-
Chương 601-605
Chương 601 Bà cụ Lục nói không sai chữ nào.
CÔ tin Minh châu là người rất ngay thẳng.
Hoắc Minh giúp cô ấy mang đồ ra xe, còn cô ấy thì nói chuyện với ôn Noãn.
Trước giờ hai người vẫn luôn thân thiết, không hề vì Lục Khiêm mà trở nên xa cách, đây chính là điều ôn Noãn cảm thấy an ủi nhất, cho nên cô lúc nào cũng cảm thấy thương yêu Minh Châu hơn người khác.
Hoắc Minh quay lại.
Anh trả chìa khóa xe cho em gái mình: “Sau này em ra ngoài thì để tài xế lái đi!”
Minh Châu khẽ cười: “Mới bao lớn đâu chứ!”
“Vì chưa lớn bao nhiêu mới nguy hiếm đấy!”
Minh Châu nghe anh nói vậy cũng đồng ý. Hoắc Minh vốn định tự mình lái xe đưa cô ấy về, nhưng ôn Noãn còn chưa ra ngoài được, nên anh đành thôi.
Minh Châu nán lại một lát trước khi rời đi.
Cô ấy vốn định đi thẳng về, nhưng bỗng nhớ ra bà Hoắc đã hết thuốc, hôm nay bác sĩ đang ở trong khoa, khám cho các bệnh nhân nội trú.
Cô ấy suy nghĩ một lát rồi gọi điện thoại.
Khu nội trú khoa Ngoại, dãy lầu VIP, đang
cực kỳ im lặng.
Cơ thể Minh Châu khá nhanh nhẹn, cô ấy nhanh chóng bước ra khỏi thang máy, nhưng vừa mới ra ngoài thì tầm mắt đã choáng váng.
Có hai người đang đứng trước cửa thang máy.
Lục Khiêm và vợ của thư ký Liễu.
Lục Khiêm mặc quần áo bệnh nhân, cả người gầy rộc đi, gương mặt tái nhợt, như đang bị phải điều trị một cơn bệnh nặng.
Dù sao cũng trông không tốt lắm.
Hơn nữa, ông vẫn là bổ của Thước Thước, Minh Châu không muốn bỏ đá xuống giếng làm gì-
Cô nhẹ giọng hỏi: “ông bị bệnh à?”
Trước đây ông luôn rất bận rộn, còn từng uống nhiều đến mức phải nhập viện nên cô cũng không suy nghĩ nhiều.
Mới phẫu thuật được mấy hôm, Lục Khiêm vẫn chưa thể đi lại nhiều, nhưng ông ở mãi trong phòng bệnh đến chán chết, giờ muốn ra ngoài dạo vài bước, ai ngờ lại gặp phải Minh Châu.
Cô trông rất tốt, khuôn mặt đầy sức sống.
Lục Khiêm nghĩ, có lẽ chia tay với cô là điều đúng đắn, ít nhất trong khoảng thời gian đó, bọn
họ đã hạnh phúc bên nhau.
Ông thật sự rất nhớ cô, ánh mắt dừng lại trên mặt cô rất lâu.
Sau đó, ông cười nhạt: “Bệnh cũ thôi!”
Bà Liễu ở bên cạnh muốn nói gì đó, nhưng Lục Khiêm lại nhẹ giọng nói: “Quay về phòng bệnh thôi!”
Bà Liễu đứng mãi không chịu động đậy.
Lục Khiêm phải cao giọng: “Về phòng!”
Ông vừa nói vừa bỏ đi, Minh Châu nhìn chằm chằm vào bóng lưng ông, cảm thấy hơi khó chịu.
Thế mà bây giờ bọn họ lại ra nông nỗi này.
Bên kia, Lục Khiêm đi càng lúc càng vội, dù cho cơ thể đau nhói, đau đến mức khiến ông cảm thấy như mình sắp vỡ tan, bước chân ông vần không dừng lại, đến lúc tới được cửa phòng bệnh, ông đã thở không ra hơi.
Bà cụ còn đang ở bên trong.
Bà đang cắt hoa quả, một nửa cho con trai, một nửa định đưa sang cho ôn Noãn.
Thấy Lục Khiêm về phòng, bà giật mình hoảng hốt.
“Không phải nói muốn ra ngoài một lát sao, sao con về nhanh thế, sau lưng cũng có ai đuổi
theo đâu.” Nói xong, bà bước tới đỡ con trai mình.
Cả người Lục Khiêm đều nhức nhối.
Chỉ một động tác nằm xuống giường đơn giản, vậy mà đau đến sống không bằng chết.
Ông nhìn trần nhà, lặng thinh ngấn người.
Ông giỏi tính kế người khác, cũng hiếu rõ lòng người, ông biết bản thân đang rất bất thường, đơn giản chỉ vì ỏng không thể chấp nhận được sự thật mình đã đánh mất Minh Châu.
Minh Châu, Hoắc Minh châu.
Một cô gái đơn thuần xinh đẹp như vậy, thế mà ông đã đánh mất rồi.
Lục Khiêm chưa bao giờ sa sút như vậy.
Ông chỉ lặng lẽ nằm đó chẳng nói tiếng nào, cũng không phối hợp điều trị tích cực như trước nữa.
Bà cụ thấy mà không chịu nổi, kéo bà Liễu sang nhỏ giọng hỏi: “Thằng bé làm sao vậy, mới ra ngoài một chuyến sao lại biến thành dạng này, chẳng giống thằng bé gì cả!”
Bà Liễu im lặng liếc nhìn Lục Khiêm một cái.
Cô ấy nhỏ giọng nói với bà cụ: “Anh ấy gặp phải Minh Châu! Mới nói mấy câu đã chịu không nối rồi, tóm lại là trong lòng rất muốn, nhưng…”
Bà cụ im lặng.
Bà vỗ vỗ ghế dựa, từ từ ngồi xuống, lẳng lặng nhìn ra ngoài.
Dưới lầu rất ‘ôn ào đông đúc.
Tràn ngập hơi thở của cuộc sống thường nhật.
Bà cụ nhẹ nhàng nói: “Bác có hai người con, một người quá coi trọng tình cảm mà sớm ra đi, người còn lại là Lục Khiêm. Thằng bé rất giỏi, từ nhỏ đến lớn, hễ động vào việc gì là đều thông thạo việc ấy, tôi chưa từng nghĩ người như nó vậy mà lại vấp ngã trong tình cảm như thế này, mà mối quan hệ này còn do chính tay nó phá hỏng! Nó tự hủy hoại bản thân mình, còn hủy hoại một cô gái tốt.”
Bà Liễu lau nước mắt.
Bà cụ rất khổ sở, bà lo lắng rất nhiều chuyện.
Tinh thần Lục Khiêm sa sút trầm trọng.
Một tuân sau, bác sĩ nói với bà cụ: “Các chỉ số của ngài Lục kém hơn rất nhiều so với trước đây, nếu ông ấy cứ mãi tiêu cực như vậy, tình huống sẽ không thể nào khá lên được!”
Bà cụ đương nhiên rất buồn lòng.
Đêm đến, bà ngồi cạnh giường Lục Khiêm cả đêm.
Lục Khiêm sốt cao, nóng bừng đến choáng váng đầu óc, ông nhìn thấy mặt bà cụ.
ông cảm thấy rất áy náy.
Đèn đã tắt, bà cụ dịu giọng hỏi: “Mẹ vốn không định nói cho con biết! Con không nên thành ra thế này, nếu không có con, sau này Thước Thước và đứa bé chưa sinh ra kia biết dựa vào ai? Tính tình Minh châu dịu dàng thoải mái, nhưng con thật sự muốn để con bé một mình vất vả nuôi hai đứa con sao?”
“Mẹ! Mẹ đang nói gì vậy?”
Lúc bình thường, Lục Khiêm hay gọi bà là “bà cụ Lục”, chỉ khi xúc động ông mới gọi một tiếng II _ II mẹ .
Bà cụ rơi lệ.
Bà cầm tay Lục Khiêm: “Minh châu đang mang thai! Con thử tính lại xem!”
Trong bóng tối, Lục Khiêm nằm yên rất lâu, khóe mắt ông phiếm màu nước mắt.
Minh Châu đang mang thai…
Ông thử nhớ lại lúc trước, có một lần bọn họ từng làm chuyện này, nhưng ông lại không dùng biện pháp.
Đêm đó, cô đã có thai.
Giọng Lục Khiêm yếu ớt, hơi run run: “Cô ây…”
Giọng bà cụ đột nhiên trở nên nghiêm nghị: “Lục Khiêm, nếu con là người đàn ông của nhà họ
Lục, nếu con thật sự thích con bé, vậy thì nên sống ra dáng đàn ông đi! Chẳng phải trước kia con có năng lực lắm sao, giờ gặp chút chuyện khố tâm mà đã nằm giường chờ chết rồi!”
“Mẹ nói cho con biết, chỉ vì không muốn con cứ suy sụp như vậy.”
“Nhưng có một chuyện! Con không được tiết lộ bệnh của mình.”
“Con phải nhận trách nhiệm của một người làm bố, còn về… còn về Minh Châu có thế tiếp nhận con hay không, đó là chuyện sau này! Con chăm sóc cơ thể thật tốt đi, mới có cơ hội nhìn đứa nhỏ được sinh ra chứ, nếu không, chẳng lẽ con không thấy mình đang phụ lòng con bé sao?”
Lục Khiêm nằm trên giường.
Một cảm giác nóng bỏng bỗng chảy xuống.
Ông nhớ tới khi gặp cô vào ngày hôm đó, cô thấy ông đang nằm viện còn nhẹ giọng ân cần hỏi thăm.
Cô là người ngốc nghếch đến vậy đấy.
Một lúc lâu sau, Lục Khiêm ừ một tiếng: “Con biết rồi!”
Sau đó, cả hai mẹ con đều không nói thêm gì
nữa…
Trời hừng sáng.
Trong phòng bệnh không có một bóng người.
Bà cụ và bà Liễu đều sốt ruột điếng người, thư ký Liễu vội vàng chạy đến từ công ty, sau khi hỏi cặn kẽ mọi việc xong cũng sững ra. Một lát sau, anh ta vỗ đầu nói: “Vậy thì chuấn bị xe đến gặp Minh Châu!”
Vợ anh ta nghi ngờ hỏi: “Sức khỏe của ngài Lục như thế, sao còn ra ngoài được?”
Bà cụ cười lạnh: “Biết có con một cái, giờ nó bò qua gặp còn được nữa là!”
Bà cụ Lục nói không sai chữ nào.
Lục Khiêm thay quần áo, lê thân lên taxi, sau khi lên xe ngồi, mồ hôi lạnh đã toát đầy lưng.
Ông nói địa chỉ.
Lái xe cười cười: “Chỗ đó tốt lắm, người ở đó đều có tiền cả.”
Một người luôn khéo léo như Lục Khiêm, giờ phút này cũng không rặn nối một nụ cười.
Nửa tiếng sau, xe dừng lại.
Lục Khiêm chống người dậy, lên lầu, ấn chuông cửa.
Minh Châu đang ở nhà.
Cô đang định tiễn Thước Thước, lại nghe
thấy tiếng chuông nên ra ngoài mở cửa, cửa vừa mở ra, cô liền ngây ngẩn cả người.
Lục Khiêm…
Sao ông lại ở đây?
Ánh mắt Lục Khiêm sâu thẳm, ông nhìn cô, kiềm chế bản thân không nhìn xuống bụng cô.
Ông chạy tới tận đây, chỉ để được nhìn cô một lát.
Ông không muốn quấy rầy cô thêm.
Lúc này, Tiểu Thước Thước bước tới, thấy ông thì cực kỳ vui mừng, kêu “bố ơi” rồi ôm ôm lấy chân ông… Mềm mại ngọt ngào, nhưng Lục Khiêm lại đau đến mức toát mồ hôi đầm đìa.
Minh Châu giật mình bước tới, cô xoay người nói với Thước Thước: “Cơ thế bố không khỏe! Thước Thước ngoan nhé.”
Cậu nhóc buông tay ra, ngẩng đầu.
Trắng trắng mềm mềm, kết hợp với mái tóc trắnq màu trà, đánq yêu khônq thể tả.
Chương 602 Ôn Noãn liếc anh một cái.
Lục Khiêm mặc dù rất đau, nhưng vẫn nhẹ nhàng xoa xoa đầu nhỏ của con.
Sau đó lại nhìn Minh Châu.
Bốn mắt nhìn nhau, ý tứ sáu xa.
Tuy rằng bây giờ đã mỗi người một ngã, nhưng hai người vẫn còn những mổi quan hệ liên kết với nhau, như lời Hoắc Chấn Đông đã từng nói, hai người vẫn mang danh nghĩa họ hàng.
Đuôi mắt Minh châu hơi hồng: “Vào đi!”
Lục Khiêm gật đầu.
Khi ông bước vào, ông phải bám tường đi tới trước, Tiểu Thước Thước cẩn thận đỡ ông.
Lục Khiêm ngồi xuống ghế sô pha.
Minh Châu rót cho ông cốc nước, nghe ông nói: “Em dạy con khá lắm.”
Minh Châu cười nhạt.
Mấy chuyện tỏ vẻ ngoài mặt, cô không thể nào bằng ông, vẻ mặt hay ngôn ngữ đều không được tự nhiên.
Nếu không phải vì sức khỏe của ông có vấn đề, cô đã định đuổi người.
Lục Khiêm biết cô đang nghĩ gì, từ trước đến
nay ông là người kiêu ngạo, giờ lại không nỡ rời đi.
Nhân lúc cô cúi đầu xuống, ánh mắt ông xẹt qua bụng cô.
vẫn còn rất bằng phẳng.
Ông tính thử thời gian, từ đó đến nay mới hơn một tháng.
Minh Châu quay đầu lại… chỉ thấy ánh mắt chăm chú của ỏng, không khỏi thót tim, loạn nhịp.
Bầu không khí cực kỳ quái dị.
Lục Khiêm có hơi xấu hổ, đúng lúc này bụng lại nhói lên một cơn đau mới, ông nâng tay che bụng.
Trên mu bàn tay toàn là lỗ kim.
Ông từng rất tuấn tú nhã nhặn, nhưng lúc này lại tiều tụy hổc hác, gầy hơn xưa rất nhiều… Minh Châu thấy mà đau lòng không thôi, cô nghĩ nếu bọn họ còn là vợ chồng, cô sẽ luôn kề bên chăm sóc khi ông ốm đau.
Cho dù vụng về thiếu kinh nghiệm, cô còn có thế dỗ ông vui vẻ.
Còn giờ phút này, cô chỉ có thế khách sáo hỏi một câu: “Phẫu thuật à?”
Lục Khiêm khẽ ừm.
Tiếng đáp lời này ẩn chứa sự dịu dàng không thể nhận ra.
ông không nói nhiều về bệnh tình của mình, mà chỉ gọi Tiểu Thước Thước đến bên cạnh, cậu nhóc đã rất nhớ ông, nhẹ nhàng gọi một tiếng bố.
Lục Khiêm lấy từ trong túi ra hai viên kẹo.
Minh Châu và Thước Thước đều rất thích ăn.
Thước Thước nhìn bố, cấn thận lột vỏ viên kẹo, bỏ vào trong miệng.
Lục Khiêm xoa xoa đầu cậu nhóc: “Nhóc ngốc, cho mẹ một viên nào, mẹ cũng thích ăn kẹo.”
Tiếu Thước Thước ngoan ngoãn chạy tới.
Một viên kẹo được đặt trong lòng bàn tay Minh Châu, đây là bao bì mà cô quen thuộc.
Sản xuất tại Thụy Sĩ.
Trước đây cô thường xuyên bỏ bữa đế giảm cân, thỉnh thoảng bị hạ đường huyết, Lục Khiêm luôn có sẵn vài viên kẹo trong túi, khi nào hai người ở cạnh nhau thì có thể cho cô ăn.
Nhớ lại chuyện này, Minh Châu cảm thấy cực kỳ khổ tâm.
Mắt cô cay cay, thấp giọng nói câu gì đó rồi vào phòng ngủ.
Tiểu Thước Thước bất an: “Hình như mẹ vừa khóc!”
Lục Khiêm nhìn chăm chú về hướng phòng
ngủ, xoa xoa đầu con, sau đó chống người dậy, từ từ bước đến phòng ngủ.
Minh Châu tựa lưng vào cửa sổ.
Lục Khiêm chậm rãi đi tới, lúc ông chỉ còn cách cô một bước, chỉ cần vươn tay ra là có thể chạm vào cô, thậm chí ôm lấy cô, nhưng ông không làm vậy!
Bởi lẽ lúc này, ông không có cái quyền đó.
Giọng Lục Khiêm khàn khàn vang lên: “Sao lại khóc rồi?”
Lúc đầu Minh Châu không nói gì, một lúc lâu sau, cô mới nghẹn ngào đáp: “Lục Khiêm, ông đang tính làm gì? Chúng ta đã ký giấy ly hôn rồi, tôi cũng đang muốn bắt đầu lại một cuộc sống mới với Thước Thước…”
Cô bổng xoay người, trên mặt toàn là nước mắt.
“Vậy mà giờ ông lấy một viên kẹo đế dỗ tôi, ý ông là gì?”
“Ông có biết không, tôi thật sự rất hận ông!”
Cô không hối hận vì yêu ông.
Cô hận ông, bởi lẽ bọn họ đã có thể chịu đựng nhiều năm như vậy, rõ ràng có thế hạnh phúc.
Cô cũng không tiếc rẻ tuổi thanh xuân của mình.
Bởi vì cô thật lòng thật dạ yêu ông. Đời này, sẽ chẳng có ai khiến cô khắc cốt ghi tâm như Lục Khiêm nữa!
Minh Châu nói xong, chóp mũi đều đỏ bừng cả lên.
Cô rất xinh đẹp.
Không hề có một chút nhếch nhác nào.
Lục Khiêm muốn ôm cô vào lòng, ôm đứa bé trong bụng cô, đứa bé là cốt nhục của hai người bọn họ.
Ông cố kìm nén bản thân, thì thầm bảo: “Đừng khóc, được không em?”
Nhưng cô không thể kìm lại cảm xúc của mình.
Nếu có thể, cô thật sự không muốn gặp ông nhiều đến thế.
Bởi vì khi thấy ông, cô sẽ hối hận, sẽ nhớ đến việc bản thân cuối cùng… cuối cùng vẫn không thế ở bên chú Lục. Mãi cho đến lúc này, Minh Châu mới biết cảm xúc yêu hận của một người có thể phức tạp đến mức nào.
Cô cố nhắc nhở bản thân phải tỉnh táo lại.
Lục Khiêm vươn tay, tựa như muốn lau nước
mắt giúp cô.
Cô ngửa đầu nhìn ông.
Cuối cùng, ông vẫn hạ tay xuống, hỏi: “Mấy hôm nay em thế nào?”
Minh Châu xấu hổ quay mặt đi.
Hỏi mấy thứ này thì có ích gì chứ!
Lục Khiêm tham lam nhìn mặt cô, ông cũng đoán ra cô đang nghĩ gì, đúng vậy, vợ chồng cũ đã ký đơn ly hôn không nên quan tâm nhau như vậy, trông chẳng khác gì đang giả mù sa mưa.
Ông đã gặp cô, đã gặp Thước Thước.
Không còn lý do gì để ở lại nữa.
Cơ thể ông đau đớn dữ dội, nhưng ông vẫn duy trì phong độ, dịu dàng cười: “Tôi phải về bệnh viện đây!”
Minh Châu gật đầu.
Cô nhìn bộ dáng của ông rồi nói: “Tôi dẫn ông xuống!”
Lục Khiêm từ chổi.
Ông không muốn cô nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình, cũng may chuông cửa vang lên đúng lúc, thư ký Liều đã gấp gáp chạy đến đây tìm ông…
Minh Châu mở cửa.
Thư ký Liễu rất kỹ tính, liếc mắt một cái là đã thấy con ngươi ửng đỏ của cô.
Anh ta đã quen tính dỗ dành người khác: “Làm sao vậy? Hai người lại cãi nhau gì sao?”
Minh Châu không muốn bị người khác chế giễu.
Cô nhẹ giọng nói: “Không có! Thư ký Liều tới đón ông ấy đi đi!”
Thư ký Liễu rất biết cách nói chuyện: “Sao tôi dám lại vậy với Tổng Giám đốc Lục chứ! ông ấy cũng chỉ vì nhớ cô quá nên mới vội vàng vậy thôi, sáng sớm đến cũng sẽ không làm trễ học Thước Thước đâu!”
Minh Châu cười gượng.
Sau khi thư ký Liễu tuôn ra mấy lời khách sáo xong thì vội vàng kéo ngài Lục như đang mắc bệnh Tây Thi đi, vừa đỡ ông vừa nhỏ giọng nói: “Sao ngài cứ không quan tâm cơ thế bản thân mãi vậy, bà cụ Kiều đang bực lắm đấy, lát nữa về kiểu gì cũng sẽ quở trách ngài.”
Lục Khiêm rời đi theo anh ta.
Ông cảm thấy rất đau, nhưng vẫn cố nén mà xoa xoa đầu nhỏ của Thước Thước.
“Phải nghe lời mẹ đấy nhé.”
Nghe xong, Tiểu Thước Thước ươn ướt nước mắt.
Minh Châu đứng nhìn hai người rời đi, nhưng ngay lúc Lục Khiêm sắp ra khỏi cửa, cô bổng hỏi thư ký Liễu: “ông ấy bị bệnh gì?”
Cô hỏi quá đột ngột.
Thư ký Liễu không hổ là người đã từng trải qua sóng to gió lớn.
Anh ta nhìn cô, bình tĩnh nói: “Đau dạ dày bình thường thôi!”
Minh Châu tin.
Chờ đến khi ra cửa, Lục Khiêm ôm phần bụng, đau đến mức trán ướt đẫm mồ hôi.
Thư ký Liễu thấy vậy mà đau lòng không thôi: “Ngài tội tình gì mà phải làm vậy! Người còn ở đây, khi nào muốn tới thăm mà chẳng được, giờ việc ngài cần ưu tiên trước mắt là phải giữ gìn sức khỏe đây.”
Vào thang máy.
Lục Khiêm tựa vào vách tường thang máy.
Lúc này ông rất muốn châm một điếu thuốc, để tinh thần phấn chấn lên một chút, nhưng số thuốc lá xung quanh ông đều bị tịch thu.
Ông nở một nụ cười thật nhạt.
Minh Châu đúng thật là đang ở đây, nhưng không phải khi nào ông muốn là có thể gặp được.
Trở về bệnh viện, bà cụ đương nhiên nói mấy
lời trách cứ liên miên.
Lục Khiêm rời đi.
Trong lòng Minh Châu cũng chẳng khá hơn chút nào, cô vào phòng vệ sinh rất lâu mới ra ngoài.
Thước Thước đứng ở cửa chờ cô.
Cậu dè dặt sáp lại ôm lấy mẹ.
Mẹ không nói gì, nhưng cậu nhóc có thế cảm nhận được trong bụng mẹ có một bé cưng.
Minh Châu nhẹ nhàng nói: “Mẹ đưa con đến trường!”
Trên đường đi, Thước Thước do dự rất lâu mới cấn thận hỏi: “Mẹ, con có thể đến bệnh viện thăm bố không? Bổ bị bệnh rồi, trông đau lắm.”
Quả là một đứa con thông minh.
Minh Châu không phải người không biết lý lẽ.
Cô ừ một tiếng: “Khi nào nghỉ mẹ dần con đi thăm bố.”
Thước Thước tựa vào người cô, lộ ra một nụ cười yếu ớt.
Thật ra, cậu nhóc chỉ là đang nhớ bố mình.
Thứ bảy.
Minh Châu đến bệnh viện thăm ôn Noãn, đúng lúc mang theo Tiểu Thước Thước, cậu nhóc muốn gặp Lục Khiêm.
Mới sáng sớm, cậu nhóm đã hưng phấn bừng bừng.
Cậu còn cất công chuấn bị quà tặng bố.
Xe nhanh chóng đi tới bệnh viện.
Tiểu Thước Thước cầm quà, chạy về phía phòng bệnh theo thói quen.
Minh Châu mang thai nên không dám đi quá nhanh.
Khi tới trước cửa phòng bệnh, Tiểu Thước Thước đang định chạy vào kêu bố ơi, bỗng nhiên đứng khựng lại.
Khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn kia nhíu mày.
Trông cực kỳ khó chịu.
Minh Châu thấy lạ, bèn nhìn vào trong phòng bệnh, cũng giật mình theo.
Lục Khiêm tựa vào đầu giường.
Bên giường, một người giúp việc lạ mặt đang cho một bé gái xem truyện cố tích, ánh mắt Lục Khiêm nhìn cô bé kia rất dịu dàng…
Là Lục Huân.
Con gái của Lam Tử Mi.
Lục Huân hoàn toàn không thể nói chuyện, nhưng cô bé có thể nghe thây, Lục Khiêm luôn cảm thấy có lỗi với cô bé.
Ông đưa cô bé đi, nhưng lại không thể cho cô bé một mái ấm.
Im lặng một lát, ông ngước mắt lên, bắt gặp Minh Châu và Thước Thước đứng ở cửa.
Trẻ em không thể che giấu suy nghĩ của mình.
Thước Thước vốn ôm tâm trạng vui mừng khấp khởi chạy tới đây, không ngờ lại gặp phải Lục Huân, vừa xấu hổ vừa khó chịu, Tiểu Thước Thước bèn đặt quà tặng lên bàn rồi quay đầu bỏ chạy.
Minh Châu liếc nhìn Lục Khiêm một cái.
Sau đó cô đuối theo con: “Thước Thước!”
Thước Thước khóc, cậu của nhóc hay nói con trai không thế dễ dàng rơi nước mắt, nhưng cậu nhóc không thế nào nhịn được.
Rõ ràng đó là bố của cậu!
Minh Châu đau lòng không thôi.
Thước Thước chính là kết tinh lớn nhất giữa tình cảm của cô và Lục Khiêm.
Cô bước tới ôm lấy con trai, hôn một cái:
“Lần sau chúng ta quay lại nhé?”
Thước Thước bật khóc nức nở.
Cậu nhóc cắn chặt đôi môi đỏ mọng: “Con không muốn đến nữa!”
Minh Châu cũng không trách cứ cậu nhóc.
Câu lau nước mắt cho con: “Vậy chúng ta sang chỗ mợ thăm Tiểu Hoắc Kiều nhé? Không phải con thích nhất là em gái sao?”
Tiếu Thước Thước miễn cưỡng nở nụ cười.
Còn khó coi hơn cả khóc.
Minh Châu lại hôn nhẹ cậu: “Được rồi, con khóc cũng không sao đâu.”
Hai mẹ con rời đi.
Lục Khiêm chậm rãi ra khỏi phòng bệnh, ông chống vào vách tường, lẳng lặng nhìn chăm chú hướng hai người rời đi… ông biết Thước Thước đã tốn thương, Minh Châu cũng tốn thương vì ông.
Ông muốn giải thích, nhưng giải thích cũng chỉ tốn công vô ích.
Giờ ông không thể cho cô thứ gì cả.
Năm tháng là như thế đây.
Ông nhớ rõ bản thân từng có thời chủ động hăng hái như thế nào, thế mà đến hiện tại lại không dám thừa nhận một chữ “yêu”.
Người giúp việc trong biệt thự biết mình vừa gây chuyện, bèn chạy tới nhận lỗi rối rít: “Ngài Lục, tôi xin lỗi, là lỗi của tôi, lẽ ra tôi không nên dẫn Manh Manh đến thăm anh!”
Lục Khiêm lại chẳng có chút phản ứng nào.
Cơ thể đau đớn mệt mỏi, nhưng trái tim lại còn uế oải hơn.
Ông là một người dành nửa đời đầu lo toan sự nghiệp, nửa đời sau vốn muốn mang lại hạnh phúc cho Minh châu, nhưng ông lại không làm được…
Phòng bệnh ôn Noãn có khách.
Mẹ của Cổ Vân Phàm, bà Tùy Vân đến thăm cô, Cố Vân Phàm cũng có mặt ở đó.
Sức khỏe của Tùy Vân rất tốt.
Bà bế Tiếu Hoắc Kiều, cảm thấy rất vui vẻ thích thú, còn mua không ít đồ tốt cho trẻ em.
Cố Vân Phàm ngồi trên sô pha, trong lòng loạn cào cào không biết nên nghĩ gì.
Đứa bé kia quả thật rất đáng yêu.
Nhưng khi nhớ ra đó là con Hoắc Minh, cậu ta bèn thấy khó chịu bực bội.
Tùy Vân là người từng trải, làm sao bà không hiểu được tâm tư của con mình, bà mỉm cười hỏi: “Con không muốn lại ôm thử sao?”
cố Vân Phàm còn chưa kịp nói chuyện, Tùy
Vân đã đặt đứa bé vào lòng cậu ta.
Cậu ta muốn hung dữ một chút.
Nhưng Tiểu Hoắc Kiều lại rất đáng yêu.
Con ngươi sáng ngời thăm thẳm nhìn thẳng cậu ta, không biết có phải vì thế mà cố Vân Phàm cảm thấy mình bị lay động hay không, cậu ta thấp giọng hỏi: “Nhìn tôi làm gì?”
Ôn Noãn cười nói: “Trẻ nhỏ còn chưa thấy rõ đâu, chỉ có thế nhìn trong khoảng 20cm gì đó thôi.”
Cố Vân Phàm chơi với bé con.
Khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mềm non nớt, khiến người ta rất thích mê.
Cậu ta vẫn tiếp tục nói: “Tôi không phải đồ vật này kia đâu!”
Tùy Vân cười mắng cậu ta, nói cậu ta ngốc, nhưng thật ra trong lòng bà cũng thấy vui lây.
Vân Phàm thích đứa bé.
Bầu không khí rất đúng lúc, Minh Châu dẫn Thước Thước vào phòng, cố Vân Phàm đang ôm đứa bé, vừa thấy cô ấy liền mở miệng châm chọc theo thói quen: “Cô Hoắc dũng cảm vì yêu của chúng ta tới rồi đấy à!”
Hoắc Minh châu bình thường không giỏi ăn
nói.
Nhưng cô ấy cũng không thích cậu ta, thuận miệng trả lời: “Nào thú vị bằng cuộc sống cá nhân của cậu.”
Sau khi đáp trả xong, cô ấy liền trông mong nhìn về phía ôn Noãn.
Ôn Noãn đoán ra có chuyện gì đó liên quan đến cậu của cô.
Bà Tùy rất thức thời, muốn dẫn con trai rời đi.
Cố Vân Phàm thật sự không muổn về, ôm đứa bé không buông: “Mấy người muốn làm gì thì cứ làm đi!”
Minh Châu tức đến đỏ mặt.
Ôn Noãn bước tới nhẹ nhàng ôm lấy Minh Châu, dịu dàng hỏi: “Em đến chỗ cậu à?”
Minh Châu không muốn nhắc đến Lục Huân.
Tiểu Thước Thước ôm chân ôn Noãn, không nhịn được mà kể lể.
Một lớn một nhỏ đều đau lòng.
Ôn Noãn biết trong lòng Minh Châu vẫn luôn có một vị trí dành cho cậu mình, nếu không cô ấy đã không khố tâm đến vậy.
Nhưng cô lại không biết phải an ủi thế nào.
Cửa phòng bệnh mở ra, Hoắc Minh tiến vào.
Anh vừa vào cửa đã thấy em gái mình trông như sắp khóc, ôn Noãn liếc mắt ra hiệu với anh, anh liền hiểu ra, ôm Tiểu Thước Thước thơm mấy cái: “Sang đây gặp em à?”
Tiểu Thước Thước dạ một tiếng.
Giờ chỉ có em gái mới có thể an ủi cậu nhóc.
Hoắc Minh thản nhiên cướp Tiếu Hoắc Kiều đang nằm trong tay cố Vân Phàm về, đúng lúc bé con đói bụng, anh liền pha sữa cho bé uống, Thước Thước ở bên cạnh nhìn chăm chú.
Cố Vân Phàm: có con gái thì giỏi lắm sao!
Bà Tùy ân cần kéo con trai về.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại người nhà, Minh Châu không kiềm được mà rơi nước mắt, nhưng tự tôn không cho phép cô kế khố.
Hoắc Minh một bên cho bé con uổng sữa, một bên trò chuyện với cô ấy.
òn Noãn ngồi một bên nghe.
Cô nghĩ cô và Minh châu đều từng tái hôn, nhưng vẫn không thể bì kịp Hoắc Minh.
Hai người là anh em cùng mẹ sinh ra, nói một lát Hoắc Minh còn phải an ủi Minh Châu, vì vậy khi Minh Châu chuẩn bị rời đi, ôn Noãn mới nói: “Hoắc Minh, anh dẩn con bé đi ăn đi! Giờ em chưa đói bụng, anh dẫn Minh Châu ra ngoài ăn một bữa rồi hẵng về.”
Hoắc Minh dỗ bé con ngủ xong thì đặt xuống nôi.
Không nhịn được mà thơm một cái.
“Anh đi đây! Bà Hoắc nói thế nào thì anh phải làm theo thế đấy chứ nhỉ!”
Ôn Noãn liếc anh một cái.
Hoắc Minh dịu dàng nói: “Mẹ mấy đứa ơi, nghỉ ngơi cho tốt nhé!”
Minh Châu bắt đầu rên rỉ: “Anh, đủ rồi đó!”
Hoắc Minh cầm chìa khóa xe, bế Tiểu Thước Thước lên: “Đi thôi, cậu dẫn hai mẹ con đi ăn nhé!”
Ngồi vào xe.
Hoắc Minh xoay mặt nhìn em gái.
Anh nhẹ giọng hỏi: “Em gặp cậu của ôn Noãn sao?”
Minh Châu gật đầu.
Anh vươn tay xoa xoa đầu cô ấy, nói: “Em nên học chị dâu em đi, kiên cường một chút! Lục Khiêm có quan trọng đến đâu cũng không thế quan trọng bằng đứa bé trong bụng em được, Thước Thước của chúng ta còn đang chờ được làm anh đây này! Em nhìn thằng bé mong ngóng có em gái biết bao.”
Đáy mắt Minh châu bắt đầu chua xót.
Có lẽ chỉ khi ở trước mặt anh trai, cô ấy mới có thế hoàn toàn buông bỏ, không cần giả vờ kiên cường.
Cô ấy nhẹ nhàng tựa vào đầu vai Hoắc Minh.
Minh Châu thầm thì nói: “Anh, mấy hôm nay em lại nằm mơ nữa rồi! Nhưng khi tỉnh dậy, em không thế nào phân biệt được mình đang ở quá khứ hay ở hiện tại, em cứ tưởng, em và ông ấy còn ở bên nhau.”
Minh Châu không nỡ chia tay.
Nhưng phải buộc bản thân buông bỏ.
Hoắc Minh đau lòng cho em gái, nếu Minh Châu biết Lục Khiêm mắc bệnh nặng như vậy, cô ấy nhất định sẽ không chút do dự mà quay lại!
Nhưng điều đó, lại thật tàn nhẫn với Minh Châu.
Làm anh trai, anh không đành lòng để em mình trải qua hoàn cảnh đó…
Chương 603 Đó là cậu của Ôn Noãn, là bố ruột của Thước Thước.
Hoắc Minh ăn một bữa với Minh châu.
Hai giờ chiều, anh trở lại phòng bệnh, bác sĩ và y tá đang kiếm tra sức khỏe cho Tiếu Hoắc Kiều.
Bé con được cởi quần áo ra.
Cả người trần trụi bụ bẫm, cực kỳ đáng yêu.
òn Noãn cũng đang ở bên cạnh nhìn xem.
Hoắc Minh bước đến, vòng tay ôm qua eo vợ, ánh mắt nóng rực nhìn Tiểu Hoắc Kiều…
Trước đây anh cứ nghĩ, đời này cô bé mà anh yêu nhất là Tiếu Hoắc Tây, nhưng từ sau khi có Hoắc Kiều, anh mới biết làm gì có thế yêu nhất cô bé nào được, anh đều yêu thích hai đứa con gái như nhau.
Cả một vòng người vây quanh cô bé.
Tiếu Hoắc Kiều không hề rụt rè, còn vui vẻ đá vào cặp chân đầy thịt của mình.
Bé con còn nở nụ cười…
Trẻ nhỏ chưa mọc răng, lộ ra hàm thịt lợi hồng hồng.
Hoắc Minh thích thú nhìn con, anh nghiêng đầu nhìn sang vợ, chỉ thấy trong mắt ôn Noãn chất chứa trìu mến yêu thương.
Anh không khỏi động tâm, lặng lẽ nắm lấy tay cô.
Ôn Noãn như thể mới phát hiện ra anh.
Cô thấp giọng hỏi: “Minh Châu đã ổn hơn chưa?”
Hoắc Minh vẫn đang nhìn chằm chằm Tiếu Hoắc Kiều, trầm ngâm một lát rồi nói: “Anh muốn con bé chuyến về ở với bố mẹ, phụ nữ mang thai dễ suy nghĩ tiêu cực, hơn nữa con bé và cậu đều lo lắng chuyện này!”
Ôn Noãn cũng có chung suy nghĩ như vậy.
Cô tựa vào vai anh, nói: “Anh còn phải nói chuyện thêm với con bé rồi!”
Hoắc Minh không nói gì, chỉ dùng ánh mắt thâm sâu nhìn cô, ở đây có nhiều người như vậy, Ôn Noãn không chịu nổi ánh mắt đó của anh, giả vờ như không thèm để ý.
Đúng lúc này, Hoắc Chấn Đông từ công ty tới.
vẫn còn mặc vest và mang giày da.
“Bố! Sao bổ lại ở đây?” Hoắc Minh hỏi.
Hoắc Chấn Đông liếc anh một cái, sau đó đi tới thăm cục cưng cháu gái của mình.
Trên mặt ông nội đều là ý cười xán lạn, bế Tiểu Hoắc Kiều vừa được kiểm tra sức khỏe xong
lên, đưa tay mặc tã cho bé, vừa mặc vừa nói: “Nhìn mấy đứa kìa, sao có thế để Tiểu Hoắc Kiều của chúng ta trần mông như vậy, lớn lên làm sao lấy chồng đây! Ngoan, cục cưng… ông nội mặc tã cho con!”
Bác sĩy tá xung quanh đều nở nụ cười.
Đây chính là gia dinh giàu có nhất nhì thành phố B đấy, vậy mà chăm bẵm yêu thương con trẻ hết mức!
Bi kịch đã xảy ra, Tiểu Hoắc Kiều làm ông dính nước tiếu, bộ u phục quý giá dính đầy một lớp bảo vật óng ánh vàng óng, Hoắc Chấn Đông sửng sốt một lúc, sau đó như thề đang dâng bảo bổi lên: “Bé cứng của chúng ta sớm không tiếu muộn không tiểu, vậy mà lại tiểu đúng lúc này, nghĩa là muốn ông nội có phải không! Chờ sau này xuất viện, ông nội sẽ thay con quyên một tòa nhà lớn ở đây!”
Bác sĩy tá xung quanh đều không dám cười nữa.
Hoắc Minh không nhịn được mà cười nhạo một câu: “Bố, trí tưởng tượng của bố phong phú thật đấy!”
Hoắc Chấn Đông nhanh chóng rửa mông cho Tiếu Hoắc Kiều, lại bôi một ít phấn lên, sau đó mặc tã lót màu hồng vào, không nhịn được mà thơm bé: “Cục cưng, thơm ông nội một cái nào!”
Hoắc Minh: có một người bố không biết xấu hổ như thế này, phải làm sao đây?
Đợi đến khi bác sĩy tá đều ra ngoài, chỉ còn lại người nhà trong phòng, Hoắc Chấn Đông mới ôm bé con trên tay hỏi chuyện của Minh Châu.
Hoắc Minh cười nhạt: “Tin tức của ngài nhanh quá nhỉ!”
“Đương nhiên!”
Hoắc Chấn Đông đắn đo một lát rồi nói: “Bố mời vài vị chuyên gia từ nước ngoài về xem bệnh cho Lục Khiêm mới được! Nhà chúng ta và nhà họ Lục là quan hệ thông gia, như chim liền cánh như cây liền cành! Hơn nữa trong bụng Minh Châu còn một đứa bé, sao có thể nỡ đế bé con không có bố được? Dù thế nào đi chăng nữa, cậu ấy cũng phải khỏe lên!”
“Về phần tình cảm của hai người, không phải chuyện của bố nữa.”
Hoắc Minh cũng có ý này.
Anh cúi đầu hỏi ôn Noãn: “Em thấy được không, Tống Giám đổc ôn!”
Ôn Noãn bị kẹp ở giữa cũng hơi khó xử, nhưng Hoắc Chấn Đông rất tôn trọng cô, nói thẳng mọi việc.
Cô cũng chỉ có thể đồng ý.
Đêm đến, ôn Noãn không ngủ được, trằn trọc trên giường mãi.
Hoắc Minh nằm bên cạnh cô.
Anh nhẹ nhàng ôm lấy vai cô, giọng nói trầm thấp dịu dàng hỏi: “Chỗ sưng lên khó chịu sao?”
Anh vừa nói vừa đưa tay sờ xuống.
“Không tệ mà!”
Ôn Noãn lười so đo với anh, cô khẽ tựa vào lòng anh, thấp giọng nói: “Có phải bệnh tình của cậu không lạc quan lắm không?”
Cô mới sinh được mấy ngày, còn chưa hết ở cữ.
Nhưng đến tận bây giờ, cô vẫn chưa gặp Lục Khiêm.
Cô hiếu rõ tình huống như vậy nghĩa là gì, nói không lo lắng là giả, nhưng ôn Noãn chỉ có thể cố gắng an ủi bản thân.
Hoắc Minh im lặng một lát.
Sau đó anh mới thấp giọng nói: “Đúng là không tốt lắm! Nếu không bố sẽ không dễ dàng ra tay như vậy, phải biết ông ấy vẫn còn rất khó chịu!”
Nhưng có thể làm gì bây giờ?
Đó là cậu của Ôn Noãn, là bố ruột của Thước Thước.
ôn Noãn nghe xong cũng chua xót trong lòng.
Hoắc Minh sợ cô nghĩ nhiều, cúi đầu an ủi mấy câu: “Bệnh này cũng không phải không có tiền lệ tốt lên! Dùng phưong pháp tiên tiến, chăm sóc cấn thận thì hai ba năm nữa sẽ không sao đâu!”
Ôn Noãn không nói nữa, cô nhẹ nhàng ôm chặt eo anh…
Hôm sau, Minh Châu ghé qua thăm cô.
Nhưng không ngờ Lục Khiêm cũng ở đây, một trước một sau cùng vào, đúng là trùng hợp.
Hai người gặp nhau, bầu không khí có chút quái dị.
Ánh mắt Lục Khiêm trâm xuống.
Minh Châu giả vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra, cô ấy khách sáo với ông vài câu, sau khi nói chuyện với ôn Noãn xong thì rời đi trước.
Sau khi Minh châu rời đi.
Cửa phòng bệnh đóng lại, nhưng vẫn nhẹ nhàng đung đưa, như thể đang đang gảy mạnh sợi dây trong lòng Lục Khiêm.
Ôn Noãn rót một ly nước ấm cho ông.
Lục Khiêm cười nhạt: “Lâu rồi không gặp con, cuối cùng cậu cũng rảnh rỗi sang đây thăm đứa nhỏ được rồi.”
Ông cho Tiểu Hoắc Kiều một bao lì xì đỏ thẩm.
Ôn Noãn ở bên cạnh ông, không nhịn được gọi một tiếng cậu, hai mắt Lục Khiêm cũng đỏ lên theo.
Ông vẫn nhìn chăm chú vào bóng dáng mảnh mai đã sớm khuất dạng kia, thấp giọng nói: “Cậu biết tấm lòng của con, con vẫn luôn hy vọng cậu và cô ấy có thế hạnh phúc bên nhau, nhưng mà Ôn Noãn à, hiện tại cậu chẳng thể nắm chắc chuyện gì cả.”
Ông muốn quan tâm, chăm sóc cô ây.
Nhưng chỉ có thể lấy danh nghĩa là bố đứa nhỏ, bà cụ Lục bảo ông đừng làm chậm trễ người khác…ônq cũnq đâu muốn vây!
Chương 604 Hoắc Minh liên tục hôn cô.
Xuân đi Thu tới.
Trong chớp mắt, Tiểu Hoắc Kiều đã được bốn tháng, đã nói được những tiếng nha nha.
Gần tối, Hoắc Minh đón hai đứa trẻ về nhà.
Tiểu Hoắc Tây vừa mới xuống xe liền chạy vào bên trong biệt thự.
Cô bé muốn gặp em gái.
Sùng Quang chín chắn hơn rất nhiều, cậu nhóc đi theo phía sau Hoắc Tây, cả hai cùng đi vào.
Hoắc Minh đóng cửa xe lại.
Anh vẫn chưa cai thuốc lá, nhưng anh không thường xuyên hút thuốc trong nhà, vì thế lúc này anh đang dựa vào cửa xe châm 1 điếu thuốc, từ từ hút hết...
Anh đi vào nhà, cởi áo khoác ra rồi hỏi người giúp việc: “Bà chủ ở trên lầu à?”
Người hầu bĩu môi nói: “Đúng vậy, cô Hoắc Tây và hai cậu đều đang ở trên lầu, rất náo nhiệt.
Hoắc Minh nhấc bước đi lên.
Cửa phòng trẻ sơ sinh.
Sùng Quang và Doãn Tư đang đứng ở bệ cửa, hai gương mặt nhỏ nhắn đỏ ửng.
Hoắc Minh cười: “Sao thế, trông giống như hai binh lính nhỏ.
Hoắc Doãn Tư nói bằng chất giọng non nớt: “Em gái đang ăn cơm! Chị không cho con vào!”
Hoắc Minh nghe mà thấy buồn cười.
Anh nhẹ nhàng sờ đầu của đứa con trai ngốc nghếch, dịu dàng nói với Sùng Quang: “Cháu đưa thằng bé xuống lầu ăn chút gì đi, sau này không cần nghe lời của Hoắc Tây nữa.
Gương mặt Sùng Quang đó bừng, đưa Doãn Tư rời đi.
Hoắc Minh xoay người, gõ cửa rất có nhịp điệu: “Bà Hoắc, anh có thể vào không?”
Một lát sau, Tiểu Hoắc Tây ra mở cửa.
Cô bé đứng ở cửa, gương mặt trắng trẻo mềm mại giương lên, mái tóc xoăn màu trà vô cùng ngạo mạn.
“Con đại diện cho bà Ôn Noãn cho phép bố đi vào.
Hoắc Minh thấp giọng cười: “Đó là vinh hạnh của bố, cô Hoǎc."
Nói xong, anh ôm Hoắc Tây lên, thuận tay đóng cửa lại.
Ôn Noãn đang cho tiểu Hoắc Kiều bú.
Nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người, cô vừa tức vừa buồn cười, Hoắc Minh ôm Hoắc Tây ngồi ở bên cạnh cô, gương mặt tựa lên vai cô, vô cùng dịu dàng nói: “Em bảo Hoắc Tây để hai đứa nó đứng ở ngoài cửa à?”
“Không phải. Giọng nói Ôn Noãn khẽ run rẩy.
Cô không nhịn được quay đầu lại nhìn anh.
Hoắc Minh cởi áo khoác, anh mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, áo mũ vừa nghiêm chỉnh vừa đẹp trai.
Thế mà anh vẫn cứ bất chấp dán vào người cô.
Gương mặt của anh cách cô rất gần.
Gương mặt của Ôn Noãn không chịu thua kém đỏ bừng lên, Hoắc Minh cố ý nói: “Mặt nóng như vậy, em nghĩ đi đâu thế?”
Ôn Noãn nhìn anh đầy trách móc.
Hoắc Tây còn đang ở đây, anh lại tán tỉnh cô một cách trắng trợn như vậy, đám trẻ thời giờ có gì mà không biết chứ?
Dường như anh không hề cảm nhận được bầu không khí vi diệu này.
Anh nhẹ sờ đầu đứa bé sơ sinh, thấp giọng nói: “Có làm em đau không?”
“Không đau, anh mau ra ngoài đi.”
Ôn Noãn đưa tay ra đẩy anh, Hoắc Minh không nhúc nhích, chỉ nhếch bờ môi mỏng lên cười.
Tiểu Hoắc Tây ngồi ngáp trong lòng anh.
Bố thật thích mẹ!
Cô bé náo loạn đòi xuống lầu, Hoắc Minh khẽ vỗ mông cô bé: “Mấy đứa Sùng Quang đang ăn, còn cũng xuống ăn đi!”
Tiểu Hoắc Tây chạy xuống nhanh như bay.
Sau khi cô bé rời đi, Hoắc Minh mới thong thả đi tới cửa khoá cửa lại.
Ôn Noãn đã cho Tiểu Hoắc Kiều bú xong.
Đứa bé đã được bốn tháng, ăn uống no đủ, gương mặt mềm mại nhỏ nhắn yên tĩnh chìm vào giấc ngủ.
Ôn Noãn không để ý tới bản thân, cô nhẹ tay nhẹ chân đặt đứa bé lên trên chiếc giường sơ sinh, khom người xuống dịu dàng nhìn bé...
Lúc Hoắc Minh quay đầu lại thì nhìn thấy một màn như vậy.
Anh im hơi lặng tiếng đi tới ôm lấy vòng eo mềm mại của cô từ phía sau, bàn tay to lớn sờ soạng một hồi rồi thấp giọng cười: “Vẫn thon thả như trước kia.”
Anh không thành thực lại sờ qua chỗ khác.
Ôn Noãn kêu lên một tiếng, ngăn cánh tay của anh lại, cắn môi thấp giọng nói: “Anh làm gì thế?”
“Muốn hôn em!”
“Bà Hoắc có cho không?”
Ngoài miệng anh vẫn khách sáo, nhưng hành động của anh lại rất nhanh, đúng lúc cô vừa cho đứa nhỏ bú xong, quần áo còn chưa ngay ngắn, mọi chuyện đều rất thuận tiện, không bao lâu sau, Ôn Noãn đã bị anh đưa tới sô pha, ngồi ở trong lòng anh.
Hoắc Minh đang ở độ tuổi tốt nhất của đàn ông.
Chín chắn đẹp trai, lúc này anh lại đang mặc đồ vest, trông có mấy phần cấm dục.
So với anh, Ôn Noãn lại không nghiêm chỉnh như vậy.
Cô cuống quýt tay chân, muốn khép quần áo trên người mình, lại bị người đàn ông dễ dàng kéo xuống...
Đầu ngón tay của Hoắc Minh khẽ chạm vào.
Cô không khỏi cắn chặt miệng, anh khẽ cười một cái.
Sau đó cô lại có hơi kìm lòng không đặng, Ôn Noãn ghét nhất anh làm chuyện này khi đám trẻ còn ở nhà... không thể không thể chờ tới tối được à?
Hoắc Minh liên tục hôn cô.
Giọng nói của anh khăn khăn giống như ngậm cát nóng: “Không chờ nổi nữa! Ôn Noãn, anh chờ em cả ngày rồi!... Em tính đi, từ sau khi có đứa bé Hoắc Kiều, chúng ta quả thực chỉ mới vài lần, mỗi lần đều mới chỉ được một nửa con bé lại khóc!”
Nói tới đây, người đàn ông không khỏi oán giận, trông càng thêm hung bạo.
Ôn Noãn chỉ đành gục lên vai anh, nhẹ nhàng cắn xuống.
Lời của Hoắc Minh thật chua.
Lúc không chịu nổi nữa, Ôn Noãn không khỏi dỗ anh, giọng nói của cô cô ngắt quãng, rời rạc: “Cho dù có mấy đứa con, người em yêu nhất vẫn là anh, chồng của em Hoắc Minh..”
Đầu Hoắc Minh nóng lên.
Chương 605 Lục Khiêm không phủ nhận.
Anh cúi đầu xuống khẽ cắn lên chóp mũi cô: “Chỉ biết dỗ anh!”
Nhưng có ai mà không thích nghe lời hay, đàn ông cũng như vậy.
Anh lại càng thêm nhiệt tình, cầm lòng không nổi thúc giục cô: “Gọi anh là Minh, gọi Minh!”
“Minh! Minh!”
Khi mọi chuyện đã xong, anh ghé vào hõm cổ đẫm mồ hôi của cô, thấp giọng khàn khàn nói: “Anh thích em gọi anh là Minh, mỗi lần em gọi anh như vậy, anh đều không nhịn được.”
Ôn Noãn đỏ bừng mặt.
Hoắc Minh nhìn mà động tình, không khỏi hôn cô muốn làm tiếp.
Đứa bé bỗng khóc lên.
Anh đang định không để ý tới, Ôn Noãn đã khế đẩy anh ra, nói trong tiếng khóc: “Có lẽ đã tè ra quần rồi, Hoắc Minh, anh ra xem đi!”
Hoắc Minh đang trong cơn hưng phấn.
Anh khó khăn thở ra một hơi: Tại sao lại sinh nhiều như vậy?
Nói chung anh cũng vẫn không nỡ để Ôn Noãn sốt ruột, anh đành đi rửa tay, nghe lệnh cô đi thay quần cho đứa bé.
Mặc dù ngoài miệng phàn nàn, nhưng lúc thay quần cho Tiểu Hoắc Kiều, gương mặt của anh vẫn rất dịu dàng.
Động tác cũng càng thêm cẩn thận.
Bàn tay to lớn của anh nhẹ nhàng đỡ mông của đứa bé, đặt lên chỗ sạch sẽ.
Chiếc quần nhỏ in hình đoá hoa màu hồng do Hoắc Minh lái xe chở Hoặc Tây tới siêu thị mua.
Ôn Noãn nhẹ nhàng mặc quần áo vào, yên tĩnh nhìn anh chăm chú.
Bây giờ, Hoắc Minh quả thực là 1 người chồng tốt.
Có lẽ do ánh mắt của cô quá chăm chú, Hoắc Minh ngước mắt lên, bốn mắt nhìn nhau, Ôn Noãn ngại ngùng quay mặt đi... Anh nhẹ nhàng cười một tiếng.
“Tổng giám đốc Ôn cũng có lúc thấy ngại à?”
Lúc nãy, Ôn Noãn yêu anh, bây giờ cô lại cảm thấy anh thật đáng ghét.
Hoặc Minh mặc quần vào cho Hoắc Kiều, anh cũng không tiếp tục quấn lấy Ôn Noãn nữa mà ôm đứa bé lên, đặt đứa bé vào trong lòng nhẹ nhàng dễ giành, trò chuyện.
Tiểu Hoắc Kiều được chọc cho vui vẻ, há to miệng ra, hai chiếc chân nhỏ bé vui vẻ đá lên.
Hoắc Minh hôn con bé.
Anh lẩm bẩm nói: “Mùi sữa thật thơm!”
Ôn Noãn không khỏi đi tới chơi đùa với đứa bé, khung cảnh rất đẹp.
Bầu không khí dịu dàng, phù hợp nói những chuyện vợ chồng.
Hoắc Minh chơi với đứa bé, anh nói với Ôn Noãn: “Lúc sáng anh đã gặp bác sĩ điều trị chính của cậu, tình huống khá phức tạp.
Trái tim Ôn Noãn căng thẳng, cô vội vàng nói: “Có khả năng chữa khỏi không?”
“Không nói trước được! Chắc là một nửa!”
Hoắc Minh nói xong, anh để ý thấy mắt vợ mình đỏ lên, không nhịn được đưa tay lên khế vỗ vai cô: “Đừng khóc! Để anh nghĩ cách!”
Ôn Noãn khế ừ một tiếng.
Cô dựa vào vai anh, không nói chuyện.
Một lát sau, Hoắc Minh bỗng nhiên mở lời: “Nếu như thật sự có một ngày như vậy, khi mọi chuyện đi tới nước không thể vãn hồi được nữa, anh sẽ nói với Minh Châu.”
Anh hiểu rất rõ em gái của mình.
Miệng cứng tâm mềm.
Cô ấy quả thực có ý định chia tay với Lục Khiêm, nhưng nếu Lục Khiêm không có cơ hội sống sót, anh nghĩ Minh Châu cũng muốn gặp ông ta một lần cuối cùng, có lẽ cô ấy cũng sẽ đi cùng ông ta đoạn đường cuối cùng này.
Cũng bởi vì hiểu rõ, cho nên Hoắc Minh không muốn cả đời còn lại của cô ấy phải sống trong tiếc nuối.
Nhưng bây giờ vẫn còn quá sớm.
Tâm trạng Ôn Noãn có hơi nặng nề, hôm sau cô dành thời gian đi thăm Lục Khiêm, rất không trùng hợp ông ta đã đi kiểm tra sức khoẻ, cô lại có việc khác nên đành rời đi trước.
Thư ký Liễu đưa cô rời đi.
Anh ta lại vội vàng đi tới trung tâm kiểm tra, định đi đón Lục Khiêm.
Đến trước cửa siêu thị B.
Anh ta đã nhìn thấy Lục Khiêm, nhưng đồng thời còn có một người khác, đó chính là Minh Châu.
Có thể nói là hai người.
Minh Châu đang mang thai, bụng của cô ấy phồng lên, có lẽ đã năm, sáu tháng.
Cô ấy đi kiểm tra thai sản, không hẹn mà gặp được Lục Khiêm.
Người yêu cũ gặp lại, bốn mắt nhìn nhau, Lục Khiêm chú ý tới bụng của cô, khàn giọng nói: “Được năm tháng rồi nhỉ?”
Mắt Minh Châu đỏ lên.
Cô ấy nhìn thấy Lục Khiêm mặc đồ bệnh nhân.
Ông ta cũng rất gầy, gương mặt tái nhợt, chẳng lẽ bệnh của ông ta vẫn chưa khỏi?
Lục Khiêm thuận theo ánh mắt của cô ấy nhìn xuống bộ đồ bệnh nhân trên người mình, tự giễu: “Đợt trước ăn nhậu uống quá nhiều phải nằm viện một tuần. Em...”
Thư ký Liễu bước lên trước, cười khổ nói: “Ở đây đông người, hay là tìm một nơi yên tĩnh nói chuyện đi.”
Lục Khiêm nhìn sang Minh Châu.
Minh Châu không ngốc, phản ứng của ông ta chứng tỏ ông ta biết cô ấy đã mang thai từ lâu.
Nhưng bốn tháng rồi qua, ông ta không hề nhắc tới chữ nào.
Ông ta không muốn vãn hồi cuộc hôn nhân của hai người, ông ta vui vẻ ký tên, có lẽ ông ta cũng cảm thấy hai người không phù hợp nhỉ.
Nếu như ông ta đã có thể nghĩ thông suốt, vậy thì cô ấy cũng không có bao nhiêu lưu luyến nữa.
Minh Châu mĩm cười: “Được.
Bệnh viện này rất cao cấp, dưới lầu có quán cà phê.
Hai người ngồi xuống uống cà phê, nhưng thực tế đều là nước lọc, thư ký Liễu biết điều ngồi vào một chiếc bàn khác.
Minh Châu cầm ly lên.
Cô ấy dịu giọng hỏi: “Ông đã biết từ lâu rồi, có đúng không?"
Lục Khiêm không phủ nhận.
Ông ta ừ một tiếng: “Đã biết được từ lần trước, lúc ở bệnh viện.”
“Vì thế ông tới chung cư tìm tôi là vì đứa bé này à?”