Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 120 - Chương 120NÓI HẾT TÂM SỰ
Chương 120NÓI HẾT TÂM SỰ
L
ạc Nguyệt thấy bộ dạng muốn nói lại thôi của tôi thì dường như cô ấy rất vui vẻ, tuy rằng cô ấy sẽ không cười to nhưng cảm giác hân hoan vẫn đọng lại giữa đôi lông mày.
“Lần trước... cái tên điên kia làm cô bị thương, không sao chứ?!”
“Không sao cả, không ngờ cậu còn nhớ tôi bị thương.” Lạc Nguyệt nhẹ nhàng vòng tay ôm đầu gối, giờ khắc này cô ấy ngồi dưới trăng cứ như một cô bé hàng xóm, từng cái nhăn mày hay một tiếng cười đều trong vắt như nước suối trong.
Lần này tôi quả thật có chút không phân biệt được rốt cuộc Lạc Nguyệt là kiểu con gái thế nào.
“Tiểu Lục Nhi, nói vậy cậu cũng đã biết thân phận của tôi rồi.” Lạc Nguyệt thu lại nụ cười, cô ấy cười lên rất đẹp nhưng ngoại trừ lúc cô ấy cười thì giữa mi tâm luôn có một chút u buồn không sao xóa được: “Tôi giấu cậu như vậy cậu có trách tôi không?”
“Không có gì là trách hay không, tôi còn phải cám ơn cô đã liều mạng để cứu tôi.” Tôi ngẫm nghĩ thật lâu mới nói: “Cô lừa tôi nhưng vẫn theo tôi chắc hẳn là vì... Tục mệnh đồ trên người tôi sao? Nhưng mà Tục mệnh đồ trên người tôi không ai lấy được cũng không ai dùng được...”
“Không dùng được thì không dùng được, đây là số trời mà tôi cũng không muốn trái ý trời.”
Cô ấy nói hời hợt như vậy lại khiến tôi có ít nhiều lo lắng. Lạc Nguyệt giấu giếm thân phận của mình là vì Tục mệnh đồ, bây giờ cô ấy đã biết Tục mệnh đồ trên người tôi không thể dùng được thì liệu cô ấy có còn đối xử với tôi như trước không?
“Tiểu Lục Nhi, Trần Lục Cân, cậu rất thông minh nhưng có khi lại rất ngốc. Nếu tôi thật sự có ý định muốn hại cậu thì cậu có thể ra khỏi thôn Lôi gia được sao?” Dường như Lạc Nguyệt có thể nhìn thấu nỗi lo lắng của tôi.
“Tôi không có...”
“Không có cái gì, cậu nghĩ là tôi không nhìn ra à? Cậu lo lắng tôi sẽ hại cậu nhưng cậu lại không khống chế được bản thân cứ tin tưởng tôi, bằng không cậu đã chẳng chờ tôi ở đây rồi.”
Tôi cười cười, trong lòng càng thêm loạn. Thật ra tôi không cần biết Lạc Nguyệt là ai, từng làm cái gì nhưng cô ấy luôn đối xử với tôi rất tốt, ai ngờ cô ấy lại là kẻ thù truyền kiếp của Thất môn nên tôi vẫn không bước qua được cái ranh giới kia. Tôi nghĩ nếu cô ấy chỉ là một cô gái bình thường trên bãi sông thì thật tốt biết bao.
“Có thể cậu đã từng oán tôi, từng đề phòng tôi nhưng dù cậu có tin hay không thì tất cả những gì tôi nói đều là thật, tôi chưa từng có ý định muốn hại cậu, tôi muốn Tục mệnh đồ cũng là để bản thân mình sống lâu hơn một chút.” Lạc Nguyệt từ từ quay đầu lại, nhìn tôi: “Có vài con đường mà con người có thể lựa chọn nhưng có những con đường mình chẳng thể quyết định được. Tôi trời sinh đã có trọng đồng, trời sinh là kẻ địch của Thất môn, con đường này không phải do tôi chọn.”
Lời này của Lạc Nguyệt nói đến thâm tình, không nghe ra một chút dối trá. Ánh trăng chiếu lên gương mặt như được tạo hóa điêu khắc tỉ mỉ mà ra, không một chút khuyết điểm khiến tôi nhìn đến ngây người.
Tự dưng đầu óc của tôi loạn lên, một luồng tà niệm sinh ra khiến tôi kinh hãi. Tôi biết tính tình của mình thế nào, từ khi tôi biết Lạc Nguyệt đến nhà họ Lôi vẫn luôn muốn gặp cô ấy, trò chuyện với cô ấy nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi. Ấy thế mà trong lòng tôi lúc này lại trào dâng những suy nghĩ khinh nhờn cô ấy.
Suy nghĩ này vừa xuất hiện là tôi không tự khống chế nổi nữa, bất giác vươn tay nắm lấy tay Lạc Nguyệt. Trong nháy mắt tôi hiểu Chu Áp Tử đang bám trên người tôi đã vô hình ảnh hướng đến tôi.
Vietwriter.vn
Tôi liều mạng muốn lấy lại tay nhưng dù cố gắng đến đâu vẫn vô ích, một tay còn lại của tôi cũng vô thức nâng lên, nhẹ nhàng chạm vào gương mặt của Lạc Nguyệt. Lúc bị tôi cầm tay, Lạc Nguyệt cũng có chút bất ngờ, cô ấy cúi đầu nhìn tay tôi nhưng không tránh đi, khi một tay còn lại của tôi giơ lên trước mặt thì cũng chẳng trốn tránh, trái lại còn nở một nụ cười thản nhiên mà tôi vô cùng quen thuộc. Tay của tôi run lên, cổ họng khô khốc như có một đám lửa đang cháy.
Khi bàn tay của tôi sắp sửa chạm vào gò má của cô ấy thì trong lòng tôi đang điên cuồng đọc Tĩnh tâm chú, đầu óc đang rối loạn được kinh văn vuốt ve lập tức bình tĩnh lại. Chu Áp Tử mới bám vào người tôi không lâu cho nên muốn tác động đến hành động của tôi không dễ dàng như vậy.
Tay của tôi chỉ còn cách gương mặt của Lạc Nguyệt một chút xíu, lúc này tôi lúng túng ho nhẹ một cái rồi rút tay về.
“Trần Lục Cân...” Lạc Nguyệt đột nhiên nắm lấy tay tôi, sau đó nhẹ nhàng áp tay tôi lên gò má của cô ấy: “Nếu cậu muốn sờ gương mặt của tôi thì tôi cho cậu sờ...”
Gò má của Lạc Nguyệt trơn mịn như ngọc, vừa chạm vào là đầu ngón tay của tôi cảm nhận được nhiệt độ ấm áp cùng sự mịn màng khó tin. Tà niệm trong đầu tôi đã bị đè xuống, đầu óc vô cùng tỉnh táo nhưng chẳng thể nói được một lời.
Bỏ qua xuất thân của mình, cho dù Lạc Nguyệt chỉ là một cô gái bình thường đi chăng nữa nhưng cô ấy đẹp như vậy còn tôi chỉ là một thằng nhãi không cha không mẹ, nghèo hèn không một xu dính túi trên bãi sông mà thôi.
“Tiểu Lục Nhi, tôi đoán có lẽ cậu giống mẹ nhiều hơn nhỉ? Thật ra cậu rất tuấn tú, nếu như cậu rửa mặt chải đầu rồi chau chuốt thêm một chút là có thể thành một thế giai công tử đấy.” Dường như Lạc Nguyệt nhìn thấu lòng tôi cho nên mới ẩn ý nói tôi đừng coi nhẹ bản thân. Cô ấy nắm lấy bàn tay tôi nhẹ nhàng vuốt ve trên gương mặt mình, tôi có thể thấy song đồng trong đôi mắt cô ấy như ẩn như hiện, cô ấy nói: “Tôi thích cảm giác bàn tay của cậu chạm vào mặt tôi.”
Tôi lại bắt đầu run lên, từ nhỏ đến lớn chưa từng có một cô gái nào nói với tôi như vậy. Gương mặt của tôi nóng rần, cả người như một cái lò lửa.
“Cậu có tin không? Cả đời này tôi chưa từng gặp một người đàn ông nào thật lòng cả.” Lạc Nguyệt vẫn nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi áp lên gương mặt của cô ấy: “Lúc trước tôi ở thanh lâu của thành Bách Xuyên đã thấy đủ loại người, dẫu là kẻ làm quan to hay nhưng người học vấn đầy mình chung quy vẫn là một lũ giả dối. Trước mặt người khác thì miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, nói lời răn dạy của thánh nhân nhưng đằng sau thì tay chân không sạch sẽ, miệng nói thích tôi, nhất định sẽ chuộc thân cho tôi gì gì đó nên tôi mới cố tình trêu hắn ta rằng nếu đã thích tôi thì cưới hỏi tôi đàng hoàng đi, vừa nói thế hắn đã không dám nói gì nữa. Những người đàn ông này nói ba hoa chích chòe chẳng qua chỉ muốn thân thể của tôi thôi, không hơn.”
Những lời này của Lạc Nguyệt khiến lòng tôi chua xót, muốn an ủi cô ấy mấy câu nhưng lại chẳng biết nói cái gì để cô ấy vui vẻ hơn.
“Vừa rồi... vừa rồi tôi có nghe thấy cô với Lôi Đáng nói là ông ta muốn con của ông ta cưới cô...” Tôi lắp ba lắp bắp hỏi, chẳng biết tại sao tôi cứ nhớ mãi chuyện này nên chẳng nghĩ nhiều đã nói thẳng ra: “Cô... cô đã đồng ý rồi...”
Tôi nói câu này xong thì Lạc Nguyệt đột nhiên mở mắt nhìn tôi, ánh mắt trong suốt như thể cô ấy vừa tỉnh lại từ một giấc mộng đẹp.
“Chuyện này...” Lạc Nguyệt cúi đầu, tới lúc cô ấy ngẩng đầu nhìn tôi thì tôi phát hiện trong đôi mắt cô ấy đang cố kìm nén để nước mắt không chảy xuống: “Tôi không thể không bằng lòng.”
L
ạc Nguyệt thấy bộ dạng muốn nói lại thôi của tôi thì dường như cô ấy rất vui vẻ, tuy rằng cô ấy sẽ không cười to nhưng cảm giác hân hoan vẫn đọng lại giữa đôi lông mày.
“Lần trước... cái tên điên kia làm cô bị thương, không sao chứ?!”
“Không sao cả, không ngờ cậu còn nhớ tôi bị thương.” Lạc Nguyệt nhẹ nhàng vòng tay ôm đầu gối, giờ khắc này cô ấy ngồi dưới trăng cứ như một cô bé hàng xóm, từng cái nhăn mày hay một tiếng cười đều trong vắt như nước suối trong.
Lần này tôi quả thật có chút không phân biệt được rốt cuộc Lạc Nguyệt là kiểu con gái thế nào.
“Tiểu Lục Nhi, nói vậy cậu cũng đã biết thân phận của tôi rồi.” Lạc Nguyệt thu lại nụ cười, cô ấy cười lên rất đẹp nhưng ngoại trừ lúc cô ấy cười thì giữa mi tâm luôn có một chút u buồn không sao xóa được: “Tôi giấu cậu như vậy cậu có trách tôi không?”
“Không có gì là trách hay không, tôi còn phải cám ơn cô đã liều mạng để cứu tôi.” Tôi ngẫm nghĩ thật lâu mới nói: “Cô lừa tôi nhưng vẫn theo tôi chắc hẳn là vì... Tục mệnh đồ trên người tôi sao? Nhưng mà Tục mệnh đồ trên người tôi không ai lấy được cũng không ai dùng được...”
“Không dùng được thì không dùng được, đây là số trời mà tôi cũng không muốn trái ý trời.”
Cô ấy nói hời hợt như vậy lại khiến tôi có ít nhiều lo lắng. Lạc Nguyệt giấu giếm thân phận của mình là vì Tục mệnh đồ, bây giờ cô ấy đã biết Tục mệnh đồ trên người tôi không thể dùng được thì liệu cô ấy có còn đối xử với tôi như trước không?
“Tiểu Lục Nhi, Trần Lục Cân, cậu rất thông minh nhưng có khi lại rất ngốc. Nếu tôi thật sự có ý định muốn hại cậu thì cậu có thể ra khỏi thôn Lôi gia được sao?” Dường như Lạc Nguyệt có thể nhìn thấu nỗi lo lắng của tôi.
“Tôi không có...”
“Không có cái gì, cậu nghĩ là tôi không nhìn ra à? Cậu lo lắng tôi sẽ hại cậu nhưng cậu lại không khống chế được bản thân cứ tin tưởng tôi, bằng không cậu đã chẳng chờ tôi ở đây rồi.”
Tôi cười cười, trong lòng càng thêm loạn. Thật ra tôi không cần biết Lạc Nguyệt là ai, từng làm cái gì nhưng cô ấy luôn đối xử với tôi rất tốt, ai ngờ cô ấy lại là kẻ thù truyền kiếp của Thất môn nên tôi vẫn không bước qua được cái ranh giới kia. Tôi nghĩ nếu cô ấy chỉ là một cô gái bình thường trên bãi sông thì thật tốt biết bao.
“Có thể cậu đã từng oán tôi, từng đề phòng tôi nhưng dù cậu có tin hay không thì tất cả những gì tôi nói đều là thật, tôi chưa từng có ý định muốn hại cậu, tôi muốn Tục mệnh đồ cũng là để bản thân mình sống lâu hơn một chút.” Lạc Nguyệt từ từ quay đầu lại, nhìn tôi: “Có vài con đường mà con người có thể lựa chọn nhưng có những con đường mình chẳng thể quyết định được. Tôi trời sinh đã có trọng đồng, trời sinh là kẻ địch của Thất môn, con đường này không phải do tôi chọn.”
Lời này của Lạc Nguyệt nói đến thâm tình, không nghe ra một chút dối trá. Ánh trăng chiếu lên gương mặt như được tạo hóa điêu khắc tỉ mỉ mà ra, không một chút khuyết điểm khiến tôi nhìn đến ngây người.
Tự dưng đầu óc của tôi loạn lên, một luồng tà niệm sinh ra khiến tôi kinh hãi. Tôi biết tính tình của mình thế nào, từ khi tôi biết Lạc Nguyệt đến nhà họ Lôi vẫn luôn muốn gặp cô ấy, trò chuyện với cô ấy nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi. Ấy thế mà trong lòng tôi lúc này lại trào dâng những suy nghĩ khinh nhờn cô ấy.
Suy nghĩ này vừa xuất hiện là tôi không tự khống chế nổi nữa, bất giác vươn tay nắm lấy tay Lạc Nguyệt. Trong nháy mắt tôi hiểu Chu Áp Tử đang bám trên người tôi đã vô hình ảnh hướng đến tôi.
Vietwriter.vn
Tôi liều mạng muốn lấy lại tay nhưng dù cố gắng đến đâu vẫn vô ích, một tay còn lại của tôi cũng vô thức nâng lên, nhẹ nhàng chạm vào gương mặt của Lạc Nguyệt. Lúc bị tôi cầm tay, Lạc Nguyệt cũng có chút bất ngờ, cô ấy cúi đầu nhìn tay tôi nhưng không tránh đi, khi một tay còn lại của tôi giơ lên trước mặt thì cũng chẳng trốn tránh, trái lại còn nở một nụ cười thản nhiên mà tôi vô cùng quen thuộc. Tay của tôi run lên, cổ họng khô khốc như có một đám lửa đang cháy.
Khi bàn tay của tôi sắp sửa chạm vào gò má của cô ấy thì trong lòng tôi đang điên cuồng đọc Tĩnh tâm chú, đầu óc đang rối loạn được kinh văn vuốt ve lập tức bình tĩnh lại. Chu Áp Tử mới bám vào người tôi không lâu cho nên muốn tác động đến hành động của tôi không dễ dàng như vậy.
Tay của tôi chỉ còn cách gương mặt của Lạc Nguyệt một chút xíu, lúc này tôi lúng túng ho nhẹ một cái rồi rút tay về.
“Trần Lục Cân...” Lạc Nguyệt đột nhiên nắm lấy tay tôi, sau đó nhẹ nhàng áp tay tôi lên gò má của cô ấy: “Nếu cậu muốn sờ gương mặt của tôi thì tôi cho cậu sờ...”
Gò má của Lạc Nguyệt trơn mịn như ngọc, vừa chạm vào là đầu ngón tay của tôi cảm nhận được nhiệt độ ấm áp cùng sự mịn màng khó tin. Tà niệm trong đầu tôi đã bị đè xuống, đầu óc vô cùng tỉnh táo nhưng chẳng thể nói được một lời.
Bỏ qua xuất thân của mình, cho dù Lạc Nguyệt chỉ là một cô gái bình thường đi chăng nữa nhưng cô ấy đẹp như vậy còn tôi chỉ là một thằng nhãi không cha không mẹ, nghèo hèn không một xu dính túi trên bãi sông mà thôi.
“Tiểu Lục Nhi, tôi đoán có lẽ cậu giống mẹ nhiều hơn nhỉ? Thật ra cậu rất tuấn tú, nếu như cậu rửa mặt chải đầu rồi chau chuốt thêm một chút là có thể thành một thế giai công tử đấy.” Dường như Lạc Nguyệt nhìn thấu lòng tôi cho nên mới ẩn ý nói tôi đừng coi nhẹ bản thân. Cô ấy nắm lấy bàn tay tôi nhẹ nhàng vuốt ve trên gương mặt mình, tôi có thể thấy song đồng trong đôi mắt cô ấy như ẩn như hiện, cô ấy nói: “Tôi thích cảm giác bàn tay của cậu chạm vào mặt tôi.”
Tôi lại bắt đầu run lên, từ nhỏ đến lớn chưa từng có một cô gái nào nói với tôi như vậy. Gương mặt của tôi nóng rần, cả người như một cái lò lửa.
“Cậu có tin không? Cả đời này tôi chưa từng gặp một người đàn ông nào thật lòng cả.” Lạc Nguyệt vẫn nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi áp lên gương mặt của cô ấy: “Lúc trước tôi ở thanh lâu của thành Bách Xuyên đã thấy đủ loại người, dẫu là kẻ làm quan to hay nhưng người học vấn đầy mình chung quy vẫn là một lũ giả dối. Trước mặt người khác thì miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, nói lời răn dạy của thánh nhân nhưng đằng sau thì tay chân không sạch sẽ, miệng nói thích tôi, nhất định sẽ chuộc thân cho tôi gì gì đó nên tôi mới cố tình trêu hắn ta rằng nếu đã thích tôi thì cưới hỏi tôi đàng hoàng đi, vừa nói thế hắn đã không dám nói gì nữa. Những người đàn ông này nói ba hoa chích chòe chẳng qua chỉ muốn thân thể của tôi thôi, không hơn.”
Những lời này của Lạc Nguyệt khiến lòng tôi chua xót, muốn an ủi cô ấy mấy câu nhưng lại chẳng biết nói cái gì để cô ấy vui vẻ hơn.
“Vừa rồi... vừa rồi tôi có nghe thấy cô với Lôi Đáng nói là ông ta muốn con của ông ta cưới cô...” Tôi lắp ba lắp bắp hỏi, chẳng biết tại sao tôi cứ nhớ mãi chuyện này nên chẳng nghĩ nhiều đã nói thẳng ra: “Cô... cô đã đồng ý rồi...”
Tôi nói câu này xong thì Lạc Nguyệt đột nhiên mở mắt nhìn tôi, ánh mắt trong suốt như thể cô ấy vừa tỉnh lại từ một giấc mộng đẹp.
“Chuyện này...” Lạc Nguyệt cúi đầu, tới lúc cô ấy ngẩng đầu nhìn tôi thì tôi phát hiện trong đôi mắt cô ấy đang cố kìm nén để nước mắt không chảy xuống: “Tôi không thể không bằng lòng.”