-
Chương 156-157
Chương 156: Thời điểm yếu ớt, anh đến bên cạnh
Ôn Noãn nhẹ nhàng tránh thoát khỏi anh.
Giọng nói của cô lạnh lùng: “Tôi không có tư cách tức giận, cũng không cần phải tức giận.”
“Vẫn đang tức giận!”
Hoắc Minh nhẹ nhàng nói một câu rồi lại kéo cô về lại vòng ôm.
Sáng sớm, hứng thú của đàn ông rất dễ dàng tăng vọt. Môi mỏng của anh chạm lên chiếc cổ non mềm của cô, nhẹ nhàng gặm cắn, ít nhiều cũng có ý khó nhịn muốn làm.
Ôn Noãn không thể nhịn được nữa: “Hoắc Minh, không phải anh muốn tới bệnh viện sao?”
“Dỗ em xong rồi đi!”
……
Ôn Noãn tức chết rồi.
Cô duỗi chân ra sau đá anh nhưng lại bị anh dùng chân kẹp lấy, sau đó toàn bộ người cô bị anh ấn ở trước bệ bếp nhỏ, tư thế vừa nhìn đã thấy ngượng.
Hoắc Minh giữ chặt cô, bình tĩnh nói chuyện.
“Mấy ngày này có nhớ tôi không?”
Trong lời anh nói có mang theo sự quyến rũ của đàn ông trưởng thành, thật sự rất thu hút phụ nữ.
Ôn Noãn mặc kệ anh.
Nhưng cô không đáp lại.
Hơn nữa, cô còn lạnh lùng đáp bằng hai chữ: “Không nhớ!”
Không nhớ?
Hoắc Minh không tin.
Quãng thời gian bọn họ ở bên nhau, anh nhớ rõ cô đã nhiệt tình thế nào, sung sướng biết bao nhiêu, nên khi đứng trong căn bếp nhỏ anh đã mạnh dạn tiến vào kiểm chứng, kết quả đúng như lời Ôn Noãn nói…
Cô chẳng nhớ một chút nào!
Trong nháy mắt, trong lòng Hoắc Minh dâng trào cảm giác cực kỳ thất bại.
Ôn Noãn lại lạnh lùng với anh!
Anh không nói gì thêm, chỉ ôm chặt cô rồi hôn: “Ôn Noãn, để tôi ở bên cạnh em.”
Ôn Noãn nhẹ nhàng đẩy anh ra.
Cô nói với anh bằng ngữ điệu còn lạnh lùng hơn: “Không cần! Hoắc Minh, chúng ta đã kết thúc, làm chuyện như vậy cũng không thích hợp, tôi không muốn trở thành người phụ nữ chỉ để anh thỏa mãn.”
Hoắc Minh đứng thẳng người.
Anh sửa lại quần áo, nhẹ nhàng nhíu mày.
Ôn Noãn bỏ qua anh, tiếp tục nấu bữa sáng, cô nói: “Tôi không nấu bữa sáng cho anh! Lúc rời đi thì để chìa khóa lại.”
Hoắc Minh còn định nói thêm gì đó.
Điện thoại lại vang lên, lại là Kiều Cảnh Niên gọi tới.
Anh không muốn nghe điện thoại trước mặt Ôn Noãn khiến cô không vui, đành cầm di động ra ngoài.
……
Cánh cửa nhẹ nhàng khép lại.
Ôn Noãn lại không có tâm trạng làm bữa sáng, cuộc sống của cô như bị Hoắc Minh đảo lộn.
Lúc này chuông cửa vang lên…
Ôn Noãn tưởng là Hoắc Minh nên không đi mở cửa.
Kết quả là Bạch Vi.
Bạch Vi kêu nửa ngày, Ôn Noãn mới hoàn hồn, vội vàng đi mở cửa.
Bạch Vi bày ra vẻ mặt đen đủi: “Tớ thấy Hoắc Minh ở dưới lầu, Ôn Noãn, cậu không quay lại với anh ta chứ?”
Ôn Noãn cười chua xót.
“Không quay lại! Nhưng mà tớ và Cảnh Từ đã chia tay.”
Bạch Vi sửng sốt nửa ngày, tự trách: “Ôn Noãn, là tớ liên lụy cậu sao?”
Ôn Noãn niết nhẹ khuôn mặt Bạch Vi.
“Cậu cho rằng cậu có sức mạnh lớn thế à? Không liên quan tới cậu, chỉ là không thích hợp thôi.”
Bạch Vi “ồ” một tiếng.
Bỗng nhiên cô ấy đến trước mặt Ôn Noãn, giọng nói kéo dài từ từ lớn dần: “Ôn Noãn, cậu nói thật cho tớ biết, tối hôm qua cậu có ngủ với Hoắc Minh không? Vừa rồi tớ thấy anh ta đứng dưới lầu hút thuốc, dáng vẻ đó còn rất gợi cảm đấy… Rất giống xong việc nên hút thuốc.”
Ôn Noãn không chịu nổi cô ấy nói như vậy.
Mặt cô đỏ bừng: “Không có! Tớ uống say!”
Cô lại nghĩ tới, lát nữa Hoắc Minh phải đi bệnh viện, rút nhóm máu hiếm trân quý của anh cho ánh trăng sáng… nghĩ lại thì thấy hơi nhói lòng.
Ánh trăng sáng, nhóm máu hiếm, không kết hôn…
Thấy thế nào Hoắc Minh cũng không phải chồng cô.
Ôn Noãn ăn sáng xong, chuẩn bị đi tới phòng nhạc, di động vang lên.
Là dì Nguyễn gọi tới, giọng nói vô cùng nôn nóng.
“Ôn Noãn… con mau tới bệnh viện nhanh.”
“Bố con dậy thì bị choáng, rồi khi tập thể dục buổi sáng thì té xỉu, bác sĩ nói là là do bệnh tim… Con mau đến đây, dì và bố con đang ở bệnh viện Nhân Ái thành phố B.”
Ôn Noãn lập tức xuống lầu, mở cửa lên xe.
“Dì Nguyễn dì đừng nóng vội, con lập tức tới liền.”
……
Nửa giờ sau, Ôn Noãn tới bệnh viện.
Ôn Bá Ngôn vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.
Mấy vị bác sĩ vây quanh giường bệnh, đang nghiên cứu phương án giải phẫu, dì Nguyễn ngồi ở bên cạnh giường bệnh nắm tay Ôn Bá Ngôn, không nhịn được mà rơi lệ.
Ôn Noãn nhìn mà lòng nặng trĩu.
Dì Nguyễn thấy cô tới tựa như tìm được ánh sáng.
“Ôn Noãn!”
Ôn Noãn vỗ nhẹ bả vai an ủi bà ấy, sau đó cô nhìn dáng vẻ Ôn Bá Ngôn nằm lẳng lặng ở đó, trong cổ họng hơi nghẹn ngào.
Nửa năm nay bố phải chịu đựng quá nhiều thứ!
Dì Nguyễn xúc động nói: “Ôn Noãn, đây là các vị bác sĩ có uy tín trong bệnh viện, con nói chuyện với bọn họ xem bệnh tình của bố con thế nào.”
Ôn Noãn gật đầu.
Cô khách sáo kèm chút lo sợ tới nói chuyện cùng bác sĩ.
[ Tình trạng của ông Ôn không được lạc quan cho lắm.]
[ Nếu như giải phẫu, xác suất thành công chỉ có 50%, hy vọng cũng có nhưng quá mạo hiểm.]
[ Trước mắt trình độ giải phẫu về mảng này trong nước chưa thật sự chuyên sâu, trừ phi…]
……
Ôn Noãn có hơi hoảng hốt.
Dì Nguyễn nhịn không được mà rơi lệ, bà ấy gần như phải quỳ xuống cầu xin bác sĩ, cầu xin bọn họ cứu mạng Ôn Bá Ngôn.
Bác sĩ thấy bà ấy như vậy cũng rất đồng tình.
Đúng lúc này cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Hoắc Minh từ bên ngoài tiến vào, thư ký Trương đi theo phía sau.
Sắc mặt Hoắc Minh tái nhợt, hẳn là mới rút máu xong.
Thư ký Trương lên tiếng trước: “Lúc tôi tới có thấy cô Ôn, còn tưởng rằng cô tới cùng luật sư Hoắc, hóa ra là do sức khỏe của ông Ôn không tốt.”
Cô ấy làm việc vô cùng chuyên nghiệp, nhẹ nhàng đưa danh thiếp cho bác sĩ chủ trị.
“Ông Ôn là bề trên của luật sư Hoắc.”
Tất nhiên các vị bác sĩ biết Hoắc Minh.
Hoắc Minh không chỉ là luật sư số một trong nước, mà tập đoàn Hoắc Thị còn là nguồn kinh tế lớn nhất phía Bắc, nhà giàu số một thành phố B.
Có bao nhiêu người muốn nịnh bợ mà chẳng nịnh bợ được!
Thư ký Trương mỉm cười: “Tôi thấy không khí ở đây rất tốt, nhưng có vẻ không phù hợp cho bệnh nhân dưỡng bệnh lắm phải không? Chúng ta làm như vậy đi, trước tiên đổi sang một phòng VIP đơn thì sao nhỉ? Còn chuyện phẫu thuật, luật sư Hoắc có một vài mối quan hệ riêng, có thể mời được chuyên gia giỏi nhất trong và ngoài nước, chẳng qua yêu cầu các vị phối hợp.”
Cô ấy nói chuyện có vẻ khách sáo.
Nhà họ Hoắc có quyền thế, bệnh viện lập tức sắp xếp.
Từ đầu tới đuôi, Hoắc Minh còn không cần mở miệng.
Dì Nguyễn đã quên khóc.
Vừa rồi bệnh viện nói phòng bệnh VIP đầy, không còn trống, lúc này liền có? Vừa nảy thư ký Trương nói sẽ có chuyên gia trong và ngoài nước tới hội chẩn giải phẫu cho lão Ôn?
Đây không phải là mơ chứ!
Dì Nguyễn nhìn Hoắc Minh như đang nhìn chúa cứu thế, bà ấy lén lút túm góc áo của Ôn Noãn.
Con gái, con nói gì đi!
Ôn Noãn vô cùng mất tự nhiên.
Tối hôm qua lẫn sáng nay, cô vừa mới cự tuyệt yêu cầu của Hoắc Minh, thế mà bây giờ cô lại nhận ân huệ của người ta!
Sau này chắc chắn sẽ không rõ ràng được nữa.
Ôn Noãn có chút hối hận, nếu mà sớm biết thì không bằng sáng nay để anh làm một lần, coi như thanh toán xong, cũng không cần cảm thấy chột dạ, nợ anh cái gì!
Tính toán nhỏ của cô trốn không khỏi đôi mắt của Hoắc Minh.
Anh liếc cô một cái, lạnh lùng nói: “Ôn Noãn, ở trong lòng em tôi là một thằng đàn ông nông cạn như vậy sao?”
Anh muốn bắt đầu lại từ đầu với cô, anh theo đuổi cô.
Chẳng lẽ chỉ vì muốn lên giường thôi sao?
Ôn Noãn bị anh mắng một chút đã không còn tự tin cãi lại.
Bây giờ cô thật sự không thể nào làm theo ý mình được…
Chương 157: Tôi thực sự muốn nhìn dáng vẻ em bị tôi làm phát khóc!
Chưa tới hai tiếng, bốn chuyên gia đã đáp xuống thành phố B.
Hoắc Minh tự mình đến sân bay tiếp họ.
Mấy vị chuyên gia đến bệnh viện, chưa kịp uống ngụm trà, đã bắt đầu hội chẩn.
Tới tới lui lui, Hoắc Minh đều đi cùng.
Sau một tiếng, phương án phẫu thuật được quyết định...
Dì Nguyễn vô cùng cảm kích, cầm tay thư ký Trương: "Lần này may nhờ có các cô."
Thư ký Trương cười bí ẩn.
Cô ấy nhẹ giọng: "Người dì nên cảm ơn là luật sư Hoắc, mấy vị chuyên gia kia người bình thường khó mà mời được, luật sư Hoắc cũng ít khi sử dụng quan hệ riêng thế này."
Dì Nguyễn gật đầu, đồng ý.
Thư ký Trương định nói thêm chút gì, nhưng nghĩ lại thì thấy chuyện tình cảm của sếp, cô ấy vẫn đừng xen vào.
Thời gian Ôn Bá Ngôn làm phẫu thuật rất dài, thư ký Trương về trước.
Hoắc Minh không đi.
Anh ngồi trên chiếc ghế dài tại lối đi của bệnh viện, dáng ngồi cao quý, đang dùng điện thoại làm việc.
Ôn Noãn đi đến ngồi cạnh anh.
Hoắc Minh dừng làm việc, nghiêng đầu nhìn cô không nói gì.
Ôn Noãn đưa cho anh một chén cháo huyết.
"Bổ máu."
Có lẽ Hoắc Minh vẫn còn tức giận, không để ý tới cô, cũng không nhận chén cháo từ tay cô, để cô giữ vậy.
Ôn Noãn ngượng ngùng: "Hoắc Minh, cảm ơn anh."
Hoắc Minh cất điện thoại, nhìn cô chằm chằm: "Cô giáo Ôn định cảm ơn tôi kiểu gì?"
Ôn Noãn biết anh muốn gì!
Đơn giản chỉ là trở về bên cạnh anh, bắt đầu lại từ đầu, cùng anh chơi trò tình ái.
Muốn kết thúc lúc nào, do anh định đoạt.
Đã nợ ân tình của anh, áp lực của Ôn Noãn rất lớn, cô biết ý đồ của anh, cũng biết nếu cô không trả giá chút gì thì không được..
Dù sao cô vẫn độc thân, bọn họ đã làm rất nhiều lần.
Trong lối đi nhỏ yên ắng ở bệnh viện, Ôn Noãn nghe thấy giọng nói của mình yếu ớt vang lên.
"Hoắc Minh, tôi rất biết ơn vì những gì anh làm! Nhưng tôi... Không thể dùng tình cảm mình đáp lại được."
...
Giọng nói Hoắc Minh mang theo tia lạnh lùng: "Vậy cô giáo Ôn định trả như thế nào? Thân thể?"
Đột nhiên Ôn Noãn giương mắt nhìn anh.
Con ngươi cô trơn bóng, nhìn còn ẩm ướt hơn bình thường.
Hoắc Minh nhìn cô một cách cứng rắn, không định chiều theo ý cô.
Anh làm những việc này cho cô, cũng không muốn nhận lại cái gì, dù cho có đang theo đuổi Ôn Noãn hay không thì khi cô gặp chuyện anh vẫn sẽ giúp đỡ, nhưng Ôn Noãn lại cố ý hiểu lầm anh.
Hoắc Minh từ tốn đứng dậy.
Anh nói: "Không phải là không được! Đối với tôi mà nói cái này còn kích thích hơn."
Khuôn mặt của Ôn Noãn tái đi.
Hoắc Minh xoay người, ghé sát tai cô: "Cô giáo Ôn không muốn bàn chuyện tình cảm, vậy chúng ta chỉ bàn chuyện cơ thể cũng được, nhưng mà... Đến lúc đó đừng khóc!"
Anh lại sờ mặt cô: "Tôi thực sự muốn nhìn dáng vẻ của em khi bị tôi làm phát khóc!"
Nói xong, Hoắc Minh tính ra ngoài hút điếu thuốc.
Một bàn tay nhẹ nhàng níu anh lại...
"Hoắc Minh."
Ôn Noãn ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt toàn sự luống cuống.
Hoắc Minh từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt nhìn cô chăm chú.
Lúc này Ôn Noãn rất khó xử, cô có chút nghẹn ngào: "Hoắc Minh, tôi thật sự rất biết ơn anh..."
Lòng Hoắc Minh như mềm ra.
Anh đưa tay ra sờ mái tóc dài màu trà, âm thanh nhỏ nhẹ trầm xuống: "Tôi chỉ là đi ra ngoài hút điếu thuốc thôi! Ôn Noãn, đêm qua tôi đã thức cả đêm, sáng nay lại rút 500ml máu, cho dù làm bằng sắt cũng không chịu được! Bây giờ em có cởi quần áo đứng trước mặt tôi, thì chưa chắc tôi đã có sức làm."
Anh quá thẳng thắn, Ôn Noãn đỏ mặt.
Hoắc Minh đi ra ngoài, hút vài điếu thuốc .
...
Cuộc phẫu thuật của Ôn Bá Ngôn rất thành công.
Lúc ông ấy được đẩy từ phòng phẫu thuật ra, dì Nguyễn mừng đến bật khóc, Ôn Noãn nắm chặt tay của bố cô
Qua một đêm, bệnh tình của Ôn Bá Ngôn đã ổn định.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tháng sau có thể xuất viện.
Dì Nguyễn vui vẻ: "Vừa kịp lúc về nhà ăn Tết! Lần này may mà có Hoắc Minh, Bá Ngôn... ông không biết cậu ấy tài giỏi thế nào đâu."
Khóe miệng Ôn Bá Ngôn mang theo nụ cười.
Đang nói chuyện, cửa phòng bệnh vang lên tiếng gõ cửa.
Dì Nguyễn tưởng là Hoắc Minh, nhỏ giọng bảo Ôn Noãn đi mở cửa, thái độ giống như mẹ vợ đối với con rể.
Không ngờ tới cửa vừa mở, bên ngoài là Cố Trường Khanh.
Lúc này sắc mặt Ôn Noãn trầm xuống, cô không cho hắn tiến vào, lạnh lùng bảo: "Anh đến đây làm gì?"
Ánh mắt Cố Trường Khanh sâu thẳm.
"Anh đến thăm chú Ôn."
Ôn Noãn sợ kích thích Ôn Bá Ngôn, bèn kiềm chế: "Cố Trường Khanh, anh hại nhà chúng tôi chưa đủ thảm sao? Chúng ta xóa bỏ tất cả đi được không? Tôi van anh đừng xuất hiện trước mặt bố tôi nữa."
Cố Trường Khanh không làm được.
Hắn muốn gặp Ôn Noãn, rất muốn.
Hắn không kiềm được hỏi cô: "Em đã làm hòa với Hoắc Minh rồi sao? Anh biết chuyện bệnh của chú Ôn đều do anh ta dàn xếp."
Ôn Noãn không muốn nói mấy việc này với hắn.
Lúc này, giọng nói yếu ớt của Ôn Bá Ngôn truyền tới: "Noãn Noãn, con để hắn ta vào đi!"
Ôn Noãn còn đang do dự.
"Để hắn ta vào, vừa lúc bố có chuyện muốn nói với hắn ta."
Ôn Noãn đành nghiêng người, để Cố Trường Khanh tiến vào.
Cố Trường Khanh yên lặng vào phòng bệnh.
Hắn bỏ thuốc bổ trong tay xuống, sau đó bất ngờ quỳ xuống trước giường bệnh Ôn Bá Ngôn.
Nước mắt Ôn Bá Ngôn lấp lóe.
Dì Nguyễn dường như muốn khóc rống lên: Cái này là làm gì!
Ôn Noãn muốn nói chuyện, nhưng Ôn Bá Ngôn nhẹ giọng bảo: "Ôn Noãn, con và dì vào phòng trong đi, bố có chuyện muốn nói với Trường Khanh."
Cố Trường Khanh nhẹ nhàng chớp mắt.
Hắn nói: "Chú Ôn vẫn nguyện ý gọi con là Trường Khanh, chứng tỏ vẫn còn tình cảm với con."
Dì Nguyễn mắng chửi: "Cậu còn mặt mũi nói đến chuyện tình cảm sao?"
Ôn Bá Ngôn nhìn bà ấy một chút, dì Nguyễn cúi đầu, kéo Ôn Noãn vào phòng trong.
Đợi đến khi phòng bệnh an tĩnh lại.
Ôn Bá Ngôn nằm yên không tiếng động, ông ấy không nhìn người đang quỳ kia, mà nói thầm: "Giao tình của tôi và bố cậu mấy chục năm, trước kia Ôn Noãn còn thích cậu như vậy, tôi thật không thể ngờ cậu lại có thể làm thế với tôi! Trường Khanh... Cậu lúc đầu làm rất tốt, rất đúng, là đàn ông nên tàn nhẫn độc ác, không màng tình cảm... Nên dùng cả đời để nắm lấy cơ hội thăng tiến."
Cố Trường Khanh không nói lời nào.
"Trường Khanh... Cậu không nên yêu Ôn Noãn! Cậu nhìn xem, quyền thế địa vị, tiền tài, còn có người tình, nhưng cậu cũng không vui vẻ gì nhỉ? Đêm đến khi giật mình tỉnh mộng, có phải cậu đang hối hận về lựa chọn của mình hay không?"
Giọng Cố Trường Khanh như nghẹn lại.
"Phải! Chú Ôn... đúng thế!"
"Xin chú Ôn tha thứ, xin hãy cho con thêm một cơ hội."
...
Ôn Bá Ngôn nhẹ giọng thở dài: "Đã muộn rồi! Cố Trường Khanh, đã quá muộn... Trong lòng Ôn Noãn đã không còn cậu nữa! Chuyện đã qua, đừng làm con bé khó xử nữa!"
Toàn thân Cố Trường Khanh lạnh buốt.
Lúc hắn rời đi, hồn bay phách lạc.
Rõ ràng... Trước đây Ôn Noãn thích hắn, rõ ràng bọn họ đã bên nhau bốn năm, rõ ràng hắn có nhiều cơ hội để ở bên cô như vậy.
Thế nhưng tại sao hắn lại lần lượt bỏ qua!
Cửa phòng bệnh mở ra, Cố Trường Khanh và Hoắc Minh đối mặt nhau.
Hoắc Minh ăn mặc lịch sự, khiến Cố Trường Khanh trông vô cùng chật vật.
Hai người đàn ông lướt qua nhau.
Cố Trường Khanh dừng bước, giọng nói lạnh lùng: "Hoắc Minh, anh chưa chắc có được cô ấy đâu."
Từ trước đến nay, Hoắc Minh không để hắn vào mắt.
Anh phủi áo sơ mi trắng như tuyết, ngạo mạn nói: "Tổng Giám đốc Cố, cậu nghĩ tôi cũng ngu xuẩn như cậu sao?"
Cố Trường Khanh hoảng sợ rời đi.
Hoắc Minh nhìn hắn rời đi, dáng vẻ tự tin không ai bằng bỗng chốc sụp đổ.
Cái gì vậy chứ...
Cảnh Từ vừa mới từ bỏ, Cố Trường Khanh đã trở về!
Trong lòng Hoắc Minh tức giận, vào phòng bệnh hỏi thăm, nhưng không để ý đến Ôn Noãn... Người lớn ở đây đều nhìn ra, giả vờ như không biết.
Thời gian nghỉ trưa.
Ôn Bá Ngôn ngủ say, dì Nguyễn dựa vào giường mà ngủ.
Ôn Noãn đi vệ sinh, vừa mới bước ra đã bị bóng dáng thon dài đẩy trở lại, kèm theo đó là tiếng khóa trái cửa...
Ôn Noãn còn chưa kịp phản ứng, cơ thể cô bị đè lên cánh cửa.
Hoắc Minh bóp lấy cằm cô, tiến quân thần tốc, tiến tới hôn cô.
"Hoắc Minh!"
Cơ thể mảnh khảnh của Ôn Noãn bị anh chặn lại, cô đưa tay dùng sức đánh vào vai anh.
Anh điên rồi!
Đây là phòng bệnh, bố và dì Nguyễn lúc nào cũng có thể tỉnh dậy...
Ôn Noãn nhẹ nhàng tránh thoát khỏi anh.
Giọng nói của cô lạnh lùng: “Tôi không có tư cách tức giận, cũng không cần phải tức giận.”
“Vẫn đang tức giận!”
Hoắc Minh nhẹ nhàng nói một câu rồi lại kéo cô về lại vòng ôm.
Sáng sớm, hứng thú của đàn ông rất dễ dàng tăng vọt. Môi mỏng của anh chạm lên chiếc cổ non mềm của cô, nhẹ nhàng gặm cắn, ít nhiều cũng có ý khó nhịn muốn làm.
Ôn Noãn không thể nhịn được nữa: “Hoắc Minh, không phải anh muốn tới bệnh viện sao?”
“Dỗ em xong rồi đi!”
……
Ôn Noãn tức chết rồi.
Cô duỗi chân ra sau đá anh nhưng lại bị anh dùng chân kẹp lấy, sau đó toàn bộ người cô bị anh ấn ở trước bệ bếp nhỏ, tư thế vừa nhìn đã thấy ngượng.
Hoắc Minh giữ chặt cô, bình tĩnh nói chuyện.
“Mấy ngày này có nhớ tôi không?”
Trong lời anh nói có mang theo sự quyến rũ của đàn ông trưởng thành, thật sự rất thu hút phụ nữ.
Ôn Noãn mặc kệ anh.
Nhưng cô không đáp lại.
Hơn nữa, cô còn lạnh lùng đáp bằng hai chữ: “Không nhớ!”
Không nhớ?
Hoắc Minh không tin.
Quãng thời gian bọn họ ở bên nhau, anh nhớ rõ cô đã nhiệt tình thế nào, sung sướng biết bao nhiêu, nên khi đứng trong căn bếp nhỏ anh đã mạnh dạn tiến vào kiểm chứng, kết quả đúng như lời Ôn Noãn nói…
Cô chẳng nhớ một chút nào!
Trong nháy mắt, trong lòng Hoắc Minh dâng trào cảm giác cực kỳ thất bại.
Ôn Noãn lại lạnh lùng với anh!
Anh không nói gì thêm, chỉ ôm chặt cô rồi hôn: “Ôn Noãn, để tôi ở bên cạnh em.”
Ôn Noãn nhẹ nhàng đẩy anh ra.
Cô nói với anh bằng ngữ điệu còn lạnh lùng hơn: “Không cần! Hoắc Minh, chúng ta đã kết thúc, làm chuyện như vậy cũng không thích hợp, tôi không muốn trở thành người phụ nữ chỉ để anh thỏa mãn.”
Hoắc Minh đứng thẳng người.
Anh sửa lại quần áo, nhẹ nhàng nhíu mày.
Ôn Noãn bỏ qua anh, tiếp tục nấu bữa sáng, cô nói: “Tôi không nấu bữa sáng cho anh! Lúc rời đi thì để chìa khóa lại.”
Hoắc Minh còn định nói thêm gì đó.
Điện thoại lại vang lên, lại là Kiều Cảnh Niên gọi tới.
Anh không muốn nghe điện thoại trước mặt Ôn Noãn khiến cô không vui, đành cầm di động ra ngoài.
……
Cánh cửa nhẹ nhàng khép lại.
Ôn Noãn lại không có tâm trạng làm bữa sáng, cuộc sống của cô như bị Hoắc Minh đảo lộn.
Lúc này chuông cửa vang lên…
Ôn Noãn tưởng là Hoắc Minh nên không đi mở cửa.
Kết quả là Bạch Vi.
Bạch Vi kêu nửa ngày, Ôn Noãn mới hoàn hồn, vội vàng đi mở cửa.
Bạch Vi bày ra vẻ mặt đen đủi: “Tớ thấy Hoắc Minh ở dưới lầu, Ôn Noãn, cậu không quay lại với anh ta chứ?”
Ôn Noãn cười chua xót.
“Không quay lại! Nhưng mà tớ và Cảnh Từ đã chia tay.”
Bạch Vi sửng sốt nửa ngày, tự trách: “Ôn Noãn, là tớ liên lụy cậu sao?”
Ôn Noãn niết nhẹ khuôn mặt Bạch Vi.
“Cậu cho rằng cậu có sức mạnh lớn thế à? Không liên quan tới cậu, chỉ là không thích hợp thôi.”
Bạch Vi “ồ” một tiếng.
Bỗng nhiên cô ấy đến trước mặt Ôn Noãn, giọng nói kéo dài từ từ lớn dần: “Ôn Noãn, cậu nói thật cho tớ biết, tối hôm qua cậu có ngủ với Hoắc Minh không? Vừa rồi tớ thấy anh ta đứng dưới lầu hút thuốc, dáng vẻ đó còn rất gợi cảm đấy… Rất giống xong việc nên hút thuốc.”
Ôn Noãn không chịu nổi cô ấy nói như vậy.
Mặt cô đỏ bừng: “Không có! Tớ uống say!”
Cô lại nghĩ tới, lát nữa Hoắc Minh phải đi bệnh viện, rút nhóm máu hiếm trân quý của anh cho ánh trăng sáng… nghĩ lại thì thấy hơi nhói lòng.
Ánh trăng sáng, nhóm máu hiếm, không kết hôn…
Thấy thế nào Hoắc Minh cũng không phải chồng cô.
Ôn Noãn ăn sáng xong, chuẩn bị đi tới phòng nhạc, di động vang lên.
Là dì Nguyễn gọi tới, giọng nói vô cùng nôn nóng.
“Ôn Noãn… con mau tới bệnh viện nhanh.”
“Bố con dậy thì bị choáng, rồi khi tập thể dục buổi sáng thì té xỉu, bác sĩ nói là là do bệnh tim… Con mau đến đây, dì và bố con đang ở bệnh viện Nhân Ái thành phố B.”
Ôn Noãn lập tức xuống lầu, mở cửa lên xe.
“Dì Nguyễn dì đừng nóng vội, con lập tức tới liền.”
……
Nửa giờ sau, Ôn Noãn tới bệnh viện.
Ôn Bá Ngôn vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.
Mấy vị bác sĩ vây quanh giường bệnh, đang nghiên cứu phương án giải phẫu, dì Nguyễn ngồi ở bên cạnh giường bệnh nắm tay Ôn Bá Ngôn, không nhịn được mà rơi lệ.
Ôn Noãn nhìn mà lòng nặng trĩu.
Dì Nguyễn thấy cô tới tựa như tìm được ánh sáng.
“Ôn Noãn!”
Ôn Noãn vỗ nhẹ bả vai an ủi bà ấy, sau đó cô nhìn dáng vẻ Ôn Bá Ngôn nằm lẳng lặng ở đó, trong cổ họng hơi nghẹn ngào.
Nửa năm nay bố phải chịu đựng quá nhiều thứ!
Dì Nguyễn xúc động nói: “Ôn Noãn, đây là các vị bác sĩ có uy tín trong bệnh viện, con nói chuyện với bọn họ xem bệnh tình của bố con thế nào.”
Ôn Noãn gật đầu.
Cô khách sáo kèm chút lo sợ tới nói chuyện cùng bác sĩ.
[ Tình trạng của ông Ôn không được lạc quan cho lắm.]
[ Nếu như giải phẫu, xác suất thành công chỉ có 50%, hy vọng cũng có nhưng quá mạo hiểm.]
[ Trước mắt trình độ giải phẫu về mảng này trong nước chưa thật sự chuyên sâu, trừ phi…]
……
Ôn Noãn có hơi hoảng hốt.
Dì Nguyễn nhịn không được mà rơi lệ, bà ấy gần như phải quỳ xuống cầu xin bác sĩ, cầu xin bọn họ cứu mạng Ôn Bá Ngôn.
Bác sĩ thấy bà ấy như vậy cũng rất đồng tình.
Đúng lúc này cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Hoắc Minh từ bên ngoài tiến vào, thư ký Trương đi theo phía sau.
Sắc mặt Hoắc Minh tái nhợt, hẳn là mới rút máu xong.
Thư ký Trương lên tiếng trước: “Lúc tôi tới có thấy cô Ôn, còn tưởng rằng cô tới cùng luật sư Hoắc, hóa ra là do sức khỏe của ông Ôn không tốt.”
Cô ấy làm việc vô cùng chuyên nghiệp, nhẹ nhàng đưa danh thiếp cho bác sĩ chủ trị.
“Ông Ôn là bề trên của luật sư Hoắc.”
Tất nhiên các vị bác sĩ biết Hoắc Minh.
Hoắc Minh không chỉ là luật sư số một trong nước, mà tập đoàn Hoắc Thị còn là nguồn kinh tế lớn nhất phía Bắc, nhà giàu số một thành phố B.
Có bao nhiêu người muốn nịnh bợ mà chẳng nịnh bợ được!
Thư ký Trương mỉm cười: “Tôi thấy không khí ở đây rất tốt, nhưng có vẻ không phù hợp cho bệnh nhân dưỡng bệnh lắm phải không? Chúng ta làm như vậy đi, trước tiên đổi sang một phòng VIP đơn thì sao nhỉ? Còn chuyện phẫu thuật, luật sư Hoắc có một vài mối quan hệ riêng, có thể mời được chuyên gia giỏi nhất trong và ngoài nước, chẳng qua yêu cầu các vị phối hợp.”
Cô ấy nói chuyện có vẻ khách sáo.
Nhà họ Hoắc có quyền thế, bệnh viện lập tức sắp xếp.
Từ đầu tới đuôi, Hoắc Minh còn không cần mở miệng.
Dì Nguyễn đã quên khóc.
Vừa rồi bệnh viện nói phòng bệnh VIP đầy, không còn trống, lúc này liền có? Vừa nảy thư ký Trương nói sẽ có chuyên gia trong và ngoài nước tới hội chẩn giải phẫu cho lão Ôn?
Đây không phải là mơ chứ!
Dì Nguyễn nhìn Hoắc Minh như đang nhìn chúa cứu thế, bà ấy lén lút túm góc áo của Ôn Noãn.
Con gái, con nói gì đi!
Ôn Noãn vô cùng mất tự nhiên.
Tối hôm qua lẫn sáng nay, cô vừa mới cự tuyệt yêu cầu của Hoắc Minh, thế mà bây giờ cô lại nhận ân huệ của người ta!
Sau này chắc chắn sẽ không rõ ràng được nữa.
Ôn Noãn có chút hối hận, nếu mà sớm biết thì không bằng sáng nay để anh làm một lần, coi như thanh toán xong, cũng không cần cảm thấy chột dạ, nợ anh cái gì!
Tính toán nhỏ của cô trốn không khỏi đôi mắt của Hoắc Minh.
Anh liếc cô một cái, lạnh lùng nói: “Ôn Noãn, ở trong lòng em tôi là một thằng đàn ông nông cạn như vậy sao?”
Anh muốn bắt đầu lại từ đầu với cô, anh theo đuổi cô.
Chẳng lẽ chỉ vì muốn lên giường thôi sao?
Ôn Noãn bị anh mắng một chút đã không còn tự tin cãi lại.
Bây giờ cô thật sự không thể nào làm theo ý mình được…
Chương 157: Tôi thực sự muốn nhìn dáng vẻ em bị tôi làm phát khóc!
Chưa tới hai tiếng, bốn chuyên gia đã đáp xuống thành phố B.
Hoắc Minh tự mình đến sân bay tiếp họ.
Mấy vị chuyên gia đến bệnh viện, chưa kịp uống ngụm trà, đã bắt đầu hội chẩn.
Tới tới lui lui, Hoắc Minh đều đi cùng.
Sau một tiếng, phương án phẫu thuật được quyết định...
Dì Nguyễn vô cùng cảm kích, cầm tay thư ký Trương: "Lần này may nhờ có các cô."
Thư ký Trương cười bí ẩn.
Cô ấy nhẹ giọng: "Người dì nên cảm ơn là luật sư Hoắc, mấy vị chuyên gia kia người bình thường khó mà mời được, luật sư Hoắc cũng ít khi sử dụng quan hệ riêng thế này."
Dì Nguyễn gật đầu, đồng ý.
Thư ký Trương định nói thêm chút gì, nhưng nghĩ lại thì thấy chuyện tình cảm của sếp, cô ấy vẫn đừng xen vào.
Thời gian Ôn Bá Ngôn làm phẫu thuật rất dài, thư ký Trương về trước.
Hoắc Minh không đi.
Anh ngồi trên chiếc ghế dài tại lối đi của bệnh viện, dáng ngồi cao quý, đang dùng điện thoại làm việc.
Ôn Noãn đi đến ngồi cạnh anh.
Hoắc Minh dừng làm việc, nghiêng đầu nhìn cô không nói gì.
Ôn Noãn đưa cho anh một chén cháo huyết.
"Bổ máu."
Có lẽ Hoắc Minh vẫn còn tức giận, không để ý tới cô, cũng không nhận chén cháo từ tay cô, để cô giữ vậy.
Ôn Noãn ngượng ngùng: "Hoắc Minh, cảm ơn anh."
Hoắc Minh cất điện thoại, nhìn cô chằm chằm: "Cô giáo Ôn định cảm ơn tôi kiểu gì?"
Ôn Noãn biết anh muốn gì!
Đơn giản chỉ là trở về bên cạnh anh, bắt đầu lại từ đầu, cùng anh chơi trò tình ái.
Muốn kết thúc lúc nào, do anh định đoạt.
Đã nợ ân tình của anh, áp lực của Ôn Noãn rất lớn, cô biết ý đồ của anh, cũng biết nếu cô không trả giá chút gì thì không được..
Dù sao cô vẫn độc thân, bọn họ đã làm rất nhiều lần.
Trong lối đi nhỏ yên ắng ở bệnh viện, Ôn Noãn nghe thấy giọng nói của mình yếu ớt vang lên.
"Hoắc Minh, tôi rất biết ơn vì những gì anh làm! Nhưng tôi... Không thể dùng tình cảm mình đáp lại được."
...
Giọng nói Hoắc Minh mang theo tia lạnh lùng: "Vậy cô giáo Ôn định trả như thế nào? Thân thể?"
Đột nhiên Ôn Noãn giương mắt nhìn anh.
Con ngươi cô trơn bóng, nhìn còn ẩm ướt hơn bình thường.
Hoắc Minh nhìn cô một cách cứng rắn, không định chiều theo ý cô.
Anh làm những việc này cho cô, cũng không muốn nhận lại cái gì, dù cho có đang theo đuổi Ôn Noãn hay không thì khi cô gặp chuyện anh vẫn sẽ giúp đỡ, nhưng Ôn Noãn lại cố ý hiểu lầm anh.
Hoắc Minh từ tốn đứng dậy.
Anh nói: "Không phải là không được! Đối với tôi mà nói cái này còn kích thích hơn."
Khuôn mặt của Ôn Noãn tái đi.
Hoắc Minh xoay người, ghé sát tai cô: "Cô giáo Ôn không muốn bàn chuyện tình cảm, vậy chúng ta chỉ bàn chuyện cơ thể cũng được, nhưng mà... Đến lúc đó đừng khóc!"
Anh lại sờ mặt cô: "Tôi thực sự muốn nhìn dáng vẻ của em khi bị tôi làm phát khóc!"
Nói xong, Hoắc Minh tính ra ngoài hút điếu thuốc.
Một bàn tay nhẹ nhàng níu anh lại...
"Hoắc Minh."
Ôn Noãn ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt toàn sự luống cuống.
Hoắc Minh từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt nhìn cô chăm chú.
Lúc này Ôn Noãn rất khó xử, cô có chút nghẹn ngào: "Hoắc Minh, tôi thật sự rất biết ơn anh..."
Lòng Hoắc Minh như mềm ra.
Anh đưa tay ra sờ mái tóc dài màu trà, âm thanh nhỏ nhẹ trầm xuống: "Tôi chỉ là đi ra ngoài hút điếu thuốc thôi! Ôn Noãn, đêm qua tôi đã thức cả đêm, sáng nay lại rút 500ml máu, cho dù làm bằng sắt cũng không chịu được! Bây giờ em có cởi quần áo đứng trước mặt tôi, thì chưa chắc tôi đã có sức làm."
Anh quá thẳng thắn, Ôn Noãn đỏ mặt.
Hoắc Minh đi ra ngoài, hút vài điếu thuốc .
...
Cuộc phẫu thuật của Ôn Bá Ngôn rất thành công.
Lúc ông ấy được đẩy từ phòng phẫu thuật ra, dì Nguyễn mừng đến bật khóc, Ôn Noãn nắm chặt tay của bố cô
Qua một đêm, bệnh tình của Ôn Bá Ngôn đã ổn định.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tháng sau có thể xuất viện.
Dì Nguyễn vui vẻ: "Vừa kịp lúc về nhà ăn Tết! Lần này may mà có Hoắc Minh, Bá Ngôn... ông không biết cậu ấy tài giỏi thế nào đâu."
Khóe miệng Ôn Bá Ngôn mang theo nụ cười.
Đang nói chuyện, cửa phòng bệnh vang lên tiếng gõ cửa.
Dì Nguyễn tưởng là Hoắc Minh, nhỏ giọng bảo Ôn Noãn đi mở cửa, thái độ giống như mẹ vợ đối với con rể.
Không ngờ tới cửa vừa mở, bên ngoài là Cố Trường Khanh.
Lúc này sắc mặt Ôn Noãn trầm xuống, cô không cho hắn tiến vào, lạnh lùng bảo: "Anh đến đây làm gì?"
Ánh mắt Cố Trường Khanh sâu thẳm.
"Anh đến thăm chú Ôn."
Ôn Noãn sợ kích thích Ôn Bá Ngôn, bèn kiềm chế: "Cố Trường Khanh, anh hại nhà chúng tôi chưa đủ thảm sao? Chúng ta xóa bỏ tất cả đi được không? Tôi van anh đừng xuất hiện trước mặt bố tôi nữa."
Cố Trường Khanh không làm được.
Hắn muốn gặp Ôn Noãn, rất muốn.
Hắn không kiềm được hỏi cô: "Em đã làm hòa với Hoắc Minh rồi sao? Anh biết chuyện bệnh của chú Ôn đều do anh ta dàn xếp."
Ôn Noãn không muốn nói mấy việc này với hắn.
Lúc này, giọng nói yếu ớt của Ôn Bá Ngôn truyền tới: "Noãn Noãn, con để hắn ta vào đi!"
Ôn Noãn còn đang do dự.
"Để hắn ta vào, vừa lúc bố có chuyện muốn nói với hắn ta."
Ôn Noãn đành nghiêng người, để Cố Trường Khanh tiến vào.
Cố Trường Khanh yên lặng vào phòng bệnh.
Hắn bỏ thuốc bổ trong tay xuống, sau đó bất ngờ quỳ xuống trước giường bệnh Ôn Bá Ngôn.
Nước mắt Ôn Bá Ngôn lấp lóe.
Dì Nguyễn dường như muốn khóc rống lên: Cái này là làm gì!
Ôn Noãn muốn nói chuyện, nhưng Ôn Bá Ngôn nhẹ giọng bảo: "Ôn Noãn, con và dì vào phòng trong đi, bố có chuyện muốn nói với Trường Khanh."
Cố Trường Khanh nhẹ nhàng chớp mắt.
Hắn nói: "Chú Ôn vẫn nguyện ý gọi con là Trường Khanh, chứng tỏ vẫn còn tình cảm với con."
Dì Nguyễn mắng chửi: "Cậu còn mặt mũi nói đến chuyện tình cảm sao?"
Ôn Bá Ngôn nhìn bà ấy một chút, dì Nguyễn cúi đầu, kéo Ôn Noãn vào phòng trong.
Đợi đến khi phòng bệnh an tĩnh lại.
Ôn Bá Ngôn nằm yên không tiếng động, ông ấy không nhìn người đang quỳ kia, mà nói thầm: "Giao tình của tôi và bố cậu mấy chục năm, trước kia Ôn Noãn còn thích cậu như vậy, tôi thật không thể ngờ cậu lại có thể làm thế với tôi! Trường Khanh... Cậu lúc đầu làm rất tốt, rất đúng, là đàn ông nên tàn nhẫn độc ác, không màng tình cảm... Nên dùng cả đời để nắm lấy cơ hội thăng tiến."
Cố Trường Khanh không nói lời nào.
"Trường Khanh... Cậu không nên yêu Ôn Noãn! Cậu nhìn xem, quyền thế địa vị, tiền tài, còn có người tình, nhưng cậu cũng không vui vẻ gì nhỉ? Đêm đến khi giật mình tỉnh mộng, có phải cậu đang hối hận về lựa chọn của mình hay không?"
Giọng Cố Trường Khanh như nghẹn lại.
"Phải! Chú Ôn... đúng thế!"
"Xin chú Ôn tha thứ, xin hãy cho con thêm một cơ hội."
...
Ôn Bá Ngôn nhẹ giọng thở dài: "Đã muộn rồi! Cố Trường Khanh, đã quá muộn... Trong lòng Ôn Noãn đã không còn cậu nữa! Chuyện đã qua, đừng làm con bé khó xử nữa!"
Toàn thân Cố Trường Khanh lạnh buốt.
Lúc hắn rời đi, hồn bay phách lạc.
Rõ ràng... Trước đây Ôn Noãn thích hắn, rõ ràng bọn họ đã bên nhau bốn năm, rõ ràng hắn có nhiều cơ hội để ở bên cô như vậy.
Thế nhưng tại sao hắn lại lần lượt bỏ qua!
Cửa phòng bệnh mở ra, Cố Trường Khanh và Hoắc Minh đối mặt nhau.
Hoắc Minh ăn mặc lịch sự, khiến Cố Trường Khanh trông vô cùng chật vật.
Hai người đàn ông lướt qua nhau.
Cố Trường Khanh dừng bước, giọng nói lạnh lùng: "Hoắc Minh, anh chưa chắc có được cô ấy đâu."
Từ trước đến nay, Hoắc Minh không để hắn vào mắt.
Anh phủi áo sơ mi trắng như tuyết, ngạo mạn nói: "Tổng Giám đốc Cố, cậu nghĩ tôi cũng ngu xuẩn như cậu sao?"
Cố Trường Khanh hoảng sợ rời đi.
Hoắc Minh nhìn hắn rời đi, dáng vẻ tự tin không ai bằng bỗng chốc sụp đổ.
Cái gì vậy chứ...
Cảnh Từ vừa mới từ bỏ, Cố Trường Khanh đã trở về!
Trong lòng Hoắc Minh tức giận, vào phòng bệnh hỏi thăm, nhưng không để ý đến Ôn Noãn... Người lớn ở đây đều nhìn ra, giả vờ như không biết.
Thời gian nghỉ trưa.
Ôn Bá Ngôn ngủ say, dì Nguyễn dựa vào giường mà ngủ.
Ôn Noãn đi vệ sinh, vừa mới bước ra đã bị bóng dáng thon dài đẩy trở lại, kèm theo đó là tiếng khóa trái cửa...
Ôn Noãn còn chưa kịp phản ứng, cơ thể cô bị đè lên cánh cửa.
Hoắc Minh bóp lấy cằm cô, tiến quân thần tốc, tiến tới hôn cô.
"Hoắc Minh!"
Cơ thể mảnh khảnh của Ôn Noãn bị anh chặn lại, cô đưa tay dùng sức đánh vào vai anh.
Anh điên rồi!
Đây là phòng bệnh, bố và dì Nguyễn lúc nào cũng có thể tỉnh dậy...