-
Chương 154-155
Chương 154 Ôn Noãn, chúng ta thử lại đi!
Một màn hài kịch kết thúc.
Ôn Noãn bước nhanh ra khỏi quán cà phê.
Cô và Cảnh Từ kết thúc nhưng cô lại gặp rắc rối còn lớn hơn vậy nữa.
Hoắc Minh đi nhanh vài bước, bắt được cổ tay thon thả của cô: “Ôn Noãn.”
Ôn Noãn khẽ cắn môi: “Đồ thần kinh!”
Chuyện vừa rồi quá xấu hổ!
Anh quả thật quá …
Cô và Cảnh Từ không nhận nổi hai chữ vợ chồng nhưng vẫn có thể gánh được hai chữ bạn bè, nhưng chuyện này sẽ càng khiến bọn họ trở nên không được tự nhiên.
Hoắc Minh cũng bực mình.
Một tiếng “ầm” vang lên, anh đè Ôn Noãn trên thân xe.
Ngón tay thon dài lướt qua khuôn mặt của cô, anh dùng một tông giọng trầm có vẻ ung dung nhưng lại vô cùng nguy hiểm để hỏi cô: “Em đau lòng vì anh ta? Ôn Noãn… Mấy ngày nay tôi nhìn hai người qua lại, em cũng không đau lòng vì tôi được sao?”
Anh nói, anh thật rất ghen.
Anh nhẹ nhàng nhéo cằm cô, khó chịu hỏi: “Em đã hôn anh ta chưa?”
Ôn Noãn tức giận đến mức tát anh một cái.
Đánh xong, cô hơi ngẩng mặt, chờ anh đánh lại, cô biết tính tình của Hoắc Minh cũng chẳng tốt đẹp gì.
Quả thật Hoắc Minh rất tức giận, nhưng sao anh có thể đánh phụ nữ được?
Anh sờ mặt, thế mà còn có thể cười được.
“Ôn Noãn, anh đã nói từ lâu, em cũng chỉ có thể ngang ngược với mình anh thôi!”
Anh và cô đã tách ra khá lâu, lúc này lại có cọ xát thân thể, anh thật sự không nhịn được nhẹ nhàng trêu chọc cô một chút, bởi vì dục vọng mà giọng nói cũng trở nên khàn hơn.
“Ôn Noãn, chúng ta thử lần nữa đi!”
Anh nói xong rồi hôn lên phần phía sau tai non mịn của cô.
Mảng da trắng như tuyết, chỉ vừa chạm vào đã ửng đỏ, cực kỳ đẹp.
Cả người Ôn Noãn cứng đờ.
Mặc dù lần trước Hoắc Minh đã nói với cô nhưng cô vẫn không muốn nghĩ tới, thậm chí còn không dám nghĩ. Lúc này anh nhắc lại chuyện xưa, Ôn Noãn không thể không để tâm.
Cô nhẹ nhàng đẩy anh ra, lẩm bẩm: “Hoắc Minh, chúng ta không thể!”
Hoắc Minh lui ra phía sau một bước, sâu trong con ngươi đang thưởng thức trạng thái yếu ớt của cô.
“Vì sao lại không thể?”
“Không phải lúc chúng ta ở bên nhau rất vui vẻ sao?”
“Em thật sự thích Cảnh Từ sao?”
……
Ôn Noãn từ từ đứng dậy.
Cô nhìn thẳng vào trong mắt anh, kiên định nói: “Không có Cảnh Từ, cũng sẽ có người khác! Hoắc Minh, lúc trước là anh không cần tôi, bây giờ anh nói một câu thử lại là tôi phải mang ơn đội nghĩa quay trở lại bên cạnh anh sao? Đừng nói là anh, dù tôi là người nói vậy tôi cũng sẽ khinh thường chính tôi!”
Cô hít một hơi thật sâu.
“Chúng ta đã kết thúc! Sau này đừng tới tìm tôi, cũng không cần làm những chuyện kỳ quái đó nữa, nếu không…”
Hoắc Minh khẽ cười một tiếng.
Anh cúi đầu châm một điếu thuốc, hỏi lại mà chẳng hề xấu hổ.
“Nếu không thì thế nào? Tố cáo anh tội quấy rối hả?”
Ôn Noãn lại tức hơn nữa.
Cô mở cửa định bước lên xe lại bị anh bắt lấy cánh tay.
Hoắc Minh nhả một vòng khói vào mặt cô, cười như không cười: “Cô giáo Ôn, anh bận bịu vì em một ngày mà ngay cả một câu cảm ơn em cũng không có, đúng là vô tình!”
Ôn Noãn đã biết rõ dáng vẻ kia của anh.
Cô ném tay anh ra, lên xe, lái đi.
Hoắc Minh cũng không tức giận, anh đứng tại chỗ lặng lẽ hút thuốc, hút vào nhả khói ra, giữa khóe mắt và đuôi lông mày đều là dáng vẻ của một người đàn ông trưởng thành anh tuấn, quyến rũ, phong lưu…
Cảnh Từ đi ra, đứng trước mặt anh.
Hoắc Minh hơi híp mắt lại, sau đó cười nhạo một tiếng rồi cũng lên xe rời đi.
*
Ôn Noãn chia tay với Cảnh Từ.
Cô gọi điện thoại cho dì Nguyễn, nói cho bà ấy biết tình hình.
Dì Nguyễn im lặng trong chốc lát rồi: “Nếu không có duyên phận, vậy thì không cần miễn cưỡng.”
Ôn Noãn khẽ ừ một tiếng.
Bên kia, dì Nguyễn muốn nói lại thôi.
Bà ấy đã nhận được điện thoại của bà Cảnh, tất nhiên bà ấy muốn xả giận, còn lôi cả chuyện của Hoắc Minh ra, nhưng hiện tại Ôn Noãn không đề cập tới, dì Nguyễn cũng khó hỏi.
Ôn Noãn cúp điện thoại.
Cô chợt cảm thấy trống trải, dọn dẹp lại chung cư một lần rồi đốt một ít nến thơm.
Ban đêm yên tĩnh.
Cô nghĩ lại chặng đường tình cảm không bằng phẳng của mình, chỉ có thể rót cho bản thân một ly rượu vang đỏ.
Vốn dĩ chỉ uống qua loa.
Nhưng cô thật sự quá khổ sở nên không thể kiềm chế uống càng nhiều… Lúc mơ mơ màng màng, Cảnh Từ gọi điện thoại tới.
Ôn Noãn nghĩ ngợi rồi vẫn nhận.
Giọng nói của Cảnh Từ rất khàn: “Ôn Noãn…”
Có vẻ anh ấy phải đắn đo cả nửa ngày rồi mới hạ giọng nói: “Ôn Noãn, chúng ta thật sự không thể sao?”
Ôn Noãn không lên tiếng.
Cô biết Cảnh Từ cũng không dễ dàng…
Mặc dù cô và anh ấy sẽ không thể có kết quả tốt nhưng cô sẵn sàng dành một chút lòng tốt cho anh ấy.
Cảnh Từ cười chua xót, tiếp theo hạ giọng, hơi có chút thất hồn lạc phách mà nói: “Được rồi, Ôn Noãn, chắc là tôi phải đính hôn rồi, là một cô gái bên nhà mẹ đẻ của mẹ tôi.”
Ôn Noãn chưa từng nghĩ lại tốc độ như vậy.
Thế nhưng cô cũng không ngốc, cô có thể nhanh chóng đoán được có khả năng cô gái này vẫn luôn tồn tại. Trước đây Cảnh Từ kháng cự, sau khi trải qua việc này đã khiến anh ấy chấp nhận cuộc hôn nhân này.
Cô rất có phong độ chúc mừng anh ấy.
Cảnh Từ không khỏi nghĩ, có lẽ Ôn Noãn chưa bao giờ thích anh ấy.
Anh ấy chỉ là kẻ tình cờ xuất hiện vào đúng lúc Ôn Noãn và Hoắc Minh chia tay, lấp đầy khoảng trống trong cuộc sống của cô, Cảnh Từ chưa bao giờ đi vào trái tim cô…
Ôn Noãn cúp điện thoại.
Tâm trạng càng tệ đi, thật ra cũng không phải đau lòng mà ngay cả Cảnh Từ cũng đã có vợ chưa cưới, Ôn Noãn cô tính tình lẫn diện mạo đều không có vấn đề, vì sao vẫn còn độc thân?
Cái này không được, cái kia cũng không xong!
……
Dù sao ở trong nhà, uống say cũng không ảnh hưởng đến tác phong.
Đêm dài, Ôn Noãn say.
Cửa chung cư khẽ kêu hai tiếng “lách cách” rồi mở ra.
Hoắc Minh tao nhã bước vào bên trong, trong tay cầm một bộ chìa khóa mới cắt.
Căn hộ nho nhỏ.
Máy sưởi được bật hết cỡ, đốt nến thơm, trong nhà có một mùi thơm ngọt của cam rất dễ ngửi.
Ôn Noãn dựa vào trên sô pha ngủ, mặc bộ đồ ngủ bò sữa thuần khiết trên người, cô hơi ngửa đầu, hai mắt khẽ nhắm, môi đỏ mê người hơi hé mở …
Cả người Hoắc Minh hơi khựng lại.
Đã lâu rồi anh không được thư giãn, chỉ nhìn cảnh này thôi mà đã chịu không nổi.
Anh cũng không phải là loại đàn ông sẽ để bản thân thiệt thòi, anh muốn cô, muốn bắt đầu một lần nữa cùng cô, đã có suy nghĩ như vậy, việc chiếm hữu cô, ngủ cùng cô đã không còn chút gánh nặng tâm lý nào.
Hoắc Minh cởi áo khoác mỏng ra, bên trong là bộ vest công sở.
Anh nhẹ nhàng tháo hai nút thắt áo sơ mi, phần cổ được giải phóng, cuộn lên xuống vô cùng quyến rũ.
Anh bước tới, đè lên người Ôn Noãn, một tay chống sô pha một tay đỡ lấy khuôn mặt nhỏ của cô.
Môi cô hơi hé mở, tỏa ra mùi thơm tinh khiết của rượu vang đỏ.
Hoắc Minh cảm thấy nếu mình còn nhịn thì không còn là đàn ông nữa.
Anh lợi dụng ưu thế này, cúi đầu hôn cô, hôn tới hôn lui, lúc sâu lúc cạn hôn một hồi lâu, anh cảm thấy không đủ lại không nhịn được ôm chặt lấy cô.
Cô mềm mại quá…
Uống rượu xong vừa ngoan vừa nghe lời.
Hoắc Minh đã cực kỳ động tình, vừa hôn vừa nhẹ gọi tên cô.
“Ôn Noãn…”
Ôn Noãn say nhưng vẫn chưa say đến không biết gì.
Cô từ từ mở mắt, thấy được khuôn mặt đẹp trai phóng đại của Hoắc Minh, anh hơi cắn răng nâng cằm cô lên, con ngươi khép hờ, cả gương mặt hồng nhạt, cả người mang cảm giác gợi cảm sắc tình.
Ôn Noãn nhịn không được nhẹ nhàng sờ lên khuôn mặt tuấn tú của anh…
Cả người Hoắc Minh run lên, giọng nói khàn đặc.
“Ôn Noãn…”
Nếu như là trước đây, Ôn Noãn nhất định cũng động tình, thế nhưng cô lại không quên được đêm đó cô ở bệnh viện, máy móc lạnh băng xâm nhập vào trong cơ thể của cô đau đớn vô cùng … Mà anh không ở bên cạnh.
Ôn Noãn yếu ớt, mang theo vài phần men say.
“Anh vào đây bằng cách nào?”
“Hoắc Minh, chúng ta đã là người cũ, tôi vừa mới chia tay với Cảnh Từ… Thế nhưng vẫn không tới lượt anh lên giường với tôi!”
……
Cô nói xong thì dùng chân đá anh, không chịu sự kiềm chế!
Hoắc Minh đang trong thời điểm mấu chốt.
Cô đá một cái suýt nữa khiến nhà họ Hoắc đoạn tử tuyệt tôn.
Hoắc Minh bắt được cẳng chân non mịn của cô, nhìn cô chăm chú với ánh mắt sâu thẳm, miệng nói lời bẩn.
“Với cái loại tàn phế như Cảnh Từ thì có gì hay.”
“Anh ta sao có thể khiến em vui vẻ như tôi chứ… Lại nói, không phải tôi là người đàn ông duy nhất của em sao?”
Chương 155: Cảnh Từ có thể cho, tôi cũng có thể!
Hoắc Minh nói xong, máu nóng sôi trào.
Tuy cô và Cảnh Từ đã yêu nhau được mười ngày nhưng ngoại trừ việc sấy tóc ra thì cũng chẳng có gì.
Thân thể của cô chỉ có anh chạm vào.
Hoắc Minh dỗ dành người phụ nữ trong lồng ngực: “Ôn Noãn nghe lời, tôi muốn.”
Nói xong, anh đang định cởi áo sơ mi…
Trong căn phòng nhỏ vang lên tiếng nức nở khe khẽ…
Hoắc Minh sửng sốt.
Ôn Noãn cuộn tròn người lại dưới thân anh, nhỏ giọng nói không muốn, còn kêu đau.
Hoắc Minh cảm thấy rất hăng hái, anh hôn cô: “Tôi còn chưa bắt đầu làm gì mà, sao lại đau được?”
Ôn Noãn mở to hai mắt.
Đôi mắt mỹ lệ của cô bị hơi nước che mờ, tựa như ngâm trong nước…
Cô khẽ vuốt khuôn mặt tuấn tú của anh, vô thức nói: “Phẫu thuật đau! Lúc máy móc đi vào bên trong, đau muốn chết… Hoắc Minh, anh không ở đó, tôi chỉ có thể nắm lấy ga giường…”
Ôn Noãn nói rồi khóc òa lên.
Giọt nước mắt to như hạt đậu lăn xuống…
“Tôi đau muốn chết, trong nửa tiếng đó không một giây phút nào mà tôi không nghĩ đến việc chấm dứt cơn đau… Thế nhưng nó không hề kết thúc, vẫn luôn đau… Hoắc Minh, rõ ràng anh đưa tôi tới bệnh viện, vì sao anh lại tới chỗ của Kiều An? Anh biết không, tôi nhìn thấy sắc mặt hồng hào vừa nói vừa cười của cô ta, tôi cảm thấy bản thân là trò cười… Đến cả thế thân tôi cũng chẳng phải…”
Ôn Noãn say, hoặc có lẽ không say.
Cô nhân lúc này nói cho anh nghe tất cả lời trong lòng, chỉ đơn giản là vì muốn từ chối.
“Hoắc Minh… Tôi không muốn chà đạp bản thân mình, tôi không muốn bị đau.”
Hoắc Minh nghe xong thì hoảng hốt, trái tim bỗng đau rút.
Ôn Noãn chưa từng nói với anh những chuyện này…
Có phải đêm đó đối với cô là chuyện không thể xóa nhòa được không? Thế nên bây giờ cô cũng không muốn làm chuyện đó?
Cô đã say chuếnh choáng, thật ra Hoắc Minh có thể dỗ cô.
Bằng kỹ xảo của mình, anh có thể khiến cô thả lỏng lại, sau đó anh sẽ có được một đêm tuyệt vời, thế nhưng vào lúc Ôn Noãn nói đau, anh lại do dự…
Dần dần, dục vọng của anh ổn định lại.
Anh không rời khỏi người Ôn Noãn mà từ từ ôm chặt lấy cô.
Anh dán sát vào mặt cô, dán lên cổ có những sợi lông tơ tinh tế, nhẹ giọng an ủi: “Sẽ không đau nữa! Ôn Noãn, sau này sẽ không đau nữa… Tôi sẽ chú ý, sau này cho dù có tới bệnh viện tôi cũng sẽ ở với em, được không?”
Ôn Noãn không đáp lại anh.
Cô nằm ở trong lồng ngực anh, khóc rồi ngủ thiếp đi…
Đêm khuya tĩnh lặng.
Lúc này là lúc mà lòng người trở nên mềm yếu nhất.
Hoắc Minh tự nhận bản thân là người cứng rắn vững lòng nhưng tất cả mọi ngoại lệ, mọi sự dịu dàng của anh đều dành cho Ôn Noãn.
Thế nhưng bạn nhỏ này lại cảm thấy không đủ.
Cô không cần anh, thà nhặt kho báu trong đống rác.
Hoắc Minh cười nhạo thành tiếng.
Rác rưởi… Ở đó thì có thể đào ra được báu vật gì chứ?
Anh có tự tin, chỉ có Hoắc Minh anh mới là báu vật mà Ôn Noãn muốn tìm. Ngoại trừ anh, ai cũng đừng hòng dính lấy cô, ai dính vào kẻ đó sẽ gặp xui xẻo.
Hoắc Minh biết bản thân quá ngang ngược, nhưng thế thì sao!
Thứ anh muốn chẳng qua chỉ là cô quay về bên cạnh anh mà thôi.
...
Tuy rằng không làm được, nhưng đã xử lý xong tình địch Cảnh Từ, tâm trạng của Hoắc Minh cũng xem như không tệ.
Anh ôm Ôn Noãn đến phòng ngủ.
Nhìn cô nằm lên chiếc giường mềm mại, thậm chí anh còn cầm một con thỏ nhét vào trong lồng ngực cô, nhìn thật đáng yêu, vừa dễ thương lại vừa ngon miệng.
Hoắc Minh cởi quần áo, đi vào phòng tắm nho nhỏ của cô tắm rửa.
Ở đây không có áo ngủ của anh, anh cởi trần đi ra, ôm cô vào giấc ngủ.
Đêm, càng thêm yên tĩnh.
Trong không khí, hương tinh dầu vị cam từ từ lan tỏa…...
Sáng sớm.
Ôn Noãn tỉnh dậy, vừa mở mắt ra cô đã bị dọa sợ.
Tại sao… Hoắc Minh lại ở trên giường của cô?
“Muốn hôn chào buổi sáng sao?” Giọng nói lười biếng của người đàn ông vang lên.
Ôn Noãn khẽ cắn môi đỏ.
“Sao anh lại ở nhà tôi? Hoắc Minh… Anh đi xuống! Tên khốn!”
Hoắc Minh ấn cô hôn hồi lâu…
Nụ hôn kết thúc.
Ôn Noãn ngã sang một bên, khe khẽ thở dốc.
Cô còn chưa đánh răng mà anh cũng hôn được.
Chờ khi lý trí trở lại, tất cả mọi chuyện xảy ra tối hôm qua chạy quanh một lần trong đầu, hình như lúc cô uống say thì anh tới, sau đó anh hôn cô trên sô pha, cô khóc lóc và nói rất nhiều…
Sắc mặt Ôn Noãn khó coi, xốc chăn lên nhìn.
Hoắc Minh cũng đã đứng dậy, thấy dáng vẻ của cô thì cười nhạo.
“Em khóc như đứa trẻ, lại còn kêu đau, anh sao làm được!”
Ôn Noãn đỏ mặt, lại mắng anh một câu, sau đó bảo anh cút.
Từ trước tới nay da mặt của Hoắc Minh vốn đã dày.
Anh làm trò trước mặt cô, nhặt quần áo lên ung dung thong thả mặc vào, như thể tối hôm qua bọn họ thật sự có gian tình, hơn nữa dáng người anh quá đẹp, đặc biệt là hai đường nhân ngư rõ ràng kia càng thêm phần quyến rũ.
Ôn Noãn không dám nhìn.
Cô ngại ngùng quay mặt đi, cắn môi nói: “Anh để chìa khóa lại đi.”
Hoắc Minh cười: “Tôi trả tiền làm chìa khóa, vì sao lại phải cho em?”
Ôn Noãn rất tức giận, anh không biết xấu hổ chút nào.
Hoắc Minh kéo khóa quần.
Anh đi tới, thưởng thức dáng vẻ xinh đẹp khi tức giận đỏ mặt của cô, anh nhìn cả đời cũng không chán.
“Ôn Noãn, chúng ta thử lại đi, được không?”
“Tôi không biết chúng ta có thể đi đến cuối cùng hay không, nhưng Cảnh Từ nguyện ý cho em, tôi cũng nguyện ý… Chúng ta thử lại, đi từ tình cảm tới hôn nhân.”
...
Anh nói xong, chăm chú nhìn cô bằng ánh mắt sâu hun hút.
Thật ra Ôn Noãn vẫn có chút động lòng.
Dù sao cô vẫn thích anh, chỉ là… trái tim đã bị tổn thương một lần, miệng vết thương đâu phải nói lành là lành?
Sau một lúc lâu, cô nhẹ giọng nói: “Hoắc Minh, chúng ta vẫn nên kết thúc thôi!”
Hoắc Minh nhíu mày.
Anh đang định nói thêm thì di động vang lên, là điện thoại do Kiều Cảnh Niên gọi tới.
Ôn Noãn không muốn tiếp tục nói chuyện với anh, thuận thế nói: “Anh nghe điện thoại đi!”
Nói xong cô đứng dậy, đi vào phòng tắm.
Hoắc Minh không bắt được cô, đành ngồi ở mép giường tiếp nghe điện thoại.
Đầu bên kia, Kiều Cảnh Niên đang ở nước Anh, giọng nói rất sốt ruột: “Minh, Kiều An mất máu quá nhiều, cần phải có máu hiếm bổ sung, bệnh viện bên nước Anh đang trong đợt thiếu nhóm máu hiếm, trong chốc lát chưa thể có ngay! Minh… Nếu không vì bất đắc dĩ chú cũng sẽ không nhờ cháu hỗ trợ, cháu có thể đến nước Anh một chuyến hay không?”
...Hoắc Minh vô thức nhìn Ôn Noãn.
Ôn Noãn đang rửa mặt, hiển nhiên cũng nghe thấy.
Cô hơi dừng tay rồi tiếp tục đánh răng, chỉ là lực tay hơi mạnh.
Đánh răng xong, cô đi làm bữa sáng.
Ha ha, cô vừa nghe được gì thế này!
Hoắc Minh và Kiều An chẳng những là mối tình đầu của nhau, đã vậy còn có chung nhóm máu hiếm nữa, quý giá hi hữu biết bao, xứng đôi thế nào…
Chút tình cảm trong lòng Ôn Noãn bị đánh vỡ tan tành.
Cô quyết định phân rõ giới hạn với anh.
Chờ anh suy nghĩ cẩn thận, cũng sẽ đi tìm con gấu trúc quý hiếm khác thôi.
Hoắc Minh nhìn cô vào bếp.
Anh nhận ra cô không vui, cũng nhìn ra cô vẫn còn tình cảm với anh…
Kiều Cảnh Niên chờ rất lâu không được đáp lại, không khỏi vội vàng.
“Minh… Minh… Cháu không thể đi được sao? Chú mong cháu nể tình năm đó…”
Giọng nói của Hoắc Minh lạnh lùng.
“Cháu biết chú Kiều đã cứu mạng Minh Châu! Gần đây cháu hơi bận, thật sự không thể tới nước Anh, thế này nhé… cháu tới bệnh viện rút máu sau đó dùng chuyên cơ vận chuyển tới đó.”
Kiều Cảnh Niên vừa thất vọng lại vừa vui vẻ.
Thất vọng là bởi tình trạng của Kiều An không tốt, nếu Minh tới chẳng những được an ủi tâm lý, lại có thể rút máu bất kỳ lúc nào, tiện hơn nhiều so với việc ở trong nước…
Hoắc Minh trả lời xong rồi cúp điện thoại.
Anh nhẹ nhàng đi vào phòng bếp.
Dưới ánh nắng sớm, góc nghiêng của Ôn Noãn vô cùng dịu dàng, cô đang làm bữa sáng.
Hoắc Minh ôm cô từ sau lưng: “Tức giận à?”
Một màn hài kịch kết thúc.
Ôn Noãn bước nhanh ra khỏi quán cà phê.
Cô và Cảnh Từ kết thúc nhưng cô lại gặp rắc rối còn lớn hơn vậy nữa.
Hoắc Minh đi nhanh vài bước, bắt được cổ tay thon thả của cô: “Ôn Noãn.”
Ôn Noãn khẽ cắn môi: “Đồ thần kinh!”
Chuyện vừa rồi quá xấu hổ!
Anh quả thật quá …
Cô và Cảnh Từ không nhận nổi hai chữ vợ chồng nhưng vẫn có thể gánh được hai chữ bạn bè, nhưng chuyện này sẽ càng khiến bọn họ trở nên không được tự nhiên.
Hoắc Minh cũng bực mình.
Một tiếng “ầm” vang lên, anh đè Ôn Noãn trên thân xe.
Ngón tay thon dài lướt qua khuôn mặt của cô, anh dùng một tông giọng trầm có vẻ ung dung nhưng lại vô cùng nguy hiểm để hỏi cô: “Em đau lòng vì anh ta? Ôn Noãn… Mấy ngày nay tôi nhìn hai người qua lại, em cũng không đau lòng vì tôi được sao?”
Anh nói, anh thật rất ghen.
Anh nhẹ nhàng nhéo cằm cô, khó chịu hỏi: “Em đã hôn anh ta chưa?”
Ôn Noãn tức giận đến mức tát anh một cái.
Đánh xong, cô hơi ngẩng mặt, chờ anh đánh lại, cô biết tính tình của Hoắc Minh cũng chẳng tốt đẹp gì.
Quả thật Hoắc Minh rất tức giận, nhưng sao anh có thể đánh phụ nữ được?
Anh sờ mặt, thế mà còn có thể cười được.
“Ôn Noãn, anh đã nói từ lâu, em cũng chỉ có thể ngang ngược với mình anh thôi!”
Anh và cô đã tách ra khá lâu, lúc này lại có cọ xát thân thể, anh thật sự không nhịn được nhẹ nhàng trêu chọc cô một chút, bởi vì dục vọng mà giọng nói cũng trở nên khàn hơn.
“Ôn Noãn, chúng ta thử lần nữa đi!”
Anh nói xong rồi hôn lên phần phía sau tai non mịn của cô.
Mảng da trắng như tuyết, chỉ vừa chạm vào đã ửng đỏ, cực kỳ đẹp.
Cả người Ôn Noãn cứng đờ.
Mặc dù lần trước Hoắc Minh đã nói với cô nhưng cô vẫn không muốn nghĩ tới, thậm chí còn không dám nghĩ. Lúc này anh nhắc lại chuyện xưa, Ôn Noãn không thể không để tâm.
Cô nhẹ nhàng đẩy anh ra, lẩm bẩm: “Hoắc Minh, chúng ta không thể!”
Hoắc Minh lui ra phía sau một bước, sâu trong con ngươi đang thưởng thức trạng thái yếu ớt của cô.
“Vì sao lại không thể?”
“Không phải lúc chúng ta ở bên nhau rất vui vẻ sao?”
“Em thật sự thích Cảnh Từ sao?”
……
Ôn Noãn từ từ đứng dậy.
Cô nhìn thẳng vào trong mắt anh, kiên định nói: “Không có Cảnh Từ, cũng sẽ có người khác! Hoắc Minh, lúc trước là anh không cần tôi, bây giờ anh nói một câu thử lại là tôi phải mang ơn đội nghĩa quay trở lại bên cạnh anh sao? Đừng nói là anh, dù tôi là người nói vậy tôi cũng sẽ khinh thường chính tôi!”
Cô hít một hơi thật sâu.
“Chúng ta đã kết thúc! Sau này đừng tới tìm tôi, cũng không cần làm những chuyện kỳ quái đó nữa, nếu không…”
Hoắc Minh khẽ cười một tiếng.
Anh cúi đầu châm một điếu thuốc, hỏi lại mà chẳng hề xấu hổ.
“Nếu không thì thế nào? Tố cáo anh tội quấy rối hả?”
Ôn Noãn lại tức hơn nữa.
Cô mở cửa định bước lên xe lại bị anh bắt lấy cánh tay.
Hoắc Minh nhả một vòng khói vào mặt cô, cười như không cười: “Cô giáo Ôn, anh bận bịu vì em một ngày mà ngay cả một câu cảm ơn em cũng không có, đúng là vô tình!”
Ôn Noãn đã biết rõ dáng vẻ kia của anh.
Cô ném tay anh ra, lên xe, lái đi.
Hoắc Minh cũng không tức giận, anh đứng tại chỗ lặng lẽ hút thuốc, hút vào nhả khói ra, giữa khóe mắt và đuôi lông mày đều là dáng vẻ của một người đàn ông trưởng thành anh tuấn, quyến rũ, phong lưu…
Cảnh Từ đi ra, đứng trước mặt anh.
Hoắc Minh hơi híp mắt lại, sau đó cười nhạo một tiếng rồi cũng lên xe rời đi.
*
Ôn Noãn chia tay với Cảnh Từ.
Cô gọi điện thoại cho dì Nguyễn, nói cho bà ấy biết tình hình.
Dì Nguyễn im lặng trong chốc lát rồi: “Nếu không có duyên phận, vậy thì không cần miễn cưỡng.”
Ôn Noãn khẽ ừ một tiếng.
Bên kia, dì Nguyễn muốn nói lại thôi.
Bà ấy đã nhận được điện thoại của bà Cảnh, tất nhiên bà ấy muốn xả giận, còn lôi cả chuyện của Hoắc Minh ra, nhưng hiện tại Ôn Noãn không đề cập tới, dì Nguyễn cũng khó hỏi.
Ôn Noãn cúp điện thoại.
Cô chợt cảm thấy trống trải, dọn dẹp lại chung cư một lần rồi đốt một ít nến thơm.
Ban đêm yên tĩnh.
Cô nghĩ lại chặng đường tình cảm không bằng phẳng của mình, chỉ có thể rót cho bản thân một ly rượu vang đỏ.
Vốn dĩ chỉ uống qua loa.
Nhưng cô thật sự quá khổ sở nên không thể kiềm chế uống càng nhiều… Lúc mơ mơ màng màng, Cảnh Từ gọi điện thoại tới.
Ôn Noãn nghĩ ngợi rồi vẫn nhận.
Giọng nói của Cảnh Từ rất khàn: “Ôn Noãn…”
Có vẻ anh ấy phải đắn đo cả nửa ngày rồi mới hạ giọng nói: “Ôn Noãn, chúng ta thật sự không thể sao?”
Ôn Noãn không lên tiếng.
Cô biết Cảnh Từ cũng không dễ dàng…
Mặc dù cô và anh ấy sẽ không thể có kết quả tốt nhưng cô sẵn sàng dành một chút lòng tốt cho anh ấy.
Cảnh Từ cười chua xót, tiếp theo hạ giọng, hơi có chút thất hồn lạc phách mà nói: “Được rồi, Ôn Noãn, chắc là tôi phải đính hôn rồi, là một cô gái bên nhà mẹ đẻ của mẹ tôi.”
Ôn Noãn chưa từng nghĩ lại tốc độ như vậy.
Thế nhưng cô cũng không ngốc, cô có thể nhanh chóng đoán được có khả năng cô gái này vẫn luôn tồn tại. Trước đây Cảnh Từ kháng cự, sau khi trải qua việc này đã khiến anh ấy chấp nhận cuộc hôn nhân này.
Cô rất có phong độ chúc mừng anh ấy.
Cảnh Từ không khỏi nghĩ, có lẽ Ôn Noãn chưa bao giờ thích anh ấy.
Anh ấy chỉ là kẻ tình cờ xuất hiện vào đúng lúc Ôn Noãn và Hoắc Minh chia tay, lấp đầy khoảng trống trong cuộc sống của cô, Cảnh Từ chưa bao giờ đi vào trái tim cô…
Ôn Noãn cúp điện thoại.
Tâm trạng càng tệ đi, thật ra cũng không phải đau lòng mà ngay cả Cảnh Từ cũng đã có vợ chưa cưới, Ôn Noãn cô tính tình lẫn diện mạo đều không có vấn đề, vì sao vẫn còn độc thân?
Cái này không được, cái kia cũng không xong!
……
Dù sao ở trong nhà, uống say cũng không ảnh hưởng đến tác phong.
Đêm dài, Ôn Noãn say.
Cửa chung cư khẽ kêu hai tiếng “lách cách” rồi mở ra.
Hoắc Minh tao nhã bước vào bên trong, trong tay cầm một bộ chìa khóa mới cắt.
Căn hộ nho nhỏ.
Máy sưởi được bật hết cỡ, đốt nến thơm, trong nhà có một mùi thơm ngọt của cam rất dễ ngửi.
Ôn Noãn dựa vào trên sô pha ngủ, mặc bộ đồ ngủ bò sữa thuần khiết trên người, cô hơi ngửa đầu, hai mắt khẽ nhắm, môi đỏ mê người hơi hé mở …
Cả người Hoắc Minh hơi khựng lại.
Đã lâu rồi anh không được thư giãn, chỉ nhìn cảnh này thôi mà đã chịu không nổi.
Anh cũng không phải là loại đàn ông sẽ để bản thân thiệt thòi, anh muốn cô, muốn bắt đầu một lần nữa cùng cô, đã có suy nghĩ như vậy, việc chiếm hữu cô, ngủ cùng cô đã không còn chút gánh nặng tâm lý nào.
Hoắc Minh cởi áo khoác mỏng ra, bên trong là bộ vest công sở.
Anh nhẹ nhàng tháo hai nút thắt áo sơ mi, phần cổ được giải phóng, cuộn lên xuống vô cùng quyến rũ.
Anh bước tới, đè lên người Ôn Noãn, một tay chống sô pha một tay đỡ lấy khuôn mặt nhỏ của cô.
Môi cô hơi hé mở, tỏa ra mùi thơm tinh khiết của rượu vang đỏ.
Hoắc Minh cảm thấy nếu mình còn nhịn thì không còn là đàn ông nữa.
Anh lợi dụng ưu thế này, cúi đầu hôn cô, hôn tới hôn lui, lúc sâu lúc cạn hôn một hồi lâu, anh cảm thấy không đủ lại không nhịn được ôm chặt lấy cô.
Cô mềm mại quá…
Uống rượu xong vừa ngoan vừa nghe lời.
Hoắc Minh đã cực kỳ động tình, vừa hôn vừa nhẹ gọi tên cô.
“Ôn Noãn…”
Ôn Noãn say nhưng vẫn chưa say đến không biết gì.
Cô từ từ mở mắt, thấy được khuôn mặt đẹp trai phóng đại của Hoắc Minh, anh hơi cắn răng nâng cằm cô lên, con ngươi khép hờ, cả gương mặt hồng nhạt, cả người mang cảm giác gợi cảm sắc tình.
Ôn Noãn nhịn không được nhẹ nhàng sờ lên khuôn mặt tuấn tú của anh…
Cả người Hoắc Minh run lên, giọng nói khàn đặc.
“Ôn Noãn…”
Nếu như là trước đây, Ôn Noãn nhất định cũng động tình, thế nhưng cô lại không quên được đêm đó cô ở bệnh viện, máy móc lạnh băng xâm nhập vào trong cơ thể của cô đau đớn vô cùng … Mà anh không ở bên cạnh.
Ôn Noãn yếu ớt, mang theo vài phần men say.
“Anh vào đây bằng cách nào?”
“Hoắc Minh, chúng ta đã là người cũ, tôi vừa mới chia tay với Cảnh Từ… Thế nhưng vẫn không tới lượt anh lên giường với tôi!”
……
Cô nói xong thì dùng chân đá anh, không chịu sự kiềm chế!
Hoắc Minh đang trong thời điểm mấu chốt.
Cô đá một cái suýt nữa khiến nhà họ Hoắc đoạn tử tuyệt tôn.
Hoắc Minh bắt được cẳng chân non mịn của cô, nhìn cô chăm chú với ánh mắt sâu thẳm, miệng nói lời bẩn.
“Với cái loại tàn phế như Cảnh Từ thì có gì hay.”
“Anh ta sao có thể khiến em vui vẻ như tôi chứ… Lại nói, không phải tôi là người đàn ông duy nhất của em sao?”
Chương 155: Cảnh Từ có thể cho, tôi cũng có thể!
Hoắc Minh nói xong, máu nóng sôi trào.
Tuy cô và Cảnh Từ đã yêu nhau được mười ngày nhưng ngoại trừ việc sấy tóc ra thì cũng chẳng có gì.
Thân thể của cô chỉ có anh chạm vào.
Hoắc Minh dỗ dành người phụ nữ trong lồng ngực: “Ôn Noãn nghe lời, tôi muốn.”
Nói xong, anh đang định cởi áo sơ mi…
Trong căn phòng nhỏ vang lên tiếng nức nở khe khẽ…
Hoắc Minh sửng sốt.
Ôn Noãn cuộn tròn người lại dưới thân anh, nhỏ giọng nói không muốn, còn kêu đau.
Hoắc Minh cảm thấy rất hăng hái, anh hôn cô: “Tôi còn chưa bắt đầu làm gì mà, sao lại đau được?”
Ôn Noãn mở to hai mắt.
Đôi mắt mỹ lệ của cô bị hơi nước che mờ, tựa như ngâm trong nước…
Cô khẽ vuốt khuôn mặt tuấn tú của anh, vô thức nói: “Phẫu thuật đau! Lúc máy móc đi vào bên trong, đau muốn chết… Hoắc Minh, anh không ở đó, tôi chỉ có thể nắm lấy ga giường…”
Ôn Noãn nói rồi khóc òa lên.
Giọt nước mắt to như hạt đậu lăn xuống…
“Tôi đau muốn chết, trong nửa tiếng đó không một giây phút nào mà tôi không nghĩ đến việc chấm dứt cơn đau… Thế nhưng nó không hề kết thúc, vẫn luôn đau… Hoắc Minh, rõ ràng anh đưa tôi tới bệnh viện, vì sao anh lại tới chỗ của Kiều An? Anh biết không, tôi nhìn thấy sắc mặt hồng hào vừa nói vừa cười của cô ta, tôi cảm thấy bản thân là trò cười… Đến cả thế thân tôi cũng chẳng phải…”
Ôn Noãn say, hoặc có lẽ không say.
Cô nhân lúc này nói cho anh nghe tất cả lời trong lòng, chỉ đơn giản là vì muốn từ chối.
“Hoắc Minh… Tôi không muốn chà đạp bản thân mình, tôi không muốn bị đau.”
Hoắc Minh nghe xong thì hoảng hốt, trái tim bỗng đau rút.
Ôn Noãn chưa từng nói với anh những chuyện này…
Có phải đêm đó đối với cô là chuyện không thể xóa nhòa được không? Thế nên bây giờ cô cũng không muốn làm chuyện đó?
Cô đã say chuếnh choáng, thật ra Hoắc Minh có thể dỗ cô.
Bằng kỹ xảo của mình, anh có thể khiến cô thả lỏng lại, sau đó anh sẽ có được một đêm tuyệt vời, thế nhưng vào lúc Ôn Noãn nói đau, anh lại do dự…
Dần dần, dục vọng của anh ổn định lại.
Anh không rời khỏi người Ôn Noãn mà từ từ ôm chặt lấy cô.
Anh dán sát vào mặt cô, dán lên cổ có những sợi lông tơ tinh tế, nhẹ giọng an ủi: “Sẽ không đau nữa! Ôn Noãn, sau này sẽ không đau nữa… Tôi sẽ chú ý, sau này cho dù có tới bệnh viện tôi cũng sẽ ở với em, được không?”
Ôn Noãn không đáp lại anh.
Cô nằm ở trong lồng ngực anh, khóc rồi ngủ thiếp đi…
Đêm khuya tĩnh lặng.
Lúc này là lúc mà lòng người trở nên mềm yếu nhất.
Hoắc Minh tự nhận bản thân là người cứng rắn vững lòng nhưng tất cả mọi ngoại lệ, mọi sự dịu dàng của anh đều dành cho Ôn Noãn.
Thế nhưng bạn nhỏ này lại cảm thấy không đủ.
Cô không cần anh, thà nhặt kho báu trong đống rác.
Hoắc Minh cười nhạo thành tiếng.
Rác rưởi… Ở đó thì có thể đào ra được báu vật gì chứ?
Anh có tự tin, chỉ có Hoắc Minh anh mới là báu vật mà Ôn Noãn muốn tìm. Ngoại trừ anh, ai cũng đừng hòng dính lấy cô, ai dính vào kẻ đó sẽ gặp xui xẻo.
Hoắc Minh biết bản thân quá ngang ngược, nhưng thế thì sao!
Thứ anh muốn chẳng qua chỉ là cô quay về bên cạnh anh mà thôi.
...
Tuy rằng không làm được, nhưng đã xử lý xong tình địch Cảnh Từ, tâm trạng của Hoắc Minh cũng xem như không tệ.
Anh ôm Ôn Noãn đến phòng ngủ.
Nhìn cô nằm lên chiếc giường mềm mại, thậm chí anh còn cầm một con thỏ nhét vào trong lồng ngực cô, nhìn thật đáng yêu, vừa dễ thương lại vừa ngon miệng.
Hoắc Minh cởi quần áo, đi vào phòng tắm nho nhỏ của cô tắm rửa.
Ở đây không có áo ngủ của anh, anh cởi trần đi ra, ôm cô vào giấc ngủ.
Đêm, càng thêm yên tĩnh.
Trong không khí, hương tinh dầu vị cam từ từ lan tỏa…...
Sáng sớm.
Ôn Noãn tỉnh dậy, vừa mở mắt ra cô đã bị dọa sợ.
Tại sao… Hoắc Minh lại ở trên giường của cô?
“Muốn hôn chào buổi sáng sao?” Giọng nói lười biếng của người đàn ông vang lên.
Ôn Noãn khẽ cắn môi đỏ.
“Sao anh lại ở nhà tôi? Hoắc Minh… Anh đi xuống! Tên khốn!”
Hoắc Minh ấn cô hôn hồi lâu…
Nụ hôn kết thúc.
Ôn Noãn ngã sang một bên, khe khẽ thở dốc.
Cô còn chưa đánh răng mà anh cũng hôn được.
Chờ khi lý trí trở lại, tất cả mọi chuyện xảy ra tối hôm qua chạy quanh một lần trong đầu, hình như lúc cô uống say thì anh tới, sau đó anh hôn cô trên sô pha, cô khóc lóc và nói rất nhiều…
Sắc mặt Ôn Noãn khó coi, xốc chăn lên nhìn.
Hoắc Minh cũng đã đứng dậy, thấy dáng vẻ của cô thì cười nhạo.
“Em khóc như đứa trẻ, lại còn kêu đau, anh sao làm được!”
Ôn Noãn đỏ mặt, lại mắng anh một câu, sau đó bảo anh cút.
Từ trước tới nay da mặt của Hoắc Minh vốn đã dày.
Anh làm trò trước mặt cô, nhặt quần áo lên ung dung thong thả mặc vào, như thể tối hôm qua bọn họ thật sự có gian tình, hơn nữa dáng người anh quá đẹp, đặc biệt là hai đường nhân ngư rõ ràng kia càng thêm phần quyến rũ.
Ôn Noãn không dám nhìn.
Cô ngại ngùng quay mặt đi, cắn môi nói: “Anh để chìa khóa lại đi.”
Hoắc Minh cười: “Tôi trả tiền làm chìa khóa, vì sao lại phải cho em?”
Ôn Noãn rất tức giận, anh không biết xấu hổ chút nào.
Hoắc Minh kéo khóa quần.
Anh đi tới, thưởng thức dáng vẻ xinh đẹp khi tức giận đỏ mặt của cô, anh nhìn cả đời cũng không chán.
“Ôn Noãn, chúng ta thử lại đi, được không?”
“Tôi không biết chúng ta có thể đi đến cuối cùng hay không, nhưng Cảnh Từ nguyện ý cho em, tôi cũng nguyện ý… Chúng ta thử lại, đi từ tình cảm tới hôn nhân.”
...
Anh nói xong, chăm chú nhìn cô bằng ánh mắt sâu hun hút.
Thật ra Ôn Noãn vẫn có chút động lòng.
Dù sao cô vẫn thích anh, chỉ là… trái tim đã bị tổn thương một lần, miệng vết thương đâu phải nói lành là lành?
Sau một lúc lâu, cô nhẹ giọng nói: “Hoắc Minh, chúng ta vẫn nên kết thúc thôi!”
Hoắc Minh nhíu mày.
Anh đang định nói thêm thì di động vang lên, là điện thoại do Kiều Cảnh Niên gọi tới.
Ôn Noãn không muốn tiếp tục nói chuyện với anh, thuận thế nói: “Anh nghe điện thoại đi!”
Nói xong cô đứng dậy, đi vào phòng tắm.
Hoắc Minh không bắt được cô, đành ngồi ở mép giường tiếp nghe điện thoại.
Đầu bên kia, Kiều Cảnh Niên đang ở nước Anh, giọng nói rất sốt ruột: “Minh, Kiều An mất máu quá nhiều, cần phải có máu hiếm bổ sung, bệnh viện bên nước Anh đang trong đợt thiếu nhóm máu hiếm, trong chốc lát chưa thể có ngay! Minh… Nếu không vì bất đắc dĩ chú cũng sẽ không nhờ cháu hỗ trợ, cháu có thể đến nước Anh một chuyến hay không?”
...Hoắc Minh vô thức nhìn Ôn Noãn.
Ôn Noãn đang rửa mặt, hiển nhiên cũng nghe thấy.
Cô hơi dừng tay rồi tiếp tục đánh răng, chỉ là lực tay hơi mạnh.
Đánh răng xong, cô đi làm bữa sáng.
Ha ha, cô vừa nghe được gì thế này!
Hoắc Minh và Kiều An chẳng những là mối tình đầu của nhau, đã vậy còn có chung nhóm máu hiếm nữa, quý giá hi hữu biết bao, xứng đôi thế nào…
Chút tình cảm trong lòng Ôn Noãn bị đánh vỡ tan tành.
Cô quyết định phân rõ giới hạn với anh.
Chờ anh suy nghĩ cẩn thận, cũng sẽ đi tìm con gấu trúc quý hiếm khác thôi.
Hoắc Minh nhìn cô vào bếp.
Anh nhận ra cô không vui, cũng nhìn ra cô vẫn còn tình cảm với anh…
Kiều Cảnh Niên chờ rất lâu không được đáp lại, không khỏi vội vàng.
“Minh… Minh… Cháu không thể đi được sao? Chú mong cháu nể tình năm đó…”
Giọng nói của Hoắc Minh lạnh lùng.
“Cháu biết chú Kiều đã cứu mạng Minh Châu! Gần đây cháu hơi bận, thật sự không thể tới nước Anh, thế này nhé… cháu tới bệnh viện rút máu sau đó dùng chuyên cơ vận chuyển tới đó.”
Kiều Cảnh Niên vừa thất vọng lại vừa vui vẻ.
Thất vọng là bởi tình trạng của Kiều An không tốt, nếu Minh tới chẳng những được an ủi tâm lý, lại có thể rút máu bất kỳ lúc nào, tiện hơn nhiều so với việc ở trong nước…
Hoắc Minh trả lời xong rồi cúp điện thoại.
Anh nhẹ nhàng đi vào phòng bếp.
Dưới ánh nắng sớm, góc nghiêng của Ôn Noãn vô cùng dịu dàng, cô đang làm bữa sáng.
Hoắc Minh ôm cô từ sau lưng: “Tức giận à?”