-
Chương 171-175
Chương 171: Hoắc Minh, tôi không muốn bất cứ gì nữa!
Bên kia đầu dây, Hoắc Minh đang họp.
Giọng điệu của anh mang theo vài phần dịu dàng: “Hiện giờ còn đang họp, anh sẽ về trước chín giờ!… Nhân tiện, lát nữa thư ký Trương sẽ ghé qua lấy tập tài liệu, anh để trên bàn trong phòng sách, em đưa cho cô ấy nha.”
Ôn Noãn khẽ “dạ.”
Cô không cúp máy ngay, có chút không nỡ.
Hoắc Minh đang ở trong phòng họp, không tiện nói điện thoại lâu, nên nhẹ nhàng nói: “Cúp máy nhé!”
Cúp điện thoại, Ôn Noãn nghĩ chút nữa thư ký Trương tới nhìn thấy trong nhà thế này, cô phải nhờ cô ấy giữ bí mật.
Hai mươi phút trôi qua, thư ký Trương vẫn chưa đến nhưng cô ấy gọi điện đến.
Giọng nói của thư ký Trương căng thẳng: “Ôn Noãn, con tôi bị sốt, tôi phải lập tức trở về, cô có thể đưa giúp tôi tập tài liệu không, chính là tập tài liệu trên bàn sách của luật sư Hoắc!”
Quan hệ giữa Ôn Noãn với cô ấy khá tốt nên đã đồng ý ngay.
Thư ký Trương vô cùng cảm kích.
Ôn Noãn đến phòng sách lấy tập tài liệu, sau đó xuống lầu lái xe đến công ty.
Cô nghĩ chút nữa có thể đợi đến khi Hoắc Minh họp xong rồi cùng nhau trở về.
Chắc hẳn anh sẽ rất ngạc nhiên khi nhìn những gì cô đã bày trí.
Ôn Noãn mỉm cười.
Trong đêm, chiếc xe BMW màu trắng lướt qua dòng xe cộ, đã đến văn phòng Anh Kiệt trong khoảng nửa tiếng đồng hồ.
Ôn Noãn lên lầu.
Điều ngạc nhiên là hầu hết đèn trong văn phòng đều tắt hết.
Trong phòng làm việc của Hoắc Minh không có ai, nhưng thư ký thứ hai của anh còn ở đây, thấy Ôn Noãn đi tới, cảm thấy hơi kỳ lạ nói: “Nửa tiếng trước, khi luật sư Hoắc nhận được cuộc gọi, đã vội vàng rời đi.”
Sắc mặt Ôn Noãn khẽ đổi.
Cô thư ký thứ hai vốn tưởng rằng luật sư Hoắc về mừng Lễ Tình Nhân, nhưng nhìn vẻ mặt của cô Ôn thì có vẻ không phải vậy.
Cô ấy cẩn thận quan sát sắc mặt.
Ôn Noãn rất hiểu tâm tình của thư ký thứ hai, gượng cười: “Không sao đâu!”
Cô đi xuống lầu rồi lên xe.
Lựa chọn sáng suốt nhất lúc này là quay về căn hộ chờ Hoắc Minh, sau đó trải qua ngày Lễ Tình Nhân nhẹ nhàng trước khi bay sang Pháp.
Nhưng... Ôn Noãn chạm vào vô lăng!
Cô đạp nhẹ chân ga, chiếc xe màu trắng lao thẳng về phía bệnh viện.
Màn đêm buông xuống.
Mưa bắt đầu rơi từ trên trời xuống, từng giọt từng giọt đã kinh động đến các đôi tình nhân trẻ.
Những người đi bộ trên đường dần dần ít đi.
Ôn Noãn lái xe đến bệnh viện, cô không lên lầu ngay mà im lặng ngồi đó rất lâu.
Lên trên đó chắc chắn sẽ không vui, nhưng nếu không lên, cô cảm thấy chuyện này có thể sẽ khiến cô ghê tởm cả đời, đây không phải tính cách của cô.
Cuối cùng, Ôn Noãn vẫn tháo dây an toàn.
……
Kiều An cũng được coi là một người nổi tiếng, nên Ôn Noãn chỉ cần hỏi thăm một chút thì đã tìm được phòng bệnh của cô ta.
Phòng VIP cao cấp, cửa phòng không đóng kín, chỉ để hở một khe nhỏ.
Có thể nhìn thấy rõ bên trong, thậm chí có thể nghe rõ tiếng nói chuyện.
Ôn Noãn vẫn chưa bước tới, đã nghe thấy giọng hét cuồng loạn của Kiều An, tiếng tranh cãi rất ồn ào.
Ôn Noãn bước tới cửa phòng.
Bên trong trở nên im lặng chết người, chỉ có vài tiếng thở dốc nhẹ.
Ôn Noãn đứng ở cạnh cửa, cô thấy... Thấy Kiều An ôm Hoắc Minh từ phía sau.
Cả người anh căng thẳng, vẻ mặt kiềm chế.
Vẻ mặt thế này của anh, chỉ xuất hiện trước mặt Kiều An thôi.
Đột nhiên...
Hoắc Minh dùng sức đẩy Kiều An ra.
Anh nhìn Kiều An, nói với giọng cực kỳ lạnh lùng: “Tại sao tôi không nên hận em? Nếu không phải vì em thì hôn nhân đối với tôi vẫn là một điều thiêng liêng, mà không phải trở thành một tờ giấy bỏ đi, một sự trói buộc, càng không phải là cách thức để trói buộc người khác. Kiều An... Em nói xem tôi không nên hận em sao?”
……
“Đừng hận em! Hoắc Minh... Anh đừng hận em!”
“Chúng ta bắt đầu lại từ đầu được không?”
Hoắc Minh không trả lời cô ta.
Kiều An mặc quần áo bệnh nhân rộng thùng thình, nhào vào lòng anh, vùi đầu nhỏ vào trong lòng anh.
Cô ta mơ màng nói: “Em biết anh không quên được em! Em biết anh không hề yêu Ôn Noãn!”
Cả người Hoắc Minh run rẩy.
Kiều An cười khúc khích: “Nếu anh yêu cô ta thì sẽ không đeo nhẫn vào ngón tay giữa của cô ta! Hoắc Minh, em biết năm xưa anh muốn cầu hôn em, anh đã đo chiếc nhẫn kim cương đó trên ngón áp út của em… Phải không?”
“Cho nên, anh sẽ không bao giờ cưới cô ta!”
Hoắc Minh đẩy cô ta ra lần nữa.
Anh nghiến răng nghiến lợi: “Bố mẹ anh và Minh Châu đều thích cô ấy, tại sao tôi lại không cưới cô ấy được?”
Có tiếng "Bụp" ở ngoài cửa!
Ôn Noãn đánh rơi tập tài liệu đang cầm trên tay!
……
Cả người Ôn Noãn cứng đờ.
Trước khi lên đây, cô đã tưởng tượng đến rất nhiều cảnh tượng không mấy vui vẻ, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ đến… Là loại chuyện này.
Hoắc Minh nói... Hôn nhân là sự trói buộc!
Anh nói... Hôn nhân là tờ giấy bỏ đi!
Anh cho rằng hôn nhân chỉ là cách thức để ràng buộc một người!
Là cô muốn trói buộc anh, hay là anh muốn ràng buộc cô?
Dù là ai trói buộc ai đi nữa, điều đó vừa buồn cười vừa đáng thương!
Còn có chiếc nhẫn kim cương mà cô háo hức đeo lên, mỗi lần chờ đợi đến đau lòng, cô lại ngơ ngác nhìn chiếc nhẫn kim cương, hóa ra trong đó còn có chuyện xưa, hóa ra anh không đeo nhẫn vào ngón áp út của cô là vì anh không yêu cô, bởi vì vị trí này chỉ thuộc về Kiều An!
Điều đó thật nực cười!
Cô từng cười Kiều An bị điên, cười Kiều An không tỉnh táo.
Hóa ra người thật sự không tỉnh táo mới là cô!
Cô ngốc nghếch chờ đợi anh, chuẩn bị thuốc bổ cho anh, sẵn sàng sang nước Pháp hai năm chỉ để anh giải quyết mọi chuyện ổn thỏa với Kiều An, cô mong chờ ngày Lễ Tình Nhân thì anh bận họp, bận công việc, nhưng anh có thể đến đây chỉ với một cuộc điện thoại từ Kiều An.
Cô dựa vào đâu cho rằng bọn họ sẽ chấm dứt liên lạc trong thời gian hai năm, rõ ràng bọn họ định dây dưa với nhau cả đời, và rõ ràng cả hai đều rất thích mối quan hệ thế này!
Duy chỉ có mình cô, là người ngoài cuộc mà tự cho mình đúng!
Đủ rồi, Ôn Noãn...Đủ rồi!
Dừng lại ở đây thôi!
Ôn Noãn không muốn khóc, quá xấu hổ quá nhục nhã, nhưng lại không kiềm chế được, nước mắt vẫn rơi xuống!
……
“Ôn Noãn!” Hoắc Minh vừa thấy cô liền giật mình.
Trong tiềm thức, anh biết cô đã nghe hết tất cả những gì anh vừa nói.
Anh muốn giải thích.
Nhưng Ôn Noãn ngăn lại: “Đừng tới đây! Hoắc Minh... Anh đừng tới đây!”
Cô nhặt tập tài liệu lên rồi đưa cho anh.
Cô nhẹ giọng nói: “Con của thư ký Trương bị ốm, nhờ tôi đem tài liệu đến văn phòng! Anh không ở trong văn phòng, tôi… Định đến đây thử!”
Hoắc Minh cầm lấy tập tài liệu.
Anh cau mày: “Ôn Noãn, không phải như em nghĩ đâu!”
Ôn Noãn cụp mắt xuống, cười nhạt, cô nhìn xuống chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay giữa của mình.
Nước mắt từ từ đọng lại trong mắt cô, hoàn toàn nhìn không rõ nữa, nhưng cô vẫn kiên trì nhìn rất lâu, trong những phút giây này, cô không ngừng tự nhủ bản thân: “Đau lòng cho một người đàn ông, không có kết cục tốt!”
Xem đi, giờ đây cô nhục nhã biết bao!
Thời gian chậm rãi trôi... Ôn Noãn tháo chiếc nhẫn kim cương ra rồi từ từ giơ lên cao.
Yết hầu của Hoắc Minh chuyển động không ngừng, anh nhận ra cô muốn làm gì!
Ôn Noãn lẳng lặng nhìn anh chằm chằm.
Cô nhớ cách đây không lâu cô đã hỏi anh một câu, anh đáp lại là ‘Ôn Noãn, điều em muốn tôi không thể cho được!’
Sau đó cô hẹn hò với Cảnh Từ trong một thời gian ngắn...
Hoắc Minh xuất hiện và bắt đầu theo đuổi cô.
Anh nói điều anh muốn không chỉ lên giường, anh muốn hẹn hò với cô, thậm chí muốn kết hôn với cô, anh tặng chiếc nhẫn kim cương cho cô, anh dẫn cô về nhà... Cô vui mừng biết bao!
Bây giờ cô mới hiểu, tất cả chỉ là anh đang miễn cưỡng chấp nhận thôi!
Bởi vì bố mẹ và em gái anh đều thích cô, thêm nữa anh thích cơ thể của cô, nên anh mới sẵn lòng cưới cô... Trong lòng anh, việc kết hôn với cô chưa bao giờ là tự nguyện, mà là một sự ban ơn dành cho cô!
Cho nên anh chưa từng nói anh yêu cô!
Một lần cũng chưa từng!
Khóe miệng Ôn Noãn hiện lên một tia cay đắng, cô như tự cười nhạo mình mà hỏi anh.
“Hoắc Minh, anh có yêu tôi không?”
Chương 172: Đêm nay, cô đã mất quá nhiều!
Ánh mắt Hoắc Minh sâu thẳm.
Anh khàn giọng nói: “Ôn Noãn, có chuyện gì thì chúng ta về nhà hẵng nói.”
Cô rất cố chấp, lặp lại câu hỏi lần nữa: “Anh có yêu tôi không?”
Anh cau mày, không trả lời cô.
Ôn Noãn đã biết điều này từ lâu, bởi vì không yêu cũng chẳng đáng để nói dối, cho nên anh không thể trả lời.
Chiếc nhẫn kim cương trong tay cô từ từ rơi xuống đất, phát ra tiếng vang nhỏ.
Giống như mối quan hệ mong manh dễ vỡ của họ, khi tan vỡ cũng không mãnh liệt như Kiều An mà chỉ tan vỡ trong lặng lẽ, người đau đớn vĩnh viễn chỉ có một mình cô.
Ôn Noãn nhìn vào mắt của Hoắc Minh, nhẹ nhàng lên tiếng.
“Hoắc Minh... Tôi không cần nữa!”
“Tất cả tôi đều không cần! Hoắc Minh, anh yên tâm, tôi sẽ không trói buộc anh nữa! Anh cũng không cần lấy hôn nhân để ràng buộc tôi! Tôi từng nói, anh luôn tự do!”
“Bây giờ, anh đã tự do!”
……
Ôn Noãn nói dứt lời, xoay người, cô cố gắng đứng thẳng lưng bước ra ngoài, giữ lại chút kiêu ngạo cuối cùng.
Rời đi, cũng phải rời đi một cách có thể diện...
Ai lại chưa từng yêu phải những tên cặn bã, ai lại chưa từng bị lừa dối tình cảm, chẳng qua là canh bạc lớn, và cô đã cược thua mà thôi!
Không sao cả, bị ngã thì cô vẫn có thể đứng dậy lần nữa!
Nhưng tên người chồng trong sổ hộ khẩu của cô sẽ không bao giờ là người mang tên Hoắc Minh kia!
…
“Ôn Noãn!”
Hoắc Minh đuổi theo, nắm lấy tay cô.
Ôn Noãn dùng sức hất mạnh tay ra.
Anh giữ chặt tay cô không buông: “Nghe anh nói, anh không hề đùa giỡn với em! Anh…”
Ôn Noãn không thể hất tay anh ra.
Cô rất bình tĩnh nói: “Anh quả thực không hề đùa giỡn! Anh chỉ cố gắng chấp nhận, anh chỉ không thể từ chối được ánh trăng sáng trong lòng anh, không thể chịu đựng được việc cô ta bị tổn thương dù chỉ một chút, còn cảm xúc và nỗi đau của tôi, từ trước đến nay anh đều hoàn toàn nhắm mắt làm ngơ!”
“Hoắc Minh, chúng ta kết thúc rồi!”
Hoắc Minh nghiến răng kéo cô vào lòng: “Chúng ta về nhà rồi nói!”
Đúng lúc đó, y tá trong phòng bệnh hét lên.
“Cô Kiều... Cô Kiều!”
Ôn Noãn quay người, hốc mắt đỏ hoe.
Sắc mặt Kiều An tái nhợt, trên cổ tay mang đầy vết thương máu đang chảy từng giọt xuống, nhưng cô ta lại mỉm cười: “Hoắc Minh, anh không thể nào bỏ rơi được em! Nếu anh quay về với cô ta, em sẽ chết!”
Hoắc Minh nhanh chóng bước tới, đè chặt vết thương của cô ta.
Giọng nói của anh ta bị đè nén và kiềm chế: “Kiều An, em định làm loạn đến bao giờ?”
Kiều An run run môi: “Rõ ràng là anh biết!”
…
Ôn Noãn đứng đó nhìn, cô rất mệt mỏi!
Chia tay, cô không cần phải làm trái ý mình mà sang nước Pháp.
Chia tay, cô không cần phải đợi anh trong đêm dài đằng đẵng nữa.
Chia tay, thực sự rất tốt!
Ôn Noãn xoay người rời đi, những tiết mục nam nữ si tình đó, cô không muốn xem.
…
Sau khi Ôn Noãn rời đi, cô trở lại căn hộ của Hoắc Minh.
Cô gỡ xuống từng món đồ trang trí cho bữa tiệc mừng ngày Lễ Tình Nhân mà cô đã cất công trang trí cẩn thận. Những món đồ trang trí trị giá năm mươi ngàn tệ, những món ăn của nhà hàng Michelin, còn có chân nến bằng bạc... Toàn bộ đều bị cô vứt bỏ.
Thư mời của Học viện âm nhạc nước Pháp bị ném vào thùng rác.
Sau khi làm xong hết mọi thứ, Ôn Noãn thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này điện thoại reo lên.
Là dì Nguyễn gọi đến, bà ấy nói với giọng như đang khóc: “Ôn Noãn, con mau đến bệnh viện đi, bố con không cẩn thận bị ngã… Có lẽ, có lẽ ông ấy sẽ không qua khỏi… Ôn Noãn, ông ấy muốn gặp con lần cuối! Ôn Noãn, con tới đây nhanh lên!”
Dì Nguyễn khóc không ra tiếng, gần như suy sụp!
Chồng bà ấy chỉ còn lại chút ý thức cuối cùng, nhưng ông ấy vẫn nắm chặt tay bà ấy, không ngừng gọi tên của Ôn Noãn, muốn… Gặp cô.
Tính mạng nguy kịch, trong giây phút hấp hối, người mà Ôn Bá Ngôn không yên lòng nhất chính là viên ngọc quý của mình.
……
Cả thế giới như sụp đổ trước mặt Ôn Noãn!
Cô bỏ hết mọi thứ trên tay xuống và gần như lao thẳng xuống lầu.
Trời vẫn đang mưa...
Ôn Noãn đạp mạnh chân ga.
Trong lúc lái xe, trước mắt cô hoàn toàn mờ mịt, không biết là do nước mưa hay nước mắt đã che khuất tầm mắt của cô...
Nhanh hơn nữa…
Cô phải lái xe nhanh hơn nữa!
Cô muốn gặp bố lần cuối, cô phải nói với ông ấy rằng cô rất yêu ông ấy, cô còn phải để ông ấy yên lòng rằng cô sẽ chăm sóc tốt cho dì Nguyễn... Cô còn phải nói ông ấy là người bố tuyệt vời nhất!
Nước mắt rơi đầy trên mặt Ôn Noãn!
Chiếc xe đột nhiên ‘ầm’ một tiếng...
Ôn Noãn sững sờ hai giây.
Cô chạy ra khỏi xe bất chấp trời mưa to, mở mui xe thì một làn khói đen bốc ra.
Xe bị hư…
Cô không có thời gian suy nghĩ và bắt đầu chặn taxi, nhưng đêm nay là ngày Lễ Tình Nhân, khắp nơi đều có nam nữ thanh niên về nhà hẹn hò nên cô không thể bắt được taxi.
Ôn Noãn chạy dưới mưa, phía trước có một trung tâm thương mại, bắt taxi sẽ dễ dàng hơn.
Mưa đã làm ướt hết quần áo cô...
Nước bùn bắn vào giày, quần của cô...
Mưa quá lớn khiến Ôn Noãn dẫm phải một cái hố nhỏ và ngã xuống đường.
Khi đứng dậy, gót chân cô đau đến mức không thể đi được…
Cô điên cuồng chặn mấy chiếc xe lại, nhưng không ai chịu chở cô... Những chiếc xe lần lượt vượt qua cô làm mấy vũng nước bắn tung tóe vào người cô.
Ôn Noãn bỏ đi lòng tự trọng của mình, cô lấy điện thoại gọi cho Hoắc Minh.
Bệnh viện mà Kiều An đang ở cũng ở gần đây, có lẽ anh có thể chở cô đến đó.
Cô chỉ muốn gặp bố mình lần cuối.
[Xin lỗi! Số máy quý khách vừa gọi hiện đang tạm khóa! ]
[Xin lỗi! Số máy quý khách vừa gọi hiện đang tạm khóa! Vui lòng gọi lại sau...]
…
Trong đêm mưa, Ôn Noãn từ từ nhắm mắt lại.
Đêm nay là đêm đen tối nhất!
Đột nhiên một chiếc xe thể thao màu đen dừng lại bên cạnh cô, một bóng người cao gầy nhảy xuống xe.
Không ngờ là Khương Duệ!
Khương Duệ bất chấp trời mưa chạy tới ôm Ôn Noãn lên: “Sao lại ở đây?”
Trong màn đêm, sắc mặt và môi của Ôn Noãn tái nhợt.
Giọng cô run run: “Khương Duệ, đưa tôi đến bệnh viện Nhân Ái!”
Khương Duệ không hỏi gì, ẫm Ôn Noãn ngồi vào ghế phụ rồi nhanh chóng khởi động xe.
Một chiếc xe thể thao có hiệu suất tốt bay vụt qua như một ngôi sao băng trong đêm mưa!
Cuối cùng, đến phút cuối...
Ôn Noãn vẫn không thể đến kịp, Ôn Bá Ngôn mang theo tiếc nuối qua đời...
Dưới sự giúp đỡ của Khương Duệ, Ôn Noãn từng bước đi về phía giường, tấm ga trắng như tuyết đã che kín khuôn mặt của Ôn Bá Ngôn, ông ấy đã vĩnh viễn rời khỏi thế gian.
…
“Ôn Noãn, nói lời từ biệt với bố con đi! Ông ấy có thể nghe thấy, ông ấy vẫn chưa đi xa!” Dì Nguyễn nước mắt rơi đầy mặt.
…
“Bố!”
Giọng nói của Ôn Noãn run rẩy, cô quỳ xuống trước mặt Ôn Bá Ngôn.
Sao có thể... Sao có thể cứ như vậy mà rời xa... Cô còn có rất nhiều điều muốn nói vẫn chưa kịp nói, cô còn rất nhiều nơi mà cô chưa dắt hai người họ đi, sự nghiệp của cô chưa thành công, cô vẫn chưa kịp hiếu thảo với ông ấy.
Ôn Noãn từ từ mở tấm vải trắng ra.
Cô nhìn ông ấy lần cuối.
Người đàn ông không có quan hệ huyết thống với cô đã hy sinh vì cô quá nhiều.
Vì muốn dành trọn tình yêu thương cho cô, ông ấy đã quyết định không sinh con.
Ông ấy đã dành cho cô hết tất cả những gì mình có...
Ôn Noãn nhẹ nhàng ôm ông ấy, cô nhắm chặt mắt, khẽ gọi: “Bố...”
Bố... Con sẽ sống thật tốt.
Con sẽ chăm sóc dì Nguyễn thật tốt.
Con sẽ thường xuyên đưa bà ấy đến thăm bố và mẹ, khi con rảnh sẽ đưa dì Nguyễn đi du lịch...
Bố... Hãy yên tâm ra đi, đừng quay đầu lại...
…
Chân Ôn Noãn bị bong gân.
Sáng sớm, Khương Duệ đưa cô đến khoa chấn thương chỉnh hình khám.
Sau khi kiểm tra, sắc mặt của bác sĩ hơi thay đổi.
Anh ta nhận ra Ôn Noãn vì đứa con của đồng nghiệp anh ta đang theo học dương cầm ở chỗ Ôn Noãn, đồng thời anh ta cũng biết cô là một cô gái rất tài năng.
Sau khi cân nhắc cẩn thận, bác sĩ từ tốn nói: “Vấn đề ở chân của cô Ôn không nghiêm trọng, cô ấy có thể đi lại bình thường sau một thời gian hồi phục, điều này sẽ không ảnh hưởng nhiều đến cuộc sống hàng ngày của cô ấy, tuy nhiên, do dây thần kinh ở chân cô ấy bị tổn thương...”
Bác sĩ dừng lại một chút rồi tiếp tục nói.
“Cô Ôn có thể sẽ không thể trở thành nghệ sĩ dương cầm hàng đầu được.”
“Hơn nữa, tốt nhất cô Ôn đừng lái xe nữa.”
“Là vĩnh viễn... Ừm... Không thể lái xe được nữa!"
…
Ôn Noãn lẳng lặng nghe.
Có lẽ đêm nay cô mất đi quá nhiều, lúc này… Cả người đã trở nên tê dại!
Chương 173: Thấy bia mới gặp Lục Tiểu Noãn
Đến rạng sáng, Hoắc Minh mới trở về nhà.
Anh lái xe về đến nhà, nhìn thấy một chiếc xe BMW màu trắng dừng trên đường lớn.
Nhiều người khắp bốn phía vây quanh xe chụp hình, vốn dĩ không phải là chuyện kỳ lạ gì, nhưng khi Hoắc Minh nhìn thấy biển số xe, tim anh bỗng nhiên đập nhanh hơn.
Đó là xe của Ôn Noãn…
Anh dừng xe lại, bước nhanh ra đường lớn.
Chiếc xe BMW màu trắng dừng trên đường.
Mui xe phía trên được mở ra, mưa cứ xối như vậy suốt một đêm.
Mở cửa xe bên ghế lái ra, bên trong có một chiếc ví da nữ, đã bị mưa xối thấm ướt đẫm, dán chặt trên ghế xe.
Đám người nhốn nháo...
【Là xe của ai vậy, cứ ném trên đường như thế! 】
【Hay có thể là chủ xe đã nghĩ quẩn đi tự tử hay không?】
【Xe hư người mất, thật thảm thương! 】
…
Hoắc Minh đứng ngây ra, nhất thời quên cả thở.
Anh cứng ngắc lấy điện thoại ra, thấy máy vậy mà đã tắt nguồn!
Anh nhoài người vào lấy ví da của Ôn Noãn ra, đóng cửa xe lại, người từ bốn phía liền la lên: “Sao anh có thể lấy đồ của người khác?”
Giọng Hoắc Minh khó chịu: “Xe của bạn gái tôi!”
Ngay tức khắc ánh mắt người đứng vây quanh nhìn anh như nhìn một kẻ bạc tình.
Hoắc Minh nhanh chân quay trở lại xe của mình, sạc chiếc điện thoại di động, đợi đến khi máy lên nguồn anh liền gọi điện cho Ôn Noãn.
Chuông cuộc gọi reo khoảng chừng 20 giây thì cô mới nghe máy.
Giọng Ôn Noãn rất mệt mỏi: “Hoắc Minh, chuyện của chúng ta để sau này hãy nói!"
Cô nói xong, liền cúp máy.
Hoắc Minh nhíu mày, đoán rằng cô vẫn còn đang tức giận.
Tính tình người phụ nữ này có hơi nóng nảy, anh vẫn cứ bằng lòng nuông chiều cô, anh nghĩ anh về tắm rửa trước, buổi tối sẽ đến nhà tìm cô rồi bù đắp cho cô một Lễ Tình Nhân thật tuyệt vời.
Ôn Noãn rất tốt, anh không muốn chia tay với cô.
Hoắc Minh lại gọi một cuộc điện thoại, dặn dò thư ký Trương sắp xếp kéo xe đi, lúc này mới lái xe về nhà.
Dĩ nhiên Ôn Noãn sẽ không ở nhà.
Phòng ngủ hơi bừa bộn, một vài vali nhỏ bày ra giống như đang thu dọn hành lý, nhưng không biết tại sao lại không mang chúng đi.
Hoắc Minh lặng lẽ nhìn quanh một lát, liền cầm quần áo đi tắm.
Tắm vội xong anh mới nằm nghỉ, Hoắc Minh Châu gọi điện tới.
Hoắc Minh vô cùng mệt mỏi, giọng không khỏe: “Minh Châu em có việc gì?”
Giọng Hoắc Minh Châu khóc lóc: “Anh, bố của chị Ôn Noãn qua đời, anh có biết hay không?”
Đôi mắt của Hoắc Minh vốn đã hơi lim dim.
Nghe thấy tin này, anh từ từ mở mắt ra, trong con ngươi đen nhánh đã hoàn toàn mất đi sự mệt mỏi!
Cuối cùng anh cũng biết tại sao Ôn Noãn đang dọn hành lý nửa chừng lại không mang đi, tại sao xe của cô lại bị hư giữa đường, tại sao cô không có thời gian nổi giận với anh…
Bởi vì bố cô đã qua đời.
Trong đêm này, cô đã phải trải qua bao nhiêu khó khăn?
Sắc mặt Hoắc Minh dần như không còn giọt máu, anh có loại dự cảm, anh và Ôn Noãn thật sự đã kết thúc!
Hoắc Minh chạy đến bệnh viện.
Người nhà họ Ôn vẫn còn ở đó, còn có vài người bạn thân cũng đến.
Họ tiễn Ôn Bá Ngôn sang một thế giới khác, Ôn Noãn ngồi trên xe lăn, cả người mặc bộ đồ đen, phía trước ngực được cài một bông hoa nhỏ màu trắng.
Cô trông gầy đi rất nhiều, khuôn mặt tinh xảo vốn đã nhỏ, cằm càng nhọn hơn.
Hoắc Minh đến, Ôn Noãn chỉ yên lặng nhìn lướt qua, không mang quá nhiều cảm xúc.
Không yêu, cũng không hận!
Ngược lại là Khương Duệ không nhịn được, tiến lên nắm cổ áo của Hoắc Minh xách lên, hung hăng nói: “Anh còn mặt mũi mà đến sao? Lúc Ôn Noãn bất lực anh đang ở đâu? Lúc này anh cũng đừng tiếp tục giả mù sa mưa!”
*giả mù sa mưa: giả vờ không biết, không thấy rõ, hoặc lừa dối, trốn tránh trách nhiệm.
Cậu ta hạ thấp giọng, nghiến răng nghiến lợi.
“Em đã nói từ trước, anh không trân trọng cô ấy em sẽ đánh anh!”
…
Hoắc Minh dùng sức đẩy Khương Duệ ra.
Khương Duệ còn muốn gây lộn, muốn đánh nhau với Hoắc Minh!
Cậu ta nhớ tới dáng vẻ hôm qua của Ôn Noãn, vành mắt cậu ta đỏ lên, kiểu người con gái như Ôn Noãn thế này vốn nên được đối xử thật tốt, cái tên Hoắc Minh khốn khiếp này!
Ôn Noãn can ngăn cậu ta.
Hoắc Minh nhìn thấy dáng vẻ nhợt nhạt của Ôn Noãn, anh muốn ôm chầm lấy cô.
Ôn Noãn không cho.
Cô nhẹ nhàng nói lời khách sáo với anh: “Bố tôi có thể được minh oan, đều là nhờ luật sư Hoắc, bây giờ ông đã ra đi, luật sư Hoắc sẵn lòng đến thắp nén nhang, tôi rất cảm kích!”
Hoắc Minh đứng ngây ngốc ở đó.
Họ gần như bàn đến chuyện kết hôn, không lâu trước đó lúc anh ôm cô, Ôn Noãn nhất thời xúc động, gọi một tiếng: “Minh”.
Bây giờ, cô lại hời hợt gọi anh là luật sư Hoắc.
Ba chữ này giờ nghe thật chói tai.
Nhưng bây giờ, trong tang lễ đơn giản do nhà họ Ôn sắp xếp, có bị nói gì anh cũng phải nhịn xuống!
Hoắc Minh vẫn không rời đi.
Ôn Noãn cũng không đuổi anh đi, chỉ là cô không cho phép anh giúp, cô chỉ xem anh là một vị khách của người nhà họ Ôn! Bận rộn khắp nơi, cũng là Khương Duệ còn có mấy người chú bác họ hàng xa của người nhà họ Ôn.
Ôn Noãn vẫn ngồi trên xe lăn…
Buổi sáng ngày hôm sau, đưa Ôn Bá Ngôn lên núi, Ôn Noãn ôm hình của ông!
Dì Nguyễn khóc một dòng sông.
Ôn Noãn nhẹ nhàng ôm lấy dì Nguyễn, bây giờ cô chỉ có dì Nguyễn sống dựa vào nhau!
Nghĩa trang, một nơi trang nghiêm.
Ôn Bá Ngôn ra đi, những chuyện có hoặc không liên quan, có ơn có oán gì cũng đều đến.
Khương Minh mang Khương Sinh đến.
Cố Trường Khanh đến.
Ngay cả Hoắc Chấn Đông, bà Hoắc cũng mang theo Hoắc Minh Châu đến đây, ý tứ của nhà họ Hoắc rất rõ ràng, vẫn mong muốn Ôn Noãn làm con dâu!
Mặc dù dì Nguyễn đau buồn, nhưng cũng hỏi qua ý kiến của Ôn Noãn.
Ôn Noãn rất lạnh nhạt nói: “Mọi người đã đến thì hãy lên thắp nén nhang, để bố tôi được thêm phúc.”
Dì Nguyễn không biết Ôn Noãn xảy ra chuyện gì với Hoắc Minh, nhưng bà ấy hiểu giữa bọn chúng không có khả năng. Vì vậy dì Nguyễn cũng dùng lễ nghĩa đối với khách để đối đãi với bốn người nhà họ Hoắc.
Lúc chôn cất, bầu trời u ám.
Tro cốt của Ôn Bá Ngôn được đặt chung một chỗ song song với vợ cả Lục Tiểu Noãn, chỗ còn lại bên cạnh là để lại cho dì Nguyễn trăm năm sau.
Mắt dì Nguyễn thấy mộ đá xanh sắp bị che phủ, giọng khóc thút thít: “Chị, chị và Bá Ngôn qua bên kia sống thật tốt.”
Còn Ôn Noãn, bà sẽ chăm nom thật kỹ.
Ôn Noãn ôm chặt bà ấy…
Chính lúc này, một bóng dáng cao gầy từ xa bước nhanh đến.
Người kia nho nhã, khí chất ngút ngàn.
Không phải ai khác, đó là Kiều Cảnh Niên.
Ông ấy biết được những việc Kiều An đã làm, biết Ôn Noãn chia tay với Hoắc Minh, ông ấy muốn đến đây lạy Ôn Bá Ngôn một lạy, để chuộc lại lỗi lầm của nhà họ Kiều!
Ôn Noãn không ngăn lại, cô nói: “Người tới là khách!”
Kiều Cảnh Niên cầm nhang đang muốn cúi lạy, bỗng nhiên mắt của ông trợn trừng như muốn rớt ra.
Ông ấy nhìn thấy người phụ nữ mà ông ấy nhớ nhung trong lòng, mối tình đầu của ông ấy, Lục Tiểu Noãn, giọng nói và dáng vẻ được khắc trên bia mộ, dưới tấm bia của bà có một hàng chữ nhỏ.
【Vợ yêu Lục Tiểu Noãn -- Ôn Bá Ngôn. 】
Khoảnh khắc đó, tất cả máu trong người Kiều Cảnh Niên như đông lại!
Ông ấy không thể tin được, đọc đi đọc lại tên Lục Tiểu Noãn.
“Tiểu Noãn, Tiểu Noãn… Tại sao em lại ở chỗ này?”
Nhiều người quen tại nơi tổ chức như vậy, Kiều Cảnh Niên không quan tâm đến thể diện nhào đến trước bia mộ của Lục Tiểu Noãn, ngón tay run nhẹ nhàng vuốt ve nhan sắc quen thuộc kia, đúng là Tiểu Noãn của ông ấy!
Chính là Tiểu Noãn của ông ấy!
Bà đã trở thành vợ của người khác, bà vậy mà cưới Ôn Bá Ngôn!
Kiều Cảnh Niên đột nhiên nhìn về phía Ôn Noãn!
Tính toán lại tuổi của Ôn Noãn hoàn toàn hợp lý, nhìn kỹ lại vầng trán của cô như có dáng vẻ của mình khi còn trẻ… Ôn Noãn, có khả năng Ôn Noãn chính là đứa con máu mủ ruột thịt của ông ấy và Lục Tiểu Noãn!
Và ông ấy, đã tự tay đẩy cô xuống vực sâu!
Thậm chí ông ấy còn mơ mộng hão huyền sau khi Kiều An ly hôn, có thể quay lại với Hoắc Minh.
Kiều Cảnh Niên không thể tiếp nhận sự đả kích này, một ngụm máu tươi nôn ra trên bia mộ của Lục Tiểu Noãn!
Chương 174: Thấy bia mới gặp Lục Tiểu Noãn (2)
Máu của Kiều Cảnh Niên nhuộm đỏ bia mộ!
Trên tấm bia, Lục Tiểu Noãn hơi mỉm cười, vẫn trẻ trung và dễ thương như năm đó vậy.
Kiều Cảnh Niên quá kích động, hiện trường vô cùng hỗn loạn.
Người nhà họ Hoắc nhanh chóng đỡ lấy ông ấy.
“Cảnh Niên! Cảnh Niên!”
“Chú Kiều, chú bị sao vậy?”
…
Ôn Noãn đang cầm chân dung của Ôn Bá Ngôn, thẫn thờ nhìn mọi chuyện bên đó.
Cô sớm biết cô không phải là con ruột của Ôn Bá Ngôn, cô vẫn muốn biết bố ruột của mình là ai, thế nhưng cô có nhiều lần đặt ra mười nghìn giả thuyết vẫn không nghĩ đến, lại là…Kiều Cảnh Niên!
Là một người mà cô đã kính trọng từ nhỏ, người đàn ông đó lại đẩy cô xuống vực thẳm.
Cô nhìn người đàn ông như sắp chết này, không có tình cảm càng không có cảm động khi biết được cha ruột, thậm chí cô còn thờ ơ lạnh nhạt.
Ở chỗ này, Hoắc Chấn Đông và Hoắc Minh cũng đoán ra được.
Kiều Cảnh Niên muốn tìm đứa con máu mủ ruột thịt, chính là Ôn Noãn!
Sự thật này như sét đánh vào đầu!
Hoắc Chấn Đông thở dài: “Nếu biết sớm hơn thì Ôn Noãn và Hoắc Minh đã không thành như thế này!
Kiều Cảnh Niên tỉnh lại sau cơn hôn mê.
Bầu trời có mưa phùn…
Người lau đi vết máu trên nắp hòm bia mộ, quát lớn: “Nhập thổ vi an!” Mộ đá hoa cương to nặng được đậy lại, Ôn Bá Ngôn được chôn cất chung mộ với Lục Tiểu Noãn!
“Không!” Kiều Cảnh Niên lảo đảo bước đến, ông ấy chồm đến.
“Tiểu Noãn, anh mang em về nhà!”
Ông ấy là người có thân phận như vậy, làm ra chuyện mất thể diện, người ngoài không biết phải làm thế nào mới đúng!
Hơn nữa, nôn ra máu với người đã mất thật xui xẻo!
Ngay lúc Kiều Cảnh Niên đang rất đau buồn, giọng Ôn Noãn nguội lạnh: “Ông Kiều, người này chính là mẹ của tôi, bố tôi và bà là vợ chồng hợp pháp, xin hỏi ông muốn đem bà đi nơi nào? Nhà họ Kiều sao? Tôi nhớ rằng ông cũng có người vợ hợp pháp!”
Toàn thân Kiều Cảnh Niên chấn động!
Ông ấy bất giác nhìn về phía Ôn Noãn, cô gái kia lớn lên cực kỳ giống với Tiểu Noãn của ông ấy, cũng có thể chính là máu mủ ruột thịt với ông ấy, thế nhưng ánh mắt của đứa con máu mủ ruột thịt này nhìn ông ấy lúc này…
Quá nguội lạnh, còn có một nỗi hận!
Kiều Cảnh Niên tạm thời không có khả năng chống đỡ, lại phun ra một ngụm máu.
Ông ấy mặc cho người bên ngoài kéo ông ấy ra một bên, ông ấy trơ mắt nhìn Tiểu Noãn của ông ấy ở chung mộ và ngủ với người đàn ông khác, đời đời kiếp kiếp!
Ôn Noãn không nhìn ông ấy nữa.
Cô đứng cạnh dì Nguyễn, im lặng tưởng nhớ!
…
Tang lễ kết thúc.
Đám người lần lượt rời đi, Hoắc Chấn Đông vốn muốn nói chuyện với Ôn Noãn, nhưng tình trạng của Kiều Cảnh Niên thực sự không tốt nên ông đành phải mang người đi.
Ôn Noãn dìu dì Nguyễn, chuẩn bị ngồi xe trở về.
Hoắc Minh bắt được cánh tay của cô: “Ôn Noãn, chúng ta nói chuyện đi!”
Ánh mắt bình tĩnh của Ôn Noãn nhìn anh.
Thường ngày anh vẫn phong độ đẹp trai, chỉ là bây giờ Ôn Noãn phát hiện anh đã không thể khiến cô động lòng, có thế thấy được khoảng cách giữa yêu và không yêu chênh lệch rất lớn.
Ôn Noãn lạnh nhạt nói: “Chờ thêm hai ngày nữa! Bây giờ tôi không có tâm trạng để nói mấy chuyện này!”
Sắc mặt Hoắc Minh trắng bệch.
Môi anh giật giật: “Anh đưa em và dì Nguyễn trở về!”
Ôn Noãn nhẹ nhàng khép mắt lại và nói: “Không cần, xe được chuẩn bị hết rồi, luật sư Hoắc anh trở về đi!”
Hoắc Minh hiểu được ý của cô.
Anh hiểu rất rõ tính tình của Ôn Noãn, đây đại khái là kiên quyết muốn chia tay với anh, hai ngày nay Hoắc Minh cũng có nghĩ đến, có phải chia tay sẽ tốt hơn không, thế nhưng ban đêm lúc anh vuốt ve cái gối đầu anh lại nhớ Ôn Noãn.
Anh nhớ khoảng thời gian sống chung với cô.
Anh không muốn chia tay, không muốn kết thúc!
…
Ôn Noãn về nhà cùng dì Nguyễn, dù sao gia đình thiếu đi một người, có chút vắng vẻ.
Hai người yên lặng ăn cơm.
Sau bữa ăn, dì Nguyễn gọi Ôn Noãn, bà ấy mang một quyển sổ đỏ đưa cho Ôn Noãn.
Ôn Noãn chợt nâng mắt lên: “Dì Nguyễn?”
Dì Nguyễn xoa đầu cô, giọng trầm thấp nói: “Ôn Noãn, dì muốn đến ở căn nhà ở vùng ngoại ô kia, căn nhà này đáng giá biết bao nhiêu tiền, con gặp khó khăn có thể đối phó lúc khẩn cấp. Dì Nguyễn không đủ bản lĩnh, chỉ có thể không làm liên luỵ đến con.”
Ôn Noãn vô cùng buồn.
Cô ôm lấy dì Nguyễn, giọng nghẹn ngào: “Sao dì lại đi chứ! Con muốn dì ở lại!”
Dì Nguyễn muốn nói lại thôi.
Sau cảnh xảy ra trên phần mộ hôm nay, bà ấy đã đoán ra Kiều Cảnh Niên là bố ruột của Ôn Noãn.
Nếu như Ôn Noãn đi theo ông ấy, sẽ không cực khổ như thế này.
Ôn Noãn lắc đầu: “Con sẽ không đi đâu cả, con sẽ tiếp tục chăm sóc cho dì Nguyễn!”
Dì Nguyễn nhẹ thở dài.
Bây giờ bà ấy không biết nên làm gì mới tốt cho đứa con gái này, bà ấy thật sự yêu Ôn Noãn, thế nhưng Ôn Noãn không phải máu mủ ruột thịt của bà ấy, bà ấy không thể ích kỷ mà giữ cô bên người...
Ôn Noãn ôm bà ấy, miệng lẩm bẩm: “Con có thể gọi dì là mẹ của con được không, mẹ ơi, mẹ đừng đi!”
Toàn thân dì Nguyễn cứng lại.
Ôn Noãn càng ôm chặt hơn.
Giọng cô nho nhỏ, giống với lúc khi mới gặp Ôn Noãn lúc bé kia, nhút nhát gọi bà ấy…
“Mẹ… Đừng đi.”
Dì Nguyễn khóc!
Từ khi Ôn Bá Ngôn qua đời, bà ấy vẫn luôn thể hiện mình mạnh mẽ, thế nhưng không ai biết trong lòng bà ấy đau đớn cỡ nào.
Mất chồng, không có con ruột!
Bây giờ, Ôn Noãn gọi bà ấy là mẹ…
Dì Nguyễn ôm lấy Ôn Noãn khóc: “Dì sẽ không đi…dì không đi đâu cả! Ôn Noãn, con đã gọi dì là mẹ, mẹ sẽ không đi đâu cả.”
Ôn Noãn ngoan ngoãn nằm trong lòng bà ấy, nhẹ nhàng hít lấy sự ấm áp trên người của bà ấy.
Buổi chiều, dì Nguyễn ép cô phải ngủ trưa.
Khi tỉnh dậy, nghe thấy bên ngoài phòng khách có giọng nói.
Ôn Noãn vịn vách tường đi ra, nhìn thấy khách đến thì ánh mắt hơi thu lại.
Kiều Cảnh Niên ngồi trong phòng khách, dưới chân để rất nhiều thuốc bổ quý hiếm, lúc nhìn thấy Ôn Noãn, môi của ông ấy run hồi lâu, cuối cùng chỉ khẽ gọi: “Ôn Noãn!”
Ôn Noãn biết tại sao ông ấy lại đến!
Cô khách sáo nói: “Chuyện xảy ra trong nhà thực sự đã phiền ông Kiều! Những thứ này…”
Ánh mắt cô nhìn vào những hộp thuốc bổ kia, nói tiếp: “Mang tấm lòng đến là được rồi, những thứ này, tôi thực sự không dám nhận!”
Kiều Cảnh Niên nhìn cô chăm chú.
Càng nhìn, càng thấy giống với Tiểu Noãn năm xưa.
Càng nhìn, càng thấy giống người nhà họ Kiều…
Người mà Lục Tiểu Noãn gả làm vợ cũng đã nhập thổ vi an, ông ấy không còn cách nào khác, thế nhưng Ôn Noãn thật sự là máu mủ duy nhất của nhà họ Kiều, sao ông ấy có thể không đón về cơ chứ?
Ông ấy muốn dành cho cô những thứ tốt nhất!
Kiều Cảnh Niên trầm mặc một lúc, hết sức dịu dàng nói: “Chú nghe nói cháu đàn dương cầm rất hay, Chấn Đông cũng từng nói dự định đưa cháu sang Pháp du học, chú có quen thầy giáo bên đó… Nếu không thì chú có thể đích thân dạy cho cháu…”
Ông ấy hi vọng bù đắp được, ông ấy muốn rèn hòn ngọc quý trên tay trở thành nhà âm nhạc đỉnh cao.
Để yên lòng linh hồn của Lục Tiểu Noãn trên trời!
Kiều Cảnh Niên nói rất nhiều, Ôn Noãn cười nhạt.
Cô rũ mắt nhìn xuống chân của mình.
Cái chân này bị tổn thương dây thần kinh mác, đừng nói là trở thành chuyên gia đàn dương cầm đỉnh cao, đến cả lái xe cũng không thể.
*Thần kinh mác: một nhánh của dây thần kinh đùi, chi phối vận động và cảm giác cho khu vực cẳng chân và bàn chân.
Nước Pháp, cô không đi được.
Cô không nói những điều này với Kiều Cảnh Niên, cô chỉ thản nhiên cười: “Cảm ơn sự yêu mến của ông Kiều, tôi nghĩ tôi không cần đâu! Ngoài ra… Nếu như không còn chuyện gì khác, không tiễn!”
Cô đi lại khó khăn nên gọi dì Nguyễn.
Dì Nguyễn tôn trọng sự lựa chọn của cô, cầm quà tặng lên, nói lời khách sáo trả lại cho ông ấy.
Ra khỏi cửa, Kiều Cảnh Niên không muốn buông tha: “Bà Ôn, bà…”
Dì Nguyễn cười nhạt.
Bà ấy nói: “Tôi biết ông Kiều có lòng, nhưng xảy ra nhiều chuyện như vậy… Cũng phải xem con cái có đồng ý với nguyện vọng của mình hay không? Lòng người cũng bằng xương bằng thịt, lúc trước ông Kiều đau lòng cho con gái của mình, còn Ôn Noãn nhà chúng tôi… cũng chỉ có tôi và Ôn Bá Ngôn đau lòng.”
Kiều Cảnh Niên nghe lời này …
Như vạn mũi xuyên tim!
Chương 175: Hoắc Minh, không hẹn ngày gặp lại!
Buổi tối trước khi đi ngủ, dì Nguyễn chườm nóng chân cho Ôn Noãn.
Bà ấy cầm chân Ôn Noãn rồi dịu dàng nói: “Phải chăm sóc thật tốt, đừng để lại di chứng!”
Ôn Noãn vờ như không có việc gì: “Chỉ là một vết thương nhỏ, đâu nghiêm trọng như thế được!”
Dì Nguyễn thấy cô đã có thể từ từ đi lại nên cũng không nghĩ nhiều.
Bà ấy tiếp tục chườm nóng cho Ôn Noãn, đến khi sắp làm xong mới do dự nói: “Hoắc Minh đã ở dưới lầu cả buổi rồi, con có muốn gặp không?”
Ôn Noãn khẽ giật mình.
Một lát sau, cô nhẹ nhàng lắc đầu: “Mấy ngày nữa hãy tính! Bây giờ con không có tâm trạng.”
Dì Nguyễn không ép buộc cô.
Bà ấy xoa đầu Ôn Noãn: “Mẹ không biết hai đứa xảy ra chuyện gì, nhưng chỉ cần con quyết định thì mẹ đều ủng hộ... Tìm đối tượng thì chọn cho kỹ, người này không được còn có người sau! Dựa vào điều kiện của con gái mẹ, chắc chắn có thể chọn được người vừa lòng.”
Khi nghe bà ấy nói xong, cô khẽ cười.
Dì Nguyễn thoáng yên tâm.
…
Thời gian trôi qua thật nhanh, chẳng mấy chốc đã đến ngày cúng tuần đầu* của Ôn Bá Ngôn, chân Ôn Noãn cũng gần hồi phục.
*Cúng tuần đầu: Ngày cúng tuần đầu tiên (cúng 7 lần) của lễ cúng 49 ngày.
Cô cùng dì Nguyễn đi viếng.
Mùa xuân tươi đẹp, hoa nở muôn nơi.
Trước bia mộ của Ôn Bá Ngôn và Lục Tiểu Mạn đặt một bó hoa bách hợp tươi mới.
Dì Nguyễn đoán là Kiều Cảnh Niên tặng, bà ấy liếc nhìn Ôn Noãn, Ôn Noãn vô cảm ném bó hoa sang một bên rồi đặt lên một bó hoa cúc dại nhỏ!
Dì Nguyễn khe khẽ thở dài.
…
Họ ở nghĩa trang rất lâu, lúc đi ra cũng gần giữa trưa.
Một chiếc Bentley vàng kim dừng trước cổng nghĩa trang. Hoắc Minh dựa vào xe hút thuốc, tuy đứng trong làn gió xuân tươi đẹp, nhưng quanh anh lại có vẻ tràn ngập u sầu.
Anh gầy đi đôi chút, nhưng vẫn mang dáng vẻ đẹp trai tài giỏi đó.
Ôn Noãn không trốn tránh, giữa cô và anh cũng nên nói rõ ràng.
Đi tới trước mặt, ánh mắt Hoắc Minh sâu thẳm.
Anh nói: “Để cháu đưa hai người về!”
Dì Nguyễn nhận ra Ôn Noãn muốn kết thúc nên cũng chủ động nói: “Để dì tự mình về, Ôn Noãn, con nói chuyện với cậu ấy đi!"
Ôn Noãn gật đầu, dặn dò bà ấy cẩn thận.
Dì Nguyễn nhanh chóng ngồi lên xe taxi đi về trước.
Hoắc Minh tắt điếu thuốc sau đó mở cửa xe rồi dịu dàng nói: “Lên xe đi!”
Ôn Noãn ngồi vào ghế phụ.
Mặc dù cô có thể đi lại, nhưng nhìn chung cũng không được linh hoạt, vết thương thỉnh thoảng vẫn đau.
Hoắc Minh cũng lên xe, sau khi đóng cửa xe thì chậm rãi thắt dây an toàn, ánh mắt anh nhìn chân cô rồi khẽ hỏi: “Chân em còn đau không?”
Ôn Noãn cúi đầu xuống nhìn chân mình, nở nụ cười.
“Tốt hơn rất nhiều rồi, cảm ơn anh đã quan tâm.”
Hoắc Minh không lập tức lái xe, anh nghiêng đầu nhìn Ôn Noãn, suy nghĩ một lát rồi nói: “Ôn Noãn, anh thích em, anh không muốn chia tay! Chúng ta bắt đầu lại từ đầu, sau này anh sẽ không gặp lại cô ấy nữa, nhiều nhất cũng chỉ gặp người đại diện của vụ án.”
Ôn Noãn lẳng lặng lắng nghe.
Cô không vui vẻ cũng không đau thương, như một người ngoài cuộc.
Thậm chí cô còn cười: “Hoắc Minh, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện đi!”
Ngón tay thon dài của Hoắc Minh đặt trên tay lái, nhẹ nhàng cuộn lại, thật lâu sau anh cũng nở nụ cười: “Được.”
Nửa tiếng sau, anh dẫn cô đến một nhà hàng cao cấp.
Nhà hàng trước đó đã được bao hết, chỉ có hai người họ.
Ôn Noãn không ăn bất cứ thứ gì, chỉ gọi một ly cà phê, ngón tay trắng mịn của cô nhẹ nhàng vuốt ve ly sứ, trong lòng cảm thấy cay đắng.
Mấy ngày nay, cô đã hiểu rõ lòng của Hoắc Minh.
Anh đang cố gắng bù đắp cho cô.
Nhưng anh khiến lòng cô bị tổn thương, bây giờ lại bù đắp, chẳng lẽ không thấy quá dối trá ư?
Những thứ anh cho cô đều không phải do anh tự nguyện, mà trong đoạn tình cảm này cô đã cố gắng hết sức, dù biết rõ là thiêu thân lao đầu vào lửa, nhưng cô vẫn không chùn bước.
Hoàn cảnh gia đình của cô và anh khác nhau một trời một vực, nên cô đi học những thứ mà cô không thích.
Cắm hoa, làm bánh ngọt...
Bạn gái cũ của anh, người trong mộng của anh là con gái của Kiều Cảnh Niên tiếng tăm lừng lẫy, cô bằng lòng rời khỏi quê hương đi Pháp đào tạo chuyên sâu, chỉ vì để xứng đôi hơn với anh.
Ôn Noãn ngẫm lại, cảm thấy vô lý đến mức buồn cười.
...
Uống hết nửa ly cà phê, cô khẽ nói: “Hoắc Minh, chúng ta kết thúc đi!”
Hoắc Minh nhìn khuôn mặt cô.
Hồi lâu sau, anh chậm rãi nói: “Tạm thời xa nhau để bình tĩnh một chút cũng tốt!”
Ôn Noãn không trốn tránh ánh mắt của anh, cô khẽ nở nụ cười.
“Ý của tôi là kết thúc thật sự! Mãi mãi không liên lạc! Lễ Tết hay sinh nhật gì đó, cũng không cần cố ý gọi điện thoại hay gửi tin nhắn!”
Ôn Noãn nói xong...
Hoắc Minh bỗng nhiên gọi bồi bàn tới: “Mang lên hai phần.”
Bồi bàn mỉm cười nói: “Vâng anh Hoắc, mười phút sau sẽ mang thức ăn lên cho anh!”
…
Ôn Noãn không nhịn được: “Hoắc Minh.”
…
Hoắc Minh không cho phép cô từ chối: “Ăn xong rồi chúng ta nói tiếp!”
Cơm Tây được bưng lên, chỉ có một mình Hoắc Minh ăn.
Anh ăn rất lâu, nhưng chẳng biết mùi vị là gì.
Thật ra anh đang chờ, chờ Ôn Noãn hối hận, rút lại lời chia tay... Nhưng nước đã đổ đi thì không thể hốt lại được, Ôn Noãn đã quyết định thì sao có thể dễ dàng thay đổi chứ?
Hoắc Minh cầm khăn ăn lau miệng.
Anh hờ hững hỏi cô: “Đã suy nghĩ kỹ chưa? Em thật sự muốn kết thúc?”
Anh và cô ở chung với nhau trong một khoảng thời gian rất dài, cũng quan hệ với nhau vô số lần, lúc bọn họ ở chung rất vui vẻ, Hoắc Minh cảm thấy không có lý do gì mà phải cắt đứt hoàn toàn vì Kiều An!
Ôn Noãn khẽ ừ.
Cô nói: “Nghĩ kỹ rồi, kết thúc đi!”
Hoắc Minh vốn là người cực kỳ ưu tú, ngoại trừ Kiều An ra, người phụ nữ mà anh từng dỗ dành chỉ có Ôn Noãn, bây giờ khi cô nói chia tay, anh có thể nhìn ra sự kiên quyết của cô.
Anh nghĩ: Nếu đoạn tình cảm này làm cho Ôn Noãn khó chịu, khiến cô không vui vẻ thì chi bằng buông tay nhau.
Kế tiếp là một cuộc nói chuyện không quá vui vẻ!
Dù sao anh cũng là cậu ấm con nhà giàu, chia tay với phụ nữ thì cũng phải cho con gái nhà người ta chút gì đó để xứng đáng với khoảng thời gian quen nhau...
Hoắc Minh nghĩ một lát rồi nói: “Căn hộ kia, anh sẽ bảo thư ký Trương sang tên qua cho em!”
Căn hộ đó có giá trị hơn trăm triệu, nếu là cô gái bình thường thì chắc chắn sẽ vô cùng vui vẻ.
Ôn Noãn chưa bao giờ quen anh vì tiền.
Nhưng lúc này anh quăng tiền ra, cô cũng không giận, chỉ lạnh lùng nói với anh: “Tôi không cần căn hộ kia!”
Hoắc Minh sững sờ.
Ôn Noãn vẫn chăm chú nhìn anh.
Hoắc Minh hiểu, vì thế anh lấy ra một tấm séc, viết vào con số năm mươi triệu.
Sau đó nhẹ nhàng đẩy cho cô.
Anh rất bình tĩnh cũng rất sĩ diện nói: “Ôn Noãn, đoạn tình cảm này của chúng ta coi như đã qua! Sau này có chuyện gì cần giúp đỡ, em có thể liên lạc với thư ký Trương.”
Ôn Noãn không từ chối.
Cô gấp tấm séc lại rồi bỏ vào trong túi.
Cô rất thẳng thắn nói lời cảm ơn với anh, cũng đưa ra một yêu cầu cuối cùng: “Luật sư Hoắc, trong nhà vẫn còn có một vài đồ dùng của tôi, tôi muốn lấy đi!”
Hoắc Minh rút ra một điếu thuốc, châm lửa, sau đó rít một hơi thật dài.
Ánh mắt anh sâu thẳm, cười nhẹ: “Được thôi! Mấy ngày nay anh không ở đó nên cũng tiện! Em dọn xong thì giao chìa khóa cho thư ký Trương là được.”
Ôn Noãn khách sáo cảm ơn.
Cô muốn đứng dậy rời đi, Hoắc Minh ít nhiều gì cũng còn có chút lịch thiệp nên muốn đưa cô về.
Ôn Noãn lắc đầu.
Cô đứng dậy cười: “Không cần đưa tôi về đâu, luật sư Hoắc, cảm ơn anh đã giúp đỡ ba tôi trong thời gian qua... Bây giờ đã thanh toán xong rồi! Sau này chúng ta không hẹn ngày gặp lại!”
Ôn Noãn chậm rãi đi ra khỏi nhà hàng.
Hoắc Minh ngồi không nhúc nhích, anh nhìn bóng lưng gầy gò của cô qua cửa kính, bỗng nhiên cảm thấy ánh mắt hơi đau...
Anh nghĩ có lẽ là do ánh mặt trời quá chói mắt!
Bên kia đầu dây, Hoắc Minh đang họp.
Giọng điệu của anh mang theo vài phần dịu dàng: “Hiện giờ còn đang họp, anh sẽ về trước chín giờ!… Nhân tiện, lát nữa thư ký Trương sẽ ghé qua lấy tập tài liệu, anh để trên bàn trong phòng sách, em đưa cho cô ấy nha.”
Ôn Noãn khẽ “dạ.”
Cô không cúp máy ngay, có chút không nỡ.
Hoắc Minh đang ở trong phòng họp, không tiện nói điện thoại lâu, nên nhẹ nhàng nói: “Cúp máy nhé!”
Cúp điện thoại, Ôn Noãn nghĩ chút nữa thư ký Trương tới nhìn thấy trong nhà thế này, cô phải nhờ cô ấy giữ bí mật.
Hai mươi phút trôi qua, thư ký Trương vẫn chưa đến nhưng cô ấy gọi điện đến.
Giọng nói của thư ký Trương căng thẳng: “Ôn Noãn, con tôi bị sốt, tôi phải lập tức trở về, cô có thể đưa giúp tôi tập tài liệu không, chính là tập tài liệu trên bàn sách của luật sư Hoắc!”
Quan hệ giữa Ôn Noãn với cô ấy khá tốt nên đã đồng ý ngay.
Thư ký Trương vô cùng cảm kích.
Ôn Noãn đến phòng sách lấy tập tài liệu, sau đó xuống lầu lái xe đến công ty.
Cô nghĩ chút nữa có thể đợi đến khi Hoắc Minh họp xong rồi cùng nhau trở về.
Chắc hẳn anh sẽ rất ngạc nhiên khi nhìn những gì cô đã bày trí.
Ôn Noãn mỉm cười.
Trong đêm, chiếc xe BMW màu trắng lướt qua dòng xe cộ, đã đến văn phòng Anh Kiệt trong khoảng nửa tiếng đồng hồ.
Ôn Noãn lên lầu.
Điều ngạc nhiên là hầu hết đèn trong văn phòng đều tắt hết.
Trong phòng làm việc của Hoắc Minh không có ai, nhưng thư ký thứ hai của anh còn ở đây, thấy Ôn Noãn đi tới, cảm thấy hơi kỳ lạ nói: “Nửa tiếng trước, khi luật sư Hoắc nhận được cuộc gọi, đã vội vàng rời đi.”
Sắc mặt Ôn Noãn khẽ đổi.
Cô thư ký thứ hai vốn tưởng rằng luật sư Hoắc về mừng Lễ Tình Nhân, nhưng nhìn vẻ mặt của cô Ôn thì có vẻ không phải vậy.
Cô ấy cẩn thận quan sát sắc mặt.
Ôn Noãn rất hiểu tâm tình của thư ký thứ hai, gượng cười: “Không sao đâu!”
Cô đi xuống lầu rồi lên xe.
Lựa chọn sáng suốt nhất lúc này là quay về căn hộ chờ Hoắc Minh, sau đó trải qua ngày Lễ Tình Nhân nhẹ nhàng trước khi bay sang Pháp.
Nhưng... Ôn Noãn chạm vào vô lăng!
Cô đạp nhẹ chân ga, chiếc xe màu trắng lao thẳng về phía bệnh viện.
Màn đêm buông xuống.
Mưa bắt đầu rơi từ trên trời xuống, từng giọt từng giọt đã kinh động đến các đôi tình nhân trẻ.
Những người đi bộ trên đường dần dần ít đi.
Ôn Noãn lái xe đến bệnh viện, cô không lên lầu ngay mà im lặng ngồi đó rất lâu.
Lên trên đó chắc chắn sẽ không vui, nhưng nếu không lên, cô cảm thấy chuyện này có thể sẽ khiến cô ghê tởm cả đời, đây không phải tính cách của cô.
Cuối cùng, Ôn Noãn vẫn tháo dây an toàn.
……
Kiều An cũng được coi là một người nổi tiếng, nên Ôn Noãn chỉ cần hỏi thăm một chút thì đã tìm được phòng bệnh của cô ta.
Phòng VIP cao cấp, cửa phòng không đóng kín, chỉ để hở một khe nhỏ.
Có thể nhìn thấy rõ bên trong, thậm chí có thể nghe rõ tiếng nói chuyện.
Ôn Noãn vẫn chưa bước tới, đã nghe thấy giọng hét cuồng loạn của Kiều An, tiếng tranh cãi rất ồn ào.
Ôn Noãn bước tới cửa phòng.
Bên trong trở nên im lặng chết người, chỉ có vài tiếng thở dốc nhẹ.
Ôn Noãn đứng ở cạnh cửa, cô thấy... Thấy Kiều An ôm Hoắc Minh từ phía sau.
Cả người anh căng thẳng, vẻ mặt kiềm chế.
Vẻ mặt thế này của anh, chỉ xuất hiện trước mặt Kiều An thôi.
Đột nhiên...
Hoắc Minh dùng sức đẩy Kiều An ra.
Anh nhìn Kiều An, nói với giọng cực kỳ lạnh lùng: “Tại sao tôi không nên hận em? Nếu không phải vì em thì hôn nhân đối với tôi vẫn là một điều thiêng liêng, mà không phải trở thành một tờ giấy bỏ đi, một sự trói buộc, càng không phải là cách thức để trói buộc người khác. Kiều An... Em nói xem tôi không nên hận em sao?”
……
“Đừng hận em! Hoắc Minh... Anh đừng hận em!”
“Chúng ta bắt đầu lại từ đầu được không?”
Hoắc Minh không trả lời cô ta.
Kiều An mặc quần áo bệnh nhân rộng thùng thình, nhào vào lòng anh, vùi đầu nhỏ vào trong lòng anh.
Cô ta mơ màng nói: “Em biết anh không quên được em! Em biết anh không hề yêu Ôn Noãn!”
Cả người Hoắc Minh run rẩy.
Kiều An cười khúc khích: “Nếu anh yêu cô ta thì sẽ không đeo nhẫn vào ngón tay giữa của cô ta! Hoắc Minh, em biết năm xưa anh muốn cầu hôn em, anh đã đo chiếc nhẫn kim cương đó trên ngón áp út của em… Phải không?”
“Cho nên, anh sẽ không bao giờ cưới cô ta!”
Hoắc Minh đẩy cô ta ra lần nữa.
Anh nghiến răng nghiến lợi: “Bố mẹ anh và Minh Châu đều thích cô ấy, tại sao tôi lại không cưới cô ấy được?”
Có tiếng "Bụp" ở ngoài cửa!
Ôn Noãn đánh rơi tập tài liệu đang cầm trên tay!
……
Cả người Ôn Noãn cứng đờ.
Trước khi lên đây, cô đã tưởng tượng đến rất nhiều cảnh tượng không mấy vui vẻ, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ đến… Là loại chuyện này.
Hoắc Minh nói... Hôn nhân là sự trói buộc!
Anh nói... Hôn nhân là tờ giấy bỏ đi!
Anh cho rằng hôn nhân chỉ là cách thức để ràng buộc một người!
Là cô muốn trói buộc anh, hay là anh muốn ràng buộc cô?
Dù là ai trói buộc ai đi nữa, điều đó vừa buồn cười vừa đáng thương!
Còn có chiếc nhẫn kim cương mà cô háo hức đeo lên, mỗi lần chờ đợi đến đau lòng, cô lại ngơ ngác nhìn chiếc nhẫn kim cương, hóa ra trong đó còn có chuyện xưa, hóa ra anh không đeo nhẫn vào ngón áp út của cô là vì anh không yêu cô, bởi vì vị trí này chỉ thuộc về Kiều An!
Điều đó thật nực cười!
Cô từng cười Kiều An bị điên, cười Kiều An không tỉnh táo.
Hóa ra người thật sự không tỉnh táo mới là cô!
Cô ngốc nghếch chờ đợi anh, chuẩn bị thuốc bổ cho anh, sẵn sàng sang nước Pháp hai năm chỉ để anh giải quyết mọi chuyện ổn thỏa với Kiều An, cô mong chờ ngày Lễ Tình Nhân thì anh bận họp, bận công việc, nhưng anh có thể đến đây chỉ với một cuộc điện thoại từ Kiều An.
Cô dựa vào đâu cho rằng bọn họ sẽ chấm dứt liên lạc trong thời gian hai năm, rõ ràng bọn họ định dây dưa với nhau cả đời, và rõ ràng cả hai đều rất thích mối quan hệ thế này!
Duy chỉ có mình cô, là người ngoài cuộc mà tự cho mình đúng!
Đủ rồi, Ôn Noãn...Đủ rồi!
Dừng lại ở đây thôi!
Ôn Noãn không muốn khóc, quá xấu hổ quá nhục nhã, nhưng lại không kiềm chế được, nước mắt vẫn rơi xuống!
……
“Ôn Noãn!” Hoắc Minh vừa thấy cô liền giật mình.
Trong tiềm thức, anh biết cô đã nghe hết tất cả những gì anh vừa nói.
Anh muốn giải thích.
Nhưng Ôn Noãn ngăn lại: “Đừng tới đây! Hoắc Minh... Anh đừng tới đây!”
Cô nhặt tập tài liệu lên rồi đưa cho anh.
Cô nhẹ giọng nói: “Con của thư ký Trương bị ốm, nhờ tôi đem tài liệu đến văn phòng! Anh không ở trong văn phòng, tôi… Định đến đây thử!”
Hoắc Minh cầm lấy tập tài liệu.
Anh cau mày: “Ôn Noãn, không phải như em nghĩ đâu!”
Ôn Noãn cụp mắt xuống, cười nhạt, cô nhìn xuống chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay giữa của mình.
Nước mắt từ từ đọng lại trong mắt cô, hoàn toàn nhìn không rõ nữa, nhưng cô vẫn kiên trì nhìn rất lâu, trong những phút giây này, cô không ngừng tự nhủ bản thân: “Đau lòng cho một người đàn ông, không có kết cục tốt!”
Xem đi, giờ đây cô nhục nhã biết bao!
Thời gian chậm rãi trôi... Ôn Noãn tháo chiếc nhẫn kim cương ra rồi từ từ giơ lên cao.
Yết hầu của Hoắc Minh chuyển động không ngừng, anh nhận ra cô muốn làm gì!
Ôn Noãn lẳng lặng nhìn anh chằm chằm.
Cô nhớ cách đây không lâu cô đã hỏi anh một câu, anh đáp lại là ‘Ôn Noãn, điều em muốn tôi không thể cho được!’
Sau đó cô hẹn hò với Cảnh Từ trong một thời gian ngắn...
Hoắc Minh xuất hiện và bắt đầu theo đuổi cô.
Anh nói điều anh muốn không chỉ lên giường, anh muốn hẹn hò với cô, thậm chí muốn kết hôn với cô, anh tặng chiếc nhẫn kim cương cho cô, anh dẫn cô về nhà... Cô vui mừng biết bao!
Bây giờ cô mới hiểu, tất cả chỉ là anh đang miễn cưỡng chấp nhận thôi!
Bởi vì bố mẹ và em gái anh đều thích cô, thêm nữa anh thích cơ thể của cô, nên anh mới sẵn lòng cưới cô... Trong lòng anh, việc kết hôn với cô chưa bao giờ là tự nguyện, mà là một sự ban ơn dành cho cô!
Cho nên anh chưa từng nói anh yêu cô!
Một lần cũng chưa từng!
Khóe miệng Ôn Noãn hiện lên một tia cay đắng, cô như tự cười nhạo mình mà hỏi anh.
“Hoắc Minh, anh có yêu tôi không?”
Chương 172: Đêm nay, cô đã mất quá nhiều!
Ánh mắt Hoắc Minh sâu thẳm.
Anh khàn giọng nói: “Ôn Noãn, có chuyện gì thì chúng ta về nhà hẵng nói.”
Cô rất cố chấp, lặp lại câu hỏi lần nữa: “Anh có yêu tôi không?”
Anh cau mày, không trả lời cô.
Ôn Noãn đã biết điều này từ lâu, bởi vì không yêu cũng chẳng đáng để nói dối, cho nên anh không thể trả lời.
Chiếc nhẫn kim cương trong tay cô từ từ rơi xuống đất, phát ra tiếng vang nhỏ.
Giống như mối quan hệ mong manh dễ vỡ của họ, khi tan vỡ cũng không mãnh liệt như Kiều An mà chỉ tan vỡ trong lặng lẽ, người đau đớn vĩnh viễn chỉ có một mình cô.
Ôn Noãn nhìn vào mắt của Hoắc Minh, nhẹ nhàng lên tiếng.
“Hoắc Minh... Tôi không cần nữa!”
“Tất cả tôi đều không cần! Hoắc Minh, anh yên tâm, tôi sẽ không trói buộc anh nữa! Anh cũng không cần lấy hôn nhân để ràng buộc tôi! Tôi từng nói, anh luôn tự do!”
“Bây giờ, anh đã tự do!”
……
Ôn Noãn nói dứt lời, xoay người, cô cố gắng đứng thẳng lưng bước ra ngoài, giữ lại chút kiêu ngạo cuối cùng.
Rời đi, cũng phải rời đi một cách có thể diện...
Ai lại chưa từng yêu phải những tên cặn bã, ai lại chưa từng bị lừa dối tình cảm, chẳng qua là canh bạc lớn, và cô đã cược thua mà thôi!
Không sao cả, bị ngã thì cô vẫn có thể đứng dậy lần nữa!
Nhưng tên người chồng trong sổ hộ khẩu của cô sẽ không bao giờ là người mang tên Hoắc Minh kia!
…
“Ôn Noãn!”
Hoắc Minh đuổi theo, nắm lấy tay cô.
Ôn Noãn dùng sức hất mạnh tay ra.
Anh giữ chặt tay cô không buông: “Nghe anh nói, anh không hề đùa giỡn với em! Anh…”
Ôn Noãn không thể hất tay anh ra.
Cô rất bình tĩnh nói: “Anh quả thực không hề đùa giỡn! Anh chỉ cố gắng chấp nhận, anh chỉ không thể từ chối được ánh trăng sáng trong lòng anh, không thể chịu đựng được việc cô ta bị tổn thương dù chỉ một chút, còn cảm xúc và nỗi đau của tôi, từ trước đến nay anh đều hoàn toàn nhắm mắt làm ngơ!”
“Hoắc Minh, chúng ta kết thúc rồi!”
Hoắc Minh nghiến răng kéo cô vào lòng: “Chúng ta về nhà rồi nói!”
Đúng lúc đó, y tá trong phòng bệnh hét lên.
“Cô Kiều... Cô Kiều!”
Ôn Noãn quay người, hốc mắt đỏ hoe.
Sắc mặt Kiều An tái nhợt, trên cổ tay mang đầy vết thương máu đang chảy từng giọt xuống, nhưng cô ta lại mỉm cười: “Hoắc Minh, anh không thể nào bỏ rơi được em! Nếu anh quay về với cô ta, em sẽ chết!”
Hoắc Minh nhanh chóng bước tới, đè chặt vết thương của cô ta.
Giọng nói của anh ta bị đè nén và kiềm chế: “Kiều An, em định làm loạn đến bao giờ?”
Kiều An run run môi: “Rõ ràng là anh biết!”
…
Ôn Noãn đứng đó nhìn, cô rất mệt mỏi!
Chia tay, cô không cần phải làm trái ý mình mà sang nước Pháp.
Chia tay, cô không cần phải đợi anh trong đêm dài đằng đẵng nữa.
Chia tay, thực sự rất tốt!
Ôn Noãn xoay người rời đi, những tiết mục nam nữ si tình đó, cô không muốn xem.
…
Sau khi Ôn Noãn rời đi, cô trở lại căn hộ của Hoắc Minh.
Cô gỡ xuống từng món đồ trang trí cho bữa tiệc mừng ngày Lễ Tình Nhân mà cô đã cất công trang trí cẩn thận. Những món đồ trang trí trị giá năm mươi ngàn tệ, những món ăn của nhà hàng Michelin, còn có chân nến bằng bạc... Toàn bộ đều bị cô vứt bỏ.
Thư mời của Học viện âm nhạc nước Pháp bị ném vào thùng rác.
Sau khi làm xong hết mọi thứ, Ôn Noãn thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này điện thoại reo lên.
Là dì Nguyễn gọi đến, bà ấy nói với giọng như đang khóc: “Ôn Noãn, con mau đến bệnh viện đi, bố con không cẩn thận bị ngã… Có lẽ, có lẽ ông ấy sẽ không qua khỏi… Ôn Noãn, ông ấy muốn gặp con lần cuối! Ôn Noãn, con tới đây nhanh lên!”
Dì Nguyễn khóc không ra tiếng, gần như suy sụp!
Chồng bà ấy chỉ còn lại chút ý thức cuối cùng, nhưng ông ấy vẫn nắm chặt tay bà ấy, không ngừng gọi tên của Ôn Noãn, muốn… Gặp cô.
Tính mạng nguy kịch, trong giây phút hấp hối, người mà Ôn Bá Ngôn không yên lòng nhất chính là viên ngọc quý của mình.
……
Cả thế giới như sụp đổ trước mặt Ôn Noãn!
Cô bỏ hết mọi thứ trên tay xuống và gần như lao thẳng xuống lầu.
Trời vẫn đang mưa...
Ôn Noãn đạp mạnh chân ga.
Trong lúc lái xe, trước mắt cô hoàn toàn mờ mịt, không biết là do nước mưa hay nước mắt đã che khuất tầm mắt của cô...
Nhanh hơn nữa…
Cô phải lái xe nhanh hơn nữa!
Cô muốn gặp bố lần cuối, cô phải nói với ông ấy rằng cô rất yêu ông ấy, cô còn phải để ông ấy yên lòng rằng cô sẽ chăm sóc tốt cho dì Nguyễn... Cô còn phải nói ông ấy là người bố tuyệt vời nhất!
Nước mắt rơi đầy trên mặt Ôn Noãn!
Chiếc xe đột nhiên ‘ầm’ một tiếng...
Ôn Noãn sững sờ hai giây.
Cô chạy ra khỏi xe bất chấp trời mưa to, mở mui xe thì một làn khói đen bốc ra.
Xe bị hư…
Cô không có thời gian suy nghĩ và bắt đầu chặn taxi, nhưng đêm nay là ngày Lễ Tình Nhân, khắp nơi đều có nam nữ thanh niên về nhà hẹn hò nên cô không thể bắt được taxi.
Ôn Noãn chạy dưới mưa, phía trước có một trung tâm thương mại, bắt taxi sẽ dễ dàng hơn.
Mưa đã làm ướt hết quần áo cô...
Nước bùn bắn vào giày, quần của cô...
Mưa quá lớn khiến Ôn Noãn dẫm phải một cái hố nhỏ và ngã xuống đường.
Khi đứng dậy, gót chân cô đau đến mức không thể đi được…
Cô điên cuồng chặn mấy chiếc xe lại, nhưng không ai chịu chở cô... Những chiếc xe lần lượt vượt qua cô làm mấy vũng nước bắn tung tóe vào người cô.
Ôn Noãn bỏ đi lòng tự trọng của mình, cô lấy điện thoại gọi cho Hoắc Minh.
Bệnh viện mà Kiều An đang ở cũng ở gần đây, có lẽ anh có thể chở cô đến đó.
Cô chỉ muốn gặp bố mình lần cuối.
[Xin lỗi! Số máy quý khách vừa gọi hiện đang tạm khóa! ]
[Xin lỗi! Số máy quý khách vừa gọi hiện đang tạm khóa! Vui lòng gọi lại sau...]
…
Trong đêm mưa, Ôn Noãn từ từ nhắm mắt lại.
Đêm nay là đêm đen tối nhất!
Đột nhiên một chiếc xe thể thao màu đen dừng lại bên cạnh cô, một bóng người cao gầy nhảy xuống xe.
Không ngờ là Khương Duệ!
Khương Duệ bất chấp trời mưa chạy tới ôm Ôn Noãn lên: “Sao lại ở đây?”
Trong màn đêm, sắc mặt và môi của Ôn Noãn tái nhợt.
Giọng cô run run: “Khương Duệ, đưa tôi đến bệnh viện Nhân Ái!”
Khương Duệ không hỏi gì, ẫm Ôn Noãn ngồi vào ghế phụ rồi nhanh chóng khởi động xe.
Một chiếc xe thể thao có hiệu suất tốt bay vụt qua như một ngôi sao băng trong đêm mưa!
Cuối cùng, đến phút cuối...
Ôn Noãn vẫn không thể đến kịp, Ôn Bá Ngôn mang theo tiếc nuối qua đời...
Dưới sự giúp đỡ của Khương Duệ, Ôn Noãn từng bước đi về phía giường, tấm ga trắng như tuyết đã che kín khuôn mặt của Ôn Bá Ngôn, ông ấy đã vĩnh viễn rời khỏi thế gian.
…
“Ôn Noãn, nói lời từ biệt với bố con đi! Ông ấy có thể nghe thấy, ông ấy vẫn chưa đi xa!” Dì Nguyễn nước mắt rơi đầy mặt.
…
“Bố!”
Giọng nói của Ôn Noãn run rẩy, cô quỳ xuống trước mặt Ôn Bá Ngôn.
Sao có thể... Sao có thể cứ như vậy mà rời xa... Cô còn có rất nhiều điều muốn nói vẫn chưa kịp nói, cô còn rất nhiều nơi mà cô chưa dắt hai người họ đi, sự nghiệp của cô chưa thành công, cô vẫn chưa kịp hiếu thảo với ông ấy.
Ôn Noãn từ từ mở tấm vải trắng ra.
Cô nhìn ông ấy lần cuối.
Người đàn ông không có quan hệ huyết thống với cô đã hy sinh vì cô quá nhiều.
Vì muốn dành trọn tình yêu thương cho cô, ông ấy đã quyết định không sinh con.
Ông ấy đã dành cho cô hết tất cả những gì mình có...
Ôn Noãn nhẹ nhàng ôm ông ấy, cô nhắm chặt mắt, khẽ gọi: “Bố...”
Bố... Con sẽ sống thật tốt.
Con sẽ chăm sóc dì Nguyễn thật tốt.
Con sẽ thường xuyên đưa bà ấy đến thăm bố và mẹ, khi con rảnh sẽ đưa dì Nguyễn đi du lịch...
Bố... Hãy yên tâm ra đi, đừng quay đầu lại...
…
Chân Ôn Noãn bị bong gân.
Sáng sớm, Khương Duệ đưa cô đến khoa chấn thương chỉnh hình khám.
Sau khi kiểm tra, sắc mặt của bác sĩ hơi thay đổi.
Anh ta nhận ra Ôn Noãn vì đứa con của đồng nghiệp anh ta đang theo học dương cầm ở chỗ Ôn Noãn, đồng thời anh ta cũng biết cô là một cô gái rất tài năng.
Sau khi cân nhắc cẩn thận, bác sĩ từ tốn nói: “Vấn đề ở chân của cô Ôn không nghiêm trọng, cô ấy có thể đi lại bình thường sau một thời gian hồi phục, điều này sẽ không ảnh hưởng nhiều đến cuộc sống hàng ngày của cô ấy, tuy nhiên, do dây thần kinh ở chân cô ấy bị tổn thương...”
Bác sĩ dừng lại một chút rồi tiếp tục nói.
“Cô Ôn có thể sẽ không thể trở thành nghệ sĩ dương cầm hàng đầu được.”
“Hơn nữa, tốt nhất cô Ôn đừng lái xe nữa.”
“Là vĩnh viễn... Ừm... Không thể lái xe được nữa!"
…
Ôn Noãn lẳng lặng nghe.
Có lẽ đêm nay cô mất đi quá nhiều, lúc này… Cả người đã trở nên tê dại!
Chương 173: Thấy bia mới gặp Lục Tiểu Noãn
Đến rạng sáng, Hoắc Minh mới trở về nhà.
Anh lái xe về đến nhà, nhìn thấy một chiếc xe BMW màu trắng dừng trên đường lớn.
Nhiều người khắp bốn phía vây quanh xe chụp hình, vốn dĩ không phải là chuyện kỳ lạ gì, nhưng khi Hoắc Minh nhìn thấy biển số xe, tim anh bỗng nhiên đập nhanh hơn.
Đó là xe của Ôn Noãn…
Anh dừng xe lại, bước nhanh ra đường lớn.
Chiếc xe BMW màu trắng dừng trên đường.
Mui xe phía trên được mở ra, mưa cứ xối như vậy suốt một đêm.
Mở cửa xe bên ghế lái ra, bên trong có một chiếc ví da nữ, đã bị mưa xối thấm ướt đẫm, dán chặt trên ghế xe.
Đám người nhốn nháo...
【Là xe của ai vậy, cứ ném trên đường như thế! 】
【Hay có thể là chủ xe đã nghĩ quẩn đi tự tử hay không?】
【Xe hư người mất, thật thảm thương! 】
…
Hoắc Minh đứng ngây ra, nhất thời quên cả thở.
Anh cứng ngắc lấy điện thoại ra, thấy máy vậy mà đã tắt nguồn!
Anh nhoài người vào lấy ví da của Ôn Noãn ra, đóng cửa xe lại, người từ bốn phía liền la lên: “Sao anh có thể lấy đồ của người khác?”
Giọng Hoắc Minh khó chịu: “Xe của bạn gái tôi!”
Ngay tức khắc ánh mắt người đứng vây quanh nhìn anh như nhìn một kẻ bạc tình.
Hoắc Minh nhanh chân quay trở lại xe của mình, sạc chiếc điện thoại di động, đợi đến khi máy lên nguồn anh liền gọi điện cho Ôn Noãn.
Chuông cuộc gọi reo khoảng chừng 20 giây thì cô mới nghe máy.
Giọng Ôn Noãn rất mệt mỏi: “Hoắc Minh, chuyện của chúng ta để sau này hãy nói!"
Cô nói xong, liền cúp máy.
Hoắc Minh nhíu mày, đoán rằng cô vẫn còn đang tức giận.
Tính tình người phụ nữ này có hơi nóng nảy, anh vẫn cứ bằng lòng nuông chiều cô, anh nghĩ anh về tắm rửa trước, buổi tối sẽ đến nhà tìm cô rồi bù đắp cho cô một Lễ Tình Nhân thật tuyệt vời.
Ôn Noãn rất tốt, anh không muốn chia tay với cô.
Hoắc Minh lại gọi một cuộc điện thoại, dặn dò thư ký Trương sắp xếp kéo xe đi, lúc này mới lái xe về nhà.
Dĩ nhiên Ôn Noãn sẽ không ở nhà.
Phòng ngủ hơi bừa bộn, một vài vali nhỏ bày ra giống như đang thu dọn hành lý, nhưng không biết tại sao lại không mang chúng đi.
Hoắc Minh lặng lẽ nhìn quanh một lát, liền cầm quần áo đi tắm.
Tắm vội xong anh mới nằm nghỉ, Hoắc Minh Châu gọi điện tới.
Hoắc Minh vô cùng mệt mỏi, giọng không khỏe: “Minh Châu em có việc gì?”
Giọng Hoắc Minh Châu khóc lóc: “Anh, bố của chị Ôn Noãn qua đời, anh có biết hay không?”
Đôi mắt của Hoắc Minh vốn đã hơi lim dim.
Nghe thấy tin này, anh từ từ mở mắt ra, trong con ngươi đen nhánh đã hoàn toàn mất đi sự mệt mỏi!
Cuối cùng anh cũng biết tại sao Ôn Noãn đang dọn hành lý nửa chừng lại không mang đi, tại sao xe của cô lại bị hư giữa đường, tại sao cô không có thời gian nổi giận với anh…
Bởi vì bố cô đã qua đời.
Trong đêm này, cô đã phải trải qua bao nhiêu khó khăn?
Sắc mặt Hoắc Minh dần như không còn giọt máu, anh có loại dự cảm, anh và Ôn Noãn thật sự đã kết thúc!
Hoắc Minh chạy đến bệnh viện.
Người nhà họ Ôn vẫn còn ở đó, còn có vài người bạn thân cũng đến.
Họ tiễn Ôn Bá Ngôn sang một thế giới khác, Ôn Noãn ngồi trên xe lăn, cả người mặc bộ đồ đen, phía trước ngực được cài một bông hoa nhỏ màu trắng.
Cô trông gầy đi rất nhiều, khuôn mặt tinh xảo vốn đã nhỏ, cằm càng nhọn hơn.
Hoắc Minh đến, Ôn Noãn chỉ yên lặng nhìn lướt qua, không mang quá nhiều cảm xúc.
Không yêu, cũng không hận!
Ngược lại là Khương Duệ không nhịn được, tiến lên nắm cổ áo của Hoắc Minh xách lên, hung hăng nói: “Anh còn mặt mũi mà đến sao? Lúc Ôn Noãn bất lực anh đang ở đâu? Lúc này anh cũng đừng tiếp tục giả mù sa mưa!”
*giả mù sa mưa: giả vờ không biết, không thấy rõ, hoặc lừa dối, trốn tránh trách nhiệm.
Cậu ta hạ thấp giọng, nghiến răng nghiến lợi.
“Em đã nói từ trước, anh không trân trọng cô ấy em sẽ đánh anh!”
…
Hoắc Minh dùng sức đẩy Khương Duệ ra.
Khương Duệ còn muốn gây lộn, muốn đánh nhau với Hoắc Minh!
Cậu ta nhớ tới dáng vẻ hôm qua của Ôn Noãn, vành mắt cậu ta đỏ lên, kiểu người con gái như Ôn Noãn thế này vốn nên được đối xử thật tốt, cái tên Hoắc Minh khốn khiếp này!
Ôn Noãn can ngăn cậu ta.
Hoắc Minh nhìn thấy dáng vẻ nhợt nhạt của Ôn Noãn, anh muốn ôm chầm lấy cô.
Ôn Noãn không cho.
Cô nhẹ nhàng nói lời khách sáo với anh: “Bố tôi có thể được minh oan, đều là nhờ luật sư Hoắc, bây giờ ông đã ra đi, luật sư Hoắc sẵn lòng đến thắp nén nhang, tôi rất cảm kích!”
Hoắc Minh đứng ngây ngốc ở đó.
Họ gần như bàn đến chuyện kết hôn, không lâu trước đó lúc anh ôm cô, Ôn Noãn nhất thời xúc động, gọi một tiếng: “Minh”.
Bây giờ, cô lại hời hợt gọi anh là luật sư Hoắc.
Ba chữ này giờ nghe thật chói tai.
Nhưng bây giờ, trong tang lễ đơn giản do nhà họ Ôn sắp xếp, có bị nói gì anh cũng phải nhịn xuống!
Hoắc Minh vẫn không rời đi.
Ôn Noãn cũng không đuổi anh đi, chỉ là cô không cho phép anh giúp, cô chỉ xem anh là một vị khách của người nhà họ Ôn! Bận rộn khắp nơi, cũng là Khương Duệ còn có mấy người chú bác họ hàng xa của người nhà họ Ôn.
Ôn Noãn vẫn ngồi trên xe lăn…
Buổi sáng ngày hôm sau, đưa Ôn Bá Ngôn lên núi, Ôn Noãn ôm hình của ông!
Dì Nguyễn khóc một dòng sông.
Ôn Noãn nhẹ nhàng ôm lấy dì Nguyễn, bây giờ cô chỉ có dì Nguyễn sống dựa vào nhau!
Nghĩa trang, một nơi trang nghiêm.
Ôn Bá Ngôn ra đi, những chuyện có hoặc không liên quan, có ơn có oán gì cũng đều đến.
Khương Minh mang Khương Sinh đến.
Cố Trường Khanh đến.
Ngay cả Hoắc Chấn Đông, bà Hoắc cũng mang theo Hoắc Minh Châu đến đây, ý tứ của nhà họ Hoắc rất rõ ràng, vẫn mong muốn Ôn Noãn làm con dâu!
Mặc dù dì Nguyễn đau buồn, nhưng cũng hỏi qua ý kiến của Ôn Noãn.
Ôn Noãn rất lạnh nhạt nói: “Mọi người đã đến thì hãy lên thắp nén nhang, để bố tôi được thêm phúc.”
Dì Nguyễn không biết Ôn Noãn xảy ra chuyện gì với Hoắc Minh, nhưng bà ấy hiểu giữa bọn chúng không có khả năng. Vì vậy dì Nguyễn cũng dùng lễ nghĩa đối với khách để đối đãi với bốn người nhà họ Hoắc.
Lúc chôn cất, bầu trời u ám.
Tro cốt của Ôn Bá Ngôn được đặt chung một chỗ song song với vợ cả Lục Tiểu Noãn, chỗ còn lại bên cạnh là để lại cho dì Nguyễn trăm năm sau.
Mắt dì Nguyễn thấy mộ đá xanh sắp bị che phủ, giọng khóc thút thít: “Chị, chị và Bá Ngôn qua bên kia sống thật tốt.”
Còn Ôn Noãn, bà sẽ chăm nom thật kỹ.
Ôn Noãn ôm chặt bà ấy…
Chính lúc này, một bóng dáng cao gầy từ xa bước nhanh đến.
Người kia nho nhã, khí chất ngút ngàn.
Không phải ai khác, đó là Kiều Cảnh Niên.
Ông ấy biết được những việc Kiều An đã làm, biết Ôn Noãn chia tay với Hoắc Minh, ông ấy muốn đến đây lạy Ôn Bá Ngôn một lạy, để chuộc lại lỗi lầm của nhà họ Kiều!
Ôn Noãn không ngăn lại, cô nói: “Người tới là khách!”
Kiều Cảnh Niên cầm nhang đang muốn cúi lạy, bỗng nhiên mắt của ông trợn trừng như muốn rớt ra.
Ông ấy nhìn thấy người phụ nữ mà ông ấy nhớ nhung trong lòng, mối tình đầu của ông ấy, Lục Tiểu Noãn, giọng nói và dáng vẻ được khắc trên bia mộ, dưới tấm bia của bà có một hàng chữ nhỏ.
【Vợ yêu Lục Tiểu Noãn -- Ôn Bá Ngôn. 】
Khoảnh khắc đó, tất cả máu trong người Kiều Cảnh Niên như đông lại!
Ông ấy không thể tin được, đọc đi đọc lại tên Lục Tiểu Noãn.
“Tiểu Noãn, Tiểu Noãn… Tại sao em lại ở chỗ này?”
Nhiều người quen tại nơi tổ chức như vậy, Kiều Cảnh Niên không quan tâm đến thể diện nhào đến trước bia mộ của Lục Tiểu Noãn, ngón tay run nhẹ nhàng vuốt ve nhan sắc quen thuộc kia, đúng là Tiểu Noãn của ông ấy!
Chính là Tiểu Noãn của ông ấy!
Bà đã trở thành vợ của người khác, bà vậy mà cưới Ôn Bá Ngôn!
Kiều Cảnh Niên đột nhiên nhìn về phía Ôn Noãn!
Tính toán lại tuổi của Ôn Noãn hoàn toàn hợp lý, nhìn kỹ lại vầng trán của cô như có dáng vẻ của mình khi còn trẻ… Ôn Noãn, có khả năng Ôn Noãn chính là đứa con máu mủ ruột thịt của ông ấy và Lục Tiểu Noãn!
Và ông ấy, đã tự tay đẩy cô xuống vực sâu!
Thậm chí ông ấy còn mơ mộng hão huyền sau khi Kiều An ly hôn, có thể quay lại với Hoắc Minh.
Kiều Cảnh Niên không thể tiếp nhận sự đả kích này, một ngụm máu tươi nôn ra trên bia mộ của Lục Tiểu Noãn!
Chương 174: Thấy bia mới gặp Lục Tiểu Noãn (2)
Máu của Kiều Cảnh Niên nhuộm đỏ bia mộ!
Trên tấm bia, Lục Tiểu Noãn hơi mỉm cười, vẫn trẻ trung và dễ thương như năm đó vậy.
Kiều Cảnh Niên quá kích động, hiện trường vô cùng hỗn loạn.
Người nhà họ Hoắc nhanh chóng đỡ lấy ông ấy.
“Cảnh Niên! Cảnh Niên!”
“Chú Kiều, chú bị sao vậy?”
…
Ôn Noãn đang cầm chân dung của Ôn Bá Ngôn, thẫn thờ nhìn mọi chuyện bên đó.
Cô sớm biết cô không phải là con ruột của Ôn Bá Ngôn, cô vẫn muốn biết bố ruột của mình là ai, thế nhưng cô có nhiều lần đặt ra mười nghìn giả thuyết vẫn không nghĩ đến, lại là…Kiều Cảnh Niên!
Là một người mà cô đã kính trọng từ nhỏ, người đàn ông đó lại đẩy cô xuống vực thẳm.
Cô nhìn người đàn ông như sắp chết này, không có tình cảm càng không có cảm động khi biết được cha ruột, thậm chí cô còn thờ ơ lạnh nhạt.
Ở chỗ này, Hoắc Chấn Đông và Hoắc Minh cũng đoán ra được.
Kiều Cảnh Niên muốn tìm đứa con máu mủ ruột thịt, chính là Ôn Noãn!
Sự thật này như sét đánh vào đầu!
Hoắc Chấn Đông thở dài: “Nếu biết sớm hơn thì Ôn Noãn và Hoắc Minh đã không thành như thế này!
Kiều Cảnh Niên tỉnh lại sau cơn hôn mê.
Bầu trời có mưa phùn…
Người lau đi vết máu trên nắp hòm bia mộ, quát lớn: “Nhập thổ vi an!” Mộ đá hoa cương to nặng được đậy lại, Ôn Bá Ngôn được chôn cất chung mộ với Lục Tiểu Noãn!
“Không!” Kiều Cảnh Niên lảo đảo bước đến, ông ấy chồm đến.
“Tiểu Noãn, anh mang em về nhà!”
Ông ấy là người có thân phận như vậy, làm ra chuyện mất thể diện, người ngoài không biết phải làm thế nào mới đúng!
Hơn nữa, nôn ra máu với người đã mất thật xui xẻo!
Ngay lúc Kiều Cảnh Niên đang rất đau buồn, giọng Ôn Noãn nguội lạnh: “Ông Kiều, người này chính là mẹ của tôi, bố tôi và bà là vợ chồng hợp pháp, xin hỏi ông muốn đem bà đi nơi nào? Nhà họ Kiều sao? Tôi nhớ rằng ông cũng có người vợ hợp pháp!”
Toàn thân Kiều Cảnh Niên chấn động!
Ông ấy bất giác nhìn về phía Ôn Noãn, cô gái kia lớn lên cực kỳ giống với Tiểu Noãn của ông ấy, cũng có thể chính là máu mủ ruột thịt với ông ấy, thế nhưng ánh mắt của đứa con máu mủ ruột thịt này nhìn ông ấy lúc này…
Quá nguội lạnh, còn có một nỗi hận!
Kiều Cảnh Niên tạm thời không có khả năng chống đỡ, lại phun ra một ngụm máu.
Ông ấy mặc cho người bên ngoài kéo ông ấy ra một bên, ông ấy trơ mắt nhìn Tiểu Noãn của ông ấy ở chung mộ và ngủ với người đàn ông khác, đời đời kiếp kiếp!
Ôn Noãn không nhìn ông ấy nữa.
Cô đứng cạnh dì Nguyễn, im lặng tưởng nhớ!
…
Tang lễ kết thúc.
Đám người lần lượt rời đi, Hoắc Chấn Đông vốn muốn nói chuyện với Ôn Noãn, nhưng tình trạng của Kiều Cảnh Niên thực sự không tốt nên ông đành phải mang người đi.
Ôn Noãn dìu dì Nguyễn, chuẩn bị ngồi xe trở về.
Hoắc Minh bắt được cánh tay của cô: “Ôn Noãn, chúng ta nói chuyện đi!”
Ánh mắt bình tĩnh của Ôn Noãn nhìn anh.
Thường ngày anh vẫn phong độ đẹp trai, chỉ là bây giờ Ôn Noãn phát hiện anh đã không thể khiến cô động lòng, có thế thấy được khoảng cách giữa yêu và không yêu chênh lệch rất lớn.
Ôn Noãn lạnh nhạt nói: “Chờ thêm hai ngày nữa! Bây giờ tôi không có tâm trạng để nói mấy chuyện này!”
Sắc mặt Hoắc Minh trắng bệch.
Môi anh giật giật: “Anh đưa em và dì Nguyễn trở về!”
Ôn Noãn nhẹ nhàng khép mắt lại và nói: “Không cần, xe được chuẩn bị hết rồi, luật sư Hoắc anh trở về đi!”
Hoắc Minh hiểu được ý của cô.
Anh hiểu rất rõ tính tình của Ôn Noãn, đây đại khái là kiên quyết muốn chia tay với anh, hai ngày nay Hoắc Minh cũng có nghĩ đến, có phải chia tay sẽ tốt hơn không, thế nhưng ban đêm lúc anh vuốt ve cái gối đầu anh lại nhớ Ôn Noãn.
Anh nhớ khoảng thời gian sống chung với cô.
Anh không muốn chia tay, không muốn kết thúc!
…
Ôn Noãn về nhà cùng dì Nguyễn, dù sao gia đình thiếu đi một người, có chút vắng vẻ.
Hai người yên lặng ăn cơm.
Sau bữa ăn, dì Nguyễn gọi Ôn Noãn, bà ấy mang một quyển sổ đỏ đưa cho Ôn Noãn.
Ôn Noãn chợt nâng mắt lên: “Dì Nguyễn?”
Dì Nguyễn xoa đầu cô, giọng trầm thấp nói: “Ôn Noãn, dì muốn đến ở căn nhà ở vùng ngoại ô kia, căn nhà này đáng giá biết bao nhiêu tiền, con gặp khó khăn có thể đối phó lúc khẩn cấp. Dì Nguyễn không đủ bản lĩnh, chỉ có thể không làm liên luỵ đến con.”
Ôn Noãn vô cùng buồn.
Cô ôm lấy dì Nguyễn, giọng nghẹn ngào: “Sao dì lại đi chứ! Con muốn dì ở lại!”
Dì Nguyễn muốn nói lại thôi.
Sau cảnh xảy ra trên phần mộ hôm nay, bà ấy đã đoán ra Kiều Cảnh Niên là bố ruột của Ôn Noãn.
Nếu như Ôn Noãn đi theo ông ấy, sẽ không cực khổ như thế này.
Ôn Noãn lắc đầu: “Con sẽ không đi đâu cả, con sẽ tiếp tục chăm sóc cho dì Nguyễn!”
Dì Nguyễn nhẹ thở dài.
Bây giờ bà ấy không biết nên làm gì mới tốt cho đứa con gái này, bà ấy thật sự yêu Ôn Noãn, thế nhưng Ôn Noãn không phải máu mủ ruột thịt của bà ấy, bà ấy không thể ích kỷ mà giữ cô bên người...
Ôn Noãn ôm bà ấy, miệng lẩm bẩm: “Con có thể gọi dì là mẹ của con được không, mẹ ơi, mẹ đừng đi!”
Toàn thân dì Nguyễn cứng lại.
Ôn Noãn càng ôm chặt hơn.
Giọng cô nho nhỏ, giống với lúc khi mới gặp Ôn Noãn lúc bé kia, nhút nhát gọi bà ấy…
“Mẹ… Đừng đi.”
Dì Nguyễn khóc!
Từ khi Ôn Bá Ngôn qua đời, bà ấy vẫn luôn thể hiện mình mạnh mẽ, thế nhưng không ai biết trong lòng bà ấy đau đớn cỡ nào.
Mất chồng, không có con ruột!
Bây giờ, Ôn Noãn gọi bà ấy là mẹ…
Dì Nguyễn ôm lấy Ôn Noãn khóc: “Dì sẽ không đi…dì không đi đâu cả! Ôn Noãn, con đã gọi dì là mẹ, mẹ sẽ không đi đâu cả.”
Ôn Noãn ngoan ngoãn nằm trong lòng bà ấy, nhẹ nhàng hít lấy sự ấm áp trên người của bà ấy.
Buổi chiều, dì Nguyễn ép cô phải ngủ trưa.
Khi tỉnh dậy, nghe thấy bên ngoài phòng khách có giọng nói.
Ôn Noãn vịn vách tường đi ra, nhìn thấy khách đến thì ánh mắt hơi thu lại.
Kiều Cảnh Niên ngồi trong phòng khách, dưới chân để rất nhiều thuốc bổ quý hiếm, lúc nhìn thấy Ôn Noãn, môi của ông ấy run hồi lâu, cuối cùng chỉ khẽ gọi: “Ôn Noãn!”
Ôn Noãn biết tại sao ông ấy lại đến!
Cô khách sáo nói: “Chuyện xảy ra trong nhà thực sự đã phiền ông Kiều! Những thứ này…”
Ánh mắt cô nhìn vào những hộp thuốc bổ kia, nói tiếp: “Mang tấm lòng đến là được rồi, những thứ này, tôi thực sự không dám nhận!”
Kiều Cảnh Niên nhìn cô chăm chú.
Càng nhìn, càng thấy giống với Tiểu Noãn năm xưa.
Càng nhìn, càng thấy giống người nhà họ Kiều…
Người mà Lục Tiểu Noãn gả làm vợ cũng đã nhập thổ vi an, ông ấy không còn cách nào khác, thế nhưng Ôn Noãn thật sự là máu mủ duy nhất của nhà họ Kiều, sao ông ấy có thể không đón về cơ chứ?
Ông ấy muốn dành cho cô những thứ tốt nhất!
Kiều Cảnh Niên trầm mặc một lúc, hết sức dịu dàng nói: “Chú nghe nói cháu đàn dương cầm rất hay, Chấn Đông cũng từng nói dự định đưa cháu sang Pháp du học, chú có quen thầy giáo bên đó… Nếu không thì chú có thể đích thân dạy cho cháu…”
Ông ấy hi vọng bù đắp được, ông ấy muốn rèn hòn ngọc quý trên tay trở thành nhà âm nhạc đỉnh cao.
Để yên lòng linh hồn của Lục Tiểu Noãn trên trời!
Kiều Cảnh Niên nói rất nhiều, Ôn Noãn cười nhạt.
Cô rũ mắt nhìn xuống chân của mình.
Cái chân này bị tổn thương dây thần kinh mác, đừng nói là trở thành chuyên gia đàn dương cầm đỉnh cao, đến cả lái xe cũng không thể.
*Thần kinh mác: một nhánh của dây thần kinh đùi, chi phối vận động và cảm giác cho khu vực cẳng chân và bàn chân.
Nước Pháp, cô không đi được.
Cô không nói những điều này với Kiều Cảnh Niên, cô chỉ thản nhiên cười: “Cảm ơn sự yêu mến của ông Kiều, tôi nghĩ tôi không cần đâu! Ngoài ra… Nếu như không còn chuyện gì khác, không tiễn!”
Cô đi lại khó khăn nên gọi dì Nguyễn.
Dì Nguyễn tôn trọng sự lựa chọn của cô, cầm quà tặng lên, nói lời khách sáo trả lại cho ông ấy.
Ra khỏi cửa, Kiều Cảnh Niên không muốn buông tha: “Bà Ôn, bà…”
Dì Nguyễn cười nhạt.
Bà ấy nói: “Tôi biết ông Kiều có lòng, nhưng xảy ra nhiều chuyện như vậy… Cũng phải xem con cái có đồng ý với nguyện vọng của mình hay không? Lòng người cũng bằng xương bằng thịt, lúc trước ông Kiều đau lòng cho con gái của mình, còn Ôn Noãn nhà chúng tôi… cũng chỉ có tôi và Ôn Bá Ngôn đau lòng.”
Kiều Cảnh Niên nghe lời này …
Như vạn mũi xuyên tim!
Chương 175: Hoắc Minh, không hẹn ngày gặp lại!
Buổi tối trước khi đi ngủ, dì Nguyễn chườm nóng chân cho Ôn Noãn.
Bà ấy cầm chân Ôn Noãn rồi dịu dàng nói: “Phải chăm sóc thật tốt, đừng để lại di chứng!”
Ôn Noãn vờ như không có việc gì: “Chỉ là một vết thương nhỏ, đâu nghiêm trọng như thế được!”
Dì Nguyễn thấy cô đã có thể từ từ đi lại nên cũng không nghĩ nhiều.
Bà ấy tiếp tục chườm nóng cho Ôn Noãn, đến khi sắp làm xong mới do dự nói: “Hoắc Minh đã ở dưới lầu cả buổi rồi, con có muốn gặp không?”
Ôn Noãn khẽ giật mình.
Một lát sau, cô nhẹ nhàng lắc đầu: “Mấy ngày nữa hãy tính! Bây giờ con không có tâm trạng.”
Dì Nguyễn không ép buộc cô.
Bà ấy xoa đầu Ôn Noãn: “Mẹ không biết hai đứa xảy ra chuyện gì, nhưng chỉ cần con quyết định thì mẹ đều ủng hộ... Tìm đối tượng thì chọn cho kỹ, người này không được còn có người sau! Dựa vào điều kiện của con gái mẹ, chắc chắn có thể chọn được người vừa lòng.”
Khi nghe bà ấy nói xong, cô khẽ cười.
Dì Nguyễn thoáng yên tâm.
…
Thời gian trôi qua thật nhanh, chẳng mấy chốc đã đến ngày cúng tuần đầu* của Ôn Bá Ngôn, chân Ôn Noãn cũng gần hồi phục.
*Cúng tuần đầu: Ngày cúng tuần đầu tiên (cúng 7 lần) của lễ cúng 49 ngày.
Cô cùng dì Nguyễn đi viếng.
Mùa xuân tươi đẹp, hoa nở muôn nơi.
Trước bia mộ của Ôn Bá Ngôn và Lục Tiểu Mạn đặt một bó hoa bách hợp tươi mới.
Dì Nguyễn đoán là Kiều Cảnh Niên tặng, bà ấy liếc nhìn Ôn Noãn, Ôn Noãn vô cảm ném bó hoa sang một bên rồi đặt lên một bó hoa cúc dại nhỏ!
Dì Nguyễn khe khẽ thở dài.
…
Họ ở nghĩa trang rất lâu, lúc đi ra cũng gần giữa trưa.
Một chiếc Bentley vàng kim dừng trước cổng nghĩa trang. Hoắc Minh dựa vào xe hút thuốc, tuy đứng trong làn gió xuân tươi đẹp, nhưng quanh anh lại có vẻ tràn ngập u sầu.
Anh gầy đi đôi chút, nhưng vẫn mang dáng vẻ đẹp trai tài giỏi đó.
Ôn Noãn không trốn tránh, giữa cô và anh cũng nên nói rõ ràng.
Đi tới trước mặt, ánh mắt Hoắc Minh sâu thẳm.
Anh nói: “Để cháu đưa hai người về!”
Dì Nguyễn nhận ra Ôn Noãn muốn kết thúc nên cũng chủ động nói: “Để dì tự mình về, Ôn Noãn, con nói chuyện với cậu ấy đi!"
Ôn Noãn gật đầu, dặn dò bà ấy cẩn thận.
Dì Nguyễn nhanh chóng ngồi lên xe taxi đi về trước.
Hoắc Minh tắt điếu thuốc sau đó mở cửa xe rồi dịu dàng nói: “Lên xe đi!”
Ôn Noãn ngồi vào ghế phụ.
Mặc dù cô có thể đi lại, nhưng nhìn chung cũng không được linh hoạt, vết thương thỉnh thoảng vẫn đau.
Hoắc Minh cũng lên xe, sau khi đóng cửa xe thì chậm rãi thắt dây an toàn, ánh mắt anh nhìn chân cô rồi khẽ hỏi: “Chân em còn đau không?”
Ôn Noãn cúi đầu xuống nhìn chân mình, nở nụ cười.
“Tốt hơn rất nhiều rồi, cảm ơn anh đã quan tâm.”
Hoắc Minh không lập tức lái xe, anh nghiêng đầu nhìn Ôn Noãn, suy nghĩ một lát rồi nói: “Ôn Noãn, anh thích em, anh không muốn chia tay! Chúng ta bắt đầu lại từ đầu, sau này anh sẽ không gặp lại cô ấy nữa, nhiều nhất cũng chỉ gặp người đại diện của vụ án.”
Ôn Noãn lẳng lặng lắng nghe.
Cô không vui vẻ cũng không đau thương, như một người ngoài cuộc.
Thậm chí cô còn cười: “Hoắc Minh, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện đi!”
Ngón tay thon dài của Hoắc Minh đặt trên tay lái, nhẹ nhàng cuộn lại, thật lâu sau anh cũng nở nụ cười: “Được.”
Nửa tiếng sau, anh dẫn cô đến một nhà hàng cao cấp.
Nhà hàng trước đó đã được bao hết, chỉ có hai người họ.
Ôn Noãn không ăn bất cứ thứ gì, chỉ gọi một ly cà phê, ngón tay trắng mịn của cô nhẹ nhàng vuốt ve ly sứ, trong lòng cảm thấy cay đắng.
Mấy ngày nay, cô đã hiểu rõ lòng của Hoắc Minh.
Anh đang cố gắng bù đắp cho cô.
Nhưng anh khiến lòng cô bị tổn thương, bây giờ lại bù đắp, chẳng lẽ không thấy quá dối trá ư?
Những thứ anh cho cô đều không phải do anh tự nguyện, mà trong đoạn tình cảm này cô đã cố gắng hết sức, dù biết rõ là thiêu thân lao đầu vào lửa, nhưng cô vẫn không chùn bước.
Hoàn cảnh gia đình của cô và anh khác nhau một trời một vực, nên cô đi học những thứ mà cô không thích.
Cắm hoa, làm bánh ngọt...
Bạn gái cũ của anh, người trong mộng của anh là con gái của Kiều Cảnh Niên tiếng tăm lừng lẫy, cô bằng lòng rời khỏi quê hương đi Pháp đào tạo chuyên sâu, chỉ vì để xứng đôi hơn với anh.
Ôn Noãn ngẫm lại, cảm thấy vô lý đến mức buồn cười.
...
Uống hết nửa ly cà phê, cô khẽ nói: “Hoắc Minh, chúng ta kết thúc đi!”
Hoắc Minh nhìn khuôn mặt cô.
Hồi lâu sau, anh chậm rãi nói: “Tạm thời xa nhau để bình tĩnh một chút cũng tốt!”
Ôn Noãn không trốn tránh ánh mắt của anh, cô khẽ nở nụ cười.
“Ý của tôi là kết thúc thật sự! Mãi mãi không liên lạc! Lễ Tết hay sinh nhật gì đó, cũng không cần cố ý gọi điện thoại hay gửi tin nhắn!”
Ôn Noãn nói xong...
Hoắc Minh bỗng nhiên gọi bồi bàn tới: “Mang lên hai phần.”
Bồi bàn mỉm cười nói: “Vâng anh Hoắc, mười phút sau sẽ mang thức ăn lên cho anh!”
…
Ôn Noãn không nhịn được: “Hoắc Minh.”
…
Hoắc Minh không cho phép cô từ chối: “Ăn xong rồi chúng ta nói tiếp!”
Cơm Tây được bưng lên, chỉ có một mình Hoắc Minh ăn.
Anh ăn rất lâu, nhưng chẳng biết mùi vị là gì.
Thật ra anh đang chờ, chờ Ôn Noãn hối hận, rút lại lời chia tay... Nhưng nước đã đổ đi thì không thể hốt lại được, Ôn Noãn đã quyết định thì sao có thể dễ dàng thay đổi chứ?
Hoắc Minh cầm khăn ăn lau miệng.
Anh hờ hững hỏi cô: “Đã suy nghĩ kỹ chưa? Em thật sự muốn kết thúc?”
Anh và cô ở chung với nhau trong một khoảng thời gian rất dài, cũng quan hệ với nhau vô số lần, lúc bọn họ ở chung rất vui vẻ, Hoắc Minh cảm thấy không có lý do gì mà phải cắt đứt hoàn toàn vì Kiều An!
Ôn Noãn khẽ ừ.
Cô nói: “Nghĩ kỹ rồi, kết thúc đi!”
Hoắc Minh vốn là người cực kỳ ưu tú, ngoại trừ Kiều An ra, người phụ nữ mà anh từng dỗ dành chỉ có Ôn Noãn, bây giờ khi cô nói chia tay, anh có thể nhìn ra sự kiên quyết của cô.
Anh nghĩ: Nếu đoạn tình cảm này làm cho Ôn Noãn khó chịu, khiến cô không vui vẻ thì chi bằng buông tay nhau.
Kế tiếp là một cuộc nói chuyện không quá vui vẻ!
Dù sao anh cũng là cậu ấm con nhà giàu, chia tay với phụ nữ thì cũng phải cho con gái nhà người ta chút gì đó để xứng đáng với khoảng thời gian quen nhau...
Hoắc Minh nghĩ một lát rồi nói: “Căn hộ kia, anh sẽ bảo thư ký Trương sang tên qua cho em!”
Căn hộ đó có giá trị hơn trăm triệu, nếu là cô gái bình thường thì chắc chắn sẽ vô cùng vui vẻ.
Ôn Noãn chưa bao giờ quen anh vì tiền.
Nhưng lúc này anh quăng tiền ra, cô cũng không giận, chỉ lạnh lùng nói với anh: “Tôi không cần căn hộ kia!”
Hoắc Minh sững sờ.
Ôn Noãn vẫn chăm chú nhìn anh.
Hoắc Minh hiểu, vì thế anh lấy ra một tấm séc, viết vào con số năm mươi triệu.
Sau đó nhẹ nhàng đẩy cho cô.
Anh rất bình tĩnh cũng rất sĩ diện nói: “Ôn Noãn, đoạn tình cảm này của chúng ta coi như đã qua! Sau này có chuyện gì cần giúp đỡ, em có thể liên lạc với thư ký Trương.”
Ôn Noãn không từ chối.
Cô gấp tấm séc lại rồi bỏ vào trong túi.
Cô rất thẳng thắn nói lời cảm ơn với anh, cũng đưa ra một yêu cầu cuối cùng: “Luật sư Hoắc, trong nhà vẫn còn có một vài đồ dùng của tôi, tôi muốn lấy đi!”
Hoắc Minh rút ra một điếu thuốc, châm lửa, sau đó rít một hơi thật dài.
Ánh mắt anh sâu thẳm, cười nhẹ: “Được thôi! Mấy ngày nay anh không ở đó nên cũng tiện! Em dọn xong thì giao chìa khóa cho thư ký Trương là được.”
Ôn Noãn khách sáo cảm ơn.
Cô muốn đứng dậy rời đi, Hoắc Minh ít nhiều gì cũng còn có chút lịch thiệp nên muốn đưa cô về.
Ôn Noãn lắc đầu.
Cô đứng dậy cười: “Không cần đưa tôi về đâu, luật sư Hoắc, cảm ơn anh đã giúp đỡ ba tôi trong thời gian qua... Bây giờ đã thanh toán xong rồi! Sau này chúng ta không hẹn ngày gặp lại!”
Ôn Noãn chậm rãi đi ra khỏi nhà hàng.
Hoắc Minh ngồi không nhúc nhích, anh nhìn bóng lưng gầy gò của cô qua cửa kính, bỗng nhiên cảm thấy ánh mắt hơi đau...
Anh nghĩ có lẽ là do ánh mặt trời quá chói mắt!