Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11
»-(¯`v´¯)-» Nhóm dịch: Sói Già »-(¯`v´¯)-»
- Con mẹ nó, ngươi còn dám dạy ta đạo lý làm người. Đừng tưởng rằng có một tỷ phu làm bộ khoái là lão tử không dám động đến ngươi. Ngươi kêu một tiếng “Tứ gia” rõ ràng rồi cút đi, nếu không lão tử phế một chân của ngươi, xem ngươi thi khoa cử làm sao.
Lý Tứ vừa nói vừa móc ra một thanh đao sừng trâu bên hông, lóe hàn quang.
- A!
Đám người kinh hô, lập tức tản ra một vòng lớn, rối rít khuyên bảo.
Hai người cùng là người nổi danh trong huyện Tiền Đường, có điều một người là mỹ danh, một người là tiếng xấu. Trước giờ vốn không qua lại, trước kia Hứa Tiên nghèo rớt mồng tơi, đương nhiên không có gì để lừa gạt, sau lại có thêm tỷ phu làm bộ khoái, Hứa Tiên vừa trúng tú tài, Lý Tứ cũng không muốn chọc vào. Mà Hứa Tiên cũng chẳng phải đại hiệp chính nghĩa gì, chỉ muốn yên ổn sống, cũng không muốn đi khắp nơi hô hào chính nghĩa.
Chẳng qua là đã gặp thì không thể không quan tâm, không quan tâm chính là tâm bệnh, tạm thời quên đi thiệt hơn được mất, chỉ vì trong lồng ngực còn có một cỗ ý chí.
Hứa Tiền không lùi lại mà còn tiến tới, cao giọng nói:
- Nếu không quản ngươi, thì đọc sách còn có lợi gì. Phải cút chính là ngươi!
Lúc này mây đen đã kéo đến, mắt thấy sắp có một trận mưa to. Hai mắt Hứa Tiên sáng quắc nói những lời này, trên người lại có ý chí quang minh chính đại huy hoàng. Ánh mắt kia khiến cho Lý Tứ không dám nhìn thẳng, không tự chủ được lui lại một bước.
Dù sao Hứa Tiên cũng không biết thuật pháp gì, chỉ là trong nháy mắt đó khí chất và pháp tướng hợp lại sinh ra uy nghiêm lớn lao, nhưng dù sao cũng không thể kéo dài. Lý Tứ phục hồi tinh thần lại, nhất thời thẹn quá thành giận, loại người không có mặt mũi nhất này lại trọng nhất là sĩ diện, chỉ lui một bước cũng cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Lập tức giơ đao sừng trâu lên, bước lên hai bước muốn phế Hứa tiên, hậu quả gì cũng mặc.
Lúc này, ai cũng không nghĩ tới một màn xảy ra, Hứa Tiên đột nhiên cao giọng hô:
- Tứ gia, tha mạng!
Lý Tứ đắc ý, y nghĩ, cuối cùng kẻ ngu vẫn là kẻ ngu, nghĩ đến quyết không tha Hứa Tiên, nghĩ đến sẽ phải hung hăng dạy dỗ Hứa Tiên, chuẩn bị thông qua chuyện này để tạo thêm uy tín cho mình…
Nhưng tưởng tượng của y cũng chỉ có thể đến đây là chấm dứt, vì một quả đấm đã tông mạnh vào mũi y, tiếp theo, quyền thứ hai, thứ ba cũng nhằm mặt y mà đánh. Đao sừng trâu trong tay Lý Tứ không biết đã bị đoạt đi từ lúc nào.
Mọi người kinh ngạc không nói nên lời, lão hán trên mặt đất cũng trợn mắt há mồm nhìn vị thiếu niên chủ trì chính nghĩa cho mình, đột nhiên thay đổi sắc mặt dữ tợn đánh Lý Tứ như điên. Lý Tứ mất thế, mặc dù cố gắng kéo ra nhưng dưới quyền của sức trẻ Hứa Tiên rất nhanh bắt đầu kêu rên.
Hứa Tiên hiểu, bất kỳ tên hỗn đản nào cũng sẽ không bị cảm hóa, trên thế giới này không có cái gọi là chính nghĩa tất thắng, chỉ có người thông minh hơn, cường đại hơn sẽ thắng. Tuy chưa từng học qua quyền cước, nhưng kiếp trước Hứa Tiên đã trải qua không biết bao nhiêu trận chiến, biết đối phương là người trưởng thành lại cầm vũ khí, nếu đánh bình thường sẽ rất nguy hiểm. Nên hắn lừa trước, quả nhiên có hiệu quả.
Người tốt thật sự chưa bao giờ thiếu sức mạnh và dũng khí, mùa đông nhảy vào hồ nước lạnh như băng, tay không đối mặt với hung đồ cầm đao, không ai là không cần đến dũng khí lớn. Có điều, đại đa số người tốt trên thế giới là không có sức hoặc không dám làm ác mà thôi.
Tiếng kêu rên của Lý Tứ biến thành tiếng van cầu xin tha, nhưng Hứa Tiên không thèm quan tâm, hắn biết tiểu nhân như ác quỷ, chỉ có một lần đánh cho sợ cho phục, nếu không hậu hoạn vô cùng.
Lý Tứ chỉ còn có sức rên rỉ, giống như một đống bùn nằm bẹp trên mặt đất, Hứa Tiên lại đạp thêm cho hai đạp, hỏi:
- Có phục không?
Lý Tứ chỉ còn sức rên rỉ không nói được lời nào, Hứa Tiên lách ra cầm hai thanh đao sừng trâu trên mặt đất, Lý Tứ kêu lên:
- Phục rồi, phục rồi!
Y thực sự sợ thiếu niên này nảy lòng ác sẽ lấy mạng mình.
“A!” một tiếng, Lý Tứ phát hiện đao sừng trâu được ném tới trước mặt mình, Hứa tiên nói:
- Ta biết ngươi không phục, không phục thì cầm lấy đao, chúng ta thử lần nữa.
Mắt Lý Tứ long lên một chút, thầm nghĩ, chung quy cũng là không có kinh nghiệm, chờ ta cầm được đao sẽ làm thịt ngươi. Nhưng ngón tay của y chỉ giật giật không dám động.
Ánh mắt của Hứa Tiên dán chặt trên tay Lý Tứ dưới đất, chỉ cần y dám cầm đao, lập tức sẽ dẫm lên tay y, đánh thêm cho một trận.
Rốt cuộc Lý Tứ không còn cử động nữa, một cước của Hứa Tiên đá văng đao ra, nâng lão hán kia dậy nói:
- Lão nhân gia, sau này nếu y tới tìm người, người cứ nói với ta. Tỷ phu của ta là bộ khoái. Bất quá, tốt nhất đừng bán cá ở Tiền Đường nữa, nhanh thu dọn đồ đạc đi thôi.
Lão hán nói cám ơn rồi vội vàng thu dọn đồ đạc rời đi. Mọi người trầm trồ khen ngời, Hứa Tiên cảm thấy hơi thở thật tốt, cực kỳ khoái ý. Bất quá nhìn quần áo mới bị xé nát, còn dính không ít nước bùn, chỉ có thể lắc đầu cười khổ. Trong tiếng khen ngợi của mọi người, hắn chỉnh lại y phục trên người, sải bước vào trong Vọng Giang lâu.
Dưới lầu đã sớm có người chờ đón, thấy Hứa Tiên toàn thân rách nát, sắc mặt quái dị. Lúc này hắn lại không vội, làm người tốt chưa chắc đã có báo đáp tốt, ngược lại còn thường xuyên phải gánh thêm chút thiệt, nhưng trong cuộc sống cũng có một số việc không thể không làm, không làm thì không phải là mình. Nếu làm, vô luận có kết quả gì cũng không oán không hối.
Lên lầu, ánh mắt mọi người đều dồn vào Hứa Tiên, hắn vẫn thản nhiên không vội không sợ, nhẹ nhàng thi lễ, nói:
- Học sinh Hứa Tiên, bái kiến chư vị đại nhân.
Vương Học chính sắc mặt trầm như nước, nhìn không ra hỉ nộ, thản nhiên nói:
- Đứng lên trả lời.
Không đợi người khác mở miệng, Tống lão đầu xông lên tóm lấy lỗ tai Hứa Tiên mắng:
- Đồ hỗn trướng, còn không quỳ xuống cho ta!
Kể từ khi Lý Tứ náo loạn, mọi người đã chuyển tới bên bàn cạnh cửa sổ, nhìn thấy giữa một vòng người xa xa, có hai người đang đánh nhau. Sớm có trường tùy biết điều đi xuống hỏi thăm nguyên do, lại biết là Hứa Tiên mà họ đang chờ đang đánh nhau với người ta. Cái này, không riêng gì lão sư của Hứa Tiên, ngay cả các đại nhân cũng cảm thấy mất hứng.
- Con mẹ nó, ngươi còn dám dạy ta đạo lý làm người. Đừng tưởng rằng có một tỷ phu làm bộ khoái là lão tử không dám động đến ngươi. Ngươi kêu một tiếng “Tứ gia” rõ ràng rồi cút đi, nếu không lão tử phế một chân của ngươi, xem ngươi thi khoa cử làm sao.
Lý Tứ vừa nói vừa móc ra một thanh đao sừng trâu bên hông, lóe hàn quang.
- A!
Đám người kinh hô, lập tức tản ra một vòng lớn, rối rít khuyên bảo.
Hai người cùng là người nổi danh trong huyện Tiền Đường, có điều một người là mỹ danh, một người là tiếng xấu. Trước giờ vốn không qua lại, trước kia Hứa Tiên nghèo rớt mồng tơi, đương nhiên không có gì để lừa gạt, sau lại có thêm tỷ phu làm bộ khoái, Hứa Tiên vừa trúng tú tài, Lý Tứ cũng không muốn chọc vào. Mà Hứa Tiên cũng chẳng phải đại hiệp chính nghĩa gì, chỉ muốn yên ổn sống, cũng không muốn đi khắp nơi hô hào chính nghĩa.
Chẳng qua là đã gặp thì không thể không quan tâm, không quan tâm chính là tâm bệnh, tạm thời quên đi thiệt hơn được mất, chỉ vì trong lồng ngực còn có một cỗ ý chí.
Hứa Tiền không lùi lại mà còn tiến tới, cao giọng nói:
- Nếu không quản ngươi, thì đọc sách còn có lợi gì. Phải cút chính là ngươi!
Lúc này mây đen đã kéo đến, mắt thấy sắp có một trận mưa to. Hai mắt Hứa Tiên sáng quắc nói những lời này, trên người lại có ý chí quang minh chính đại huy hoàng. Ánh mắt kia khiến cho Lý Tứ không dám nhìn thẳng, không tự chủ được lui lại một bước.
Dù sao Hứa Tiên cũng không biết thuật pháp gì, chỉ là trong nháy mắt đó khí chất và pháp tướng hợp lại sinh ra uy nghiêm lớn lao, nhưng dù sao cũng không thể kéo dài. Lý Tứ phục hồi tinh thần lại, nhất thời thẹn quá thành giận, loại người không có mặt mũi nhất này lại trọng nhất là sĩ diện, chỉ lui một bước cũng cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Lập tức giơ đao sừng trâu lên, bước lên hai bước muốn phế Hứa tiên, hậu quả gì cũng mặc.
Lúc này, ai cũng không nghĩ tới một màn xảy ra, Hứa Tiên đột nhiên cao giọng hô:
- Tứ gia, tha mạng!
Lý Tứ đắc ý, y nghĩ, cuối cùng kẻ ngu vẫn là kẻ ngu, nghĩ đến quyết không tha Hứa Tiên, nghĩ đến sẽ phải hung hăng dạy dỗ Hứa Tiên, chuẩn bị thông qua chuyện này để tạo thêm uy tín cho mình…
Nhưng tưởng tượng của y cũng chỉ có thể đến đây là chấm dứt, vì một quả đấm đã tông mạnh vào mũi y, tiếp theo, quyền thứ hai, thứ ba cũng nhằm mặt y mà đánh. Đao sừng trâu trong tay Lý Tứ không biết đã bị đoạt đi từ lúc nào.
Mọi người kinh ngạc không nói nên lời, lão hán trên mặt đất cũng trợn mắt há mồm nhìn vị thiếu niên chủ trì chính nghĩa cho mình, đột nhiên thay đổi sắc mặt dữ tợn đánh Lý Tứ như điên. Lý Tứ mất thế, mặc dù cố gắng kéo ra nhưng dưới quyền của sức trẻ Hứa Tiên rất nhanh bắt đầu kêu rên.
Hứa Tiên hiểu, bất kỳ tên hỗn đản nào cũng sẽ không bị cảm hóa, trên thế giới này không có cái gọi là chính nghĩa tất thắng, chỉ có người thông minh hơn, cường đại hơn sẽ thắng. Tuy chưa từng học qua quyền cước, nhưng kiếp trước Hứa Tiên đã trải qua không biết bao nhiêu trận chiến, biết đối phương là người trưởng thành lại cầm vũ khí, nếu đánh bình thường sẽ rất nguy hiểm. Nên hắn lừa trước, quả nhiên có hiệu quả.
Người tốt thật sự chưa bao giờ thiếu sức mạnh và dũng khí, mùa đông nhảy vào hồ nước lạnh như băng, tay không đối mặt với hung đồ cầm đao, không ai là không cần đến dũng khí lớn. Có điều, đại đa số người tốt trên thế giới là không có sức hoặc không dám làm ác mà thôi.
Tiếng kêu rên của Lý Tứ biến thành tiếng van cầu xin tha, nhưng Hứa Tiên không thèm quan tâm, hắn biết tiểu nhân như ác quỷ, chỉ có một lần đánh cho sợ cho phục, nếu không hậu hoạn vô cùng.
Lý Tứ chỉ còn có sức rên rỉ, giống như một đống bùn nằm bẹp trên mặt đất, Hứa Tiên lại đạp thêm cho hai đạp, hỏi:
- Có phục không?
Lý Tứ chỉ còn sức rên rỉ không nói được lời nào, Hứa Tiên lách ra cầm hai thanh đao sừng trâu trên mặt đất, Lý Tứ kêu lên:
- Phục rồi, phục rồi!
Y thực sự sợ thiếu niên này nảy lòng ác sẽ lấy mạng mình.
“A!” một tiếng, Lý Tứ phát hiện đao sừng trâu được ném tới trước mặt mình, Hứa tiên nói:
- Ta biết ngươi không phục, không phục thì cầm lấy đao, chúng ta thử lần nữa.
Mắt Lý Tứ long lên một chút, thầm nghĩ, chung quy cũng là không có kinh nghiệm, chờ ta cầm được đao sẽ làm thịt ngươi. Nhưng ngón tay của y chỉ giật giật không dám động.
Ánh mắt của Hứa Tiên dán chặt trên tay Lý Tứ dưới đất, chỉ cần y dám cầm đao, lập tức sẽ dẫm lên tay y, đánh thêm cho một trận.
Rốt cuộc Lý Tứ không còn cử động nữa, một cước của Hứa Tiên đá văng đao ra, nâng lão hán kia dậy nói:
- Lão nhân gia, sau này nếu y tới tìm người, người cứ nói với ta. Tỷ phu của ta là bộ khoái. Bất quá, tốt nhất đừng bán cá ở Tiền Đường nữa, nhanh thu dọn đồ đạc đi thôi.
Lão hán nói cám ơn rồi vội vàng thu dọn đồ đạc rời đi. Mọi người trầm trồ khen ngời, Hứa Tiên cảm thấy hơi thở thật tốt, cực kỳ khoái ý. Bất quá nhìn quần áo mới bị xé nát, còn dính không ít nước bùn, chỉ có thể lắc đầu cười khổ. Trong tiếng khen ngợi của mọi người, hắn chỉnh lại y phục trên người, sải bước vào trong Vọng Giang lâu.
Dưới lầu đã sớm có người chờ đón, thấy Hứa Tiên toàn thân rách nát, sắc mặt quái dị. Lúc này hắn lại không vội, làm người tốt chưa chắc đã có báo đáp tốt, ngược lại còn thường xuyên phải gánh thêm chút thiệt, nhưng trong cuộc sống cũng có một số việc không thể không làm, không làm thì không phải là mình. Nếu làm, vô luận có kết quả gì cũng không oán không hối.
Lên lầu, ánh mắt mọi người đều dồn vào Hứa Tiên, hắn vẫn thản nhiên không vội không sợ, nhẹ nhàng thi lễ, nói:
- Học sinh Hứa Tiên, bái kiến chư vị đại nhân.
Vương Học chính sắc mặt trầm như nước, nhìn không ra hỉ nộ, thản nhiên nói:
- Đứng lên trả lời.
Không đợi người khác mở miệng, Tống lão đầu xông lên tóm lấy lỗ tai Hứa Tiên mắng:
- Đồ hỗn trướng, còn không quỳ xuống cho ta!
Kể từ khi Lý Tứ náo loạn, mọi người đã chuyển tới bên bàn cạnh cửa sổ, nhìn thấy giữa một vòng người xa xa, có hai người đang đánh nhau. Sớm có trường tùy biết điều đi xuống hỏi thăm nguyên do, lại biết là Hứa Tiên mà họ đang chờ đang đánh nhau với người ta. Cái này, không riêng gì lão sư của Hứa Tiên, ngay cả các đại nhân cũng cảm thấy mất hứng.
Bình luận facebook