-
Chương 36-40
Chương 36: Quỳ xuống cầu xin! Ngài Cố, xin ngài đại nhân đại lượng!
Ánh mắt Ôn Noãn trống rỗng.
Ôn Noãn nhìn về phía người đàn ông mà cô đã từng yêu, cảm thấy rất xa lạ, thậm chí còn nghi ngờ rốt cuộc bản thân đã hiểu được hắn hay chưa?
Nếu không, sao hắn có thể tàn nhẫn đến thế!
Đến cả con gà dì Nguyễn còn không dám giết thì sao dám cầm dao? Rõ ràng là Cố Trường Khanh đã dùng lời lẽ để kích động bà ấy, tính kế bà ấy!
Ôn Noãn nhẹ nhàng nói: "Cố Trường Khanh, xem như tôi cầu xin anh, buông tha cho tôi có được không?"
Cố Trường Khanh định nói gì đó, Ôn Noãn nhẹ nhàng quỳ xuống trước mặt hắn... Lúc này Dì Nguyễn bỗng tỉnh lại, bà ấy phát ra âm thanh kỳ lạ, hình như định ngăn cản Ôn Noãn.
Ôn Noãn không chịu đứng lên, cô quỳ thẳng tắp.
Khóe mắt cô ngập tràn nước mắt như đã gột sạch con ngươi trong suốt, giọng nói run rẩy: "Ngài Cố, Tổng Giám đốc Cố, trước đây tôi còn trẻ không hiểu chuyện nên yêu đương với ngài, là tôi không biết nặng nhẹ dây dưa với ngài ... Bây giờ tôi cầu xin ngài nhìn lại trước đây tôi đã đối xử với ngài thế nào mà tha cho ba tôi, tha cho dì Nguyễn... tôi cầu xin ngài!"
Cô hèn mọn đến vậy khiến dì Nguyễn khóc thành tiếng.
Bà ấy tỉnh lại, khóc rống nói lời xin lỗi với Ôn Noãn, muốn kéo cô đứng dậy.
Làm sao có thể!
Làm sao có thể!
Ôn Noãn là hòn ngọc quý duy nhất của Bá Ngôn, làm sao có thể quỳ xuống trước tên súc sinh này?
Ôn Noãn không cử động, trong ánh mắt cô nhìn Cố Trường Khanh có sự quật cường... Cố Trường Khanh đã ở bên cô bốn năm, làm sao không hiểu được cô?
Tính tình Ôn Noãn dịu dàng, nhưng cô cũng rất bướng bỉnh. Cô đã từng yêu hắn đến sâu đậm, nhưng giờ đây lại quỳ xuống để xin rời xa hắn!
Cố Trường Khanh nghiến chặt răng, giận dữ trả lời: "Nếu anh không buông tha, Ôn Noãn em sẽ làm gì?"
Ôn Noãn nắm chặt ngón tay: "Anh không sợ tôi ở trước mặt nhà họ Hoắc vạch trần bộ mặt thật của anh sao?
“Thế em vạch trần đi.” Khuôn mặt Cố Trường Khanh vặn vẹo, hắn cười lạnh: “Em xem thử Cố Minh Châu có tha thứ cho anh hay không? Xem thử cả nhà em có thể nguyên vẹn trở ra hay không? Hay xem Hoắc Minh có giúp em hay không?
Nhắc đến Hoắc Minh, vết thương của Cố Trường Khanh càng đau.
Hắn đã trở nên cực kỳ hung ác, mãi đến bây giờ, Ôn Noãn mới nhìn thấu được bản chất thật sự của Cố Trường Khanh…
Cố Trường Khanh chịu đau đi tới, hắn kéo Ôn Noãn lại gần mình rồi vỗ nhẹ lên khuôn mặt của Ôn Noãn, giọng nói trầm thấp khàn khàn: "Hãy trở lại bên anh! Nếu không anh không dám đảm bảo sẽ làm ra điều gì! Ví dụ như khiến dì Nguyễn ngồi tù mười năm, tám năm vì tội cố ý tấn công gây thương tích, hoặc là khiến Ôn Bá Ngôn..."
Một cái tát vung thẳng vào mặt hắn!
Ôn Noãn tức giận đến mức cả người run rẩy: “Cố Trường Khanh, anh không phải con người!"
Một cánh tay mạnh mẽ nắm chặt tay cô!
Cố Trường Khanh dí sát vào mặt cô, lạnh lùng nói: “Hôm nay em mới biết hay sao? Lúc em thích anh cũng không nói như vậy! Khi em đỏ mặt chờ anh hôn cũng không có nói như vậy... Ôn Noãn, lúc đó em nói Cố Trường Khanh anh là người đàn ông tốt nhất trên đời, đã quên rồi sao? Có cần anh giúp em nhớ lại một chút không?”
Dì Nguyễn giãy dụa muốn liều mạng với hắn.
Cố Trường Khanh buông Ôn Noãn ra, hắn sai bảo vệ giữ chặt dì Nguyễn, đôi môi mỏng nói một câu lạnh như băng: “Báo cảnh sát, nói bà Nguyễn tấn công và cố ý gây thương tích cho tôi”
Ôn Noãn túm lấy tay hắn.
Cố Trường Khanh đẩy cô ra, hắn nhẹ nhàng liếm vết máu trên môi: "Ôn Noãn, em thật sự đã khiến anh tức giận!"
...
Ở xa xa, tiếng còi cảnh sát dần dần đến gần.
Khuôn mặt nhỏ bé của Ôn Noãn trở nên tái nhợt.
Cố Trường Khanh hắn đã thắng, hắn tầm thường, vô sỉ, hắn là tên súc sinh!
Ôn Noãn nhắm mắt lại rồi mở ra, nhẹ nhàng nói: "Xin anh đừng tức giận, tôi thay dì Nguyễn xin lỗi anh”
Cố Trường Khanh nhẹ nhàng ngồi xuống ghế sô pha, hắn vươn tay về phía Ôn Noãn,
Trên tay Ôn Noãn dính máu của Cố Trường Khanh, cô nhẹ nhàng... nhẹ nhàng nâng tay lên, chậm rãi đặt lên tay Cố Trường Khanh.
Chương 37: Tối mai đến biệt thự của anh nhé?
Trong miệng dì Nguyễn ngậm đầy máu lẫn nước mắt, ra sức giãy dụa!
“Ôn Noãn, con không được phép đi theo tên súc sinh đó!”
“Con muốn dì phải ăn nói với bố con như thế nào đây?”
Một loạt tiếng bước chân vang lên ngoài cửa, mấy người mặc đồng phục đi vào.
Dì Nguyễn ngẩn người một chút, sau đó bắt đầu điên cuồng gào thét: “Là tôi làm Cố Trường Khanh bị thương, mấy người bắt tôi đi! Mau bắt tôi lại đi… Tôi tình nguyện ngồi tù! Ngồi cả đời trong tù cũng được! Đừng động vào Ôn Noãn… Cố Trường Khanh tôi cầu xin cậu đừng động vào con bé!”
Dì Nguyễn ôm đầu quỳ rạp trên đất.
Bà ấy hận mình vô dụng, hận mình quá kích động, lại càng hận mình dễ dàng bị Cố Trường Khanh chọc giận, liên lụy tới Ôn Noãn.
Cảnh tượng này khiến cho đám người vừa tới vô cùng bất ngờ.
Bọn họ nhìn về phía Cố Trường Khanh: “Anh Cố, chuyện này…”
Cố Trường Khanh nhẹ nhàng cầm tay Ôn Noãn, cưỡng chế kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình, toàn thân Ôn Noãn đều đang run rẩy.
Hắn hơi không vui, cô sợ hắn tới vậy sao?
Nếu Ôn Noãn đã lo lắng thì đương nhiên hắn phải cho cô một chút ngon ngọt, vì vậy Cố Trường Khanh lấy khăn tay bịt lên bụng, hời hợt nói: “Vừa rồi quá hỗn loạn, có thể tôi đã bất cẩn tự làm mình bị thương, nhưng mà công ty chúng tôi cũng có camera giám sát, mặc dù hiện giờ đang có chút trục trặc nhưng sẽ được sửa chữa trong hai ngày tới, đến lúc đó tôi sẽ cung cấp đầy đủ toàn bộ video.”
Những người vừa tới cũng ngầm hiểu trong lòng không nói ra: Xích mích trong chuyện tình cảm mà thôi!
Bọn họ hỏi thêm vài câu rồi nhanh chóng rời đi.
Ôn Noãn vẫn còn đang run rẩy, cô biết hiện giờ dì Nguyễn chỉ là tạm thời không có vấn đề gì, video giám sát trong tay Cố Trường Khanh, hắn có thể khởi kiện dì Nguyễn bất cứ lúc nào!
Văn phòng rộng rãi như vậy mà lại yên tĩnh đến đáng sợ.
Sắc mặt Cố Trường Khanh trắng bệch như tờ giấy, hắn nghiêng đầu bảo thư ký chuẩn bị xe, sau đó lại nhẹ nhàng nắm lấy cằm Ôn Noãn: “Tối mai đến biệt thự của anh nhé?”
Ánh mắt Ôn Noãn đờ đẫn.
Cố Trường Khanh nhéo nhéo môi cô: “Đến lúc đó em hãy đánh dương cầm cho anh nghe!”
Ôn Noãn vẫn không trả lời, nhưng Cố Trường Khanh cũng không quan tâm, hắn chỉ cần cô ở bên cạnh hắn là được! Hắn tin, chỉ cần một thời gian là cô sẽ lại trở về dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời trước kia.
Tốt nhất là cô nên quên đi khoảng thời gian mập mờ không nên có giữa cô và tên Hoắc Minh kia!
Cố Trường Khanh bị thương khá nghiêm trọng, một đám thư ký và trợ lý vây xung quanh hắn, vội vàng rời đi.
……
Ôn Noãn dìu dì Nguyễn về nhà.
Dì Nguyễn vẫn còn đang hồn bay phách lạc, Ôn Noãn nhẹ nhàng nói: “Dì Nguyễn, dì mau đi tắm đi, con đi nấu cơm.”
Vừa dứt lời thì cánh tay cô đã bị nắm chặt.
Giọng dì Nguyễn vô cùng nghiêm nghị: “Ôn Noãn, dì không cho phép con đi gặp tên súc sinh kia!”
Ôn Noãn cụp mắt.
Không đi… Cô có thể làm gì chứ? Trơ mắt nhìn bố mình chịu khổ, nhìn dì Nguyễn ngồi tù ư?
Không, Ôn Noãn cô không thể lùi bước!
Ôn Noãn không định nói với dì Nguyễn, cô định giải quyết hết tất cả, đưa hai người đi, sau đó… sẽ là chuyện của cô và Cố Trường Khanh!
… Cố Trường Khanh, là chính anh đã ép tôi phải đi tới bước đường này!
Ôn Noãn nói dối dì Nguyễn, nói cô sẽ đi tìm luật sư Khương để suy nghĩ lại biện pháp khác, nếu vẫn không được thì đến tìm Bạch Vi xem có con đường nào để đi hay không. Thấy cô liên tục bảo đảm, dì Nguyễn mới yên tâm đôi chút.
Trong một bệnh viện tư nhân nào đó ở thành phố B.
Sau khi xử lý xong vết thương, Cố Trường Khanh được đưa vào phòng bệnh. Hắn thay một bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình, quanh eo quấn mấy vòng băng gạc trắng.
Dù vậy, hắn vẫn tiếp tục bàn chuyện công việc với trợ lý.
Hoắc Minh Châu tới.
Mắt cô ấy hồng hồng: “Cố Trường Khanh, là ai làm anh bị thương?”
Cố Trường Khanh không thể nói là mình bị thương do chính tính toán của mình được, lại càng không muốn để Hoắc Minh Châu nghe đến tên của Ôn Noãn, vậy nên hắn tùy tiện bịa ra một lý do, quả nhiên Hoắc Minh Châu lập tức tin tưởng không chút nghi ngờ, còn vô cùng đau lòng.
Sự lo lắng trong mắt cô ấy vô cùng chân thành, Cố Trường Khanh nhìn thấy, lại nhớ tới Ôn Noãn.
Trước đây Ôn Noãn cũng đã từng yêu thương hắn sâu sắc như vậy, thế nhưng ngày hôm nay, hắn đã bị thương tới mức này mà cô cũng không hề lo lắng cho hắn, càng không rơi lấy một giọt nước mắt nào.
Chương 38: Hoắc Minh sắp trở về.
Cố Trường Khanh liền cảm thấy có chút tẻ nhạt.
Hắn dựa người vào đầu giường, hưởng thụ được vợ chưa cưới phục vụ, cô ấy bưng cơm rót nước… Không hề thấy cô ấy có chút tính tình nào của một vị thiên kim!
Hoắc Minh Châu xinh đẹp, Cố Trường Khanh cũng không phải là người đàn ông để mình chịu uỷ khuất.
Hắn vẫy tay ra hiệu cho cấp dưới lui xuống, vây vợ chưa cưới dưới thân…
Hai má của Hoắc Minh Châu đỏ bừng, ngón tay thon dài chỉ vào ngực hắn, nhẹ nhàng nói: “Ngồi dậy nào! Anh còn đang bị thương mà!”
Ánh mắt của Cố Trường Khanh thâm thúy, mang theo tính chiếm hữu của người đàn ông.
Cô ấy kìm lòng không đặng mà run rẩy.
Không khí trong phòng bệnh nhanh chóng nóng lên, Cố Trường Khanh rất nhiệt tình, sau hai tiếng mới buông tha cho cô ấy. Mọi chuyện kết thúc, Hoắc Minh Châu xấu hổ nằm trong ngực hắn làm nũng: “Hôm nay anh làm sao thế?”
Cố Trường Khanh hơi lười biếng đáp: “Không có gì! Chỉ là anh muốn em.”
Hoắc Minh Châu hôn hắn một cái.
Cô ấy nằm nhích lại gần hắn, khẽ khàn nói: “Hai ngày nữa anh trai em sẽ quay về, em muốn anh ăn cơm cùng với gia đình em! Công ty của anh trai em có vài hạng mục phù hợp cho anh, đến lúc đó anh biểu hiện tốt một chút!”
Ánh mắt Cố Trường Khanh tối sầm.
Hoắc Minh Châu không muốn rời xa hắn, nhưng cô ấy biết Cố Trường Khanh không thích cô ấy quá dính người nên chỉ nằm bên cạnh một lúc liền rời đi.
Cô ấy ngồi vào xe nhà lưu động màu đen, nhịn không được gọi điện thoại cho Hoắc Minh.
Hôm nay Hoắc Minh có cuộc họp quan trọng nên khoá máy cả ngày, đúng lúc anh vừa mở máy.
Anh trả lời: “Minh Châu, có chuyện gì sao?”
Sau cuộc tình, đôi mắt Hoắc Minh Châu còn ươn ướt, ngón tay thon dài vẽ vòng tròn, đáng yêu nói: “Anh, em muốn anh giúp em.”
Hoắc Minh nới lỏng cà vạt: “Sao rồi? Ai bắt nạt em?”
Hoắc Minh Châu làm nũng: “Là Cố Trường Khanh bị thương! Em hỏi anh ấy là ai đã khiến anh ấy bị thương, anh ấy lại không chịu nói.”
Nghe thấy tên Cố Trường Khanh, Hoắc Minh không đáp lại.
Lúc này Hoắc Minh Châu lẩm bẩm: “Hôm nay quá nhiều chuyện xảy ra! Anh, hôm nay em gặp Khương Duệ, cậu ta nói bố của Ôn Noãn trong tù đã tự tử, nghe thật đáng thương.”
Tay Hoắc Minh đang nới lỏng cà vạt lập tức khựng lại.
Anh hỏi lại lần nữa: “Minh Châu, em đang nói cái gì?”
Hoắc Minh Châu không chút nghi ngờ, nói lại một lần nữa: “Chính là bạn gái của Khương Duệ, bố của cô ấy không phải là tội phạm kinh tế trong tù hay sao, ông ấy đã tự tử… Thật đáng thương!”
Hoắc Minh im lặng một lúc lâu, sau đó anh nói với Hoắc Minh Châu có việc nên cúp máy trước.
Hoắc Minh Châu hơi sốt ruột: “Anh, em vẫn chưa nói xong.”
“Lần sau bàn tiếp."
…
Hoắc Minh gọi điện thoại cho Ôn Noãn, nhưng không liên lạc được, cô vẫn luôn tắt máy.
Hoắc Minh dứt khoát gọi điện cho luật sư Khương.
Luật sư Khương liền kể lại tình hình cho anh, sau đó cười nói: “Hoắc Minh, đây chính là cơ hội tốt để làm anh hùng cứu mỹ nhân.”
Hoắc Minh cười gượng: “Lúc này ông còn chế nhạo tôi!”
Sau khi cúp máy, anh liền nhờ thư ký bên cạnh đặt trước chuyến bay ngay trong đêm đó, thư ký ngạc nhiên: “Luật sư Hoắc, ngày mai ngài có phiên toà thẩm vấn.”
Phiên toà thẩm vấn!
Bỗng nhiên Hoắc Minh bừng tỉnh lại… Vậy mà anh lại quên mất!
Anh bận rộn chuẩn bị vụ án này suốt một tháng, thành quả ngay trong ngày mai, bất kể thế nào anh cũng không thể đi được.
Hoắc Minh suy nghĩ, viết tờ giấy đưa cho thư ký Trương.
“Sáng mai cô bay đến thành phố B tìm cô Ôn, đây là số điện thoại của cô ấy, bảo cô ấy gọi điện cho tôi!”
Thư ký Trương từng gặp Ôn Noãn, cô ấy cười: “Cô Ôn rất xinh đẹp.”
Hoắc Minh liếc cô ấy một cái.
Thư ký Trương không dám nói gì nữa.
Thư ký Trương rời đi, Hoắc Minh tiếp tục kiếm tài liệu cho phiên toà thẩm vấn ngày mai, nhưng cứ cách một hai tiếng anh lại gọi một cuộc điện thoại cho Ôn Noãn, nhưng mãi đến khuya anh vẫn không liên lại được.
Rạng sáng, Hoắc Minh đặt vé cho chuyến bay cho buổi chiều ngày hôm sau…
Chương 39: Hoắc Minh sắp trở về (2)
Không như mong đợi, chuyến bay của thư ký Trương gặp trục trặc nên sẽ trì hoãn.
Cô ấy ngồi trong phòng chờ máy bay gọi điện thoại cho Hoắc Minh nhưng vì anh đang trong phiên toà thẩm vấn nên tắt mắt.
Mãi đến giữa trưa phiên tòa mới kết thúc, Hoắc Minh mở máy mới thấy tin tức của thư ký Trương, anh nhíu mày suy nghĩ.
Trợ lý bên đương sự Tổng Giám đốc Lâm bước tới, rất cung kính nói: “Luật sư Hoắc, Tổng Giám đốc Lâm mong ngài nể mặt cùng ăn với ngài ấy một bữa.”
Hoắc Minh cất điện thoại, cười qua loa: “Thay tôi cảm ơn Tổng Giám đốc Lâm của các anh! Bữa cơm này tôi không ăn cùng được, tôi có chuyện quan trọng phải quay về thành phố B để xử lý.”
Anh đang nói chuyện thì vị Tổng Giám đốc Lâm kia bước tới.
Một doanh nhân hơn bốn mươi tuổi với vẻ ngoài nho nhã đi tới bắt tay với Hoắc Minh, thân thiết nói: “Phong thái của cậu Hoắc Minh khi trong phòng thẩm vấn rất sáng suốt tài giỏi. Nếu hiện giờ cậu đã có việc quan trọng thì tôi không giữ cậu lại nữa, nhưng lần sau khi đến thành phố H thì cậu phải để tôi phục vụ chu đáo như một chủ nhà.”
“Chắc chắn rồi.” Hoắc Minh phong độ nhẹ nhàng.
Tổng Giám đốc Lâm rất coi trọng anh, tự mình lái xe đưa Hoắc Minh đến sân bay… Chuyến bay của thư ký Trương đến trễ nên cô ấy bay về chung chuyến với Hoắc Minh.
Trước khi máy bay cất cánh, Hoắc Minh lại gọi điện thoại cho Ôn Noãn.
Vẫn tắt máy!
Anh nhíu mày, đoán chắc đã xảy ra chuyện!
*
Ở thành phố B,
Ôn Noãn ở nhà cả ngày.
Cảm xúc của dì Nguyễn không ổn định, cô bầu bạn bên dì thật lâu.
Đến khi trời sập tối, cô dọn cơm ra cho dì Nguyễn ăn, lúc ăn cơm Ôn Noãn nhẹ nhàng nói: “Lát nữa con định đến gặp người bạn do Bạch Vi giới thiệu, hẳn sẽ có thể giúp đỡ.”
Dì Nguyễn nghi ngờ.
Ôn Noãn nắm chặt tay của bà: “Dì Nguyễn, con thật sự muốn đến gặp xem sao.”
Có lẽ Ôn Noãn che giấu quá tốt nên dì Nguyễn đã tin.
Cơm nước xong xuôi, Ôn Noãn trở về phòng đem một cái rương lớn ra, sau đó lấy một cuốn album ảnh ra khỏi đó, nhẹ nhàng lật xem, bên trong có một bức ảnh chụp bà Trương lúc còn trẻ.
Ôn Noãn nhẹ nhàng vuốt ve.
Mẹ cô qua đời khi cô mười tuổi, qua hơn một năm bố cô mới cưới dì Nguyễn. Ôn Noãn nhớ khi đó bố thường cãi nhau với dì Nguyễn, có một lần dì Nguyễn khóc rất nhiều, trách ông ấy tại sao đối xử con của người khác tốt như vậy nhưng không chịu sinh con của mình.
Lần đó Ôn Noãn mới biết mình không phải con ruột. Cô rất sợ hãi, sợ mình đột nhiên bị vứt bỏ, nên lúc ở cùng với bố và dì Nguyễn khi không cãi nhau, cô đã làm nũng nói muốn có em trai hoặc em gái.
Thế nhưng dì Nguyễn vẫn không mang thai!
Bà ấy yêu Ôn Bá Ngôn, nuôi Ôn Noãn khôn lớn, cũng đối xử tốt với cô. Một người phụ nữ như vậy thì sao Ôn Noãn có thể nhẫn tâm để bà ấy ngồi tù tám, mười năm được.
Một giọt nước mắt rơi xuống tấm ảnh, Ôn Noãn nhanh chóng lau đi.
Dì Nguyễn đứng ở cửa, nhìn thấy.
Ánh mắt bà ấy tối sầm lại, cố gắng giữ giọng dịu dàng nói: “Không phải con hẹn gặp người sao? Thu dọn sơ một chút rồi hẵng ra ngoài.”
Ôn Noãn khép sách lại, cất chúng thật kỹ.
Cô đứng dậy thay bộ quần áo, lúc chuẩn bị ra khỏi cửa lại nhịn không được ôm lấy dì Nguyễn.
Trong lòng dì Nguyễn cảm thấy bất an.
Nhưng lúc ngẩng mặt lên Ôn Noãn nở nụ cười dịu dàng, cô nói rằng Bạch Vi tìm được người rất có năng lực, hẳn Cố Trường Khanh sẽ phải e dè nên dì Nguyễn mới để cô đi.
Ôn Noãn nhẹ nhàng mở cửa ra, cô dựa vào cửa, tim đập loạn xạ hồi lâu.
—— Cô cứ bán mình như thế!
Bấy giờ bên ngoài đã là hoàng hôn, rạng hồng thiêu đốt bầu trời đến đỏ rực, lộng lẫy nhưng thê lương.
Ôn Noãn lẳng lặng nhìn thật lâu, quay người lên xe buýt.
Lúc đến biệt thự của Cố Trường Khanh đã là tám giờ tối. Cố Trường Khanh mặc một bộ vest ba mảnh, ngồi trên ghế sô pha uống rượu, đèn chùm pha lê phía trên tán xạ ra những ánh sáng lung linh càng làm nổi bật vẻ đẹp trên khuôn mặt ấy.
Nếu là trước đây, tim Ôn Noãn chắc chắn đập thình thịch, bây giờ cô chỉ cảm thấy chán ghét.
Cố Trường Khanh nói giọng u ám: “Em đã đi đâu? Anh gọi điện cho em suốt từ sáng giờ!”
Chương 40: Cố Trường Khanh, chúng ta không nên như vậy!
Ôn Noãn không lên tiếng.
Cố Trường Khanh im lặng nhìn cô một lúc, đứng dậy đặt ly rượu xuống: "Ăn cơm đi!"
Thái độ Ôn Noãn khá lạnh lùng: "Cố Trường Khanh, anh không cần phải thế."
Nghe cô nói vậy, Cố Trường Khanh lập tức cười khẽ.
Hắn bước đến trước mặt cô, bóp nhẹ chiếc cằm thon dài xinh đẹp của cô: "Cũng đúng! Quả thật chúng ta không nên như vậy, dù sao bây giờ em cũng xem anh như thú dữ!... Ôn Noãn, em hận anh đến vậy sao?"
Ôn Noãn đứng thẳng, cô không để mình rơi lệ.
Vì một kẻ như Cố Trường Khanh, không đáng.
Cô nhìn kỹ hắn, nhẹ giọng nói: "Tôi yêu anh hay hận anh cũng không thay đổi được điều gì."
"Vậy chi bằng yêu anh đi, ít nhất sẽ có lợi cho em hơn, phải vậy không?" Cố Trường Khanh xoa nhẹ khuôn mặt của cô, sau khi xoa lại có cảm giác thích thú không muốn buông tay.
Bên cạnh hắn có đàn bà, còn có cả một người vợ xinh đẹp chưa cưới.
Nhưng Ôn Noãn không giống vậy, cô là miếng thịt mà bốn năm qua hắn kiên nhẫn chưa ăn, bây giờ hắn muốn nuốt cô vào bụng, ăn sạch không nhả xương!
Cố Trường Khanh nhìn chăm chú vào khuôn mặt của Ôn Noãn, giọng nói quyến rũ: "Hay là bây giờ chúng ta bàn xong điều kiện, tối nay em ngủ lại đây một đêm?"
Tròng mắt của Ôn Noãn đỏ lên.
Cô rất bình tĩnh cất tiếng: "Tối nay tôi phải về nhà! Hơn nữa... Cố Trường Khanh, nếu anh muốn tôi ở bên cạnh anh, vậy thì phải chờ đến khi bố tôi và dì Nguyễn an toàn rời khỏi thành phố B, nếu không chúng ta không cần bàn thêm gì nữa."
Hôm nay tâm trạng của hắn thật sự rất tốt, đồng ý phá lệ: "Được! Nghe theo em! Chỉ cần em đồng ý ở bên cạnh anh, anh sẽ để cho chú Ôn và dì Nguyễn rời khỏi thành phố B! Anh sẽ trả lại đầy đủ mọi thứ của nhà họ Ôn!"
Ôn Noãn im lặng thở phào một hơi.
Bỗng nhiên, Cố Trường Khanh ôm ngang eo cô, đặt cằm lên vai cô, dịu dàng lên tiếng: "Anh đã mua cho em một căn biệt thự ở ngoại ô thành phố, có thời gian rảnh anh sẽ đến thăm em, có được không?"
Ôn Noãn vô cùng lạnh lùng, nhưng thái độ không còn bén nhọn như trước.
Cố Trường Khanh cố ý lấy lòng cô, áp vào sau vành tai mềm mại của cô, nói: "Chúng ta nên có một đứa con! Ôn Noãn, anh muốn một bé con ngoan ngoãn như em."
Ôn Noãn cực kỳ buồn nôn!
Có một chuyện Bạch Vi nói rất đúng, Cố Trường Khanh mắc chứng tâm thần phân liệt! Nếu không thì sao hắn làm đủ chuyện xấu, sau đó còn có thể giả vờ si tình đến vậy?
Ôn Noãn ghét hắn, vậy nên cơ thể vì kháng cự mà cứng nhắc.
Cố Trường Khanh sao lại không biết chứ?
Hắn cười nhạo một tiếng, cũng không quá để ý.
Dì sao thì người cũng đang ở trong tay hắn, để sau này từ từ săn sóc dạy bảo cũng được! Ôn Noãn rất ngây thơ, giống hệt một tờ giấy trắng, còn hắn muốn lắp kín cái tên Cố Trường Khanh lên tờ giấy trắng đó.
...
Ôn Noãn không ở lại lâu.
Lúc rời đi, Cố Trường Khanh tự mình đưa cô đến căn biệt thự.
Trong tay Ôn Noãn cầm chìa khóa của biệt thự.
"Ngày mai anh lập tức rút đơn kiện! Bố em và dì Nguyễn sẽ không bị sao cả!" Cố Trường Khanh cười khẽ: "Ôn Noãn, anh không muốn đợi quá lâu, đừng khiến anh thất vọng, em biết rồi chứ?"
Dưới ánh đèn trước biệt thự.
Khuôn mặt Ôn Noãn giống như tranh vẽ, cô nhẹ nhàng nói: "Cố Trường Khanh, tôi đã khiến anh thất vọng lần nào chưa?"
Nói xong, cô ngước mắt nhìn hắn.
Trong đôi mắt đã từng đong đầy dịu dàng thương yêu, nay chẳng còn niềm vui ngày xưa đó, chỉ toàn là sự oán giận.
Cố Trường Khanh không muốn nhìn kỹ.
Hắn định lái xe đưa Ôn Noãn về nhà, nhưng Ôn Noãn không đồng ý.
"Trời mưa rồi, không muốn để anh chăm sóc ân cần một lần ư?" Hắn muốn chọc cười cô.
Ôn Noãn cúi đầu cười nhạt: "Cố Trường Khanh, tôi đã từng nói, giữa hai ta không nên như vậy." Vừa dứt câu, cô lập tức đẩy hắn ra, tiến thẳng vào làn mưa phùn trong đêm đen.
Tay của Cố Trường Khanh trống rỗng.
Hắn nhìn bóng lưng tràn ngập vẻ cự tuyệt của Ôn Noãn... Bỗng nhiên, hắn có một dự cảm, bất kể hắn dùng thủ đoạn gì để giữ Ôn Noãn ở bên cạnh, trái tim của cô cũng không dành cho hắn.
Cố Trường Khanh cũng không nghĩ ngợi quá lâu.
Hắn chắc chắn, Ôn Noãn với hắn mà nói chỉ là đối tượng khơi dậy lòng chinh phục của đàn ông thôi, đến tận lúc này hắn chưa từng yêu cô.
Chưa bao giờ!
Ánh mắt Ôn Noãn trống rỗng.
Ôn Noãn nhìn về phía người đàn ông mà cô đã từng yêu, cảm thấy rất xa lạ, thậm chí còn nghi ngờ rốt cuộc bản thân đã hiểu được hắn hay chưa?
Nếu không, sao hắn có thể tàn nhẫn đến thế!
Đến cả con gà dì Nguyễn còn không dám giết thì sao dám cầm dao? Rõ ràng là Cố Trường Khanh đã dùng lời lẽ để kích động bà ấy, tính kế bà ấy!
Ôn Noãn nhẹ nhàng nói: "Cố Trường Khanh, xem như tôi cầu xin anh, buông tha cho tôi có được không?"
Cố Trường Khanh định nói gì đó, Ôn Noãn nhẹ nhàng quỳ xuống trước mặt hắn... Lúc này Dì Nguyễn bỗng tỉnh lại, bà ấy phát ra âm thanh kỳ lạ, hình như định ngăn cản Ôn Noãn.
Ôn Noãn không chịu đứng lên, cô quỳ thẳng tắp.
Khóe mắt cô ngập tràn nước mắt như đã gột sạch con ngươi trong suốt, giọng nói run rẩy: "Ngài Cố, Tổng Giám đốc Cố, trước đây tôi còn trẻ không hiểu chuyện nên yêu đương với ngài, là tôi không biết nặng nhẹ dây dưa với ngài ... Bây giờ tôi cầu xin ngài nhìn lại trước đây tôi đã đối xử với ngài thế nào mà tha cho ba tôi, tha cho dì Nguyễn... tôi cầu xin ngài!"
Cô hèn mọn đến vậy khiến dì Nguyễn khóc thành tiếng.
Bà ấy tỉnh lại, khóc rống nói lời xin lỗi với Ôn Noãn, muốn kéo cô đứng dậy.
Làm sao có thể!
Làm sao có thể!
Ôn Noãn là hòn ngọc quý duy nhất của Bá Ngôn, làm sao có thể quỳ xuống trước tên súc sinh này?
Ôn Noãn không cử động, trong ánh mắt cô nhìn Cố Trường Khanh có sự quật cường... Cố Trường Khanh đã ở bên cô bốn năm, làm sao không hiểu được cô?
Tính tình Ôn Noãn dịu dàng, nhưng cô cũng rất bướng bỉnh. Cô đã từng yêu hắn đến sâu đậm, nhưng giờ đây lại quỳ xuống để xin rời xa hắn!
Cố Trường Khanh nghiến chặt răng, giận dữ trả lời: "Nếu anh không buông tha, Ôn Noãn em sẽ làm gì?"
Ôn Noãn nắm chặt ngón tay: "Anh không sợ tôi ở trước mặt nhà họ Hoắc vạch trần bộ mặt thật của anh sao?
“Thế em vạch trần đi.” Khuôn mặt Cố Trường Khanh vặn vẹo, hắn cười lạnh: “Em xem thử Cố Minh Châu có tha thứ cho anh hay không? Xem thử cả nhà em có thể nguyên vẹn trở ra hay không? Hay xem Hoắc Minh có giúp em hay không?
Nhắc đến Hoắc Minh, vết thương của Cố Trường Khanh càng đau.
Hắn đã trở nên cực kỳ hung ác, mãi đến bây giờ, Ôn Noãn mới nhìn thấu được bản chất thật sự của Cố Trường Khanh…
Cố Trường Khanh chịu đau đi tới, hắn kéo Ôn Noãn lại gần mình rồi vỗ nhẹ lên khuôn mặt của Ôn Noãn, giọng nói trầm thấp khàn khàn: "Hãy trở lại bên anh! Nếu không anh không dám đảm bảo sẽ làm ra điều gì! Ví dụ như khiến dì Nguyễn ngồi tù mười năm, tám năm vì tội cố ý tấn công gây thương tích, hoặc là khiến Ôn Bá Ngôn..."
Một cái tát vung thẳng vào mặt hắn!
Ôn Noãn tức giận đến mức cả người run rẩy: “Cố Trường Khanh, anh không phải con người!"
Một cánh tay mạnh mẽ nắm chặt tay cô!
Cố Trường Khanh dí sát vào mặt cô, lạnh lùng nói: “Hôm nay em mới biết hay sao? Lúc em thích anh cũng không nói như vậy! Khi em đỏ mặt chờ anh hôn cũng không có nói như vậy... Ôn Noãn, lúc đó em nói Cố Trường Khanh anh là người đàn ông tốt nhất trên đời, đã quên rồi sao? Có cần anh giúp em nhớ lại một chút không?”
Dì Nguyễn giãy dụa muốn liều mạng với hắn.
Cố Trường Khanh buông Ôn Noãn ra, hắn sai bảo vệ giữ chặt dì Nguyễn, đôi môi mỏng nói một câu lạnh như băng: “Báo cảnh sát, nói bà Nguyễn tấn công và cố ý gây thương tích cho tôi”
Ôn Noãn túm lấy tay hắn.
Cố Trường Khanh đẩy cô ra, hắn nhẹ nhàng liếm vết máu trên môi: "Ôn Noãn, em thật sự đã khiến anh tức giận!"
...
Ở xa xa, tiếng còi cảnh sát dần dần đến gần.
Khuôn mặt nhỏ bé của Ôn Noãn trở nên tái nhợt.
Cố Trường Khanh hắn đã thắng, hắn tầm thường, vô sỉ, hắn là tên súc sinh!
Ôn Noãn nhắm mắt lại rồi mở ra, nhẹ nhàng nói: "Xin anh đừng tức giận, tôi thay dì Nguyễn xin lỗi anh”
Cố Trường Khanh nhẹ nhàng ngồi xuống ghế sô pha, hắn vươn tay về phía Ôn Noãn,
Trên tay Ôn Noãn dính máu của Cố Trường Khanh, cô nhẹ nhàng... nhẹ nhàng nâng tay lên, chậm rãi đặt lên tay Cố Trường Khanh.
Chương 37: Tối mai đến biệt thự của anh nhé?
Trong miệng dì Nguyễn ngậm đầy máu lẫn nước mắt, ra sức giãy dụa!
“Ôn Noãn, con không được phép đi theo tên súc sinh đó!”
“Con muốn dì phải ăn nói với bố con như thế nào đây?”
Một loạt tiếng bước chân vang lên ngoài cửa, mấy người mặc đồng phục đi vào.
Dì Nguyễn ngẩn người một chút, sau đó bắt đầu điên cuồng gào thét: “Là tôi làm Cố Trường Khanh bị thương, mấy người bắt tôi đi! Mau bắt tôi lại đi… Tôi tình nguyện ngồi tù! Ngồi cả đời trong tù cũng được! Đừng động vào Ôn Noãn… Cố Trường Khanh tôi cầu xin cậu đừng động vào con bé!”
Dì Nguyễn ôm đầu quỳ rạp trên đất.
Bà ấy hận mình vô dụng, hận mình quá kích động, lại càng hận mình dễ dàng bị Cố Trường Khanh chọc giận, liên lụy tới Ôn Noãn.
Cảnh tượng này khiến cho đám người vừa tới vô cùng bất ngờ.
Bọn họ nhìn về phía Cố Trường Khanh: “Anh Cố, chuyện này…”
Cố Trường Khanh nhẹ nhàng cầm tay Ôn Noãn, cưỡng chế kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình, toàn thân Ôn Noãn đều đang run rẩy.
Hắn hơi không vui, cô sợ hắn tới vậy sao?
Nếu Ôn Noãn đã lo lắng thì đương nhiên hắn phải cho cô một chút ngon ngọt, vì vậy Cố Trường Khanh lấy khăn tay bịt lên bụng, hời hợt nói: “Vừa rồi quá hỗn loạn, có thể tôi đã bất cẩn tự làm mình bị thương, nhưng mà công ty chúng tôi cũng có camera giám sát, mặc dù hiện giờ đang có chút trục trặc nhưng sẽ được sửa chữa trong hai ngày tới, đến lúc đó tôi sẽ cung cấp đầy đủ toàn bộ video.”
Những người vừa tới cũng ngầm hiểu trong lòng không nói ra: Xích mích trong chuyện tình cảm mà thôi!
Bọn họ hỏi thêm vài câu rồi nhanh chóng rời đi.
Ôn Noãn vẫn còn đang run rẩy, cô biết hiện giờ dì Nguyễn chỉ là tạm thời không có vấn đề gì, video giám sát trong tay Cố Trường Khanh, hắn có thể khởi kiện dì Nguyễn bất cứ lúc nào!
Văn phòng rộng rãi như vậy mà lại yên tĩnh đến đáng sợ.
Sắc mặt Cố Trường Khanh trắng bệch như tờ giấy, hắn nghiêng đầu bảo thư ký chuẩn bị xe, sau đó lại nhẹ nhàng nắm lấy cằm Ôn Noãn: “Tối mai đến biệt thự của anh nhé?”
Ánh mắt Ôn Noãn đờ đẫn.
Cố Trường Khanh nhéo nhéo môi cô: “Đến lúc đó em hãy đánh dương cầm cho anh nghe!”
Ôn Noãn vẫn không trả lời, nhưng Cố Trường Khanh cũng không quan tâm, hắn chỉ cần cô ở bên cạnh hắn là được! Hắn tin, chỉ cần một thời gian là cô sẽ lại trở về dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời trước kia.
Tốt nhất là cô nên quên đi khoảng thời gian mập mờ không nên có giữa cô và tên Hoắc Minh kia!
Cố Trường Khanh bị thương khá nghiêm trọng, một đám thư ký và trợ lý vây xung quanh hắn, vội vàng rời đi.
……
Ôn Noãn dìu dì Nguyễn về nhà.
Dì Nguyễn vẫn còn đang hồn bay phách lạc, Ôn Noãn nhẹ nhàng nói: “Dì Nguyễn, dì mau đi tắm đi, con đi nấu cơm.”
Vừa dứt lời thì cánh tay cô đã bị nắm chặt.
Giọng dì Nguyễn vô cùng nghiêm nghị: “Ôn Noãn, dì không cho phép con đi gặp tên súc sinh kia!”
Ôn Noãn cụp mắt.
Không đi… Cô có thể làm gì chứ? Trơ mắt nhìn bố mình chịu khổ, nhìn dì Nguyễn ngồi tù ư?
Không, Ôn Noãn cô không thể lùi bước!
Ôn Noãn không định nói với dì Nguyễn, cô định giải quyết hết tất cả, đưa hai người đi, sau đó… sẽ là chuyện của cô và Cố Trường Khanh!
… Cố Trường Khanh, là chính anh đã ép tôi phải đi tới bước đường này!
Ôn Noãn nói dối dì Nguyễn, nói cô sẽ đi tìm luật sư Khương để suy nghĩ lại biện pháp khác, nếu vẫn không được thì đến tìm Bạch Vi xem có con đường nào để đi hay không. Thấy cô liên tục bảo đảm, dì Nguyễn mới yên tâm đôi chút.
Trong một bệnh viện tư nhân nào đó ở thành phố B.
Sau khi xử lý xong vết thương, Cố Trường Khanh được đưa vào phòng bệnh. Hắn thay một bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình, quanh eo quấn mấy vòng băng gạc trắng.
Dù vậy, hắn vẫn tiếp tục bàn chuyện công việc với trợ lý.
Hoắc Minh Châu tới.
Mắt cô ấy hồng hồng: “Cố Trường Khanh, là ai làm anh bị thương?”
Cố Trường Khanh không thể nói là mình bị thương do chính tính toán của mình được, lại càng không muốn để Hoắc Minh Châu nghe đến tên của Ôn Noãn, vậy nên hắn tùy tiện bịa ra một lý do, quả nhiên Hoắc Minh Châu lập tức tin tưởng không chút nghi ngờ, còn vô cùng đau lòng.
Sự lo lắng trong mắt cô ấy vô cùng chân thành, Cố Trường Khanh nhìn thấy, lại nhớ tới Ôn Noãn.
Trước đây Ôn Noãn cũng đã từng yêu thương hắn sâu sắc như vậy, thế nhưng ngày hôm nay, hắn đã bị thương tới mức này mà cô cũng không hề lo lắng cho hắn, càng không rơi lấy một giọt nước mắt nào.
Chương 38: Hoắc Minh sắp trở về.
Cố Trường Khanh liền cảm thấy có chút tẻ nhạt.
Hắn dựa người vào đầu giường, hưởng thụ được vợ chưa cưới phục vụ, cô ấy bưng cơm rót nước… Không hề thấy cô ấy có chút tính tình nào của một vị thiên kim!
Hoắc Minh Châu xinh đẹp, Cố Trường Khanh cũng không phải là người đàn ông để mình chịu uỷ khuất.
Hắn vẫy tay ra hiệu cho cấp dưới lui xuống, vây vợ chưa cưới dưới thân…
Hai má của Hoắc Minh Châu đỏ bừng, ngón tay thon dài chỉ vào ngực hắn, nhẹ nhàng nói: “Ngồi dậy nào! Anh còn đang bị thương mà!”
Ánh mắt của Cố Trường Khanh thâm thúy, mang theo tính chiếm hữu của người đàn ông.
Cô ấy kìm lòng không đặng mà run rẩy.
Không khí trong phòng bệnh nhanh chóng nóng lên, Cố Trường Khanh rất nhiệt tình, sau hai tiếng mới buông tha cho cô ấy. Mọi chuyện kết thúc, Hoắc Minh Châu xấu hổ nằm trong ngực hắn làm nũng: “Hôm nay anh làm sao thế?”
Cố Trường Khanh hơi lười biếng đáp: “Không có gì! Chỉ là anh muốn em.”
Hoắc Minh Châu hôn hắn một cái.
Cô ấy nằm nhích lại gần hắn, khẽ khàn nói: “Hai ngày nữa anh trai em sẽ quay về, em muốn anh ăn cơm cùng với gia đình em! Công ty của anh trai em có vài hạng mục phù hợp cho anh, đến lúc đó anh biểu hiện tốt một chút!”
Ánh mắt Cố Trường Khanh tối sầm.
Hoắc Minh Châu không muốn rời xa hắn, nhưng cô ấy biết Cố Trường Khanh không thích cô ấy quá dính người nên chỉ nằm bên cạnh một lúc liền rời đi.
Cô ấy ngồi vào xe nhà lưu động màu đen, nhịn không được gọi điện thoại cho Hoắc Minh.
Hôm nay Hoắc Minh có cuộc họp quan trọng nên khoá máy cả ngày, đúng lúc anh vừa mở máy.
Anh trả lời: “Minh Châu, có chuyện gì sao?”
Sau cuộc tình, đôi mắt Hoắc Minh Châu còn ươn ướt, ngón tay thon dài vẽ vòng tròn, đáng yêu nói: “Anh, em muốn anh giúp em.”
Hoắc Minh nới lỏng cà vạt: “Sao rồi? Ai bắt nạt em?”
Hoắc Minh Châu làm nũng: “Là Cố Trường Khanh bị thương! Em hỏi anh ấy là ai đã khiến anh ấy bị thương, anh ấy lại không chịu nói.”
Nghe thấy tên Cố Trường Khanh, Hoắc Minh không đáp lại.
Lúc này Hoắc Minh Châu lẩm bẩm: “Hôm nay quá nhiều chuyện xảy ra! Anh, hôm nay em gặp Khương Duệ, cậu ta nói bố của Ôn Noãn trong tù đã tự tử, nghe thật đáng thương.”
Tay Hoắc Minh đang nới lỏng cà vạt lập tức khựng lại.
Anh hỏi lại lần nữa: “Minh Châu, em đang nói cái gì?”
Hoắc Minh Châu không chút nghi ngờ, nói lại một lần nữa: “Chính là bạn gái của Khương Duệ, bố của cô ấy không phải là tội phạm kinh tế trong tù hay sao, ông ấy đã tự tử… Thật đáng thương!”
Hoắc Minh im lặng một lúc lâu, sau đó anh nói với Hoắc Minh Châu có việc nên cúp máy trước.
Hoắc Minh Châu hơi sốt ruột: “Anh, em vẫn chưa nói xong.”
“Lần sau bàn tiếp."
…
Hoắc Minh gọi điện thoại cho Ôn Noãn, nhưng không liên lạc được, cô vẫn luôn tắt máy.
Hoắc Minh dứt khoát gọi điện cho luật sư Khương.
Luật sư Khương liền kể lại tình hình cho anh, sau đó cười nói: “Hoắc Minh, đây chính là cơ hội tốt để làm anh hùng cứu mỹ nhân.”
Hoắc Minh cười gượng: “Lúc này ông còn chế nhạo tôi!”
Sau khi cúp máy, anh liền nhờ thư ký bên cạnh đặt trước chuyến bay ngay trong đêm đó, thư ký ngạc nhiên: “Luật sư Hoắc, ngày mai ngài có phiên toà thẩm vấn.”
Phiên toà thẩm vấn!
Bỗng nhiên Hoắc Minh bừng tỉnh lại… Vậy mà anh lại quên mất!
Anh bận rộn chuẩn bị vụ án này suốt một tháng, thành quả ngay trong ngày mai, bất kể thế nào anh cũng không thể đi được.
Hoắc Minh suy nghĩ, viết tờ giấy đưa cho thư ký Trương.
“Sáng mai cô bay đến thành phố B tìm cô Ôn, đây là số điện thoại của cô ấy, bảo cô ấy gọi điện cho tôi!”
Thư ký Trương từng gặp Ôn Noãn, cô ấy cười: “Cô Ôn rất xinh đẹp.”
Hoắc Minh liếc cô ấy một cái.
Thư ký Trương không dám nói gì nữa.
Thư ký Trương rời đi, Hoắc Minh tiếp tục kiếm tài liệu cho phiên toà thẩm vấn ngày mai, nhưng cứ cách một hai tiếng anh lại gọi một cuộc điện thoại cho Ôn Noãn, nhưng mãi đến khuya anh vẫn không liên lại được.
Rạng sáng, Hoắc Minh đặt vé cho chuyến bay cho buổi chiều ngày hôm sau…
Chương 39: Hoắc Minh sắp trở về (2)
Không như mong đợi, chuyến bay của thư ký Trương gặp trục trặc nên sẽ trì hoãn.
Cô ấy ngồi trong phòng chờ máy bay gọi điện thoại cho Hoắc Minh nhưng vì anh đang trong phiên toà thẩm vấn nên tắt mắt.
Mãi đến giữa trưa phiên tòa mới kết thúc, Hoắc Minh mở máy mới thấy tin tức của thư ký Trương, anh nhíu mày suy nghĩ.
Trợ lý bên đương sự Tổng Giám đốc Lâm bước tới, rất cung kính nói: “Luật sư Hoắc, Tổng Giám đốc Lâm mong ngài nể mặt cùng ăn với ngài ấy một bữa.”
Hoắc Minh cất điện thoại, cười qua loa: “Thay tôi cảm ơn Tổng Giám đốc Lâm của các anh! Bữa cơm này tôi không ăn cùng được, tôi có chuyện quan trọng phải quay về thành phố B để xử lý.”
Anh đang nói chuyện thì vị Tổng Giám đốc Lâm kia bước tới.
Một doanh nhân hơn bốn mươi tuổi với vẻ ngoài nho nhã đi tới bắt tay với Hoắc Minh, thân thiết nói: “Phong thái của cậu Hoắc Minh khi trong phòng thẩm vấn rất sáng suốt tài giỏi. Nếu hiện giờ cậu đã có việc quan trọng thì tôi không giữ cậu lại nữa, nhưng lần sau khi đến thành phố H thì cậu phải để tôi phục vụ chu đáo như một chủ nhà.”
“Chắc chắn rồi.” Hoắc Minh phong độ nhẹ nhàng.
Tổng Giám đốc Lâm rất coi trọng anh, tự mình lái xe đưa Hoắc Minh đến sân bay… Chuyến bay của thư ký Trương đến trễ nên cô ấy bay về chung chuyến với Hoắc Minh.
Trước khi máy bay cất cánh, Hoắc Minh lại gọi điện thoại cho Ôn Noãn.
Vẫn tắt máy!
Anh nhíu mày, đoán chắc đã xảy ra chuyện!
*
Ở thành phố B,
Ôn Noãn ở nhà cả ngày.
Cảm xúc của dì Nguyễn không ổn định, cô bầu bạn bên dì thật lâu.
Đến khi trời sập tối, cô dọn cơm ra cho dì Nguyễn ăn, lúc ăn cơm Ôn Noãn nhẹ nhàng nói: “Lát nữa con định đến gặp người bạn do Bạch Vi giới thiệu, hẳn sẽ có thể giúp đỡ.”
Dì Nguyễn nghi ngờ.
Ôn Noãn nắm chặt tay của bà: “Dì Nguyễn, con thật sự muốn đến gặp xem sao.”
Có lẽ Ôn Noãn che giấu quá tốt nên dì Nguyễn đã tin.
Cơm nước xong xuôi, Ôn Noãn trở về phòng đem một cái rương lớn ra, sau đó lấy một cuốn album ảnh ra khỏi đó, nhẹ nhàng lật xem, bên trong có một bức ảnh chụp bà Trương lúc còn trẻ.
Ôn Noãn nhẹ nhàng vuốt ve.
Mẹ cô qua đời khi cô mười tuổi, qua hơn một năm bố cô mới cưới dì Nguyễn. Ôn Noãn nhớ khi đó bố thường cãi nhau với dì Nguyễn, có một lần dì Nguyễn khóc rất nhiều, trách ông ấy tại sao đối xử con của người khác tốt như vậy nhưng không chịu sinh con của mình.
Lần đó Ôn Noãn mới biết mình không phải con ruột. Cô rất sợ hãi, sợ mình đột nhiên bị vứt bỏ, nên lúc ở cùng với bố và dì Nguyễn khi không cãi nhau, cô đã làm nũng nói muốn có em trai hoặc em gái.
Thế nhưng dì Nguyễn vẫn không mang thai!
Bà ấy yêu Ôn Bá Ngôn, nuôi Ôn Noãn khôn lớn, cũng đối xử tốt với cô. Một người phụ nữ như vậy thì sao Ôn Noãn có thể nhẫn tâm để bà ấy ngồi tù tám, mười năm được.
Một giọt nước mắt rơi xuống tấm ảnh, Ôn Noãn nhanh chóng lau đi.
Dì Nguyễn đứng ở cửa, nhìn thấy.
Ánh mắt bà ấy tối sầm lại, cố gắng giữ giọng dịu dàng nói: “Không phải con hẹn gặp người sao? Thu dọn sơ một chút rồi hẵng ra ngoài.”
Ôn Noãn khép sách lại, cất chúng thật kỹ.
Cô đứng dậy thay bộ quần áo, lúc chuẩn bị ra khỏi cửa lại nhịn không được ôm lấy dì Nguyễn.
Trong lòng dì Nguyễn cảm thấy bất an.
Nhưng lúc ngẩng mặt lên Ôn Noãn nở nụ cười dịu dàng, cô nói rằng Bạch Vi tìm được người rất có năng lực, hẳn Cố Trường Khanh sẽ phải e dè nên dì Nguyễn mới để cô đi.
Ôn Noãn nhẹ nhàng mở cửa ra, cô dựa vào cửa, tim đập loạn xạ hồi lâu.
—— Cô cứ bán mình như thế!
Bấy giờ bên ngoài đã là hoàng hôn, rạng hồng thiêu đốt bầu trời đến đỏ rực, lộng lẫy nhưng thê lương.
Ôn Noãn lẳng lặng nhìn thật lâu, quay người lên xe buýt.
Lúc đến biệt thự của Cố Trường Khanh đã là tám giờ tối. Cố Trường Khanh mặc một bộ vest ba mảnh, ngồi trên ghế sô pha uống rượu, đèn chùm pha lê phía trên tán xạ ra những ánh sáng lung linh càng làm nổi bật vẻ đẹp trên khuôn mặt ấy.
Nếu là trước đây, tim Ôn Noãn chắc chắn đập thình thịch, bây giờ cô chỉ cảm thấy chán ghét.
Cố Trường Khanh nói giọng u ám: “Em đã đi đâu? Anh gọi điện cho em suốt từ sáng giờ!”
Chương 40: Cố Trường Khanh, chúng ta không nên như vậy!
Ôn Noãn không lên tiếng.
Cố Trường Khanh im lặng nhìn cô một lúc, đứng dậy đặt ly rượu xuống: "Ăn cơm đi!"
Thái độ Ôn Noãn khá lạnh lùng: "Cố Trường Khanh, anh không cần phải thế."
Nghe cô nói vậy, Cố Trường Khanh lập tức cười khẽ.
Hắn bước đến trước mặt cô, bóp nhẹ chiếc cằm thon dài xinh đẹp của cô: "Cũng đúng! Quả thật chúng ta không nên như vậy, dù sao bây giờ em cũng xem anh như thú dữ!... Ôn Noãn, em hận anh đến vậy sao?"
Ôn Noãn đứng thẳng, cô không để mình rơi lệ.
Vì một kẻ như Cố Trường Khanh, không đáng.
Cô nhìn kỹ hắn, nhẹ giọng nói: "Tôi yêu anh hay hận anh cũng không thay đổi được điều gì."
"Vậy chi bằng yêu anh đi, ít nhất sẽ có lợi cho em hơn, phải vậy không?" Cố Trường Khanh xoa nhẹ khuôn mặt của cô, sau khi xoa lại có cảm giác thích thú không muốn buông tay.
Bên cạnh hắn có đàn bà, còn có cả một người vợ xinh đẹp chưa cưới.
Nhưng Ôn Noãn không giống vậy, cô là miếng thịt mà bốn năm qua hắn kiên nhẫn chưa ăn, bây giờ hắn muốn nuốt cô vào bụng, ăn sạch không nhả xương!
Cố Trường Khanh nhìn chăm chú vào khuôn mặt của Ôn Noãn, giọng nói quyến rũ: "Hay là bây giờ chúng ta bàn xong điều kiện, tối nay em ngủ lại đây một đêm?"
Tròng mắt của Ôn Noãn đỏ lên.
Cô rất bình tĩnh cất tiếng: "Tối nay tôi phải về nhà! Hơn nữa... Cố Trường Khanh, nếu anh muốn tôi ở bên cạnh anh, vậy thì phải chờ đến khi bố tôi và dì Nguyễn an toàn rời khỏi thành phố B, nếu không chúng ta không cần bàn thêm gì nữa."
Hôm nay tâm trạng của hắn thật sự rất tốt, đồng ý phá lệ: "Được! Nghe theo em! Chỉ cần em đồng ý ở bên cạnh anh, anh sẽ để cho chú Ôn và dì Nguyễn rời khỏi thành phố B! Anh sẽ trả lại đầy đủ mọi thứ của nhà họ Ôn!"
Ôn Noãn im lặng thở phào một hơi.
Bỗng nhiên, Cố Trường Khanh ôm ngang eo cô, đặt cằm lên vai cô, dịu dàng lên tiếng: "Anh đã mua cho em một căn biệt thự ở ngoại ô thành phố, có thời gian rảnh anh sẽ đến thăm em, có được không?"
Ôn Noãn vô cùng lạnh lùng, nhưng thái độ không còn bén nhọn như trước.
Cố Trường Khanh cố ý lấy lòng cô, áp vào sau vành tai mềm mại của cô, nói: "Chúng ta nên có một đứa con! Ôn Noãn, anh muốn một bé con ngoan ngoãn như em."
Ôn Noãn cực kỳ buồn nôn!
Có một chuyện Bạch Vi nói rất đúng, Cố Trường Khanh mắc chứng tâm thần phân liệt! Nếu không thì sao hắn làm đủ chuyện xấu, sau đó còn có thể giả vờ si tình đến vậy?
Ôn Noãn ghét hắn, vậy nên cơ thể vì kháng cự mà cứng nhắc.
Cố Trường Khanh sao lại không biết chứ?
Hắn cười nhạo một tiếng, cũng không quá để ý.
Dì sao thì người cũng đang ở trong tay hắn, để sau này từ từ săn sóc dạy bảo cũng được! Ôn Noãn rất ngây thơ, giống hệt một tờ giấy trắng, còn hắn muốn lắp kín cái tên Cố Trường Khanh lên tờ giấy trắng đó.
...
Ôn Noãn không ở lại lâu.
Lúc rời đi, Cố Trường Khanh tự mình đưa cô đến căn biệt thự.
Trong tay Ôn Noãn cầm chìa khóa của biệt thự.
"Ngày mai anh lập tức rút đơn kiện! Bố em và dì Nguyễn sẽ không bị sao cả!" Cố Trường Khanh cười khẽ: "Ôn Noãn, anh không muốn đợi quá lâu, đừng khiến anh thất vọng, em biết rồi chứ?"
Dưới ánh đèn trước biệt thự.
Khuôn mặt Ôn Noãn giống như tranh vẽ, cô nhẹ nhàng nói: "Cố Trường Khanh, tôi đã khiến anh thất vọng lần nào chưa?"
Nói xong, cô ngước mắt nhìn hắn.
Trong đôi mắt đã từng đong đầy dịu dàng thương yêu, nay chẳng còn niềm vui ngày xưa đó, chỉ toàn là sự oán giận.
Cố Trường Khanh không muốn nhìn kỹ.
Hắn định lái xe đưa Ôn Noãn về nhà, nhưng Ôn Noãn không đồng ý.
"Trời mưa rồi, không muốn để anh chăm sóc ân cần một lần ư?" Hắn muốn chọc cười cô.
Ôn Noãn cúi đầu cười nhạt: "Cố Trường Khanh, tôi đã từng nói, giữa hai ta không nên như vậy." Vừa dứt câu, cô lập tức đẩy hắn ra, tiến thẳng vào làn mưa phùn trong đêm đen.
Tay của Cố Trường Khanh trống rỗng.
Hắn nhìn bóng lưng tràn ngập vẻ cự tuyệt của Ôn Noãn... Bỗng nhiên, hắn có một dự cảm, bất kể hắn dùng thủ đoạn gì để giữ Ôn Noãn ở bên cạnh, trái tim của cô cũng không dành cho hắn.
Cố Trường Khanh cũng không nghĩ ngợi quá lâu.
Hắn chắc chắn, Ôn Noãn với hắn mà nói chỉ là đối tượng khơi dậy lòng chinh phục của đàn ông thôi, đến tận lúc này hắn chưa từng yêu cô.
Chưa bao giờ!