-
Chương 76-80
Chương 76: Tôi nhớ anh rồi! Chỗ nào cũng nhớ!
Hoắc Minh đang chuẩn bị lái xe về nhà thì điện thoại vang lên.
Nhìn qua thì là đương sự của vụ án.
Đương sự của anh run rẩy nói: “Luật sư Hoắc, đối phương đột nhiên có chứng cứ mới, rất bất lợi cho tôi!”
Hoắc Minh siết nhẹ vô lăng.
Anh nhíu mày: “Gửi tài liệu cho tôi!”
Cúp điện thoại, anh lập tức nhận được tin nhắn, quả nhiên rất khó giải quyết.
Hoăc Minh là kiểu đàn ông rất coi trọng sự nghiệp, anh không cần nghĩ ngợi đã xuống xe, quay về công ty thông báo tăng ca.
Hiện trường tràn ngập tiếng kêu rên.
Mãi đến ba giờ sáng, Hoắc Minh mới nhớ ra đã đồng ý với Ôn Noãn sẽ về nhà, có lẽ Ôn Noãn đã nấu cơm và chuẩn bị nước tắm cho anh rồi.
Hoắc Minh cầm điện thoại, muốn gọi điện cho cô nhưng nghĩ có lẽ cô đã ngủ nên anh chỉ gửi tin nhắn qua Zalo.
“Có chuyện gấp phải giải quyết! Tối mai tôi sẽ đến thẳng khách sạn Vân Cẩm!”
Anh mới gửi tin nhắn xong thì thư ký Trương ôm theo một xấp tài liệu đi vào.
“Luật sư Hoắc, cuộc họp đã chuẩn bị xong.”
Đêm khuya, tại căn hộ.
Ôn Noãn nằm sấp trước bàn ăn, ánh đèn vàng chiếu vào gương mặt nhỏ trắng mịn của cô.
Điện thoại trên bàn rung lên mấy lần.
Ôn Noãn giật mình tỉnh dậy. Cô mở điện thoại mới biết tối nay anh không về. Nhìn chằm chằm tin nhắn một lúc lâu, cô chậm rãi thu dọn bàn ăn, rồi lại đến phòng vệ sinh xả nước tắm đi.
Nước tắm bỏ thêm tinh dầu đã nguội lạnh.
Ôn Noãn rửa mặt đơn giản rồi bò lên giường, rõ ràng cô buồn ngủ như vậy nhưng lại không ngủ được.
Có lẽ thật là như vậy, chỗ nào cô cũng nhớ anh!
Cô mơ màng ngủ đến sáng hôm sau, Bạch Vi gọi tới.
Ôn Noãn ngồi dậy nghe điện thoại, giọng hơi khàn.
Bạch Vi cười nói: “Sắp mười giờ rồi mà Ôn Noãn cậu còn ngủ à? Luật sư Hoắc nhu cầu mạnh vậy sao?”
Ôn Noãn nóng bừng mặt.
“Nói bậy! Tối qua Hoắc Minh không về.”
Bạch Vi bỏ qua cho cô: “Được được được, tớ chỉ nhắc nhở cậu chuẩn bị đi, buổi tối còn có một trận chiến ác liệt phải đánh nữa! Mặc dù sau này có thể chúng ta không dấn thân vào ngành giáo dục, nhưng chúng ta không thể nhận lấy đống nước bẩn kia được.”
Ôn Noãn rất cảm động.
Từ khi trong nhà xảy ra chuyện đến giờ, Bạch Vi vẫn luôn bên cạnh cô, cô khẽ nói: “Cám ơn cậu, Bạch Vi.”
Bạch Vi bên kia cắn điếu thuốc, ho nhẹ: “Đừng có nói mấy câu buồn nôn như vậy! Bảo bối, đợi cậu giàu có thành phú bà cũng đừng quên tớ!”
Ôn Noãn khẽ cười.
Cúp điện thoại, cô nhớ đến Hoắc Minh đã cho cô leo cây.
Ôn Mạn cắn môi cầm điện thoại, đặt cho Hoắc Minh một đống đồ ăn bồi bổ tráng dương. Làm xong chuyện xấu, tâm trạng cô rất tốt, lăn lộn mấy vòng trên giường.
Cô chẳng làm gì mà chỉ đợi luật sư Hoắc phản ứng lại.
Khoảng chừng nửa tiếng sau, Hoắc Minh nhắn Zalo cho cô.
“Buổi tối tôi sẽ cho em biết tôi có cần mấy thứ này hay không!”
Ôn Noãn cầm điện thoại mà đỏ cả mặt.
Cô nhẹ nhàng gõ mấy chữ.
“Thế thì phóng tới đi!”
Gửi xong cô cũng không quan tâm gì nữa, ăn mấy món rồi bắt đầu tắm bồn tẩy tế bào chết, gội đầu đắp mặt nạ… Ôn Noãn cảm thấy đời này của mình chưa từng làm long trọng đến vậy bao giờ.
Ôn Noãn quấn khăn tắm đi vào phòng thay đồ, chọn một bộ váy màu cà phê đậm.
Kiểu dáng đơn giản.
Chỉ là kiểu ôm sát người được phủ lớp vải tuyn bên ngoài.
Màu cà phê đậm khiến da Ôn Noãn trông càng trắng hơn, lại thêm chút quyến rũ nữ tính, Ôn Noãn uốn tóc thành những lọn nhỏ, lại tốn thêm nửa tiếng đồng hồ trang điểm.
Làm xong hết, cô nhìn bản thân trong gương.
Đẹp ngoài mức tưởng tượng của cô!
Gương mặt Ôn Noãn khẽ ửng đỏ, cô tưởng tượng bản thân mặc bộ đồ này ôm hôn với Hoắc Minh… Chỉ mới tưởng tượng thôi mà đã vô cùng mong chờ rồi!
Thời gian không còn sớm, Ôn Noãn chuẩn bị gọi xe đi.
Nhưng cô mới xuống lầu thì thấy một chiếc McLaren màu đen đậu trước cổng, có đôi chân dài tựa vào chiếc xe đắt tiền.
Bộ đồ vest kiểu Anh kinh điển.
Giày da sáng bóng, chưa kể đến gương mặt điển trai còn cuốn hút hơn thường ngày.
Ôn Noãn ngây người.
Hoắc Minh? Không phải anh nói anh sẽ đến thẳng khách sạn sao?
Chương 77: Chân này, chơi được cả một năm!
Hoắc Minh dựa vào xe, lười biết khẽ cười: “Nhìn ngốc rồi?”
Ôn Noãn vẫn không dời mắt.
Anh chói mắt thu hút như vậy, tùy ý đứng đây cũng có thể tạo thành ảnh chụp tạp chí.
Hoắc Minh đứng thẳng người, đi về phía cô, lúc cách cô chừng hai bước, anh từ trên cao nhìn cô chăm chú.
“Tối qua có thất vọng không?”
Giọng điệu anh nghiêm túc đến kỳ lạ, Ôn Noãn hiểu được ý anh mặt cũng đỏ ửng, cô cố gắng che giấu…
Hoắc Minh ôm lấy eo cô, kéo cô đến bên cạnh mình.
Thân thể va chạm, cả hai dễ dàng cảm nhận được lẫn nhau.
Hoăc Minh nghiêng người thì thầm vào tai cô: “Eo em nhỏ quá! Bộ đồ cũng rất đẹp.” Nói rồi, ánh mắt anh khẽ lướt qua đôi chân thon dài trắng nõn của cô.
Lúc ngồi vào xe, Ôn Noãn nhìn Hoắc Minh.
Bình thường anh đã đủ đẹp rồi, nhưng hôm nay trông lại càng xuất chúng.
Hoắc Minh nhận ra ánh mắt cô, nghiêng người nhìn cô, khóe miệng anh ngậm ý cười nhưng lại đứng đắn nói: “Cô giáo Ôn, kiềm chế chút đi!”
Ôn Noãn bị anh nói đến đỏ mặt.
Hoắc Minh lại nghiêng người, kề sát bên tai cô nói thầm: “Đừng làm váy bị bẩn, hửm?”
Anh thật vô lại!
Ôn Noãn quay mặt nhìn bên ngoài: “Anh lái xe đi.”
Hoắc Minh khẽ cười, đạp nhẹ chân ga…
Hai mươi phút sau, chiếc xe thể thao màu đen chạy đến khách sạn sáu sao duy nhất ở thành phố B.
Nhân viên gác cổng nhận ra Hoắc Minh, kính cẩn chào hỏi: “Luật sư Hoắc, đến dùng cơm sao?”
Hoắc Minh nghiêm túc gật đầu.
Chiếc xe chầm chậm đi vào, anh dừng xe trước cửa khách sạn, rồi cởi dây an toàn cho Ôn Noãn: “Xuống bãi đậu xe còn phải đi bộ một đoạn nữa, em ở đây đợi tôi!”
Ôn Noãn nhìn giày cao gót trên chân mình…
Luật sư Hoắc quan tâm, phụ nữ đều không chịu nổi.
Cô hơi rung động, chủ động nghiêng qua hôn anh.
Ánh mắt Hoắc Minh sâu thẳm, giọng trầm thấp: “Vội vậy sao? Đây là trước cửa khách sạn đấy.”
Ôn Noãn có chút xấu hổ.
Cô xuống xe vứt lại một câu: “Tôi đi trước, lát nữa anh cứ vào thẳng sảnh tiệc tìm tôi.”
Hoắc Minh khẽ cười, cũng chẳng nói được hay không.
Ôn Noãn xuống xe nhìn anh lái xe đi, cô mới hơi hối hận, nhỡ đâu Hoắc Minh chạy đi thì phải làm sao?
Đang nghĩ thì Bạch Vi đi đến.
Bạch Vi không dẫn theo chồng mình đến, thấy có mỗi Ôn Noãn thì không kiềm được, thấp giọng nói: “Ôn Noãn à, đôi chân này của cậu, luật sư Hoắc có mất nửa cái mạng cũng sẽ chết trên người cậu!”
Ôn Noãn mới bị Hoắc Minh trêu chọc.
Bạch Vi trêu cô cũng ngại nói, trước mắt thì cô và luật sư Hoắc vẫn rất “đơn thuần”.
Mấy chuyện riêng tư này Bạch Vi không biết, cô ấy chỉ quan tâm một chuyện.
“Hoắc Minh đâu rồi?”
Ôn Noãn vén nhẹ mái tóc màu nâu của mình, hơi mất tự nhiên nói: “Đi đậu xe rồi, chúng ta lên trước đi.”
Bạch Vi trêu ghẹo: “Được đấy! Cũng ra vẻ vợ chồng nhỉ?” Cô ấy nóng lòng muốn thấy Đinh Tranh bị vả mặt, bèn kéo Ôn Noãn vào thang máy.
Trong thang máy không có người khác.
Bạch Vi không nhịn được muốn nhân cơ hội sờ cô: “Chân này đúng là không tệ đấy!”
Ôn Noãn đỏ mặt, tim đập nhanh liếc nhìn cô ấy.
Bạch Vi cười nheo mắt.
Thang máy dừng ở tầng sảnh tiệc, cửa mở ra thì thấy Đinh Tranh đang đứng trước cửa sảnh tiệc.
Tối nay cô ta mặc một bộ lễ phục màu đỏ bó sát, có chút long trọng.
Bạch Vi cười nói: “Cũng khá vui đấy!”
Cô liếc mắt đã thấy Cố Trường Khanh.
Hắn ngồi ở vị trí tốt nhất trong sảnh tiệc, rõ ràng hắn cũng nhìn thấy cô rồi.
Ánh mắt Cố Trường Khanh có chút kinh ngạc.
Trước giờ hắn vẫn biết Ôn Noãn rất xinh, nhưng tối nay cô không giống như trước, cả người đầy hương vị phụ nữ, là kiểu phong thái khiến đàn ông rất muốn ôm ấp, rất muốn “làm” chuyện kia với cô.
Bạch Vi kề tai nói nhỏ với Ôn Noãn: “Tớ đoán, Đinh Tranh chắc chắn đã sắp xếp bọn mình ngồi cạnh Cố Trường Khanh rồi! Cô ta không chết tâm nhỉ? Cứ muốn so với cậu.”
Ôn Noãn cũng cạn lời.
Cô và Cố Trường Khanh đã chẳng còn quan hệ gì, Đinh Tranh nhắm nhầm kẻ địch rồi.
Lại nói bản thân cô bỏ công sức trang điểm, căn bản không phải vì Cố Trường Khanh, ngược lại càng giống như đang hẹn hò với Hoắc Minh vậy.
Anh nói, tối nay muốn làm đến cùng...
Chương 78: Hoắc Minh: “Tôi là bạn trai của Ôn Noãn.”
Nghĩ đến Hoắc Minh, mắt Ôn Noãn ướt át.
Tuổi của cô nằm ở khoảng giữa con gái và phụ nữ, một khi đã cảm động thì vô cùng động lòng người.
Cố Trường Khanh ngồi đó.
Mấy cô gái kia cứ mở miệng ra là Tổng Giám đốc Cố, vừa cung kính vừa tâng bốc hắn, trong số đó cũng có không ít cô gái xinh đẹp lại biết lấy lòng người khác, nếu như là trước đây có lẽ hắn sẽ sẵn lòng chọn bừa một người rồi chơi cho vui, xong việc thì cho chút lợi ích!
Nhưng bây giờ Cố Trường Khanh chướng mắt với tất cả bọn họ.
Mấy cô gái này ai cũng kém Ôn Noãn.
Cố Trường Khanh cầm ly rượu lên, thỉnh thoảng nhấp một ngụm thưởng thức, anh ta nhìn chằm chằm Ôn Noãn.
Bên kia, Ôn Noãn và Bạch Vi ra trả phần tiền riêng của mình.
Đinh Tranh nhận lấy chẳng thèm khách sáo, giả cười: “Ngại quá Ôn Noãn, gia cảnh nhà cô sa sút rồi mà còn bắt cô trả phần này. Nếu không cứ để mọi người chia đều cho?”
Giọng nói của cô ta không nhỏ, đủ để tất cả mọi người nghe thấy, cô ta muốn khiến Ôn Noãn khó xử.
Ôn Noãn cười nhẹ: “Không cần, tôi vẫn trả được!”
Đinh Tranh đếm tiền, bất ngờ nhìn Ôn Noãn: “Cô trả tiền cho hai người hả? Ôn Noãn, chẳng lẽ cô thật sự muốn đưa ông già của cô tới tham gia họp lớp sao?”
Không đợi Ôn Noãn mở miệng, cô ta che miệng cười duyên: “Xem ra tính chiếm hữu của ông chú này cũng mạnh ghê!”
Cả phòng lặng ngắt như tờ.
Mấy người bạn học cũ đều tỏ vẻ hứng thú với chuyện này.
Trước kia Ôn Noãn là hoa khôi của học viện âm nhạc, gia cảnh tầm trung, không ngờ cũng sẽ lưu lạc đến nông nỗi này. Trước đây lúc thấy bài đăng trên trang web trường, bọn họ còn không tin, nhưng bây giờ là do Đinh Tranh tự mình nói ra…
Vậy chắc chắn là sự thật!
Trong bọn họ có người đồng tình, có người thì cười nhạo, còn có mấy người thể hiện xa cách rõ ràng! Mấy người ban đầu ngồi chung một bàn với Ôn Noãn đã lặng lẽ muốn đổi chỗ ngồi.
Lòng người nóng lạnh, mỏng manh đến thế!
Ngay cả mấy vị hiệu trưởng của học viện âm nhạc cũng âm thầm cảm thán, con người khi ra ngoài xã hội đã không còn đơn thuần như lúc còn đang đi học nữa.
Đinh Tranh quan sát không khí trong phòng, cười hài lòng.
Đây là điều mà cô ta muốn!
Ai bảo Ôn Noãn thật tìm một ông già cơ chứ?
Cố Trường Khanh khẽ nhíu mày: Đinh Tranh quá đáng rồi, ai cho cô ta sự tự tin đó, để cô ta cảm thấy cô ta có thể tùy ý bắt nạt Ôn Noãn?
Anh ta đang định đứng dậy, cửa thang máy từ từ mở ra…
Hoắc Minh từ bên trong bước ra.
Cao lớn anh tuấn, khí chất sang quý.
Phòng tiệc ồn ào, bọn họ không tin mình lại có thể thấy Hoắc Minh thật ở ngoài đời.
[Trời ạ! Còn đẹp trai hơn cả trên tạp chí!]
[Khí chất đó, đôi chân đó, còn có cái mũi cao thẳng kia!]
[… Hoắc Minh tới nơi này làm gì?]
…
Hiệu trưởng học viện âm nhạc và Đại học T đã đứng dậy, còn có những phụ huynh học sinh có thân phận cũng đồng loạt đứng dậy chào hỏi Hoắc Minh.
Ở thành phố B, ai có được mối quan hệ với nhà họ Hoắc, kẻ đó sẽ phát tài!
Tuy nói Hoắc Minh vốn lạnh lùng, nhưng lộ mặt nhiều một chút cũng có chỗ lợi, gặp mặt đã có ba phần tình cảm mà!
Không ngờ tới, hôm nay Hoắc Minh lại cực kỳ bình dị gần gũi.
Anh khiêm tốn đúng mực, uyển chuyển từ chối mấy điếu thuốc lá đưa qua: “Bạn gái không cho hút!”
Hả!
Bạn gái?
Hoắc Minh nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai ngọc của Ôn Noãn, mỉm cười: “Thật sự không cần khách đâu, tôi cũng giống như mọi người tới đây để ăn cơm! Ôn Noãn không thích tôi hút thuốc.”
Mọi người đều ngây ra!
Lượng tin tức từ lời nói của Hoắc Minh quá lớn.
Ôn Noãn?
Người vừa mới nói là đang đi theo một ông già, thế mà lại là bạn gái của Hoắc Minh!
Phòng tiệc lặng im không tiếng động, một lúc lâu trôi qua cũng không ai thốt nên lời.
Hoắc Minh nở nụ cười mê người, anh điểm danh Cố Trường Khanh: “Trường Khanh, tôi và Ôn Noãn yêu đương, mấy bạn học ở đây có vẻ rất bất ngờ!”
Cả người Cố Trường Khanh cứng đờ, anh ta gần như không thể cử động.
À! Anh ta cũng thật buồn cười!
Mới vừa rồi anh ta còn muốn giải vây cho Ôn Noãn, thế nhưng người ta đã mang theo kỵ sĩ bảo vệ tới rồi, lại còn là người đàn ông tôn quý có quyền thế nhất thành phố B nữa!
Cố Trường Khanh bưng chén rượu, một ngụm uống cạn.
Sau đó anh ta cười lạnh: “Trai tài gái sắc, đẹp đôi!”
Có một câu của anh ta, toàn bộ đàn ông ngồi ở đây đều dập thuốc, bởi vì bạn gái của luật sư Hoắc không thích người hút thuốc…
Chương 79: Quá đã! Đây đúng là trận chiến ái tình!
Tất cả mọi người dập thuốc, hành động chỉnh tề.
Trường hợp này khiến Ôn Noãn vừa thẹn lại vừa bực.
Cô có bao giờ cấm Hoắc Minh hút thuốc đâu, bình thường ở nhà anh chẳng có chút kiêng dè nào, thậm chí có khi còn dựa vào đầu giường hút, hứng lên lại còn muốn đè cô hôn môi.
Anh chẳng biết xấu hổ tí nào!
Thế nhưng được chứng kiến nhiều người có thân phận khi đứng trước mặt Hoắc Minh lại cư xử như con cháu thế này… Ít nhiều trong lòng Ôn Noãn cũng dâng lên chút hư vinh.
Hoắc Minh cong khóe miệng, nở nụ cười mê người: “Cô giáo Ôn đã có đủ thể diện hay chưa?”
Ôn Noãn biết, tất cả mọi lời đồn đãi không tốt đều đã bị đạp đổ, có rất nhiều người đã chủ động làm sáng tỏ thay cô chỉ vì để lấy lòng Hoắc Minh.
Thế nhưng những điều đó không quan trọng, hiện tại trong mắt cô chỉ có mỗi Hoắc Minh.
Hoắc Minh ôm Ôn Noãn đi vào trong.
Những người đó tinh ý nhường vị trí chủ trì trong phòng tiệc để Hoắc Minh và Ôn Noãn ngồi xuống, mấy vị lãnh đạo trong trường nhìn về phía Ôn Noãn với vẻ mặt từ ái: “Ôn Noãn, em phải chăm sóc luật sư Hoắc cho tốt.”
Ôn Noãn chỉ cười nhẹ!
Tiếp theo, hơn trăm người trong phòng tiệc không ngừng tiến tới kính rượu.
Hoắc Minh có thể uống rượu, nhưng rượu anh uống cũng phải tùy người mời.
Trong cái sảnh này cũng chẳng có ai để anh phải nể mặt, anh khiêm tốn mà cũng không thiếu lễ phép dùng nước thay rượu, tùy tiện nói vài câu xã giao.
Bình thường Ôn Noãn đã quen chăm sóc anh, bây giờ cũng tự nhiên chia thức ăn cho anh.
Bạch Vi ngồi ở đối diện cô, lúc này cô ấy hoàn toàn không định trêu đùa Ôn Noãn, mà đôi mắt đỏ bừng.
Đứa nhỏ xấu xa này! Cuối cùng cũng đã tới được bước này!
Đồ ngốc, phải hạnh phúc nhé!
Cô ấy tin với thái độ hiện giờ của Hoắc Minh, dù cho anh không kết hôn với Ôn Noãn, sau này cũng sẽ sắp xếp tốt cho cô.
Phòng tiệc rất náo nhiệt, Đinh Tranh vẫn đứng ở cửa vào.
Cô ta vẫn đang lạc trong khiếp sợ, chờ tới lúc hoàn hồn, trên mặt chỉ còn cảm giác cay nóng. Cô ta vẫn luôn muốn khiến Ôn Noãn mất mặt, nhưng không ngờ rằng đến cuối cùng thì kẻ nhục lại là mình, lúc này bộ váy sang quý đang mặc trên người mà cô ta đã cắn răng mua cũng biến thành trò cười.
Thế mà Ôn Noãn lại leo lên được Hoắc Minh!
Dựa vào cái gì chứ?
Đinh Tranh cô ta có chỗ nào kém hơn Ôn Noãn?
Sự ghen ghét khiến Đinh Tranh hoàn toàn thay đổi, cô ta bưng một ly rượu vang đỏ đi đến trước mặt Hoắc Minh và Ôn Noãn.
Cô ta nở nụ cười rạng rỡ, muốn mời rượu Hoắc Minh.
“Luật sư Hoắc, tôi là bạn đại học của Ôn Noãn, rất vui được làm quen với anh.”
Hoắc Minh đang hưởng thụ sự chăm sóc của Ôn Noãn, Đinh Tranh lại đi tới đây, anh giương mắt nhìn một cái là đã đoán được thân phận của đối phương, đây còn không phải là người tình của Cố Trường Khanh hay sao!
Hoắc Minh lấy khăn ăn thong thả ung dung lau tay. Xuất thân là cậu ấm của một gia tộc hiển hách đúng là không giống người thường, mỗi ngón tay đều giống hệt như một tác phẩm nghệ thuật.
Hoắc Minh ném khăn ăn xuống, bỗng nhiên nhìn về phía Ôn Noãn đang ngồi bên cạnh, dáng vẻ cực kỳ tôn trọng bạn gái.
“Anh làm quen với cô ta, có phải sẽ khiến em thấy không vui không?”
Lời này khiến Đinh Tranh có hơi khó xử.
Người ở bốn phía lia ánh mắt mập mờ tới, có không ít người biết mấy chuyện riêng tư của Đinh Tranh và Cố Trường Khanh, bởi vì lúc Cố Trường Khanh qua lại với cô ta cũng không tránh né gì, rõ ràng không đặt cô ta trong lòng.
Đinh Tranh cũng rất lợi hại, dám công khai dụ dỗ Hoắc Minh.
Ôn Noãn còn đang bên cạnh đấy!
Từ trước đến nay Ôn Noãn biết rõ tính tình ác liệt của Hoắc Minh, cô không mắc lừa: “Đây là quyền tự do của anh.”
Hoắc Minh nhéo mặt cô, xem như buông tha cho cô.
Sau đó anh lại đứng lên, lễ phép nói với Đinh Tranh: “Cô Đinh, ly rượu này tôi nhận.”
Ôi…
Tất cả mọi người đều rất bất ngờ, chẳng lẽ gu của luật sư Hoắc cũng kém như vậy sao?
Hoắc Minh nở nụ cười mê người, lái sang chuyện khác: “Thế nhưng tôi lại lái xe tới đây, lát nữa còn phải đưa Ôn Noãn trở về! Trường Khanh… Cậu có tài xế đi cùng! Hay cậu thay tôi nhận ly rượu này của cô Đinh đi.”
Chương 80: Ôn Noãn không khỏe, tôi uống thay cô ấy!
Hoắc Minh nói xong, cả phòng yên tĩnh…
Luật sư Hoắc chắc chắn đã biết mối quan hệ giữa Cố Trường Khanh và Đinh Tranh, lúc này rõ ràng đang dùng thân phận để áp chế!
Ôi!
Thật không hổ là Diêm Vương ngành luật!
Dưới cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người, Cố Trường Khanh đứng dậy…
Đừng nói dù hắn là con rể tương lai nhà họ Hoắc, chỉ bằng một câu của Hoắc Minh cũng đã có thể khiến Cố Thị chết đứng, dù thế nào thì hắn cũng phải cho Hoắc Minh phần mặt mũi này.
Cố Trường Khanh không chỉ tàn nhẫn, hắn còn có thể vừa co vừa duỗi.
Hắn bưng chén rượu, chạm nhẹ một cái với Đinh Tranh, ngửa đầu uống cạn.
Đinh Tranh còn chưa kịp phản ứng.
Cố Trường Khanh mặc kệ cô ta. Hắn thẳng lưng đứng ở bên cạnh Ôn Noãn, rót cho mình rồi rót cho Ôn Noãn một ly, sau đó nâng ly lên: “Anh rể phải lái xe, tôi mời chị dâu tương lai.”
Ôn Noãn không ngờ Cố Trường Khanh sẽ gây khó dễ với mình.
Hắn điên hay có bệnh trong người?
Bạch Vi không nhìn nổi, la lên: “Cố Trường Khanh anh muốn uống rượu đúng không, tôi uống với anh.”
Cố Trường Khanh đè đầu vai của cô ấy lại, không cho cô ấy đứng dậy.
“Cô Bạch! Tôi đang nói chuyện với Ôn Noãn!”
Hiện trường im ắng, ai cũng biết thời niên thiếu Ôn Noãn đã từng theo đuổi Cố Trường Khanh bốn năm, thái độ của Cố Trường Khanh bây giờ rõ ràng đang khiến người ta khó xử, ai cũng không dám nhiều lời.
Cả người Ôn Noãn cứng đờ!
Một tiếng cười khẽ vang lên…
Hoắc Minh nhẹ nhàng đặt một cánh tay lên lưng ghế Ôn Noãn, nở nụ cười vô cùng ưu nhã hiền hoà.
Anh dịu dàng hỏi cô: “Có biết lái xe không?”
Ôn Noãn không rõ nguyên do, gật đầu, sau đó cô bị anh nắm tay.
Hoắc Minh lại đứng dậy, cười với Cố Trường Khanh: “Ôn Noãn không khỏe, tôi uống thay cô ấy!”
Anh vừa dứt lời, những người khác đã nhỏ giọng xì xào.
Đinh Tranh kính rượu anh còn nói phải lái xe, lúc này thì uống được rồi hả?
Đúng là tiêu chuẩn kép!
Hoắc Minh chẳng hề thấy ngại với chuyện tiêu chuẩn kép này, anh nâng chén rượu của Ôn Noãn lên, ưu nhã uống hết ly rượu vang đỏ, còn Cố Trường Khanh lại nắm chặt chén rượu, xương ngón tay trắng bệch.
Hắn cười lạnh: Bọn họ đã tới mức nào rồi chứ!
Tâm trạng của Cố Trường Khanh không tốt, cũng uống một hơi cạn sạch.
Hắn uống xong, ánh mắt mang theo chút tình cảm lưu luyến xẹt qua Ôn Noãn, Ôn Noãn không dám đối diện với hắn, sợ Hoắc Minh quay về lại xử lý cô.
Hoắc Minh cười nhẹ.
Tướng mạo của anh vốn đã xuất chúng, lúc cười lên còn có lúm đồng tiền nhạt, rất mê người.
Mấy người phụ nữ ở đây bị anh mê hoặc đến mức thần hồn điên đảo, ai cũng muốn nói chuyện đôi ba câu với luật sư Hoắc, đặc biệt là mấy vị phụ huynh học sinh, bọn họ cũng muốn tạo điều kiện cho chồng mình.
Thế nhưng Hoắc Minh chẳng để họ vào mắt, anh chỉ dịu dàng với mỗi mình Ôn Noãn, thái độ đối với người khác lại giống như trăng sáng trên trời cao, chỉ có thể nhìn từ xa.
Không khí lại bắt đầu sôi động, vẫn có người tới đây kính rượu, nhưng chẳng còn ai dám không biết tự lượng sức mình bắt Hoắc Minh uống rượu, lại không thể ngờ được Hoắc Minh lại phá lệ, sau đó cũng uống thêm mấy chén.
Ôn Noãn gắp đồ ăn cho anh: “Uống ít thôi.”
Hoắc Minh nhìn cô với ánh mắt sâu hun hút, có vẻ vì uống rượu nên Ôn Noãn cảm thấy ánh mắt anh cũng trở nên khác lạ, trên mặt cô phiếm hồng.
Hoắc Minh xoa nắn tay cô dưới bàn.
Giọng nói anh khàn ấm: “Chờ lát nữa chúng ta đi trước, nhé?”
Ôn Noãn nhìn thấu dục vọng ẩn sâu trong mắt anh, cô khẽ cắn môi dưới, không ngờ được ở nơi công cộng mà anh cũng có thể tán tỉnh cô, thế nhưng cô lại không từ chối được một Hoắc Minh như vậy.
Cô không đồng ý cũng không từ chối.
Hoắc Minh cười, anh đứng dậy chào tạm biệt với mấy vị hiệu trưởng của học viện âm nhạc, nói đôi lời khách sáo, khiến mấy vị lãnh đạo được sủng mà kinh sợ.
Ôn Noãn thấy dáng vẻ tự nhiên của anh.
Cô nghĩ: Đây rốt cuộc là buổi họp lớp của ai thế!
Đúng lúc này, Đinh Tranh tới đây, vẫn mặc bộ váy bó sát phác họa toàn bộ dáng người kia.
Mặt cô ta ửng hồng, giọng nói mềm mại như nước chảy.
“Luật sư Hoắc phải đi rồi sao?”
Ôn Noãn ở bên cạnh Hoắc Minh, tất nhiên có thể nghe thấy toàn bộ.
Cô rất bội phục Đinh Tranh.
Chẳng những có thể quăng hết thể diện, bản lĩnh quyến rũ đàn ông cũng rất mạnh, cô không khỏi nhìn về phía Hoắc Minh, muốn biết anh có bị Đinh Tranh hấp dẫn hay không…
Hoắc Minh đang chuẩn bị lái xe về nhà thì điện thoại vang lên.
Nhìn qua thì là đương sự của vụ án.
Đương sự của anh run rẩy nói: “Luật sư Hoắc, đối phương đột nhiên có chứng cứ mới, rất bất lợi cho tôi!”
Hoắc Minh siết nhẹ vô lăng.
Anh nhíu mày: “Gửi tài liệu cho tôi!”
Cúp điện thoại, anh lập tức nhận được tin nhắn, quả nhiên rất khó giải quyết.
Hoăc Minh là kiểu đàn ông rất coi trọng sự nghiệp, anh không cần nghĩ ngợi đã xuống xe, quay về công ty thông báo tăng ca.
Hiện trường tràn ngập tiếng kêu rên.
Mãi đến ba giờ sáng, Hoắc Minh mới nhớ ra đã đồng ý với Ôn Noãn sẽ về nhà, có lẽ Ôn Noãn đã nấu cơm và chuẩn bị nước tắm cho anh rồi.
Hoắc Minh cầm điện thoại, muốn gọi điện cho cô nhưng nghĩ có lẽ cô đã ngủ nên anh chỉ gửi tin nhắn qua Zalo.
“Có chuyện gấp phải giải quyết! Tối mai tôi sẽ đến thẳng khách sạn Vân Cẩm!”
Anh mới gửi tin nhắn xong thì thư ký Trương ôm theo một xấp tài liệu đi vào.
“Luật sư Hoắc, cuộc họp đã chuẩn bị xong.”
Đêm khuya, tại căn hộ.
Ôn Noãn nằm sấp trước bàn ăn, ánh đèn vàng chiếu vào gương mặt nhỏ trắng mịn của cô.
Điện thoại trên bàn rung lên mấy lần.
Ôn Noãn giật mình tỉnh dậy. Cô mở điện thoại mới biết tối nay anh không về. Nhìn chằm chằm tin nhắn một lúc lâu, cô chậm rãi thu dọn bàn ăn, rồi lại đến phòng vệ sinh xả nước tắm đi.
Nước tắm bỏ thêm tinh dầu đã nguội lạnh.
Ôn Noãn rửa mặt đơn giản rồi bò lên giường, rõ ràng cô buồn ngủ như vậy nhưng lại không ngủ được.
Có lẽ thật là như vậy, chỗ nào cô cũng nhớ anh!
Cô mơ màng ngủ đến sáng hôm sau, Bạch Vi gọi tới.
Ôn Noãn ngồi dậy nghe điện thoại, giọng hơi khàn.
Bạch Vi cười nói: “Sắp mười giờ rồi mà Ôn Noãn cậu còn ngủ à? Luật sư Hoắc nhu cầu mạnh vậy sao?”
Ôn Noãn nóng bừng mặt.
“Nói bậy! Tối qua Hoắc Minh không về.”
Bạch Vi bỏ qua cho cô: “Được được được, tớ chỉ nhắc nhở cậu chuẩn bị đi, buổi tối còn có một trận chiến ác liệt phải đánh nữa! Mặc dù sau này có thể chúng ta không dấn thân vào ngành giáo dục, nhưng chúng ta không thể nhận lấy đống nước bẩn kia được.”
Ôn Noãn rất cảm động.
Từ khi trong nhà xảy ra chuyện đến giờ, Bạch Vi vẫn luôn bên cạnh cô, cô khẽ nói: “Cám ơn cậu, Bạch Vi.”
Bạch Vi bên kia cắn điếu thuốc, ho nhẹ: “Đừng có nói mấy câu buồn nôn như vậy! Bảo bối, đợi cậu giàu có thành phú bà cũng đừng quên tớ!”
Ôn Noãn khẽ cười.
Cúp điện thoại, cô nhớ đến Hoắc Minh đã cho cô leo cây.
Ôn Mạn cắn môi cầm điện thoại, đặt cho Hoắc Minh một đống đồ ăn bồi bổ tráng dương. Làm xong chuyện xấu, tâm trạng cô rất tốt, lăn lộn mấy vòng trên giường.
Cô chẳng làm gì mà chỉ đợi luật sư Hoắc phản ứng lại.
Khoảng chừng nửa tiếng sau, Hoắc Minh nhắn Zalo cho cô.
“Buổi tối tôi sẽ cho em biết tôi có cần mấy thứ này hay không!”
Ôn Noãn cầm điện thoại mà đỏ cả mặt.
Cô nhẹ nhàng gõ mấy chữ.
“Thế thì phóng tới đi!”
Gửi xong cô cũng không quan tâm gì nữa, ăn mấy món rồi bắt đầu tắm bồn tẩy tế bào chết, gội đầu đắp mặt nạ… Ôn Noãn cảm thấy đời này của mình chưa từng làm long trọng đến vậy bao giờ.
Ôn Noãn quấn khăn tắm đi vào phòng thay đồ, chọn một bộ váy màu cà phê đậm.
Kiểu dáng đơn giản.
Chỉ là kiểu ôm sát người được phủ lớp vải tuyn bên ngoài.
Màu cà phê đậm khiến da Ôn Noãn trông càng trắng hơn, lại thêm chút quyến rũ nữ tính, Ôn Noãn uốn tóc thành những lọn nhỏ, lại tốn thêm nửa tiếng đồng hồ trang điểm.
Làm xong hết, cô nhìn bản thân trong gương.
Đẹp ngoài mức tưởng tượng của cô!
Gương mặt Ôn Noãn khẽ ửng đỏ, cô tưởng tượng bản thân mặc bộ đồ này ôm hôn với Hoắc Minh… Chỉ mới tưởng tượng thôi mà đã vô cùng mong chờ rồi!
Thời gian không còn sớm, Ôn Noãn chuẩn bị gọi xe đi.
Nhưng cô mới xuống lầu thì thấy một chiếc McLaren màu đen đậu trước cổng, có đôi chân dài tựa vào chiếc xe đắt tiền.
Bộ đồ vest kiểu Anh kinh điển.
Giày da sáng bóng, chưa kể đến gương mặt điển trai còn cuốn hút hơn thường ngày.
Ôn Noãn ngây người.
Hoắc Minh? Không phải anh nói anh sẽ đến thẳng khách sạn sao?
Chương 77: Chân này, chơi được cả một năm!
Hoắc Minh dựa vào xe, lười biết khẽ cười: “Nhìn ngốc rồi?”
Ôn Noãn vẫn không dời mắt.
Anh chói mắt thu hút như vậy, tùy ý đứng đây cũng có thể tạo thành ảnh chụp tạp chí.
Hoắc Minh đứng thẳng người, đi về phía cô, lúc cách cô chừng hai bước, anh từ trên cao nhìn cô chăm chú.
“Tối qua có thất vọng không?”
Giọng điệu anh nghiêm túc đến kỳ lạ, Ôn Noãn hiểu được ý anh mặt cũng đỏ ửng, cô cố gắng che giấu…
Hoắc Minh ôm lấy eo cô, kéo cô đến bên cạnh mình.
Thân thể va chạm, cả hai dễ dàng cảm nhận được lẫn nhau.
Hoăc Minh nghiêng người thì thầm vào tai cô: “Eo em nhỏ quá! Bộ đồ cũng rất đẹp.” Nói rồi, ánh mắt anh khẽ lướt qua đôi chân thon dài trắng nõn của cô.
Lúc ngồi vào xe, Ôn Noãn nhìn Hoắc Minh.
Bình thường anh đã đủ đẹp rồi, nhưng hôm nay trông lại càng xuất chúng.
Hoắc Minh nhận ra ánh mắt cô, nghiêng người nhìn cô, khóe miệng anh ngậm ý cười nhưng lại đứng đắn nói: “Cô giáo Ôn, kiềm chế chút đi!”
Ôn Noãn bị anh nói đến đỏ mặt.
Hoắc Minh lại nghiêng người, kề sát bên tai cô nói thầm: “Đừng làm váy bị bẩn, hửm?”
Anh thật vô lại!
Ôn Noãn quay mặt nhìn bên ngoài: “Anh lái xe đi.”
Hoắc Minh khẽ cười, đạp nhẹ chân ga…
Hai mươi phút sau, chiếc xe thể thao màu đen chạy đến khách sạn sáu sao duy nhất ở thành phố B.
Nhân viên gác cổng nhận ra Hoắc Minh, kính cẩn chào hỏi: “Luật sư Hoắc, đến dùng cơm sao?”
Hoắc Minh nghiêm túc gật đầu.
Chiếc xe chầm chậm đi vào, anh dừng xe trước cửa khách sạn, rồi cởi dây an toàn cho Ôn Noãn: “Xuống bãi đậu xe còn phải đi bộ một đoạn nữa, em ở đây đợi tôi!”
Ôn Noãn nhìn giày cao gót trên chân mình…
Luật sư Hoắc quan tâm, phụ nữ đều không chịu nổi.
Cô hơi rung động, chủ động nghiêng qua hôn anh.
Ánh mắt Hoắc Minh sâu thẳm, giọng trầm thấp: “Vội vậy sao? Đây là trước cửa khách sạn đấy.”
Ôn Noãn có chút xấu hổ.
Cô xuống xe vứt lại một câu: “Tôi đi trước, lát nữa anh cứ vào thẳng sảnh tiệc tìm tôi.”
Hoắc Minh khẽ cười, cũng chẳng nói được hay không.
Ôn Noãn xuống xe nhìn anh lái xe đi, cô mới hơi hối hận, nhỡ đâu Hoắc Minh chạy đi thì phải làm sao?
Đang nghĩ thì Bạch Vi đi đến.
Bạch Vi không dẫn theo chồng mình đến, thấy có mỗi Ôn Noãn thì không kiềm được, thấp giọng nói: “Ôn Noãn à, đôi chân này của cậu, luật sư Hoắc có mất nửa cái mạng cũng sẽ chết trên người cậu!”
Ôn Noãn mới bị Hoắc Minh trêu chọc.
Bạch Vi trêu cô cũng ngại nói, trước mắt thì cô và luật sư Hoắc vẫn rất “đơn thuần”.
Mấy chuyện riêng tư này Bạch Vi không biết, cô ấy chỉ quan tâm một chuyện.
“Hoắc Minh đâu rồi?”
Ôn Noãn vén nhẹ mái tóc màu nâu của mình, hơi mất tự nhiên nói: “Đi đậu xe rồi, chúng ta lên trước đi.”
Bạch Vi trêu ghẹo: “Được đấy! Cũng ra vẻ vợ chồng nhỉ?” Cô ấy nóng lòng muốn thấy Đinh Tranh bị vả mặt, bèn kéo Ôn Noãn vào thang máy.
Trong thang máy không có người khác.
Bạch Vi không nhịn được muốn nhân cơ hội sờ cô: “Chân này đúng là không tệ đấy!”
Ôn Noãn đỏ mặt, tim đập nhanh liếc nhìn cô ấy.
Bạch Vi cười nheo mắt.
Thang máy dừng ở tầng sảnh tiệc, cửa mở ra thì thấy Đinh Tranh đang đứng trước cửa sảnh tiệc.
Tối nay cô ta mặc một bộ lễ phục màu đỏ bó sát, có chút long trọng.
Bạch Vi cười nói: “Cũng khá vui đấy!”
Cô liếc mắt đã thấy Cố Trường Khanh.
Hắn ngồi ở vị trí tốt nhất trong sảnh tiệc, rõ ràng hắn cũng nhìn thấy cô rồi.
Ánh mắt Cố Trường Khanh có chút kinh ngạc.
Trước giờ hắn vẫn biết Ôn Noãn rất xinh, nhưng tối nay cô không giống như trước, cả người đầy hương vị phụ nữ, là kiểu phong thái khiến đàn ông rất muốn ôm ấp, rất muốn “làm” chuyện kia với cô.
Bạch Vi kề tai nói nhỏ với Ôn Noãn: “Tớ đoán, Đinh Tranh chắc chắn đã sắp xếp bọn mình ngồi cạnh Cố Trường Khanh rồi! Cô ta không chết tâm nhỉ? Cứ muốn so với cậu.”
Ôn Noãn cũng cạn lời.
Cô và Cố Trường Khanh đã chẳng còn quan hệ gì, Đinh Tranh nhắm nhầm kẻ địch rồi.
Lại nói bản thân cô bỏ công sức trang điểm, căn bản không phải vì Cố Trường Khanh, ngược lại càng giống như đang hẹn hò với Hoắc Minh vậy.
Anh nói, tối nay muốn làm đến cùng...
Chương 78: Hoắc Minh: “Tôi là bạn trai của Ôn Noãn.”
Nghĩ đến Hoắc Minh, mắt Ôn Noãn ướt át.
Tuổi của cô nằm ở khoảng giữa con gái và phụ nữ, một khi đã cảm động thì vô cùng động lòng người.
Cố Trường Khanh ngồi đó.
Mấy cô gái kia cứ mở miệng ra là Tổng Giám đốc Cố, vừa cung kính vừa tâng bốc hắn, trong số đó cũng có không ít cô gái xinh đẹp lại biết lấy lòng người khác, nếu như là trước đây có lẽ hắn sẽ sẵn lòng chọn bừa một người rồi chơi cho vui, xong việc thì cho chút lợi ích!
Nhưng bây giờ Cố Trường Khanh chướng mắt với tất cả bọn họ.
Mấy cô gái này ai cũng kém Ôn Noãn.
Cố Trường Khanh cầm ly rượu lên, thỉnh thoảng nhấp một ngụm thưởng thức, anh ta nhìn chằm chằm Ôn Noãn.
Bên kia, Ôn Noãn và Bạch Vi ra trả phần tiền riêng của mình.
Đinh Tranh nhận lấy chẳng thèm khách sáo, giả cười: “Ngại quá Ôn Noãn, gia cảnh nhà cô sa sút rồi mà còn bắt cô trả phần này. Nếu không cứ để mọi người chia đều cho?”
Giọng nói của cô ta không nhỏ, đủ để tất cả mọi người nghe thấy, cô ta muốn khiến Ôn Noãn khó xử.
Ôn Noãn cười nhẹ: “Không cần, tôi vẫn trả được!”
Đinh Tranh đếm tiền, bất ngờ nhìn Ôn Noãn: “Cô trả tiền cho hai người hả? Ôn Noãn, chẳng lẽ cô thật sự muốn đưa ông già của cô tới tham gia họp lớp sao?”
Không đợi Ôn Noãn mở miệng, cô ta che miệng cười duyên: “Xem ra tính chiếm hữu của ông chú này cũng mạnh ghê!”
Cả phòng lặng ngắt như tờ.
Mấy người bạn học cũ đều tỏ vẻ hứng thú với chuyện này.
Trước kia Ôn Noãn là hoa khôi của học viện âm nhạc, gia cảnh tầm trung, không ngờ cũng sẽ lưu lạc đến nông nỗi này. Trước đây lúc thấy bài đăng trên trang web trường, bọn họ còn không tin, nhưng bây giờ là do Đinh Tranh tự mình nói ra…
Vậy chắc chắn là sự thật!
Trong bọn họ có người đồng tình, có người thì cười nhạo, còn có mấy người thể hiện xa cách rõ ràng! Mấy người ban đầu ngồi chung một bàn với Ôn Noãn đã lặng lẽ muốn đổi chỗ ngồi.
Lòng người nóng lạnh, mỏng manh đến thế!
Ngay cả mấy vị hiệu trưởng của học viện âm nhạc cũng âm thầm cảm thán, con người khi ra ngoài xã hội đã không còn đơn thuần như lúc còn đang đi học nữa.
Đinh Tranh quan sát không khí trong phòng, cười hài lòng.
Đây là điều mà cô ta muốn!
Ai bảo Ôn Noãn thật tìm một ông già cơ chứ?
Cố Trường Khanh khẽ nhíu mày: Đinh Tranh quá đáng rồi, ai cho cô ta sự tự tin đó, để cô ta cảm thấy cô ta có thể tùy ý bắt nạt Ôn Noãn?
Anh ta đang định đứng dậy, cửa thang máy từ từ mở ra…
Hoắc Minh từ bên trong bước ra.
Cao lớn anh tuấn, khí chất sang quý.
Phòng tiệc ồn ào, bọn họ không tin mình lại có thể thấy Hoắc Minh thật ở ngoài đời.
[Trời ạ! Còn đẹp trai hơn cả trên tạp chí!]
[Khí chất đó, đôi chân đó, còn có cái mũi cao thẳng kia!]
[… Hoắc Minh tới nơi này làm gì?]
…
Hiệu trưởng học viện âm nhạc và Đại học T đã đứng dậy, còn có những phụ huynh học sinh có thân phận cũng đồng loạt đứng dậy chào hỏi Hoắc Minh.
Ở thành phố B, ai có được mối quan hệ với nhà họ Hoắc, kẻ đó sẽ phát tài!
Tuy nói Hoắc Minh vốn lạnh lùng, nhưng lộ mặt nhiều một chút cũng có chỗ lợi, gặp mặt đã có ba phần tình cảm mà!
Không ngờ tới, hôm nay Hoắc Minh lại cực kỳ bình dị gần gũi.
Anh khiêm tốn đúng mực, uyển chuyển từ chối mấy điếu thuốc lá đưa qua: “Bạn gái không cho hút!”
Hả!
Bạn gái?
Hoắc Minh nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai ngọc của Ôn Noãn, mỉm cười: “Thật sự không cần khách đâu, tôi cũng giống như mọi người tới đây để ăn cơm! Ôn Noãn không thích tôi hút thuốc.”
Mọi người đều ngây ra!
Lượng tin tức từ lời nói của Hoắc Minh quá lớn.
Ôn Noãn?
Người vừa mới nói là đang đi theo một ông già, thế mà lại là bạn gái của Hoắc Minh!
Phòng tiệc lặng im không tiếng động, một lúc lâu trôi qua cũng không ai thốt nên lời.
Hoắc Minh nở nụ cười mê người, anh điểm danh Cố Trường Khanh: “Trường Khanh, tôi và Ôn Noãn yêu đương, mấy bạn học ở đây có vẻ rất bất ngờ!”
Cả người Cố Trường Khanh cứng đờ, anh ta gần như không thể cử động.
À! Anh ta cũng thật buồn cười!
Mới vừa rồi anh ta còn muốn giải vây cho Ôn Noãn, thế nhưng người ta đã mang theo kỵ sĩ bảo vệ tới rồi, lại còn là người đàn ông tôn quý có quyền thế nhất thành phố B nữa!
Cố Trường Khanh bưng chén rượu, một ngụm uống cạn.
Sau đó anh ta cười lạnh: “Trai tài gái sắc, đẹp đôi!”
Có một câu của anh ta, toàn bộ đàn ông ngồi ở đây đều dập thuốc, bởi vì bạn gái của luật sư Hoắc không thích người hút thuốc…
Chương 79: Quá đã! Đây đúng là trận chiến ái tình!
Tất cả mọi người dập thuốc, hành động chỉnh tề.
Trường hợp này khiến Ôn Noãn vừa thẹn lại vừa bực.
Cô có bao giờ cấm Hoắc Minh hút thuốc đâu, bình thường ở nhà anh chẳng có chút kiêng dè nào, thậm chí có khi còn dựa vào đầu giường hút, hứng lên lại còn muốn đè cô hôn môi.
Anh chẳng biết xấu hổ tí nào!
Thế nhưng được chứng kiến nhiều người có thân phận khi đứng trước mặt Hoắc Minh lại cư xử như con cháu thế này… Ít nhiều trong lòng Ôn Noãn cũng dâng lên chút hư vinh.
Hoắc Minh cong khóe miệng, nở nụ cười mê người: “Cô giáo Ôn đã có đủ thể diện hay chưa?”
Ôn Noãn biết, tất cả mọi lời đồn đãi không tốt đều đã bị đạp đổ, có rất nhiều người đã chủ động làm sáng tỏ thay cô chỉ vì để lấy lòng Hoắc Minh.
Thế nhưng những điều đó không quan trọng, hiện tại trong mắt cô chỉ có mỗi Hoắc Minh.
Hoắc Minh ôm Ôn Noãn đi vào trong.
Những người đó tinh ý nhường vị trí chủ trì trong phòng tiệc để Hoắc Minh và Ôn Noãn ngồi xuống, mấy vị lãnh đạo trong trường nhìn về phía Ôn Noãn với vẻ mặt từ ái: “Ôn Noãn, em phải chăm sóc luật sư Hoắc cho tốt.”
Ôn Noãn chỉ cười nhẹ!
Tiếp theo, hơn trăm người trong phòng tiệc không ngừng tiến tới kính rượu.
Hoắc Minh có thể uống rượu, nhưng rượu anh uống cũng phải tùy người mời.
Trong cái sảnh này cũng chẳng có ai để anh phải nể mặt, anh khiêm tốn mà cũng không thiếu lễ phép dùng nước thay rượu, tùy tiện nói vài câu xã giao.
Bình thường Ôn Noãn đã quen chăm sóc anh, bây giờ cũng tự nhiên chia thức ăn cho anh.
Bạch Vi ngồi ở đối diện cô, lúc này cô ấy hoàn toàn không định trêu đùa Ôn Noãn, mà đôi mắt đỏ bừng.
Đứa nhỏ xấu xa này! Cuối cùng cũng đã tới được bước này!
Đồ ngốc, phải hạnh phúc nhé!
Cô ấy tin với thái độ hiện giờ của Hoắc Minh, dù cho anh không kết hôn với Ôn Noãn, sau này cũng sẽ sắp xếp tốt cho cô.
Phòng tiệc rất náo nhiệt, Đinh Tranh vẫn đứng ở cửa vào.
Cô ta vẫn đang lạc trong khiếp sợ, chờ tới lúc hoàn hồn, trên mặt chỉ còn cảm giác cay nóng. Cô ta vẫn luôn muốn khiến Ôn Noãn mất mặt, nhưng không ngờ rằng đến cuối cùng thì kẻ nhục lại là mình, lúc này bộ váy sang quý đang mặc trên người mà cô ta đã cắn răng mua cũng biến thành trò cười.
Thế mà Ôn Noãn lại leo lên được Hoắc Minh!
Dựa vào cái gì chứ?
Đinh Tranh cô ta có chỗ nào kém hơn Ôn Noãn?
Sự ghen ghét khiến Đinh Tranh hoàn toàn thay đổi, cô ta bưng một ly rượu vang đỏ đi đến trước mặt Hoắc Minh và Ôn Noãn.
Cô ta nở nụ cười rạng rỡ, muốn mời rượu Hoắc Minh.
“Luật sư Hoắc, tôi là bạn đại học của Ôn Noãn, rất vui được làm quen với anh.”
Hoắc Minh đang hưởng thụ sự chăm sóc của Ôn Noãn, Đinh Tranh lại đi tới đây, anh giương mắt nhìn một cái là đã đoán được thân phận của đối phương, đây còn không phải là người tình của Cố Trường Khanh hay sao!
Hoắc Minh lấy khăn ăn thong thả ung dung lau tay. Xuất thân là cậu ấm của một gia tộc hiển hách đúng là không giống người thường, mỗi ngón tay đều giống hệt như một tác phẩm nghệ thuật.
Hoắc Minh ném khăn ăn xuống, bỗng nhiên nhìn về phía Ôn Noãn đang ngồi bên cạnh, dáng vẻ cực kỳ tôn trọng bạn gái.
“Anh làm quen với cô ta, có phải sẽ khiến em thấy không vui không?”
Lời này khiến Đinh Tranh có hơi khó xử.
Người ở bốn phía lia ánh mắt mập mờ tới, có không ít người biết mấy chuyện riêng tư của Đinh Tranh và Cố Trường Khanh, bởi vì lúc Cố Trường Khanh qua lại với cô ta cũng không tránh né gì, rõ ràng không đặt cô ta trong lòng.
Đinh Tranh cũng rất lợi hại, dám công khai dụ dỗ Hoắc Minh.
Ôn Noãn còn đang bên cạnh đấy!
Từ trước đến nay Ôn Noãn biết rõ tính tình ác liệt của Hoắc Minh, cô không mắc lừa: “Đây là quyền tự do của anh.”
Hoắc Minh nhéo mặt cô, xem như buông tha cho cô.
Sau đó anh lại đứng lên, lễ phép nói với Đinh Tranh: “Cô Đinh, ly rượu này tôi nhận.”
Ôi…
Tất cả mọi người đều rất bất ngờ, chẳng lẽ gu của luật sư Hoắc cũng kém như vậy sao?
Hoắc Minh nở nụ cười mê người, lái sang chuyện khác: “Thế nhưng tôi lại lái xe tới đây, lát nữa còn phải đưa Ôn Noãn trở về! Trường Khanh… Cậu có tài xế đi cùng! Hay cậu thay tôi nhận ly rượu này của cô Đinh đi.”
Chương 80: Ôn Noãn không khỏe, tôi uống thay cô ấy!
Hoắc Minh nói xong, cả phòng yên tĩnh…
Luật sư Hoắc chắc chắn đã biết mối quan hệ giữa Cố Trường Khanh và Đinh Tranh, lúc này rõ ràng đang dùng thân phận để áp chế!
Ôi!
Thật không hổ là Diêm Vương ngành luật!
Dưới cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người, Cố Trường Khanh đứng dậy…
Đừng nói dù hắn là con rể tương lai nhà họ Hoắc, chỉ bằng một câu của Hoắc Minh cũng đã có thể khiến Cố Thị chết đứng, dù thế nào thì hắn cũng phải cho Hoắc Minh phần mặt mũi này.
Cố Trường Khanh không chỉ tàn nhẫn, hắn còn có thể vừa co vừa duỗi.
Hắn bưng chén rượu, chạm nhẹ một cái với Đinh Tranh, ngửa đầu uống cạn.
Đinh Tranh còn chưa kịp phản ứng.
Cố Trường Khanh mặc kệ cô ta. Hắn thẳng lưng đứng ở bên cạnh Ôn Noãn, rót cho mình rồi rót cho Ôn Noãn một ly, sau đó nâng ly lên: “Anh rể phải lái xe, tôi mời chị dâu tương lai.”
Ôn Noãn không ngờ Cố Trường Khanh sẽ gây khó dễ với mình.
Hắn điên hay có bệnh trong người?
Bạch Vi không nhìn nổi, la lên: “Cố Trường Khanh anh muốn uống rượu đúng không, tôi uống với anh.”
Cố Trường Khanh đè đầu vai của cô ấy lại, không cho cô ấy đứng dậy.
“Cô Bạch! Tôi đang nói chuyện với Ôn Noãn!”
Hiện trường im ắng, ai cũng biết thời niên thiếu Ôn Noãn đã từng theo đuổi Cố Trường Khanh bốn năm, thái độ của Cố Trường Khanh bây giờ rõ ràng đang khiến người ta khó xử, ai cũng không dám nhiều lời.
Cả người Ôn Noãn cứng đờ!
Một tiếng cười khẽ vang lên…
Hoắc Minh nhẹ nhàng đặt một cánh tay lên lưng ghế Ôn Noãn, nở nụ cười vô cùng ưu nhã hiền hoà.
Anh dịu dàng hỏi cô: “Có biết lái xe không?”
Ôn Noãn không rõ nguyên do, gật đầu, sau đó cô bị anh nắm tay.
Hoắc Minh lại đứng dậy, cười với Cố Trường Khanh: “Ôn Noãn không khỏe, tôi uống thay cô ấy!”
Anh vừa dứt lời, những người khác đã nhỏ giọng xì xào.
Đinh Tranh kính rượu anh còn nói phải lái xe, lúc này thì uống được rồi hả?
Đúng là tiêu chuẩn kép!
Hoắc Minh chẳng hề thấy ngại với chuyện tiêu chuẩn kép này, anh nâng chén rượu của Ôn Noãn lên, ưu nhã uống hết ly rượu vang đỏ, còn Cố Trường Khanh lại nắm chặt chén rượu, xương ngón tay trắng bệch.
Hắn cười lạnh: Bọn họ đã tới mức nào rồi chứ!
Tâm trạng của Cố Trường Khanh không tốt, cũng uống một hơi cạn sạch.
Hắn uống xong, ánh mắt mang theo chút tình cảm lưu luyến xẹt qua Ôn Noãn, Ôn Noãn không dám đối diện với hắn, sợ Hoắc Minh quay về lại xử lý cô.
Hoắc Minh cười nhẹ.
Tướng mạo của anh vốn đã xuất chúng, lúc cười lên còn có lúm đồng tiền nhạt, rất mê người.
Mấy người phụ nữ ở đây bị anh mê hoặc đến mức thần hồn điên đảo, ai cũng muốn nói chuyện đôi ba câu với luật sư Hoắc, đặc biệt là mấy vị phụ huynh học sinh, bọn họ cũng muốn tạo điều kiện cho chồng mình.
Thế nhưng Hoắc Minh chẳng để họ vào mắt, anh chỉ dịu dàng với mỗi mình Ôn Noãn, thái độ đối với người khác lại giống như trăng sáng trên trời cao, chỉ có thể nhìn từ xa.
Không khí lại bắt đầu sôi động, vẫn có người tới đây kính rượu, nhưng chẳng còn ai dám không biết tự lượng sức mình bắt Hoắc Minh uống rượu, lại không thể ngờ được Hoắc Minh lại phá lệ, sau đó cũng uống thêm mấy chén.
Ôn Noãn gắp đồ ăn cho anh: “Uống ít thôi.”
Hoắc Minh nhìn cô với ánh mắt sâu hun hút, có vẻ vì uống rượu nên Ôn Noãn cảm thấy ánh mắt anh cũng trở nên khác lạ, trên mặt cô phiếm hồng.
Hoắc Minh xoa nắn tay cô dưới bàn.
Giọng nói anh khàn ấm: “Chờ lát nữa chúng ta đi trước, nhé?”
Ôn Noãn nhìn thấu dục vọng ẩn sâu trong mắt anh, cô khẽ cắn môi dưới, không ngờ được ở nơi công cộng mà anh cũng có thể tán tỉnh cô, thế nhưng cô lại không từ chối được một Hoắc Minh như vậy.
Cô không đồng ý cũng không từ chối.
Hoắc Minh cười, anh đứng dậy chào tạm biệt với mấy vị hiệu trưởng của học viện âm nhạc, nói đôi lời khách sáo, khiến mấy vị lãnh đạo được sủng mà kinh sợ.
Ôn Noãn thấy dáng vẻ tự nhiên của anh.
Cô nghĩ: Đây rốt cuộc là buổi họp lớp của ai thế!
Đúng lúc này, Đinh Tranh tới đây, vẫn mặc bộ váy bó sát phác họa toàn bộ dáng người kia.
Mặt cô ta ửng hồng, giọng nói mềm mại như nước chảy.
“Luật sư Hoắc phải đi rồi sao?”
Ôn Noãn ở bên cạnh Hoắc Minh, tất nhiên có thể nghe thấy toàn bộ.
Cô rất bội phục Đinh Tranh.
Chẳng những có thể quăng hết thể diện, bản lĩnh quyến rũ đàn ông cũng rất mạnh, cô không khỏi nhìn về phía Hoắc Minh, muốn biết anh có bị Đinh Tranh hấp dẫn hay không…