Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 166
49166.
Hầu hạ qua Liễu phu nhân
Nhìn Liễu Diệp Nhi khuôn mặt tràn đầy ý cười và quần áo trên người, so với nha hoàn nhị tiểu thư, Tam tiểu thư còn muốn đẹp đẽ quý giá hơn vài phần, nương nàng không còn có hoài nghi.
"Liễu tẩu tử, còn không nhanh cùng nữ nhi trở về? Liễu Diệp Nhi cô nương là nha hoàn theo gả của Vương phi, chờ tìm một phu gia tốt, ngươi sau này cũng không cần khổ cực như vậy, đến lúc đó cũng đừng quên chúng ta những lão tỷ muội này. "
Mấy người phụ nhân cùng nhau thêu thùa bảy miệng tám lưỡi cười nói, có ghen tỵ cũng có hâm mộ, chỉ hận nữ nhi nhà mình không có cái phúc khí này.
"Nương, ta làm xong cơm nước, ngày hôm nay trở về nhà ăn đi" Liễu Diệp Nhi nói.
"Được được được, nương theo ngươi đi về nhà." Bà cao hứng theo nữ nhi một đường đàm tiếu đi về, về tới trong nhà.
"Cha và ca ca đều không trở về sao?" Liễu Diệp Nhi hướng ra phía ngoài nhìn quanh.
"Bọn họ a, chỉ có bầu trời tối đen mới về a." Bà nhìn Liễu Diệp Nhi vừa vui sướng lại khổ sở.
Nha đầu này so với đại tiểu thư còn nhỏ hơn vài tuổi, lúc rời khỏi bà còn là một hài tử tính tình trẻ con, hiện tại đã trở thành đại cô nương. Từ khi làm nha hoàn theo gả của tiểu thư, số lần hai mẹ con gặp mặt đều có thể đếm được. Chỉ là nhìn nàng trổ mã như đóa hoa vậy, quần áo ăn mặc cũng không tục, xem ra tiểu thư làm Vương phi, cũng không từng bạc đãi.
"Nương, đây là Vương phi ban thưởng, những thứ này đều là Thiếu phu nhân ban thưởng." Liễu Diệp Nhi chỉ vào lễ vật chất đống trên giường, đem thỏi bạc cũng nhét vào tay của bà.
"Nhiều như vậy a." Bà mừng rỡ kêu.
Trong lòng tính toán, vải vóc này mình là không nở mặc, tương lai cũng có chổ cần đến. Nhi tử đón dâu, nữ nhi xuất giá, làm sính lễ làm của hồi môn cũng rất nở mặt nở mày. Son phấn mà, chia cho những tỷ muội trong tú phường kia, trước sau mình là không dùng được nhiều như vậy. Bạc là không thể động, bọn họ vẫn muốn giúp cho nhi tử cưới một người vợ đảm đang. Bà và trượng phu đều là người trung thực, nếu không có năng lực tìm một cô nương tốt cho nhi tử, liền nhờ người tìm tìm đường, trong phủ này nha hoàn lớn tuổi chung quy cũng sẽ phối người. Chỉ cần chịu sử dụng một ít tiền, còn sợ không chọn được một người thuận tâm?
"Nương, ta không giúp được trong nhà cái gì, đều là Vương phi và Thiếu phu nhân ân điển." Liễu Diệp Nhi có chút xấu hổ nói.
Lẽ ra nàng cũng là có thể để dành mấy lượng bạc, chỉ là vài năm nay, không chỉ nói là bạc sẵn có, đồ trang sức của Hầu gia phu nhân cũng bị nàng len lén đem đổi tiền. Chính là như vậy, chủ tớ bọn họ cũng chỉ có thể miễn cưỡng được ấm no.
"Đây cũng rất tốt." bà nở nụ cười mãn nguyện, hai người ngồi xuống ăn cơm. Mặc dù là cơm rau dưa, trong lòng hai người vui mừng, ăn thập phần ngon miệng.
"Diệp nhi, ngươi lần này trở về, nương an tâm. Trong phủ vẫn luôn có người tung tin đồn tiểu thư gả qua đó không được sủng a nương liền đau lòng, cũng không biết ngươi có chịu khổ không a?" Trong mắt bà nổi lên nước mắt lưng tròng.
"Ai nói a?" Liễu Diệp Nhi hời hợt hỏi.
Ngay cả Thiếu phu nhân cũng không biết tình huống thật sự của Vương phi, những hạ nhân này trong miệng là lưỡi gì đây a? Chỉ là thế gian này đa số, không có gió sẽ không nổi sóng, xem ra là có người lưu tâm a.
"Khụ, đều là suy đoán. Hai năm nay vương phủ cùng bên này cơ hồ không đi lại, cũng không thấy Vương phi hồi phủ thăm viếng, lâu dần, tin đồn cũng liền nhiều." Rốt cuộc lời này là từ đâu truyền tới, bà cũng không tìm hiểu rõ ràng.
Liễu Diệp Nhi yên lặng gật đầu, trong Hầu phủ nhiều nữ nhân, nơi nhiều nữ nhân thị phi là nhiều hơn. Có chút nha hoàn bà tử, nhàn rỗi không chuyện gì liền thích đẽo gọt, chủ tử người nào đắc thế, chủ tử người nào thất sủng, chủ tử nào là hạ nhân bọn họ tuyệt đối không thể trêu chọc, cũng đừng nói, nhìn cũng rất chuẩn. Không riêng gì Hầu phủ, những thế gia hào môn nói ra đều là như vậy.
Liễu Diệp Nhi đi qua đóng cửa lại, thấp giọng nói rằng: "Nương, kỳ thực đồn đãi cũng có vài phần chân thực, chỉ là bây giờ hoàn cảnh của Vương phi đã khá hơn. Lần này ta trở về, là muốn hỏi một chút người vốn hầu hạ mẫu thân của Vương phi Phùng ma ma, người cùng bà ta quen biết sao?"
Nương của Liễu Diệp Nhi không quan tâm đến thương tâm, vội vã kinh ngạc hỏi: "Hỏi cái này làm cái gì? Phùng ma ma không phải theo đi vương phủ sao? ?"
"Trước lúc Vương phi xuất giá, Phùng ma ma đã rời khỏi Hầu phủ, Vương phi muốn tìm tung tích của bà, dù sao đó cũng là người hầu hạ Vương phi lâu nhất." Đối với bất hạnh tao ngộ ở trong vương phủ, Liễu Diệp Nhi hai ba lời nói qua, hơn nữa lần nữa căn dặn nương nàng, lời này mà chỉ có thể để ở trong bụng.
"Diệp nhi, ngươi thật đúng là hỏi đúng người, trong phủ này người biết Phùng ma ma không nhiều lắm, vừa lúc ta là một trong đó." Nương của Liễu Diệp Nhi chỉ chỉ mũi.
"Nương, ngươi thật đúng là biết a? Ta chỉ là muốn thử thử vận khí." Liễu Diệp Nhi cũng vui vẻ kêu lên.
"Hài tử ngốc, ngươi không biết, ta và Phùng ma ma đều là theo chân Hầu gia phu người tới Hầu phủ, chẳng qua Phùng ma ma là thiếp thân hầu hạ, ta là làm kim chỉ. Từ lúc phu nhân qua đời, sợ rằng cũng không có người nhớ ta là tới từ nơi nào." Bà hơi hơi có chút sầu não nói.
"Cái gì? Nương, người nói người là hầu hạ qua Liễu phu nhân?" Liễu Diệp Nhi kinh hô một tiếng, lại vội vàng che miệng.
"Hài tử này, cái này cũng đáng đại kinh tiểu quái, hiện nay trong phủ này, những người hầu hạ An phu nhân mới đắc thế." Nương Liễu Diệp Nhi đưa tay vỗ một cái, cái dạng mao mao này, cũng có thể làm cho Vương phi yêu thích?
"Vậy nương có nhớ quê nhà của Phùng ma ma không? Nếu rời khỏi hầu phủ, cũng chỉ có con đường lá rụng về cội này." Liễu Diệp Nhi dựa theo ký ức tìm qua, cũng vẫn luôn không có tìm được, rất có thể là do tuổi nàng lúc đó quá nhỏ, nhớ sai rồi.
"Đương nhiên nhớ, Phùng ma ma năm đó gả cho Nhị chưởng quỹ một nhà cửa hàng, sau khi rời khỏi Hầu phủ, chưởng quỹ kia cũng từ công, người một nhà về quê ở Vân thành."Nương của Liễu Diệp Nhi trí nhớ không tệ, chuyện năm đó còn nhớ nhất thanh nhị sở.
"Chưởng quỹ kia tên gọi là gì a?" Liễu Diệp Nhi nóng ruột hỏi.
"Cái này ta cũng không biết, chỉ nghe nói họ Đặng." Nương của Liễu Diệp Nhi lắc đầu, bà quen biết là Phùng ma ma, về phần người nhà của bà ta, chỉ là thỉnh thoảng nghe bà ta nói qua.
Liễu Diệp Nhi cảm giác mừng hụt, Vân thành lớn như vậy, họ Đặng cũng không chỉ một, bọn họ phải tra đến năm nào tháng nào a?
"Khụ, đó có cái gì khó, chưởng quỹ kia ở Bách Thảo Đường làm qua, đó chính là của hồi môn của Liễu phu nhân, ở nơi nó kiếm sống đều là người Liễu phu nhân tin được, chỉ cần tìm mấy lão nhân mà nghe ngóng, nhất định hỏi được." Nương của Liễu Diệp Nhi một chút cũng không cảm thấy đây là việc khó.
"Bách Thảo Đường?" Liễu Diệp Nhi ngẩng đầu, "Nương nói chưởng quỹ kia chính là người của Bách Thảo Đường?"
"Đúng vậy, Liễu phu nhân làm sao sẽ đem thiếp thân nha hoàn tùy tiện gả cho người không hiểu rõ lai lịch?" Nương của Liễu Diệp Nhi chuyện đương nhiên nói rằng.
Những lão nhân đều biết, thế nhưng Bách Thảo Đường đã từng trải qua một lần thay máu, lão nhân có vẻ càng trân quý.