Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 83 - Chương 83TRỞ THÀNH BIA NGẮM
Chương 83TRỞ THÀNH BIA NGẮM
B
àng Đại còn chưa chết ! ! !
Câu nói này của Kim Bất Địch không chỉ khiến đám người trong phòng phải trố mắt nhìn nhau, mà ngay cả tôi cũng giật mình. Bàng Đại là cha của Bàng Độc, cũng là Người Cầm Đèn của Thất môn Hà Phù Tử.
Bàng Đại mất tích đã lâu, thế nhưng trên bãi sông vẫn còn những lời đồn đại về ông ấy. Có người nói Bàng Đại đã chết rồi, có người lại nói ông ấy đã tới một nơi không về được, nhưng nói chung là chẳng có lời đồn nào hay ho. Bàng Độc không muốn tin Bàng Đại đã chết, tôi cũng không muốn tin, thế nhưng nếu Bàng Đại vẫn còn sống thì tại sao qua ngần ấy năm không thấy ông ấy xuất hiện?
“Bàng Đại... không chết?”
Những Người Cầm Đèn đều là những người có tuổi, đều đã trải qua chuyện của hai mươi ba mươi năm trước. Năm ấy Bàng Đại được xưng là đệ nhất cao thủ của bãi sông Hoàng Hà, một cây côn đầu rồng thỏa chí anh hùng khắp bốn phía, phàm là người tận mắt thấy được thần uy của Bàng Đại thì đều không nhịn được mà phải run rẩy.
“Chắc các người cũng biết bản lĩnh của Bàng Đại, lúc trước hắn ta chỉ dẫn theo mấy người anh em mà đã đánh cho các người tơi bời hoa lá.” Kim Bất Địch dùng ánh mắt khinh miệt nhìn đám Người Cầm Đèn vừa nghe thấy tên Bàng Đại đã biến sắc. “Ba mươi sáu bàng môn như rắn mất đầu đã hai mươi năm, bây giờ còn định nhà ai quét rác ở trước cửa nhà ấy à?”
“Chuyện này...” Có người định lên tiếng nhưng khi nhìn Kim Bất Địch thì lại ngoan ngoãn nuốt ngược câu định nói vào trong lòng.
“Các người muốn nói, năm đó Ba mươi sáu bàng môn bị đánh cho tơi bời hoa lá, ngay cả đám người phía Tây chúng ta cũng phải cun cút chạy về ổ đúng không?” Kim Bất Địch chớp mắt, hai đồng tử của hắn ta như có thể nhìn thấu suy nghĩ của đám người này. “Cũng chính vì năm đó đã thảm bại cho nên lúc này chúng ta mới phải sát cánh với nhau, một tiếng trống đánh dậy tinh thần hăng hái, tiêu diệt hết sạch Thất môn. Đầu cán của Ba mươi sáu bàng môn trước giờ đều là người của Hoàng Sa Trường nhà họ Hồ, bây giờ cũng không ngoại lệ. Tất cả chúng ta phải phụng sự nhà họ Hồ, vì đầu cán mới của Bàng môn!”
Kim Bất Địch đã chặt chân của Triệu Lão Tam thị uy nên lời này có uy lực hơn lời nói của Mao thiên sư rất nhiều, không biết những Người Cầm Đèn kia có đồng ý hay không nhưng ít nhất là không có ai dám đứng ta phản đối.
Bãi sông vào thời loạn chính là như vậy, không có cái gì gọi là thiên lý hay vương pháp, nắm đấm của kẻ nào mạnh thì kẻ đó chính là vua.
Chỉ là, những người ở đây tuy ngoài mặt không nói gì nhưng trong lòng lại biết rõ nhà họ Hồ chẳng qua cũng chỉ là con rối của người phía Tây mà thôi, dùng người của Bàng môn thống trị người của Bàng môn. Trên thực tế, bất kể là Phật gia năm xưa hay là Kim Bất Địch hôm nay cũng đều là kẻ đứng sau màn thao túng Bàng môn, chuyện lớn chuyện nhỏ tất cả đều do người phía Tây định đoạt.
“Chư vị, Kim gia đã nói rất rõ ràng nên mong mọi người có thể lấy đại cục làm trọng. Từ hôm nay trở đi, Ba mươi sáu bàng môn chúng ta sẽ tụ họp lại một lần nữa. Mọi người cùng đồng lòng thì về sau cho dù là Bài giáo hay Mười tám đường thủy cũng phải dựa vào chúng ta, đây chẳng phải là chuyện tốt sao?” Mao thiên sư thấy Kim Bất Địch nói đủ rồi lập tức nhả ra thêm mắm dặm muối. “Chuyện này cứ quyết định như vậy đi, sau này Hồ Đao chính là đầu cán mới của Ba mươi sáu bàng môn chúng ta!”
“Được rồi, chỉ mong về sau mọi người dốc sức nghe theo hiệu lệnh của đầu cán.” Sau cùng, Kim Bất Địch mới nói tới chuyện chính. “Từ bây giờ chuyện quan trọng nhất là phải tiêu diệt Thất môn Hà Phù Tử - Bàng, Lưu, Vương, Tôn, Tống, Trần, Đường. Và phải truy tìm bằng được con cháu của nhà họ Trần!”
Tôi nghe đến đây mà tê cả đầu, đồng thời cũng cảm thấy rất bực bội, đang yên đang lành tự dưng nhắc tới nhà họ Trần chúng tôi.
“Trong Thất môn Hà Phù Tử thì nhà họ Bàng là đích tôn, thế nhưng kẻ lợi hại nhất lại là nhà họ Trần.” Có vẻ như Kim Bất Địch biết rất rõ những chuyện trước kia, hắn nói: “Trần Sư Tòng là một kẻ có tâm cơ thâm sâu như biển, kế sách của Thất môn quá nửa là do ông ta nghĩ ra. Con trai của Trần Sư Tòng là Trần Nhất Khôi cũng là một nhân vật hơn người. Các người nói Bàng Đại là đệ nhất cao thủ của bãi sông Hoàng Hà khi ấy, nhưng ta lại nói đó là do một tay Trần Nhất Khôi tạo ra. Hai mươi năm trước, nếu không phải vì Trần Nhất Khôi thì chúng ta đã không thua thảm hại như vậy. Thế nên, nếu muốn tiêu diệt Thất môn thì kẻ đầu tiên phải diệt trừ là nhà họ Trần!”
“Kim gia nói không sai, sau hội nghị lần này các người mau về phái người đi điều tra trong địa bàn của mình, đề cao việc truy lùng con cháu của nhà họ Trần!”
“Đúng thế.” Có Người Cầm Đèn đầu óc nhanh nhạy, biết hôm nay Hồ Đao chắc chắn sẽ ngồi vào ghế đầu cán, mà Kim Bất Địch sẽ thành Thái thượng hoàng buông rèm nhiếp chính của Bàng môn nên lập tức lên tiếng phụ họa. “Chúng tôi sẽ về điều tra ngay lập tức. Tính tuổi thì con trai của Trần Nhất Khôi vẫn chưa lớn, nhân lúc đứa bé ấy còn chưa trưởng thành thì giết luôn tránh hậu họa về sau!”
Tên này vừa lên tiếng là cả đám người cũng bắt đầu thi nhau tỏ thái độ, coi như thừa nhận Hồ Đao làm đầu cán của Bàng môn.
Tôi đứng ngoài cửa sổ, trong lòng vừa lo lắng lại vừa kích động. Tôi lo là vì sau này tôi sẽ biến thành cái bia cho người ta nhắm vào, bị đám người Bàng môn truy đuổi gắt gao. Còn kích động đó là vì cả ông nội và cha của tôi đều là những anh hùng danh chấn bãi Hoàng Hà, họ đã khiến Ba mươi sáu bàng môn và cả người phía Tây phải kiêng kỵ.
Lúc đó, tôi đã hạ quyết tâm tuyệt đối không thể để ông nội và người cha đã mất tích của tôi mất mặt.
“Ta nói với mấy người biết, nay đã không bằng xưa, nếu kẻ nào dám giở trò thì ta sẽ chém đầu kẻ đó!” Kim Bất Địch cao giọng nói. “Thiên Băng sắp tới, ai dám phá chuyện lớn của ta, sẽ có kết quả thế nào mấy người trong lòng tự biết.”
“Cái gì? Thiên Băng... Thiên Băng sắp tới thật sao?”
“Các người canh giữ con sông này mà chẳng hề biết nửa năm qua sông Hoàng Hà đã xuất hiện điều dị thường sao?”
“Đúng, đúng là như vậy.” Một số người nói thầm với nhau, người của Ba mươi sáu bàng môn quanh năm hoạt động hai bên bờ sông cho nên bọn họ rất hiểu con sông này. Nửa năm qua sông Hoàng Hà liên tiếp xuất hiện chuyện quái lạ, những “thứ” trong sông cũng bắt đầu rục rịch.
Tôi lập tức nhớ tới lời khai của con rùa thiết giáp bữa trước, ba đỉnh đá Trấn Hà do Thánh Vương để lại trấn sông đã bị đánh nát.
“Thiên Băng buông xuống, thế gian đại loạn, loạn thế xuất anh hùng! Ngày thế gian rối loạn chính là ngày Ba mươi sáu bàng môn chúng ta xưng vương ở Trung Nguyên này. Đến lúc đó phong hầu bái tướng cho các vị ở đây cũng không phải là không làm được!”
“Đúng vậy, thời thế sinh vua loạn thế, Ba mươi sáu bàng môn chúng ta đời đời canh giữ con sông này, phiền toái chết đi được.”
“Được rồi.” Kim Bất Địch quay sang nói với Hồ Đao vẫn luôn im lặng. “Đầu cán, thừa dịp hôm nay các Người Cầm Đèn của Ba mươi sáu bàng môn đều có mặt đầy đủ, cậu hãy hạ lệnh cho các nhà dốc toàn lực truy đuổi người của Thất môn đi.” Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
“Đưa Xà Triện Đao đây.” Hồ Đao lên tiếng, tuy cậu ta mới chỉ mười mấy tuổi nhưng đã mơ hồ lộ ra phong thái hơn người. Đứng trước Kim Bất Địch mà cậu ta không hề chút bối rối cuống quýt mà chỉ đưa tay ra, nói: “Đây là con đao tổ truyền của nhà họ Hồ, trước hết đưa nó cho tôi.”
Sắc mặt của Kim Bất Địch lập tức trầm xuống, quy củ ngần ấy năm, ai cũng biết đầu cán của Ba mươi sáu bàng môn là người họ Hồ, còn người phía Tây là kẻ chỉ huy phía sau màn. Nói trắng ra thì đầu cán chỉ là một con rối mà thôi, không ai lại dám nói chuyện với Thái thượng hoàng của Bàng môn như vậy.
“Ông là đầu cán hay tôi là đầu cán? Nếu ông là đầu cán thì cứ cầm cây đao ấy mà ra lệnh.” Hồ Đao dường như không để ý sắc mặt âm trầm của Kim Bất Địch. “Nếu tôi đã là đầu cán, vậy đem đao trả lại cho tôi.”
B
àng Đại còn chưa chết ! ! !
Câu nói này của Kim Bất Địch không chỉ khiến đám người trong phòng phải trố mắt nhìn nhau, mà ngay cả tôi cũng giật mình. Bàng Đại là cha của Bàng Độc, cũng là Người Cầm Đèn của Thất môn Hà Phù Tử.
Bàng Đại mất tích đã lâu, thế nhưng trên bãi sông vẫn còn những lời đồn đại về ông ấy. Có người nói Bàng Đại đã chết rồi, có người lại nói ông ấy đã tới một nơi không về được, nhưng nói chung là chẳng có lời đồn nào hay ho. Bàng Độc không muốn tin Bàng Đại đã chết, tôi cũng không muốn tin, thế nhưng nếu Bàng Đại vẫn còn sống thì tại sao qua ngần ấy năm không thấy ông ấy xuất hiện?
“Bàng Đại... không chết?”
Những Người Cầm Đèn đều là những người có tuổi, đều đã trải qua chuyện của hai mươi ba mươi năm trước. Năm ấy Bàng Đại được xưng là đệ nhất cao thủ của bãi sông Hoàng Hà, một cây côn đầu rồng thỏa chí anh hùng khắp bốn phía, phàm là người tận mắt thấy được thần uy của Bàng Đại thì đều không nhịn được mà phải run rẩy.
“Chắc các người cũng biết bản lĩnh của Bàng Đại, lúc trước hắn ta chỉ dẫn theo mấy người anh em mà đã đánh cho các người tơi bời hoa lá.” Kim Bất Địch dùng ánh mắt khinh miệt nhìn đám Người Cầm Đèn vừa nghe thấy tên Bàng Đại đã biến sắc. “Ba mươi sáu bàng môn như rắn mất đầu đã hai mươi năm, bây giờ còn định nhà ai quét rác ở trước cửa nhà ấy à?”
“Chuyện này...” Có người định lên tiếng nhưng khi nhìn Kim Bất Địch thì lại ngoan ngoãn nuốt ngược câu định nói vào trong lòng.
“Các người muốn nói, năm đó Ba mươi sáu bàng môn bị đánh cho tơi bời hoa lá, ngay cả đám người phía Tây chúng ta cũng phải cun cút chạy về ổ đúng không?” Kim Bất Địch chớp mắt, hai đồng tử của hắn ta như có thể nhìn thấu suy nghĩ của đám người này. “Cũng chính vì năm đó đã thảm bại cho nên lúc này chúng ta mới phải sát cánh với nhau, một tiếng trống đánh dậy tinh thần hăng hái, tiêu diệt hết sạch Thất môn. Đầu cán của Ba mươi sáu bàng môn trước giờ đều là người của Hoàng Sa Trường nhà họ Hồ, bây giờ cũng không ngoại lệ. Tất cả chúng ta phải phụng sự nhà họ Hồ, vì đầu cán mới của Bàng môn!”
Kim Bất Địch đã chặt chân của Triệu Lão Tam thị uy nên lời này có uy lực hơn lời nói của Mao thiên sư rất nhiều, không biết những Người Cầm Đèn kia có đồng ý hay không nhưng ít nhất là không có ai dám đứng ta phản đối.
Bãi sông vào thời loạn chính là như vậy, không có cái gì gọi là thiên lý hay vương pháp, nắm đấm của kẻ nào mạnh thì kẻ đó chính là vua.
Chỉ là, những người ở đây tuy ngoài mặt không nói gì nhưng trong lòng lại biết rõ nhà họ Hồ chẳng qua cũng chỉ là con rối của người phía Tây mà thôi, dùng người của Bàng môn thống trị người của Bàng môn. Trên thực tế, bất kể là Phật gia năm xưa hay là Kim Bất Địch hôm nay cũng đều là kẻ đứng sau màn thao túng Bàng môn, chuyện lớn chuyện nhỏ tất cả đều do người phía Tây định đoạt.
“Chư vị, Kim gia đã nói rất rõ ràng nên mong mọi người có thể lấy đại cục làm trọng. Từ hôm nay trở đi, Ba mươi sáu bàng môn chúng ta sẽ tụ họp lại một lần nữa. Mọi người cùng đồng lòng thì về sau cho dù là Bài giáo hay Mười tám đường thủy cũng phải dựa vào chúng ta, đây chẳng phải là chuyện tốt sao?” Mao thiên sư thấy Kim Bất Địch nói đủ rồi lập tức nhả ra thêm mắm dặm muối. “Chuyện này cứ quyết định như vậy đi, sau này Hồ Đao chính là đầu cán mới của Ba mươi sáu bàng môn chúng ta!”
“Được rồi, chỉ mong về sau mọi người dốc sức nghe theo hiệu lệnh của đầu cán.” Sau cùng, Kim Bất Địch mới nói tới chuyện chính. “Từ bây giờ chuyện quan trọng nhất là phải tiêu diệt Thất môn Hà Phù Tử - Bàng, Lưu, Vương, Tôn, Tống, Trần, Đường. Và phải truy tìm bằng được con cháu của nhà họ Trần!”
Tôi nghe đến đây mà tê cả đầu, đồng thời cũng cảm thấy rất bực bội, đang yên đang lành tự dưng nhắc tới nhà họ Trần chúng tôi.
“Trong Thất môn Hà Phù Tử thì nhà họ Bàng là đích tôn, thế nhưng kẻ lợi hại nhất lại là nhà họ Trần.” Có vẻ như Kim Bất Địch biết rất rõ những chuyện trước kia, hắn nói: “Trần Sư Tòng là một kẻ có tâm cơ thâm sâu như biển, kế sách của Thất môn quá nửa là do ông ta nghĩ ra. Con trai của Trần Sư Tòng là Trần Nhất Khôi cũng là một nhân vật hơn người. Các người nói Bàng Đại là đệ nhất cao thủ của bãi sông Hoàng Hà khi ấy, nhưng ta lại nói đó là do một tay Trần Nhất Khôi tạo ra. Hai mươi năm trước, nếu không phải vì Trần Nhất Khôi thì chúng ta đã không thua thảm hại như vậy. Thế nên, nếu muốn tiêu diệt Thất môn thì kẻ đầu tiên phải diệt trừ là nhà họ Trần!”
“Kim gia nói không sai, sau hội nghị lần này các người mau về phái người đi điều tra trong địa bàn của mình, đề cao việc truy lùng con cháu của nhà họ Trần!”
“Đúng thế.” Có Người Cầm Đèn đầu óc nhanh nhạy, biết hôm nay Hồ Đao chắc chắn sẽ ngồi vào ghế đầu cán, mà Kim Bất Địch sẽ thành Thái thượng hoàng buông rèm nhiếp chính của Bàng môn nên lập tức lên tiếng phụ họa. “Chúng tôi sẽ về điều tra ngay lập tức. Tính tuổi thì con trai của Trần Nhất Khôi vẫn chưa lớn, nhân lúc đứa bé ấy còn chưa trưởng thành thì giết luôn tránh hậu họa về sau!”
Tên này vừa lên tiếng là cả đám người cũng bắt đầu thi nhau tỏ thái độ, coi như thừa nhận Hồ Đao làm đầu cán của Bàng môn.
Tôi đứng ngoài cửa sổ, trong lòng vừa lo lắng lại vừa kích động. Tôi lo là vì sau này tôi sẽ biến thành cái bia cho người ta nhắm vào, bị đám người Bàng môn truy đuổi gắt gao. Còn kích động đó là vì cả ông nội và cha của tôi đều là những anh hùng danh chấn bãi Hoàng Hà, họ đã khiến Ba mươi sáu bàng môn và cả người phía Tây phải kiêng kỵ.
Lúc đó, tôi đã hạ quyết tâm tuyệt đối không thể để ông nội và người cha đã mất tích của tôi mất mặt.
“Ta nói với mấy người biết, nay đã không bằng xưa, nếu kẻ nào dám giở trò thì ta sẽ chém đầu kẻ đó!” Kim Bất Địch cao giọng nói. “Thiên Băng sắp tới, ai dám phá chuyện lớn của ta, sẽ có kết quả thế nào mấy người trong lòng tự biết.”
“Cái gì? Thiên Băng... Thiên Băng sắp tới thật sao?”
“Các người canh giữ con sông này mà chẳng hề biết nửa năm qua sông Hoàng Hà đã xuất hiện điều dị thường sao?”
“Đúng, đúng là như vậy.” Một số người nói thầm với nhau, người của Ba mươi sáu bàng môn quanh năm hoạt động hai bên bờ sông cho nên bọn họ rất hiểu con sông này. Nửa năm qua sông Hoàng Hà liên tiếp xuất hiện chuyện quái lạ, những “thứ” trong sông cũng bắt đầu rục rịch.
Tôi lập tức nhớ tới lời khai của con rùa thiết giáp bữa trước, ba đỉnh đá Trấn Hà do Thánh Vương để lại trấn sông đã bị đánh nát.
“Thiên Băng buông xuống, thế gian đại loạn, loạn thế xuất anh hùng! Ngày thế gian rối loạn chính là ngày Ba mươi sáu bàng môn chúng ta xưng vương ở Trung Nguyên này. Đến lúc đó phong hầu bái tướng cho các vị ở đây cũng không phải là không làm được!”
“Đúng vậy, thời thế sinh vua loạn thế, Ba mươi sáu bàng môn chúng ta đời đời canh giữ con sông này, phiền toái chết đi được.”
“Được rồi.” Kim Bất Địch quay sang nói với Hồ Đao vẫn luôn im lặng. “Đầu cán, thừa dịp hôm nay các Người Cầm Đèn của Ba mươi sáu bàng môn đều có mặt đầy đủ, cậu hãy hạ lệnh cho các nhà dốc toàn lực truy đuổi người của Thất môn đi.” Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
“Đưa Xà Triện Đao đây.” Hồ Đao lên tiếng, tuy cậu ta mới chỉ mười mấy tuổi nhưng đã mơ hồ lộ ra phong thái hơn người. Đứng trước Kim Bất Địch mà cậu ta không hề chút bối rối cuống quýt mà chỉ đưa tay ra, nói: “Đây là con đao tổ truyền của nhà họ Hồ, trước hết đưa nó cho tôi.”
Sắc mặt của Kim Bất Địch lập tức trầm xuống, quy củ ngần ấy năm, ai cũng biết đầu cán của Ba mươi sáu bàng môn là người họ Hồ, còn người phía Tây là kẻ chỉ huy phía sau màn. Nói trắng ra thì đầu cán chỉ là một con rối mà thôi, không ai lại dám nói chuyện với Thái thượng hoàng của Bàng môn như vậy.
“Ông là đầu cán hay tôi là đầu cán? Nếu ông là đầu cán thì cứ cầm cây đao ấy mà ra lệnh.” Hồ Đao dường như không để ý sắc mặt âm trầm của Kim Bất Địch. “Nếu tôi đã là đầu cán, vậy đem đao trả lại cho tôi.”