• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Khí Phi Đương Gả: Bắt Cóc Con Cưng Ngao Du Thiên Hạ (2 Viewers)

  • Chương 107

Bọn họ vào trong thời gian bao lâu rồi

Liễu Diệp Nhi không biết Sở Lân Vũ dẫn theo bao nhiêu hạ nhân, chỉ thấy khách nhân ăn cơm ở lầu này, có hai bàn người ăn mặc dạng gia đinh hoàn toàn giống nhau. Mực phát huyền y, đôi đũa trên tay gắp thức ăn cho vào miệng, ánh mắt lại nhìn khắp chung quanh, như báo đang săn mồi vẫn tùy thời duy trì cảnh giác.

Một mình đối mặt một bàn mỹ thực, cũng cảm thấy vô vị, những người này là người gì a, chủ tử cũng thực sự là bản lãnh, không có một lần nào ra ngoài không bị người dính vào, dáng người quá đẹp, cũng không phải chuyện tốt mà, dù là giả trang nam nhân, cái gì nên tới vẫn là tránh không thoát.

Thân phận Sở công tử này khẳng định là không tầm thường, Vương phi là không thấy được những người nhô ra từ không khí sao, dù là Vương gia nhà nàng ngày thường xuất hành cũng không có khí phái như vậy. An vương gia thường ngày chỉ có Huyền Khôn một người đi theo, nhưng đi theo Sở công tử này lại đen nghịt một mảng lớn, thân phận này của mình, bọn họ cũng thoải mái gọi cho mình một bàn rượu và thức ăn, nghĩ đến nhất định là nhà phú quý. Chẳng lẽ hắn thực sự ở Đông Vấn có địa vị tôn quý?

Liễu Diệp Nhi đang miên mang suy nghĩ, cầu thang truyền đến một trận tiếng bước chân hỗn loạn, còn có tiểu nhị nịnh nọt nói cười: "Vương gia, ngài đã có một thời gian không đến, tiểu nhân đi nói phòng bếp chuẩn bị cho ngài rượu và thức ăn ngài thích."

Kim Tôn Các là tửu lâu nhất đẳng ở kinh thành, lui tới đều là đại quan quý nhân, phú cổ thân hào, ánh mắt của Liễu Diệp Nhi không tự chủ được hướng cầu thang nhìn lại, thoáng nhìn một cái, lại sợ đến vội vàng cúi đầu nín thở, hận không thể tìm cái lổ chui vào.

Thảm rồi thảm rồi, oan gia ngõ hẹp, sao ngày hôm nay Vương gia cũng tới đây chứ? Nếu để cho Vương gia biết Vương phi lúc này đang theo một nam tử xa lạ cùng ngồi một bàn, hắn có thể trở mặt tại chỗ hay không?

Liễu Diệp Nhi phi thường hối hận vì quyết định kiên trì muốn một mình ăn cơm, nếu là ẩn nấp ở giữa nhóm người kia, kỳ thực là không có dễ dàng bị phát hiện như vậy. Hiện tại không giống, một người một bàn lớn thức ăn, ai đi ngang qua bên cạnh, cũng sẽ bất giác nhìn vài cái, nhất là quần áo trên người, thực sự nhìn không ra sự phú quý.

Đem thân thể kiều nhỏ của mình hướng trong góc phòng rụt một cái, tận lực không làm cho người khác chú ý, đầu chôn ở trong đôi tay, che mặt lại.

Mộ Dung Dật Phi vững bước đi lên, theo thường lệ đi đến gian số một chữ thiên, thế nhưng bỗng nhiên nhìn thấy một thân ảnh run lẩy bẩy phủ mặt trên bàn, mắt phượng hẹp dài híp một cái, không khỏi lại quan sát vài lần, trong lòng càng thấy kỳ quái, luôn cảm thấy cái bóng lưng này có chút quen mắt, một lúc không nhớ ra được đã gặp qua ở nơi nào.

Tiểu nhị biết khách của An vương gia cũng không có nhiều người, chỉ có vị nam tử mặt luôn tươi cười này và một vị thư sinh trẻ tuổi dáng người cao cao gầy gầy, nhưng vị đó đã lâu không đến rồi.

Mộ Dung Dật Phi tìm một vị trí thoải mái ngồi xuống, tùy ý hỏi: "Tiểu nhị, Kim Tôn Các ngày nay là ai cũng đi vào được sao?"

Tiểu nhị sửng sốt, cười hỏi: "Vương gia, không biết là ai đã làm ngài chướng mắt a, tiểu nhân đi mời người đó rời khỏi."

Mộ Dung Dật Phi lắc đầu, nói rằng: "Cũng chưa làm chướng mắt gì của bản vương, chỉ là ngay cả một gã sai vặt đều có thể ở Kim Tôn Các gọi được một bàn thức ăn, thực sự làm bản vương thấy kỳ quái."

Tiểu nhị nở nụ cười: "Vương gia, ngài nói là vị kia?" Hắn theo khe cửa mà chỉ chính xác lên người Liễu Diệp Nhi.

Mộ Dung Dật Phi không thừa nhận cũng không phủ nhận, lẳng lặng nghe tiếp.

"Vương gia, ngày hôm nay Kim Tôn Các có một vị khách nhân lớn tới, mở miệng liền muốn bao gian số một chữ thiên, sau khi tiểu nhân nói rõ với hắn tình hình, người đó không tình không nguyện đi qua gian kế bên. Không biết hắn là quý khách thế nào, chỉ là thư đồng của công tử kia cũng phải mở một bàn riêng." Tiểu nhị tửu lâu đều là tai thính mắt tinh, lời khách nhân đã nói âm thầm để trong lòng.

Mộ Dung Dật Phi đối với mấy phú gia công tử Tây Sở đều là rất quen thuộc, bởi vậy hỏi: "Là ai ở chỗ này phô bày khí thế giàu sang a?"

Tiểu nhị cười nói: "Vị gia này rất lạ mặt, tiểu nhân chưa từng gặp qua. Chỉ là hình như họ Sở, vị công tử kia, hình như là họ... Họ Liễu."

Tâm mi Mộ Dung Dật Phi co lại, họ Liễu? Khó trách hắn thấy gã sai vặt nhìn quen mắt như vậy, ăn một bữa cơm giấu đầu che mặt, thì ra là sợ bị hắn nhận ra, chỉ là đang yên đang lành, nàng giả nam nhân làm cái gì?

Nam nhân? Mộ Dung Dật Phi tâm tình càng không tốt, không cần đoán, hắn cũng biết người trong gian số hai chữ thiên là Liễu Tâm Mi, chỉ là hắn lại là ai chứ?

Hắn trầm mặt hỏi: "Tiểu nhị, họ Sở ăn mặc trang phục thế nào?"

"Vương gia, vị gia này ăn mặc đẹp đẽ quý giá, chính là quần áo màu vàng kim, tiểu nhân vẫn là lần đầu tiên thấy có người mặc vậy. Tướng mạo lại càng không cần phải nói, là một người so với nữ nhân còn muốn hơn mấy phần. Ra tay thì càng rộng rãi, tất cả món ăn chiêu bài của Kim Tôn Các chúng ta hết thảy điểm một lần, những tùy tùng kia cũng là tiệc rượu thượng hạng." Tiểu nhị mặt mày hớn hở nói, khách hàng như vậy không thấy nhiều a.

Sở Lân Vũ? Không cần suy nghĩ, người rêu rao như thế thiên hạ không tìm ra người thứ hai, khó trách hắn không thích gian số hai chỉ là hắn vừa tới Tây Sở nửa ngày, làm sao lại biết Liễu Tâm Mi, hơn nữa quan hệ của hai người nghe ra cũng không như mới vừa quen biết.

Mộ Dung Dật Phi nhất thời đen mặt, hay lắm Liễu Tâm Mi, bản vương muốn cùng ngươi làm chút gì, ngươi liền từ chối tới từ chối lui, còn không tiếc đem mình làm cho bệnh để trốn tránh, hiện tại hay rồi, minh mục trương đảm theo một nam nhân xa lạ trốn trong phòng đó khoái hoạt, An vương phủ ta thế nhưng bạc đãi ngươi?

"Vị Liễu công tử kia?" Mộ Dung Dật Phi mong muốn chính mình phán đoán lệch lạc.

"A, cũng là một công tử thập phần anh tuấn, chỉ là tuổi còn nhỏ, dáng người cũng không có cao lắm, cũng là lạ, vị Liễu công tử này so với kia vị Sở gia kia càng giống một nữ tử, ăn nói rất hòa khí." Tiểu nhị một bên khoa tay múa chân một bên hình dung.

Mộ Dung Dật Phi không khỏi nổi giận, nữ nhân đáng chết này chỉ cần không phải đối mặt với mình, với ai đều tốt tính, chỉ có ở trước mặt mình mới như một con mèo hoang nanh vuốt sắc bén.

Tiểu nhị nhìn sắc mặt của An vương gia không được tốt, nhanh chóng bịt miệng, không rõ khách nhân gian phòng số hai đắc tội với Vương gia, không phải vì sao Vương gia lại có sắc mặt như vậy.

"Vương gia, tiểu nhân trước đi lấy cho ngài bình trà tới." Vừa nói, đã nghĩ muốn đi ra.

"Chờ một chút." Mộ Dung Dật Phi kêu lại.

"Bọn họ đi vào trong bao lâu rồi?" Hắn không vui hỏi.

Nghĩ đến là hỏi hai vị khách nhân kia? Tiểu nhị âm thầm suy đoán, gượng cười nói: "Có chừng hơn nửa canh giờ, chắc cũng nên đi ra rồi."

Nửa canh giờ, ha hả, Liễu Tâm Mi, chỉ sợ ngươi đối với bản vương cũng không có tính nhẫn nại tốt như vậy. Được, ngày hôm nay bản vương lại muốn nhìn ngươi có thể ở bên trong tới khi nào.

Mỗi lần tới đây Mộ Dung Dật Phi đều đóng kín cửa phòng, lần đầu tiên không chịu đóng cửa, Tiêu Ẩn tò mò hỏi: "Thế nào, ngươi quen biết người sát vách?"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom