• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hứa Tiên Chí (9 Viewers)

  • Chương 10

»-(¯`v´¯)-» Nhóm dịch: Sói Già »-(¯`v´¯)-»


- Đúng, đúng.


Một lão giả bên cạnh vội vàng gật đầu đồng ý, muốn nói vài lời khôi hài, nhưng hết lần này đến lần khác đều nói không nên lời, người trước mặt đã không còn là đứa trò nhỏ ăn thước của mình nữa, mà đã là thượng quan đại nhân của vô số dân chúng. Cho dù là ôn chuyện, nhưng cũng có một cỗ khí thế không giận mà uy, ông ta chỉ là một thảo dân nho nhỏ, nói không nên lời.


Vị Vương đại nhân này là Học chính đại nhân tân nhiệm của Hàng Châu, vừa gặp con nước lớn sông Tiền Đường bèn tới xem nước. Quan huyện tiếp khách, Vương địa nhân là quan lại thế gia, từ nhỏ cũng từng sống một khoảng thời gian ở huyện Tiền Đường, trùng hợp cũng đi học theo Tống tiên sinh. Mặc dù chỉ là một năm ngắn ngủi, nhưng Vương đại nhân nhớ tình cũ, cũng đến làm khách.


Thật ra lão sư vỡ lòng với học sinh cũng chẳng có bao nhiêu tình nghĩa, bất quá cũng chỉ là một bên xuất tiền, một bên xuất lực mà thôi.


Khi người trong nha môn tới nói, lão đầu quả thực không thể tin vào lỗ tai mình, hỏi kỹ lại một phen, mới nhớ lại đã lâu trước mình có từng dạy qua một học sinh như vậy, không khỏi mừng như điên.


Tỷ phu của Hứa Tiên cũng là người trong nha môn, biết chuyện này cũng xin Tống tiên sinh đưa Hứa Tiên đi theo, Tống lão đầu nghĩ một phen, cảm thấy đây đúng là cơ hội. Vương đại nhân kia cũng muốn biết một chút về người nổi bật trong đám hậu nhân Tiền Đường này, mới có chuyện này.


- Lão sư, Hứa Tiên kia đã tới chưa?


Mặc dù là hỏi thăm nhưng ánh mắt cũng mơ hồ có ý trách cứ. Cổ đại trọng lễ số, đặc biệt là người trong quan trường, càng phải như vậy, tiểu nhân gặp đại nhân trăm triệu không thể đến trễ, nếu gặp thượng quan tâm tình không tốt, hỏi tới cái tội bất kính thì không có gì để nói nữa.


Trường tùy bên cạnh lập tức đáp:’


- Còn chưa tới, đại nhân.


- Nhanh thôi nhanh thôi.


Lão đầu vừa lau mồ hôi vừa nói đỡ cho Hứa Tiên, trong lòng cũng gấp vô cùng, hận không thể hung hăng đánh hắn một trận cho hết giận.


Mà lúc này trong lòng Hứa Tiên làm sao mà không vội, tuy thủy triều hiểm ác, nhưng chỉ cần cẩn thận là được, trong nhân gian, có những thứ một khi phạm vào còn hiểm ác hơn thủy triều. Có thể trúng cũng làm cho ngươi thành trật, bất quá chỉ là chuyện đầu lưỡi của người ta.


Bởi vì sư phụ kia chỉ trao cho Hứa Tiên một đạo pháp, còn nói thiên tư của hắn không được. Hứa Tiên tu hành vài năm tích lũy được pháp lực thâm hậu, nhưng không thi triển pháp môn. Mà đạo pháp kia cũng lấy luyện hồn làm chủ cường thân làm phụ, kết quả hắn cũng chẳng cảm thấy mình có được bao nhiêu đặc dị, vẫn muốn dựa vào khoa cử kiếm miếng cơm ăn, chờ tới khi quen Bạch nương tử nơi Pháp Hải xa xôi, sau đó an an ổn ổn sống qua cả đời này là được, không nghĩ tới thành tiên làm Phật.


Nếu muốn đi theo con đường nhân gian này thì phải tuân theo phép tắc nhân gian.


Hứa Tiên chạy chạy đuổi đuổi, thật không dễ dàng chen qua được một đám đông người mới khẽ thả lỏng một hơi. Vọng Giang lâu đang ở trước mắt, bây giờ còn không tính là muộn.


Hứa Tiên đang muốn hít một hơi đuổi tới, lại thấy đằng trước có một đám người bu lại, hắn chỉ muốn cúi đầu đi nhanh qua, nhưng tai thì không đóng được, tiếng mọi người bàn tán vọng vào tai hắn:


- Quá đáng thương.


- Lại là Lý Tứ này.


- Thật đáng hận.


Hứa Tiên vốn đi qua dọc theo đám người, lúc này thở dài tự nhủ:


- Thôi thôi, bỏ đi, bỏ đi, tranh thủ thời gian tới nơi là được.


Cứ như vậy đẩy đám người ra đi vào trong.


- Có chuyện gì vậy?


- Sao lại đẩy người ta thế?


Người bị Hứa Tiên gạt ra nhất thời bất mãn.


Hứa Tiên ỷ vào sức trẻ khỏe mạnh cũng không để ý đến những lời oán trách này, chỉ cắm cúi đi về phía trước. Cho đến khi cảm thấy người đằng trước không còn, đi vào trong đám người, thấy một lão hán bán cá đang khổ sở cầu xin một hán tử chừng hơn ba mươi tuổi, hán tử kia chính là du côn nổi danh trong huyện Tiền Đường Lý Tứ.


Khi chen trong đám người Hứa Tiên đã sớm nghe ra chuyện, cá trong thùng của lão hán này quẫy đuôi, nước bắn ra vào trúng người Lý Tứ này một giọt bùn.


Chuyện nhỏ như vậy, người bình thường cũng chỉ tự nhận xui xẻo, khó lắm cũng chỉ mắng vài câu. Nhưng gặp tên Lý Tứ vô lý cực điểm này, đây quả thực giống như trời sập vậy. Y nói rằng y phục của mình quý giá ra làm sao, quyết đòi cho được hai lượng bạc của lão hán.


Lão hán này bán cá cả ngày không được nổi hai lượng bạc, nào có đủ tiền đền cho y, chỉ có thể quỳ xuống khẩn cầu. Nhưng Lý Tứ này thường ngày hoành hành ở quê nhà đã quen, khó có được cơ hội lừa gạt người khác như thế, dĩ nhiên không dễ dàng bỏ qua.


Còn tùy tiện thở dài nói với mọi người xung quanh:


- Mọi người đều thấy, đây cũng không phải Lý Minh Đức ta chuyện bé xé ra to. Là cá của lão đầu này bắn cho ta đầy mùi tanh, toàn thân y phục của ta đừng nghĩ tầm thường, đây đều là hàng thượng hạng, hơn nữa là đặt đại sư phụ trong kinh làm, đòi của lão hai lượng là ta đã phải bồi thêm tiền rồi.


Tất cả mọi người đều biết việc y làm, nào ai tin y, nhưng bình thường ai cũng sợ y như hổ lang, không dám cãi cọ với y. Có một vài du khách không biết gì muốn đứng ra nói vài lời, y trợn trừng đôi mắt tam giác cũng sợ rụt về, chỉ thấp giọng nghị luận.


- Lý Tứ, y phục này của ngươi là do cửa hàng dệt của Khanh lão vương gia năm đó làm, giờ chẳng còn đáng tiền, không biết xấu hổ còn dám nói là do đại sư phụ trong Kinh thành làm.


Một giọng nói đột nhiên vang lên át hết tiếng nghị luận của mọi người. Tất cả im lặng, người xem càng thêm hứng trí, hình như còn hay hơn xem nước nhiều.


Ánh mắt Lý Tứ nhìn sang, người cùng quê mười mấy năm, nào có ai không biết ai.


- Ta đang tự hỏi không biết là ai, hóa ra là tiểu tử ngốc của Hứa gia, cút nhanh về bú sữa mẹ đi! Đừng làm chậm trễ chuyện của gia gia. Cút cút cút!


Hung quang bắn thẳng tới, nhưng lọt vào đôi mắt trong suốt của Hứa Tiên, lại không chút hiệu hứng như khi đối mặt với người bình thường.


Hứa Tiên chỉ muốn giải quyết nhanh nhanh, cũng không để ý tới những thứ ô ngôn uế ngữ kia:


- Quần áo bẩn rồi, người ta giặt giúp ngươi là được, quần áo trên người ngươi có mua mới cũng không đến nửa lượng bạc, huống chi lại là đồ cũ. Làm người cũng phải nói đạo lý chứ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Lời Hứa
  • Bạch Khuông Lương Thái Tử (白框凉太子)
Phần 7 END
Hứa Nhan, Em Chạy Không Thoát!
  • Đây là một bẹ Cải
Lời Hứa (3S, 18+)
  • Lani An Diệp

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom