• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Kẻ ăn chơi biến tổng tài (5 Viewers)

  • Chap-659

Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài - Chương 659: Cố lên! Awesome, cool!​




“Ừm, điều kiện là gì?”



Tô Ái Linh ngồi dậy vỗ vỗ gối đầu, mở miệng nói: “Tôi biết anh đang thiếu tiền, đừng lãng phí thời gian nữa, cởi đi!”



“Cởi ông nội cô ấy” Lục Tam Phong đứng dậy đi ra ngoài.



“Bây giờ anh vẫn chưa có vợ, tôi không thể lọt vào mắt của anh sao?” Tô Ái Linh có chút không vui, chân trần giẫm trên sàn nhà đuổi theo, hỏi: “Tôi là đối tác tương lai quan trọng của anh, anh lại đối xử với tôi như thế này, anh không hiểu chút quy tắc nào sao?"



“Khốn nạn!” Lục Tam Phong cầm tập tài liệu trước mặt lên, nói: “Lát nữa cô tìm một khách sạn ở đi, còn về tài chính, tôi có thể chấp nhận ba trăm tỷ, việc trả lại cô 15 triệu cũng không phải là không thể nói đến, tôi sẽ nói về nó sau khi giải quyết xong vấn đề.”



Hôm nay Ngụy Nhiễm Đan nhận chức, bộ phận hành chính, người phụ trách truyền thông công ty truyền thông công ty do tổng giám đốc lúc trước tiếp nhận, những thay đổi cấp cao của điện tử Thủy Hoàn biến động tương đối lớn, nhưng nhìn chung cũng tương đối ổn định, bên ngoài có nhiều công ty đã bắt đầu tìm mọi cách khai thác nhưng cũng không có nhiều tác dụng.



Vừa lên nhận chức, Ngụy Nhiễm Đan đã bắt tay vào làm việc với công ty đại lý ngoại thương, đích thân gọi điện thoại cho Lý Tấn Phát, nói chuyện được mười mấy phút, Ngụy Nhiễm Đạn đi đến gõ cửa phòng làm việc của Lục Tam Phong.



“Vào đi!” Lục Tam Phong trầm giọng nói.



Ngụy Nhiễm Đan đẩy cửa đi vào, nhìn Tôi Ái Linh vài giây, những gì cô nhìn thấy đầu tiên là một vẻ đẹp đến mê người, sau đó cô lại cảm thấy người phụ nữ này hình như cũng không chỉ là một người có vẻ đẹp quyến rũ.



“Tổng giám đốc Lục, phía bên công ty đại lý ngoại thương muốn cùng ngài đi ăn cơm, họ không hài lòng với việc phân chia lợi nhuận từ hợp đồng trước đó. Lý Tấn Phát này dường như muốn bóp nghẹt chúng ta, trong lúc nói chuyện qua điện thoại ông ta vô cùng kiêu ngạo, nói không có ông ta thì đừng mong đợi hàng hóa của chúng ta được dùng thuyền chuyển đi.” Ngụy Nhiễm Đan thở dài nói: “Tôi đã xem qua điểm lợi nhuận của buôn bán bên ngoài, dù chia tiền theo tỷ lệ trước thì chúng ta cũng đều lỗ.”



“Thái độ rất kiêu ngạo sao?” Lục Tam Phong nhìn cô hỏi.



“Anh ta nói với giọng trách móc, tôi nghe người phụ trách mảng này lúc trước nói rằng họ đã từng có thái độ tốt. Bây giờ bọn họ đã có được thị trường buôn bán nước ngoài, chúng ta phải phụ thuộc vào ông ta, dù sao các sản phẩm điện tử trong nước cũng không xuất khẩu được ra ngoài.” Ngụy Nhiễm Đan phân tích.



“Tôi biết rồi, đặt giúp tôi vé máy bay ngày mai đi tới Thành Minh, nói với ông ta là tôi muốn gặp ông ấy, đồng thời bảo đoàn phụ trách đến đây với tôi, đầu tiên tìm một văn phòng phù hợp, gọi tất cả mọi người tập hợp lại qua đây Lục Tam Phong trầm giọng nói.



“Được rồi, trước mắt cần làm thông được phương diện tài chính, lúc đó xí nghiệp chỉ cần giữ lại một tổng giám đốc, còn lại có thể thu hồi về trụ sở tập đoàn.” Ngụy Nhiễm Đan đứng dậy nói: “Bây giờ tôi sẽ đi triển khai ngay."



“Đặt cho tôi một vé máy bay nhé, không thì tôi đi kiểu gì?” Tô Ái Linh mở miệng: “Tôi tự bay đi à?”



“Đặt cho cô ta một vé máy bay đi!” Lục Tam Phong nói.



"Lát nữa cử người qua đây, tôi đưa hộ chiếu của mình cho cô!” Ngụy Nhiễm Đan gật đầu đi ra ngoài, Tô Ái Linh nhìn sang bên Lục Tam Phong nói: “Tại sao tân CEO vẫn là phụ nữ vậy? Nhưng nhìn già hơn một chút, hình như gần bốn mươi tuổi rồi, khẩu vị của anh như này sao?”



“Trong đầu cô chỉ nghĩ đến những vấn đề này à?” Lục Tam Phong nói xong, cân nhắc lại một chút rồi lấy điện thoại gọi điện cho nhà máy mỹ phẩm Hoa Sa.



Cuộc gọi được chuyển đến chủ nhà, nói với Lục Tam Phong rằng nhà máy ban đầu đã được chuyển đi nơi khác. Truy cập truyenapp.com để đọc truyện hay mỗi ngày



Lục Tam Phong đặt điện thoại xuống, nhìn sang bên Tô Ái Linh nói: “Việc này giao cho cô, chú ý một công ty tên là nhà máy mỹ phẩm Hoa Sữa, nếu công ty này cần tiền để tài trợ thì hết mình tài trợ, còn nữa hãy tìm một người không quen biết để ra mặt, không được nhắc đến là tôi."



Tô Ái Linh tinh nhanh, vừa nghe đã biết được ý nghĩa của câu đó, mở miệng nói: “Biết rồi, tôi sẽ chăm sóc vợ cũ của anh”



Tô Ái Linh liếc mắt nhìn thời gian rồi nói: “Sắp đến giờ ăn tối rồi, anh vẫn phải có việc bận à?”



“Tôi phải gọi điện!” Lục Tam Phong cầm điện lên gọi điện cho phó thị trưởng Lưu. Đường dây bên kia vừa nhấc máy thì Lục Tam Phong nói: “Là tôi, Lục Tam Phong của điện tử Thủy Hoàn.”



Phó thị trưởng Lưu nhận được điện thoại của Lục Tam Phong thì có chút kinh ngạc, ông cũng đã xem qua nhiều rồi, vội vàng hỏi: “Cậu không sao chứ, chuyện đã qua rồi thì cho qua đi.”



Lục Tam Phong nói với giọng lầm bầm: “Vốn dĩ là không sao, nhưng ông nhắc tới thì lại có sao rồi.”



“Chuyện nhỏ thôi mà, không phải chỉ là ly hôn thôi sao, cũng không đến mức làm hại mình, ồn ào đến mức phải nhảy lầu, nghe nói tình cảm của cậu cũng rất nghiêm túc, cậu luôn thể hiện lòng chung thủy không thay đổi đối với vợ mình, chuyện này là thật hay giả vậy?” Ông hỏi với giọng tò mò.



Lục Tam Phong xanh mặt, giọng trầm: “Ông nghe được ở đâu vậy?”



“Tôi xem được một số tin tức trên báo và nghe được một chút từ tin đồn, nhưng giọng của cậu vẫn rất vững vàng nhỉ, tôi nghe bọn họ nói xong tôi thấy mình giống đàn bà hay hóng chuyện quá” Giọng của ông ta thật sự là đang rất hiếu kỳ.



Nếu như không phải đang có việc muốn nhờ ông ta giúp thì Lục Tam Phong đã mắng cho ông ta một trận, Lục Tam Phong giọng tức giận: “Ngày mai tôi đến Thành Minh, chúng ta đi ăn bữa cơm đi, tôi sẽ cho ông biết chân tướng sự việc được không? Thứ báo chí chó má linh tinh ông cũng tin, còn hỏi tôi như vậy ông thấy có phù hợp không?"



“Tôi xin lỗi!” Đầu bên kia đường dây lúng túng cười, nói: “Tôi chỉ muốn xác minh xem lời bọn họ nói thật hay không thôi, à cậu gọi cho tôi có việc gì à?”



“Sự việc là như này, ngày mai tôi sẽ đến Thành Minh, trụ sở công ty sẽ đặt tại Thành Minh, còn tôi, sau này muốn lấy một mảnh đất, đầu tư xây dựng tập đoàn, ông xem có nơi nào phù hợp không? Có chính sách hỗ trợ không? " Lục Tam Phong hỏi.



“Cái này. Phó thị trưởng Lưu trầm ngâm một lúc rồi nói tiếp: “Nếu cậu thực sự muốn đến, sau này việc thuế đất ở đây cũng dễ xử lý, nhưng bây giờ muốn lấy đất miễn phí thì không được, nhưng giá cả có thể rẻ chút. Khi nào gặp mặt rồi nói tiếp đi, còn có câu này, nếu đã đến Thành Minh thì chính là người Thành Minh."



“Được, gặp mặt rồi nói tiếp!” Trong lúc ăn tối, Lục Tam Phong và Tô Ái Linh ngồi trong nhà hàng đồ ăn Tây, vừa ăn vừa ngắm cảnh đêm bên ngoài, trò chuyện về những thay đổi trong những năm qua. Họ từng buôn lậu các sản phẩm điện tử thông qua thương mại dịch vụ, nhưng bây giờ chúng không còn tràn lan như vậy nữa. Sản xuất trong nước đang tăng lên mạnh mẽ, những thứ bên ngoài không được tốt như trước nữa rồi.



Các cuộc đàn áp của đất nước bắt đầu nghiêm ngặt, năm đó còn có một nhóm người đi theo Tô Ái Linh, phần lớn tất cả mọi người đã đi vào cùng làm, sau đó chuyển giao thất bại phải bồi thường tiền, mọi người dần dần đều chìm vào biển người mênh mông không còn gặp nhau nữa.



Đi tới đi lui, ngược lại là Tô Ái Linh vẫn vững vàng như trước.



“Tôi vẫn nên cảm ơn anh nhỉ?” Tô Ái Linh cười khúc khích nhìn người đàn ông đang ngồi đối diện.



“Không cần như vậy, chỉ cần đừng hại tôi là được.” Lục Tam Phong cầm ly rượu vang lên, chạm ly với ly rượu của cô nói: “Dù sao cả đời này, tôi cũng sẽ không cùng cô đi vườn bách thú.”



Tô Ái Linh bật cười, uống một hớp rượu vang rồi nói: “Tại sao tôi lại phải hại anh?”



Trong nhà hàng món ăn địa phương, Trương Phượng Tiên nhìn Giang Hiểu Nghi trước mặt, cô ta đã cắt tóc ngắn, nhìn già dặn hơn lúc trước, Như Lan ngồi bên cạnh vừa ăn cơm, vừa kể không ngớt chuyện ở trường học.



Bây giờ quy mô nhà máy quá nhỏ, lúc đầu chỉ là hoạt động quy mô nhỏ, lúc trước tôi nên góp cổ phần vào điện tử Thủy Hoàn, giờ mỗi năm nhận một khoản tiền hoa hồng nhỏ chả có ý nghĩa gì."



Trương Phượng Tiên hướng sang phía Giang Hiểu Nghi nói: “Tôi cùng chị làm tấm vé lớn.”



“Trong tay cô có tiền không?” Giang Hiểu Nghi hỏi.



“Cái gì gọi là có tiền, vừa được gửi lương, một tỷ năm, đem tất cả vào đầu tư, trước tiên chúng ta nghiên cứu thị trường, sau đó nhờ vào số tiền này để bắt đầu làm nên việc lớn!” Trương Phượng Tiên nói với giọng hăng hái cao ngất: “Dựa vào năng lực của tôi và sự giúp đỡ của chị, đúng rồi, chúng ta đều là một khối, vậy nó sẽ trở thành như thế nào nhỉ?”



“Cô kiếm tiền không hề dễ dàng gì, đừng để mất tiền như vậy, nhà máy này bây giờ không còn có đơn đặt hàng nữa rồi, lúc trước toàn bộ đều dựa vào điện tử Thủy Hoàn đặt hàng, với lại chút gì chị em đó, đều sẽ cho anh ta còn mặt mũi, đi ăn cơm đi du lịch đều gọi chị, giờ bộ phận đặt hàng cũng không còn nữa, chị cũng không phải quý cô có tiền, chị không còn mặt mũi với mọi người nữa.” Trương Phượng Tiên cười khổ nói: “Chị rời xa anh ấy một thời gian có vẻ gian nan hơn nhiều so với em tưởng tượng." Truy cập truyenapp.com để đọc truyện hay mỗi ngày



“Một tỷ năm này em vẫn sẽ đưa, năm ngoái lấy được không ít tiền, tùy tiện gửi cho người tổng phụ trách, không lấy được số lượng này, không sao cả, cứ làm thoải mái, sợ cái gì chứ, quả thực nếu không được, em tìm một người có tiền rồi gả cho người ta, chúng ta tiếp tục làm” Trương Phượng Tiên nhấc cốc bia trong tay lên nói: “Hãy làm mọi lúc trước khi bản thân chết vì làm.”



Lục Tam Phong hít một hơi sâu, ngồi bên cạnh nói: “Tôi sẽ điều chỉnh được.”



“Nhưng ngài Phùng cũng có thể không nhất thiết tin tưởng anh. Nhiều gia đình doanh nhân lâu nay chỉ còn đứng tên trên danh nghĩa, họ vẫn không ly hôn. Thứ nhất, họ sợ chia tài sản, thứ hai, họ sợ ảnh hưởng đến tài chính của công ty. Mọi người đều biết rằng các nhà đầu tư sẽ không bỏ tiền ra bỏ phiếu cho một người không ổn định về mặt cảm xúc.” Tô Ái Linh tựa vào đầu giường nói: “Tôi nghĩa bây giờ đã đến lúc chúng ta cùng hợp tác rồi.”



“Chúng ta cùng hợp tác?” Lục Tam Phong nhìn cô.



“Đúng vậy, ngài Phùng kiểm soát vốn của tập đoàn tư bản Trần Thị, tôi cũng được ông ấy ủng hộ, mặc dù ông ấy có thể không kiểm soát được vốn của tập đoàn tư bản Trần Thị, nhưng nếu ông ấy không vui thì ông ấy có thể đuổi tôi cút khỏi đây. Còn nữa ông ta rất coi trọng điện tử Thủy Hoàn, nhất định sau này sẽ bỏ vốn đầu tư cao muốn khống chế anh, trở thành cổ đông lớn là chuyện có thể xảy ra.” Tô Ái Linh dựa vào Lục Tam Phong nói: “Những người trong ban giám đốc của tập đoàn tư bản Trần Thị rất thích thú với việc đầu tư vào anh”



"Khống chế đi khống chế lại khác gì nhau sao? Tư bản Bão Táp cũng là của tôi, cô đại diện cho tôi.” Lục Tam Phong suy nghĩ một chút nói: “Trong trò chơi kiểm soát vốn lẫn nhau, trò chơi này không có hồi kết "



“Nhưng không có ai trong hội đồng quản trị của anh có thể cạnh tranh với ông ấy. Sẽ có những vấn đề lớn trong tương lai, và ngay bây giờ anh cũng đang cần tiền để phát triển”



“Cô nói đi, cô có thể cho tôi bao nhiêu tiền? Điều kiện là gì?” –Lục Tam Phong dứt khoát.



“Không phải anh đang cần 3000 tỷ sao, tôi có thể tiếp tục tăng lên 4500 tỷ, đưa cho anh 300 tỷ, chiếm 7% cổ phần, nhưng anh phải trả lại cho tôi 15 tỷ, không tôi hết tiền tiêu rồi. Và còn có một điều kiện cá nhân.” Tô Ái Linh nhướng mày, khuôn mặt mang theo một loại tình cảm khó tả.



Giang Hiểu Nghi gật đầu, cạn ly nói:



“Cố gắng!”



“Cố gắng!” Trương Phượng Tiên cạn Như Lan cũng nhấc ly nước ngọt lên chạm ly: “Awesome, cool!”



“Awesome, cool là gì?” Hai người mặt đầy khó hiểu hỏi.



“Lời của ba con nói ạ, cố lên! Awesome, cool!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom