-
Chương 591-595
Chương 591 Rõ ràng là ông muốn nói chuyện…
Minh Châu cắn môi dưới.
Hôm nay là ngày cưới của cô, cả người cô đều là sắc đỏ, lúc này lại càng tươi đẹp như màu máu.
“Vâng, em đã nghe điện thoại.”
Sắc mặt Lục Khiêm trở nên khó coi.
Có lẽ là do nóng lòng, giọng điệu của ông không tốt lắm: “Sao em không nói cho anh biết?”
Minh Châu nhìn ông chằm chằm.
Cô ngơ ngác, đúng vậy, vì sao mình không nói cho ông biết!
Bởi vì ông là chồng cô, hôm nay là ngày cưới của cô, cô lại vì một người phụ nữ mà yêu cầu ông đi hẹn với người khác?
Mọi chuyện rất đơn giản, dễ hiểu nhưng Lục Khiêm lại không nhìn rõ.
Suy cho cùng là ông quá quan tâm đến đứa bé kia.
Mà cô, liệu rằng có phải dùng cả đời để trả nợ cho tình yêu thời trẻ của Lục Khiêm không? Không chỉ bản thân cô, mà cả bố mẹ, anh trai và chị dâu, còn có Thước Thước cũng đều không yên lòng.
Trong mắt Minh châu có hơi ươn ướt.
Lục Khiêm ở đối diện cô, ông làm sao không nhìn thấy được.
Nhưng lúc này ông lo lắng Lam Tử Mi thật sự sẽ nổi điên làm ra chuyện gì đó khiến ông hối hận cả đời.
Miệng Lục Khiêm khẽ mấp máy.
Hiểu con không ai bằng mẹ, những toan tính của ông, bà cụ đều biết hết.
Bà cụ thấy thương cho cô con dâu bé nhỏ của mình!
Bà nhìn bố mẹ Lục Quân, bình tĩnh nói: “Chúng tôi cũng rất đồng cảm với những chuyện nhà các ngươi gặp phải, nhưng chuyện này đã phát triển thành hành vi phạm tội rồi. Nếu không thì chúng ta vẫn là nên báo cảnh sát đi! Mọi người xem, hôm nay là đám cưới của Lục Khiêm…”
Bà cụ cảm thấy thật xui xẻo.
Ông bà Lục lau nước mắt: “Đúng vậy! Nhưng Lam Tử Mi nhất quyết muốn gặp mặt Lục Khiêm.”
Bọn họ lại quỳ xuống trước mặt Lục Khiêm.
“Lục Khiêm, nể mặt Lục Quân, cầu xin cậu hãy gặp Lam Tử Mi một lần! Cho dù là… cho dù là vì tính mạng của Lục Quân! Chúng tôi van xin cậu.”
Xung quanh không một tiếng động.
Tất cả mọi người đều đang chờ đợi quyết định của Lục Khiêm.
Phải biết rằng, trong hoàn cảnh hôm nay không có đúng hay sai, hai nhà Hoắc Lục không thế để mất người này.
Nhìn xem, sắc mặt của bố con Hoắc chấn Đông và Hoắc Minh đều tối đen thật đáng sợ.
Nhưng bọn họ không nói tiếng nào.
Chính là vì quan tâm đến thể diện của Minh Châu.
Con gái mình, chính mình hiểu rõ nhất.
Lục Khiêm đỡ ông bà Lục đứng dậy, ông lẳng lặng nhìn Minh Châu, nhẹ giọng nói: “Anh đi một lát, trở về lại tiếp tục hôn lễ.”
Tóm lại ông không đành lòng trách móc cô.
Minh Châu mặc trang phục cô dâu màu đỏ, đứng giữa sảnh chính.
Thước Thước đứng bên cạnh, im lặng ôm chặt chân cô.
Sắc mặt Minh châu tái nhợt.
Cô nhẹ nhàng đưa tay ra, kéo mái tóc đen được búi cao xuống, cực kỳ bình tĩnh nói: “Không có hôn lễ nào hết!”
Lục Khiêm cau mày: “Minh Châu, đừng làm
loạn!”
Minh Châu cười hờ hững.
Cô cụp mắt xuống, nhẹ nhàng vuốt tóc con trai.
Cô nói: “Tôi nói thật đấy! Lục Khiêm, dù sao anh cũng không phải là người tôi có thể giữ lại! Anh cứu Manh Manh hay là muốn quay lại với Lam Tử Mi, thậm chí là… Hôm nay Lục Viên đã sắp xếp ốn thỏa mọi việc, cho dù… Cho dù là anh cưới cô ta, tôi cũng không phản đối! Lục Khiêm, cuộc hôn nhân của ba người quá chật chội, nếu anh không thế chú tâm vào một chuyện thì tôi cũng không muốn một cuộc hôn nhân như này nữa!”
Minh Châu rơi nước mắt.
Cô khóc trong im lặng, chỉ nhìn chằm chằm chú Lục của mình.
Ba năm, bốn năm… hay năm năm.
Cô đã yêu ông từ rất lâu rồi.
Ngay cả khoảng thời gian khốn khổ và khó khăn nhất, cô cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc từ bỏ việc yêu ông.
Nhưng hôm nay, vào ngày cưới của bọn họ, chỉ vì một cuộc điện thoại, cô lại muốn từ buông bỏ tình yêu này!
Lục Khiêm nắm chặt ngón tay thành nắm
đấm, trên mặt lộ ra vẻ kìm nén: “Anh sẽ trở lại!”
Cô chỉ là…chỉ là thờ ơ mỉm cười.
Bà cụ tức giận đến mức toàn thân run rẩy.
Bà bước tới tát vào mặt Lục Khiêm một phát, lớn tiếng nói: “Lục Khiêm, nếu hôm nay con dám bước ra ngoài một bước, ta sẽ mang theo Minh Châu và Thước Thước đi, không bao giờ quay lại nữa! Con thật sự rất giỏi, thà rằng không làm thất vọng người ngoài, cũng nhất định phụ lòng mẹ con Minh Châu! Mấy năm nay, những gì con nợ con bé chẳng lẽ còn rất ít hả?”
Bà hận không thể rèn sắt thành thép, nước mắt chảy dài trên mặt.
Nhưng những điều này vẫn không thể giữ chân Lục Khiêm ở lại.
Ông đế ý đến tính mạng đứa bé.
Lúc Lục Khiêm rời đi, ông nhìn Minh châu lần cuối và bảo cô hãy đợi mình.
Ôn Noãn ở phía sau nghẹn ngào kêu lớn: “Cậu!”
Lục Khiêm dừng lại một chút, trong mắt nóng lên, nhưng cuối cùng vẫn không dừng lại…
Ôn Noãn nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Hoắc Minh vòng tay qua vai cô, đỡ lấy cơ thế mềm nhũn của cô.
Lục Viên hổn loạn.
Lúc đó, Minh châu lại cảm thấy như được giải thoát, thực sự nhẹ nhõm, có lẽ đây là kết cục cô đã sớm đoán được.
Cô nhìn xung quanh, mọi thứ đều tràn ngập không khí tân hôn.
Đã nhiều năm rồi, cô vẫn luôn mong chờ được làm bà Lục, rất lâu rất lâu rất lâu… Đáng tiếc, cô mới chỉ được làm bà Lục có một ngày.
Có rất nhiều khách đến dự, nhà họ Hoắc có uy tín và danh dự, Minh Châu không muốn khiến bố và anh trai cô xấu hổ.
Cô chào bà cụ và nói: “Bà Lục, cháu về đây!”
Bà cụ lập tức bật khóc.
Bà liên tục mắng chửi Lục Khiêm, dùng thái độ mềm mỏng, bà cầu xin Minh Châu… hãy đợi.
“Không đợi nữa!”
Minh Châu rưng rưng nước mắt, yếu ớt mỉm cười.
Cô bế Thước Thước đi đến trước mặt Hoắc Chấn Đông và Hoắc Minh, giống như mỗi lần gây ra rắc rối trước đây, dè dặt nói: “Bố, anh… Con xin lỗi đã làm hai người mất mặt!”
Trong lòng Hoắc Chấn Đông cực kỳ đau xót.
Nhưng ông quan tâm nhất là cảm xúc của
con gái mình.
Ông xoa tóc Minh Châu và nói: “Nhà chúng ta cũng không phải không đủ khả năng nuôi con! Chẳng những nuôi được con, ngay cả ôn Noãn, chúng ta cũng nuôi rất tốt! Mỗi đứa nhỏ trong nhà đứa nào cũng trắng trẻo mập mạp.”
Minh Châu có hơi muốn khóc.
Cô nhào vào lòng bà Hoắc.
Hoắc Minh rốt cuộc có thể làm xong chuyện này.
Chuyện hôm nay Lục Khiêm gặp rắc rối, thế nhưng ông cũng không thể bỏ dỡ mọi chuyện mà chạy đi.
Ôn Noãn bị kẹt ở giữa, thật sự rất khó chịu.
Anh nói với Hoắc chấn Đông: “Bố mẹ, hai người đưa Minh Châu và bọn nhỏ về thành phố B trước đi, con và ôn Noãn sẽ ở lại đây!”
Hoắc Chấn Đông nghĩ như vậy cũng ổn.
Ông nhìn ôn Noãn nói: “Con đừng đế chuyện trong lòng! Minh Châu vẫn luôn xem con là chị dâu!”
Ôn Noãn nở nụ cười cứng ngắc.
Hiện trường tuy hỗn loạn nhưng có Hoắc Minh ở đây, xung quanh vẫn rất trật tự.
Khách khứa Tân lượt được mời về.
Đến khi anh làm xong công việc thì đã là buối chiều.
Hoắc Minh cũng không thấy đói nên đứng trong sân châm một điếu thuốc.
Im lặng hút hết một điếu thuốc, anh bước vào khoảng sân nhỏ nơi bà cụ đang ở.
Ôn Noãn đang ở cùng bà cụ.
Bà cụ thực sự đã chịu một cú sốc, đứa con trai duy nhất hơn bốn mươi tuổi của bà cuối cùng cũng ốn định cuộc sổng, gia (Tinh nhà vợ cực kỳ tốt, cô lại rất ngoan ngoãn lễ phép.
Bây giờ lại thành ra…
Bà cụ nằm im bất động trên giường.
Bác sĩ đến đây hai lần.
Hoắc Minh đấy cửa bước vào, bà cụ ậm ừ nói rằng muốn đuối Lục Khiêm ra khỏi nhà.
Ôn Noãn nhẹ nhàng dổ dành.
Hoắc Minh nhẹ nhàng bước tới.
Anh cúi xuống ôn nhu hỏi: “Em với bà ngoại ăn cơm trưa chưa?”
Ôn Noãn lắc đầu.
Hoắc Minh chạm nhẹ vào vai cô: “Một bữa cơm nuôi hai người! Em đi nhờ người chuấn bị cơm đi, anh sẽ an ủi bà ngoại.”
ôn Noãn nhỏ giọng nói: “Sợ là anh không dỗ được bà!”
Hoắc Minh búng nhẹ chóp mũi cô.
Ôn Noãn đứng dậy rời đi.
Bước ra ngoài, cô cảm thấy sân bỗng trở nên vắng tanh, tất cả chữ hỷ đỏ thầm đều bị xé bỏ.
Quản gia đang phân công người làm dọn dẹp.
Mọi người đều im lặng mà làm, đi đường toàn cúi đầu.
Nhìn thấy ôn Noãn đi ra, quản gia miễn cưỡng mỉm cười: “Cô cả, bà cụ thế nào rồi?”
Ôn Noãn nói: “Minh đang an ủi bà! Ăn cơm đi!”
Quản gia gật đầu.
Đúng vậy, dù thế nào đi nữa, cũng nhất định phải ăn cơm!
Cơn sóng gió này kết thúc trong thê thảm.
Lam Tử Mi dẫn theo Manh Manh đứng trên sân thượng, bất chấp người khác ngăn cản, ông bà Lục tiến tới gần nơi hai người đứng.
Bọn họ muốn cứu lấy huyết mạch duy nhất của con trai mình.
Cuối cùng, bọn họ cùng chết với Lam Tử Mi.
Hai mươi ba tầng…
Lúc Manh Manh rơi xuống, cô bé mắc kẹt trên một tấm vải bạt che nắng ở tầng hai mươi và được cứu sống.
Nhưng sau những gì đã trải qua, cô bé không bao giờ… mở miệng nói chuyện nữa.
Sau một thời gian dài, cô bé mất đi khả năng ngôn ngữ.
Lam Tử Mi đã chết, bổ mẹ của Lục Quân cũng không còn.
Từ trong vũng máu và vô số người chứng kiến, Lục Khiêm nhẹ nhàng bế Manh Manh lên, cô bé ôm chặt ông, khuôn mặt nhỏ nhấn dán vào người ông, toàn thân run rẩy.
Cô bé trở thành trẻ mồ côi.
Những phóng viên đoán già đoán non, tung tin sống động như thật.
Lục Khiêm dần Manh Manh về nhà.
Nếu ông không mang cô bé về, cô bé chỉ có thế đến trại trẻ mồ côi, với một cô bé có cảnh đời như vậy, không khó tưởng tượng tương lai cô bé sẽ như thế nào.
Lúc Lục Khiêm quay lại Lục Viên, trên người thậm chí còn dính đầy vết máu.
Ngày cưới nhuốm máu, cực kỳ xui xẻo.
ông ôm Lục Huân (Manh Manh) bước vào sân sau, mọi thứ đều yên tĩnh, chỉ chỉ có một vài người h’âu đang quét dọn chữ hỷ bị xé nát trên sàn nhà.
Màu đỏ hết sức chói mắt.
Lục Khiêm khàn giọng hỏi: “Minh Châu đâu?”
Người hầu cúi đầu nói: “Mợ chủ theo ông Hoắc và bà Hoắc quay về thành phố B rồi. Cô cả và cậu thì ở lại đây, bà cụ cảm thấy trong người không khỏe, bác sĩ đã đến mấy l’ân.”
Trong lòng Lục Khiêm có chút lo lắng.
Ông ôm Lục Huân đi tới sân nhỏ.
Đẩy cửa đi vào, bà cụ đang nằm đó, vợ chồng Hoắc Minh ở bên khuyên nhủ.
Lục Khiêm đi vào.
Bà cụ càu nhàu ngồi dậy, nhìn chằm chằm Lục Khiêm và đứa trẻ trong lòng ông.
Bà cảm thấy con trai mình không cứu được nữa.
Đúng là đứa trẻ này thật sự rất đáng thương.
Nhưng cháu trai Thước Thước của bà không đáng thương sao?
Thước Thước đã đi học rồi, Lục Khiêm đã làm bổ được bao nhiêu ngày rồi?
Bà cụ chỉ vào ông lớn tiếng nói: “Con còn
quay lại làm gì hả? Con không quan tâm đến thể diện của vợ con, bố mẹ, con còn mặt mũi nào quay lại ngôi nhà hả?”
Lục Khiêm đặt Lục Huân ngồi trên sô pha.
Ông bước đến bên giường bà cụ, mạnh mẽ quỳ xuống.
Ông không một lời giải thích, bởi vì ông thật sự có lổi với Minh Châu, chính ông là người đã bỏ rơi cô.
Bà cụ còn không thèm nhìn ông.
Lục Khiêm chỉ cầu xin bà cụ đến thành phố B.
Bà cụ Lục cười lạnh: “Hôm nay nháo nhào như vậy, ta đây không còn mặt mũi đến đó!”
Lục Khiêm vẫn quỳ.
Ôn Noãn mềm lòng, muốn kêu ông đứng dậy.
Hoắc Minh vỗ vổ tay cô.
Anh mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Cậu không cần phải như này! cháu nghĩtrước khi cậu rời đi Minh Châu đã nói rõ rồi. Từ nay về sau cậu và con bé đều có đường riêng của mình, nam cưới nữ gả không liên quan gì đến nhau.”
Sắc mặt Lục Khiêm trắng bệch.
Giọng điệu của Hoắc Minh hơi dịu đi: “Nhà
họ Hoắc không có ai oán trách gì cậu! Chỉ là… cậu và Minh Châu thật sự không có duyên phận.”
Lục Huân đã nhận ra, cô bé nhìn chăm chăm chú Lục, đôi mắt đen xinh đẹp mất đi ánh sáng.
Lục Khiêm cắn chặt răng.
Ồng ôm Lục Huân chậm rãi bước ra ngoài.
Trong lòng ông biết rõ bà cụ sẽ không chấp nhận đứa bé này. Mà nếu ông muốn tái hợp với Minh Châu, ông cũng không thế bỏ cô bé ở lại Lục Viên.
Lục Khiêm đưa Lục Huân đến thành phố B.
Ông mua một biệt thự nhỏ, thu xếp cho cô bé ở đó và thuê hai người giúp việc chăm sóc cô bé.
Ông cảm thấy có lỗi với Minh Châu.
Đã ba ngày rồi ông mới gặp lại cô.
Cô không ở nhà bọn họ mà tạm thời chuyển về nhà họ Hoắc, Thước Thước cũng được vợ chồng Hoắc Chấn Đông chăm sóc chu đáo.
Lục Khiêm chặn cô trên phim trường.
Xuân tháng Tư, cô mặc một bộ đ’ô màu xanh nhạt, trông rất trẻ trung xinh đẹp.
Trên phim trường, cô nói chuyện, cười giỡn với các diễn viên trẻ ở đó.
Một người đàn ông khoảng hai mươi tuổi
nhìn cô với ánh mắt ái mộ, có lẽ trước đây Minh Châu sẽ giữ ý tứ mà tránh đi, nhưng hiện tại cô độc thân, cô không có lý do gì để từ chối khi người khác đang muốn tán tỉnh mình.
Lục Khiêm ngồi trong chiếc xe màu đen, lẳng lặng quan sát.
Thư ký Liễu nhìn mà sốt ruột thay ông.
“Hiện tại là giờ cơm, sao ngài không mời cô ấy đi ăn cơm?”
Lục Khiêm dập tắt điếu thuốc giữa ngón tay, mấy ngày nay mỗi ngày ông đều hút tận hai bao thuốc, mấy ngón tay thon dài đều hơi ngả vàng.
Ông mở cửa bước xuống xe.
Lúc ông xuất hiện trước mặt Minh Châu, cô có vẻ rất ngạc nhiên nhưng nhanh chóng đã bình tĩnh lại.
Mọi người xung quanh cũng đều nhìn thấy ông Lục.
Ánh mắt Lục Khiêm thắm thiết: “Đi ăn cơm với anh!”
Ông nghĩ rằng cô sẽ phản đối, ào ạt từ chối, nhưng không ngờ Minh Châu lại thẳng thắn đồng ý, cô nhẹ nhàng vén mái tóc đen dài xinh đẹp của mình, chào hỏi đồng nghiệp, thậm chí không dẫn theo trợ lý, cô cùng Lục Khiêm lên xe.
Hai người vừa ngồi xuống, Thư ký Liễu bắt
đầu làm sôi động bầu không khí.
“Minh Châu, hóa trang hôm nay của cô thật sự rất đẹp! Ánh mắt của ngài Lục trước nay luôn nhìn thẳng, tôi dám chắc từ trước đến nay ngài ấy chưa bao giờ nhìn thấy một cô gái xinh đẹp như này?”
Minh Châu thắt dây an toàn.
Cô nhìn Lục Khiêm, nhẹ nhàng mỉm cười: “Tống giám đổc Lục có cái gì mà chưa từng thấy?”
Thư ký Liễu bị chặn họng, không còn lời nào để nói tiếp.
Sắc mặt Lục Khiêm hơi lúng túng, nhưng vẫn ôn nhu nói: “Đi ăn đồ ăn Trung Hoa nhé!”
Minh Châu nói sao cũng được.
Lúc cô nói sao cũng được, so với lúc ở đám cưới ngày hôm đó, cô thoải mái hơn rất nhiều, như thể chỉ trong ba ngày ngắn ngủn vết thương lòng đã được chữa lành, đoạn tình cảm này đối với cô không còn quan trọng nữa.
Phát hiện này khiến Lục Khiêm cảm thấy rất khó chịu.
Nhưng ông cố gắng chịu đựng bởi vì ông muốn đàng hoàng nói chuyện với cô.
Không biết là ông vô tình hay cố ý, bọn họ ăn cơm ở nhà hàng lúc trước, vẫn là phòng VIP cũ.
ở đó, Lục Khiêm tự tay đeo cho cô một chiếc bùa bình an.
Hiện tại…
Hai mắt Minh châu có chút nóng lên, nhưng cô cố nhin xuống, rất nhanh trở lại bình thường.
Lục Khiêm nhẹ nhàng, ân cần chăm sóc cho cô.
Minh Châu cũng thoải mái ăn cơm, không ai nhắc đến sự việc khó chịu trước trước đó, hoặc có lẽ bọn họ đều đang nghĩ nên bắt đầu cuộc trò chuyện này như thế nào.
Lục Khiêm ăn không nhiều lắm.
Trên đường ông rút ra một điếu thuốc, cúi đầu châm lửa.
Minh Châu nhẹ giọng nói: “Gần đây cổ họng em khó chịu, anh dập đi!”
Lục Khiêm dập thuốc lá.
Nhưng ông lại nhẹ nhàng ỏm lấy chiếc cố thon dài của cô, trầm giọng hỏi cô: “Minh Châu, em khóc nhiều lắm phải không?”
Rõ ràng là ông muốn nói chuyện…
Minh Châu nhẹ nhàng đặt chiếc đũa trong tay xuống.
Cô nhìn những chiếc cốc và cái dĩa tinh xảo trước mặt rồi thở dài nói: “Đúng vậy! Em đã khóc
rất nhiều, nhưng dù có khóc bao nhiêu lần thì cũng không thay đối được kết cục của chúng ta.”
Lục Khiêm nhỏ giọng nói: “Lam Tử Mi đã chết!”
Minh Châu hiểu ông muốn nói gì.
Cô nhẹ nhàng lắc đầu: “Lục Khiêm! Dù cô ta có chết hay không, cũng không thay đổi được quyết định của em. Không phải là em có yêu anh hay không, mà là em không cần anh nữa.”
Ngón tay Lục Khiêm hơi run, lấy ra một điếu thuốc khác.
Nhưng ông không đốt nó.
Bởi vì cô không thích mùi khói thuốc.
Minh Châu ngước mắt lên, trong mắt toàn là chua xót và cay đắng, nhưng cô vẫn mỉm cười nói: “Chúng ta đã đăng ký kết hôn rồi! Lục Khiêm, khi nào thì chúng ta thay đổi chứng nhận?”
Ý cô là, ly hôn.
Chương 592 Lục Khiêm hiểu anh ta.
Điếu thuốc lá trong tay Lục Khiêm bị bẻ thành hai đoạn.
Những lời vãn hồi đó, ông không nói ra được chữ nào.
Rõ ràng ông có lỗi với cô.
Lục Khiêm cứ thế nhìn cô…
Ông không nói được, mà không nói cũng không được, tóm lại là không muốn chia tay.
Minh Châu cười nhạt, nói bằng giọng nhẹ nhàng không dính oán hận: “Lục Khiêm, hai chúng ta không thế nào nói là ai đúng ai sai được, thậm chí chúng ta đã cho nhau những thứ quan trọng! Thế nhưng… Có lẽ chúng ta không hợp nhau!”
Rõ ràng cô nói ra mà không khóc, nhưng cô vẫn nghẹn ngào.
Lục Khiêm giơ tay lên, muốn sờ mặt cô, nhưng Minh Châu đã tránh đi.
Cô kiềm chế tâm trạng, nói: “ông Lục, như thế không thích hợp đâu!”
Tay Lục khiêm dừng giữa không trung.
Ông không chịu nối, hồi lâu mới bỏ xuống được. Ông hỏi cô: “Thước Thước đã ngủ rồi sao?
Em muốn để thằng bé làm con của gia đình đơn thân sao?”
Ông không nhắc tới Thước Thước còn được, ông vừa nhắc tới, hai mắt Minh Châu đã đỏ lên. Cô hỏi ngược lại: “Thước Thước đã sắp năm tuối rồi, anh làm cha nó được mấy ngày chứ? Lục Khiêm, từ khi con của Lam Tử Mi xuất hiện, em đã nói với anh rất nhiều lần rồi, bảo anh không cần để ý thì đừng đế ý, nhưng anh lại cứ quản! Lục Khiêm, em nghĩ trong lòng mỗi người đều có một cán cân, bên nào nặng, bên nào nhẹ, chính mình hiếu rõ nhất.”
“Mà anh, anh chọn đạo nghĩa và trách nhiệm.”
“Nhưng sao anh bắt em phải trả chứ?”
Cô đã trả hết mấy năm thanh xuân còn chưa đủ sao?
Cồ đã sinh Thước Thước cho ông còn chưa đủ sao?
ỏng còn muốn cô chờ bao lâu nữa?
Lần sau còn những chuyện hoặc những người cần ông, có phải cô và Thước Thước vẫn sẽ bị ông bỏ lại phía sau, luôn xếp sau người ngoài hay không?
Minh Châu khẽ nhắm mắt lại: “Lục Khiêm, anh luôn nói là anh yêu em, nhưng tình yêu như
thế, giờ em không muốn nữa, được chứ?”
Hiếm khi hai mắt Lục Khiêm đỏ lên.
Ông nói nhỏ: “Minh Châu, anh không thể không có em.”
Minh Châu cười nhạt.
Cô nói: “Giờ anh nói thế có nghĩa lý gì đâu? Chẳng thú vị gì cả!”
Khi một người phụ nữ trở nên rộng lượng, đồng nghĩa với việc chẳng có gì quan trọng nữa cả,
Thậm chí, Minh Châu đã nhẹ giọng nói: “Em nghe nói anh đưa đứa bé đó đến thành phố B rồi! Chăm sóc con bé cho tốt nhé, giờ con bé không còn người thân nào khác, cũng rất đáng thương.”
Sắc mặt Lục Khiêm trở nên khó coi.
Ông hỏi ngược lại: “Em thì sao? Thước Thước thì sao?”
Minh Châu không trả lời ngay, cô xem giờ rồi nói: “Buổi trưa em được nghỉ hai tiếng thôi! Đưa em về phim trường đi!”
Lục Khiêm vẫn chưa nói chuyện xong, ông không muốn cho cô đi.
Nhưng dù sao ông cũng là một người đàn ông trưởng thành, Minh Châu có công việc, ông không thể làm chậm trễ được.
Bằng không, có lẽ cô sẽ càng ghét ông hơn.
Khi rời đi, Minh châu đi phía trước, Lục Khiêm đi theo sau cô.
Khi tay cô chạm vào tay nắm cửa, Lục Khiêm không nhịn được ôm lấy cô từ phía sau, ôm trọn lấy cô, nhưng không dám dùng sức.
Minh Châu giật mình.
Cô vô thức giãy giụa, nhưng sức lực của trai gái khác nhau.
Lục Khiêm mạnh mẽ vây nhốt cô, mặt dán vào mặt cô, khẽ nói: “Minh Châu, tha thứ cho anh được không? Anh nuôi đứa bé đo trong biệt thự, sẽ không thường xuyên đi thăm nó! Chúng ta chọn lại ngày, đế mùa Thu đi, mùa Thu chúng ta tổ chức đám cưới lại.”
“Mấy ngày nay bà cụ không để ý đến anh!”
“Bà ấy cũng rất nhớ em!”
Ông nói những điều đó, Minh Cháu nghe mà đau lòng.
Cô cũng nhớ bà cụ.
Nhưng mà…
Cô khẽ nói: “Không làm được vợ chồng, nhưng chúng ta còn có con. Em sẽ mang Thước Thước đi thăm bà. Lục Khiêm, anh buông tay đi, em sắp trễ rồi.”
Hiếm khi Lục Khiêm kích động một lần.
Môi ông dán vào tay cô, ông nói bằng giọng khàn khàn: “Anh còn muốn làm vợ chồng với em!”
Nói xong, mắt ông hơi nóng lên.
Minh Châu là cô gái ông ngàn cầu vạn cầu có được, nhưng ông lại tùy tiện mà mất cô.
“Em không cần chú Lục của em nữa à?”
“Không dám cần!”
Minh Châu lại nói bằng giọng rất thấp: “Lục Khiêm, em không hận anh! Thật đó!”
Nói xong, cô mạnh mẽ cựa ra khỏi vòng tay ông.
Lục Khiêm đứng ở cạnh cửa, ngây người…
Ngoài hành lang, Minh Châu đi mấy bước, đến khi ngẩng đầu lên mới không nhếch nhác nữa.
Cô muốn cắt đứt, nhưng đâu có dễ như thế.
Có điều, có có khó hơn, cô cũng phải kiên cường làm đến cùng.
Thư kí Liễu nghe được động tĩnh, mở cửa đi ra từ phòng bên cạnh, nhìn thấy Minh Châu rơi nước mắt thì đau lòng, đưa khăn giấy cho cô, còn ôn hòa nữa: “Cãi nhau với chú Lục à? Vợ chồng cãi nhau đầu giường cuối giường hòa hợp! Tôi và chị dâu cô cũng thế.”
Minh Châu nhận lấy khăn giấy, lau sạch nước
mắt.
Cô miễn cưỡng nở nụ cười: “Tôi và ông ấy không phải là vợ chồng.”
Thư kí Liều còn muốn khuyên nhưng Lục Khiêm đã đi tới. ông cúi đầu nhìn chằm chằm vào đôi mắt hoen đỏ của Minh Châu.
Yết hầu khẽ lăn.
Cuối cùng ông nói: “Anh đưa em về phim trường!”
Khi lần nữa ngồi lên xe, bầu không khí im ắng hơn, Minh Châu vẫn nhìn ra ngoài cửa xe.
Đến phim trường, xe dừng lại.
“Em đi đây!”
Minh Châu nghiêng đầu nói nhỏ: “Anh cân nhắc xem lúc nào tiện đi kí tiên.”
Lục Khiêm không chút suy nghĩ.
Ông không muốn ly hôn, không muốn chia tay cô.
Minh Châu không nhận được câu trả lời, cô cũng không miễn cưỡng, tự mình mở cửa xe để xuống xe.
Cánh tay cô bị giữ lại.
Cô chậm rãi quay đầu, nhìn thấy tay Lục Khiêm đang túm tay mình.
Cô cảm thấy không có ý nghĩa gì cả, thấp giọng nói cô phải đi rồi, sau đó nhẹ nhàng kéo từng ngón tay của ông ra, rồi xuống xe…
Lục Khiêm không xuống cùng cô.
Ông nhìn chằm chằm bóng lưng của cô.
Thời tiết tốt, Minh châu mặc một chiếc áo sơ mi trắng bằng tơ tằm, bên dưới là váy đuôi cá ngắn, vóc dáng trông rất nhỏ nhưng lại có phong thái của phụ nữ trưởng thành.
Thế nhưng lúc bình thường cô ở bên cạnh ông, đặc biệt là khi lên giường, cô rất ngây thơ.
Lục Khiêm cảm thấy thật đau mắt.
Mấy ngày liên tiếp, Lục Khiêm luôn xuất hiện.
Minh Châu không đi ăn cơm với ông nữa, cũng không chịu nói chuyện với ông, áp dụng xử lý lạnh với ông.
Từ xa, Lục khiêm nhìn cô nói chuyện với người lạ.
Là diễn viên trẻ tuổi đó.
Không có cơ sở, không có quan hệ, chỉ có một gương mặt trẻ tuổi.
Nhưng Minh Châu nói chuyện với cậu ta rất vui vẻ.
Tuy nhiên, khi nhìn ông, biểu cảm của cô rõ ràng đã chậm lại, sau đó cô nhanh chóng nói
chuyện với người khác, coi như ông không tồn tại.
Lục Khiêm nhìn thấy mà đau răng.
Thư kí Liều nhẹ giọng nhắc nhở: “Tôi thấy ngài cứ trồng cây si thế này chẳng ích gì đâu!”
Lục Khiêm hiểu anh ta.
Anh ta có năng lực làm việc rất mạnh, cũng rất nhiều trò vặt.
Ông làm bộ vô tình vổ ổng quần, hỏi: “Cậu cảm thấy nên làm thế nào?”
Thư kí Liễu tỏ ra thần bí.
Anh ta nói: “Cách này phải áp dụng ở chỗ đúng! Ngài nghĩ người cô Minh Châu đế ý nhất bây giờ là ai?”
Lục Khiêm rất thông minh, nói là hiếu ngay.
Ông lập tức hiểu ra.
Là Thước Thước.
Lục Khiêm nhìn Minh châu một cái nữa, cô đã đi quay phim rồi, chỗ cô đứng ban nãy không còn ai nữa.
Ông sửa sang lại áo sơ mi, bảo tài xế lái về công ty.
Khi Minh châu tan làm, đúng lúc Thước Thước cũng tan học.
Thế nhưng khi cô đến nhà trẻ, cô giáo lại nói
Lục Thước được bố đón đi rồi.
Minh Châu ngồi lên xe.
Cô gọi điện thoại cho Lục Khiêm, cuộc gọi nhanh chóng được bắt máy.
“Anh đón Lục Thước rồi à?”
“Ừ! Anh nhớ con.”
Lục Khiêm nói thẳng tuột ra không hề kiêng dè, giọng lại rất dịu dàng: “Anh đang ở biệt thự, làm một bàn đồ ăn, đều là món em và Thước Thước thích ăn, em tới ăn chung đi!”
Minh Châu muốn nói chuyện, nhưng lại hơi nghẹn ngào.
Cô đè nén tâm trạng, thấp giọng nói: “Lục Khiêm, chúng ta chia tay rồi! Chia tay rồi! Anh định làm qì hả?”
Chương 593 Đêm qua Lục Huân phát sốt.
Im lặng mười mấy giây.
Lục Khiêm nói: “Anh không đồng ý! Minh Châu, ngày nào anh không ký tên, ngày đó chúng ta còn là vợ chồng.”
Minh Châu bỗng thấy rất mệt.
Quả thực, cô còn nhớ ánh mắt đầu tiên khiến mình ngạc nhiên vì dung mạo tuấn tú ây, cũng nhớ cô đã yêu người đàn ông này nồng cháy thế nào. Cô chưa bao giờ nghĩ có một ngày tình của của ông dành cho cô lại khiến cô thấy nặng nề và chán ghét.
Đúng, là chán ghét!
Minh Châu tựa lưng vào ghế.
Cô thấp giọng chất vấn: “Lục Khiêm, hôm nay chúng ta thành ra thế này là do ai làm? Là em chắc?”
“Là anh!” ông nhẹ giọng nói.
Minh Châu bỗng che miệng lại.
Mặt cô chợt tái đi, cả người run rấy.
Hồi lâu, khi bình tĩnh là, cô nói: “Anh là bố của Thước Thước, đương nhiên anh có thể gặp nó! Nó đang ở chỗ anh, sáng mai anh đưa nó đến nhà trẻ nhé!”
Nói xong, cô cúp điện thoại.
Sau đó, cô gục đầu lên tay lái, đau lòng khóc lên.
Lúc này, cô vô cùng hận ông…
Bên kia, Lục Khiêm chậm rãi để điện thoại xuống.
Tiếu Thước Thước ngước đầu lên, mong đợi nhìn ông, gương mặt nhỏ nhắn cũng sụp xuống.
Mẹ không chịu tới.
Trong lòng Lục Khiêm rất thất vọng, nhưng ông nhìn thấy cái vẻ thất vọng của Lục Thước, lại không đành đế con phải đau lòng.
Ông ôm lấy con, cố ý nhẹ nhàng nói: “Mẹ còn phải làm! Hôm nay con ở đây với bố!”
Trên bàn ăn còn đặt một cái bánh kem.
Hôm nay là sinh nhật Lục Khiêm.
Ông nghĩ, có lẽ Minh Châu không nhớ, hoặc không muốn để ý.
Lục Thước ngồi đó, nhìn xung quanh, nhăn mặt lại: “Sinh nhật bố quạnh quẽ quá.”
Cậu bé không muốn ở lại đây.
Một là cậu bé hơi sợ Lục Khiêm, hai là cha con họ không ở bên nhau nhiều, nên cũng không thân.
Lục Khiêm đau lòng.
Ông xoa đầu cậu bé: “Không phải có con ở bên bố rồi à?”
Thước Thước miễn cưỡng nói câu sinh nhật vui vẻ.
Sau đó, cậu bé không nói gì nữa.
Lục Khiêm cắt một miếng bánh kem đưa cho cậu bé, nhưng cậu bé không có hứng thú lắm, một lát sau mới nói: “Những bạn khác đều được bố mẹ cùng đưa cùng đón! Bố, có phải mẹ muốn li hôn với bổ không?”
Lục Khiêm cũng cắt cho mình một miếng bánh ngọt.
Bình thường ông không ăn đ’ô ngọt, nhưng hôm nay lại muốn ăn một chút.
Nghe Thước Thước nói vậy, ông hơi ngấn người.
Trẻ con cũng biết cha mẹ muốn chia tay.
Giọng Lục Khiêm hơi khàn: “Không đâu! Bố mẹ sẽ không li hôn!”
Thước Thước cũng không vui lên được, vì cậu bé không tin, vì mẹ đang mang cậu ấy rời khỏi nơi này.
Cậu bé ủ rũ cúi đầu ăn bánh kem.
Lục Khiêm mềm lòng, sờ đầu cậu bé. Thật ra
tính cách của Thước Thước rất giống Minh Châu.
Người quá ít nên buổi sinh nhật này rất lạnh lẽo.
Thước Thước có điều lo lắng trong lòng, rất ít nói.
Lục Khiêm dạy cậu bé làm bại tập xong rồi đi vào thư phòng. Rõ ràng có rất nhiều chuyện làm ăn cần ông phải làm, nhưng khi mở máy tính xách tay ra, ông chẳng nhìn nổi chữ nào cả.
Ông rất tiêu cực.
Ông có thế cảm nhận được quyết tâm rời khỏi mình của Minh Châu. Cô không cãi nhau, không làm khó, xử lý lạnh quan hệ giữa hai người.
Ông không chịu li hôn, cô cũng không thúc giục.
ông biết, cô chỉ không muốn gặp ông, không muốn sống chung với ông mà thôi.
Lục Khiêm khó chịu khẽ nhắm mắt lại.
Ông nhớ nhớ cô.
Thật ra ông cũng không ngờ, ngày hôm đó ông rời khỏi hôn lễ, ông có từng hối hận hay không.
Thật ra ông cũng không hối hận, vì ông không còn lựa chọn nào khác.
Minh Châu nói đúng, khi ấy ông lựa chọn
nhân nghĩa và đạo đức, vứt cô và Thước Thước qua một bên.
Đèm khuya.
Sau khi Lục Thước ngủ, Lục Khiêm gọi điện thoại cho Minh châu.
Ồng gọi rất nhiều lần cô mới chịu bắt máy, giọng hơi khàn.
Lục Khiêm nói nhỏ: “Con ngủ rồi! Em đang làm gì vậy!”
Giọng ông rất thán mật, còn có chút dịu dàng của người chồng, không khó để Minh Châu nghe ra.
Cô không trả lời ông.
Cô dặn ông sáng mai đưa con đi học.
Rõ ràng giọng cô rất lạnh lùng, nhưng Lục Khiêm vẫn bằng lòng lắng nghe. Bây giờ, ngay cả việc ngay giọng nói của cô cũng là một loại xa xỉ đổi với ông.
Hai phút sau, Minh châu ngừng lại.
Cô thấp giọng nói: “Chỉ vậy thôi!”
Cô muốn cúp điện thoại, Lục Khiêm gọi cô lại, nói: “Hôm nay là sinh nhật anh.”
Cô hơi bất ngờ, nhưng vẫn thoải mái nói lời chúc sinh nhật.
“Sinh nhật vui vẻ.”
Lục Khiêm được voi đòi tiên: “Minh châu, em dùng thân phận gì đế chúc anh? Vợ anh hay mẹ của Thước Thước?”
“Vợ cũ!”
Minh Châu tựa vào đầu giường, chậm rãi nói: “Lục Khiêm, hai chúng ta dính dáng quá nhiều! Không chỉ có Thước Thước, còn cả chị dâu bị kẹt ở giữa nữa, nên em không muốn lật mặt với anh, có thế duy trì quan hệ thân thích là tốt nhất. Còn nữa, khi nào anh kí tên đây?”
“Em vội tìm bạn trai à?”
“Phải!”
Nêm kia, hơi thở của Lục Khiêm trở nên gấp gáp.
Minh Châu đoán ông sẽ nổi giận, nhưng không, ông chỉ cúp điện thoại thôi.
Cô nhìn điện thoại di động, hoảng hốt rất lâu.
Mấy ngày sau, dường như Lục Khiêm muốn dây dưa với cô.
Ngày nào ông cũng đón Thước Thước về chỗ mình trước.
Thước Thước không bằng lòng, nhưng cũng không phản đối, lần nào cũng chủ động lên xe. Có lúc Lục Khiêm cảm thấy đứa con trai này rất ngây thơ, có khỉ lại cảm thấy trong lòng cậu bé cất chứa quá nhiều chuyện.
Thước Thước ở chỗ ông, ông sẽ có thế gọi cho Minh châu.
Bình thường cô đều không bắt máy.
Có thế nói chuyện một lúc với cô với con, coi như là chuyện nhà, cũng đủ để ông thỏa mãn rồi.
Ồng tin rằng thời gian lâu dài, cô sẽ mềm lòng.
Dường như Tiểu Thước Thước đã quen sống với ông.
Khi ăn cơm, Lục Khiêm thuận miệng hỏi một câu, Thước Thước không đáp mà cúi đầu ăn cơm.
Một lúc lâu sau, cậu bé ngước mắt lên, nói: “Con đi với bố, mẹ sẽ có thời gian ăn diện, đi hẹn hò với mấy chú.”
Mặt Lục Khiêm cứng lại.
Gương mặt nhã nhặn đẹp trai đó, có dùng bao nhiêu hình dung từ cũng không miêu tả được sắc mặt, rất khó coi.
Thước Thước dũng cảm xong, lại hơi sợ hãi.
Cậu bé cúi đầu lùa cơm, một lát sau mới chậm rãi nói: “Tóm lại mẹ vẫn phải kết hôn.”
Lục Khiêm không còn chút khẩu vị nào nữa.
Ông đi tới trước cửa số sát đất, châm một điếu thuốc lá, đứng đó, lẳng lặng hút.
Thước Thước ngước mắt nhìn ông.
Cậu bé cảm thấy, lúc này, bố rất cô độc.
Như biết cậu bé đang nhìn mình, Lục Khiêm nói bằng giọng ôn hòa: “Thước Thước, con đang trách bố phải không?”
Lục Thước dạ một tiếng, mang theo giọng mũi.
Dường như cậu bé muốn nói gì đó.
Lục Khiêm cúi đầu nhìn điếu thuốc lá đang cháy, nói nhỏ: “Bố chỉ yêu duy nhất một người là mẹ con! Sau này cũng vậy! Bố sẽ không chia tay mẹ con.”
Mũi Tiểu Thước Thước hơi chua, cậu bé muốn khóc.
Đối với cha con hai người, đêm nay vừa lạnh vừa ẩm ướt, nhưng đã có chút thay đổi.
Sáng sớm, Lục Khiêm chuấn bị đưa Thước Thước đi học.
Thế nhưng có một cú điện thoại gọi tới biệt thự, là người giúp việc gọi tới, rất gấp.
Đêm qua Lục Huân phát sốt.
Bác sĩ nói, có lẽ cô bé sẽ vĩnh viễn không thế nói chuyện.
Lục Khiêm cầm điện thoại, lưng toát mồ hôi lạnh.
Cúp điện thoại xong, ông để tài xế đưa
Thước Thước đến nhà trẻ, chính mình lái xe đến bệnh viện.
Một tiếng sau.
Minh Châu gọi điện tới: “Lục Khiêm, Thước Thước mất tích rồi!”
Chương 594 Lục Khiêm khẽ siết chặt nắm đấm.
Lục Khiêm giật mình.
Không thấy Thước Thước đâu?
Ông nghe ra cảm xúc của Minh Châu đang rất không ốn định, hạ giọng vỗ về cô: “Để anh gọi điện hỏi tài xế.”
Giọng Minh châu lạnh lùng.
Cô nói: “Tôi đã hỏi rồi! Dọc đường anh ta đưa Thước Thước đi thì bị tắc, sau khi tới trường mầm non thì thả thằng bé xuống rồi rời đi luôn. Lục Khiêm, ông đón Thước Thước về chỗ ông tôi chưa bao giờ có ý kiến dù chỉ nửa lời, bởi đó cũng là con của ông, thế nhưng… thế nhưng dù sao thì ông cũng không thể vì người khác mà chểnh mảng thằng bé! Thằng bé, nó chỉ mới năm tuổi mà thôi, thằng bé cũng cần bố nó mà.”
Nói xong câu cuối cùng, giọng cô đã nghẹn ngào.
“Tòi không quan tâm bây giờ ông đang ở đâu, xin ông lập tức cùng tôi đi tìm Thước Thước về.”
Trước khi cô ngắt điện thoại, ông khàn giọng gọi tên cô.
Minh Châu im lặng hai giây, cuối cùng vẫn ngắt cuộc gọi.
Lục Khiêm đứng trên hành lang trong bệnh viện, toàn thân lạnh như băng.
Ông vẫn nhớ rõ sáng nay khi ông nhận được điện thoại từ biệt thự, nói Lục Huân không nói chuyện được nữa, ông phải vội vàng chạy tới nên nên đế tài xế đưa Thước Thước đi, nhưng nhóc con kia không chịu.
Thước Thước ôm lấy chân ông…
Mắt Lục Khiêm đau xót, ông ngửa mặt lên trời.
Đúng lúc này, thư ký Liễu tới, trong tay còn cầm đơn kiếm tra, nói: “Vấn đề có lẽ không nhỏ! Cô bé…“
Lục Khiêm hạ giọng: “Cậu ở lại đáy giúp đỡ!”
Thư ký Liễu sửng sốt.
Lục Khiêm cổ kiềm nén, nói: “Không thấy Thước Thước.”
Tờ đơn kiểm tra trong tay thư ký Liễu, rơi trên mặt đất…
Thước Thước xuất thân hiển hách.
Cả nhà họ Hoắc lẫn nhà họ Lục huy động hết mọi quan hệ để tìm đứa trẻ. Thế nhưng đến khi
mặt trời xuống núi vẫn không tìm được.
Hoắc Minh xử lý mọi chuyện ở Cục cảnh sát.
Lục Khiêm và Minh châu lái xe đến tất cả những nơi mà Thước Thước có thế đi đế tìm kiếm.
Chạng vạng, sắc trời bắt đầu tối dần.
Lục Khiêm dừng xe lại bên đường, mua cho Minh Châu một cái sandwich.
Minh Châu mới nghe mấy cuộc điện thoại, cô mệt mỏi dựa lưng vào ghế, khóe mắt ẩm ướt.
Cô nhấc mắt, im lặng nhìn ông, ánh mắt lạnh lẽo mà xa cách.
Cô thực sự, chưa bao giờ nhìn ông như vậy.
Lục Khiêm đưa sandwich cho cô, khó khăn lên tiếng: “Minh Châu, tìm được con trước rồi nói sau.”
“Đi đâu tìm?”
“Lục Khiêm… ông nói cho tôi biết đi, phải đi đâu tìm?”
“Trời tối đen rồi, Thước Thước sợ tối.”
Minh Châu nói xong, dựa lưng vào ghế bất lực bật khóc.
Cô không thể tiếp tục đợi trong xe nữa.
Cô mở cửa xe, chạy đến ngã tư đường, khắp nơi đều là ánh đèn rực rỡ mới được bật sáng, khắp nơi đều tấp nập xe cộ.
“Thước Thước!” Cô lớn tiếng gọi.
Nước mắt lóe lên ánh sáng dưới ánh đèn đường chiếu rọi, có vẻ vô cùng bất lực.
Lục Khiêm ôm lấy cô từ phía sau.
“Minh Châu em bình tĩnh một chút đi!”
“Ông nói tôi phải bình tĩnh như thế nào hả?” Một cái tát, vang lên trong đêm tối.
Cô đã tát Lục Khiêm.
Cô nhỏ hơn ông nhiều như vậy, trước đây cô mềm mại nghe lời ông đến thế, thế nhưng hôm nay cô đã đánh Lục Khiêm.
Bầu không khí chìm trong sự im lặng chết chóc.
Với thân phận của Lục Khiêm.
Ngoài bà cụ Lục ra thì có lẽ không ai dám tát ông như vậy.
Dường như ông cũng bừng tỉnh, im lặng chăm chú nhìn Minh châu.
Giây phút này, cô không phải một cô gái nhỏ không hiểu chuyện đời, cả cô và ông đều là người làm bố làm mẹ, ông không đạt yêu cầu của một người bố tốt, đương nhiên cô có thế lấy đó làm lý
do trút giận với ông.
Lục Khiêm không tức giận, ông nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, dịu dàng xoa xoa.
“Ăn chút gì đó đi rồi tìm tiếp!”
“Tôi không ăn nổi!”
Minh Chấu đẩy ông ra, cô lảo đảo đi về phía trước, trong lòng cô chỉ nghĩ về Thước Thước, sợ cậu bé gặp chuyện gì không mau.
Sắc trời đã hoàn toàn tối đen.
Cô chạy qua vô số ngã tư đường, giống như đã phát điên.
Lục Khiêm giữ cô lại từ phía sau: “Minh Châu!”
Minh Châu nhìn Lục Khiêm, giọng nói run rấy: “Còn có chỗ kia nữa! Thằng bé nhất định ở đó! Thằng bé nhất định ở đó!”
Hai người lên xe.
Nửa giờ sau, xe dừng trong một con ngõ nhỏ âm u chật hẹp.
Xi măng lồi lõm mấp mô.
Dây điện mắc chằng chịt như mạng nhện.
Những tòa nhà cũ nát, bột xi măng có thế rơi xuống bất cứ lúc nào.
Lục Khiêm đau lòng không chịu nổi.
Hơn hai năm đó, Minh châu và Thước Thước đã phải sổng ở nơi này sao?
Hành lang vô cùng tối tăm, thậm chí thỉnh thoảng còn có con chuột chạy qua, nhưng Minh Châu không bận tâm tới những thứ đó chút nào, cô chạy nhanh lên tầng bốn.
Trong bóng tối, một thân thể nho nhỏ đang ngồi sụp trên mặt đất cạnh cửa.
Đó là căn phòng trọ trước đây họ đã từng ở.
Cậu bé ôm đầu, dường như đang ngủ.
Giọng Minh châu kèm theo chút nghẹn ngào: “Thước Thước?”
Đứa trẻ không phản ứng, Minh Châu ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng xoa đầu cậu bé.
Nóng bỏng!
“Thằng bé sốt rồi!” Giọng Minh châu run rấy.
Lục Khiêm vội vàng ôm lấy đứa trẻ, kiểm tra một chút, thực sự là nóng như lửa đốt.
“Mau đưa tới bệnh viện.”
Ông chạy nhanh xuống tầng, Minh Châu theo sát phía sau ông…
Nửa tiếng sau, Thước Thước im lặng nằm trên giường bệnh nhỏ, kim truyền dịch cắm trên mu bàn tay.
Bác sĩ nói bị cảm lạnh, hơn nữa không ăn
uống trong thời gian dài, mất cân bằng điện giải.
Người nhà họ Hoắc đều đã có mặt.
Bà Hoắc đau lòng bật khóc.
Đương nhiên Hoắc Chấn Đông cũng đau lòng, nhưng ông vẫn gọi Lục Khiêm ra ngoài.
Hoắc Chấn Đông lên tiếng: “Lục Khiêm, chuyện hôn lễ lần trước tôi không trách cậu, đó là do hai người không có duyên phận! Một cô gái như Minh Châu không phù hợp với cậu, nhưng cậu phải chịu toàn bộ trách nhiệm cho chuyện ngày hôm nay.”
Lục Khiêm khàn giọng nói: “Phải! Là lỗi của tôi!”
Mắt Hoắc Chấn Đông cũng đỏ lên.
Thực ra ông không muốn nói nhiều với Lục Khiêm, dù sao ở giữa còn có đứa trẻ, còn có ôn Noãn.
Thế nhưng ông cũng đau lòng cho Minh Châu.
Ông cân nhắc một lúc lâu, cuối cùng mới nói ra miệng: “Sau này cứ coi như là thông gia đi! Đối với cậu hay với chúng tôi đều tốt.”
Lục Khiêm rất hiếm khi gọi ông, nhưng lúc này lại gọi một tiếng.
Hoắc Chấn Đông nghe xong lại thấy buồn.
ông vỗ vai Lục Khiêm, nói: “Trước đây tôi không phản đối hai người bởi vì nhóc Minh Châu thích cậu, tôi không quản được con bé, mẹ con bé giới thiệu cho nó rất nhiều thanh niên tài giỏi anh tuấn nó đều không đồng ý, kết quả hai người vẫn đi tới ngõ cụt.”
Hoắc Chấn Đông thực sự rất khó chịu.
Ông không nói nhiều, ra hành lang hút thuốc.
Hoắc Minh và ôn Noãn cũng tới.
Cơ thể òn Noãn đã rất nặng nề, Hoắc Minh không muốn đế cô đến, nhưng ôn Noãn vần khăng khăng tới đây. Nhìn Thước Thước đang nằm trên giường truyền từng giọt nước biến, ôn Noãn rất đau lòng.
Cô ở bên cạnh Thước Thước một lát rồi vào phòng trong.
Minh Châu đang ởtrong nhà vệ sinh.
Nhìn thấy ôn Noãn, cô lập tức rơi nước mắt: “Chị dâu!”
Ôn Noãn đóng cửa lại.
Bình thường Minh Châu rất ỷ lại cô, nhẹ nhàng tựa lên vai cô, khẽ bật khóc: “Bao nhiêu năm nay em chưa từng hổi hận, nhưng khi không thấy Thước Thước đâu nữa, em thực sự thà rằng mình chưa từng quen biết ông ây.”
Không có sự ngưỡng mộ say đắm khi còn
trẻ, sẽ không có sự tổn thương ngày hôm nay.
Ôn Noãn hiểu được suy nghĩ của cô ấy.
Minh Châu đã quyết tâm muốn ly hôn với cậu, cô cũng rất khố sở, nhưng cô không thế khuyên nhủ được.
Cô nhẹ nhàng chạm lên tóc Minh Châu, nhẹ giọng nói: “Sự vui vẻ của bản thân là quan trọng nhất!”
Gia đình họ như vậy, cũng không cần lo lắng về kinh tế khi một mình nuôi con.
Nếu Minh Châu đã không muốn nữa, vậy thì thôi đi.
Minh Châu vẫn khóc.
Cô ấy cảm thấy mình rất vô dụng, mỗi khi gặp chuyện thì chỉ biết khóc, thế nhưng ôn Noãn lại cảm thấy cô ấy thực sự rất dũng cảm.
Chờ đợi đã lâu như vậy, tình cảm sâu sắc đến thế.
Minh Châu vẫn có thể buông tay!
Thước Thước sốt cao một đêm.
Bác sĩ đi ra đi vào mấy lượt.
Những người khác đã rời đi trước, chỉ còn Lục Khiêm cùng Minh Châu và đứa trẻ.
Bốn giờ sáng.
Minh Châu vẫn ngồi, im lặng chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kia, Lục Khiêm bảo cô nghỉ ngơi cô cũng không chịu.
Sáng sớm, khi rửa mặt.
Cô vừa cúi xuống đã bị người ta ôm vào lòng.
Toàn thân Minh Châu cứng đờ.
Trước đây cô vui vẻ với sự đụng chạm của ông bao nhiêu thì hiện tại lại phản cảm bấy nhiêu, cô không tránh ra, nhưng giọng nói lạnh như băng: “Này là có ý gì?”
Lục Khiêm áp mặt lên tấm lưng gầy của cô, giọng nói có phần đau khố.
“Minh Châu, đế anh bù đắp cho hai mẹ con em đi.”
Trước đây khi ông muốn biết về cuộc sổng trong hai năm kia của Minh Châu, cô vẫn luôn không chịu nói. Mãi đến tối hôm qua ông mới được nhìn thây, vô cùng chấn động.
Minh Châu của ông, là lá ngọc cành vàng.
Cô là đưa con cưng vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng.
Lại vì ông mà sinh Thước Thước ở một nơi tồi tàn cũ nát như vậy.
ông đau lòng.
Minh Châu chậm rãi thả khăn mặt xuống, đứng thẳng người dậy, xoay người đối mặt với ông.
Cô nở một nụ cười thật hờ hững.
“Bù đắp? Ông lấy gì đế bù đắp?”
“Một căn biệt thự, hay mấy bộ trang sức, hay một hôn lễ chẳng hề quan trọng trong cuộc đời ông?”
“Lục Khiêm, những thứ đó nhà họ Hoắc đều có!”
“Cho dù nhà họ Hoắc không có! Hoắc Minh Châu tôi hiện tại cũng có thể kiếm ra tiền bằng đôi tay của mình, cho Thước Thước một cuộc sống ổn định! Tôi không ngăn cản ông tham dự vào cuộc sống của thằng bé, bởi vì thằng bé thích ông, thích người bố là ông, thế nhưng ông đối xử với thằng bé thế nào?”
“Con gái của Lam Tử Mi không thể nói chuyện…”
“Chẳng nhẽ ông không thể đưa Thước Thước đi học xong rồi mới tới bệnh viện sao? Chẳng lẽ ông không nhìn thấy sự thất vọng của Thước Thước sao?”
“Không, ông biết tất cả!”
“Chỉ là ông… chỉ là ông không thương thằng bé mà thôi!”
Nói xong những lời này, Minh Châu hoảng hốt cười: “Lục Khiêm, ông không nên từ chức! Thực sự ông rất phù hợp với vị trí kia, ông không phù hợp với một gia đình”
Minh Châu đấy ông ra, đi ra ngoài.
Lục Khiêm cảm thấy trái tim mình vô cùng đau đớn.
Cô không thể ra ngoài.
Chẳng những không thể ra ngoài, toàn thân còn bị người ta ép lên ván cửa. Một bàn tay của Lục Khiêm giữ lấy cả hai cổ tay của cô, nghiêng người hôn lên môi cô, ma sát đôi môi cô giống như phát điên.
Cô không chịu mở miệng.
Lục Khiêm bèn nắm lấy cằm cô, ép cô phải mở miệng ra.
Ông vội vàng tiến vào, vội vàng làm loạn trong miệng cô, mong nụ hôn này có thế khơi dậy những ký ức của cô về quá khứ.
Nhưng Minh Châu chỉ thấy phản cảm.
Sức lực của đàn ông và phụ nữ chênh lệch quá lớn, cô không thế tránh khỏi ông, nên cô dứt
khoát không đấu tranh nữa.
Cô mặc kệ cho ông hôn mình.
Da thịt mềm mại của cô bị ông hôn thành những dấu hôn đỏ hồng loang lố, nhìn mà giật mình.
Hai cơ thể ôm lấy nhau, nóng bỏng.
Lục Khiêm đột nhiên dừng lại.
Ông ôm lấy cô, khuôn mặt nhã nhặn vùi bên gáy cô, nhẹ nhàng thở dốc, giọng ông khàn tới mức gần như không nghe ra tiếng: “Minh Châu, em không muốn phản ứng lại anh một chút nào sao? Thật sự không muốn cho anh cơ hội bù đắp cho hai người sao?”
“Đúng vậy!” Giọng cô run rẩy.
Lục Khiêm vần không buông cô ra.
Ông cứ ôm lấy cô như vậy, cảm nhận nhiệt độ cơ thể cô.
Ông bỗng nhiên nhớ lại một chuyện.
Tết Nguyên Đán năm ấy, ông mang món đồ chơi mà cô gái nhỏ rất thích tới tìm cô.
Nhìn thấy cô được người ta tỏ tình tại Fortune Plaza.
Pháo hoa nở rộ trên trời cao.
Khuôn mặt của cô lúc ấy trẻ trung rạng rỡ đến vậy, mà ánh mắt sáng ngời khi cô nhìn ông
luôn ấn chứa tình cảm không thế che giấu.
Hiện tại, cô đã là một người phụ nữ trưởng thành.
Mà bọn họ… lại biến thành như vậy.
Giọng Lục Khiêm run rẩy: “Anh không muốn buông tay!”
Minh Châu quay mặt ra chỗ khác: “Tùy ông!”
Ngay khi hai người vẫn đang dây dưa với nhau, tiếng động vang lên ngoài cửa, chính là bà cụ Lục chạy từ thành phố c tới đây.
Dáng vẻ kia của Lục Khiêm làm bà cụ lập tức nổi giận.
Thước Thước bảo bối của bà ốm thành như vậy rồi, thân là người làm bố mà lại còn tâm trạng bắt nạt vợ mình.
Bà cụ lập tức cho thằng con nhà mình hai cái tát.
Khuôn mặt nhã nhặn của Lục Khiêm lập tức đỏ bừng lên.
Bà cụ đánh xong cũng không thèm quan tâm tới ông nữa, quay ra chăm sóc cháu ruột.
Bà còn nói với Minh châu: “Con yên tâm! Từ nay về sau mẹ sẽ bảo nó không được quấy rầy hai mẹ con con nữa! Người như nó xứng đáng độc thân cả đời.”
Minh Châu nghẹn ngào.
Cô rất thích bà cụ.
Bà cụ là người làm việc rất dứt khoát, có bà trấn giữ ở đó, Lục Khiêm không thế chạm được mép cửa phòng bệnh, chỉ có thế đứng đợi bên ngoài, thư ký Liêu cũng phải đau khổ cười ha ha đứng cùng ông.
Cũng may, trẻ con hồi phục rất nhanh.
Ba ngày sau Lục Thước đã vui vẻ trở lại.
Nhưng cậu bé vần ngậm miệng không chịu nói về đoạn chạy trốn kia, người lớn sợ sẽ làm cậu bé kích động nên cũng không dám nhắc tới.
Khi nhóc con kia nhìn thấy Lục Khiêm, cũng không gọi bố nữa.
Lục Khiêm sờ sờ cái đầu nhỏ của cậu bé: “Sao không gọi bố?”
Lục Thước đột nhiên lên tiếng: “Thực ra khoảng thời gian khi bố làm ông cậu ngoại của con, con rất vui!”
Bởi vì khi đó không có đứa trẻ nào quan trọng hơn cậu bé, ông cậu mỗi lần gặp cậu bé đều cho cậu những gì tốt nhất, còn cho người đưa cậu bé tới khách sạn, ngày nào cũng chơi cùng cậu bé.
Đứa trẻ nói thẳng như vậy.
Mắt Lục Khiêm lại đỏ lên.
Ông đi ra ngoài hút thuốc, làn khói trắng tan đi theo gió.
Một cô bé ôm búp bê nhìn ông từ phía xa.
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp hiện lên nét rụt rè.
Lục Huân đã ở bệnh viện được mấy ngày rồi, nhưng chú Lục không đến thăm cô bé nữa.
Cô bé lén lút đến đây.
Cô bé đứng bên ngoài nghe thấy chú Lục cãi nhau với một dì xinh đẹp, nội dung tranh cãi hình như chính là cô bé, vì cô bé mà hôn lề của chú Lục và dì bị hủy bỏ, bọn họ còn muốn ly hôn.
Lục Huân muốn trốn đi.
Nhưng cô bé nghĩ chú Lục chắc chắn sẽ đi tìm cô bé, đến lúc đó họ sẽ lại cãi nhau.
Vậy là cô bé ngoan ngoãn không lên tiếng.
Nếu cô bé không làm ầm ĩ đòi gặp chú Lục, có phải họ sẽ không cãi nhau, chú Lục cũng sẽ không phải buồn bã đứng hút thuốc ở đây…
Lục Huân chậm chạp quay về.
Cô bé trở về phòng bệnh, viết một hàng chữ xuống tờ giấy trắng.
[Cháu không muốn điều trị nữa! Cháu muốn về nhà!]
Người giúp việc cũng biết trong nhà Lục Khiêm đang gặp chuyện, không dám quấy rầy ông, vội vàng đưa đứa trẻ xuất viện.
Từ năm sáu tuối đó, Lục Huân thực sự không còn mở miệng nói chuyện nữa.
Ngày Lục Thước xuất viện.
Minh Châu thu dọn đồ đạc của cậu bé, tài xế đã đang chờ dưới tầng.
Lục Khiêm chạy từ công ty tới.
Ông nhìn đống đồ đạc kia, dịu dàng nói: “Tới chỗ anh ở một thời gian đi!”
Minh Châu lắc đầu.
Lục Khiêm biết trong lòng cô đang nghĩ gì, không dám ép buộc cô: “Đến chỗ bổ mẹ em cũng được, sẽ có người chăm sóc con!”
Minh Châu vẫn lắc đầu.
Cô đứng bên cửa sổ, nhẹ giọng nói: “Lục Khiêm! Tôi muốn bắt đầu lại cuộc sống một lần nữa!”
Có ý gì?
Cô nhìn xuống chiếc xe phía dưới, giọng càng nhẹ nhàng hơn: “Tôi đã mời hai người đáng tin cậy tới giúp tôi chăm sóc Thước Thước, tôi sẽ lên một kế hoạch thật tốt cho cuộc sống của
mình, nếu ông muốn gặp thằng bé có thế hẹn trước một tuần.”
Lục Khiêm khẽ siết chặt nắm đấm.
Ông hiểu được ý cô, cô không những muốn ly hôn mà còn muốn quyền nuôi dưỡng con của họ.
Ông muốn tới thăm, chỉ có thể gặp con, không thế gặp được cô.
Lục Khiêm chậm rãi đi tới.
Ông chăm chú nhìn bóng lưng mảnh khảnh của cô, khàn giọng hỏi: “Chúng ta có thế cùng nhau chăm sóc con được không?”
Minh Châu quay lại…
Cô vô cùng nghiêm túc nói: “Lục Khiêm, ký tên đi! Chúng ta đã kết thúc rồi!”
“Hoắc Minh châu!” ông cố gắng kiềm chế cảm xúc.
“Có phải anh làm gì cũng vô dụng không? Có phải dù thế nào đi nữa em cũng muốn đưa con rời khỏi anh không?… Hãy nhìn lại, nhìn lại những chuyện trong quá khứ mà tha thứ cho anh đi!”
“Tôi không cần ông nữa!”
Cô yếu ớt lên tiếng: “Không có tha thứ hay không tha thứ!”
Lục Khiêm có một vết sẹo trên trán.
Vị trí, vậy mà lại giống ôn noãn.
Minh Châu hơi hoảnq hốt nqhĩ…
Chương 595 Sắc mặt Lục Khiêm trắng bệch.
Trong phòng bệnh ở bệnh viện, lúc nào cũng có người ra người vào, Minh Châu không có ý định cãi nhau với ông.
Trong lòng cô hiểu được.
Cô muốn ly hỏn, không thể nào dễ dàng như vậy.
Minh Châu nhẹ nhàng vén tóc, vẻ mặt thản nhiên: “Được rồi, chúng ta không nên trách móc nhau như vậy! Chiều nay tôi còn có việc, xuất viện trước đã!”
Nói xong, cô đi ra ngoài trước.
Lục Khiêm bắt lấy tay cô, ánh mắt sâu thẳm.
“ít nhất hãy để anh tiễn hai người.”
Minh Châu im lặng nhìn ông…
Hầu kết của Lục Khiêm khẽ nhúc nhích, giọng ông nhỏ nhẹ mà dịu dàng: “Anh làm không tốt, em không muốn quan tâm đến anh, nhưng dù sao thì anh vẫn là bố của Thước Thước, không thể nào vĩnh viễn không gặp thằng bé, đúng không?”
Minh Châu biết ông đang nghĩ gì.
Ông muốn làm cô mềm lòng từng chút một.
Nhưng trái tim đã chết sao còn có thể sống
lại được?
Cô tránh khỏi tay ông: “Tùy ông!”
Thủ tục xuất viện đã được thư ký Liễu xử lý xong xuôi, sau khi hoàn thành anh ta cười nói: “Tiếc quá, công ty còn có việc, đế Tổng Giám đốc Lục đưa hai người về nhé!”
Xe đã đổ dưới tầng, Thước Thước đã ngồi trên xe.
Lục Khiêm tự mình lái xe.
Minh Châu im lặng ngồi ở ghế sau, cô nói địa chỉ.
Lục Khiêm hơi nghiêng đầu: “Không phải em thích ngồi phía trước sao?”
Minh Châu quay mặt đi: “Sở thích của con người rồi cũng sẽ thay đối theo thời gian.”
Một cáu hai nghĩa.
Lục Khiêm nghe vậy, sắc mặt không tốt lắm nhưng cũng không nhiều lời.
Nửa tiếng sao, xe dừng lại trước một khu chung cư cao tầng cao cấp.
Một căn hộ duplex rộng hai trăm sáu mươi mét vuông.
Trang hoàng rất đẹp, tầm nhìn rộng.
Lục Khiêm bế Thước Thước lên, nhìn nơi này mà không khỏi nghĩ tới khu nhà trọ cũ nát kia… Trong lòng ông chua xót, không kìm lòng được mà thơm con trai mình.
Thằng nhóc này mới vừa hồi phục sau cơn bệnh nặng, thực sự không có sức sống.
Lục Khiêm ôm cậu bé đến phòng trẻ em, đặt thằng nhóc vào ổ chăn. Rõ ràng thời tiết lúc này đã là tháng tư, nhưng chân của cậu bé vẫn lạnh như băng.
Lục Khiêm đứng sát bên giường.
Ông cởi áo khoác, đặt hai bàn chân nhỏ bé của Thước Thước lên bụng mình.
Nơi đó rất ấm áp thoải mái.
Tiếu Thước Thước rất thích cảm giác dễ chịu này, nhưng trong lòng cậu bé lại đang tức giận với bố, liền vùi đầu vào gối không nói tiếng nào.
Trong lòng lục Khiêm mềm mại.
Ông xoa xoa chân thằng nhóc.
Thước Thước dấu cái miệng nhỏ, ôm gối, chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Đứa trẻ đã ngủ, nhiệt độ cơ thể cũng tăng dần lên, bàn chân nhỏ nhắn cũng nóng hầm hập.
Lục Khiêm nhẹ nhàng buông chân cậu bé
xuống.
Ông ngồi bên cạnh con, nhìn ngắm khuôn mặt cậu bé, không nỡ mà vuốt ve.
Minh Châu đứng ở cửa.
Lục Khiêm biết cô đang đứng ở đó, cũng biết cô đang muốn đuối người, giọng ông trầm thấp mà dịu dàng: “Cho anh ở với thằng bé một lát thôi, được không?”
Lời nói vô cùng hèn mọn.
Minh Châu lạnh nhạt lên tiếng: “Có thể! Nhưng đừng đưa thằng bé ra ngoài.”
Lục Khiêm gần như nghẹn thở.
Cô không chỉ trích ông một chữ nào, nhưng từng chữ đều như đang trách móc.
Im lặng một lúc lâu sau ông mới trả lời: “Anh biết rồi!”
Minh Châu có việc phải ra ngoài, ông theo phản xạ đuổi theo cô: “Anh tiễn em!”
Minh Châu đã thay quần áo, đang đi giày ở huyền quan, nghe vậy thì lạnh nhạt nói: “Tôi tự lái xe được! Nếu không muốn lái, tôi sẽ gọi xe.”
Lục Khiêm im lặng nhìn cô.
Minh Châu thay giày xong rồi đứng thẳng dậy, nghĩ ngợi một lúc rồi vẫn nói với ông: “Lục Khiêm, tòi có thể cho ông tới đây là bởi vì Thước
Thước, tôi không muốn thằng bé phải sống trong thù hận từ nhỏ, muốn cho thằng bé cảm thấy… cảm thấy bố nó vẫn còn rất yêu thương nó! Nhưng giữa chúng ta chỉ có thể đến vậy mà thôi, ông đừng yêu cầu thêm bất cứ điều gì khác.”
Sắc mặt Lục Khiêm tái nhợt.
Ông vẫn không chịu ly hôn.
Minh Châu cũng không bắt ép ông, cô vẫn sống một cuộc sống như bình thường, chăm sóc con nhỏ.
Mỗi lần Lục Khiêm muốn thăm con đều phải có bảo mẫu ở đó.
Quan hệ giữa bọn họ lạnh lẽo tới cực điếm.
Bình thường, Lục Khiêm vẫn sẽ gửi tin nhắn cho cô, nói chuyện với cô về con.
Minh Châu rất hiếm khi trả lời lại.
Ông liền bất đầu gọi điện thoại, gọi tới mức cô cảm thấy phiền không thế không nghe, rõ ràng chẳng nói với nhau được mấy câu nhưng đêm nào ông cũng vẫn kiên trì gọi cho cô, mỗi khi Minh Châu cúp máy, cô đều rất buồn.
Ông hành động như thể ông thật sự rất yêu cô!
Vào những thời điểm quan trọng, cô luôn là thứ bị vứt bỏ.
Đêm khuya lạnh lẽo, cô bỗng nhiên lại muốn uống một chút rượu.
Bảo mẫu trong nhà đã hết giờ làm, Thước Thước đã ngủ, Minh Châu lấy ra một chai rượu vang đỏ lâu năm không tồi, nâng ly vì chính mình, đứng trước cửa sổ sát đất lặng lẽ uống.
Cô xuất thân giàu sang, bình thường không có sở thích gì không tốt.
Chuyện quá giới hạn nhất trong cuộc đời cô chính là yêu Lục Khiêm.
Nghĩ đến Lục Khiêm, rượu vang nhẹ nhàng cũng trở nên thô ráp, nhẹ nhàng trượt xuống cổ họng… Khiến người ta tan nát cõi lòng.
Cô không đếm được mình đã uống bao nhiêu, chỉ cảm thấy cảm giác hơi say thực sự rất thoải mái.
Chuông điện thoại kêu liên tục.
Là Lục Khiêm gọi tới.
Ông luôn tìm cơ hội và lý do để nói chuyện với cô, nhưng đêm nay Minh Châu tuyệt đối không muốn nói chuyện với ông, giằng co khoảng hai phút, cô không thế nhịn được nữa.
Có lẽ là vì say rượu, lại còn là ban đêm.
Giọng cô càng thêm quyến rũ: “Lục Khiêm, ông có thể để tôi được yên tĩnh một ngày không hả?”
Lục Khiêm khựng lại một chút: “Em uống rượu!”
“Đúng vậy, tôi uống rượu! Sao nào… Tôi không thể uống rượu hả? Lục Khiêm ông vẫn còn tưởng tôi là Hoắc Minh Cháu luôn ngẩng mặt lên nhìn ông, thiếu ông thì không thế sống nối đó hả? Không phải! Từ lâu đã không phải nữa rồi!”
Lục Khiêm im lặng.
“Em uống nhiều rồi! Để anh tới chăm sóc Thước Thước.”
“Thằng bé đang ngủ!”
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng tút… tút…
Lục Khiêm cúp điện thoại.
Minh Châu ném điện thoại xuống, cơ thể cồ nhẹ nhàng ngã xuống sô pha, im lặng ngấn người.
Trong bóng tối, một bóng người nho nhỏ nhích lại gần cô.
Mềm mại vô cùng.
“Thước Thước?” Minh Châu hơi kinh ngạc.
Cô buông ly rượu xuống, không muốn để cậu bé nhìn thấy mình uống rượu.
Thước Thước quỳ bên cạnh cô, sờ sờ đầu cô, nhỏ giọng hỏi: “Mẹ ơi, mẹ có đau đầu không ạ?”
Trong lòng Minh Châu hơi khó chịu.
Giọng cô khàn khàn, mang theo một chút nghẹn ngào: “Mẹ không đau.”
Chỉ là trải qua một cuộc hôn nhân thất bại, chỉ là người đàn ông kia không xem trọng hai mẹ con họ thôi, có gì đâu. So với nhiều năm trước, hiện tại đã tốt hơn rất nhiều rồi.
ít nhất cô có thể cho Thước Thước một cuộc sổng tốt nhất, giáo dục tốt nhất.
Họ sổng trong một căn hộ rộng hai trăm sáu mươi mét vuông.
Nhưng thứ khác, không quan trọng.
Thước Thước nghĩ cô đang nói dối, uống rượu, đầu chắc chắn sẽ đau.
Cậu nhóc đá dép lê, chạy vào phòng tắm vắt một chiếc khăn mặt ấm rồi lại chạy ra cấn thận đặt khăn lên trán cô.
Minh Châu thấy dề chịu hơn nhiều.
Tiếu Thước Thước dựa vào lòng cô.
Cậu bé nói chuyện với mẹ, ít nhiều gì cũng nhắc đến bố: “Mẹ và bố thực sự phải ly hôn sao?”
Minh Châu vừa uống rượu, đầu óc có chút không rõ ràng.
Nhưng cô không muốn nói linh tinh về Lục Khiêm trước mặt Thước Thước.
Cô ngấng đầu lên, mơ hồ nói: “Mẹ và bố con không hợp ở bên nhau, nhưng bố vẫn rất yêu thương Thước Thước.”
Tiểu Thước Thước sát vào lồng ngực cô.
Cậu bé thì thầm nói: “Bố cũng thích mẹ! Nhưng bố đã làm sai.”
Minh Châu rất đau lòng.
Có lẽ là vì họ đã có một khoảng thời gian phải lưu lạc bên ngoài, Thước Thước trưởng thành hơn những đứa trẻ khác cùng tuối một chút. Nhớ lại ngày đó cậu bé không vui trở về căn phòng trọ nhỏ họ đã từng ở, Minh Cháu cảm thấy mình rất có lỗi với cậu bé.
Cô định bế Thước Thước về phòng ngủ, nhưng đầu cô choáng váng.
Ngược lại cậu bé còn lấy chăn lông tới đắp lên cho cô, còn chui vào sưởi ấm cùng cô.
Đêm dài.
Khóa cửa nhẹ nhàng xoay một vòng.
Một bóng người cao lớn tiến vào, người tới không bật đèn nhưng rất nhanh đã làm quen với ánh sáng trong phòng.
Trong phòng thoang thoảng mùi hương của rượu vang.
Còn hòa lẫn một chút vị ngọt.
Trên sô pha, Minh châu và Thước Thước ôm nhau nằm, bởi vì khuôn mặt của Minh Châu khi ngủ rất đơn thuần đáng yêu.
Lục Khiêm nhìn thấy rồi mới biết mình nhớ nhung đến mức nào.
Ông lẳng lặng nhìn một lúc rồi mới ôm Thước Thước ra khỏi lòng cô.
Thằng nhóc bừng tỉnh.
Cậu bé nhẹ nhàng dụi mắt, phát hiện mình đang nằm trong lòng bố.
Cậu bé cố gắng tỉnh táo hơn một chút, nhưng lại rất mệt mỏi, chỉ có thế ghé vào vai ông thì thầm gọi một tiếng ông cậu… Lục Khiêm vỗ nhẹ lên mông cậu bé.
Đặt cậu bé lên giường rồi, ông mới quay lại xử lý người phụ nữ say rượu kia.
Con bị ôm đi rồi, cô vẫn hoàn toàn không biết gì.
Có lẽ là hơi nóng.
Cô đá bay chiếc chăn lông, bên dưới là cơ thể duyên dáng mặc áo sơ mi màu rượu vang và một chiếc váy lụa dài đến đầu gối.
Rất có hương vị trưởng thành.
Lục Khiêm bế cô dậy.
Khoảng thời gian này, cô gầy đi rất nhiều,
vòng eo nhỏ nhắn, những ngón tay ông ma sát không phải không có cảm giác gì, hơn nữa họ đã chiến tranh lạnh rất lâu rồi.
Minh Châu say…
Cơ thể cô mềm nhũn, mặc kệ người đàn ông ôm mình vào phòng ngủ.
Cơ thể cô chìm vào chiếc giường mềm mại, có lẽ do quá thoải mái, cô phát ra một tiếng rên rỉ nhẹ nhàng.
Khàn khàn mà nhỏ nhẹ, vô cùng gợi cảm.
Lục Khiêm khom gối quỳ một chân trên giường, cởi nút áo sơ mi của cô ra, muốn giúp cô thoải mái hơn một chút.
Thế nhưng khi cởi được ba nút.
Ông hơi sửng sốt.
Bên trong cô cũng mặc màu đỏ, chiếc áo ngực màu đỏ tôn lên làn da trắng như tuyết và cả hai má đỏ bừng.
Người đàn ông nào nhìn mà không muốn?
Lục Khiêm cũng không phải Liễu Hạ Huệ, hơn nữa ỏng còn rất yêu cô, hơn nữa những năm gần đây cũng chỉ có một người phụ nữ duy nhất là cô.
Ông không kìm lòng nổi mà cúi người xuống, hôn lên môi cô.
Người phụ nữ sau khi uống rượu, cơ thể mềm nhũn càng không có sức chống cự. Cô mơ màng thả lỏng thân mình, đôi môi đỏ mọng hé mở mặc kệ cho ông hôn, cảm giác ướt át nóng bỏng kia khiến đầu cô càng thêm choáng váng.
Cô vô thức rên một tiếng: “Lục Khiêm!”
Một nụ hôn đã đấy ông đi xa hơn.
Rõ ràng ban đầu ông chỉ muốn giúp cô dễ chịu hơn một chút.
Ông hôn sâu hơn, bắt đầu xoa nắn chơi đùa với cơ thể của cô, người phụ nữ đã say ngoan ngoãn nghe theo cơ thể mình và tận hưởng.
Lửa tình cháy bỏng, ông nằm bên cạnh cô, không ngừng gọi tên cô.
“Minh Châu… Minh châu…”
Cô tỉnh táo lại một chút.
Cô nghiêng đầu, nhìn thấy khuôn mặt ông trong ánh sáng mờ ảo, sau đó lại chợt hoảng hốt.
Là Lục Khiêm…
Tại sao ông ấy lại đến đây?
Không phải họ đã chia tay rồi sao? Sao ông lại vào được nhà của cô?
Minh Châu lắc đầu, nhưng đầu óc cô lúc này không thể suy nghĩ được như bình thường, cô chỉ biết là cô không muốn bị ông ôm… Không đúng,
bọn họ không nên tiếp tục mối quan hệ thân mật như vậy nữa.
Cô đột ngột đấy ông ra, nhưng không thể xuống giường.
Lục Khiêm nằm phía trên cô, động tình không thể kiềm chế.
Tình dục đang trên đà bùng nố.
Ông muốn chiếm giữ cô, thực sự rất dễ dàng.
Minh Châu không chịu nổi quay mặt sang một bên, che kín đôi mắt mình, khe khẽ thì thầm: “Lục Khiêm, tại sao tôi lại thích ông cơ chứ!”
Toàn thân Lục Khiêm cứng đờ.
Tất cả tình dục, xúc động, tất cả đều tan thành mây khói.
Chỉ còn lại áy náy.
Ông nhấc mắt nhìn cô gái nhỏ mình yêu, lúc này cảm xúc của cô với ông chỉ còn lại oán hận, không còn dù chỉ một tia tình yêu lúc trước.
Lục Khiêm không cam lòng.
Ông kéo tay cô ra, nằm trên người cô, tùy tiện hôn cô,
Minh Châu khóc.
Nước mắt chảy dài hai má, xuống cố, cuối cùng rơi xuống làn da của họ, lạnh như băng.
Mắt Lục Khiêm cũng hơi nóng lên.
Ông biết cô đã hơi tỉnh táo, thế nhưng cô không muốn đối mặt với ông.
Ông áp sát vào phía sau tai cô, giọng khàn khàn: “Minh châu, em nói chuyện với anh đi được không? Đã láu lắm rồi chúng ta không nói chuyện tử tế với nhau! Khi anh gọi điện đến em luôn bận rộn nhiều việc, không nói với nhau được mấy câu, anh muốn gặp em em lại phản cảm, em nói cho anh biết đi, anh phải làm thế nào em mới có thể tha thứ cho anh?”
Câu cuối cùng vừa dứt, trái tim đau nhói lên.
Trong bóng tối, Minh châu im lặng nghe ông nói.
Nhưng cô không có ý định đáp lại ông, bởi vì đã quá muộn rồi.
Trong hiện thực, làm gì có nhiều tình yêu gương vỡ lại lành như vậy.
Cô lặng lẽ đẩy ông ra, kéo chăn lên, toàn thân từ trên xuống dưới, ngay cả một sợi tóc cũng viết hai chữ từ chối… Lục Khiêm nhìn mà đau lòng, tay ông với vào chăn, cởi cúc áo của cô.
“Lục Khiêm!”
“Cởi quần áo ra rồi ngủ!”
Giọng ông dịu dàng nhưng không cho phép phản kháng, nhưng cô không muốn thưởng thức
nữa, cô chỉ muốn nhanh chóng được ngủ thôi.
Trời tảng sáng.
Minh Châu tỉnh lại say cơn say rượu, đầu đau nhức.
Cô ngồi dậy, phát hiện mình đã được thay một bộ đồ ngủ tơ tằm sạch sẽ, tất cả những ký ức đêm qua lập tức tràn về.
Lục Khiêm đã tới đây.
Nụ hôn nóng bỏng ấy, và cả những đụng chạm trên cơ thế.
Cảm giác trên cơ thể nói cho cô biết đêm qua họ không thực sự làm gì cả, thế nhưng chỉ hôn môi và vuốt ve đã đủ để khiến cô khó chịu.
Lúc này, mùi thơm của cháo lan tỏa trong không khí.
Minh Châu khoác lên mình một chiếc áo khoác rồi ra ngoài.
Bảo mẫu cô mời không có ở đây.
Trong bếp, người đàn ông đang nghiêm túc làm bữa sáng, mặc dù ở tầm tuổi này nhưng vóc dáng của ông vẫn được giữ gìn rất tốt.
Áo sơ mi màu xanh da trời nhạt, quần tây đen.
Chỉ nhìn bóng lưng cũng thấy cảnh đẹp ý
vui.
Minh Châu đứng sau lưng ông, thản nhiên nhìn khung cảnh này, hai mắt lại ẩm ướt.
Khung cảnh này khiến cô nhớ lại trước đây.
Nhiều năm trước, khi quan hệ giữa hai người vẫn còn là bí mật, họ có một gia đình nhỏ trong căn nhà trên đường Quảng Nguyên, mỗi lần ông tới, họ đều triền miên ở đó.
Kết thúc, cô mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Mà ông sẽ làm cho cô đủ loại món ăn ngon ngay tại căn bếp ở đó.
Quá khứ ngọt ngào bao nhiêu, hiện tại cô hận ông bấy nhiêu.
Lục Khiêm quay đầu lại, nhìn thấy cô.
Ánh mắt ông sâu thẳm, vẻ mặt dịu dàng giống như những chuyện kia chưa từng xảy ra: “Dậy rồi à, đầu có đau không?”
Minh Châu đi tới.
Cô bình tĩnh hỏi: “Tại sao ông lại có chìa khóa nhà tôi?”
“Anh đánh đấy! Đế tiện tới chăm sóc Thước Thước.”
Trong lòng Minh Châu đang sẵn cơn tức giận, cô liền nói chuyện không kiêng nể gì nữa: “Chăm sóc cái thứ đã bị vứt bỏ này sao?”
Sắc mặt Lục Khiêm trắng bệch.
Nhưng ông không nói gì thêm, tiếp tục làm bữa sáng.
Minh Châu đứng phía sau ông, nhẹ nhàng nói: “Đưa chìa khóa cho tôi! về sau nếu muốn gặp con thì gọi điện thoại trước, đừng đột ngột đến đây như thế, rất không tiện lại càng không phù hợp.”
Lục Khiêm không muốn đưa.
Cô thò tay vào túi của Lục Khiêm tìm kiếm, toàn thân Lục Khiêm căng cứng.
Xoay người một cái, cô bị ông ép xuống trước bồn rửa bát, ông có vẻ hơi kiềm chế: “Đừng sờ lung tung! Nếu không em tự gánh lấy hậu quả.”
Minh Châu nói đầy mỉa mai: “Tối qua ông vẫn còn chưa thỏa mãn hả?”
Lục Khiêm buông cô ra, tiếp tục làm bữa sáng.
Giọng ông nhẹ nhàng: “Em biết rõ mà!”
Minh Châu cười lạnh một tiếng, ra khỏi phòng bếp, Lục Khiêm gọi cô lại ăn sáng, bước chân cô hơi dừng lại: “Bữa sáng ông làm tôi cũng chẳng muốn ăn! Lục Khiêm, ông thực sự không hiếu hay giả vờ không hiếu thế? Chúng ta đã kết thúc rồi, tôi muốn ly hôn với ông! Bất kể ông có dịu dàng chăm sóc như thế nào đều vô dụng
thôi!”
Cô dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Đừng ép tôi phải hận ông!”
Động tác của Lục Khiêm khựng lại.
Sắc mặt ông trắng bệch như giây.
Thật lâu sau, ông mới chậm rãi bày bữa sáng đã làm xong lên đìa, đều là những món mà Minh Châu và Thước Thước thích.
“Cứ ăn từ từ! Tôi đi trước!”
Ông nhẹ giọng nói xong, ra cửa, thay giày, rời đi.
Cánh cửa nhẹ nhàng khép lại, Minh Châu bật khóc đầy kiềm chế.
Tại sao!
Tại sao rõ ràng cô đã muốn từ bỏ rồi, đã muốn quên đi rồi, mà ông vẫn không chịu buông tha cho cô…