• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Kẻ ăn chơi biến tổng tài (4 Viewers)

  • Chap-661

Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài - Chương 661: Tôi đến muộn sao?​





Vào giữa những năm 1990, công cuộc cải cách công nghiệp trong nước bước đầu hoàn thành, các công ty điện tử trong lĩnh vực thiết bị gia dụng mọc lên như nấm và sự cạnh tranh trên thị trường nội địa ngày càng trở nên gay gåt. . Ngôn Tình Hay



Trong cả những năm 1990, xuất khẩu ra nước ngoài về cơ bản là rất ít, lúc đó nhiều người nói đến nhập khẩu, kể cả thép và xăng dầu, trong khi xuất khẩu ra nước ngoài chủ yếu là xuất khẩu nguyên liệu thô do các doanh nghiệp nhà nước đứng đầu, chẳng hạn như gỗ, than đá, quặng, hoặc sản xuất công nghiệp nhẹ như quần áo, hành lý,...



Thị trường quốc tế đã bắt đầu nói lỏng đối với đất nước tôi và bước vào thời kỳ thiết lập với quan hệ Hoa Kỳ.



Nước này sử dụng sản phẩm công nghiệp nhẹ và nguyên liệu thô để xuất khẩu đổi lấy ngoại hối và sử dụng ngoại hối để giới thiệu sản phẩm để tái sản xuất.



Thời điểm đồ gia dụng thống trị thế giới là thời điểm bắt đầu xuất khẩu thương mại toàn cầu sau khi gia nhập WTO. Các nước phát triển loại bỏ công nghiệp nhẹ và bắt đầu phát triển trong lĩnh vực tài chính. Trong nước thu hút đầu tư nước ngoài quy mô lớn, mở ra hai thập kỷ của tích lũy.



Thời đại này buôn bán đồ gia dụng xuất khẩu là món hời, cơ đồ như thế này cơ hội không phải công ty trong nước nào cũng có thể nắm được, không phải ai cũng hiểu biết nhiều về thương mại quốc tế.



Cùng với môi trường quốc tế phức tạp, nếu bạn muốn sản phẩm của mình dễ dàng thâm nhập vào một quốc gia khác, thì việc chứng nhận sản phẩm, kiểm tra chất lượng, chứng nhận hợp quy, v.v., bộ thủ tục này là đủ để cho phép một công ty chờ đợi từ đời này sang đời khác.



Hơn nữa, hải quan lại có thêm nhiều khúc mắc, không một công ty nào có thể xử lý được, đơn giản là ngoại thương không kiếm được bao nhiêu mà chia ra nhiều tiền.



Đây cũng là lý do tại sao các công ty trong nước không muốn làm một điều nữa, môi trường tổng thể đang thực sự tồi tệ, huống hồ bây giờ đã là năm 2020. Đơn hàng ngoại thương cho các dịch vụ y tế đã tăng vọt, bao nhiêu sản phẩm được xuất khẩu từ khu vực ven biển. Kết quả cuối cùng, không biết bao nhiêu công ty ngoại thương đã bị kéo xuống, đừng hỏi, hỏi là cay đắng rơi nước mắt.



Trong thời đại này, ở An Lạc cũng như quốc tế đều có cướp đường và hung thần xe hơi, cướp biển.. hoành hành, không phải là chưa từng xảy ra chuyện cướp giữa đường.



Chính vì nhiều lý do mà Lý Tấn Phát đã không dám chèn ép Lục Tam Phong, trừ khi anh ta không muốn đi theo con đường ngoại thương.



Trong văn phòng Liễu Ngoạn, các tài liệu hướng dẫn về thiết bị gia dụng đã chất thành đống, và trên đó cơ bản là chữ ký của Liễu Ngoạn và Chu Hoài Đông.



"Hiện tại, chúng tôi đã nghiên cứu và phát triển sơ bộ ba mặt hàng chính là tủ lạnh, điều hòa không khí và máy giặt, nhưng các thành phần cốt lõi vẫn phải mua như máy nén và phần làm lạnh. Trong thời gian ngắn như vậy, chúng tôi hoàn thiện thiết kế bên ngoài.” Liễu Ngoạn nói.



Lục Tam Phong lật xem tài liệu trong tay, trong thời gian ngắn muốn sånxuất ra, lắp gháp lại, chính là một khối lớn ghép lại với nhau.



Đọc xong một hồi, Lục Tam Phong vừa định lên tiếng, liền nhìn thấy Tô Ái Linh bên cạnh nói: "Tôi có thể ra ngoài uống một ly cà phê?"



“Tôi sẽ kêu người!” Liễu Ngoạn lập tức hiểu ra, đứng dậy mở cửa: “Cô Lưu, đưa người đẹp này đi uống một tách cà phê, nghỉ ngơi một chút.”



“Ở đây uống cà phê được không?” Tô Ái Linh có chút không vui, đứng lên nói: “Không phải là nói về sản phẩm hả, tôi không được nghe hay sao? Tôi không phải đối thủ của anh mà.”



"Đừng suy nghĩ nhiều, do hôm trước vội bay, tối hôm qua chưa kịp nghỉ ngơi. nghỉ ngơi chút đi." Lục Tam Phong lật giở đống tài liệu: "mọi thứ vẫn còn loạn cả lên, bàn thêm cũng không ích gì."



Lục Tam Phong nói vậy, với tay cầm lấy túi xách, xoay người rời đi.



Sau khi Liễu Ngoạn đóng cửa lại, anh quay đầu về phía Lục Tam Phong, thần bí nói: "Cô ấy là ai?"



“Ừm... một người phụ nữ giàu có và xinh đẹp.” Lục Tam Phong đáp.



"Người phụ nữ giàu có?” Liễu Ngoạn suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Cô ấy sẽ không liên quan đến ngân sách năm sau, đúng chứ?



“Ừ, có liên quan!” Lục Tam Phong không muốn nói quá nhiều về Tô Ái Linh. Bạn đang đọc truyện tại VietWriter



Thấy anh ấy không muốn nhắc đến, Liễu Ngoạn suy nghĩ một hồi, cảm thấy người phụ nữ này nên liên quan đến chuyện ly hôn của Lục Tam Phong. Điện tử Thủy Hoàn đang đốt quá nhiều tiền. Tốc độ mở rộng hiện tại vẫn tiếp tục và anh ấy có thể không quyết định được số tiền anh sẽ đốt trong tương lai.



Dù Lục Tam Phong có thể kiếm được bao nhiêu tiền cũng không thể kiếm được nhiều như vậy, sau khi công ty trở thành tập đoàn sẽ mở ra một đợt mở rộng khác, anh ta có thể kiếm nhiều tiền ở đâu?



Tìm một người phụ nữ giàu có!



Liễu Ngoạn thở dài nhìn Lục Tam Phong, người ngoài còn tưởng rằng hắn đẹp đã vô cùng cũng chỉ có vài người mới biết hắn khó khăn như thế nào, hiện tại đã sa sút đến mức này.



Tất nhiên, nếu kinh phí đầu tư không đủ trong năm tới, Liễu Ngoạn sẽ cảm thấy tiếc cho Lục Tam Phong hơn nữa và sẽ cố gắng giúp anh ta tìm được nhiều phụ nữ giàu có hơn. Suy cho cùng, tiền đầu tư là ưu tiên hàng đầu. Bên cạnh đó, Lục Tam Phong vẫn còn trẻ, sức khỏe tốt, thanh niên dễ kiếm tiền hơn.



Lục Tam Phong nhìn bản, thiết kế trong tay, nằm mơ cũng không tin, chỉ trong phút chốc, một ông chủ công ty nghiên cứu và phát triển như anh đã tìm được cho mình một phương thức tốt để kiếm tiền.



"Ngoài những thành phần cốt lõi, chúng tôi có thể tự sản xuất những thành phần khác. Hãy cố gắng tự sản xuất và giảm đơn giá. Những thành phần khác không thành vấn đề. Thiết bị gia dụng sẽ ra mắt vào năm tới với sự ra nhập thị trường của ti vi Waypod." Lục Tam Phong nói.



“Ngoài những linh kiện cốt lõi, chúng tôi quả thực có thể tự sản xuất những bộ phận khác, nhưng nếu sao chép chúng, rất dễ xảy ra kiện cáo” Liễu Ngoạn lẩm bẩm.



"Đừng sợ kiện cáo. Không nên sao chép bản trong nước. Dù sao thì sao chép hết, và chỉ sao chép của nước ngoài. Chỗ nào chưa niêm yết trong nước thì sao chép." Lục Tam Phong đặt tập tài liệu sang một bên nói: "Kể cả mẫu mã ngoại hình cũng có thể sao chép. Mẫu mã sản phẩm của họ đã được thị trường kiểm nghiệm. Đa số người dùng trong nước không biết mẫu mã đó như thế nào. Còn ai chửi thì chửi. Nếu sang tận đây để kiện, chúng ta sợ gì chứ?"



Nói cho cùng, Liễu Ngoạn là người xuất thân trong lĩnh vực nghiên cứu và phát triển, có đạo đức ngành tương đối tốt, coi trọng bản quyền,tuy rằng đã đồng ý, nhưng trên mặt lại tràn đầy cảm xúc bất đắc dĩ.



“Không cần cảm thấy khó chịu, vừa muốn tiền vừa muốn sĩ diện sao?” Lục Tam Phong hỏi.



“Anh Lục, tôi muốn nói ra tiếng lòng của tôi, tôi muốn có tiền và thể diện!” Liễu Ngoạn cười khổ.



"Lấy đâu ra sự toàn vẹn như vậy, anh thử nhìn lịch sử phát triển công nghiệp, không phải đạo nhái giai đoạn đầu, nghiên cứu phát triển độc lập giai đoạn sau. Sao chép thứ này, sau khi sao chép phải tìm hiểu và hoàn thiện nó rồi tương lai người ta sẽ tìm được lối đi cho riêng mình. " Lục Tam Phong vỗ vai Liễu Ngoạn nói: "Sau khi mở rộng tập đoàn, đồ gia dụng sẽ trở thành một ngành hàng, lúc đó sẽ có người phụ trách cụ thể, và tôi sẽ không dấn sâu vào nó nữa. Tôi đã gọi và nói cho cậu trước rồi mà "



“Vâng, anh định làm truyền thông ở đâu?” Liễu Ngoạn nghĩ về việc nghiên cứu và phát triển. Đây đều là tiền, việc nghiên cứu và phát triển bất kỳ sản phẩm nào cũng cần có kinh phí. Sau khi suy nghĩ về nó, anh ấy nói: “Anh Lục, bước tiến cho năm tới có vẻ hơi lớn!"



"Chúng ta không đạt được nhiều bước tiến trong năm trước và bây giờ nền móng vẫn đang hoạt động tốt. Giờ đây, nền tảng thị trường trong nước đã bắt đầu tăng lên và giá máy nhắn tin vẫn rất đắt. Điều chúng ta phải làm là phá giá.” Lục Tam Phong nghiêm túc nói.



Liễu Ngoạn suy nghĩ về điều đó một lúc, anh biết vài điều về thị trường máy nhắn tin và nói: "Anh Lục, tôi nghĩ rằng, về thị trường máy nhắn tin trong tương lại nói chung, cả nước hiện đang quảng cáo mạnh mẽ về bốt điện thoại và nhiều cửa hàng nhỏ đã cũng bắt đầu lắp đặt điện thoại. Hiện một số nhà sản xuất đang làm việc đó. Năm ngoái, một hệ thống không dây thành lập có cả Điện tử Thủy Hoàn"



Tất nhiên, Lục Tam Phong biết rằng các công ty trong nước đã và đang làm điều đó, nhưng từ năm 1994 đến 1998, số lượng máy nhắn tin đã tăng lên nhanh chóng trong bốn năm qua. Số lượng máy nhắn tin đã tăng từ dưới 10 triệu chiếc lên gần 70 triệu chiếc.



Điều quan trọng nhất là công nghệ truyền tải thông tin của máy nhắn tin đặt nền móng cho ngành sản xuất điện thoại di động trong tương lai, tương đương với việc có về sớm hơn các công ty khác, đặc biệt là giấy phép truy cập mạng và giấy phép sản xuất.



"Không sợ cạnh tranh. Truyền thông là xu hướng chủ đạo của tương lai. Về mặt này, ta phải nhập cuộc sớm, nhất là về mặt tích lũy công nghệ. Còn một việc nữa trong năm tới. Các công ty nghiên cứu và phát triển đã tích lũy trong lĩnh vực chất bán dẫn. " Lục Tam Phong lấy trong túi ra một điều thuốc, châm một điều thuốc và nói: "Năm tới, ta sẽ tập trung đầu tư vào lĩnh vực này, đồng thời cạnh tranh trong lĩnh vực máy nhắn tin. "



Thu mua bên ngoài?



Liễu Ngoạn đã nghe anh ta nói về việc mua lại một công ty quốc tế trước đây, nhưng anh ta không mong đợi nó trở thành sự thật, điều này đòi hỏi rất nhiều tiền. Bạn đang đọc truyện tại VietWriter



“Anh Lục, tôi muốn biết ngân sách của chúng ta cho năm tới là bao nhiêu?” Liễu Ngoạn thận trọng thăm dò.



"Bốn đến năm tỷ" Lục Tam Phong nhẹ giọng.



Liễu Ngoạn nghe xong con số này, sửng sốt, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?



"Chúng ta sẽ thảo luận về vấn đề này vào thời điểm đó sau. Bắt đầu từ năm tới, sự tích lũy công nghệ trong lĩnh vực truyền thông sẽ được tăng cường, đặc biệt là trong các chất bán dẫn lõi." Lục Tam Phong liếc nhìn và nói với Liễu Ngoạn: "Chúng ta sẽ có một cuộc họp để nói chi tiết về nó. Sắp muộn rồi, tôi phải đi ăn tối đây."



“Vâng, tối nay anh về nhà hay ở khách sạn?” Liễu Ngoạn nói: “Nếu anh ở khách sạn, tôi sẽ nhờ người thu xếp."



Lục Tam Phong suy nghĩ một chút nói: "Khách sạn đi!"



Khoảng sáu giờ tối, Lục Tam Phong lên xe phi nước đại về khách sạn đã được thu xếp, Tô Ái Linh ngồi bên cạnh nói: "Cả buổi chiều tôi uống một lí lớn cà phê."



“Uống thêm nước nóng, sẽ rất tốt.” Lục Tam Phong ngoái lại.



"Ấm lòng?"



"Không!"



Tô Ai Linh trợn tròn mắt, ngừng nói. Lục Tam Phong đến phòng riêng của khách sạn gọi đồ ăn, đợi hơn một tiếng đồng hồ, người phục vụ mới mở cửa nói: "Anh Lục, vị khách quý đến rồi."



Tổng giám đốc Lý đưa hai vị phó tổng vào, nhìn thấy Lục Tam Phong, mỉm cười nói: "Đã lâu không gặp anh Lục. Mọi người nhìn thấy còn không đón tiếp ư, có vẻ thời điểm không thích hợp, phải không? "



“Anh đến muộn, cả một tiếng đồng hồ!” Vẻ mặt Lục Tam Phong khó chịu.



"Tôi đến muộn sao?"



Người phục vụ kéo ghế, Lý Tấn Phát ngồi xuống, nhìn Lục Tam Phong nói: "Hiện tại anh vẫn chưa biết mình đang ở đâu hả? Tôi sẽ đến muộn? Người đẹp ơi, tôi đến muộn sao?"



Tô Ái Linh dùng cùi chỏ chạm vào Lục Tam Phong, ra hiệu không nên kích động, rồi quay ra, cười nói: "Anh mới tới đúng lúc lắm, do chúng tôi đến sớm thôi."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom