-
Chương 616-620
Chương 616 Lục Thước không chịu nói chuyện.
Trên bức thư trắng tinh có viết mấy chữ.
Gửi Minh Châu.
Minh Châu lập tức mở ra, bên trong chỉ có một tờ giấy, lời bên trên cũng rất ngắn gọn.
“Minh Châu, đừng đợi anh nữa.
Gặp được người đàn ông tốt, thì cứ nắm lấy hạnh phúc đi!”
Bức thư rơi xuống từ tay cô.
Minh Châu gục đầu xuống, không nhặt lên, mà nước mắt rơi không ngừng.
Mãi đến hiện tại, cô cũng không biết có phải bản thân đang đợi Lục Khiêm hay không, đợi ông ấy khỏi bệnh, đợi ông ấy nói với cô tha thứ cho chủ Lục đi, chúng ta bắt đầu lại từ đầu, sau này mỗi ngày chủ Lục sẽ rèn luyện thân thể thật tốt, sẽ khiến Minh Châu hạnh phúc.
Cô vẫn chưa suy nghĩ rõ ràng.
Ông nói, đừng đợi ông nữa.
Ai đang đợi ông?
Cô căn bản không đợi ông, cô chỉ là đến, đợi ông cùng đi kiểm tra thai sản.
Cô chỉ là nghĩ, để ông đặt tên cho đứa nhỏ này.
Cô chỉ là nghĩ, bởi vì cô, ông có phải nên dũng cảm sống tiếp không.
Kết quả, ông lại thêm một lần không cần cô nữa.
Đời người có rất nhiều lựa chọn, trước chuyện tốt chuyện xấu, ông cũng đều không lựa chọn bên cạnh cô... Minh Châu nghĩ, nếu là lúc cô mười tám thì có lẽ sẽ bất chấp mọi thứ chạy đến trước mặt ông, tìm ông khắp chân trời góc bể.
Nhưng cô đã hơn ba mươi rồi.
Cô có nỗi bận tâm, có đứa nhỏ trong bùng.
Ông nói không cần thì không cần.
Nói về nhẫn tâm, ai có thể qua được ông Lục chứ...
Lão Triệu cảm thấy không đúng, đến nhìn thì ngây người: “Cô chủ, sao cô khóc vậy?”
Minh Châu lau nước mắt.
Cô nói: “Không khóc! Gió thổi vào mắt thôi!”
Lão Triệu trừng mắt, nhìn thấy bức thư kia, ông ấy chợt nhặt lên.
Minh Châu chậm rãi nhận lấy, sau đó từ từ xé nát, cô vừa khóc vừa cười: “Chú Triệu, sau này cứ xem như người này không tồn tại đi."
Cô biết bệnh của ông.
Có thể không khỏe lại được.
Có thể sẽ chết.
Nhưng quyết định của ông ấy, có lẽ là, đến lần gặp mặt cuối cùng cũng không để cô thấy.
đi!"
Lục Khiêm, ông đúng thực tàn nhẫn...
Minh Châu nghẹn ngào: “Chú Triệu, đi khám thai sản với tôi
Lão Triệu chợt run lên, im lặng dìu cô rời đi.
Sau này, chuyện này không ai nhắc đến nữa.
Tiếp sau đó, Hoắc Minh từng đi kiểm tra, đêm đó bệnh tình Lục Khiêm chuyển biến xấu... Thư ký Liễu liên lạc với bác sĩ bên Thụy Sĩ, đưa người đi ngay trong đêm.
Chỉ để lại một bức thư cho Minh Châu.
Lúc Lục Khiêm đi, là rời đi không mang theo hy vọng gì.
Lần gặp mặt cuối cùng, ông không muốn để Minh Châu nhìn thấy.
Lục Khiêm, biến mất khỏi nhà họ Hoắc, biến mất khỏi thành phố B.
Gần như tất cả mọi người đều mau chóng quên đi, từng có một người như vậy.
Chỉ có Thước Thước nói mở lúc ngủ, sẽ gọi bố.
Kể từ hôm đó, Minh Châu không gọi đến số của Lục Khiêm, cũng không liên lạc với thư ký Liễu, cô thực sự xem như người đó không tồn tại...
Thu đi đông đến.
Đêm ba mươi, cả nhà họ Hoắc đều ở nhà lớn.
Trong nhà đông con nít, ồn ào náo nhiệt.
Tuu Minh Châu khẽ cười, nhưng dù sao trông cũng cô đơn, Ôn Noãn càm thầy buồn nhất.
Hoắc Minh ôm vai cô.
Im lặng an ủi.
Hoắc Chấn Đông gọi mấy đứa nhỏ đến, lần lượt cho tiền mừng tuổi, bao lì xì nào cũng phình dày.
Tiểu Sùng Quang là nhiều nhất.
Hoắc Chấn Đông xoa đầu cậu bé, yêu thương nói: “Sùng Quang biểu hiện tốt nhất, là tấm gương cho em trai em gái.”
Tiểu Hoắc Tây vểnh miệng nói: “Cháu cũng làm tốt! Cháu còn giúp Doãn Tây thay tã nữa!”
Tiểu Doãn Tư ra sức gật đầu.
Hoắc Chấn Đông lại cho Tiểu Hoắc Tây một bao lì xì.
“Vốn dĩ là ông nội định lén cho cháu đấy.”
Tiểu Hoắc Tây vui vẻ cầm lấy.
Chỉ có Lục Thước ngồi ở hành lang, im lặng nhìn bên ngoài...
Đêm giao thừa tuyết rơi.
Cậu bé đang đợi một người.
Cậu bé đang đợi ông cậu của mình.
Giống như năm trước vậy, đêm giao thừa bỗng đạp lên tuyết đi đến, ôm lấy cậu bé hôn một cái rồi nói: “Cậu nhóc ngốc”, sau đó lại cho cậu bé một bao lì xì dày.
Nhưng năm nay, cậu bé đợi rất lâu, cũng không thể đợi được ông cậu.
nữa.
Có người nói, ông cậu chết rồi.
Cũng có người nói, ông cậu không cần mẹ và em gái cậu
Lông mi của Lục Thước cũng dính tuyết.
Cậu ngồi đó bất động.
Thân thể cậu cứng đờ, nhưng trong lòng, người đàn ông kia ôm lấy cậu ngồi bên lò sửa, chơi xếp gỗ với cậu bé, kể chuyện xưa cho cậu bé.
Trong phòng khách thiếu mất một người.
Minh Châu nhìn con trai từ xa, cô biết cậu bé đang nghĩ gì.
Cô muốn đi qua.
Hoắc Minh vỗ nhẹ cánh tay cô, khẽ nói: “Để anh đi!”
Minh Châu ừ một tiếng, khóe mắt phiếm hồng.
Hoắc Minh dịu dàng nói: “Sắp qua năm mới rồi, không được khóc, không may mắn, có biết không?”
Anh bảo Ôn Noãn ở cùng Minh Châu.
Hoắc Minh đi đến hành lang, Tiểu Lục Thước ôm lấy thân thể nhỏ bé, nhìn cảnh tuyết bên ngoài.
Mông lung nghĩ ngợi, cậu bé nghĩ có thể nhìn thấy ông cậu.
Hoắc Minh ngồi bên cạnh cậu bé.
Anh ôm cậu bé vào lòng, dùng thân thể sưởi ấm cho cậu bé, rồi cúi đầu hỏi: “Đang nhớ bố sao?"
Lục Thước không chịu nói chuyện.
Lục Khiêm rời đi, khiến linh hồn cậu bé bị tổn thương. Cậu bé vốn dĩ là đứa nhỏ hướng nội, bây giờ lại càng không thích nói chuyện.
Một lúc lâu sau, anh mới nói một câu.
“Nghe nói, ông ấy dẫn theo Manh Manh”
Hoắc Minh xoa đầu cậu nhóc.
Chương 617 Ánh mắt Hoắc Minh nặng trĩu.
Anh không nói với cậu bé, Manh Manh cũng chính là Lục Huân, ỏe biệt thự bị người làm ngược đãi nên Lục Khiêm mới dẫn đi.
Lục Thước nhìn chằm chằm vào đêm tuyết.
Cậu khẽ hỏi: “Ông cậu vẫn còn sao?”
Giọng Hoắc Minh cũng đã khàn: “Còn! Ông ấy vẫn còn!”
Lục Thước lầm bầm: “Tại sao ông ấy không về thăm cháu, không về thăm mẹ, buổi tối có khi mẹ sẽ khóc.
Hoắc Minh hôn cậu bé.
Anh xoa đầu cậu nhóc: “Vậy Thước Thước của chúng ta phải mau mau lớn lên nhé, có thể để mẹ dựa vào”
Lục Thước gật đầu.
Hoắc Minh lại nói: “Muốn quà năm mới gì nào!”
Lục thước nghĩ một lúc lâu, khẽ nói: “Có thể gọi cháu là cậu nhóc ngốc không?
Hốc mắt Hoắc Minh nóng rực.
Tính cách anh rất mạnh mẽ, rất ít khi rơi lệ, nhưng lúc này lại không kiềm được.
“Cậu nhóc ngốc!”
Lục Thước khẽ cười, nụ cười nhạt có chút bướng bỉnh...
Cậu nhóc theo Hoắc Minh quay lại phòng khách, vẫn ồn ào náo nhiệt, mọi người đều ăn ý không nhắc đến người kia...
Buổi tối tuyết rơi, Hoắc Minh và Ôn Noãn ngủ lại.
Ôn Noãn lăn qua lăn lại không ngủ được.
Bốn tháng nay, cô bay đến Thụy Sĩ cũng sáu bảy lần.
Lục Khiêm rất không ổn!
Ôn Noãn trước giờ chưa từng nhắc đến trước mặt người nhà họ Hoắc, kể cả Hoắc Minh cũng nói rất ít... Co không thể diễn tả được.
Hoắc Minh xoa mặt cô.
“Không ngủ được?"
Ôn Noãn trong đêm tối nhìn chăm chú chồng mình, khẽ t một tiếng.
Hoắc Minh im lặng một lúc.
Anh khẽ lên tiếng: “Ba có một người bạn có con trai, cũng ly hôn, có ý với Minh Châu, người cũng không tệ, suy nghĩ của bố là đợi sinh con xong lớn một chút, thì để bọn họ gặp mặt, có lẽ có thể thành công.”
Hoắc Minh nghĩ, chuyện này nên nói với Ôn Noãn.
Ôn Noãn cũng rõ ý của anh.
Cô khẽ tựa vào vai anh, khẽ nói: “Đến lúc đó xem ý của Minh Châu đi!”
Hoắc Minh vuốt tóc cô.
Anh thì thầm: “Nếu không hợp thì cứ độc thân thôi, cũng không phải không nuôi được.
Ôn Noãn nhắm mắt.
Qua một lúc cô lại mở mắt, cô nói: “Hoắc Minh... Em cứ cảm thấy bất an, như thể tối nay có chuyện gì xảy ra vậy! Anh đừng ngủ, nhỡ đâu có chuyện.
Hoắc Minh đều nghe theo cô.
Bọn họ cứ nằm đó, cùng nhau nói mấy chuyện giữa vợ chồng.
Bên kia, Minh Châu ôm Tiểu Thước Thước.
Gần đến ngày sinh, ban đêm cô cũng không ngủ được, mất ngủ cả đêm.
Cô khẽ xoa bùng.
Nửa tháng nữa sẽ đến ngày sinh rồi, tên của đứa nhỏ này vẫn chứa đặt nữa.
Ngay lúc này, Tiểu Thước Thước lại nói mớ.
Cậu bé gọi bố.
Minh Châu vuốt ve mặt cậu bé, cô rất đau lòng... Nhưng cô cũng không biết giải thích thế nào.
Bụng dưới đau quặn từng cơn.
Ra giường đột nhiên ẩm ướt.
Vỡ nước ối rồi.
Cô đau đớn không nói nên lời, ôm bụng cả một lúc cũng không thẳng lưng được, Tiểu Thước Thước tỉnh lại, thấy mẹ ôm bụng, trán đầy mồ hôi.
Em gái sắp sinh ra rồi.
Thước Thước vội bò xuống giường, bịch bịch chạy đến gõ cửa phòng đối diện.
“Cậu ơi, mẹ sắp sinh rồi.”
Hoắc Minh đang nói chuyện với Ôn Noãn, lập tức xốc chăn. Quần áo cũng chưa kịp mặc đã chạy qua.
Ôn Noãn đi theo phía sau.
Quả nhiên là sinh trước ngày dự sinh.
Hoắc Minh đã có kinh nghiệm, anh mặc áo lông cho em gái, nói với Ôn Noãn: “Anh ôm em ấy xuống! Em gọi bố mẹ dậy, bây giờ đưa Minh Châu đi bệnh viện, để lại người lo cho đám nhỏ trong nhà.
Ôn Noãn gật đầu.
Hai phút sau, nhà họ Hoắc sáng đèn.
Ngày đầu năm mới, nhà họ Hoắc lại sắp có thêm đứa nhỏ.
Hoắc Minh lái xe, Hoắc Chấn Đông ở bên cạnh chỉ huy.
Ôn Noãn ôm Minh Châu, bên cạnh còn có Thước Thước, cậu nhóc kiên trì muốn đi theo.
Minh Châu đau đến chảy cả mồ hôi lạnh.
Cả người cô ấy đầy mồ hôi, ôm lấy Ôn Noãn, mơ màng gọi chị dâu...
Ôn Noãn khẽ xoa bụng cô, không ngừng an ủi: “Đến bệnh viện là tốt thôi.”
Phía trước, Hoắc Minh tập trung lái xe.
Đêm tuyết, đường truyền, anh không dám sơ suất gì.
Anh đích thân lái xe, là vì anh không yên tâm giao mạng của em gái, và cả đứa nhỏ trong bụng em ấy cho người khác...
Nửa tiếng sau...
Chiếc Bentley đen dừng trước bệnh viện, xe cấp cứu lập tức đẩy đến, lập tức đưa đến phòng sinh.
Minh Châu đau đến mức hôn mê.
Trong lúc mơ màng, cô quên đi mọi thứ, thì thầm gọi cái tên khiến cô đau lòng kia.
Lục Khiêm.
Hoắc Minh ngây người.
Sau đó anh cúi đầu hôn lên trán em gái, khàn giọng nói: “Anh gọi điện thoại cho ông ấy.
“Đừng!”
Minh Châu lắc đầu.
Mồ hôi chảy từ trên trán xuống, rất chật vật, cô ấy khóc nói: “Anh, đừng gọi điện cho ông ấy!”
Ánh mắt Hoắc Minh nặng trĩu.
Anh nắm tay em gái, lẩm bẩm: "Được! Anh không gọi điện thoại!”
Bốn phía phòng sinh đều trắng bệch, chỉ có ánh đèn trắng phía trên sáng chói mắt.
Trong cơn đau đớn không thể chịu đựng được, Minh Châu nhìn lên ánh đèn.
Nước mắt trượt xuống theo khóe mắt, ở dưới ánh đèn phản chiếu ra ánh sáng...
Lục Khiêm, Lục Khiêm.
Chương 618 Thật sự rất muốn...
Trong lòng cô thầm niệm cái tên này, không phải cô không muốn nghe thấy giọng nói của ông, không phải cô không muốn nghe ông gọi mình một tiếng Minh Châu vào thời điểm như vậy, nhưng cô rất sợ hãi!
Cô sợ rằng khi gọi điện thoại sẽ có người khác trả lời, hoặc là thậm chí ngay cả nói chuyện ông cũng không thể.
Cô rất nhớ ông, cũng rất hận ông...
Lục Khiêm,
Thật sự rất hận ông!
Ông có biết Thước Thước đang nghĩ đến ông không?
Ông có biết hôm đó tôi tìm ông đi khám thai, tâm trạng háo hức biết bao nhiêu không?
Ông làm sao mà biết được.
Ông chẳng biết cái gì cả...
Từng cơn đau cứ ập đến, sau đó, cô choáng váng đến mức không còn sức lực để nhớ nhung hay hận thù ông, cô chỉ cảm thấy được đứa bé bên trong đang nóng lòng được đến thế giới này.
Một tiếng khóc nỉ non.
Ngày đầu tiên của năm mới, nhà họ Hoắc nghênh đón sinh mệnh mới chào đời.
Lục U, ra đời lúc ba giờ sáng.
Cái tên là do Hoắc Minh đặt
Thụy Sĩ.
Kiến trúc cổ kính, khung cửa sổ gỗ màu xanh nhạt.
Nơi này quanh năm tuyết đọng, cho nên được ở trong căn phòng ấm áp, uống một ly ca cao nóng và ngắm nhìn thế giới trắng xóa bên ngoài, khiến con người ta có những suy nghĩ khác.
Nhưng nếu quanh năm bị nhốt trong phòng, kể cả khung cảnh có đẹp hơn nữa cũng trở nên nhàm chán.
Lục Khiêm đứng bên cửa sổ, mặc quần áo bệnh nhân trống rỗng, khuôn mặt lạnh lùng cực kỳ gầy gò.
Bác sĩ gần như bỏ cuộc.
Nhưng ông vẫn ngoan cường sống sót, đã sống lâu hơn dự kiến hai tháng.
Thư ký Liễu đứng ở phía sau, trong tay cầm một ly nước lọc và thuốc.
Giọng anh ta rất nhẹ nhàng: "Đến giờ uống thuốc rồi!”
Lục Khiêm lại dường như không nghe thấy.
Ông lặng lẽ nhìn trận bão tuyết bên ngoài, thì thầm: "Hôm nay là năm mới! Trong nước chắc hẳn rất náo nhiệt!”
Mũi thư ký Liễu cay cay.
Anh ta lấy lại tinh thần, cười nói: "Đúng vậy, nếu như ngày xưa nhất định nhà họ Lục đã treo thật nhiều đèn lồng đỏ, bà cụ chắc chắn sẽ chiên thật nhiều thịt viên vàng óng ánh giòn tan, là món ngài thích ăn nhất.
Lục Khiêm khế lẩm bẩm: "Cũng là món cô ấy thích ăn nhất!”
Thư ký Liễu không trả lời được, sau một lúc lâu anh ta cẩn thận nói: "Nếu không thì gọi điện thoại cho cô cả xem sao, hỏi thăm một chút, tính toán ngày tháng cũng đến lúc sinh rồi phải không?"
Lục Khiêm khế sờ điện thoại trong túi áo.
Ông do dự cả một ngày vẫn không gọi điện thoại, ông thà như đã chết trong lòng cô còn hơn.
“Vẫn là không nên!”
Cần gì phải cho cô hy vọng cơ chứ...
Thư ký Liễu rất khổ sở, tiến lên khuyên: "Uống thuốc đi! Uống thuốc xong nên ngủ một giấc! Tôi đã đặt bánh gạo cho ông rồi, tìm suốt mấy cửa hàng mới tìm được, thức dậy thì ăn thử một miếng.
Lục Khiêm uống thuốc.
Ông nằm thẳng trên giường, y tá đi vào giúp ông nối các dụng cụ y tế.
Ông nghiêng đầu nhìn chăm chú vào những ống dẫn kia.
Điện thoại cầm trong tay, càng ngày càng lỏng lẻo hơn.
Lục Khiêm hiếm khi ngủ được, ông mơ một giấc mộng, mơ thấy Minh Châu.
Mơ thấy bệnh viện.
Đó là thời điểm Ôn Noãn sinh Hoắc Tây, ông mơ thấy mình còn khỏe mạnh, mơ thấy Minh Châu vẫn còn non nớt.
Phong thái và cử chỉ của cô cực kỳ giống Hoắc Tây.
Cô sẽ chăm chú nhìn ông, gọi ông là chủ Lục, cẩn thận nhìn lén ông.
Người trong giấc mơ thật sống động.
Cô nằm trong lòng ông, nhẹ nhàng vuốt ve mặt ông, nói: "Lục Khiêm, em không trách anh nữa!"
Tỉnh dậy.
Vẫn là phòng bệnh trắng xóa, ngay cả bên ngoài cũng
trắng xóa mênh mông.
Lục Khiêm nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Ông nghĩ mình nên ngủ thêm một lát nữa...
Trong phòng bệnh ấm áp, nhưng toàn thân ông lại cảm thấy lạnh lẽo, cuộc sống không có Minh Châu liếc mắt một cái đã biết quá rõ ràng.
Thư ký Liễu chắc là đi lấy bánh gạo rồi.
Trong phòng bệnh, chỉ có nữ y tá ngoại quốc hơi béo.
Lục Khiêm rất muốn về nước.
Thật sự rất muốn...
Ông nhớ những bông hoa tử đằng trong Lục Viên, nhớ món thịt viên chiên của bà cụ, nhớ căn hộ trên đường Quảng Nguyên, đó là gia đình chân chính của ông và Minh Châu.
Nhưng ông không thể.
Chỉ cần còn một hơi thở, ông sẽ không bỏ cuộc.
Cho dù cô hận ông đến thế nào, cho dù ông có sống sót trở về, cũng sẽ không bao giờ có được người kia nữa.
Ông cũng không hối hận.
Lục Khiêm không ngủ được.
Ông đứng lên, tựa vào đầu giường dùng giấy gấp từng chiếc máy bay, đó là thứ mà Thước Thước thích. Trước kia nhóc con từng nói với ông rằng lúc lớn lên muốn phát minh ra một loại máy bay nhanh đến mức vừa mở mắt là có thể đến thành phố C ngay.
Cậu bé nói muốn gặp người chú của mình.
Ngón tay nhợt nhạt của Lục Khiêm run rẩy: Nhóc con ngốc nghếch này.
Thư ký Liễu trở về trong gió tuyết.
Trên người anh ta mang theo hơi lạnh, đứng ở cửa run rẩy nói: "Ngài tỉnh rồi! Vừa đúng lúc... Bánh gạo vẫn còn nóng.
Tiến vào, thấy những chiếc máy bay giấy đó.
Thư ký Liễu mím môi.
Lục Khiêm sắp xếp máy bay xong, cười yếu ớt: "Được rồi! Ăn chút bánh gạo nào.”
Nói là ăn nhưng thực chất cũng chỉ là nếm thử một chút.
Cộng lại đại khái được khoảng một muỗng nhỏ.
Dạ dày Lục Khiêm không thoải mái, buông muỗng xuống.
Ông nheo mắt, nhìn ra bên ngoài nói: "Thật sự muốn đón năm mới đoàn viên ở trong nước mà.
“Nhất định sẽ được." Thư ký Liễu nhìn dáng vẻ ông, biết ông không thoải mái.
Anh ta đang định nói gì đó.
Di động Lục Khiêm vang lên, người gọi là Hoắc Minh.
Thời gian thành phố B, bốn giờ sáng.
Lục Khiêm nhìn điện thoại, trong lúc nhất thời có chút sợ hãi, nửa ngày vẫn không phản ứng lại.
Thư ký Liễu nhẹ giọng thúc giục: "Nghe máy đi! Có lẽ là Thước Thước nhớ ngài đấy!
Lục Khiêm mỉm cười: "Nhóc con ngốc.
Chương 619 Hoắc Chấn Đông sờ sờ mũi.
Ông nhận điện thoại, bởi vì là cuộc gọi quốc tế, trong điện thoại vang lên tiếng xào xạc.
Giọng Hoắc Minh cũng có chút mệt mỏi.
Anh nói: "Minh Châu sinh con gái! Tên là Lục U”
Sinh rồi, tên là Lục U...
Tay Lục Khiêm cầm điện thoại di động, run rẩy kịch liệt, cho nên hơn nửa ngày cũng không thốt ra được một chữ...
cậu.”
Hoặc Minh dừng một chút: "Cậu, Thước Thước rất nhớ
Lục Khiêm hơi nhắm mắt lại.
Hoắc Minh còn nói: "Tuần sau Ôn Noãn sẽ bay sang, cháu bảo cô ấy mang theo ảnh em bé qua.
Lục Khiêm nhẹ giọng nói.
Hoắc Minh trầm mặc một lúc lâu: "Dù thế nào đi nữa, cậu, cháu hy vọng cậu có thể sống thật tốt.
Ngoại trừ vướng mắc tình cảm với Minh Châu.
Lục Khiêm là một người rất tốt, nửa đời trước ông đã phải hy sinh quá nhiều, không nên có kết cục ảm đạm như vậy.
Mũi Lục Khiêm có chút cay cay.
Lúc ông cúp điện thoại, hèn mọn đến mức không dám yêu cầu nói với Minh Châu một câu.
Thư ký Liễu bên cạnh nghe không rõ.
Anh ta hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?”
Lục Khiêm vịn mép giường, chậm rãi ngồi ở bên giường, hơn nửa ngày ông mới ngước mắt nhẹ giọng nói: "Tôi lại làm bố rồi, Minh Châu đã sinh con... Là con gái, tên là Lục U!"
Thư ký Liễu lập tức vui vẻ hẳn lên.
Anh ta vung nắm đấm.
"Thật tốt quá! Ngày đầu tiên của năm mới chính là điềm tốt! Hơn nữa cái tên này thật sự rất hay, cậu đúng là người có văn hóa, cái tên này vừa nghe đã cảm thấy khí phách!"
Lục Khiêm cầm lấy máy bay giấy, nhẹ nhàng vuốt ve.
Ông muốn bay về thăm mấy mẹ con.
Dù là chỉ nhìn qua một cái cũng quá đủ rồi.
Thư ký Liễu ở bên nhẹ nhàng nói: "Ngài đang nhớ Minh Châu phải không!”
Lục Khiêm tựa như gật đầu.
Đã lâu lắm rồi ông không nhìn thấy cô, có khi gần nửa năm rồi, ngay cả giọng nói của cô cũng không được nghe, chắc chắn cô hận ông rất nhiều, còn có nhóc con ngốc nghếch kia nữa, nhất định cũng sẽ hận người bố như ông.
Thư ký Liễu đi tới rót một ly nước lọc.
Anh ta suy nghĩ một hồi lâu, cười nói: "Hôm nay là ngày vui của ông Lục, thật là trùng hợp, tôi cũng có một chuyện muốn chia sẻ với ngài.”
Lục Khiêm cười nhạt: "Chuyện gì mà vui vẻ như vậy?”
Thư ký Liễu đặt cốc nước vào tay ông, thần bí nói: "Vợ tôi vẫn luôn muốn có một đứa con gái, bây giờ Manh Manh tới đây không phải là có sẵn rồi sao, tranh thủ hai ngày lễ mừng năm mới này, tôi muốn làm cho xong mọi chuyện, vừa vặn cùng ông Lục ngài đây nhân đôi hạnh phúc!"
Hai mắt Lục Khiêm có chút ẩm ướt.
Ông biết, thư ký Liễu vì ông mới nhận nuôi Manh Manh.
Ông cảm thấy không xứng đáng với vị cấp dưới cũ này.
Nếu thư ký Liễu vẫn ở lại văn phòng, cuộc sống sẽ trôi qua rất thoải mái, nhưng anh ta đã theo ông sang nước ngoài đón năm mới ở nơi băng tuyết ngập trời này... Anh ta còn muốn nhận nuôi Manh Manh.
Thư ký Liễu thấy ông không nói gì, vội la lên: "Tại sao tôi lại không thể nuôi nó cơ chứ? Chẳng lẽ tôi không đau lòng cho con của Lục Quân được sao? Đứa nhỏ kia bị bảo mẫu véo đến mức cả người xanh tím chẳng có chỗ nào lành lặn, làm sao tôi không lo lắng được chứ?"
Lục Khiêm cười ảm đạm.
Mỗi ông rất khô, nhưng lúc uống nước lại rất cẩn thận, chỉ nhấp môi một chút.
Lúc lâu sau ông mới nói: "Cũng được!”
Thư ký Liễu đỡ ông nằm xuống.
“Ngài chỉ cần chăm sóc thân thể thật tốt, chờ khỏi bệnh sẽ quay về thành phố B tìm cô Minh Châu, còn có Tiểu Thước của chúng ta, cả Tiểu Lục U nữa... Những thứ khác ngài đừng nghĩ tới, cứ để tôi lo
Lục Khiêm nằm xuống.
Cơ thể ông cực kỳ gầy gò, nằm ở đó giống như người giấy.
Ông khẽ mỉm cười.
Khi nào khỏi bệnh thì quay lại tìm họ.
Bệnh của ông nhất định sẽ khỏi.
Ông trằn trọc không ngủ được, bác sĩ thường phải tiêm thuốc an thần cho ông, nhưng hôm nay ông lại từ chối... Ông nằm nghiêng, mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Ông mong điện thoại di động sẽ vang lên.
Ông nhịn không được muốn gọi, nhưng trong đầu lại lóe lên đánh giá của bác sĩ.
Lục Khiêm giơ tay.
Ông nhẹ nhàng ấn chuông đầu giường, gọi bác sĩ tới, bình tĩnh nói: "Hãy giúp tôi bình tĩnh lại.”
Bệnh viện tư nhân thành phố B.
Lúc Minh Châu tỉnh lại đã là buổi chiều.
Tuyết đã ngừng rơi, thời tiết trong xanh, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu lên giường, làm cho người ta cảm thấy ấm áp.
Bên giường cô đặt một cái nôi trẻ em màu hồng.
Em bé đang ngủ say.
Lục U cũng được kế thừa gen của nhà họ Lục, làn da trắng nõn, mái tóc màu nâu.
Vô cùng xinh đẹp.
Hoắc Chấn Đông trêu chọc đứa bé, khó chịu nói: "Trong số nhiều đứa trẻ như vậy, chỉ có Tiểu Hoắc Kiều giống nhà họ Hoắc chúng ta, những đứa trẻ khác... Mọi người đếm đi, từ Hoắc Tây đến Thước Thước rồi đến Hoắc Doãn Tư, đứa nào cũng mang gen của nhà họ Lục!"
Ông nói xong, oán hận nhìn Hoắc Minh.
Hoắc Minh khom lưng, dịu dàng nhìn đứa bé.
Đại khái là đã làm bố, vẻ mặt của anh thành thục hơn một chút, nhẹ nhàng nhéo nhéo mặt đứa bé, thuận miệng hỏi lại bố của mình: "Bố không thích sao?"
Hoắc Chấn Đông sờ sờ mũi.
Làm sao dám nói không thích được, tiểu Hoắc Tây sẽ là người đầu tiên không buông tha cho ông.
Minh Châu nằm, im lặng...
Cửa phòng bệnh cẩn thận mở ra, Ôn Noãn xách bình giữ nhiệt đi vào, theo sau là Thước Thước.
Mở ra, là canh cá tươi.
Rất thích hợp cho sản phụ.
Minh Châu cười yếu ớt: "Thơm quá! Em có thể uống hai bát.”
Ôn Noãn vuốt tóc cho cô ấy: "Uống chậm một chút, ngày nào cũng có mà!”
Minh Châu củi đầu uống một ngụm nhỏ, rũ mi.
Cô ấy uống xong canh, Tiểu Lục U cũng đói bụng, khóc nức no.
Chị dâu ôm đứa bé cho Minh Châu.
Người nhà họ Hoắc lảng tránh đi ra ngoài, công ty Hoắc Chấn Đông còn có việc nên rời đi trước.
Hoắc Minh vốn định hút điếu thuốc lá.
Chương 620 Cuối cùng, cô dừng bước.
Anh nhìn vợ rồi từ bỏ ý định trong đầu, ôm lấy cô ngồi trên ghế dài, xoa xoa tay của cô: "Mới sáng sớm đã phải vất vả nấu canh như vậy rồi! Hoắc Kiều thế nào rồi, có ngoan không?”Ôn Noãn tựa vào vai anh.
Cô nhẹ giọng nói: "Lục U rất đáng yêu.
Hoắc Minh biết cô nhớ Lục Khiêm, dù thế nào Lục Khiêm cũng là cậu của Ôn Noãn, cô không thể không lo lắng, anh nhẹ nhàng an ủi: "Tuần sau anh đưa em qua.
Ôn Noãn ừ một tiếng.
Hoắc Minh lấy điện thoại di động ra, cho cô xem ảnh.
Đều là tiểu Lục U.
Anh chuyển sang cho cô.
Ôn Noãn nhìn anh, Hoắc Minh xoa xoa mái tóc dài màu nâu của cô, ôm cô thì thầm: "Gửi cho cậu xem, có lẽ sau khi nhìn thấy tiểu Lục U, tâm tình cậu có thể khá hơn một chút.”
Ôn Noãn không lên tiếng.
Cô chỉ nhẹ nhàng ôm eo chồng mình.
Hiện tại Hoắc Minh thật sự là một người chồng hoàn mỹ, cũng là một người bố tốt.
Hoắc Minh đi hút thuốc.
Cô cẩn thận chọn mấy tấm ảnh, còn có ảnh của tiểu Thước Thước, gửi cho Lục Khiêm.
[Chúc mừng năm mới, cậu]
Cô chúc ông ấy có thể thoát khỏi bệnh tật, sống lâu trăm tuổi.
Bên kia, Lục Khiêm tỉnh lại, ông nhận được ảnh Ôn Noãn gửi cho mình.
Trong ảnh, Minh Châu đang ngủ.
Nằm bên cạnh cô là một đứa bé hồng hào, mặt mày màu da đều cực kỳ giống người nhà họ Lục, Lục Khiêm lẳng lặng nhìn, nhìn Minh Châu, nhìn tiểu Lục U và còn cả nhóc con ngốc của ông!
“Nhóc con!" Lục Khiêm nhìn ảnh cười.
Nhưng khóe mắt của ông lại rưng rưng nước mắt...
Thư ký Liễu ở một bên cũng tham gia: "Đáng yêu quá! Đúng là sao chép lại khuôn mặt của ngài, con gái giống bố thật có phúc.
Lục Khiêm lưu luyến vuốt ve màn hình.
Ông thấp giọng nói: "Đứa bé còn nhỏ, có lẽ khi lớn lên sẽ theo mẹ, nhưng nhất định là có phúc.
Thư ký Liễu đúng lúc nói: "Nếu không ngài thử gọi điện
thoại cho Minh Châu xem? Cô ấy mới sinh con, trong lòng chắc hẳn rất chờ mong tin tức của ngài”
Lục Khiêm nhìn điện thoại.
Hồi lâu, ông mới chậm rãi mỉm cười nói: "Được!”
Đúng lúc cửa phòng bệnh mở ra, một bác sĩ trẻ tóc vàng mắt xanh đẩy cửa tiến vào: "Ông Lục, tôi muốn nói chuyện về bệnh tình của ngài...
Thư ký Liễu: Chết tiệt!
Sớm không đến, muộn không đến, lại đến vào lúc này!
Lục Khiêm nhận lấy báo cáo, nụ cười vui vẻ cứng đờ trên khóe miệng.
Thư ký Liễu cũng im lặng.
Bác sĩ nam trẻ tuổi nói: "Chúng tôi có một phương án mới, quá trình điều trị sẽ kéo dài một năm, cũng sẽ vô cùng đau khổ, nhưng tỷ lệ thành công có thể tăng từ 5% lên 30%, tôi muốn hỏi ý kiến cá nhân của ông Lục! Tất nhiên chi phí rất đắt.
30%...
Lục Khiêm không chút đắn đo nói: "Tôi đồng ý.”
Bác sĩ nam trẻ tuổi đưa văn kiện tới, bảo Lục Khiêm ký tên.
Lục Khiêm không còn sức lực để xem.
Ông bảo thư ký Liễu xem, thư ký Liễu xem xong, im lặng một hồi lâu.
Phương án trị liệu rất mạnh mẽ và đau đớn, nếu như là người bình thường khẳng định sẽ bỏ cuộc, thế nhưng thư ký Liễu biết Lục Khiêm muốn sống đến mức nào, anh ta nhẹ giọng nói: "Không có vấn đề gì! Tôi sẽ ở lại với ngài.”
Lục Khiêm cầm bút ký tên.
Ký xong, ông chậm rãi đặt bút xuống, nhẹ nói: "Chỉ mong giờ này năm sau, chúng ta có thể về nước đón năm mới đoàn viên.
Ước gì lúc đó ông còn sống.
lại.
Một năm hai tháng.
Vào mùa xuân, mọi thứ dường như hồi sinh, trái đất ấm trở
Minh Châu chụp tạp chí xong thì một mình lái xe về, cô nhớ đến tiểu Lục U.
Em bé 14 tháng tuổi, vẫn chưa cai sữa hoàn toàn.
Cô vẫn như thường ngày, mở cửa xe, trong tay ôm một túi bánh mì Pháp.
Món ăn yêu thích nhất của Hoắc Doãn Tư.
Cô bước đi càng lúc càng chậm, hôm nay nhà họ Hoắc có gì đó không giống ngày thường lắm, cô nhìn thấy trước cửa biệt thự đỗ vài chiếc xe Audi màu đen, còn đài phun nước trong nhà đã lâu không mở.
Cuối cùng, cô dừng bước.
Cô nhìn thấy một bóng dáng rõ ràng đứng ở trong hoa viên.
Vẫn gầy gò như thế, nhưng khí sắc tốt hơn rất nhiều.
Mùa xuân, ông mặc áo len màu cà phê đậm, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác lông cừu mỏng.
Bánh mì Pháp trên tay Minh Châu rơi xuống đất.
Cô nhìn người đàn ông trước mặt, nhẹ nhàng thốt ra hai chữ: "Lục Khiêm.
Anh ấy về rồi!
Vậy mà anh ấy đã quay về rồi!
Đã biết bao nhiêu lần cô ấy tỉnh lại trong cơn mơ, thấy ông không còn nữa.