• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Khí Phi Đương Gả: Bắt Cóc Con Cưng Ngao Du Thiên Hạ (2 Viewers)

  • Chương 192

49192.
Tha hương ngộ cố tri

Cho đến cuối giờ mùi, hai con mắt Huyền Khôn đều nhìn đến mỏi, Mạc Ly và Tuyết Diên mới khoan thai xuất hiện.

"Mạc tiên sinh, ngài cuối cùng cũng xuất hiện, Vương gia đã hỏi mấy lần." Huyền Khôn vui mừng đi qua chào hỏi, nắm chặc tay của Mạc Ly.

"Xin lỗi, Huyền thị vệ, trên đường trì hoãn chút thời gian, hại ngươi đợi lâu." Mạc Ly xin lỗi cười.

Tuyết Diên trốn ở phía sau Mạc Ly, lặng lẽ nhô đầu ra, nàng tò mò nhìn Huyền Khôn, nam nhân này trông rất tuấn tú, thế nhưng nghe khẩu khí của hắn, hắn bất quá là một... Ai nha, đến tột cùng là thuộc hạ hay là hạ nhân, nàng không phân rõ, bất quá nàng biết, đây nhất định không phải người trong miệng Mạc Ly nhắc tới.

Mộ Dung Dật Phi đã tự mình nghênh ra cửa phủ, đây là chuyện không thấy nhiều, nhìn toàn bộ Tây Sở cũng không có mấy người có thể hưởng thụ đãi ngộ này.

"Mạc Ly." Khuôn mặt băng ngàn năm không đổi của Mộ Dung Dật Phi cuối cùng cũng có nụ cười.

"Dật Phi." Mạc Ly hưng phấn kêu to, hai người đấm đấm vai nhau, đồng thời sung sướng nở nụ cười.

"Sư muội." Mộ Dung Dật Phi liếc mắt nhìn thấy Tuyết Diên, nha đầu kia quả thực không bị thương chút nào đứng ở trước mặt của hắn.

Tuyết Diên nghiêm túc quan sát nam nhân này, ừ, bộ dạng cũng không tệ lắm, chỉ là hắn gọi nàng "Sư muội" a, trong lòng của nàng nhất thời sinh ra vài phần cảnh giác, phòng cháy phòng đạo phòng sư huynh a! Cái này là người tốt sao? Mạc Ly kiên trì muốn mình tới gặp hắn, hai người bọn họ không có liên quan gì khác chứ?

Tuyết Diên như trước trốn ở phía sau Mạc Ly, tay nhỏ bé lao lao nắm y phục của hắn, nàng dám thề với trời, nam nhân này nàng thực sự không biết a!

"Dật Phi, rất xin lỗi, người, ta không có chữa cho tốt." mặt của Mạc Ly hơi đỏ lên, thiên hạ này không có tật bệnh nào làm khó qua hắn. Thế nhưng mọi việc đều có bất ngờ, bệnh của Tuyết Diên, hắn thực sự đã tận lực. Lời hứa của hắn không có làm được, nàng trí nhớ không trọn vẹn là hắn chữa trị không được.

"Chuyện gì xảy ra?" thanh âm Mộ Dung Dật Phi thật thấp hỏi, nha đầu kia không phải sẽ nhào tới vừa náo vừa cười sao? Hôm nay lại an tĩnh có chút đáng sợ, đối với mình còn mang theo vài phần địch ý. Tuyết Diên trước giờ không phải cái bộ dạng này, Mộ Dung Dật Phi nhìn từ đầu đến chân đánh giá nàng, y thuật của Mạc Ly không phải hư, trên người của nàng nhìn không ra một chút vết tích bị thương.

"Còn chưa nhớ ra mọi người và việc, thế nhưng thân thể cũng không có gì đáng ngại." Mạc Ly đồng dạng thanh âm thật thấp đáp lại.

Mộ Dung Dật Phi gật đầu, thương nặng như vậy, sống sót đã không dễ dàng, hắn không thể yêu cầu quá nhiều, Mạc Ly đã dùng hết toàn lực.

"Chúng ta đi vào nói chuyện." Mộ Dung Dật Phi lôi kéo Mạc Ly, lại không để ý đến Tuyết Diên, nha đầu thúi này, đối với hắn trở nên xa lạ.

Tuyết Diên chu mỏ một cái, đây là người nàng ỷ lại nhất sao? Sao trong như đối với nàng cũng không quan tâm mấy, cau mũi một cái, nàng vẫn là đi theo phía sau Mạc Ly tiến vào, ai kêu trong mắt nàng không có người quen? Mạc Ly đi nơi nào nàng cũng chỉ có thể theo đi nơi đó.

Mộ Dung Dật Phi liếc mắt nhìn qua, khóe môi câu ra mỉm cười, nha đầu kia nếu là chơi ngoan, ngươi chỉ cần không để ý tới nàng là được, không tới ba ngày, bảo đảm nàng sẽ ngoan ngoãn theo sau mông hắn. Ai, tính tình khi còn bé cũng không có bao nhiêu cải biến a!

Giờ này mới tới, tự nhiên là đã ăn cơm trưa, Mộ Dung Dật Phi cũng sẽ không khách sáo với bọn họ, gọi người dẫn bọn họ đi phòng khách an giấc trước. Một đường phong trần, cũng nên rửa ráy một chút.

Tuyết Diên đột nhiên đổi sắc mặt, nàng không muốn cùng những người xa lạ này đi, bọn họ, vạn nhất bọn họ đều là người xấu thì làm sao bây giờ?

"Ngoan, nghe lời, đây là An vương phủ, cùng Đoạn Trường Cốc an toàn như nhau, không có người hại ngươi." Mạc Ly ôn nhu an ủi.

Tuyết Diên lại gắt gao nắm ống tay áo của hắn, nói cái gì cũng không chịu buông ra.

"Đi mời Vương phi và mấy vị phu nhân tới." Mộ Dung Dật Phi bị nàng làm cho không có chủ ý, nha đầu kia ở An vương phủ thời gian không ít, cùng mấy phụ nhân kia cũng coi như quen biết.

Người trong phủ đối với Mạc Ly và Tuyết Diên đều là rất quen thuộc, đây là quý khách của Vương gia. Thế nhưng bọn họ mài vở mồm mép, Tuyết Diên vẫn không chịu đi theo. Nàng cái gì cũng không nói, chỉ là cố chấp nắm ống tay áo Mạc Ly, sợ rằng buông lỏng, mình lại tìm không được đường trở về.

"Mạc Ly, Tuyết Diên rốt cuộc là thế nào?" Mộ Dung Dật Phi nhức đầu hỏi.

"Ai, ta cũng không biết, nàng như vẫn sống trong thế giới của mình, cự tuyệt bất luận kẻ nào tiếp cận, ta là người hiện nay duy nhất nàng nhận ra." Mạc Ly thở dài.

Liễu Tâm Mi cũng nằm trong nhóm bị mời, chỉ là nàng không nhớ rõ cùng hai người kia giao tình tốt bao nhiêu, bởi vậy là người cuối cùng đến đại sảnh. Mạc Ly nói, vừa lúc bị nàng nghe thấy, nàng không khỏi sửng sốt, nói mấy câu không qua đại não, lở miệng thốt ra: "Sống ở thế giới của mình, đó không phải là chứng tự bế sao?"

Người bên ngoài đều không để ý đến nàng nói là cái gì, thế nhưng con ngươi Tuyết Diên lại lóe lóe, bỗng nhiên buông lỏng Mạc Ly, thẳng tắp chạy vội tới trước mặt nàng, thanh thúy hỏi: "Ngươi cư nhiên biết loại bệnh này? Như vậy ngươi nhất định sẽ biết trị?" Nói xong hoàn đối với nàng thè lưỡi.

Liễu Tâm Mi bàn chân lảo đảo, thiếu chút ngã sấp xuống, nàng, nàng nghe hiểu được mấy chữ này! Chẳng lẽ... Chẳng lẽ? Lòng của nàng một trận mừng như điên, có một loại cảm động như tha hương ngộ cố tri. Nàng thử thăm dò đưa tay phải ra, đây là lễ tiết cổ nhân sẽ không biết, quả nhiên, Tuyết Diên không chút do dự bắt lấy tay nàng, móng tay còn hữu ý vô ý nhẹ nhàng gãi gãi lòng bàn tay của nàng.

Liễu Tâm Mi nhân cơ hội cúi đầu ở bên tai nàng nhẹ nhàng nói một câu: "Chúng ta có khả năng đến từ một chỗ."

Tuyết Diên nở nụ cười, nặng nề gật đầu: "Không phải có khả năng, mà là chắc chắn."

"Tuyết Diên, ngươi nhận ra Vương phi nương nương?" Mạc Ly ngạc nhiên hỏi, từ trước Tuyết Diên cùng Liễu Tâm Mi cũng không có giao tình thâm hậu a! Sao lại đối với nàng ta sinh ra thân cận?

"Không nhận biết, chẳng qua là cảm thấy nàng ta rất quen mặt." Tuyết Diên dứt khoát trả lời.

Nàng cũng không có nói dối, chỉ là nguyên do trong đó cũng không nên cùng ngoại nhân nói.

"Tuyết Diên cô nương, ta gọi Mai nhi đi hầu hạ người tắm rửa? Nếu không lại phái cho người mấy nha đầu lanh lợi?" Văn nhược lấy lòng hỏi.

Liễu Tâm Mi không chút nào nể tình bật cười, nếu trong tay của nàng ta còn có nha đầu lanh lợi, mình còn phải quay về Hầu phủ đòi lấy không? Đây rốt cuộc là đang đánh vào mặt của người nào? Phượng mâu hẹp dài của Mộ Dung Dật Phi trở nên lạnh lẽo, Văn Nhược Nhược liền hận hận cúi đầu, chỉ là trong ánh mắt lại toát ra căm hận nồng nặc, nữ nhân đáng chết, nhất định phải cùng mình đối nghịch sao? Chỉ là Tuyết Diên cô nương lúc trước đây đối với mình không phải cũng hòa thuận lắm sao? Hôm nay làm sao lại bày ra khuôn mặt lạnh như vậy

"Mạc đại ca, Vương phi nương nương là người gì của ta a?" Tuyết Diên khiêm tốn thỉnh giáo.

"Tuyết Diên cô nương, ta là Liễu Tâm Mi, ngươi gọi ta Tâm Mi là được rồi." Liễu Tâm Mi cản trước khi Mạc Ly mở miệng, nàng cũng không muốn bị dán lên nhãn nữ nhân của Mộ Dung Dật Phi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom