-
Chương 66-70
Chương 66: Cô phải khiến anh vui vẻ thoải mái!
Thím Lý thấy hai người tình cảm như vậy thì cũng rất vui, lập tức vui vẻ đi làm.
Ôn Noãn về phòng, cô chuẩn bị lấy một bộ quần áo để cùng mang đến công ty. Ngón tay cô lục lọi trong tủ quần áo, nhưng cuối cùng vẫn không dám chọn bộ quần áo mình mới mua, đành chọn một bộ bình thường anh vẫn hay mặc.
Cô bỏ bộ quần áo vào một cái túi rồi bắt xe tới công ty Anh Kiệt.
Ôn Noãn không dám quấy rầy Hoắc Minh, gọi điện thoại cho thư ký Trương, nói rõ cho cô ấy mục đích đến của mình.
Thư ký Trương đang ở trong phòng làm việc của Hoắc Minh, cô ấy cầm điện thoại nói với sếp mình: “Cô Ôn tới, mang bữa sáng và một bộ quần áo mới tới cho ngài, cô ấy nói để ở quầy lễ tân để tôi ra lấy.”
Hoắc Minh đang đọc tài liệu, nghe vậy liền ngẩng đầu lên.
Đôi mắt đen tĩnh lặng của anh nhìn thư ký Trương một lúc lâu rồi mới lên tiếng: “Vậy cô đi lấy đi!”
Thư ký Trương bị anh nhìn tới mức mặt đỏ tim đập.
Thật là!
Luật sư Hoắc nhìn cô ấy như vậy, nếu không phải cô ấy đã kết hôn sinh con rồi thì sẽ không đỡ nổi đâu.
Nhưng mà, luật sư Hoắc không gặp cô Ôn?
Hoắc Minh tiếp tục đọc tài liệu, có lẽ đã đoán ra cô ấy đang nghĩ gì, bèn lạnh nhạt nói: “Ngày nào cũng gặp, không cần phải dính nhau như vậy.”
Thư ký Trương oán thầm trong lòng: Đúng là ngoài lạnh trong nóng!
Thế nhưng cô ấy vẫn nhanh chóng xuống lầu, lấy kịp bữa sáng tình yêu trước khi Ôn Noãn rời đi, mời Ôn Noãn lên lầu ngồi một lát.
Ôn Noãn cười nhẹ: “Không được đâu! Lát nữa tôi còn phải đến bệnh viện.”
Thư ký Trương gửi lời chúc phúc, lại nói chuyện thêm mấy câu nữa mới để cô đi.
Thư ký Trương cầm bữa sáng và quần áo lên lầu, đưa cho Hoắc Minh, Hoắc Minh bận rộn cả đêm, đến lúc này cũng đã đói bụng, bèn tranh thủ lúc này vào phòng nghỉ tắm nhanh và thay quần áo.
Đến lúc ra ngoài, đã là dáng vẻ tỉnh táo phấn chấn.
Thư ký Trương dụi đôi mắt đen sì, lặng lẽ lên án sức khỏe quá tốt của cấp trên.
Hoắc Minh ăn xong bữa sáng.
Anh gửi tin nhắn cho Ôn Noãn.
[Hôm qua mua áo sơmi cho tôi đúng không? Tại sao không mang cái đó tới?]
Ôn Noãn không ngờ anh lại gửi tin nhắn cho mình, hơn nữa tin nhắn này còn khiến cô vô cùng ngại ngùng, cô lập tức trả lời lại.
[Đâu có mua áo sơ mi cho luật sư Hoắc.]
Hoắc Minh cầm điện thoại, cười khẽ… Anh rất thích dáng vẻ dè dặt này của cô.
Ôn Noãn bên kia đợi hồi lâu, anh vẫn không trả lời lại.
Ôn Noãn cũng không để ý nữa.
Cô đang định mở ứng dụng lên gọi xe thì Bạch Vi gọi tới.
Tính cách Bạch Vi thẳng thắn, cô vừa bắt máy đã chửi thề mấy câu, sau đó mới nói tới chuyện chính: “Ôn Noãn, cậu chắc chắn không thể nào tưởng tượng nổi Đinh Tranh đã làm ra chuyện gì đâu!... Thiếu đạo đức đến cực điểm!”
Ôn Noãn sửng sốt: “Cô ta lại làm gì nữa?”
Bạch Vi cười lạnh: “Tớ nghe nói là Cố Trường Khanh bỏ mặc cô ta, cô ta không nghĩ tới chuyện trả thù Cố Trường Khanh, ngược lại cắn chặt cậu không buông! Trường chúng ta cũng xem như một học viện giáo dục, lần này Đinh Tranh chẳng những mời các thầy cô giáo trong học viện mà còn mời một số phụ huynh có danh tiếng tới, cô ta muốn cậu không vực dậy nổi nữa.”
Ôn Noãn cũng không ngờ Đinh Tranh có thể làm tới tận bước này.
Cô ta hận mình tới mức nào chứ?
Cô im lặng không nói, Bạch Vi lo lắng thay cô: “Đằng kia của cậu nói thế nào rồi? Hoắc Minh có đồng ý giúp cậu không?”
Ôn Noãn cũng không giấu giếm cô ấy, nhẹ nhàng nói: “Tối hôm trước anh ấy nói sẽ tham gia cùng tớ, thế nhưng hai ngày hôm nay lại bận rộn nhiều việc, tớ sợ anh ấy sẽ không rảnh.”
Bạch Vi dở khóc dở cười.
Cô ấy cười mắng: “Cậu ngốc à! Anh ta có bận tới mức nào thì cũng phải bỏ ra được mấy tiếng rảnh rỗi. Ôn Noãn, tớ nói cho cậu biết nha, nếu muốn đàn ông làm việc cho mình, cậu phải khiến anh ta vui vẻ thoải mái trước đã…”
Khiến anh thoải mái?
Ôn Noãn không dám nói mình không có kinh nghiệm gì, đến bây giờ cũng chưa từng thực sự xảy ra quan hệ với Hoắc Minh.
Bạch Vi mặc kệ cô, vứt xuống một câu: “Ôn Noãn, tớ nói cho cậu biết, cậu phải nắm chắc Hoắc Minh trong tay!”
Chương 67: Mặc thế này cho tôi nhìn sao?
Ôn Noãn nghe xong, đỏ mặt.
Mặc dù cô và Hoắc Minh sống chung, nhưng để cô chủ động trong chuyện tình nam nữ thì cô vẫn còn chút áp lực tâm lý.
Hơn nữa, anh không có thời gian về nhà.
Cô cũng không thể tự mình đưa tới để anh…
Chỉ nghĩ thôi Ôn Noãn cũng cảm thấy ngại ngùng rồi.
Sự thật đúng là vậy, Hoắc Minh bận tối mắt tối mũi, đã ba ngày liên tiếp không về nhà.
Sao Ôn Noãn có thể lấy chuyện của mình ra làm phiền anh?
Mỗi ngày cô chỉ có thể mang bữa sáng và một bộ quần áo tới đó, Hoắc Minh cũng không nói gì!
……
Thứ tư, Ôn Noãn làm bạn với Ôn Bá Ngôn cả ngày.
Buổi tối, cô ở căn hộ làm xíu mại để ngày mai mang tới cho Hoắc Minh.
Đang bận rộn thì Hoắc Minh gọi điện thoại tới.
Có lẽ vì đã quá mệt mỏi, giọng anh khàn hơn hẳn bình thường: “Lát nữa tôi sẽ về nhà!”
Ôn Noãn sửng sốt, sau đó hai má nóng lên, anh…Sắp trở về sao?
Tim cô loạn nhịp một hồi lâu.
Giọng điệu của Hoắc Minh lại nhẹ nhàng hơn một chút: “Không chào đón à?”
“Không phải!” Ôn Noãn khẽ nói: “Cái đó…Tôi chuẩn bị đồ ăn, anh muốn ăn gì?”
Hoắc Minh không trả lời câu hỏi của cô, hỏi ngược lại: “Nhớ tôi?”
Ôn Noãn không ngờ anh lại tán tỉnh mình qua điện thoại như vậy, trong đầu cô lúc này chính là hình ảnh anh tuấn của anh khi mặc một bộ vest lịch sự, ngồi trong phòng làm việc, nhưng tay lại đang cầm điện thoại nói những lời như vậy với một người phụ nữ.
Cho dù cách một màn hình điện thoại, Ôn Noãn cũng dễ dàng cảm nhận được.
Cô ngoan ngoãn nói: “Ừ, nhớ.”
Hoắc Minh không nói thêm gì, chỉ cười một tiếng rất nhẹ, rất khẽ. Tiếng cười đó như một hơi thở nóng bỏng nhẹ nhàng quanh quẩn bên tai Ôn Noãn, khiến cô mặt đỏ tim đập.
Trong khi nấu cơm, cô lơ đãng nghĩ.
Hoắc Minh trở về, cô phải nói chuyện về buổi họp lớp với anh thế nào đây, thực sự phải quyến rũ anh sao?
Vừa nấu cơm xong thì Hoắc Minh đã về tới.
Bận rộn mấy ngày, giữa đầu lông mày của anh hiện lên vẻ phong trần mệt mỏi, nhưng vẫn anh tuấn như cũ, thấy Ôn Noãn đang dọn bàn ăn, anh đi tới ôm lấy cô từ phía sau, thấp giọng hỏi: “Tối thứ bảy tổ chức tiệc lúc mấy giờ, ở đâu?”
Ôn Noãn không ngờ anh vẫn còn nhớ, hơn nữa còn chủ động nói ra.
Trong lòng cô vô cùng cảm động.
Mặc dù… Dù xem như mối quan hệ này của họ sẽ không thể đi đến cuối cùng, thế nhưng những trải nghiệm tình cảm mà Hoắc Minh dành cho cô thật rất động lòng người, cô hoàn toàn không có cảm giác đang bị đùa giỡn.
Ôn Noãn nhẹ nhàng kéo tay anh, nghiêng mặt hôn môi với anh.
Đã mấy ngày bọn họ không gặp nhau, lại chưa từng thực sự làm gì, vậy nên cảm giác với đối phương tới nhanh vô cùng.
Ban đầu vẫn còn kiềm chế, nhưng khi bắt đầu hôn môi liền cháy bùng lên…
Ôn Noãn vô cùng chủ động và phối hợp.
Hoắc Minh chạm lên môi cô, khẽ cười: “Nhớ tôi tới vậy sao?”
Ôn Noãn ôm cổ anh, vẻ động tình hiện trên khuôn mặt nhỏ nhắn, cô chủ động hôn nhẹ lên môi anh, nói: “Tôi vẫn chưa nhận được thiệp mời, thời gian chắc là bảy giờ tối, địa điểm thì đợi tới khi tôi biết rồi sẽ nói với anh.”
Cô vừa lo lắng vừa nhẹ nhàng hỏi: “Có thật là sẽ không ảnh hưởng tới công việc của anh không?”
Hoắc Minh cười.
Anh cố ý đẩy tay cô ra, nói: “Nếu không muốn tôi đi, vậy tôi sẽ không đi.”
Ôn Noãn kéo anh lại, không cho anh đi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ tới mức như sắp rỉ máu.
Hoắc Minh nhẹ nhàng xoa mặt cô rồi cười: “Vội vã vậy sao? Cô giáo Ôn, tốt xấu gì cũng để tôi ăn bữa cơm đã chứ, bây giờ tôi thật không còn sức để đối phó với em.”
Da mặt Ôn Noãn dù có dày tới mức nào thì cũng không dám tiếp tục ôm anh nữa.
Cô chu đáo dọn cơm canh lên cho anh, lại gắp cho anh hai viên xíu mại: “Thím nói anh thích ăn cái này, vốn là chuẩn bị để ngày mai làm bữa sáng cho anh.”
Từ trước đến nay, Hoắc Minh luôn dùng bữa trưa và bữa tối bên ngoài.
Hiện tại lại đột nhiên có một người dịu dàng chăm sóc nấu cơm cho anh, cảm giác cũng không tệ lắm!
Đặc biệt, anh còn rất thích cơ thể của cô.
Vụ án hiện tại của Hoắc Minh dù khá khó giải quyết, nhưng anh đã có phương hướng cơ bản nên tâm trạng không tệ.
Anh dựa vào ghế sô pha trong phòng khách, thản nhiên lật tài liệu ra đọc.
Ôn Noãn đứng trong phòng tắm một lúc lâu, khó khăn lắm mới tích lũy đủ can đảm đi tới. Đêm nay, cô cố ý thay một bộ đồ ngủ tơ tằm màu rượu vang, dáng vẻ nửa hở nửa che vô cùng quyến rũ…
Chương 68: Hoắc Minh khá hiểu phụ nữ
Hoắc Minh từ trên cao nhìn xuống.
Đôi mắt đen sâu thẳm của anh nhìn cô một cách nóng bỏng tha thiết.
Ôn Noãn bị nhìn đến đỏ mặt, nhưng cô vẫn cố chịu đựng sự xấu hổ, ngồi lên người anh, quàng tay ôm lấy cổ anh, dịu dàng nói: “Hoắc Minh, tôi đã tắm rửa sạch sẽ rồi.”
Hoắc Minh không nói gì.
Anh ôm chặt cô vào lòng, hôn lên môi cô.
Nụ hôn của anh nồng nàn và mãnh liệt, như muốn làm tan chảy cơ thể cô, chân Ôn Noãn bủn rủn đến mức đứng không vững, nhưng cô vẫn lặng lẽ cố chịu...
Cô nghĩ tối nay họ sẽ phát sinh quan hệ.
Nhưng Hoắc Minh hôn cô một lúc lâu, rồi cuối cùng anh tựa vào đầu vai cô, nhẹ nhàng thở dốc.
"Tôi quá mệt rồi! Qua vài ngày nữa rồi tiếp tục, được chứ?"
Cả người Ôn Noãn khẽ run lên.
Cô chưa bao giờ động tình như vậy, tất cả đều do Hoắc Minh, nhưng vào thời khắc mấu chốt, anh lại nói không tiếp tục nữa!
Vậy cô nên làm thế nào đây?
Dù gì Hoắc Minh cũng là một người đàn ông trưởng thành, anh cười nhẹ, bế cô lên rồi đi thẳng vào phòng ngủ.
Cửa hơi khép lại, sắc xuân vô tận.
…
Sáng sớm, Ôn Noãn tỉnh dậy.
Hoắc Minh đang thắt cà vạt ở đầu giường, thấy cô đã tỉnh, anh cúi xuống hôn chào buổi sáng.
Ôn Noãn ỡm ờ.
Hôn xong, mặt cô hơi đỏ, cô còn chưa đánh răng.
Hoắc Minh dịu dàng nói: “Lát nữa tôi phải đi họp, em hãy ngủ thêm một chút đi! Đúng rồi, hôm nay thím xin nghỉ phép.”
Ôn Noãn muốn dậy làm bữa sáng cho anh.
Hoắc Minh nhẹ nhàng giữ cô nằm xuống, ánh mắt sâu thẳm nói: “Tôi nhờ thư ký Trương mang thêm một phần là được rồi.”
Ôn Noãn khẽ dạ.
Dù sao đêm qua đã xảy ra chút chuyện, hai người vẫn còn chưa thỏa mãn lại hôn nhau rất lâu.
Sau đó Ôn Noãn mới nhận ra anh đang mặc chiếc áo sơ mi do cô mua.
Áo màu cà phê, anh phối với một chiếc quần dài màu xám sắt.
Và cà vạt mỏng màu đỏ đô.
Nhìn anh trông trẻ hơn, đẹp trai lại quý phái!
Không có người phụ nữ nào lại không thích vẻ ngoài như vậy! Ôn Noãn vuốt nhẹ áo sơ mi, ít nhiều gì trong lòng vẫn hơi rung động.
Hoắc Minh giơ tay xem giờ, hôn cô lần nữa rồi rời đi.
Ôn Noãn muốn ngủ thêm chút nữa, đêm qua đã giày vò đến rất khuya.
Anh không thực sự chiếm hữu cô, nhưng… cũng không khác nhau mấy, Ôn Noãn đỏ mặt, tim đập thình thịch khi nghĩ đến, nhưng cô lại suy nghĩ, anh đang chờ đợi điều gì?
Vẻ mặt của anh ấy rõ ràng là đã không thể chờ được nữa.
…
Buổi chiều, Bạch Vi hẹn cô gặp nhau ở quán cà phê.
Ôn Noãn vừa ngồi xuống, Bạch Vi đã ném tấm thiệp mời tới: “Tối thứ bảy, sảnh thương mại trên tầng hai khách sạn Vân Cẩm.”
Ôn Noãn cầm lên xem kỹ.
Bạch Vi ho nhẹ một tiếng, sáp lại gần hỏi: “Luật sư Hoắc có đồng ý không?... Tớ nhìn dáng vẻ trong nóng ngoài lạnh của anh ta, chỉ cần cậu chủ động một chút, tớ nghĩ dù là hái trăng hay hái sao luật sư Hoắc cũng sẵn sàng làm."
Ôn Noãn không khỏi nghĩ đến đêm qua.
Mặc dù không làm đến bước cuối nhưng cô vẫn cảm nhận được kỹ thuật của Hoắc Minh rất tốt, rất hiểu phụ nữ.
Cô mặt đỏ tim run, ngượng ngùng nói: "Chắc không vấn đề gì."
Bạch Vi thở phào nhẹ nhõm.
Cô ấy lại dùng cánh tay chọt vào người Ôn Noãn, ranh mãnh nói: “Tớ đã nói mà, đàn ông mà cảm thấy thoải mái thì rất dễ nói chuyện.”
Ôn Noãn uống một ngụm cà phê suýt nữa phun ra ngoài.
Bạch Vi vỗ lưng giúp cô, nói về tin tức bên ngoài mà cô ấy có được: “Nghe nói ban đầu Cố Trường Khanh vốn không muốn đi, nhưng khi nghe tin cậu đi, hắn ta lại đổi ý, còn trả hai trăm ngàn tiền rượu."
Ôn Noãn cụp mắt xuống, cười nhạt: “Hắn ta thật sự không cần như thế.”
Bạch Vi nhìn cô cười: "Tốt lắm! Giờ đây khi nhắc đến Cố Trường Khanh, hình như cậu đã bình tĩnh hơn rồi! Cũng đúng, trong lòng cậu hiện giờ chỉ có mỗi luật sư Hoắc."
Ôn Noãn nhẹ nhàng lắc đầu: “Chúng tớ chỉ tạm thời bên nhau mà thôi, tớ và anh ấy không thể nào.”
Bạch Vi đang định nói an ủi vài câu thì trong thang máy đối diện có vài người phụ nữ ăn mặc rất thời thượng bước ra.
Bạch Vi nghiến răng nghiến lợi: "Thật sự là oan gia ngõ hẹp mà!"
Chương 69: Luật sư Hoắc có thể chơi chết chồng họ trong vài phút
Ôn Noãn nghe được lời này không khỏi ngước mắt lên nhìn.
Cô thấy Đinh Tranh đang trò chuyện với vài vị phu nhân.
Những vị phu nhân đó chính là phụ huynh của học sinh từng được Ôn Noãn dạy dương cầm, trước kia quan hệ giữa họ khá tốt, nhưng từ khi danh tiếng của Ôn Noãn bị hủy hoại, bọn họ đã cùng nhau yêu cầu thay thế Ôn Noãn.
Đinh Tranh đã tiếp nhận toàn bộ học sinh của cô.
Bây giờ tình cờ chạm mặt nhau, bầu không khí trở nên rất vi diệu, mấy vị phu nhân đó miễn cưỡng mỉm cười nhưng không chủ động nói gì.
Ngược lại Ôn Noãn thì cởi mở chào hỏi.
Đinh Tranh bị Cố Trường Khanh bỏ rơi, người mà cô ta hận nhất trong lòng chính là Ôn Noãn. Bây giờ cô ta tình cờ gặp được Ôn Noãn, bên cạnh lại có phụ huynh, ông trời thật đúng đã cho cô ta cơ hội tốt để sỉ nhục Ôn Noãn.
Đinh Tranh đi tới.
Cô ta nhẹ giọng nói: “Ôn Noãn, không ngờ lại gặp cô ở đây! Xem ra sau khi từ chức cô sống rất tốt, cà phê nơi này không phải thứ cô mua nổi đâu, dù sao thì nhà cô đã xảy ra chuyện, không thể tiêu tiền như trước được.”
Ôn Noãn hờ hững mỉm cười.
Đinh Tranh cố ý cao giọng: "Những bài viết trên diễn đàn của trường không phải là thật đúng chứ? Ôn Noãn cô sẽ không vì hư vinh mà đi theo ông già nào đó nhỉ?"
Mấy vị phu nhân kia trợn mắt há mồm.
Họ mới nhận ra Ôn Noãn rất đẹp, trước đây cô thường đến nhà họ dạy bù miễn phí, nói không chừng chỉ vì muốn dụ dỗ chồng bọn họ!
Thế nên ấn tượng của họ đối với Ôn Noãn càng trở nên tồi tệ hơn!
Ôn Noãn không phản bác.
Cô mỉm cười, nói: "Đúng là tôi đang sống chung một người."
Đinh Tranh sửng sốt.
Cô ta không ngờ Ôn Noãn sẽ công khai thừa nhận như vậy. Ha, xem ra Ôn Noãn cô ta thật đã tìm được một ông già giàu có, nửa đời sau còn lại cũng không sợ thiếu tiền nữa!
Đinh Tranh cũng cười nói với các phu nhân kia: “Mỗi người đều có chí riêng!”
Những bậc phụ huynh đó rất dịu dàng khách sáo với Đinh Tranh, hệt như đối với Ôn Noãn ngày xưa vậy.
[Chúng tôi rất yên tâm khi giao con cho cô giáo Đinh.]
[Điều quan trọng nhất là nhân phẩm.]
[Cô giáo Đinh vừa nhìn đã biết ngay là một người đàng hoàng.]
…
Đinh Tranh được đám quý bà khen ngợi tâng bốc, những thứ này đều đoạt từ Ôn Noãn.
Trong lòng cô ta sảng khoái đến khó tả.
Cô ta đến gần Ôn Noãn, hạ giọng nói: "Ôn Noãn, nếu tôi là cô, tôi sẽ không đi đến buổi họp lớp! Để tránh bị mất mặt!"
Ôn Noãn cụp mắt xuống.
Cô nhẹ nhàng thở dài: “Vì một người đàn ông như Cố Trường Khanh có đáng không?” Thực ra khi mới vào đại học, cô và Đinh Khanh là bạn tốt của nhau, nhưng quan hệ của họ dần dần trở thành như ngày hôm nay đều do Cố Trường Khanh.
Đinh Tranh cười lạnh rời đi.
Có đáng hay không, không phải do Ôn Noãn nói là được, cô ta chính là không muốn nhìn Ôn Noãn được sống tốt.
Xung quanh đã yên tĩnh, Ôn Noãn nhìn sang Bạch Vi.
"Hôm nay cậu khá bình tĩnh đấy, bình thường cậu sớm đã không nhịn nổi rồi."
Bạch Vi vén tóc: “Trò hay đương nhiên phải để dành cho màn sau rồi! Ôn Noãn... Cậu nói xem vào buổi họp lớp của chúng ta, khi Hoắc Minh ngồi bên cạnh cậu, những người này sẽ có phản ứng thế nào? Cậu xem những người phụ nữ vừa rồi đường hoàng như vậy, nhưng chồng họ đều phải dựa vào tập đoàn Hoắc thị để kinh doanh làm ăn, chưa kể địa vị của luật sư Hoắc trong ngành luật, chơi chết chồng bọn họ chỉ mất vài phút mà thôi.”
Ôn Noãn nghĩ đến người đàn ông đó, khẽ mỉm cười.
Cô giả bộ uống cà phê rồi hỏi: “Anh ấy lợi hại đến vậy sao?”
Bạch Vi trêu ghẹo nói: “Anh ta có lợi hại hay không bộ cậu không biết sao?”
Ôn Noãn không thèm nói nữa.
Đúng lúc tin nhắn Zalo của Hoắc Minh gửi tới, chỉ có một dòng ngắn gọn.
[Cô giáo Ôn, tối hôm qua cảm giác tốt chứ?]
Mặt của Ôn Noãn nóng bừng, cô cắn môi trả lời tin nhắn.
[Tạm ổn.]
Cô vừa gửi đi, điện thoại lập tức rung lên, Hoắc Minh lại gửi đến.
[Tôi cảm thấy khá tốt! Thứ bảy có buổi họp lớp, hay chúng ta về sớm?]
Ôn Noãn không biết trả lời thế nào, Bạch Vi giật lấy điện thoại trong tay cô, sau đó Bạch Vi liền mù mắt... Vãi! Vấn đề nam nữ riêng tư như vậy mà luật sư Hoắc còn nói ra trắng trợn đến thế.
Thật quá phóng đãng rồi!
Chương 70: Kiều Cảnh Niên, niềm tự hào của đất nước
Bạch Vi hồi lâu mới nặn ra được một câu: "Luật sư Hoắc thật là biết cách chơi."
Ôn Noãn khá bảo thủ, cô đỏ mặt lấy lại điện thoại.
Bạch Vi có hỏi thế nào cũng không hỏi được gì.
Ôn Noãn xấu hổ đến mức không còn mặt mũi nói, đêm qua đúng là bọn họ đã làm chuyện ấy, nhưng không có làm tới bến, dù vậy Hoắc Minh vẫn giày vò cô rất lâu...
Bạch Vi còn muốn trêu chọc cô vài câu.
Lúc này, một bản tin được phát trên màn hình LCD treo trong quán cà phê.
Kiều Cảnh Niên, một nghệ sĩ dương cầm sống ở nước Anh, đã trở về nước và đang chuẩn bị cho chuyến lưu diễn ở một số thành phố lớn.
Hiện trường có rất đông phóng viên, vô cùng sôi nổi náo nhiệt.
Bạch Vi hừ nhẹ nói: "Kiều Cảnh Niên, không hổ là niềm tự hào của cả nước! Một buổi hòa nhạc ngàn vàng khó kiếm, vô số người tung hô khen ngợi! Ai có thể nghĩ ra 25 năm trước ông ta là một cậu bé nghèo còn không thể trả nổi tiền thuê nhà!"
Ôn Noãn học dương cầm nên đương nhiên biết Kiều Cảnh Niên.
Cô rất ngưỡng mộ ông, khi còn là học sinh, giáo sư đã từng nói với cô rằng phong cách chơi đàn của cô có phần giống với Kiều Cảnh Niên.
Ôn Noãn đã rất vui.
Kiều Cảnh Niên là một nhân vật không thể với tới.
Lúc này xem tin tức về Kiều Cảnh Niên, nghe thấy tên của ông, Ôn Noãn cảm thấy nhiệt huyết trong máu từ từ tuôn trào.
Cô vẫn muốn chơi dương cầm.
Có lẽ. lời đề nghị của Hoắc Minh là đúng, sau khi mọi chuyện kết thúc, cô nên sang Anh Quốc du học.
Thấy Ôn Noãn không tập trung, Bạch Vi hỏi cô: "Sao vậy Ôn Noãn?"
Ôn Noãn nhẹ nhàng cười: “Không có gì.”
Bạch Vi lại nhìn màn hình, bỗng nhiên nói: "Ôn Noãn, cậu có để ý thấy Kiều Cảnh Niên sử dụng hai tay rất điêu luyện không? Hình như cậu cũng giống vậy! Cái này thật sự không nhiều lắm."
Ôn Noãn không khỏi chú ý nhìn lại.
Thực vậy.
Kiều Cảnh Niên cũng giỏi cả tay trái và tay phải.
Ôn Noãn bất giác mỉm cười: “Chắc là vì cả hai đều chơi dương cầm.”
Bạch Vi đẩy cô một cái: "Thôi đi! Khả năng này rất thấp đấy, có liên quan gì đến chơi dương cầm chứ, chỉ có thể nói là trùng hợp."
Ôn Noãn ừm nhẹ một tiếng, ánh mắt rực cháy nhìn người đàn ông nho nhã trên màn hình.
Bạch Vi trêu chọc: “Nếu không phải đã chứng kiến chuyện tình của cậu và luật sư Hoắc, tớ xém chút còn tưởng rằng cậu đã yêu một ông già rồi.”
Ôn Noãn muốn bùng nổ.
Bạch Vi vội vàng chắp hai tay cầu xin tha thứ: "Ôi bà cô của tớ, chúng ta nên nghĩ xem phải mặc gì vào buổi họp lớp! Không thể thua kém so với con nhỏ Đinh Tranh kia được."
Ôn Noãn không có ý so sánh mình với người như Đinh Tranh, nhưng vào ngày đó Hoắc Minh sẽ có mặt, cô nghĩ mình không thể làm anh mất mặt.
Thế là Ôn Noãn chọn thêm hai đôi giày cao gót và tạo lại kiểu tóc mới cho mái tóc dài của mình.
Sau khi làm xong, Ôn Noãn cũng tự thấy rất đẹp.
Cô bắt taxi về nhà, nằm trên ghế sô pha gọi điện cho Hoắc Minh, đổ chuông hồi lâu, anh mới nhấc máy.
“Tối nay anh có về nhà không?”
Hoắc Minh cười nhẹ: "Tối qua làm thoải mái rồi, tối nay lại muốn nữa sao?"
Ôn Noãn đỏ mặt không thèm nói tiếp nữa.
Hoắc Minh đứng ở ban công tầng hai của biệt thự nhà họ Hoắc, ngón tay thon dài nhẹ nhàng chơi đùa với tấm rèm trắng, nhỏ giọng nói: “Một người bạn cũ của bố tôi từ Anh Quốc về, lát nữa sẽ đến đây, xem ra tối nay tôi không thể về được rồi."
Anh Quốc?
Thật khéo!
Kiều Cảnh Niên cũng từ Anh Quốc trở về.
Trong lòng Ôn Noãn mềm nhũn: “Vậy anh chiêu đãi người ta cho tốt.”
Hoắc Minh gật đầu, đang định nói thêm điều gì với cô, thì một giọng nói trong trẻo tao nhã từ phía sau vang lên: "Minh!"
Hoắc Minh quay người lại.
Phía sau anh là một người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi, lịch lãm và phong độ.
Hoắc Minh nói nhỏ tạm biệt với Ôn Noãn rồi cúp điện thoại.
Anh mỉm cười nhẹ: “Chú Kiều, đã lâu rồi không gặp.”
Người đó chính là Kiều Cảnh Niên, ông và Hoắc Chấn Đông đã là bạn bè nhiều năm, cùng chung chí hướng.
Lần này trở về, mặt ngoài là tổ chức buổi hòa nhạc, nhưng thực tế là đang âm thầm tìm kiếm con gái ruột của mình…
Thím Lý thấy hai người tình cảm như vậy thì cũng rất vui, lập tức vui vẻ đi làm.
Ôn Noãn về phòng, cô chuẩn bị lấy một bộ quần áo để cùng mang đến công ty. Ngón tay cô lục lọi trong tủ quần áo, nhưng cuối cùng vẫn không dám chọn bộ quần áo mình mới mua, đành chọn một bộ bình thường anh vẫn hay mặc.
Cô bỏ bộ quần áo vào một cái túi rồi bắt xe tới công ty Anh Kiệt.
Ôn Noãn không dám quấy rầy Hoắc Minh, gọi điện thoại cho thư ký Trương, nói rõ cho cô ấy mục đích đến của mình.
Thư ký Trương đang ở trong phòng làm việc của Hoắc Minh, cô ấy cầm điện thoại nói với sếp mình: “Cô Ôn tới, mang bữa sáng và một bộ quần áo mới tới cho ngài, cô ấy nói để ở quầy lễ tân để tôi ra lấy.”
Hoắc Minh đang đọc tài liệu, nghe vậy liền ngẩng đầu lên.
Đôi mắt đen tĩnh lặng của anh nhìn thư ký Trương một lúc lâu rồi mới lên tiếng: “Vậy cô đi lấy đi!”
Thư ký Trương bị anh nhìn tới mức mặt đỏ tim đập.
Thật là!
Luật sư Hoắc nhìn cô ấy như vậy, nếu không phải cô ấy đã kết hôn sinh con rồi thì sẽ không đỡ nổi đâu.
Nhưng mà, luật sư Hoắc không gặp cô Ôn?
Hoắc Minh tiếp tục đọc tài liệu, có lẽ đã đoán ra cô ấy đang nghĩ gì, bèn lạnh nhạt nói: “Ngày nào cũng gặp, không cần phải dính nhau như vậy.”
Thư ký Trương oán thầm trong lòng: Đúng là ngoài lạnh trong nóng!
Thế nhưng cô ấy vẫn nhanh chóng xuống lầu, lấy kịp bữa sáng tình yêu trước khi Ôn Noãn rời đi, mời Ôn Noãn lên lầu ngồi một lát.
Ôn Noãn cười nhẹ: “Không được đâu! Lát nữa tôi còn phải đến bệnh viện.”
Thư ký Trương gửi lời chúc phúc, lại nói chuyện thêm mấy câu nữa mới để cô đi.
Thư ký Trương cầm bữa sáng và quần áo lên lầu, đưa cho Hoắc Minh, Hoắc Minh bận rộn cả đêm, đến lúc này cũng đã đói bụng, bèn tranh thủ lúc này vào phòng nghỉ tắm nhanh và thay quần áo.
Đến lúc ra ngoài, đã là dáng vẻ tỉnh táo phấn chấn.
Thư ký Trương dụi đôi mắt đen sì, lặng lẽ lên án sức khỏe quá tốt của cấp trên.
Hoắc Minh ăn xong bữa sáng.
Anh gửi tin nhắn cho Ôn Noãn.
[Hôm qua mua áo sơmi cho tôi đúng không? Tại sao không mang cái đó tới?]
Ôn Noãn không ngờ anh lại gửi tin nhắn cho mình, hơn nữa tin nhắn này còn khiến cô vô cùng ngại ngùng, cô lập tức trả lời lại.
[Đâu có mua áo sơ mi cho luật sư Hoắc.]
Hoắc Minh cầm điện thoại, cười khẽ… Anh rất thích dáng vẻ dè dặt này của cô.
Ôn Noãn bên kia đợi hồi lâu, anh vẫn không trả lời lại.
Ôn Noãn cũng không để ý nữa.
Cô đang định mở ứng dụng lên gọi xe thì Bạch Vi gọi tới.
Tính cách Bạch Vi thẳng thắn, cô vừa bắt máy đã chửi thề mấy câu, sau đó mới nói tới chuyện chính: “Ôn Noãn, cậu chắc chắn không thể nào tưởng tượng nổi Đinh Tranh đã làm ra chuyện gì đâu!... Thiếu đạo đức đến cực điểm!”
Ôn Noãn sửng sốt: “Cô ta lại làm gì nữa?”
Bạch Vi cười lạnh: “Tớ nghe nói là Cố Trường Khanh bỏ mặc cô ta, cô ta không nghĩ tới chuyện trả thù Cố Trường Khanh, ngược lại cắn chặt cậu không buông! Trường chúng ta cũng xem như một học viện giáo dục, lần này Đinh Tranh chẳng những mời các thầy cô giáo trong học viện mà còn mời một số phụ huynh có danh tiếng tới, cô ta muốn cậu không vực dậy nổi nữa.”
Ôn Noãn cũng không ngờ Đinh Tranh có thể làm tới tận bước này.
Cô ta hận mình tới mức nào chứ?
Cô im lặng không nói, Bạch Vi lo lắng thay cô: “Đằng kia của cậu nói thế nào rồi? Hoắc Minh có đồng ý giúp cậu không?”
Ôn Noãn cũng không giấu giếm cô ấy, nhẹ nhàng nói: “Tối hôm trước anh ấy nói sẽ tham gia cùng tớ, thế nhưng hai ngày hôm nay lại bận rộn nhiều việc, tớ sợ anh ấy sẽ không rảnh.”
Bạch Vi dở khóc dở cười.
Cô ấy cười mắng: “Cậu ngốc à! Anh ta có bận tới mức nào thì cũng phải bỏ ra được mấy tiếng rảnh rỗi. Ôn Noãn, tớ nói cho cậu biết nha, nếu muốn đàn ông làm việc cho mình, cậu phải khiến anh ta vui vẻ thoải mái trước đã…”
Khiến anh thoải mái?
Ôn Noãn không dám nói mình không có kinh nghiệm gì, đến bây giờ cũng chưa từng thực sự xảy ra quan hệ với Hoắc Minh.
Bạch Vi mặc kệ cô, vứt xuống một câu: “Ôn Noãn, tớ nói cho cậu biết, cậu phải nắm chắc Hoắc Minh trong tay!”
Chương 67: Mặc thế này cho tôi nhìn sao?
Ôn Noãn nghe xong, đỏ mặt.
Mặc dù cô và Hoắc Minh sống chung, nhưng để cô chủ động trong chuyện tình nam nữ thì cô vẫn còn chút áp lực tâm lý.
Hơn nữa, anh không có thời gian về nhà.
Cô cũng không thể tự mình đưa tới để anh…
Chỉ nghĩ thôi Ôn Noãn cũng cảm thấy ngại ngùng rồi.
Sự thật đúng là vậy, Hoắc Minh bận tối mắt tối mũi, đã ba ngày liên tiếp không về nhà.
Sao Ôn Noãn có thể lấy chuyện của mình ra làm phiền anh?
Mỗi ngày cô chỉ có thể mang bữa sáng và một bộ quần áo tới đó, Hoắc Minh cũng không nói gì!
……
Thứ tư, Ôn Noãn làm bạn với Ôn Bá Ngôn cả ngày.
Buổi tối, cô ở căn hộ làm xíu mại để ngày mai mang tới cho Hoắc Minh.
Đang bận rộn thì Hoắc Minh gọi điện thoại tới.
Có lẽ vì đã quá mệt mỏi, giọng anh khàn hơn hẳn bình thường: “Lát nữa tôi sẽ về nhà!”
Ôn Noãn sửng sốt, sau đó hai má nóng lên, anh…Sắp trở về sao?
Tim cô loạn nhịp một hồi lâu.
Giọng điệu của Hoắc Minh lại nhẹ nhàng hơn một chút: “Không chào đón à?”
“Không phải!” Ôn Noãn khẽ nói: “Cái đó…Tôi chuẩn bị đồ ăn, anh muốn ăn gì?”
Hoắc Minh không trả lời câu hỏi của cô, hỏi ngược lại: “Nhớ tôi?”
Ôn Noãn không ngờ anh lại tán tỉnh mình qua điện thoại như vậy, trong đầu cô lúc này chính là hình ảnh anh tuấn của anh khi mặc một bộ vest lịch sự, ngồi trong phòng làm việc, nhưng tay lại đang cầm điện thoại nói những lời như vậy với một người phụ nữ.
Cho dù cách một màn hình điện thoại, Ôn Noãn cũng dễ dàng cảm nhận được.
Cô ngoan ngoãn nói: “Ừ, nhớ.”
Hoắc Minh không nói thêm gì, chỉ cười một tiếng rất nhẹ, rất khẽ. Tiếng cười đó như một hơi thở nóng bỏng nhẹ nhàng quanh quẩn bên tai Ôn Noãn, khiến cô mặt đỏ tim đập.
Trong khi nấu cơm, cô lơ đãng nghĩ.
Hoắc Minh trở về, cô phải nói chuyện về buổi họp lớp với anh thế nào đây, thực sự phải quyến rũ anh sao?
Vừa nấu cơm xong thì Hoắc Minh đã về tới.
Bận rộn mấy ngày, giữa đầu lông mày của anh hiện lên vẻ phong trần mệt mỏi, nhưng vẫn anh tuấn như cũ, thấy Ôn Noãn đang dọn bàn ăn, anh đi tới ôm lấy cô từ phía sau, thấp giọng hỏi: “Tối thứ bảy tổ chức tiệc lúc mấy giờ, ở đâu?”
Ôn Noãn không ngờ anh vẫn còn nhớ, hơn nữa còn chủ động nói ra.
Trong lòng cô vô cùng cảm động.
Mặc dù… Dù xem như mối quan hệ này của họ sẽ không thể đi đến cuối cùng, thế nhưng những trải nghiệm tình cảm mà Hoắc Minh dành cho cô thật rất động lòng người, cô hoàn toàn không có cảm giác đang bị đùa giỡn.
Ôn Noãn nhẹ nhàng kéo tay anh, nghiêng mặt hôn môi với anh.
Đã mấy ngày bọn họ không gặp nhau, lại chưa từng thực sự làm gì, vậy nên cảm giác với đối phương tới nhanh vô cùng.
Ban đầu vẫn còn kiềm chế, nhưng khi bắt đầu hôn môi liền cháy bùng lên…
Ôn Noãn vô cùng chủ động và phối hợp.
Hoắc Minh chạm lên môi cô, khẽ cười: “Nhớ tôi tới vậy sao?”
Ôn Noãn ôm cổ anh, vẻ động tình hiện trên khuôn mặt nhỏ nhắn, cô chủ động hôn nhẹ lên môi anh, nói: “Tôi vẫn chưa nhận được thiệp mời, thời gian chắc là bảy giờ tối, địa điểm thì đợi tới khi tôi biết rồi sẽ nói với anh.”
Cô vừa lo lắng vừa nhẹ nhàng hỏi: “Có thật là sẽ không ảnh hưởng tới công việc của anh không?”
Hoắc Minh cười.
Anh cố ý đẩy tay cô ra, nói: “Nếu không muốn tôi đi, vậy tôi sẽ không đi.”
Ôn Noãn kéo anh lại, không cho anh đi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ tới mức như sắp rỉ máu.
Hoắc Minh nhẹ nhàng xoa mặt cô rồi cười: “Vội vã vậy sao? Cô giáo Ôn, tốt xấu gì cũng để tôi ăn bữa cơm đã chứ, bây giờ tôi thật không còn sức để đối phó với em.”
Da mặt Ôn Noãn dù có dày tới mức nào thì cũng không dám tiếp tục ôm anh nữa.
Cô chu đáo dọn cơm canh lên cho anh, lại gắp cho anh hai viên xíu mại: “Thím nói anh thích ăn cái này, vốn là chuẩn bị để ngày mai làm bữa sáng cho anh.”
Từ trước đến nay, Hoắc Minh luôn dùng bữa trưa và bữa tối bên ngoài.
Hiện tại lại đột nhiên có một người dịu dàng chăm sóc nấu cơm cho anh, cảm giác cũng không tệ lắm!
Đặc biệt, anh còn rất thích cơ thể của cô.
Vụ án hiện tại của Hoắc Minh dù khá khó giải quyết, nhưng anh đã có phương hướng cơ bản nên tâm trạng không tệ.
Anh dựa vào ghế sô pha trong phòng khách, thản nhiên lật tài liệu ra đọc.
Ôn Noãn đứng trong phòng tắm một lúc lâu, khó khăn lắm mới tích lũy đủ can đảm đi tới. Đêm nay, cô cố ý thay một bộ đồ ngủ tơ tằm màu rượu vang, dáng vẻ nửa hở nửa che vô cùng quyến rũ…
Chương 68: Hoắc Minh khá hiểu phụ nữ
Hoắc Minh từ trên cao nhìn xuống.
Đôi mắt đen sâu thẳm của anh nhìn cô một cách nóng bỏng tha thiết.
Ôn Noãn bị nhìn đến đỏ mặt, nhưng cô vẫn cố chịu đựng sự xấu hổ, ngồi lên người anh, quàng tay ôm lấy cổ anh, dịu dàng nói: “Hoắc Minh, tôi đã tắm rửa sạch sẽ rồi.”
Hoắc Minh không nói gì.
Anh ôm chặt cô vào lòng, hôn lên môi cô.
Nụ hôn của anh nồng nàn và mãnh liệt, như muốn làm tan chảy cơ thể cô, chân Ôn Noãn bủn rủn đến mức đứng không vững, nhưng cô vẫn lặng lẽ cố chịu...
Cô nghĩ tối nay họ sẽ phát sinh quan hệ.
Nhưng Hoắc Minh hôn cô một lúc lâu, rồi cuối cùng anh tựa vào đầu vai cô, nhẹ nhàng thở dốc.
"Tôi quá mệt rồi! Qua vài ngày nữa rồi tiếp tục, được chứ?"
Cả người Ôn Noãn khẽ run lên.
Cô chưa bao giờ động tình như vậy, tất cả đều do Hoắc Minh, nhưng vào thời khắc mấu chốt, anh lại nói không tiếp tục nữa!
Vậy cô nên làm thế nào đây?
Dù gì Hoắc Minh cũng là một người đàn ông trưởng thành, anh cười nhẹ, bế cô lên rồi đi thẳng vào phòng ngủ.
Cửa hơi khép lại, sắc xuân vô tận.
…
Sáng sớm, Ôn Noãn tỉnh dậy.
Hoắc Minh đang thắt cà vạt ở đầu giường, thấy cô đã tỉnh, anh cúi xuống hôn chào buổi sáng.
Ôn Noãn ỡm ờ.
Hôn xong, mặt cô hơi đỏ, cô còn chưa đánh răng.
Hoắc Minh dịu dàng nói: “Lát nữa tôi phải đi họp, em hãy ngủ thêm một chút đi! Đúng rồi, hôm nay thím xin nghỉ phép.”
Ôn Noãn muốn dậy làm bữa sáng cho anh.
Hoắc Minh nhẹ nhàng giữ cô nằm xuống, ánh mắt sâu thẳm nói: “Tôi nhờ thư ký Trương mang thêm một phần là được rồi.”
Ôn Noãn khẽ dạ.
Dù sao đêm qua đã xảy ra chút chuyện, hai người vẫn còn chưa thỏa mãn lại hôn nhau rất lâu.
Sau đó Ôn Noãn mới nhận ra anh đang mặc chiếc áo sơ mi do cô mua.
Áo màu cà phê, anh phối với một chiếc quần dài màu xám sắt.
Và cà vạt mỏng màu đỏ đô.
Nhìn anh trông trẻ hơn, đẹp trai lại quý phái!
Không có người phụ nữ nào lại không thích vẻ ngoài như vậy! Ôn Noãn vuốt nhẹ áo sơ mi, ít nhiều gì trong lòng vẫn hơi rung động.
Hoắc Minh giơ tay xem giờ, hôn cô lần nữa rồi rời đi.
Ôn Noãn muốn ngủ thêm chút nữa, đêm qua đã giày vò đến rất khuya.
Anh không thực sự chiếm hữu cô, nhưng… cũng không khác nhau mấy, Ôn Noãn đỏ mặt, tim đập thình thịch khi nghĩ đến, nhưng cô lại suy nghĩ, anh đang chờ đợi điều gì?
Vẻ mặt của anh ấy rõ ràng là đã không thể chờ được nữa.
…
Buổi chiều, Bạch Vi hẹn cô gặp nhau ở quán cà phê.
Ôn Noãn vừa ngồi xuống, Bạch Vi đã ném tấm thiệp mời tới: “Tối thứ bảy, sảnh thương mại trên tầng hai khách sạn Vân Cẩm.”
Ôn Noãn cầm lên xem kỹ.
Bạch Vi ho nhẹ một tiếng, sáp lại gần hỏi: “Luật sư Hoắc có đồng ý không?... Tớ nhìn dáng vẻ trong nóng ngoài lạnh của anh ta, chỉ cần cậu chủ động một chút, tớ nghĩ dù là hái trăng hay hái sao luật sư Hoắc cũng sẵn sàng làm."
Ôn Noãn không khỏi nghĩ đến đêm qua.
Mặc dù không làm đến bước cuối nhưng cô vẫn cảm nhận được kỹ thuật của Hoắc Minh rất tốt, rất hiểu phụ nữ.
Cô mặt đỏ tim run, ngượng ngùng nói: "Chắc không vấn đề gì."
Bạch Vi thở phào nhẹ nhõm.
Cô ấy lại dùng cánh tay chọt vào người Ôn Noãn, ranh mãnh nói: “Tớ đã nói mà, đàn ông mà cảm thấy thoải mái thì rất dễ nói chuyện.”
Ôn Noãn uống một ngụm cà phê suýt nữa phun ra ngoài.
Bạch Vi vỗ lưng giúp cô, nói về tin tức bên ngoài mà cô ấy có được: “Nghe nói ban đầu Cố Trường Khanh vốn không muốn đi, nhưng khi nghe tin cậu đi, hắn ta lại đổi ý, còn trả hai trăm ngàn tiền rượu."
Ôn Noãn cụp mắt xuống, cười nhạt: “Hắn ta thật sự không cần như thế.”
Bạch Vi nhìn cô cười: "Tốt lắm! Giờ đây khi nhắc đến Cố Trường Khanh, hình như cậu đã bình tĩnh hơn rồi! Cũng đúng, trong lòng cậu hiện giờ chỉ có mỗi luật sư Hoắc."
Ôn Noãn nhẹ nhàng lắc đầu: “Chúng tớ chỉ tạm thời bên nhau mà thôi, tớ và anh ấy không thể nào.”
Bạch Vi đang định nói an ủi vài câu thì trong thang máy đối diện có vài người phụ nữ ăn mặc rất thời thượng bước ra.
Bạch Vi nghiến răng nghiến lợi: "Thật sự là oan gia ngõ hẹp mà!"
Chương 69: Luật sư Hoắc có thể chơi chết chồng họ trong vài phút
Ôn Noãn nghe được lời này không khỏi ngước mắt lên nhìn.
Cô thấy Đinh Tranh đang trò chuyện với vài vị phu nhân.
Những vị phu nhân đó chính là phụ huynh của học sinh từng được Ôn Noãn dạy dương cầm, trước kia quan hệ giữa họ khá tốt, nhưng từ khi danh tiếng của Ôn Noãn bị hủy hoại, bọn họ đã cùng nhau yêu cầu thay thế Ôn Noãn.
Đinh Tranh đã tiếp nhận toàn bộ học sinh của cô.
Bây giờ tình cờ chạm mặt nhau, bầu không khí trở nên rất vi diệu, mấy vị phu nhân đó miễn cưỡng mỉm cười nhưng không chủ động nói gì.
Ngược lại Ôn Noãn thì cởi mở chào hỏi.
Đinh Tranh bị Cố Trường Khanh bỏ rơi, người mà cô ta hận nhất trong lòng chính là Ôn Noãn. Bây giờ cô ta tình cờ gặp được Ôn Noãn, bên cạnh lại có phụ huynh, ông trời thật đúng đã cho cô ta cơ hội tốt để sỉ nhục Ôn Noãn.
Đinh Tranh đi tới.
Cô ta nhẹ giọng nói: “Ôn Noãn, không ngờ lại gặp cô ở đây! Xem ra sau khi từ chức cô sống rất tốt, cà phê nơi này không phải thứ cô mua nổi đâu, dù sao thì nhà cô đã xảy ra chuyện, không thể tiêu tiền như trước được.”
Ôn Noãn hờ hững mỉm cười.
Đinh Tranh cố ý cao giọng: "Những bài viết trên diễn đàn của trường không phải là thật đúng chứ? Ôn Noãn cô sẽ không vì hư vinh mà đi theo ông già nào đó nhỉ?"
Mấy vị phu nhân kia trợn mắt há mồm.
Họ mới nhận ra Ôn Noãn rất đẹp, trước đây cô thường đến nhà họ dạy bù miễn phí, nói không chừng chỉ vì muốn dụ dỗ chồng bọn họ!
Thế nên ấn tượng của họ đối với Ôn Noãn càng trở nên tồi tệ hơn!
Ôn Noãn không phản bác.
Cô mỉm cười, nói: "Đúng là tôi đang sống chung một người."
Đinh Tranh sửng sốt.
Cô ta không ngờ Ôn Noãn sẽ công khai thừa nhận như vậy. Ha, xem ra Ôn Noãn cô ta thật đã tìm được một ông già giàu có, nửa đời sau còn lại cũng không sợ thiếu tiền nữa!
Đinh Tranh cũng cười nói với các phu nhân kia: “Mỗi người đều có chí riêng!”
Những bậc phụ huynh đó rất dịu dàng khách sáo với Đinh Tranh, hệt như đối với Ôn Noãn ngày xưa vậy.
[Chúng tôi rất yên tâm khi giao con cho cô giáo Đinh.]
[Điều quan trọng nhất là nhân phẩm.]
[Cô giáo Đinh vừa nhìn đã biết ngay là một người đàng hoàng.]
…
Đinh Tranh được đám quý bà khen ngợi tâng bốc, những thứ này đều đoạt từ Ôn Noãn.
Trong lòng cô ta sảng khoái đến khó tả.
Cô ta đến gần Ôn Noãn, hạ giọng nói: "Ôn Noãn, nếu tôi là cô, tôi sẽ không đi đến buổi họp lớp! Để tránh bị mất mặt!"
Ôn Noãn cụp mắt xuống.
Cô nhẹ nhàng thở dài: “Vì một người đàn ông như Cố Trường Khanh có đáng không?” Thực ra khi mới vào đại học, cô và Đinh Khanh là bạn tốt của nhau, nhưng quan hệ của họ dần dần trở thành như ngày hôm nay đều do Cố Trường Khanh.
Đinh Tranh cười lạnh rời đi.
Có đáng hay không, không phải do Ôn Noãn nói là được, cô ta chính là không muốn nhìn Ôn Noãn được sống tốt.
Xung quanh đã yên tĩnh, Ôn Noãn nhìn sang Bạch Vi.
"Hôm nay cậu khá bình tĩnh đấy, bình thường cậu sớm đã không nhịn nổi rồi."
Bạch Vi vén tóc: “Trò hay đương nhiên phải để dành cho màn sau rồi! Ôn Noãn... Cậu nói xem vào buổi họp lớp của chúng ta, khi Hoắc Minh ngồi bên cạnh cậu, những người này sẽ có phản ứng thế nào? Cậu xem những người phụ nữ vừa rồi đường hoàng như vậy, nhưng chồng họ đều phải dựa vào tập đoàn Hoắc thị để kinh doanh làm ăn, chưa kể địa vị của luật sư Hoắc trong ngành luật, chơi chết chồng bọn họ chỉ mất vài phút mà thôi.”
Ôn Noãn nghĩ đến người đàn ông đó, khẽ mỉm cười.
Cô giả bộ uống cà phê rồi hỏi: “Anh ấy lợi hại đến vậy sao?”
Bạch Vi trêu ghẹo nói: “Anh ta có lợi hại hay không bộ cậu không biết sao?”
Ôn Noãn không thèm nói nữa.
Đúng lúc tin nhắn Zalo của Hoắc Minh gửi tới, chỉ có một dòng ngắn gọn.
[Cô giáo Ôn, tối hôm qua cảm giác tốt chứ?]
Mặt của Ôn Noãn nóng bừng, cô cắn môi trả lời tin nhắn.
[Tạm ổn.]
Cô vừa gửi đi, điện thoại lập tức rung lên, Hoắc Minh lại gửi đến.
[Tôi cảm thấy khá tốt! Thứ bảy có buổi họp lớp, hay chúng ta về sớm?]
Ôn Noãn không biết trả lời thế nào, Bạch Vi giật lấy điện thoại trong tay cô, sau đó Bạch Vi liền mù mắt... Vãi! Vấn đề nam nữ riêng tư như vậy mà luật sư Hoắc còn nói ra trắng trợn đến thế.
Thật quá phóng đãng rồi!
Chương 70: Kiều Cảnh Niên, niềm tự hào của đất nước
Bạch Vi hồi lâu mới nặn ra được một câu: "Luật sư Hoắc thật là biết cách chơi."
Ôn Noãn khá bảo thủ, cô đỏ mặt lấy lại điện thoại.
Bạch Vi có hỏi thế nào cũng không hỏi được gì.
Ôn Noãn xấu hổ đến mức không còn mặt mũi nói, đêm qua đúng là bọn họ đã làm chuyện ấy, nhưng không có làm tới bến, dù vậy Hoắc Minh vẫn giày vò cô rất lâu...
Bạch Vi còn muốn trêu chọc cô vài câu.
Lúc này, một bản tin được phát trên màn hình LCD treo trong quán cà phê.
Kiều Cảnh Niên, một nghệ sĩ dương cầm sống ở nước Anh, đã trở về nước và đang chuẩn bị cho chuyến lưu diễn ở một số thành phố lớn.
Hiện trường có rất đông phóng viên, vô cùng sôi nổi náo nhiệt.
Bạch Vi hừ nhẹ nói: "Kiều Cảnh Niên, không hổ là niềm tự hào của cả nước! Một buổi hòa nhạc ngàn vàng khó kiếm, vô số người tung hô khen ngợi! Ai có thể nghĩ ra 25 năm trước ông ta là một cậu bé nghèo còn không thể trả nổi tiền thuê nhà!"
Ôn Noãn học dương cầm nên đương nhiên biết Kiều Cảnh Niên.
Cô rất ngưỡng mộ ông, khi còn là học sinh, giáo sư đã từng nói với cô rằng phong cách chơi đàn của cô có phần giống với Kiều Cảnh Niên.
Ôn Noãn đã rất vui.
Kiều Cảnh Niên là một nhân vật không thể với tới.
Lúc này xem tin tức về Kiều Cảnh Niên, nghe thấy tên của ông, Ôn Noãn cảm thấy nhiệt huyết trong máu từ từ tuôn trào.
Cô vẫn muốn chơi dương cầm.
Có lẽ. lời đề nghị của Hoắc Minh là đúng, sau khi mọi chuyện kết thúc, cô nên sang Anh Quốc du học.
Thấy Ôn Noãn không tập trung, Bạch Vi hỏi cô: "Sao vậy Ôn Noãn?"
Ôn Noãn nhẹ nhàng cười: “Không có gì.”
Bạch Vi lại nhìn màn hình, bỗng nhiên nói: "Ôn Noãn, cậu có để ý thấy Kiều Cảnh Niên sử dụng hai tay rất điêu luyện không? Hình như cậu cũng giống vậy! Cái này thật sự không nhiều lắm."
Ôn Noãn không khỏi chú ý nhìn lại.
Thực vậy.
Kiều Cảnh Niên cũng giỏi cả tay trái và tay phải.
Ôn Noãn bất giác mỉm cười: “Chắc là vì cả hai đều chơi dương cầm.”
Bạch Vi đẩy cô một cái: "Thôi đi! Khả năng này rất thấp đấy, có liên quan gì đến chơi dương cầm chứ, chỉ có thể nói là trùng hợp."
Ôn Noãn ừm nhẹ một tiếng, ánh mắt rực cháy nhìn người đàn ông nho nhã trên màn hình.
Bạch Vi trêu chọc: “Nếu không phải đã chứng kiến chuyện tình của cậu và luật sư Hoắc, tớ xém chút còn tưởng rằng cậu đã yêu một ông già rồi.”
Ôn Noãn muốn bùng nổ.
Bạch Vi vội vàng chắp hai tay cầu xin tha thứ: "Ôi bà cô của tớ, chúng ta nên nghĩ xem phải mặc gì vào buổi họp lớp! Không thể thua kém so với con nhỏ Đinh Tranh kia được."
Ôn Noãn không có ý so sánh mình với người như Đinh Tranh, nhưng vào ngày đó Hoắc Minh sẽ có mặt, cô nghĩ mình không thể làm anh mất mặt.
Thế là Ôn Noãn chọn thêm hai đôi giày cao gót và tạo lại kiểu tóc mới cho mái tóc dài của mình.
Sau khi làm xong, Ôn Noãn cũng tự thấy rất đẹp.
Cô bắt taxi về nhà, nằm trên ghế sô pha gọi điện cho Hoắc Minh, đổ chuông hồi lâu, anh mới nhấc máy.
“Tối nay anh có về nhà không?”
Hoắc Minh cười nhẹ: "Tối qua làm thoải mái rồi, tối nay lại muốn nữa sao?"
Ôn Noãn đỏ mặt không thèm nói tiếp nữa.
Hoắc Minh đứng ở ban công tầng hai của biệt thự nhà họ Hoắc, ngón tay thon dài nhẹ nhàng chơi đùa với tấm rèm trắng, nhỏ giọng nói: “Một người bạn cũ của bố tôi từ Anh Quốc về, lát nữa sẽ đến đây, xem ra tối nay tôi không thể về được rồi."
Anh Quốc?
Thật khéo!
Kiều Cảnh Niên cũng từ Anh Quốc trở về.
Trong lòng Ôn Noãn mềm nhũn: “Vậy anh chiêu đãi người ta cho tốt.”
Hoắc Minh gật đầu, đang định nói thêm điều gì với cô, thì một giọng nói trong trẻo tao nhã từ phía sau vang lên: "Minh!"
Hoắc Minh quay người lại.
Phía sau anh là một người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi, lịch lãm và phong độ.
Hoắc Minh nói nhỏ tạm biệt với Ôn Noãn rồi cúp điện thoại.
Anh mỉm cười nhẹ: “Chú Kiều, đã lâu rồi không gặp.”
Người đó chính là Kiều Cảnh Niên, ông và Hoắc Chấn Đông đã là bạn bè nhiều năm, cùng chung chí hướng.
Lần này trở về, mặt ngoài là tổ chức buổi hòa nhạc, nhưng thực tế là đang âm thầm tìm kiếm con gái ruột của mình…