-
Chương 186-187
Chương 186: Chỉ có anh mới có thể làm cô khóc!
Lúc Ôn Noãn rời đi, cô bắt gặp Hoắc Minh tại cửa thang máy, trên tay anh đang cầm tài liệu, hình như đến đây để bàn chuyện gì đó.
Hoắc Minh ra khỏi thang máy, Ôn Noãn đi vào.
Khi thang máy sắp đóng cửa, anh đưa tay chặn lại.
Đã lâu rồi anh không gặp Ôn Noãn nên rất nhớ cô, muốn chạm vào cô, nhưng cuối cùng anh chỉ dè dặt hỏi: “Dạo này em thế nào rồi?”
Ôn Noãn tựa người lên vách thang máy.
Cô uể oải nhìn anh, một lúc lâu mới ậm ừ: "Cũng không tệ!"
Hoắc Minh nhìn cô chăm chú.
Anh khàn giọng nói: “Tối nay anh cũng tham dự tiệc mừng. Em… sẽ khiêu vũ với Khương Duệ à?”
Ôn Noãn hơi giật mình.
Thực ra cô chưa hề hẹn trước với Khương Duệ, cô và Khương Duệ cũng chưa đến mức đó. Tuy nhiên, nếu Khương Duệ đến, khiêu vũ cũng chỉ là cách giao tiếp bình thường mà thôi.
Nên Ôn Noãn không phủ nhận.
Sắc mặt Hoắc Minh càng trầm xuống hơn, nhưng lại không hề tỏ ra bất mãn mà dịu dàng thốt lời: "Chúc vui vẻ!"
Nói xong, anh rời đi.
Ôn Noãn cảm thấy cả người lạnh cóng.
Không biết tại sao cô lại cảm thấy Hoắc Minh đáng sợ hơn nhiều so với lúc anh còn dây dưa với cô! Cách anh nhìn cô cho biết anh sẽ không bỏ cuộc, nhưng biểu hiện lại vô cùng hào phóng.
Ôn Noãn không còn muốn tham dự tiệc tối.
Nhưng với tư cách là một trong mười thanh niên tiêu biểu, gần đây cô lại được chú ý như vậy, mấy ông chủ ở thành phố B sẽ không bỏ qua cho cô, mấy lần điện thoại thúc giục cô phải đến đó.
……
Bữa tối được tổ chức trên tầng 32 của khách sạn Lệ Tinh.
Lụa là thơm tho, tóc mai yểu điệu.
Đây là cơ hội để cô mở rộng mạng lưới quan hệ nên hiển nhiên Ôn Noãn sẽ không vì tình cảm cá nhân mà từ bỏ cơ hội này, cô cầm sâm banh giao lưu với mọi người.
Bạch Vi cũng tới, cô ấy kéo Cảnh Sâm, nhờ anh giới thiệu một số tài nguyên tốt cho Ôn Noãn.
Ôn Noãn cư xử đúng mực.
Cô phớt lờ ánh nhìn từ tầng hai...
Hoắc Minh một thân u phục đứng trên lầu hai, dựa vào lan can yên lặng quan sát Ôn Noãn, ý trong mắt rõ đến mức Bạch Vi cũng không thể xem nhẹ.
Cô ấy thì thầm vào tai Ôn Noãn: "Nhìn anh ta đi, sau khi chia tay cậu thì anh ta vẫn chẳng có cô nào, ánh mắt kia thật là..."
Ôn Noãn không cần nhìn cũng đoán được.
Khi bọn họ vẫn còn bên nhau, Hoắc Minh luôn có nhu cầu rất lớn, anh thường xuyên nhìn cô bằng ánh mắt cầu “yêu” như vậy. Anh đẹp trai còn cực kỳ hấp dẫn, hiếm có phụ nữ nào cưỡng lại được anh.
Rất nhiều danh viện* đang lén nhìn anh...
*Danh viện: người phụ nữ đẹp và nổi tiếng.
Ngủ với luật sư Hoắc là ước mơ của rất nhiều phụ nữ ở thành phố B.
Nhưng Ôn Noãn chẳng muốn chút nào, cô phớt lờ ánh mắt của anh, coi như anh không tồn tại.
Cô nhận lời mời của những người đàn ông khác, khiêu vũ với họ, cô cố gắng vạch ra ranh giới rõ ràng với anh, để người ngoài biết cô đã không còn liên quan gì đến người nhà họ Hoắc.
Một lúc lâu sau thì Khương Duệ tới.
Dạo gần đây Khương Duệ rất bận, hình như đã một tuần rồi cậu ta không đến gặp cô.
Khương Duệ tới, hơi liếc nhìn về phía tầng hai.
Hoắc Minh ôn tồn nâng ly sâm banh về phía cậu ta!
Vẻ gợi cảm đó khiến tất cả phụ nữ ở đây rung động trong lòng, Bạch Vi còn thì thầm bên tai Ôn Noãn: “Tên này trừ việc thiếu đòn thì vẻ ngoài quá đẹp mà, hơn nữa những người trong giới tuy khá đẹp trai nhưng vẫn kém tên họ Hoắc kia một tí!"
Ôn Noãn ho nhẹ: “Tớ có nên nói chuyện này cho Cảnh Sâm không?”
Bạch Vi vội xin tha.
Lúc này Khương Duệ đi tới, mời Ôn Noãn khiêu vũ: "Cô Ôn, liệu tôi có vinh dự này không?"
Bạch Vi che mặt.
Ôi, lúc anh chàng Khương Duệ này nghiêm túc vẫn có chút quyến rũ ấy chứ!
Ôn Noãn khẽ mỉm cười, đặt tay mình lên tay Khương Duệ , nhận lời mời của cậu ta.
Cô biết Hoắc Minh vẫn đang nhìn cô, cô cũng biết hiện tại rất có thể anh sẽ bóp vụn cái ly kia, nhưng cô không muốn vì anh mà thay đổi cuộc đời mình.
Ôn Noãn và Khương Duệ khiêu vũ đã thành tiêu điểm của mọi người!
Ai ai cũng nhìn hai người ôm nhau nhảy múa rồi quay sang nhìn luật sư Hoắc.
Trận chiến ngươi chết ta sống sắp diễn ra rồi đúng không?
Liệu luật sư Hoắc có đánh ngay tại đây luôn không nhỉ, hoặc lặp tức kéo cô Ôn đi?
Buổi tiệc này sẽ phát sóng trực tiếp trên cả thành phố B...
Khi mọi người đang hưng phấn, Hoắc Minh giẫm từng bước lên tấm thảm trắng xuống sảnh tầng 1, lịch lãm và tuấn tú, quả thật như người đang bước ra từ trong tranh.
Hoắc Minh đi tới bên đàn dương cầm, thì thầm vài câu, nhạc công trẻ tuổi liền rời khỏi.
Anh ngồi xuống, ngón tay thon dài đặt lên phím đàn đen trắng, chơi bài “Sonate Ánh Trăng” một cách điêu luyện.
Là bài Ôn Noãn thích nhất!
Hoắc Minh chơi dương cầm nhưng ánh mắt luôn nhìn Ôn Noãn, nồng nàn tình sâu.
Anh vốn đẹp...
Chỉ một cử chỉ này thôi đã khiến phụ nữ muốn thét lên!
Người yêu cũ khiêu vũ với người khác, người đàn ông thâm tình lại vì cô mà đàn bản nhạc đệm, còn nhìn với ánh mắt say đắm như vậy, chẳng một ai cưỡng nổi... Dáng vẻ này của Hoắc Minh đã chiếm được trái tim của tất cả phụ nữ!
Như chính anh đã nói, điều anh muốn dễ như trở bàn tay!
Ôn Noãn từ từ cứng đờ...
Cô không thể nào nhảy được nữa!
Rõ ràng là một bữa tối tốt đẹp, nhưng bữa tiệc lại bị anh phá hỏng!
Hoắc Minh, tại sao anh luôn làm tôi khóc?
Tại sao...chỉ có anh mới có thể khiến tôi khóc?
Khi Ôn Noãn nhận ra, khóe mắt cô đã long lanh ánh nước.
Nhưng người khởi xướng vẫn ngồi trước cây đàn trìu mến nhìn cô, giọng điệu dịu dàng: “Ôn Noãn, tối nay chơi vui không?”
Tim Ôn Noãn kịch liệt chập trùng.
Cô tự nhủ mình không thể mất bình tĩnh, cô không thể… khiến mình mất mặt trước mọi người!
Cô run run môi, cố gắng gượng cười đáp: "Nếu luật sư Hoắc không làm phiền tôi, tôi nghĩ tôi sẽ càng vui hơn!"
Hoắc Minh cụp mắt xuống, cười khẽ.
Anh không làm được! Ôn Noãn, lúc anh nhìn thấy em khiêu vũ với người khác, anh rất tức giận! Nhưng anh không biết phải làm sao mới tốt, nên anh đàn dương cầm cho em nghe, anh muốn em vui vẻ! Tại sao... Anh đã khiến em không được thoải mái hay sao? Nếu em không vui, anh có thể thay đổi, đổi mãi đến khi em vui mới thôi, có được không?"
Những lời đậm mùi trà xanh đó khiến ai ai cũng sốc!
Bạch Vi nhéo đùi, mặc niệm cho Ôn Noãn!
Bạn tốt của cô ấy sao lại chọc phải người đàn ông khó đối phó như vậy? Thật lắm mưu kế mà!
Nếu ai không biết còn tưởng chính Ôn Noãn đã phản bội Hoắc Minh!
Ôn Noãn xoay người rời đi.
Giờ khắc này cô đã quên đi tất cả, quên cả đây là buổi phát sóng trực tiếp, cô chỉ biết mình muốn trốn khỏi Hoắc Minh!
Khi rời đi, khóe mắt lóng lánh nước.
Hoắc Minh chặn cô lại trước cửa thang máy: “Em giận à?”
Ôn Noãn đẩy anh ra.
Cô quay lại nói: "Hoắc Minh, rốt cuộc anh muốn sao hả? Tôi cầu xin anh, với điều kiện của anh thì cả tá cô gái muốn nhào lên, đừng quấy rầy tôi nữa, có được không? Tôi không chơi nổi nữa, cầu anh thả tôi đi!"
Hoắc Minh đẩy cô vào thang máy, đóng lại, ngăn đám người muốn hóng chuyện bên ngoài.
Trong thang máy chỉ có hai người họ.
Ôn Noãn khóc...
Nơi trái tim Hoắc Minh khẽ nhói, anh nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, nhẹ giọng nói: “Có rất nhiều người muốn ngủ với anh, nhưng anh chỉ muốn ngủ với em mà thôi! Ôn Noãn... Đừng chọc giận anh, anh không biết nếu anh tức giận sẽ gây nên chuyện gì đâu! Dạo gần đây... Khương Duệ không hay quấy rầy em nữa đúng hay không?”
Đôi mắt Ôn Noãn đột nhiên mở to.
Giọng điệu của Hoắc Minh vẫn ôn hòa: “Anh chỉ dùng vài thủ đoạn khiến cậu ta bận đến mức không có thời gian mà thôi. Ôn Noãn, có lẽ sau này cậu ta sẽ bận hơn, hoặc… Gặp phải chút chuyện gì nữa, anh không dám đảm bảo!”
Chương 187: Đây đều là tác phẩm của Hoắc Minh!
Ôn Noãn tức giận đến run người.
Cô phẫn nộ nhưng bất lực: “Hoắc Minh, anh buộc tôi phải không còn bạn bè, người thân bên cạnh thì anh mới vui vẻ, phải không?”
Hoắc Minh cười lạnh.
"Khương Duệ thì tính là loại bạn nào của em, hả?"
"Suy nghĩ của cậu ta đối với em đã rõ như ban ngày, đến cả người qua đường còn biết!"
……
Ôn Noãn biết Hoắc Minh không phải nói đùa, muốn đạt được thứ gì đó, anh sẽ sẵn sàng nỗ lực, nếu anh nói muốn đối phó Khương Duệ thì chắc chắn là sự thật.
Ôn Noãn không dám mạo hiểm.
Khương Duệ là bạn của cô, đã giúp đỡ cô rất nhiều lần, cô thà xa lánh người bạn này còn hơn làm hại cậu ta.
Nhưng trong lòng cô lại hận!
Rõ ràng cô không làm gì sai, chỉ là vô tình thích một người, hóa ra thích đã trở thành một cái tội, nếu đã như vậy, cô thà rằng chưa bao giờ yêu Hoắc Minh!
Ôn Noãn cụp mắt xuống, cười.
Cô khẽ khàng nói: “Anh không yêu tôi, anh chỉ nhìn món đồ chơi yêu quý của mình bị lấy đi nên thẹn quá hóa giận mà thôi! Hoắc Minh… Tình yêu không phải là chiếm hữu, mà là thành toàn!”
Hoắc Minh vô cảm: "Giống Khương Duệ hay sao?... Muốn mà không lấy được thì sao gọi là thích?"
Ít nhất Hoắc Minh anh sẽ không như vậy.
Anh đã muốn cái gì thì chắc chắn phải có được!
Ôn Noãn không nói gì.
Hoắc Minh tiến lên một bước, đưa tay chạm vào mặt cô, Ôn Noãn quay mặt đi.
……
“Bây giờ đến cả chạm em cũng không cho anh chạm nữa hay sao?”
……
Hoắc Minh buông tay, đứng trước gương vuốt phẳng áo sơ mi, ánh mắt anh trong gương bắt gặp ánh mắt của cô.
Cửa thang máy mở ra.
Khương Duệ đứng bên ngoài, dịu dàng nhìn Ôn Noãn: “Tôi đưa cậu về!”
Thân thể Ôn Noãn hơi cương.
Cô nghĩ tới lời cảnh báo của Hoắc Minh.
Khương Duệ lại nhẹ nhàng ôm vai cô, nhỏ giọng nói: "Sắp khóc rồi! Về đi!"
Ôn Noãn ngơ ngác.
Cô liếc nhìn Khương Duệ rồi ngoan ngoãn lên xe cùng cậu ta.
……
Hừng đông, tiền sảnh khách sạn.
Hoắc Minh đứng dưới ánh đèn mờ nhìn Ôn Noãn lên xe Khương Duệ, cười nhạt.
Ôn Noãn, em không cho anh bước tới!
Vậy thì... anh chỉ còn cách đợi em tự cất bước về phía anh!
……
Ôn Noãn có lời muốn nói với Khương Duệ, Khương Duệ cũng nhận thấy.
Cậu ta châm một điếu thuốc khi dừng đèn đỏ, rít một hơi: “Cậu muốn nói gì?”
Ôn Noãn nghiêng đầu nhìn cậu ta, nhẹ giọng nói: “Khương Duệ, chúng ta đừng qua lại với nhau nữa!”
"Bởi vì Hoắc Minh?"
Ôn Noãn không phủ nhận.
Cô và Khương Duệ còn chưa đến mức đó, cô không muốn vì cô mà cậu ta lại lún sâu vào, lẽ ra cậu ta phải có một cuộc sống tốt đẹp, nếu vì cô thì không đáng.
Khương Duệ chậm rãi hút thuốc.
Khi đèn xanh bật lên, cậu ta nhẹ nhàng nhấn ga, mãi đến khi đưa Ôn Noãn về đến tận nhà.
Cậu ta dựa lưng vào ghế, nhẹ giọng nói: “Ôn Noãn, anh đã thích em từ lâu rồi! Anh đã bỏ cuộc một lần, chắc là vào lúc cãi nhau với Cố Trường Khanh trong nhà hàng ,vì anh thấy Hoắc Minh cũng thích em. Anh từ bỏ vì anh không bằng anh ấy, hơn nữa nhà họ Khương cũng không bằng nhà họ Hoắc! Nhưng lần này... Anh không muốn bỏ cuộc!"
Khương Duệ quay đầu nhìn cô: “Dù là thua trắng tay!”
Ôn Noãn không biết nên nói gì!
Thậm chí cô còn không hứa hẹn với Khương Duệ bất cứ điều gì, nhưng cậu ta lại sẵn sàng mạo hiểm đến thế, nếu là cô năm hai mươi tuổi thì chắc chắn sẽ cùng tiến cùng lùi với cậu ta, nhưng giờ cô đã hai lăm, đã qua cái thời bốc đồng ấy.
"Khương Duệ!"
Ôn Noãn nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cô muốn nói lời xin lỗi, nhưng trước đây cô cũng từng thích một người rất nhiều.
Thích một người không sai.
Dáng vẻ cô nặng nề là vậy nhưng Khương Duệ lại chỉ khúc khích cười.
Cậu ta nói: "Ôn Noãn, đây là việc của đàn ông! Mọi chuyện đều do anh tự nguyện, em không cần phải chịu gánh nặng tâm lý gì cả!"
Sao Ôn Noãn lại không mang gánh nặng đây?
Cô trở về căn hộ, lẳng lặng ngồi trên chiếc ghế sô pha nhỏ.
Tiểu Bạch cuộn tròn bên cạnh cô...
Điện thoại đã ở trong tay, cô do dự nửa đêm, cuối cùng cũng không gọi cho Hoắc Minh.
……
Nửa tháng tiếp theo, cô không hề gặp lại Khương Duệ.
Tuy nhiên, trong tin tức tài chính và kinh tế lại thường nhìn thấy công ty Khoa học và Kỹ thuật Minh Duệ của Khương Duệ trong danh sách, hầu hết là những tin tức kinh tế tiêu cực, thậm chí liên quan đến sự đứt gãy của mắt xích tài chính.
Ôn Noãn gọi điện cho Bạch Vi, mời cô ấy đi uống cà phê.
Hai rưỡi chiều, vẻ mặt Bạch Vi rất tốt, cô ấy ngồi xuống đối diện Ôn Noãn, nói: "Người bận rộn như cậu hiếm khi đến tìm tôi, chẳng lẽ là vì chuyện của Khương Duệ hay sao?"
Ôn Noãn cười: “Rõ thế sao?”
"Siêu rõ luôn!"
Bạch Vi gọi cà phê, nhấp một ngụm rồi thấp giọng nói: “Tôi nghe Cảnh Sâm nói tình hình công ty Khương Duệ hiện đang rất tệ, ngoài vấn đề tài sản còn có một số tranh chấp pháp lý! Nếu không sai thì hiện tại Khương Duệ phải làm một ngày mười tám tiếng.”
Ôn Noãn khẽ giật mình.
Sự bất lực kia lại quay trở lại.
Cô cười khổ: “Là tác phẩm của Hoắc Minh sao?”
Bạch Vi không trả lời thẳng, cô ấy nhẹ nhàng nắm tay Ôn Noãn: “Đạo hành Hoắc Minh quá cao, xét về thực lực và quan hệ thì Khương Duệ kém xa anh ta, nhưng Khương Duệ lại cứng đầu như vậy! Ôn Noãn, cậu khuyên cậu ấy chút đi!”
Ôn Noãn từng khuyên.
Khương Duệ nói: Dù là thua trắng ta!
Ôn Noãn nhẹ nhàng khuấy cà phê trong cốc, một lúc lâu sau mới mỉm cười: “Tớ sẽ!”
Bạch Vi nắm chặt tay cô.
Trên thực tế, bọn họ đều biết, thuyết phục Khương Duệ cũng vô dụng, bởi vì mục đích của Khương Duệ không phải ở cùng Ôn Noãn, cậu ta chỉ đang trút giận cho Ôn Noãn mà thôi.
Nếu muốn dừng chuyện này thì chỉ có mỗi Hoắc Minh!
Ôn Noãn uống xong cà phê, cô chậm rãi đi bộ về căn hộ thay vì bắt taxi.
Chiếc Continental vàng kim của Hoắc Minh đậu phía dưới.
Anh đang ngồi trong xe hút thuốc, cửa bên kia mở, như đang đợi ai.
Khi Ôn Noãn đi tới, anh ngước mắt lên, chăm chú nhìn cô.
Ôn Noãn lên xe, cô nhìn về phía trước, bình tĩnh hỏi: “Hoắc Minh, rốt cuộc anh muốn sao?”
Hoắc Minh dập điếu thuốc, cười nhẹ.
"Đau lòng cho Khương Duệ rồi sao?"
"Anh muốn gì chẳng phải em đã biết rồi? Anh chỉ muốn em cam đoan sẽ không gặp Khương Duệ nữa mà thôi, rất khó hay sao?"
Ôn Noãn khiếp sợ trước sự vô liêm sỉ của anh.
Anh bày ra kế hoạch khiến công ty của Khương Duệ gần như phá sản chỉ vì muốn cô không gặp Khương Duệ nữa mà thôi?!
“Hoắc Minh, anh thật quá đáng!”
Hoắc Minh nhìn chằm chằm cô hồi lâu, cười lạnh: "Anh còn chưa kêu em về lại bên cạnh anh, sống chung với anh mà bảo là quá đáng hay sao?"
“Sống chung?"
Hoắc Minh ân cần giải thích với cô: “Chúng ta chỉ ăn cùng ngủ mà thôi!”
Ôn Noãn bỗng nhiên im lặng, cô ngồi bên cạnh anh, im lặng đến khó tin.
Hoắc Minh ngắm nhìn khuôn mặt của cô...
Anh đã nhiều ngày không gặp cô, nếu không có Khương Duệ thì cô cũng không lên xe của anh chứ đừng nói đến việc nói chuyện với anh.
Không hiểu sao Hoắc Minh cảm thấy hơi ghen tị!
Rốt cuộc Ôn Noãn cũng động, cô mở tủ lạnh nhỏ trong xe, lấy ra một lon Coca ướp lạnh, dùng tay mở nắp ra... Hoắc Minh chỉ nhìn chứ không ngăn cô lại.
Coca lạnh như băng... Đổ thẳng xuống quần anh.
Nhiệt độ rét lạnh khiến Hoắc Minh suýt nữa nhảy dựng lên!
Anh ngước mắt lên nhìn cô, đôi mắt tĩnh mịch!
Ôn Noãn nghiến răng nghiến lợi: "Hoắc Minh, anh cứ thử ngăn tôi xem!"
Nói xong, cô mở cửa xe bước xuống xe nhưng Hoắc Minh lại ấn cô xuống rồi khóa cửa xe. Giọng anh khàn khàn: “Em làm ướt quần của anh mà muốn bỏ chạy à? Không định chịu trách nhiệm lau sạch à?”
Ôn Noãn dùng sức rút tay ra nhưng không được, bị anh kéo qua lau sạch chỗ ấy... Lau một hồi, yết hầu Hoắc Minh nhấp nhô: “Ôn Noãn, em cố ý đúng không?"
Ôn Noãn dùng sức hất anh ra.
Hoắc Minh vẫn nhìn chằm chằm cô, khuôn mặt anh tuấn như kiềm chế một loại cảm xúc gì đó.
Ánh mắt cả hai đầy ẩn ý.
Hoắc Minh nhẹ giọng nói: “Ôn Noãn, đã lâu rồi anh không có làm, rất muốn!”
Vành mắt Ôn Noãn hơi đỏ lên...
Là người thì sẽ có nhu cầu, nhưng sao Hoắc Minh vẫn có thể tự tin nói anh muốn làm chuyện ấy với cô sau khi đã tổn thương cô? Cô lại cảm giác được sự bất bình đẳng giữa hai người họ.
Cô hơi ngẩng đầu lên, kiềm chế bản thân không làm chuyện mất lý trí.
Sau đó cô dùng hết sức lực, bình tĩnh nói: "Xin lỗi, tôi chẳng muốn chút nào!"
Cô tưởng anh sẽ tức giận…
Không ngờ Hoắc Minh lại không hề tức giận, không những không tức giận mà còn dùng tay nhẹ nhàng xoa xoa khuôn mặt thanh tú của cô, giống như vô số lần trước đây!
Sự dịu dàng như vậy khiến trái tim Ôn Noãn đau nhói!
Hoắc Minh nhẹ nhàng nói: "Chiếc xe này người ngoài sẽ không nhìn rõ được bên trong xe. Ôn Noãn, anh thật sự rất nhớ em!"
……
Ôn Noãn giật mình.
Sau đó cô bị anh ôm chặt vào lòng.
Cô nghiến răng nghiến lợi: "Hoắc Minh, anh muốn làm gì?"
Anh ôm lấy chiếc eo thon của cô, khàn giọng dỗ dành: “Đừng cử động, nếu không anh không dám đảm bảo sẽ làm gì em! Ngoan nhé… Ai bảo em đổ Coca lên người anh, anh vốn chỉ định đến thăm em một lát mà thôi! Hừ... Ôn Noãn...anh rất nhớ em..."
Ôn Noãn trốn không thoát.
Cô chỉ có thể quay mặt đi, lựa chọn không nhìn cũng không nghe...
Lúc Ôn Noãn rời đi, cô bắt gặp Hoắc Minh tại cửa thang máy, trên tay anh đang cầm tài liệu, hình như đến đây để bàn chuyện gì đó.
Hoắc Minh ra khỏi thang máy, Ôn Noãn đi vào.
Khi thang máy sắp đóng cửa, anh đưa tay chặn lại.
Đã lâu rồi anh không gặp Ôn Noãn nên rất nhớ cô, muốn chạm vào cô, nhưng cuối cùng anh chỉ dè dặt hỏi: “Dạo này em thế nào rồi?”
Ôn Noãn tựa người lên vách thang máy.
Cô uể oải nhìn anh, một lúc lâu mới ậm ừ: "Cũng không tệ!"
Hoắc Minh nhìn cô chăm chú.
Anh khàn giọng nói: “Tối nay anh cũng tham dự tiệc mừng. Em… sẽ khiêu vũ với Khương Duệ à?”
Ôn Noãn hơi giật mình.
Thực ra cô chưa hề hẹn trước với Khương Duệ, cô và Khương Duệ cũng chưa đến mức đó. Tuy nhiên, nếu Khương Duệ đến, khiêu vũ cũng chỉ là cách giao tiếp bình thường mà thôi.
Nên Ôn Noãn không phủ nhận.
Sắc mặt Hoắc Minh càng trầm xuống hơn, nhưng lại không hề tỏ ra bất mãn mà dịu dàng thốt lời: "Chúc vui vẻ!"
Nói xong, anh rời đi.
Ôn Noãn cảm thấy cả người lạnh cóng.
Không biết tại sao cô lại cảm thấy Hoắc Minh đáng sợ hơn nhiều so với lúc anh còn dây dưa với cô! Cách anh nhìn cô cho biết anh sẽ không bỏ cuộc, nhưng biểu hiện lại vô cùng hào phóng.
Ôn Noãn không còn muốn tham dự tiệc tối.
Nhưng với tư cách là một trong mười thanh niên tiêu biểu, gần đây cô lại được chú ý như vậy, mấy ông chủ ở thành phố B sẽ không bỏ qua cho cô, mấy lần điện thoại thúc giục cô phải đến đó.
……
Bữa tối được tổ chức trên tầng 32 của khách sạn Lệ Tinh.
Lụa là thơm tho, tóc mai yểu điệu.
Đây là cơ hội để cô mở rộng mạng lưới quan hệ nên hiển nhiên Ôn Noãn sẽ không vì tình cảm cá nhân mà từ bỏ cơ hội này, cô cầm sâm banh giao lưu với mọi người.
Bạch Vi cũng tới, cô ấy kéo Cảnh Sâm, nhờ anh giới thiệu một số tài nguyên tốt cho Ôn Noãn.
Ôn Noãn cư xử đúng mực.
Cô phớt lờ ánh nhìn từ tầng hai...
Hoắc Minh một thân u phục đứng trên lầu hai, dựa vào lan can yên lặng quan sát Ôn Noãn, ý trong mắt rõ đến mức Bạch Vi cũng không thể xem nhẹ.
Cô ấy thì thầm vào tai Ôn Noãn: "Nhìn anh ta đi, sau khi chia tay cậu thì anh ta vẫn chẳng có cô nào, ánh mắt kia thật là..."
Ôn Noãn không cần nhìn cũng đoán được.
Khi bọn họ vẫn còn bên nhau, Hoắc Minh luôn có nhu cầu rất lớn, anh thường xuyên nhìn cô bằng ánh mắt cầu “yêu” như vậy. Anh đẹp trai còn cực kỳ hấp dẫn, hiếm có phụ nữ nào cưỡng lại được anh.
Rất nhiều danh viện* đang lén nhìn anh...
*Danh viện: người phụ nữ đẹp và nổi tiếng.
Ngủ với luật sư Hoắc là ước mơ của rất nhiều phụ nữ ở thành phố B.
Nhưng Ôn Noãn chẳng muốn chút nào, cô phớt lờ ánh mắt của anh, coi như anh không tồn tại.
Cô nhận lời mời của những người đàn ông khác, khiêu vũ với họ, cô cố gắng vạch ra ranh giới rõ ràng với anh, để người ngoài biết cô đã không còn liên quan gì đến người nhà họ Hoắc.
Một lúc lâu sau thì Khương Duệ tới.
Dạo gần đây Khương Duệ rất bận, hình như đã một tuần rồi cậu ta không đến gặp cô.
Khương Duệ tới, hơi liếc nhìn về phía tầng hai.
Hoắc Minh ôn tồn nâng ly sâm banh về phía cậu ta!
Vẻ gợi cảm đó khiến tất cả phụ nữ ở đây rung động trong lòng, Bạch Vi còn thì thầm bên tai Ôn Noãn: “Tên này trừ việc thiếu đòn thì vẻ ngoài quá đẹp mà, hơn nữa những người trong giới tuy khá đẹp trai nhưng vẫn kém tên họ Hoắc kia một tí!"
Ôn Noãn ho nhẹ: “Tớ có nên nói chuyện này cho Cảnh Sâm không?”
Bạch Vi vội xin tha.
Lúc này Khương Duệ đi tới, mời Ôn Noãn khiêu vũ: "Cô Ôn, liệu tôi có vinh dự này không?"
Bạch Vi che mặt.
Ôi, lúc anh chàng Khương Duệ này nghiêm túc vẫn có chút quyến rũ ấy chứ!
Ôn Noãn khẽ mỉm cười, đặt tay mình lên tay Khương Duệ , nhận lời mời của cậu ta.
Cô biết Hoắc Minh vẫn đang nhìn cô, cô cũng biết hiện tại rất có thể anh sẽ bóp vụn cái ly kia, nhưng cô không muốn vì anh mà thay đổi cuộc đời mình.
Ôn Noãn và Khương Duệ khiêu vũ đã thành tiêu điểm của mọi người!
Ai ai cũng nhìn hai người ôm nhau nhảy múa rồi quay sang nhìn luật sư Hoắc.
Trận chiến ngươi chết ta sống sắp diễn ra rồi đúng không?
Liệu luật sư Hoắc có đánh ngay tại đây luôn không nhỉ, hoặc lặp tức kéo cô Ôn đi?
Buổi tiệc này sẽ phát sóng trực tiếp trên cả thành phố B...
Khi mọi người đang hưng phấn, Hoắc Minh giẫm từng bước lên tấm thảm trắng xuống sảnh tầng 1, lịch lãm và tuấn tú, quả thật như người đang bước ra từ trong tranh.
Hoắc Minh đi tới bên đàn dương cầm, thì thầm vài câu, nhạc công trẻ tuổi liền rời khỏi.
Anh ngồi xuống, ngón tay thon dài đặt lên phím đàn đen trắng, chơi bài “Sonate Ánh Trăng” một cách điêu luyện.
Là bài Ôn Noãn thích nhất!
Hoắc Minh chơi dương cầm nhưng ánh mắt luôn nhìn Ôn Noãn, nồng nàn tình sâu.
Anh vốn đẹp...
Chỉ một cử chỉ này thôi đã khiến phụ nữ muốn thét lên!
Người yêu cũ khiêu vũ với người khác, người đàn ông thâm tình lại vì cô mà đàn bản nhạc đệm, còn nhìn với ánh mắt say đắm như vậy, chẳng một ai cưỡng nổi... Dáng vẻ này của Hoắc Minh đã chiếm được trái tim của tất cả phụ nữ!
Như chính anh đã nói, điều anh muốn dễ như trở bàn tay!
Ôn Noãn từ từ cứng đờ...
Cô không thể nào nhảy được nữa!
Rõ ràng là một bữa tối tốt đẹp, nhưng bữa tiệc lại bị anh phá hỏng!
Hoắc Minh, tại sao anh luôn làm tôi khóc?
Tại sao...chỉ có anh mới có thể khiến tôi khóc?
Khi Ôn Noãn nhận ra, khóe mắt cô đã long lanh ánh nước.
Nhưng người khởi xướng vẫn ngồi trước cây đàn trìu mến nhìn cô, giọng điệu dịu dàng: “Ôn Noãn, tối nay chơi vui không?”
Tim Ôn Noãn kịch liệt chập trùng.
Cô tự nhủ mình không thể mất bình tĩnh, cô không thể… khiến mình mất mặt trước mọi người!
Cô run run môi, cố gắng gượng cười đáp: "Nếu luật sư Hoắc không làm phiền tôi, tôi nghĩ tôi sẽ càng vui hơn!"
Hoắc Minh cụp mắt xuống, cười khẽ.
Anh không làm được! Ôn Noãn, lúc anh nhìn thấy em khiêu vũ với người khác, anh rất tức giận! Nhưng anh không biết phải làm sao mới tốt, nên anh đàn dương cầm cho em nghe, anh muốn em vui vẻ! Tại sao... Anh đã khiến em không được thoải mái hay sao? Nếu em không vui, anh có thể thay đổi, đổi mãi đến khi em vui mới thôi, có được không?"
Những lời đậm mùi trà xanh đó khiến ai ai cũng sốc!
Bạch Vi nhéo đùi, mặc niệm cho Ôn Noãn!
Bạn tốt của cô ấy sao lại chọc phải người đàn ông khó đối phó như vậy? Thật lắm mưu kế mà!
Nếu ai không biết còn tưởng chính Ôn Noãn đã phản bội Hoắc Minh!
Ôn Noãn xoay người rời đi.
Giờ khắc này cô đã quên đi tất cả, quên cả đây là buổi phát sóng trực tiếp, cô chỉ biết mình muốn trốn khỏi Hoắc Minh!
Khi rời đi, khóe mắt lóng lánh nước.
Hoắc Minh chặn cô lại trước cửa thang máy: “Em giận à?”
Ôn Noãn đẩy anh ra.
Cô quay lại nói: "Hoắc Minh, rốt cuộc anh muốn sao hả? Tôi cầu xin anh, với điều kiện của anh thì cả tá cô gái muốn nhào lên, đừng quấy rầy tôi nữa, có được không? Tôi không chơi nổi nữa, cầu anh thả tôi đi!"
Hoắc Minh đẩy cô vào thang máy, đóng lại, ngăn đám người muốn hóng chuyện bên ngoài.
Trong thang máy chỉ có hai người họ.
Ôn Noãn khóc...
Nơi trái tim Hoắc Minh khẽ nhói, anh nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, nhẹ giọng nói: “Có rất nhiều người muốn ngủ với anh, nhưng anh chỉ muốn ngủ với em mà thôi! Ôn Noãn... Đừng chọc giận anh, anh không biết nếu anh tức giận sẽ gây nên chuyện gì đâu! Dạo gần đây... Khương Duệ không hay quấy rầy em nữa đúng hay không?”
Đôi mắt Ôn Noãn đột nhiên mở to.
Giọng điệu của Hoắc Minh vẫn ôn hòa: “Anh chỉ dùng vài thủ đoạn khiến cậu ta bận đến mức không có thời gian mà thôi. Ôn Noãn, có lẽ sau này cậu ta sẽ bận hơn, hoặc… Gặp phải chút chuyện gì nữa, anh không dám đảm bảo!”
Chương 187: Đây đều là tác phẩm của Hoắc Minh!
Ôn Noãn tức giận đến run người.
Cô phẫn nộ nhưng bất lực: “Hoắc Minh, anh buộc tôi phải không còn bạn bè, người thân bên cạnh thì anh mới vui vẻ, phải không?”
Hoắc Minh cười lạnh.
"Khương Duệ thì tính là loại bạn nào của em, hả?"
"Suy nghĩ của cậu ta đối với em đã rõ như ban ngày, đến cả người qua đường còn biết!"
……
Ôn Noãn biết Hoắc Minh không phải nói đùa, muốn đạt được thứ gì đó, anh sẽ sẵn sàng nỗ lực, nếu anh nói muốn đối phó Khương Duệ thì chắc chắn là sự thật.
Ôn Noãn không dám mạo hiểm.
Khương Duệ là bạn của cô, đã giúp đỡ cô rất nhiều lần, cô thà xa lánh người bạn này còn hơn làm hại cậu ta.
Nhưng trong lòng cô lại hận!
Rõ ràng cô không làm gì sai, chỉ là vô tình thích một người, hóa ra thích đã trở thành một cái tội, nếu đã như vậy, cô thà rằng chưa bao giờ yêu Hoắc Minh!
Ôn Noãn cụp mắt xuống, cười.
Cô khẽ khàng nói: “Anh không yêu tôi, anh chỉ nhìn món đồ chơi yêu quý của mình bị lấy đi nên thẹn quá hóa giận mà thôi! Hoắc Minh… Tình yêu không phải là chiếm hữu, mà là thành toàn!”
Hoắc Minh vô cảm: "Giống Khương Duệ hay sao?... Muốn mà không lấy được thì sao gọi là thích?"
Ít nhất Hoắc Minh anh sẽ không như vậy.
Anh đã muốn cái gì thì chắc chắn phải có được!
Ôn Noãn không nói gì.
Hoắc Minh tiến lên một bước, đưa tay chạm vào mặt cô, Ôn Noãn quay mặt đi.
……
“Bây giờ đến cả chạm em cũng không cho anh chạm nữa hay sao?”
……
Hoắc Minh buông tay, đứng trước gương vuốt phẳng áo sơ mi, ánh mắt anh trong gương bắt gặp ánh mắt của cô.
Cửa thang máy mở ra.
Khương Duệ đứng bên ngoài, dịu dàng nhìn Ôn Noãn: “Tôi đưa cậu về!”
Thân thể Ôn Noãn hơi cương.
Cô nghĩ tới lời cảnh báo của Hoắc Minh.
Khương Duệ lại nhẹ nhàng ôm vai cô, nhỏ giọng nói: "Sắp khóc rồi! Về đi!"
Ôn Noãn ngơ ngác.
Cô liếc nhìn Khương Duệ rồi ngoan ngoãn lên xe cùng cậu ta.
……
Hừng đông, tiền sảnh khách sạn.
Hoắc Minh đứng dưới ánh đèn mờ nhìn Ôn Noãn lên xe Khương Duệ, cười nhạt.
Ôn Noãn, em không cho anh bước tới!
Vậy thì... anh chỉ còn cách đợi em tự cất bước về phía anh!
……
Ôn Noãn có lời muốn nói với Khương Duệ, Khương Duệ cũng nhận thấy.
Cậu ta châm một điếu thuốc khi dừng đèn đỏ, rít một hơi: “Cậu muốn nói gì?”
Ôn Noãn nghiêng đầu nhìn cậu ta, nhẹ giọng nói: “Khương Duệ, chúng ta đừng qua lại với nhau nữa!”
"Bởi vì Hoắc Minh?"
Ôn Noãn không phủ nhận.
Cô và Khương Duệ còn chưa đến mức đó, cô không muốn vì cô mà cậu ta lại lún sâu vào, lẽ ra cậu ta phải có một cuộc sống tốt đẹp, nếu vì cô thì không đáng.
Khương Duệ chậm rãi hút thuốc.
Khi đèn xanh bật lên, cậu ta nhẹ nhàng nhấn ga, mãi đến khi đưa Ôn Noãn về đến tận nhà.
Cậu ta dựa lưng vào ghế, nhẹ giọng nói: “Ôn Noãn, anh đã thích em từ lâu rồi! Anh đã bỏ cuộc một lần, chắc là vào lúc cãi nhau với Cố Trường Khanh trong nhà hàng ,vì anh thấy Hoắc Minh cũng thích em. Anh từ bỏ vì anh không bằng anh ấy, hơn nữa nhà họ Khương cũng không bằng nhà họ Hoắc! Nhưng lần này... Anh không muốn bỏ cuộc!"
Khương Duệ quay đầu nhìn cô: “Dù là thua trắng tay!”
Ôn Noãn không biết nên nói gì!
Thậm chí cô còn không hứa hẹn với Khương Duệ bất cứ điều gì, nhưng cậu ta lại sẵn sàng mạo hiểm đến thế, nếu là cô năm hai mươi tuổi thì chắc chắn sẽ cùng tiến cùng lùi với cậu ta, nhưng giờ cô đã hai lăm, đã qua cái thời bốc đồng ấy.
"Khương Duệ!"
Ôn Noãn nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cô muốn nói lời xin lỗi, nhưng trước đây cô cũng từng thích một người rất nhiều.
Thích một người không sai.
Dáng vẻ cô nặng nề là vậy nhưng Khương Duệ lại chỉ khúc khích cười.
Cậu ta nói: "Ôn Noãn, đây là việc của đàn ông! Mọi chuyện đều do anh tự nguyện, em không cần phải chịu gánh nặng tâm lý gì cả!"
Sao Ôn Noãn lại không mang gánh nặng đây?
Cô trở về căn hộ, lẳng lặng ngồi trên chiếc ghế sô pha nhỏ.
Tiểu Bạch cuộn tròn bên cạnh cô...
Điện thoại đã ở trong tay, cô do dự nửa đêm, cuối cùng cũng không gọi cho Hoắc Minh.
……
Nửa tháng tiếp theo, cô không hề gặp lại Khương Duệ.
Tuy nhiên, trong tin tức tài chính và kinh tế lại thường nhìn thấy công ty Khoa học và Kỹ thuật Minh Duệ của Khương Duệ trong danh sách, hầu hết là những tin tức kinh tế tiêu cực, thậm chí liên quan đến sự đứt gãy của mắt xích tài chính.
Ôn Noãn gọi điện cho Bạch Vi, mời cô ấy đi uống cà phê.
Hai rưỡi chiều, vẻ mặt Bạch Vi rất tốt, cô ấy ngồi xuống đối diện Ôn Noãn, nói: "Người bận rộn như cậu hiếm khi đến tìm tôi, chẳng lẽ là vì chuyện của Khương Duệ hay sao?"
Ôn Noãn cười: “Rõ thế sao?”
"Siêu rõ luôn!"
Bạch Vi gọi cà phê, nhấp một ngụm rồi thấp giọng nói: “Tôi nghe Cảnh Sâm nói tình hình công ty Khương Duệ hiện đang rất tệ, ngoài vấn đề tài sản còn có một số tranh chấp pháp lý! Nếu không sai thì hiện tại Khương Duệ phải làm một ngày mười tám tiếng.”
Ôn Noãn khẽ giật mình.
Sự bất lực kia lại quay trở lại.
Cô cười khổ: “Là tác phẩm của Hoắc Minh sao?”
Bạch Vi không trả lời thẳng, cô ấy nhẹ nhàng nắm tay Ôn Noãn: “Đạo hành Hoắc Minh quá cao, xét về thực lực và quan hệ thì Khương Duệ kém xa anh ta, nhưng Khương Duệ lại cứng đầu như vậy! Ôn Noãn, cậu khuyên cậu ấy chút đi!”
Ôn Noãn từng khuyên.
Khương Duệ nói: Dù là thua trắng ta!
Ôn Noãn nhẹ nhàng khuấy cà phê trong cốc, một lúc lâu sau mới mỉm cười: “Tớ sẽ!”
Bạch Vi nắm chặt tay cô.
Trên thực tế, bọn họ đều biết, thuyết phục Khương Duệ cũng vô dụng, bởi vì mục đích của Khương Duệ không phải ở cùng Ôn Noãn, cậu ta chỉ đang trút giận cho Ôn Noãn mà thôi.
Nếu muốn dừng chuyện này thì chỉ có mỗi Hoắc Minh!
Ôn Noãn uống xong cà phê, cô chậm rãi đi bộ về căn hộ thay vì bắt taxi.
Chiếc Continental vàng kim của Hoắc Minh đậu phía dưới.
Anh đang ngồi trong xe hút thuốc, cửa bên kia mở, như đang đợi ai.
Khi Ôn Noãn đi tới, anh ngước mắt lên, chăm chú nhìn cô.
Ôn Noãn lên xe, cô nhìn về phía trước, bình tĩnh hỏi: “Hoắc Minh, rốt cuộc anh muốn sao?”
Hoắc Minh dập điếu thuốc, cười nhẹ.
"Đau lòng cho Khương Duệ rồi sao?"
"Anh muốn gì chẳng phải em đã biết rồi? Anh chỉ muốn em cam đoan sẽ không gặp Khương Duệ nữa mà thôi, rất khó hay sao?"
Ôn Noãn khiếp sợ trước sự vô liêm sỉ của anh.
Anh bày ra kế hoạch khiến công ty của Khương Duệ gần như phá sản chỉ vì muốn cô không gặp Khương Duệ nữa mà thôi?!
“Hoắc Minh, anh thật quá đáng!”
Hoắc Minh nhìn chằm chằm cô hồi lâu, cười lạnh: "Anh còn chưa kêu em về lại bên cạnh anh, sống chung với anh mà bảo là quá đáng hay sao?"
“Sống chung?"
Hoắc Minh ân cần giải thích với cô: “Chúng ta chỉ ăn cùng ngủ mà thôi!”
Ôn Noãn bỗng nhiên im lặng, cô ngồi bên cạnh anh, im lặng đến khó tin.
Hoắc Minh ngắm nhìn khuôn mặt của cô...
Anh đã nhiều ngày không gặp cô, nếu không có Khương Duệ thì cô cũng không lên xe của anh chứ đừng nói đến việc nói chuyện với anh.
Không hiểu sao Hoắc Minh cảm thấy hơi ghen tị!
Rốt cuộc Ôn Noãn cũng động, cô mở tủ lạnh nhỏ trong xe, lấy ra một lon Coca ướp lạnh, dùng tay mở nắp ra... Hoắc Minh chỉ nhìn chứ không ngăn cô lại.
Coca lạnh như băng... Đổ thẳng xuống quần anh.
Nhiệt độ rét lạnh khiến Hoắc Minh suýt nữa nhảy dựng lên!
Anh ngước mắt lên nhìn cô, đôi mắt tĩnh mịch!
Ôn Noãn nghiến răng nghiến lợi: "Hoắc Minh, anh cứ thử ngăn tôi xem!"
Nói xong, cô mở cửa xe bước xuống xe nhưng Hoắc Minh lại ấn cô xuống rồi khóa cửa xe. Giọng anh khàn khàn: “Em làm ướt quần của anh mà muốn bỏ chạy à? Không định chịu trách nhiệm lau sạch à?”
Ôn Noãn dùng sức rút tay ra nhưng không được, bị anh kéo qua lau sạch chỗ ấy... Lau một hồi, yết hầu Hoắc Minh nhấp nhô: “Ôn Noãn, em cố ý đúng không?"
Ôn Noãn dùng sức hất anh ra.
Hoắc Minh vẫn nhìn chằm chằm cô, khuôn mặt anh tuấn như kiềm chế một loại cảm xúc gì đó.
Ánh mắt cả hai đầy ẩn ý.
Hoắc Minh nhẹ giọng nói: “Ôn Noãn, đã lâu rồi anh không có làm, rất muốn!”
Vành mắt Ôn Noãn hơi đỏ lên...
Là người thì sẽ có nhu cầu, nhưng sao Hoắc Minh vẫn có thể tự tin nói anh muốn làm chuyện ấy với cô sau khi đã tổn thương cô? Cô lại cảm giác được sự bất bình đẳng giữa hai người họ.
Cô hơi ngẩng đầu lên, kiềm chế bản thân không làm chuyện mất lý trí.
Sau đó cô dùng hết sức lực, bình tĩnh nói: "Xin lỗi, tôi chẳng muốn chút nào!"
Cô tưởng anh sẽ tức giận…
Không ngờ Hoắc Minh lại không hề tức giận, không những không tức giận mà còn dùng tay nhẹ nhàng xoa xoa khuôn mặt thanh tú của cô, giống như vô số lần trước đây!
Sự dịu dàng như vậy khiến trái tim Ôn Noãn đau nhói!
Hoắc Minh nhẹ nhàng nói: "Chiếc xe này người ngoài sẽ không nhìn rõ được bên trong xe. Ôn Noãn, anh thật sự rất nhớ em!"
……
Ôn Noãn giật mình.
Sau đó cô bị anh ôm chặt vào lòng.
Cô nghiến răng nghiến lợi: "Hoắc Minh, anh muốn làm gì?"
Anh ôm lấy chiếc eo thon của cô, khàn giọng dỗ dành: “Đừng cử động, nếu không anh không dám đảm bảo sẽ làm gì em! Ngoan nhé… Ai bảo em đổ Coca lên người anh, anh vốn chỉ định đến thăm em một lát mà thôi! Hừ... Ôn Noãn...anh rất nhớ em..."
Ôn Noãn trốn không thoát.
Cô chỉ có thể quay mặt đi, lựa chọn không nhìn cũng không nghe...