• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Kẻ ăn chơi biến tổng tài (1 Viewer)

  • Chap-713

Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài - Chương 713: Từ chối​




**********



Chương 713: Từ chối



Mọi người ngồi ở bên trong phòng tiếp khách, Liễu Ngoạn thấp giọng nói: “Bọn họ cũng quá khách khí rồi, xem ra, vẫn còn sự coi trọng đối với chúng ta, vừa rồi bọn họ còn không ngừng nhận lỗi.” “Bọn họ là người cực kì biết phải trái, cả xã hội này đều là những người không muốn khiến cho người ta thêm sự phiền toái vào bầu không khí. Người phiên dịch ở một bên nói. “Biết rõ những lễ nghi nhưng mà lại không tinh tế!” Lục Tam Phong ở một bên bổ sung nói. “Hiển nhiên là người ta không có suy nghĩ muốn hợp tác, đám người chúng ta lại chờ ở đây, tiếp theo lại ăn thêm một bữa cơm nữa thì cũng có thay đổi được gì không?” Kim Ngọc Anh ở một bên thở dài nói: “Cuối cùng thì cũng không thể cứ liều mình chặn ở cửa như trong nước như vậy được đúng không?” “Vừa rồi đều là nói ra những hình thức thôi, kế tiếp mới là phần quan trọng. Lục Tam Phong nhìn về phía cô ta rồi nói: “Cô ta đắn đo phòng thí nghiệm này, đơn giản cũng chỉ là lo lắng cho lợi ích của mình mà thôi, một số thứ cũng không phải rất thuận tiện để nói ở đây



Hơn mười phút sau, mọi người đi xuống lầu, Kurai Yui đã đang chờ, nửa người trên của bà ta khoác một cái áo len với những đường may thô ráp, nửa người còn lại là một chiếc váy mùa đông bằng vải lanh, trên đùi được bọc một đội tất màu da, người phụ nữ hơn ba mươi tuổi nhưng nhìn thoáng qua vẫn như cô thiếu nữ “Thật sự xin lỗi, để mọi người phải đợi lâu.” Kurai Yui hơi cúi đầu giải thích nói. "Không sao, nhưng mà với tư cách là bạn bè, cũng chỉ là một bữa ăn mà thôi, chúng ta đi thôi, nhà hàng đã chuẩn bị xong xuôi rồi.” Lục Tam Phong nói với bà ta. “Cậu đãi sao? Thật ngại quá!” Kurai Yui có chút ngoài ý muốn nói. “Không sao, chúng tôi cũng muốn trải nghiệm văn hóa địa phương ở đây, hơn nữa, tổng giám đốc Lục là người giàu số một ở thị trường Đại Lục, là người thanh niên có xí nghiệp xuất sắc, một trong những ngành sản xuất điện tử hàng đầu trong nước, đương nhiên là phải do anh ấy mời khách rồi." Liễu Ngoạn ở một bên mặt không đỏ tim không đập loạn xạ nói: “Tổng giám đốc Lục còn có một danh hiệu là Bill Gates của Hoa Trung, chẳng qua là tôi cảm thấy Bill Gates cũng chưa đủ để đứng trước mặt anh ấy. Tôi nói nhiều như vậy, anh có phiên dịch được hay không!” “Vâng vâng vâng!” Người phiên dịch phản ứng lại, vội vàng đứng lên liến thoắng nói.



Sau khi Kurai Yui nghe xong thì cực kì khiếp sợ, nhìn về phía Lục Tam Phong nói: “Vâng, cực kì đáng sợ!” “Cô đừng như thế, cũng chỉ là một số tiền nhỏ, chúng ta đi thôi.” Lục Tam Phong nói chuyện rồi làm động tác xin mời, đi về phía xe.



Kim Ngọc Anh nhìn thấy vài người này thì đều ngần ngơ cả người, nhất là Liễu Ngoạn, ở trong mắt cô Liễu Ngoạn là một người thành thật và dốc lòng, người cũng đã bốn mươi tuổi rồi, nên luôn xuất hiện với hình tượng chững chạc.



Vừa rồi khi nói những lời này, vào tình huống đó, nếu như không phải Kim Ngọc Anh biết được hoàn cảnh của Lục Tam Phong ở trong nước, thì cũng không thấy lạ mà tin anh ta!



Trước kia Liễu Ngoạn quả thật là một người rất thành thật, thế nhưng dưới sự ảnh hưởng của Lục Tam Phong, thì chuyện đó đã thật sự xảy ra.



Bởi vì kinh tế xuống dốc, cơ hội nghề nghiệp ở tầng lớp thấp nhất cũng bị giảm bớt, giá cả nhà đất bị phá vỡ như bong bóng. Một số lượng lớn người bình thường phải gánh vác một khoảng thế chấp khổng lồ trên lưng, mà giá trị của bản thân ngôi nhà đã bị chèn ép rồi, bắt đầu thúc đẩy sự tăng cường của đủ các loại hình thức kinh tế, cho dù ngày nay quán rượu cũng là một cửa hàng.



Nhà hàng này có tên gọi là Roppongi, được coi như là nhà hàng “đặc sắc” nhất ở Kyoto, diện tích lên tới ba trăm mét vuông, toàn bộ kiến trúc phần lớn được xây dựng theo kiến trúc của địa phương, thật ra đó là một chút sự thay đổi thần bí của kiến trúc từ thời Đường, phần lớn ở phía trên là nóc nhà có hình chiếc ô, ngoài cửa có một đám cô gái mặc kimono đứng tiếp khách.



Người bình thường đi ngang qua nơi này, sẽ nghĩ rằng đây là một khu bảo tàng giữ gìn kiến trúc. Trên thực tế đây là một quán rượu với mô hình đặt lịch trước.



Xe dừng ở ngoài cửa, mấy người đàn ông đã đi tới mở cửa xe, ở ngay cửa một cô gái mặc kimono bước lên phụ trách tiếp đãi, đầu tiên là cúi đầu chào chín mươi độ, ngoài miệng thì nói hoan nghênh đã tới chơi.



Vừa xuống xe, Lục Tam Phong đã nhìn thoáng qua phong cảnh nơi này, quả thật là không sai, Kurai Yui xuống xe, cũng nghĩ tới rằng Lục Tam Phong sẽ đưa bà tới nơi này, thoảng cái có chút ngày người. “Xin mời vào trong, tôi cũng tới nơi này để xã giao!” Lục Tam Phong khách sáo nói. “Lục Tam Phong, nơi này thật sự đắt tiền, hơn nữa ở đây còn có những thứ cũng không quá thích hợp với tôi. Kurai Yui xấu hổ xua tay nói. “Không cần phải khách sáo như vậy, tôi mời khách, cử yên tâm, có thể hoàn thành đàm phán hay không thì cũng không thành vấn đề, quan trọng là quen biết và được làm bạn người phụ nữ như cô!” Lục Tam Phong đánh giá bà ta cười nói: “Con người của tôi đối với bạn bè mà là phụ nữ thì cũng thật sự rất nhiệt tình, cũng rất giống với một người anh dũng trong lịch sử, cô có biết Tào Tháo không?” “Tào Tháo sao?” Hai mắt của Kurai Yui toả sáng, liên tục gật đầu.



Lục Tam Phong biết rằng, ở đây Tam Quốc rất được hoan nghênh, rất nhiều người đều có thể có hiểu biết căn bản về Tam Quốc Diễn Nghĩa.



Khách sáo với nhau một hồi lâu, mặt mày Kurai Yui hớn hở nói: “Tôi đây lập tức cảm ơn cậu Lục Tam Phong đã tiếp đãi tôi như thế này, chẳng qua là tôi còn muốn nói rằng, những thứ này cũng không có vấn đề gì với việc thu mua cả. “Không có, không có, yên tâm tốt lắm, vào lúc tôi vừa trông thấy cô, thì như mới gặp đã thân quen. Nhất là tên của cô, khiến cho tôi nhớ tới hai người, cũng có chút xúc động. Chúng ta vào trước đi. Lục Tam Phong khách sáo nói.



Không thể không nói rằng sự phục vụ ở đây rất chu đảo, khi vừa bắt đầu đi vào cửa, phía trước còn có người dẫn đường, tất cả những người phục vụ ở nơi này đều cung kính vâng lời gập người chín mươi độ, đi xuyên qua một cái hành lang dài, vào lúc tiến vào bên trong, ở trước cửa có hai cô gái đang quỳ, cầm trong tay đôi guốc gỗ, dùng tay đổi giày giúp mọi người.



Trong lòng của Lục Tam Phong cũng chỉ có thể xúc động, đối với sự chèn ép lên những tầng lớp nhân dân ở dưới cùng thì bọn họ thực sự rất tài giỏi. “Thứ này hết bao nhiêu tiền?” Lục Tam Phong thấp giọng hỏi Liễu Ngoạn một câu “Tôi cũng không biết, chỉ là vừa nãy có sắp xếp, nói rằng tìm một nơi cao cấp nhất!” Liễu Ngoạn nói thầm: “Con mẹ nó, tôi cảm thấy cứ như bị lừa vậy!”



Kim Ngọc Anh ở một bên nghe xong muốn cười, vừa rồi còn nói rằng mình là người giàu có, cái gì người giàu nhất thị trường Đại Lục, Bill Gates cũng không đủ trình độ để gặp, hiện giờ ngược lại lại cảm thấy đau lòng cho ví tiền của mình.



Bên trong là một phòng riêng, đẩy ngang cửa ra là một miếng thảm lót sàn nhà, ở trên đặt một cái bàn, mọi người khách sáo chào hỏi. Mấy cô gái mặc kimono tiến vào, đem hai thực đơn qua.



Lục Tam Phong đưa một cái cho Kurai Yui, còn lại mình cầm một cái, sau khi mở ra thì sửng sốt một chút, ở phía trên cũng không có hình đồ ăn gì, ngược lại chỉ có mấy tấm ảnh chụp, có nam có nữ. “Đây là những người kỹ nữ ca hát để vào góp vui!” Người phiên dịch nhỏ giọng giải thích nói. “Không phải lúc nào họ cũng đứng thành hàng rồi chọn sao?” Lục Tam Phong có chút buồn bực nói, đưa thực đơn cho Kurai Yui, nói: “Không cần phải khách sáo." Vẻ mặt của Kurai Yui xấu hổ liên tục xua tay nói: “Chúng ta ăn cơm là được rồi. “Ý của bà ấy nói rằng, bà ấy là người phụ nữ kết hôn rồi, là người con gái đàng hoàng, làm vậy có chút không thích hợp.” Người phiên dịch ở một bên nói.



Lục Tam Phong liên tục khuyên nhủ, trong lòng thầm nghĩ, vốn dĩ người này cũng đâu phải là loại người đứng đắn gì, giả bộ cái gì chứ?



Cuối cùng thì có hai người ca múa góp vui, ba người phục vụ, vốn nghĩ rằng cũng muốn cho Kim Ngọc Anh một người. Thế nhưng nhìn tới ánh mắt như muốn giết người của cô, lá gan của Lục Tam Phong lại lập tức bé đi.



Khi đồ ăn vừa lên, một người cao một mét tám đẹp trai bước vào, kh người chào Kurai Yui, ngồi ở bên cạnh bà ta. Ở bên cạnh của Lục Tam Phong và Liễu Ngoạn cũng có hai cô gái, tuy rằng không thể hiểu ngôn ngữ của nhau, thế nhưng loại chuyện này cũng không cần phải lo lắng về chuyện nói chuyện.



Nồng độ cồn của rượu sake không cao, hương vị cũng có chút là lạ, thế nhưng uống nhiều hơn vẫn thấy ngon, không thể không nói rằng tên nhóc đẹp trai kia hầu hạ rất có thủ đoạn, khiến cho Kurai Yui cười đến mức run rẩy cả người, tay cũng có chút không an phận. “Ư! Sướng quá... Cuối cùng Kurai Yui có muốn từ chối cũng không được. Cập nhật *nhanh nhất trên ТгцyenАРР.cом



Cảnh này, như thế nào mà Lục Tam Phong lại cảm thấy quen thuộc như vậy?



Bầu không khí hiện giờ đã bắt đầu có chút khó chịu, Lục Tam Phong nhìn thoáng qua Kim Ngọc Anh, cô mang vẻ mặt lạnh lùng như băng, dường như rất khinh thường đối với những thứ bẩn thỉu xấu xa như thế này. “Đây là người phụ nữ đã có chồng đàng hoàng mà anh nói đây sao?” Lục Tam Phong cảm thấy rằng không thể để cho hai người họ tiếp tục chơi đùa như thế nữa, nếu như lại một lần nữa lại có máy ảnh chụp được, rồi ghi chép lại thành đĩa CD thì có thể đem về nước bản, họ khan một tiếng, cảm thấy rằng nên vào chuyện chính sự. “Cô Kurai, tôi mời cô một ly!” Lục Tam Phong bưng chén rượu lên nói.



Sau khi người phiên dịch nói xong thì Kurai Yui cũng đã chỉnh đốn lại một chút tâm trạng của mình, bưng chén rượu nhìn về phía Lục Tam Phong nói: “Hôm nay thật sự rất vui, cậu Mitsui cũng thật sự là một người thú vị, cảm ơn hôm nay cậu đã chiêu đãi, cũng hy vọng cậu có thể chơi đùa thật vui vẻ.”



Hai người đụng chén một cái, Lục Tam Phong cũng không nhanh không chậm nói: “Tôi cảm thấy rằng đời người nên như thế, tìm được người hợp với mình, cả đời này chắc chắn sẽ trải qua trong vui sướng, mà không phải vô tình hao mòn bản thân của mình như vậy, cô cảm thấy có đúng không?” “Đương nhiên!” Bà ta liếc mắt nhìn người hầu bên cạnh một cái, trong lòng biết rằng, anh ta dám hầu hạ một người với mức giá xa xỉ như thế. Nếu như với tiền lương của mình, sợ rằng về sau sẽ rất khó để gặp lại, thở dài nói: “Ai cũng đều muốn sự đẹp đế, nhưng mà lại không có tiền, không ngờ rằng Lục Tam Phongkun lại có thể xa hoa hàng đêm. “Không, không, không!” Lục Tam Phong nhìn về phía bà ta nói: “Cô cũng có thể trở thành người như tôi vậy, ngồi ở trong một căn phòng thí nghiệm giá trị thế kia, thật ra cô cũng rõ ràng hơn ai hết. Nó chẳng hề có giá trị hơn một trăm triệu đô la Mỹ, cô chính là lo lắng rằng sau khi bán đi tài sản này, cô sẽ không còn giá trị đối với công ty nữa, sở đĩ tôi là người thứ nhất tới tìm cô, thật ra trong lòng tôi đã có một ý tưởng.” "Ý tưởng gì?” Kurai Yui tò mò hỏi. “Nếu như cô có thể báo giá phòng thí nghiệm đó thấp hơn một ít, tôi có thể đem một ít tiền gửi vào tài khoản của cô, đối với tập đoàn La Mẫu mà nói, dù sao thì đô la mỹ chẳng qua cũng là hạt cát trong sa mạc, thế nhưng khi rơi vào túi tiền của cô, thì mỗi ngày cô đều có thể dùng rồi.” Lục Tam Phong nhìn vào người con trai bên cạnh bà ta nói: “Nếu như cô ấy có mười triệu đô la Mỹ thì anh có tình nguyện làm bạn trai của cô ấy không? Cho dù cô ấy có chồng rồi.



Người con trai bên cạnh gật đầu như giã tỏi, cứ nói đùa, mười triệu thì vẫn là đô la Mỹ, đừng nói là gật đầu như giã tỏi, cái thằng nhỏ cũng có thể gật đầu như giã tỏi!



Kurai Yui có chút do dự, phẩm chất nghề nghiệp hằng ngày khiến cho bà ta không dám làm ra loại chuyện này, hơn nữa một khi bị tra ra được thì chắc chắn phải ngồi tù. “Cô chỉ cần để ý mỗi việc báo giá cho cấp trên, có thể đảm bảo mọi việc ở dưới hay không đó là chuyện của chúng tôi, hiện giờ cô báo một cái giá cao ngất ngưỡng, thật sự là chúng tôi cũng không còn cách nào khác để cùng đi đàm phán với cơ quan đầu não của cô, phòng thí nghiệm Tân Loan đã thật sự chỉ còn lại một cái vỏ rỗng, ở tại tập đoàn La Mẫu. Chẳng qua là đặt ở trong kho bám bụi, mà tới tay chúng tôi rồi, nói không chừng lại có thể tỏa sáng ra mùa xuân thứ hai” Lục Tam Phong tận tình khuyên nhủ bà ta, nói.



Kim Ngọc Anh và Liễu Ngoạn cũng có chút căng thẳng nhìn chằm chằm đối phương, thật sự rằng nếu như không đồng ý với bọn họ thì cũng sẽ không còn cách nào khác, tất cả những tiến độ đều bị kẹt lại trong tay của một người trưởng phòng cấp hai như vậy.



Trong một thời gian ngắn không thể trang bị kỹ thuật này thi việc đi lên cấp cao để đàm phán hơn nửa năm rồi một năm nay cũng sẽ không còn ý nghĩa gì nữa. Kurai Yui suy nghĩ một chút thì lắc đầu, từ chối
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom