Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-36
Chương 37: Làm, Chết, Em (Cuộc Sống Thường Ngày Của Người Lớn Tuổi)
Mưa rền gió dữ đột nhiên kéo đến. Những giọt mưa rơi trên cửa sổ thủy tinh tan ra thành một màn mưa phùn, hàng cây ngô đồng mơ hồ xuất hiện ngoài cửa sổ bị mưa làm cho ướt sũng.
Trong không khí cũng có thể ngửi thấy mùi ẩm ướt, có vài cơn gió va vào cửa sổ lọt vào trong, thổi bay rèm cửa làm những người ngồi gần cửa sổ có chút hoang mang.
Mạnh Tri không thể tập trung tinh thần bị cơn mưa đột nhiên kéo đến này làm cho lạnh đến rùng mình, răng va vào nhau cầm cập, đầu óc đột nhiên trống không.
Bên tai là giọng nói êm tai của người đàn ông trong mát phát: “Phần thi nghe bây giờ bắt đầu, Part II, Listening comprehension
Section a, Directions: in this section, you will hear two long conversations at the end of each comversation you will hear four questions..."
Cái quỷ gì vậy?
Mạnh Tri nắm chặt bút chì trong tay, không phải cô đang thi toán sao, sao lại đột nhiên mở phần thi nghe anh văn rồi.
Mạnh Tri cảm thấy nhất định là do tai mình nghe nhầm rồi. Để chứng minh đầu óc mình vẫn rất thông minh, thế lại lại âm thầm nhớ lại mấy công thức mà cô đã rất vất vả để học thuộc trong đầu một lần -- sin2A=2sinA·cosA, Cos2a=Cos^2(a)-Sin^2(a)... Yeah, giỏi quá, không có quên, cô vẫn rất thông minh...
Nhưng mà phần nghe anh văn vẫn đang phát, âm thanh vẫn đang lởn vởn xung quanh, sinh động đến không giống như ảo giác của cô. Hơn nữa xung quanh hình như không có ai cảm thấy có vấn đề, trong phòng học ngoài tiếng mưa bên ngoài thì chính là tiếng sột soạt lật đề.
Mạnh Tri muốn giơ tay hỏi giám thị có phải đã mở nhầm ghi âm rồi không. Cô ngẩng đầu, vừa muốn giơ tay lại đối diện với hàng chữ viết bằng phấn trên bảng “Kỳ thi thử cấp sáu đại học C, thời gian 9:00 – 11:25.”
Trong lòng Mạnh Tri đột nhiên rầm một cái, đầu óc trống rỗng, cúi đầu nhìn đề thi trên bàn – tất cả đề mục đều là tiếng anh, đề viết, đề nghe, đề đọc, đề dịch, CET6.
CET6...
CET6!!!
Mạnh Tri quay phắc đầu nhìn bên ngoài, mưa vẫn đang thấp thoáng rơi, là đại học C mà cô đã sống hai năm.
Không thể nào. Chuyện này, chuyện nào làm sao có thể, nhất định không thể. Mạnh Tri run tay lật qua lật lại đề thi, cho đến khi giám thị đến thu phần đáp án đề nghe mới thôi.
Giám thị lúc nhìn nhìn thấy phần điền đáp án của vị nữ sinh này liền ngẩn người một lúc.
Ánh mắt Mạnh Tri cũng rơi trên phần điền đáp án.
Phần nghe, đã kết thúc rồi.
Cô vẫn đang khiếp sợ mà lật lại tờ điền đáp án.
Vẫn là một mảnh trống không.
“Em, em, em.” Mạnh Tri nhúc nhích miệng, dường như muốn nói gì đó, cho đến khi giám thị giật lấy tờ điền đáp án trống không mà cô vẫn sống chết cầm chặt trong tay đi, Mạnh Tri mới có thể nói ra...
“... ôi mẹ nó oa oa oa!!!”
“Bạn học sinh này, trong phòng thi cấm làm ồn.”
...
Sau khi Mạnh Tri nghe thấy âm thanh lật đề thi của mấy học sinh khác khi đã làm xong phần điền chữ đầu tiên của phần đọc mới thực sự ý thức được bản thân đã xuyên về rồi. Phần nghe đã kết thúc, sau đó đều là dành cho phần đọc.
Kỳ thi thử bình thường còn may, quan trọng là thành tích thi thử cấp sáu của đại học C liên quan đến thành thích thi cuối kỳ đó! Mạnh Tri lau nước mắt vô hình trên mặt, cầm lấy bút, kiên cương quả cảm mà đối diện với phần sau của đề thi.
Ột tột kê, cô đã mấy tháng không đụng đến tiếng anh rồi...
Cái tên Thẩm Hàn Tế chết bằm này, nói tiếng anh của cô còn tốt cứ bắt cô phải học mấy môn yếu, làm sao đây, bây giờ cô vừa nhìn thấy mấy chữ tiếng anh là trong đầu lại hiện lên mấy công thức toán học...
Huhuhu Thẩm Hàn Tế nếu như cuối kỳ tôi bị nợ môn nhất định sẽ ly hôn với anh...
~~
Mây tan mưa ngừng, ánh nắng nhàn nhạt xuyên qua đám mây rọi xuống những vũng nước lớn nhỏ khúc xạ một tia thủy quang lấp lánh.
Bầu không khí sau mưa khá lạnh lẽo, nhưng lại rất dễ ngửi.
Mạnh Tri thi xong, từng bước từng bước cẩn thận tránh khỏi những vũng nước, mang cặp sách về nhà.
Chuyện đầu tiên làm là về nhà thăm con. Là một người mẹ đã xa con mấy tháng trời, cô nhớ Nọa Nọa lắm, nhớ đến phát điên.
Sau khi Mạnh Tri kinh hỉ phát hiện Nọa Nọa đã nói được nhiều hơn rồi, hơn nữa đã có thể vịn vào sô pha đứng dậy, giơ hai cánh tay nhỏ nhắn gọi “Mẹ ôm~”
“Mẹ nhớ con quá, rất nhớ, rất nhớ rất nhớ con.” Mạnh Tri ôm con trai hôn điên cuồng.
“Bà chủ sớm vậy đã về rồi sao.” Trần Tẩu cười đi ra, “Làm bài như thế nào rồi? Học hành cực khổ vậy mà.”
“...” Mạnh Tri không muốn nhắc đến bài thi vô cùng thê thảm lúc sáng nữa, lại bắt đầu dồn toàn lực thân thiết với Nọa Nọa.
Trần Tẩu thắc mắc lắc đầu, không phải tối qua mới gặp sau, sao cứ như cửu biệt trùng phùng vậy chứ.
Mạnh Tri hôn Nọa Nọa đủ rồi mới để con bò trên thảm. Nọa Nọa đang chơi đồ chơi, bản thân Mạnh Tri cũng ngồi trên tấm thảm hoạt hình bắt đầu vận động đầu óc thông minh của mình suy nghĩ vấn đề.
Mấy tháng này, cô và Thẩm Hàn Tế đều trở về sáu năm trước, vậy người thay thế cô ở đây sinh hoạt học hành là ai?
Nhất định là bản thân năm mười sáu tuổi.
Và Thẩm Hàn Tế mười bảy tuổi.
Cô cắn môi dưới, vậy bây giờ cô trở về rồi, Thẩm Hàn Tế... có về không?
Tốt nhất là đừng về!
Nhất định đừng về!
Ông trời ơi, con quỳ xuống xin ông đấy!
Mạnh Tri đập một cái xuống nền, trong lòng khẩn trương đến không gì sánh được.
Chỉ có cô mới biết mấy hôm nay Thẩm Hàn Tế kìm nén đến thê thảm như thế nào. Mạnh Tri bây giờ vừa nghĩ đến cảnh mười ngón tay Thẩm Hàn Tế tự lực cánh sinh đã muốn cười, cũng không uổng công cô cô ý vào mình còn nhỏ anh nhất thời không thể làm cô, mỗi tối cứ như thế mà thêm dầu vào lửa.
Hơn nữa tối qua, cô to gan thế nào mà làm ra một chuyện lớn mật nhất từ trước đến nay.
Ba mẹ cô tối nay phải đi họp, trong nhà không còn ai, Thẩm Hàn Tế tự nhiên mà chạy đến phòng của cô phụ đạo làm bài tập, thuận tiện đến kiểm tra đề toàn ngày thứ hai anh ra cho cô.
Từ trước đến nay Thẩm Hàn Tế ra đề luôn biến thái. Trong mắt của anh mấy chiêu trò ra đề của giáo viên cũng chỉ được vài chiêu khiến anh vô cùng xem thường, một chút sáng tạo cũng không có. Đối với chuyện này Mạnh Tri từ trước đến nay luôn bái phục đến gọi ba. Năm đó thi đại học anh ra đề cho cô trúng không ít đề thi, thế là liền đưa cho Thẩm Hàn Tế sách giáo khoa với tập đề để anh chọn đề, rồi giúp anh đấm vai bóp chân ân cần hỏi han các thứ, ôm ấp yêu thương vạn lần không từ.
Thẩm Hàn Tế không cần mất đến hai mươi phút đã chọn xong loại đề ngày mai Mạnh Tri sẽ thi, thậm chí còn sửa đổi một chút đề thi thử mà giáo viên bảo làm đều giúp cô viết lên trên. Sau khi làm xong hết mọi thứ, thiếu niên anh tuấn đặt sách xuống, hơi ngẩng cằm, con mắt hẹp dài híp một cái, để lộ ra biểu tình “Em hiểu mà”.
Ặc...
Mạnh Tri tất nhiên hiểu, còn rất hiểu là đằng khác. Cái tên ma đầu Thẩm Hàn Tế này làm sao có thể chịu khổ miễn phí giúp cô chọn đề được. Mỗi lần anh giúp cô làm xong bài tập, đằng sau đều là... thời gian phúc lợi.
Nhưng lần này không hiểu sao Mạnh Tri nổi lên gan hùm, bắt đầu chơi xấu, ư ư a a không muốn làm. Dù sao anh ta cũng chọn đề xong rồi, cũng không thể lấy mực chà đi được.
Bởi vì... sẽ rất mỏi tay đó.
Hai người bắt đầu vui vẻ mà đuổi bắt. Thẩm Hàn Tế còn cho rằng cô đang quyến rũ anh, rất phối hợp mà đuổi bắt quanh bàn với cô, chơi trò anh bắt em em bắt anh vô cùng ấu trĩ.
Nhưng mà Mạnh Tri vẫn không thể thoát khỏi số mệnh bị bắt được. Đúng lúc cô bị bắt được đang nằm trên ngực người nào đó thì bố mẹ Mạnh Tri đi họp ở trường đột nhiên trở về, đang ở trong phòng khách đang nghiêm túc thảo luận về việc gần đây Tứ Trung thắt chặt xử phạt việc yêu sớm.
“Buổi tối anh lại đến.” Thẩm Hàn Tế ghé vào vành tai trắng nõn của cô mà nhẹ nhàng cắn một cái, cầm sách che lại bộ vị nào đó ở dưới đang sung sức, tự nhiên đi ra khỏi phòng ngủ cô.
“Hàn Tế lại đến phụ đạo cho Mạnh Tri nhà cô à, con vất vả rồi, nhất định nhớ đến thường xuyên nhé.” Mạnh Tri nghe thấy mẹ cô đang nhiệt tình nói chuyện với Thẩm Hàn Tế ở ngoài.
Buổi tối, lại đến.
Ai cần anh đến chứ!
Tôi muốn ngủ một giấc thật ngon, dù sao anh cũng đã chọn ra đề giúp cô rồi, cô ăn quỵt thì đã làm sao, không phải lúc trước anh cũng thường ăn quỵt sao.
Mặt Mạnh Tri đỏ bừng, nhớ đến thời gian lúc trước của hai người, con gà luộc như cô không chịu nổi chỉ có thể khóc thút thít cầu anh nhẹ một chút, hỏi anh có thể kết thúc nhanh chút được không. Anh ta cứ luôn ngoài miệng gạt cô sắp xong rồi, sắp kết thúc rồi, đây là lần cuối. Nhưng kết quả thì sao nào? Kết quả luôn là càng mạnh hơn, từ trước đến nay chưa từng kết thúc nhanh!
Thế là Mạnh Tri trước lúc đi ngủ đã làm một việc rất lo gan—
Cô khóa cửa sổ lại.
Sau đó vừa nằm xuống chưa được bao lâu đã nghe ngoài kia có người đấm vào cửa sổ.
Mạnh Tri nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là xuống giường kéo rèm cửa sổ ra, đối diện với thiếu niên đang treo trên tường, gương mặt thanh thuần dưới anh trăng mỏng manh làm người ta hô hấp khó thông.
Mạnh Tri biết gương mặt thanh thuần đều là giả dối cả.
Thẩm Hàn Tế vỗ vào cửa sổ ý bảo cô mở cửa sổ ra để anh vào, nhưng Mạnh Tri lại không động đậy, trước ánh mắt kinh ngạc của anh mà dùng khẩu hình miệng nói ba chữ:
“Em không muốn.”
Sau đó cô đóng rèm cửa sổ lại trước ánh mắt ngạc nhiên của Thẩm Hàn Tế, quay lại giường đắp chăn ngủ.
Hồi hộp, kích động, hưng phấn mà đi ngủ.
Thấy bộ dáng khốn khổ của Thẩm Hàn Tế không được quá phấn khích.
Hôm sau Mạnh Tri thần thanh khí sảng mang cặp sách chạy đến điểm thi, một đường dồi dào sức sống, nhưng trước lúc thi lại bất ngời nhận dược một mảnh giấy nhỏ.
Nét chữ thon dài mà hữu lực, đoạt giải trong cuộc thi thư pháp, cô biết đây là chữ của ai.
“Đừng đắc ý, hôm nào trở về, anh, làm, chết, em.”
Cầu sau còn nhấn mạnh như vậy nữa.
Mạnh Tri vừa nhìn chân đã nhũn.
Sau đó cô và phòng thi, choán váng một trận liền quay về rồi.
Ôi đệch, không phải xui xẻo vậy chứ.
Trái tim Mạnh Tri đập rầm rầm, bây giờ cô trở về rồi, Thẩm Hàn Tế, nhất định không được về.
Cô cần đối diện với Thẩm Hàn Tế mười bảy tuổi! Cô phải chọc ghẹo ông chồng tương lai của mình.
Mạnh Tri vừa sợ vừa hồi hộp lại vừa có chút chờ mong đợi Thẩm Hàn Tế tan làm về nhà.
“A Thẩm, về rồi à.” Cô ôm Nọa Nọa hơi run ra đón, hồi hộp đợi phản ứng của Thẩm Hàn Tế.
Thẩm Hàn Tế đang đổi dép, trong lòng có hơi khó hiểu Mạnh Tri hôm nay sao lại ngoan ngoãn như vậy, còn biết đến chào đón cái người đi kiếm tiền nuôi gia đình là anh nữa, nhưng mà vẫn rất vui.
“Đúng vậy. Thi như thế nào rồi?” Thẩm Hàn Tế kéo cái ót Mạnh Tri lại hôn lên trán cô một cái.
Mạnh Tri nhìn thấy trên mặt Thẩm Hàn Tế vẫn bình thường, không có gì lạ, không sót lại chút nóng giận nào khi bị cô đóng cửa sổ cho ở ngoài.
Thăm dò tý nữa xem.
“Cũng tạm được.” Mạnh Tri nói.
Thực ra làm rất tệ.
Hai người chơi với Nọa Nọa.
Mạnh Tri đút bánh cho Nọa Nọa, nhìn qua nam nhân bên cạnh một cái, nói: “A Thẩm, tiểu bạch gần đây lại mập ra rồi, con trai chúng ta sao lại béo tròn như vậy chứ.”
Vẻ mặt Thẩm Hàn Tế vẫn bình thường, lấy tay chọt chọt mặt Nọa Nọa, cười ôn nhu, nói: “Trẻ con mập một chút chẳng sao cả, mà Nọa Nọa cũng có béo lắm đâu.”
Nọa Nọa cũng nghe hiểu là mẹ đang chê mình béo, nằm trên đùi Mạnh Tri thổi bong bóng phản bác.
Mạnh Tri không rảnh rỗi để ý đến nước bọt trên cằm Nọa Nọa càng kéo càng dài, bởi vì lời này của Thẩm Hàn Tế vừa nói, trong nháy mắt cô đã có thể nghe được bùm bùm của tiếng pháo hoa, giăng đèn kết hoa, chúng mừng một việc tốt trong đầu –
Thẩm Hàn Tế trước mặt,
Là Thẩm Hàn Tế mười bảy tuổi!!!
Thẩm Hàn Tế hai mươi ba tuổi không thích cô gọi Nọa Nọa là tiểu bạch!
Tên của Nọa Nọa là Thẩm Thư Bạch, Mạnh Tri cứ thích gọi là tiểu bạch, nhưng Thẩm Hàn Tế lại không thích, cảm thấy vừa gọi tiểu bạch lại giống gọi một con cún trong “Bút màu của tiểu Tân”. Lúc nãy cô cố ý gọi Nọa Nọa là tiểu bạch, bởi vì mỗi lần cô vừa gọi Nọa Nọa là tiểu bạch Thẩm Hàn Tế đều sẽ nói không được gọi, cũng không phải là không còn tên khác.
Thẩm Hàn Tế nghe Mạnh Tri nói xong, dừng lại một lúc mới nói: “Tiểu bạch? Em đặt biệt danh mới con nó à? Đừng gọi như vậy nữa, là con của em đó chứ chẳng phải cún đâu.”
Mạnh Tri còn đang trong tình trạng vui mừng và phấn khởi, ánh mắt nhìn người ngồi bên cũng thay đổi.
Huhu, A Thẩm của sáu năm trước, có thể gọi cô một tiếng chị không.
Gọi chị đi.
Thần thái trong mắt thật sự vẫn còn chút ngây ngô, đáng yêu quá!
Mạnh Tri thực sự nhịn không nổi nữa rồi, tiến lên phía trước, chụt một cái hôn lên miệng Thẩm Hàn Tế.
Cô vốn là muốn hôn một cái rồi thôi, ai ngờ lại bị Thẩm Hàn Tế ôm chặt, đè lên tấm thảm mà hung hăn hôn sâu. Mạnh Tri vươn tay ôm cổ anh, nhiệt tình đáp trả.
Phi lễ với thiếu niên vị thành niên, hí hí hí.
“Hôm nay được đấy, còn biết đáp trả nữa.” Thẩm Hàn Tế xoa đầu cô, vui mừng vì kỹ thuật hôn của Mạnh Tri có tiến bộ.
Mạnh Tri thở dốc.
Tất nhiên là cô biết đáp trả rồi, kinh nghiệm của thiếu phụ đây còn phong phú hơn cái tên tiểu tử mười bảy tuổi nhà anh đấy.
~~
Buổi tối, Mạnh Tri dỗ Nọa Nọa ngủ xong liền về phòng ngủ.
Cô mở tủ đầu giường ra, phát hiện đồ vật bên trong có thay đổi.
Ánh mắt liền →_→
Bởi vì cô nhớ, đám bao bên trong không phải là mấy cái trước khi cô trở về.
Xem ra Thẩm Hàn Tế đã ăn mất cô mười sáu tuổi rồi.
Quả nhiên, cho dù chỉ mới mười bảy tuổi cũng không thể thay đổi bản tính ma vương kia được. Anh cũng có thể ra tay được sao, cô còn là trẻ vị thành niên đó.
Hơn nữa những loại bao này hình như còn phong phú hơn của hai người trưởng thành lúc trước.
Hai đứa này chơi cũng được quá đó.
Nhất định là do Thẩm Hàn Tế làm rồi, nhỏ như vậy cũng biết dạy cô làm việc xấu, dạy hư con gái vị thành niên nhà người ta rồi.
Hừ.
Nhưng mà bây giờ phải làm sao đây? Cô lật mấy thứ đó lên, trước khi lật lại lại có chút lo lắng.
Lỡ như chút nữa Thẩm Hàn Tế đến làm việc kia với cô thì làm sao đây?
Mạnh Tri không muốn.
Lúc chiều hôn một chút còn được, nếu như thật sự bảo cô làm chuyện kia với Thẩm Hàn Tế mười bảy tuổi còn chưa trưởng thành vậy thì cô không chấp nhận được.
Bởi vì vẫn luôn có cảm giác Thẩm Hàn Tế vẫn còn đang học cao trung.
Không được! Mạnh Tri âm thầm hạ quyết tâm.
Cô không tin dựa vào trí thông minh của cô đã đấu không lại anh năm đó, bây giờ lại đấu không lại người nhỏ hơn cô rất nhiều này.
Thẩm Hàn Tế nhớ hôm qua Mạnh Tri từ chối yêu cầu của anh ở phòng sách, đáp ứng tối nay làm.
Thiếu niên vừa trải nghiệm lại thực tủy biết vị mà hơi kích động, sớm đã đến phòng tắm tắm rồi.
Mạnh Tri nằm ở trên giường, vừa suy nghĩ chút nữa làm sao từ chối Thẩm Hàn Tế thiếu niên vừa nghĩ đến bên kia.
Cô mười sáu tuổi trở về rồi làm sao đối mặt được với Thẩm Hàn Tế lớn tuổi kia chứ.
Cô có tính là ném cho mình một cục diện rắc rối không.
Mạnh Tri lật người.
Thẩm Hàn Tế hai mươi ba tuổi chắc sẽ không tàn bạo vậy đâu, dựa vào tính cách của cô khẳng định sẽ thành thật nói với Thẩm Hàn Tế cô bây giờ Mạnh Tri thiếu nữ chứ không phải là Mạnh Tri vợ của anh, Thẩm Hàn Tế làm sao cũng thể đổ hết lỗi lên đầu Mạnh Tri thiếu nữ cái gì cũng không làm kia.
Mạnh Tri lại nhớ đến mảnh giấy kia.
“Trở về, anh, làm, chết, em.”
Cô đột nhiên đỏ cả mặt, kéo chăn qua trùm lại.
May mà Thẩm Hàn Tế không trở về, nếu như về cô chắc chắc đây là lần cô bị ăn thảm nhất đời.
Hhhhh, thành công phục thù một lần cho anh ăn quả đắng, vui chết rồi!
Mạnh Tri cắn môi cười thầm, đột nhiên nghe thấy âm thanh từ trong phòng tắm vọng ra.
“Sao vậy?” Mạnh Tri ngôi dậy khỏi giường, hỏi bên trong.
Bên trong phòng tắm im lặng mười giây, sau đó mới nói: “Anh bị trượt chân.”
Đáng yêu chưa! Mạnh Tri lại bị Thẩm Hàn Tế mười bảy tuổi moe một trận.
Tắm một cái cũng có thể ngã, anh sao lại có thể nghịch ngợm như vậy chứ.
Vẫn là lực sát thương của Thẩm Hàn Tế thiếu niên an toàn hơn, Mạnh Tri nhìn trần nhà mà cảm thán.
Không lâu sau, Thẩm Hàn Tế tắm xong, quấn một lớp khắn tắm bước ra khỏi phòng tắm.
Tóc ướt còn dính vài giọt nước tí tách lăn xuống trán, nét mặt của anh trong bóng tối hiện lên có chút thâm trầm.
Mạnh Tri không quá chú ý, xoay người xuống giường kéo dép lê, ngữ điệu nhẹ nhàng: “Anh tắm xong rồi, em cũng tắm.”
Cô đỉnh đạc đi qua nam nhân nào đó vừa đi khỏi phòng tắm vẫn chưa nói lời nào.
Đột nhiên, cổ tay bị nắm lấy, trực tiếp đè lên tường.
Mạnh Tri đối diện với con ngươi đen nhánh của người đàn ông đột nhiên thấy có hơi hoảng, trong lòng hơi khiếp sợ, cố gắng nặn ra một nụ cười: “Anh, anh làm gì thế.”
Cô, sao lại cảm thấy, Thẩm Hàn Tế sau khi đi ra khỏi phòng tắm thì không còn chút moe như hồi nãy nữa.
Mạnh Tri nhìn thấy khóe môi nam nhân cong lên, sau đó nắm lấy eo cô, kề sát ai cô, nói:
“Thực hiện lời hứa nào.”
“Lời hứa gì?” Mạnh Tri căng thẳng nuốt nước miếng, trong lòng phát run.
Theo đó, cô liền nghe thấy giọng nói của nam nhân hay như tiếng đàn violon, ở sát bên tai cô, gằn từng chữ nói:
“Làm, chết, em.”
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Mưa rền gió dữ đột nhiên kéo đến. Những giọt mưa rơi trên cửa sổ thủy tinh tan ra thành một màn mưa phùn, hàng cây ngô đồng mơ hồ xuất hiện ngoài cửa sổ bị mưa làm cho ướt sũng.
Trong không khí cũng có thể ngửi thấy mùi ẩm ướt, có vài cơn gió va vào cửa sổ lọt vào trong, thổi bay rèm cửa làm những người ngồi gần cửa sổ có chút hoang mang.
Mạnh Tri không thể tập trung tinh thần bị cơn mưa đột nhiên kéo đến này làm cho lạnh đến rùng mình, răng va vào nhau cầm cập, đầu óc đột nhiên trống không.
Bên tai là giọng nói êm tai của người đàn ông trong mát phát: “Phần thi nghe bây giờ bắt đầu, Part II, Listening comprehension
Section a, Directions: in this section, you will hear two long conversations at the end of each comversation you will hear four questions..."
Cái quỷ gì vậy?
Mạnh Tri nắm chặt bút chì trong tay, không phải cô đang thi toán sao, sao lại đột nhiên mở phần thi nghe anh văn rồi.
Mạnh Tri cảm thấy nhất định là do tai mình nghe nhầm rồi. Để chứng minh đầu óc mình vẫn rất thông minh, thế lại lại âm thầm nhớ lại mấy công thức mà cô đã rất vất vả để học thuộc trong đầu một lần -- sin2A=2sinA·cosA, Cos2a=Cos^2(a)-Sin^2(a)... Yeah, giỏi quá, không có quên, cô vẫn rất thông minh...
Nhưng mà phần nghe anh văn vẫn đang phát, âm thanh vẫn đang lởn vởn xung quanh, sinh động đến không giống như ảo giác của cô. Hơn nữa xung quanh hình như không có ai cảm thấy có vấn đề, trong phòng học ngoài tiếng mưa bên ngoài thì chính là tiếng sột soạt lật đề.
Mạnh Tri muốn giơ tay hỏi giám thị có phải đã mở nhầm ghi âm rồi không. Cô ngẩng đầu, vừa muốn giơ tay lại đối diện với hàng chữ viết bằng phấn trên bảng “Kỳ thi thử cấp sáu đại học C, thời gian 9:00 – 11:25.”
Trong lòng Mạnh Tri đột nhiên rầm một cái, đầu óc trống rỗng, cúi đầu nhìn đề thi trên bàn – tất cả đề mục đều là tiếng anh, đề viết, đề nghe, đề đọc, đề dịch, CET6.
CET6...
CET6!!!
Mạnh Tri quay phắc đầu nhìn bên ngoài, mưa vẫn đang thấp thoáng rơi, là đại học C mà cô đã sống hai năm.
Không thể nào. Chuyện này, chuyện nào làm sao có thể, nhất định không thể. Mạnh Tri run tay lật qua lật lại đề thi, cho đến khi giám thị đến thu phần đáp án đề nghe mới thôi.
Giám thị lúc nhìn nhìn thấy phần điền đáp án của vị nữ sinh này liền ngẩn người một lúc.
Ánh mắt Mạnh Tri cũng rơi trên phần điền đáp án.
Phần nghe, đã kết thúc rồi.
Cô vẫn đang khiếp sợ mà lật lại tờ điền đáp án.
Vẫn là một mảnh trống không.
“Em, em, em.” Mạnh Tri nhúc nhích miệng, dường như muốn nói gì đó, cho đến khi giám thị giật lấy tờ điền đáp án trống không mà cô vẫn sống chết cầm chặt trong tay đi, Mạnh Tri mới có thể nói ra...
“... ôi mẹ nó oa oa oa!!!”
“Bạn học sinh này, trong phòng thi cấm làm ồn.”
...
Sau khi Mạnh Tri nghe thấy âm thanh lật đề thi của mấy học sinh khác khi đã làm xong phần điền chữ đầu tiên của phần đọc mới thực sự ý thức được bản thân đã xuyên về rồi. Phần nghe đã kết thúc, sau đó đều là dành cho phần đọc.
Kỳ thi thử bình thường còn may, quan trọng là thành tích thi thử cấp sáu của đại học C liên quan đến thành thích thi cuối kỳ đó! Mạnh Tri lau nước mắt vô hình trên mặt, cầm lấy bút, kiên cương quả cảm mà đối diện với phần sau của đề thi.
Ột tột kê, cô đã mấy tháng không đụng đến tiếng anh rồi...
Cái tên Thẩm Hàn Tế chết bằm này, nói tiếng anh của cô còn tốt cứ bắt cô phải học mấy môn yếu, làm sao đây, bây giờ cô vừa nhìn thấy mấy chữ tiếng anh là trong đầu lại hiện lên mấy công thức toán học...
Huhuhu Thẩm Hàn Tế nếu như cuối kỳ tôi bị nợ môn nhất định sẽ ly hôn với anh...
~~
Mây tan mưa ngừng, ánh nắng nhàn nhạt xuyên qua đám mây rọi xuống những vũng nước lớn nhỏ khúc xạ một tia thủy quang lấp lánh.
Bầu không khí sau mưa khá lạnh lẽo, nhưng lại rất dễ ngửi.
Mạnh Tri thi xong, từng bước từng bước cẩn thận tránh khỏi những vũng nước, mang cặp sách về nhà.
Chuyện đầu tiên làm là về nhà thăm con. Là một người mẹ đã xa con mấy tháng trời, cô nhớ Nọa Nọa lắm, nhớ đến phát điên.
Sau khi Mạnh Tri kinh hỉ phát hiện Nọa Nọa đã nói được nhiều hơn rồi, hơn nữa đã có thể vịn vào sô pha đứng dậy, giơ hai cánh tay nhỏ nhắn gọi “Mẹ ôm~”
“Mẹ nhớ con quá, rất nhớ, rất nhớ rất nhớ con.” Mạnh Tri ôm con trai hôn điên cuồng.
“Bà chủ sớm vậy đã về rồi sao.” Trần Tẩu cười đi ra, “Làm bài như thế nào rồi? Học hành cực khổ vậy mà.”
“...” Mạnh Tri không muốn nhắc đến bài thi vô cùng thê thảm lúc sáng nữa, lại bắt đầu dồn toàn lực thân thiết với Nọa Nọa.
Trần Tẩu thắc mắc lắc đầu, không phải tối qua mới gặp sau, sao cứ như cửu biệt trùng phùng vậy chứ.
Mạnh Tri hôn Nọa Nọa đủ rồi mới để con bò trên thảm. Nọa Nọa đang chơi đồ chơi, bản thân Mạnh Tri cũng ngồi trên tấm thảm hoạt hình bắt đầu vận động đầu óc thông minh của mình suy nghĩ vấn đề.
Mấy tháng này, cô và Thẩm Hàn Tế đều trở về sáu năm trước, vậy người thay thế cô ở đây sinh hoạt học hành là ai?
Nhất định là bản thân năm mười sáu tuổi.
Và Thẩm Hàn Tế mười bảy tuổi.
Cô cắn môi dưới, vậy bây giờ cô trở về rồi, Thẩm Hàn Tế... có về không?
Tốt nhất là đừng về!
Nhất định đừng về!
Ông trời ơi, con quỳ xuống xin ông đấy!
Mạnh Tri đập một cái xuống nền, trong lòng khẩn trương đến không gì sánh được.
Chỉ có cô mới biết mấy hôm nay Thẩm Hàn Tế kìm nén đến thê thảm như thế nào. Mạnh Tri bây giờ vừa nghĩ đến cảnh mười ngón tay Thẩm Hàn Tế tự lực cánh sinh đã muốn cười, cũng không uổng công cô cô ý vào mình còn nhỏ anh nhất thời không thể làm cô, mỗi tối cứ như thế mà thêm dầu vào lửa.
Hơn nữa tối qua, cô to gan thế nào mà làm ra một chuyện lớn mật nhất từ trước đến nay.
Ba mẹ cô tối nay phải đi họp, trong nhà không còn ai, Thẩm Hàn Tế tự nhiên mà chạy đến phòng của cô phụ đạo làm bài tập, thuận tiện đến kiểm tra đề toàn ngày thứ hai anh ra cho cô.
Từ trước đến nay Thẩm Hàn Tế ra đề luôn biến thái. Trong mắt của anh mấy chiêu trò ra đề của giáo viên cũng chỉ được vài chiêu khiến anh vô cùng xem thường, một chút sáng tạo cũng không có. Đối với chuyện này Mạnh Tri từ trước đến nay luôn bái phục đến gọi ba. Năm đó thi đại học anh ra đề cho cô trúng không ít đề thi, thế là liền đưa cho Thẩm Hàn Tế sách giáo khoa với tập đề để anh chọn đề, rồi giúp anh đấm vai bóp chân ân cần hỏi han các thứ, ôm ấp yêu thương vạn lần không từ.
Thẩm Hàn Tế không cần mất đến hai mươi phút đã chọn xong loại đề ngày mai Mạnh Tri sẽ thi, thậm chí còn sửa đổi một chút đề thi thử mà giáo viên bảo làm đều giúp cô viết lên trên. Sau khi làm xong hết mọi thứ, thiếu niên anh tuấn đặt sách xuống, hơi ngẩng cằm, con mắt hẹp dài híp một cái, để lộ ra biểu tình “Em hiểu mà”.
Ặc...
Mạnh Tri tất nhiên hiểu, còn rất hiểu là đằng khác. Cái tên ma đầu Thẩm Hàn Tế này làm sao có thể chịu khổ miễn phí giúp cô chọn đề được. Mỗi lần anh giúp cô làm xong bài tập, đằng sau đều là... thời gian phúc lợi.
Nhưng lần này không hiểu sao Mạnh Tri nổi lên gan hùm, bắt đầu chơi xấu, ư ư a a không muốn làm. Dù sao anh ta cũng chọn đề xong rồi, cũng không thể lấy mực chà đi được.
Bởi vì... sẽ rất mỏi tay đó.
Hai người bắt đầu vui vẻ mà đuổi bắt. Thẩm Hàn Tế còn cho rằng cô đang quyến rũ anh, rất phối hợp mà đuổi bắt quanh bàn với cô, chơi trò anh bắt em em bắt anh vô cùng ấu trĩ.
Nhưng mà Mạnh Tri vẫn không thể thoát khỏi số mệnh bị bắt được. Đúng lúc cô bị bắt được đang nằm trên ngực người nào đó thì bố mẹ Mạnh Tri đi họp ở trường đột nhiên trở về, đang ở trong phòng khách đang nghiêm túc thảo luận về việc gần đây Tứ Trung thắt chặt xử phạt việc yêu sớm.
“Buổi tối anh lại đến.” Thẩm Hàn Tế ghé vào vành tai trắng nõn của cô mà nhẹ nhàng cắn một cái, cầm sách che lại bộ vị nào đó ở dưới đang sung sức, tự nhiên đi ra khỏi phòng ngủ cô.
“Hàn Tế lại đến phụ đạo cho Mạnh Tri nhà cô à, con vất vả rồi, nhất định nhớ đến thường xuyên nhé.” Mạnh Tri nghe thấy mẹ cô đang nhiệt tình nói chuyện với Thẩm Hàn Tế ở ngoài.
Buổi tối, lại đến.
Ai cần anh đến chứ!
Tôi muốn ngủ một giấc thật ngon, dù sao anh cũng đã chọn ra đề giúp cô rồi, cô ăn quỵt thì đã làm sao, không phải lúc trước anh cũng thường ăn quỵt sao.
Mặt Mạnh Tri đỏ bừng, nhớ đến thời gian lúc trước của hai người, con gà luộc như cô không chịu nổi chỉ có thể khóc thút thít cầu anh nhẹ một chút, hỏi anh có thể kết thúc nhanh chút được không. Anh ta cứ luôn ngoài miệng gạt cô sắp xong rồi, sắp kết thúc rồi, đây là lần cuối. Nhưng kết quả thì sao nào? Kết quả luôn là càng mạnh hơn, từ trước đến nay chưa từng kết thúc nhanh!
Thế là Mạnh Tri trước lúc đi ngủ đã làm một việc rất lo gan—
Cô khóa cửa sổ lại.
Sau đó vừa nằm xuống chưa được bao lâu đã nghe ngoài kia có người đấm vào cửa sổ.
Mạnh Tri nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là xuống giường kéo rèm cửa sổ ra, đối diện với thiếu niên đang treo trên tường, gương mặt thanh thuần dưới anh trăng mỏng manh làm người ta hô hấp khó thông.
Mạnh Tri biết gương mặt thanh thuần đều là giả dối cả.
Thẩm Hàn Tế vỗ vào cửa sổ ý bảo cô mở cửa sổ ra để anh vào, nhưng Mạnh Tri lại không động đậy, trước ánh mắt kinh ngạc của anh mà dùng khẩu hình miệng nói ba chữ:
“Em không muốn.”
Sau đó cô đóng rèm cửa sổ lại trước ánh mắt ngạc nhiên của Thẩm Hàn Tế, quay lại giường đắp chăn ngủ.
Hồi hộp, kích động, hưng phấn mà đi ngủ.
Thấy bộ dáng khốn khổ của Thẩm Hàn Tế không được quá phấn khích.
Hôm sau Mạnh Tri thần thanh khí sảng mang cặp sách chạy đến điểm thi, một đường dồi dào sức sống, nhưng trước lúc thi lại bất ngời nhận dược một mảnh giấy nhỏ.
Nét chữ thon dài mà hữu lực, đoạt giải trong cuộc thi thư pháp, cô biết đây là chữ của ai.
“Đừng đắc ý, hôm nào trở về, anh, làm, chết, em.”
Cầu sau còn nhấn mạnh như vậy nữa.
Mạnh Tri vừa nhìn chân đã nhũn.
Sau đó cô và phòng thi, choán váng một trận liền quay về rồi.
Ôi đệch, không phải xui xẻo vậy chứ.
Trái tim Mạnh Tri đập rầm rầm, bây giờ cô trở về rồi, Thẩm Hàn Tế, nhất định không được về.
Cô cần đối diện với Thẩm Hàn Tế mười bảy tuổi! Cô phải chọc ghẹo ông chồng tương lai của mình.
Mạnh Tri vừa sợ vừa hồi hộp lại vừa có chút chờ mong đợi Thẩm Hàn Tế tan làm về nhà.
“A Thẩm, về rồi à.” Cô ôm Nọa Nọa hơi run ra đón, hồi hộp đợi phản ứng của Thẩm Hàn Tế.
Thẩm Hàn Tế đang đổi dép, trong lòng có hơi khó hiểu Mạnh Tri hôm nay sao lại ngoan ngoãn như vậy, còn biết đến chào đón cái người đi kiếm tiền nuôi gia đình là anh nữa, nhưng mà vẫn rất vui.
“Đúng vậy. Thi như thế nào rồi?” Thẩm Hàn Tế kéo cái ót Mạnh Tri lại hôn lên trán cô một cái.
Mạnh Tri nhìn thấy trên mặt Thẩm Hàn Tế vẫn bình thường, không có gì lạ, không sót lại chút nóng giận nào khi bị cô đóng cửa sổ cho ở ngoài.
Thăm dò tý nữa xem.
“Cũng tạm được.” Mạnh Tri nói.
Thực ra làm rất tệ.
Hai người chơi với Nọa Nọa.
Mạnh Tri đút bánh cho Nọa Nọa, nhìn qua nam nhân bên cạnh một cái, nói: “A Thẩm, tiểu bạch gần đây lại mập ra rồi, con trai chúng ta sao lại béo tròn như vậy chứ.”
Vẻ mặt Thẩm Hàn Tế vẫn bình thường, lấy tay chọt chọt mặt Nọa Nọa, cười ôn nhu, nói: “Trẻ con mập một chút chẳng sao cả, mà Nọa Nọa cũng có béo lắm đâu.”
Nọa Nọa cũng nghe hiểu là mẹ đang chê mình béo, nằm trên đùi Mạnh Tri thổi bong bóng phản bác.
Mạnh Tri không rảnh rỗi để ý đến nước bọt trên cằm Nọa Nọa càng kéo càng dài, bởi vì lời này của Thẩm Hàn Tế vừa nói, trong nháy mắt cô đã có thể nghe được bùm bùm của tiếng pháo hoa, giăng đèn kết hoa, chúng mừng một việc tốt trong đầu –
Thẩm Hàn Tế trước mặt,
Là Thẩm Hàn Tế mười bảy tuổi!!!
Thẩm Hàn Tế hai mươi ba tuổi không thích cô gọi Nọa Nọa là tiểu bạch!
Tên của Nọa Nọa là Thẩm Thư Bạch, Mạnh Tri cứ thích gọi là tiểu bạch, nhưng Thẩm Hàn Tế lại không thích, cảm thấy vừa gọi tiểu bạch lại giống gọi một con cún trong “Bút màu của tiểu Tân”. Lúc nãy cô cố ý gọi Nọa Nọa là tiểu bạch, bởi vì mỗi lần cô vừa gọi Nọa Nọa là tiểu bạch Thẩm Hàn Tế đều sẽ nói không được gọi, cũng không phải là không còn tên khác.
Thẩm Hàn Tế nghe Mạnh Tri nói xong, dừng lại một lúc mới nói: “Tiểu bạch? Em đặt biệt danh mới con nó à? Đừng gọi như vậy nữa, là con của em đó chứ chẳng phải cún đâu.”
Mạnh Tri còn đang trong tình trạng vui mừng và phấn khởi, ánh mắt nhìn người ngồi bên cũng thay đổi.
Huhu, A Thẩm của sáu năm trước, có thể gọi cô một tiếng chị không.
Gọi chị đi.
Thần thái trong mắt thật sự vẫn còn chút ngây ngô, đáng yêu quá!
Mạnh Tri thực sự nhịn không nổi nữa rồi, tiến lên phía trước, chụt một cái hôn lên miệng Thẩm Hàn Tế.
Cô vốn là muốn hôn một cái rồi thôi, ai ngờ lại bị Thẩm Hàn Tế ôm chặt, đè lên tấm thảm mà hung hăn hôn sâu. Mạnh Tri vươn tay ôm cổ anh, nhiệt tình đáp trả.
Phi lễ với thiếu niên vị thành niên, hí hí hí.
“Hôm nay được đấy, còn biết đáp trả nữa.” Thẩm Hàn Tế xoa đầu cô, vui mừng vì kỹ thuật hôn của Mạnh Tri có tiến bộ.
Mạnh Tri thở dốc.
Tất nhiên là cô biết đáp trả rồi, kinh nghiệm của thiếu phụ đây còn phong phú hơn cái tên tiểu tử mười bảy tuổi nhà anh đấy.
~~
Buổi tối, Mạnh Tri dỗ Nọa Nọa ngủ xong liền về phòng ngủ.
Cô mở tủ đầu giường ra, phát hiện đồ vật bên trong có thay đổi.
Ánh mắt liền →_→
Bởi vì cô nhớ, đám bao bên trong không phải là mấy cái trước khi cô trở về.
Xem ra Thẩm Hàn Tế đã ăn mất cô mười sáu tuổi rồi.
Quả nhiên, cho dù chỉ mới mười bảy tuổi cũng không thể thay đổi bản tính ma vương kia được. Anh cũng có thể ra tay được sao, cô còn là trẻ vị thành niên đó.
Hơn nữa những loại bao này hình như còn phong phú hơn của hai người trưởng thành lúc trước.
Hai đứa này chơi cũng được quá đó.
Nhất định là do Thẩm Hàn Tế làm rồi, nhỏ như vậy cũng biết dạy cô làm việc xấu, dạy hư con gái vị thành niên nhà người ta rồi.
Hừ.
Nhưng mà bây giờ phải làm sao đây? Cô lật mấy thứ đó lên, trước khi lật lại lại có chút lo lắng.
Lỡ như chút nữa Thẩm Hàn Tế đến làm việc kia với cô thì làm sao đây?
Mạnh Tri không muốn.
Lúc chiều hôn một chút còn được, nếu như thật sự bảo cô làm chuyện kia với Thẩm Hàn Tế mười bảy tuổi còn chưa trưởng thành vậy thì cô không chấp nhận được.
Bởi vì vẫn luôn có cảm giác Thẩm Hàn Tế vẫn còn đang học cao trung.
Không được! Mạnh Tri âm thầm hạ quyết tâm.
Cô không tin dựa vào trí thông minh của cô đã đấu không lại anh năm đó, bây giờ lại đấu không lại người nhỏ hơn cô rất nhiều này.
Thẩm Hàn Tế nhớ hôm qua Mạnh Tri từ chối yêu cầu của anh ở phòng sách, đáp ứng tối nay làm.
Thiếu niên vừa trải nghiệm lại thực tủy biết vị mà hơi kích động, sớm đã đến phòng tắm tắm rồi.
Mạnh Tri nằm ở trên giường, vừa suy nghĩ chút nữa làm sao từ chối Thẩm Hàn Tế thiếu niên vừa nghĩ đến bên kia.
Cô mười sáu tuổi trở về rồi làm sao đối mặt được với Thẩm Hàn Tế lớn tuổi kia chứ.
Cô có tính là ném cho mình một cục diện rắc rối không.
Mạnh Tri lật người.
Thẩm Hàn Tế hai mươi ba tuổi chắc sẽ không tàn bạo vậy đâu, dựa vào tính cách của cô khẳng định sẽ thành thật nói với Thẩm Hàn Tế cô bây giờ Mạnh Tri thiếu nữ chứ không phải là Mạnh Tri vợ của anh, Thẩm Hàn Tế làm sao cũng thể đổ hết lỗi lên đầu Mạnh Tri thiếu nữ cái gì cũng không làm kia.
Mạnh Tri lại nhớ đến mảnh giấy kia.
“Trở về, anh, làm, chết, em.”
Cô đột nhiên đỏ cả mặt, kéo chăn qua trùm lại.
May mà Thẩm Hàn Tế không trở về, nếu như về cô chắc chắc đây là lần cô bị ăn thảm nhất đời.
Hhhhh, thành công phục thù một lần cho anh ăn quả đắng, vui chết rồi!
Mạnh Tri cắn môi cười thầm, đột nhiên nghe thấy âm thanh từ trong phòng tắm vọng ra.
“Sao vậy?” Mạnh Tri ngôi dậy khỏi giường, hỏi bên trong.
Bên trong phòng tắm im lặng mười giây, sau đó mới nói: “Anh bị trượt chân.”
Đáng yêu chưa! Mạnh Tri lại bị Thẩm Hàn Tế mười bảy tuổi moe một trận.
Tắm một cái cũng có thể ngã, anh sao lại có thể nghịch ngợm như vậy chứ.
Vẫn là lực sát thương của Thẩm Hàn Tế thiếu niên an toàn hơn, Mạnh Tri nhìn trần nhà mà cảm thán.
Không lâu sau, Thẩm Hàn Tế tắm xong, quấn một lớp khắn tắm bước ra khỏi phòng tắm.
Tóc ướt còn dính vài giọt nước tí tách lăn xuống trán, nét mặt của anh trong bóng tối hiện lên có chút thâm trầm.
Mạnh Tri không quá chú ý, xoay người xuống giường kéo dép lê, ngữ điệu nhẹ nhàng: “Anh tắm xong rồi, em cũng tắm.”
Cô đỉnh đạc đi qua nam nhân nào đó vừa đi khỏi phòng tắm vẫn chưa nói lời nào.
Đột nhiên, cổ tay bị nắm lấy, trực tiếp đè lên tường.
Mạnh Tri đối diện với con ngươi đen nhánh của người đàn ông đột nhiên thấy có hơi hoảng, trong lòng hơi khiếp sợ, cố gắng nặn ra một nụ cười: “Anh, anh làm gì thế.”
Cô, sao lại cảm thấy, Thẩm Hàn Tế sau khi đi ra khỏi phòng tắm thì không còn chút moe như hồi nãy nữa.
Mạnh Tri nhìn thấy khóe môi nam nhân cong lên, sau đó nắm lấy eo cô, kề sát ai cô, nói:
“Thực hiện lời hứa nào.”
“Lời hứa gì?” Mạnh Tri căng thẳng nuốt nước miếng, trong lòng phát run.
Theo đó, cô liền nghe thấy giọng nói của nam nhân hay như tiếng đàn violon, ở sát bên tai cô, gằn từng chữ nói:
“Làm, chết, em.”
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Bình luận facebook