Sờ đầu sát
Giúp người ta một việc, còn phải mời người ta ăn cơm uống rượu. Thuộc hạ của Sở Lân Vũ lắc đầu thở dài, chỉ có chủ tử bọn họ mới làm ra chuyện tùy hứng như thế, bọn họ đều giả trang gia đinh thông thường, từ xa đi theo. So với những thị vệ khác, bọn họ cảm thấy mệt mỏi hơn là không thể đoán ra vị gia này một khắc sau sẽ làm ra cử động điên cuồng gì.
Liễu Tâm Mi không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt, vô sự hiến ân cần, vô gian tức đạo, nam nhân này tuy rằng tuấn mỹ dị thường, nhưng tác phong hành sự lại ngoan tuyệt độc ác, nàng không muốn dính dáng tới những phiền phức không đâu.
Nàng không muốn đi, Sở Lân Vũ lại không có ý buông tha, hắn tà mị cười: "Tiểu huynh đệ, cái này là của ngươi không đúng. Ta là thành tâm kết giao, ngươi lại liên tục từ chối, chẳng lẽ các hạ thân phận cao quý, ngại Sở mỗ trèo không tới sao?"
Liễu Tâm Mi phát hiện đối với mỹ sắc nói một chữ "Không", thật sự là rất khó mở miệng. Gặp sắc không mê đều là anh hào chân chính, mà nàng hiển nhiên không ở trong này.
"Sở huynh nói đùa, nhìn khí phái trên người của huynh, đừng nói ta đây phàm phu tục tử, cho dù là thần tiên hạ phàm, cũng không dám xem nhẹ huynh." Liễu Tâm Mi cười nói.
Đây không phải là khen tặng, khí thế nam nhân trước mắt không thua chút nào cái khối băng lớn trong nhà kia, lai lịch không nhỏ. Khuôn mặt đẹp là trời sinh, khí chất phú quý hồn nhiên thiên thành cũng cần tích lũy và lắng đọng, ba đời mới có thể bồi dưỡng được quý tộc, cái khí chất này là không giả dạng được. Có vài người mặc long bào cũng không giống thái tử, có vài người dù là bố y, cũng khó che giấu khí chất vương hầu.
Thiên mặc vạn mặc, nịnh bợ không mặc, Sở Lân Vũ đuôi lông mày có vài phần vui mừng, cánh tay dài vươn ra, liền đặt lên đầu vai của Liễu Tâm Mi, cao giọng cười to: "Nói như thế, tiểu huynh đệ chính là thần tiên hạ phàm, cũng nể một phần mặt mũi của ta."
Liễu Tâm Mi không chỉ có nụ cười, đến cả người đều đông cứng lại, nàng, còn chưa từng cùng nam nhân nào có động tác thân mật như vậy, trên mặt không khỏi bao trùm một tầng giận nhẹ.
Liễu Diệp Nhi gấp gáp hô; "Người như ngươi sao lại vô lễ như vậy, còn không mau buông tay của ngươi ra."
Liễu Tâm Mi cũng không vui thân thể muốn tránh ra.
Sở Lân Vũ "Xuy xuy" cười: "Ai nha, tiểu huynh đệ sao nhăn nhó, như một nữ tử vậy?"
Ách, được rồi, nàng nhịn, ai bảo nàng hôm nay là thân phận nam tử đây? Nàng cười khan vài tiếng nói: "Sở huynh vẫn là bỏ tay ra tốt hơn, tiểu đệ thực sự không có thói quen này."
"Đã nói ngươi không cần phải khách khí với ta, gọi nhị ca được rồi." Tay của Sở Lân Vũ hơi dùng lực, trong lúc đó cự ly hai người càng ngày càng gần.
Trong mắt bên môi của hắn đều lộ ý cười, hô hấp của Liễu Tâm Mi ngưng lại, khẩn trương đến nhịp tim đập tăng vọt tới một trăm tám, còn may, nàng bây giờ không phải là nữ nhi trang, nếu không là ở trên đường cho hắn ăn đậu hũ? Nàng không biết là, nếu nàng lấy bộ dạng thiên kiều bá mị xuất hiện ở trước mặt của hắn, Sở Lân Vũ chưa chắc có hứng thú ăn đậu hũ của nàng.
"Buông." Nàng chỉ hận chiết phiến trong tay không phải binh khí, chỉ là nhẹ nhàng ở trên mu bàn tay gõ một cái.
"Gọi ta một tiếng, ta liền buông." khóe miệng Sở Lân Vũ cười tươi.
"Sở huynh." Nàng bất đắc dĩ gọi.
"Ửm?" Mày hắn nhướn lên, rõ ràng rất bất mãn.
"Nhị ca." Nàng không thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp.
"Ngoan" hắn đổi phương hướng, vuốt ve đỉnh đầu của nàng. Ni mã, đây là sờ đầu sát trong truyền thuyết sao?
"Nhị ca, sắc trời lúc này không còm sớm, huynh không đói bụng sao?" Liễu Tâm Mi nóng lòng thoát khỏi ma trảo của Sở Lân Vũ.
"Hiền đệ, cho đến hôm nay ta mới tin, tú sắc quả nhiên là bữa tốt." Cặp mắt của Sở Lân Vũ như u đàm sâu không thấy đáy.
Liễu Tâm Mi chưa kịp nuốt xuống nước bọt thiếu tí bị sặc chết, ho khan đến nước mắt đều sắp chảy ra, hắn không phải là nhìn thấu lai lịch của nàng chứ?
Nhìn nàng vừa suyễn hơi vừa ho khan, Sở Lân Vũ cuống quít không ngừng giúp nàng đấm lưng thuận khí.
Liễu Tâm Mi tức giận đẩy hắn ra, không thể làm gì khác hơn là trong lòng tự an ủi mình: Hắn chỉ xem mình là nam nhân, không phải thành tâm trêu chọc.
Nhìn Sở Lân Vũ cười hì hì lại tiến tới bên cạnh, sắc mặt của Liễu Tâm Mi rốt cục trầm xuống: "Nếu huynh tiếp tục hồ náo như vậy, ta thực sự sẽ giận."
Sở Lân Vũ ngượng ngùng rút tay về, khôi phục thái độ bình thường, đứng ở nơi đó, những sợi tóc bay bay làm tản ra sự mị hoặc của hắn.
Nếu như là ở hiện đại, e rằng sẽ có một đám manh muội tử chủ động nhào tới hiến thân. Liễu Tâm Mi biết bộ dạng của mình cũng rất đẹp, kiếp trước bị người lạ chủ động đến gần bắt chuyện cũng là chuyện thường xảy ra, thế nhưng nam nhân soái đến không đâu ra đâu này, nàng vẫn là chưa từng gặp qua, trong lòng ngoại trừ phẫn nộ còn có đắc ý nho nhỏ, nàng càng ngày càng chột dạ sợ bị Sở Lân Vũ nhìn thấu thân phận thật sự.
"Hiền đệ, trong kinh thành tửu lâu nào nổi danh nhất a?" Hắn lúc này cùng Liễu Tâm Mi giữ khoảng cách nhất định.
"Ta nào biết đâu?" Liễu Tâm Mi trợn mắt, tính luôn lần này, số lần nàng ra cửa cũng không có vượt quá năm lần, đều bởi vì việc tư của mình.
"Hiền đệ cũng không phải người kinh thành sao?" Sở Lân Vũ hỏi.
"Phải, thế nhưng ta cực ít đi ra ngoài, hôm nay cũng là ngẫu nhiên đi ra ngoài dạo, ai biết lại gặp được chuyện như vậy?" Liễu Tâm Mi đối với Tây Sở chỉ là hiểu biết sơ sơ, tửu lâu nàng biết đến cũng chỉ có Vân Mộng Các, đó là buôn bán nhà mình, nàng là trăm triệu lần không thể đem người dẫn tới đó.
Bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, nàng nheo mắt lại hỏi: "Thế nào, huynh cũng không phải người kinh thành?"
Nói vậy đây là con cháu danh môn vọng tộc vào kinh đi lập quan hệ.
"Ta là người Đông Vấn." Sở Lân Vũ gật đầu.
Liễu Tâm Mi ngây ngốc tại chổ, đến Tây Sở nàng còn chưa hiểu hết, Đông Vấn lại là cái thứ gì?
"Ngươi không phải không biết Đông Vấn chứ?" Sở Lân Vũ buồn bực.
Nếu như đến Đông Vấn cũng không biết, cái thân phận hoàng tử này cũng không cần phải nói ra. Nhưng, trước giờ hắn chưa từng để ý qua thân phận của mình, sao lại bỗng nhiên có xúc động muốn khoe với nàng? Sở Lân Vũ cũng cảm thấy khó hiểu.
Liễu Tâm Mi thật thà gật đầu: "Chỉ là nghe nói qua là nước láng giềng của Tây Sở, những thứ khác không biết gì hết."
Không biết cũng tốt a, Sở Lân Vũ nhiệt tình nói rằng: "Tiểu huynh đệ, đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường, nếu ngươi có hứng thú muốn đi nơi nào chơi, chờ lúc ta trở về, đi chung một đường được không? Ta bảo đảm ngươi vui đến quên cả trời đất."
Nghe ra cảm thấy chủ ý này không tệ, chỉ là không biết nàng có cái cơ hội này không. Ai, nếu là xuyên qua thành người thường, dựa vào bản lãnh của mình cũng có thể nuôi nổi chính mình, hiện tại tốt rồi, hào quang vương phủ không dính vào được một chút, lại có nhiều điều cấm cố đến vậy.
"Ngày sau có được cơ hội, nhất định sẽ bái phỏng Sở... Nhị ca." Ánh mắt của Sở Lân Vũ nhìn qua, Liễu Tâm Mi lập tức đổi giọng.
Ngón tay tùy ý ngoéo một cái, lập tức có thị vệ đến gần đợi lệnh.
"Đi hỏi một chút, tửu lâu nào có tiếng nhất ở kinh thành, đặt cho ta một gian nhã gian." Hắn quay đầu phân phó.
Chẳng qua là bình thủy tương phùng, còn đi tửu lâu xa hoa nhất? Liễu Tâm Mi biết, mình nhất định là gặp được thổ hào.
Bình luận facebook