-
Chương 188-189
Chương 188: Bây giờ anh đã hài lòng rồi chứ?
Thời gian trôi qua...
Hoắc Minh cố kìm nén thở hắt ra, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Trong xe, bầu không khí bí bách.
Ôn Noãn bị ép nằm trên vai anh, khóe mắt cô ươn ướt, tuy anh không làm gì cô nhưng hành vi như vậy thực sự rất tồi tệ!
Cô nhục nhã vô cùng: “Hoắc Minh, anh có thể buông tôi ra được không?”
Những ngón tay thon dài của Hoắc Minh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc màu nâu dài của cô, sau đó di chuyển xuống bờ vai của cô, ít nhiều mang theo vài phần an ủi!
Ôn Noãn không cử động, bởi vì chỉ cần động đậy một chút cũng sẽ khiến cô càng thêm tủi nhục!
Sau khi Hoắc Minh bình tĩnh lại, anh nghiêng đầu muốn hôn cô...
Ôn Noãn né tránh, nói: “Tôi muốn xuống xe!”
Hoắc Minh vén mái tóc dài, nhìn khuôn mặt trắng hồng của cô, cuối cùng anh cũng cảm thấy thoải mái, tính tình cũng khá hơn: “Váy bẩn rồi, để anh lau cho em!”
Ôn Noãn muốn nói tự mình làm, nhưng cô nhìn thoáng qua rồi bỏ cuộc.
Hoắc Minh giúp cô lau sạch vết bẩn.
Sau đó anh nhẹ giọng nói: “Ôn Noãn, chúng ta quay lại như trước kia nhé!”
Ôn Noãn từ từ nhích người sang ghế phụ, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cảm, như thể vẻ đẹp vừa rồi chỉ thuộc về mình anh, cô nhìn chằm chằm về phía trước, lạnh lùng nói: “Tình yêu ba người quá chật!”
Hoắc Minh nói nhỏ: “Anh không yêu cô ta!”
Ôn Noãn cười tự giễu.
Cô thản nhiên nói: “Hoắc Minh, chỉ cần giao tình giữa hai nhà họ Hoắc và nhà họ Kiều vẫn tiếp tục, anh và Kiều An sẽ không bao giờ có thể cắt đứt mối quan hệ này! Giống như vụ kiện ly hôn của cô ta, anh có thể buông tay được sao?”
Hoắc Minh không nói gì.
Ôn Noãn cảm thấy rất vô nghĩa, cô rất bình tĩnh nói: “Tôi muốn xuống xe!”
Lần này Hoắc Minh không giữ cô lại nữa, anh mở cửa xe cho cô. Không khí trong lành ùa vào khiến phổi anh đau nhức.
Ôn Noãn rời đi không thèm ngoảnh lại.
Trở lại căn hộ, Tiểu Bạch vẫy đuôi chạy tới, Ôn Noãn đút cho nó thức ăn cho chó: “Ăn từ từ thôi!”
Cô vào phòng tắm tắm rửa.
Cô ném thẳng chiếc váy dính đầy mùi hương của Hoắc Minh vào thùng rác.
Tắm rửa xong xuôi, Ôn Noãn ngồi trong căn hộ rất lâu, cho đến khi tay chân tê dại cô mới nhận ra đã là mười giờ đêm... Tivi vẫn đang mở, còn Tiểu Bạch thì đang nằm gặm xương.
Ôn Noãn đi ra ngoài gọi điện thoại.
“Bác Hoắc, cháu muốn gặp bác!”
…
Nhà họ Hoắc.
Hoắc Chấn Đông nhận được cuộc gọi, cảm thấy khá đắc ý, xem ra con bé đã nghĩ thông suốt!
Ngược lại, bà Hoắc thì đang rơi nước mắt.
Bà ấy nắm tay chồng mình: “Ngày mai ông hãy cư xử thật tốt, cố gắng lấy thêm vài điểm ấn tượng tốt cho Hoắc Minh, nếu không được thì dẫn Minh Châu đi cùng, tôi thấy Ôn Noãn rất thích Minh Châu, luôn chiều con bé về mọi mặt!”
Hoắc Chấn Đông: Minh Châu còn lớn hơn Ôn Noãn một tuổi!
…
Hoắc Chấn Đông tràn đầy kỳ vọng trong lòng, vốn tưởng rằng Ôn Noãn sẽ nhận khối tài sản hàng trăm tỷ của nhà họ, nhưng không ngờ lại bị mắng vốn.
Hoắc Chấn Đông lịch sự tiễn cô về.
Đợi người đã đi xa...
Sắc mặt ông tối sầm: “Gọi Hoắc Minh đến đây!”
Thư ký lập tức thực hiện, chưa đầy nửa tiếng đồng hồ, Hoắc Minh đã tới!
Trong phòng làm việc của chủ tịch tập đoàn nhà họ Hoắc vang lên tiếng sứ vỡ tan tành kèm theo tiếng mắng giận dữ của Hoắc Chấn Đông: “Bố bảo con đi tranh đi giành, chứ không bảo con đi đối phó với nhà họ Khương! Bố và Khương Minh từ trước tới giờ đều có qua lại với nhau, con vì theo đuổi vợ mà suýt nữa đã làm công ty của con trai người ta bị phá sản, khốn kiếp, là ai đã dạy con như thế?”
Hoắc Minh đứng giữa đống đổ nát...
Trán đã bị trầy xước.
Anh nhẹ nhàng lau đi, nói với giọng điệu rất từ tốn: “Bố, chẳng phải con học từ bố sao?”
Hoắc Chấn Đông tức điên người.
Chết tiệt, ông dạy như vậy khi nào?
Ông ấy nói đàn ông phải tranh giành, nhưng cũng phải nể tình mặt mũi của mọi người nữa chứ? Sau những gì ông ấy nói lần trước còn tưởng rằng Hoắc Minh đã trở lại bình thường, nào ngờ thậm chí còn bất thường hơn!
Ông ấy lại mắng thêm vài câu.
Hoắc Minh đột nhiên nói: “Ôn Noãn đã tới tìm bố sao?”
Hoắc Chấn Đông ậm ừ.
Hoắc Minh thờ ơ: “Chuyện của chúng con bố đừng quan tâm, con sẽ lo liệu tốt!”
Hoắc Chấn Đông trừng mắt.
“Xử lý? Xử lý thế nào? Hoắc Minh, bố nói cho con biết, hãy dừng ngay những thủ đoạn lưu manh của con đi, đừng dọa con gái nhà người ta bỏ chạy, vừa rồi Ôn Noãn tới, trông có vẻ con bé vừa mới khóc!”
Dù sao họ cũng là bố con, sao lại không mong con mình tốt chứ?
Hoắc Chấn Đông vỗ vai anh: “Phụ nữ mạnh mẽ đến mấy cũng sợ đàn ông bám chặt! Con cần kiên nhẫn hơn!”
Hoắc Minh dè dặt gật đầu, xoay người rời đi.
Sau khi anh rời đi, Hoắc Chấn Đông gọi thư ký vào: “Đi rồi à?”
Thư ký mỉm cười: “Đi rồi!”
Hoắc Chấn Đông nhàn nhã pha trà, giữa chừng ngừng lại, cười nói: “Hoắc Minh làm rất tốt!”
Thư ký tỏ vẻ khó hiểu.
Hoắc Chấn Đông cười: “Hoắc Minh làm thì cũng đã làm rồi, một người làm bố như tôi nếu vỗ tay khen nó giỏi, làm tốt thì sau này sao có thể nhìn mặt Khương Minh? Tụi nhỏ tranh giành đấu đá để theo đuổi bạn gái là dựa vào bản lĩnh của bản thân, những người bề trên như chúng tôi chỉ có thể giả khờ...”
Thư ký chăm chú chờ đợi: “Vậy Hoắc Minh...”
Hoắc Chấn Đông lại cười: “Nó là con trai của tôi, nó vẫn còn biết quan sát nhìn nhận!”
Thư ký thán phục: ...
…
Chạng vạng tối, Hoắc Minh lái xe đến căn hộ của Ôn Noãn.
Anh bấm chuông.
Ôn Noãn nhìn thấy anh qua mắt mèo, không muốn mở cửa, giọng nói của Hoắc Minh rất lạnh lùng: “Em sẽ muốn xem phần tài liệu này trong tay anh! Nếu em không mở cửa, anh cam đoan sẽ công khai cho mọi người biết ngay lập tức.”
Ôn Noãn mở cửa.
Cánh cửa mở ra, hai người nhìn nhau rất lâu cũng không lên tiếng nói chuyện.
Ánh mắt Hoắc Minh sâu thẳm.
Giọng nói của anh thậm chí còn rất ôn hòa: “Em đến tìm bố anh? Là vì Khương Duệ, vì muốn thoát khỏi anh?”
Cảm giác bất lực quen thuộc đó lại ập tới Ôn Noãn.
Cô thực sự rất mệt mỏi.
Cô gần như cầu xin nói với anh: “Khương Duệ và tôi chẳng có gì cả! Hoắc Minh, anh có thể để cho tôi có mối quan hệ xã hội bình thường và bạn bè bình thường được không?”
“Anh sẽ ghen tị!”
Hoắc Minh đứng ở cửa, nói rất nhỏ nhẹ: “Đương nhiên anh biết em và cậu ta không thể nào, bởi vì trong lòng em vẫn còn nghĩ đến anh, nhưng mà Ôn Noãn, mỗi khi anh nhìn thấy cậu ta đưa em về nhà, cậu ta đỡ em lên xe, anh rất để tâm!”
Anh đưa phần tài liệu trên tay mình cho cô.
“Xem cái này đi, anh nghĩ em sẽ biết nên lựa chọn như thế nào!”
Ôn Noãn biết bây giờ chuyện gì anh cũng dám làm nên cô nhanh chóng mở ra xem.
Chỉ vừa mới nhìn thoáng qua, sắc mặt cô đã tái nhợt.
Trong đó chứa đựng một số chứng cứ phi pháp của Khương Minh, chỉ cần một trong số đó bị lộ ra ngoài, luật sư Khương Minh sẽ gặp rắc rối, thậm chí danh tiếng sẽ bị hủy hoại.
Những ngón tay thon dài của Ôn Noãn cuộn lại.
Cô chợt ngước mắt lên: “Hoắc Minh! Anh điên rồi!”
Hoắc Minh đưa tay lên sờ vào gương mặt lạnh lùng của cô, cười nhạt: “Anh biết em rất kính trọng Khương Minh và cũng rất thích Khương Sinh, chắc em luôn hy vọng bọn họ đều sống tốt, đúng không?”...
Ôn Noãn đứng đó, im lặng nhìn phần tài liệu.
Từng giọt nước mắt rơi xuống.
Cô cảm thấy có thứ gì đó đang lặng lẽ bị mất đi, chẳng hạn như... Sự tự do!
Nước mắt làm nhòe đi nét chữ.
Mãi cho đến khi nhìn không rõ nữa, cô mới ngước mắt lên, nở nụ cười yếu ớt: “Hoắc Minh, anh đã thắng! Bây giờ tôi hứa với anh, sau này tôi sẽ không bao giờ gặp Khương Duệ, không liên lạc với Khương Duệ nữa... Anh hài lòng rồi chứ? Hài lòng rồi thì anh lập tức cút đi!”
Cô không muốn nhìn thấy anh!
Cô không muốn gặp anh một chút nào.
Hoắc Minh không nhúc nhích, cô lặp lại lần nữa: “Luật sư Hoắc, anh Hoắc... Anh yên tâm, từ giờ trở đi tôi sẽ không gặp người mà không được anh cho phép, tôi gặp ai, tiếp xúc với ai, đều sẽ đợi anh cho phép trước, hài lòng rồi chứ?”
Chương 189: Chó sói nhỏ, Chu Mộ Ngôn!
Lời nói của Ôn Noãn đầy vẻ mỉa mai.
Trái tim của Hoắc Minh đau đớn dữ dội, anh cúi đầu, rất lâu sau mới gọi tên cô: “Ôn Noãn…”
Ôn Noãn không lên tiếng.
Cô im lặng xé nát phần tài liệu thành từng mảnh.
Rồi ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt cô như đang nhìn một người xa lạ: “Hoắc Minh, hy vọng anh giữ đúng lời hứa!”
Ánh mắt anh sâu thẳm, anh gọi điện và chấm dứt mọi sức ép đang gây ra cho công ty Công Nghệ Khương Duệ.
Tất cả đã kết thúc...
Hoắc Minh nhìn bóng lưng cự tuyệt của cô, muốn chạm vào cô, nhưng cả người Ôn Noãn lập tức cứng đờ. Anh rút ngón tay lại, gượng cười: “Anh không chạm vào em! Ôn Noãn, nấu cơm cho anh đi!”
Ôn Noãn không trả lời.
Hoắc Minh không nhịn được ôm cô từ phía sau, anh tựa cằm vào vai cô thì thầm: “Nấu cho anh một bữa cơm đi, đã lâu rồi anh chưa được ăn một bữa ngon, không có em ở bên cạnh, đêm đến anh không thể nào ngủ được.”
Anh luôn... Nhớ cô!
Ôn Noãn đẩy anh ra.
Cô đứng dưới bóng cửa sổ, nhẹ nhàng nói: “Hoắc Minh, khi tôi muốn yêu anh thì anh không cho tôi cơ hội, bây giờ tôi không muốn nữa! Ngoài ra… Tôi có thể không gặp Khương Duệ, nhưng tôi không thể quay lại với anh, nếu anh tiếp tục dùng thủ đoạn cưỡng ép, tôi không ngại cá chết lưới rách!”
Cô từ từ quay người lại, khẽ nói: “Luật sư Hoắc cũng có sự riêng tư, tôi nghĩ người nổi tiếng như anh rất chú trọng đến điều này, dù sao nếu có một chút sơ sẩy thì sẽ hủy hoại hình tượng hoàn hảo của anh, không phải sao?”
Hoắc Minh không hề hoảng hốt.
Anh ở bên cạnh Ôn Noãn đã lâu, việc cô biết được điều gì đó là chuyện bình thường. Tất nhiên, chẳng bị ảnh hưởng gì nếu lan truyền những điều đó.
Nhưng bây giờ cô đang tức giận như vậy, anh sẵn sàng nhượng bộ một chút.
“Anh về trước... Em nhớ phải ăn cơm nhé!” Giọng điệu của anh rất ôn hòa, dường như chuyển sang thâm tình trìu mến, như thể những lời uy hiếp trong tối nay chưa từng xảy ra.
Lúc rời đi, Hoắc Minh nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô.
Ôn Noãn cứng đờ, phản cảm với sự đụng chạm của anh.
Anh ngẩn người, khàn giọng nói: “Ôn Noãn, anh biết em hận anh, nhưng anh không hề hối hận!”
Ôn Noãn cười lạnh.
Tất nhiên anh không hề hối hận, bởi vì anh chẳng mất thứ gì…
…
Ngày hôm sau, Ôn Noãn đến trung tâm âm nhạc, bắt đầu bận rộn với công việc.
Hoắc Minh gọi đến nhiều lần, cô đều không trả lời.
Anh thường xuyên tặng hoa và đặt bữa ăn từ khách sạn cao cấp cho cô nhưng Ôn Noãn chưa bao giờ đón nhận.
Một tuần sau, Bạch Vi gọi điện đến.
“Ôn Noãn, Khương Duệ sẽ đến phía Nam làm ăn kinh doanh, chuyến bay lúc hai giờ chiều! Tớ nghe Cảnh Sâm nói có thể ít nhất là một năm hoặc nhiều nhất là hai năm, cậu ta sẽ không trở lại trong thời gian ngắn!”
Ôn Noãn cầm điện thoại, đứng trước cửa sổ sát đất.
Cô khẽ ừ.
Bạch Vi nhỏ giọng hỏi: “Cậu... Có muốn đến tiễn cậu ta không?”
Ôn Noãn hơi ngẩng mặt lên, một lúc sau mới nói: “Không đi đâu, cậu chào thay tớ… Không, cũng không cần đâu.”
Bạch Vi khẽ thở dài.
Sau khi cúp điện thoại, Ôn Noãn vẫn đứng đó, nhìn lên trời xanh mây trắng.
Khương Duệ đi rồi...
Nhưng cô sẽ luôn nhớ mãi trong đêm đen tối nhất đó, chính Khương Duệ đã bước ra từ trong đêm đen và trao hơi ấm cho cô, cô cũng nhớ người đó đã nói với cô vào lúc cô suy sụp: “Ôn Noãn, chúng ta hãy thử đi!”
Khương Duệ, tôi hy vọng cả đời cậu sẽ không lo không nghĩ.
…
Gần trưa, thư ký đi vào: “Tổng giám Ôn, tài xế cô cần tuyển đã đến rồi. Vậy... Bây giờ cô có muốn gặp cậu ta không?”
Ôn Noãn nhẹ nhàng nói: “Cho cậu ta vào đi!”
Cô nhân viên lễ tân đỏ mặt ra ngoài, Ôn Noãn thấy hơi kỳ lạ, vô duyên vô cớ sao lại đỏ mặt thế!
Một lúc sau thì cô đã hiểu.
Cửa phòng làm việc mở ra, người tài xế đó bước vào, đập vào mắt cô đầu tiên là một đôi chân siêu dài, sau đó là gương mặt trẻ trung trông như yêu nghiệt.
Đôi mắt hoa đào hẹp dài, sống mũi thẳng tắp, đôi môi mỏng.
Trông giống như một con sói nhỏ đạt tiêu chuẩn!
Ôn Noãn từ chối không hề nghĩ ngợi: “Có lẽ cậu đi nhầm chỗ rồi, chỗ chúng tôi đang tuyển tài xế.”
Con sói nhỏ ném một phần tài liệu lên bàn.
“Vị trí mà ông đây ứng tuyển là tài xế!”
Ông...
Ôn Noãn cúi đầu xem tài liệu.
Chu Mộ Ngôn, 23 tuổi người thành phố H! 185 cm, số đo ba vòng...
Ôn Noãn ho nhẹ: “Cậu Chu, vì một số lý do nên có lẽ chúng tôi chưa thể tuyển dụng cậu.”
Chu Mộ Ngôn cúi người ngồi lên bàn làm việc của cô: “Ông đây là tay đua xe chuyên nghiệp, lái xe cho một công ty nhỏ như công ty của cô, cô có biết đã nể mặt cô rồi không?”
Ôn Noãn cau mày.
Cô bình tĩnh nói: “Lương tháng tám ngàn, không bao gồm chỗ ở, nếu đồng ý làm thì cứ ở lại!”
Cô nghĩ, vị cậu ấm này nhất định sẽ không chịu làm!
Không ngờ con sói nhỏ lại cười ha hả.
Cậu ta tiến lại gần cô: “Thẻ của ông đây đã bị tịch thu, cô trả lương tám ngàn tệ không bao gồm chỗ ở, cô muốn để ông đây ngủ ngoài đường sao? Với ngoại hình này của ông đây thì chẳng an toàn chút nào!”
Ôn Noãn cúi đầu xử lý những việc khác.
Cô nhẹ nhàng nói: “Với ngoại hình này của cậu, lương tháng tám mươi ngàn tệ cũng không thành vấn đề.”
Con sói nhỏ đột nhiên nhảy dựng lên: “Khốn kiếp! Ông đây không phải trai bao đâu!”
Ôn Noãn bấm đường dây nội bộ, bảo thư ký mời cậu ta ra ngoài, ngôi miếu nhỏ của cô không chứa nổi vị phật lớn, nếu giữ lại thì toàn bộ nhân viên nữ của trung tâm âm nhạc sẽ không thể làm việc được mất.
Thư ký đỏ mặt, cảm thấy thật đáng tiếc.
Con sói nhỏ khá tức giận: “Ông đây bằng lòng lái xe cho cô, là phần mộ tổ tiên nhà cô đã phù hộ đấy, cô biết không? Khốn kiếp!”
Đúng lúc này, dì Nguyễn cầm hộp cơm đi tới.
Bà ấy đến để đưa cơm trưa cho Ôn Noãn, vừa đến nơi đã thấy một người đàn ông cao lớn đang đứng trong phòng làm việc, trông cậu ta rất đẹp trai.
Gương mặt thật đẹp! Cả người đều sáng lấp lánh.
Dì Nguyễn vui mừng khôn xiết!
Con sói nhỏ Chu Mộ Ngôn nghe thấy Ôn Noãn gọi tiếng mẹ, lập tức bước tới đỡ dì Nguyễn ngồi xuống, cầm lấy hộp cơm trên tay, rất ân cần lễ phép: “Gọi cô chứ nhỉ! Trời nóng như vậy sao cô lại tự mình tới đây? Chẳng phải cháu là tài xế của Tổng Giám đốc Ôn sao, từ giờ trở đi cô gọi điện cho cháu, cháu sẽ đến đón cô ngay! Nhìn xem làn da trắng mịn này bị phơi nắng rồi.”
Dì Nguyễn tỉ mỉ đánh giá, cười đến tận mang tai.
Ôn Noãn không nói nên lời: Chắc là tốt nghiệp Học viện Trung Hý đây!
Chu Mộ Ngôn ngồi xuống cạnh dì Nguyễn, chớp mắt: “Lương tháng tám ngàn, không có chỗ ở!”
Bị chú cún con ngoan ngoãn nhìn bằng ánh mắt tin tưởng như vậy, dì Nguyễn kìm lòng không được, không nhịn được hỏi Ôn Noãn: “Chỗ chúng ta không có ký túc xá à?”
Thư ký nhanh chóng trả lời thay cho Ôn Noãn: “Chỉ có ký túc xá nữ thôi!”
Dì Nguyễn thấy vô cùng đáng tiếc.
Thật là một đứa trẻ đẹp trai, ngoan ngoãn biết bao!
Người đàn ông vừa tự xưng mình là “ông đây”, nãy giờ đều nhìn bà ấy bằng ánh mắt tin tưởng, ánh mắt đó đủ để trông nhà vượng cửa, lòng của dì Nguyễn mềm nhũn: “Ở chỗ mẹ vẫn còn một phòng trống, để Tiểu Chu đến ở chỗ của mẹ đi!"
Ôn Noãn phản đối.
Người trước mặt này lại chẳng rõ lai lịch, sao có thể để cậu ta chung sống với dì Nguyễn?
Nhưng dì Nguyễn thật lòng rất thích, bà ấy dành cả buổi chiều trò chuyện với con sói nhỏ, khi rời đi, bà thỏa mãn đến mức yêu cầu Ôn Noãn nhất định phải giữ lại con sói nhỏ.
Lòng Ôn Noãn mềm nhũn đi khi nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của dì Nguyễn.
Sau khi bố qua đời, tâm trạng của dì Nguyễn luôn không tốt, để món đồ tạo niềm vui như vậy bên cạnh bà ấy, chắc sẽ khiến tâm trạng tốt hơn!
Ôn Noãn lật xem tài liệu, nhẹ giọng nói: “Buổi chiều đi khám sức khỏe, nếu không có vấn đề gì thì ngày mai đi làm!”
Chu Mộ Ngôn đang rung chân, bỗng nhiên nhảy dựng lên.
“Kiểm tra sức khỏe? Con mẹ nó khắp người ông đây đều là bệnh!”
Ôn Noãn bấm máy nội bộ: “Mời cậu Chu này ra ngoài!”
Chu Mộ Ngôn giơ tay đầu hàng: “Được, được, tôi đi, tôi đi... Cô đi chung với tôi!”
“Tiểu Văn...”
“Được rồi được rồi, tôi tự đi!”
Ôn Noãn khẽ mỉm cười: “Tôi đợi báo cáo sức khỏe của cậu!”
Chu Mộ Ngôn nhếch môi, nghiêng người về phía trước: “Ông đây sẽ cho cô biết, cả người của ông đây từ trên xuống dưới đều là khỏe mạnh nhất!”
…
“Gọi tôi là Tổng Giám đốc Ôn, còn nữa sau này nếu còn tự xưng là ông đây, một lần tôi sẽ trừ lương một trăm!"
…
Chu Mộ Ngôn sải đôi chân dài đi về phía cửa, đột nhiên quay người lại, đôi mắt hoa đào lóe lên biểu cảm kì dị: “Tổng Giám đốc Ôn, ngày mai gặp lại!”
Trong lòng Ôn Noãn dâng lên một cảm giác quái lạ.
Cô có thể nhận ra Chu Mộ Ngôn có xuất thân khá giả, chỉ riêng đôi giày cậu ta mang đã trị giá mấy chục ngàn, đồng hồ trên tay là bộ sưu tập đồ cổ của Patek Philippe, nên cô cũng không quá lo lắng cậu ta sẽ có ý đồ xấu với dì Nguyễn. .
Dù sao cũng chỉ là một cậu ấm nhà giàu bỏ nhà ra đi.
Ngày hôm sau.
Chu Mộ Ngôn mang theo báo cáo khám sức khỏe đến.
Cậu ta trèo lên bàn làm việc của Ôn Noãn, thổi nhẹ: “Toàn bộ đều tốt nhất!”
Ôn Noãn liếc cậu ta một cái: “Đi xuống!”
Chu Mộ Ngôn đặt tay chân dài xuống, uể oải nói: “Từ giờ trở đi, tôi sẽ đi theo Tổng Giám đốc Ôn phải không? Gọi tôi, tôi sẽ đến ngay… Cô yêu cầu tôi làm gì cũng được! Tất nhiên, tôi giỏi nhất là lái xe, kỹ thuật lái xe của tôi rất tốt, Tổng Giám đốc Ôn có muốn thử không?”
Vẻ mặt Ôn Noãn vô cảm nói: “Ngoài lái xe cho tôi, công ty còn có xe tải chuyên vận chuyển một số thiết bị, tới lúc đó sẽ có người phụ trách chuyên môn tới bàn giao với cậu.”
“Khốn kiếp! Xem tôi như một con trâu để sai ư!”
“Cô đã bao giờ thấy có người nào đẹp trai như tôi làm nghề bốc vác chưa?”
…
“Trước mặt có một câu lạc bộ Hắc Mã, tuyển người quanh năm!”
…
Chu Mộ Ngôn tiến gần hơn, giọng điệu quyến rũ nói: “Không phải ai cũng có thể chiếm được cơ thể của tôi đâu!”
Cậu ta chớp chớp mắt.
Ôn Noãn chân thành nói: “Thật ra cậu rất thích hợp làm việc ở chỗ đó. Tôi tin rằng chỉ trong vòng hai tháng cậu sẽ nổi tiếng ở thành phố B và sẽ đứng vị trí đầu bảng ở đó, ở chỗ này của tôi quả thật là lãng phí một thân bản lĩnh của cậu,”
Chu Mộ Ngôn có chút không hài lòng.
Cậu ta lấy điện thoại ra gọi điện: “Dì Nguyễn, Tổng Giám đốc Ôn bảo cháu đi làm trai bao!”
Ôn Noãn sửng sốt.
Tại sao cậu ta lại có số điện thoại của dì Nguyễn? Thằng nhóc này...
Kết quả là dì Nguyễn cảm thấy đau lòng cho con vịt nhỏ, mắng Ôn Noãn một trận và yêu cầu cô đưa cậu ta về nhà ăn tối và ở lại qua đêm.
Ôn Noãn cúp điện thoại, cúi đầu tiếp tục xem tài liệu.
Một lúc sau, cô mới nhẹ giọng nói: “Vòi nước trong phòng vệ sinh tầng hai bị hỏng rồi, cậu đi sửa đi.”
Chu Mộ Ngôn sải đôi chân dài của mình.
Vãi! Ra đòn trả thù ư!
Cậu ta sửa vòi nước làm áo sơ mi ướt hết, thế là cởi áo ra luôn rồi đi lại trong cả trung tâm âm nhạc, tất cả các giáo viên nữ dù lớn tuổi hay trẻ tuổi khi đi ngang qua đều đỏ mặt nhưng lại không nhịn được không thể không nhìn.
Vòng eo săn chắc, đường hông cong và cơ bụng tám múi!
Chẳng khác nào là phúc lợi mà Tổng Giám đốc Ôn ban tặng!
Với dáng vẻ phong trần như vậy, Chu Mộ Ngôn lên xe của Ôn Noãn rồi ngồi vào ghế lái chính. Vừa bước vào, cậu ta đã phàn nàn: “Xe cũ quá rồi! Muốn tôi lái chiếc xe này à?”
Ôn Noãn ngồi phía sau xem tài liệu, nghe vậy nhẹ nhàng nói: “Xe tải còn tệ hơn nữa!”
Cô thấy thân trên của cậu ta đang cởi trần: “Mau mặc áo vào đi!”
“Áo ướt rồi, không thể mặc được!”
“Có phải cô cố ý kêu tôi sửa vòi nước, thực ra là thèm muốn cơ thể của tôi... Cho cô xem miễn phí không cần trả thêm tiền!”
…
Ôn Noãn cau mày: “Lúc khám sức khỏe có phải cậu quên khám khoa thần kinh?”
Chu Mộ Ngôn khởi động xe.
Một lúc sau, cậu ta mới khẽ ừ: “Tôi làm thêm phần nam khoa cho Tổng Giám đốc Ôn xem nhé?”
Ôn Noãn thật sự muốn hôm nay đuổi cậu ta đi!
Miệng lưỡi thật đê tiện!
Cô quyết định sau đêm nay sẽ để cậu ta ở chỗ dì Nguyễn để đặc biệt phục vụ bà ấy.
Thời gian trôi qua...
Hoắc Minh cố kìm nén thở hắt ra, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Trong xe, bầu không khí bí bách.
Ôn Noãn bị ép nằm trên vai anh, khóe mắt cô ươn ướt, tuy anh không làm gì cô nhưng hành vi như vậy thực sự rất tồi tệ!
Cô nhục nhã vô cùng: “Hoắc Minh, anh có thể buông tôi ra được không?”
Những ngón tay thon dài của Hoắc Minh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc màu nâu dài của cô, sau đó di chuyển xuống bờ vai của cô, ít nhiều mang theo vài phần an ủi!
Ôn Noãn không cử động, bởi vì chỉ cần động đậy một chút cũng sẽ khiến cô càng thêm tủi nhục!
Sau khi Hoắc Minh bình tĩnh lại, anh nghiêng đầu muốn hôn cô...
Ôn Noãn né tránh, nói: “Tôi muốn xuống xe!”
Hoắc Minh vén mái tóc dài, nhìn khuôn mặt trắng hồng của cô, cuối cùng anh cũng cảm thấy thoải mái, tính tình cũng khá hơn: “Váy bẩn rồi, để anh lau cho em!”
Ôn Noãn muốn nói tự mình làm, nhưng cô nhìn thoáng qua rồi bỏ cuộc.
Hoắc Minh giúp cô lau sạch vết bẩn.
Sau đó anh nhẹ giọng nói: “Ôn Noãn, chúng ta quay lại như trước kia nhé!”
Ôn Noãn từ từ nhích người sang ghế phụ, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cảm, như thể vẻ đẹp vừa rồi chỉ thuộc về mình anh, cô nhìn chằm chằm về phía trước, lạnh lùng nói: “Tình yêu ba người quá chật!”
Hoắc Minh nói nhỏ: “Anh không yêu cô ta!”
Ôn Noãn cười tự giễu.
Cô thản nhiên nói: “Hoắc Minh, chỉ cần giao tình giữa hai nhà họ Hoắc và nhà họ Kiều vẫn tiếp tục, anh và Kiều An sẽ không bao giờ có thể cắt đứt mối quan hệ này! Giống như vụ kiện ly hôn của cô ta, anh có thể buông tay được sao?”
Hoắc Minh không nói gì.
Ôn Noãn cảm thấy rất vô nghĩa, cô rất bình tĩnh nói: “Tôi muốn xuống xe!”
Lần này Hoắc Minh không giữ cô lại nữa, anh mở cửa xe cho cô. Không khí trong lành ùa vào khiến phổi anh đau nhức.
Ôn Noãn rời đi không thèm ngoảnh lại.
Trở lại căn hộ, Tiểu Bạch vẫy đuôi chạy tới, Ôn Noãn đút cho nó thức ăn cho chó: “Ăn từ từ thôi!”
Cô vào phòng tắm tắm rửa.
Cô ném thẳng chiếc váy dính đầy mùi hương của Hoắc Minh vào thùng rác.
Tắm rửa xong xuôi, Ôn Noãn ngồi trong căn hộ rất lâu, cho đến khi tay chân tê dại cô mới nhận ra đã là mười giờ đêm... Tivi vẫn đang mở, còn Tiểu Bạch thì đang nằm gặm xương.
Ôn Noãn đi ra ngoài gọi điện thoại.
“Bác Hoắc, cháu muốn gặp bác!”
…
Nhà họ Hoắc.
Hoắc Chấn Đông nhận được cuộc gọi, cảm thấy khá đắc ý, xem ra con bé đã nghĩ thông suốt!
Ngược lại, bà Hoắc thì đang rơi nước mắt.
Bà ấy nắm tay chồng mình: “Ngày mai ông hãy cư xử thật tốt, cố gắng lấy thêm vài điểm ấn tượng tốt cho Hoắc Minh, nếu không được thì dẫn Minh Châu đi cùng, tôi thấy Ôn Noãn rất thích Minh Châu, luôn chiều con bé về mọi mặt!”
Hoắc Chấn Đông: Minh Châu còn lớn hơn Ôn Noãn một tuổi!
…
Hoắc Chấn Đông tràn đầy kỳ vọng trong lòng, vốn tưởng rằng Ôn Noãn sẽ nhận khối tài sản hàng trăm tỷ của nhà họ, nhưng không ngờ lại bị mắng vốn.
Hoắc Chấn Đông lịch sự tiễn cô về.
Đợi người đã đi xa...
Sắc mặt ông tối sầm: “Gọi Hoắc Minh đến đây!”
Thư ký lập tức thực hiện, chưa đầy nửa tiếng đồng hồ, Hoắc Minh đã tới!
Trong phòng làm việc của chủ tịch tập đoàn nhà họ Hoắc vang lên tiếng sứ vỡ tan tành kèm theo tiếng mắng giận dữ của Hoắc Chấn Đông: “Bố bảo con đi tranh đi giành, chứ không bảo con đi đối phó với nhà họ Khương! Bố và Khương Minh từ trước tới giờ đều có qua lại với nhau, con vì theo đuổi vợ mà suýt nữa đã làm công ty của con trai người ta bị phá sản, khốn kiếp, là ai đã dạy con như thế?”
Hoắc Minh đứng giữa đống đổ nát...
Trán đã bị trầy xước.
Anh nhẹ nhàng lau đi, nói với giọng điệu rất từ tốn: “Bố, chẳng phải con học từ bố sao?”
Hoắc Chấn Đông tức điên người.
Chết tiệt, ông dạy như vậy khi nào?
Ông ấy nói đàn ông phải tranh giành, nhưng cũng phải nể tình mặt mũi của mọi người nữa chứ? Sau những gì ông ấy nói lần trước còn tưởng rằng Hoắc Minh đã trở lại bình thường, nào ngờ thậm chí còn bất thường hơn!
Ông ấy lại mắng thêm vài câu.
Hoắc Minh đột nhiên nói: “Ôn Noãn đã tới tìm bố sao?”
Hoắc Chấn Đông ậm ừ.
Hoắc Minh thờ ơ: “Chuyện của chúng con bố đừng quan tâm, con sẽ lo liệu tốt!”
Hoắc Chấn Đông trừng mắt.
“Xử lý? Xử lý thế nào? Hoắc Minh, bố nói cho con biết, hãy dừng ngay những thủ đoạn lưu manh của con đi, đừng dọa con gái nhà người ta bỏ chạy, vừa rồi Ôn Noãn tới, trông có vẻ con bé vừa mới khóc!”
Dù sao họ cũng là bố con, sao lại không mong con mình tốt chứ?
Hoắc Chấn Đông vỗ vai anh: “Phụ nữ mạnh mẽ đến mấy cũng sợ đàn ông bám chặt! Con cần kiên nhẫn hơn!”
Hoắc Minh dè dặt gật đầu, xoay người rời đi.
Sau khi anh rời đi, Hoắc Chấn Đông gọi thư ký vào: “Đi rồi à?”
Thư ký mỉm cười: “Đi rồi!”
Hoắc Chấn Đông nhàn nhã pha trà, giữa chừng ngừng lại, cười nói: “Hoắc Minh làm rất tốt!”
Thư ký tỏ vẻ khó hiểu.
Hoắc Chấn Đông cười: “Hoắc Minh làm thì cũng đã làm rồi, một người làm bố như tôi nếu vỗ tay khen nó giỏi, làm tốt thì sau này sao có thể nhìn mặt Khương Minh? Tụi nhỏ tranh giành đấu đá để theo đuổi bạn gái là dựa vào bản lĩnh của bản thân, những người bề trên như chúng tôi chỉ có thể giả khờ...”
Thư ký chăm chú chờ đợi: “Vậy Hoắc Minh...”
Hoắc Chấn Đông lại cười: “Nó là con trai của tôi, nó vẫn còn biết quan sát nhìn nhận!”
Thư ký thán phục: ...
…
Chạng vạng tối, Hoắc Minh lái xe đến căn hộ của Ôn Noãn.
Anh bấm chuông.
Ôn Noãn nhìn thấy anh qua mắt mèo, không muốn mở cửa, giọng nói của Hoắc Minh rất lạnh lùng: “Em sẽ muốn xem phần tài liệu này trong tay anh! Nếu em không mở cửa, anh cam đoan sẽ công khai cho mọi người biết ngay lập tức.”
Ôn Noãn mở cửa.
Cánh cửa mở ra, hai người nhìn nhau rất lâu cũng không lên tiếng nói chuyện.
Ánh mắt Hoắc Minh sâu thẳm.
Giọng nói của anh thậm chí còn rất ôn hòa: “Em đến tìm bố anh? Là vì Khương Duệ, vì muốn thoát khỏi anh?”
Cảm giác bất lực quen thuộc đó lại ập tới Ôn Noãn.
Cô thực sự rất mệt mỏi.
Cô gần như cầu xin nói với anh: “Khương Duệ và tôi chẳng có gì cả! Hoắc Minh, anh có thể để cho tôi có mối quan hệ xã hội bình thường và bạn bè bình thường được không?”
“Anh sẽ ghen tị!”
Hoắc Minh đứng ở cửa, nói rất nhỏ nhẹ: “Đương nhiên anh biết em và cậu ta không thể nào, bởi vì trong lòng em vẫn còn nghĩ đến anh, nhưng mà Ôn Noãn, mỗi khi anh nhìn thấy cậu ta đưa em về nhà, cậu ta đỡ em lên xe, anh rất để tâm!”
Anh đưa phần tài liệu trên tay mình cho cô.
“Xem cái này đi, anh nghĩ em sẽ biết nên lựa chọn như thế nào!”
Ôn Noãn biết bây giờ chuyện gì anh cũng dám làm nên cô nhanh chóng mở ra xem.
Chỉ vừa mới nhìn thoáng qua, sắc mặt cô đã tái nhợt.
Trong đó chứa đựng một số chứng cứ phi pháp của Khương Minh, chỉ cần một trong số đó bị lộ ra ngoài, luật sư Khương Minh sẽ gặp rắc rối, thậm chí danh tiếng sẽ bị hủy hoại.
Những ngón tay thon dài của Ôn Noãn cuộn lại.
Cô chợt ngước mắt lên: “Hoắc Minh! Anh điên rồi!”
Hoắc Minh đưa tay lên sờ vào gương mặt lạnh lùng của cô, cười nhạt: “Anh biết em rất kính trọng Khương Minh và cũng rất thích Khương Sinh, chắc em luôn hy vọng bọn họ đều sống tốt, đúng không?”...
Ôn Noãn đứng đó, im lặng nhìn phần tài liệu.
Từng giọt nước mắt rơi xuống.
Cô cảm thấy có thứ gì đó đang lặng lẽ bị mất đi, chẳng hạn như... Sự tự do!
Nước mắt làm nhòe đi nét chữ.
Mãi cho đến khi nhìn không rõ nữa, cô mới ngước mắt lên, nở nụ cười yếu ớt: “Hoắc Minh, anh đã thắng! Bây giờ tôi hứa với anh, sau này tôi sẽ không bao giờ gặp Khương Duệ, không liên lạc với Khương Duệ nữa... Anh hài lòng rồi chứ? Hài lòng rồi thì anh lập tức cút đi!”
Cô không muốn nhìn thấy anh!
Cô không muốn gặp anh một chút nào.
Hoắc Minh không nhúc nhích, cô lặp lại lần nữa: “Luật sư Hoắc, anh Hoắc... Anh yên tâm, từ giờ trở đi tôi sẽ không gặp người mà không được anh cho phép, tôi gặp ai, tiếp xúc với ai, đều sẽ đợi anh cho phép trước, hài lòng rồi chứ?”
Chương 189: Chó sói nhỏ, Chu Mộ Ngôn!
Lời nói của Ôn Noãn đầy vẻ mỉa mai.
Trái tim của Hoắc Minh đau đớn dữ dội, anh cúi đầu, rất lâu sau mới gọi tên cô: “Ôn Noãn…”
Ôn Noãn không lên tiếng.
Cô im lặng xé nát phần tài liệu thành từng mảnh.
Rồi ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt cô như đang nhìn một người xa lạ: “Hoắc Minh, hy vọng anh giữ đúng lời hứa!”
Ánh mắt anh sâu thẳm, anh gọi điện và chấm dứt mọi sức ép đang gây ra cho công ty Công Nghệ Khương Duệ.
Tất cả đã kết thúc...
Hoắc Minh nhìn bóng lưng cự tuyệt của cô, muốn chạm vào cô, nhưng cả người Ôn Noãn lập tức cứng đờ. Anh rút ngón tay lại, gượng cười: “Anh không chạm vào em! Ôn Noãn, nấu cơm cho anh đi!”
Ôn Noãn không trả lời.
Hoắc Minh không nhịn được ôm cô từ phía sau, anh tựa cằm vào vai cô thì thầm: “Nấu cho anh một bữa cơm đi, đã lâu rồi anh chưa được ăn một bữa ngon, không có em ở bên cạnh, đêm đến anh không thể nào ngủ được.”
Anh luôn... Nhớ cô!
Ôn Noãn đẩy anh ra.
Cô đứng dưới bóng cửa sổ, nhẹ nhàng nói: “Hoắc Minh, khi tôi muốn yêu anh thì anh không cho tôi cơ hội, bây giờ tôi không muốn nữa! Ngoài ra… Tôi có thể không gặp Khương Duệ, nhưng tôi không thể quay lại với anh, nếu anh tiếp tục dùng thủ đoạn cưỡng ép, tôi không ngại cá chết lưới rách!”
Cô từ từ quay người lại, khẽ nói: “Luật sư Hoắc cũng có sự riêng tư, tôi nghĩ người nổi tiếng như anh rất chú trọng đến điều này, dù sao nếu có một chút sơ sẩy thì sẽ hủy hoại hình tượng hoàn hảo của anh, không phải sao?”
Hoắc Minh không hề hoảng hốt.
Anh ở bên cạnh Ôn Noãn đã lâu, việc cô biết được điều gì đó là chuyện bình thường. Tất nhiên, chẳng bị ảnh hưởng gì nếu lan truyền những điều đó.
Nhưng bây giờ cô đang tức giận như vậy, anh sẵn sàng nhượng bộ một chút.
“Anh về trước... Em nhớ phải ăn cơm nhé!” Giọng điệu của anh rất ôn hòa, dường như chuyển sang thâm tình trìu mến, như thể những lời uy hiếp trong tối nay chưa từng xảy ra.
Lúc rời đi, Hoắc Minh nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô.
Ôn Noãn cứng đờ, phản cảm với sự đụng chạm của anh.
Anh ngẩn người, khàn giọng nói: “Ôn Noãn, anh biết em hận anh, nhưng anh không hề hối hận!”
Ôn Noãn cười lạnh.
Tất nhiên anh không hề hối hận, bởi vì anh chẳng mất thứ gì…
…
Ngày hôm sau, Ôn Noãn đến trung tâm âm nhạc, bắt đầu bận rộn với công việc.
Hoắc Minh gọi đến nhiều lần, cô đều không trả lời.
Anh thường xuyên tặng hoa và đặt bữa ăn từ khách sạn cao cấp cho cô nhưng Ôn Noãn chưa bao giờ đón nhận.
Một tuần sau, Bạch Vi gọi điện đến.
“Ôn Noãn, Khương Duệ sẽ đến phía Nam làm ăn kinh doanh, chuyến bay lúc hai giờ chiều! Tớ nghe Cảnh Sâm nói có thể ít nhất là một năm hoặc nhiều nhất là hai năm, cậu ta sẽ không trở lại trong thời gian ngắn!”
Ôn Noãn cầm điện thoại, đứng trước cửa sổ sát đất.
Cô khẽ ừ.
Bạch Vi nhỏ giọng hỏi: “Cậu... Có muốn đến tiễn cậu ta không?”
Ôn Noãn hơi ngẩng mặt lên, một lúc sau mới nói: “Không đi đâu, cậu chào thay tớ… Không, cũng không cần đâu.”
Bạch Vi khẽ thở dài.
Sau khi cúp điện thoại, Ôn Noãn vẫn đứng đó, nhìn lên trời xanh mây trắng.
Khương Duệ đi rồi...
Nhưng cô sẽ luôn nhớ mãi trong đêm đen tối nhất đó, chính Khương Duệ đã bước ra từ trong đêm đen và trao hơi ấm cho cô, cô cũng nhớ người đó đã nói với cô vào lúc cô suy sụp: “Ôn Noãn, chúng ta hãy thử đi!”
Khương Duệ, tôi hy vọng cả đời cậu sẽ không lo không nghĩ.
…
Gần trưa, thư ký đi vào: “Tổng giám Ôn, tài xế cô cần tuyển đã đến rồi. Vậy... Bây giờ cô có muốn gặp cậu ta không?”
Ôn Noãn nhẹ nhàng nói: “Cho cậu ta vào đi!”
Cô nhân viên lễ tân đỏ mặt ra ngoài, Ôn Noãn thấy hơi kỳ lạ, vô duyên vô cớ sao lại đỏ mặt thế!
Một lúc sau thì cô đã hiểu.
Cửa phòng làm việc mở ra, người tài xế đó bước vào, đập vào mắt cô đầu tiên là một đôi chân siêu dài, sau đó là gương mặt trẻ trung trông như yêu nghiệt.
Đôi mắt hoa đào hẹp dài, sống mũi thẳng tắp, đôi môi mỏng.
Trông giống như một con sói nhỏ đạt tiêu chuẩn!
Ôn Noãn từ chối không hề nghĩ ngợi: “Có lẽ cậu đi nhầm chỗ rồi, chỗ chúng tôi đang tuyển tài xế.”
Con sói nhỏ ném một phần tài liệu lên bàn.
“Vị trí mà ông đây ứng tuyển là tài xế!”
Ông...
Ôn Noãn cúi đầu xem tài liệu.
Chu Mộ Ngôn, 23 tuổi người thành phố H! 185 cm, số đo ba vòng...
Ôn Noãn ho nhẹ: “Cậu Chu, vì một số lý do nên có lẽ chúng tôi chưa thể tuyển dụng cậu.”
Chu Mộ Ngôn cúi người ngồi lên bàn làm việc của cô: “Ông đây là tay đua xe chuyên nghiệp, lái xe cho một công ty nhỏ như công ty của cô, cô có biết đã nể mặt cô rồi không?”
Ôn Noãn cau mày.
Cô bình tĩnh nói: “Lương tháng tám ngàn, không bao gồm chỗ ở, nếu đồng ý làm thì cứ ở lại!”
Cô nghĩ, vị cậu ấm này nhất định sẽ không chịu làm!
Không ngờ con sói nhỏ lại cười ha hả.
Cậu ta tiến lại gần cô: “Thẻ của ông đây đã bị tịch thu, cô trả lương tám ngàn tệ không bao gồm chỗ ở, cô muốn để ông đây ngủ ngoài đường sao? Với ngoại hình này của ông đây thì chẳng an toàn chút nào!”
Ôn Noãn cúi đầu xử lý những việc khác.
Cô nhẹ nhàng nói: “Với ngoại hình này của cậu, lương tháng tám mươi ngàn tệ cũng không thành vấn đề.”
Con sói nhỏ đột nhiên nhảy dựng lên: “Khốn kiếp! Ông đây không phải trai bao đâu!”
Ôn Noãn bấm đường dây nội bộ, bảo thư ký mời cậu ta ra ngoài, ngôi miếu nhỏ của cô không chứa nổi vị phật lớn, nếu giữ lại thì toàn bộ nhân viên nữ của trung tâm âm nhạc sẽ không thể làm việc được mất.
Thư ký đỏ mặt, cảm thấy thật đáng tiếc.
Con sói nhỏ khá tức giận: “Ông đây bằng lòng lái xe cho cô, là phần mộ tổ tiên nhà cô đã phù hộ đấy, cô biết không? Khốn kiếp!”
Đúng lúc này, dì Nguyễn cầm hộp cơm đi tới.
Bà ấy đến để đưa cơm trưa cho Ôn Noãn, vừa đến nơi đã thấy một người đàn ông cao lớn đang đứng trong phòng làm việc, trông cậu ta rất đẹp trai.
Gương mặt thật đẹp! Cả người đều sáng lấp lánh.
Dì Nguyễn vui mừng khôn xiết!
Con sói nhỏ Chu Mộ Ngôn nghe thấy Ôn Noãn gọi tiếng mẹ, lập tức bước tới đỡ dì Nguyễn ngồi xuống, cầm lấy hộp cơm trên tay, rất ân cần lễ phép: “Gọi cô chứ nhỉ! Trời nóng như vậy sao cô lại tự mình tới đây? Chẳng phải cháu là tài xế của Tổng Giám đốc Ôn sao, từ giờ trở đi cô gọi điện cho cháu, cháu sẽ đến đón cô ngay! Nhìn xem làn da trắng mịn này bị phơi nắng rồi.”
Dì Nguyễn tỉ mỉ đánh giá, cười đến tận mang tai.
Ôn Noãn không nói nên lời: Chắc là tốt nghiệp Học viện Trung Hý đây!
Chu Mộ Ngôn ngồi xuống cạnh dì Nguyễn, chớp mắt: “Lương tháng tám ngàn, không có chỗ ở!”
Bị chú cún con ngoan ngoãn nhìn bằng ánh mắt tin tưởng như vậy, dì Nguyễn kìm lòng không được, không nhịn được hỏi Ôn Noãn: “Chỗ chúng ta không có ký túc xá à?”
Thư ký nhanh chóng trả lời thay cho Ôn Noãn: “Chỉ có ký túc xá nữ thôi!”
Dì Nguyễn thấy vô cùng đáng tiếc.
Thật là một đứa trẻ đẹp trai, ngoan ngoãn biết bao!
Người đàn ông vừa tự xưng mình là “ông đây”, nãy giờ đều nhìn bà ấy bằng ánh mắt tin tưởng, ánh mắt đó đủ để trông nhà vượng cửa, lòng của dì Nguyễn mềm nhũn: “Ở chỗ mẹ vẫn còn một phòng trống, để Tiểu Chu đến ở chỗ của mẹ đi!"
Ôn Noãn phản đối.
Người trước mặt này lại chẳng rõ lai lịch, sao có thể để cậu ta chung sống với dì Nguyễn?
Nhưng dì Nguyễn thật lòng rất thích, bà ấy dành cả buổi chiều trò chuyện với con sói nhỏ, khi rời đi, bà thỏa mãn đến mức yêu cầu Ôn Noãn nhất định phải giữ lại con sói nhỏ.
Lòng Ôn Noãn mềm nhũn đi khi nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của dì Nguyễn.
Sau khi bố qua đời, tâm trạng của dì Nguyễn luôn không tốt, để món đồ tạo niềm vui như vậy bên cạnh bà ấy, chắc sẽ khiến tâm trạng tốt hơn!
Ôn Noãn lật xem tài liệu, nhẹ giọng nói: “Buổi chiều đi khám sức khỏe, nếu không có vấn đề gì thì ngày mai đi làm!”
Chu Mộ Ngôn đang rung chân, bỗng nhiên nhảy dựng lên.
“Kiểm tra sức khỏe? Con mẹ nó khắp người ông đây đều là bệnh!”
Ôn Noãn bấm máy nội bộ: “Mời cậu Chu này ra ngoài!”
Chu Mộ Ngôn giơ tay đầu hàng: “Được, được, tôi đi, tôi đi... Cô đi chung với tôi!”
“Tiểu Văn...”
“Được rồi được rồi, tôi tự đi!”
Ôn Noãn khẽ mỉm cười: “Tôi đợi báo cáo sức khỏe của cậu!”
Chu Mộ Ngôn nhếch môi, nghiêng người về phía trước: “Ông đây sẽ cho cô biết, cả người của ông đây từ trên xuống dưới đều là khỏe mạnh nhất!”
…
“Gọi tôi là Tổng Giám đốc Ôn, còn nữa sau này nếu còn tự xưng là ông đây, một lần tôi sẽ trừ lương một trăm!"
…
Chu Mộ Ngôn sải đôi chân dài đi về phía cửa, đột nhiên quay người lại, đôi mắt hoa đào lóe lên biểu cảm kì dị: “Tổng Giám đốc Ôn, ngày mai gặp lại!”
Trong lòng Ôn Noãn dâng lên một cảm giác quái lạ.
Cô có thể nhận ra Chu Mộ Ngôn có xuất thân khá giả, chỉ riêng đôi giày cậu ta mang đã trị giá mấy chục ngàn, đồng hồ trên tay là bộ sưu tập đồ cổ của Patek Philippe, nên cô cũng không quá lo lắng cậu ta sẽ có ý đồ xấu với dì Nguyễn. .
Dù sao cũng chỉ là một cậu ấm nhà giàu bỏ nhà ra đi.
Ngày hôm sau.
Chu Mộ Ngôn mang theo báo cáo khám sức khỏe đến.
Cậu ta trèo lên bàn làm việc của Ôn Noãn, thổi nhẹ: “Toàn bộ đều tốt nhất!”
Ôn Noãn liếc cậu ta một cái: “Đi xuống!”
Chu Mộ Ngôn đặt tay chân dài xuống, uể oải nói: “Từ giờ trở đi, tôi sẽ đi theo Tổng Giám đốc Ôn phải không? Gọi tôi, tôi sẽ đến ngay… Cô yêu cầu tôi làm gì cũng được! Tất nhiên, tôi giỏi nhất là lái xe, kỹ thuật lái xe của tôi rất tốt, Tổng Giám đốc Ôn có muốn thử không?”
Vẻ mặt Ôn Noãn vô cảm nói: “Ngoài lái xe cho tôi, công ty còn có xe tải chuyên vận chuyển một số thiết bị, tới lúc đó sẽ có người phụ trách chuyên môn tới bàn giao với cậu.”
“Khốn kiếp! Xem tôi như một con trâu để sai ư!”
“Cô đã bao giờ thấy có người nào đẹp trai như tôi làm nghề bốc vác chưa?”
…
“Trước mặt có một câu lạc bộ Hắc Mã, tuyển người quanh năm!”
…
Chu Mộ Ngôn tiến gần hơn, giọng điệu quyến rũ nói: “Không phải ai cũng có thể chiếm được cơ thể của tôi đâu!”
Cậu ta chớp chớp mắt.
Ôn Noãn chân thành nói: “Thật ra cậu rất thích hợp làm việc ở chỗ đó. Tôi tin rằng chỉ trong vòng hai tháng cậu sẽ nổi tiếng ở thành phố B và sẽ đứng vị trí đầu bảng ở đó, ở chỗ này của tôi quả thật là lãng phí một thân bản lĩnh của cậu,”
Chu Mộ Ngôn có chút không hài lòng.
Cậu ta lấy điện thoại ra gọi điện: “Dì Nguyễn, Tổng Giám đốc Ôn bảo cháu đi làm trai bao!”
Ôn Noãn sửng sốt.
Tại sao cậu ta lại có số điện thoại của dì Nguyễn? Thằng nhóc này...
Kết quả là dì Nguyễn cảm thấy đau lòng cho con vịt nhỏ, mắng Ôn Noãn một trận và yêu cầu cô đưa cậu ta về nhà ăn tối và ở lại qua đêm.
Ôn Noãn cúp điện thoại, cúi đầu tiếp tục xem tài liệu.
Một lúc sau, cô mới nhẹ giọng nói: “Vòi nước trong phòng vệ sinh tầng hai bị hỏng rồi, cậu đi sửa đi.”
Chu Mộ Ngôn sải đôi chân dài của mình.
Vãi! Ra đòn trả thù ư!
Cậu ta sửa vòi nước làm áo sơ mi ướt hết, thế là cởi áo ra luôn rồi đi lại trong cả trung tâm âm nhạc, tất cả các giáo viên nữ dù lớn tuổi hay trẻ tuổi khi đi ngang qua đều đỏ mặt nhưng lại không nhịn được không thể không nhìn.
Vòng eo săn chắc, đường hông cong và cơ bụng tám múi!
Chẳng khác nào là phúc lợi mà Tổng Giám đốc Ôn ban tặng!
Với dáng vẻ phong trần như vậy, Chu Mộ Ngôn lên xe của Ôn Noãn rồi ngồi vào ghế lái chính. Vừa bước vào, cậu ta đã phàn nàn: “Xe cũ quá rồi! Muốn tôi lái chiếc xe này à?”
Ôn Noãn ngồi phía sau xem tài liệu, nghe vậy nhẹ nhàng nói: “Xe tải còn tệ hơn nữa!”
Cô thấy thân trên của cậu ta đang cởi trần: “Mau mặc áo vào đi!”
“Áo ướt rồi, không thể mặc được!”
“Có phải cô cố ý kêu tôi sửa vòi nước, thực ra là thèm muốn cơ thể của tôi... Cho cô xem miễn phí không cần trả thêm tiền!”
…
Ôn Noãn cau mày: “Lúc khám sức khỏe có phải cậu quên khám khoa thần kinh?”
Chu Mộ Ngôn khởi động xe.
Một lúc sau, cậu ta mới khẽ ừ: “Tôi làm thêm phần nam khoa cho Tổng Giám đốc Ôn xem nhé?”
Ôn Noãn thật sự muốn hôm nay đuổi cậu ta đi!
Miệng lưỡi thật đê tiện!
Cô quyết định sau đêm nay sẽ để cậu ta ở chỗ dì Nguyễn để đặc biệt phục vụ bà ấy.