Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 81 - Chương 81LOẠN
Chương 81LOẠN
T
iếng quát như tiếng sấm dậy này khiến tất cả mọi người đều ngẩn ra.
“Thiên sư, không phải là chúng tôi không kính trọng ông. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chính ông cũng biết Bàng môn chúng ta đã không có đầu cán hơn hai mươi năm qua. Mỗi nhà đều có đường sống riêng, sống hay chết thế nào cũng là chuyện của riêng từng nhà. Bây giờ tự dưng mọc ra một đầu cán, lại còn là một thằng nhóc chưa mọc đủ lông đủ cánh thì ông bảo những kẻ đao nhuốm máu người như chúng tôi phải phục kiểu gì?”
Người lên tiếng là một người đàn ông trung niên to cao vạm vỡ, một tay của ông ta gác lên ghế dựa, hướng thẳng ánh mắt khinh miệt của mình vào Hồ Đao.
“Đúng thế, Triệu Lão Tam nói có lý.”
Người đàn ông tên Triệu Lão Tam này vừa lên tiếng, đám người vừa rồi còn im phăng phắc như tìm được cái cớ mà bắt đầu ồn ào phản đối.
Chuyện đám người này không phục đầu cán mới tôi cũng đã đoán được trước, bởi vì nếu bọn họ ủng hộ thì chẳng khác nào Ba mươi sáu bàng môn sẽ lại trở thành một tổ chức chỉnh thể một lần nữa. Sau này nếu có chuyện thì đầu cán có thể tùy ý điều động bất cứ một gia tộc nào trong Bàng môn bắt họ bỏ tiền xuất lực, nếu gia tộc nào không nghe lệnh sẽ bị xử phạt rất nghiêm khắc.
Rất nhiều người lên tiếng phản đối, nhất là những gia tộc đã có thế lực lớn. Bọn họ có nhiều tiền cũng có nhiều người cho nên nếu Bàng môn có việc thì chắc chắn sẽ điều động tiền tài và nhân lực gia tộc họ. Thời buổi rối ren, kiếm tiền còn khó hơn lên trời thì ai sẽ chịu nổi cảnh tự dưng phải móc túi bỏ ra một số tiền lớn như vậy để cung phụng kẻ khác?
Mọi người nhao nhao phản đối, ai cũng nói chuyện này không thể được. Mao thiên sư cũng không đè ép được, cho nên phải mất một lúc tranh cãi đám người mới dịu xuống.
“Mọi người hãy nghe tôi nói, hai mươi năm qua danh tiếng của Ba mươi sáu bàng môn chúng ta đã xuống dốc không phanh, không chỉ Mười tám đường thuỷ ở phía Nam không nể mặt mũi, mà ngay cả loại cá tạp như Bài giáo cũng dám coi thường chúng ta. Các vị chịu được cục tức này sao?” Mao thiên sư vung tay áo, nói tiếp: “Nhớ năm đó, Ba mươi sáu bàng môn có lão đầu cán tọa trấn, có Phật gia chỉ huy nên Bàng môn mới bền chắc như thép, uy phong lừng lẫy.”
Triệu Lão Tam là kẻ tục tằng cho nên không hiểu mấy lời hoa mỹ này của Mao thiên sư, bèn chen mồm hỏi: “Mao thiên sư, lời của ông sao lạ thế, bình thường khi nhắc tới Phật gia là ông chửi bới người ta đồ lợn, đồ bò mà sao hôm nay lại cung kính như vậy?”
“Đừng có nói bậy!” Gương mặt Mao thiên sư tái mét. “Tôi... tôi nói Phật gia là... đồ lợn đồ bò lúc nào? Triệu Lão Tam, cậu đừng có mà ngậm máu phun người!”
“Được được được, nếu thiên sư không thừa nhận thì tôi cũng chịu, tôi không tranh cãi với ông chuyện này. Thế nhưng, nếu ông muốn đẩy thằng nhóc họ Hồ này lên làm đầu cán thì Triệu Lão Tam tôi là người đầu tiên phản đối.”
“Chuyện này sao có thể đồng ý được chứ.”
“Đầu cán của Ba mươi sáu bàng môn có thể điều động cả ngàn người, chưa kể tiền tài và lương thực, đâu thể bừa bãi muốn để ai làm thì làm.”
Một ông lão đã cao tuổi đứng lên, nói: “Tôi là người nhà họ Hồ, cũng là người của Hoàng Sa Trường nhà họ Hồ, hôm nay tôi không quan tâm ai làm đầu cán chỉ mong có thể đòi được một công đạo mà thôi.”
“Người của Hoàng Sa Trường nhà họ Hồ? Ông muốn công đạo gì?”
“Bàn về bối phận, tôi là bác của Hồ Đao, nhà họ Hồ trước giờ đã làm đầu cán của Bàng môn mấy đời rồi nhưng gia chủ chỉ lo chuyện bên ngoài mặc kệ chuyện làm ăn trong tộc, tất cả chuyện làm ăn đều do người trong tộc quản lý. Nếu không có chúng tôi thì nhà họ Hồ đã sớm chẳng còn cái gì rồi!” Hồ lão đầu càng nói càng hăng, nước bọt văng tung tóe.
“Mấy lão già chúng tôi đều có tuổi cả rồi, chỉ muốn sống nốt mấy ngày an ổn, cho nên mấy ngày trước có nói chuyện với Hồ Đao để nó chia một chút sản nghiệp của nhà họ Hồ cho chúng tôi, nhưng nó không chịu. Hôm nay, vừa lúc có hội nghị nên cũng muốn nhân cơ hội này để Hồ Đao cho mấy lão già chúng tôi một câu trả lời hợp lý trước mặt tất cả mọi người!”
Ai cũng biết, cha của Hồ Đao mất sớm mà cậu ta còn nhỏ không trấn được mấy bậc cha chú trong tộc. Lão già họ Hồ này nói chỉ chia một chút sản nghiệp có vẻ dễ nghe nhưng thật ra là muốn tách riêng khỏi nhà họ Hồ.
Hồ lão đầu trình bày xong cả đám người loạn thành một đống, cái gì cũng nói, nhao nhao hết lên.
Tôi đứng ngoài cửa nhìn tình cảnh này thì không khỏi cảm thấy đau đầu thay cho cái người tên Hồ Đao, nếu là tôi mà gặp phải cảnh này chắc đã sớm cuống lên rồi. Thế nhưng, Hồ Đao quả thật là một cậu thiếu niên chín chắn, mặc kệ đám người bên dưới nói gì cậu ta cũng chẳng thèm trả lời lấy một câu, chỉ đứng im bên cạnh ghế bàng, lạnh nhạt nhìn phản ứng của bọn họ.
“Đã nói đủ chưa?” Mao thiên sư thấy tình hình ngày càng chẳng ra sao thì không thể không lên tiếng.
Nhưng, đám người này lại chỉ sợ thiên hạ không loạn, chỉ có làm loạn mới có thể phá hỏng cuộc hội nghị ngày hôm nay, cho nên dù Mao thiên sư có hô hào thế nào vẫn chẳng người nào thèm quan tâm.
“Sao? Mấy người không coi Âm Sơn Đạo ra gì đúng không?” Mao thiên sư thấy không ai thèm nghe thì cảm thấy vô cùng mất mặt, lão ta lập tức lao lên trước mặt đám người. “Kẻ nào dám coi khinh Âm Sơn Đạo thì đứng ra, chúng ta ra bên ngoài tỉ thí.”
Dù sao Âm Sơn Đạo cũng là thế lực lớn đứng thứ hai trong Ba mươi sáu bàng môn, cho nên khi Mao thiên sư phát giận thì tiếng ồn ào cũng dần biến mất.
“Mao thiên sư, tỉ thí thì không cần nhưng hội nghị ngày hôm nay cũng dừng ở đây thôi.” Triệu Lão Tam đứng lên, vươn vai nói. “Hôm nay tôi tới đây là đã đủ nể mặt Mao thiên sư rồi, lần sau nếu có chuyện như thế này thì chúng tôi sẽ không đến nữa đâu. Tới lúc nào ông có thể đưa một người mà ai cũng tâm phục khẩu phục lên làm đầu cán thì nhà họ Triệu sẽ là người đầu tiên quy phục. Đi thôi!”
Triệu Lão Tam là một mãng phu cục cằn, hắn ta nói xong liền xoay người bỏ đi. Sắc mặt của Mao thiên sư lúc đỏ lúc xanh nhưng đều là người của Ba mươi sáu bàng môn cả nên lão ta không có cách nào ra tay trước mặt người khác.
Triệu Lão Tam vừa đi, đám người không đồng ý lập đầu cán mới cũng bỏ đi theo, hơn mười Người Cầm Đèn của các gia tộc cũng đứng lên chào Mao thiên sư, định rời đi cùng Triệu Lão Tam.
“Đứng lại.”
Đám người còn chưa kịp bước ra khỏi từ đường thì từ sau bức màn phía sau ghế bành đột nhiên truyền đến tiếng nói.
Tôi đứng ngoài cửa sổ nghe rõ ràng rành mạch, nói thật, lớn đến chừng này nhưng đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy một giọng nói quái dị như vậy.
Giọng của người này giống như hai miếng kim loại chà sát vào nhau, tuy không cao vút nhưng nghe vào tai lại khiến người ta cảm thấy ê răng.
Sau đó, một người chậm rãi bước ra từ phía sau tấm rèm. Người này có gương mặt rất cứng, mặc đồ đen, tuổi chừng bốn mươi, trên mặt có một hàng ria mép rất dày khá nổi bật, phía mặt bên trái có một vết sẹo kéo dài từ trán xuống cằm.
Tôi vừa thấy gương mặt này lập tức sợ hãi, vết sẹo đó không những dài mà còn rất sâu, có lẽ một đao này suýt nữa đã bổ đôi cả gương mặt của hắn. Nguồn : Vietwriter.vn
T
iếng quát như tiếng sấm dậy này khiến tất cả mọi người đều ngẩn ra.
“Thiên sư, không phải là chúng tôi không kính trọng ông. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chính ông cũng biết Bàng môn chúng ta đã không có đầu cán hơn hai mươi năm qua. Mỗi nhà đều có đường sống riêng, sống hay chết thế nào cũng là chuyện của riêng từng nhà. Bây giờ tự dưng mọc ra một đầu cán, lại còn là một thằng nhóc chưa mọc đủ lông đủ cánh thì ông bảo những kẻ đao nhuốm máu người như chúng tôi phải phục kiểu gì?”
Người lên tiếng là một người đàn ông trung niên to cao vạm vỡ, một tay của ông ta gác lên ghế dựa, hướng thẳng ánh mắt khinh miệt của mình vào Hồ Đao.
“Đúng thế, Triệu Lão Tam nói có lý.”
Người đàn ông tên Triệu Lão Tam này vừa lên tiếng, đám người vừa rồi còn im phăng phắc như tìm được cái cớ mà bắt đầu ồn ào phản đối.
Chuyện đám người này không phục đầu cán mới tôi cũng đã đoán được trước, bởi vì nếu bọn họ ủng hộ thì chẳng khác nào Ba mươi sáu bàng môn sẽ lại trở thành một tổ chức chỉnh thể một lần nữa. Sau này nếu có chuyện thì đầu cán có thể tùy ý điều động bất cứ một gia tộc nào trong Bàng môn bắt họ bỏ tiền xuất lực, nếu gia tộc nào không nghe lệnh sẽ bị xử phạt rất nghiêm khắc.
Rất nhiều người lên tiếng phản đối, nhất là những gia tộc đã có thế lực lớn. Bọn họ có nhiều tiền cũng có nhiều người cho nên nếu Bàng môn có việc thì chắc chắn sẽ điều động tiền tài và nhân lực gia tộc họ. Thời buổi rối ren, kiếm tiền còn khó hơn lên trời thì ai sẽ chịu nổi cảnh tự dưng phải móc túi bỏ ra một số tiền lớn như vậy để cung phụng kẻ khác?
Mọi người nhao nhao phản đối, ai cũng nói chuyện này không thể được. Mao thiên sư cũng không đè ép được, cho nên phải mất một lúc tranh cãi đám người mới dịu xuống.
“Mọi người hãy nghe tôi nói, hai mươi năm qua danh tiếng của Ba mươi sáu bàng môn chúng ta đã xuống dốc không phanh, không chỉ Mười tám đường thuỷ ở phía Nam không nể mặt mũi, mà ngay cả loại cá tạp như Bài giáo cũng dám coi thường chúng ta. Các vị chịu được cục tức này sao?” Mao thiên sư vung tay áo, nói tiếp: “Nhớ năm đó, Ba mươi sáu bàng môn có lão đầu cán tọa trấn, có Phật gia chỉ huy nên Bàng môn mới bền chắc như thép, uy phong lừng lẫy.”
Triệu Lão Tam là kẻ tục tằng cho nên không hiểu mấy lời hoa mỹ này của Mao thiên sư, bèn chen mồm hỏi: “Mao thiên sư, lời của ông sao lạ thế, bình thường khi nhắc tới Phật gia là ông chửi bới người ta đồ lợn, đồ bò mà sao hôm nay lại cung kính như vậy?”
“Đừng có nói bậy!” Gương mặt Mao thiên sư tái mét. “Tôi... tôi nói Phật gia là... đồ lợn đồ bò lúc nào? Triệu Lão Tam, cậu đừng có mà ngậm máu phun người!”
“Được được được, nếu thiên sư không thừa nhận thì tôi cũng chịu, tôi không tranh cãi với ông chuyện này. Thế nhưng, nếu ông muốn đẩy thằng nhóc họ Hồ này lên làm đầu cán thì Triệu Lão Tam tôi là người đầu tiên phản đối.”
“Chuyện này sao có thể đồng ý được chứ.”
“Đầu cán của Ba mươi sáu bàng môn có thể điều động cả ngàn người, chưa kể tiền tài và lương thực, đâu thể bừa bãi muốn để ai làm thì làm.”
Một ông lão đã cao tuổi đứng lên, nói: “Tôi là người nhà họ Hồ, cũng là người của Hoàng Sa Trường nhà họ Hồ, hôm nay tôi không quan tâm ai làm đầu cán chỉ mong có thể đòi được một công đạo mà thôi.”
“Người của Hoàng Sa Trường nhà họ Hồ? Ông muốn công đạo gì?”
“Bàn về bối phận, tôi là bác của Hồ Đao, nhà họ Hồ trước giờ đã làm đầu cán của Bàng môn mấy đời rồi nhưng gia chủ chỉ lo chuyện bên ngoài mặc kệ chuyện làm ăn trong tộc, tất cả chuyện làm ăn đều do người trong tộc quản lý. Nếu không có chúng tôi thì nhà họ Hồ đã sớm chẳng còn cái gì rồi!” Hồ lão đầu càng nói càng hăng, nước bọt văng tung tóe.
“Mấy lão già chúng tôi đều có tuổi cả rồi, chỉ muốn sống nốt mấy ngày an ổn, cho nên mấy ngày trước có nói chuyện với Hồ Đao để nó chia một chút sản nghiệp của nhà họ Hồ cho chúng tôi, nhưng nó không chịu. Hôm nay, vừa lúc có hội nghị nên cũng muốn nhân cơ hội này để Hồ Đao cho mấy lão già chúng tôi một câu trả lời hợp lý trước mặt tất cả mọi người!”
Ai cũng biết, cha của Hồ Đao mất sớm mà cậu ta còn nhỏ không trấn được mấy bậc cha chú trong tộc. Lão già họ Hồ này nói chỉ chia một chút sản nghiệp có vẻ dễ nghe nhưng thật ra là muốn tách riêng khỏi nhà họ Hồ.
Hồ lão đầu trình bày xong cả đám người loạn thành một đống, cái gì cũng nói, nhao nhao hết lên.
Tôi đứng ngoài cửa nhìn tình cảnh này thì không khỏi cảm thấy đau đầu thay cho cái người tên Hồ Đao, nếu là tôi mà gặp phải cảnh này chắc đã sớm cuống lên rồi. Thế nhưng, Hồ Đao quả thật là một cậu thiếu niên chín chắn, mặc kệ đám người bên dưới nói gì cậu ta cũng chẳng thèm trả lời lấy một câu, chỉ đứng im bên cạnh ghế bàng, lạnh nhạt nhìn phản ứng của bọn họ.
“Đã nói đủ chưa?” Mao thiên sư thấy tình hình ngày càng chẳng ra sao thì không thể không lên tiếng.
Nhưng, đám người này lại chỉ sợ thiên hạ không loạn, chỉ có làm loạn mới có thể phá hỏng cuộc hội nghị ngày hôm nay, cho nên dù Mao thiên sư có hô hào thế nào vẫn chẳng người nào thèm quan tâm.
“Sao? Mấy người không coi Âm Sơn Đạo ra gì đúng không?” Mao thiên sư thấy không ai thèm nghe thì cảm thấy vô cùng mất mặt, lão ta lập tức lao lên trước mặt đám người. “Kẻ nào dám coi khinh Âm Sơn Đạo thì đứng ra, chúng ta ra bên ngoài tỉ thí.”
Dù sao Âm Sơn Đạo cũng là thế lực lớn đứng thứ hai trong Ba mươi sáu bàng môn, cho nên khi Mao thiên sư phát giận thì tiếng ồn ào cũng dần biến mất.
“Mao thiên sư, tỉ thí thì không cần nhưng hội nghị ngày hôm nay cũng dừng ở đây thôi.” Triệu Lão Tam đứng lên, vươn vai nói. “Hôm nay tôi tới đây là đã đủ nể mặt Mao thiên sư rồi, lần sau nếu có chuyện như thế này thì chúng tôi sẽ không đến nữa đâu. Tới lúc nào ông có thể đưa một người mà ai cũng tâm phục khẩu phục lên làm đầu cán thì nhà họ Triệu sẽ là người đầu tiên quy phục. Đi thôi!”
Triệu Lão Tam là một mãng phu cục cằn, hắn ta nói xong liền xoay người bỏ đi. Sắc mặt của Mao thiên sư lúc đỏ lúc xanh nhưng đều là người của Ba mươi sáu bàng môn cả nên lão ta không có cách nào ra tay trước mặt người khác.
Triệu Lão Tam vừa đi, đám người không đồng ý lập đầu cán mới cũng bỏ đi theo, hơn mười Người Cầm Đèn của các gia tộc cũng đứng lên chào Mao thiên sư, định rời đi cùng Triệu Lão Tam.
“Đứng lại.”
Đám người còn chưa kịp bước ra khỏi từ đường thì từ sau bức màn phía sau ghế bành đột nhiên truyền đến tiếng nói.
Tôi đứng ngoài cửa sổ nghe rõ ràng rành mạch, nói thật, lớn đến chừng này nhưng đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy một giọng nói quái dị như vậy.
Giọng của người này giống như hai miếng kim loại chà sát vào nhau, tuy không cao vút nhưng nghe vào tai lại khiến người ta cảm thấy ê răng.
Sau đó, một người chậm rãi bước ra từ phía sau tấm rèm. Người này có gương mặt rất cứng, mặc đồ đen, tuổi chừng bốn mươi, trên mặt có một hàng ria mép rất dày khá nổi bật, phía mặt bên trái có một vết sẹo kéo dài từ trán xuống cằm.
Tôi vừa thấy gương mặt này lập tức sợ hãi, vết sẹo đó không những dài mà còn rất sâu, có lẽ một đao này suýt nữa đã bổ đôi cả gương mặt của hắn. Nguồn : Vietwriter.vn
Bình luận facebook