-
Chương 158-160
Chương 158: Anh quá mạnh mẽ, Ôn Noãn cô quá nhỏ bé!
Nụ hôn qua đi.
Hô hấp cả hai rối loạn...
Ôn Noãn mất sức tựa vào vách tường nhà vệ sinh, nếu không có anh đỡ thì cơ thể cô đã sớm ngã nhào ra đất, dù vậy đôi chân vẫn không có sức.
Hoắc Minh cũng không tốt hơn cô là bao.
Gương mặt anh tuấn đỏ lên, hô hấp rối loạn, dáng vẻ giống như đã đè nén dục vọng rất lâu.
"Ôn Noãn..."
Giọng nói anh khàn đến lạ: "Cố Trường Khanh đã nói gì?"
Ôn Noãn sợ làm phiền người lớn, cắn môi: "Tôi không biết."
Ánh mắt Hoắc Minh sâu thẳm, rất khó đoán.
Lát sau, giọng nói anh mang theo vài phần dịu dàng, lần nữa cúi người hôn cô.
"Không muốn nói, chỉ muốn tôi hôn em thôi đúng không?"
Ôn Noãn vừa xấu hổ vừa bực mình, nhẹ nhàng đá anh một cái.
"Hoắc Minh, anh chỉ biết chọc tôi!"
"Anh nói muốn bắt đầu lại từ đầu... Anh muốn ở nơi như thế bắt đầu lại từ đầu với tôi sao?"
"Anh là đồ khốn."
...
Càng nói, khóe mắt cô đỏ lên.
Hoắc Minh không dừng lại, nhưng lại hôn nhẹ nhàng hơn.
Sau khi kết thúc, anh tựa vào trán cô thở dốc.
"Ôn Noãn, tôi rất nhớ em!"
"Đàn ông khi yêu, đều muốn làm chuyện đó với người con gái mình thích, nếu không thì đâu còn là đàn ông?... Em nói xem có đúng không?"
Ôn Noãn nhìn anh chằm chằm, anh đang cưỡng từ đoạt lý.
Hoắc Minh nhẹ nhàng cười.
Anh kéo tay cô, đặt lên gương mặt đẹp của mình.
Bàn tay Ôn Noãn chạm đến làn da ấm áp kia, lòng bàn tay như bị bỏng, cô vội vã muốn rút về.
Hoắc Minh không cho.
Anh ghi dáng vẻ lúng túng của cô vào trong mắt.
Không chỉ vậy, anh còn nhẹ nhàng đặt cô trên vách tường, dùng chiêu trò trêu chọc cô.
Ôn Noãn làm sao chịu được!
Cô cắn môi, gương mặt đỏ như máu.
Hoắc Minh cầm tay cô sờ soạng khuôn mặt của anh, ánh mắt chứa đầy vẻ phong lưu gợi cảm.
"Ôn Noãn... Tôi cho em chơi tôi!"
"Tôi để cho em trêu chọc, được không?"
...
Anh không cần mặt mũi nữa rồi!
Ôn Noãn đột nhiên đẩy anh ra.
Cô thở hổn hển, tim đập kịch liệt, nhìn anh chằm chằm.
Hoắc Minh giống như đang cười lại không phải cười.
Anh quá mạnh mẽ, muốn trêu đùa người con gái đều rất đơn giản, Ôn Noãn cô quá nhỏ bé.
Cô nào đâu phải đối thủ của anh!
Thế nhưng đối mặt sự dụ hoặc cấp cao này, Ôn Noãn không bị làm cho mê muội, đôi môi xinh đẹp của cô nhấp thành một đường thẳng, sau đó nói: "Luật sư Hoắc, tôi chờ điện thoại của anh!"
Cô nhìn ra, anh rất thích cơ thể cô.
Mà cô cũng chỉ có thể cho anh cái này!
Ôn Noãn không quên, cô đã từng khát vọng tình cảm của anh nhiều đến mức nào, nhưng khi mất đi sự kích thích của dục vọng, cô phát hiện một chút tình cảm mà anh dành cho cô không chống đỡ nổi một kích.
Cô không muốn khóc vì anh nữa.
Hoắc Minh nhìn sắc mặt cô, đoán được cô nghĩ gì.
Nhưng bất ngờ là, anh cũng không tức giận, ngược lại nói: "Tôi phải đi công tác nửa tháng."
Ánh mắt Ôn Noãn như nước.
Anh cười cười: "Không phải Anh Quốc là ở thành phố H! Tập đoàn Chu Thị xảy ra tranh chấp, tôi phải đi giải quyết."
Ôn Noãn có chút khó xử.
Xem, cô suy nghĩ gì, anh đều biết rõ.
Hoắc Minh không có giễu cợt cô.
Đi công tác nửa tháng, thật ra anh rất nhớ cô, nếu không phải Ôn Bá Ngôn bị bệnh, dù có dùng cách gì anh cũng muốn đưa cô đến thành phố H, lúc rảnh rỗi còn có thể đưa cô ra ngoài uống bia, ăn thịt nướng.
Anh nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài màu trà kia, có chút không nỡ.
Ôn Noãn không phải không có cảm giác.
Một người đàn ông khi thật sự yêu ai sẽ không giấu được, lòng phòng bị của cô lặng lẽ sụp đổ một góc, thế nhưng cô không muốn nói ra.
Hoắc Minh sao lại không biết được?
Anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, không làm bất cứ gì cả, chỉ là ôm cô.
Anh dịu dàng nói: "Tôi sẽ mang hai thư ký đi cùng, thư ký Trương sẽ ở lại thành phố B, bác trai có chuyện gì thì liên hệ cô ấy, nhớ chưa?"
Sự quan tâm săn sóc này, cái ân tình này.
Ôn Noãn biết bản thân không thể trả hết.
Hoắc Minh cười: "Một tiếng rưỡi nữa máy bay sẽ cất cánh!"
Ôn Noãn giương mắt, ánh mắt toát lên sự khó hiểu.
Hoắc Minh không nói tiếp, anh chăm chú nhìn cô, ánh mắt kia rõ ràng là ánh mắt người nam nhìn người nữ.
Cuối cùng Ôn Noãn nhẹ giọng nói: "Lên đường bình an."
"Chỉ đợi câu này của em!" Hoắc Minh nghiêng người hôn cô, sau đó quan tâm nói: "Tôi đi ra ngoài trước, em... đợi ở trong này một chút?"
Ôn Noãn:...
*
Hoắc Minh rời đi, thanh tĩnh hơn nhiều.
Ôn Noãn không biết chuyện xảy ra trong nhà vệ sinh hôm ấy dì Nguyễn biết bao nhiêu, tóm lại sau chuyện đó mỗi lần nói đến Hoắc Minh, trong lời nói luôn lộ ra sự hài lòng đối với anh.
Ôn Noãn hiểu rõ ý định này, dù sao gia thế, vẻ ngoài, EQ của Hoắc Minh đều rất tốt.
Phụ nữ lớn tuổi, rất khó mà không thích anh.
Sau đó, Cố Trường Khanh có đến hai lần.
Ôn Bá Ngôn không gặp hắn, hắn cũng thức thời không xuất hiện nữa.
Bệnh tình Ôn Bá Ngôn ổn định, Ôn Noãn về lại phòng nhạc, sẵn tiện dạy bù cho mấy tiết cô nghỉ.
Hoắc Minh không có liên hệ cô.
Sau khi anh buông xuống những thứ mập mờ không rõ ràng kia, giống như biến mất khỏi thế giới của cô, thế nhưng Ôn Noãn vẫn có thể thấy tin tức của anh.
Anh đang ở thành phố H, thưa kiện thay nhà họ Chu.
Nhà họ Chu là xí nghiệp nổi danh tại thành phố H, phát triển rất lớn, nhưng trước kia không sạch sẽ cho nên có chút phiền phức.
Ước chừng hai tuần sau, Hoắc Minh đã lên trang nhất.
[Diêm Vương chính trị ngành Luật lại tạo nên kỳ tích.]
Ảnh chụp kèm theo là bức ảnh chụp chung của Hoắc Minh và Chu Truyền Nhân – người đứng đầu đương nhiệm của nhà họ Chu.
Hoắc Minh khí phách hăng hái!
Anh lạnh lùng tuấn tú, đứng cùng với nhân vật top năm mươi của giới kinh doanh nhưng khí thế không thua kém chút nào, điều này ngoại trừ năng lực của anh, còn bởi vì có nhà họ Hoắc đứng sau lưng.
Hai nhà Hoắc Chu, chiếm cứ Nam Bắc, cùng sóng vai.
Ôn Noãn nhìn ảnh chụp, trong lòng cô không phải không có cảm giác.
Cô có chút hoài nghi, lần này nhà họ Chu sẽ tổ chức tiệc mừng lớn, nghe nói đã mời rất nhiều nữ minh tinh và các vị tiểu thư danh giá đến, thế nhưng lại chưa thấy bất cứ ảnh chụp nào của Hoắc Minh và người phụ nữ khác truyền ra ngoài.
Đương nhiên, đây chỉ là một chút nghi vấn nhỏ của Ôn Noãn thôi.
Cô sẽ không hỏi anh, bày ra bộ dáng giống như cô rất để ý đến...
Trên thực tế, cũng có một sự cố nhỏ mà Ôn Noãn không biết đến, tất cả những bức ảnh lợi dụng góc máy để chụp, toàn bộ đều bị giữ lại, kể cả bức ảnh do cô nữ minh tinh Mạnh Thanh Dao không biết trời cao đất rộng kia.
Hoắc Minh độc thân, giá trị con người lên đến trăm tỷ.
Chỗ anh đến, nhất định sẽ có nhiều người phụ nữ xum xoe, thậm chí chủ động hiến thân.
Lúc bữa tiệc diễn ra được một nửa.
Sau khi uống vài ly rượu nhẹ, Hoắc Minh tìm cơ hội trốn thoát, để hai vị thư ký ứng phó.
Chu Truyền Nhân rất coi trọng anh.
Ông ấy kêu Chu Mộ Ngôn: "Con mau tiễn anh Hoắc Minh của con đi! Trên xe cũng có thể học thêm vài điều, đừng chỉ biết chơi xe cả ngày, làm mấy thứ vô dụng!"
Chu Mộ Ngôn mặc bộ trang phục quý giá, trông không đàng hoàng.
Chu Truyền Nhân ngại ngùng cười một tiếng: “Mẹ thằng bé qua đời quá sớm, tôi lại bận việc công ty! Để cậu Hoắc Minh chê cười rồi!"
Tất nhiên Hoắc Minh sẽ không so đo với một thằng nhóc.
Anh nhìn Chu Mộ Ngôn.
A! Mặt người dạ thú, tiểu chó săn trẻ tuổi!
Trên mặt, anh vẫn như gió xuân ấm áp: "Cậu Chu dáng vẻ bất phàm, ngày sau ắt làm chuyện lớn."
Ông Chu như mở cờ trong bụng.
Ông ta thích nghe lời này nhất!
Chương 159: Ôn Noãn, ngoại trừ em ra tôi không cần ai hết!
Chu Mộ Ngôn cảm thấy Hoắc Minh rất chướng mắt.
Người gì mới hai mươi tám tuổi lại suốt ngày ở cùng với một đám cáo già, trở nên khôn khéo lõi đời, một câu nói mười tám khúc quanh, tính tình nham hiểm đến phát ghét!
Nhưng mà bố cậu ta đã nói thế thì cậu ấy phải nghe lời.
Thái độ khinh thường, lười nhác giơ tay ra hiệu: "Luật sư Hoắc, mời."
Sắc mặt ông Chu rất khó coi.
Hoắc Minh tỏ vẻ rộng lượng nói: "Mộ Ngôn còn trẻ, cần phải rèn luyện nhiều! Chẳng hạn như giảm bớt nguồn cung tài chính của cậu ấy, như vậy cậu ấy sẽ biết sinh hoạt gian nan thế nào, cũng hiểu được phải nỗ lực tiến tới."
Lời này gãi đúng chỗ ngứa trong lòng ông Chu.
Chu Truyền Nhân lập tức quyết định: "Mộ Ngôn, anh Hoắc Minh của con nói đúng, phải để con nếm thử đau khổ mới được."
Chu Mộ Ngôn:...
Cậu ấy giương đôi mắt đào hoa xinh đẹp của mình lên nhìn chằm chằm vào Hoắc Minh, lại còn âm thầm nghiến răng.
"Vậy cảm ơn anh Hoắc Minh!"
Hoắc Minh khẽ mỉm cười: "Không cần khách sáo!"
Hừ! Chó săn nhỏ, cậu còn non lắm!
Trên đường về khách sạn, chó săn nhỏ và Hoắc Minh không ai hé răng nửa lời, rõ ràng là không nể nang nhau.
Chỉ có lúc xuống xe, Chu Mộ Ngôn chống cửa xe, ân cần thân thiết nói: "Anh Hoắc Minh, đi chơi vui vẻ!"
Hoắc Minh là ai cơ chứ?
Chỉ nghe mấy chữ thì anh đã ngửi được mùi gì đó.
Thích hãm hại chứ gì!
Muốn làm cho anh thân bại danh liệt chứ gì!
Anh mặc một bộ tây trang, đứng dưới ánh đèn mù mờ, cúi đầu châm một điếu thuốc lá.
Chậm rãi hút một hơi, mới cười khẽ nói: "Tôi sẽ!"
Chu Mộ Ngôn khẽ cong môi.
Cậu ấy vừa lên xe đã gửi tin nhắn cho người khác: "Hầu hạ luật sư Hoắc cho tốt"
...
Hoắc Minh đứng ở cửa khách sạn, từ từ hút xong điếu thuốc lá.
Sau đó anh gọi điện cho cảnh sát, tố cáo chuyện phòng của mình bị xâm phạm bất hợp pháp.
Các chú cảnh sát nhanh chân chạy đến.
Vừa đến đã thấy đối phương là một người đàn ông anh tuấn quý phái, càng tỏ vẻ khách sáo hơn: "Anh Hoắc."
Hoắc Minh dụi điếu thuốc, cười ra hiệu!
Mấy chú cảnh sát đi vào cùng anh.
Lễ tân nhìn thấy một đám người xông vào thì sợ chết khiếp, lập tức muốn gọi điện cho Giám đốc.
Hoắc Minh tiến lên rút dây cáp điện thoại của cô ta ra.
Con ngươi thâm thúy của anh nhìn chăm chú vào cô ta, chỉ một ánh mắt đã khiến cô gái đó mềm nhũn chân.
Đoàn người lên lầu.
Mấy chú cảnh sát cầm theo camera ghi chép, vừa mới mở cửa đã quay được một bất ngờ lớn.
Một nữ minh tinh hạng hai ăn mặc hở hang đang nằm trên giường trong phòng khách sạn của Hoắc Minh, nghe tiếng mở cửa còn tưởng là Hoắc Minh trở về, lại càng uốn éo người hơn...
Ai biết gặp đúng mấy chú cảnh sát!
"Á..." Người phụ nữ kia hét toáng lên!
Hoắc Minh nói với mấy người kia: "Tôi muốn tố cáo cô ta vào phòng quấy rối tôi, khiến cho tinh thần và danh dự của tôi chịu tổn hại, tôi hoài nghi cô ta là gián điệp thương mại! Ngoài ra, tôi còn muốn tố cáo khách sạn này!"
Vừa mới nói dứt câu, Giám đốc khách sạn chạy tới đây.
Ông ta liên tục xin lỗi!
Cô minh tinh kia cũng mặc quần áo vào, khóc lóc nhận lỗi!
Cuối cùng chuyện này được giải quyết riêng, Hoắc Minh nhận được hai triệu tiền bồi thường thiệt hại tinh thần, anh đổi sang phòng tổng thống, bởi vì ghét bỏ chiếc giường đã bị người phụ nữ kia nằm lên.
Anh xuất thân cao quý, không phải là loại đàn ông chưa hiểu việc đời.
Anh sẽ không thèm thuồng mấy vị nữ minh tinh kia!
Ai mà biết trước khi cô ta đến đây có hôn qua với ông già nào hay không?
Hoắc Minh chỉ thèm thuồng người như Ôn Noãn thôi, sạch sẽ, trưng trong nhà nhìn đẹp mắt, lúc lên giường cũng sướng tê người, ngay cả dáng vẻ đỏ mặt của cô cũng làm anh nảy lòng tham muốn đùa giỡn một phen.
Nghĩ đến đây, anh liền nhớ cô...
Hoắc Minh tắm rửa xong, nằm trên giường gọi điện thoại cho Ôn Noãn.
Đêm khuya tĩnh lặng, di động đổ chuông mấy lần cô mới nghe máy, rõ ràng là đã ngủ.
"Đang ở bệnh viện hay ở nhà ?"
Một lúc sau Ôn Noãn mới trả lời anh: "Ở nhà."
Hoắc Minh hỏi sơ qua về bệnh tình của Ôn Bá Ngôn, nghe nói không có việc gì thì không nói nữa.
Nửa tháng không gặp, dù gì anh cũng muốn nói mấy lời âu yếm với cô.
Hoắc Minh nhỏ giọng oán trách: "Nếu em cùng tôi đến thành phố H, tôi cũng không cần nửa đêm đi đổi phòng."
Ôn Noãn đã chịu ân huệ của anh.
Ôn Noãn cố nhấc tinh thần lên trả lời anh, thuận miệng hỏi thăm.
Người đàn ông dùng giọng điệu bâng quơ kể cho cô biết chuyện mình cự tuyệt người phụ nữ khác thế nào, Ôn Noãn như bị nuốt mất đầu lưỡi, không biết nên nói cái gì cho phải. Nhưng đã là phụ nữ, trong lòng cô ít nhiều gì có dao động.
Hoắc Minh cực kỳ hiểu biết cách đắn đo lòng phụ nữ.
Giọng nói của anh khàn khàn:"Đã như vậy mà em còn nghi ngờ tôi chỉ muốn lên giường với em à? Ôn Noãn, tôi không thiếu cái này."
Ôn Noãn bị anh gài vào bẫy.
Một lát thì cảm thấy anh nói đúng, một lát lại cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Hoắc Minh nhân cơ hội tán tỉnh cô.
"Ôn Noãn, em nói chuyện với tôi!"
"Tôi muốn nghe giọng em."
"Em chỉ cần nói một chút, tôi đã..."
Câu nói kế tiếp mơ hồ không rõ, nhưng Ôn Noãn dùng đầu ngón chân cũng biết anh đang làm gì, mặt cô nóng đến mức muốn bốc cháy.
Anh quả thật không biết xấu hổ.
Cô nhỏ giọng mắng anh: "Hoắc Minh, anh thật bỉ ổi!"
Bên kia truyền đến tiếng cười khẽ...
Hoắc Minh nhẹ nhàng cười, lại giống như một luồng gió xuân thổi qua lòng Ôn Noãn, đầu dây bên kia truyền đến tiếng nói khó kìm nén của anh: "Muốn hôn em! Ôn Noãn, chiều mai tôi có chuyến bay, buổi tối đến chỗ tôi nhé?"
Anh biết không nên là lúc này.
Anh cũng biết hiện tại nói ra những lời này sẽ khiến cô hiểu lầm, nhưng anh đành phải làm vậy.
Anh rất muốn gặp cô, rất muốn...
Chờ không nổi nữa rồi!
Ôn Noãn nghe thấy âm thanh bên kia, không dám nghe tiếp, lập tức cúp máy.
Hoắc Minh không gọi lại.
Cô thở phào một cái, trở mình nằm ngủ, đến lúc đang mơ mơ màng màng thì di động lại reng.
Ôn Noãn cầm điện thoại lên.
Hoắc Minh gửi cho cô một tin nhắn thoại.
Cô không nghĩ gì mà phát luôn, sau đó trong căn phòng ngủ rộng người mấy mét vuông của cô vang lên tiếng khàn khàn khó kiềm chế của người đàn ông nào đó...
Ôn Noãn lập tức vất điện thoại ra xa như bị phỏng tay.
Cô vẫn biết nhu cầu về mặt ấy của Hoắc Minh rất mạnh, nhưng không ngờ được anh lại vô sỉ đến mức này, đồng thời cô tò mò không biết anh đã như vậy, tại sao còn từ chối người phụ nữ đó.
Tóm lại, buổi tối hôm nay cô không ngủ được.
Trời sáng, cô bò dậy xem điện thoại.
Anh đã nhắn thông tin chuyến bay cho cô, ý tứ rõ ràng là muốn cô đi đón anh.
Ôn Noãn không muốn!
Cô giả bộ như không nhận được tin tức, còn xóa hết tất cả tin nhắn của anh, cùng lắm là tối đó đến nhà anh thôi.
Đêm qua cô ngủ không ngon, cho nên khi đến phòng nhạc, chị Lê nói đùa với cô.
"Ôn Noãn, có bạn trai à?"
Ôn Noãn làm gì còn mặt mũi nhắc đến chuyện đó, chỉ hàm hồ cho qua chuyện.
Ánh mắt của chị Lê như tia X quang quét vòng quanh trên khuôn mặt của cô, cuối cùng khẳng định một câu:"Chị biết rồi, vẫn là người cũ."
Ôn Noãn:...
Chị Lê lại nói qua chuyện khác, bàn chuyện hoạt động của phòng nhạc.
Không biết có phải Ôn Noãn nghĩ nhiều hay không, cô cứ cảm thấy chị Lê đang có chuyện lừa cô, bởi vì hai người mới bắt tay xây dựng phòng nhạc đã nói rõ, chị Lê lo việc đối ngoại, cô lo việc đối nội.
Nhưng mà hiện giờ chị Lê đang dạy cho cô những việc xã giao bên ngoài.
Như là muốn gửi gắm cô nhi vậy!
Ôn Noãn không chậm tiêu, cô chần chừ một chút rồi hỏi: "Chị Lê, có phải chị đang giấu em chuyện gì không?"
Chị Lê cười sảng khoái nói: "Làm gì có! Chị làm vậy để em học được nhiều thêm, về sau nhỡ đâu có tác dụng thì sao? Hơn nữa, chị Lê nhà em mới hơn ba mươi, nói không chừng đến lúc vấp phải vận đào hoa, rồi kết hôn sinh con thì cơ nghiệp này của chúng ta do ai quản lý bây giờ? Không phải do em hay sao?"
Lời này đúng tình hợp lý, không cãi được.
Chị Lê đứng dậy, vỗ nhẹ lên lưng Ôn Noãn.
"Ôn Noãn... Chỉ có sự nghiệp của chính mình mới là thứ thật sự nắm trong tay."
"Em đừng bỏ lỡ cơ hội này."
Chương 160: Hoắc Minh, tôi không nghiêm túc nổi!
Ôn Noãn hơi động lòng.
Sau khi cô tốt nghiệp đã nhận được sự trợ giúp rất lớn từ chị Lê, có thể coi cô ấy vừa là người thầy vừa là người bạn.
Ôn Noãn nhìn theo bóng dáng cô ấy, trong lòng bỗng nảy ra một tia bất an.
Cô nghĩ ngợi một lát, đi đến quầy lễ tân.
"Kiểm tra lịch công tác bên ngoài của Giám đốc Lê trong khoảng thời gian gần đây giúp tôi!"
Nhân viên lễ tân mỉm cười nói được.
Chưa đầy năm phút đã tra xong, trong nửa tháng vừa rồi gần như cứ ba ngày chị Lê sẽ nghỉ một ngày.
Trong lòng Ôn Noãn đã có nghi ngờ.
Nhưng chị Lê không nói, cô không thể chủ động nhìn trộm sự riêng tư của cô ấy, chẳng qua trong khi làm việc Ôn Noãn sẽ chủ động ôm rất nhiều chuyện vào người...
Đến lúc tan tầm.
Hoắc Minh gọi điện thoại đến.
Ôn Noãn biết ý của anh, cô cầm điện thoại nhỏ giọng nói được.
Cô xuống lầu, ngồi vào trong xe.
Ôn Noãn cúi đầu đánh giá bản thân, váy lông dê màu đỏ, bên ngoài là một cái áo khoác mỏng màu trắng.
Nhìn thế nào cũng giống như được chuẩn bị tỉ mỉ.
Cô hơi đỏ mặt.
Cô thế này có khác gì dâng lên tận cửa cho anh đùa giỡn?
Cô không dám nghĩ nữa, nhấn chân ga!
Đến căn hộ của Hoắc Minh, cô cho rằng dựa theo tính cách cùng với nhu cầu cao độ của anh thì sẽ vội vàng làm chuyện đó với cô, nhưng không ngờ anh lại không vội tí nào.
Va li hành lý để ở phòng khách, còn Hoắc Minh thì trong phòng sách.
Anh đang cầm điện thoại nói chuyện, hình như bàn bạc về một vụ án mới.
Ánh mắt nhìn Ôn Noãn thì thâm thúy, còn giọng điệu khi trò chuyện với người trong điện thoại lại nghiêm khắc, có phần vô cảm.
Ôn Noãn tự dưng cảm thấy xa lạ.
Anh thế này, cùng với người đàn ông vô sỉ đã làm chuyện này chuyện kia tối hôm qua, xác thực rất khác biệt.
Cô không biết phải làm sao.
Hoắc Minh bịt loa điện thoại lại, nói với cô: "Thím mua đồ rồi, em làm cái gì đó đơn giản đi, trưa nay tôi chưa ăn."
Cô yên lặng đi đến phòng bếp.
Hoắc Minh nhìn chăm chú theo bóng dáng cô, ánh mắt sâu thẳm.
Đã lâu ngày Ôn Noãn chưa đến đây, mở tủ lạnh ra nhìn, đồ ăn bên trong đã được đổi mới một lượt.
Cô cắm cơm, lại nấu mấy món mà Hoắc Minh thích.
Lúc làm những thứ này, tâm trạng của cô đã khác với lúc trước.
Ôn Noãn yên lặng nghĩ: “Không biết bao lâu nữa Hoắc Minh sẽ chán ngấy mình? Sau đó ra ngoài tìm kiếm kích thích mới.”
Cô bị người khác ôm lấy từ phía sau.
Hoắc Minh gặm nhẹ cổ cô, giọng nói dịu dàng: "Em có trách tôi nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của không?"
Ôn Noãn không tránh ra.
Cô đến đây là để khiến anh vui vẻ và thỏa mãn.
Cô chỉ nhẹ giọng hỏi lại: "Nếu có, liệu anh có bỏ qua cho tôi không?"
Hoắc Minh cười khẽ, không trả lời câu hỏi của cô, trái lại còn ghé vào bên tai cô tán tỉnh: "Cái hôm qua tôi gửi cho em có dễ nghe không? Em có muốn thử nghe bản trực tiếp tại hiện trường không?"
Ôn Noãn khẽ cắn môi.
Cô thật sự chưa từng gặp được một người đàn ông nào có thể phóng đãng đến mức độ này!
Mà người như vậy, lại là Hoắc Minh!
Cô không thèm để ý đến anh, bưng đồ ăn đến bàn ăn.
Hoắc Minh không giận, anh nhìn dáng vẻ bận rộn của cô, bỗng cảm thấy thật thỏa mãn.
Giống như căn hộ này phải có Ôn Noãn thì mới tính là hoàn chỉnh.
Anh đàng hoàng ăn cơm.
Nhưng ăn xong lại không còn nghiêm chỉnh nữa, anh đi đến quầy bar rót hai ly rượu vang đỏ.
Ôn Noãn ngước mắt nhìn anh.
Hoắc Minh mỉm cười lười biếng: "Sao nào, em muốn làm ngay à?"
Không phải Ôn Noãn rất muốn làm mấy chuyện tình thú đó với anh, Hoắc Minh quá biết cách mê hoặc lòng người, cô sợ lòng mình sẽ không giữ được, cho nên giả vờ rộng rãi ôm lấy cổ anh, kéo anh xuống hôn cằm anh.
"Chẳng phải anh muốn cái này à?"
Hoắc Minh không muốn làm nhanh như vậy, nhưng anh là người đàn ông có nhu cầu bình thường, cho nên không thể chịu nổi cám dỗ.
Ánh mắt anh thâm thúy, còn muốn chơi mấy trò tình thú.
Ôn Noãn khẽ cười.
Cô cầm ly rượu vang đỏ trong tay, nghiêng nhẹ đi, đổ hết lên quần tây tối màu của anh.
Rượu đỏ thẫm, làm cho quần tây của anh trở nên đẫm màu hơn, nhìn có vẻ ướt át.
"Ôn Noãn..."
Giọng nói của Hoắc Minh đã nghẹn ngào đến không thành tiếng, anh thật không ngờ được cô sẽ trở nên to gan lớn mật như vậy!
Lại nhẫn nhịn nữa thì đúng là không phải đàn ông!
Ôn Noãn bị anh ôm vào phòng ngủ chính.
Rượu vang đỏ, vòng tay ôm ấp nóng như lửa của người đàn ông, tiếng rên đan xen vào nhau... Nhưng cuối cùng Ôn Noãn vẫn không thả lỏng được.
Hoắc Minh có chút thất vọng.
Nhưng anh không thể hiện ra ngoài, anh chỉ ôm Ôn Noãn, hôn môi cô, lẩm bẩm nói không sao cả.
Ôn Noãn nằm trên ghế sô pha.
Cô ôm lấy cổ anh, nhẹ giọng nói: "Tôi không sao, Hoắc Minh, anh cứ làm đi!"
Hoắc Minh không lên tiếng.
Anh chôn mặt vào hõm cổ cô, chờ hơi thở ổn định lại mới nhấc người dậy, khẽ vuốt ve khuôn mặt mịn màng của cô... Thật ra anh biết, anh nên đưa Ôn Noãn đi gặp bác sĩ tâm lý.
Bởi vì đêm đó đã khiến cô sợ hãi.
Nhưng mà, anh không nỡ.
Anh biết thứ Ôn Noãn cần nhất là thể diện, vì việc này mà đi gặp bác sĩ tâm lý, anh không nỡ.
Hoắc Minh khàn khàn nói: "Ôn Noãn, em đang sợ cái gì? Cũng không phải là chúng ta chưa từng có trải nghiệm tốt đẹp!"
Anh nhẹ nhàng đứng dậy, kéo váy xuống cho cô.
Chân tay Ôn Noãn như nhũn ra, mặc cho anh làm.
Hoắc Minh lại nằm xuống, kéo cô vào trong lòng, hôn một cái.
"Tôi đã nói rồi, tôi không chỉ muốn lên giường với em."
"Quan hệ của chúng ta là nam nữ yêu đương bình thường."
"Lúc chúng ta vừa mới ở chung với nhau, cũng có một khoảng thời gian dài không làm, chẳng phải vẫn tốt sao?"
...
Anh nói một hồi, hình như lại có phản ứng, ôm cô hôn liên tục một hồi, giọng nói khàn khàn nghẹn ngào: "Ôn Noãn... Tết năm nay đến nhà tôi đi, cũng gặp bố mẹ tôi, được không?"
Ôn Noãn ngẩn ngơ.
Cô biết Hoắc Minh thích cô, cho dù là tình cảm hay thể xác, thật sự thích.
Nhưng mà anh là người theo chủ nghĩa không kết hôn!
Anh nói bắt đầu lại cuộc tình này một lần nữa, cô không coi đó là sự thật.
Nhưng mà hiện giờ, anh không giống như đang nói đùa!
Ôn Noãn chưa nghĩ ra, ít nhất cô sẽ không vì một lần ban ân của anh mà nảy sinh ra suy nghĩ muốn sống cả đời với anh, quá nhanh... Hơn nữa, phương diện kia của bọn họ xuất hiện vấn đề rất lớn.
Nhu cầu của Hoắc Minh rất cao, cô cảm thấy anh chưa chắc đã nhịn được.
Ôn Noãn đẩy nhẹ anh ra, đưa lưng về phía anh.
Hoắc Minh vẫn nằm im theo tư thế cũ, nhìn cô...
Hồi lâu, Ôn Noãn mới mở miệng nói: "Hoắc Minh, tôi chỉ có thể cho anh cái này! Hoặc là anh buông tha cho tôi, hoặc là anh có thể nhìn tôi bị đau một chút, thật ra đau một lát là ổn rồi."
Hoắc Minh ôm chặt cô từ sau lưng.
Anh không cam lòng cắn lỗ tai cô: "Tôi nghiêm túc!"
Ôn Noãn cười cười.
Cô nói: "Hoắc Minh, tôi cũng nghiêm túc! Những trò chơi tình ái kia của anh đúng là rất hấp dẫn, rất khiến người rung động, nhưng tôi không chơi nổi!"
Ôn Noãn nói, giọng hơi run.
Hoắc Minh cực ít khi đau lòng cho phụ nữ, hiện giờ lại thấy đau lòng vì cô.
Anh xoay người cô lại.
Quả nhiên đôi mắt Ôn Noãn đã đỏ ửng...
Cô tiếp tục run rẩy nói: "Hoắc Minh, tôi không thể nghiêm túc nổi!"
Cô đã từng nghiêm túc với anh.
Nhưng mà hiện thực tàn khốc lần lượt kéo đến đã để cô biết, Kiều An là một vực thẳm mà hai người họ chẳng thể nào vượt qua được. Kiều An và anh đều có máu gấu trúc, Kiều Cảnh Niên chẳng những là bạn cũ của Hoắc Chấn Đông, lại còn từng cứu mạng Hoắc Minh Châu...
Kiều An không buông tay.
Vậy thì Ôn Noãn cô dựa vào cái gì mà tranh giành, dựa vào cái gì mà lấy được hạnh phúc?
Nếu chẳng thể nhìn thấy hy vọng, thế thì cô thà không cần còn hơn!
Nụ hôn qua đi.
Hô hấp cả hai rối loạn...
Ôn Noãn mất sức tựa vào vách tường nhà vệ sinh, nếu không có anh đỡ thì cơ thể cô đã sớm ngã nhào ra đất, dù vậy đôi chân vẫn không có sức.
Hoắc Minh cũng không tốt hơn cô là bao.
Gương mặt anh tuấn đỏ lên, hô hấp rối loạn, dáng vẻ giống như đã đè nén dục vọng rất lâu.
"Ôn Noãn..."
Giọng nói anh khàn đến lạ: "Cố Trường Khanh đã nói gì?"
Ôn Noãn sợ làm phiền người lớn, cắn môi: "Tôi không biết."
Ánh mắt Hoắc Minh sâu thẳm, rất khó đoán.
Lát sau, giọng nói anh mang theo vài phần dịu dàng, lần nữa cúi người hôn cô.
"Không muốn nói, chỉ muốn tôi hôn em thôi đúng không?"
Ôn Noãn vừa xấu hổ vừa bực mình, nhẹ nhàng đá anh một cái.
"Hoắc Minh, anh chỉ biết chọc tôi!"
"Anh nói muốn bắt đầu lại từ đầu... Anh muốn ở nơi như thế bắt đầu lại từ đầu với tôi sao?"
"Anh là đồ khốn."
...
Càng nói, khóe mắt cô đỏ lên.
Hoắc Minh không dừng lại, nhưng lại hôn nhẹ nhàng hơn.
Sau khi kết thúc, anh tựa vào trán cô thở dốc.
"Ôn Noãn, tôi rất nhớ em!"
"Đàn ông khi yêu, đều muốn làm chuyện đó với người con gái mình thích, nếu không thì đâu còn là đàn ông?... Em nói xem có đúng không?"
Ôn Noãn nhìn anh chằm chằm, anh đang cưỡng từ đoạt lý.
Hoắc Minh nhẹ nhàng cười.
Anh kéo tay cô, đặt lên gương mặt đẹp của mình.
Bàn tay Ôn Noãn chạm đến làn da ấm áp kia, lòng bàn tay như bị bỏng, cô vội vã muốn rút về.
Hoắc Minh không cho.
Anh ghi dáng vẻ lúng túng của cô vào trong mắt.
Không chỉ vậy, anh còn nhẹ nhàng đặt cô trên vách tường, dùng chiêu trò trêu chọc cô.
Ôn Noãn làm sao chịu được!
Cô cắn môi, gương mặt đỏ như máu.
Hoắc Minh cầm tay cô sờ soạng khuôn mặt của anh, ánh mắt chứa đầy vẻ phong lưu gợi cảm.
"Ôn Noãn... Tôi cho em chơi tôi!"
"Tôi để cho em trêu chọc, được không?"
...
Anh không cần mặt mũi nữa rồi!
Ôn Noãn đột nhiên đẩy anh ra.
Cô thở hổn hển, tim đập kịch liệt, nhìn anh chằm chằm.
Hoắc Minh giống như đang cười lại không phải cười.
Anh quá mạnh mẽ, muốn trêu đùa người con gái đều rất đơn giản, Ôn Noãn cô quá nhỏ bé.
Cô nào đâu phải đối thủ của anh!
Thế nhưng đối mặt sự dụ hoặc cấp cao này, Ôn Noãn không bị làm cho mê muội, đôi môi xinh đẹp của cô nhấp thành một đường thẳng, sau đó nói: "Luật sư Hoắc, tôi chờ điện thoại của anh!"
Cô nhìn ra, anh rất thích cơ thể cô.
Mà cô cũng chỉ có thể cho anh cái này!
Ôn Noãn không quên, cô đã từng khát vọng tình cảm của anh nhiều đến mức nào, nhưng khi mất đi sự kích thích của dục vọng, cô phát hiện một chút tình cảm mà anh dành cho cô không chống đỡ nổi một kích.
Cô không muốn khóc vì anh nữa.
Hoắc Minh nhìn sắc mặt cô, đoán được cô nghĩ gì.
Nhưng bất ngờ là, anh cũng không tức giận, ngược lại nói: "Tôi phải đi công tác nửa tháng."
Ánh mắt Ôn Noãn như nước.
Anh cười cười: "Không phải Anh Quốc là ở thành phố H! Tập đoàn Chu Thị xảy ra tranh chấp, tôi phải đi giải quyết."
Ôn Noãn có chút khó xử.
Xem, cô suy nghĩ gì, anh đều biết rõ.
Hoắc Minh không có giễu cợt cô.
Đi công tác nửa tháng, thật ra anh rất nhớ cô, nếu không phải Ôn Bá Ngôn bị bệnh, dù có dùng cách gì anh cũng muốn đưa cô đến thành phố H, lúc rảnh rỗi còn có thể đưa cô ra ngoài uống bia, ăn thịt nướng.
Anh nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài màu trà kia, có chút không nỡ.
Ôn Noãn không phải không có cảm giác.
Một người đàn ông khi thật sự yêu ai sẽ không giấu được, lòng phòng bị của cô lặng lẽ sụp đổ một góc, thế nhưng cô không muốn nói ra.
Hoắc Minh sao lại không biết được?
Anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, không làm bất cứ gì cả, chỉ là ôm cô.
Anh dịu dàng nói: "Tôi sẽ mang hai thư ký đi cùng, thư ký Trương sẽ ở lại thành phố B, bác trai có chuyện gì thì liên hệ cô ấy, nhớ chưa?"
Sự quan tâm săn sóc này, cái ân tình này.
Ôn Noãn biết bản thân không thể trả hết.
Hoắc Minh cười: "Một tiếng rưỡi nữa máy bay sẽ cất cánh!"
Ôn Noãn giương mắt, ánh mắt toát lên sự khó hiểu.
Hoắc Minh không nói tiếp, anh chăm chú nhìn cô, ánh mắt kia rõ ràng là ánh mắt người nam nhìn người nữ.
Cuối cùng Ôn Noãn nhẹ giọng nói: "Lên đường bình an."
"Chỉ đợi câu này của em!" Hoắc Minh nghiêng người hôn cô, sau đó quan tâm nói: "Tôi đi ra ngoài trước, em... đợi ở trong này một chút?"
Ôn Noãn:...
*
Hoắc Minh rời đi, thanh tĩnh hơn nhiều.
Ôn Noãn không biết chuyện xảy ra trong nhà vệ sinh hôm ấy dì Nguyễn biết bao nhiêu, tóm lại sau chuyện đó mỗi lần nói đến Hoắc Minh, trong lời nói luôn lộ ra sự hài lòng đối với anh.
Ôn Noãn hiểu rõ ý định này, dù sao gia thế, vẻ ngoài, EQ của Hoắc Minh đều rất tốt.
Phụ nữ lớn tuổi, rất khó mà không thích anh.
Sau đó, Cố Trường Khanh có đến hai lần.
Ôn Bá Ngôn không gặp hắn, hắn cũng thức thời không xuất hiện nữa.
Bệnh tình Ôn Bá Ngôn ổn định, Ôn Noãn về lại phòng nhạc, sẵn tiện dạy bù cho mấy tiết cô nghỉ.
Hoắc Minh không có liên hệ cô.
Sau khi anh buông xuống những thứ mập mờ không rõ ràng kia, giống như biến mất khỏi thế giới của cô, thế nhưng Ôn Noãn vẫn có thể thấy tin tức của anh.
Anh đang ở thành phố H, thưa kiện thay nhà họ Chu.
Nhà họ Chu là xí nghiệp nổi danh tại thành phố H, phát triển rất lớn, nhưng trước kia không sạch sẽ cho nên có chút phiền phức.
Ước chừng hai tuần sau, Hoắc Minh đã lên trang nhất.
[Diêm Vương chính trị ngành Luật lại tạo nên kỳ tích.]
Ảnh chụp kèm theo là bức ảnh chụp chung của Hoắc Minh và Chu Truyền Nhân – người đứng đầu đương nhiệm của nhà họ Chu.
Hoắc Minh khí phách hăng hái!
Anh lạnh lùng tuấn tú, đứng cùng với nhân vật top năm mươi của giới kinh doanh nhưng khí thế không thua kém chút nào, điều này ngoại trừ năng lực của anh, còn bởi vì có nhà họ Hoắc đứng sau lưng.
Hai nhà Hoắc Chu, chiếm cứ Nam Bắc, cùng sóng vai.
Ôn Noãn nhìn ảnh chụp, trong lòng cô không phải không có cảm giác.
Cô có chút hoài nghi, lần này nhà họ Chu sẽ tổ chức tiệc mừng lớn, nghe nói đã mời rất nhiều nữ minh tinh và các vị tiểu thư danh giá đến, thế nhưng lại chưa thấy bất cứ ảnh chụp nào của Hoắc Minh và người phụ nữ khác truyền ra ngoài.
Đương nhiên, đây chỉ là một chút nghi vấn nhỏ của Ôn Noãn thôi.
Cô sẽ không hỏi anh, bày ra bộ dáng giống như cô rất để ý đến...
Trên thực tế, cũng có một sự cố nhỏ mà Ôn Noãn không biết đến, tất cả những bức ảnh lợi dụng góc máy để chụp, toàn bộ đều bị giữ lại, kể cả bức ảnh do cô nữ minh tinh Mạnh Thanh Dao không biết trời cao đất rộng kia.
Hoắc Minh độc thân, giá trị con người lên đến trăm tỷ.
Chỗ anh đến, nhất định sẽ có nhiều người phụ nữ xum xoe, thậm chí chủ động hiến thân.
Lúc bữa tiệc diễn ra được một nửa.
Sau khi uống vài ly rượu nhẹ, Hoắc Minh tìm cơ hội trốn thoát, để hai vị thư ký ứng phó.
Chu Truyền Nhân rất coi trọng anh.
Ông ấy kêu Chu Mộ Ngôn: "Con mau tiễn anh Hoắc Minh của con đi! Trên xe cũng có thể học thêm vài điều, đừng chỉ biết chơi xe cả ngày, làm mấy thứ vô dụng!"
Chu Mộ Ngôn mặc bộ trang phục quý giá, trông không đàng hoàng.
Chu Truyền Nhân ngại ngùng cười một tiếng: “Mẹ thằng bé qua đời quá sớm, tôi lại bận việc công ty! Để cậu Hoắc Minh chê cười rồi!"
Tất nhiên Hoắc Minh sẽ không so đo với một thằng nhóc.
Anh nhìn Chu Mộ Ngôn.
A! Mặt người dạ thú, tiểu chó săn trẻ tuổi!
Trên mặt, anh vẫn như gió xuân ấm áp: "Cậu Chu dáng vẻ bất phàm, ngày sau ắt làm chuyện lớn."
Ông Chu như mở cờ trong bụng.
Ông ta thích nghe lời này nhất!
Chương 159: Ôn Noãn, ngoại trừ em ra tôi không cần ai hết!
Chu Mộ Ngôn cảm thấy Hoắc Minh rất chướng mắt.
Người gì mới hai mươi tám tuổi lại suốt ngày ở cùng với một đám cáo già, trở nên khôn khéo lõi đời, một câu nói mười tám khúc quanh, tính tình nham hiểm đến phát ghét!
Nhưng mà bố cậu ta đã nói thế thì cậu ấy phải nghe lời.
Thái độ khinh thường, lười nhác giơ tay ra hiệu: "Luật sư Hoắc, mời."
Sắc mặt ông Chu rất khó coi.
Hoắc Minh tỏ vẻ rộng lượng nói: "Mộ Ngôn còn trẻ, cần phải rèn luyện nhiều! Chẳng hạn như giảm bớt nguồn cung tài chính của cậu ấy, như vậy cậu ấy sẽ biết sinh hoạt gian nan thế nào, cũng hiểu được phải nỗ lực tiến tới."
Lời này gãi đúng chỗ ngứa trong lòng ông Chu.
Chu Truyền Nhân lập tức quyết định: "Mộ Ngôn, anh Hoắc Minh của con nói đúng, phải để con nếm thử đau khổ mới được."
Chu Mộ Ngôn:...
Cậu ấy giương đôi mắt đào hoa xinh đẹp của mình lên nhìn chằm chằm vào Hoắc Minh, lại còn âm thầm nghiến răng.
"Vậy cảm ơn anh Hoắc Minh!"
Hoắc Minh khẽ mỉm cười: "Không cần khách sáo!"
Hừ! Chó săn nhỏ, cậu còn non lắm!
Trên đường về khách sạn, chó săn nhỏ và Hoắc Minh không ai hé răng nửa lời, rõ ràng là không nể nang nhau.
Chỉ có lúc xuống xe, Chu Mộ Ngôn chống cửa xe, ân cần thân thiết nói: "Anh Hoắc Minh, đi chơi vui vẻ!"
Hoắc Minh là ai cơ chứ?
Chỉ nghe mấy chữ thì anh đã ngửi được mùi gì đó.
Thích hãm hại chứ gì!
Muốn làm cho anh thân bại danh liệt chứ gì!
Anh mặc một bộ tây trang, đứng dưới ánh đèn mù mờ, cúi đầu châm một điếu thuốc lá.
Chậm rãi hút một hơi, mới cười khẽ nói: "Tôi sẽ!"
Chu Mộ Ngôn khẽ cong môi.
Cậu ấy vừa lên xe đã gửi tin nhắn cho người khác: "Hầu hạ luật sư Hoắc cho tốt"
...
Hoắc Minh đứng ở cửa khách sạn, từ từ hút xong điếu thuốc lá.
Sau đó anh gọi điện cho cảnh sát, tố cáo chuyện phòng của mình bị xâm phạm bất hợp pháp.
Các chú cảnh sát nhanh chân chạy đến.
Vừa đến đã thấy đối phương là một người đàn ông anh tuấn quý phái, càng tỏ vẻ khách sáo hơn: "Anh Hoắc."
Hoắc Minh dụi điếu thuốc, cười ra hiệu!
Mấy chú cảnh sát đi vào cùng anh.
Lễ tân nhìn thấy một đám người xông vào thì sợ chết khiếp, lập tức muốn gọi điện cho Giám đốc.
Hoắc Minh tiến lên rút dây cáp điện thoại của cô ta ra.
Con ngươi thâm thúy của anh nhìn chăm chú vào cô ta, chỉ một ánh mắt đã khiến cô gái đó mềm nhũn chân.
Đoàn người lên lầu.
Mấy chú cảnh sát cầm theo camera ghi chép, vừa mới mở cửa đã quay được một bất ngờ lớn.
Một nữ minh tinh hạng hai ăn mặc hở hang đang nằm trên giường trong phòng khách sạn của Hoắc Minh, nghe tiếng mở cửa còn tưởng là Hoắc Minh trở về, lại càng uốn éo người hơn...
Ai biết gặp đúng mấy chú cảnh sát!
"Á..." Người phụ nữ kia hét toáng lên!
Hoắc Minh nói với mấy người kia: "Tôi muốn tố cáo cô ta vào phòng quấy rối tôi, khiến cho tinh thần và danh dự của tôi chịu tổn hại, tôi hoài nghi cô ta là gián điệp thương mại! Ngoài ra, tôi còn muốn tố cáo khách sạn này!"
Vừa mới nói dứt câu, Giám đốc khách sạn chạy tới đây.
Ông ta liên tục xin lỗi!
Cô minh tinh kia cũng mặc quần áo vào, khóc lóc nhận lỗi!
Cuối cùng chuyện này được giải quyết riêng, Hoắc Minh nhận được hai triệu tiền bồi thường thiệt hại tinh thần, anh đổi sang phòng tổng thống, bởi vì ghét bỏ chiếc giường đã bị người phụ nữ kia nằm lên.
Anh xuất thân cao quý, không phải là loại đàn ông chưa hiểu việc đời.
Anh sẽ không thèm thuồng mấy vị nữ minh tinh kia!
Ai mà biết trước khi cô ta đến đây có hôn qua với ông già nào hay không?
Hoắc Minh chỉ thèm thuồng người như Ôn Noãn thôi, sạch sẽ, trưng trong nhà nhìn đẹp mắt, lúc lên giường cũng sướng tê người, ngay cả dáng vẻ đỏ mặt của cô cũng làm anh nảy lòng tham muốn đùa giỡn một phen.
Nghĩ đến đây, anh liền nhớ cô...
Hoắc Minh tắm rửa xong, nằm trên giường gọi điện thoại cho Ôn Noãn.
Đêm khuya tĩnh lặng, di động đổ chuông mấy lần cô mới nghe máy, rõ ràng là đã ngủ.
"Đang ở bệnh viện hay ở nhà ?"
Một lúc sau Ôn Noãn mới trả lời anh: "Ở nhà."
Hoắc Minh hỏi sơ qua về bệnh tình của Ôn Bá Ngôn, nghe nói không có việc gì thì không nói nữa.
Nửa tháng không gặp, dù gì anh cũng muốn nói mấy lời âu yếm với cô.
Hoắc Minh nhỏ giọng oán trách: "Nếu em cùng tôi đến thành phố H, tôi cũng không cần nửa đêm đi đổi phòng."
Ôn Noãn đã chịu ân huệ của anh.
Ôn Noãn cố nhấc tinh thần lên trả lời anh, thuận miệng hỏi thăm.
Người đàn ông dùng giọng điệu bâng quơ kể cho cô biết chuyện mình cự tuyệt người phụ nữ khác thế nào, Ôn Noãn như bị nuốt mất đầu lưỡi, không biết nên nói cái gì cho phải. Nhưng đã là phụ nữ, trong lòng cô ít nhiều gì có dao động.
Hoắc Minh cực kỳ hiểu biết cách đắn đo lòng phụ nữ.
Giọng nói của anh khàn khàn:"Đã như vậy mà em còn nghi ngờ tôi chỉ muốn lên giường với em à? Ôn Noãn, tôi không thiếu cái này."
Ôn Noãn bị anh gài vào bẫy.
Một lát thì cảm thấy anh nói đúng, một lát lại cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Hoắc Minh nhân cơ hội tán tỉnh cô.
"Ôn Noãn, em nói chuyện với tôi!"
"Tôi muốn nghe giọng em."
"Em chỉ cần nói một chút, tôi đã..."
Câu nói kế tiếp mơ hồ không rõ, nhưng Ôn Noãn dùng đầu ngón chân cũng biết anh đang làm gì, mặt cô nóng đến mức muốn bốc cháy.
Anh quả thật không biết xấu hổ.
Cô nhỏ giọng mắng anh: "Hoắc Minh, anh thật bỉ ổi!"
Bên kia truyền đến tiếng cười khẽ...
Hoắc Minh nhẹ nhàng cười, lại giống như một luồng gió xuân thổi qua lòng Ôn Noãn, đầu dây bên kia truyền đến tiếng nói khó kìm nén của anh: "Muốn hôn em! Ôn Noãn, chiều mai tôi có chuyến bay, buổi tối đến chỗ tôi nhé?"
Anh biết không nên là lúc này.
Anh cũng biết hiện tại nói ra những lời này sẽ khiến cô hiểu lầm, nhưng anh đành phải làm vậy.
Anh rất muốn gặp cô, rất muốn...
Chờ không nổi nữa rồi!
Ôn Noãn nghe thấy âm thanh bên kia, không dám nghe tiếp, lập tức cúp máy.
Hoắc Minh không gọi lại.
Cô thở phào một cái, trở mình nằm ngủ, đến lúc đang mơ mơ màng màng thì di động lại reng.
Ôn Noãn cầm điện thoại lên.
Hoắc Minh gửi cho cô một tin nhắn thoại.
Cô không nghĩ gì mà phát luôn, sau đó trong căn phòng ngủ rộng người mấy mét vuông của cô vang lên tiếng khàn khàn khó kiềm chế của người đàn ông nào đó...
Ôn Noãn lập tức vất điện thoại ra xa như bị phỏng tay.
Cô vẫn biết nhu cầu về mặt ấy của Hoắc Minh rất mạnh, nhưng không ngờ được anh lại vô sỉ đến mức này, đồng thời cô tò mò không biết anh đã như vậy, tại sao còn từ chối người phụ nữ đó.
Tóm lại, buổi tối hôm nay cô không ngủ được.
Trời sáng, cô bò dậy xem điện thoại.
Anh đã nhắn thông tin chuyến bay cho cô, ý tứ rõ ràng là muốn cô đi đón anh.
Ôn Noãn không muốn!
Cô giả bộ như không nhận được tin tức, còn xóa hết tất cả tin nhắn của anh, cùng lắm là tối đó đến nhà anh thôi.
Đêm qua cô ngủ không ngon, cho nên khi đến phòng nhạc, chị Lê nói đùa với cô.
"Ôn Noãn, có bạn trai à?"
Ôn Noãn làm gì còn mặt mũi nhắc đến chuyện đó, chỉ hàm hồ cho qua chuyện.
Ánh mắt của chị Lê như tia X quang quét vòng quanh trên khuôn mặt của cô, cuối cùng khẳng định một câu:"Chị biết rồi, vẫn là người cũ."
Ôn Noãn:...
Chị Lê lại nói qua chuyện khác, bàn chuyện hoạt động của phòng nhạc.
Không biết có phải Ôn Noãn nghĩ nhiều hay không, cô cứ cảm thấy chị Lê đang có chuyện lừa cô, bởi vì hai người mới bắt tay xây dựng phòng nhạc đã nói rõ, chị Lê lo việc đối ngoại, cô lo việc đối nội.
Nhưng mà hiện giờ chị Lê đang dạy cho cô những việc xã giao bên ngoài.
Như là muốn gửi gắm cô nhi vậy!
Ôn Noãn không chậm tiêu, cô chần chừ một chút rồi hỏi: "Chị Lê, có phải chị đang giấu em chuyện gì không?"
Chị Lê cười sảng khoái nói: "Làm gì có! Chị làm vậy để em học được nhiều thêm, về sau nhỡ đâu có tác dụng thì sao? Hơn nữa, chị Lê nhà em mới hơn ba mươi, nói không chừng đến lúc vấp phải vận đào hoa, rồi kết hôn sinh con thì cơ nghiệp này của chúng ta do ai quản lý bây giờ? Không phải do em hay sao?"
Lời này đúng tình hợp lý, không cãi được.
Chị Lê đứng dậy, vỗ nhẹ lên lưng Ôn Noãn.
"Ôn Noãn... Chỉ có sự nghiệp của chính mình mới là thứ thật sự nắm trong tay."
"Em đừng bỏ lỡ cơ hội này."
Chương 160: Hoắc Minh, tôi không nghiêm túc nổi!
Ôn Noãn hơi động lòng.
Sau khi cô tốt nghiệp đã nhận được sự trợ giúp rất lớn từ chị Lê, có thể coi cô ấy vừa là người thầy vừa là người bạn.
Ôn Noãn nhìn theo bóng dáng cô ấy, trong lòng bỗng nảy ra một tia bất an.
Cô nghĩ ngợi một lát, đi đến quầy lễ tân.
"Kiểm tra lịch công tác bên ngoài của Giám đốc Lê trong khoảng thời gian gần đây giúp tôi!"
Nhân viên lễ tân mỉm cười nói được.
Chưa đầy năm phút đã tra xong, trong nửa tháng vừa rồi gần như cứ ba ngày chị Lê sẽ nghỉ một ngày.
Trong lòng Ôn Noãn đã có nghi ngờ.
Nhưng chị Lê không nói, cô không thể chủ động nhìn trộm sự riêng tư của cô ấy, chẳng qua trong khi làm việc Ôn Noãn sẽ chủ động ôm rất nhiều chuyện vào người...
Đến lúc tan tầm.
Hoắc Minh gọi điện thoại đến.
Ôn Noãn biết ý của anh, cô cầm điện thoại nhỏ giọng nói được.
Cô xuống lầu, ngồi vào trong xe.
Ôn Noãn cúi đầu đánh giá bản thân, váy lông dê màu đỏ, bên ngoài là một cái áo khoác mỏng màu trắng.
Nhìn thế nào cũng giống như được chuẩn bị tỉ mỉ.
Cô hơi đỏ mặt.
Cô thế này có khác gì dâng lên tận cửa cho anh đùa giỡn?
Cô không dám nghĩ nữa, nhấn chân ga!
Đến căn hộ của Hoắc Minh, cô cho rằng dựa theo tính cách cùng với nhu cầu cao độ của anh thì sẽ vội vàng làm chuyện đó với cô, nhưng không ngờ anh lại không vội tí nào.
Va li hành lý để ở phòng khách, còn Hoắc Minh thì trong phòng sách.
Anh đang cầm điện thoại nói chuyện, hình như bàn bạc về một vụ án mới.
Ánh mắt nhìn Ôn Noãn thì thâm thúy, còn giọng điệu khi trò chuyện với người trong điện thoại lại nghiêm khắc, có phần vô cảm.
Ôn Noãn tự dưng cảm thấy xa lạ.
Anh thế này, cùng với người đàn ông vô sỉ đã làm chuyện này chuyện kia tối hôm qua, xác thực rất khác biệt.
Cô không biết phải làm sao.
Hoắc Minh bịt loa điện thoại lại, nói với cô: "Thím mua đồ rồi, em làm cái gì đó đơn giản đi, trưa nay tôi chưa ăn."
Cô yên lặng đi đến phòng bếp.
Hoắc Minh nhìn chăm chú theo bóng dáng cô, ánh mắt sâu thẳm.
Đã lâu ngày Ôn Noãn chưa đến đây, mở tủ lạnh ra nhìn, đồ ăn bên trong đã được đổi mới một lượt.
Cô cắm cơm, lại nấu mấy món mà Hoắc Minh thích.
Lúc làm những thứ này, tâm trạng của cô đã khác với lúc trước.
Ôn Noãn yên lặng nghĩ: “Không biết bao lâu nữa Hoắc Minh sẽ chán ngấy mình? Sau đó ra ngoài tìm kiếm kích thích mới.”
Cô bị người khác ôm lấy từ phía sau.
Hoắc Minh gặm nhẹ cổ cô, giọng nói dịu dàng: "Em có trách tôi nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của không?"
Ôn Noãn không tránh ra.
Cô đến đây là để khiến anh vui vẻ và thỏa mãn.
Cô chỉ nhẹ giọng hỏi lại: "Nếu có, liệu anh có bỏ qua cho tôi không?"
Hoắc Minh cười khẽ, không trả lời câu hỏi của cô, trái lại còn ghé vào bên tai cô tán tỉnh: "Cái hôm qua tôi gửi cho em có dễ nghe không? Em có muốn thử nghe bản trực tiếp tại hiện trường không?"
Ôn Noãn khẽ cắn môi.
Cô thật sự chưa từng gặp được một người đàn ông nào có thể phóng đãng đến mức độ này!
Mà người như vậy, lại là Hoắc Minh!
Cô không thèm để ý đến anh, bưng đồ ăn đến bàn ăn.
Hoắc Minh không giận, anh nhìn dáng vẻ bận rộn của cô, bỗng cảm thấy thật thỏa mãn.
Giống như căn hộ này phải có Ôn Noãn thì mới tính là hoàn chỉnh.
Anh đàng hoàng ăn cơm.
Nhưng ăn xong lại không còn nghiêm chỉnh nữa, anh đi đến quầy bar rót hai ly rượu vang đỏ.
Ôn Noãn ngước mắt nhìn anh.
Hoắc Minh mỉm cười lười biếng: "Sao nào, em muốn làm ngay à?"
Không phải Ôn Noãn rất muốn làm mấy chuyện tình thú đó với anh, Hoắc Minh quá biết cách mê hoặc lòng người, cô sợ lòng mình sẽ không giữ được, cho nên giả vờ rộng rãi ôm lấy cổ anh, kéo anh xuống hôn cằm anh.
"Chẳng phải anh muốn cái này à?"
Hoắc Minh không muốn làm nhanh như vậy, nhưng anh là người đàn ông có nhu cầu bình thường, cho nên không thể chịu nổi cám dỗ.
Ánh mắt anh thâm thúy, còn muốn chơi mấy trò tình thú.
Ôn Noãn khẽ cười.
Cô cầm ly rượu vang đỏ trong tay, nghiêng nhẹ đi, đổ hết lên quần tây tối màu của anh.
Rượu đỏ thẫm, làm cho quần tây của anh trở nên đẫm màu hơn, nhìn có vẻ ướt át.
"Ôn Noãn..."
Giọng nói của Hoắc Minh đã nghẹn ngào đến không thành tiếng, anh thật không ngờ được cô sẽ trở nên to gan lớn mật như vậy!
Lại nhẫn nhịn nữa thì đúng là không phải đàn ông!
Ôn Noãn bị anh ôm vào phòng ngủ chính.
Rượu vang đỏ, vòng tay ôm ấp nóng như lửa của người đàn ông, tiếng rên đan xen vào nhau... Nhưng cuối cùng Ôn Noãn vẫn không thả lỏng được.
Hoắc Minh có chút thất vọng.
Nhưng anh không thể hiện ra ngoài, anh chỉ ôm Ôn Noãn, hôn môi cô, lẩm bẩm nói không sao cả.
Ôn Noãn nằm trên ghế sô pha.
Cô ôm lấy cổ anh, nhẹ giọng nói: "Tôi không sao, Hoắc Minh, anh cứ làm đi!"
Hoắc Minh không lên tiếng.
Anh chôn mặt vào hõm cổ cô, chờ hơi thở ổn định lại mới nhấc người dậy, khẽ vuốt ve khuôn mặt mịn màng của cô... Thật ra anh biết, anh nên đưa Ôn Noãn đi gặp bác sĩ tâm lý.
Bởi vì đêm đó đã khiến cô sợ hãi.
Nhưng mà, anh không nỡ.
Anh biết thứ Ôn Noãn cần nhất là thể diện, vì việc này mà đi gặp bác sĩ tâm lý, anh không nỡ.
Hoắc Minh khàn khàn nói: "Ôn Noãn, em đang sợ cái gì? Cũng không phải là chúng ta chưa từng có trải nghiệm tốt đẹp!"
Anh nhẹ nhàng đứng dậy, kéo váy xuống cho cô.
Chân tay Ôn Noãn như nhũn ra, mặc cho anh làm.
Hoắc Minh lại nằm xuống, kéo cô vào trong lòng, hôn một cái.
"Tôi đã nói rồi, tôi không chỉ muốn lên giường với em."
"Quan hệ của chúng ta là nam nữ yêu đương bình thường."
"Lúc chúng ta vừa mới ở chung với nhau, cũng có một khoảng thời gian dài không làm, chẳng phải vẫn tốt sao?"
...
Anh nói một hồi, hình như lại có phản ứng, ôm cô hôn liên tục một hồi, giọng nói khàn khàn nghẹn ngào: "Ôn Noãn... Tết năm nay đến nhà tôi đi, cũng gặp bố mẹ tôi, được không?"
Ôn Noãn ngẩn ngơ.
Cô biết Hoắc Minh thích cô, cho dù là tình cảm hay thể xác, thật sự thích.
Nhưng mà anh là người theo chủ nghĩa không kết hôn!
Anh nói bắt đầu lại cuộc tình này một lần nữa, cô không coi đó là sự thật.
Nhưng mà hiện giờ, anh không giống như đang nói đùa!
Ôn Noãn chưa nghĩ ra, ít nhất cô sẽ không vì một lần ban ân của anh mà nảy sinh ra suy nghĩ muốn sống cả đời với anh, quá nhanh... Hơn nữa, phương diện kia của bọn họ xuất hiện vấn đề rất lớn.
Nhu cầu của Hoắc Minh rất cao, cô cảm thấy anh chưa chắc đã nhịn được.
Ôn Noãn đẩy nhẹ anh ra, đưa lưng về phía anh.
Hoắc Minh vẫn nằm im theo tư thế cũ, nhìn cô...
Hồi lâu, Ôn Noãn mới mở miệng nói: "Hoắc Minh, tôi chỉ có thể cho anh cái này! Hoặc là anh buông tha cho tôi, hoặc là anh có thể nhìn tôi bị đau một chút, thật ra đau một lát là ổn rồi."
Hoắc Minh ôm chặt cô từ sau lưng.
Anh không cam lòng cắn lỗ tai cô: "Tôi nghiêm túc!"
Ôn Noãn cười cười.
Cô nói: "Hoắc Minh, tôi cũng nghiêm túc! Những trò chơi tình ái kia của anh đúng là rất hấp dẫn, rất khiến người rung động, nhưng tôi không chơi nổi!"
Ôn Noãn nói, giọng hơi run.
Hoắc Minh cực ít khi đau lòng cho phụ nữ, hiện giờ lại thấy đau lòng vì cô.
Anh xoay người cô lại.
Quả nhiên đôi mắt Ôn Noãn đã đỏ ửng...
Cô tiếp tục run rẩy nói: "Hoắc Minh, tôi không thể nghiêm túc nổi!"
Cô đã từng nghiêm túc với anh.
Nhưng mà hiện thực tàn khốc lần lượt kéo đến đã để cô biết, Kiều An là một vực thẳm mà hai người họ chẳng thể nào vượt qua được. Kiều An và anh đều có máu gấu trúc, Kiều Cảnh Niên chẳng những là bạn cũ của Hoắc Chấn Đông, lại còn từng cứu mạng Hoắc Minh Châu...
Kiều An không buông tay.
Vậy thì Ôn Noãn cô dựa vào cái gì mà tranh giành, dựa vào cái gì mà lấy được hạnh phúc?
Nếu chẳng thể nhìn thấy hy vọng, thế thì cô thà không cần còn hơn!