• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Khí Phi Đương Gả: Bắt Cóc Con Cưng Ngao Du Thiên Hạ (1 Viewer)

  • Chương 106

Kỳ thực hắn là một thằng gay

Sở Lân Vũ nắm lấy những ngón tay mảnh khảnh của Liễu Tâm Mi, nhất thời luyến tiếc không nở buông lỏng ra. Cái này vừa trắng vừa mịn, đến xương cốt cũng không rõ ràng, tuy rằng gia cảnh so ra kém mình, nhưng theo như lời nàng nói, cũng là cơm áo không lo. Cái trắng mịn này làm tim của hắn nổi lên rung động.

Bắt tay ở hiện đại là lễ tiết quá bình thường, lúc đầu Liễu Tâm Mi cũng không có suy nghĩ nhiều, thế nhưng qua hơn nữa ngày nhìn hắn cũng không có ý buông ra, mi tâm nhíu lại. Cái ca ca mạc danh kỳ diệu mới nhận này vì sao lúc đối mặt với mình luôn luôn có ý vô ý thể hiện nhiệt tình quá độ? Cổ nhân cũng thật là lạ, rõ ràng tác phong bảo thủ, thế nhưng cái loại hai ba câu liền kết làm sinh tử chi giao, lần đầu gặp mặt liền chuẩn bị cùng người ta bỏ trốn, đều là bọn họ làm ra a. Như thế so sánh, người hiện đại quá yếu.

Liễu Tâm Mi chỉ vào bàn hỏi: "Chúng ta có tiếp tục uống rượu không?"

Rượu là đồ tốt, có thể giải ưu tiêu buồn còn có thể nhẹ nhàng chuyển đổi trọng tâm câu chuyện.

"Nhân sinh khó có được một tri kỷ, chuyện cao hứng như thế, đương nhiên là không say không về." Sở Lân Vũ lúc này mới buông tay Liễu Tâm Mi ra.

Tửu lượng Liễu Tâm Mi rất tốt, hai người nói chuyện cao hứng, uống càng cao hứng, bất tri bất giác một bầu rượu liền thấy đáy. Sở Lân Vũ âm thầm giật mình, cái nghĩa đệ này bộ dạng văn văn nhược nhược, bộ dáng bạch diện thư sinh, lúc uống rượu lại có bộ dạng hùng phong của nam tử hán.

"Tiểu nhị, cho một bầu rượu tới." Sở Lân Vũ cao giọng la lên.

"Nhị ca, còn uống?" Liễu Tâm Mi cau mày hỏi, nàng hảo rượu nhưng không tham uống.

"Uống, vì sao không uống a? Rượu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu, ca ca ta hôm nay vui vẻ, đã nói không say không về." Đáy mắt Sở Lân Vũ một mảnh thanh minh.

Thiên bôi? Liễu Tâm Mi là một chén cũng không muốn uống. Đề tài của bọn họ đàm luận nhiều lắm, trăm triệu lần không nghĩ tới Sở Lân Vũ cũng không phải một cái gối thêu hoa chỉ có hình dáng bên ngoài, ngoại trừ một thân công phu nàng đã thấy, người này đối với thứ hắn đã khoe, tuyệt đối là một văn võ toàn tài, cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông. Cũng may sở thích của Liễu Tâm Mi ở kiếp trước tương đối cao nhã, tuy rằng không có bao nhiêu tinh thông, ngược lại cũng miễn cưỡng ứng phó được. Thế nhưng nếu lại uống như thế, những bản lĩnh ít ỏi trong bụng của nàng sắp bị móc rỗng.

"Chúng ta đây hình như là không về nhà được." Liễu Tâm Mi lo lắng nói.

"?"

Dấu chấm hỏi đã đọng ở trên mặt của Sở Lân Vũ.

Liễu Tâm Mi đỡ cái trán, bất đắc dĩ nói: "Tiểu đệ chưa bao giờ biết say rượu là tư vị gì."

Thiên bôi bất túy (ngàn chén không say) trong truyền thuyết? Trong đôi mắt của Sở Lân Vũ dần hiện ra vẻ hưng phấn, tiểu huynh đệ này càng ngày càng hợp tính của hắn.

"Cái này còn không dễ dàng, vậy chúng ta cứ uống đến nguyệt lên cành liễu. Đúng rồi, gọi cái thư đồng kia của ngươi về trước nói với người trong nhà, tối nay ngươi liền ở cùng ca ca, chúng ta ngủ chung." Sở Lân Vũ áp chế kích động trong lòng.

"Không được." Liễu Tâm Mi thất thanh kêu lên.

Ông trời thật là ưu ái nàng a, thấy nàng kiếp trước cô đơn chiếc bóng, độc thân một mình, đời này là muốn bồi thường gấp đôi cho nàng. Trong nhà có cái khối băng lớn kia, gần đây không biết là phạm vào cái tà gì, một lòng muốn bò lên trên giường của nàng; hiện tại tốt rồi, đây nam nhân mới quen không bao lâu cũng đánh đồng dạng chủ ý.

"Làm sao vậy?" Liễu Tâm Mi kịch liệt phản ứng rất ngoài dự liệu của Sở Lân Vũ, lẽ nào nàng nhìn ra chỗ nào không bình thường sao? Sẽ không, hắn rõ ràng đã giấu rất kỹ, hơn nữa hắn lúc này đây tuyệt đối sẽ không ép buộc nàng làm gì. Thì ra ái tình thực sự tốt đẹp như trong sách miêu tả vậy, chỉ cần ngươi chân chính thích một người, ngươi là không nở để hắn (nàng) có một tia ủy khuất.

Tim của Liễu Tâm Mi bắt đầu loạn nhịp, người này nhất định là nhìn thấu thân nữ nhi của mình, lại cố ý làm bộ không biết, như vậy mới có các loại mượn cớ và lý do quang minh chánh đại khinh bạc nàng. Đúng vậy, hắn coi nàng là hảo huynh đệ, kề vai sát cánh như vậy, cùng ăn cùng ngủ đều là hành vi quá bình thường.

Nếu như Liễu Tâm Mi biết Sở Lân Vũ thật ra là một thằng gay, hắn thích không phải Liễu Tâm Mi mà là Liễu Thanh, không biết có thể bị buồn nôn chết hay không.

"Cái kia, nhị ca, gia giáo tiểu đệ rất nghiêm, phụ mẫu chắc là sẽ không cho phép tại ngoại qua đêm, mong rằng nhị ca sớm thả ta trở về, huynh đệ ta tương giao lại không chỉ có một ngày." Liễu Tâm Mi tìm một lí do thoái thác.

"Được rồi, Thanh đệ, ca ca ta còn không biết nhà ngươi ở đâu? Ngày khác đến phủ bái phỏng." Sở Lân Vũ hỏi.

Chuyện kết bái này đơn giản như chơi vậy, đến gốc gác của đối phương cũng không biết. Biển người mênh mông, gặp nhau chính là có duyên, thế nhưng sau khi chia ly, hắn đi nơi nào tìm hắn đây?

"Nhà của ta?" Liễu Tâm Mi ngẩn ngơ, ai, vương phủ hiển nhiên không phải là nhà của nàng, chẳng qua là nơi nàng tạm thời an giấc. Bỗng nhiên có chút nhớ niệm nhà kiếp trước của nàng, tuy rằng diện tích chỉ có mấy mươi mét vuông, chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ, phương tiện sinh hoạt đầy đủ hết, là một không gian hoàn toàn độc lập, không bị bất luận kẻ nào quấy rối.

Hầu phủ là nhà mẹ đẻ, vương phủ là nhà chồng, nhưng là nơi cùng nàng liên quan mật thiết, lại không có một tấc là thuộc về nàng, nàng chẳng qua là một người khách qua đường vội vã trong đó, đâu cũng không thích hợp chiêu đãi tôn đại thần này.

"Nhị ca, ngươi không biết, phụ mẫu ta mặc dù là người làm ăn, thế nhưng đối với tiểu đệ ký thác hy vọng thay đổi gia môn, suốt ngày bắt ta chăm chỉ đọc sách, không cho ta được tùy ý kết giao bằng hữu, chuyện hôm nay là không thể để cho bọn họ biết được, bằng không ngày sau ta nghĩ ra phủ sẽ không dễ dàng như vậy." Liễu Tâm Mi không thể làm gì khác hơn là trơ mắt nói dối.

Sở Lân Vũ đồng tình nhìn nàng một cái, phụ hoàng mẫu phi đối với hắn quản thúc cũng là rất nhiều, chỉ là hắn không phải một người phục tùng, cũng có năng lực phản kháng. Ai, cũng coi như đồng bệnh tương liên, chỉ cần hắn thoáng động động tâm, cải biến số phận một người cũng không phải việc khó.

Hắn cười hì hì thuyết: "Thanh đệ nếu là muốn thay đổi địa vị, e là chỉ có con đường dự thi là có thể đi, đến lúc đó không bằng do ca ca đứng ra, giúp ngươi chuẩn bị một phen, bảo đảm ngươi làm thỏa mãn tâm nguyện."

Liễu Tâm Mi chỉ là khẽ lắc đầu, xem tình trạng của hắn là rất thanh tỉnh, chỉ là sao lại nói lời say? Cho dù là hắn ở Đông Vấn một tay che trời, đây là Tây Sở thiên hạ của Mộ Dung gia, hắn có tư cách gì ở chỗ này chỉ tay vẽ chân.

"Huynh đệ ta ngươi còn phải khách khí như vậy sao? Chuyện của ngươi là chuyện của ca ca ta." Sở Lân Vũ cho là nàng khách khí, vỗ bộ ngực bảo chứng.

Người lạnh như băng đương nhiên là không dễ sống chung, thế nhưng người này nhiệt tình như lưu hỏa, cũng sẽ cho người ta nhịn không được muốn thoát ra. Mộ Dung Dật Phi và Sở Lân Vũ rõ ràng là nhiệt độ từ nam cực đến xích đạo, lạnh đến cực hạn nóng cũng đến cực hạn. Liễu Tâm Mi thỉnh thoảng nhìn cửa phòng, ngóng trông thanh âm của Liễu Diệp Nhi sẽ vang lên, nha đầu kia làm sao còn chưa tới a, ngày thường linh đều đi nơi nào?

Nàng không biết Liễu Diệp Nhi ở bên ngoài cũng là sống một ngày bằng một năm, nàng gặp phải người không muốn gặp nhất.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom