Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-37
Chương 38: Giám Sát Thẩm Và Nông Dân Mạnh
Tứ Trung đã tan học, hoàng hôn phủ xuống, những học sinh năm ba phải lên lớp tự học buổi tối toàn bộ đang giải đề, trong vườn trường chỉ còn thưa thớt vào học sinh năm một năm hai ở lại làm trực nhật, cầm câu chổi làm vũ khí, cậu đuổi tôi chạy, âm thanh vui đùa ầm ĩ vang vọng khắp trường.
Phía sau sân vận động là vườn hoa của Tứ Trung, trồng một vườn hoa hải đường và hoa ngọc lan, bên cạnh có một hồ nước nhân tạo không bao giờ thay nước, cạnh hồ là một đình nghỉ mát theo kiểu Trung, buổi sáng thường có người đến đây học thuộc lòng, líu ra líu rít rất náo nhiệt. Buổi tối thì yên tĩnh lại, ngoài những người đến làm trực nhật thì căn bản chẳng có người đến.
Thẩm Hàn Tế ôm lấy cô gái đang vùi đầu vào lòng mình, nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm mại của cô.
Mạnh Tri ngửi đủ mùi vị nhẹ nhàng khoan khoái chỉ có trên người thiếu niên mới đáng thương ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt thanh nhuận của anh, cong môi, ủy khuất mà nũng nịu nói: “A Thẩm, anh cuối cùng cũng trở về rồi.”
Thẩm Hàn Tế mười bảy tuổi cuối cùng cũng trở về rồi.
Trong lòng Mạnh Tri vẫn còn sót lại một trận hoảng loạn lúc sáng.
Cô phát hiện mình lại xuyên về rồi. Đi học được hơn nửa học kỳ ở đại học, phút cuối lại phải sống chết đi thi môn toán học cao trung cô không nhận ra đề mà đề cũng chẳng biết cô, đáng thương hề hề mà chui vào phòng về sinh yên tĩnh một chút.
Ở trước cửa phòng vệ sinh lại đụng phải Thẩm Hàn Tế.
Mạnh Tri còn tưởng Thẩm Hàn Tế đồng thời xuyên về với cô luôn rồi, nước mắt lưng tròng mà cầu anh ôm hôn, nói vợ của anh lần này lại phải lập kỷ lục điểm thấp nhất trong lịch sử rồi.
Sau đó cô còn chưa nói xong đã bị Thẩm Hàn Tế kéo vào trong phòng vệ sinh nam, kéo cằm của cô hung hăn chất vấn cái gì mà “Gan cũng lớn lắm còn dám đến gặp anh”. Mạnh Tri còn chưa rõ đây là chuyện gì đã bị hôn một trận, hơn nữa còn có chiều hướng muốn ăn luôn thiếu nữ vị thành niên này, vân vê hai cái màn thầu no đủ của cô đến đau. Nhưng may mà nam nhân hình như chỉ là chuẩn bị dọa cô một lát, dừng lại ở bước cuối cùng, nhìn thấy Mạnh Tri trong lòng mình vừa ngượng ngùng lại kinh ngạc, vẻ mặt mang biểu tình “Em không biết mình đã làm sai điều gì anh sao lại đối xử với em như vậy”, lúc này đôi lông mày tuấn tú mới cau lại, phát hiện hàng không đúng.
Bây giờ Mạnh Tri nhớ lại chuyện buổi sáng, hai cái màn thầu no đủ trước ngực còn âm ỷ đau đây này.
Huhu, cô bị phi lễ rồi, cô bị Thẩm Hàn Tế hai mươi ba tuổi phi lễ.
Một chút cũng không nhẹ nhàng, vẫn là Thẩm Hàn Tế mười bảy tuổi thương cô.
Thẩm Hàn Tế ôm Mạnh Tri, nhẹ nhàng vỗ vai cô.
Nếu nói như vậy, thì buổi chiều anh cùng Mạnh Tri có kỹ thuật hôn đột nhiên tiến bộ kia hôn, là Mạnh Tri hai mươi hai tuổi?
Thế là Mạnh Tri còn đang mềm oặt ghé vào lòng Thẩm Hàn Tế đột nhiên bị nâng đầu, cằm bị kéo một cái môi liền bị chặn lại.
“Ưm.” Mạnh Tri vốn muốn nhắm mắt lại, nhưng sau khi tay cô bám vào bộ đồng phục có xúc cảm đặc trung của Tứ Trung mới phản ứng lại, liền trợn to mắt liếc xung quanh, anh cũng to gan lắm, bây giờ đang ở trường, cao trung đó! Lỡ như có học sinh nào đang trực nhật đi qua thì làm sao? Lỡ như có giáo viên đi qua thì sao?
Mạnh Tri đẩy ngực anh ra, không cần nụ hôn này.
Thẩm Hàn Tế thấy được sự cự tuyệt của cô, nhưng cũng không buông miệng cô ra mà còn cởi áo khoác của mình ra nhanh chóng trùm lên đầu hai người. Trước mắt Mạnh Tri tối thui, mắt nhìn không thấy nhưng giác quan lại đặc biệt mẫn cảm. Cảm thấy Thẩm Hàn Tế hơi cúi người xuống, ôm lấy mặt cô. Đầu tiên là cắn nhẹ lên môi trên của cô, sau đó lại từng bước tiến vào, cạy mở khớp hàm, đưa đầu lưỡi ẩm ướt của mình vào trong, trêu đùa đầu lưỡi của cô, nước bọt hòa lại một.
Mạnh Tri căng thẳng muốn chết. Tế bào toàn thân đều đang kêu gào thảm thiết, bàn tay nắm chặt lấy góc áo của anh, không nhìn thấy, cũng không dám cùng anh hôn nhau trong trường, lại càng không tự chủ bắt đầu thẹn thùng trúc trắc đáp lại.
Mạnh Tri thậm chí còn nghe thấy mấy tiếng huýt gió ở bên ngoài.
Nhất định là bị mấy người đến vườn hoa làm trực nhật nhìn thấy rồi!
Hai chân Mạnh Tri mềm oặt, nếu như không phải anh một tay ôm lấy eo cô thì thiếu chút nữa đã té ngã rồi.
Hai người kia hình như nhìn một hồi cũng cảm thấy ngại, thế là lại nghe bọn họ kéo chổi đi.
Thẩm Hàn Tế kéo áo đồng phục đang phủ lên đầu hai người ra, vừa nhìn thấy mặt cô xấu hổ đỏ bừng, tâm tình tốt lên hẳn.
Mạnh Tri nhìn thấy ánh sáng, lấy tay lau đôi môi ướt nhẹp của mình, sau đó lại hung hăng ngẩng đầu trừng thiếu niên đang cười kia: “Cười cái đầu anh!”
Cô thiếu chút nữa đã bị dọa chết rồi, bây giờ bắp chân vẫn còn đang run đây.
Thẩm Hàn Tế bóp lên gò má phấn nộn của Mạnh Tri.
Mười sáu tuổi, quả nhiên kỷ thuật hôn rất nát.
~~
Mạnh Tri sau khi học xong nửa học kỳ đại học lại phải quay về với cao trung năm nhất, tâm tình rất đau khổ.
Đặc biệt là sau khi cô phát hiện mình không thể theo kịp bài học ở trên lớp nữa rồi.
Thành tích được công bố sau khi kỳ thi kết thúc, theo thường lệ sẽ tổ chức đại hội học sinh toàn trường.
Mấy ngày trước Mạnh Tri đi cắt tóc ngắn, cả người lộ ra độ tuổi còn non nớt, giống như một củ cải nhỏ, chèn vào trong đống người trong lớp, ngẩng đầu nhìn “Tài cẩu” trên cột cờ. La Tài tâm tình kích động cậm micro, nước bọt văng tung tóe.
“Tiếp theo, xin mời học sinh Thẩm Hàn Tế có thành tích đứng đầu kỳ thi bước lên đài phát biểu, chia sẻ kinh nghiệm học tập và sự tâm đắc của mình, mọi người nhất định phải nghiêm túc lắng nghe, tranh thủ thi được thành tích xuất sắc như bạn Thẩm Hàn Tế.”
Bên dưới vỗ tay rầm rầm. Mạnh Tri cũng chen vào vỗ tay. Đám nữ sinh bên cạnh cô kích động không thôi, lòng bàn tay cũng bị vỗ đến đỏ cả lên, tình cảm ngưỡng mộ không ngừng bộc ra.
Bình thường nhìn nhiều một chút cũng không dám, bây giờ có thể quang minh chính đại mà ngắm nhìn nhan sắc tuyệt trần của đại thần rồi.
Tài cẩu bắt đầu đọc điểm từng môn của Thẩm Hàn Tế, không phải là điểm tuyệt đối, chỉ là gần sát thôi, mỗi lần đọc điểm môn nào là bên dưới lại vang lên những tiếng “wa” đều đặn.
Trần Tiểu Viên đứng cạnh Mạnh Tri đẩy cô một cái, nhỏ giọng nói: “Mạnh Tri cậu nghe nói chưa, Thẩm Hàn Tế lần này thi chỉ được 148 điểm, mà điểm cao nhất khóa học lại là 149.”
Mới... được 148.
Mạnh Tri vắng học cả nửa học kỳ còn chẳng được một con số lẻ của Thẩm Hàn Tế biểu thị không muốn nói chuyện.
Trần Tiểu Viên hưng phấn bừng bừng mà phổ cập kiến thức, “Các cậu có biết tại sao không?”
“Tại sao tại sao?” Mấy vị nữ sinh khứu giác nhảy cảm đứng ở bên đều sáp đến, Mạnh Tri cũng dỏng tai lên nghe.
Trần Tiểu Viên ra vẻ thần bí, nói dài dòng cả nửa ngày mới mở miệng: “Thẩm Hàn Tế lần này bị trừ hai điểm, là điểm trình bày.”
“Điểm trình bày?” Có nữ sinh nghi hoặc, “Không phải chứ.”
Mạnh Tri cũng cảm thấy không thể.
Chữ viết của Thẩm Hàn Tế rất đẹp, hơn nữa lúc khoanh đáp án không phải viết rồi lại xóa, bôi lên tờ đề từng vết mực đen chằng chịt như cô. Bài làm của anh luôn là sạch sẽ nhất, một chữ cũng không bỏ, có thể bỏ được bước nào thì tuyệt đối sẽ không thèm viết, phần nào có điểm thì viết phần đó, một tờ bài làm bình thường chỉ dùng có một phần ba, giáo viên cho dù có cảm thấy ít cũng không tìm thấy phần nào để trừ điểm.
Mạnh Tri nhớ bản thân dù cho không nhớ gì nhưng chỉ cần chép lại một loạt các công thức chứng minh vào trong bài làm thì các thầy cô cũng mới cho hai điểm an ủi.
Thật tức chết mà, mẹ nó.
“Sao lại không thể.” Trần Tiểu Viên nói có bài bản hẳn hoi, “Bài làm của Thẩm Hàn Tế bị thiếu một phần, thầy giáo hỏi cậu ta có phải lúc phát đề đã thiếu không, cậu ta nói không phải, là do cậu ta xé mất.”
“Xé bài làm làm gì?” Lại có người nhỏ giọng hỏi.
Trần Tiểu Viên lắc tay: “Cái này thì làm sao tớ biết được. Nhưng nghe nói phần Thẩm Hàn Tế xé có ghi đề bài, cậu ta đề còn chưa đọc xong đã có thể tính ra luôn rồi.”
“Oa ồ.” Mấy nữ sinh xung quanh mắt sáng như sao nhìn Thẩm Hàn Tế trên bục, hết sức bái phục.
Mạnh Tri đột nhiên nhớ đến mảnh giấy nhỏ trong hộp viết của mình.
Chính là “Đừng đắc ý, trở về, làm, chết, em” mà đằng sau, hình là một phần của đề thi.
Người thi là Thẩm Hàn Tế hai mươi ba tuổi, mảnh giấy, cũng là do Thẩm Hàn Tế hai mươi ba tuổi viết.
Làm, chết, em.
Mạnh Tri nhớ đến ba chữ như phù ấn rơi vào trong đầu cô, méo miệng, sắp khóc rồi.
Thương mình năm hai mươi hai tuổi quá.
Thẩm Hàn Tế là người đã nói là làm, từ nhỏ đã vậy rồi.
Mạnh Tri nghĩ đến mấy việc đáng xấu hổ kia hai gò má liền nóng lên.
Không muốn, Thẩm Hàn Tế sáu năm sau, thế mà còn tàn bạo hơn bây giờ nữa.
Cô đột nhiên không muốn cùng anh yêu sớm nữa huhu...
Sau khi hai người trở về đã đâm thủng vết ngăn cuối cùng, bắt đầu chính thức yêu... sớm.
“Ế, mấy nữ sinh ở dưới kia, đừng nhìn nữa chính là nói mấy em đó, đang nói gì thế, vui vẻ như thế lên đài mà nói.” La Tài đột nhiên chỉ xuống đám nữ sinh mà Mạnh Tri đang đứng.
Mọi người nhanh chóng im miệng, như một đám vịt nhà ngoan ngoãn đứng im.
Mạnh Tri nhìn thấy Thẩm Hàn Tế đang nhìn cô. Anh hình như lướt qua cũng biết cô đang ở đâu. Ánh mắt hai người chạm nhau.
Mạnh Tri nghĩ đến lúc sau khi thành tích kỳ thi này được công bố mẹ cô sẽ đánh cô, cô liền chạy đến núp sau lưng Thẩm Hàn Tế, nghe anh hai ba câu đã thuyết phục mẹ cô tha cho một trận đòn liền hé miệng cười.
Hihi, cô vẫn còn muốn.
Trong mắt là niềm yêu thích thuần khiết.
~~
Lại nói đến lúc Mạnh Tri làm trực nhật.
Người trong phòng học đã đi hết rồi, trống trơn, chỉ còn lại từng dãy bàn và một đống sách vở.
Mạnh Tri cầm chổi bắt đầu quét phòng học, đi ngang qua bên cạnh thiếu niên nào đó đang ngồi trên bàn lật đồ của cô.
“Anh không thể giúp em một tý sao.” Cô đặt cây chổi cạnh bàn học, chống eo hỏi cái người trông có vẻ nhàn nhã kia.
Anh đang kiểm tra trong học bàn của Mạnh Tri có sách hay thư tình bậy bạ nào không, nếu có cô sẽ chết rất thảm.
Nhưng may mà không có. Anh mở sách của Mạnh Tri ra, mấy chữ viết ở trên lộn xộn như con rết đang bò. Tên này nhất định lại ngủ gật trong giờ học rồi.
Mạnh Tri thở hừ hừ: “Chẳng lẽ lớp anh anh cũng không làm trực nhật sao? Không biết quét? Cả bảng cũng không biết lau?”
Thẩm Hàn Tế lười biếng duỗi thắt lưng, nói: “Lớp anh thành tích ai kém thì người đó làm trực nhật.”
... phắc.
Mạnh Tri ủ rủ cúi đầu, tiếp tục bắt đầu quét lớp.
Còn nói đến đợi cô tan học rồi cùng về nhà, làm cô còn thầm tưởng tượng đến khung cảnh tuyệt vời hai người cũng quét lớp cùng lau bảng, kết quả cái tên này vừa đến liền tìm đúng chổ ngồi của cô, như đại lão gia mà ngồi đó.
Anh giống như một người giám sát, còn cô lại như một nông dân đang cực khổ lao động dướitay tên giám sát độc ác này.
Gần đây Tứ Trung thắt chặt quản lý xử phạt việc yêu sớm, Tài cẩu sẽ không định kỳ mà dẫn vài thầy cô giáo các năm đi đến vườn trường, các quán net gần trường, còn có trên các đoạn đường vv chỉ có nơi mà bạn không nghĩ đến chứ không có nơi mà ông ấy không kiểm tra được để bắt mấy học sinh yêu sớm. Nghe nói đã có vài cặp gặp nạn rồi, thông báo ra toàn trường còn bị ghi vào sổ phê bình nữa.
Mạnh Tri sợ đến nỗi đi trên đường còn không dám kéo tay Thẩm Hàn Tế, càng đừng nói đến liếc mắt đưa tình anh an hem em. Sau hi tan học cùng nhau làm trực nhật đã là tình yêu đời thường lãng mạn nhất cô có thể nghĩ đến rồi.
Chỉ có điều hiện thực luôn tàn khốc hơn tưởng tượng nhiều.
Quan hệ tình nhân dưới sự ức hiếp cô và sự lười nhác của Thẩm Hàn Tế liền biến thành quan hệ giám sát và nông dân lao động.
Mạnh Tri quét xong, nhận lệnh đi đến phòng chứa nước rửa cây lau nhà.
Cây lau nhà mà nhà trường phát cho đều là loại cổ lão nhất, luôn có cảm giác bên trong cây lau nhà này nhất định đã rỗng ruột rồi, cắn răng mà vắt cho nước trong cây lau nhà chảy ra rảnh nước.
Cô không đủ sức vắt cô nước, chủ yếu chỉ là vải ngâm trong nước, sau đó hứng thú mà kéo kéo vài cái lên sàn là xong.
Lúc này trong phòng chứa nước độ nhiên xuất hiện một người con trai, chắc là ở lại làm trực nhật, một tay nhấc cây lau nhà chẳng tốn chút lực nào.
Cậu ta nhìn thấy Mạnh Tri hình như rất mất sức, lại cộng thêm bạn học nữ này trông cũng xinh, thế là bỏ đồ xuống, nắm lấy cây lau nhà của Mạnh Tri: “Bạn học này, cậu vắt như vậy không khô được đâu, để tớ giúp cậu.”
Mạnh Tri cũng đang cầm cây lau nhà, tay hai người chạm một chút vào nhau.
“Hả?” Mạnh Tri quay đầu, nhìn thấy nam sinh cao lớn đang cười với cô.
Là nam sinh lớp bên, cô có chút ấn tượng.
“Để tớ giúp cậu.” Nam sinh lại nói.
“Được được được.” Mạnh Tri đang buồn bực không có ai giúp cô liền vui muốn chết, “Cám ơn nhé, bạn học này cậu thật tốt.”
Cô đang thả cây lau nhà ra, đột nhiên, bên trên lại lòi ra một đôi tay.
Xương ngón tay mảnh khảnh thon dài, làn da trắng ngần, trên mu bàn tay còn có vài đường gân nhỏ nhắn mà hữu lực.
Mạnh Tri nhận ra bàn tay này, dùng để đàn piano cấp tám.
Bên tai là âm thanh xa xôi không nghe ra được tâm tình của Thẩm Hàn Tế: “Để tôi làm cho.”
Ánh mắt Thẩm Hàn Tế lạnh nhạt, nhưng lại rơi trên bàn tay đang dính nhau của Mạnh Tri và nam sinh kia.
...
Thẩm Hàn Tế, đang lau sàn!
Từ trước đến nay Mạnh Tri chưa bao giờ cảm thấy ghét cái quy định thối nát học sinh không được mang điện thoại di động của Tứ Trung như bây giờ, nếu không cô nhất định phải chụp cảnh này lại, bỏ vào khung treo lên tường phòng ngủ của bọn họ sau này!
Nhưng mà lau nhà cũng đẹp trai như vậy, thật sự quá ghê gớm rồi.
Mạnh Tri nằm lên trên bàn, tay chống lên cằm, cười hihi nhìn tên đàn ông của cô đang giúp cô lau sàn.
“Hehehehe.”
Thẩm Hàn Tế ngẩng đầu, “Cười cái gì? Còn cười nữa thì tự đến mà lau.”
“Không cần không cần, em đang thấy anh rất đẹp trai đó.” Mạnh Tri nhanh chóng lắc đầu, nói.
Thẩm Hàn Tế xùy một tiếng.
Anh xem như là bại dưới tay cô rồi.
Anh sao lại không giúp cô cơ chứ.
Thấy Mạnh Tri không vắt được cây lau nhà liền muốn đến giúp một tay, kết quả lại nhìn thấy có người muốn trước mặt anh mà xum xoe, lại còn đụng tay cô.
Thế mà dám đụng tay cô!
Danh sách đen trong đầu Thẩm Hàn Tế lại thêm một người.
Anh lại nhìn Mạnh Tri vừa cắt tóc ngắn đang nằm trên bàn cười hehe kia.
Lúc trước anh không hề biết giá trị của cô lại tốt như vậy.
Vắt một cây lau nhà cũng có người đến tán tỉnh.
Mạnh Tri cũng đang nhìn Thẩm Hàn Tế đang nhìn cô, sờ đầu tóc ngắn của mình, nói: “Tóc mới của em thế nào, có giống nữ chính trong “Tên sát thủ này không lạnh lùng lắm” không, đẹp không? Tiệm cắt tóc Tony nói đầu tóc này của em chính là dựa vào đầu tóc của cô ấy đó.”
“Cũng được.” Thẩm Hàn Tế lau xong sàn, tay khoác lên đầu Mạnh Tri: “Anh cũng cảm thấy giống một vị minh tinh điện ảnh nước ta, mọi người đều biết cả.” Hơn nữa vừa nổi tiếng vừa chuyên nghiệp.
“Ai, vị nào?” Mạnh Tri chờ mong hỏi.
Con người Thẩm Hàn Tế mang nét cười, môi mỏng khẽ cong, dưới ánh mắt mong đợi của Mạnh Tri mà chậm rãi nhả ra hai chữ --
“Chị, Giang.”
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Tứ Trung đã tan học, hoàng hôn phủ xuống, những học sinh năm ba phải lên lớp tự học buổi tối toàn bộ đang giải đề, trong vườn trường chỉ còn thưa thớt vào học sinh năm một năm hai ở lại làm trực nhật, cầm câu chổi làm vũ khí, cậu đuổi tôi chạy, âm thanh vui đùa ầm ĩ vang vọng khắp trường.
Phía sau sân vận động là vườn hoa của Tứ Trung, trồng một vườn hoa hải đường và hoa ngọc lan, bên cạnh có một hồ nước nhân tạo không bao giờ thay nước, cạnh hồ là một đình nghỉ mát theo kiểu Trung, buổi sáng thường có người đến đây học thuộc lòng, líu ra líu rít rất náo nhiệt. Buổi tối thì yên tĩnh lại, ngoài những người đến làm trực nhật thì căn bản chẳng có người đến.
Thẩm Hàn Tế ôm lấy cô gái đang vùi đầu vào lòng mình, nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm mại của cô.
Mạnh Tri ngửi đủ mùi vị nhẹ nhàng khoan khoái chỉ có trên người thiếu niên mới đáng thương ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt thanh nhuận của anh, cong môi, ủy khuất mà nũng nịu nói: “A Thẩm, anh cuối cùng cũng trở về rồi.”
Thẩm Hàn Tế mười bảy tuổi cuối cùng cũng trở về rồi.
Trong lòng Mạnh Tri vẫn còn sót lại một trận hoảng loạn lúc sáng.
Cô phát hiện mình lại xuyên về rồi. Đi học được hơn nửa học kỳ ở đại học, phút cuối lại phải sống chết đi thi môn toán học cao trung cô không nhận ra đề mà đề cũng chẳng biết cô, đáng thương hề hề mà chui vào phòng về sinh yên tĩnh một chút.
Ở trước cửa phòng vệ sinh lại đụng phải Thẩm Hàn Tế.
Mạnh Tri còn tưởng Thẩm Hàn Tế đồng thời xuyên về với cô luôn rồi, nước mắt lưng tròng mà cầu anh ôm hôn, nói vợ của anh lần này lại phải lập kỷ lục điểm thấp nhất trong lịch sử rồi.
Sau đó cô còn chưa nói xong đã bị Thẩm Hàn Tế kéo vào trong phòng vệ sinh nam, kéo cằm của cô hung hăn chất vấn cái gì mà “Gan cũng lớn lắm còn dám đến gặp anh”. Mạnh Tri còn chưa rõ đây là chuyện gì đã bị hôn một trận, hơn nữa còn có chiều hướng muốn ăn luôn thiếu nữ vị thành niên này, vân vê hai cái màn thầu no đủ của cô đến đau. Nhưng may mà nam nhân hình như chỉ là chuẩn bị dọa cô một lát, dừng lại ở bước cuối cùng, nhìn thấy Mạnh Tri trong lòng mình vừa ngượng ngùng lại kinh ngạc, vẻ mặt mang biểu tình “Em không biết mình đã làm sai điều gì anh sao lại đối xử với em như vậy”, lúc này đôi lông mày tuấn tú mới cau lại, phát hiện hàng không đúng.
Bây giờ Mạnh Tri nhớ lại chuyện buổi sáng, hai cái màn thầu no đủ trước ngực còn âm ỷ đau đây này.
Huhu, cô bị phi lễ rồi, cô bị Thẩm Hàn Tế hai mươi ba tuổi phi lễ.
Một chút cũng không nhẹ nhàng, vẫn là Thẩm Hàn Tế mười bảy tuổi thương cô.
Thẩm Hàn Tế ôm Mạnh Tri, nhẹ nhàng vỗ vai cô.
Nếu nói như vậy, thì buổi chiều anh cùng Mạnh Tri có kỹ thuật hôn đột nhiên tiến bộ kia hôn, là Mạnh Tri hai mươi hai tuổi?
Thế là Mạnh Tri còn đang mềm oặt ghé vào lòng Thẩm Hàn Tế đột nhiên bị nâng đầu, cằm bị kéo một cái môi liền bị chặn lại.
“Ưm.” Mạnh Tri vốn muốn nhắm mắt lại, nhưng sau khi tay cô bám vào bộ đồng phục có xúc cảm đặc trung của Tứ Trung mới phản ứng lại, liền trợn to mắt liếc xung quanh, anh cũng to gan lắm, bây giờ đang ở trường, cao trung đó! Lỡ như có học sinh nào đang trực nhật đi qua thì làm sao? Lỡ như có giáo viên đi qua thì sao?
Mạnh Tri đẩy ngực anh ra, không cần nụ hôn này.
Thẩm Hàn Tế thấy được sự cự tuyệt của cô, nhưng cũng không buông miệng cô ra mà còn cởi áo khoác của mình ra nhanh chóng trùm lên đầu hai người. Trước mắt Mạnh Tri tối thui, mắt nhìn không thấy nhưng giác quan lại đặc biệt mẫn cảm. Cảm thấy Thẩm Hàn Tế hơi cúi người xuống, ôm lấy mặt cô. Đầu tiên là cắn nhẹ lên môi trên của cô, sau đó lại từng bước tiến vào, cạy mở khớp hàm, đưa đầu lưỡi ẩm ướt của mình vào trong, trêu đùa đầu lưỡi của cô, nước bọt hòa lại một.
Mạnh Tri căng thẳng muốn chết. Tế bào toàn thân đều đang kêu gào thảm thiết, bàn tay nắm chặt lấy góc áo của anh, không nhìn thấy, cũng không dám cùng anh hôn nhau trong trường, lại càng không tự chủ bắt đầu thẹn thùng trúc trắc đáp lại.
Mạnh Tri thậm chí còn nghe thấy mấy tiếng huýt gió ở bên ngoài.
Nhất định là bị mấy người đến vườn hoa làm trực nhật nhìn thấy rồi!
Hai chân Mạnh Tri mềm oặt, nếu như không phải anh một tay ôm lấy eo cô thì thiếu chút nữa đã té ngã rồi.
Hai người kia hình như nhìn một hồi cũng cảm thấy ngại, thế là lại nghe bọn họ kéo chổi đi.
Thẩm Hàn Tế kéo áo đồng phục đang phủ lên đầu hai người ra, vừa nhìn thấy mặt cô xấu hổ đỏ bừng, tâm tình tốt lên hẳn.
Mạnh Tri nhìn thấy ánh sáng, lấy tay lau đôi môi ướt nhẹp của mình, sau đó lại hung hăng ngẩng đầu trừng thiếu niên đang cười kia: “Cười cái đầu anh!”
Cô thiếu chút nữa đã bị dọa chết rồi, bây giờ bắp chân vẫn còn đang run đây.
Thẩm Hàn Tế bóp lên gò má phấn nộn của Mạnh Tri.
Mười sáu tuổi, quả nhiên kỷ thuật hôn rất nát.
~~
Mạnh Tri sau khi học xong nửa học kỳ đại học lại phải quay về với cao trung năm nhất, tâm tình rất đau khổ.
Đặc biệt là sau khi cô phát hiện mình không thể theo kịp bài học ở trên lớp nữa rồi.
Thành tích được công bố sau khi kỳ thi kết thúc, theo thường lệ sẽ tổ chức đại hội học sinh toàn trường.
Mấy ngày trước Mạnh Tri đi cắt tóc ngắn, cả người lộ ra độ tuổi còn non nớt, giống như một củ cải nhỏ, chèn vào trong đống người trong lớp, ngẩng đầu nhìn “Tài cẩu” trên cột cờ. La Tài tâm tình kích động cậm micro, nước bọt văng tung tóe.
“Tiếp theo, xin mời học sinh Thẩm Hàn Tế có thành tích đứng đầu kỳ thi bước lên đài phát biểu, chia sẻ kinh nghiệm học tập và sự tâm đắc của mình, mọi người nhất định phải nghiêm túc lắng nghe, tranh thủ thi được thành tích xuất sắc như bạn Thẩm Hàn Tế.”
Bên dưới vỗ tay rầm rầm. Mạnh Tri cũng chen vào vỗ tay. Đám nữ sinh bên cạnh cô kích động không thôi, lòng bàn tay cũng bị vỗ đến đỏ cả lên, tình cảm ngưỡng mộ không ngừng bộc ra.
Bình thường nhìn nhiều một chút cũng không dám, bây giờ có thể quang minh chính đại mà ngắm nhìn nhan sắc tuyệt trần của đại thần rồi.
Tài cẩu bắt đầu đọc điểm từng môn của Thẩm Hàn Tế, không phải là điểm tuyệt đối, chỉ là gần sát thôi, mỗi lần đọc điểm môn nào là bên dưới lại vang lên những tiếng “wa” đều đặn.
Trần Tiểu Viên đứng cạnh Mạnh Tri đẩy cô một cái, nhỏ giọng nói: “Mạnh Tri cậu nghe nói chưa, Thẩm Hàn Tế lần này thi chỉ được 148 điểm, mà điểm cao nhất khóa học lại là 149.”
Mới... được 148.
Mạnh Tri vắng học cả nửa học kỳ còn chẳng được một con số lẻ của Thẩm Hàn Tế biểu thị không muốn nói chuyện.
Trần Tiểu Viên hưng phấn bừng bừng mà phổ cập kiến thức, “Các cậu có biết tại sao không?”
“Tại sao tại sao?” Mấy vị nữ sinh khứu giác nhảy cảm đứng ở bên đều sáp đến, Mạnh Tri cũng dỏng tai lên nghe.
Trần Tiểu Viên ra vẻ thần bí, nói dài dòng cả nửa ngày mới mở miệng: “Thẩm Hàn Tế lần này bị trừ hai điểm, là điểm trình bày.”
“Điểm trình bày?” Có nữ sinh nghi hoặc, “Không phải chứ.”
Mạnh Tri cũng cảm thấy không thể.
Chữ viết của Thẩm Hàn Tế rất đẹp, hơn nữa lúc khoanh đáp án không phải viết rồi lại xóa, bôi lên tờ đề từng vết mực đen chằng chịt như cô. Bài làm của anh luôn là sạch sẽ nhất, một chữ cũng không bỏ, có thể bỏ được bước nào thì tuyệt đối sẽ không thèm viết, phần nào có điểm thì viết phần đó, một tờ bài làm bình thường chỉ dùng có một phần ba, giáo viên cho dù có cảm thấy ít cũng không tìm thấy phần nào để trừ điểm.
Mạnh Tri nhớ bản thân dù cho không nhớ gì nhưng chỉ cần chép lại một loạt các công thức chứng minh vào trong bài làm thì các thầy cô cũng mới cho hai điểm an ủi.
Thật tức chết mà, mẹ nó.
“Sao lại không thể.” Trần Tiểu Viên nói có bài bản hẳn hoi, “Bài làm của Thẩm Hàn Tế bị thiếu một phần, thầy giáo hỏi cậu ta có phải lúc phát đề đã thiếu không, cậu ta nói không phải, là do cậu ta xé mất.”
“Xé bài làm làm gì?” Lại có người nhỏ giọng hỏi.
Trần Tiểu Viên lắc tay: “Cái này thì làm sao tớ biết được. Nhưng nghe nói phần Thẩm Hàn Tế xé có ghi đề bài, cậu ta đề còn chưa đọc xong đã có thể tính ra luôn rồi.”
“Oa ồ.” Mấy nữ sinh xung quanh mắt sáng như sao nhìn Thẩm Hàn Tế trên bục, hết sức bái phục.
Mạnh Tri đột nhiên nhớ đến mảnh giấy nhỏ trong hộp viết của mình.
Chính là “Đừng đắc ý, trở về, làm, chết, em” mà đằng sau, hình là một phần của đề thi.
Người thi là Thẩm Hàn Tế hai mươi ba tuổi, mảnh giấy, cũng là do Thẩm Hàn Tế hai mươi ba tuổi viết.
Làm, chết, em.
Mạnh Tri nhớ đến ba chữ như phù ấn rơi vào trong đầu cô, méo miệng, sắp khóc rồi.
Thương mình năm hai mươi hai tuổi quá.
Thẩm Hàn Tế là người đã nói là làm, từ nhỏ đã vậy rồi.
Mạnh Tri nghĩ đến mấy việc đáng xấu hổ kia hai gò má liền nóng lên.
Không muốn, Thẩm Hàn Tế sáu năm sau, thế mà còn tàn bạo hơn bây giờ nữa.
Cô đột nhiên không muốn cùng anh yêu sớm nữa huhu...
Sau khi hai người trở về đã đâm thủng vết ngăn cuối cùng, bắt đầu chính thức yêu... sớm.
“Ế, mấy nữ sinh ở dưới kia, đừng nhìn nữa chính là nói mấy em đó, đang nói gì thế, vui vẻ như thế lên đài mà nói.” La Tài đột nhiên chỉ xuống đám nữ sinh mà Mạnh Tri đang đứng.
Mọi người nhanh chóng im miệng, như một đám vịt nhà ngoan ngoãn đứng im.
Mạnh Tri nhìn thấy Thẩm Hàn Tế đang nhìn cô. Anh hình như lướt qua cũng biết cô đang ở đâu. Ánh mắt hai người chạm nhau.
Mạnh Tri nghĩ đến lúc sau khi thành tích kỳ thi này được công bố mẹ cô sẽ đánh cô, cô liền chạy đến núp sau lưng Thẩm Hàn Tế, nghe anh hai ba câu đã thuyết phục mẹ cô tha cho một trận đòn liền hé miệng cười.
Hihi, cô vẫn còn muốn.
Trong mắt là niềm yêu thích thuần khiết.
~~
Lại nói đến lúc Mạnh Tri làm trực nhật.
Người trong phòng học đã đi hết rồi, trống trơn, chỉ còn lại từng dãy bàn và một đống sách vở.
Mạnh Tri cầm chổi bắt đầu quét phòng học, đi ngang qua bên cạnh thiếu niên nào đó đang ngồi trên bàn lật đồ của cô.
“Anh không thể giúp em một tý sao.” Cô đặt cây chổi cạnh bàn học, chống eo hỏi cái người trông có vẻ nhàn nhã kia.
Anh đang kiểm tra trong học bàn của Mạnh Tri có sách hay thư tình bậy bạ nào không, nếu có cô sẽ chết rất thảm.
Nhưng may mà không có. Anh mở sách của Mạnh Tri ra, mấy chữ viết ở trên lộn xộn như con rết đang bò. Tên này nhất định lại ngủ gật trong giờ học rồi.
Mạnh Tri thở hừ hừ: “Chẳng lẽ lớp anh anh cũng không làm trực nhật sao? Không biết quét? Cả bảng cũng không biết lau?”
Thẩm Hàn Tế lười biếng duỗi thắt lưng, nói: “Lớp anh thành tích ai kém thì người đó làm trực nhật.”
... phắc.
Mạnh Tri ủ rủ cúi đầu, tiếp tục bắt đầu quét lớp.
Còn nói đến đợi cô tan học rồi cùng về nhà, làm cô còn thầm tưởng tượng đến khung cảnh tuyệt vời hai người cũng quét lớp cùng lau bảng, kết quả cái tên này vừa đến liền tìm đúng chổ ngồi của cô, như đại lão gia mà ngồi đó.
Anh giống như một người giám sát, còn cô lại như một nông dân đang cực khổ lao động dướitay tên giám sát độc ác này.
Gần đây Tứ Trung thắt chặt quản lý xử phạt việc yêu sớm, Tài cẩu sẽ không định kỳ mà dẫn vài thầy cô giáo các năm đi đến vườn trường, các quán net gần trường, còn có trên các đoạn đường vv chỉ có nơi mà bạn không nghĩ đến chứ không có nơi mà ông ấy không kiểm tra được để bắt mấy học sinh yêu sớm. Nghe nói đã có vài cặp gặp nạn rồi, thông báo ra toàn trường còn bị ghi vào sổ phê bình nữa.
Mạnh Tri sợ đến nỗi đi trên đường còn không dám kéo tay Thẩm Hàn Tế, càng đừng nói đến liếc mắt đưa tình anh an hem em. Sau hi tan học cùng nhau làm trực nhật đã là tình yêu đời thường lãng mạn nhất cô có thể nghĩ đến rồi.
Chỉ có điều hiện thực luôn tàn khốc hơn tưởng tượng nhiều.
Quan hệ tình nhân dưới sự ức hiếp cô và sự lười nhác của Thẩm Hàn Tế liền biến thành quan hệ giám sát và nông dân lao động.
Mạnh Tri quét xong, nhận lệnh đi đến phòng chứa nước rửa cây lau nhà.
Cây lau nhà mà nhà trường phát cho đều là loại cổ lão nhất, luôn có cảm giác bên trong cây lau nhà này nhất định đã rỗng ruột rồi, cắn răng mà vắt cho nước trong cây lau nhà chảy ra rảnh nước.
Cô không đủ sức vắt cô nước, chủ yếu chỉ là vải ngâm trong nước, sau đó hứng thú mà kéo kéo vài cái lên sàn là xong.
Lúc này trong phòng chứa nước độ nhiên xuất hiện một người con trai, chắc là ở lại làm trực nhật, một tay nhấc cây lau nhà chẳng tốn chút lực nào.
Cậu ta nhìn thấy Mạnh Tri hình như rất mất sức, lại cộng thêm bạn học nữ này trông cũng xinh, thế là bỏ đồ xuống, nắm lấy cây lau nhà của Mạnh Tri: “Bạn học này, cậu vắt như vậy không khô được đâu, để tớ giúp cậu.”
Mạnh Tri cũng đang cầm cây lau nhà, tay hai người chạm một chút vào nhau.
“Hả?” Mạnh Tri quay đầu, nhìn thấy nam sinh cao lớn đang cười với cô.
Là nam sinh lớp bên, cô có chút ấn tượng.
“Để tớ giúp cậu.” Nam sinh lại nói.
“Được được được.” Mạnh Tri đang buồn bực không có ai giúp cô liền vui muốn chết, “Cám ơn nhé, bạn học này cậu thật tốt.”
Cô đang thả cây lau nhà ra, đột nhiên, bên trên lại lòi ra một đôi tay.
Xương ngón tay mảnh khảnh thon dài, làn da trắng ngần, trên mu bàn tay còn có vài đường gân nhỏ nhắn mà hữu lực.
Mạnh Tri nhận ra bàn tay này, dùng để đàn piano cấp tám.
Bên tai là âm thanh xa xôi không nghe ra được tâm tình của Thẩm Hàn Tế: “Để tôi làm cho.”
Ánh mắt Thẩm Hàn Tế lạnh nhạt, nhưng lại rơi trên bàn tay đang dính nhau của Mạnh Tri và nam sinh kia.
...
Thẩm Hàn Tế, đang lau sàn!
Từ trước đến nay Mạnh Tri chưa bao giờ cảm thấy ghét cái quy định thối nát học sinh không được mang điện thoại di động của Tứ Trung như bây giờ, nếu không cô nhất định phải chụp cảnh này lại, bỏ vào khung treo lên tường phòng ngủ của bọn họ sau này!
Nhưng mà lau nhà cũng đẹp trai như vậy, thật sự quá ghê gớm rồi.
Mạnh Tri nằm lên trên bàn, tay chống lên cằm, cười hihi nhìn tên đàn ông của cô đang giúp cô lau sàn.
“Hehehehe.”
Thẩm Hàn Tế ngẩng đầu, “Cười cái gì? Còn cười nữa thì tự đến mà lau.”
“Không cần không cần, em đang thấy anh rất đẹp trai đó.” Mạnh Tri nhanh chóng lắc đầu, nói.
Thẩm Hàn Tế xùy một tiếng.
Anh xem như là bại dưới tay cô rồi.
Anh sao lại không giúp cô cơ chứ.
Thấy Mạnh Tri không vắt được cây lau nhà liền muốn đến giúp một tay, kết quả lại nhìn thấy có người muốn trước mặt anh mà xum xoe, lại còn đụng tay cô.
Thế mà dám đụng tay cô!
Danh sách đen trong đầu Thẩm Hàn Tế lại thêm một người.
Anh lại nhìn Mạnh Tri vừa cắt tóc ngắn đang nằm trên bàn cười hehe kia.
Lúc trước anh không hề biết giá trị của cô lại tốt như vậy.
Vắt một cây lau nhà cũng có người đến tán tỉnh.
Mạnh Tri cũng đang nhìn Thẩm Hàn Tế đang nhìn cô, sờ đầu tóc ngắn của mình, nói: “Tóc mới của em thế nào, có giống nữ chính trong “Tên sát thủ này không lạnh lùng lắm” không, đẹp không? Tiệm cắt tóc Tony nói đầu tóc này của em chính là dựa vào đầu tóc của cô ấy đó.”
“Cũng được.” Thẩm Hàn Tế lau xong sàn, tay khoác lên đầu Mạnh Tri: “Anh cũng cảm thấy giống một vị minh tinh điện ảnh nước ta, mọi người đều biết cả.” Hơn nữa vừa nổi tiếng vừa chuyên nghiệp.
“Ai, vị nào?” Mạnh Tri chờ mong hỏi.
Con người Thẩm Hàn Tế mang nét cười, môi mỏng khẽ cong, dưới ánh mắt mong đợi của Mạnh Tri mà chậm rãi nhả ra hai chữ --
“Chị, Giang.”
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Bình luận facebook