-
Chương 96-100
Chương 96: Chú Kiều, chú nhìn cháu nè!
Ôn Noãn mềm lòng, không biết nên an ủi ông như thế nào.
Kiều Cảnh Niên ngắm nghía khuôn mặt cô, không hiểu sao lại trùng hợp với người xưa trong trí nhớ, ông lắc đầu, nghĩ thầm chắc chắn do mình mong nhớ Lục Tiểu Noãn quá rồi, thành ra mới nảy sinh ảo giác.
Dù sao ông cũng là nhân vật công chúng, nhanh chóng điều chỉnh lại.
Kiều Cảnh Niên xuýt xoa, cuối cùng Hoắc Minh cũng có bạn gái rồi, cô bé này trông cũng xinh xắn.
“Chú Kiều, chú cứ nhìn Ôn Noãn mãi thế, còn chẳng buồn nhìn cháu cái nào.”
Hoắc Minh Châu đi đâu cũng làm nũng được.
Kiều Cảnh Niên bật cười.
Ông nhẹ nhàng ôm đứa cháu gái, yêu thương mà trêu ghẹo cô ấy: “Có bạn trai cả rồi, sao lại cứ bám chân chú Kiều y như hồi nhỏ thế chứ?”
Hoắc Minh Châu lớn lên ở nước ngoài.
Cô ấy còn từng được ngồi lên vai chú Kiều, thế nên ở trước mặt Kiều Cảnh Niên cô ấy luôn rất thoải mái tự do, không khác gì con gái rượu, nghe Kiều Cảnh Niên nói như vậy thì hơi chu môi: “Có kết hôn thì cũng không thể quên chú Kiều được ạ.”
Kiều Cảnh Niên nhìn cô ấy, ánh mắt đong đầy tình yêu thương.
Nếu trời cao ban phước cho ông tìm về được cốt nhục của mình, nếu ông cũng có đứa con gái đáng yêu như vậy thì tốt biết bao! Ông sẽ cho con hết thảy, cho con những điều tốt nhất…
Ôn Noãn lẳng lặng mà nhìn.
Cô nghĩ, Kiều Cảnh Niên chắc chắn rất quý trẻ con.
Ông nhìn Hoắc Minh Châu cứ như đang nhìn đứa con của mình vậy…
Kiều Cảnh Niên lần này trở về là muốn âm thầm tìm con gái, ông có nhờ vả Hoắc Minh, chỉ một ánh mắt là Hoắc Minh ngầm hiểu, anh dặn dò Ôn Noãn cứ ăn vài thứ trước.
Trong phòng khách nhỏ.
Kiều Cảnh Niên không sao đè nén được tâm tình, sốt sắng hỏi: “Hoắc Minh, chuyện chú nhờ cháu đã có tin tức gì chưa?”
Hoắc Minh đã cẩn thận điều tra, vẫn chưa có thông tin gì.
Anh khẽ lắc đầu.
Kiều Cảnh Niên không khỏi thất vọng, ông cẩn thận móc từ trong lồng ngực ra một sợi dây chuyền mỏng có đính một viên kim cương màu hồng trên đó.
Kiều Cảnh Niên xót xa lẩm bẩm: “Đây là món đồ khi xưa bà ấy đã đeo, bao nhiêu năm rồi, không thể tưởng được còn có thể thấy.”
Hoắc Minh nhận lấy sợi dây chuyền.
Anh hơi nhíu mày: Cái cảm giác quen thuộc này lại xuất hiện, anh cứ cảm thấy mình đã trông thấy nó ở nơi nào rồi, có điều không sao nhớ ra được… Có lẽ là trên người vị khách hàng nào đó?
Hoắc Minh nhìn trong chốc lát rồi trả lại Kiều Cảnh Niên: “Chú Kiều cứ yên tâm, cháu sẽ tiếp tục tìm hiểu.”
Kiều Cảnh Niên vỗ vỗ vai anh: “Chú còn phải để ý đến tâm trạng của mẹ Kiều An, cho nên làm phiền Hoắc Minh cháu vậy.”
Hàng mày dày rậm của Hoắc Minh thoáng nhíu lại.
Bởi vì anh nghe thấy tên của người kia.
Kiều Cảnh Niên thấy vẻ mặt của anh thì không nói thêm gì nữa, chỉ tùy tiện nói vài câu chuyện phiếm…
*
Ôn Noãn đợi nửa tiếng mà vẫn chưa thấy Hoắc Minh đi ra.
Lần đầu tiên cô tham dự bữa tiệc như này nên thấy hơi nhàm chán, bèn đi thẳng ra ngoài sân thượng hít thở không khí. Sảnh tiệc tổ chức ở tầng 68, cảnh đêm rất đẹp.
Ôn Noãn tựa người lên lan can, cô có uống chút rượu, từ góc nghiêng đến đáy mắt đuôi mày đều là nét dịu dàng động lòng người.
Cố Trường Khanh đứng ở cửa ra vào trên sân thượng.
Hắn mỉa mai nghĩ, chắc cô đang nghĩ đến Hoắc Minh nên mới có biểu cảm như vậy nhỉ?
Có lẽ vì không cam lòng, hắn buột miệng thốt ra những lời nói khiến người khác tổn thương.
“Chúc mừng em trở thành bạn gái trên danh nghĩa của cậu Hoắc! Versace cao cấp, ngàn vạn châu báu, Ôn Noãn, có phải bây giờ em rất hạnh phúc không?”
Hắn buông lời giễu cợt, kỳ thật điều mà hắn muốn nói chính là, hắn cũng có thể cho cô tất cả những thứ này.
Nhưng hiện tại những lời này dù thế nào cũng không thể nói được.
Gió đêm lồng lộng.
Ôn Noãn chậm rãi quay đầu lại, một lần ngoái đầu nghiêng nước nghiêng thành.
Trái tim Cố Trường Khanh đột nhiên nhói lên một cái, tê tái mất một nửa.
Ôn Noãn rũ mắt cười nhạt: “Cố Trường Khanh, móc mỉa tôi như thế khiến anh được lợi gì nhỉ… Khoái cảm trả thù hay sao? Nếu đúng vậy thì anh cứ việc thoải mái.”
Cố Trường Khanh cười.
Tiếp theo trên mặt hắn xuất hiện biểu cảm hung ác, hắn bước lại gần Ôn Noãn, khi hai người cách nhau một bước chân thì hắn cười nhạo thành tiếng: “Nhanh như vậy mà đã quên rồi sao? Nhanh như vậy là có thể quen biết với người đàn ông khác, lên giường với người khác hay sao?”
Lời hắn nói thô lỗ không thể chịu được, khóe mắt Ôn Noãn hơi ửng đỏ.
Dường như Cố Trường Khanh đã quên mất là ai có lỗi với ai, lại là ai phụ ai…
Cũng phải!
Loại người như hắn có biết tình cảm là gì đâu?
Loại người như hắn thì sao biết được, Ôn Noãn đã từng khát khao cuộc sống hai người bầu bạn cả đời như thế nào…
Chương 97: Dục vọng chiếm hữu của Hoắc Minh
Khóe mắt Ôn Noãn ửng đỏ, cô đứng đối diện với Cố Trường Khanh trong bóng đêm.
Bọn họ từng có tình cảm suốt bốn năm trời, ít nhiều có chút lưu luyến tình xưa trong lòng, bất kể là oán hay hận!
Cách một lớp thủy tinh.
Hoắc Minh cầm một ly rượu vang đỏ, mặt mày lạnh tanh mà nhìn.
Trong mắt anh lộ vẻ không vui.
Anh không thích cảm xúc chứa chan nơi đáy mắt Ôn Noãn, có lẽ cô đã không còn yêu Cố Trường Khanh, nhưng người kia đã để lại trong lòng cô dấu vết không thể xóa nhòa.
Anh có chút tự giễu, hóa ra dục vọng chiếm hữu của anh lại mạnh mẽ đến thế, đúng là căn bệnh chung của đàn ông.
Hoắc Minh Châu đứng ở bên cạnh anh.
Cô ấy thấy Cố Trường Khanh và Ôn Noãn đứng chung với nhau, bỗng nhiên có chút bất an, lẩm bẩm mà nói: “Anh, sao Cố Trường Khanh vào Ôn Noãn lại đứng chung với nhau thế kia? Bọn họ nhìn…”
Hoắc Minh hy vọng cả đời này em gái mình sẽ không biết chuyện.
Anh nhìn chằm chằm đôi nam nữ kia, nói dối không chớp mắt: “Quên rồi à? Lần trước Cố Trường Khanh không chịu cứu Ôn Noãn, Ôn Noãn ghi hận hắn, chắc hắn cũng không ưa gì Ôn Noãn.”
“Hóa ra là vậy!”
Hoắc Minh Châu chấp nhận cách giải thích này.
Nhưng thật ra cô ấy lại muốn hỏi một chuyện khác: “Anh, Ôn Noãn không phải là bạn gái của Khương Duệ sao? Sao giờ lại biến thành bạn gái của anh rồi?”
Hoắc Minh cười xòa: “Anh theo đuổi được cô ấy trước Khương Duệ, sao đây, có vấn đề hả?”
Hoắc Minh Châu kỳ quái mà liếc anh một cái.
Sau đó cô ấy nũng nịu nói: “Nhất định là anh ưa gương mặt xinh đẹp của cô ấy đúng không.”
Hoắc Minh không hề phủ nhận.
Anh kéo em gái lại gần, nhẹ nhàng ôm Hoắc Minh Châu, gác cằm lên đầu cô ấy, cười khẽ: “Không phải em nói cô ấy cup C, lại còn nấu ăn ngon, tính tình ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, em còn muốn biết gì nữa?”
Hoắc Minh Châu rất ghét bỏ anh.
Quả thật đàn ông đều là sinh vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, anh trai xuất sắc của cô ấy cũng không ngoại lệ.
“Anh đúng là bỉ ổi!”
Cô ấy ngẫm lại, rất hóng hớt hỏi thêm: “Hai người ở chung rồi à?”
Hoắc Minh cười cười.
Bỉ ổi… Có thằng đàn ông nào mà không bỉ ổi cơ chứ? Gặp phải người phụ nữ mà mình muốn ôm ấp mà còn kìm nén làm Liễu Hạ Huệ thì không phải là đạo đức giả quá hay sao!
Hoắc Minh Châu bỗng nhiên nhớ tới một chuyện đứng đắn, ngọt ngào nói cho anh: “Dạo gần đây mẹ đang say mê xem bói đoán mệnh lắm đấy, mẹ tìm được một ông thầy cao tay tính cho anh, bảo cái người được định sẵn trong cuộc đời anh là người tuổi Mèo.”
Tuổi Mèo?
Hoắc Minh lại ma xui quỷ khiến mà nhớ tới, Ôn Noãn tuổi Mèo.
Trùng hợp đến thế cơ à?
Trên mặt anh không để lộ biểu tình gì, nhẹ nhàng gõ đầu cô em: “Mê tín dị đoan thế này mà em cũng tin?”
Hoắc Minh Châu tỉ mỉ ngẫm lại.
Cũng đúng! Đoán mệnh nói cô và người tuổi Dê chính là một đôi, Cố Trường Khanh lại không phải tuổi Dê, thế là không chuẩn rồi…
Ngay lúc hai anh em đang nói chuyện, Ôn Noãn ở đằng kia không muốn ở riêng với Cố Trường Khanh nên định đi vào trong nhà.
Vừa mới xoay người thì đã thấy hai anh em nhà họ Hoắc.
Cố Trường Khanh cũng vậy, vừa quay ra đã thấy Hoắc Minh và Hoắc Minh Châu đứng ở đối diện, không biết Hoắc Minh lấp liếm thế nào mà Minh Châu lại không hề có vẻ tức giận gì, còn cười tủm tỉm vẫy tay về phía hắn.
Cố Trường Khanh toát mồ hôi lạnh.
Hoắc Minh Châu đi qua ôm cánh tay hắn, ngọt ngào mà nói: “Cố Trường Khanh, Ôn Noãn là bạn gái của anh em, về sau anh phải đối xử tốt với cô ấy chút nhé.”
Cố Trường Khanh ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ xinh xắn của cô ấy, sau đó dời ánh mắt lên khuôn mặt Ôn Noãn.
Hắn mở miệng nói bóng gió sâu xa: “Yên tâm, anh nhất định sẽ đối xử tốt với cô ấy!”
Hoắc Minh Châu nhón chân hôn hắn một cái: “Em biết ngay là anh thương em nhất mà!”
Cố Trường Khanh dỗ dành cô ấy như dỗ trẻ con, quả nhiên Hoắc Minh Châu vui quá chừng, rất hào hứng nói: “Anh trai em nói Ôn Noãn nấu cơm khéo lắm, hay là chút nữa chúng ta đi ăn bữa khuya đi?”
Cô ấy lấy lòng Ôn Noãn: “Xin cô đó, đồ ăn ở đây tôi ăn không quen tí nào.”
Chương 98: Người có thể khiến Hoắc Minh tức giận cũng không nhiều!
Đối diện với khuôn mặt nhỏ nhắn rạng rỡ xinh đẹp kia, Ôn Noãn thực sự không thể ghét nổi.
Nhưng trong lòng cô hiểu rõ, điều này quá nửa là bởi vì cô thích Hoắc Minh nên cũng đặc biệt khoan dung Hoắc Minh Châu.
Suy nghĩ này khiến Ôn Noãn vô cùng ngại ngùng.
Cô không nhịn được nhìn về phía Hoắc Minh…
Hoắc Minh đón lấy ánh mắt của cô, hơi tức giận!
Thế nào, em vẫn muốn sống chung với Cố Trường Khanh tới mức đó sao? Còn muốn đưa người về nhà?
Hoắc Minh nhìn Cố Trường Khanh.
Cùng là đàn ông, rất nhanh Cố Trường Khanh đã hiểu được sự khó chịu của anh, hắn hơi nhếch môi, giả vờ khách sáo hỏi: “Có làm phiền hai người không?”
Hoắc Minh cười lạnh một tiếng.
Anh nhẹ nhàng ôm lấy eo Ôn Noãn: “Đương nhiên là không!”
Ôn Noãn không ngờ anh lại đồng ý, đợi đến khi chỉ còn có hai người, cô không nhịn được khẽ hỏi anh: “Anh chắc chắn à?”
Hoắc Minh nhìn cô chăm chú một lúc lâu, sau đó mới chậm rãi nói: “Tôi nghĩ em rất chào đón, không phải vừa rồi còn nói chuyện rất vui vẻ sao?”
Ôn Noãn đoán anh hiểu lầm nên mới kỳ quái như vậy.
Cô không giải thích.
Anh biết rất rõ về quá khứ của cô và Cố Trường Khanh, nếu như lần nào chạm mặt ở những nơi công cộng như thế này đều khiến anh khó chịu, vậy cô cũng không có cách nào.
Chỉ là ít nhiều gì cô cũng thấy hơi ấm ức, khóe mắt ửng hồng.
Kiều Cảnh Niên đúng lúc nhìn thấy cảnh này, ông đi tới, mỉm cười nói: “Đôi tình nhân trẻ đang cãi nhau hả? Hoắc Minh, cháu là đàn ông, nhường con gái nhà người ta một chút đi, người ta ở nhà cũng là hòn ngọc quý được cha mẹ nâng niu trong lòng bàn tay, làm gì có chuyện đến chỗ cháu lại phải chịu ấm ức chứ!”
Ông vỗ vỗ Hoắc Minh: “Bớt nóng nảy lại.”
Hoắc Minh rất kính trọng ông, gật đầu.
Kiều Cảnh Niên còn có khách, phải đi tiếp trước, thế nhưng trước khi đi, ông nói một câu đầy ẩn ý với Ôn Noãn: “Người có thể khiến Hoắc Minh tức giận không nhiều đâu!”
Ôn Noãn đã vấp ngã một cú quá đau trên người Cố Trường Khanh, cái thời kỳ bồng bột non trẻ đó qua lâu rồi.
Cô chỉ cười nhạt.
Kiều Cảnh Niên rất tán thưởng, cô gái nhỏ này rất có khí phách đấy chứ!
Ông có ấn tượng rất tốt với Ôn Noãn, phá lệ cho cô hai tấm vé vip của buổi hòa nhạc, còn nói: “Có thời gian thì tới nghe.”
Ôn Noãn có cảm giác được yêu thương mà lo sợ, cô nhận vé, nhẹ giọng nói cảm ơn, những chuyện không vui vừa rồi cũng nhanh chóng bị gạt bỏ.
Khi trở về, vừa ngồi lên xe.
Hoắc Minh cầm tay lái, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vui vẻ của cô, giọng anh hơi khàn khàn: “Vui tới vậy sao?”
Ôn Noãn đưa hai tấm vé hòa nhạc kia cho anh xem.
“Chú Kiều đưa sao?” Hoắc Minh rất bất ngờ, bởi vì bình thường Kiều Cảnh Niên không thích xã giao, nhưng hôm nay anh lại thấy ông thực sự rất thích Ôn Noãn.
Chẳng những nói chuyện với cô mà còn tặng vé.
Ôn Noãn biết anh vẫn không vui vì Cố Trường Khanh, liền cố ý nịnh anh một chút, khi đợi đèn đỏ, cô cố ý gác cái cằm nhỏ lên vai anh, giọng nói mềm mại: “Anh đi cùng tôi nhé?”
Hoắc Minh nghiêng đầu, đôi mắt sâu thăm thẳm.
“Muốn tôi đi cùng em sao?”
Ôn Noãn thấy thái độ của anh đã mềm mỏng hơn một chút liền nhẹ nhàng ôm cánh tay anh: “Trừ anh ra thì tôi còn có thể tìm ai chứ? Hoắc Minh anh nói tôi nghe xem…”
Giọng nói của cô mềm mại quyến rũ nhưng lại mang theo cảm giác trong sáng linh hoạt.
Hầu kết của Hoắc Minh lăn lộn.
Anh thấy hơi hối hận, giờ phút này, anh thực sự không nghĩ tới chuyện gây khó khăn cho Cố Trường Khanh nữa, anh chỉ nghĩ tới việc muốn “làm” với Ôn Noãn…
Đèn xanh sáng lên.
Hoắc Minh khởi động xe, anh bật nhạc trong xe lên, chọn một bài hát vô cùng lãng mạn.
Thỉnh thoảng anh lại nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
Ôn Noãn đoán anh đã nguôi giận, không khỏi mềm lòng, nhẹ nhàng tựa vào ghế da chăm chú ngắm nhìn sườn mặt anh tuấn của anh, một chút ửng hồng khẽ hiện lên trên khuôn mặt.
Dù sao cô vẫn còn trẻ, người đàn ông vì cô mà ghen tuông, còn sẵn sàng hạ thấp mình vì cô, ít nhiều gì cô cũng nghĩ rằng anh đối xử với mình khác với những người khác, sẽ tự mình đa tình mà cảm thấy họ có thể đi đến cuối đời.
Chương 99: Vậy hôn một chút!
Đến căn hộ, Hoắc Minh cởi áo khoác, tiện tay ném lên ghế sô pha.
Ôn Noãn nói nhỏ: "Tôi đi thay đồ."
Hoắc Minh nhìn cô chằm chằm, không nói gì, anh bảo Hoắc Minh Châu và Cố Trường Khanh: "Ngồi đi!"
Hoắc Minh Châu dẫn Cố Trường Khanh đi nhìn xung quanh.
Tay cô ấy chỉ vào "Vua Louis II" đầy ngạc nhiên thích thú: "Anh, anh giàu quá đi, cây dương cầm này là vận chuyển bằng máy bay đến ạ? Còn nữa... Căn hộ nhìn cũng không giống lúc trước."
Hoắc Minh lấy từ trong tủ rượu một chai rượu đỏ và bốn cái ly ra.
Anh rót từ từ, sau đó cười như không cười nhìn Cố Trường Khanh nói: "Là Ôn Noãn trang trí, phụ nữ ở nhà không có gì làm, cứ thích tự làm khổ mình thôi."
Hoắc Minh Châu vô cùng hâm mộ.
Anh trai đối xử với Ôn Noãn thật tốt!
Cố Trường Khanh hơi mất tự nhiên.
Bởi xúc động nhất thời nên hắn mới đến, nhưng khi bước vào căn hộ này lại thấy không được thoải mái, nơi đây đâu đâu cũng tràn ngập hơi thở của Ôn Noãn, mỗi giây mỗi phút không ngừng nhắc nhở hắn, người phụ nữ hắn yêu bốn năm giờ đây đang sống cùng một người đàn ông khác.
Hắn cầm ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
Hoắc Minh nhẹ nhàng lắc rượu vang đỏ trong ly, tâm trạng vô cùng dễ chịu.
Lúc này Ôn Noãn thay đồ ở nhà bước ra.
Màu hồng nhạt, loại vải tổng hợp mềm mại.
Cô định nấu ăn nên buộc tóc đuôi ngựa, để lộ phần cổ trắng nõn rất nổi bật.
Hoắc Minh nhìn cô chằm chằm một lúc lâu mới dùng tư thái của chủ gia đình nói: "Tùy ý làm vài món là được, em đừng nghe Minh Châu, con bé đang giảm cân, em có làm nhiều thì con bé cũng chỉ ăn vài ba món."
Vì vụ bắt cóc, Hoắc Minh Châu vẫn còn áy náy với Ôn Noãn.
Cô ấy lấy lòng: "Ôn Noãn, cô làm đi, tôi chắc chắn sẽ ăn hết."
Ôn Noãn cười nhẹ, đi vào phòng bếp.
Hoắc Minh đặt ly xuống đuổi theo.
Anh khóa cửa lại, Ôn Noãn vừa mở tủ lạnh tìm nguyên liệu để nấu đã bị anh đè vào tủ lạnh.
"Sao vậy?" Ôn Noãn nhẹ giọng hỏi.
Hoắc Minh nhìn cô từ trên cao, bỗng nhiên cúi thấp đầu gần cổ cô, giọng khàn khàn: "Thay đồ lại đổi thành dáng vẻ thế này, nhìn thật nhỏ bé."
Chóp mũi anh mang theo hơi thở ấm áp, Ôn Noãn hơi ngứa, cô chống tay lên vai anh đẩy nhẹ: "Bên ngoài có khách, anh tiếp một lát."
Hoắc Minh cắn nhẹ lên chóp mũi cô.
Khách gì chứ, rõ ràng là tình địch!
Ôn Noãn bị anh quấn lấy, không còn cách nào khác, cô đành ôm cổ anh, kiễng chân hôn lên khóe môi của anh.
"Vậy hôn một chút."
Hoắc Minh quá đẹp mắt, cô rất dễ rung động.
Mặt Ôn Noãn đỏ lên...
Trên xe, Hoắc Minh đã bị trêu chọc đến mức không nhịn được, bây giờ cơ thể mềm mại thơm ngát trong lồng ngực sao có thể nhịn, anh nắm lấy eo cô, khàn giọng dụ dỗ: "Lại hôn thêm vài lần nữa."
Anh đưa tay ôm cô đặt trên bồn rửa chén, nắm chặt gáy cô rồi hôn lên.
Hoắc Minh động tình, đổi nhiều góc độ hôn cô, nhưng vẫn cảm thấy không đủ... Lúc này anh vô cùng căm ghét đôi vợ chồng sắp cưới trong phòng khách kia!
Ôn Noãn còn chút lý trí, cô xấu hổ nói: "Anh vào đây lâu rồi, mau ra đi."
Hoắc Minh nhìn cô, nơi khóe mắt có bóng dáng người đàn ông phong lưu thành thục. Anh hỏi cô: "Tôi thế này làm sao ra ngoài? Ôn Noãn em nói tôi biết đi?"
Ôn Noãn đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Anh cứ bảo anh đi tắm, đi nhanh chút, sẽ không bị phát hiện."
Hoắc Minh cười như không cười.
"Em nhẫn tâm nhìn tôi chịu tủi như vậy sao?"
Ôn Noãn không thể buông ra, cô thấy được anh đang rất muốn...
Cô đang định động viên anh, cửa phòng bếp bị mở ra, Cố Trường Khanh đi vào.
Lúc hắn vào, Ôn Noãn và Hoắc Minh vẫn đang ôm nhau, vẻ mặt Ôn Noãn như đang chìm trong dục vọng, Hoắc Minh cũng chẳng khá hơn là bao...
Chương 100: Cố Trường Khanh: Anh chị dâu thật mặn nồng!
Trường hợp như vậy, lần đầu Cố Trường Khanh gặp phải.
Máu trong cơ thể hắn như đông cứng lại!
Hắn nhìn người phụ nữ vốn thuộc về hắn đang nóng lòng hôn môi cùng người đàn ông khác trong phòng bếp, nếu trong nhà không có khách, có lẽ bọn họ sẽ hứng lên làm ngay tại chỗ!
Lòng Cố Trường Khanh như trời đông giá rét nhưng vẻ mặt hắn lại ấm áp như gió xuân: "Anh chị dâu thật mặn nồng! Em đến lấy bình nước đá."
Hắn lấy hai bình nước đá từ trong tủ lạnh, lắc nhẹ.
Bầu không khí rất kỳ lạ...
Da mặt Hoắc Minh đủ dày, vấn đề mới nãy còn lo lắng, bây giờ đã không còn.
Anh ôm Ôn Noãn, sửa sang lại quần áo trước mặt Cố Trường Khanh, đặc biệt là chỗ dây thắt lưng và quần, sau đó cười xin lỗi một cái: "Trường Khanh, tôi đi tắm trước đã, cậu cứ tự nhiên."
Nói xong, anh hào phóng để hai người bọn họ ở cùng một chỗ.
Ôn Noãn biết anh cố ý.
Chờ anh rời đi, cô cũng không muốn nói chuyện với Cố Trường Khanh, yên lặng cầm đồ lên nấu.
Cửa tủ lạnh bị chặn lại.
Cố Trường Khanh quay người nhìn chằm chằm Ôn Noãn, rất gần.
Ôn Noãn lùi lại một bước.
Hắn mở miệng cười lạnh: "Ôn Noãn em không cần sợ anh như vậy! Sau này chúng ta là người một nhà phải sống với nhau cho tốt, đúng không? Anh thấy anh ta rất quan tâm đến em!"
Nói xong hắn đóng sầm tủ lạnh, đi thẳng ra ngoài.
Ôn Noãn nghĩ chắc gần đây hắn sống không được như ý mới phát giận lên cô, cô cảm thấy thật vô nghĩa.
Cô nghĩ lát nữa phải nói với Hoắc Minh một chút, cô không muốn gặp mặt Cố Trường Khanh... Lúc cô đang phiền lòng, Hoắc Minh bước đến, anh thản nhiên ôm cô từ sau lưng.
"Làm gì đó?"
Ôn Noãn nắm lấy tay anh, muốn đẩy ra.
Anh không chỉ ôm cô mà đương nhiên còn muốn lợi dụng sờ soàng một lúc.
Ôn Noãn nóng mặt, nhẹ nói: "Nấu mì cho bọn họ, còn làm thêm hai phần gan ngỗng."
Hoắc Minh hôn lên làn da mềm mại sau tai cô, khàn giọng hỏi: "Tôi thì sao?"
Ôn Noãn nghiêng đầu, dựa vào vai anh nói nhỏ: "Dạ dày anh không tốt, tôi hâm thịt cá xíu mại cho anh, còn có một phần bánh bột lọc."
Hoắc Minh nhìn cô chăm chú, lát sau, anh nhẹ nhàng hôn lên môi cô một cái.
Ngay lúc này, Ôn Noãn cảm nhận được hạnh phúc.
Cô xuất thân từ gia đình trung lưu, từ nhỏ không có hoài bão to lớn, tất cả những gì cô mong muốn chỉ là có được một công việc đàng hoàng và một gia đình hoàn hảo mà thôi.
Biết rõ là không nên hi vọng, nhưng cô rất thích sống cùng với Hoắc Minh.
...
Lúc ăn khuya, Hoắc Minh Châu khen không dứt miệng.
Cô ấy không chỉ ăn hết phần mình, còn cướp phần bánh bột lọc của Hoắc Minh, ăn đến mức miệng nhỏ phồng lên: "Ôn Noãn, lần sau tôi sẽ đến nữa."
Ôn Noãn khẽ mỉm cười.
Quan hệ giữa cô và Hoắc Minh khiến cô không có lập trường ngăn cản Hoắc Minh Châu đến.
Hoắc Minh liếc em gái mình: "Đến ăn mỗi ngày, mập ai cưới em?"
Hoắc Minh Châu dựa vào vai Cố Trường Khanh, mềm giọng nũng nịu: "Có Cố Trường Khanh muốn em."
Cố Trường Khanh không nhịn được nhìn về phía Ôn Noãn.
Ôn Noãn quay đầu qua chỗ khác.
Không phải cô cảm thấy chướng mắt, không phải không dám nhìn, mà là không cần thiết...
Hoắc Minh như không nhận ra bầu không khí kỳ lạ này, anh dựa vào sô pha cầm lấy một tay của Ôn Noãn, từ từ ngắm nhìn, trên mặt là nụ cười mê người nói chuyện cổ phiếu với Cố Trường Khanh, bàn hướng đi, còn đưa ra lời đề nghị...
Ôn Noãn thật lòng bội phục anh, dù sao cô cũng không làm được!
Cuối cùng, Cố Trường Khanh không chịu được, muốn ra về.
Hoắc Minh tự mình đưa bọn họ xuống lầu, lúc ra khỏi cửa anh còn dịu dàng nói với Ôn Noãn: "Chén bát để đó mai tôi rửa! Em đi tắm trước đi, lát nữa tôi về với em."
Đằng trước, Cố Trường Khanh bước đi càng lúc càng nhanh!
Hoắc Minh đút hai tay vào trong túi áo, nhìn bóng lưng hắn, khóe miệng nở một nụ cười nhạt...
Ôn Noãn mềm lòng, không biết nên an ủi ông như thế nào.
Kiều Cảnh Niên ngắm nghía khuôn mặt cô, không hiểu sao lại trùng hợp với người xưa trong trí nhớ, ông lắc đầu, nghĩ thầm chắc chắn do mình mong nhớ Lục Tiểu Noãn quá rồi, thành ra mới nảy sinh ảo giác.
Dù sao ông cũng là nhân vật công chúng, nhanh chóng điều chỉnh lại.
Kiều Cảnh Niên xuýt xoa, cuối cùng Hoắc Minh cũng có bạn gái rồi, cô bé này trông cũng xinh xắn.
“Chú Kiều, chú cứ nhìn Ôn Noãn mãi thế, còn chẳng buồn nhìn cháu cái nào.”
Hoắc Minh Châu đi đâu cũng làm nũng được.
Kiều Cảnh Niên bật cười.
Ông nhẹ nhàng ôm đứa cháu gái, yêu thương mà trêu ghẹo cô ấy: “Có bạn trai cả rồi, sao lại cứ bám chân chú Kiều y như hồi nhỏ thế chứ?”
Hoắc Minh Châu lớn lên ở nước ngoài.
Cô ấy còn từng được ngồi lên vai chú Kiều, thế nên ở trước mặt Kiều Cảnh Niên cô ấy luôn rất thoải mái tự do, không khác gì con gái rượu, nghe Kiều Cảnh Niên nói như vậy thì hơi chu môi: “Có kết hôn thì cũng không thể quên chú Kiều được ạ.”
Kiều Cảnh Niên nhìn cô ấy, ánh mắt đong đầy tình yêu thương.
Nếu trời cao ban phước cho ông tìm về được cốt nhục của mình, nếu ông cũng có đứa con gái đáng yêu như vậy thì tốt biết bao! Ông sẽ cho con hết thảy, cho con những điều tốt nhất…
Ôn Noãn lẳng lặng mà nhìn.
Cô nghĩ, Kiều Cảnh Niên chắc chắn rất quý trẻ con.
Ông nhìn Hoắc Minh Châu cứ như đang nhìn đứa con của mình vậy…
Kiều Cảnh Niên lần này trở về là muốn âm thầm tìm con gái, ông có nhờ vả Hoắc Minh, chỉ một ánh mắt là Hoắc Minh ngầm hiểu, anh dặn dò Ôn Noãn cứ ăn vài thứ trước.
Trong phòng khách nhỏ.
Kiều Cảnh Niên không sao đè nén được tâm tình, sốt sắng hỏi: “Hoắc Minh, chuyện chú nhờ cháu đã có tin tức gì chưa?”
Hoắc Minh đã cẩn thận điều tra, vẫn chưa có thông tin gì.
Anh khẽ lắc đầu.
Kiều Cảnh Niên không khỏi thất vọng, ông cẩn thận móc từ trong lồng ngực ra một sợi dây chuyền mỏng có đính một viên kim cương màu hồng trên đó.
Kiều Cảnh Niên xót xa lẩm bẩm: “Đây là món đồ khi xưa bà ấy đã đeo, bao nhiêu năm rồi, không thể tưởng được còn có thể thấy.”
Hoắc Minh nhận lấy sợi dây chuyền.
Anh hơi nhíu mày: Cái cảm giác quen thuộc này lại xuất hiện, anh cứ cảm thấy mình đã trông thấy nó ở nơi nào rồi, có điều không sao nhớ ra được… Có lẽ là trên người vị khách hàng nào đó?
Hoắc Minh nhìn trong chốc lát rồi trả lại Kiều Cảnh Niên: “Chú Kiều cứ yên tâm, cháu sẽ tiếp tục tìm hiểu.”
Kiều Cảnh Niên vỗ vỗ vai anh: “Chú còn phải để ý đến tâm trạng của mẹ Kiều An, cho nên làm phiền Hoắc Minh cháu vậy.”
Hàng mày dày rậm của Hoắc Minh thoáng nhíu lại.
Bởi vì anh nghe thấy tên của người kia.
Kiều Cảnh Niên thấy vẻ mặt của anh thì không nói thêm gì nữa, chỉ tùy tiện nói vài câu chuyện phiếm…
*
Ôn Noãn đợi nửa tiếng mà vẫn chưa thấy Hoắc Minh đi ra.
Lần đầu tiên cô tham dự bữa tiệc như này nên thấy hơi nhàm chán, bèn đi thẳng ra ngoài sân thượng hít thở không khí. Sảnh tiệc tổ chức ở tầng 68, cảnh đêm rất đẹp.
Ôn Noãn tựa người lên lan can, cô có uống chút rượu, từ góc nghiêng đến đáy mắt đuôi mày đều là nét dịu dàng động lòng người.
Cố Trường Khanh đứng ở cửa ra vào trên sân thượng.
Hắn mỉa mai nghĩ, chắc cô đang nghĩ đến Hoắc Minh nên mới có biểu cảm như vậy nhỉ?
Có lẽ vì không cam lòng, hắn buột miệng thốt ra những lời nói khiến người khác tổn thương.
“Chúc mừng em trở thành bạn gái trên danh nghĩa của cậu Hoắc! Versace cao cấp, ngàn vạn châu báu, Ôn Noãn, có phải bây giờ em rất hạnh phúc không?”
Hắn buông lời giễu cợt, kỳ thật điều mà hắn muốn nói chính là, hắn cũng có thể cho cô tất cả những thứ này.
Nhưng hiện tại những lời này dù thế nào cũng không thể nói được.
Gió đêm lồng lộng.
Ôn Noãn chậm rãi quay đầu lại, một lần ngoái đầu nghiêng nước nghiêng thành.
Trái tim Cố Trường Khanh đột nhiên nhói lên một cái, tê tái mất một nửa.
Ôn Noãn rũ mắt cười nhạt: “Cố Trường Khanh, móc mỉa tôi như thế khiến anh được lợi gì nhỉ… Khoái cảm trả thù hay sao? Nếu đúng vậy thì anh cứ việc thoải mái.”
Cố Trường Khanh cười.
Tiếp theo trên mặt hắn xuất hiện biểu cảm hung ác, hắn bước lại gần Ôn Noãn, khi hai người cách nhau một bước chân thì hắn cười nhạo thành tiếng: “Nhanh như vậy mà đã quên rồi sao? Nhanh như vậy là có thể quen biết với người đàn ông khác, lên giường với người khác hay sao?”
Lời hắn nói thô lỗ không thể chịu được, khóe mắt Ôn Noãn hơi ửng đỏ.
Dường như Cố Trường Khanh đã quên mất là ai có lỗi với ai, lại là ai phụ ai…
Cũng phải!
Loại người như hắn có biết tình cảm là gì đâu?
Loại người như hắn thì sao biết được, Ôn Noãn đã từng khát khao cuộc sống hai người bầu bạn cả đời như thế nào…
Chương 97: Dục vọng chiếm hữu của Hoắc Minh
Khóe mắt Ôn Noãn ửng đỏ, cô đứng đối diện với Cố Trường Khanh trong bóng đêm.
Bọn họ từng có tình cảm suốt bốn năm trời, ít nhiều có chút lưu luyến tình xưa trong lòng, bất kể là oán hay hận!
Cách một lớp thủy tinh.
Hoắc Minh cầm một ly rượu vang đỏ, mặt mày lạnh tanh mà nhìn.
Trong mắt anh lộ vẻ không vui.
Anh không thích cảm xúc chứa chan nơi đáy mắt Ôn Noãn, có lẽ cô đã không còn yêu Cố Trường Khanh, nhưng người kia đã để lại trong lòng cô dấu vết không thể xóa nhòa.
Anh có chút tự giễu, hóa ra dục vọng chiếm hữu của anh lại mạnh mẽ đến thế, đúng là căn bệnh chung của đàn ông.
Hoắc Minh Châu đứng ở bên cạnh anh.
Cô ấy thấy Cố Trường Khanh và Ôn Noãn đứng chung với nhau, bỗng nhiên có chút bất an, lẩm bẩm mà nói: “Anh, sao Cố Trường Khanh vào Ôn Noãn lại đứng chung với nhau thế kia? Bọn họ nhìn…”
Hoắc Minh hy vọng cả đời này em gái mình sẽ không biết chuyện.
Anh nhìn chằm chằm đôi nam nữ kia, nói dối không chớp mắt: “Quên rồi à? Lần trước Cố Trường Khanh không chịu cứu Ôn Noãn, Ôn Noãn ghi hận hắn, chắc hắn cũng không ưa gì Ôn Noãn.”
“Hóa ra là vậy!”
Hoắc Minh Châu chấp nhận cách giải thích này.
Nhưng thật ra cô ấy lại muốn hỏi một chuyện khác: “Anh, Ôn Noãn không phải là bạn gái của Khương Duệ sao? Sao giờ lại biến thành bạn gái của anh rồi?”
Hoắc Minh cười xòa: “Anh theo đuổi được cô ấy trước Khương Duệ, sao đây, có vấn đề hả?”
Hoắc Minh Châu kỳ quái mà liếc anh một cái.
Sau đó cô ấy nũng nịu nói: “Nhất định là anh ưa gương mặt xinh đẹp của cô ấy đúng không.”
Hoắc Minh không hề phủ nhận.
Anh kéo em gái lại gần, nhẹ nhàng ôm Hoắc Minh Châu, gác cằm lên đầu cô ấy, cười khẽ: “Không phải em nói cô ấy cup C, lại còn nấu ăn ngon, tính tình ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, em còn muốn biết gì nữa?”
Hoắc Minh Châu rất ghét bỏ anh.
Quả thật đàn ông đều là sinh vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, anh trai xuất sắc của cô ấy cũng không ngoại lệ.
“Anh đúng là bỉ ổi!”
Cô ấy ngẫm lại, rất hóng hớt hỏi thêm: “Hai người ở chung rồi à?”
Hoắc Minh cười cười.
Bỉ ổi… Có thằng đàn ông nào mà không bỉ ổi cơ chứ? Gặp phải người phụ nữ mà mình muốn ôm ấp mà còn kìm nén làm Liễu Hạ Huệ thì không phải là đạo đức giả quá hay sao!
Hoắc Minh Châu bỗng nhiên nhớ tới một chuyện đứng đắn, ngọt ngào nói cho anh: “Dạo gần đây mẹ đang say mê xem bói đoán mệnh lắm đấy, mẹ tìm được một ông thầy cao tay tính cho anh, bảo cái người được định sẵn trong cuộc đời anh là người tuổi Mèo.”
Tuổi Mèo?
Hoắc Minh lại ma xui quỷ khiến mà nhớ tới, Ôn Noãn tuổi Mèo.
Trùng hợp đến thế cơ à?
Trên mặt anh không để lộ biểu tình gì, nhẹ nhàng gõ đầu cô em: “Mê tín dị đoan thế này mà em cũng tin?”
Hoắc Minh Châu tỉ mỉ ngẫm lại.
Cũng đúng! Đoán mệnh nói cô và người tuổi Dê chính là một đôi, Cố Trường Khanh lại không phải tuổi Dê, thế là không chuẩn rồi…
Ngay lúc hai anh em đang nói chuyện, Ôn Noãn ở đằng kia không muốn ở riêng với Cố Trường Khanh nên định đi vào trong nhà.
Vừa mới xoay người thì đã thấy hai anh em nhà họ Hoắc.
Cố Trường Khanh cũng vậy, vừa quay ra đã thấy Hoắc Minh và Hoắc Minh Châu đứng ở đối diện, không biết Hoắc Minh lấp liếm thế nào mà Minh Châu lại không hề có vẻ tức giận gì, còn cười tủm tỉm vẫy tay về phía hắn.
Cố Trường Khanh toát mồ hôi lạnh.
Hoắc Minh Châu đi qua ôm cánh tay hắn, ngọt ngào mà nói: “Cố Trường Khanh, Ôn Noãn là bạn gái của anh em, về sau anh phải đối xử tốt với cô ấy chút nhé.”
Cố Trường Khanh ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ xinh xắn của cô ấy, sau đó dời ánh mắt lên khuôn mặt Ôn Noãn.
Hắn mở miệng nói bóng gió sâu xa: “Yên tâm, anh nhất định sẽ đối xử tốt với cô ấy!”
Hoắc Minh Châu nhón chân hôn hắn một cái: “Em biết ngay là anh thương em nhất mà!”
Cố Trường Khanh dỗ dành cô ấy như dỗ trẻ con, quả nhiên Hoắc Minh Châu vui quá chừng, rất hào hứng nói: “Anh trai em nói Ôn Noãn nấu cơm khéo lắm, hay là chút nữa chúng ta đi ăn bữa khuya đi?”
Cô ấy lấy lòng Ôn Noãn: “Xin cô đó, đồ ăn ở đây tôi ăn không quen tí nào.”
Chương 98: Người có thể khiến Hoắc Minh tức giận cũng không nhiều!
Đối diện với khuôn mặt nhỏ nhắn rạng rỡ xinh đẹp kia, Ôn Noãn thực sự không thể ghét nổi.
Nhưng trong lòng cô hiểu rõ, điều này quá nửa là bởi vì cô thích Hoắc Minh nên cũng đặc biệt khoan dung Hoắc Minh Châu.
Suy nghĩ này khiến Ôn Noãn vô cùng ngại ngùng.
Cô không nhịn được nhìn về phía Hoắc Minh…
Hoắc Minh đón lấy ánh mắt của cô, hơi tức giận!
Thế nào, em vẫn muốn sống chung với Cố Trường Khanh tới mức đó sao? Còn muốn đưa người về nhà?
Hoắc Minh nhìn Cố Trường Khanh.
Cùng là đàn ông, rất nhanh Cố Trường Khanh đã hiểu được sự khó chịu của anh, hắn hơi nhếch môi, giả vờ khách sáo hỏi: “Có làm phiền hai người không?”
Hoắc Minh cười lạnh một tiếng.
Anh nhẹ nhàng ôm lấy eo Ôn Noãn: “Đương nhiên là không!”
Ôn Noãn không ngờ anh lại đồng ý, đợi đến khi chỉ còn có hai người, cô không nhịn được khẽ hỏi anh: “Anh chắc chắn à?”
Hoắc Minh nhìn cô chăm chú một lúc lâu, sau đó mới chậm rãi nói: “Tôi nghĩ em rất chào đón, không phải vừa rồi còn nói chuyện rất vui vẻ sao?”
Ôn Noãn đoán anh hiểu lầm nên mới kỳ quái như vậy.
Cô không giải thích.
Anh biết rất rõ về quá khứ của cô và Cố Trường Khanh, nếu như lần nào chạm mặt ở những nơi công cộng như thế này đều khiến anh khó chịu, vậy cô cũng không có cách nào.
Chỉ là ít nhiều gì cô cũng thấy hơi ấm ức, khóe mắt ửng hồng.
Kiều Cảnh Niên đúng lúc nhìn thấy cảnh này, ông đi tới, mỉm cười nói: “Đôi tình nhân trẻ đang cãi nhau hả? Hoắc Minh, cháu là đàn ông, nhường con gái nhà người ta một chút đi, người ta ở nhà cũng là hòn ngọc quý được cha mẹ nâng niu trong lòng bàn tay, làm gì có chuyện đến chỗ cháu lại phải chịu ấm ức chứ!”
Ông vỗ vỗ Hoắc Minh: “Bớt nóng nảy lại.”
Hoắc Minh rất kính trọng ông, gật đầu.
Kiều Cảnh Niên còn có khách, phải đi tiếp trước, thế nhưng trước khi đi, ông nói một câu đầy ẩn ý với Ôn Noãn: “Người có thể khiến Hoắc Minh tức giận không nhiều đâu!”
Ôn Noãn đã vấp ngã một cú quá đau trên người Cố Trường Khanh, cái thời kỳ bồng bột non trẻ đó qua lâu rồi.
Cô chỉ cười nhạt.
Kiều Cảnh Niên rất tán thưởng, cô gái nhỏ này rất có khí phách đấy chứ!
Ông có ấn tượng rất tốt với Ôn Noãn, phá lệ cho cô hai tấm vé vip của buổi hòa nhạc, còn nói: “Có thời gian thì tới nghe.”
Ôn Noãn có cảm giác được yêu thương mà lo sợ, cô nhận vé, nhẹ giọng nói cảm ơn, những chuyện không vui vừa rồi cũng nhanh chóng bị gạt bỏ.
Khi trở về, vừa ngồi lên xe.
Hoắc Minh cầm tay lái, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vui vẻ của cô, giọng anh hơi khàn khàn: “Vui tới vậy sao?”
Ôn Noãn đưa hai tấm vé hòa nhạc kia cho anh xem.
“Chú Kiều đưa sao?” Hoắc Minh rất bất ngờ, bởi vì bình thường Kiều Cảnh Niên không thích xã giao, nhưng hôm nay anh lại thấy ông thực sự rất thích Ôn Noãn.
Chẳng những nói chuyện với cô mà còn tặng vé.
Ôn Noãn biết anh vẫn không vui vì Cố Trường Khanh, liền cố ý nịnh anh một chút, khi đợi đèn đỏ, cô cố ý gác cái cằm nhỏ lên vai anh, giọng nói mềm mại: “Anh đi cùng tôi nhé?”
Hoắc Minh nghiêng đầu, đôi mắt sâu thăm thẳm.
“Muốn tôi đi cùng em sao?”
Ôn Noãn thấy thái độ của anh đã mềm mỏng hơn một chút liền nhẹ nhàng ôm cánh tay anh: “Trừ anh ra thì tôi còn có thể tìm ai chứ? Hoắc Minh anh nói tôi nghe xem…”
Giọng nói của cô mềm mại quyến rũ nhưng lại mang theo cảm giác trong sáng linh hoạt.
Hầu kết của Hoắc Minh lăn lộn.
Anh thấy hơi hối hận, giờ phút này, anh thực sự không nghĩ tới chuyện gây khó khăn cho Cố Trường Khanh nữa, anh chỉ nghĩ tới việc muốn “làm” với Ôn Noãn…
Đèn xanh sáng lên.
Hoắc Minh khởi động xe, anh bật nhạc trong xe lên, chọn một bài hát vô cùng lãng mạn.
Thỉnh thoảng anh lại nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
Ôn Noãn đoán anh đã nguôi giận, không khỏi mềm lòng, nhẹ nhàng tựa vào ghế da chăm chú ngắm nhìn sườn mặt anh tuấn của anh, một chút ửng hồng khẽ hiện lên trên khuôn mặt.
Dù sao cô vẫn còn trẻ, người đàn ông vì cô mà ghen tuông, còn sẵn sàng hạ thấp mình vì cô, ít nhiều gì cô cũng nghĩ rằng anh đối xử với mình khác với những người khác, sẽ tự mình đa tình mà cảm thấy họ có thể đi đến cuối đời.
Chương 99: Vậy hôn một chút!
Đến căn hộ, Hoắc Minh cởi áo khoác, tiện tay ném lên ghế sô pha.
Ôn Noãn nói nhỏ: "Tôi đi thay đồ."
Hoắc Minh nhìn cô chằm chằm, không nói gì, anh bảo Hoắc Minh Châu và Cố Trường Khanh: "Ngồi đi!"
Hoắc Minh Châu dẫn Cố Trường Khanh đi nhìn xung quanh.
Tay cô ấy chỉ vào "Vua Louis II" đầy ngạc nhiên thích thú: "Anh, anh giàu quá đi, cây dương cầm này là vận chuyển bằng máy bay đến ạ? Còn nữa... Căn hộ nhìn cũng không giống lúc trước."
Hoắc Minh lấy từ trong tủ rượu một chai rượu đỏ và bốn cái ly ra.
Anh rót từ từ, sau đó cười như không cười nhìn Cố Trường Khanh nói: "Là Ôn Noãn trang trí, phụ nữ ở nhà không có gì làm, cứ thích tự làm khổ mình thôi."
Hoắc Minh Châu vô cùng hâm mộ.
Anh trai đối xử với Ôn Noãn thật tốt!
Cố Trường Khanh hơi mất tự nhiên.
Bởi xúc động nhất thời nên hắn mới đến, nhưng khi bước vào căn hộ này lại thấy không được thoải mái, nơi đây đâu đâu cũng tràn ngập hơi thở của Ôn Noãn, mỗi giây mỗi phút không ngừng nhắc nhở hắn, người phụ nữ hắn yêu bốn năm giờ đây đang sống cùng một người đàn ông khác.
Hắn cầm ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
Hoắc Minh nhẹ nhàng lắc rượu vang đỏ trong ly, tâm trạng vô cùng dễ chịu.
Lúc này Ôn Noãn thay đồ ở nhà bước ra.
Màu hồng nhạt, loại vải tổng hợp mềm mại.
Cô định nấu ăn nên buộc tóc đuôi ngựa, để lộ phần cổ trắng nõn rất nổi bật.
Hoắc Minh nhìn cô chằm chằm một lúc lâu mới dùng tư thái của chủ gia đình nói: "Tùy ý làm vài món là được, em đừng nghe Minh Châu, con bé đang giảm cân, em có làm nhiều thì con bé cũng chỉ ăn vài ba món."
Vì vụ bắt cóc, Hoắc Minh Châu vẫn còn áy náy với Ôn Noãn.
Cô ấy lấy lòng: "Ôn Noãn, cô làm đi, tôi chắc chắn sẽ ăn hết."
Ôn Noãn cười nhẹ, đi vào phòng bếp.
Hoắc Minh đặt ly xuống đuổi theo.
Anh khóa cửa lại, Ôn Noãn vừa mở tủ lạnh tìm nguyên liệu để nấu đã bị anh đè vào tủ lạnh.
"Sao vậy?" Ôn Noãn nhẹ giọng hỏi.
Hoắc Minh nhìn cô từ trên cao, bỗng nhiên cúi thấp đầu gần cổ cô, giọng khàn khàn: "Thay đồ lại đổi thành dáng vẻ thế này, nhìn thật nhỏ bé."
Chóp mũi anh mang theo hơi thở ấm áp, Ôn Noãn hơi ngứa, cô chống tay lên vai anh đẩy nhẹ: "Bên ngoài có khách, anh tiếp một lát."
Hoắc Minh cắn nhẹ lên chóp mũi cô.
Khách gì chứ, rõ ràng là tình địch!
Ôn Noãn bị anh quấn lấy, không còn cách nào khác, cô đành ôm cổ anh, kiễng chân hôn lên khóe môi của anh.
"Vậy hôn một chút."
Hoắc Minh quá đẹp mắt, cô rất dễ rung động.
Mặt Ôn Noãn đỏ lên...
Trên xe, Hoắc Minh đã bị trêu chọc đến mức không nhịn được, bây giờ cơ thể mềm mại thơm ngát trong lồng ngực sao có thể nhịn, anh nắm lấy eo cô, khàn giọng dụ dỗ: "Lại hôn thêm vài lần nữa."
Anh đưa tay ôm cô đặt trên bồn rửa chén, nắm chặt gáy cô rồi hôn lên.
Hoắc Minh động tình, đổi nhiều góc độ hôn cô, nhưng vẫn cảm thấy không đủ... Lúc này anh vô cùng căm ghét đôi vợ chồng sắp cưới trong phòng khách kia!
Ôn Noãn còn chút lý trí, cô xấu hổ nói: "Anh vào đây lâu rồi, mau ra đi."
Hoắc Minh nhìn cô, nơi khóe mắt có bóng dáng người đàn ông phong lưu thành thục. Anh hỏi cô: "Tôi thế này làm sao ra ngoài? Ôn Noãn em nói tôi biết đi?"
Ôn Noãn đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Anh cứ bảo anh đi tắm, đi nhanh chút, sẽ không bị phát hiện."
Hoắc Minh cười như không cười.
"Em nhẫn tâm nhìn tôi chịu tủi như vậy sao?"
Ôn Noãn không thể buông ra, cô thấy được anh đang rất muốn...
Cô đang định động viên anh, cửa phòng bếp bị mở ra, Cố Trường Khanh đi vào.
Lúc hắn vào, Ôn Noãn và Hoắc Minh vẫn đang ôm nhau, vẻ mặt Ôn Noãn như đang chìm trong dục vọng, Hoắc Minh cũng chẳng khá hơn là bao...
Chương 100: Cố Trường Khanh: Anh chị dâu thật mặn nồng!
Trường hợp như vậy, lần đầu Cố Trường Khanh gặp phải.
Máu trong cơ thể hắn như đông cứng lại!
Hắn nhìn người phụ nữ vốn thuộc về hắn đang nóng lòng hôn môi cùng người đàn ông khác trong phòng bếp, nếu trong nhà không có khách, có lẽ bọn họ sẽ hứng lên làm ngay tại chỗ!
Lòng Cố Trường Khanh như trời đông giá rét nhưng vẻ mặt hắn lại ấm áp như gió xuân: "Anh chị dâu thật mặn nồng! Em đến lấy bình nước đá."
Hắn lấy hai bình nước đá từ trong tủ lạnh, lắc nhẹ.
Bầu không khí rất kỳ lạ...
Da mặt Hoắc Minh đủ dày, vấn đề mới nãy còn lo lắng, bây giờ đã không còn.
Anh ôm Ôn Noãn, sửa sang lại quần áo trước mặt Cố Trường Khanh, đặc biệt là chỗ dây thắt lưng và quần, sau đó cười xin lỗi một cái: "Trường Khanh, tôi đi tắm trước đã, cậu cứ tự nhiên."
Nói xong, anh hào phóng để hai người bọn họ ở cùng một chỗ.
Ôn Noãn biết anh cố ý.
Chờ anh rời đi, cô cũng không muốn nói chuyện với Cố Trường Khanh, yên lặng cầm đồ lên nấu.
Cửa tủ lạnh bị chặn lại.
Cố Trường Khanh quay người nhìn chằm chằm Ôn Noãn, rất gần.
Ôn Noãn lùi lại một bước.
Hắn mở miệng cười lạnh: "Ôn Noãn em không cần sợ anh như vậy! Sau này chúng ta là người một nhà phải sống với nhau cho tốt, đúng không? Anh thấy anh ta rất quan tâm đến em!"
Nói xong hắn đóng sầm tủ lạnh, đi thẳng ra ngoài.
Ôn Noãn nghĩ chắc gần đây hắn sống không được như ý mới phát giận lên cô, cô cảm thấy thật vô nghĩa.
Cô nghĩ lát nữa phải nói với Hoắc Minh một chút, cô không muốn gặp mặt Cố Trường Khanh... Lúc cô đang phiền lòng, Hoắc Minh bước đến, anh thản nhiên ôm cô từ sau lưng.
"Làm gì đó?"
Ôn Noãn nắm lấy tay anh, muốn đẩy ra.
Anh không chỉ ôm cô mà đương nhiên còn muốn lợi dụng sờ soàng một lúc.
Ôn Noãn nóng mặt, nhẹ nói: "Nấu mì cho bọn họ, còn làm thêm hai phần gan ngỗng."
Hoắc Minh hôn lên làn da mềm mại sau tai cô, khàn giọng hỏi: "Tôi thì sao?"
Ôn Noãn nghiêng đầu, dựa vào vai anh nói nhỏ: "Dạ dày anh không tốt, tôi hâm thịt cá xíu mại cho anh, còn có một phần bánh bột lọc."
Hoắc Minh nhìn cô chăm chú, lát sau, anh nhẹ nhàng hôn lên môi cô một cái.
Ngay lúc này, Ôn Noãn cảm nhận được hạnh phúc.
Cô xuất thân từ gia đình trung lưu, từ nhỏ không có hoài bão to lớn, tất cả những gì cô mong muốn chỉ là có được một công việc đàng hoàng và một gia đình hoàn hảo mà thôi.
Biết rõ là không nên hi vọng, nhưng cô rất thích sống cùng với Hoắc Minh.
...
Lúc ăn khuya, Hoắc Minh Châu khen không dứt miệng.
Cô ấy không chỉ ăn hết phần mình, còn cướp phần bánh bột lọc của Hoắc Minh, ăn đến mức miệng nhỏ phồng lên: "Ôn Noãn, lần sau tôi sẽ đến nữa."
Ôn Noãn khẽ mỉm cười.
Quan hệ giữa cô và Hoắc Minh khiến cô không có lập trường ngăn cản Hoắc Minh Châu đến.
Hoắc Minh liếc em gái mình: "Đến ăn mỗi ngày, mập ai cưới em?"
Hoắc Minh Châu dựa vào vai Cố Trường Khanh, mềm giọng nũng nịu: "Có Cố Trường Khanh muốn em."
Cố Trường Khanh không nhịn được nhìn về phía Ôn Noãn.
Ôn Noãn quay đầu qua chỗ khác.
Không phải cô cảm thấy chướng mắt, không phải không dám nhìn, mà là không cần thiết...
Hoắc Minh như không nhận ra bầu không khí kỳ lạ này, anh dựa vào sô pha cầm lấy một tay của Ôn Noãn, từ từ ngắm nhìn, trên mặt là nụ cười mê người nói chuyện cổ phiếu với Cố Trường Khanh, bàn hướng đi, còn đưa ra lời đề nghị...
Ôn Noãn thật lòng bội phục anh, dù sao cô cũng không làm được!
Cuối cùng, Cố Trường Khanh không chịu được, muốn ra về.
Hoắc Minh tự mình đưa bọn họ xuống lầu, lúc ra khỏi cửa anh còn dịu dàng nói với Ôn Noãn: "Chén bát để đó mai tôi rửa! Em đi tắm trước đi, lát nữa tôi về với em."
Đằng trước, Cố Trường Khanh bước đi càng lúc càng nhanh!
Hoắc Minh đút hai tay vào trong túi áo, nhìn bóng lưng hắn, khóe miệng nở một nụ cười nhạt...