-
Chương 506-510
Chương 506 Qua năm là Thước Thước nhà chúng ta sẽ đi học rồi
Minh Châu có thể cảm nhận được bé con đang hưng phấn.
Tuy Lục Khiêm thường xuyên đến thành phố B, nhưng dù sao cơ hội gặp mặt của hai bố con cũng rất ít, cho dù có đôi khi vội vàng gặp nhau một chút thì đến cả thời gian cùng nhau ăn bữa cơm cũng không có.
Trong lòng Minh Châu rất áy náy, cô sờ cái đầu nhỏ của con trai.
Cô nhẹ giọng nói: “Qua năm là Thước Thước nhà chúng ta sẽ đi học rồi!”
Tiểu Thước Thước vui vẻ uống thêm một ly sữa bò.
Cậu bé nói bằng giọng sữa: “Con muốn cùng nhau đi học với anh Sùng Quang và Hoắc Tây.”
Minh Châu ừ một tiếng.
Bên ngoài, tài xế lái xe đang chờ.
Người đó là cánh tay trái của Lục Khiêm, anh ta tươi cười mở cửa xe cho Minh Châu và Tiểu Thước Thước rồi lên tiếng: “Ông Lục đã sớm ngồi máy bay riêng về thành phố C rồi, ông dặn dò tôi phải đưa cô Minh Châu và cậu chủ nhỏ về nhà an toàn.”
Về thành phố C...
Minh Châu hơi ngẩn ra.
Tài xế lại nói: “Ông Lục không có lịch trình ở thành phố B, chiều hôm qua vừa mới bay qua đây, gặp được cô là lại chạy trở về!”
Nghe xong những lời này, không có một người phụ nữ nào không thấy xúc động cả.
Huống chi người đàn ông này là người mình đã yêu rất nhiều năm, người đó còn chuẩn bị một gia đình ở đây nữa chứ.
Minh Châu ôm Thước Thước, không nói gì.
Tiểu Thước Thước ngoan ngoãn nằm yên trong lòng ngực mẹ -
Dường như mẹ đang rất vui vẻ, nhưng lại cũng trông giống như muốn khóc vậy.
...
Ban đêm, nhà họ Hoắc.
Hoắc Minh mang theo một nhà mấy miệng ăn trở về cọ cơm.
Chương 507 Minh Châu khịt mũi vài cái.
Xe mới dừng lại, Tiểu Hoắc Tây đã ngẩng đầu dẫn đường ở phía trước, còn ồn ào: “Trương Sùng Quang cậu đi nhanh một chút! Sao mà cậu cứ như một bé gái vậy hả!”
Khuôn mặt nhỏ của Trương Sùng Quang ửng đỏ.
Cậu nhóc nhìn cô gái nhỏ đằng trước, mái tóc xoăn màu trà, trên người mặc một chiếc váy nhỏ kiểu Anh xinh đẹp.
Cậu bé mất mẹ khi còn nhỏ.
Hoắc Tây chiếm cứ toàn bộ sinh hoạt của cậu...
Phía sau, Hoắc Minh bế Doãn Tư lên, sóng vai đi vào cùng Ôn Noãn.
Hai vợ chồng Hoắc Chấn Đông đều rất thích Sùng Quang, còn chuẩn bị một căn phòng trẻ em cho cậu nhóc ở nhà họ Hoắc, đãi ngộ giống như những đứa trẻ khác.
Không khí trong bữa tối rất tốt.
Sau khi ăn xong, Hoắc Chấn Đông gọi con trai vào thư phòng, bàn bạc chính sự.
Bà Hoắc thì dẫn mấy đứa nhỏ đi nướng bánh bích quy.
Ôn Noãn rảnh rỗi không có việc gì liền đi đến phòng ngủ của Minh Châu.
Minh Châu ngồi trước bàn trang điểm, đang si ngốc ngẩn người, cũng không biết đang nhìn cái gì nữa.
Ôn Noãn nhẹ tay nhẹ chân bước qua, nhẹ nhàng đoạt lấy món đồ trong tay cô, vừa nhìn, vậy mà lại là một chiếc nhẫn kim cương toàn mỹ, hình dáng rất thiếu nữ.
Ôn Noãn vừa nhìn đã biết, đây là nhẫn cậu tặng.
Cô mỉm cười hỏi: “Đặt rồi hả?”
Minh Châu có hơi mờ mịt lắc lắc đầu.
Tình cảm giữa cô và Ôn Noãn rất tốt, gần như là không có chuyện gì giấu nhau, nên liền nói qua một lần chuyện tối hôm qua, cuối cùng cô thấp giọng mở miệng: “Ôn Noãn à, em yêu chú ấy! Có điều những thống khổ mấy năm đó cũng thực sự tồn tại, không thể nói chú ấy công thành danh toại nên muốn em và Thước Thước lúc nào cũng được!”
Ôn Noãn trả nhẫn kim cương lại.
Cô nhẹ nhàng ôm lấy Minh Châu, vỗ vai cô: “Chị và anh trai em đều hy vọng em có thể hạnh phúc.”
Về phần có đi hay không, cô nghĩ rằng, Minh Châu đã có đáp án cho mình rồi.
Lúc này Hoắc Minh đã bàn xong công chuyện liền tới đây tìm Ôn Noãn.
Vừa lúc thấy mắt em gái mình đang ngấn lệ.
Anh đứng ở cửa phòng, sờ điếu thuốc lá châm lên, hút một hơi rồi mơ hồ hỏi: “Lại đau lòng vì lão già kia?”
“Minh!” Ôn Noãn cắn môi.
Hoắc Minh cầm lấy điếu thuốc, chậm rãi thở ra làn khói, cười cười: “Em là em, cậu em là cậu em... Em nói xem ông ta mắng anh nhiều lần như vậy rồi, mà em còn không mang anh đi trừng phạt ông ta một chút?”
Lập tức, Ôn Noãn tắt thở.
Minh Châu sợ ảnh hưởng tới tình cảm vợ chồng bọn họ, vội vàng nói mình không sao cả.
Hoắc Minh liếc nhìn cô một cái thật sâu, sau đó ôm lấy bà xã, cực kỳ ôn nhu nói rằng: “Vẫn nên về nhà thôi! Mấy đứa nhỏ chơi muốn điên rồi!... Minh Châu, em và Thước Thước cứ ở nơi này đi!”
Minh Châu ừm một tiếng, nhìn theo bọn họ rời đi.
Chờ đến trong khi nhà an tĩnh lại, cô mới ngồi xuống một lần nữa, nhìn cái nhẫn kim cương kia đến phát ngốc.
Điện thoại bên cạnh vang lên.
Trong đêm tối yên tĩnh, tiếng chuông vô cùng rõ ràng, vừa nhìn thì thấy là Lục Khiêm gọi điện tới.
Minh Châu do dự một chút rồi vẫn bắt máy.
Đầu bên kia rất an tĩnh, giọng của Lục Khiêm hơi khàn, ông hỏi: “Em đã nghĩ kỹ chưa?”
Minh Châu khịt mũi vài cái.
“Chú đang hỏi đến chuyện xem lễ, hay là chuyện sinh sống cùng nhau? Lục Khiêm, hai vấn đề này tôi đều chưa nghĩ xong, chú cho tôi chút thời gian.”
Chương 508 Rõ ràng, có thể là một đêm vui vẻ.
Ở đầu bên kia, Lục Khiêm thấp giọng nở nụ cười, giọng nói của ông càng thêm trầm thấp khàn khàn: “Càng ngày càng ra dáng vẻ của người lớn rồi! Minh Châu, là anh quá nôn nóng, là anh quá muốn nói tin tức này với em! Tối hôm qua có Thước Thước nên rất nhiều lời đều không tiện nói với em, chúng ta tìm thời gian nói chuyện nghiêm túc một chút, được không em?”
“Không được!” Giọng cô mang theo chút giọng mũi.
Lục Khiêm vô cùng hiểu cô, biết cô sắp khóc.
Ông có thể hiểu được, một người phụ nữ có điều kiện vô cùng tốt lại bị ông vứt bỏ lại trong tối ngoài sáng, chờ ông mấy năm liền, bất kể là ai ở thời điểm như vậy đều sẽ đau lòng, cũng sẽ không dễ chịu
Ông không ép cô, mà chuyển sang nói chuyện khác với cô.
Giọng Lục Khiêm rất nhẹ nhàng, ông thấp giọng nói với cô rằng: “Mùa đông tới rồi, hoa tử đằng trong nhà đã rụng, nhưng sang năm vẫn sẽ nở tiếp!... Minh Châu, em có nghe không? Vừa rồi bà cụ đã đưa cho anh một phần hoành thánh, rất nhiều nhân thịt, còn có rau thơm nữa, rõ ràng bà ấy biết anh không thích ăn cái này mà! Bà ấy càng ngày càng bá đạo, không cho anh ăn nhiều, nói anh rằng nếu khó coi sẽ không lừa được con gái nhà người ta nữa!”
“Bà cụ rất nhớ em, cũng nhớ Thước Thước.”
“Bà ấy làm cho Thước Thước hai đôi giày vải, vừa bảo anh mang tới đây đấy.”
...
Minh Châu nhỏ giọng khóc nức nở.
Mấy năm trước, những ngày trôi qua ở thành phố C là khoảng thời gian đẹp đẽ nhất của cô và chú Lục.
Hai người đã trải qua vô số việc, cô chẳng sợ tổn thương nữa.
Quay đầu nghĩ lại, nó vẫn là tốt đẹp.
Lục Khiêm nghe thấy cô khóc, vô cùng dịu dàng dỗ dành cô: “Lại đây mang theo Thước Thước qua đây được không, anh dẫn các em ăn hết đồ ở thành phố C, dẫn các em đi dạo trung tâm thương mại, sau đó lại dẫn nhóc con đi thăm họ hàng, nhiều người thân như vậy sẽ cầm bao lì xì đến mức mỏi tay đấy.”
Minh Châu khóc còn dữ dội hơn.
Ông luôn có bản lĩnh khiến cô khóc.
Tốt hay xấu, đều là Lục Khiêm mang cho cô cả...
Cuối cùng, cô còn không nói tạm biệt đã trực tiếp cúp điện thoại.
Mà Lục Khiêm ở bên kia, cầm điện thoại phiền muộn rất lâu, mấy năm nay đối với Minh Châu là tổn thương, đối với ông sao không phải là tiếc nuối chứ, khi ông biết cô một mình sinh con, trái tim ông như tan nát.
Nếu không yêu như vậy, ông nghĩ mình sẽ không bao giờ hạ cánh.
Lục Khiêm chậm rãi buông điện thoại xuống, đứng bên cửa sổ, gió lạnh nhẹ nhàng thổi.
Cả đời ông, đều nợ một người phụ nữ.
Cảm giác này, khắc cốt ghi tâm!
***
Mai mình up tiếp nha mn.
Đêm dài.
Chiếc RV màu đen vững vàng chạy trên đường, bọn nhỏ mệt mỏi, ngã trái ngã phải ở ghế sau.
Hoắc Minh nghiêng đầu nhìn Ôn Noãn...
Cô tựa lưng vào ghế, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
“Còn tức giận sao?”
Hoắc Minh nhẹ nhàng cầm tay cô.
Ôn Noãn cười nhạt: “Sao có thể? Anh chuyên tâm lái xe đi!”
Hoắc Minh buông tay cô ra, chuyên chú nhìn phía trước xe huống, rất lâu sau anh mới nói nhỏ: “Ôn Noãn, thật ra tình cảm giữa cậu và Minh Châu rất không dễ dàng.”
Rõ ràng là hai người có thể không có giao thoa gì.
Rõ ràng, có thể là một đêm vui vẻ.
Chỉ là sau khi nhấm nháp tư vị tốt đẹp rồi, không có ai còn nguyện ý tạm chấp nhận nữa, anh và Ôn Noãn sao mà không phải như vậy chứ?
Ước chừng là Cố Trường Khanh qua đời khiến anh nhận thấy được cuộc sống luôn có ngoài ý muốn, cũng làm anh quý trọng cuộc hôn nhân và tình cảm này, Ôn Noãn giữ anh lại, vậy anh sẽ bao dung cô...
Chương 509 Đêm nay, rất dịu dàng.
Ôn Noãn xuống xe, Hoắc Minh nhẹ nhàng cởi áo khoác, anh nói với cô: “Em đưa Hoắc Tây và Sùng Quang đi vào trước đi!”
Còn anh thì dùng áo khoác bọc lấy Doãn Tư, ôm bé con xuống xe.
Doãn Tư vẫn là một đứa bé, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng ghé vào đầu vai bố, ngủ ngon lành.
Làm bố, anh nhịn không được mà hôn hôn cậu bé.
Từ sau khi Trương Sùng Quang vào ở, Hoắc Tây lại càng độc lập, càng yêu sạch sẽ hơn... Cô gái nhỏ hoàn toàn không cần người lớn nhọc lòng, cho dù có chút chuyện nhỏ thì Trương Sùng Quang cũng sẽ xử lý tốt giúp cô bé.
Ôn Noãn thường xuyên lo lắng, không biết liệu như vậy có được không?
Khi Hoắc Minh trở lại phòng ngủ thì cô cũng tắm rửa xong rồi, đang ở trước bàn trang điểm dùng mỹ phẩm dưỡng da.
phương diện kia làm nhiều lắm.
Hoắc Minh rất tự nhiên ôm lấy eo nhỏ của cô từ phía sau, trượt lên trượt xuống vài cái, hơi nóng nhẹ nhàng phun vào sau tai cô, nửa là tán tỉnh nửa là trêu chọc: “Sao lại có chút thịt rồi?”
Phụ nữ đều thích gầy.
Ôn Noãn nhẹ nhàng đẩy ngón tay thon dài của anh ra, hơi bực bội: “Vậy anh đi sờ người không có thịt đi!”
Hoắc Minh cười cười.
Anh dựa sang một bên, thưởng thức dáng vẻ bảo dưỡng của cô.
Thật ra thân thể của Ôn Noãn đẹp vô cùng, huống hồ gì anh cũng rất thích cảm giác có chút thịt, khi Ôn Mạn buông áo tắm ra bôi lên bụng dưới, anh nhịn không được mà tiếp nhận công việc của cô, lấy chút nhũ dịch nhẹ nhàng tỉ mỉ bôi lên da thịt trắng nõn, vừa khó nhịn gặm vai mỏng của cô: “Dạo này làm thường xuyên, hẳn là có mang rồi.”
Ôn Noãn ngẩn ra.
Cô cẩn thận nhớ lại kỳ sinh lý, hình như đã hơn nửa tháng bà dì không tới rồi.
Cô đẩy đẩy anh.
Nhưng Hoắc Minh lúc này đang nóng lên, toàn đầu óc đều là chuyện đó, làm sao còn dừng lại được.
Ôn Noãn chỉ đành túm lấy mái tóc đen của anh, dùng sức kéo anh ra, thở hổn hển nói: “Một tháng rưỡi rồi em không có điều kiện.”
Hoắc Minh rõ ràng ngẩn ra.
Anh chậm rãi giương mắt, nhìn cô hỏi: “Thật sự?”
Ôn Noãn ừ một tiếng, cô duỗi tay đặt lên trên bụng nhỏ của mình, hơi cảm khái.
Cô thật sự lại mang thai sao?
Hoắc Minh ngồi xổm xuống dưới.
Anh nghiêm mặt lại, dán lên trên bụng nhỏ trắng nõn của cô, giọng nói ẩn chứa kích động: “Ở đây thật sự có con của anh ư?”
Vốn dĩ Ôn Noãn có hơi kinh hoàng.
Nhưng vào lúc này, nhìn dáng vẻ của anh, lòng cô lại bình tĩnh trở lại. Cô nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc anh, giọng điệu nửa làm nũng lại rất dịu dàng: “Cũng không phải lần đầu làm bố, sao còn kích động như vậy chứ.”
Hoắc Minh duỗi tay, nhẹ nhàng mặc áo tắm lại cho cô.
Anh vẫn dán lên bụng nhỏ của cô, nhẹ giọng nói: “Hai lần không tính toán gì hết, lần này là con của anh và em!”
Ôn Noãn lại sờ mặt anh: “Hoắc Tây và Doãn Tư nghe thấy sẽ buồn đấy.”
Hoắc Minh thấp giọng nói: “Anh cũng thương mấy đứa nó! Chỉ là lần này không giống, Ôn Noãn em biết không, không giống đâu.”
Thật ra Ôn Noãn biết.
Cô vuốt mặt anh, hơi hơi khom lưng, chủ động hôn môi anh.
Đêm nay, rất dịu dàng.
Sáng sớm hôm sau, Hoắc Minh đưa Ôn Noãn đến bệnh viện.
Sau khi kiểm tra, xác thật là mang thai.
Bác sĩ có quan hệ không tệ với nhà họ Hoắc, liền mỉm cười nói: “Minh, chúc mừng cậu, đây là lần thứ ba làm bố rồi!”
Hoắc Minh làm bộ không thèm để ý: “Đã là lần thứ ba rồi, cũng không mới mẻ nữa.”
Nữ bác sĩ liền cười.
Chương 510 Ánh mắt Hoắc Minh khó dò.
Cô ấy kê cho Ôn Noãn chút axit folic, còn có canxi.
Rời khỏi phòng khám bệnh, Ôn Noãn chờ ở trong đại sảnh, Hoắc Minh đi phòng thuốc lấy thuốc.
Ước chừng là ba tháng đầu nên đầu Ôn Noãn có hơi choáng, cơ thể lung lay hai cái, cô đỡ trán muốn tìm chỗ ngồi xuống, nhưng cơ thể lại được người khác đỡ lấy, cô tưởng là Hoắc Minh nên cười nhạt nói: “Em không sao! Chỉ là có hơi choáng đầu một chút, hẳn là mang thai nên hơi thiếu máu.”
Người kia không nói gì.
Ôn Noãn thấy hơi kỳ quái ngoảnh lại xem, sau đó ngẩn ra.
Vậy mà lại là Cố Hi Quang, cậu ấy đi cùng một người phụ nữ trung niên trông rất dịu dàng xinh đẹp, từ vẻ ngoài mà xem thì hẳn là mẹ cậu ấy, điều vi diệu nhất chính là Ôn Noãn quen biết bàn
Bà ấy là chị dâu họ của Cố Trường Khanh.
Năm đó cô và Cố Trường Khanh yêu đương 4 năm, cũng không hiếm thấy.
Không khí vô cùng vi diệu.
Cố Hi Quang đỡ Ôn Noãn đến ghế ngồi, ánh mắt có hơi phức tạp, cô ấy lại mang thai rồi.
Tóm lại cô ấy vẫn yêu Hoắc Minh.
Khi một người phụ nữ đã không yêu người đàn ông kia, thì không thể nào mang con của người đó được.
Trong mắt Ôn Noãn, Cố Hi Quang xem như là nửa đàn em, cô và mẹ Cố Hi Quang cười nhạt gật đầu: “Đã lâu không gặp!”
Tâm tình mẹ Cố càng phức tạp.
Năm đó, bà ấy chứng kiến tình cảm giữa Ôn Noãn và Trường Khanh.
Không ngờ rằng nhiều năm sau, Trường Khanh ra đi, mình lại lần nữa gặp được Ôn Noãn.
Bà ấy không khỏi cảm thấy đáng tiếc, mềm mại nói: “Nhìn qua thì em sống thật sự hạnh phúc nhỉ.”
Ôn Noãn cười nhạt, xem như ngầm thừa nhận.
Đúng lúc này, Hoắc Minh cầm thuốc đi tới, anh nhìn hai mẹ con nhà họ Cố, lại nhìn Ôn Noãn, săn sóc hỏi: “Có phải không thoải mái hay không?”
Ôn Noãn gật đầu: “Hẳn là có hơi thiếu máu! May mà có Hi Quang và mẹ cậu ấy.”
Hoắc Minh ôm lấy vai cô, cảm ơn hai người họ, anh có xuất thân tốt, khí chất nổi bật, mẹ Cố Hi Quang đánh giá anh một hồi lâu...
Sau khi rời đi, bà ấy mới nói với con trai: “Nhìn tốt quá! Cũng khó trách Ôn Noãn không quay đầu lại.”
Bà ấy trông rất thích Cố Trường Khanh, lại sâu kín nói rằng: “Chú con đến khi chết còn gọi tên cô ấy! Nhưng quả thật cũng không trách được con gái người ta, là do Trường Khanh không biết quý trọng.”
Cố Hi Quang không nói gì, ánh mắt hơi thâm trầm.
Hồi lâu cậu mới nói: “Mẹ, chúng ta đi đăng ký đi!”
...
Trên xe, Hoắc Minh đưa cho Ôn Noãn ly nước, lại bóc một viên kẹo cho cô.
Vẫn là kẹo mà Hoắc Tây đặt trên xe.
Ôn Noãn cảm giác tốt hơn một chút.
Hoắc Minh nghiêng người, vuốt ve khuôn mặt cô, nói nhỏ: “Ngày mai tìm chuyên gia dinh dưỡng cho em! Chúng ta không thể mệt mỏi vì sinh con được, phụ nữ vẫn nên thoải mái một chút thì hơn.”
Bởi vì mang thai, cả người Ôn Noãn đều rất mềm mại.
Cô nhẹ nhàng dựa mặt vào lòng bàn tay anh, nói nhỏ: “Tối hôm qua anh còn nói trên bụng em có thịt.”
Ánh mắt Hoắc Minh khó dò.
Một lát sau, anh hơi khàn giọng nói: “Có thịt càng gợi cảm hơn chút! Anh thích.”
Anh nói thẳng như vậy làm mặt Ôn Noãn hơi đỏ lên.
Hoắc Minh nhẹ nhàng vươn qua, nửa ôm cô vào lòng, dán trong lòng.
Vào đông, trên người anh rất ấm áp.
Ôn Noãn liền dán lên anh, nghe anh gọi điện thoại về trong nhà: “Bố à, Ôn Noãn mang thai”