• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Hôn nhân của tôi chết năm 16 tuổi (3 Viewers)

  • chap-35

Chương 36: Dạy Làm Người




Cô thực sự gặp chuyện rồi.

Mạnh Tri cứng ngắc cười haha, bất lực đẩy bụng dưới tuy gầy nhưng có lực của nam nhân.

Không đẩy được.

m thanh mập mờ phát ra, trong đầu Mạnh Tri đều là cảm giác kỳ quái và xa lạ. Cô nhất thời chịu không được, bị điều này khiến cho muốn khóc.

Thẩm Hàn Tế nắm lấy tay đang đặt ở bụng dưới của anh đặt lên miệng hôn một cái, sau đó nắm chặt cổ tay cô, giơ hai tay cô lên quá đầu.

Miệng Mạnh Tri mở lớn, ánh mắt tan rã, không dám đối diện với nam nhân trước mắt, càng không dám cúi xuống nhìn nơi giao nhau nóng rựa phía dưới, chỉ có thể hơi nghiêng đầu, nhìn thấy đôi chân còn đang mang tất ống dài bị anh chặn lại đang lắc lư trên không.

Tóc cô tán loạn, trên đầu còn có hai cái tai mèo mềm mại, mười ngón tay trắng trẻo hơi cong.

Ánh mắt Thẩm Hàn Tế trầm lại.

Mạnh Tri bị chặn làm cho tần suất lắc lư của đôi chân ngày càng nhanh.

“Huhuhu...” Mạnh Tri mơ hồ nhìn thấy quần lót màu hồng của mình đang lắc qua lắc lại trên chân không chịu rơi xuống kia, lần này thực sự muốn khóc rồi.

Cô vừa quay đầu, hy vọng Thẩm Hàn Tế có thể giống như tổng tài bá đạo trong mấy cuốn tiểu thuyết kia, một tay xé nát áo quần.

Cô còn đang mang váy, chỉ có đều đã bị xốc lên đến thắt lưng. Vẫn còn mang đồ lót, nhưng mà vận mệnh cũng giống như chiếc váy kia, đến cả áo lót cũng bị đẩy lên.

Thứ cần lộ ra thì không lộ, thứ cần che lại toàn bộ lại bày ra cả rồi.

Mạnh Tri hai mắt đẫm lệ nghĩ đến bản thân không hiểu sao lại bị Thẩm Hàn Tế chặn lại trên giường, như một con thỏ đang nằm đợi người ta đến làm thịt.

Cô giở trò làm nũng nói mình vẫn chưa chuẩn bị tốt, anh đã từng nói là sẽ đợi em, sẽ không ép buộc em, Thẩm Hàn Tế lại có chút mất mát, nhưng mà cũng thực sự không miễn cưỡng cô, chỉ nâng cằm cô lên rồi hôn một trận.

Sau đó Mạnh Tri cảm thấy bản thân đã an toàn rồi liền nằm lỳ ở trên giường, tay sờ cằm, cái chân nhỏ nhắn nhàn nhã mà lắc qua lắc về.

Cô hỏi một câu mà bây giờ nghĩ lại chắc chắc sẽ bóp chết mình. Cô phát hiện đầu giường của hai người có một ngọn đèn nhỏ, ngủ trên giường giơ tay ra một cái là có thể đụng đến công tắc, nhưng mà ánh sáng rất mờ, cũng chẳng đủ để đọc sách nữa chứ đừng nói để chiếu sáng, thế là ngốc ngốc hỏi: “A Thẩm, cái đèn này dùng để làm gì thế?”

Người mê chân như Thẩm Hàn Tế cả tâm trí đang đặt vào đôi chân như trong truyện tranh đang lắc tới lắc lui của Mạnh Tri, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đôi tất ống màu trắng kia, tất bao phủ hoàn hảo lên mắt cá chân tròn trĩnh kia. Cô nằm đó, áo váy đều bị xốc lên, lộ ra một chút thịt ở eo, một chút bắp đùi trắng nõn.

Cô đã nói như vậy rồi mà không cứng lên nữa thì không phải là đàn ông.

Thẩm Hàn Tế tách một cái tắt hết điện trong phòng ngủ, chỉ để lại ngọn đèn hôn ám không có chút tác dụng nào trong lời nói của Mạnh Tri, kề sát tai cô, nói: “Anh dạy em, ngọn đèn này dùng để làm gì.”

Sau đó Mạnh Tri hét lên một tiếng liền được dạy cách làm người rồi.

Có thể nói là dạy làm người, cũng có thể nói là, dạy cách tạo ra người.

Mạnh Tri thà rằng tắt đèn đi, chí ít cô không cần để ý đến cách ăn mặc xấu hổ của mình bây giờ.

Bunny girl danh thực hàng thực đây rồi.

“A Thẩm, A Thẩm.” Cô nhẫn nhịn từng đợt tê dại làm cô muốn hét lên, kéo lấy tay anh đặt lên đống áo quần đang nhăn thành một đống trên người cô, cố ý bảo ảnh cởi ra.

Quá xấu hổ rồi, không còn chút mặt mũi nào luôn.

Thẩm Hàn Tế đè thấp giọng: “Gọi anh trai.”

“Huhu... Anh A Thẩm.”

“Tốt.”

~~

Sáng ngày hôm sau, Mạnh Tri tỉnh dậy trong tiếng nước chảy, là Thẩm Hàn Tế đang rửa mặt trong phòng tắm.

Mạnh Tri mở ra một góc chăn, nhìn thấy bản thân trần truồng được giấu ở bên trong.

Trên làn da trắng nõn rãi đầy những vết hồng ngân. Mạnh Tri nhúc nhích một chút, phía trên vẫn còn rất đau, đặc biệt là ở nơi nào đó, ê ẩm trương trướng rất khó chịu.

Mạnh Tri nhớ lại ký ức đêm qua, nháy mắt cả mặt đều đỏ bừng, đến tai cũng nóng cả lên.

Cô vẫn còn nhỏ mà, làm sao đây, Lưu Nghi mà biết được chắc chắn sẽ đánh chết cô cho xem. Bọn họ làm như vậy pháp luật có cho phép không? Thẩm Hàn Tế có bị xem là lừa gạt thiếu nữ vị thành niên không? Cảnh sát biết được liệu có phạt không? Như thế này có phải là cách tạo người trong truyền thuyết không? Làm sao đây, tối qua anh ấy có xử lý sạch sẽ không? Lỡ như lại phải sinh em gái cho Nọa Nọa thì phải làm sao bây giờ? Mẹ cô nói nếu như cô lại mang thai thì cả đời này đừng hòng tốt nghiệp...

Trời ạ, tối hôm qua saucuối sao cô lại sợ hãi đến khóc lên như thế, cả người run rẩy từng đợt, so với người nào đó tinh lực dồi dào thực sự chẳng còn mặt mũi nào hết, lần sau nhất định không được khóc nữa.

Mạnh Tri bị hai chữ “lần sau” nhảy ra trong đầu mình dọa một trận, nháy măt xấu hổ hận không thể chui lại vào trong bụng mẹ.

Cô sao lại trở nên háo sắc như vậy cơ chứ, thế mà còn nghĩ đến lần sau nữa.

Lúc Thẩm Hàn Tế bước ra từ nhà tắm thấy Mạnh Tri đang nằm trên giường, mặt đỏ không bình thường, biểu tình trên mặt còn đổi tới đổi lui.

“Tỉnh rồi.” Anh ngồi ở đầu giường, so với gương mặt đang đỏ bừng của cô thì thái độ sau một đêm của anh càng tự nhiên hơn, trên môi treo một nụ cười thỏa mãn.

Khuôn mặt tiêu chuẩn thỏa mãn sau khi làm xong việc.

Mạnh Tri vừa nhìn thấy anh đến gần ngay lập tức “A” một tiếng, chui vào chăn giống như con ốc sên.

Cô còn chưa biết làm sao để đối mặt với anh đây. Lần này, bọn họ không phải là vợ chồng trên danh nghĩa nữa rồi.

Thẩm Hàn Tế đến gần ổ chăn đang nhô lên trên giường, cười nói: “Ra đây đi, không khó chịu sao?”

Rất khó chịu đó. Trước mắt Mạnh Tri một mảng đen tối, trong chăn hình như còn sót lại chút nhiệt độ của tối hôm qua, rất nóng.

Nhưng nếu chui ra phải đối diện với ánh mắt của Thẩm Hàn Tế thì lại càng nóng.

Cửa phòng đột nhiên bị gõ, Mạnh Tri nghe thấy Thẩm Hàn Sơ đang lười biếng đứng bên ngoài gọi: “Dậy đi, mấy giờ rồi hả, nếu không dậy nữa thì không có cơm cho hai đứa ăn đâu. Người trẻ tinh lực sung mãn cũng phải biết tiết chế hiểu không.”

“...”

Cũng không thể núp cả đời. Mạnh Tri rón rén chui ra khỏi ổ chăn, cô muốn thay quần áo. Điều đập vào mắt cô sau khi xuống giường là áo sơ mi và váy ngắn đang cuộn lạnh một đống nằm dưới sàn nhà.

Mạnh Tri nhặt áo quần ở dưới đất lên, muốn ném vào trong giỏ áo quần bẩn, kết quả phát hiện cái váy đã dơ mất rồi.

Không phải vì bẩn do bị ném dưới đất, mà vì...

Tối qua trong lúc cô còn đang mang cái váy này trên người thì đã bị ăn mất rồi. Sau một hồi lăn qua lộn lại thì bên trên dính phải rất nhiều vết bẩn màu trắng, qua một đêm đã khô lại rồi.

Mạnh Tri cầm chiếc váy bẩn kia lên, mặt đỏ đến tận mang tai. Cái váy này là của Lý Duy Nhất đó, cho dù cô có giặc sạch cũng không dám trả lại.

Mạnh Tri mua một cái váy giống như kiểu của Lý Duy Nhất trả lại.

Lúc Lý Duy Nhất nhận được váy liền cười đến phơi phới: “Ồ, có phải bị tớ nói trúng rồi không, đại thần rốt cuộc có 18cm không?”

Mạnh Tri đã đáp ứng sẽ chia sẻ kinh nghiệm lúc đầu còn thành thực nhớ lại mà trả lời một chút, thiếu chút nữa còn lấy cả ngón tay đếm. Sau đó cảm thấy được mặt Lý Duy Nhất cười hơi lưu manh liền nhào tới đòi đánh người.

“A a a tớ sai rồi, cậu cứ giữ cái của đại thần lại mà dùng, tớ không hỏi nữa không hỏi nữa, có hỏi cũng là của cậu, không đến lượt tớ.” Lý Duy Nhất ôm đầu chạy khắp phòng.

Mạnh Tri cầm lấy gối ôm đuổi theo đằng sau thở phì phò, sau khi nghe Lý Duy Nhất kêu tha mạng mới dừng lại, chống nạnh mà thở dốc.

Có chút may mắn là sau một trận náo loạn thì không nhìn ra mặt cô bây giờ đang rất đỏ.

18cm,

Có thể xem như vậy đi.

~~

Thẩm Hàn Tế trong độ tuổi sung mãn nhất đã khai bao, lại cộng thêm đối phương lại là người mà bản thân đã thích mười năm liền không thể khống chế được bản thân.

Mạnh Tri vừa nhớ đến việc về nhà liền cảm thấy eo nhức chân mỏi.

Động lực thúc đẩy cô về nhà là về thăm Nọa Nọa, lý do ngăn cản cô về nhà, là Thẩm Hàn Tế không bao giờ khống chế được xúc động.

Huhu... khó xử quá.

Cái tên Thẩm Hàn Tế bên ngoài thì thể hiện là một người thanh tâm quả dục, trông có vẻ là một người lãnh đạm đến mấy người anh em cầm tiền cược cũng đoán xem anh đang nghĩ gì. Chỉ có Mạnh Tri biết, cmn thanh tâm quả dục, đó chính là khuôn mặt điển hình háo sắc lại vừa ham dục.

Cô có thể cảm thấy được sự tiến bộ thần tốc của anh. Từ trước đến nay Mạnh Tri không hề biết chuyện này còn có rất nhiều kiến thức cần phải tham khảo, bởi vì lúc trước đọc truyện H cũng không có thấy viết qua. Hơn nữa đại thần chính là đại thần, đến chuyện này cũng lĩnh ngộ nhanh hơn người khác. Mạnh Tri nước mắt lưng tròng nghĩ.

Có lúc Mạnh Tri thực sự chịu không nổi nữa, vừa mệt vừa buồn ngủ, nói với anh là cô vẫn còn vị thành niên, không nên không biết tiết chế như vậy, chúng ta như thế này vốn đã không tốt rồi.

Cô bây giờ về mặt tâm lý mà nói thì đã là một thiếu nữ mười sáu trưởng thành sớm rồi.

Thẩm Hàn Tế đắc ý va chạm càng mạnh hơn, Mạnh Tri thiếu chút đã khóc thành tiếng, cắn góc chăn mà run rẩy thút thít. Anh nằm trên lưng cô nói chuyện làm anh mãn ý nhất khi xuyên không đến sáu năm sau chính là có thể sớm một chút ăn được cô.

Mỗi tuần Mạnh Tri sẽ có vài ngày ở lại trường, anh đã xem là tiết chế lắm rồi.

Dù sao Mạnh Tri bị ăn cũng cảm thấy rất tốt.

Trần Tẩu đối với việc này cũng rất hài lòng. Đôi vợ chồng nhỏ này cuối cùng cũng trở về giống như lúc trước khi ông chủ bị tai nạn xe rồi. Mỗi ngày còn sớm mà đã kéo nhau vào phòng đóng cửa lại, để Nọa Nọa lại cho bà, chuyên tâm ở bên trong mà bồi dưỡng tình cảm vợ chồng.

Cuộc sống đại học của học sinh cao trung Mạnh Tri cũng trải qua như cá gặp nước, thậm chí bắt đầu chuẩn bị thi tiếng anh cấp sáu vào tháng 12 này.

Cấp bốn lúc trước cô đã thi qua rồi. Trước khi nghỉ học có thi thử cấp sáu một lần, 424 điểm, chỉ thiếu một điểm đã có thể đậu rồi.

Hai người còn lại trong phòng 203 đã thi và đậu cấp sáu rồi. Vu Tiêu Tiêu hơn sáu trăm điểm thoải mái qua, Lý Duy Nhất cũng suýt sát mà qua, lần này chuẩn bị thi lại cố gắng lấy điểm cao hơn.

“Cấp sáu dùng để sau này đi xin việc rất quan trọng đó, “ Lý Duy Nhất vừa học thuộc từ vựng vừa nói với Mạnh Tri. Thế là Mạnh Tri với trình độ tiếng anh trung học nhận đả kích, cũng chuẩn bị theo.

Dù sao thì học đại học rồi cũng không thể không học tiếng anh, mọi người thi cấp bốn đều dựa vào kiến thức năm cấp ba cả.

Cuối tuần Mạnh Tri về nhà cũng phải làm đề cấp sáu.

Ngồi trên ghế của Thẩm Hàn Tế trong phòng sách, bấm đồng hồ đếm thời gian mà nghiêm túc làm đề đọc.

Thẩm Hàn Tế không ngờ một tên lười học như Mạnh Tri cũng ngày chủ động học tập.

Anh bưng một dĩa trái cây gõ cửa bước vào, Mạnh Tri đang cầm bút đỏ sửa bài của mình.

“Làm như thế nào rồi?” Thẩm Hàn Tế hỏi.

“Ờm...” Mạnh Tri chán nản nằm dài trên bàn, cầm một miếng dâu tây Thẩm Hàn Tế vừa bưng vào bỏ vào miệng.

Thẩm Hàn Tế cầm đề lên xem một chút.

Hừm...

Chổ sai rải rác rất đều đặn, không có chổ nào yếu nhất cả.

Bởi vì chổ nào cũng yếu.

Thẩm Hàn Tế trả lại đề thi thử cho Mạnh Tri, “Em thực sự muốn thi cấp sáu sao?”

“Tất nhiên rồi.” Mạnh Tri vừa ăn dâu tây vừa nói. Lý Duy Nhất đã nói rồi, thành tích cấp sáu rất quan trọng, cô tốt xấu gì cũng là học sinh đại C nổi tiếng cả nước, tuy là không biết mình lúc đó sao có thể thi đậu nhưng cũng không thể để mất mặt được.

“Vậy tại sao lúc học cao trung sao không thấy em có tính tự giác học tập như vậy?” Thẩm Hàn Tế xoa đầu cô.

“Chuyện đó không giống nhau mà.” Mạnh Tri yếu ớt trả lời.

Cô vừa đến đã phát hiện mình đã học năm ba, nếu không thi lên nghiên cứu sinh thì sắp tốt nghiệp rồi. Mấy hôm nay trong trường thường có mấy công ty đến tuyển người, mấy người năm tư vội đến không tưởng, đến cả lớp bọn họ cũng có mấy người đã ký hợp đồng với đơn vị tuyển người rồi. Mạnh Tri bắt đầu ý thức được tính quan trọng, nghĩ chỉ cần tiếng anh tốt thì nhất định có thể thuận lợi tốt nghiệp, thế là nhất định đòi thi cấp sáu.

Cô sau này mới không muốn làm bà chủ ăn không ngồi rồi.

Thẩm Hàn Tế bắt đầu phụ đạo tiếng anh cho Mạnh Tri.

Lúc bắt đầu còn rất bình thường, cô sửa bài anh giảng bài. Nhưng cũng không viết xảy ra vấn đề ở đâu, cứ phụ đạo như vậy rồi có chút thay đổi.

Mạnh Tri đã cảm giác được bàn tay đang mò vào trong áo ngủ của cô.

Chết cha, Tế sắc lang chuẩn bị biến thân rồi.

Cô nhanh tay lẹ mắt chụp lấy bàn tay của ai đó đang chui vào áo lót của cô, thở dốc nói: “Lúc trưa anh còn chưa đủ hả? Em không muốn.”

Trưa, ban ngày ban mặt, cô ngủ trưa cũng có thể bị ăn, tức chết rồi.

“Muốn.” Thẩm Hàn Tế đã bắt đầu kéo mông cô đặt lên trên bàn.

Anh sớm đã muốn làm trong phòng sách rồi.

Lần này có nói gì Mạnh Tri cũng không chịu: “Không muốn không muốn. Sáng mai nhà trường tổ chức thi thử cấp sáu, anh cứ như vậy mà làm em không ngủ được, ngủ không được thì thi sẽ không tốt. Thành tích thi thử cấp sau dùng để so sánh với thành tích thi cuối kỳ đó.

“Nợ môn anh có phụ trách không?”Mạnh Tri kéo chiếc áo đáng thương đã bị vén lên xuống.

Thẩm Hàn Tế muốn nói anh có thể phụ trách để cô không bị nợ môn, nhưng nhìn thấy cô khó có dịp chuyên tâm học hạnh một lần như vậy, cười hai tiếng, cũng không tiếp tục nữa.

“Tối mai nhớ trở về.” Anh vừa dịch đoạn văn ngắn cho cô vừa nói.

“Được được được.” Mạnh Tri ngoài miệng đáp ứng, trong lòng lại nghĩ ngày mai có chết cũng phải ở lại ký túc xá, có giỏi thì đến ký túc xá bắt cô đi.

Thế là hôm sau, Mạnh Tri khó có được một giấc ngủ thuần khiết vui vẻ chạy đến điểm thi thử CET.

Bên ngoài đột nhiên mưa, vị trí ngồi của Mạnh Tri được xếp gần cửa sổ. Cô vừa ngồi xuống, bên ngoài liền “ầm” một tiếng sét đánh xuống, mây đen kéo đến che phủ cả thành phố.

Giáo viên bắt đầu phát đề.

Mạnh Tri nghe tiếng mưa tí tách ở bên ngoài, đột nhiên cảm thấy có chút chóng mặt, may mà chưa bắt đầu làm bài, Mạnh Tri dứt khoát nhắm mắt hai phút.

Cố lên. Cô trong lòng cổ vũ cho mình, cầm lấy viết, mở mắt ra, bĩnh tĩnh lại mà chuyên tâm nghe đề thi nói.

Bắt đầu mở file nghe mới có thể mở đề ra.

Mạnh Tri đợi một hồi.

Sao lại còn chưa mở?

Mạnh Tri lén nhìn vào đề thi trên bàn một chút:

Cho hàm số f(x)=cos x(sin x+cos x)-12.

(1) Nếu 0
(2) Tìm giá trị nhỏ nhất của f(x). (Chém T__T)

Emm...

Đề thi cấp sáu này, sao giống như

Hàm số lượng giác vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom