-
Chương 406-410
Chương 406 Cánh cửa phòng làm việc đóng lại.
Ôn Noãn đầu bù tóc rối chạy xuống lầu!
Cô tìm khắp biệt thự cũng không tìm thấy anh, kế cả dưới tầng hầm cũng không tìm thấy!
Hoắc Minh, anh đã đi đâu vậy?
Ngay lúc ôn Noãn đang tuyệt vọng thì có một bóng dáng mảnh khảnh từ bên ngoài đi vào, do ngược sáng nên khống nhìn rõ gương mặt, nhưng ôn Noãn biết chắc đó là anh.
“Hoắc Minh!” Cô nhào vào lòng anh.
Hoắc Minh một tay ôm cô, cúi đầu cọ vào cần cố cô: “Sao vậy?”
Ôn Noãn áp mặt mình vào ngực anh: “Hoắc Minh, em sợ! Em sợ anh đi rồi sẽ không bao giờ quay lại nữa!”
“Ngốc à, sao có thế chứ!”
“Đừng khóc, em khóc nữa anh sẽ rất đau lòng!”
Anh đỡ cô ngồi xuống và đặt túi đồ ăn sáng lên bàn ăn.
Ôn Noãn sửng sốt, anh đã đi mua bữa sáng sao?
Hoắc Minh vuốt ve khuôn mặt lạnh lẽo của cô, dịu dàng mỉm cười: “Dạo này em ăn không ngon miệng, tiệm bán đồ ăn sáng này là tiệm mà trước đây em thích nhất, đặc biệt là tàu hũ đá, ăn rất ngon, mau ăn đi!”
Anh bày ra cho ôn Noãn.
Ngón tay ôn Noãn run rẩy, múc một muỗng nhỏ, đưa vào miệng.
Vị mặn mặn.
Như vị của nước mắt vậy!
Hoắc Minh ngồi bên cạnh nhìn cô ăn.
Sau khi ăn hết nửa chén tàu hũ, anh khẽ nói: “Ôn Noãn, anh đã liên hệ với một viện điều dưỡng cao cấp, môi trường ở đó rất tốt, anh muốn đến đó chữa bệnh!”
Ôn Noãn đánh rơi chiếc muỗng trong tay xuống bàn…
Hoắc Minh muốn nhặt lên cho cô, nhưng tốc độ của cô còn nhanh hơn, vội vàng nhặt lên rồi dùng khăn giấy lau thật mạnh.
Hoắc Minh lặng lẽ nhìn cô.
Anh biết cô không thế chấp nhận được, nhưng đây là cách tốt nhất.
Anh đã dần dần lãng quên, mỗi ngày mỗi khi anh nhớ đến cô và Hoắc Tây càng thêm ít đi, đến khi anh quên hết tất cả, anh sẽ không còn tình cảm gì với họ nữa!
Sẽ rất tệ nếu sống chung với nhau!
Hoắc Tây mắc chứng tự kỷ, anh không thề khiến cô bé hoảng sợ được!
Anh nhẹ nhàng nói, dịu dàng dỗ dành cô: “Ôn Noãn, có lẽ thông qua việc trị liệu, anh có thể khôi phục phần ký ức khi trước!”
Môi Ôn Noãn run run…
Trong lòng cô biết nếu tình trạng không tệ đến thế thì anh đã không chọn con đường này.
Bởi vì Hoắc Tây là mạng sống của anh!
Ôn Noãn khóc không ngừng, tiếng khóc trầm thấp bị đè nén, Hoắc Minh cuối cùng cũng không đành lòng, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng: “Đừng khóc nữa được không! Nếu em khóc, đứa trẻ trong bụng sẽ cũng khóc theo!”
Ôn Noãn nằm trong lòng anh, nắm chặt áo sơ mi của anh!
Buối chiều, Hoắc Minh lại tự nhốt mình trong phòng.
Ôn Noãn đứng ở cửa tầng hầm, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve cánh cửa nặng nề.
Cô không dám đi vào.
Cô sợ nhìn thấy ánh mắt xa lạ của anh, sợ nhìn thấy anh xem đi xem lại cuốn nhật ký, chỉ để kéo dài thêm thời gian, chỉ để có thể ở bên cạnh cô!
Cô biết Hoắc Minh đã phải trả cái giá rất đau khổ cho việc này.
Anh thường xuyên bị đau nửa đầu!
Hoắc Minh, có phải nếu thật sự quên đi em, anh sẽ không thấy đau nữa?
Ôn Noãn lặng lẽ rời đi, cô bảo tài xế chuẩn bị xe.
Người giúp việc trong nhà cẩn thận hỏi: “Có cần mang chút đồ ăn cho ông chủ không?”
Ôn Noãn đang định lên xe, nghe thế đã rũ mắt xuống: “Bên trong phòng đều có đầy đủ, hãy đế anh ấy một mình, đừng quấy fây anh ấy!”
Cô nghĩ, Hoắc Minh là một người kiêu ngạo như thế.
Anh sẽ không muốn đế người khác nhìn thấy!
Dứt lời, Ôn Noãn lên xe, tài xế nhẹ giọng hỏi: “Thưa cô chủ, chúng ta đi đâu vậy?”
“Bệnh viện Nam Sơn!”
Tài xế không nói chuyện nữa, im lặng lái xe, đây đều là những người làm lâu năm của nhà họ Hoắc, đều kín tiếng, và đều cảm thấy buồn cho Hoắc Minh và ôn Noãn…
Nửa tiếng đồng hồ sau, xe chạy vào viện dưỡng lão, ôn Noãn đã gặp vị bác sĩ hàng đầu.
Khi cô bước ra, ngồi lên xe, cô không cầm được nước mắt.
Lời của bác sĩ vẫn văng vẳng bên tai…
[Nếu tôi không nhầm thì trí nhớ của Hoắc Minh đã dừng lại vào năm năm trước! Dù đã mất đi một phần trí nhớ nhưng anh ấy vẫn có thể sinh hoạt và làm việc bình thường!… Nếu cưỡng ép gợi nhớ lại không những không có tác dụng mà còn khiến anh ấy vô cùng đau đớn, thật ra thì anh ấy đã thử qua rồi! …ừm, lúc đó anh ấy rất đau đớn!]
[Bà Hoắc! Hãy cân nhắc suy nghĩ kỹ!]
Hoắc Minh đã thử qua, lúc đó… Anh đau đớn đến mức nào?
Ôn Noãn nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Trong lòng cô cảm thấy đau khố không tả xiết!
Tài xế không nói gì, chỉ không ngừng lấy khăn giấy đưa cho òn Noãn, an ủi trong im lặng…
Ôn Noãn không về nhà.
Cô đến tập đoàn Tây Á, vào phòng làm việc trước đó của Hoắc Minh, cô cẩn thận tỉ mỉ sờ
khắp mọi nơi.
Thư ký thứ hai mang trà vào.
Ôn Noãn nghiêng người nhỏ tiếng dặn: “Mời thư ký Trương tới đây!”
Thư ký thứ hai gật đầu khẽ cười: “Vâng, Tổng giám đốc ôn!”
Cô ấy bước ra ngoài, một lúc sau thì thư ký Trương đấy cửa bước vào.
Hoắc Minh không có ở đây, cô ấy thật sự bận rộn không yên, khi bước vào phòng thì đang ôm một đống tài liệu trên tay: “Tống giám đốc ôn, những thứ này đều cần cô ký tên.”
Ôn Noãn ra hiệu bảo cô ấy đặt nó xuống.
Thư ký Trương khó hiểu, đặt tài liệu xuống.
Ôn Noãn mời cô ấy ngồi xuống, một lúc sau mới nhẹ giọng hỏi: “Trước đây Hoắc Minh là người như thế nào?”
Thực ra, anh là người như thế nào, cô đã biết ngay từ lần đầu gặp anh.
Nhưng cô vẫn muốn hỏi thư ký Trương, muốn hỏi một người đã làm việc nhiều năm với anh.
Thư ký Trương khá ngạc nhiên.
Sau đó, cô ấy khẽ mỉm cười, kể cho ôn Noãn nghe chuyện quá khứ như đang hồi tưởng, kể về việc Hoắc Minh sau khi tốt nghiệp đã thành lập công ty Anh Kiệt như thế nào, đã thắng vụ kiện lần đầu như thế nào, và thường ngày anh kiêu ngạo và khó gần như thế nào!
Thư ký Trương đã nói rất nhiều, cuối cùng cảm thấy ngượng ngùng cười: “ôn Noãn, tôi nói hơi nhiều!”
Ôn Noãn nhẹ giọng nói: “Tôi rất thích nghe!”
Trong lòng Thư ký Trương rất cảm động.
Cô ấy làm trong ngành luật nhiều năm, đã từng chứng kiến nhiều cặp vợ chồng ly dị, và từng gặp rất nhiều vụ xé rách mặt nhau chỉ vì tranh giành tài sản…
Cô ấy có thể cảm nhận được ốn Noãn và Tống giám đốc Hoắc rất yêu nhau!
Thư ký Trương đang không biết nên nói gì, thì Ôn Noãn đã đứng dậy nhỏ giọng dặn: “Chuẩn bị giúp tôi một cuộc họp báo, tôi có chuyện muốn tuyên bố!”
Thư ký Trương nhận ra điều gì đó!
Sắc mặt Ôn Noãn bình tĩnh, nhưng trong vẻ mặt lại có một tia kiên định khó nhận thây, đó là sự bình tĩnh sau khi cân nhắc kỹ càng.
Sau khi sửng sốt một lát, thư ký Trương gật đầu: “Vâng, Tổng Giám đốc ôn, tôi sẽ đi thực hiện ngay!”
Cánh cửa phòng làm việc đóng lại.
Ôn Noãn từ từ bước vào phòng nghỉ ngơi, nhẹ nhàng mở tủ ra, trong đó treo một dãy đồ vest và áo sơ mi để Hoắc Minh thay giặt, ngoài ra còn có một bộ vest nữ màu trắng hiệu Issey Miyake.
Ôn Noãn thay quần áo, đi giày cao gót.
Cô ở trước gương cuộn mái tóc dài màu trà lên và trang điểm nhẹ.
Khi làm tất cả những điều này, động tác của cô vô cùng chậm rãi, trong đầu cô nhớ lại lời của sư thầy Thanh Thủy, ông ấy nói rằng Hoắc Minh sẽ luân hồi một lần trên thế gian…
Hoắc Minh, nếu không giữ được anh,
Nếu định sẵn anh phải bay đến một vùng trời rộng lớn hơn,
Vậy thì em sẽ đế anh bay đi,
Em sẽ luôn đợi, đợi anh quay về…
Một tiếng đồng hồ sau, lần đầu tiên òn Noãn gặp gỡ giới truyền thông với tư cách là chủ tịch của Tập đoàn Tây Á.
Thân là con dâu của một gia đình giàu có.
Cô mặc một bộ đồ vest chuyên nghiệp, không đeo thêm đ’ô trang sức đắt tiền nào trên người.
Chỉ đeo một đôi bông tai ngọc trai nhỏ xinh trên tai.
Bởi vì là do Hoắc Minh tặng!
Cô nói nhẹ nhàng nhưng vô cùng kiên định trước micro và vô số máy quay: “Hoắc Minh, chồng tôi sẽ bắt tay vào một lĩnh vực công việc mới hoàn toàn, vì vậy, tôi sẽ đảm nhận vị trí chủ tịch Tập đoàn Tây Á! Từ giờ trở đi, tôi sẽ cùng làm việc với bốn ngàn năm trăm nhân viên của Tây Á, sẽ nỗ lực phấn đấu vì Tây Á!”
Giới truyền thông đều xôn xao…
Những ngày gần đây đều có tin đồn rằng sức khỏe của Hoắc Minh có vấn đề, không còn sức để làm việc nữa, cổ phiếu của Tây Á vẫn luôn rớt giá ảm đạm.
Mà cuộc họp báo hôm nay của Tống Giám đốc Ôn,
Đã giúp mọi người cảm thấy yên tâm hơn, Tây Á vẫn nằm trong sự kiếm soát của nhà họ Hoắc.
Và ngày hôm đó, cố phiếu của Tây Á đột nhiên bắt đầu tăng mạnh trở lại…
Chương 407 Cô muốn gặp thầy Thanh Thủy.
Chạng vạng, hoàng hôn buông xuống.
Một chiếc xe nhà lưu động màu đen từ từ tiến vào biệt thự, xe dừng lại, tài xế xuống xe mở cửa cho Ôn Noãn.
Người giúp việc đi tới, nhẹ giọng nói: “ông chủ đang ở phòng sách!”
Ôn Noãn gật đầu, từ từ đi vào biệt thự, cô đi lên tầng hai, nhẹ nhàng mở cửa phòng sách…
Hoắc Minh đang ngồi ở phía sau bàn làm việc, ánh sáng mờ ảo chiếu lên góc nghiêng của anh, phủ lên mặt anh một tầng ánh sáng u ám, anh rất đẹp trai, máy tính trước mặt anh đang phát đoạn video ôn Noãn đang tố chức họp báo.
Anh không biết mình đã xem video này bao nhiêu lần trong một buối chiều.
Trong tay anh còn đang cầm bốn cuốn sổ nhật ký!
Ôn Noãn đi vào, anh ngước mắt chăm chú nhìn cô, cô vẫn đang mặc bộ vest trắng, vừa giỏi giang lại vừa ưu nhã.
Hoắc Minh đưa tay về phía cỏ.
Ôn Noãn đến gần, nhẹ nhàng dựa vào ngực anh, cô không nói gì, chỉ nhẹ nhàng dựa vào
người anh.
Hoắc Minh tháo tóc cô ra, cởi giày cao gót giúp cô.
Anh vùi mặt vào tóc cô, trầm giọng hỏi: “Em có mệt không?”
Ôn Noãn nghe xong cảm thấy mũi mình chua xót.
Cô dựa vào ngực anh nhẹ nhàng lắc đầu, cứ ôm lấy anh như thế một lúc lâu mới nhỏ giọng nói: “Hoắc Minh, đi viện điều dưỡng đi!”
Cả người Hoắc Minh hơi cứng lại.
Ôn Noãn hôn lên cổ anh, thì thầm: “ở đó anh sẽ thấy thoải mái hơn, không cần phải ép mình lúc nào cũng nhớ đến em và Hoắc Tây, anh cũng sẽ không đau đớn như vậy nữa!… Hoắc Minh, khi nào anh nhớ chúng em có thể gọi điện tới đây, em và Hoắc Táy cùng đến gặp anh!”
Giọng cô vỡ ra thành từng mảnh.
Bởi vì cô biết, thời gian anh có thế nghĩ đến cô là rất ít!
Hoắc Minh đau khố nhắm chặt mắt lại.
Ôn Noãn nghẹn ngào: “Hoắc Minh, trước khi tôi đổi ý…”
Cô chợt đứng dậy, đấy anh về phía lưng ghế, rồi kéo thắt lưng của anh ra…
Hoắc Minh khàn giọng nói: “ôn Noãn!”
Ôn Noãn hòn lên môi anh,
Cô biết anh thích gì nhất,
Những việc trước đây cô không muốn làm, bây giờ cô sẵn sàng làm vì anh, cô muốn anh nhớ cảm giác ngay lúc này, cô muốn cơ thế anh in dấu vết của cô, cô muốn cho dù anh quên cô cũng không thế quên giây phút sung sướng này…
Tình đến tận sâu thẳm bên trong, rất rất sâu.
Ngón tay Hoắc Minh nắm chặt thành ghế, anh cúi đầu, ánh mắt ướt át nhìn cô gái trong ngực, không nhịn được kéo cô lại hôn môi: “Đủ rồi, Ôn Noãn…đủ rồi…”
Giọng cô run run: “Hoắc Minh, anh là của em, tất cả đều là của em!”
Hoắc Minh đăng ký vào viện điều dưỡng cao cấp.
Anh mang theo bốn cuốn nhật ký.
Ban đầu, bác sĩ đưa cho anh một chiếc vòng tay, đó là một thiết bị theo dõi.
Nhưng ôn Noãn đã cởi ra giúp anh, giống như giải thoát anh khỏi mọi trói buộc! Bởi vì Hoắc Minh sẽ không bị lạc, trường hợp xấu nhất chỉ là anh quên đường về nhà.
Thỉnh thoảng anh cũng nhớ đến cô.
Có thể là một tuần, có thế mười ngày, cũng có thể là nửa tháng…
Anh sẽ gọi cho cô, nói với cô những lời ngọt ngào, nóng lòng được gặp cô.
Ôn Noãn dù bận thế nào cũng sẽ đưa Hoắc Tây đến đó!
Tiểu Hoắc Tây rất hiểu chuyện, cô bé dường như hiếu được ý nghĩa của việc bố đi công tác! Cô bé không khóc, không làm loạn, mỗi khi bố nhớ cô bé, cô bé sẽ dỗ bố vui vẻ!
Lần nào cô bé cũng mang theo một cuốn truyện cố tích.
Cô bé ngồi trong vòng tay của bố, ngoan ngoãn đế anh đọc sách cho cô bé nghe!
Hoắc Minh đọc được bốn quyển, đã rất ít khi nhớ tới hai mẹ con cô… Anh đợi cho đến khi đứa trẻ trong bụng ôn Noãn cử động thai lần đầu tiên, nhịp đập mạnh mẽ khiến anh cảm thấy vừa thần kỳ vừa thành kính, đây chính sinh mệnh bé nhỏ mà anh và ôn Noãn tạo nên, bây giờ đã có thể động đậy rồi.
Hoắc Minh rất tham lam cảm giác này.
Anh nằm trong vòng tay òn Noãn, nghe tiếng đứa nhỏ đạp bụng mẹ.
Một lát sau anh đã ngủ…
ôn Noãn che miệng lại, không nhịn được òa khóc, cô biết Hoắc Minh dựa vào cuốn nhật ký đó mà chống đỡ cho đến bây giờ…
Khi về đến nhà đã là đêm khuya.
Ôn Noãn mỉm cười, nghĩtới lần gặp mặt tiếp theo.
Người giúp việc tiến tới nói: “Bà chủ, có người đưa thư cho cô!”
òn Noãn nhận lấy, thản nhiên liếc nhìn một cái rồi sững người.
Người gửi là Hoắc Minh!
Cô nhanh chóng mở nó ra, nhìn thấy bên trong là ba chiếc bút ghi âm có dán nhãn để phân biệt.
òn Noãn lên lầu, mở chiếc bút ghi âm cho cô ra, mở đầu là một loạt tiếng sàn sạt, sau đó giọng nói trầm khàn của Hoắc Minh vang lên:
[Ôn Noãn, khi em nghe những điều này! Có thể anh không còn ở bên em nữa! Chắc em đang khóc phải không? Đồ ngốc, đừng khóc! Dù sao chúng ta vẫn là vợ chồng hợp pháp, dù sao chúng ta đã có hai đứa con! Trong bụng em là một bé trai, gọi là Doãn Tư đi, Hoắc Doãn Tư! …ôn Noãn, hứa với anh, nếu em muốn tìm anh thì dù thế nào cũng đừng bỏ cuộc! Bởi vì anh yêu em, anh không thể chịu đựng được việc sống thiếu em suốt quãng đời còn lại! Cuộc sống ngày trước của anh dù có tùy tiện và náo nhiệt đến đâu, cũng không gì… có thể so sánh được với cảm giác khi được ở bên em! ]
[Ôn Noãn, anh thích em! ]
[Ôn Noãn, vì anh mà trở nên dũng cảm một lần, được không?]
Ôn Noãn ngồi trong phòng khách, vuốt ve cái bụng hơi nhô lên của mình, nhẹ nhàng lắng nghe.
Nghe đến đây, mặt cô tràn đầy nước mắt!
Cô có linh cảm Hoắc Minh thật sự đã rời đi!
Lúc này, điện thoại di động trên ghế sofa vang lên, là cuộc gọi từ viện điều dưỡng!
Ôn Noãn nhẹ nhàng bắt máy…
Đầu bên kia là một bác sĩ của bệnh viện, anh ta nói với cô rất nhẹ nhàng nhưng lại đầy tiếc nuối: “Bà Hoắc, ông Hoắc đã rời đi rồi! Anh ấy cầm giấy chứng nhận sở hữu, thẻ ngân hàng và hai bộ quần áo đi.”
Cơ thể Ôn Noãn như bị rút hết sức lực, môi cô run run: “Còn gì nữa không?”
Người đàn ông suy nghĩ một lúc rồi nói: “ông Hoắc để lại 4 cuốn nhật ký bên gối, cô còn cần nó không?”
“Tôi cần! Tôi sẽ đến lấy ngay!”
Ôn Noãn cúp điện thoại, máy móc lau nước mắt cho mình, nhưng vừa lau bên dưới, nước mắt bên trên lại tiếp tục chảy xuống.
Cô đi xuống tâng một, bảo tài xế ra cửa.
Dưới tầng, Hoắc Chấn Đông đang đứng, vẻ mặt ông có chút lo lắng nhưng phần nhiều là đau khổ.
Ông nhìn ôn Noãn, nhỏ giọng nói: “Mấy hôm trước nó đã thi lấy bằng luật! Bác cũng mới biết nó đã lấy hộ chiếu và mua vé đi Mỹ. Chắc giờ nó lên máy bay rồi.”
Ôn Noãn im lặng rơi lệ.
Dù biết trước sẽ có ngày như vậy nhưng cô vẫn không kìm được nước mắt.
Hoắc Minh đã hoàn toàn quên mất…
Ký ức của anh quay trở lại năm năm trước, khi họ chưa gặp nhau.
Hoắc Minh rời đi, bay tới bầu trời mà anh hằng mong ước, quay trở lại với nghề luật sư yêu thích của anh.
Nhưng cô vẫn ở đây,
Nhưng Hoắc Tây vẫn còn ở đây,
Khi họ gặp lại nhau, có phải anh sẽ coi họ như những người xa lạ, không yêu cũng không hận!
Ôn Noãn nhẹ nhàng nhắm mắt lại, phát ra một tiếng kêu thảm thiết!
Hoắc Chấn Đông cũng bật khóc.
Ông vổ vai ôn Noãn, trầm giọng nói: “Noãn Noãn, đừng khóc lâu, nếu không Hoắc Minh sẽ đau lòng! Đừng sợ, nó không sao đâu… nó sẽ quay về!”
Ôn Noãn vẫn còn run rẩy.
Dù cô đã chuẩn bị tâm lý mấy tháng nay nhưng khi ngày đó đến, cô vẫn đau khố đến mức suy sụp!
Ôn Noãn đi chùa.
Cô muốn gặp thầy Thanh Thủy.
Ngôi chùa này nằm ở lưng chừng núi, cò rất thành kính, dù mang thai bốn tháng vẫn đi bộ lên đến nơi.
Khi đến chùa, cô quỳ xuống và dâng hương lên Đức Phật.
Nhưng thầy Thanh Thủy không gặp cô.
Một tiểu sư phụ thanh tú bước ra, thay mặt thầy Thanh Thủy nói với cô: “Sư phụ nói năm đó ông đã nói với cô, phải chờ mây tan mới thấy
trăng sáng.”
Tiểu sư phụ nói xong, lập tức chắp tay rời đi.
Ôn Noãn cúi đầu tiễn cậu, cô bái lạy hết một lượt Thần, Phật trong chùa, sau đó mới từ từ đi xuống núi.
Sau này mỗi ngày Hoắc Chấn Đông đều sẽ báo tin tức cho cô, trong vòng một tuần Hoắc Minh đã bay tới mấy nước… ôn Noãn nhìn dấu chân của anh, thỉnh thoảng lại ngơ ngác.
Nửa tháng sau, cô gặp lại Hoắc Minh trên bản tin truyền hình.
Anh đã thắng một vụ kiện xuyên biên giới.
Bên ngoài Tòa án Tối cao Caliíornia, Hoắc Minh bị vô số phóng viên vây quanh.
Anh mặc một bộ vest cổ điển màu đen trắng, khi tiếp nhận phỏng vấn, anh hơi nâng cằm, khí phách hăng hái, khóe miệng mang theo nét kiêu ngạo quyến rũ!
ốn Noãn xem đoạn tin tức đó không biết bao nhiêu lần!
Cô rơi nước mắt, vừa khóc vừa cười…
Chương 408 Trông giống như người bị bắt nạt!
Ôn Noãn xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần.
Mái tóc xoăn nhỏ màu nâu của Tiểu Hoắc Tây vẫn bất động…
Đó là bố! Bố cười rộ lên đẹp quá!
Tiếu Hoắc Tây bỗng nhiên vùi mình vào trong ngực ôn Noãn, giọng nói nhẹ nhàng: “Mẹ, có phải bố sắp về rồi không?”
òn Noãn ừ một tiếng.
Cô xoa đầu Tiếu Hoắc Tây, nhẹ nhàng nói: “Nhưng bố đang ốm, chúng ta có thế cho bố một chút thời gian được không?”
Thực ra Tiểu Hoắc Tây cũng hiểu một chút.
Mặc dù mẹ cô bé không nói nhưng cô bé biết sau khi bố nhập viện, họ rất ít khi gặp bố, có khi bố đọc truyện cổ tích cho cô bé, đang đọc cũng mất tập trung…
Hóa ra là do bố bị bệnh!
Tiểu Hoắc Tây chạy về phòng trẻ em, một lúc sau cô bé mang một chiếc hộp lại và mở nó ra.
Đó là một bộ ống nghe bằng nhựa.
Hoắc Tây vuốt mái tóc xoăn màu nâu, nhẹ nhàng nói: “Con chữa bệnh cho bố!”
ôn Noãn ôm cô bé vào lòng hôn, mắt cô đã ươn ướt.
Hoắc Tây chính là món quà đẹp nhất mà Hoắc Minh để lại cho cô.
Cuối mùa thu.
Trong không khí tràn ngập hương vị của mùa thu, những cây ngô đồng ở thành phố B phồn hoa bắt đầu rụng lá, trong khi lá phong đã chuyển đỏ, nhuộm đỏ rực cả một góc trời.
Sân bay đông đúc, dòng người xô đấy.
Vô sổ phóng viên ngồi xổm trên mặt đất, máy quay hướng vào cửa nhập cảnh.
Hôm nay là ngày Hoắc Minh về nước.
Ba năm vắng bóng, Diêm Vương giới luật sư đã trở lại, ai mà không muốn chụp ảnh?
Ôn Noãn cũng tới!
Cô không đưa Hoắc Tây đi cùng, cô đến đây một mình, cùng với lão Triệu –
tài xế kỳ cựu của nhà họ Hoắc!
Thời gian trôi qua từng chút một, lòng bàn tay Ôn Noãn đố đầy mồ hôi…
Hoắc Minh…khi chúng ta gặp lại nhau sẽ như thế nào!
Anh vẫn còn ấn tượng với em chứ?
Một trận hổn loạn, các phóng viên đột nhiên chạy về cùng một hướng!
Đèn flash sáng lên ở khắp nơi!
Hoắc Minh ra rồi.
Anh được các vệ sĩ bao quanh, bước ra khỏi trạm kiểm soát an ninh, mặc dù có rất nhiều máy quay đang nhìn chằm chằm vào mình, nhưng anh vẫn rất thoải mái, thản nhiên trả lời vài câu hỏi, sau đó kiêu ngạo rời đi.
Các vệ sĩ đã ngăn chặn cánh phóng viên đang cuồn cuộn như nước…
Ôn Noãn đứng ở lối ra, anh và cô lướt qua nhau. Tay chân cô lạnh như băng, sức lực dường như đột nhiên bị rút cạn.
Hoắc Minh thực sự không nhớ cô!
Đúng lúc này, Hoắc Minh dừng bước, ánh mắt anh nhìn vào mặt ôn Noãn.
Một ánh mắt lạnh lùng và xa lạ.
Ôn Noãn nhịn không được gọi anh một tiếng: “Hoắc Minh!”
Hoắc Minh mím đôi môi mỏng, nói: “Lên xe rồi nói tiếp!”
Ôn Noãn ngẩn người!
Lão Triệu đẩy cô, vui vẻ nói: “Cậu chủ muốn cô đến đó nói chuyện!”
Ông đỡ Ôn Noãn ra bãi đổ xe.
Hoắc Minh đã ngồi vào xe, cửa kính ghế sau của chiếc xe nhà lưu động màu đen hạ xuống, anh cởi áo khoác ra, chiếc áo sơ mi trắng cắt may tỉ mỉ khéo léo khoe đường nét cơ thể anh.
Lúc này anh chống khuỷu tay, lặng lẽ chìm trong suy nghĩ.
Trên đùi anh có một tập tài liệu, đó là phần ký ức anh đã mất đi trong năm năm qua.
Cuộc hôn nhân của anh với ôn Noãn!
Họ có một đứa con tên là Hoắc Tây, anh và cô đã chia tay nhiều lần…và cái chết của Kiều An.
Những thứ này không khó tra!
Tuy nhiên, đối với Hoắc Minh – người đã mất đi ký ức năm năm mà nói, ôn Noãn rất xa lạ, anh thực sự không thế tưởng tượng được rằng mình lại toàn tâm toàn ý yêu một người phụ nữ như vậy.
Năm năm trước, rõ ràng là anh theo chủ nghĩa không kết hôn.
Ôn Noãn im lặng lên xe.
Cô nhìn chằm chằm vào tài liệu trên đùi anh, chắc hẳn anh rất tò mò về 5 năm mình mất đi ký ức nên đã điều tra qua, nhưng cô cũng không lạc quan vì ánh mắt anh nhìn cô không có chút độ ấm nào.
Hoắc Minh nhìn ôn Noãn.
Cô rất xinh đẹp, có khuôn mặt nhỏ nhắn, thanh tú và trắng nõn. Cô cũng có dáng người khá chuẩn, dù đang mang thai nhưng chân tay trông vẫn nhỏ nhắn.
Ánh mắt anh rơi xuống cái bụng phồng lên của cô.
Đây hẳn là đứa con của anh…
Hoắc Minh quay mặt đi, nhỏ giọng nói với tài xế: “Về căn hộ đi!”
Anh lạnh nhạt từ đầu đến cuối, ôn Noãn không có cơ hội nói không… Cô chịu đựng nỗi nhớ khó nhịn, lặng lẽ ngồi bên cạnh anh.
Họ không ngồi cạnh nhau nhưng cô vẫn có thế cảm nhận được nhiệt độ cơ thế anh.
Vành mắt ôn Noãn đỏ lên, cô quay người nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Khoảng một giờ sau, xe dừng lại dưới chung cư, tài xế đặt hành lý xuống rồi rời đi trước.
Hoắc Minh kéo hành lý, liếc nhìn ôn Noãn rồi đi vào thang máy trước!
Từ đầu đến cuối anh đều rất lạnh lùng.
òn Noãn đau xót, cô tự nói với chính mình, chuyện này là…bình thường!
Bởi vì bây giờ anh không còn yêu cô nữa!
Nhưng khi họ bước vào căn hộ, ôn Noãn nhìn thấy phong cách trang trí của nơi này, cô không khỏi run giọng hỏi: “Anh đã từng đến đây sao?”
Nơi này đã được trang trí lại tông màu đen trắng.
Trang nhã nhưng lạnh lẽo như một căn phòng kiểu mẫu…
Hoắc Minh đặt hành lý xuống, thay giày, ra hiệu cho Ôn Noãn ngồi xuống.
Chắc vì nhìn thấy cô đang mang thai nên anh rót cho cô ly nước, còn anh thì tự mình rót một ly rượu vang đỏ rồi tựa vào quầy bar nếm thử…
Ôn Noãn biết anh đang suy nghĩ nên làm gì với cô!
Giải quyết vị khách không mời mà đến của cuộc đời anh!
Hoắc Minh uống hết non nửa ly rượu vang đỏ, đặt ly xuống, đỏi mắt đen chứa đựng nhiều suy nghĩ sâu xa: “Năm năm này… mặc dù tôi đã điều tra qua, nhưng tôi vẫn muốn nghe phiên bản của cô!”
Ôn Noãn nhìn vào ánh mắt của anh.
Anh có đôi mắt đen trong veo, có áp lực rất mạnh mẽ, không giống như Hoắc Minh sau này, luôn dịu dàng với cô.
Không biết sao mặt cô lại hơi đỏ lên.
Hoắc Minh nhìn thây.
Anh bước tới chỗ cô, ngồi xuống, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt thanh tú của cô, có chút trêu chọc: “Nói cho tôi nghe một chút!”
ỏn Noãn không thế phản kháng.
Vẻ mặt cô bình tĩnh, kể cho anh nghe những chuyện đã xảy ra trong năm năm qua.
Hoắc Minh nghe xong nhẹ nhàng cười: “Thật cảm động! Cô ôn… Cô không làm người kế chuyện, thật đáng tiếc!”
Ôn Noãn ngẩn người.
Hoắc Minh từ từ vuốt ve khuôn mặt của cô, giọng nói trầm khàn: “Cô, rất yêu tôi?”
Cô chưa kịp bình tĩnh lại thì đã bị anh đè xuống ghế sofa.
Cô nằm ngửa, tư thế có phần không chịu nối.
Nhưng khi cô ngước nhìn anh, nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, lại cảm thấy rất nhớ anh.
Ôn Noãn không nhịn được đưa tay chạm vào khuôn mặt tuấn tú của anh, nhẹ nhàng vuốt ve từ lông mày cho đến sống mũi, giọng cô hơi nghẹn ngào: “ừm… Em rất yêu anh!”
Hoắc Minh nắm lấy tay cô, không cho cô chạm vào anh.
Sau đó chiếc váy rộng thùng thình của cô bị mở ra, để lộ cái bụng căng phồng.
Trắng như tuyết, rất mềm mại.
Ngón giữa thon dài của Hoắc Minh nhẹ nhàng vuốt ve, ít nhiều mang tính trêu chọc…
Đã lâu rồi òn Noãn không làm.
Trước mặt cô là người đàn ông cô yêu sâu đậm, cô không thể không có cảm giác gì.
Cơ thể cô khẽ run lên…
“Muốn sao?”
Anh ghé sát vào tai cô, khàn giọng nói: “Tôi nghe nói phụ nữ ở độ tuổi này có nhu cầu rất lớn!”
Ôn Noãn vừa xấu hố vừa tức giận.
Cô không sợ anh trở nên lạnh nhạt, nhưng anh không chỉ lạnh nhạt mà còn rất lưu manh.
Hoắc Minh buông cô ra, sửa sang lại áo sơ mi của mình, thản nhiên nói: “Cô ôn, cô muốn một người chồng hay một người đàn ông có thế thỏa mãn cô?… Nghĩ cho rõ ràng, sau đó chúng ta mới có thể tiếp tục nói chuyện!”
Đuôi mi của ôn Noãn có màu xanh nhạt.
Cô run rẩy cài váy lại, nhẹ giọng hỏi anh: “Anh muốn ly hôn với em sao?”
Hoắc Minh nhìn chằm chằm vào điếm xanh nhạt đó.
Da cô trắng như tuyết nên màu xanh nhạt kia rất đẹp, giống như một bức tranh thủy mặc.
Anh không nhịn được nhẹ nhàng vuốt ve, nhưng ngoài miệng không thương tiếc nói: “Không đâu! Dù sao chúng ta còn có hai đứa con phải nuôi!”
Hoắc Minh nhìn chằm chằm vào ôn Noãn.
Cô quả thực rất xinh đẹp, có thai vẫn rất quyến rũ, nhưng anh không có hứng thú ở chung với phụ nữ!
Anh đứng dậy bước vào phòng làm việc, khi đi ra, cầm một tập tài liệu trên tay.
Tập tài liệu được đặt nhẹ nhàng vào tay ôn Noãn.
Hoắc Minh ngồi trên sô pha đổi diện, vẻ mặt không còn nét lưu manh vừa nãy, kiêu ngạo mà kiềm chế.
Anh nhìn chằm chằm vào mắt ôn Noãn, nói với giọng điệu rất chuyên nghiệp: “Cô ồn, tôi bằng lòng cùng cô nuôi nấng hai đứa con! Điều kiện tiên quyết là cô ký bản thỏa thuận ly thân này, sau khi ký xong tôi sẽ cung cấp phí nuôi dưỡng, cũng sẽ đến thăm con mỗi tuần một lần!”
Ôn Noãn có chút không chịu nối.
Cái này có khác gì so với ly hôn đâu?
Môi cô mấp máy, nhưng cuối cùng cô cũng không nói gì, bởi vì cô biết nếu lúc này mình đầu hàng cầu xin sẽ chỉ khiến anh càng phản cảm.
Thực ra, cô nên cảm thấy may mắn.
Đã tốt rồi, anh không phủ nhận sự tồn tại của bọn họ!
Nhưng cô vẫn buồn.
Trước mặt cô rõ ràng là người chồng cô rất yêu, nhưng cô lại không dám ôm anh, sợ anh chán ghét! Cô còn không thể đoán được lúc này anh nghĩ gì về cô và Kiều An.
Có câu nói như thế này: Không thể tranh giành với người đã chết!
Ôn Noãn lật xem bản thỏa thuận ly thân mà anh đã soạn thảo…
Mỗi tháng anh sẽ trả hai trăm triệu tiền phụ cấp nuôi con, mỗi tuân đến chỗ cô ngủ lại với các con một đêm, những lúc khác bọn họ sẽ không qua lại, tất nhiên khi có những hoạt động quan trọng đòi hỏi hai vợ chồng phải cùng có mặt, đối phương sẽ phối hợp vồ điều kiện! Ngoài ra, anh còn đặc biệt yêu cầu cô phải chung thủy trong hôn nhân.
Hoắc Minh đứng lên, nhẹ giọng nói: “Đừng vội, cô có thể từ từ suy nghĩ!”
Anh còn có việc phải làm ở văn phòng nên vào phòng thay đồ của phòng ngủ chính, chuẩn bị thay quần áo.
Mới cởi áo sơ mi ra, ôn Noãn theo sau đã đi vào.
Cô đi tới, nói thẳng với anh: “Hoắc Minh, em không ly thân!”
Hoắc Minh hơi nhíu mày.
Tay anh đặt trên thắt lưng, thấy cô không rời đi, vẫn đứng đó.
Mặt cô hồng lên, mũi đỏ bừng, hình như cô vừa khóc.
Trông giống như người bị bắt nạt!
Anh từ từ đi về phía cô vài bước, từ trên cao nhìn chăm chú xuống cô, khàn giọng nói: “Cô muốn nhìn đàn ông thay quần áo đến như vậy sao? Bà Hoắc, tôi cũng đã lâu không giải quyết. Nếu cô sẵn lòng, chúng ta làm một lần chứ?”
Tất nhiên ôn Noãn từ chối!
Hiện giờ anh không còn tình cảm gì với cô nữa, anh chỉ coi cô như một món đồ chơi.
Hoắc Minh đã bắt đầu hôn cô, trong trí nhớ anh không có kinh nghiệm, theo bản năng đàn ông ép cô vào cửa tủ, nhéo chiếc cằm nhỏ của cô, ép cô hôn thật sâu.
Chiếc gương phản chiếu một người đàn ông và một người phụ nữ đang quấn lấy nhau.
Khuôn mặt người phụ nữ đầy nước mắt.
Hoắc Minh buông cô ra, cười lạnh: “Thật mất hứng!”
Anh nắm cằm cô, dùng ngón tay thon dài trêu chọc đầu lưỡi hồng nhạt của cô, trầm giọng nói: “Đừng đòi hỏi quá nhiều, chúng ta cùng nhau giải quyết nhu cầu không phải rất tốt sao?”
Mặc dù anh phản đối việc kết hôn nhưng cuộc hôn nhân của anh với cô đã trở thành hiện thực.
Là một luật sư, anh cần danh tiếng.
Anh không thể ly hôn, như thế sẽ bị người ngoài cười nhạo, vì vậy cách tốt nhất là tiếp tục duy trì hôn nhân với cô, nếu cô đồng ý, thỉnh thoảng họ có thể giải quyết nhu cầu sinh lý của nhau.
Theo thỏa thuận ly thân, mỗi tuần anh sẽ qua đêm ở nhà cô một lần, dành thời gian cho con cái là thứ hai, nhưng chủ yếu là vì anh cũng có nhu cầu sinh lý!
Hoắc Minh nghĩ, nếu cô thông minh thì nên ký vào bản thỏa thuận này!
Chương 409 Con bao dung một chút
Hoắc Minh nói xong thì rút một bộ quần áo từ trong tủ ra.
Anh thay đồ ngay trước mặt ôn Noãn.
Ôn Noãn lặng lẽ chăm chú nhìn anh…
Hoắc Minh thay quần áo xong thì bắt gặp ánh mắt của cô, đang định nói vài lời bông đùa thì điện thoại reo lên.
Anh liếc nhìn, là Hoắc chấn Đông gọi đến nên bắt máy: “Bố!”
Không biết bên kia đã nói gì mà Hoắc Minh lại đưa mắt sang ôn Noãn với ánh nhìn sâu xa: “Vâng, cô ấy đang ở cùng con!… Tối nay con sẽ cùng cô ấy về nhà ăn cơm!”
Anh cúp điện thoại, giọng lạnh lùng: “Bổ kêu chúng ta tối nay về nhà ăn cơm! Tôi có hơi bận, cô dẫn… đứa nhỏ đến trước đi!”
Trong lòng ôn Noãn hiếu rất rõ.
Không phải do anh bận bịu mà hoàn toàn là do anh không muốn đưa cô đi.
Cô cũng không muốn ép buộc nên nhanh chóng đồng ý, cả hai im lặng bước xuống lầu dưới.
Hoắc Minh cho tài xế chở cô, còn mình thì mở cửa chiếc McLaren màu đen bước vào.
Ôn Noãn bước đến, hai người họ cách nhau một lớp cửa xe.
Giọng Ôn Noãn rất bình tĩnh: “Hoắc Minh, anh có thể nói chuyện lạnh lùng với em, thế nhưng còn Hoắc Tây… Con bé rất nhạy cảm, xin anh đừng nói những lời đó trước mặt con bé!”
Hoắc Minh nhớ đến bé con trong tài liệu kia.
Dáng vẻ rất giống ôn Noãn, trắng trắng mềm mềm, tóc cũng xoăn nữa.
Có vẻ… rất đáng yêu!
Anh hờ hững gật đầu: “Cô yên tâm!”
òn Noãn cảm thấy yên tâm hơn một chút.
Cô chăm chú nhìn theo đuôi chiếc xe thể thao màu đen đang dần biến mất, đáy lòng cũng không biết là nên vui vẻ hay buồn khố… vốn ban đầu cô tràn đầy ý chí chiến đấu, nhưng sau khi bị anh đối xử như vậy thì lại không chắc chắn nữa!
Cô đứng đó hồi lâu…
Lão Triệu nhìn thấy mà đau lòng, không nhịn được bước đến, nhỏ giọng nói: “Mợ chủ, lên xe trước đi! Cơ thể cô nặng nề, đứng lâu không tốt.”
Ôn Noãn khẽ chống eo, cười miễn cưỡng: “Hình như hơi mỏi rồi!”
Cô lên xe ngồi, được chở về biệt thự.
Sau khi về, cô tự giam mình trong phòng đọc sách, kéo tất cả rèm cửa sổ lại.
Cả căn phòng lâm vào bóng tối.
Ôn Noãn ngồi tựa trên sô pha, bên tai là bút ghi âm Hoắc Minh để lại, cô lặng lẽ ngồi nghe, nghe vô sổ lần mới cảm thấy có sức hơn một chút!
Đến chạng vạng tối, cô đón Hoắc Tây đến nhà họ Hoắc.
Vừa mới bước vào cửa, Tiểu Thước Thước đã nhào đến hôn cô một cái rồi kêu lên: “Mợ!”
Ôn Noãn ngồi xổm xuống, dịu dàng sờ lên cái đầu nhỏ của cậu bé.
Làm khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc con đỏ bừng.
Tiếu Hoắc Tây làm mặt quỷ: Con trai lại đỏ mặt, xấu hổ xấu hổ xấu hổ!
Vợ chồng Hoắc Chấn Đông bước đến.
Bà Hoắc dẫn hai đứa bé đi ăn bánh ngọt, Hoắc Chấn Đòng thì ở lại nói chuyện với ôn Noãn: “Gặp nó chưa?”
Ôn Noãn “ừm” một tiếng.
Cô cũng không muốn làm người lớn khó chịu hay tức giận nên những chuyện kia đều ngậm miệng không nói.
Nhưng Hoắc Chấn Đông vẫn biết, dù gì ông cũng có tai mắt.
Ông liếc Ôn Noãn bằng ánh nhìn bỏng rát, từ tốn nói: “Nó ra yêu cầu như vậy mà con cũng không tức giận à? ôn Noãn… Bố muốn nói với con là đừng hy sinh vì nó, con quá nuông chiều tính tình của nó rồi! Trước đây Hoắc Minh nó khốn nạn cỡ nào chắc con cũng không cần bố nói nhiều nhỉ! Tóm lại, con cứ nhẫn nhịn chịu đựng như thế không phải kế lâu dài! Trước đây con tát nó nhiều như thế, không phải nó vẫn ngoan ngoãn xin tái hợp hay sao?”
Ôn Noãn im lặng không nói gì.
Trong lòng Hoắc Chấn Đông biết cô mềm lòng, không buông được Hoắc Minh!
Giờ đây, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt!
Người làm bổ như ông có hơi nhức đầu!
Đến bảy giờ tối Hoắc Minh mới về đến, ngay giữa giờ cơm.
Xe dừng lại, anh bước ra khỏi bóng tối, Tiểu Hoắc Tây không nhịn được chạy đến ôm lấy đôi chân dài của anh, gương mặt nhỏ nhắn cọ tới cọ lui: “Bố, Hoắc Tây nhớ bố lắm!”
Cơ thế Hoắc Minh cứng đờ…
Dẩu sao trong trí nhớ của anh chưa từng có kinh nghiệm sống chung với trẻ con, nhưng khi anh ôm Tiểu Hoắc Tây lại thấy lòng mềm mại.
Chính là do máu mủ ruột thịt?
Hoắc Chấn Đông nhìn con trai ôm cháu gái nhỏ, vẻ mặt không chút bài xích, cảm thấy đau lòng và khổ sở.
Hoắc Minh thương Hoắc Tây cỡ nào, vào lúc này, ông chắc chắn không thể tưởng tượng nổi!
Còn bà Hoắc thì lau nước mắt.
Bữa cơm đoàn viên này, mọi người ăn trong sự im lặng…
Hoắc Minh ngồi kế bên ôn Noãn nhưng hai người vô cùng lạnh nhạt.
Một người không nhớ được.
Một người khác, lại vì anh đã quên mà không buông được.
Hoắc Chấn Đông rất muốn gắn kết bọn họ, ông nghĩ dù gì cũng là vợ chồng, ngủ chung lâu sẽ từ từ thân thuộc!
Sau khi ăn xong, Hoắc Minh lau miệng rồi nói: “Bố, con có vụ án, phải trở lại văn phòng một chuyến!”
Hoắc Chấn Đông không vui: “Vụ án của con có quan trọng bằng người nhà không?”
Ông quăng cho bà Hoắc một ánh mắt: “Kêu người dọn dẹp phòng của Hoắc Minh trước, để tối nay vợ chồng chúng nó tiện nói chuyện, Hoắc Tây sẽ ngủ với chúng ta!”
Bà Hoắc nghe lời ông, lập tức đi làm ngay.
Hoắc Minh cười nhạt.
Anh châm một điếu thuốc rồi chậm rãi lên lầu, khung cảnh tràn ngập xa cách.
Chung quy ôn Noãn vẫn đau khổ.
Hoắc Chấn Đông vỗ nhẹ mu bàn tay cô: “Tạm thời cứ như thế! Con bao dung một chút!”
Ôn Noãn khẽ “ừm”.
Cô không lên lầu ngay mà ở lại dưới lầu cùng hai đứa bé, cuối cùng dỗ Hoắc Tây ngủ hẳn rồi mới bước đến căn phòng Hoắc Minh ở lúc trước.
Hoắc Minh đang đứng hút thuốc cạnh cửa sổ.
òn Noãn đứng ngoài cửa nhìn anh chăm chú.
Sườn mặt của anh thật hoàn hảo, khi hút thuốc vừa rít vừa phun khói, làn khói mù nhanh chóng tan ra.
Hoắc Minh có vẻ đã nhận ra ánh mắt của cô nên nghiêng đầu nhìn sang, sau đó dập tắt điếu thuốc, giọng rất nhạt: “Biết mách lẻo rồi?”
Ôn Noãn đóng cửa lại.
Cô từ từ bước đến gần anh, nhẹ nhàng ôm lấy hông anh trong ánh nhìn của anh.
“Là bố tự biết!”
“Minh, chúng ta là vợ chồng! Em không muốn ở riêng với anh, em muốn thân thiết với anh, chẳng lẽ không bình thường sao?”
Ánh mắt Hoắc Minh vô cùng khó đoán.
Anh nhàn nhã ngả người ra sau, cúi đầu nhìn người phụ nữ trong lòng mình.
Cô mềm mại lại ngoan ngoãn, dáng vẻ mặc anh làm gì thì làm khiến anh gợi lên hứng thú, đè giọng hỏi: “Thật sự muốn làm với tôi như thế à?”
Anh nghe nói, phụ nữ mang thai ba tháng là đã có thế…
Chương 410 Cô sẽ không ngu như thế!
Hoắc Minh không phải loại đàn ông để mình thiệt thòi.
Trong trí nhớ của anh thì đã rất nhiều năm rồi anh chưa từng thân thiết với người phụ nữ nào, nhưng giờ tự nhiên có thêm một người vợ trẻ trung xinh đẹp, còn đang mang thai con mình.
Chỉ mới nghĩ đến thôi đã khiến anh phấn khởi rồi!
Tuy anh không có tình cảm gì với cô, nhưng cơ thế anh lại có phản ứng…
Lúc Ôn Noãn tỉnh táo lại thì đã bị anh đè lên giường.
Anh thuận theo bản năng đàn ông, ôm lấy chiếc eo thon của cô không ngừng khiêu khích.
Ôn Noãn vừa khó chịu vừa sợ.
Cô rất sợ Hoắc Minh sơ ý làm bị thương đứa nhỏ, thế nên dù cỏ rất muốn thân thiết với anh thì cũng khó mà buông thả bản thân được.
Như thế… rất không thành công.
Hoắc Minh ghé vào tai cô, dùng giọng điệu xấu xa thì thầm: “Không phải yêu tôi lắm à? Sao lại không cho tôi chạm vào, cô nhìn lại mình đi, một chút cảm giác cũng không có… hả?”
Khóe mắt ôn Noãn ướt át.
Cô khó chịu quay mặt sang chỗ khác: “Em mang thai! Không muốn làm!”
Hoắc Minh nhẹ nhàng sờ lên cái bụng trắng nõn hơi nhô lên của cô, trong này đang chứa con của anh… Anh nghĩ, nếu như không phải con của mình thì đời này anh cũng không thể nào “xúc động” với phụ nữ mang thai như vậy!
Trai gái bên nhau, chung quy vẫn phải cần “cảm xúc”.
Cô không có phản ứng làm anh cũng thấy nhàm chán, định quay vào nhà vệ sinh.
Cửa phòng ngủ dày nặng vang lên một âm thanh cực nhỏ.
Một cái đầu nhỏ xoăn tít màu trà lú qua khe cửa, kêu như một con mèo nhỏ: “Mẹ!”
Cơ thế Ôn Noãn cứng đờ ra…
Cô vừa bị Hoắc Minh “bắt nạt” có hơi thê thảm, vừa lên tiếng đã phát ra âm thanh yếu ớt: “Mẹ ở đáy!”
Quần áo cô xộc xệch, cũng may ánh sáng trong phòng khá u ám.
Hai người làm bố mẹ nhanh chóng mặc quần áo vào.
Đặc biệt là Hoắc Minh, anh tối sầm cả mặt, anh không thể ngờ… đang làm loại chuyện này mà lại có một đứa con nít nửa đường xuất hiện!
Tiếu Hoắc Tây ôm đồ bò lên giường.
Cô bé thành thạo leo vào lòng bố, cầm lấy ống nghe đồ chơi, bàn tay nhỏ bé mềm mại đè lên lồng ngực Hoắc Minh: “ông nội nói bố bị bệnh nặng, đế Hoắc Tây chữa bệnh cho bố nhé!”
Hoắc Minh:…
Cạch, ánh đèn sáng choang!
Gương mặt đẹp trai của Hoắc Minh vẫn còn đỏ ửng chưa kịp tan đi, Tiểu Hoắc Tây vỗ vỗ mặt bố mình, thấy mặt anh đỏ ửng, càng thêm chắc chắn anh bị bệnh!
Cô bé nghiêm túc khám bệnh cho bố!
Dáng vẻ ôn Noãn cũng rất khó coi, nhân lúc đó thì khép quần áo lại chạy vào phòng tắm.
Hoắc Minh nghiến răng nghiến lợi: Người phụ nữ này chạy cũng nhanh thật!
Tiếu Hoắc Tây ngước cái đầu xoăn lên nháy mắt với bố: “Tim bổ đập nhanh thật!”
Như thế chắc chắn là bị bệnh rồi!
Tiểu Hoắc Tây lấy một cái lọ nhỏ ra, đổ hai viên màu sắc: “Bố uổng thuốc đi!”
Hoắc Minh nhìn cái lọ.
Kẹo cầu vồng!
Mấy loại đồ ngọt rác rưởi này, tất nhiên là anh không chịu ăn…
Hoắc Tây nước mắt lưng tròng như sắp khóc tới nơi, đáng thương như một con cún nhỏ.
Vẻ mặt Hoắc Minh càng thêm cứng ngắc.
Anh không nỡ, cắn răng nuốt hai viên kẹo xuống, mùi vị ngọt ngào xông lên, khá ốn.
Tiểu Hoắc Tây sờ đầu anh: “Bố ngoan quá!”
Chung quy cô bé vẫn khát khao tình cha!
Hoắc Minh không từ chối nên cô bé càng được đằng chân lân đằng đầu, không biết kiếm đâu ra một quyến sách dành cho trẻ em đưa cho Hoắc Minh, bản thân thì thoải mái trèo vào lòng anh, gác bàn chân trần nho nhỏ lên bụng anh.
Không một ai có thể từ chối được sinh vật đáng yêu như thế!
Trước giờ Hoắc Minh không thích trẻ con, nhưng có thể do biết đây là máu thịt của mình, hoặc do cô bé này rất thông minh, nên anh không nỡ làm cô bé thất vọng.
Anh dựa vào đầu giường, một bàn tay nhẹ ôm cỏ bé.
Sau đó anh đọc quyển truyện trẻ em, do đã mất đi phần lớn trí nhớ nên không được lưu loát.
Tiểu Hoắc Tây chê bai: “Đọc không tốt bằng
bố lúc trước!”
Bố lúc trước…
Hoắc Minh ngơ ngác một lúc mới hiểu ra, ý là nói anh trước khi mất trí nhớ.
Anh khi đó thật sự là một người chồng tốt yêu vợ thương con à?
Hoắc Minh không cách nào tưởng tượng được!
Anh chậm rãi đọc sách trẻ em đến tận khi cô bé trong lòng đã ngủ… Cô bé nóng hối, rõ ràng là một cơ thể nhỏ bé nhưng lại vô cùng ấm áp, như thể chiếc lò sưởi ấm áp trong đêm cuối thu vậy.
Dưới ánh đèn tờ mờ, Hoắc Minh nhìn kỹ vật nhỏ trong lòng.
Mặt mày như tranh vẽ.
Trắng trắng mềm mềm, mái tóc màu trà, đường nét hoàn toàn được thừa hưởng từ ôn Noãn.
Nhưng mà tính cách, chỉ mới ở chung một lúc anh đã có thể kết luận là giống mình!
Không cần xét nghiệm ADN cũng chắc chắn là con mình!
Hoắc Minh nhẹ ôm lấy cô bé đặt sang một bên, lại lặng lẽ nhìn thêm một lát mới xuống giường bước vào phòng tắm.
ôn Noãn đang ngồi ngấn người bên trong.
Cô vẫn đang mặc chiếc váy hoa thuần cotton, sườn mặt rất xinh đẹp, phù hợp với thẩm mỹ của anh, hơn nữa vì đang mang thai mà càng nồng đậm vị đàn bà.
Anh nghĩ, nếu không phải đang mang thai thì chắc chắn vóc dáng cô vô cùng “ngon”!
Nếu không thì cũng đã không bắt được anh!
Lúc này đã tỉnh táo lại, Hoắc Minh cũng vui lòng thẳng thắn với cô.
Anh tựa hờ người lên vách tường, giọng nhàn nhạt: “Tôi nhớ cô là bạn gái cũ của cố Trường Khanh! Dù tôi đã biết những chuyện xảy ra sau đó, nhưng tôi thật sự khó tưởng tượng nổi chúng ta đã kết hôn sinh con…”
Hoắc Minh xét nét cỡ nào, chính anh là rõ nhất.
Năm đó bên cạnh không thiếu phụ nữ đến rồi đi nhưng không ai lọt vào mắt anh được. Thế nên anh rất thắc mắc, sao anh có thể yêu cô như vậy, sao có thể vì cứu cô mà đứng nhìn Kiều An bị bắn vào đầu!
Ôn Noãn nghe thấy thế thì ngửa đầu nhìn anh chăm chú.
Dù anh vẫn chưa nói hết nhưng cô biết trong
lòng anh đang nghĩ gì…
Anh biết Kiều An đã chết!
Nhưng anh lại quên hết việc xấu Kiều An làm, thứ duy nhất còn nhớ được là đôi mắt xanh biếc của cô ta!
Lúc này anh lại hỏi tới cố Trường Khanh, ôn Noãn biết trong lòng người đàn ông này không buông được những chuyện về thân thể kia, anh đang nghi ngờ cô và cố Trường Khanh xảy ra quan hệ…
Ôn Noãn không hề giải thích, cũng không muốn giải thích!
Cô rất mệt mỏi…
Đứa trẻ trong bụng đã sắp năm tháng, là lúc hoạt bát nhất, cho dù có muốn theo đuổi Hoắc Minh lại thì cô cũng phải bình an vô sự sinh con cái đã.
Ôn Noãn bình tĩnh lên tiếng: “Hoắc Minh, em sẽ không đồng ý ly thân!”
Đồng ý ly thân cũng đồng nghĩa với việc chấp nhận cho đàn ông ra ngoài buông thả!
Cô sẽ không ngu như thế!
Hoắc Minh nghe thấy thế thì nhướng mày cười nhạt!
Ôn Noãn rũ mắt: “Chắc chắn anh đang nghĩ chân mọc trên người mình, anh không về nhà em cũng bó tay! Đúng, quả thật em sẽ bó tay, nhưng Hoắc Minh à, anh không về nhà và em có đồng ý hay không là hai chuyện khác nhau!”
Cô nói xong thì bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Lúc bước ngang qua, Hoắc Minh bổng bấu nhẹ vào vai cô. Không biết tại sao nhưng anh lại cảm nhận được sự bi thương không nói thành lời của cô.
Chóp mũi của ôn Noãn đỏ ửng: “Em rất mệt! Muốn nghỉ ngơi!”
Hoắc Minh ghé sát vào cô, nói nhỏ: “Có phải lúc trước cô cũng dùng dáng vẻ xinh đẹp động lòng người này để đầu độc tôi không? Nếu không thì sao tôi có thể làm những chuyện đó với cô, còn sinh con nữa?”
Những lời này thật sự khốn nạn!
Mắt Ôn Noãn hơi ướt…
Sau đó cô đẩy nhẹ anh ra, từ từ bước đến giường, nằm bên cạnh Hoắc Tây.
Sau đó, Hoắc Minh cũng ngủ.
Ôn Noãn xoay lưng về phía anh nhưng anh biết cô chưa ngủ, trong bóng tối thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng thút thít… Hình như cô đang khóc!
Hoắc Minh khẽ nhắm mắt.
Anh mất đi trí nhớ năm năm cuộc đời, lúc tỉnh lại có thêm một người vợ, còn là bạn gái cũ của tên cặn bã Cô’ Trường Khanh!
Em gái của anh còn bị cậu của cô vợ này chà đạp!
Quả thật anh không thể nào sinh ra hảo cảm với cô được!
Nhưng tướng mạo vóc dáng của cô khiến anh khá hài lòng, cái eo đang mang thai vẫn rất nhỏ, đỏi chân vừa thẳng lại vừa dài… Cô còn rất trắng nữa, nhìn chỗ nào cũng trắng trơn bóng loáng.
Trong bóng tối, Hoắc Minh chợt thấy hơi khó nhịn…