Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 71 - 71Chương 71ĐỘT PHÁ VÒNG VÂY
Chương 71ĐỘT PHÁ VÒNG VÂY
Gương mặt trắng ởn bất ngờ thò vào khiến tôi giật nảy mình, đây không phải là mặt của người sống, mà là một khuôn mặt hình nhân được làm từ giấy trắng và nan nứa.
Phù…
Khi tôi còn đang thất thần thì cái mặt trắng ởn này đột nhiên phun ra một luồng khói trắng nhạt. Mặc dù tôi không ngửi thấy mùi gì, nhưng tôi dám chắc nó chẳng phải là thứ tốt lành gì. Hơn nữa cái kiệu này cũng không lớn, cho nên có thể chúng tôi sẽ bị ngạt chết ở trong này.
Nhân lúc làn khói trắng còn chưa kịp tản ra, tôi nhanh nhẹn cởi áo khoác ngoài ra, định trùm lên làn khói bịt lại. Thế nhưng tôi vừa có hành động thì người giấy bên ngoài cửa sổ đã biến mất, đồng thời ở một cái cửa sổ khác lại thò vào một cái mặt giấy khác. May mà lúc này tôi đã có đề phòng, cho nên có thể dùng một tay tóm được nó, một tay khác thì cầm cái thẻ bài bằng Hắc Kim Mộc Đào đập vào người nó.
Người giấy không có bất cứ phản ứng nào, cái đầu của nó nhanh chóng bị tôi đánh nát, vụn giấy rơi lả tả đầy đất.
“Bà nó chứ! Chúng mày không coi lời của tao ra cái thá gì đúng không!” Hoàng Tam Nhi khá là nổi giận. “Không cho chúng mày biết mùi thì chúng mày không biết sợ đúng không!”
Hoàng Tam Nhi vừa dứt lời liền định kéo cô cháu gái của Mao thiên sư ra ngoài kiệu cho đám người kia nhìn.
Thật ra thì tính tình của Hoàng Tam Nhi lúc bình thường khá dễ nói chuyện, thế nhưng trong những trường hợp đặc biệt, nương tay chỉ khiến đối phương cảm thấy mình dễ bắt nạt, chẳng thà dùng những biện pháp mạnh để có hiệu quả tốt. Mặc dù tôi cảm thấy đối xử với một cô gái yếu đuối như thế này không được hay cho lắm, thế nhưng chúng tôi không còn cách nào khác.
Khi Hoàng Tam Nhi sắp bắt được cháu gái của Mao thiên sư thì cả người cô ta đột nhiên run lên bần bật như thể bị “cái gì đó” nhập vào. Cô ta đổ gục trên tấm đệm run lẩy bẩy, không khác gì người bị động kinh.
“Chuyện gì thế này?” Hoàng Tam Nhi sững sờ, trong lúc nhất thời không biết phải làm thế nào.
Không biết cháu gái của Mao thiên sư bị làm sao mà cả người cứ run bần bật lên, sắc mặt lúc đỏ lúc xanh.
“Dẫn cô ta ra ngoài, không thể ở đây được nữa!” Hoàng Tam Nhi sợ cô gái này xảy ra chuyện. Nếu như cô ta thật sự chết trong kiệu thì đám người ngoài kia sẽ không còn gì cố kỵ, như vậy thì không những không cứu được Bàng Độc và Miêu Nữ, mà ngay cả hai chúng tôi cũng gặp nguy hiểm.
Hoàng Tam Nhi vác cô ta lên vai rồi nhảy ra khỏi kiệu, mấy người của Âm Sơn Đạo thấy vậy lập tức biến sắc.
“Mau thả người xuống!”
“Thả cái con bà chúng mày ấy! Lùi lại hết cho ông!” Hoàng Tam Nhi không thèm dong dài, lập tức mang đưa cháu gái Mao thiên sư ra làm con tin.
Vân Đàn tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không thể làm gì khác, mau chóng nhường ra một con đường cho chúng tôi.
Hoàng Tam Nhi đi phía trước, tôi bám theo sát phía sau, cùng chạy về phía chân núi. Trước hết, phải để cho Bàng Độc và Miêu nữ xuống rồi cả bốn chúng tôi sẽ hợp sức xông ra.
Tình hình cháu gái của Mao thiên sư lúc này thật sự không ổn, nằm trên vai của Hoàng Tam Nhi mà cả người cô ta vẫn run rẩy không ngừng, thậm chí khi chúng tôi còn chưa chạy tới chân núi, cô ta đã nôn ra cả bọt máu.
“Mau thả người xuống!” Đám người Vân Đàn vẫn đuổi theo ở phía sau. Gã vừa thấy cô bé hộc máu thì sắc mặt biến đen, lập tức rống lên, “Mau thả người xuống trước!”
Hoàng Tam Nhi vẫn sải bước phăm phăm không thèm để ý tới, đám Vân Đàn càng đuổi theo nhanh hơn. Tôi liếc mắt thấy đối phương đã đuổi tới ngay sát phía sau, lúc này mà không ngăn lại không được.
“Chú... chú Tư...” Cô cháu gái của Mao thiên sư nôn ra máu thì có vẻ tỉnh táo hơn một chút, cô ta ngẩng đầu lên nói với Vân Đàn đang đuổi theo sát nút phía sau: “Chú Tư... cháu không còn nóng nữa... trong lồng ngực cũng không còn khó chịu nữa...”
“Cháu? Cháu... cháu cảm thấy khá hơn rồi à?” Vân Đàn ngẩn ra, sau khi cô ta bị cóc lửa cắn thì cả Âm Sơn Đạo đã tìm đủ mọi cách cứu chữa mà không có biện pháp, ai ai cũng lo lắng cho tình hình của cô ta, sợ đến lúc Mao thiên sư trở về sẽ nổi giận lôi đình.
Thế nên, lúc này nghe cô ta nói mình không còn khó chịu nữa thì Vân Đàn có hơi sửng sốt.
Tôi lập tức hiểu ra là có chuyện gì, thi độc U Lục trong người tôi cực kì bá đạo, là vua của các loại độc, tuy độc của cóc lửa là một loại độc hiếm thấy nhưng trước mặt thi độc U Lục thì chẳng là cái thá gì. Cháu gái của Mao thiên sư vô tình nuốt phải hai giọt máu của tôi, mà trong máu của tôi lại có thi độc cho nên độc của cóc lửa đã bị hóa giải.
Tôi vừa nghĩ xong xuôi thì chúng tôi đã đuổi gần tới chân núi, có chừng hơn hai mươi người đang canh giữ ở đây. Hoàng Tam Nhi vừa chạy vừa hét to để đám người kia tránh ra.
Đám người này đã tấn công cái hang kia mấy lần nhưng đều không có kết quả, trong lòng lúc này đã bằng mặt mà không bằng lòng. Cho nên không một ai để ý đến lời cảnh cáo của Hoàng Tam Nhi, vẫn đứng ì ra đấy.
“Chú... chú Tư...”
“Mau tránh ra! Mau tránh hết cả ra!” Vân Đàn thấy cô gái có chuyển biến tốt thì chẳng biết nên vui hay nên buồn. Gã sợ nếu ép Hoàng Tam Nhi quá thì anh ta sẽ nóng máu làm liều, cho nên phất tay ra hiệu với hơn hai mươi người dưới chân núi. “Mau tránh ra!”
Chuyện hôm nay là do Âm Sơn Đạo làm chủ, những nhà khác chỉ đến để giúp đỡ cho nên Vân Đàn đã lên tiếng thì những người khác dù có không muốn thì vẫn phải nhường đường.
Tôi và Hoàng Tam Nhi vừa chạy tới chân núi, lập tức gọi Bàng Độc và Miêu nữ, Bàng Độc nghe thấy tiếng của tôi lập tức thò đầu ra.
“Anh! Xuống trước rồi nói.” Tôi kéo cái thang gỗ tới để Bàng Độc và Miêu nữ trèo xuống.
“Vân Đàn...” Hoàng Tam Nhi nói. “Bọn tao không phải loại người không giữ chữ tín, giờ mày cho hai tên kiệu phu đi theo chúng tao năm dặm, chỉ cần chúng mày không đuổi theo thì tao sẽ để kiệu phu đưa nó về. Còn nếu chúng mày cho người bám theo hoặc chơi mấy trò bẩn thỉu của chúng mày thì cùng lắm là cá chết lưới rách!”
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Vân Đàn có chút khó xử, cô gái này là bảo bối của Mao thiên sư, gã không đích thân đi cứu thì không yên tâm được. Thế nhưng, Hoàng Tam Nhi không đồng ý thương lượng cho nên gã đành phải cắn răng, nói: “Được, các người đi đi!”
Bốn người chúng tôi men theo chân núi rời đi, hai tên kiệu phu đi theo phía sau. Tôi vừa đi vừa quay đầu lại canh chừng, Âm Sơn Đạo vốn chẳng có nổi mấy kẻ tử tế nhưng Vân Đàn này cũng coi như là người có đạo nghĩa, không cho người đuổi theo chúng tôi.
Gương mặt trắng ởn bất ngờ thò vào khiến tôi giật nảy mình, đây không phải là mặt của người sống, mà là một khuôn mặt hình nhân được làm từ giấy trắng và nan nứa.
Phù…
Khi tôi còn đang thất thần thì cái mặt trắng ởn này đột nhiên phun ra một luồng khói trắng nhạt. Mặc dù tôi không ngửi thấy mùi gì, nhưng tôi dám chắc nó chẳng phải là thứ tốt lành gì. Hơn nữa cái kiệu này cũng không lớn, cho nên có thể chúng tôi sẽ bị ngạt chết ở trong này.
Nhân lúc làn khói trắng còn chưa kịp tản ra, tôi nhanh nhẹn cởi áo khoác ngoài ra, định trùm lên làn khói bịt lại. Thế nhưng tôi vừa có hành động thì người giấy bên ngoài cửa sổ đã biến mất, đồng thời ở một cái cửa sổ khác lại thò vào một cái mặt giấy khác. May mà lúc này tôi đã có đề phòng, cho nên có thể dùng một tay tóm được nó, một tay khác thì cầm cái thẻ bài bằng Hắc Kim Mộc Đào đập vào người nó.
Người giấy không có bất cứ phản ứng nào, cái đầu của nó nhanh chóng bị tôi đánh nát, vụn giấy rơi lả tả đầy đất.
“Bà nó chứ! Chúng mày không coi lời của tao ra cái thá gì đúng không!” Hoàng Tam Nhi khá là nổi giận. “Không cho chúng mày biết mùi thì chúng mày không biết sợ đúng không!”
Hoàng Tam Nhi vừa dứt lời liền định kéo cô cháu gái của Mao thiên sư ra ngoài kiệu cho đám người kia nhìn.
Thật ra thì tính tình của Hoàng Tam Nhi lúc bình thường khá dễ nói chuyện, thế nhưng trong những trường hợp đặc biệt, nương tay chỉ khiến đối phương cảm thấy mình dễ bắt nạt, chẳng thà dùng những biện pháp mạnh để có hiệu quả tốt. Mặc dù tôi cảm thấy đối xử với một cô gái yếu đuối như thế này không được hay cho lắm, thế nhưng chúng tôi không còn cách nào khác.
Khi Hoàng Tam Nhi sắp bắt được cháu gái của Mao thiên sư thì cả người cô ta đột nhiên run lên bần bật như thể bị “cái gì đó” nhập vào. Cô ta đổ gục trên tấm đệm run lẩy bẩy, không khác gì người bị động kinh.
“Chuyện gì thế này?” Hoàng Tam Nhi sững sờ, trong lúc nhất thời không biết phải làm thế nào.
Không biết cháu gái của Mao thiên sư bị làm sao mà cả người cứ run bần bật lên, sắc mặt lúc đỏ lúc xanh.
“Dẫn cô ta ra ngoài, không thể ở đây được nữa!” Hoàng Tam Nhi sợ cô gái này xảy ra chuyện. Nếu như cô ta thật sự chết trong kiệu thì đám người ngoài kia sẽ không còn gì cố kỵ, như vậy thì không những không cứu được Bàng Độc và Miêu Nữ, mà ngay cả hai chúng tôi cũng gặp nguy hiểm.
Hoàng Tam Nhi vác cô ta lên vai rồi nhảy ra khỏi kiệu, mấy người của Âm Sơn Đạo thấy vậy lập tức biến sắc.
“Mau thả người xuống!”
“Thả cái con bà chúng mày ấy! Lùi lại hết cho ông!” Hoàng Tam Nhi không thèm dong dài, lập tức mang đưa cháu gái Mao thiên sư ra làm con tin.
Vân Đàn tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không thể làm gì khác, mau chóng nhường ra một con đường cho chúng tôi.
Hoàng Tam Nhi đi phía trước, tôi bám theo sát phía sau, cùng chạy về phía chân núi. Trước hết, phải để cho Bàng Độc và Miêu nữ xuống rồi cả bốn chúng tôi sẽ hợp sức xông ra.
Tình hình cháu gái của Mao thiên sư lúc này thật sự không ổn, nằm trên vai của Hoàng Tam Nhi mà cả người cô ta vẫn run rẩy không ngừng, thậm chí khi chúng tôi còn chưa chạy tới chân núi, cô ta đã nôn ra cả bọt máu.
“Mau thả người xuống!” Đám người Vân Đàn vẫn đuổi theo ở phía sau. Gã vừa thấy cô bé hộc máu thì sắc mặt biến đen, lập tức rống lên, “Mau thả người xuống trước!”
Hoàng Tam Nhi vẫn sải bước phăm phăm không thèm để ý tới, đám Vân Đàn càng đuổi theo nhanh hơn. Tôi liếc mắt thấy đối phương đã đuổi tới ngay sát phía sau, lúc này mà không ngăn lại không được.
“Chú... chú Tư...” Cô cháu gái của Mao thiên sư nôn ra máu thì có vẻ tỉnh táo hơn một chút, cô ta ngẩng đầu lên nói với Vân Đàn đang đuổi theo sát nút phía sau: “Chú Tư... cháu không còn nóng nữa... trong lồng ngực cũng không còn khó chịu nữa...”
“Cháu? Cháu... cháu cảm thấy khá hơn rồi à?” Vân Đàn ngẩn ra, sau khi cô ta bị cóc lửa cắn thì cả Âm Sơn Đạo đã tìm đủ mọi cách cứu chữa mà không có biện pháp, ai ai cũng lo lắng cho tình hình của cô ta, sợ đến lúc Mao thiên sư trở về sẽ nổi giận lôi đình.
Thế nên, lúc này nghe cô ta nói mình không còn khó chịu nữa thì Vân Đàn có hơi sửng sốt.
Tôi lập tức hiểu ra là có chuyện gì, thi độc U Lục trong người tôi cực kì bá đạo, là vua của các loại độc, tuy độc của cóc lửa là một loại độc hiếm thấy nhưng trước mặt thi độc U Lục thì chẳng là cái thá gì. Cháu gái của Mao thiên sư vô tình nuốt phải hai giọt máu của tôi, mà trong máu của tôi lại có thi độc cho nên độc của cóc lửa đã bị hóa giải.
Tôi vừa nghĩ xong xuôi thì chúng tôi đã đuổi gần tới chân núi, có chừng hơn hai mươi người đang canh giữ ở đây. Hoàng Tam Nhi vừa chạy vừa hét to để đám người kia tránh ra.
Đám người này đã tấn công cái hang kia mấy lần nhưng đều không có kết quả, trong lòng lúc này đã bằng mặt mà không bằng lòng. Cho nên không một ai để ý đến lời cảnh cáo của Hoàng Tam Nhi, vẫn đứng ì ra đấy.
“Chú... chú Tư...”
“Mau tránh ra! Mau tránh hết cả ra!” Vân Đàn thấy cô gái có chuyển biến tốt thì chẳng biết nên vui hay nên buồn. Gã sợ nếu ép Hoàng Tam Nhi quá thì anh ta sẽ nóng máu làm liều, cho nên phất tay ra hiệu với hơn hai mươi người dưới chân núi. “Mau tránh ra!”
Chuyện hôm nay là do Âm Sơn Đạo làm chủ, những nhà khác chỉ đến để giúp đỡ cho nên Vân Đàn đã lên tiếng thì những người khác dù có không muốn thì vẫn phải nhường đường.
Tôi và Hoàng Tam Nhi vừa chạy tới chân núi, lập tức gọi Bàng Độc và Miêu nữ, Bàng Độc nghe thấy tiếng của tôi lập tức thò đầu ra.
“Anh! Xuống trước rồi nói.” Tôi kéo cái thang gỗ tới để Bàng Độc và Miêu nữ trèo xuống.
“Vân Đàn...” Hoàng Tam Nhi nói. “Bọn tao không phải loại người không giữ chữ tín, giờ mày cho hai tên kiệu phu đi theo chúng tao năm dặm, chỉ cần chúng mày không đuổi theo thì tao sẽ để kiệu phu đưa nó về. Còn nếu chúng mày cho người bám theo hoặc chơi mấy trò bẩn thỉu của chúng mày thì cùng lắm là cá chết lưới rách!”
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Vân Đàn có chút khó xử, cô gái này là bảo bối của Mao thiên sư, gã không đích thân đi cứu thì không yên tâm được. Thế nhưng, Hoàng Tam Nhi không đồng ý thương lượng cho nên gã đành phải cắn răng, nói: “Được, các người đi đi!”
Bốn người chúng tôi men theo chân núi rời đi, hai tên kiệu phu đi theo phía sau. Tôi vừa đi vừa quay đầu lại canh chừng, Âm Sơn Đạo vốn chẳng có nổi mấy kẻ tử tế nhưng Vân Đàn này cũng coi như là người có đạo nghĩa, không cho người đuổi theo chúng tôi.