-
Chương 576-580
Chương 576 Bà cụ suy nghĩ lại.
Khi cô chia tay với Lục Khiêm, ông giữ cô ta bên cạnh làm việc thì cô không nói được gì.
Nhưng đến bây giờ người nên đi vẫn ở lại đây.
Cô ấy ở tận thành phố B, mà ông và Lam Tử Mi lại ở cạnh nhau như vợ chồng.
Nếu như là Hoắc Minh Châu của quá khứ có lẽ sẽ không thèm quan tâm mà rời đi.
Nhưng bây giờ cô đã có Thước Thước rồi, bọn họ còn có hôn ước, nhưng điều này làm cô phải nể nang.
Đúng vậy. Cay đắng làm sao.
Dù sao Lục Khiêm cũng hiểu cô, ông biết cô đang giận vì chuyện gì, sau khi cân nhắc một lúc ông vẫn nói thẳng với cô: “Đứa bé kia là con của Lục Quân! Chắc em vẫn còn nhớ Lục Quân! Minh Châu, đứa bé kia đã học tiểu học rồi, nhà của con bé ở thành phố C.
Ông không thể, không thể làm con của Lục Quân phải xa rời quê hương.
Vì tình cảm của Lục Khiêm.
Ông đã giải thích rõ ràng, nhưng Minh Châu lại chỉ thấy lưng mình tê tái.
Con gái của Lục Quân.
Nghĩ đến lí do Lục Quân chết, Minh Châu tròn mắt cười nhạt: “Anh bắt đầu muốn chuộc tội sao? Đồng nghiệp của anh chết rất đáng tiếc, vậy còn em thì sao?”
khổ.
Thanh xuân mà cô từng nỗ lực năm ấy, cô cũng phải chịu
Điều đó không có ý nghĩa gì sao?
Nếu trong lòng ông có cô, dù ông không đuổi Lam Tử Mi đi thì ông cũng sẽ không có chút quan hệ nào với cô ta.
Rất nhiều chuyện có thể để những người bên cạnh làm giúp.
Nhưng ông không làm vậy, ông ôn con của Lục Quân và Lam Tử Mi.
Mà con trai ruột của ông lại trơ mắt nhìn bố mình ôm con của người khác.
Tình yêu là ích kỷ, Minh Châu tự nhận thấy cô không vĩ đại như vậy.
Dưới ánh đèn trắng xóa, cô nâng mí mắt mệt mỏi lên, nhẹ nhàng nói: “Dù anh muốn đền bù tổn thất hay chuộc tội, em không cản anh, nhưng Lục Khiêm, anh phải nhớ kỹ, em không có nghĩa vụ gì hết.
Tuổi trẻ của người phụ nữ có hạn.
Minh Châu đã lấy được rất nhiều kinh nghiệm từ chỗ anh trai mình và Ôn Noãn.
Tự bản thân cô cũng từng đau đớn qua.
Cô ấy thấy cô đã được dạy dỗ rất nhiều rồi.
Nếu là lúc trước, khi cô nói những lời này chắc chắn cô sẽ không dám nhìn ông.
Nhưng bây giờ không còn quan trọng nữ, cô nhìn thẳng vào mắt ông, cuối cùng nói ra câu nói kia: “Hôn lễ của chúng ta lùi lại đi! Sau khi anh giải quyết hết tất cả mọi chuyện cần thiết lại nói sau!”
Sợ ông không hiểu, cô còn nói: “Trong cuộc hôn nhân, chỉ ba người đã rất chật chội rồi, đừng nói đến người thứ tư.
Cô không phải thánh.
Cô không ghét đứa bé gái kia, nhưng cô không thích Lam Tử Mi.
Vẻ mặt Lục Khiêm rất nghiêm túc.
Ông nói: “Anh không hề có ý định có người thứ tư! Anh chỉ muốn nhìn đứa bé kia một chút thôi, sau này cũng sẽ không gặp lại nữa!”
Minh Châu cười nhạt, cô không cãi ông.
Cô không tin cách làm người của Lam Tử Mi
Yết hầu của Lục Khiêm hơi di chuyển, ông cảm giác như đang đấm lên bông, ông cũng cảm nhận được sự quyết tâm của Minh Châu.
Bầu không khí ngưng đọng lại.
Đúng lúc này Thước Thước tỉnh dậy.
Cậu bé xoa mắt nhìn Lục Khiêm, từ trước đến nay cậu nhóc đều hơi sợ ông nên ngồi dậy ngay lập tức.
Dưới sự gấp gáp, cậu bé gọi một tiếng ông cậu.
Lục Khiêm sờ đầu cậu bé: “Đồ ngốc này, gọi bố chứ!”
Thước Thước theo bản năng muốn nhào vào lòng ông, nhưng trong nháy mắt cậu bé lại nghĩ đến điều gì, khuôn mặt nhỏ xị ra, sau đó không nhúc nhích nữa, chỉ mở to mắt nhìn ông, còn rưng rưng nước mắt.
Cậu bé do dự.
Vì hôm nay bố đã ôm bạn nhỏ khác.
Lục Khiêm rất đau lòng: “Đồ ngốc! Đó là con của chú.
Suy nghĩ của Thước Thước rất đơn giản.
Cậu bé nhào vào lòng bố ngay lập tức, không nói gì hết, chỉ im lặng ôm thôi.
Lục Khiêm dỗ dành cậu bé một lúc.
Ông nhẹ nhàng nói với Minh Châu: “Tối nay em ngủ ở Lục Viên đi! Sáng mai anh đưa em về thành phố B.”
Minh Châu không chấp nhận.
Cô ấy bình tĩnh nói: “Em tự đi về!”
Lục Khiêm hạ giọng: “Chuyện giữa chúng ta, chúng ta tự giải quyết, em định huy động nhân lực à? Lúc đến anh đã gọi điện cho bà cụ rồi, bà cụ biết hai người đến thì cực kỳ vui vẻ.
Thấy ông nhắc đến bà cụ, Minh Châu rất tủi thân.
Cô ấy hơi nghẹn ngào.
Nửa ngày sau cô mới trả lời một câu: “Ngày mai không cần anh chở!”
Chỉ dựa vào lời này, Lục Khiêm đã biết ông vẫn chưa dỗ được cô rồi.
Ông không nói thêm gì nữa, kéo hành lý dẫn hai mẹ con cô ngồi lên xe.
Khi đến Lục Viên, bà cụ thật sự đứng đợi sẵn ở đó rồi.
Vẻ mặt của hai người họ không tốt, bà cụ hiểu nhưng bà cũng không nói thêm gì cả.
Lục Khiêm đặt hành lý xuống, lấy ra một điếu thuốc.
Ông vừa châm thuốc vừa nhìn Minh Châu: “Mẹ, mẹ thu xếp đi! Con vẫn phải về căn cứ một lát.”
Chuyện bên kia không thể thiếu ông được.
Bà cụ đã biết chuyện từ chỗ thư ký Liễu, nhưng bà là một bà cụ rất kiên nhẫn, bà không nói gì mà để ông yên tâm đi làm.
Bà cụ thâm thúy nói: “Giải quyết việc cho xong đi, về sau phải tập trung vào gia đình.”
Mắt Lục Khiêm sâu hoắm.
Ông than thở rồi bước vào bóng đêm.
Tâm trạng của Minh Châu không tốt nhưng cô vẫn phải mạnh mẽ cho Thước Thước ăn khuya.
Bà cụ vốn muốn đưa cháu trai đến ngủ ở phòng của mình, nhưng Minh Châu nói: “Hôm nay tâm trạng của thằng bé không tốt, vẫn là ngủ với con đi! Con dỗ thằng bé đi ngủ.”
Bà cụ suy nghĩ lại.
Chương 577 Ông biết rõ cô để ý.
Bà cụ tinh tế nhận ra Minh Châu lại ngủ phòng cho khách.
Cô dâu mới náo loạn không vui, người mẹ già làm sao có thể ngủ được? Bà cụ vẫn chờ đến tận hai giờ sáng mới thấy Lục Khiêm quay lại.
Thư ký Liễu cũng đi cùng.
Hai người tắt máy xe đi đến.
Người giúp việc mang bữa khuya lên, thư ký Liễu chỉ ăn một bát rồi chào tạm biệt.
Bà cụ cầm một chuỗi tràng hạt, ngồi bên cạnh nhìn con trai hút thuốc mà cau mày như có hận thù sâu sắc!
Bà cụ rất tức giận.
Bà nói: “Đã lớn nhường này rồi, sao con vẫn không biết phân nặng nhẹ thế! Con vì vị trí này đã bỏ ra bao nhiêu rồi? Đúng là Lục Quân đã hy sinh, nhưng là ai hại thằng bé chứ? Nếu không phải tại Lam Tử Mi thì hai vợ chồng họ có chết không? Ngược lại cô ta còn trộm sinh con của người ta rồi đến lấy lòng con sao?”
“Hơn nữa, nỗi khổ của Minh Châu trong những năm nay, con bé không xứng được đứng cạnh con sao?”
“Khung cảnh như vậy, làm gì có người phụ nữ nào chịu nổi chứ?”
“Nếu hôm nay con không dỗ được vợ con thì con cũng đừng về nữa, đỡ làm mẹ bực bội!”
Bà cụ nói rất nhiều.
Lục Khiêm kẹp điếu thuốc, chậm rãi nhỏ một làn khói.
Ông cười khổ: “Con không có ý đó!”
Bà cụ nghiêm mặt nói: “Một cô gái bình thường còn có phần yếu đuối, đừng nói đến Minh Châu lại bước ra từ một gia đình như vậy, con bé rất quan tâm con! ... Người con gái đẹp như vậy lại bằng lòng chờ con suốt bao nhiêu năm nay?”
Lục Khiêm không nói câu nào hết.
Ông lặng lẽ hút hết một điếu thuốc rồi đứng dậy đi vào nhà mình.
Ông đẩy cửa phòng ngủ ở phía đông nhưng không thấy cô đâu.
Thế là ông tìm được cô ở phòng bên cạnh.
Ánh trăng dịu dàng.
Cô nằm nghiêng, Thước Thước ngủ say sưa trong lòng cô.
Lục Khiêm không bật đèn lên.
Ông lại gần ngồi cạnh giường, sờ mặt cô.
Chỉ thấy lạnh lẽo.
Trái tim ông đau đớn, nói nhỏ: “Em đừng khóc, được không?”
Quả nhiên Minh Châu không ngủ được.
Cô nhẹ nhàng vỗ về con trai, cũng không ngước mắt lên: “Anh đã mệt mỏi cả ngày nay rồi, anh đi ngủ đi! Chuyện của chúng ta bàn lại hôm khác.”
Lục Khiêm lại không chịu.
Cô đau lòng như vậy, tức giận như vậy, sao ông có thể để cô một mình được.
Ông ấy rón rén ôm con trai sang một bên, đắp kín chăn, sau đó dưới sự không tình nguyện của cô, ôm cô về phòng mình...
Cửa đã đóng, cách âm cũng tốt, cuối cùng Minh Châu cũng bùng nổ.
“Lục Khiêm! Anh muốn làm gì?”
“Anh muốn ngủ với em sao?”
Cô bị đặt trên chiếc giường mềm mại.
Lục Khiêm lặng lẽ nhìn cô chăm chú, ánh mắt rất khó hiểu làm tim cô đập nhanh kịch liệt.
Sau đó, ông đi mở máy sưởi.
Trong mười phút, dưới nhiệt độ ấm áp ấy, hai người đều không nói gì, yên lặng.
Lần này xem như là lần cãi nhau đúng nghĩa đầu tiên của bọn họ trong những năm gần đây.
Lúc trước đều là ông đơn phương áp chế.
Lục Khiêm đứng ở trước máy sưởi, giống như đã cân nhắc rất lâu mới nói với cô: “Là anh sắp xếp cho Lam Tử Mi ở lại thành phố C. Nhưng Minh Châu, anh sẽ rời khỏi căn cứ, anh đã làm xong đơn từ chức từ lâu rồi.”
Minh Châu biết, nếu đêm nay không nói xong thì ông sẽ không bỏ qua cho cô.
Cô ôm chăn gối thẫn thờ nói: “Sau này, anh vẫn sẽ gặp cô ta mà? Anh có thể mặc kệ đứa bé kia sao? Chỉ cần anh nói anh không quan tâm, em sẽ tha thứ cho anh ngay, hôn lễ của chúng ta cũng sẽ tổ chức như thường.
Lục Khiêm lại khó xử.
Ông thấy áy náy với Lục Quân, đứa bé kia lại càng không có lỗi gì cả.
Ông nhìn Minh Châu: “Trừ những lúc cần thiết, anh sẽ không gặp hai người họ.”
Minh Châu ngẩng đầu nhìn ông.
Lục Khiêm, ông Lục, dù ông đã mệt mỏi như thế thì tư thế của ôn vẫn oai phong lẫm liệt, có bao người phụ nữ muốn cướp được ông!
Ông nói ông chỉ cần cô.
Cô tin!
Thật ra cô chỉ muốn một mối quan hệ bình đẳng thôi.
Cô đợi suốt nhiều năm nay nhưng chỉ một lời hứa hẹn mà cô cũng không lấy được.
Mắt cô bắt đầu rưng rưng nước mắt.
Cô nhìn vào mắt ông, nói từng câu từng chữ: “Lục Khiêm, rõ ràng anh biết, người sinh ra đứa bé kia chính là hồng nhan tri kỷ của anh, là người phụ nữ đã từng làm chuyện đó với anh, anh còn đi chăm sóc con của cô ta! Anh đang đùa với em đúng không? Dù Hoắc Minh Châu em đây là không gả được hay là không tìm được người em cũng không làm nhục chính mình như thế!”
Thậm chí năm đó người phụ nữ kia đã suýt hại chết cô!
Trong những năm qua, cô chưa từng ngừng yêu ông.
Nhưng giây phút này, trái tim cô đau đớn chết đi được!
Cô vậy mà lại sợ hãi lùi bước rồi.
Cô ấy nghi ngờ tình yêu của ông với cô, nếu không thì, tại sao... Ông lại có thể đối xử với cô như vậy?
Ông biết rõ cô để ý.
Lục Khiêm đi lên phía trước, bàn tay ông nhẹ nhàng nắm vai cô, ông muốn vỗ về cô.
Mắt Minh Châu đỏ hồng vung tay.
“Đừng chạm vào em!” Cô ấy hét lớn.
Yết hầu của Lục Khiêm nhấp nhô, ông mạnh mẽ giữ chặt vai cô, cúi đầu định hôn cô.
Minh Châu quay mặt đi.
Chương 578 Cô không ngủ được.
Giọng nói của cô lạnh lẽo mà cứng rắn: “Lục Khiêm, ở trong lòng anh, em chỉ là một người phụ nữ anh có cũng được mà không có cũng không sao đúng không? Lúc vui thì anh dỗ dành, lúc anh không cần thì mặc kệ thôi!”
Sắc mặt Lục Khiêm cực kỳ khó coi.
Lục Khiêm nhìn khuôn mặt cứng ngắc của cô chằm chằm, ông cố nén cơn giận.
“Em nghĩ anh như thế sao?”
“Trong lòng em, anh chỉ muốn lên giường với em thôi có đúng không?”
Chẳng lẽ không đúng sao?
Câu hỏi này, Minh Châu chưa nói ra khỏi miệng.
Trong lòng cô cực kỳ khó chịu, cổ họng cũng tanh nhưng cuối cùng cô chỉ quay mặt ra chỗ khác.
“Em về phòng ngủ đây!”
Cơ thể cô chuyển động nhẹ, người đàn ông đã đè vai cô lại.
Ánh mắt Lục Khiêm rất âm u.
Ông khàn giọng nói: “Em ngủ ở đây đi! Anh đi xem Thước Thước!”
Minh Châu rất khó chịu.
Lúc đến Thước Thước vui vẻ biết bao nhiêu, thì lúc thấy Lục Khiêm ôm đứa trẻ khác, cậu bé thất vọng bấy nhiêu. Dù trong lòng có nghi ngờ nhưng cậu bé không dám hỏi, mà thậm chí cô cũng không biết phải giải thích như thế nào.
Lục Khiêm ra ngoài khoảng nửa tiếng rồi mới quay lại.
Minh Châu ngồi ở đầu giường giật mình lo lắng.
Lục Khiêm lặng lẽ nhìn cô một lúc, ông đứng ở mép máy sưởi không nói gì.
Trong phòng im lặng đến đáng sợ.
Rõ ràng bọn họ đã từng có những ký ức ngọt ngào đáng nhớ ở căn phòng này.
Ngay khi mắt Minh Châu thấy chua xót khó nhịn, chuông điện thoại của Lục Khiêm vang lên, ông cúi đầu nhìn thoáng qua, cuối cùng vẫn nghe máy, giọng nói của ông rất dịu dàng từ ái: “Manh Manh?”
Sau khi nói vài câu.
Lam Tử Mi cầm lấy điện thoại, cô ta nói khẽ: “Manh Manh bị sốt rồi! Lục Khiêm, anh có thể tìm bác sĩ giỏi cho con bé được không?”
Lục Khiêm cau mày.
Sao tự nhiên lại bị sốt chứ?
Giọng nói của Lam Tử Mi mềm mại: “Anh có thể đến đây với con bé một lúc không? Manh Manh rất dựa dẫm anh, con bé muốn anh sang cùng!”
Lục Khiêm không hề suy nghĩ: “Tôi sẽ cho bác sĩ sang!”
Ông gọi điện cho bác sĩ.
Từ đầu đến đuôi, Minh Châu đều thờ ơ lạnh nhạt.
Chờ anh cúp điện thoại, cô nhẹ nhàng hỏi ông: “Lục Khiêm, anh định chăm sóc hai người họ cả đời sao? Đó không phải trách nhiệm của anh, con bé càng không phải con anh!”
Lục Khiêm đi đến, nhẹ nhàng sờ đầu cô.
Ông nói nhỏ: “Nói tóm lại đứa bé ấy vẫn là con của Lục Quân! Vì sự tư lợi năm đó của anh..”
Hai mắt Minh Châu mở to.
“Lục Khiêm, anh không nên lẫn lộn việc công và việc tư như thế!”
Ông nói cô hãy tỉnh táo lại.
Minh Châu hít một hơi thật sâu: “Người không tỉnh táo chính là anh! Lục Khiêm, ông Lục, người anh thật sự áy náy là đứa con của Lục Quân hay chính là Lam Tử Mi? Thật ra chỉ là anh tìm được cớ để giữ cô ta ở lại thành phố C, sau đó anh định làm sao nữa, lấy đứa trẻ làm cái cớ để dây dưa không rõ ràng với cô ta, có thêm một gia đình nữa bên ngoài cuộc hôn nhân của chúng ta sao?”
Cô nói không dễ nghe, Lục Khiêm cũng hơi tức giận.
“Anh không nghĩ thế!”
“Được! Em tin anh!”
Minh Châu nhẹ nhàng nói: “Về sau anh không quan tâm nữa, anh có làm được không? Lục Khiêm, em không vĩ đại như chị dâu, có thể ở bên cạnh một người nhiều năm như vậy, nhiều lần chịu sự tổn thương đến thế! Lục Khiêm, em không đợi được, cũng không muốn đợi! Nếu anh không làm được, chúng ta... Coi như xong rồi!”
Khi nói những lời này, trái tim cô rất đau đớn.
Người này là người đàn ông cô đã yêu nhiều năm.
Cô ấy không đòi hỏi nhiều, nhưng nếu ngay cả chuyện này ông cũng không thể làm được, cô thật sự không cần nữa.
Lục Khiêm nắm chặt tay.
Gương mặt nhã nhặn của ông tối sầm lại, nhưng ông vẫn cố nén tính tình của mình.
“Cho anh thời gian để giải quyết đi!”
Minh Châu muốn nói gì nữa, nhưng điện thoại của ông lại vang lên.
Trong điện thoại, Lam Tử Mi nói cho ông biết, Manh Manh bị viêm phổi cấp tính, bây giờ đã sốt bốn mươi độ rưỡi rồi, còn có cả co giật nữa.
Lục Khiêm cởi cúc áo sơ mi, giọng nói rất căng thẳng.
“Bây giờ tôi sẽ đến ngay!”
Kết thúc điện thoại, ông nói: “Anh phải qua đó một chuyến!”
Minh Châu rất bình tĩnh.
Cô hỏi ông: “Đó là con của Lam Tử Mi! Con bé còn có ông nội bà nội, ông ngoại bà ngoại mà, Lục Khiêm, làm gì đến lượt anh quan tâm chứ?”
Cô không có cách nào rộng lượng.
Nếu rộng lượng, người bị tổn thương cuối cùng chỉ có cô mà thôi.
Lục Khiêm im lặng một lát, ông nói: “Anh nợ Lục Quân!”
Ông đổi chiếc áo sơ mi khác để cô đi ngủ, lại nói thêm việc sáng mai sẽ đưa cô và Thước Thước về thành phố B.
Minh Châu quay lưng về phía ông, không nói gì hết.
Lục Khiêm vẫn rời đi, một lúc sau trong viện truyền đến tiếng nổ máy ô tô.
Khóe mắt Minh Châu có một dòng nước mắt rơi xuống.
Cô khóc không thành tiếng.
Nhưng bây giờ cô không còn là một cô gái nhỏ không hiểu sự đời nữa, dù là khóc cô cũng không được phép khóc quá lâu.
Cô không ngủ được.
Chương 579 Không thừa một chữ.
Cô đứng dậy, khoác thêm cái áo khoác.
Đêm mùa Xuân lạnh lẽo, bên ngoài lại có cơn mưa nhỏ tí tách rơi.
Đứng nhìn từ cửa sổ, đèn đường chiếu lên mặt sông nối thành một đường với bóng tối.
Minh Châu đứng im rất lâu.
Cô không nghĩ gì hết, đầu cô trống rỗng, sau đó cô đi đến phòng khách.
tů.
Có một cái bức ảnh cánh đồng hoa được đặt trong ngăn
Đó là ảnh chụp một nhà ba người bọn họ.
Thước Thước ngồi trên vai Lục Khiêm cười ngượng ngùng đáng yêu.
Minh Châu chỉ thấy mắt mình chua xót.
Cô vội vàng cất bức ảnh đi, không dám nhìn nữa.
Sau đó, cô chỉ thu dọn một ít hành lý để chuẩn bị trời vừa hửng sáng sẽ đưa Thước Thước về thành phố B. Giữa trưa cô còn có một sự kiện, cô đã xin người ta dời đến vào buổi trưa, cô không thể vắng mặt được.
Giữa đêm Lục Khiêm chạy đến bệnh viện.
Manh Manh đang được cấp cứu.
Lam Tử Mi đứng bên ngoài phòng cấp cứu, thấy Lục Khiêm, cô ta tỏ vẻ yếu ớt: “Manh Manh sẽ không có chuyện gì chứ?”
Lục Khiêm không quan tâm đến cô ta.
Lúc này, một vị giáo sư đi tới nói tình hình cho Lục Khiêm.
Ông ấy nói lúc đứa bé được đưa tới đã bị cảm, sau này phụ huynh phải chăm sóc tốt hơn.
Sau khi Lục Khiêm nói chuyện với ông ấy xong, ông mới nhìn Lam Tử Mi.
Giọng nói của ông lạnh nhạt: “Cô có thể đưa Manh Manh cho bố mẹ Lục Quân nuôi dưỡng, nếu vậy cô cũng có thể lại xây dựng một gia đình mới.
Lam Tử Mi lặng lẽ nhìn ông.
“Gia đình mới?" Cô ta giơ bàn tay đã gãy lên: “Lục Khiêm, anh nói cho tôi biết đi, một người phụ nữ đã gãy một bàn tay, còn ai muốn nữa? Anh có cần không?”
Lục Khiêm biết cuộc cãi vã này là không thể tránh khỏi rồi.
Ông hơi chán ghét với sự dây dưa của Lam Tử Mi.
Ông dựa vào tường, châm một điếu thuốc nói nhẹ: “Tôi không thể! Lý do không phải vì cô đã bị gãy một tay mà vì tôi không có tình cảm với cô!”
Khuôn mặt Lam Tử Mi đầy sự hận thù.
Vì sao chứ?
Rõ ràng cô ta và Lục Khiêm sinh ra là dành cho nhau, nhưng ông lại không cần cô ta.
Nhưng không sao hết, cô ta vẫn còn Manh Manh.
Cô ta không tiếp tục cãi nhau với Lục Khiêm mà chỉ lặng lẽ đứng yên, như một cặp bố mẹ đang lo lắng vậy. Ngay cả bác sĩ cũng nghĩ cô ta là vợ của Lục Khiêm, gọi cô ta là bà Lục.
“Đứa bé không sao hết!”
“Nhưng sau này phải chăm sóc cẩn thận, không thể để xuất hiện vấn đề như vậy nữa, dù sao đứa bé cũng còn nhỏ.
Lục Khiêm nói cảm ơn.
Lúc này Manh Manh đã được y tá trực tiếp đẩy vào phòng VIP, Lục Khiêm đi qua xem thử, Lam Tử Mi nói: “Lục Khiêm, anh xem đi, những người khác đều thấy chúng ta xứng đôi!”
Ánh mắt Lục Khiêm lạnh như băng.
Ông cười lạnh: “Lam Tử Mi, cô đã quên tại sao cô lại mất một bàn tay rồi sao?”
Đương nhiên Lam Tử Mi chưa quên.
Vì Hoắc Minh Châu, Lục Khiêm đã tự tay làm, nên cô ta mới không cam lòng.
Cũng may cô ta có con.
Có đứa bé này, Lục Khiêm sẽ mãi luôn sống dưới sự áy náy.
Lục Khiêm đứng ngoài phòng bệnh nhìn Manh Manh.
Manh Manh lớn hơn Thước Thước một hai tuổi, khuôn mặt khá giống Lục Quân.
Khi trời đã rạng sáng, Manh Manh cũng tỉnh lại.
Cô bé mở đôi mắt to tròn nhìn Lục Khiêm, giọng nói cứ như con mèo nhỏ: “Chú”
Lục Khiêm sờ đầu cô bé.
Ông dịu dàng nói: “Không có chuyện gì hết! Manh Manh ngủ một giấc là tốt rồi.”
Manh Manh nghe lời nhắm mắt lại.
Khuôn mặt nhỏ bình tĩnh mà đáng yêu.
Lục Khiêm lại nói chuyện với bác sĩ, lúc này điện thoại di động vang lên, đó là số điện thoại riêng của Lục Viên.
Ông tưởng rằng bà cụ lại muốn mắng ông
Chút nữa rồi giải thích sau, ông không nghe máy.
Ông lại nhìn Manh Manh đã ngủ, các chỉ số cơ thể cũng bình thường.
Lục Khiêm đứng dậy.
Lam Tử Mi đứng bên cạnh cửa, khuôn mặt hiền lành xinh đẹp kia mang theo toan tính.
Lục Khiêm nói nhẹ: “Điều kiện của bố mẹ Lục Quân rất tốt, cho Manh Manh qua sống ở nhà họ Lục là một lựa chọn rất tốt. Cô suy nghĩ cho kĩ đi!”
Lam Tử Mi cười nhẹ.
Chỉ đơn giản là ông muốn đẩy cô ta qua thành phố T thôi!
Trừ Manh Manh, bọn họ còn không tính là bạn bè.
Lục Khiêm không nói nhiều trực tiếp lái xe về Lục Viên.
Đến Lục Viên, ông không thấy Minh Châu và Thước Thước đâu.
Người giúp việc nói: “Cậu chủ nhỏ bị viêm ruột thừa, đã đưa đến bệnh viện rồi!”
Lục Khiêm cứng người.
Ông gọi cho Minh Châu ngay lập tức, sau khi gọi được, ông hỏi ngay: “Bệnh viện nào?”
Ông cứ nghĩ là cô sẽ khóc, sẽ làm loạn với ông.
Nhưng Minh Châu rất bình tĩnh nói tên địa điểm rồi cúp điện thoại.
Không thừa một chữ.
Trong lòng Lục Khiêm thấy rất thất bại, giờ phút này thậm chí ông còn không biết phải giải thích với Minh Châu như thế nào, dù ông có bao nhiêu lý do đi nữa cũng không thể thay đổi được chuyện cô phải một mình đưa Thước Thước đi bệnh viện.
Ông chạy đến bệnh viện.
Thư ký Liễu đã đến trước ông, thấy Lục Khiêm đến, anh ta đầy mồ hôi chạy đến.
“Cuối cùng ngài cũng đến rồi!”
Mặt Lục Khiêm trắng bệch như tờ giấy, ông vội vàng chạy đến bên ngoài phòng phẫu thuật.
Minh Châu đứng ở trong hành lang nhỏ.
Ánh đèn ảm đạm, cô cúi thấp đầu không nhìn rõ vẻ mặt.
Bà cụ chống gậy đứng bên cạnh.
Lục Khiêm nhẹ nhàng đi đến, gọi một tiếng: “Mẹ!”
Chương 580 Ánh mắt của ông sâu hoắm.
Bà cụ cười nhạo: “Tôi không dám nhận!”
Lục Khiêm đắng chát nói: “Giờ phút này mẹ đừng nói móc con nữa, Thước Thước sao rồi?”
Minh Châu là người trả lời ông.
Lời nói của cô nhẹ nhàng mà tỉnh táo: “Chỉ là tiểu phẫu thôi! Nhưng Thước Thước vẫn luôn sợ hãi, thằng bé vẫn hỏi là bố đã về chưa?”
Nói xong, cô quay sang nhìn anh.
Đôi mắt xinh đẹp ấy trừ lạnh nhạt còn có cả sự thất vọng.
Lục Khiêm đến gần, bàn tay ông đặt lên đôi vai cô.
Minh Châu nhẹ nhàng đẩy ra.
Cô ấy ngồi xuống bên cạnh bà cụ, vẫn luôn im lặng, từ chối nói chuyện với ông.
Lục Khiêm có hạ mình bao nhiêu cũng không được.
Thư ký Liễu cũng trách ông, nhưng không khí đang nghiêm trọng như vậy, chỉ có thể dựa vào anh ta làm dịu bớt, anh ta cố lấy ra khuôn mặt tươi cười vui vẻ nói: “Mọi người đều chưa ăn sáng nhỉ! Để tôi đi mua một ít về!”
Lục Khiêm không đói bụng.
Ông sai thư ký Liễu đi mua sữa đậu nành và bánh rán hành, đó là những món Minh Châu thích ăn nhất.
Thư ký Liễu đi mấy con phố mới tìm được cửa hàng đại lý kia để mua về.
Minh Châu không ăn.
Cô ấy nhẹ nhàng lắc đầu: “Tôi không ăn nổi!”
Một đêm không ngủ, dù khuôn mặt xinh đẹp đến mấy cũng sẽ tiều tụy, hơn nữa cô cũng không giống với những cô gái nhỏ mơn mởn tuổi xuân, cô mệt mỏi nhìn chằm chằm vào cửa phòng phẫu thuật, lo lắng cho Thước Thước.
Lục Khiêm nhận ra được sự xa cách trên người cô.
Cô rất yêu ông.
Nhưng khi cô thất vọng, cô lại trở lại làm một người mẹ, Lục Khiêm cũng không quan trọng đến thế nữa.
Lục Khiêm trải nghiệm được một cảm giác mất mát to lớn.
Ông dịu dàng: “Em cố ăn một chút đi!”
Kiêng kỵ bà cụ vẫn đang ở đấy, Minh Châu không nổi giận với ông, nhưng cô cũng không cho ông sắc mặt tốt.
Đối với nguy cơ tình cảm lần này, cô trực tiếp lạnh lùng.
Lục Khiêm vuốt mặt, im lặng đứng ở vách tường đối diện.
Thước Thước chỉ phẫu thuật nhỏ mà thôi.
Chưa đến một giờ đã được đẩy ra rồi, dù nói là tiểu phẫu nhưng tóm lại vẫn làm người bị thương, lúc cậu bé được đẩy ra, khuôn mặt nhỏ vàng vọt hẳn.
Cậu bé là một cậu bé xinh xắn đáng yêu.
Thấy Lục Khiêm đến, đôi mắt to tròn ngập nước nghẹn ngào gọi bố.
Lục Khiêm rất đau đớn trong lòng.
Ông quay người hôn Thước Thước một cái, giọng nói khàn đến không thể nghe rõ: “Con có đau không?”
Lúc đầu Thước Thước nói không đau.
Sau đó, hình như cậu bé nhớ đến chuyện gì, mím môi không nói nữa.
Trái tim Lục Khiêm xót xa, ông sờ cái đầu nhỏ của cậu bé thấp giọng nói: “Con nhắm mắt đi nghỉ ngơi đi, bố ở đây rồi!”
Thước Thước nghe lời nhắm mắt.
Vì thân phận đặc biệt của cậu bé nên bệnh viện đã cố tình sắp xếp phòng bệnh tốt nhất, sạch sẽ sáng sủa không khác gì phòng khách sạn cả.
Lục Khiêm sợ cơ thể của bà cụ không chịu được nên để bà về trước.
“Mẹ về nghỉ trước đi, lúc nào Thước Thước tỉnh lại con sẽ cho tài xế đi đón mẹ!”
Bà cụ rất minh mẫn, bà thấy được mối quan hệ của ông và Minh Châu đang rất căng thẳng nên cũng có ý để không gian riêng cho bọn họ.
Bà cụ đi.
Bác sĩ y tá đến xem phòng cũng rời đi, thư ký Liễu thì ở phòng tiếp khách nhỏ bên ngoài, càng không dám làm phiền bọn họ.
Bầu không khí rất kì lạ.
Minh Châu cầm khăn nóng lau mặt cho Thước Thước.
Sau đó, cô ngồi lặng lẽ ngẩn người .
Lục Khiêm ngồi xuống trước mặt cô, ông nhẹ nhàng nắm tay cô và nói khẽ: “Minh Châu, chúng ta nói chuyện đi!”
“Nói chuyện gì?"
Cách nói chuyện của cô hơi đờ đẫn.
Lục Khiêm nói nhỏ: “Anh đang thuyết phục cô ta đưa đứa trẻ cho nhà họ Lục nuôi dưỡng! Sau này...
Minh Châu cười nhạt.
Cô ấy hạ mắt, khổ sở nói: “Lục Khiêm, anh thật sự không hiểu tâm lý của phụ nữ sao? Mục tiêu của cô ta là anh, sao cô ta có thể đưa đứa bé này cho người khác nuôi dưỡng được? Đúng là anh muốn thử, nhưng vì sao em lại phải chờ anh chứ?”
“Sau này Lam Tử Mi sẽ lấy ra rất nhiều lý do.”
“Đứa trẻ phải đi học, đứa trẻ bị bệnh, tâm trạng đứa bé không tốt!”
Lục Khiêm giật mình lo lắng.
Minh Châu nhẹ nhàng quay đầu, giọng nói của cô nhẹ nhàng hơn: “Em không muốn nói chuyện này với anh nữa! Em chỉ cần kết quả thôi.”
Lục Khiêm thấy dáng vẻ đau đớn của cô.
Ông chậm rãi mở miệng: “Chờ con bé ra viện, anh sẽ không gặp lại con bé nữa!”
Sự cam kết này cũng không làm Minh Châu vui vẻ.
Cô rút tay về, cầm điện thoại đi ra khỏi phòng bệnh, gọi điện cho quản lý.
Hôm qua cô đã đảm bảo sẽ không làm chậm tiến độ, xin xỏ ngàn lần để được đi đến thành phố C, nhưng bây giờ cô vẫn phải nuốt lời.
Minh Châu cầm điện thoại lên, cô nói rất bé.
Giọng nói của cô vừa khiêm tốn vừa lễ phép.
Lục Khiêm đứng cạnh cửa lặng lẽ nhìn cô, thấy mái tóc đen dài của cô rủ xuống khuôn mặt tái nhợt, thấy chiếc váy sơ mi không được gọn gàng của cô.
Minh Châu nói chuyện điện thoại xong, quay người thì thấy Lục Khiêm.
Ánh mắt của ông sâu hoắm.
Minh Châu đi vòng qua người ông, nhưng ông đã giơ tay giữ được cô.
Sự chênh lệch về sức lực của nam nữ được thể hiện rõ.