• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Khí Phi Đương Gả: Bắt Cóc Con Cưng Ngao Du Thiên Hạ (2 Viewers)

  • Chương 104

Nam nhân như mê

Lúc Sở Lân Vũ ở chợ phía đông gặp phải chủ tớ Liễu Tâm Mi, chỉ là vì để tên trộm kia biết, trên đời này người thông minh còn nhiều, không phải ai cũng bị cách diễn vụng về đó gạt được. Đến chính hắn cũng không nghĩ tới, trong lòng liền muốn nhìn Liễu Tâm Mi một cái sao đó quay đi.

Cái người nam tử có vóc dáng chỉ so với bờ vai của hắn cao hơn một chút, sạch sẽ lịch sự tao nhã như từ trong một bức tranh sơn thủy đi ra, chưa từng nhiễm bụi thế tục. Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo phấn nộn, cặp mắt to thủy uông uông như hai trái nho đen, lông mi dài cực kỳ giống cánh hồ điệp, thập phần khả ái. Cái mũi khéo léo, môi tiên diễm đỏ mọng, cằm nhọn nhọn, từ góc độ nào nhìn, cũng không có chút nào tỳ vết.

Hắn tự phụ nhất không phải thân phận tôn quý này, mà là dung mạo diễm quán thiên hạ, thiếu niên này lại có thể cùng hắn so sánh. Nhất là một cái nhăn mày một nụ cười của thiếu niên này, còn có con ngươi đen nhánh kia thỉnh thoảng toát ra sự giảo hoạt, cũng làm cho nội tâm của hắn sinh ra ý nghĩ muốn thân cận.

Sinh ra trong hoàng gia, lại có dung nhan tuyệt thế, lúc Sở Lân Vũ mười mấy tuổi, đã có rất nhiều nữ tử hướng hắn liếc mắt đưa tình, ngấm ngầm đưa tình cũng có khối người. Lúc đó Sở Lân Vũ đối với nữ nhân sinh ra cảm giác chán ghét. Những nữ nhân không biết thẹn, cũng không hiểu được cái gì gọi là rụt rè sao, cái bọn họ thích hoặc là sự phú quý, hoặc là bộ da này, có ai sẽ để ý trong lòng của hắn nghĩ gì?

Khi hắn lần đầu tiên ngã vào trên vai thư đồng, đáy mắt của hài tử xinh đẹp hiện lên hoảng loạn làm khơi dậy hứng thú nồng hậu của hắn, thì ra là còn có người sợ hắn. Từ đó về sau ánh mắt của hắn liền không ngừng dừng lại trên người của các loại niên thiếu, bọn họ càng tránh né, hắn sẽ càng hài lòng, từ từ hắn có lạc thú dằn vặt người. Hắn không thích giết người, thi thể lạnh như băng nằm đó một chút cũng chơi không vui, hắn thích nghe các loại tiếng kêu hoảng sợ, ai cũng không dám tin tưởng nhị hoàng tử tướng mạo ôn nhu kéo xuống mặt nạ ôn hòa, lại là một là cuồng ma khát máu.

Cung nữ bên cạnh hắn đều đổi thành tiểu thái giám, theo bên người hắn cũng là thiếu niên anh tuấn, trong cung dần dần có lời đồn đãi, nói nhị hoàng tử có long dương chi hảo, đoạn tụ chi phích. Hoàng thượng giận dữ, quở trách vài lần, hắn cũng không chút nào hối cải, chỉ là ở mọi phương diện đều thể hiện ra thiên phú kinh người, văn có thể xuất khẩu thành thơ, võ có thể rong ruổi chiến trường, dù là cầm kỳ thư họa không có cái nào không tinh. Hắn trở thành nhi tử hoàng thượng khó dứt bỏ nhất cũng không thể giao phó trọng trách, cũng may Sở Lân Vũ đối danh lợi xem cũng không phải rất nặng, chỉ cần không có người trở ngại hắn làm Vương gia phú quý, hắn cũng sẽ không cùng các huynh đệ của hắn tranh gì, ngược lại sống tiêu dao khoái hoạt.

Thế nhưng lúc hắn gặp Liễu Tâm Mi, trong lòng bỗng nhiên xông lên một loại tình cảm không rõ, hắn thích nụ cười của nàng, cũng thích phương pháp chỉnh người phúc hắc của nàng, càng thích hai tròng mắt linh động lơ đãng toát ra giảo hoạt, tiểu hồ ly khả ái vậy. Lớn như vậy rồi, lần đầu có ý muốn đem một người đặt trong lòng thương yêu, hắn không phủ nhận hắn thích nam nhân, nhưng nam nhân này cùng những người trước không giống nhau, hắn không nở thấy nàng khổ sở, thậm chí, thậm chí có xung động lấy lòng nàng. Hắn sợ làm nàng sợ, cho nên mới cùng nàng xưng nhau huynh đệ.

Không khí trong phòng nhất thời lúng túng, Liễu Tâm Mi cúi đầu chơi đùa ngón tay, chỉ mong rượu và thức ăn sớm một chút đưa tới, ăn no đi gấp.

Cửa phòng truyền đến tiếng gõ nhẹ nhàng, từng đạo hương thơm xông vào mũi, thức ăn như nước chảy đưa lên, trên mặt bàn rất nhanh thì đã tràn đầy.

"Tới, tiểu huynh đệ, không nên khách khí, thích gì ca ca ta giúp ngươi gắp." Sở Lân Vũ cười híp mắt bắt chuyện với Liễu Tâm Mi.

"Không phiền nhị ca, huynh gọi ta Liễu Thanh là được rồi, ta tự mình làm." Liễu Tâm Mi cầm đũa lên.

Thức ăn phong phú làm cho Liễu Tâm Mi hoa cả mắt, cũng không biết từ nơi nào xuống đũa mới tốt. Sở Lân Vũ này thật đúng là xa xỉ, cá chua ngọt, tôm càng Long Tĩnh, canh ô sâm bào ngư gà, đại khái như tiêu chuẩn quốc yến, còn có tay gấu, lộc gân những thứ ở hiện đại căn bản không dám minh mục trương đảm ăn, những món đi cùng tuy rằng thanh đạm, thế nhưng cũng đều đầy đủ sắc hương vị.

Bữa cơm này nếu tính ra đã gần bằng chi tiêu nửa năm của một gia đình bình thường, Liễu Tâm Mi bỗng nhiên có một loại cảm giác bứt rứt, cầm đũa không khỏi chần chờ.

Sở Lân Vũ ân cần gắp một con tôm Long Tĩnh, cẩn thận bóc vỏ, đem tôm đã bóc vỏ bỏ vào đĩa ăn của Liễu Tâm Mi, nhoẻn miệng cười: "Thanh đệ, mau nếm thử xem, món ăn quan trọng là sắc lục, hương úc, vị cam, hình mỹ, tửu lâu này làm coi như tạm được."

Xưng hô này làm Liễu Tâm Mi sửng sốt, nàng nghe nói tình hữu nghị của nam nhân tới rất mạnh, một điếu thuốc, một chén rượu đều có thể làm cho hai người xa lạ thành thật với nhau, nàng và hắn chỉ là mới biết nhau chừng một canh giờ, xưng hô cũng thay đổi ba lần.

"Đa tạ." Liễu Tâm Mi ưu nhã bắt đầu ăn. Ừm, hương vị nồng đậm, mùi ngọt thanh, còn có mùi thơm nhàn nhạt của lá trà, cũng làm cho người ta rất mê luyến, nhịn không liếm ngón tay.

Thấy nàng ăn ngon như vậy, ý cười trong đáy mắt của Sở Lân Vũ càng sâu, lại gắp một miếng cá đã chiên thành vàng óng, Liễu Tâm Mi thì ai đến cũng không cự tuyệt thu hết.

Không lâu sau đĩa ăn trước mặt nàng đã chất thành một ngọn núi nhỏ, Liễu Tâm Mi bất chấp nói chuyện, kiên nhẫn tiêu diệt từng loại một, cho đến thỉnh thoảng vô ý ngẩng đầu một cái mới phát hiện Sở Lân Vũ chỉ là mỉm cười nhìn nàng, đĩa ăn trước mặt hắn cũng rỗng tuếch, không khỏi thẹn thùng mỉm cười: "Sao huynh không ăn, nhìn ta ăn là có thể no a?"

Người đối diện nặng nề gật đầu: "Ừ, ta cho trước giờ chưa có gặp qua người có khả năng ăn uống tốt như vậy, ngươi tiếp tục, nếu không đủ, ta lại gọi thêm một vài món tới."

Liễu Tâm Mi hoảng vội vàng lắc đầu, hắn cho nàng là heo sao? Những thứ này đều ăn không hết, còn muốn? Thực sự là nhiều tiền để đốt.

Tay phải cầm bình rượu, hắn hỏi: "Uống chút rượu trợ hứng không?"

Người cầm tay ngắn, người ăn miệng ngắn, Liễu Tâm Mi cắn cắn môi nói rằng: "Bụng rỗng uống rượu rất hại thân thể, huynh vẫn là ăn chút gì trước đi."

Sở Lân Vũ hơi run, rượu trong bình có ít tràn ra, hương thơm tản ra trong không khí. Nàng là đang quan tâm mình sao?

"Được." Nói xong câu này, liền gắp mấy thứ thích ăn bỏ vào đĩa ăn.

Tướng ăn của Sở Lân Vũ thập phần văn nhã, mạn lý tư điều, giơ tay nhâc chân đều tản ra khí chất ưu nhã cao quý.

Liễu Tâm Mi khốn hoặc nhìn hắn, nam nhân này như mê vậy hấp dẫn nàng. Lúc hắn thể hiện văn nhã không thua kém vương tôn công tử, lúc hung hãn lại như ma đầu giết người không chớp mắt, lúc sóng mắt lưu chuyển, lại có bĩ khí của người ăn chơi trác táng, khóe mắt đuôi mày lại có nét phong lưu hồn nhiên thiên thành. Hắn rốt cuộc là ai? Nhiều vai diễn bất đồng như vậy hắn chuyển đổi không sai lệch chút nào, phảng phất hắn sinh ra là hay thay đổi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom