khóc, khóe miệng như có như không động đậy.
"Nàng đang cười?" Liễu Nghị quả thực không thể tin được hai mắt của mình, tiểu oa vừa mới ra đời không phải chỉ biết khóc nỉ non sao?
Hài tử an tĩnh đang ngủ, khuôn mặt nho nhỏ, ngũ quan phân minh, tuyệt đối là một mỹ nhân bại hoại.
Trước cửa Hầu phủ truyền đến tiếng động huyên náo, Liễu Nghị nhíu mày không vui nói rằng: "Phu nhân đang nghỉ ngơi, trước cửa Hầu phủ cũng là nơi có thể hô to gọi nhỏ sao?"
Quản gia vội vàng chạy ra bên ngoài, phu nhân công lao vất vả, lúc này quả thực cần phải tĩnh dưỡng.
"Mọi người có thấy cầu vòng kia hay không a? Nhìn, nó ngay trên bầu trời của Hầu phủ, Hầu phủ ngày sau chắc sẽ ra quý nhân." Một hòa thượng râu trắng mày trắng chỉ lên bầu trời nói rằng.
"Đại sư lời này kỳ quái, Tĩnh Biên Hầu phủ là tước vị đời đời, ở đây ra tự nhiên đều là quý nhân." Có người trả lời.
"Ha ha, bầu trời của kinh thành âm trầm mười mấy ngày, hôm nay đột nhiên trong xanh, tất có điềm lành." Hòa thượng kia tự mình nói.
"Đại sư nếu là hoá duyên, xin hãy chờ ở cửa bên, phu nhân nhà ta vừa sinh hạ tiểu thư, hiện tại đang nghỉ ngơi, là không thể nghe được tiếng động lớn xôn xao như vậy." Quản gia kia lôi hòa thượng đi về nơi yên lặng.
"Ha ha..." Hòa thượng kia tránh thoát tay của quản gia, ngửa mặt cười to: "Lão nạp đã nói thiên trình dị tượng, tất có điềm lành, không nghĩ lại ứng ở trên người vị tiểu thư này. Tốt a, tốt a, chỉ là tiểu thư nhà ngươi trong mệnh nhất định phải vượt qua thất tai bát nạn, còn xin Hầu gia nhà ngươi nên làm nhiều việc thiện."
"Đại hòa thượng không nên nói bậy, Tĩnh Biên Hầu phủ đông tặng chăn ấm hạ tặng đan dược, không ngày nào là không hành thiện? Nếu là muốn bạc, xin mời ở cửa hông chờ, hôm nay Hầu phủ việc vui đến cửa, ban thưởng cũng sẽ được tăng thêm." Quản gia kia phân phó hạ nhân đi phòng thu chi lấy bạc.
Trước cửa phủ không ít người vây xem, đều là hòa thượng này dẫn tới, nghe xong lời nói này, không khỏi bảy miệng tám lưỡi nghị luận, đối với lời của đại hòa thượng nói cũng tin vài phần.
"Chư vị xin hãy tán đi, phu nhân nhà ta quá độ mệt nhọc, lúc này cần phải tĩnh dưỡng, thực sự không nghe được tiếng động lớn xôn xao như vậy. Hôm nay Hầu phủ được niềm vui trời ban, ngày khác Hầu gia tất có một phần tâm ý, ta ở đây đa tạ." Quản gia kia hướng mọi người làm động tác cảm tạ trời cao.
Người của Hầu phủ cũng không ỷ thế hiếp người, Hầu gia làm quan thanh chính, danh tiếng tự nhiên là cực tốt, nghe xong lời này của quản gia cũng đều tự tán đi.
Lúc gia đinh nâng bạc đi ra, lại phát hiện tung tích của đại hòa thượng, từ lâu không biết đã đi về hướng nào.
"Thực sự là một quái nhân." Quản gia lắc lắc đầu, trở vào phục mệnh, thuận tiện cũng đem những lời điên điên khùng khùng của hòa thượng hồi bẩm Hầu gia.
"Ha hả, nếu là quý nhân, đâu có thể có thất tai bát nạn? Hòa thượng này nói sao trước sau mâu thuẫn như vậy?" Quản gia nghi ngờ nói.
Trong lòng Liễu Nghị lại hiện ra dấu chấm hỏi thật to, chuyện hôm nay là có chút kỳ quặc, chỉ là không biết đại hòa thượng có phương pháp phá giải hay không. Bởi vậy vội hỏi: " đại hòa thượng hiện ở nơi nào, mời vào phủ nói chuyện."
Quản gia khổ sở trả lời: "Hầu gia, hòa thượng kia không biết lúc nào đã không thấy bóng dáng, đến bạc hoá duyên cũng không lấy!"
"Ngày sau lưu ý, nếu là lại đến trước cửa, lập tức mời vào." Tâm trạng Liễu Nghị có chút bất an.
Không quá ba ngày, lời hòa thượng này nói liền truyền khắp kinh thành, người người đều biết, Hầu phủ thiêm tiểu thư mới là một quý nhân, rất nhiều chuyện đã bị truyền đi huyền diệu khó giải thích.
Câu chuyện của Phùng ma ma mới nói có mở đầu, Liễu Tâm Mi đã bị cả kinh trợn mắt há mồm, điều này sao có thể a? Thiên trình dị tượng không tính là, còn từ đâu nhô ra một đại hòa thượng biết dự đoán trước, cái này, cái này cũng quá thần kỳ.
"Phùng ma ma, đây đều là ngươi tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe thấy sao?" Ba người thành hổ nhiều chuyện, có mấy lời luôn là truyền a truyền đã thay đổi vị đạo.
"Đương nhiên là tận mắt nhìn thấy a! Ta lúc đó vẫn luôn ở bên người phu nhân. Những lão nhân năm đó nếu còn, đều nhớ năm ấy hoa nở đặc biệt xinh đẹp, hương thơm đầy sân khắp phòng rất lâu cũng không tản đi." Phùng ma ma thiếu chút nữa thề với trời.
Trong lòng Liễu Tâm Mi một trận chua xót khổ sở, nói vậy chắc là do mấy lời đồn đãi này hại nàng rồi, quý nhân cũng chỉ có thể gả vào hoàng thất. Mộ Dung Dật Phi năm đó cưới nàng, để ý chắc là cái lời đồn đãi này mà không phải là vì thích nàng. Liên hôn, nghĩ tới cũng là vì lợi ích của gia tộc hai bên, mà không phải tình cảm cá nhân.
Nàng hiểu nhưng không cách nào tiếp nhận, người của hai thế giới, vô luận nỗ lực thế nào đều là phí công.
"Ma ma. Hòa thượng kia là giang hồ du tăng, tùy tiện nói ngươi cũng cho là thật sao?" Liễu Tâm Mi bất đắc dĩ cười cười, trên cái thế giới này không thể đắc tội nhất chính là những người tu hành, bọn họ tùy tiện nói nói, thánh đồ cũng sẽ tôn sùng là luân âm phật ngữ, thâm tín không nghi ngờ.
"A di đà phật, người không biết không trách." Phùng ma ma hai tay hợp lại, niệm một câu phật hiệu. Bà rất nghiêm túc nói rằng: "Tiểu thư, ông không phải là giang hồ du tăng, người du tăng nào ngay cả bạc tới tay cũng không thèm a!"
"Ồ, đó chính là một hòa thượng điên tổn nhân bất lợi kỷ." Liễu Tâm Mi tức giận nói.
Nếu không phải ông ta lắm miệng, hoàng thất sao lại ở lúc nàng còn nhỏ đã định một mối hôn sự như thế a! Từ nhỏ đã bị người ta dán lên một cái nhãn như thế, ngẫm lại cũng là bi ai, trong mệnh của nàng định sẵn sẽ mất đi một số niềm vui.