Ca ca ta thích ngươi a
Liễu Diệp Nhi không thể làm gì khác hơn là trơ mắt nhìn Vương phi theo cái nam nhân lần đầu gặp mặt mà trở nên quen thuộc kia tiến vào, đáng giận nhất là là hắn lại đem cửa đóng chặt vậy, nàng ở bên ngoài cái gì đều không thấy được.
"Công tử, dùng rượu và thức ăn gì?" Tiểu nhị đem mặt bàn vốn không có bụi lần nữa cẩn thận lau qua lau lại.
"Hiền đệ thích gì?" Sở Lân Vũ khách khí hỏi, nụ cười sáng lạn khiến tiểu nhị cũng phải âm thầm nuốt nước miếng.
Liễu Tâm Mi vội vàng lắc lắc tay, nàng ở phương diện ăn vẫn rất tùy ý, sơn trân hải vị ăn được, quán ăn ven đường cũng không ngại chút nào. Ăn thôi mà, chỉ cần tâm tình tốt, ăn vào miệng đều là mỹ vị.
"Khách tùy ý chủ, con người của ta không kén ăn." Liễu Tâm Mi không muốn rụt rè ở trước mặt Sở Lân Vũ, người này đến gian phòng còn để ý như vậy, đối với ăn uống cũng sẽ không qua loa.
Sở Lân Vũ cũng không gọi mọn, hào khí nói với tiểu nhị: "Các món chiêu bài ở đây đem lên hết thảy cho ta, ngoài ra ngươi tùy ý phối một ít là được rồi."
"Chúng ta chỉ có hai người, đâu ăn hết nhiều như vậy?" Liễu Tâm Mi nhìn cái bàn to lớn trước mặt, chỉ sợ là mười mấy người dùng cơm đều dư dả, đây là tiết tấu muốn no chết sao?
"Tại sao phải ăn hết?" Sở Lân Vũ kỳ quái hỏi. Ăn cơm là nói hứng thú, ai nói không được dư lại.
Liễu Tâm Mi khóe miệng giật một cái, chu môn tửu thịt thối, đường có xương lạnh chết a loại người ăn chơi trác táng này làm sao có thể biết được dân gian khó khăn, hoàng thượng nơi này lúc nào mới đề xướng một hành động "hành động đĩa trống" đây?
Tiểu nhị cười đến lông mày run rẩy không ngừng, tuy rằng người đến Kim Tôn Các đều cũng là người có tiền, nhưng khách hàng như vậy vẫn là không thấy nhiều, hôm nay đến lượt hắn may mắn.
"Tiểu nhị, ta tới hỏi ngươi, gian số một chữ thiên là ai bao lại?" Không nghĩ tới hắn đối với chuyện này còn canh cánh trong lòng.
"Đại gia, hắc hắc, cái này cũng không phải bí mật gì, khách nhân thường tới đều biết đến, Kim Tôn Các chúng ta từ ngày khai trương, căn phòng đó đã để lại cho An vương gia chúng ta." Tiểu nhị cười nói.
"Mộ Dung Dật Phi?" Đuôi lông mày Sở Lân Vũ nhíu một cái, gật gật đầu, tên này thật là chịu chi.
Mắt của Liễu Tâm Mi lập tức rũ xuống, tin tức về tên nam nhân này thật đúng là không chổ nào không có, sao đi tới chỗ nào cũng tránh không được chứ?
"Tiểu huynh đệ, thích chổ này không? Có muốn ca ca ta đem số hai chữ thiên bao lại cho ngươi a?" Sóng mắt Sở Lân Vũ lưu chuyển, muôn vàn mị hoặc phong tình vạn chủng đều không che giấu.
Thần thái của tiểu nhị càng cung kính thêm vài phần, nhìn khí thế người này hoàn toàn không thua An vương, hầu hạ hắn thật tốt, tiền thưởng là tuyệt đối không thiếu được.
Người ngốc nhiều tiền? Ấn tượng Liễu Tâm Mi đối với Sở Lân Vũ giảm bớt nhiều, chẳng qua là ăn một bữa cơm, bao một gian phòng? Vậy nếu như đi thanh lâu, hắn có còn muốn bao một kỹ nữ hay không? Tâm tư kẻ có tiền nàng không hiểu, thứ bản thân chưa chắc đã thích, vì sao lại thích độc chiếm? Vậy Mộ Dung Dật Phi cũng là tên bại gia, nhiều bạc như vậy liền đem bỏ xuống nước, cũng không biết đau lòng.
Nàng lạnh lùng cười: "Nhị ca thích gì không cần hỏi ta, loại địa phương này không phải loại người nhà nhỏ cửa nhỏ như ta có thể tới nổi."
Thực sự là buồn cười, hắn có tiền bao lại nơi này, nàng cũng không nỡ tới đây tiêu tiền. Tiền là thứ tốt, chỉ là có một điều không tốt, từ chổ của ngươi chạy đi, không biết đường trở về.
"Cái này ngươi không cần lo lắng, chỉ cần ngươi vui vẻ, ca ca bỏ tiền đem toàn bộ tửu lâu mua lại tặng cho ngươi cũng có thể." Sở Lân Vũ hào phóng nói.
"Tại sao?" Liễu Tâm Mi lại càng hoảng sợ, bình thủy tương phùng, nàng không nhận nổi đại lễ như vậy.
Sở Lân Vũ đưa tay lên vuốt mấy sợi tóc bên khuôn mặt, chống cằm bình tĩnh nhìn nàng: "Ở đâu có nhiều tại sao như vậy, ca ca ta thích ngươi a."
Nói xong còn nháy nháy mắt với nàng.
“Phốc” Liễu Tâm Mi thiếu chút nữa nôn ra một ngụm máu, người này nhất định nhìn ra nàng là nữ giả nam trang, trách không được trong lời nói khinh bạc như vậy, hai tay không tự chủ được liền đưa lên trước ngực, cảnh giác nhìn hắn. Hắn, tốt nhất không nên làm ra chuyện gì quá phận, nàng cũng không phải ăn chay.
Tư thế của Liễu Tâm Mi ở trong mắt của Sở Lân Vũ hết sức kỳ quái, một đại nam nhân che nơi đó làm cái gì? Mím mím môi, hắn ôn hòa hỏi: "Ngươi hình như rất lạnh a? Đem mình ôm chặc như vậy, không phải là bị bệnh chứ?"
Ngươi mới có bệnh, cả nhà ngươi đều có bệnh, đã nói mà, lần đầu gặp mặt, hắn dựa vào cái gì đối với nàng nhiệt tình như vậy, thì ra là đánh chủ ý hạ lưu, muốn chiếm tiện nghi của nàng.
Nhìn hắn đứng dậy hướng mình đi tới, nàng sợ đến vội vàng buông tay xuống, kêu lên: "Ngươi không nên tới, ta không sao, ta thực sự không có việc gì."
Không che giấu được sự quan tâm trong mắt, Sở Lân Vũ cũng rất nghe lời dừng cước bộ, quay đầu lại phân phó tiểu nhị: "Nhanh mang thức ăn lên, tiểu huynh đệ này đoán chừng là đói bụng."
"Ai, ai." Tiểu nhị mới phản ứng lại, hai vị này nhìn có chút không bình thường, chỉ là cái này không trong phạm vi phục vụ của hắn, hắn đáp một tiếng lập tức đi ra. Cái khách quan này bộ dạng tuấn tú, tính tình dường như có chút cổ quái, rõ ràng là ý cười ôn hòa, sao lại cảm giác sau lưng từng đợt lạnh cả người chứ?
Ánh mắt của Liễu Tâm Mi thẳng tắp nhìn lên trên trần, thần kinh tên Sở Lân Vũ hình như có chút vấn đề. Mới vừa rồi còn săn sóc hỏi nàng có lạnh hay không, hiện tại lại nói nàng đói chịu không được, nàng lại không hiểu được, đói thì ăn, lạnh mặc áo, giữa lạnh và đói trong đó tất nhiên liên hệ sao?
"Tiểu huynh đệ, trên trần trống trơn có cái gì để nhìn? Ca ca ta nói với ngươi, cái của nhà ta mới gọi là tốt, được ca ca ta vẽ lên một bức tranh minh nguyệt và một đám sao chói lọi, nằm ở trên giường thì giống như nằm ở dưới trời cao." Sở Lân Vũ miêu tả sinh động như thật.
"Huynh còn biết vẽ?" cổ của Liễu Tâm Mi đã mỏi, lúc này vừa nhìn hắn vừa lắc lắc cái cổ, cuối cùng cũng có một sở thích bình thường.
"Trên đời này không có chuyện gì có thể làm khó ca ca ta." Sở Lân Vũ dương dương đắc ý nói.
"Nhị ca có thể sinh con sao?" Liễu Tâm Mi bất thình lình hỏi.
Sở Lân Vũ không giận ngược lại cười: "Ha ha, cái này, cái này nếu là có người phối hợp cũng làm được, tuy rằng đây là việc của nữ tử, không có nam nhân hỗ trợ, thiết nghĩ cũng là không thể."
Lúc này đến phiên Liễu Tâm Mi triệt để không nói nên lời, nàng phát hiện không cần biết ở triều đại nào, đều cũng có một số người cực phẩm mặt dày vô sỉ tồn tại. Sở Lân Vũ này chính là một trong những cực phẩm sau khi nàng tới Tây Sở gặp phải, không phải một trong. Hắn như tiểu Cường đánh không chết, da mặt lấy đi làm áo chống đạn cũng còn được, trên thế giới này phảng phất như không có gì có thể đả kích hắn. Uổng cho hắn có khuôn mặt như Phan An, Liễu Tâm Mi hoài nghi nguyên nhân hắn đến nay còn không có bị một quyền đánh chết đại khái cũng là bởi vì mỹ lệ là không thích hợp dùng để phá hoại.
Bình luận facebook