-
Chương 179-181
Chương 179: Ông Kiều, chúng ta không có bất cứ quan hệ gì!
Kiều An nhìn Ôn Noãn chằm chằm.
Chiếc váy màu xanh nhạt được ưa chuộng, thần sắc rất tốt.
Kiều An tức giận đến phát điên.
Tại sao trạng thái của Ôn Noãn lại tốt như thế? Rõ ràng Hoắc Minh không cần cô ta nữa, tại sao cô ta vẫn có thể sống thoải mái, còn có thể trở thành người xuất sắc như vậy?
Cô ta tuyệt đối không cho phép Ôn Noãn thăng quan tiến chức thuận lợi!
Giọng Kiều An nhẹ nhàng: “Nghe nói cô sắp đoạt giải, hôm nay tôi tới đây để tặng cô một món quà đặc biệt!”
Thư ký mang trà lên.
Ôn Noãn thản nhiên uống trà: “Cô Kiều có lòng quá! Nhưng mà chúng ta đâu thân thiết tới vậy nhỉ?”
Kiều An nhẹ nhàng lấy một con dao từ trong túi ra.
Trên mặt cô ta hiện lên vẻ điên cuồng: “Tôi tặng một chút máu tươi, để cô Ôn vui vẻ thêm một chút!”
Bạch Vi trợn trắng mắt.
Cô ấy không nhịn được mà trào phúng: “Cô muốn chết thì đừng có chết ở cửa nhà người khác! Hơn nữa Hoắc Minh không có ở đây, không có nhóm máu gấu trúc quý giá để cứu mạng cô đâu, cô tuyệt đối đừng làm loại chuyện lỗ vốn này!”
Ánh mắt Ôn Noãn bình tĩnh, chăm chú nhìn Kiều An.
Kiều An cười đến mức như phát điên: “Hoắc Minh anh ấy không chịu gặp tôi! Nên tôi chỉ có thể đến gặp cô Ôn, cô nói xem… Chỉ cần tôi tự đâm mình, sau đó lại báo cảnh sát nói cô Ôn rắp tâm làm tôi bị thương, Hoắc Minh liệu sẽ nghĩ thế nào về cô?”
“Anh ấy nghĩ thế nào về tôi cũng không liên quan đến tôi! Thế nhưng tính mạng là của cô Kiều, tự cô không biết trân trọng thì người khác cũng không có cách nào!” Ôn Noãn biết Kiều An không dám chết.
Một người ích kỷ đến cực điểm như vậy, sao có thể bỏ lại tất cả mà chết được?
Kiều An cũng chỉ là một cô bé muốn giành lại viên kẹo mà mình đã từng vứt đi mà thôi, còn Ôn Noãn cô đây lại chính là vật hi sinh của vướng mắc tình cảm giữa cô ta và Hoắc Minh.
Trên khóe môi Kiều An mang nụ cười, nhẹ nhàng cứa một đường xuống cổ tay mình.
Cứa xong, cô ta gọi điện thoại cho Kiều Cảnh Niên: “Bố ơi, Ôn Noãn làm con bị thương… Bố mau tới đây cứu con đi! Con chảy nhiều máu quá…”
Cô ta lại gọi cho cảnh sát, gọi cảnh sát tới bắt Ôn Noãn.
Cô ta phải khiến Ôn Noãn thân bại danh liệt! Thanh niên xuất sắc ư? Cứ nằm mơ đi!
Kiều Cảnh Niên đến rất nhanh, ông ấy tiến vào cùng mấy vị cảnh sát.
Kiều An vừa nhìn thấy Kiều Cảnh Niên liền nhào vào lòng ông ấy, bật khóc: “Bố ơi, con chỉ khuyên Ôn Noãn hòa giải với Hoắc Minh thôi, thế nhưng cô ta căm hận con, lấy dao cắt tay con, nói con tại sao còn chưa chết đi!”
Kiều Cảnh Niên ôm vai con gái, ánh mắt phức tạp.
Ông ấy nhìn về phía Ôn Noãn: “Những lời Kiều An nói có phải là sự thật không?”
Ôn Noãn chăm chú nhìn người đàn ông này: Ông ta hỏi cô, có phải là sự thật không?
Trong lòng ông ấy đã tin tưởng Kiều An rồi!
Ha…
Trước đây không lâu ông ấy còn quỳ xuống trước mộ mẹ cô mà nôn ra máu, sống không bằng chết gọi Tiểu Noãn!
Tình cảm của đàn ông, không bằng một con chó!
Ôn Noãn cụp mắt.
May mà cô không có ý định nhận lại ông ta.
Nếu không thì lại thêm một lần khó chịu đựng nổi!
Mặt cô không đổi sắc, lên tiếng: “Là thật hay giả, chúng ta dùng chứng cứ nói chuyện!”
Kiều An nhỏ giọng: “Vết thương trên tay tôi là thật… Cô Ôn, tôi không có lý do gì để chạy tới đây hãm hại cô.”
Biểu cảm của cô ta yếu ớt đáng thương: “Tôi đã định nể mặt Hoắc Minh mà bỏ qua cho cô, thế nhưng cô thật quá đáng, tôi biết cô vẫn còn hận tôi, tôi thực sự không ngờ cô lại muốn tôi chết!”
Giọng Kiều Cảnh Niên bình tĩnh: “Ôn Noãn, cháu xin lỗi Kiều An đi, chú sẽ thuyết phục con bé không đưa chuyện này ra pháp luật!”
Bạch Vi không nhịn được chửi ầm lên!
“Vị họ Kiều này, không phải ông có bệnh gì đó chứ? Nếu người nhà ông có bệnh tâm thần thì đừng thả ra ngoài để cắn người lung tung chứ, cẩn thận chưa hại được người khác đã tự tống mình vào tù đấy!”
Cô ấy biết quan hệ giữa Kiều Cảnh Niên và Ôn Noãn, vô cùng đau lòng!
Kiều! Cảnh! Niên!
So với chú Ôn, ông ta thực sự không bằng một ngón tay của ông ấy!
Ôn Noãn được chú Ôn nâng niu trong lòng bàn tay mà trưởng thành, chưa từng chịu bất kỳ nỗi ấm ức nào. Còn nhớ khi học đại học, chỉ cần trời mưa, chú Ôn sẽ che ô tới đón Ôn Noãn, có lần cổng trường bị ngập, người đàn ông đã ngoài năm mươi tuổi kia còn cõng Ôn Noãn đi qua.
Lúc đó, tất cả các bạn nữ trong lớp, làm gì có ai không ước ao?
Bạch Vi định nói tiếp.
Ôn Noãn nhẹ nhàng cản cô ấy lại: “Không cần đâu!”
Cô nhìn mấy vị cảnh sát đứng bên cạnh, mỉm cười: “Ở đây chúng tôi có camera giám sát, còn có cả âm thanh! Hôm nay cô Kiều đây không hiểu tại sao lại tự cắt cổ tay để hãm hại tôi, có lẽ cô ấy… vừa bị tâm thần vừa phạm tội! Bây giờ tôi sẽ cung cấp chứng cứ, chính thức kiện cô Kiều An tội phỉ báng, bôi nhọ danh dự, nhân phẩm của người khác!”
Ôn Noãn vừa dứt lời, thư ký liền đưa video ra.
Mấy vị cảnh sát lập tức đi tới xem…
Sắc mặt Kiều An thay đổi chóng mặt: “Ôn Noãn, cô quá nham hiểm, cô hãm hại tôi!”
“Câm miệng!” Kiều Cảnh Niên quát cô ta.
Ông ấy vô cùng đau lòng, không thể tưởng tượng nổi Kiều An lại có thể làm ra chuyện như vậy, lại có thể… hãm hại Ôn Noãn! Con bé vẫn luôn là một đứa trẻ rất thông minh lanh lợi, chỉ là hơi tùy hứng mà thôi!
Kiều Cảnh Niên lại nhìn Ôn Noãn, khó khăn lên tiếng: “Chúng ta nói chuyện đi!”
Từ nhỏ hoàn cảnh gia đình của Kiều An đã hơn người, cô ta thích gì thì làm nấy đã quen rồi.
Cô ta không thèm quan tâm mà nói: “Bố còn định nói chuyện gì với cô ta nữa, cùng lắm thì cho cô ta một ít tiền coi như bố thí cho ăn mày!”
Vừa dứt lời, mặt cô ta đã phải hứng một cái tát.
Là Kiều Cảnh Niên ra tay.
Đây là lần đầu tiên Kiều Cảnh Niên đánh Kiều An, đánh xong, hổ khẩu* của ông ấy như muốn nứt ra: “Kiều An, con bé là em gái của con! Con bé là con gái ruột của bố, không phải ăn mày!”
*Kẽ giữa ngón cái và ngón trỏ
Mặt Kiều An trắng bệch.
Sao có thể…
Tại sao bố lại biết được thân thế của Ôn Noãn?
Rõ ràng cô ta đã xé lá thư đó rồi!
Không khí lập tức trở nên tĩnh lặng, mấy vị cảnh sát cũng không thể bình tĩnh, thế mà một nhạc sĩ tiếng tăm lừng lẫy như Kiều Cảnh Niên lại có một đứa con khác, đứa trẻ này từ đâu ra?
Giọng Ôn Noãn lạnh lùng: “Ông Kiều, cơm có thể ăn bừa, nhưng nói không thể nói bừa!”
Cô nhìn thẳng vào mắt ông ấy, gằn từng tiếng: “Tôi họ Ôn, bố của tôi là Ôn Bá Ngôn! Tôi là con của Ôn Bá Ngôn và Lục Tiểu Noãn, không có bất cứ quan hệ gì với ông Kiều đây!”
Môi Kiều Cảnh Niên run run.
Ông ấy chưa bao giờ nghĩ Ôn Noãn lại hận mình tới vậy, hận tới mức không muốn thừa nhận quan hệ với ông ấy.
Tay ông ấy run rẩy, lấy từ trong túi ra một tập tài liệu, đó là một tờ giấy kết quả xét nghiệm ADN, hàng dưới cùng của tờ giấy viết một hàng chữ: [Kết quả giám định: Kiều Cảnh Niên và Ôn Noãn có cùng huyết thống là quan hệ bố con]
Kiều Cảnh Niên nghẹn ngào: “Thế này, cháu vẫn muốn nói chúng ta không có quan hệ gì sao?”
Ôn Noãn nhẹ nhàng cầm lấy tờ giấy kết quả xét nghiệm kia.
Cô nở nụ cười nhạt: “Cuối cùng bây giờ tôi đã hiểu được tại sao mẹ tôi lại phải rời khỏi ông! Ông Kiều, tôi và ông có thể có quan hệ với nhau về mặt di truyền sinh học, nhưng trừ thứ đó ra thì giữa chúng ta không còn bất cứ quan hệ gì khác! Thậm chí, ông là bố của Kiều An, tôi rất ghét ông! Ông xin tôi tha thứ cho Kiều An, vậy ông có từng nghĩ tới tôi đã hi sinh những gì trong chuyện tình cảm với Hoắc Minh hay không… Ông Kiều, đừng đến trước mộ của mẹ tôi quấy rầy bà ấy nữa, bà ấy có bố tôi là đủ rồi, bố tôi thực sự rất yêu bà ấy!”
Ôn Noãn chăm chú nhìn Kiều Cảnh Niên.
Cô chậm rãi xé tờ kết quả xét nghiệm kia thành từng mảnh!
Xé nát! Không để lại dù chỉ một chút dấu vết!
Giống như sự ra đời của cô, luôn luôn chỉ có sự yêu thương che chở của Ôn Bá Ngôn, không hề có sự tồn tại của Kiều Cảnh Niên!
Sắc mặt Kiều Cảnh Niên tái nhợt, không nhịn được lùi về sau.
Ông ấy nhìn chằm chằm vào con gái ruột của mình, không thể tin nổi cô lại có thể tuyệt tình đến thế. Ông ấy vốn tưởng rằng nếu mình nói ra thân thế của Ôn Noãn, cô sẽ giảng hòa với Kiều An, hai người họ có thể trở thành chị em tốt, yêu thương lẫn nhau.
Cuối cùng, lại trở thành hy vọng xa vời!
Ôn Noãn nhắm mắt, nhẹ nhàng lên tiếng: “Ông Kiều, mời ông đưa cô Kiều đi, tạm thời tôi vẫn giữ lại quyền khởi tố của mình, cũng mong ông dạy dỗ lại con gái của mình cho tốt, đừng để cô ta ra ngoài hại người hại mình!”
“Tôi là Ôn Noãn, vĩnh viễn là họ Ôn.”
Trong ngực Ôn Noãn như có một dòng khí huyết cuồn cuộn. Cô không phải khúc gỗ, cô cũng có cảm xúc.
Trong nửa tháng ngắn ngủi, cô đã trải qua không biết bao nhiêu chuyện thăng trầm, cuối cùng không chịu đựng nổi nữa, hôn mê bất tỉnh…
Chương 180: Tôi tới để nói cho mấy người biết, Ôn Noãn đã hi sinh những gì!
Bệnh viện.
Trong phòng bệnh màu trắng toát, Ôn Noãn im lặng nằm đó, bác sĩ cũng bó tay chịu trói, không thể làm gì được!
“Bà Nguyễn, cơ thể của con gái bà không có vấn đề gì, nhưng tiềm thức của cô ấy không muốn tỉnh lại, nên chúng ta chỉ có thể đợi!”
Bạch Vi đỡ dì Nguyễn.
Dì Nguyễn vô cùng hoảng loạn: “Vậy không có cách nào để điều trị sao?”
Bác sĩ lắc đầu.
Do dự một chút, ông ta còn nói: “Gần đây cảm xúc của người bệnh không ổn định, có khi để cô ấy được nghỉ ngơi một chút lại là chuyện tốt.”
Dì Nguyễn không hiểu rõ những kiến thức này, trái tim vẫn treo lơ lửng giữa không trung.
Bạch Vi cũng lo lắng, nhưng cô ấy phải trấn an dì Nguyễn trước: “Chắc không có vấn đề gì lớn đâu ạ, chúng ta cứ để Ôn Noãn ngủ thêm một hai ngày đi.”
Dì Nguyễn rưng rưng nước mắt gật đầu.
Bà ấy bưng một chậu nước ấm, lặng lẽ lau tay cho Ôn Noãn.
Bạch Vi nhìn những ngón tay nhỏ nhắn thon dài kia, trong mắt hiện lên chua xót khó chịu… Dì Nguyễn còn chưa biết, Ôn Noãn sẽ không bao giờ có thể… trở thành một nghệ sĩ dương cầm nữa!
Cô ấy lau nước mắt vừa chảy xuống, Cảnh Sâm cầm đơn thuốc đi tới.
Anh ta hạ giọng, nói: “Sao lại khóc? Ôn Noãn đang yên lành nằm ở đây, đừng ủ rũ nữa, ngoan!”
Bạch Vi liếc anh ta một cái: “Tôi chỉ hơi khó chịu thôi!”
Cảnh Sâm ôm lấy cô ấy.
Anh ta đã không nói với Bạch Vi, vừa rồi anh ta tới hiệu thuốc thấy Diêu Tử An cùng Đinh Tranh đi khám thai, dáng vẻ ngọt ngào dính lấy nhau của hai người kia khiến Cảnh Sâm thấy ghê tởm!
Nhưng mà như vậy rất tốt, Diêu Tử An không cặn bã thì anh ta làm gì có cơ hội.
Cảnh Sâm an ủi dì Nguyễn mấy câu, dì Nguyễn biết anh ta là em họ của Cảnh Từ, không khỏi có chút mất tự nhiên.
Lúc này, tiếng bước chân vang lên ngoài cửa.
Kiều Cảnh Niên cùng bà Kiều tới, vẻ mặt lúng túng, đặc biệt là bà Kiều, vô cùng lo lắng.
Bởi vì Kiều An bị bắt!
Người lớn gặp nhau, cảnh tượng chẳng có gì hay ho, dì Nguyễn cẩn thận đặt tay Ôn Noãn xuống dưới chăn, lạnh lùng nói: “Ông Kiều, ông còn đến đây làm gì? Ông sợ con gái ông hại Ôn Noãn chưa đủ ác sao?”
Kiều Cảnh Niên chăm chú nhìn Ôn Noãn.
Đứa trẻ kia im lặng nằm đó, giống như đang ngủ.
Dì Nguyễn cười chua xót: “Bác sĩ nói con bé không muốn tỉnh lại. Ông Kiều, ông hài lòng chưa?”
Kiều Cảnh Niên nghẹn ngào: “Để tôi sắp xếp bác sĩ cho con bé!”
Bạch Vi không nhịn được, lớn tiếng: “Kiều Cảnh Niên, ông đừng xuất hiện trước mắt Ôn Noãn để kích thích cậu ấy nữa, cho dù là giúp đỡ thì cũng vậy! Tôi cầu xin ông hãy nhận thức rõ thân phận của mình, dù ông có nổi tiếng toàn cầu đi chăng nữa, hiện giờ, ở đây, ông chính là bố của một tên tội phạm!”
Bà Kiều không vui.
Bà ta nghiêm mặt nói: “Kiều An nhà chúng tôi chỉ là tâm trạng không tốt mà thôi, cũng không phải cố ý!”
Bạch Vi cười ha ha một tiếng.
Vẻ mặt cô ấy cũng lạnh xuống: “Tâm trạng không tốt thì có thể ra đường cắn người bừa bãi à? Bà Kiều, tôi nói cho bà biết, vụ kiện này Kiều An chắc chắn phải chịu rồi!”
Bà Kiều cố gắng kiềm chế.
Bà ta cười lạnh: “Ôn Noãn ghi thù trong lòng vì chuyện của Hoắc Minh đúng chứ? Thực sự tính ra thì cô ta đâu mất gì, chẳng biết tại sao cứ phải già mồm cãi láo cái gì chứ!”
Kiều Cảnh Niên quát: “Tố Dung!”
Bà Kiều không nói gì nữa, Kiều Cảnh Niên lại hạ giọng nhẹ nhàng nói chuyện với dì Nguyễn: “Ôn Noãn là máu mủ ruột thịt của tôi, bây giờ mọi người trong nhà bên kia đều đã biết chuyện rồi, bà cụ ở nhà cũng rất mong được nhìn thấy cháu gái! Bà Ôn, tôi hy vọng bà có thể thuyết phục Ôn Noãn nhận tổ quy tông, sau đó tôi sẽ đưa con bé ra nước ngoài để được đào tạo âm nhạc một cách bài bản nhất, để con bé trở thành một nhạc sĩ nổi tiếng trên toàn thế giới!”
Ôn Noãn thừa hưởng tài năng thiên bẩm của ông ấy.
Riêng về điểm này, Kiều An không bằng cô!
Dì Nguyễn hơi do dự, bà ấy không muốn làm chậm trễ sự nghiệp tương lai của đứa trẻ này.
Bạch Vi lại không nhịn nổi: “Kiều Cảnh Niên! Tôi đcm nhà ông!”
Kiều Cảnh Niên nhíu mày.
Đúng lúc này, Hoắc Minh vừa vặn đến cửa phòng bệnh. Anh nghe tin Ôn Noãn vào viện liền lập tức vội vàng chạy tới xem sao.
Bà Kiều nhìn thấy Hoắc Minh thì giống như nhìn thấy quân cứu viện: “Hoắc Minh, cháu nhìn gia đình cô Ôn này, thật là không có lễ độ! Ôn Noãn lớn lên trong hoàn cảnh như thế này, thím nghĩ cô ta chắc chắn cũng chẳng lịch sự hơn là bao đâu!”
Bà ta ra sức khiêu khích, hận không thể dán Kiều An lên cho Hoắc Minh.
Hoắc Minh nhẹ nhàng đẩy tay bà ta ra, nhìn Bạch Vi.
Bạch Vi cũng nhìn anh, sau đó ánh mắt đảo qua mặt hai vợ chồng Kiều Cảnh Niên, nở một nụ cười lạnh lùng xinh đẹp: “Thật đúng lúc! Đều tới hết rồi!”
Cảnh Sâm giữ chặt tay cô ấy: “Bạch Vi, đừng nói nữa!”
Trong mắt Bạch Vi tràn ngập nước mắt.
Cô ấy gạt tay Cảnh Sâm ra, nghẹn ngào nói: “Dựa vào đâu mà không cho tôi nói! Kiều An là tiểu thư, là người, còn Ôn Noãn của chúng tôi thì là cây là cỏ đúng không? Chú Ôn dì Nguyễn nuôi dạy cậu ấy tốt như vậy không phải là để cho mấy người đến chà đạp!”
Tiếp đó, cô ấy chỉ vào Kiều Cảnh Niên, cười lạnh.
“Kiều Cảnh Niên, vừa rồi ông nói muốn đưa Ôn Noãn ra nước ngoài học âm nhạc, bây giờ tôi sẽ nói cho ông biết! Không thể nào! Vĩnh viễn không thể nào! Đêm hôm đó, Ôn Noãn không chỉ mất đi người thân, cậu ấy còn bị tổn thương thần kinh ở chân, sau này cậu ấy không thể nào lái xe, cũng không thể nào trở thành một nhạc sĩ hàng đầu được nữa!... Người từ nhỏ cậu ấy luôn ngưỡng mộ nhất chính là Kiều Cảnh Niên ông, cậu ấy có thể sử dụng hai tay của mình linh hoạt giống như ông, cậu ấy được di truyền tài năng trời phú của ông, thế nhưng chính vì sự ích kỷ của ông mà cậu ấy đã mất đi tài năng đó của mình!”
“Kiều Cảnh Niên, vì sự ích kỷ của ông mà Ôn Noãn không thể gặp chú Ôn một lần cuối cùng. Ông có biết cậu ấy đã hối hận như thế nào không?”
“Kiều Cảnh Niên, đêm đó, Ôn Noãn mất đi nhiều thứ như vậy, các người lấy cái gì để bồi thường cho cậu ấy?”
Môi Bạch Vi run rẩy: “Các người nói cho tôi biết, các người bồi thường thế nào hả?”
Sắc mặt Kiều Cảnh Niên tái nhợt!
Cái gì… Không thể chơi đàn được nữa!
Kiều Cảnh Niên ông nổi tiếng toàn thế giới, điều ông ấy khát khao nhất chính là có được một người học trò tâm đắc. Kiều An tố chất có hạn vốn dĩ không thể nối nghiệp ông ấy, có trời mới biết khi ông ấy biết Ôn Noãn là con gái của mình đã vui mừng biết bao nhiêu.
Ông ấy đã từng xem video Ôn Noãn đàn dương cầm, đứa trẻ đó chỉ cần được mài giũa hơn nữa, chắc chắn sẽ trở thành châu báu!
Kiều Cảnh Niên vô cùng đau khổ!
Một người khác cũng kinh hoàng không khác Kiều Cảnh Niên đó chính là Hoắc Minh. Gương mặt anh tuấn của anh căng thẳng, bàn tay lặng lẽ siết chặt.
Anh vẫn còn nhớ rõ, lần trước gặp cô, anh còn hỏi cô có muốn sang Pháp không, Ôn Noãn nói cô sẽ không bao giờ đi nữa, hóa ra không phải không có ước mơ, mà là ước mơ của cô đã tan nát từ lâu.
Thậm chí cô không thể tiếp tục lái xe!
Hoắc Minh lên tiếng một cách khó khăn: “Tôi muốn gặp cô ấy.”
Hai mắt Bạch Vi đỏ ngầu: “Hoắc Minh, tôi nghĩ người Ôn Noãn không muốn thấy nhất chính là anh!”
… Người cô không muốn thấy nhất chính là anh!
Hoắc Minh chưa bao giờ biết lại có một câu nói có lực sát thương lớn như vậy đối với anh! Khiến cho trái tim của anh không ngừng đau đớn tột cùng, giống như có một cái gai đâm vào tim anh, anh muốn nhổ nó ra nhưng lại không thể làm được!
Anh không cố xông vào phòng bệnh!
Anh nhìn Ôn Noãn xuyên qua khe cửa phòng bệnh, nhìn dáng vẻ cô lặng lẽ nằm đó, ngoan ngoãn giống như trước đây cô vẫn thường nằm trong vòng tay anh, im lặng không nói một lời…
Giọng Hoắc Minh khàn khàn: “Ít nhất, hãy để tôi mời chuyên gia đến khám cho cô ấy.”
Một người đàn ông như anh rất ít khi hạ mình thấp đến vậy, nhưng lúc này anh lại nói với Bạch Vi rất chân thành: “Tôi chỉ muốn bù đắp cho cô ấy mà thôi!”
Tính cách Bạch Vi cứng rắn.
Cảnh Sâm ngăn cô ấy lại: “Đừng tùy hứng, lúc này để cho cô ấy tỉnh lại mới là quan trọng nhất!”
Đến khi anh ta nói chuyện với Hoắc Minh, sắc mặt lại thay đổi, cười nói: “Hoắc Minh, Bạch Vi không hiểu chuyện, tôi thay mặt cô ấy xin lỗi cậu! Chuyện của Ôn Noãn phải làm phiền cậu rồi.”
Hoắc Minh không lên tiếng.
Anh chỉ nhìn Ôn Noãn, anh chờ mong cô tỉnh lại, mong có thể được ôm cô vào lòng một lần nữa.
Anh muốn nói với cô, cho anh… một cơ hội nữa, anh sẽ không tiếp tục làm cô phải thất vọng!
Chương 181: Một lần bất tín, trăm lần bất tin!
Chuyên gia bó tay không có biện pháp khác.
Cuối cùng Ôn Noãn tự mình tỉnh lại.
Đó là một đêm xuân tuyệt đẹp…
Hoắc Minh thảo luận cùng mấy vị chuyên gia xong, vừa mới đi đến cửa phòng đã nghe tiếng Ôn Noãn nói chuyện, giọng nói có hơi suy yếu nhưng rõ ràng chính là giọng của cô.
Trái tim Hoắc Minh đập lỡ một nhịp.
Anh chưa từng muốn gặp một người nhiều đến thế.
Hoắc Minh đi nhanh vài bước, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Ôn Noãn dựa vào đầu giường, đang nói chuyện với dì Nguyễn, cô gầy hơn, mái tóc dài màu trà xõa trên đầu vai thon gầy khiến người ta thương mến… Thấy Hoắc Minh, nụ cười trên mặt cô nhạt dần.
Không khí kỳ lạ…
Dì Nguyễn mất tự nhiên đứng dậy: “Các con tâm sự đi!”
Thế nhưng Ôn Noãn lại túm chặt góc áo của bà ấy, nhỏ giọng nói: “Mẹ, con muốn ăn cháo!”
Dì Nguyễn thương yêu nói: “Để mẹ đi mua cho con! Chờ mẹ một lát nha.”
Dì Nguyễn rời đi
Hoắc Minh từ từ đi vào phòng bệnh, anh đứng cạnh Ôn Noãn, rõ ràng đã tới gần như vậy nhưng vẫn không dám chạm vào cô.
Gần đến quê hương lòng sợ hãi, anh nghĩ tâm trạng hiện giờ của anh là vậy.
Ôn Noãn bình tĩnh, vô cùng khách sáo nói: “Nghe nói anh đã tìm bác sĩ giúp tôi, cảm ơn luật sư Hoắc.”
“Nên làm thôi.”
Anh tham lam nhìn chằm chằm cô, giọng nói nghẹn lại không thành tiếng.
Ôn Noãn nhìn anh.
Sau đó cô nói rất chậm: “Chỉ là giữa chúng ta thật sự không cần phải thế! Những lời Bạch Vi nói anh không cần đặt ở trong lòng, đã là chuyện quá khứ, từ lần trước chúng ta kết thúc thì tất cả những điều này đều không liên quan tới anh!”
Hoắc Minh là luật sư, là người đứng đầu trong giới luật sư.
Trên toà án cả người anh toàn là miệng nhưng giờ khắc này anh lại không biết phải mở miệng thế nào.
Anh và Ôn Noãn chia tay, anh cho rằng phía sau là thể diện, lại chính là nỗi đau cả đời của cô!
Hoắc Minh ra phòng bệnh.
Anh không rời khỏi bệnh viện, chỉ ngồi bên trong chiếc Bentley vàng kim, im lặng hút thuốc.
…
Anh và Ôn Noãn bắt đầu hấp dẫn nhau từ khi cả hai thành niên, lúc thanh xuân thiếu niên khuyết thiếu cảm giác tim đập thình thịch, anh vẫn luôn khống chế tình cảm này vô cùng thành thạo, anh thích Ôn Noãn nhưng anh tự nhận đó không phải là tình yêu sâu đậm gì, ít nhất cho tới lúc anh thoải mái quăng chi phiếu chia tay!
Khi Ôn Noãn cầm chi phiếu, đi ra khỏi thế giới của anh, anh mới phát hiện chuyện anh không thể chịu nổi chính là có một ngày, Ôn Noãn thuộc về người khác.
Cô yêu người khác giống như đã từng yêu anh!
Hoắc Minh nhẹ nhàng tựa lưng vào ghế ngồi, hơi ngẩng đầu lên, yết hầu căng ra không ngừng chạy lên chạy xuống… anh luôn nói Ôn Noãn không chơi được nhưng hiện giờ người chơi không nổi lại chính là anh!
Hoắc Minh ngồi ở trong xe cả đêm.
Trời dần sáng lên, anh dập tắt điếu thuốc đang cháy rồi bước nhanh xuống xe.
Anh lên bậc thang đi tới phòng bệnh.
Ôn Noãn đã tỉnh, cô đang ngồi đo nhiệt độ cơ thể, đồ bệnh nhân rộng thùng thình, đang ngậm nhiệt kế trong miệng, cả người nhìn cực kỳ yếu đuối đáng thương, như động vật nhỏ bị thương.
Thấy anh tới đây, cô chỉ lạnh lùng lướt nhìn qua.
Hoắc Minh đi qua, nhẹ nhàng lấy nhiệt kế ra nhìn, 36 độ.
Ôn Noãn ngửa đầu nhìn anh.
Giọng nói Hoắc Minh khàn khàn: “Đi cùng anh đến chỗ này!”
Anh nói xong, không đợi cô phản kháng đã chặn ngang bế lên cô, đi thẳng ra khỏi phòng bệnh.
Ôn Noãn ngây ra.
Chờ hoàn hồn, cô dùng sức đấm vào vai anh: “Hoắc Minh, anh làm gì đấy?”
Anh mặc kệ cô đánh anh, chút đau này đối với anh chẳng là gì cả…
Y tá tới thu nhiệt kế, thấy được cảnh này cũng hoảng hốt: “Anh Hoắc, anh muốn đưa người bệnh đi đâu?”
Hoắc Minh không quan tâm.
Anh bước nhanh ôm Ôn Noãn xuống lầu vào trong xe, cài dây an toàn thay cô rồi khóa xe lại.
Ôn Noãn không thể bình tĩnh được nữa.
“Hoắc Minh, anh điên rồi!”
Hoắc Minh từ từ thắt dây an toàn, anh chăm chú nhìn về phía trước, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng: “Chút nữa anh đưa em về!”
Ôn Noãn không giãy giụa nữa…
Cô chỉ nhẹ giọng nói: “Hoắc Minh vô dụng thôi, anh làm những điều này cũng không thay đổi được gì! Thà rằng anh lạnh lùng thoải mái ném chi phiếu như lúc đó còn hơn dây dưa không rõ như bây giờ!”
Lúc trước cô muốn chi phiếu chính là vì muốn cắt đứt rõ ràng với anh!
Ban đầu cả hai hợp ý, hiện giờ chia tay hòa bình!
Đây không phải là điều mà anh muốn sao?
Ôn Noãn không muốn nói tiếp, quay mặt nhìn về phía bên ngoài xe…
Hoắc Minh ngồi một lát rồi chạy xe đi, Ôn Noãn nhận ra đây là đường về căn hộ của anh. Quả thật, nửa giờ sau anh dừng xe ở dưới căn hộ.
Anh ép ôm cô đi lên căn hộ.
Trong nháy mắt cửa được mở ra, dù cho Ôn Noãn đã xây dựng tâm lý cũng phải ngây người…
Morning Dew.
Rèm cửa kiểu Baroque, bình hoa xanh lam,
Dép lê đôi…
Nơi này vẫn hệt như lúc cô sống ở đây, thậm chí anh còn khôi phục lại chủ đề màu đen của Lễ Tình Nhân.
Toàn bộ đều là dấu vết cô từng yêu anh!
…
Trái tim Ôn Noãn đau đớn!
Vậy thì sao chứ? Anh cho rằng làm những thứ này sẽ khiến cô cảm động sao?
Hoắc Minh ôm chặt cô từ phía sau, hôn lên vành tai mềm mại của cô, anh cực kỳ động tình, giọng nói nghẹn lại: “Ôn Noãn… Chúng ta bắt đầu lần nữa đi! Sống với nhau giống như trước kia, lúc này anh sẽ đối xử với em thật tốt, anh sẽ không làm em thất vọng! Anh sẽ tìm bác sĩ tốt nhất chữa khỏi chân em, không khiến em phải tiếc nuối!”
Ôn Noãn luôn cho rằng đêm đó cô đã khóc hết nước mắt.
Thế nhưng lúc thấy những thứ này cô vẫn muốn khóc, không phải vì cảm động mà là bởi vì thương xót, bởi vì khổ sở, mọi vật ở đây đều đang nhắc tới lúc trước cô đã từng yêu say đắm một người đàn ông như thế nào, hằng đêm chờ anh ra sao, rồi lại mong đón tương lai cùng anh đến cỡ nào.
Thế nhưng mỗi lần anh đều chọn ở bên cạnh Kiều An!
Tiếc nuối…
Từ này sao có thể định nghĩa được sự mất mát trong đêm đó?
Cô mất đi người thân, mất đi ước mơ, mất luôn cả sự tín nhiệm với người yêu!
Vào cái đêm đen tốt mịt mùng đó, cô thất vọng đến tận cùng với anh!
Trong mắt Hoắc Minh đầy thâm tình, anh quỳ một gối trước mặt cô, trong tay cầm một chiếc nhẫn kim cương xinh đẹp, còn sáng còn đẹp hơn cả cái trước.
Cả người Ôn Noãn cứng đờ.
Giờ phút này, cô mất hết toàn bộ sức lực.
Hoắc Minh hôn lên ngón tay cô, giọng nói nghẹn ngào: “Ôn Noãn, anh phải dùng một tuần để thuyết phục người buôn đồ cổ Italy kia bán Morning Dew cho anh! Nếu sau này chân của em không thể khôi phục, chúng ta chỉ chơi đàn trong nhà thôi! Anh sẽ đàn cho em nghe! Ôn Noãn… Anh cầu xin em để anh chăm sóc cho em, một đời một kiếp!”
“Năm nào anh cũng bên em vào ngày Lễ Tình Nhân.”
“Năm mới, sinh nhật, Nguyên Đán… Chúng ta sẽ trải qua cùng nhau!”
“Em thích trẻ con, chúng ta sinh thêm mấy đứa!”
…
Anh muốn ở bên cô, anh muốn sống yên ổn!
Anh chưa từng khát vọng một cuộc hôn nhân đến vậy!
Hoắc Minh nắm đầu ngón tay của cô, nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn kim cương kia vào ngón áp út của cô… Chiếc nhẫn kim cương tuyệt đẹp, vừa vặn với ngón tay cô.
Chỉ là… Ôn Noãn rút tay lại.
Cô không cho anh đeo nhẫn!
Cả người Hoắc Minh cứng đờ, từ từ ngẩng đầu…
Ôn Noãn bình tĩnh nói: “Tôi rất cảm động! Thật sự! Một người đàn ông làm nhiều điều vì tôi như vậy ít nhất cũng có tấm lòng, nhưng mà Hoắc Minh… Một lần bất tin, trăm lần bất tin! Huống chi anh lại có tiền án nhiều lần! Hoắc Minh, giữa chúng ta không còn gì nữa, không phải bởi vì anh có yêu tôi hay không, mà là… Tôi không sẵn sàng để yêu anh.”
Hoắc Minh đứng dậy.
Anh đứng trên cao nhìn chằm chằm vào Ôn Noãn……
Trong nắng sớm khuôn mặt của cô lộ ra lớp lông tơ tinh tế, nhìn rất đáng yêu, thế nhưng vẻ mặt của cô vô cùng kiên định: “Đưa tôi về bệnh viện, tôi không muốn phải làm ảnh hưởng tới bất kỳ ai!”
Hoắc Minh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt mịn màng của cô.
Bỗng nhiên anh giữ chặt gáy của cô, hung hăng hôn lên môi cô, không đợi cô phản ứng đã trượt vào trong…
Anh muốn hôn cô.
Anh muốn gợi lên toàn bộ hồi ức của thân thể cô về anh!
Anh không tin… Không tin Ôn Noãn đã quên những điều đó!
Một bạt tai đánh vào khuôn mặt tuấn tú…
Ôn Noãn đỏ mắt, thở hồng hộc: “Hoắc Minh, đừng làm tôi phải khinh thường anh! Chúng ta không thể, hiện giờ không thể, sau này không thể… Vĩnh viễn không thể, anh có hiểu không?”
Kiều An nhìn Ôn Noãn chằm chằm.
Chiếc váy màu xanh nhạt được ưa chuộng, thần sắc rất tốt.
Kiều An tức giận đến phát điên.
Tại sao trạng thái của Ôn Noãn lại tốt như thế? Rõ ràng Hoắc Minh không cần cô ta nữa, tại sao cô ta vẫn có thể sống thoải mái, còn có thể trở thành người xuất sắc như vậy?
Cô ta tuyệt đối không cho phép Ôn Noãn thăng quan tiến chức thuận lợi!
Giọng Kiều An nhẹ nhàng: “Nghe nói cô sắp đoạt giải, hôm nay tôi tới đây để tặng cô một món quà đặc biệt!”
Thư ký mang trà lên.
Ôn Noãn thản nhiên uống trà: “Cô Kiều có lòng quá! Nhưng mà chúng ta đâu thân thiết tới vậy nhỉ?”
Kiều An nhẹ nhàng lấy một con dao từ trong túi ra.
Trên mặt cô ta hiện lên vẻ điên cuồng: “Tôi tặng một chút máu tươi, để cô Ôn vui vẻ thêm một chút!”
Bạch Vi trợn trắng mắt.
Cô ấy không nhịn được mà trào phúng: “Cô muốn chết thì đừng có chết ở cửa nhà người khác! Hơn nữa Hoắc Minh không có ở đây, không có nhóm máu gấu trúc quý giá để cứu mạng cô đâu, cô tuyệt đối đừng làm loại chuyện lỗ vốn này!”
Ánh mắt Ôn Noãn bình tĩnh, chăm chú nhìn Kiều An.
Kiều An cười đến mức như phát điên: “Hoắc Minh anh ấy không chịu gặp tôi! Nên tôi chỉ có thể đến gặp cô Ôn, cô nói xem… Chỉ cần tôi tự đâm mình, sau đó lại báo cảnh sát nói cô Ôn rắp tâm làm tôi bị thương, Hoắc Minh liệu sẽ nghĩ thế nào về cô?”
“Anh ấy nghĩ thế nào về tôi cũng không liên quan đến tôi! Thế nhưng tính mạng là của cô Kiều, tự cô không biết trân trọng thì người khác cũng không có cách nào!” Ôn Noãn biết Kiều An không dám chết.
Một người ích kỷ đến cực điểm như vậy, sao có thể bỏ lại tất cả mà chết được?
Kiều An cũng chỉ là một cô bé muốn giành lại viên kẹo mà mình đã từng vứt đi mà thôi, còn Ôn Noãn cô đây lại chính là vật hi sinh của vướng mắc tình cảm giữa cô ta và Hoắc Minh.
Trên khóe môi Kiều An mang nụ cười, nhẹ nhàng cứa một đường xuống cổ tay mình.
Cứa xong, cô ta gọi điện thoại cho Kiều Cảnh Niên: “Bố ơi, Ôn Noãn làm con bị thương… Bố mau tới đây cứu con đi! Con chảy nhiều máu quá…”
Cô ta lại gọi cho cảnh sát, gọi cảnh sát tới bắt Ôn Noãn.
Cô ta phải khiến Ôn Noãn thân bại danh liệt! Thanh niên xuất sắc ư? Cứ nằm mơ đi!
Kiều Cảnh Niên đến rất nhanh, ông ấy tiến vào cùng mấy vị cảnh sát.
Kiều An vừa nhìn thấy Kiều Cảnh Niên liền nhào vào lòng ông ấy, bật khóc: “Bố ơi, con chỉ khuyên Ôn Noãn hòa giải với Hoắc Minh thôi, thế nhưng cô ta căm hận con, lấy dao cắt tay con, nói con tại sao còn chưa chết đi!”
Kiều Cảnh Niên ôm vai con gái, ánh mắt phức tạp.
Ông ấy nhìn về phía Ôn Noãn: “Những lời Kiều An nói có phải là sự thật không?”
Ôn Noãn chăm chú nhìn người đàn ông này: Ông ta hỏi cô, có phải là sự thật không?
Trong lòng ông ấy đã tin tưởng Kiều An rồi!
Ha…
Trước đây không lâu ông ấy còn quỳ xuống trước mộ mẹ cô mà nôn ra máu, sống không bằng chết gọi Tiểu Noãn!
Tình cảm của đàn ông, không bằng một con chó!
Ôn Noãn cụp mắt.
May mà cô không có ý định nhận lại ông ta.
Nếu không thì lại thêm một lần khó chịu đựng nổi!
Mặt cô không đổi sắc, lên tiếng: “Là thật hay giả, chúng ta dùng chứng cứ nói chuyện!”
Kiều An nhỏ giọng: “Vết thương trên tay tôi là thật… Cô Ôn, tôi không có lý do gì để chạy tới đây hãm hại cô.”
Biểu cảm của cô ta yếu ớt đáng thương: “Tôi đã định nể mặt Hoắc Minh mà bỏ qua cho cô, thế nhưng cô thật quá đáng, tôi biết cô vẫn còn hận tôi, tôi thực sự không ngờ cô lại muốn tôi chết!”
Giọng Kiều Cảnh Niên bình tĩnh: “Ôn Noãn, cháu xin lỗi Kiều An đi, chú sẽ thuyết phục con bé không đưa chuyện này ra pháp luật!”
Bạch Vi không nhịn được chửi ầm lên!
“Vị họ Kiều này, không phải ông có bệnh gì đó chứ? Nếu người nhà ông có bệnh tâm thần thì đừng thả ra ngoài để cắn người lung tung chứ, cẩn thận chưa hại được người khác đã tự tống mình vào tù đấy!”
Cô ấy biết quan hệ giữa Kiều Cảnh Niên và Ôn Noãn, vô cùng đau lòng!
Kiều! Cảnh! Niên!
So với chú Ôn, ông ta thực sự không bằng một ngón tay của ông ấy!
Ôn Noãn được chú Ôn nâng niu trong lòng bàn tay mà trưởng thành, chưa từng chịu bất kỳ nỗi ấm ức nào. Còn nhớ khi học đại học, chỉ cần trời mưa, chú Ôn sẽ che ô tới đón Ôn Noãn, có lần cổng trường bị ngập, người đàn ông đã ngoài năm mươi tuổi kia còn cõng Ôn Noãn đi qua.
Lúc đó, tất cả các bạn nữ trong lớp, làm gì có ai không ước ao?
Bạch Vi định nói tiếp.
Ôn Noãn nhẹ nhàng cản cô ấy lại: “Không cần đâu!”
Cô nhìn mấy vị cảnh sát đứng bên cạnh, mỉm cười: “Ở đây chúng tôi có camera giám sát, còn có cả âm thanh! Hôm nay cô Kiều đây không hiểu tại sao lại tự cắt cổ tay để hãm hại tôi, có lẽ cô ấy… vừa bị tâm thần vừa phạm tội! Bây giờ tôi sẽ cung cấp chứng cứ, chính thức kiện cô Kiều An tội phỉ báng, bôi nhọ danh dự, nhân phẩm của người khác!”
Ôn Noãn vừa dứt lời, thư ký liền đưa video ra.
Mấy vị cảnh sát lập tức đi tới xem…
Sắc mặt Kiều An thay đổi chóng mặt: “Ôn Noãn, cô quá nham hiểm, cô hãm hại tôi!”
“Câm miệng!” Kiều Cảnh Niên quát cô ta.
Ông ấy vô cùng đau lòng, không thể tưởng tượng nổi Kiều An lại có thể làm ra chuyện như vậy, lại có thể… hãm hại Ôn Noãn! Con bé vẫn luôn là một đứa trẻ rất thông minh lanh lợi, chỉ là hơi tùy hứng mà thôi!
Kiều Cảnh Niên lại nhìn Ôn Noãn, khó khăn lên tiếng: “Chúng ta nói chuyện đi!”
Từ nhỏ hoàn cảnh gia đình của Kiều An đã hơn người, cô ta thích gì thì làm nấy đã quen rồi.
Cô ta không thèm quan tâm mà nói: “Bố còn định nói chuyện gì với cô ta nữa, cùng lắm thì cho cô ta một ít tiền coi như bố thí cho ăn mày!”
Vừa dứt lời, mặt cô ta đã phải hứng một cái tát.
Là Kiều Cảnh Niên ra tay.
Đây là lần đầu tiên Kiều Cảnh Niên đánh Kiều An, đánh xong, hổ khẩu* của ông ấy như muốn nứt ra: “Kiều An, con bé là em gái của con! Con bé là con gái ruột của bố, không phải ăn mày!”
*Kẽ giữa ngón cái và ngón trỏ
Mặt Kiều An trắng bệch.
Sao có thể…
Tại sao bố lại biết được thân thế của Ôn Noãn?
Rõ ràng cô ta đã xé lá thư đó rồi!
Không khí lập tức trở nên tĩnh lặng, mấy vị cảnh sát cũng không thể bình tĩnh, thế mà một nhạc sĩ tiếng tăm lừng lẫy như Kiều Cảnh Niên lại có một đứa con khác, đứa trẻ này từ đâu ra?
Giọng Ôn Noãn lạnh lùng: “Ông Kiều, cơm có thể ăn bừa, nhưng nói không thể nói bừa!”
Cô nhìn thẳng vào mắt ông ấy, gằn từng tiếng: “Tôi họ Ôn, bố của tôi là Ôn Bá Ngôn! Tôi là con của Ôn Bá Ngôn và Lục Tiểu Noãn, không có bất cứ quan hệ gì với ông Kiều đây!”
Môi Kiều Cảnh Niên run run.
Ông ấy chưa bao giờ nghĩ Ôn Noãn lại hận mình tới vậy, hận tới mức không muốn thừa nhận quan hệ với ông ấy.
Tay ông ấy run rẩy, lấy từ trong túi ra một tập tài liệu, đó là một tờ giấy kết quả xét nghiệm ADN, hàng dưới cùng của tờ giấy viết một hàng chữ: [Kết quả giám định: Kiều Cảnh Niên và Ôn Noãn có cùng huyết thống là quan hệ bố con]
Kiều Cảnh Niên nghẹn ngào: “Thế này, cháu vẫn muốn nói chúng ta không có quan hệ gì sao?”
Ôn Noãn nhẹ nhàng cầm lấy tờ giấy kết quả xét nghiệm kia.
Cô nở nụ cười nhạt: “Cuối cùng bây giờ tôi đã hiểu được tại sao mẹ tôi lại phải rời khỏi ông! Ông Kiều, tôi và ông có thể có quan hệ với nhau về mặt di truyền sinh học, nhưng trừ thứ đó ra thì giữa chúng ta không còn bất cứ quan hệ gì khác! Thậm chí, ông là bố của Kiều An, tôi rất ghét ông! Ông xin tôi tha thứ cho Kiều An, vậy ông có từng nghĩ tới tôi đã hi sinh những gì trong chuyện tình cảm với Hoắc Minh hay không… Ông Kiều, đừng đến trước mộ của mẹ tôi quấy rầy bà ấy nữa, bà ấy có bố tôi là đủ rồi, bố tôi thực sự rất yêu bà ấy!”
Ôn Noãn chăm chú nhìn Kiều Cảnh Niên.
Cô chậm rãi xé tờ kết quả xét nghiệm kia thành từng mảnh!
Xé nát! Không để lại dù chỉ một chút dấu vết!
Giống như sự ra đời của cô, luôn luôn chỉ có sự yêu thương che chở của Ôn Bá Ngôn, không hề có sự tồn tại của Kiều Cảnh Niên!
Sắc mặt Kiều Cảnh Niên tái nhợt, không nhịn được lùi về sau.
Ông ấy nhìn chằm chằm vào con gái ruột của mình, không thể tin nổi cô lại có thể tuyệt tình đến thế. Ông ấy vốn tưởng rằng nếu mình nói ra thân thế của Ôn Noãn, cô sẽ giảng hòa với Kiều An, hai người họ có thể trở thành chị em tốt, yêu thương lẫn nhau.
Cuối cùng, lại trở thành hy vọng xa vời!
Ôn Noãn nhắm mắt, nhẹ nhàng lên tiếng: “Ông Kiều, mời ông đưa cô Kiều đi, tạm thời tôi vẫn giữ lại quyền khởi tố của mình, cũng mong ông dạy dỗ lại con gái của mình cho tốt, đừng để cô ta ra ngoài hại người hại mình!”
“Tôi là Ôn Noãn, vĩnh viễn là họ Ôn.”
Trong ngực Ôn Noãn như có một dòng khí huyết cuồn cuộn. Cô không phải khúc gỗ, cô cũng có cảm xúc.
Trong nửa tháng ngắn ngủi, cô đã trải qua không biết bao nhiêu chuyện thăng trầm, cuối cùng không chịu đựng nổi nữa, hôn mê bất tỉnh…
Chương 180: Tôi tới để nói cho mấy người biết, Ôn Noãn đã hi sinh những gì!
Bệnh viện.
Trong phòng bệnh màu trắng toát, Ôn Noãn im lặng nằm đó, bác sĩ cũng bó tay chịu trói, không thể làm gì được!
“Bà Nguyễn, cơ thể của con gái bà không có vấn đề gì, nhưng tiềm thức của cô ấy không muốn tỉnh lại, nên chúng ta chỉ có thể đợi!”
Bạch Vi đỡ dì Nguyễn.
Dì Nguyễn vô cùng hoảng loạn: “Vậy không có cách nào để điều trị sao?”
Bác sĩ lắc đầu.
Do dự một chút, ông ta còn nói: “Gần đây cảm xúc của người bệnh không ổn định, có khi để cô ấy được nghỉ ngơi một chút lại là chuyện tốt.”
Dì Nguyễn không hiểu rõ những kiến thức này, trái tim vẫn treo lơ lửng giữa không trung.
Bạch Vi cũng lo lắng, nhưng cô ấy phải trấn an dì Nguyễn trước: “Chắc không có vấn đề gì lớn đâu ạ, chúng ta cứ để Ôn Noãn ngủ thêm một hai ngày đi.”
Dì Nguyễn rưng rưng nước mắt gật đầu.
Bà ấy bưng một chậu nước ấm, lặng lẽ lau tay cho Ôn Noãn.
Bạch Vi nhìn những ngón tay nhỏ nhắn thon dài kia, trong mắt hiện lên chua xót khó chịu… Dì Nguyễn còn chưa biết, Ôn Noãn sẽ không bao giờ có thể… trở thành một nghệ sĩ dương cầm nữa!
Cô ấy lau nước mắt vừa chảy xuống, Cảnh Sâm cầm đơn thuốc đi tới.
Anh ta hạ giọng, nói: “Sao lại khóc? Ôn Noãn đang yên lành nằm ở đây, đừng ủ rũ nữa, ngoan!”
Bạch Vi liếc anh ta một cái: “Tôi chỉ hơi khó chịu thôi!”
Cảnh Sâm ôm lấy cô ấy.
Anh ta đã không nói với Bạch Vi, vừa rồi anh ta tới hiệu thuốc thấy Diêu Tử An cùng Đinh Tranh đi khám thai, dáng vẻ ngọt ngào dính lấy nhau của hai người kia khiến Cảnh Sâm thấy ghê tởm!
Nhưng mà như vậy rất tốt, Diêu Tử An không cặn bã thì anh ta làm gì có cơ hội.
Cảnh Sâm an ủi dì Nguyễn mấy câu, dì Nguyễn biết anh ta là em họ của Cảnh Từ, không khỏi có chút mất tự nhiên.
Lúc này, tiếng bước chân vang lên ngoài cửa.
Kiều Cảnh Niên cùng bà Kiều tới, vẻ mặt lúng túng, đặc biệt là bà Kiều, vô cùng lo lắng.
Bởi vì Kiều An bị bắt!
Người lớn gặp nhau, cảnh tượng chẳng có gì hay ho, dì Nguyễn cẩn thận đặt tay Ôn Noãn xuống dưới chăn, lạnh lùng nói: “Ông Kiều, ông còn đến đây làm gì? Ông sợ con gái ông hại Ôn Noãn chưa đủ ác sao?”
Kiều Cảnh Niên chăm chú nhìn Ôn Noãn.
Đứa trẻ kia im lặng nằm đó, giống như đang ngủ.
Dì Nguyễn cười chua xót: “Bác sĩ nói con bé không muốn tỉnh lại. Ông Kiều, ông hài lòng chưa?”
Kiều Cảnh Niên nghẹn ngào: “Để tôi sắp xếp bác sĩ cho con bé!”
Bạch Vi không nhịn được, lớn tiếng: “Kiều Cảnh Niên, ông đừng xuất hiện trước mắt Ôn Noãn để kích thích cậu ấy nữa, cho dù là giúp đỡ thì cũng vậy! Tôi cầu xin ông hãy nhận thức rõ thân phận của mình, dù ông có nổi tiếng toàn cầu đi chăng nữa, hiện giờ, ở đây, ông chính là bố của một tên tội phạm!”
Bà Kiều không vui.
Bà ta nghiêm mặt nói: “Kiều An nhà chúng tôi chỉ là tâm trạng không tốt mà thôi, cũng không phải cố ý!”
Bạch Vi cười ha ha một tiếng.
Vẻ mặt cô ấy cũng lạnh xuống: “Tâm trạng không tốt thì có thể ra đường cắn người bừa bãi à? Bà Kiều, tôi nói cho bà biết, vụ kiện này Kiều An chắc chắn phải chịu rồi!”
Bà Kiều cố gắng kiềm chế.
Bà ta cười lạnh: “Ôn Noãn ghi thù trong lòng vì chuyện của Hoắc Minh đúng chứ? Thực sự tính ra thì cô ta đâu mất gì, chẳng biết tại sao cứ phải già mồm cãi láo cái gì chứ!”
Kiều Cảnh Niên quát: “Tố Dung!”
Bà Kiều không nói gì nữa, Kiều Cảnh Niên lại hạ giọng nhẹ nhàng nói chuyện với dì Nguyễn: “Ôn Noãn là máu mủ ruột thịt của tôi, bây giờ mọi người trong nhà bên kia đều đã biết chuyện rồi, bà cụ ở nhà cũng rất mong được nhìn thấy cháu gái! Bà Ôn, tôi hy vọng bà có thể thuyết phục Ôn Noãn nhận tổ quy tông, sau đó tôi sẽ đưa con bé ra nước ngoài để được đào tạo âm nhạc một cách bài bản nhất, để con bé trở thành một nhạc sĩ nổi tiếng trên toàn thế giới!”
Ôn Noãn thừa hưởng tài năng thiên bẩm của ông ấy.
Riêng về điểm này, Kiều An không bằng cô!
Dì Nguyễn hơi do dự, bà ấy không muốn làm chậm trễ sự nghiệp tương lai của đứa trẻ này.
Bạch Vi lại không nhịn nổi: “Kiều Cảnh Niên! Tôi đcm nhà ông!”
Kiều Cảnh Niên nhíu mày.
Đúng lúc này, Hoắc Minh vừa vặn đến cửa phòng bệnh. Anh nghe tin Ôn Noãn vào viện liền lập tức vội vàng chạy tới xem sao.
Bà Kiều nhìn thấy Hoắc Minh thì giống như nhìn thấy quân cứu viện: “Hoắc Minh, cháu nhìn gia đình cô Ôn này, thật là không có lễ độ! Ôn Noãn lớn lên trong hoàn cảnh như thế này, thím nghĩ cô ta chắc chắn cũng chẳng lịch sự hơn là bao đâu!”
Bà ta ra sức khiêu khích, hận không thể dán Kiều An lên cho Hoắc Minh.
Hoắc Minh nhẹ nhàng đẩy tay bà ta ra, nhìn Bạch Vi.
Bạch Vi cũng nhìn anh, sau đó ánh mắt đảo qua mặt hai vợ chồng Kiều Cảnh Niên, nở một nụ cười lạnh lùng xinh đẹp: “Thật đúng lúc! Đều tới hết rồi!”
Cảnh Sâm giữ chặt tay cô ấy: “Bạch Vi, đừng nói nữa!”
Trong mắt Bạch Vi tràn ngập nước mắt.
Cô ấy gạt tay Cảnh Sâm ra, nghẹn ngào nói: “Dựa vào đâu mà không cho tôi nói! Kiều An là tiểu thư, là người, còn Ôn Noãn của chúng tôi thì là cây là cỏ đúng không? Chú Ôn dì Nguyễn nuôi dạy cậu ấy tốt như vậy không phải là để cho mấy người đến chà đạp!”
Tiếp đó, cô ấy chỉ vào Kiều Cảnh Niên, cười lạnh.
“Kiều Cảnh Niên, vừa rồi ông nói muốn đưa Ôn Noãn ra nước ngoài học âm nhạc, bây giờ tôi sẽ nói cho ông biết! Không thể nào! Vĩnh viễn không thể nào! Đêm hôm đó, Ôn Noãn không chỉ mất đi người thân, cậu ấy còn bị tổn thương thần kinh ở chân, sau này cậu ấy không thể nào lái xe, cũng không thể nào trở thành một nhạc sĩ hàng đầu được nữa!... Người từ nhỏ cậu ấy luôn ngưỡng mộ nhất chính là Kiều Cảnh Niên ông, cậu ấy có thể sử dụng hai tay của mình linh hoạt giống như ông, cậu ấy được di truyền tài năng trời phú của ông, thế nhưng chính vì sự ích kỷ của ông mà cậu ấy đã mất đi tài năng đó của mình!”
“Kiều Cảnh Niên, vì sự ích kỷ của ông mà Ôn Noãn không thể gặp chú Ôn một lần cuối cùng. Ông có biết cậu ấy đã hối hận như thế nào không?”
“Kiều Cảnh Niên, đêm đó, Ôn Noãn mất đi nhiều thứ như vậy, các người lấy cái gì để bồi thường cho cậu ấy?”
Môi Bạch Vi run rẩy: “Các người nói cho tôi biết, các người bồi thường thế nào hả?”
Sắc mặt Kiều Cảnh Niên tái nhợt!
Cái gì… Không thể chơi đàn được nữa!
Kiều Cảnh Niên ông nổi tiếng toàn thế giới, điều ông ấy khát khao nhất chính là có được một người học trò tâm đắc. Kiều An tố chất có hạn vốn dĩ không thể nối nghiệp ông ấy, có trời mới biết khi ông ấy biết Ôn Noãn là con gái của mình đã vui mừng biết bao nhiêu.
Ông ấy đã từng xem video Ôn Noãn đàn dương cầm, đứa trẻ đó chỉ cần được mài giũa hơn nữa, chắc chắn sẽ trở thành châu báu!
Kiều Cảnh Niên vô cùng đau khổ!
Một người khác cũng kinh hoàng không khác Kiều Cảnh Niên đó chính là Hoắc Minh. Gương mặt anh tuấn của anh căng thẳng, bàn tay lặng lẽ siết chặt.
Anh vẫn còn nhớ rõ, lần trước gặp cô, anh còn hỏi cô có muốn sang Pháp không, Ôn Noãn nói cô sẽ không bao giờ đi nữa, hóa ra không phải không có ước mơ, mà là ước mơ của cô đã tan nát từ lâu.
Thậm chí cô không thể tiếp tục lái xe!
Hoắc Minh lên tiếng một cách khó khăn: “Tôi muốn gặp cô ấy.”
Hai mắt Bạch Vi đỏ ngầu: “Hoắc Minh, tôi nghĩ người Ôn Noãn không muốn thấy nhất chính là anh!”
… Người cô không muốn thấy nhất chính là anh!
Hoắc Minh chưa bao giờ biết lại có một câu nói có lực sát thương lớn như vậy đối với anh! Khiến cho trái tim của anh không ngừng đau đớn tột cùng, giống như có một cái gai đâm vào tim anh, anh muốn nhổ nó ra nhưng lại không thể làm được!
Anh không cố xông vào phòng bệnh!
Anh nhìn Ôn Noãn xuyên qua khe cửa phòng bệnh, nhìn dáng vẻ cô lặng lẽ nằm đó, ngoan ngoãn giống như trước đây cô vẫn thường nằm trong vòng tay anh, im lặng không nói một lời…
Giọng Hoắc Minh khàn khàn: “Ít nhất, hãy để tôi mời chuyên gia đến khám cho cô ấy.”
Một người đàn ông như anh rất ít khi hạ mình thấp đến vậy, nhưng lúc này anh lại nói với Bạch Vi rất chân thành: “Tôi chỉ muốn bù đắp cho cô ấy mà thôi!”
Tính cách Bạch Vi cứng rắn.
Cảnh Sâm ngăn cô ấy lại: “Đừng tùy hứng, lúc này để cho cô ấy tỉnh lại mới là quan trọng nhất!”
Đến khi anh ta nói chuyện với Hoắc Minh, sắc mặt lại thay đổi, cười nói: “Hoắc Minh, Bạch Vi không hiểu chuyện, tôi thay mặt cô ấy xin lỗi cậu! Chuyện của Ôn Noãn phải làm phiền cậu rồi.”
Hoắc Minh không lên tiếng.
Anh chỉ nhìn Ôn Noãn, anh chờ mong cô tỉnh lại, mong có thể được ôm cô vào lòng một lần nữa.
Anh muốn nói với cô, cho anh… một cơ hội nữa, anh sẽ không tiếp tục làm cô phải thất vọng!
Chương 181: Một lần bất tín, trăm lần bất tin!
Chuyên gia bó tay không có biện pháp khác.
Cuối cùng Ôn Noãn tự mình tỉnh lại.
Đó là một đêm xuân tuyệt đẹp…
Hoắc Minh thảo luận cùng mấy vị chuyên gia xong, vừa mới đi đến cửa phòng đã nghe tiếng Ôn Noãn nói chuyện, giọng nói có hơi suy yếu nhưng rõ ràng chính là giọng của cô.
Trái tim Hoắc Minh đập lỡ một nhịp.
Anh chưa từng muốn gặp một người nhiều đến thế.
Hoắc Minh đi nhanh vài bước, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Ôn Noãn dựa vào đầu giường, đang nói chuyện với dì Nguyễn, cô gầy hơn, mái tóc dài màu trà xõa trên đầu vai thon gầy khiến người ta thương mến… Thấy Hoắc Minh, nụ cười trên mặt cô nhạt dần.
Không khí kỳ lạ…
Dì Nguyễn mất tự nhiên đứng dậy: “Các con tâm sự đi!”
Thế nhưng Ôn Noãn lại túm chặt góc áo của bà ấy, nhỏ giọng nói: “Mẹ, con muốn ăn cháo!”
Dì Nguyễn thương yêu nói: “Để mẹ đi mua cho con! Chờ mẹ một lát nha.”
Dì Nguyễn rời đi
Hoắc Minh từ từ đi vào phòng bệnh, anh đứng cạnh Ôn Noãn, rõ ràng đã tới gần như vậy nhưng vẫn không dám chạm vào cô.
Gần đến quê hương lòng sợ hãi, anh nghĩ tâm trạng hiện giờ của anh là vậy.
Ôn Noãn bình tĩnh, vô cùng khách sáo nói: “Nghe nói anh đã tìm bác sĩ giúp tôi, cảm ơn luật sư Hoắc.”
“Nên làm thôi.”
Anh tham lam nhìn chằm chằm cô, giọng nói nghẹn lại không thành tiếng.
Ôn Noãn nhìn anh.
Sau đó cô nói rất chậm: “Chỉ là giữa chúng ta thật sự không cần phải thế! Những lời Bạch Vi nói anh không cần đặt ở trong lòng, đã là chuyện quá khứ, từ lần trước chúng ta kết thúc thì tất cả những điều này đều không liên quan tới anh!”
Hoắc Minh là luật sư, là người đứng đầu trong giới luật sư.
Trên toà án cả người anh toàn là miệng nhưng giờ khắc này anh lại không biết phải mở miệng thế nào.
Anh và Ôn Noãn chia tay, anh cho rằng phía sau là thể diện, lại chính là nỗi đau cả đời của cô!
Hoắc Minh ra phòng bệnh.
Anh không rời khỏi bệnh viện, chỉ ngồi bên trong chiếc Bentley vàng kim, im lặng hút thuốc.
…
Anh và Ôn Noãn bắt đầu hấp dẫn nhau từ khi cả hai thành niên, lúc thanh xuân thiếu niên khuyết thiếu cảm giác tim đập thình thịch, anh vẫn luôn khống chế tình cảm này vô cùng thành thạo, anh thích Ôn Noãn nhưng anh tự nhận đó không phải là tình yêu sâu đậm gì, ít nhất cho tới lúc anh thoải mái quăng chi phiếu chia tay!
Khi Ôn Noãn cầm chi phiếu, đi ra khỏi thế giới của anh, anh mới phát hiện chuyện anh không thể chịu nổi chính là có một ngày, Ôn Noãn thuộc về người khác.
Cô yêu người khác giống như đã từng yêu anh!
Hoắc Minh nhẹ nhàng tựa lưng vào ghế ngồi, hơi ngẩng đầu lên, yết hầu căng ra không ngừng chạy lên chạy xuống… anh luôn nói Ôn Noãn không chơi được nhưng hiện giờ người chơi không nổi lại chính là anh!
Hoắc Minh ngồi ở trong xe cả đêm.
Trời dần sáng lên, anh dập tắt điếu thuốc đang cháy rồi bước nhanh xuống xe.
Anh lên bậc thang đi tới phòng bệnh.
Ôn Noãn đã tỉnh, cô đang ngồi đo nhiệt độ cơ thể, đồ bệnh nhân rộng thùng thình, đang ngậm nhiệt kế trong miệng, cả người nhìn cực kỳ yếu đuối đáng thương, như động vật nhỏ bị thương.
Thấy anh tới đây, cô chỉ lạnh lùng lướt nhìn qua.
Hoắc Minh đi qua, nhẹ nhàng lấy nhiệt kế ra nhìn, 36 độ.
Ôn Noãn ngửa đầu nhìn anh.
Giọng nói Hoắc Minh khàn khàn: “Đi cùng anh đến chỗ này!”
Anh nói xong, không đợi cô phản kháng đã chặn ngang bế lên cô, đi thẳng ra khỏi phòng bệnh.
Ôn Noãn ngây ra.
Chờ hoàn hồn, cô dùng sức đấm vào vai anh: “Hoắc Minh, anh làm gì đấy?”
Anh mặc kệ cô đánh anh, chút đau này đối với anh chẳng là gì cả…
Y tá tới thu nhiệt kế, thấy được cảnh này cũng hoảng hốt: “Anh Hoắc, anh muốn đưa người bệnh đi đâu?”
Hoắc Minh không quan tâm.
Anh bước nhanh ôm Ôn Noãn xuống lầu vào trong xe, cài dây an toàn thay cô rồi khóa xe lại.
Ôn Noãn không thể bình tĩnh được nữa.
“Hoắc Minh, anh điên rồi!”
Hoắc Minh từ từ thắt dây an toàn, anh chăm chú nhìn về phía trước, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng: “Chút nữa anh đưa em về!”
Ôn Noãn không giãy giụa nữa…
Cô chỉ nhẹ giọng nói: “Hoắc Minh vô dụng thôi, anh làm những điều này cũng không thay đổi được gì! Thà rằng anh lạnh lùng thoải mái ném chi phiếu như lúc đó còn hơn dây dưa không rõ như bây giờ!”
Lúc trước cô muốn chi phiếu chính là vì muốn cắt đứt rõ ràng với anh!
Ban đầu cả hai hợp ý, hiện giờ chia tay hòa bình!
Đây không phải là điều mà anh muốn sao?
Ôn Noãn không muốn nói tiếp, quay mặt nhìn về phía bên ngoài xe…
Hoắc Minh ngồi một lát rồi chạy xe đi, Ôn Noãn nhận ra đây là đường về căn hộ của anh. Quả thật, nửa giờ sau anh dừng xe ở dưới căn hộ.
Anh ép ôm cô đi lên căn hộ.
Trong nháy mắt cửa được mở ra, dù cho Ôn Noãn đã xây dựng tâm lý cũng phải ngây người…
Morning Dew.
Rèm cửa kiểu Baroque, bình hoa xanh lam,
Dép lê đôi…
Nơi này vẫn hệt như lúc cô sống ở đây, thậm chí anh còn khôi phục lại chủ đề màu đen của Lễ Tình Nhân.
Toàn bộ đều là dấu vết cô từng yêu anh!
…
Trái tim Ôn Noãn đau đớn!
Vậy thì sao chứ? Anh cho rằng làm những thứ này sẽ khiến cô cảm động sao?
Hoắc Minh ôm chặt cô từ phía sau, hôn lên vành tai mềm mại của cô, anh cực kỳ động tình, giọng nói nghẹn lại: “Ôn Noãn… Chúng ta bắt đầu lần nữa đi! Sống với nhau giống như trước kia, lúc này anh sẽ đối xử với em thật tốt, anh sẽ không làm em thất vọng! Anh sẽ tìm bác sĩ tốt nhất chữa khỏi chân em, không khiến em phải tiếc nuối!”
Ôn Noãn luôn cho rằng đêm đó cô đã khóc hết nước mắt.
Thế nhưng lúc thấy những thứ này cô vẫn muốn khóc, không phải vì cảm động mà là bởi vì thương xót, bởi vì khổ sở, mọi vật ở đây đều đang nhắc tới lúc trước cô đã từng yêu say đắm một người đàn ông như thế nào, hằng đêm chờ anh ra sao, rồi lại mong đón tương lai cùng anh đến cỡ nào.
Thế nhưng mỗi lần anh đều chọn ở bên cạnh Kiều An!
Tiếc nuối…
Từ này sao có thể định nghĩa được sự mất mát trong đêm đó?
Cô mất đi người thân, mất đi ước mơ, mất luôn cả sự tín nhiệm với người yêu!
Vào cái đêm đen tốt mịt mùng đó, cô thất vọng đến tận cùng với anh!
Trong mắt Hoắc Minh đầy thâm tình, anh quỳ một gối trước mặt cô, trong tay cầm một chiếc nhẫn kim cương xinh đẹp, còn sáng còn đẹp hơn cả cái trước.
Cả người Ôn Noãn cứng đờ.
Giờ phút này, cô mất hết toàn bộ sức lực.
Hoắc Minh hôn lên ngón tay cô, giọng nói nghẹn ngào: “Ôn Noãn, anh phải dùng một tuần để thuyết phục người buôn đồ cổ Italy kia bán Morning Dew cho anh! Nếu sau này chân của em không thể khôi phục, chúng ta chỉ chơi đàn trong nhà thôi! Anh sẽ đàn cho em nghe! Ôn Noãn… Anh cầu xin em để anh chăm sóc cho em, một đời một kiếp!”
“Năm nào anh cũng bên em vào ngày Lễ Tình Nhân.”
“Năm mới, sinh nhật, Nguyên Đán… Chúng ta sẽ trải qua cùng nhau!”
“Em thích trẻ con, chúng ta sinh thêm mấy đứa!”
…
Anh muốn ở bên cô, anh muốn sống yên ổn!
Anh chưa từng khát vọng một cuộc hôn nhân đến vậy!
Hoắc Minh nắm đầu ngón tay của cô, nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn kim cương kia vào ngón áp út của cô… Chiếc nhẫn kim cương tuyệt đẹp, vừa vặn với ngón tay cô.
Chỉ là… Ôn Noãn rút tay lại.
Cô không cho anh đeo nhẫn!
Cả người Hoắc Minh cứng đờ, từ từ ngẩng đầu…
Ôn Noãn bình tĩnh nói: “Tôi rất cảm động! Thật sự! Một người đàn ông làm nhiều điều vì tôi như vậy ít nhất cũng có tấm lòng, nhưng mà Hoắc Minh… Một lần bất tin, trăm lần bất tin! Huống chi anh lại có tiền án nhiều lần! Hoắc Minh, giữa chúng ta không còn gì nữa, không phải bởi vì anh có yêu tôi hay không, mà là… Tôi không sẵn sàng để yêu anh.”
Hoắc Minh đứng dậy.
Anh đứng trên cao nhìn chằm chằm vào Ôn Noãn……
Trong nắng sớm khuôn mặt của cô lộ ra lớp lông tơ tinh tế, nhìn rất đáng yêu, thế nhưng vẻ mặt của cô vô cùng kiên định: “Đưa tôi về bệnh viện, tôi không muốn phải làm ảnh hưởng tới bất kỳ ai!”
Hoắc Minh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt mịn màng của cô.
Bỗng nhiên anh giữ chặt gáy của cô, hung hăng hôn lên môi cô, không đợi cô phản ứng đã trượt vào trong…
Anh muốn hôn cô.
Anh muốn gợi lên toàn bộ hồi ức của thân thể cô về anh!
Anh không tin… Không tin Ôn Noãn đã quên những điều đó!
Một bạt tai đánh vào khuôn mặt tuấn tú…
Ôn Noãn đỏ mắt, thở hồng hộc: “Hoắc Minh, đừng làm tôi phải khinh thường anh! Chúng ta không thể, hiện giờ không thể, sau này không thể… Vĩnh viễn không thể, anh có hiểu không?”