-
Chương 416-420
Chương 416 Ôn Noãn rũ mắt cười nhạt.
Hoắc Minh đột nhiên hiểu ra.
Thứ đầu tiên ôn Noãn muốn bảo vệ chính là hai đứa con, sau đó mới là anh!
Phát hiện này khiến anh cảm thấy không được thoải mái cho lắm.
Anh nhìn xuống từ trên cao, nhìn khuôn mặt mềm mại hồng hào của cô, dường như anh có thể nhìn thấy một bản thân khác qua đó.
Một người… có được toàn bộ ký ức!
Hoắc Minh không thỏa hiệp với cô nhưng ngày tiếp theo, anh vẫn lái xe về nhà họ Hoắc.
Đã muộn, chiều tà dần buông.
Hoắc Minh không lập tức vào bên trong mà tựa lên cạnh xe, châm một điếu thuốc rồi hút chậm rãi.
Khói tỏa làm nhòe mặt anh.
Nhà họ Hoắc đông trẻ con, thỉnh thoảng trong đại sảnh có tiếng cười đùa vang lên, vô cùng náo nhiệt. Nhưng đối với anh mà nói sự náo nhiệt này có hơi xa lạ.
Hút xong một điếu, anh đi vào đại sảnh.
Trong đại sảnh có rất nhiều đứa trẻ lạ mặt, nhìn cũng xinh xắn trong sáng!
Lúc này có một cậu bé đang ngồi trên sô pha, biểu cảm có hơi xa cách, bên cạnh là mấy món đồ chơi bị bày ra tán loạn.
Hoắc Minh đang định hỏi.
Ôn Noãn bưng một đĩa bánh quy nướng tới, ngồi xổm trước mặt cậu bé, dịu dàng nói: “Sùng Quang, đây là mẻ mới làm, con nếm thử xem!”
Vẻ mặt của cậu nhóc có chút ngại ngùng, cầm lấy mấy cái.
“Ăn ngon không?” ôn Noãn sờ đầu của cậu nhóc.
“Ăn ngon!”
Tiếu Hoắc Tây thò lại gần, dựa vào cậu bé: “Trương Sùng Quang, cái bánh quy nhỏ này mẹ tớ bỏ thêm nhiều sữa bò lắm!… Ngày mai cậu lại tới đây nữa, được không?”
Khuôn mặt nhỏ của cậu bé ửng đỏ, gật đầu!
Hoắc Minh khẽ nhíu mày.
Nhìn thế nào anh cũng cảm thấy cậu bé tên là Trương Sùng Quang giống như con rể nuôi từ bé của nhà họ Hoắc vậy!
Con rể nuôi từ bé của Hoắc Tây!
Anh cảm thấy… Anh cần phải nói chuyện với ôn Noãn!
Tới đêm dài, thật vất vả mới chờ đến lúc bọn nhỏ ngủ, Hoắc Minh đi vào phòng trẻ em, gõ cửa: “Có tiện không, tôi có chuyện muốn nói với em, về Hoắc Tây!”
Về con cái, òn Noãn vẫn đồng ý nói chuyện với anh.
Cô cúi đầu nhìn Tiểu Hoắc Tây trong lòng ngực, nhẹ giọng nói: “Lát nữa tôi qua phòng anh!”
Một lát sau, cô đẩy cửa phòng ngủ của anh ra.
Trong phòng ngủ, ánh đèn lập lòe tạo nên khung cảnh kiều diễm.
Hoắc Minh đã tắm xong, trên người chỉ mặc một bộ áo tắm, dáng người anh vổn đã đẹp, chỉ đơn giản khoác áo tắm trên người thôi nhưng cũng đã rất hút mắt.
Lúc Ôn Noãn đánh giá anh, Hoắc Minh cũng đang đánh giá cô.
Anh cười nhạo: “Mặc kín thế, sợ anh làm chuyện xằng bậy à?”
Ôn Noãn không đế ý tới anh, ngồi xuống cái ghế sô pha đối diện anh, dịu dàng hỏi hỏi: “Anh muốn nói với tôi chuyện gì liên quan tới Hoắc Tây vậy?”
Hoắc Minh không vòng vo: “Trương Sùng Quang liên quan gì tới nhà họ Hoắc? Liên quan gì tới Hoắc Tây?… Nếu tôi đoán không nhầm, cậu bé đó cũng có nhóm máu hiếm?”
Ôn Noãn rũ mắt cười nhẹ: “Không phải anh đã đoán được rồi sao!”
Không khí trở nên ngưng đọng.
Hoắc Minh nhìn ôn Noãn.
Cô mặc một chiếc váy len dài màu hồng phấn, cả người trông rất mềm mại, nhưng chuyện mà cô đã làm lại vô cùng cứng rắn!
Hoắc Minh không muốn làm phiền đến bố mẹ, giọng nói nén xuống rất thấp nhưng lại lộ sự nghiêm khắc.
“Đó là một con người đang sống! Không phải đồ vật em có thể mua bán!”
“Ôn Noãn… Em dùng bao nhiêu tiền đế bịt miệng bố mẹ thằng bé?”
Ôn Noãn hoảng hốt đến mức bật cười.
Anh đang chỉ trích cô, chỉ trích cô không có đạo đức!
Ôn Noãn không nhận cái nồi này!
Cho dù đã là đêm khuya, cô vẫn gọi điện thoại cho trợ lý, dịu dàng nói: “Trợ lý Từ, cô đi tới công ty một chuyến, lấy tài liệu số một từ trong két sắt của tôi ra… ừm, đưa đến nhà lớn bên này đi!”
Sau khi bên kia đồng ý, ôn Noãn cúp điện thoại.
Hoắc Minh nhíu mày.
Một giờ sau, trợ lý Từ chạy tới giữa đêm khuya, sau khi đưa tài liệu cho ôn Noãn ròi rời đi!
Ôn Noãn cầm phần tài liệu đó đưa cho Hoắc Minh: “ở đây có đáp án mà anh muốn!”
Sau khi Hoắc Minh mở ra, ánh mắt của anh khựng lại.
Anh là người làm bên ngành luật, trước khi mở tập tài liệu này ra, anh chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ làm một chuyện hoang đường như vậy!
Là anh!
Là anh rót hai trăm triệu tiền vốn vào công ty của bố Trương Sùng Quang!
Là anh và bố của Trương Sùng Quang đi đánh golf!
Là anh, người đã đưa ra quyết định để Trương Sùng Quang làm bạn cùng lớn lên với Hoắc Tây!
Từ đầu tới cuối đều là anh… Hay là một bản thân anh khác!
Anh nhẹ nâng mắt nhìn về phía ôn Noãn.
Ôn Noãn đứng ở trước cửa sổ sát đất, chỉ đứng đó, một hồi lâu sau cô mới nói nhỏ: “Hoắc Minh, dù em không muốn nhưng cũng phải thừa nhận, thật ra anh và anh ấy là hai người khác nhau!”
Ba năm đó, Hoắc Minh chăm sóc Hoắc Tây một mình.
Anh yêu thương Hoắc Tây đến tận xương cốt! Có thế hy sinh hết tất cả mọi thứ!
Mà người đang đứng trước mặt này, lý trí, bình tĩnh… Nhưng lại không phải là anh của trước kia!
Ôn Noãn nghĩ, không phải cô muốn từ bỏ.
Chỉ là cô, có hơi đau đớn…
Cô đứng ở trong đêm tối, bóng dáng cũng trở nên cô đơn.
Hoắc Minh khẽ giật môi.
Đương nhiên anh có cả trăm cách đế biện giải cho chính mình, thế nhưng anh nói không nên lời.
Bởi vì giờ khắc này ôn Noãn có vẻ rất khổ sở!
Cô đang nhớ tới… một con người khác của anh sao?
Đêm đông, tuyết rơi dày đặc.
Trong nhà đã bật máy sưởi vô cùng ấm áp, cửa sổ sát đất đã bị một lớp sương mù phủ kín.
òn Noãn đưa ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ lên mặt kính, giọng nói hơi khàn: “Hoắc Minh, anh biến em trở thành một con người giống anh nhưng rồi anh lại quay về một mình!”
Anh ở trước mặt lại không phải là anh.
Linh hồn ấy đã không thế nào hòa hợp với cô được nữa.
Cho dù bọn họ ở trên giường, làm những chuyện thân mật nhất, nhưng sáu bên trong thân thể cô thân vẫn luôn cảm thấy trống rỗng… Luôn có sự khác biệt.
Dáng vẻ của ôn Noãn lúc này đủ đế khiến mọi người đàn ông động lòng.
Hoắc Minh từ từ bước qua, ôm chặt lấy thân hình mảnh khảnh của cô từ phía sau lưng, mặt anh dán bên lỗ tai cô, thấp giọng hỏi: “Anh ta tốt vậy sao? Chỗ nào tốt như vậy, hửm?”
Anh biết là không nên nhưng anh vẫn cảm thấy không thoải mái.
Anh nghĩ đến việc có lẽ người phụ nữ này đã từng lăn trên giường cùng với một bản thân khác, sung sướng hạnh phúc như thế.
Khuôn mặt cô ửng hồng, giọng nói say lòng người.
Cả người thăng hoa vì một người khác!
Anh lại thây… Cực kỳ không thoải mái!
Ôn Noãn hơi nghiêng mặt: “Anh muốn biết?”
Hoắc Minh ừ một tiếng, sau đó bắt đầu hôn cô, hôn từ bên má rồi đến sau tai, sau đó hôn xuống cố… Nụ hôn tinh tế cấn thận càng như đang tôn sùng.
Ôn Noãn nhẹ nhàng xoay người, dịu dàng hôn lấy anh.
Hôn một hồi lâu, cô dựa vào bên gáy ấm áp của anh, nhẹ giọng lấm bấm: “Nếu anh muốn thấy, tôi sẽ cho anh xem!”
Đêm đã khuya, ôn Noãn đi về.
Cô để lại một đoạn video cho Hoắc Minh, đế anh xem từ từ.
Trong phòng ngủ màu xám đen cách điệu.
Hoắc Minh chỉ mặc áo tắm, dựa trên chiếc giường cỡ khủng, không thèm để ý cầm điều khiến từ xa bật lên.
Chỉ trong một giây, anh đã bị hình ảnh kia làm chấn động.
Đó là lần cuối cùng của Hoắc Minh và ôn Noãn, anh ngồi trong phòng sách, ôn Noãn nằm ở trong lòng ngực anh, cẩn thận hầu hạ anh… Lúc ấy cô còn đang có thai, ước chừng khoảng bốn tháng.
Hoắc Minh nhìn chuyên chú, cặp chân thon dài đặt trên khăn trải giường, lúc thì duỗi thẳng lúc lại gập lên.
Ngực anh như muốn nổ tung!
Anh thấy một bản thân khác nhẹ nhàng lấy mái tóc dài của ôn Noãn nhẹ nhàng đặt lên môi hôn: “Ôn Noãn, đủ rồi! Đủ rồi!”
Anh thấy bọn họ, ôm hôn nhau đến khi cõi lòng tan nát.
Ánh sáng xanh chiếu xuyên qua phòng ngủ u tối.
Chỉ mười phút ngắn ngủi nhưng Hoắc Minh đã nhìn đi nhìn lại vô số lần…
Sáng sớm hôm sau, tâm trạng của Hoắc Minh tóm lại rất khác, vừa xuống lầu đã tìm người giúp việc hỏi về õn Noãn.
Người hầu mỉm cười nói: “Mợ chủ đã ra ngoài từ sáng sớm, hình như là đi đến sân bay.”
Hoắc Minh ít nhiều có hơi thất vọng.
Anh ngồi xuống, lẳng lặng uống cà phê nhưng trong đầu chỉ toàn là hình ảnh ôn Noãn phiền muộn tối qua, còn có đoạn video thân mật trong quá khứ của bọn họ…
Anh không thể tin được, ôn Noãn sẽ nguyện ý làm vậy cho một người đàn ông.
Trong nửa năm này bọn họ cũng có làm vài lần, tất nhiên cũng có lúc anh cảm thấy cực kỳ vui sướng. Thế nhưng sau khi anh nhìn thấy đoạn video kia, lúc ôn Noãn ở trên giường anh chưa bao giờ hoàn toàn thả lỏng.
Chưa một lần nào!
Ước chừng là tâm lý ham muốn được chinh phục của đàn ông, anh cảm thấy gấp không chờ nổi muốn có cô.
Anh muốn nhìn cô chìm sâu, muốn nhìn dáng vẻ của cô lạc vào trong biến tình!
Thế nhưng cô châm lửa một đêm, sáng sớm tinh mơ đã chạy mất!
Trong lòng lẫn sinh lý của Hoắc Minh đều nghẹn thành một ngọn lửa.
ở văn phòng rất bận rộn.
Anh lại không phải mấy người trẻ xốc nổi có thể bỏ qua tất cả công việc để theo đuổi vợ, nhưng tóm lại vẫn bực mình vì người phụ nữ đáng hận kia.
Lúc giữa trưa, anh gọi điện thoại cho ôn Noãn.
Ôn Noãn nghe.
Sau tối hôm qua, mối quan hệ của đã hoàn toàn thay đổi, đặc biệt là Hoắc Minh đã phải chịu sự kích thích vô cùng to lớn!
Anh tựa lưng vào ghế ngồi, ngón tay thon dài nhẹ nhàng kéo lỏng cà vạt, giọng điệu dịu dàng hơn bình thường một chút “Buổi tối có một bộ kịch nói, nghe Minh Châu bảo em có thích một diễn viên, chúng ta đi xem nhé?”
Tập đoàn Tây Á.
Ôn Noãn đứng trước cửa sổ sát đất to lớn, nhìn bông tuyết bay phấp phới bên ngoài.
Cô biết Hoắc Minh đang theo đuổi cô, với sự hiếu biết của cô về anh, tám phần là bị video kia kích thích.
Khẳng định anh sẽ muốn càng nhiều thứ hơn!
Anh muốn, ôn Noãn cũng không định cho, ít nhất không phải hiện tại.
Cô đưa ngón tay thon dài lên gõ nhẹ cửa kính, mỉm cười nhẹ nhàng:” Luật sư Hoắc không tìm nổi một người đi xem kịch nói chung sao?”
Lời cô ít nhiều cũng mang theo ý tán tỉnh, trêu chọc anh!
Hoắc Minh là đàn ông, mà đàn ông đều sẽ thích!
Anh khẽ cười một tiếng nhưng vẫn thành thật thành khẩn trả lời: “Chúng ta đi xem kịch nói trước, buối tối không về nhà, qua đêm ở khách sạn nhé. Chúng ta có thể vừa uống rượu vang đỏ vừa thưởng thức cảnh tuyết rơi!”
Ôn Noãn rũ mắt cười nhạt.
Thứ anh muốn thưởng thức là thân thể của cô mới đúng!
Giọng nói của cô trở nên nghèn nghẹn: “Đề nghị của anh thật khiến người ta động lòng, nhưng mà… tối nay tôi cần phải tham gia một bữa tiệc công việc!”
Cô nói dối
Cô nghĩ anh cũng biết thế nhưng nếu một người đàn ông muốn theo đuổi một người phụ nữ, anh ta sẽ rất kiên nhẫn.
Quả nhiên, Hoắc Minh cũng không bực bội.
Anh thấp giọng nói: “Buổi chiều thì sao, buổi chiều em có rảnh không? Chúng ta gặp nhau nhé?”
Ôn Noãn nhìn tuyết mịn bay đầy trời, ý cười càng thêm phần nhạt nhòa, thực sự rất nghị lực đấy!
Thế nhưng cô vẫn đồng ý: “Buối chiều, lúc bốn giờ rưỡi, tôi sẽ ở phòng tập thế thao của công ty, có thời gian một tiếng.”
Phòng tập thể thao…
Hoắc Minh có hơi tiếc nuối nhưng có chút ít còn hơn không.
Ôn Noãn cúp điện thoại.
Cô nhớ tới một giờ trước thư ký Trương có gửi một tin nhắn:
[Luật sư Hoắc đã sa thải sở Liên.]
Chương 417 Bị người ta đưa vào vùng núi!
Đáng lẽ ôn Noãn nên vui vẻ nhưng cô lại không cảm thấy như vậy.
Cô đã điều tra, anh vẫn khồng ngừng việc giúp đỡ Sở Liên.
Ôn Noãn gõ cửa kính, dịu dàng nhẹ nhàng lẩm bấm: “Khốn nạn thật chứ! Nên làm thế nào với anh bây giờ?”
Có tiếng đập cửa vang lên ngoài văn phòng: “Tống Giám đốc ôn!”
“Vào đi!”
Người đi vào chính là phó Tống Giám đốc của Tây Á, Hạ Như Lâm, anh ta đang cầm một bộ tài liệu quan trọng trên tay: “Cái này cần Tống Giám đốc Ôn tự ký tên!”
Ôn Noãn nhận lấy, sau khi đọc đi đọc lại cấn thận hai lần, cô ký tên.
Hạ Như Lâm nhận lại nhưng không lập tức rời đi, anh ta mỉm cười: “Tổng Giám đốc ôn, nếu không phải đêm nay có tiệc tối thì cô vẫn nên đi thả lỏng cho thoải mái, đêm nay có diễn viên kịch nói cô thích biểu diễn!”
Ôn Noãn khẽ nhúc nhích hàng lông mày
Không phải cô không đoán được tâm tư của Hạ Như Lâm, dù sao cô cũng là người phụ nữ đã trưởng thành.
Thế nhưng anh ta chưa bao giờ vượt rào, ôn Noãn cũng không thể từ chối.
Cô chỉ có thể giả không biết, cười nhẹ: “Là vị diễn viên họ Từ kia sao? Cô ấy hát Côn Khúc cực kỳ hay, vừa rồi Minh cũng hẹn tôi, nhưng mà tiếc quá không đi được!”
Hạ Như Lâm hơi mỉm cười, đi ra ngoài!
Buổi chiều, bốn giờ rưỡi.
Xe của Hoắc Minh dừng ở trước cửa Tây Á đúng giờ, sau khi anh đấy cửa xuống xe, nhân viên đi vào đi ra nhìn thấy anh đều cung kính khom lưng: “Tổng Giám đổc Hoắc!”
Hoắc Minh thận trọng gật đầu, không nói nhiều lời.
Anh tìm được phòng tập thể thao ở lầu hai.
Tuyết đang rơi ở thành phổ B, òn Noãn lại đố mồ hôi cả người vì tập yoga, ngay cả đầu mũi cũng lấm tấm mồ hôi tinh tế.
Nghe thấy tiếng bước chân, ôn Noãn nghiêng đầu, lẳng lặng nhìn anh.
Anh mặc áo len cao cổ màu đen, quần dài thoải mái cũng màu đen,
Bên ngoài khoác một cái áo màu xám.
Dưới ánh đèn, đường nét ngũ quan của càng hiện lên một cách sắc sảo, cả người thanh cao!
So sánh với anh, ôn Noãn mặc đồ rất mát mẻ, ngay cả sợi tóc ướt át cũng trở nên quyến rũ vô cùng.
Cô hơi mỉm cười: “Anh ngồi chờ một lát!”
Cô tiếp tục luyện tập.
Hoắc Minh có hơi bất mãn, anh cởi áo khoác tiện tay treo lên xà ngang, trông có vẻ không để ý lắm, mở lời hỏi: “Mấy người vệ sĩ của em đâu cả rồi?”
“ở trong công ty, không cần nhiều người đi theo như vậy!”
Ôn Noãn lại tập thêm một tổ hợp động tác rồi dừng lại dựa vào xà ngang, khóe miệng cong lên nụ cười: “Tối hôm qua xem cái đó thế nào.”
Ánh mắt của Hoắc Minh trở nên thâm sâu.
Người khác ở đây, cô biết rõ mà còn cố hỏi, thật sự có hơi tự phụ.
Nhưng lại không hề đáng ghét, ngược lại còn rất thu hút!
Ôn Noãn quá hiểu đàn ông!
Hoắc Minh cũng không phải loại đàn ông thấy gái đẹp là mê, anh đoán được cô đã biết tin Sở Liên rời khỏi văn phòng, thế mà cô vẫn rất bình tĩnh.
Sự bình tĩnh này do một bản thân khác dạy dỗ nên sao?
Hoắc Minh tiến tới, ôm lấy eo nhỏ của cô, sờ soạng qua lại.
Anh ghé sát vào bên tai cô: “Buổi tối thật sự không rảnh sao? ôn Noãn… Tôi phải làm tới trình độ nào, em mới chịu vui vẻ với tôi, mới đồng ý quay về biệt thự cùng tôi?”
Ôn Noãn không còn là một cô gái trẻ đơn thuần.
Đàn ông nói chuyện nghe thôi là được, hiện tại anh cảm thấy hứng thú với cô nhưng cũng chỉ giới hạn về mặt thế xác, những mặt khác dường như không có hứng thú tìm hiểu…
Vẻ mặt cô trở nên mất hứng, vỗ lên khuôn mặt tuấn tú của anh: “Lần sau đi! Thật sự có công việc!”
Hoắc Minh thấy đã có chuyển biến tốt nên dừng lại.
Dù sao đây cũng là công ty, không phải trong nhà mình, muốn thế nào thì làm thế ấy, hơn nữa anh tới đây cũng chỉ đế gặp cô một chút.
Tối hôm qua cô thật đã chọc anh bốc lửa.
Ôn Noãn kêu trợ lý pha cà phê cho anh, còn đưa cả tạp chí, bảo đảm anh ngồi chơi cũng sẽ không quá nhàm chán.
Nhưng ánh mắt của Hoắc Minh chỉ nhìn cô.
Ôn Noãn tập thể hình, tất nhiên đây không phải là lời nói suông.
Cô thật sự tập luyện rất nghiêm túc, những động tác đó nhìn thôi cũng đã cảm thấy rất tốn sức nhưng ôn Noãn không hề dừng lại, chịu khó chịu khổ luyện tập.
Thời gian trôi nhanh, một tiếng đồng hồ đã qua!
Trợ lý Từ tiến vào, mỉm cười nói: “Tổng Giám đốc Ôn, xe đã chuấn bị xong!”
Ôn Noãn gật đầu, sau đó cô nói với Hoắc Minh: “Anh nhìn đi, thật không khéo! Tôi phải đi chuẩn bị, nếu đến muộn thì không hay!”
Hoắc Minh lái xe cả một tiếng để tới đây.
Còn chưa nói được mấy câu, cô đã chuẩn bị đi tham gia tiệc tối.
Trời sinh Hoắc Minh tài hoa hơn người, anh chưa từng theo đuổi người phụ nữ nào, bên cạnh không bao giờ thiếu phụ nữ đi theo anh, anh càng chưa từng nghe nói có ai muốn được lên giường với vợ mình mà còn phải chạy đuối theo sau mông cô ấy không ngừng … Còn không nhất định có thế được làm nữa!
Thế nhưng một khi ham muốn chinh phục của đàn ông trỗi dậy thì người đó sẽ vô cùng
mạnh mẽ.
Anh chẳng những không bực, ngược lại còn dịu dàng phong độ nói: “Được thôi, em cứ bận rộn đi! Nhớ bảo tài xế lái xe chậm một chút nhé!”
Nói xong, anh ôm lấy eo kéo cô tới, hôn một cái lên môi cô.
“Dáng vẻ lúc em đổ mồ hôi thật xinh!”
Gương mặt ôn Noãn đỏ hồng.
Hoắc Minh rất vừa lòng, lúc đi ra khỏi phòng tập thể thao thì lướt qua một người đàn ông, lại là Hạ Như Lâm.
“Tống Giám đốc Hoắc!”
Hoắc Minh nhìn đối phương ăn mặc chỉnh chu, dáng vẻ này rõ ràng cũng đang chuấn bị tham gia tiệc tối, trong lòng tự nhiên cảm thấy không thoải mái. Anh khẽ nhíu mày, chỉ gật đầu nhẹ với anh ta…
Ôn Noãn không phát hiện màn đụng chạm giữa hai người bọn họ.
Cô bình tĩnh nói: “Như Lâm, anh chờ tôi trong xe!”
Như Lâm…
Hoắc Minh hơi siết chặt bàn tay: Lúc cô gọi anh, chỉ gọi là Hoắc Minh, Hoắc Minh mà thôi!
Thế mà cô lại gọi Hạ Như Lâm là: Như Lâm!
ôn Noãn tắm rửa, thay một bộ váy, bên ngoài khoác một cái áo khoác dài bản rộng màu trắng.
Trợ lý đi cùng cô xuống lầu.
Một chiếc Maybach màu đen đang đỗ, Hoắc Minh đứng dựa vào phía trước xe hút thuốc, thấy òn Noãn tới, anh dập thuốc lá rồi nói: “Tuyết rơi nặng hạt, để anh đưa em qua đó!”
Ôn Noãn nhìn sang một chiếc xe khác, hẳn là Hạ Như Lâm đang ngồi ở bên trong.
Cô lại nhìn Hoắc Minh.
Cô nhẹ nhàng vỗ lên trán: Anh đang ghen đấy sao?
Bông tuyết trắng tung bay giữa không trung.
Ôn Noãn đi về phía chiếc RV, tay nắm lấy cửa xe: “Tôi sẽ ngồi xe công ty, anh về chơi cùng Hoắc Tây và Doãn Tư sớm một chút, mấy ngày nay Doãn Tư đã có thể vượt chướng ngại vật khoảng 20cm, anh luyện tập thêm với thằng bé nhé.”
Hoắc Minh đưa tay phủ lên mu bàn tay cô.
Đôi mắt đen của anh sâu hun hút: “Anh hỏi tài xế rồi, tiện đường!”
Ôn Noãn cười, khuôn mặt hơi ngẩng lên, nụ cười mềm mại dịu dàng: “Luật sư Hoắc đi đâu mà chả tiện đường!”
Hoắc Minh biết cô đang chèn ép anh.
Anh cũng không giả vờ nữa, cúi người nói nhỏ: “Sau này không được ngòi chung một xe với anh ta nữa! Bà Hoắc nhớ tránh lời đồn!”
Ôn Noãn đồng ý với anh!
Người đàn ông chăm chỉ ngẫu nhiên cũng phải có khen thưởng.
Cô lên xe anh, ngồi ở vị trí bên cạnh tay lái, Hoắc Minh nghiêng người liếc nhìn cô một cái, thấp giọng nói: “Bộ đồ này đẹp lắm!”
Cái váy bên trong cũng rất đẹp.
Ôn Noãn rũ mắt: “Hoắc Minh, trước kia anh cũng thường hay nói vậy.”
Ánh mắt Hoắc Minh trở nên thâm thúy, một lát sau anh cười nhẹ: “Xem ra, gu thấm mỹ của anh cũng không hề thay đối!”
Ôn Noãn quay mặt đi: “Tôi vổn dĩ đã đẹp rồi nhé!”
Lời này ít nhiều có ý làm nũng.
Trong lòng Hoắc Minh hơi rung động, anh chỉ cười rồi không nói tiếp.
Tuyết bay giữa trời vô cùng lãng mạn.
Ôn Noãn ngồi ở bên cạnh anh, cô không không khỏi nghĩ, nếu lúc trước Kiều An không thể chạy thoát khỏi bệnh viện, không xảy ra chuyện đó, Minh nhớ rõ tất cả mọi thứ, lúc này bọn họ sẽ hạnh phúc biết bao…
Tự nhiên đôi mắt cô trở nên ướt át.
Bỗng dưng, xe phanh gấp một cái.
Hoắc Minh rủa thâm một tiếng, mở cửa xuống xe, đi tới phía đầu xe.
Ôn Noãn ngấn ngơ một hồi rồi mới tỉnh táo, cô cũng xuống xe.
Xe đụng phải người ta, là một cô gái trẻ tuổi, trời lạnh mà chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, mái tóc dài buông xõa che đi một nửa khuôn mặt.
Hoắc Minh nâng người dậy.
Giọng nói của cô gái kia có vẻ ngập ngừng: “Xin lỗi! Tôi không cố ý chạy tới đây.”
Cô ta nói xong thì nâng mặt lên…
Hoắc Minh và ôn Noãn đều ngây ngấn cả người.
Là Sở Liên!
Lúc này, cô ta tỏ ra thật yếu đuối đáng thương, không nghiêng không lệch đụng vào xe của Hoắc Minh, còn đụng đến mức không thể bị thương nặng được, chỉ trầy xước tí da.
Ôn Noãn không phải là loại người khắc nghiệt, lúc này cũng chỉ hơi mỉm cười: “Cô sở may mắn thật đấy!”
đó, Minh nhớ rõ tất cả mọi thứ, lúc này bọn họ sẽ hạnh phúc biết bao…
Tự nhiên đôi mắt cô trở nên ướt át.
Bỗng dưng, xe phanh gấp một cái.
Hoắc Minh rủa thâm một tiếng, mở cửa xuống xe, đi tới phía đầu xe.
Ôn Noãn ngấn ngơ một hồi rồi mới tỉnh táo, cô cũng xuống xe.
Xe đụng phải người ta, là một cô gái trẻ tuổi, trời lạnh mà chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, mái tóc dài buông xõa che đi một nửa khuôn mặt.
Hoắc Minh nâng người dậy.
Giọng nói của cô gái kia có vẻ ngập ngừng: “Xin lỗi! Tôi không cố ý chạy tới đây.”
Cô ta nói xong thì nâng mặt lên…
Hoắc Minh và ôn Noãn đều ngây ngấn cả người.
Là Sở Liên!
Lúc này, cô ta tỏ ra thật yếu đuối đáng thương, không nghiêng không lệch đụng vào xe của Hoắc Minh, còn đụng đến mức không thể bị thương nặng được, chỉ trầy xước tí da.
Ôn Noãn không phải là loại người khắc nghiệt, lúc này cũng chỉ hơi mỉm cười: “Cô sở may mắn thật đấy!”
sở Liên co rúm lại.
Cô ta cắn môi: “Xin lỗi bà Hoắc! Tôi không cố ý!“
Ôn Noãn không muốn để ý tới cô ta, nhẹ giọng nói với Hoắc Minh: “Cô ta không có việc gì, chúng ta lên xe đi!”
Hoắc Minh lại bất động.
Anh nhìn chằm chằm vào chiếc dây chuyền màu xanh lá nhạt trên cố sở Liên, là một viên ngọc lam, chế tác thành hình dáng khác đặc biệt, anh đã từng thấy một cái giống như đúc từ chỗ của một người khác.
Người nọ nói, gia đình sinh ra cô còn có một người em gái.
Bị người ta đưa vào vùng núi!
Hoắc Minh thấy cái này lại nhớ tới người nọ…
Ôn Noãn nghiêng đầu nhìn anh, cô nhìn thấy cảm giác hoài niệm sâu trong mắt anh nhưng ngay sau đó lại bị thay thế bằng sự chán ghét.
Thứ tình cảm này rất phức tạp!
Lúc này, một cô gái trẻ tuối chạy tới đỡ sở Liên rời đi rồi…
Bỏng tuyết nhẹ nhàng bay xuống, không tiếng không hình.
Hoắc Minh xoay người, dịu dàng nói với ôn
Noãn: “Em ngồi xe với tài xế đi! Tôi có chút việc phải quay về văn phòng một chuyến!”
Ôn Noãn đứng dưới trời tuyết, hơi mỉm cười.
Khuôn mặt cô còn trắng bệch hơn cả tuyết.
Nhưng Hoắc Minh không phát hiện ra, anh đỡ cô, thay cô mở cửa chiếc xe RV đen… Sau đó anh quay lại ngồi lên xe của mình.
Hạ Như Lâm ngồi ở ghế sau xe, chần chờ một hồi: “Tổng Giám đốc ôn!”
Ôn Noãn ngồi yên, nhẹ giọng nói: “Tôi không sao!”
Xe từ từ khởi động, cô thấy Hoắc Minh ngồi ở bên trong xe, vẻ mặt mê mang.
ít nhiều cô cũng đã suy đoán được, không khỏi tự giễu chính mình —
Sao cô lại quên được rằng, sau tất cả mọi chuyện, lời Hoắc Minh nói nhiều nhất chính là câu: Ôn Noãn, anh sẽ không làm em thất vọng nữa!
Minh, anh không cho em từ bỏ…
Nhưng anh có bao giờ nghĩ rằng, hiện tại em còn thừa nhận được nhiều chuyện như vậy nữa hay sao?
Ôn Noãn nhẹ rũ mắt, giọng điệu thê lương:
“Cẩn thân điều tra lai lịch của sở Liên!”
Chương 418 Cô lập tức tỉnh rượu!
Hoắc Minh quay về văn phòng.
Một giờ sau, một phần tài liệu được đặt trước mặt anh…
Sở Liên, 22 tuổi.
Từ nhỏ bị đưa tới Lao Sơn, lúc 12 tuổi cha mẹ nuôi đều qua đời, sau đó ăn nhờ ở đậu.
Thám tử thuần thục lấy một điếu thuốc lá ra, ngậm trên môi: “Lúc cô gái này 16 tuổi đã có vài chuyện không hay xảy ra, cho nên lúc gia đình sinh ra tìm được cô ta cũng không muốn nhận cô ta về.”
Chuyện không hay…
Hoắc Minh đoán được đại khái…
Người nọ thấy anh không nói lời nào, đành hỏi: “Xử lý như thế nào? Đưa người tới đây sao?”
“Không cần!”
Hoắc Minh lạnh lùng mở miệng: “Tìm cho cô ta một công việc bình thường, không cần nhắc tới tôi!”
Dù sao anh cũng là một người đàn ông đã trưởng thành, phần ái mộ trong mắt sở Liên anh cũng có thể nhìn ra được. Cho nên mặc dù anh có vài phần đồng tình nhưng tuyệt không muốn dính vào đồ mặn, dù sao ôn Noãn cũng sẽ khó chịu với anh cực kỳ.
Anh và Ôn Noãn làm vợ chồng đã hơn nửa năm, tính tình của cô anh cũng hiểu được đôi phần.
Tính chiếm hữu rất mạnh!
Xử lý xong, anh ngồi một mình trong văn phòng, yên lặng xuất thần.
Ngoài cửa sổ tuyết vẫn lất phất bay.
Anh nhìn lại tình cảm của chính mình.
Về Kiều An đã chết và người vợ hiện tại, òn Noãn… Anh nghĩ ít nhiều gì anh cũng thích ôn Noãn, cho dù sự yêu thích này phần lớn đến từ bề ngoài của cô!
Chờ anh hoàn hồn đã là 9 giờ.
Trời đêm đen nghịt chỉ có tuyết rơi tạo thành từng chấm trắng.
Hoắc Minh cầm áo khoác đi ra khỏi văn phòng, lái xe quay nhà họ Hoắc. Trên đường về anh thấy một nhà cửa hàng bán hoa còn mở cửa, bỗng nhiên dừng lại, vào mua một bó hoa hồng màu sám panh.
Anh nghĩ, người phụ nữ nào cũng sẽ thích hoa!
10 giờ đêm, xe anh dừng ở trước cổng nhà họ Hoắc.
Nhà họ Hoắc đã tắt đèn, trong phòng khách u ám, Hoắc Minh cởi áo khoác đang định lên lầu, bỗng nhiên một giọng nói vang lên ngay giữa đại sảnh: “Đi chổ nào đấy, muộn thế này mới biết đường về!”
Vừa nói xong, ánh đèn bừng sáng.
Trong lúc nhất thời Hoắc Minh chưa kịp thích ứng, anh nâng cánh tay lên che, một lúc lâu sau mới quen dần.
Hoắc Chấn Đông ngồi ở trên sô pha, gác chân, vẻ mặt không được vui: “Còn biết đường về sao? Nếu bổ là vợ con, nhất định không cần con nữa!… ô? Còn biết mua hoa sao, vợ con mà cần một bó hoa của con à?”
Hoắc Minh bất đắc dĩ: “Bố! Có việc gì ngày mai hẵng nói!”
Anh đang định lên lầu.
Hoắc Chấn Đông cười lạnh: “Vợ con không về! Đổi lại là bố, bố cũng không thèm trở lại! Trời đổ tuyết lớn mà còn bỏ vợ một mình ở trên đường, loại chuyện này cũng chỉ có con làm ra được! Minh… Bố nói, con mau tỉnh táo lại đi, với cái tốc độ tìm đường chết của con nhất định sẽ có ngày con chọc điên vợ con. Bố nói cho con biết, bên ngoài có rất nhiều người muốn chiếm lấy vợ con đấy, đừng có mà suốt ngày chỉ tập trung vào bản thân mình!”
Hoắc Minh đi xuống cầu thang, khoác áo khoác vào.
“Đi đâu?”
“Về biệt thự!”
Hoắc Minh cũng không biết bản thân bị gì, rõ ràng tuyết đang rơi, rõ ràng biết một người phụ nữ trưởng thành như cô, bên cạnh còn có tài xế lẫn vệ sĩ, cô sẽ không xảy ra chuyện gì, thế nhưng đêm nay anh vẫn muốn gặp cô.
Đêm khuya, xe dừng trong biệt thự.
Anh xuống xe, ngửa đầu nhìn thấy phòng sách ở lầu hai đang sáng đèn.
Ôn Noãn ở đây!
Anh cầm hoa đi vào đại sảnh, người hầu trong nhà chào đón, nhận lấy áo khoác từ tay anh, thấp giọng nói: “Bà chủ đã ngồi ở trong phòng sách được nửa này, bữa tối cũng không ăn!”
Hoắc Minh gật đầu, tỏ vẻ anh đã biết.
Lúc lên lầu, anh nghĩ ắt hẳn cô rất tức giận, đã nói sẽ đưa cô tham gia tiệc tối nhưng anh lại rời đi giữa đường.
Phụ nữ mà, dù sao cũng phải dỗ dành mới được.
Trong phòng sách lầu hai.
Ôn Noãn cầm một tập tài liệu trong tay, là bối cảnh chi tiết của sở Liên.
Sở Liên, chính là em gái ruột của Kiều An.
Tuổi còn trẻ, hút thuốc, yêu đương, phá thai!
Ôn Noãn rũ mắt, cười lạnh lùng…
Từng có một cuộc đời xuất sắc như thế, bây giờ lại giả vờ thành một đóa hoa trong sáng, tựa như chú thỏ trắng… Nhìn đi, chồng cô cũng chẳng thương hoa tiếc ngọc, nhưng vẫn nể mặt người đã chết, giới thiệu cho cô ta một công việc có thể diện đấy thôi.
Ôn Noãn cảm thấy rất áp lực.
Ai cũng được, riêng sở Liên là không được!
Cồ không cho phép một cô gái như vậy tiếp cận Hoắc Minh, sau đó sẽ giống như Kiều An yêu mà không có được, sau đó lại khiến người thân của cô tổn thương!
Ôn Noãn từ từ ngồi xuống, cầm bật lửa thiêu hủy tập tài liệu kia.
Tro tàn, nóng bỏng tay cô…
Cửa mở ra, Hoắc Minh nhíu mày: “Đang đốt cái gì vậy?”
Ôn Noãn giương mắt nhìn anh.
cả người anh vẫn tỏa ra khí chất tự phụ, áo khoác hàng hiệu, gương mặt điển trai.
Đáy là người chồng mà cô yêu đậm sâu
Nhưng giờ đây cô lại cảm thấy vô cùng xa lại.
Nhìn anh một hồi lâu, sau đó cô mới nhẹ giọng nói: “Mấy thứ đồ cũ thôi!”
Hoắc Minh đi tới đưa hoa cho cô, ôn Noãn nhận lấy ôm vào trong ngực rồi ngửi một chút.
“Thích không?”
“Không có người phụ nữ nào mà không thích hoa!”
Hoắc Minh vòng ra phía sau bàn làm việc, cúi người hôn cô, hôn một hồi lâu, anh dán lên môi cô: “Giận sao?”
Ôn Noãn mơ hồ ừ một tiếng.
Hoắc Minh cười nhẹ, cười vì cô quá thẳng thắn, có đôi khi tính cách của ôn Noãn vô cùng đáng yêu.
Đêm tuyết rơi, trong phòng sách lại ấm áp.
Anh và cô hôn môi, hôn ra tia lửa.
Ôn Noãn sờ túi quần anh, lại chạm vào một cái hộp nhỏ ngăn nắp, cô lại hoảng hốt nhớtới hình như cô mới chỉ sinh con được bốn mươi hai ngày, đêm nay anh trở về gấp gáp như vậy chỉ vì muốn quan hệ với cô.
Ôn Noãn cười lạnh!
Cô rút vật nhỏ kia ra khỏi túi quần anh, ném lên bàn sách, dưới ánh đèn mờ nhạt, cô chậm rãi mở miệng: “Hoắc Minh, từ trước tôi đã nói, tình yêu có ba người quá chật chội! Bây giờ tôi vẫn nói cáu này, nếu anh không thể buông bỏ quá khứ, chúng ta là không thể nào!”
Hoắc Minh là một kẻ kiêu ngạo, ít nhiều cũng hơi bực bội.
Anh đoán ra ôn Noãn đã biết.
Anh kìm nén sự tức giận: “Tôi và cô ta không có gì hết, tôi cũng không thể coi trọng một con nhóc được!”
Ôn Noãn từ từ giương mắt, đáy mắt cô phiếm hồng..
“Là anh cho cô ta hy vọng!”
“Cô ta sẽ cảm thây, luật sư Hoắc đối xử với cô ta rất đặc biệt, nể mặt chị ruột của cô ta nên sẽ chăm sóc cô ta đặc thù… Thậm chí cô ta còn muốn thay thế vị trí của Kiều An trong lòng anh nữa!”
Ôn Noãn nhẹ đưa ngón tay lướt qua ngực anh, cô nói từ từ.
“Hoắc Minh, nếu anh có lòng thì đã không giúp đỡ cô ta!”
“òn Noãn tôi sẽ không chờ anh mãi!”
Hoắc Minh tựa như tình nhân, dịu dàng nói nhỏ: “Em muốn tôi làm như thế nào?”
Ôn Noãn đi thẳng vào vấn đề: “Cô ta đã trưởng thành, có tay có chân, hủy hết mọi sự giúp đỡ, thu hồi sự chăm sóc đặc biệt của anh đi!”
Ánh mắt của Hoắc Minh trở nên thâm sâu.
“Tôi tưởng em đã điều tra được quá khứ bi thảm của cô ấy chứ, ôn Noãn… Bây giờ em đã có được trăm tỷ, chẳng lẽ không chấp nhận đế cho người khác có một công việc kiếm năm ngàn sao?”
“Cô ta mơ ước chồng tôi, chẳng lẽ tôi còn phải thông cảm cho cô ta?”
Hoắc Minh từ từ đứng thẳng người, anh nhìn chăm chú vào cô, ẩn ý trong mất khiến ôn Noãn tan nát cõi lòng.
Anh đấy cửa rời đi.
Ôn Noãn không đuổi theo đi, cô không muốn sống một cách mất giá trị như thế.
Cô lẳng lặng ngồi thật láu rồi mới lấy cuốn số nhật ký kia ra khỏi ngăn kéo, là Minh để lại cho cô…Cô lật xem chậm rãi, đôi mắt từ từ trở nên ướt nhòe.
Cô nghĩ, Minh sẽ không nỡ đối xử với cô như vậy!
Lúc anh rời đi, vợ con là người quan trọng nhất với anh chứ không phải bất kỳ kẻ nào tên sở Liên hay abcz gì đó cũng có thể khiến anh chọc cô tức giận!
Đêm đó, Ôn Noãn không quay lại phòng ngủ chính.
Vợ chồng hai người mỗi người một giường!
Sáng sớm hôm sau, lúc Hoắc Minh tỉnh lại, sờ sang vị trí bên cạnh thì thấy trống không
Ôn Noãn không về phòng.
Anh rửa mặt xong thì xuống lầu, nhìn thấy bó hoa hồng kia trong thùng rác dưới cầu thang.
Người hầu rất khó xử, thấp giọng nói: “Bà chủ đã đến công ty từ sáng sớm!”
Hoắc Minh lạnh lùng nói: “Biết rồi!”
Anh chậm rãi đi xuống lầu, ánh mắt dừng lại trên cây đàn dương cầm kia, anh nhận ra đây là cây dương cầm Louis II đã từng chơi, gọi là Morning Dew, tiếng Trung có nghĩa là sương mai!
“Ôn Noãn, thích không?”
“ôn Noãn… Em chính là Morning Dew của anh!”
Đầu Hoắc Minh bỗng nhiên đau đớn, cơn đau khiến anh gần như không chịu nổi, câu nói kia không ngừng thoáng hiện ra trong đầu anh nhưng rồi lại biến mất trong nháy mắt, tới lúc anh thanh tỉnh lại chẳng nghĩ ra gì nữa.
Người hầu thấy vẻ mặt của anh, nhẹ giọng nói: “Nghe nói này cây dương cầm này là ông chủ đã mua cho bà chủ, rất quý báu!”
Cô ấy đưa tay ra: “Tới sáu trăm triệu!”
Sáu trăm triệu?
Sọ não anh cháy hỏng rồi sao?
Nhưng Hoắc Minh vẫn đi tới, mở đàn ra, anh không hề nghĩ ngợi đã bắt đầu chơi bài “Bản Sonata Ánh Trăng”.
Ngoài cửa sổ, bông tuyết vẫn bay…
Anh chơi hai lần.
Cuối cùng, ánh mắt của anh dừng lại trên đôi tay thon dài, lấm bấm: “Mình thật sự đã từng yêu cô ấy như vậy sao?”
Ôn Noãn chiến tranh lạnh với anh.
Cô không nghe điện thoại, không gặp anh, ngoại trừ thỉnh thoảng anh nhìn thấy cô ở nhà họ Hoắc, những thời gian khác anh chỉ có thể nhìn thấy vợ mình trên mặt báo.
Thế nhưng đó lại không phải là bà Hoắc
Đó là Tổng giám đốc òn!
Hoắc Minh cũng không phải là người vô công rồi nghề, anh quay về làm luật sư, nhận lại vụ án lớn còn giang dở.
Anh cũng đi công tác, cơ hội đề vợ chồng hai người gặp nhau ít càng thêm ít.
Trong thời gian này, sở Liên tới văn phòng tìm anh một lần.
Anh không gặp, bảo thư ký Tương nhắn lại kêu Sở Liên sau này không cần tới đây nữa!
Đôi khi anh sẽ nhớtới ôn Noãn lúc rảnh rỗi.
Nghĩ đến đêm đó khi bọn họ cãi nhau, thật ra vì một người chẳng liên quan gì như sở Liên, thật sự không đáng. Thế nhưng Hoắc Minh không thích bị phụ nữ thao túng, cho dù đó là vợ anh cũng không được!
Cửa ải cuối năm cũng tới gần.
Ôn Noãn phát triển Tây Á rất tốt, cô đã có tên tuổi trong giới thượng lưu ở thành phố B mà không phải vật gắn liền với Hoắc Minh.
Đêm tất niên, sau khi tham dự một buổi tiệc, lúc cô bước ra ngoài cũng đã choáng váng!
Bên ngoài, trời giá rét.
Cô lập tức tỉnh rượu!
Lão Triệu thấy cô ra ngoài, lập tức tiến lên đưa áo khoác cho cô, vừa phủ lên người cô vừa oán trách: “Cô nên chú ý ăn mặc cẩn thận, đừng ỷ vào tuổi còn trẻ rồi dày vò cơ thể, sau này mà bị cảm, ông chủ bà chủ lại trách tôi!”
Ôn Noãn ngẩn ra.
Lúc này cò mới nhớ tới ông chủ bà chủ ở đây chính là vợ chồng Hoắc Chấn Đông.
Cô mỉm cười: “Gần đây tôi có tập thể hình, khỏe lắm!”
Lão Triệu nói thầm: “Vậy thì cũng mới chỉ sinh cậu chủ nhỏ được hai tháng thôi, cơ thể phụ nữ quý báu lắm, cô đừng mặc kệ!”
Trong lòng ôn Noãn trở nên ấm áp.
Cô thấp giọng nói: “Tôi biết rồi, sau này tôi sẽ chú ý!”
Lão Triệu kéo cửa xe ra cho cô, đối thành giọng điệu vui mừng: “Chúng ta trở về nhanh thôi, sắp tới Tết rồi, trong nhà náo nhiệt lắm!”
Ôn Noãn cười, đang định lên xe, bổng nhiên có một giọng nói đáng thương vang lên từ phía sau.
“Bà Hoắc!”
Cả người ôn Noãn cứng đờ, từ từ xoay người.
Sở Liên mặc quần áo phong phanh đứng ở cách đó không xa, nhìn có vẻ yếu đuối đáng thương.
Cô ta tiến lại gần, mấy người vệ sĩ dáng người cao to lập tức vây lấy cô, không cho cô ta tiếp cận Ôn Noãn.
Sở Liên cắn môi, nhìn ồn Noãn.
Gió đêm thối vù vù.
Ôn Noãn mặc một bộ váy đỏ, bên ngoài khoác cái áo khoác chất liệu cao cấp, bọc lấy toàn bộ cơ thế.
Phía sau cô là chiếc xe RV cao cấp lung linh rực rỡ.
Còn có châu báu cô đang đeo trên người nhìn cũng sang quý cực kỳ.
Người phụ nữ này hưởng thụ hết tất cả mọi thứ luật sư Hoắc cho lại không biết cảm ơn, sở Liên run rấy mở miệng: “Bà Hoắc, cô không nên đối xử với luật sư Hoắc như vậy!”
Chương 419 Ôn Noãn thoải mái nhận lấy.
Ôn Noãn nhẹ nhàng kéo áo khoác xuống, hơi cong môi.
“Ô! Tôi đối xử với chồng tôi thế nào thì có liên quan gì tới cô sở đây nhỉ?”
Sở Liên cắn môi, dáng vẻ ngây thơ như một chút thỏ trắng: “Bà là vợ của anh ấy, bà không nên lộ mặt ra bên ngoài cả ngày, khiến anh ấy khó xử!”
òn Noãn cười lạnh lùng: “Sao nào, chồng tôi kể khổ với cô à? Anh ấy nói với cô rằng có một người vợ như tôi thật sự quá vất vả, không có ngày nào vui vẻ sao?”
Sở Liên định nói chuyện.
Giọng điệu của ôn Noãn trở nên sắc bén: “Trước khi nói dối, phải nghĩ cho kỹ hậu quả!”
Cô tiến lên phía trước hai bước, nhìn sở Liên: “Vất vả lắm mới leo được lên bờ… Nếu tôi là cô, tôi sẽ vô cùng quý trọng cuộc sổng hiện tại chứ không phải cứ luôn ảo tưởng dùng gương mặt này để dụ dỗ chồng của người khác!”
Môi Sở Liên trở nên run rấy: “Bà điều tra tôi?”
Ôn Noãn vỗ áo khoác, đối với cô mà nói bây giờ đối phó với một đứa con gái như thế này, dễ như trở bàn tay.
Nhưng vì Hoắc Minh, tóm lại cô vần chừa lại một phần tình cảm.
Sở Liên khó chịu: “Bà Hoắc, bà quá mạnh mẽ!”
Cô ta lại nói thêm một câu: “Luật sư Hoắc sẽ không thích loại phụ nữ như bà!”
Ôn Noãn cười nhạt: “Vậy cô cảm thấy anh ấy sẽ thích kiểu nào? Ngoại tình với người khác, hay là với cái loại nít ranh tuổi trẻ đã xằng bậy với đàn ông, lừa chút tiền, uống rượu hút thuốc?”
Cô quá hiếu Hoắc Minh.
Thời niên thiếu anh thích con người Kiều An mạnh mẽ.
Sau khi trưởng thành lại thích phụ nữ ngoan ngoãn, đặc biệt là người ở trên giường dịu dàng nghe anh lời nói, đương nhiên anh cũng không ngại thỉnh thoảng có chút kích thích.
Ánh mắt của luật sư Hoắc vần luôn đặt cao hơn đầu!
Nụ cười của ôn Noãn tắt dần: “Cô sở này, đây là lần cuối cùng tôi cho cô một cơ hội! Sau này, trong tương lai, đừng bao giờ xuất hiện ở trước mắt người nhà của tôi, bao gồm cả Hoắc Minh!”
“Sự kiên nhẫn của tôi cũng có giới hạn!”
Cô nói xong thì ra hiệu cho lão Triệu mở cửa
xe.
Lão Triệu khiến cô vô cùng hãnh diện, khom lưng mở cửa xe, dáng vẻ hèn mọn kia làm ôn Noãn nhìn vừa bực mình vừa buồn cười, cô trừng mắt liếc lão Triệu một cái…
Mấy người vệ sĩ cũng đi lên con xe khác.
Mấy chiếc RV cao cấp lần lượt rời đi.
Chỉ có Sở Liên ăn mặc phong phanh đứng giữa trời đêm run bần bật.
Cô ta đã tính sai.
Cô ta cho rằng người đàn ông như Hoắc Minh sẽ nhịn không được khi bị con gái trẻ tuổi dụ dổ, có thế dề dàng lên giường cùng anh.
Thế nhưng đừng nói tới chuyện giường chiếu, ngay cả việc gặp anh một lần cũng khó!
Cô ta chỉ có thế đi tìm ôn Noãn.
Người phụ nữ òn Noãn này còn khôn khéo hơn nhiều so với trong tưởng tượng của cô ta, khiêu khích kiếu gì đi chăng nữa cô cũng không đối phó mình.
Cô không đối phó, cô ta phải giả vờ đáng thương kiểu gì, làm sao khiến luật sư Hoắc yêu mến được?
Ôn Noãn ngồi trên xe không nói gì.
Cô cảm giác có hơi buồn nôn!
Lão Triệu ngồi ở phía trước lải nhải: “Với dáng vẻ và nhân phấm của Minh, bị mấy nữ sinh nhào tới cũng là điều bình thường, chẳng qua cô gái này cũng chẳng có mắt nhìn gì cả!”
ốn Noãn quay mặt đi, nhẹ giọng nói: “Cô ta là em gái của Kiều An!”
Hai chị em nhà này quả thật có bộ gen tương đồng!
Lão Triệu im lặng, một lúc lâu sau mới nói: “Không phải chứ! Vậy bên phía Minh…”
Ôn Noãn có hơi chua xót.
Cô nói nhỏ: “Anh ấy biết chuyện Kiều An đã làm tổn thương chúng tôi thì sao chứ, anh ấy không tự mình trải qua, anh ấy không cảm nhận được!”
Vì vậy anh mới có thế giúp đỡ sở Liên một cách dễ dàng như thế.
Tâm trạng của ôn Noãn không vui, không nói thêm cái gì nữa!
Nửa giờ sau, xe dừng ở trước nhà họ Hoắc, Ôn Noãn vừa mới xuống xe đã nhìn thấy một người đang đứng.
Là Hoắc Minh.
Ôn Noãn nhẹ nhàng gom áo khoác lại, nói
nhỏ: “Đi công tác về rồi sao?”
Cả trước cả sau, đã một tuần bọn họ không gặp nhau!
Hoắc Minh nhẹ ừ một tiếng.
Anh ngửi được mùi rượu vang đỏ nhàn nhạt vương trên người cô, kết hợp với hương nước hoa tạo thành một mùi hương đặc biệt của người phụ nữ.
Rất dễ nhận ra.
Đối với anh, ôn Noãn tựa như quả đào tiên đã chín mềm, cực kỳ mê người.
Thế nhưng khuôn mặt của cô có vẻ hơi nhợt nhạt, anh không khỏi quan tâm: “Không uống được thì đừng uống, lấy thân phận địa vị của em bây giờ cũng không quá cần thiết phải xã giao!”
Ôn Noãn cười nhẹ, đóng cửa xe.
Lão Triệu đi theo xuống xe, ồn ào: “Mợ chủ xã giao rất vui, nhưng lúc trở về lại gặp một người rất khó hiểu, chọc mợ chủ không vui!”
Ôn Noãn đỡ trán, giả vờ khó chịu: “Đừng nói nữa!”
Cô định bước đi.
Hoắc Minh bắt được tay cô: “Sao lại thế này?”
“Không có gì, người không liên quan thôi!”
Lão Triệu như cái loa phát thanh: “Là một cô tên là Sở Liên, mở mồm ra là than đau lòng thay cậu chủ, nói mợ chủ xuất hiện công khai quá nhiều, không biết thương chồng!”
Rõ ràng Hoắc Minh cũng ngấn ra.
Sở Liên lại tìm ôn Noãn?
Anh nhẹ giọng mở miệng, xem như đang giải thích: “Tôi không hề qua lại gì với cô ta!”
Ôn Noãn rũ mắt cười nhạt: “Anh chăm sóc cô ta chính là qua lại! Bằng không, sao cô ta lại cắn tôi không bỏ chứ! Hoắc Minh, mặc kệ anh nhớ Kiều An hoặc thương tiếc cái loại nít ranh này… Tôi nói cho anh biết, nếu cô ta dám đụng vào một sợi tóc người thân của tôi, tôi đánh gãy chân cô ta!”
Nói xong, cô đi thẳng vào trong biệt thự.
Cô sẽ không cho phép một Kiều An thứ hai được tạo ra!
Hoắc Minh nhìn bóng dáng của, cảm giác được cô đang rất tức giận, anh lấy một điếu thuốc lá ra khỏi túi rồi châm lửa đốt.
Lão Triệu thò qua, da mặt dày hỏi xin một cây.
Hai người hút thuốc cùng nhau.
Một lúc lâu sau, Hoắc Minh tỏ vẻ tùy tiện hỏi: “Cô ấy lúc nào cũng nóng tính như vậy sao?”
Lão Triệu cười hì hì, tỏ vẻ thần bí đáp lời: “Cũng nhiều lắm đấy! Cậu và mở chủ chia tay quay lại rất nhiều lần, lần nào cũng là do cậu nhịn không được lại chạy đi tìm người ta, cuối cùng có em bé rồi liền kết hôn!”
Đều do anh chủ động?
Hoắc Minh từ từ nhả khói ra…
Lão Triệu bỗng nhiên trở nên đứng đắn: “Mợ chủ cũng rất yêu cậu! Trong mấy tháng cậu dần dần mất trí nhớ, cô ấy cũng rất đau khố.”
Nhớtới những ngày tháng đó, lão Triệu không đành lòng nói tiếp, vẫy tay rồi rời đi.
Hoắc Minh hút hết điếu thuốc, từ từ đi vào đại sảnh.
Trong đại sảnh không khí hoà thuận vui vẻ.
Lục Khiêm chạy tới từ thành phố c, nói rằng tới thăm con nhưng thật ra tất cả mọi người đều biết ông ấy nhân cơ hội để tới gặp Minh Châu…
Hai người mập mờ cũng đã hơn nửa năm.
Ôn Noãn đi vào nhìn thấy Lục Khiêm, tiến tới nhẹ nhàng ôm lấy ông ấy một cái: “Cậu tới chơi!”
Lục Khiêm sờ mặt cô, sau đó nói với Hoắc Chấn Đông nói: “Uống không ít!”
Hoắc Chấn Đông cười: “Bây giờ Noãn Noãn nhà chúng ta chính là nữ anh hùng đeo khăn choàng! Trong giới phụ nữ rất có tiếng nói, điếm này mạnh hơn mẹ con bé một chút!”
Nói xong, ông chọc ghẹo vợ mình: “Bà nói có đúng không?”
Bà Hoắc chả thèm ghen với con dâu.
Bà càng thương ôn Noãn hơn, tự mình sai người hầu bưng canh giải rượu tới cho ôn Noãn, vừa nói nhỏ: “Về sau uống ít thôi, Doãn Tư còn bú ti mẹ mà!”
Ôn Noãn ngoan ngoãn dạ một tiếng: “Lâu lâu mới uống một lần, mẹ đừng nghe bố nói bậy.”
Hoắc Chấn Đông vui vẻ, ông gọi người hầu bày ra một cái bàn, đòi đánh bài.
Ôn Noãn thay quần áo rồi đi xuống lầu, bố con nhà họ Hoắc đã ngồi trên bàn bài, còn có cả Lục Khiêm.
Ánh mắt của Hoắc Minh thâm trầm.
Vừa rồi lúc anh tiến vào đúng lúc thấy Lục Khiêm sờ mặt cô, tuy rằng anh biết Lục Khiêm là cậu ruột của cô, nhưng ông ấy vẫn quá trẻ trung phong độ…
Cha già này, quyến rũ em gái anh còn không đủ, còn muốn quyến rũ cả vợ anh!
Ôn Noãn mới ngồi xuống.
Hoắc Chấn Đông đã ném một tờ chi phiếu
năm mươi triệu cho cô!
Ông cười ha hả rồi nói: “Bố cho con tiền mừng tuổi! Hoắc Tây và Doãn Tư đều có… chỉ có mỗi Minh là không có! Bố xả giận thay con!!”
Ôn Noãn thoải mái nhận lấy.
Hoắc Minh nhìn khuôn mặt nhỏ thuần khiết sau khi đã tháo hết trang sức của cô, dáng vẻ nhỏ xinh kia thật sự rất thu hút, anh cố ý nhẹ giọng nói: “Ôn Noãn, em lấy lại chút tiền vốn cho anh đi!”
Ôn Noãn sờ bài, lạnh lùng nói: “Bình thường tiền của anh cũng không do em quản lý! Không có tiền cho anh!”
Hoắc Minh lấy một cái bóp da ra khỏi túi quần, giao cho cô.
“Sau này đế em quản lý!”
Cái kiểu tán tỉnh công khai này khiến mấy bậc phụ huynh đỏ hết cả mặt già…
Ôn Noãn làm bộ không thèm để ý, mở bóp da của anh ra, bên trong có một bức ảnh.
Là ảnh cô cùng Hoắc Tây, Doãn Tư chụp chung.
Cách một lớp lưới còn có một vật hình vuông nho nhỏ, bắt đầu bằng chữ D.
Hoắc Minh nhẹ giọng mở miệng, giọng điệu còn rất uất ức: “Anh bỏ vào nửa tháng rồi! Không có tác dụng!”
Anh cũng không biết xấu hổ tẹo nào!
Ôn Noãn đỏ mặt, cô ném trả bóp da cho anh: “Tự quản lý đi!”
Sao cô lại không biết anh đang lấy lòng cô, đơn giản là vì sở Liên tới gáy chuyện, anh không bỏ được thể diện!
Ôn Noãn không được thoải mái cho lắm.
Anh như vậy là thế nào?
Trong lòng vẫn còn bóng hình của Kiều An, vậy anh sẽ làm gì với sở Liên?
Một cô em vợ không hiểu sự đời, ra nhầm chiêu thức sao?
Cả một buổi tối, cô không nóng không lạnh, Hoắc Minh bón cho cô rất nhiều bài, cuối cùng một mình ôn Noãn thắng được khá nhiều, thế mà lại khiến Hoắc Chấn Đông Đô ghen ghét đỏ cả mắt, hô lên con trai nuôi cho bõ công!
Đêm khuya, tiếng chuông báo mười hai giờ vang lên.
Hoắc Minh đấy bài đi: “Thua nhiều quá, không chơi nữa!”
Anh nhìn về phía ôn Noãn, “Lên lầu nghỉ ngơi?”
ôn Noãn biết, ít nhiều anh có chuyện muốn nói với cô, cô cũng nguyện ý cho anh cơ hội này, vì thế cười nhạt: “Con có hơi mệt, bố, cậu, mọi nqười cũnq nqhỉ nqơi sớm một chút!”
Chương 420 Anh đi cùng em
Đêm dài.
Hai người từ từ lên lầu.
Vừa mới tiến vào phòng ngủ chính, Hoắc Minh đã lập tức đóng cửa lại, duỗi tay kéo ôn Noãn ngã vào trong lòng anh.
Mặt cô đập nhẹ vào vai anh.
Gương mặt cọ vào chất liệu áo sơ mi của anh, ngửi được mùi hương nam tính pha chút mùi thuốc lá trên người anh.
Ôn Noãn biết anh muốn làm gì.
Cô cũng thừa nhận, chính cô cũng hoài niệm mùi hương này.
Thế nhưng bây giờ không phải lúc, cô cũng không có tâm trạng làm, vì thế hạ giọng hỏi: “Anh muốn nói gì?”
Hoắc Minh cúi đầu nhìn cô.
Lúc này, cô vô cùng mềm mại ấm áp.
Anh mở miệng, xem như đang giải thích: “Chỉ là một con nhóc thôi, anh không thể nào nghĩ tới cô ta được! Đừng nóng giận nữa… Nhé?”
Ôn Noãn dựa vào anh trên vai, dịu dàng nói: “Cô ta rất quan tâm anh!”
Cô không ‘ôn ào không phá phách, chỉ đơn giản muốn để anh tự giải quyết, đưa ra một quyết định khiến cô vừa lòng.
Anh không ngốc, hiểu hết ý mà cô muốn!
Quả nhiên, Hoắc Minh dừng một chút, vuốt nhẹ khuôn mặt của cô: “Chỉ là một người không liên quan mà thôi! ôn Noãn, trái tim của anh đang ở trên người ai, em phải biết rõ!… Qua năm mới chúng ta dọn về biệt thự, giống như lúc trước không phải rất tốt sao?”
Lời nói của anh dịu dàng thắm thiết, đại khái cũng đã dùng hết sự kiên nhẫn.
Ôn Noãn không khỏi cảm thấy thất vọng.
Thân thể dần dần trở nên lạnh lẽo, dù cho phòng ngủ này đã mở máy sưởi.
Giọng nói của cô chứa đầy mỏi mệt: “Hoắc Minh, anh vần không hiểu!”
Cô đấy anh đi ra cửa, lúc tay cầm then cửa, giọng điệu có vài phần xa cách: “Tôi ngủ với con! Ngủ ngon!”
Hoắc Minh gọi cô lại: “ôn Noãn!”
Ôn Noãn rũ mắt rồi vẫn mở cửa, bóng dáng biến mất trong lối đi nhỏ phía trước.
Hoắc Minh đứng một hồi lâu mới từ từ đi vào phòng sinh hoạt, ngòi lên sô pha, thật ra anh có rất nhiều công việc cần phải xử lý nhưng anh đọc mãi không vào, anh chỉ muốn ôm ôn Noãn lên giường…
Anh nghĩ, đây có lẽ là thói hư tật xấu của đàn ông.
Hưởng được ngon ngọt sẽ khó mà cai.
Nếu không, ngay từ đầu anh vốn bài xích cuộc hôn nhân này nhưng sau khi xảy ra quan hệ với cô, anh lại có chút ham muốn được hưởng thụ cuộc sống gia đình, thậm chí còn cảm thấy có vợ, có con… cũng không tồi!
Anh không thế hiểu được suy nghĩ của cô.
Anh không hề có bất kỳ suy nghĩ gì đối với Sở Liên, chẳng qua đó chỉ là một chuyện nhỏ không tốn sức gì mà thôi!
Có lẽ, có thêm vài phần đồng tình.
Chỉ thế mà thôi!
Cuối cùng, anh đọc tài liệu thêm hai tiếng rồi mới tắm rửa đi ngủ.
Lúc đang mơ mơ màng màng, anh cảm giác trong ổ chăn có thêm một vật nhỏ lông xù xù, duỗi tay túm một cái, cả người Tiểu Hoắc Tây bò vào trong lòng ngực anh, bàn chân nhỏ lạnh lẽo dán lên bụng nhỏ của anh, còn đang la hét: “Bố ủ chân cho con!”
Hoắc Minh nằm thẳng, duỗi tay mở đèn ngủ đầu giường lên.
Tiểu Hoắc Tây ôm cố anh.
Mắt tóc xoăn màu trà bổng bềnh như bông xõa trên mặt anh như đuôi sóc, khuôn mặt trắng nõn kề sát làn da của anh, thở ra hơi nóng cũng có mùi thơm ngọt.
Hoắc Minh sờ cái eo múp mít của cô bé, nhịn không được nhìn lại thêm một lần.
Giống òn Noãn!
Nhưng đáng yêu hơn ôn Noãn gấp trăm lần!
Sáng sớm hôm sau, ôn Noãn trở về thay quần áo.
Cô vừa đấy cửa ra đã thấy Tiếu Hoắc Tây dán vào Hoắc Minh, ngủ ngon lành.
Hình ảnh kia giống như trước đây…
Ôn Noãn không khỏi hoài niệm.
Cô đi đến mép giường, từ từ ngồi xuống, nhìn người đàn ông đang ngủ say. Lúc này không còn khắc khẩu, không còn phiền não khi anh mất trí nhớ, càng không cần lo lắng anh có yêu cô hay không…
Dường như cô được quay trở về quá khứ, cầm lòng không đậu nhẹ lấm bẩm: “Minh!”
Hoắc Minh tỉnh lại thì nhìn thây… sự dịu dàng trong mắt mà ôn Noãn vẫn chưa kịp thu lại.
Có vẻ cô hơi kinh ngạc một chút, muốn chạy di.
Hoắc Minh sao có thể buông tha cơ hội này?
Anh nhanh chóng bắt lấy tay cô, kéo về phía mình, thấp giọng mở miệng: “òn Noãn, đã lâu rồi em không gọi anh là Minh!”
Ôn Noãn bị bắt ghé vào ngực anh, bên cạnh là khuôn mặt nhỏ đang say giấc nồng của Tiếu Hoắc Tây.
Cô hơi giãy giụa: “Sẽ đánh thức con tỉnh mất!”
Đôi mắt đen láy của Hoắc Minh nhìn cô chăm chú.
Một lát sau, anh ôm Tiếu Hoắc Tây đến một bên, sau đó lại gấp không chờ nổi xoay người, đè Ồn Noãn dưới thân, tận tình hôn cô
Ôn Noãn đấm ngực anh: “Hoắc Minh, anh điên rồi!”
Anh dừng lại, cằm hơi nâng lên, con ngươi đen như mực nhiễm đầy tình dục.
Anh nhẹ nắm lấy cằm cô, thò lại gần cắn một ngụm, trong miệng nói lời không sạch sẽ.
“Em là vợ của anh, làm với anh một lần thì có sao? Em không làm với anh thì muốn làm với ai? Anh không tin em không có nhu cầu!”
“Anh cũng muốn đi từ từ nhưng em không cho anh cơ hội đó!”
“Chúng ta làm trước luôn nhé? Dù sao đã là vợ chồng với nhau mấy năm, hẳn em cũng không lạ gì chuyện này!”
Anh thật rất đáng ghét, ôn Noãn tức giận đến mức lấy chân đá anh!
Đồ khốn!
Hoắc Tây còn ở bên cạnh, anh còn dám làm như vậy!
Ôn Noãn vừa giãy giụa vừa phải đè nén giọng nói đứt quãng: “Buông ra, em không muốn làm với anh!”
Hoắc Minh không hề do dự.
Ngón tay thon dài của anh bắt đầu tấn công thành trì, trên cao nhìn xuống dáng vẻ khó nhịn của cô: “Nhưng anh muốn! Anh nhớ em rất nhiều đêm rồi!”
Từ khi con đầy tháng, cô đã bỏ mặc anh đến tận báy giờ.
Hiện tại, anh muốn ôm cô…
Ôn Noãn đang chuẩn bị đánh thức Hoắc Tây, ngoài cửa lại có tiếng đập cửa vang lên, sau đó giọng của người giúp việc: “Cậu chủ, có một cô gái tới đây tặng quà năm mới, cậu có muốn gặp không?”
Cả người Hoắc Minh bỗng cứng đờ.
Ánh mắt anh trở nên thâm sâu, nhìn chăm chú vào người phụ nữ đang nằm trong lòng ngực, giọng nói nghèn nghẹn: “Kêu cô ấy chờ một chút!”
Năm mới, khách hàng của văn phòng sẽ tới thăm hỏi trước và sau Tết.
Theo hướng đó, Hoắc Minh sẽ không từ chối với những người ở cách xa vạn dặm!
Anh bò xuống khỏi người ôn Noãn rồi lại nhìn Tiểu Hoắc Tây đang nằm bên cạnh, sau đó nhẹ nhàng mơn trớn làn tóc của ôn Noãn, dường như mang theo điện giật: “Lát nữa chúng ta tiếp tục!”
Anh ngẫm lại, vẫn không chịu được đành mở miệng: “Đi đến phòng cho khách chờ anh, nhé?”
ỏn Noãn lại không muốn.
Vừa rồi nếu không phải anh ép buộc cô, bọn họ cũng không thể nào hôn thành kiểu đấy. Cô xoay người xuống giường đi vào phòng để quần áo.
Hoắc Minh nhìn dáng vẻ của cô, bật cười
cười.
Anh rửa mặt, thay một bộ quần áo rồi từ từ xuống lầu, thế nhưng lúc đứng ở cầu thang nhìn thấy người đang ngồi trong phòng khách, anh khẽ nhíu mày.
Thế mà lại là sở Liên!
Ngày hôm qua cô ta tìm ôn Noãn, hôm nay lại tìm tới nhà, cô ta muốn làm gì?
Hoắc Minh tự nhận không hề mang cho cô ta bất kỳ ảo giác nào, hơn nữa cô gái này còn có quá khứ không được trong sạch mấy, trong lòng anh cũng không được thoải mái cho lắm nên giọng điệu rất lạnh nhạt: “Cô không còn thực tập ở văn phòng nữa, tới nơi này làm gì?”
Sở Liên nghe thấy giọng nói, bỗng dưng ngấng đầu lên.
Cô ta thấy Hoắc Minh đi từ trên lầu xuống, dáng người thon dài cao lớn, ngũ quan tuấn tú góc cạnh rõ ràng, bởi vì đang ở trong nhà cho nên ăn mặc cũng thoải mái.
Áo len cổ cao màu đen, quần len màu xám.
Đẹp đến mức loá mắt!
Cô ta nhìn xung quanh tòa biệt thự này, nơi này tôi tớ như mây, tất cả là những thứ cô ta mơ ước từ lúc con nhỏ.
Thế mà Ôn Noãn lại có được tất cả!
sở Liên vội vàng cầm lấy rổ quà trong tay, ngại ngùng mà nói: “Luật sư Hoắc, tôi nghe người ta nói là ngài đã giới thiệu công việc kia cho tôi, còn có những gì ngài đã giúp đỡ tôi… Tôi vô cùng cảm kích ngài!”
Cô ta đưa trái cây cho anh, tay duỗi thẳng tắp, vươn dài ra.
Hoắc Minh không nhận.
Anh không được vui cho lắm, đáng lẽ anh đang được ỏm ôn Noãn thoải mái hưởng thụ, bỗng nhiên lại bị người ta cắt ngang, đi xuống lầu mới phát hiện là sở Liên.
Ánh mắt của cô ta, hành vi của cô ta…
Hoắc Minh không thể nào không nhìn ra!
Anh ngồi đối diện cô ta, kêu người hầu đưa mình một ly cà phê đen, sau đó nhẹ nhàng nói: “Tôi nghĩ rằng tôi phải nói rõ với cô một điều! Cô không cần cảm ơn, cũng chả cần tặng quà năm mới! Sau này đừng tới nữa, cũng đừng tìm gặp vợ tôi! Cô ấy không vui!”
Sở Liên hoảng sợ: “Cô ấy nói với anh sao?”
Hoắc Minh uổng lên non nửa ly cà phê, nhẹ nhàng bâng quơ: “Nói cái gì?”
Sở Liên hơi khó chịu.
Tinh cảm của cô ta, người đàn ông trước mặt biết rõ, nhưng anh lại không để trong lòng.
Anh đồng tình với cô ta một phần là vì khuôn mặt này.
Cô ta rất muốn tiến thêm một bước bày tỏ cảm xúc nhưng người đàn ông trước mặt đã có vẻ mất kiên nhẫn, cô ta chỉ nhẹ nhàng cắn môi, giọng nói mang theo chút run rẩy: “Tôi không có ý gì khác, luật sư Hoắc tôi đi trước… Sau này tôi sẽ không đến quấy rầy anh nữa, cũng sẽ không quấy fây vợ anh!”
Nói xong cô ta đứng dậy, che miệng rời đi, nhìn có vẻ như đang khóc.
Ôn Noãn đứng ở lầu hai nhìn thấy hết tất cả.
Cô lẳng lặng nhìn sở Liên nghênh ngang bước vào nhà tựa như Kiều An của nhiều năm trước.
Điếm khác biệt chính là sở Liên rất thông minh, cô ta không tùy hứng giống như Kiều An, cô ta… biết tiến biết lùi, cũng biết ưu điểm của mình.
Đúng là một trà xanh thông minh!
Hoắc Minh cũng thấy ôn Noãn.
Anh đứng dậy lên lầu, nhẹ lấy eo cô từ sau lưng, muốn hôn cô.
Ôn Noãn đấy ra anh: “Tôi không có hứng!”
Hoắc Minh bắt được tay cô: “ôn Noãn! Anh không liên quan gì tới cô ta cả, em nhìn ra được mà, đừng vì một chút chuyện nhỏ mà phá hư tình
cảm giữa chúng ta.”
“Giữa chúng ta có tình cảm sao?”
“Ngày hôm qua cô ta có thể tới tìm tôi, hôm nay có thể chạy đến trong nhà, bước tiếp theo có phải sẽ mời anh tới phòng trọ của cô ta qua đêm? Đừng đánh giá cao điểm mấu chốt đạo đức của cô ta!”
“Hoắc Minh tôi nói rồi, nếu anh không tỏ thái độ, chúng ta… Cứ như vậy đi!”
Lúc Ôn Noãn xoay người, cô nghĩ, không phải cô không muốn đối phó sở Liên.
Mà là trừ khi giết chết cô ta!
Bằng không cũng tiện cho cô ta quá!
Trong chốc lát, cô thay quần áo rồi xuống lầu, có vẻ muốn ra ngoài.
Hoắc Minh ngồi ở nhà ăn, đang lật xem báo chí, thấy cô thay giày thì hỏi: “Mới sáng tinh mơ em đi đâu vậy? Không phải hôm nay công ty nghỉ sao?”
Ôn Noãn lạnh lùng đáp lại: “Kiếm tra sau sinh, đương nhiên anh không nhớ được!”
Cô nói xong vẫn cảm thấy uất ức.
Hoắc Minh của hiện tại, mọi sự hứng thú anh thể hiện ra ngoài chẳng qua vì thích cơ thể của cô mà thôi.
Rõ ràng Hoắc Minh ngấn ra.
Lúc này anh mới nhớ tới, lần trước thư ký Trương đặt kết quả kiểm tra sức khỏe của ôn Noãn ở trên bàn anh, anh liếc mắt xem qua một cái rồi cũng chẳng để trong lòng, anh nghĩ, lúc này chỉ sợ cô lại đang nhớ tới “Minh” kia mà thôi!
Anh không cần nghĩ ngợi mà vội nói: “Anh đi cùng em!”
Ôn Noãn không phản đối.
Mặc dù cô và anh không được vui vẻ nhưng thể diện của một người vợ nên có, cô cũng không từ chối.
Sau khi lên xe, ôn Noãn dựa vào ghế sau, không hề nói chuyện.
Hoắc Minh muốn làm hòa với cô.
Sáng nay, dù bọn họ chưa làm tới bước cuối cùng nhưng anh thật sự rất có cảm giác. Hơn nữa ham muốn chinh phục của đàn ông khiến trong lòng anh luôn có một suy nghĩ đen tối, chính là có một ngày anh cũng sẽ khiến ôn Noãn có thể cam tâm tình nguyện làm với anh như vậy, đương nhiên, nếu cô muốn, anh cũng không ngại làm cái kia cho cô.
Hơn nữa, anh thích Hoắc Tây và Doãn Tư.
Trong lòng anh, vị trí của cuộc hôn nhân này càng trở nên quan trọng hơn…
Hoắc Minh ngẫm lại, nguyện ý cúi đầu trước.
Anh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt mịn màng của cô, thấp giọng nói: “vẫn đang tức giận sao? Chỉ là một người không liên quan mà thôi… Như vậy đi, sau này văn phòng sẽ không giúp đỡ cô ta nữa, còn cái việc làm thêm kia, ôn Noãn, anh không thể nào cố ý gọi điện thoại tới ép người ta nghỉ việc một cách vô lý được, em nói xem có phải không?”
“Nếu cô ta lại đến, em đừng gặp nữa!”
“Anh đã bảo quản gia không được phép cho cô ta tiến vào nữa!”
Anh muốn làm hòa với cô, ngay bên trong xe đã lập tức gọi điện cho thư ký Trương, bảo cô ấy dừng hết mọi sự giúp đỡ liên quan tới sở Liên… Như vậy từ nay về sau, anh và sở Liên sẽ chẳng liên quan gì tới nhau nữa!
Vẻ mặt của Ôn Noãn trở nên thoải mái hơn một chút…
Cô cũng không muốn phá hủy cuộc đời của một ai đó, cô chỉ không muốn Hoắc Minh dây dưa với cô ta.
Đặc biệt đó còn là em gái của Kiều An.
ít nhiều Hoắc Minh cũng nhìn ra được cô đã
dịu đi, không khỏi nhiệt tình lấm bẩm: “Trong chốc lát anh đưa em đi kiếm tra, có những việc gì cần chú ý, chúng ta cùng nhau để ý!”
Anh khẽ vuổt ve eo nhỏ của cô, giọng nói khàn đặc: “Nghe nói phụ nữ sinh con xong thân thể không thể tốt như lúc trước! ôn Noãn, sao anh lại có cảm giác chẳng có gì thay đổi cả, làn da còn căng bóng hơn cả con gái nữa!”
Ôn Noãn liếc anh một cái: “Anh gặp được mấy cô qái rồi hả?”