-
Chương 401-405
Chương 401 Thư ký Trương nhanh chóng rời đi.
Đêm khuya.
õn Noãn chăm sóc Hoác Tây xong thì quay lại phòng ngủ chính, nhưng Hoầc Minh không có trong phòng.
Cô tìm thấy anh trong phòng sách.
Đêm đen như mực…
Anh không bật đèn mà đứng một mình trước cửa sổ sát đất, lặng lẽ hút thuốc, làn khói nhả ra bị gió đêm thổi bay đi.
Làn khói trở nên nhẹ hơn, nhạt hơn.
Ôn Noãn đóng cửa lại, bước tới ôm anh từ phía sau: “Hoắc Minh, vân còn đang suy nghĩ sao?”
Kế từ lúc từ chùa trở về, anh vần luôn trầm tư chán nản.
Rõ ràng là rất đế tâm.
Hoắc Minh vố lên cánh tay ôm ngang eo mình, dập tât điếu thuốc, nhó giọng nói: “Không, em đừng suy nghĩ nhiều!”
Ôn Noãn áp mặt vào lưng anh, dỏ dành: “Vậy anh hãy vui lên đi nhé? VỊ sư thầy đó chưa hẳn đã đoán chuẩn, có lẽ chỉ nói bừa mà thòi *
Hoắc Minh quay người lại, mỉm cười nhẹ nhàng.
Anh sờ bụng cô: “Ngoan chứ?”
Ôn Noãn liếc anh: “Con mới cỏ một tháng tuối, sao mà ngoan hay không ngoan chứ?”
Hoắc Minh ỏm cỏ vào lòng, hỏn lèn tóc cô: “ón Noãn, anh sẽ bên cạnh em đến khi đứa bé này ra đời và nhìn nó lớn lên… Anh sẽ không bao giờ để em rời đi nữa.”
õn Noãn tựa vào lòng anh, nghe anh nói.
Cỏ đã ở bèn anh rất lâu, sao có thế không nhận ra trong lòng anh vần đang căng thẳng chứ.
Cỏ muốn khiến anh thoải mái.
Cỏ ngẩng đầu hòn lèn gò má của anh, rói hỏn xuống cố anh… Hơi thở ấm áp của người phụ nữ cuối cùng cũng lay động anh, hơn nữa, hiếm khi cô chủ động như vậy.
Hoắc Minh nhẹ nhàng nâm lấy mái tóc dài của cô, trong mắt tràn đầy dục vọng.
Anh rất muốn nhưng lại e ngại đứa con.
Bị cò trêu chọc rất lâu, cuối cùng anh cũng không nhịn được, bế cò lên, nhẹ nhàng đặt cô lên bàn sách rộng… ón Noãn hơi sợ, ôm chặt cố anh: “Hoâc Minh!”
Trong ánh sáng le lỏi, anh nghiêng người về phía trước hòn cò.
ôn Noãn muốn cứ động nhưng anh không cho, anh đan chặt mười ngón tay cô, hôn cô từng chút một.
“Hoắc Minh…*
Giọng ón Noãn run run.
Cỏ chỉ nếm thử cảm giác này một lần, chính là vào đèm tuyết rơi khi anh bế cò lên cây đàn dương cầm ấy… Cò sẽ không bao giờ quên đi đèm đó!
Hoâc Minh an ủi cô, giọng nói của anh đã hoàn toàn khàn đặc: “Đừng sợ! Không tốn thương đứa nhỏ đâu!”
Anh thừa nhận lời nói của vị sư thầy kia đã khiến anh bất an, nên lúc này anh phái làm gì đó để xoa dịu sự kích động trong lòng.
Thật lâu sau…
Hoâc Minh đứng tháng người, vẫn cúi đầu hỏn cò.
Cả người ôn Noãn vẫn còn hơi run rấy, cỏ đế mặc anh hỏn mình, cùng anh nếm trải hương vị điên cuồng.
Đêm lạnh như nước.
Hơi thở của anh hòa cùng hơi thở của cò, phá ra hơi thở nóng bỏng, quấn quýt với nhau.
Ôn Noãn nấm tựa vào vai anh, giọng run run còn mang theo tiếng nức nở hỏi: “Anh đã
thấy tốt hơn chưa?”
Hoâc Minh nhẹ nhàng ừ.
Anh ghé sát vào tai cô, nhỏ giọng hỏi: “Vừa rồi, thoải mái không?”
òn Noãn không nói nên lời…
Hoấc Minh yên lặng ôm cô, không biết đã qua bao lâu, khi ôn Noãn sắp ngủ thiếp đi, anh thì thầm vào tai cỏ: “ôn Noãn, anh yêu em!”
Ôn Noãn cảm giác như mình bị bỏng.
Hơi ấm ấy đi sâu vào tận đáy lòng…
Đám cưới cúa Hoắc Minh và ôn Noãn được ấn định vào một tháng sau, bởi vì có bà Hoâc và Minh Châu lo liệu mọi việc nên ôn Noãn khá thảnh thơi, cô chỉ cần chăm sóc Tiếu Hoâc Táy như trước.
Hoâc Minh thì hơi bận rộn.
Anh muốn giải quyết hết những việc trong tay đế dành trọn một tháng cùng ôn Noãn đi đây đi đó.
Dẩn theo cả Tiếu Hoâc Tây nữa.
Anh đang xử lý công việc thì thư ký Trương mở cửa bước vào, cầm trên tay một chồng báo cáo tài chính.
Khi cỏ ấy đến, Hoâc Minh chỉ hơi ngước
mắt lên: “Đế xuống đi!”
Thư ký Trương không nhúc nhích.
Hoắc Minh cảm thấy hơi kỳ lạ nên cầm lên xem, khi nhìn thấy là báo cáo tài chính của còng ty Anh Kiệt, anh không khỏi giật mình.
Ba nàm trước, anh đã rời khỏi ngành luật.
Nhưng còng ty Anh Kiệt do anh thành lập nén anh vân là cổ đông lớn duy nhất.
Đáng lẽ anh phải bán từ lâu, nhưng đến giờ vản chưa thực hiện!
Hoắc Minh mớ ra xem một lúc, sau đó nhỏ giọng nói với thư ký Trương: “Phát công cáo giúp tôi, nếu có giá cả phù hợp thì chuyến nhượng đi!”
Thư ký Trương gật đầu, trong lòng cũng hơi buồn bã!
Công ty này do một tay Hoàc Minh thành lặp, nám xưa đã giải quyết rất nhiều vụ án giật gân cả trong và ngoài nước, lúc nối tiếng nhất muốn thuê luật sư Hoãc cũng phái hẹn trước rất lâu, việc xin số điện thoại còn khó hơn cả bác sĩ chuyên khoa.
Thư ký Trương nhanh chóng rời đi.
Hoâc Minh lặng lẽ ngồi đó xem báo cáo tài chính, sở dĩ anh đưa ra quyết định nhanh chóng như vậy thật ra là vì bị ánh hưởng bởi
lời nói cúa vị sư thây đỏ.
Danh tiếng và tiền thù lao cao ngất từ những vụ kiện mà anh đã nhận hôi đó chỉ có mình anh biết rõ.
Anh… Đã làm rất nhiều điều trái với lương tâm!
Đang cảm thấy khó chịu trong lòng thì điện thoại trên bàn vang lên.
Là cuộc gọi từ một trại giam nào đó, bên kia mở lời rất lịch sự: “Anh Hoắc, tôi có làm phiền anh không?”
Hoắc Minh đoán có liên quan đến Kiều An nên mới nói uyến chuyến vài câu.
Đối phương ngừng một chút mới đi vào chủ đề: “Anh Hoắc, cò Kiều muốn gặp anh trước khi ra đi, anh có thời gian không?”
Hoắc Minh câm điện thoại, vò cùng tức giận!
Anh hạ giọng: “Cò ta có ý định giết con gái tòi, anh cảm thấy tòi có thời gian không?”
Người kia cũng cảm thấy không ốn nên nói lời xin lỗi rồi cúp máy.
Hoâc Minh ném điện thoại đi.
Anh cảm thấy hơi bồn chồn, không khỏi lấy ra một điếu thuốc, cúi đầu châm lửa.
Những lời của vị sư thầy kia lại hiện lên trong tâm trí…
[Thí chủ có cá tính mạnh mẽ, ít nhiều sẽ gây nguy hiếm cho những người xung quanh, sau này thí chú sẽ luân hồi trong thế gian một lần nữa, chỉ khi mây tạnh trăng lên thì mới thực sự viên mãn!]
Luân hồi…
Trước đây Hoấc Minh không tin vào chuyện tâm linh quý quái, nhưng bây giờ anh lại cảm thấy kính sợ!
Anh hút xong nửa điếu thuốc thì gọi thư ký Trương vào, nghiêm túc nói: “Tỏi muốn thành lập một quỹ từ thiện! Gọi nó là Quỹ Tây Á đi, đâu tư một tỷ vào đó trong giai đoạn đầu và hướng đến những đứa trẻ mồ côi.”
Thư ký Trương hơi ngạc nhiên.
Tại sao đột nhiên Tổng giám đốc Hoăc lại muốn làm từ thiện thế?
Nhưng cô ấy không hỏi nhiều mà nhanh chóng ghi nhớ lại rồi nói: “Được rồi, ngày mai tôi sẽ nộp đơn xin”.
Hoắc Minh ra hiệu cho cô ấy ra ngoài.
Anh không có tâm trạng làm việc, tựa lưng vào ghế nhẹ nhàng xoay người, anh luôn cám thấy mình nên làm nhiều việc hơn nữa… để tích phúc cho vợ con!
Điện thoại trên bàn reo lên, người gọi đến là òn Noãn.
Hoâc Minh nhấc máy, dịu dàng trà lời:
“Em đã chọn được váy cưới chưa? Chọn xong rồi thì chiều anh về đón em, chúng ta sẽ cùng mặc thử.”
Ôn Noãn cười nhẹ: “Em nào yếu ớt như vậy chứ! Em sẽ ngồi xe của tài xê tới đó, mình sẽ gặp nhau ở cửa hàng… Hoãc Minh, em đã chọn một chiếc váy cho Hoắc Tây, rất xinh đẹp, em gửi cho anh xem nhé.”
Hoâc Minh nói được.
Anh cúp điện thoại, một lúc sau thì nhận được một bức ảnh.
Một chiếc váy xòe rất đẹp, vô cùng phù hợp với mái tóc xoăn màu trà cúa Hoầc Tây.
Hoác Minh tướng tượng cánh một nhà ba người chụp ánh cưới, trong lòng cảm thấy dịu dàng, anh trá lời tin nhân Zalo: [Tròng rất đẹp, buối chiều anh về đón em, sau đỏ chúng ta sẽ tới đón Hoắc Tây
Chương 402 Còn cần phải theo dõi
Hai giờ chiều, Hoầc Minh về biệt thự đón ỏn Noãn trước, sau đó đến nhà trẻ đón Hoâc Tây.
Cô giáo nhà trẻ mỉm cười: “Hoầc Tây, bố mẹ con tới đón con nè!”
Tiểu Hoắc Tây mặc một chiếc váy hoa nhỏ và mái tóc xoăn màu trà, cò bé kiêu hãnh nói: “Bố mẹ con sẽ chụp ảnh cưới, con cũng muốn chụp ánh cưới!”
Bọn trê trong lớp đều cười ồ lên.
Cô giáo buồn cười: “Giờ cô dẩn con qua đó nhé!”
Cỏ giáo nấm tay Tiếu Hoắc Tây, trong lòng thực sự vô cùng yêu thích, lúc đưa cô bé cho Hoâc Minh còn có chút không nỡ.
Tiếu Hoắc Tây vẫy tay: “Cò giáo Vương, ngày mai gặp lại!”
Sau khi lên xe, Tiếu Hoâc Tây nhìn chầm chầm vào bụng của ỏn Noãn, không nhịn được hỏi: “Mẹ ơi, khi nào em trai con mới ra đời? Nếu con ngoan ngoãn ngủ một giấc thì em trai sẽ ra đời phải không ạ?”
Ôn Noãn không biết trả lời thế nào.
Hoắc Minh thẳt dây an toàn xong, cười nhẹ: “Phải ngủ rất nhiều giấc thì em trai mới
ra đời!”
Tiếu Hoắc Tây khá thất vọng.
Nhưng một lúc sau cô bé lại vui lên: “Các bạn ở nhà trẻ nói bố của họ cũng muốn có em bé, mối đêm đều chãm chí trồng củ cái! Bô’ ơi, bụng của mẹ cũng là do bô’ trồng củ cải mà ra ạ?”
Mặt Ôn Noãn hơi đỏ.
Hoâc Minh đang định lái xe, nghe vậy thì nhìn vào gương chiếu hậu, ánh màt anh chạm mât cò.
Anh như cười như không, mang theo vẻ mập mờ.
Gương mặt ôn Noãn càng nóng hơn.
Hoắc Minh buông tha cô, đạp nhẹ chân ga rồi giải thích với cô con gái yêu quý của mình: “Các bạn nhỏ nói như vậy không đúng lãm đâu! Khi Hoâc Tây lớn lên sẽ biết thỏi!”
Tiếu Hoâc Tây càng tin tưởng anh hơn.
Hoắc Minh tập trung lái xe, không nói thêm gì nữa, vợ và con gái anh đều ở trên xe!
Nứa giờ sau, xe dừng lại trước một cửa hàng váy cưới cao cấp.
Xe vừa dừng thì người quản lý đã bước tới mở cửa xe, trên mòi nở nụ cười chuyên nghiệp: “Anh Hoắc, cô Hoâc, chúng tòi đặc biệt đế trống chỗ đế mang đến cho anh dịch
vụ tốt nhất!
Hoâc Minh khẽ gật đ’âu.
Anh bế Hoầc Tây ra khỏi xe, cô bé rất vui vẻ, nhảy nhót bên cạnh mẹ.
Mẹ đã chọn cho cô bé một chiếc váy rất xinh.
Tâng hai.
Nhân viên phục vụ dẫn họ đi thử những bộ trang phục cưới đã chọn.
Hoắc Minh nhanh chóng thay một bộ trang phục vest màu đen bằng nhung tơ, bên trong là áo sơ mi trâng như tuyết.
Đẹp trai, quý phái!
Một vài nhân viên phục vụ trẻ tuổi không khỏi lén nhìn.
Hoâc Minh hoàn toàn không có cảm giác gì, anh ngồi ở khu VIP, lặt xem tạp chí, chờ Ôn Noãn và Hoác Tây thay đồ. Người đ‘âu tiên bước ra là Hoâc Tây, cô bé mặc một chiếc váy xòe màu rượu vang nhạt, mái tóc xoàn màu trà được buộc gọn gàng, vô cùng xinh xần.
Mái tóc xoàn tròng thêm phân trang trọng.
Cỏ bé hơi xấu hổ, bổ nhào vào vòng tay cúa bố làm nũng.
Nhân viên phục vụ mím cười nói: “Cò
bạn nhó xinh quá! Nhìn rất giống mẹ!”
Hoâc Minh cúi đâu nhìn bé con do một tay mình nuôi lớn, trong lòng dịu dàng, nám lây bàn tay nhỏ của con đi đến trước tấm gương lớn, Hoắc Táy nhìn người trong gương.
Có bé thật đẹp!
Bố cũng rất đẹp trai!
Ánh mắt cúa Tiếu Hoắc Tây lấp lánh sáng ngời.
Hoâc Minh mỉm cười, đang định nói chuyện thì một bèn cánh cửa phòng thay đồ mở ra, ôn Noãn từ từ bước đến.
Hoác Minh nghẹt thở.
Dù đã nhìn thấy vô vàn vẻ đẹp quyến rũ của cò nhưng giờ phút này vẻ đẹp của cò vần khiến anh ngây ngất.
Phần trên của chiếc váy cưới màu trâng được ôm khít vô cùng khéo léo, dọc theo vòng eo thon gọn, viền váy được may bằng ren cầu kỳ và lộng lảy.
Mái tóc dài của cô được vén nhẹ ra sau, trên tai đang đeo đôi bông tai ngọc trai do anh tặng.
Dịu dàng, xinh đẹp!
Hoâc Minh không kìm lòng được mà khẽ vuốt ve c’ân cố cỏ, lấm bấm: “Trỏng rất đẹp!”
Các nhân viên phục vụ đều đỏ mặt.
Hình ảnh trước mât này đủ đế họ tưởng tượng ra hàng ngàn chữ…
Ôn Noãn ngại ngùng, khẽ nói: “Giờ không phải ở nhà, anh kiềm chế lại chút đi!”
Hoắc Minh cười nhẹ, hạ nói: “Ý em là ở nhà thì không cần kiềm chế sao?”
Ôn Noãn:…
Đúng lúc thợ chụp ánh bước tới, mọi người cũng bât đâu làm việc.
Ôn Noãn đang mang thai, Hoâc Minh sợ có mệt nên khi ký hợp đồng với họ chỉ đàng ký chụp hai tiếng đồng hồ, may mân là bọn họ đ’êu xinh đẹp, Tiếu Hoắc Tây cũng khá ăn ảnh nên hai tiếng đồng hồ là đú!
Sau khi chụp ảnh xong, thợ chụp ảnh nhìn bức ảnh rồi cười nói: “Nếu không ngại thân phận của Tống giám đốc Hoâc, tôi thật sự muốn dùng bức ảnh này làm quảng cáo!”
Hoắc Minh nhẹ nhàng mỉm cười.
Anh vồ về Hoảc Tây, dịu dàng nói với ồn Noãn: “Đi tấy trang thay quân áo đi, anh đưa hai mẹ con đi ăn tối!”
Hoâc Tây thích đi ăn ngoài nhất.
Cô bé lập tức chạy vào phòng thay đồ, thay chiếc váy nhỏ. Trong khi đợi ôn Noãn, người quản lý đã mang một quả bóng da nhỏ cho cô bé chơi, Tiểu Hoắc Tây say mê chơi vui vẻ!
Hoắc Minh ngồi trên ghế sỏ pha, xử lý công việc trên điện thoại.
Tiếu Hoắc Tây đi tới, cau mày nói: “Bố ơi, quả bỏng rơi vào trong rồi!*
Hả?
Hoắc Minh cất điện thoại, đi đến cửa phòng thay đồ của òn Noãn, nhẹ nhàng gõ cửa: “ón Noãn, ón Noãn…”
Bên trong không có ai đáp lại.
Nhưng hình như có tiếng quả bóng tưng náy…
Hoâc Minh cầm tay nâm cửa và xoay, nhưng cửa không mở được!
Trong lòng anh chùng xuống, lập tức đặt Hoấc Tây ở sau lưng, duỗi chân đá mạnh vào cửa.
Cánh cửa dày nặng chao đảo rơi xuống, vang ầm lên rồi mở ra!
Khoảnh khắc cửa mở, hơi thở của Hoắc Minh gần như nghẹn lại… Hai nhân viên phục vụ bị trói trên ghế, miệng bị nhét giẻ, còn òn Noãn thì bị Kiều An bât làm con tin, dùng một lưỡi dao sắc nhọn kề vào cổ họng cò.
Máu đỏ tươi rí ra một chút.
Hoâc Minh từ từ thốt lên: “Kiều An!”
Kiều An đang mặc bộ quần áo nhấn viên ở đây, thân hình gầy gò đến mức không thế
đứng vững được, khuôn mặt khỏ héo, cả người uế oải, hoàn toàn mất đi vẻ đẹp trước kia.
Kiều An nở nụ cười rợn tóc gáy.
“Hoẳc Minh, anh không nghĩ em có thể ra ngoài phải không?”
“Em muốn gặp anh nhưng anh lại từ chối, nên em đành phải tự sát… Những tên ngu ngốc đó đã đưa em đến bệnh viện, em chỉ cần phí chút công sức đã gặp được anh rồi, ngạc nhiên không, bất ngờ không?”
Cò ta đột nhiên gào lên: “Hoâc Minh, anh thật tàn nhấn! Vì cứu con gái cưng cúa mình, anh gân như đã rút cạn máu của em! Anh có biết nôi đau do co giật khi mất máu quá nhiều không? Anh không biết, bởi vì trong lòng anh chỉ có con khốn này và đứa con cúa cò ta!”
Hoâc Tây sợ đến mức bật khóc!
Hoắc Minh bình tĩnh nói: “Hoắc Tây, xuống lầu!”
Hoầc Tây còn nhỏ, khóc đòi mẹ!
Sắc mặt Hoắc Minh nghiêm nghị nhưng giọng nói lại cực kỳ dịu dàng: “Ngoan, nghe lời!”
Cái miệng nhỏ của Hoâc Tây run lên, cò bé nhìn mẹ mình… cổ bị bóp chặt khiến ỏn
Noãn rất đau, nhưng cò vần cố gang nói bằng giọng bình tĩnh: “Nghe lời bố!”
Trên mặt Tiếu Hoâc Tây đâm lệ, lùi lại vài bước rồi chạy xuống lầu.
Kiều An cười lạnh: “Thật là khiến người ta cảm động!”
Hoâc Minh nâm chặt ngón tay, nhìn chằm chầm ón Noãn, sau đó đưa mât nhìn về phía Kiêu An: “Em muốn gì?”
“Muốn gì?” Kiều An cười điên cuồng.
Cò ta nhìn Hoắc Minh, trong mắt đột nhiên có thêm vài phần thưong yêu: “Em muốn quay lại như trước! Hoâc Minh… Điều em hối hận nhất chính là những ngày tháng buông thả đó, anh tha thứ cho em được không? Chí cần anh tha thứ cho em và về bên cạnh em, em sẽ tha cho cò ta!”
Hoâc Minh nói với vé mặt vô cảm: “Được rồi, anh tha thứ cho em!”
Kiều An ngẩng đầu lên mỉm cười…
Đột nhiên, giọng nói của cò ta lại trở nên tàn nhân: “Anh gạt em! Anh chỉ muốn cứu con khốn này!”
Vừa nói, cò ta vừa siết chặt lưỡi dao trong tay.
Máu tươi rỉ ra, nhuộm đỏ váy cưới màu
trắng…
Cổ họng mánh khảnh cúa ôn Noãn nghẹn lại.
Cò không dám thở, vì chỉ cần nhích thêm một tấc, cỏ sẽ mất mạng. Cò cũng không dám gọi Hoắc Minh vì sợ sẽ chọc tức Kiều An!
Kiều An bống dưng bật cười: “Thật ra em không muốn giết cỏ ta! Giết cỏ ta thì anh sẽ nhớ cô ta cả đời!”
Cỏ ta lấy ra một ống tiêm từ trong túi áo.
Bên trong có thuốc thử màu vàng.
Cô ta ném nó xuống chân Hoầc Minh, lạnh lùng nói: “Hoâc Minh, em cho anh một cơ hội! Tiêm thứ này vào người anh, em sẽ thả cò ta!… Đây là đó tốt, một mũi tiêm sẽ kết thúc nối đau của em! Bởi vì anh sẽ dần dần quên đi ón Noãn, sẽ quên đi mối tình khắc cốt ghi tâm của hai người!”
Nói xong, cò ta cười như điên…
Ôn Noãn không nhịn được nữa, cò vùng vầy, hét lên với anh: “Hoầc Minh… Không được! Anh không được tiêm, không được tiêm vào!”
Cô không sợ anh sẽ quên cô.
Cỏ sợ thứ đó sẽ giết chết Hoác Minh!
Yết hầu của Hoâc Minh chuyền động,
anh nhìn châm châm ôn Noãn, trầm giọng nói: “Đừng nhúc nhích!”
Bây giờ anh cần phải kéo dài thời gian.
Kiều An điên rồi, một sự kích thích nhỏ cũng có thế giết chết ón Noãn… Anh yêu ôn Noãn, yêu đứa con của họ, ôn Noãn không thế xây ra chuyện gì, cho dù bắt anh phải đánh đổi cả bán thân!
Anh cúi xuống nhặt ống tiêm, gương mặt tuấn tú hiện lên vẻ kiên quyết: “Anh sẽ tiêm!”
Ôn Noãn khóc, nước màt đ’âm đìa: “Hoắc Minh, đừng…”
Vẻ mặt Kiều An vặn vẹo vì hưng phấn, cô ta nhìn châm chầm Hoắc Minh: “Ngay bây giờ, nếu không em sẽ giết chết cò ta! 1,2,3…”
Hoâc Minh cởi áo khoác, xắn tay áo sơ mi lên.
Cánh tay của anh cỏ những đường cong đẹp mắt, rắn chắc khỏe mạnh, đã ôm ôn Noãn biết bao đêm, nhưng bây giờ… Một mũi kim mỏng đâm vào da thịt, từ từ tiêm vào chất lỏng màu vàng nhạt.
Mọi thứ tựa như ngừng lại.
Trong thế giới cúa anh, chỉ có đòi mât đầm lệ của Ồn Noãn…
Ôn Noãn, anh xin lỗi, anh luôn khiến em đau lòng!
òn Noãn, đừng khóc nữa, em khóc khiến lòng anh đau vô cùng, không sao cả, so với những tổn thương anh gây ra cho em, thì những điều này thật sự chẳng là gì… ít ra cũng không đau lắm!
Ôn Noãn, vị sư thây kia nói nhân duyên của anh mỏng manh, thực ra anh đã tin! Anh hoảng hốt không yên lòng… Nhưng không ngờ cuộc chia ly lại đến nhanh như vậy!
Ôn Noãn, nếu như anh thật sự luân hồi một lần nữa, anh nhất định sẽ trớ về tìm em!
Ồn Noãn, đừng khóc!
õn Noãn, anh không nói được, nhưng anh nghĩ em sẽ biết…
Anh yêu em!
Tâm nhìn dần nhòe đi.
Hoắc Minh nhìn thấy tòa nhà đối diện, hoàn toàn tối đen, sau đó vang lên một âm thanh trâm…
Kiều An bị bân nổ đầu!
Cánh cửa dần dần bị bao vây…
Kiều An ngã xuống vũng máu, hai mắt cỏ ta mở to, nhưng khóe miệng lại nở một nụ cười quái dị.
õn Noãn, thứ tòi không có được,
cỏ cũng đừng hòng!
òn Noãn đứng đó, toàn thân đầy máu.
Hoắc Minh ném ống tiêm trên tay đi, bước về phía cô, ôm cô thật chặt, mạnh đến mức suýt chút nữa làm cò đau!
“Em không sao! Hoâc Minh… Em không sao!”
Ôn Noãn nâng cánh tay anh lén: “Anh cảm thấy thế nào? Chúng ta đi bệnh viện nhé!”
Hoâc Minh khẽ nhắm mât, nhẹ nhàng đồng ý!
Xuống đến tầng một.
Hoâc Tây nhìn thấy bọn họ, lặp tức nhào vào, thút thít gọi bồ’ mẹ. Hoắc Minh òm cò bé, giọng nói trầm thấp dịu dàng: “Không sao rồi! Hoấc Tây, không sao rồi!”
Tiếu Hoầc Tây khóc như mưa!
Trên người của mẹ có rất nhiều máu, cò bé rất sợ hãi và đau lòng…
Vợ chồng Hoác Chấn Đòng cũng vội chạy tới.
Hoầc Minh đưa vợ và con gái cho bà Hoắc còn mình thì theo Hoắc Chấn Đòng đến bệnh viện hàng đầu ở thành phố B, vốn dĩ ôn Noãn muốn đi theo nhưng Hoầc Minh kiên
quyết yêu cầu có ớ lại bẽn cạnh Hoắc Tây.
Sau khi lén xe, Hoắc Chấn Đỏng nhặn ra không ổn, vội hói.
Hoâc Minh tựa lưng vào ghế, nhỏ giọng nói: “Không biết Kiều An lấy được ống tiêm ở đâu, thứ này cỏ thế gáy tổn thương đến hệ thần kinh.”
Giọng Hoăc Chấn Đòng khẽ run rấy: “Con tiêm rồi sao?”
Hoâc Minh không nói gì, lặng lẽ nhìn bố mình.
Anh yêu thương và bảo vệ vợ con nhưng lại phụ lòng với bố mẹ!
Lòng Hoác Chấn Đòng đau nhói, ông ước gì có thế xé Kiều An ra thành từng mảnh, nhưng điêu quan trọng nhất lúc này chính là đến bệnh viện kiếm tra sức khỏe cúa Hoắc Minh…
Tài xế lái xe rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến bệnh viện.
Hoâc Minh rút máu, làm xét nghiệm.
Sau khi có kết quả, bác sĩ nhìn vào phiếu xét nghiệm, vẻ mặt phức tạp nói với Hoâc Chấn Đòng: “Chấn Đông, ra ngoài rồi nói!”
ở nơi riêng tư, Hoâc Chấn Đòng hít một hơi thuốc dài.
Ông nói: “Hoắc Minh cũng nghe đi! Nó
không phái là một tờ giấy, dù tốt hay xấu cũng phải cho nó chuẩn bị tâm lý!”
Bác sĩ im lặng một lúc.
Ông ấy chỉ vào phiếu xét nghiệm và nói: “Đây là loại thuốc thứ bất hợp pháp mới nhất ở Anh Quốc, nó không gây tứ vong nhưng có thế làm tổn thương dây thần kinh, gây mất trí nhớ và chứng đau nửa đầu, mức độ như thế nào thì… Còn cần phải theo dõi!”
Hoắc Chấn Đỏng nhắm mắt lại: “Có cách nào cứu được không?”
Bác sĩ nhìn ông, nhẹ nhàng lắc đâu!
Hoâc Chấn Đóng ngấng đầu, nước mât dâng trào quanh mắt…
Cả đời ông luôn kiên cường, ít khi khóc, ông chỉ khóc khi Hoâc Tây chào đời!
Bây giờ con trai ông xảy ra chuyện, sau này cỏ thế sẽ không nhớ đến bố mẹ mình, không nhớ đến vợ con mình, sao ông có thế không đau lòng được?
So với nồi buôn của òng, Hoắc Minh bình tĩnh hơn rất nhiều.
Anh nhớ đến lời của sư thầy Thanh Thủy…
[Tinh thân mỏng manh, cần phải luân hồi trên thế gian một lần]
muốn gặp òn Noãn!”
Nếu định sẵn là phải quên đi, vậy thì trong lúc anh còn nhớ được, anh nhất định phải yêu cô thật nhiều… Anh có rất nhiều, rất nhiều điều muốn nhắn nhủ với cô!
Cho dù có phải bầt đâu lại từ đầu, anh cũng không cho phép cô bó cuộc!
Hoắc Minh dù có trởthành dáng vé như thế nào cũnq vấn thuòc về ôn Noãn!
Chương 403 Anh biết mình đang bât đâu quên đi!
Màn đêm buông xuống.
Trong phòng khách lớn trong biệt thự mở sáng đèn…
Ôn Noãn không h‘ê quèn mình là mẹ của Hoắc Tây, dù trong lòng cỏ rất đau khổ nhưng vần rất dịu dàng, nhẩn nại với Tiếu Hoắc Tây.
Hoâc Tây sợ hãi, dựa vào đùi cô, vẻ mặt đáng thương hỏi: “Khi nào bố mới về?”
Ôn Noãn nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô bé, đang định mở miệng lên tiếng nói thì có tiếng xe vang lên ở ngoài cửa… Cô lập tức dẫn Hoâc Tây chạy ra ngoài, trên mặt tràn đầy vẻ lo lâng chưa từng có.
Hoắc Minh xuống xe, ánh mắt chạm vào mât cô.
Ánh mắt của hai người khỏa chặt lại…
Một lúc lâu sau, Hoầc Minh mới từ từ bước tới, nhẹ nhàng bế Hoầc Tây lên hôn lấy hôn đế, rồi lại nói với ỏn Noãn: “Anh không sao, đừng làm Hoâc Tây sợ!”
Khóe mất ỏn Noãn ươn ướt, cô vần đang chầm chú nhìn anh.
Hoắc Minh choàng tay lên vai cò nhẹ nhàng ôm cô, trán anh chạm vào trán cò: “Thật sự không sao! õn Noãn, anh van lành
lặn trớ về rồi!
Môi Ôn Noãn run run.
Cô biết mình nên kiềm chế nhưng vẫn không nhịn được tựa vào vai anh mà khóc thầm. Áo sơ mi trên vai anh ấm Ướt, rất khó chịu…
“Ôn Noãn!” Anh nhẹ nhàng vố v’ê cỏ, dịu dàng như dò dành một đứa trẻ.
Lúc này, Hoâc Chấn Đòng bước tới, ra hiệu cho người giúp việc bế Hoâc Tây đi!
Ông luôn yêu quý ôn Noãn, nhưng trong nhà lại xảy ra chuyện như thế này, Minh Châu không thể gánh vác được chuyện gì, vì vậy ón Noãn nhất định phải mạnh mẽ lên, cân phải gánh vác thay cho Hoắc Minh!
Hoâc Chấn Đông nhẹ giọng nói: “Từ nay trở đi, những việc trong nhà hay bên ngoài đều phải trông cậy vào con!”
Hoắc Minh không đành lòng.
Nhưng anh càng biết rõ, dù không nỡ cũng phải buông tay!
Bố ngày càng già đi, sẽ đến lúc ông không thế trụ được nữa.
Trong gia đình này, niềm hy vọng duy nhất chính là õn Noãn!
Hoắc Minh không đành lòng dồn cỏ quá càng thắng, vuốt ve gò má của òn Noãn, khàn giọng nói: “Chuyện này đế sau hẵng nói đi!”
Ôn Noãn bình tĩnh lại.
Có nâm tay anh thì thầm: “Vào gặp mẹ đi, mẹ luôn ớ mãi trong bếp, em biết mẹ đang lặng lẽ khóc!”
Hoẳc Minh ừ.
Anh đi thay quần áo rồi bước vào bếp.
Bà Hoầc đứng trước quây bếp, lặng lẽ lau nước mat…
Hoắc Minh lại g‘ân, nhẹ nhàng đặt tay lên vai bà ấy, dịu dàng nói: “Mẹ! Con không sao, không phải con vần khỏe mạnh đứng ở đây sao?”
Bà Hoảc thực sự rất đau lòng.
Bà ấy hối hận, nếu năm xưa cắt đứt qua lại với nhà họ Kiều, thì Hoắc Minh và Kiều An sẽ không yêu đưong với nhau, cũng sẽ không dẩn đến kết cục như ngày hóm nay…
Anh và Ôn Noãn mới bât đầu một cuộc sống hạnh phúc.
Họ vừa mới có thêm một đứa con!
Bữa tối, ân nhưng chắng có chút mùi vị nào.
Cuối cùng, Hoâc Minh vần bảo bố mẹ về trước.
Đêm khuya yên tĩnh.
Ôn Noãn nằm trên giường trong phòng ngủ chính, ôm bé Hoầc Tây trong lòng dồ cô bé ngủ.
Có lẽ vì bị dọa sợ nên Hoâc Tây bị giật mình tính giấc mấy lần.
Hoấc Minh hút hai điếu thuốc trong phòng sách, rồi trở về phòng ngủ, đóng cửa vừa nhỏ tiếng hói: “Đã ngú chưa?”
“Đã ngủ rồi!”
Hoác Minh bước tới, nầm xuống sau lưng cò, nhẹ nhàng ôm vòng eo thon của cò.
Cả người ôn Noãn khẽ run lèn.
Cò khẽ nhám mât lại, cảm nhận hơi ấm từ người anh…
Hoắc Minh bât đâu hòn cổ cò, yêu thương cô như trước, nhưng trong lòng họ luôn mang nổi buồn… Ai cũng không biết được ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì!
Cuộc tình không thể tiếp tục…
Hoắc Minh áp sát vào tai ôn Noãn, thấp giọng nói: “ôn Noãn, đừng sợ!”
õn Noãn đột nhiên xoay người ỏm chặt anh.
IIIC cu UỊU uaiiy 11ICI11 11 lại, uaiu vau cơthế nam tính cúa anh như dây leo bám vào cành dày, nương tựa vào nhau…
Hoâc Minh cúi đầu hòn cò, hòn rỏi lại hôn, rất bi thương.
Anh rất ít khi tỏ ra yếu đuối nhưng sẳn sàng bộc lộ ra trước mặt vợ, trong đêm dịu dàng và bi thương này, anh c‘âu xin cô đừng buông tay anh…
“Không đâu, em sẽ không buông tay anh!” Cô nghẹn ngào.
Hoấc Minh ôm thân hình mảnh mai cúa cô vào lòng, môi ghé sát vào tai cô: “ón Noãn, hãy nói em là của anh… Em hãy nói cho anh nghe, được không?”
Ôn Noãn năm trong lòng cúa anh, ngấng đầu lên.
Dù mât cò đẩm lệ, cỏ vẫn dũng càm nói với anh: “Hoâc Minh, em là của anh! Anh cũng là của em! Đời này kiếp này em sẽ không bao giờ nhường anh cho bất cứ ai!”
Hoắc Minh khẽ nhắm mât lại: “Bà Hoắc thật bá đạo!”
Anh muốn làm như thế không có chuyện gì xảy ra nhưng giọng nói run rẩy đã phản bội trái tim anh!
Anh đang sợ…
Anh sợ mình sẽ quên đi vợ con.
Anh sợ Hoắc Tây cúa anh sẽ không có bố chăm sóc.
Anh càng sợ người vợ thân yêu cúa mình phải làm việc vất vả để chăm sóc hai đứa con, còn phải gánh vác cả một sản nghiệp khổng lồ…
Tin tức về chủ tịch Tập đoàn Tây Á xáy ra chuyện, hoàn toàn bị phong tỏa.
Hoâc Minh làm việc ở nhà, mòi ngày thư ký Trương đ’êu đến, mấy ngày sau đó, Hoâc Minh không cảm thấy không khỏe chỗ nào, ngoại trừ thỉnh thoảng hay choáng váng.
Anh không khỏi nghĩ rằng cỏ lẽ bác sĩ cũng đã lầm lân…
Thứ thuốc đó không nguy hiếm đến thê đâu!
Anh sẽ không mất đi ký ức về ôn Noãn, cũng sẽ không quên đi Hoầc Tây cúa anh!
Buổi sáng sớm vào một tuần sau.
Hoắc Minh chạy bộ về, trên tay cầm một cành bòng hồng tươi, là đế tặng cho ôn Noãn.
Mới bảy giờ, cỏ vẩn còn đang ngú!
Hoắc Minh lặng lẽ đi vào, cúi người nhìn khuôn mặt đang ngủ say của cò, trong lòng cám thấy mềm mại.
Anh đặt cành bòng hồng bên gối, không nhịn được mà hòn cò.
Thật ngoan, thật mềm mại!
Anh mỉm cười đứng tháng người lên, đột nhiên anh cảm thấy choáng váng hoa mát, đầu óc trống rống, khoánh khâc đó anh thậm chí còn không nhớ nổi tên của ôn Noãn.
Tất cả những gì anh biết là cô là người yêu của anh!
Hoâc Minh vịnh vào đầu giường ngồi sụp xuống, cô’ gang kiềm chê’ đế không phát ra bất cứ tiếng động nào!
Khi rời khỏi phòng ngủ, anh loạng choạng chao đảo…
Anh đấy cửa đi vào phòng sách, lấy một lọ thuốc trong ngàn kéo ra, bàn tay run rẩy vặn mở nắp, đổ ra một viên thuốc rồi nuốt xuống, mới từ từ bình tĩnh lại.
Anh ngồi một mình trong phòng sách, yên lặng chìm đắm trong suy nghĩ…
Anh biết mình đang bât đâu quên đi!
Quên đi ón Noãn, quên đi tất cả những ký ức họ bên nhau!
Anh không cam tâm, anh muốn lưu giữ đoạn ký ức này.
Hoắc Minh bắt đầu viết nhật ký, anh suốt ngày nhốt mình ở trong phòng sách, viết
từng chút một về quá khứ giữa mình và ón Noãn…
[Người mà tỏi yêu nhất chính là ôn Noãn!]
[Cò ấy thích chơi dương cầm, thích mặc quần áo hiệu XX’]
[Mối ngày tỏi đều tặng bòng hồng cho cô ấy.]
[Đứa con đ‘âu lòng của chúng tòi tén là Hoấc Tây, là do ôn Noãn dùng mạng sống đế đánh đổi! Sức khỏe của Hoấc Tây không tốt, bị chứng rối loạn đòng máu, lại còn thuộc nhóm máu gấu trúc…]
[Ôn Noãn lại cỏ thai rồi, bây giờ đã hơn sáu tuân! Tỏi cần chiêu cô ấy hơn.]
[Ôn Noãn không thế lái xe được nữa.]
[Khi õn Noãn ỏm tỏi, nghĩa là muốn tòi hòn cò ấy, lúc đó dù có chuyện gì quan trọng đến đâu tôi cũng phái bó xuống và hòn cò ấy… Thực ra cò ấy vẩn còn trẻ con, nhưng cò ấy đã trở thành mẹ của hai đứa con của tôi, ón Noãn thích tòi gọi cò ấy là mẹ trẻ!]
Trong vòng ba ngày, Hoâc Minh đã viết ra một cuốn dày cộm.
Đêm nào anh cũng ngồi đó rồi lắng lặng đọc, nhớ đi nhớ lại.
Nhưng có một sô’ chuyện trong đỏ đã trớ nên lạ lầm và mờ nhạt!
Bẽn ngoài, ôn Noãn bưng dĩa trái cây nhẹ nhàng mở cửa.
Vừa mở cửa, cỏ đã nhìn thấy cuốn nhật ký, tuy anh vội vàng cất đi nhưng ón Noãn vần đoán ra được…
Những ngày gần đây, Hoắc Minh không đến công ty.
Anh hoàn toàn dựa vào thư ký Trưong.
Ngay cả khi thỉnh thoảng anh đi ra ngoài, anh cũng không bao giờ lái xe! Thực ra anh đang dần lãng quên, nhưng anh lại cố chấp muốn ở lai nơi này, ở lai bên canh cò…
Chương 404 Ánh đèn vàng ấm áp.
Trái tim ôn Noãn đang run rẩy.
Cô dùng hết sức lực đế kiềm chế không khóc thành tiếng, vẫn bước vào như cũ.
Hoắc Minh cất cuốn nhật ký đi.
Ngón tay mảnh khảnh của anh nhẹ nhàng chạm vào ngăn kéo, khi ngước mắt lên thì tràn đầy vẻ dịu dàng: “Hoắc Tây ngủ rồi à?”
Ôn Noãn đặt dĩa trái cây xuống, chủ động ngồi vào lòng anh, nắm bàn tay anh đặt lên bụng cô: “Con bé ngủ rồi, nhưng đứa nhỏ này đang đợi anh.”
Bàn tay Hoắc Minh khẽ vuốt nhẹ, cảm nhận đứa bé chưa chào đời vẫn còn nằm trong bụng.
Tiếc là đứa bé còn quá nhỏ, vẫn chưa chuyển động.
Nếu không thì ít nhất anh có thế cảm nhận được nhịp đập của máu mủ ruột thịt của mình.
Anh kề sát gần cô hơn, sóng mũi anh chạm vào mũi cô, nhẹ nhàng cọ xát vào da thịt, thân mật khó tả, anh cổ ý dỗ dành cô nên nói chuyện không dè dặt: “Là đứa nhỏ nhớ anh, hay là em muốn ngủ với anh?”
Ôn Noãn quàng tay lên cổ anh.
Cô chỉ mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa mỏng trên người, thật sự không thể kiềm lòng nổi, nếu là trước đây anh chắc chắn sẽ tận tình hưởng thụ nhưng hiện giờ cô đang mang thai, hơn nữa anh vẫn mang tâm sự trong lòng.
Hoắc Minh chỉ hôn cô, nụ hôn nhẹ nhàng kéo dài triền miên.
Bàn tay to lớn của anh không ngừng khuấy động lửa tình.
Cuối cùng, anh tựa vào trán cô, thở dốc nhẹ: “Ôn Noãn, nếu khoảnh khắc này ngừng lại thì tốt biết mấy! Cũng coi như chúng ta đi đến cuối cùng rồi!”
Khóe mắt ôn Noãn ươn ướt, ngón tay thon của cô đặt lên môi anh: “Hoắc Minh, chúng ta vẫn chưa kết hôn! Sao có thế tính là cuối cùng?”
Ánh mắt Hoắc Minh sâu thẳm.
Anh nhìn cô một lúc lâu rồi khàn giọng nói: “Ngày mai chúng ta sẽ kết hôn! ôn Noãn, chỉ có hai chúng ta thôi, được không?”
Ôn Noãn khàn giọng nói vâng.
Sáng sớm hôm sau.
Hoắc Minh không chạy bộ, anh gọi điện cho thư ký Trương, nhờ cô ấy chuẩn bị hồ sơ.
Thư ký Trương đến đây vào buổi chiều, người giúp việc dẩn cô ấy lên phòng sách trên tầng hai.
Tâm tình Thư ký Trương phức tạp nhưng vẫn cố nở nụ cười chuyên nghiệp: “Tống Giám đốc Hoắc! Tôi đã chuẩn bị đầy đủ hồ sơ rồi!”
Hoắc Minh gật đầu, tiếp nhận hồ sơ.
Xấp tài liệu dày cộm đó chính là văn bản chuyển nhượng cố phần của tập đoàn Tây Á.
Hoắc Minh đã chuyến nhượng toàn bộ 65% cố phần mà mình đang sở hữu cho vợ là ôn Noãn, chỉ cần ký tên và nhờ luật sư công chứng là sẽ có hiệu lực ngay lập tức.
Hoắc Minh đọc hết một lượt.
Anh đưa phần hồ sơ cho ôn Noãn, nhẹ giọng nói: “Về tập đoàn Hoắc Thị thì sau này có lẽ sẽ do con của chúng ta thừa kế, nhưng còn Tây Á thì anh để lại cho em! Anh sẽ sắp xếp người quản lý chuyên nghiệp phụ trách điều hành kinh doanh, còn có thư ký Trương bên cạnh… ôn Noãn, em có thể đảm nhận!”
Có lẽ anh sẽ không thế cùng cô đi đến cuối cùng…
Mang lại cho cô một sự đảm bảo trong cuộc sống là điều mà một người chồng phải làm!
Vả lại khi Ôn Noãn nắm trong tay những thứ này.
Sau này khi đối mặt với anh đã bị mất trí nhớ, sẽ không còn cảm thấy tự ti mà rút lui, nếu anh làm gì khiến cô đau lòng, cô có thế để anh trắng tay mà rời khỏi nhà…
Môi Ôn Noãn run run: “Chúng ta không phải sắp kết hôn sao? Hoắc Minh, em không cần gì cả, em chỉ cần anh!”
Nhưng, anh đang bàn giao một số việc!
Hoắc Minh sờ đầu cô, dịu dàng cười nói: “Cho nên đây chính là sính lễ!”
Anh sợ sau này mình sẽ bắt nạt cô.
Vì vậy, khi anh còn tỉnh táo,
Trao hết tất cả cho cô!
Rõ ràng là sắp kết hôn, nhưng lại bi thảm đến thế, Ôn Noãn không kiềm lòng được mà bật khóc!
Thư ký Trương nhẹ nhàng lui ra ngoài.
Vừa bước ra khỏi cửa, cô ấy cũng không nhịn được mà bật khóc, cảm thấy buồn cho sếp và Ôn Noãn…
Trong phòng sách.
Ôn Noãn đứng trước cửa số sát đất, cô hơi phản đối.
Hoắc Minh biết cô đang nghĩ gì, anh đi tới ôm cô từ phía sau, tựa cằm vào vai cô, trầm giọng nói: “Đừng khóc, được không?”
Ôn Noãn không nhịn được, cô vẫn rất buồn.
Ngón tay ấm áp của Hoắc Minh lau nước mắt cho cô vừa nói nhảm để dỗ cô vui vẻ: “Ngốc à! Em trở thành Tống Giám đốc ôn của tập đoàn Tây Á, từ nay về sau dù anh có đi đến đâu cũng đều có thể nhìn thấy em! òn Noãn, em nói xem, vậy thì anh có thể thoát ra khỏi lòng bàn tay của em không?”
Ôn Noãn xoay người lại, nhào vào lòng anh.
Áo sơ mi của anh ướt đẫm vì nước mắt…
Rất không thoải mái.
Nhưng anh không quan tâm, bởi vì khoảnh khắc dịu dàng này sẽ dần mất đi theo từng ngày một!
Cuối cùng, ôn Noãn vẫn ký vào phần hồ sơ.
Cô thay thế Hoắc Minh trở thành chủ tịch mới của Tập đoàn Tây Á với giá trị thị trường hơn hai trăm tỷ.
Hôn lễ của họ không có người nào khác.
Trong một nhà thờ nhỏ, trên bàn thờ để một cuốn Kinh thánh và một cặp nhẫn cưới.
Hoắc Minh mặc bộ u phục.
Sơ mi trắng như tuyết, áo vest bằng nhung màu đen.
Là kiểu dáng mà ôn Noãn thích nhất!
Ôn Noãn mang thai chưa đầy hai tháng, bụng vẫn chưa nhô lên, cô chọn một chiếc váy cưới đơn giản với phần eo thon, mái tóc màu trà dài đến thắt lưng, vừa đẹp vừa lãng mạn.
Họ trao nhẫn cưới và đeo cho nhau.
Mười ngón tay đan chặt vào nhau, Hoắc Minh nhìn vào mắt ôn Noãn, thì thầm: “Anh hứa sẽ không bao giờ rời xa, bỏ rơi cuộc hôn nhân của chúng ta, không bao giờ phản bội!”
Đôi mắt Ôn Noãn nóng bừng.
Cô ngước mắt lên, chăm chú nhìn người chồng mới cưới của mình, nhẹ nhàng nói: “Em cũng hứa sẽ không bao giờ rời xa, bỏ rơi cuộc hôn nhân của chúng ta, dù là chân trời góc biến, cũng mãi không xa rời!”
Hoắc Minh cúi đầu hôn cô…
Đó là đêm tân hôn của họ, anh và cô cùng trở lại căn hộ ngày xưa…
Phòng ngủ chính được trải đầy hoa hồng.
Hoắc Minh ôm ôn Noãn nhẹ nhàng đặt cô lên chiếc giường mềm mại.
Chính trên chiếc giường này, họ đã phát sinh quan hệ lần đầu tiên.
Trên chiếc giường này, bọn họ đã điên cuông dây dưa vô số lần, nếu ngày mai là ngày tận thế, điều mà Hoắc Minh mong muốn nhất chính là đưa Ôn Noãn trở về chốn cũ…
Quấn lấy cô cho đến chết.
Cô đang mang thai nên anh vẫn luôn kiêng dè.
Anh thì thầm vào tai cô: “ôn Noãn, anh muốn thấy em vui sướng, được không?”
Thân thể ôn Noãn khẽ run lên.
Cô khẽ nhắm mắt lại, nước mắt từ khóe mắt rơi xuống nhưng cô vẫn nhẹ nhàng cởi áo choàng tắm ra.
Vì anh, cô mở rộng bản thân mình …
Đêm khuya, họ trở về biệt thự.
òn Noãn mệt mỏi ngủ thiếp đi vì kiệt sức, nhưng Hoắc Táy lại tỉnh dậy…
Cô bé vổn là một đứa trẻ nhạy cảm, dĩ nhiên có thế cảm nhận được bầu không khí gần đây trong nhà, cô bé cảm thấy căng thẳng, cô bé rất hiểu chuyện không làm phiền bố mẹ.
Cô bé mở to mắt, không thể ngủ được.
Hoắc Minh đắp chăn cho cô bé, bế vào phòng khách, nhẹ nhàng dổ dành cô bé.
Ánh đèn vàng ấm áp.
Tiếu Hoắc Tây nằm trên đùi bố, nhắm mắt nghe bố đọc truyện, thực ra cô bé đã thuộc lòng những câu chuyện đó, nhưng cô bé chỉ thích bổ đọc cho mình nghe…
Hoắc Minh vừa vuốt mái tóc xoăn của cô bé vừa đọc sách.
Anh đột nhiên nói: “Hoắc Tây, có thể bố sắp đi công tác?”
Hoắc Tây từ từ mở mắt ra…
Ngón tay của Hoắc Minh vần lưu luyến, giọng nói càng trầm và khàn hơn: “Có thể sẽ phải đi một nơi rất xa và đi rất lâu, Hoắc Tây… Con sẽ giúp mẹ chăm sóc em trai con đúng không?”
Tiểu Hoắc Tây không nhúc nhích.
Một lúc lâu sau, cô bé mới mềm mại hỏi: “Bố ơi, nơi đó có lạnh không?”
Hoắc Minh khẽ mỉm cười: “Có chút lạnh”
Giọng nói của Tiểu Hoắc Tây hơi khàn: “Vậy bổ cần mang thêm nhiều quần áo, sẽ không lạnh nữa, đợi Hoắc Tây nghỉ hè sẽ đến gặp bổ, cơ thể của Hoắc Tây rất ấm áp, ôm bố… Bô’ sẽ không lạnh nữa.”
Cổ họng Hoắc Minh như nghẹn lại.
Anh cúi đầu hôn cô bé, anh yêu thương cô bé biết bao!
Cô bé thông minh và đáng yêu như thế.
Anh thực sự không nỡ xa cô bé, không nhịn được lại hôn cô bé, gọi tên cô bé: “Hoắc Tây…
Hoắc Tây…”
Tiếu Hoắc Tây rưng rưng nước mắt.
Cô bé nằm trong lòng Hoắc Minh, nhỏ giọng hỏi: “Bố sẽ đi bao lâu?”
Hoắc Minh ôm cô bé, im lặng một lúc mới nhỏ giọng nói: “Bố không biết! Có lẽ là ba năm, hoặc là năm năm… Hoặc có lẽ phải đợi đến khi Hoắc Tây lớn lên!”
Tiểu Hoắc Tây không khóc.
Cô bé ôm chặt bố, cảm nhận hơi ấm từ nqười anh…
Chương 405 Anh vẫn tuấn tú đẹp trai.
Ba ngày sau.
Lục Khiêm từ thành phổ c đến đây, xe dừng lại, tài xế mở cửa cho ỏng ấy.
Lục Khiêm cảm thấy đau lòng.
Ông ấy từng rất không ưa gì Hoắc Minh, nhưng trải qua mấy năm nay, ông ấy có thế thấy rằng Hoắc Minh thực sự rất yêu ôn Noãn… Hiện giờ sức khỏe của anh có vấn đề, nhưng khi anh vẫn còn tỉnh táo đã cố gắng hết sức đế sắp xếp mọi việc ổn thỏa cho vợ con.
Lục Khiêm thấy tiếc cho họ.
Đau lòng cho người này, cũng đau lòng cho người kia!
Vừa bước vào phòng khách, lập tức nhìn thấy Hoắc Minh đang ngồi trên ghế sô pha, hình như đang đọc một tờ báo cũ.
Lục Khiêm bước tới, nhỏ giọng hỏi: “ôn Noãn không có ở nhà à?”
Hoắc Minh ngước mắt lên, có vẻ hơi kinh ngạc, sau đó đứng dậy: “Cô ấy đến Tây Á đế giải quyết một số việc!”
Lục Khiêm biết Hoắc Minh giao Tây Á cho õn Noãn.
ông ấy không biết nên nói gì.
Cuối cùng, ông ấy nhẹ nhàng nói: “Cũng tốt! Vừa hay tôi có chuyện muốn nói riêng với cậu.”
Ông ấy tới đột ngột như vậy, Hoắc Minh đoán chắc ông ấy có chuyện quan trọng, nên nhẹ nhàng cười nói: “Lên phòng sách trên tầng hai rồi nói chuyện vậy!”
Đến phòng sách ở tầng hai.
Lục Khiêm vừa ngồi xuống đã hút thuốc, thỉnh thoảng ngước mắt lên: “Sức khỏe của cậu thế nào rồi?”
Hoắc Minh đang pha trà.
Nghe thấy thế, ngón tay anh khựng lại, giọng nói rất bình thản: ‘Tinh hình không được tốt lắm!”
Dứt lời, anh đưa tách trà cho Lục Khiêm rồi ngồi xuống đối diện với ông ấy.
Lục Khiêm khá buồn bực, dập tắt điếu thuốc.
Ông ấy nhìn Hoắc Minh, đắn đo mở miệng nói: “Tôi nhận được một tin tức! Lúc trước Kiều An lấy được thứ thuốc đó có thế có liên quan đến gã chồng cũ của cô ta! Theo camera giám sát, gã chồng cũ làm ngành sản xuất kia đã từng tiếp xúc với cô ta trong bệnh viện… Bên đó đã đưa gã đi thấm vấn, nhưng gã rất xảo quyệt, lại không có bằng chứng xác thực, vì e ngại thán phận đặc biệt của gã nên đành phải thả ra.”
Hoắc Minh từ tốn uống trà.
Lục Khiêm nói thêm: “Tôi nghe nói sau vụ kiện ly hôn kia, gã không thế tiếp tục sinh sống ở Anh Quốc, hiện giờ gã đang làm nhà sản xuất ở trong nước, gã hoàn toàn có động cơ này! Nhưng cậu yên tâm, tôi sẽ theo dõi sát sao.”
Hoắc Minh gật đầu.
Hai người ngồi uống trà…
Một lúc lâu sau, Hoắc Minh đặt bệnh án lên bàn.
Lục Khiêm cầm lên đọc, càng xem càng hoảng hốt!
Ông ấy kinh ngạc nhìn Hoắc Minh chằm chằm, Hoắc Minh bình tĩnh mỉm cười tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Cậu à, hiện giờ mỗi ngày khi cháu nhớ được Ôn Noãn ngày càng ít đi, thậm chí khi nhìn Hoắc Tây cháu cũng có thể quên đi…”
Lục Khiêm lại châm một điếu thuốc khác.
Hoắc Minh đột nhiên đứng dậy, anh nhẹ nhàng quỳ xuống trước mặt Lục Khiêm.
Tàn thuốc kẹp giữa ngón tay suýt nữa làm bỏng tay của Lục Khiêm, ông ấy lập tức bước tới đỡ Hoắc Minh: “Hoắc Minh, cậu đang làm gì vậy! Đầu gối người đàn ông dát vàng, cậu làm như vậy không phải đang khiến tôi khó xử sao?”
Hoắc Minh không chịu đứng dậy.
Giọng nói của anh trầm thấp khàn khàn: “Tuổi của bố cháu đã lớn, dù thế nào cũng có lúc nhắm mắt xuôi tay! ôn Noãn tuy có năng lực nhưng vẫn chỉ là một người phụ nữ yếu đuối, lại thêm hai đứa con, cậu, cháu cầu xin cậu sau này hãy thường xuyên chăm sóc họ, không chỉ riêng mẹ con ôn Noãn còn cả Minh Châu… Nếu cần ra quyết định việc gì trong nhà, cháu xin cậu hãy giúp đỡ họ.”
Lục Khiêm không thích nghe những lời này!
Ông ấy cau mày: “Hoắc Minh, tôi nói cho cậu biết, cậu đừng nghĩ đến việc giao cả gia đình cho tôi! ồ… Cậu không nhớ gì nữa thì tự do tự tại, còn Ôn Noãn thì như thế nào? Còn con cái thì như thế nào?”
Ánh mắt Hoắc Minh sâu thẳm.
Anh mỉm cười rất nhàn nhạt, nụ cười mang vẻ bất lực và cay đắng: “Cậu, cháu luôn bảo ôn Noãn đừng buông tay con, phải nhớ đi tìm con! Nhưng mà cậu à, ai có thể nói chắc được những chuyện trong tương lai? Chúa…Chỉ vì muốn cô ấy ôm niềm hy vọng để tiếp tục sống, nếu con người không còn hy vọng thì sẽ đau khổ biết bao!”
Hơn nữa, ôn Noãn đã từng mắc chứng trầm cảm sau sinh.
Bây giờ, cô ấy lại có thai.
Hoắc Minh chỉ có thể cố gắng hết sức để sắp xếp ổn thỏa cho vợ con trong khi anh vẫn còn có nhớ.
Lục Khiêm nghe xong lại càng buồn hơn.
Ông ấy im lặng hút hết điếu thuốc trong tay, vỗ nhẹ lên vai Hoắc Minh: “Hoắc Minh, tôi hứa với cậu!”
Giọng nói của ông ấy có chút nghẹn ngào: “Cậu đừng rời xa quá lâu, nhớ phải trở về sớm! ôn Noãn và tụi nhỏ đang đợi cậu, và chúng tôi… Cũng đang đợi cậu!”
Hoắc Minh cười đến ngơ ngác.
Lục Khiêm ngồi một lúc rồi bước ra ngoài, không ngờ lại bắt gặp Hoắc Minh Châu ở cầu thang.
Hoắc Minh châu đang bưng cơm canh.
Nhìn thoáng qua, nấu cũng không tệ.
Lục Khiêm dừng bước, nhìn cô ấy chằm chằm, sau đó lấy ra một điếu thuốc từ trong túi: “Biết nấu ăn rồi à?”
Hoắc Minh châu gật đầu: “Chỉ là mùi vị không được ngon lắm!”
Lục Khiêm nhẹ nhàng mỉm cười.
Trong đôi mắt ông như vẫn còn đọng nước mắt, Hoắc Minh châu nhìn thấy, trong lòng cô cũng đau đớn, cô tạm thời quên đi mối tình mê muội dây dưa không rõ ràng kia, thật lòng chân thành nói: “Cảm ơn ông đã đến gặp anh Hai.”
Nụ cười của Lục Khiêm càng nhạt hơn…
Ông nhìn cô gái nhỏ nhắn mà mình từng yêu, lòng tràn ngập cảm xúc.
Vốn dĩ ông cho rằng mình đã đủ khố sở rồi, nhưng so với Hoắc Minh thì có vẻ… vẫn còn tốt!
Lục Khiêm bận công việc nên phải rời đi.
Ông đặt điếu thuốc lên môi, khẽ chạm vào tóc cô: “Tôi đi đây! Có chuyện gì thì gọi cho tôi!”
Hoắc Minh châu khẽ dạ.
Lục Khiêm nhìn cô một lúc rồi rút tay lại, từ từ đi xuống lầu.
Đi xuống dưới lầu, không biết vì sao, ông đột nhiên xoay người lại hỏi cô: “Người đó… cảm thấy hợp chứ?”
Hoắc Minh châu trầm mặc một lát.
Cô chua xót nói: “Không hợp, chia tay rồi!” Nói xong cô đi lên lầu.
Lục Khiêm nhìn bóng lưng cô đến khi biến mất.
Lẽ ra ông nên thấy mừng vì buổi xem mắt của cô không suôn sẻ, nhưng trong lòng ông lại không thể vui lên được. Bởi vì ông ấy biết rõ ràng, nếu không có sự xuất hiện của ông ấy và sự tồn tại của Thước Thước, cô muốn tìm một người đàn ông tốt đế kết hôn là một việc vô cùng dễ dàng.
Đến cuối cùng, chính ỏng là người đã làm lỡ chuyện đời cô!
Lúc Ôn Noãn trở về thì đêm đã khuya.
Cô tìm thấy Hoắc Minh trong phòng sách.
Anh đang xem nhật ký thì thấy ôn Noãn đi vào, anh vẫn cất cuốn nhật ký vào ngăn kéo như trước.
Ôn Noãn không vạch trần.
Cô đến trước mặt anh, nhẹ nhàng ôm anh: “Hôm nay cậu đã đến đây sao?”
Hoắc Minh ừ.
Anh muốn nói với ôn Noãn những lời mà Lục Khiêm đã nói với anh, nhưng khi anh muốn nói ra thì đầu óc anh đột nhiên trở nên mơ hồ…
Ôn Noãn nhìn vẻ mặt bối rối của anh, trong lòng cô chùn xuống.
Cô biết trí nhớ của anh đang hỗn loạn, đang đấu tranh…
Cô không nỡ để anh nghĩ đến.
Cô nắm bàn tay anh, đặt lên bụng mình, thì thầm: “Đêm nay Minh Châu sẽ trông Hoắc Tây! Hoắc Minh, chúng ta ra ngoài sân đi dạo nhé, được không?”
Anh đã nhốt mình trong nhà rất nhiều ngày rồi!
Cô biết anh không ra ngoài vì sợ quên về nhà.
Ôn Noãn rất mâu thuẫn và đau khố! Là cô đã trói buộc sự tự do của anh, nếu không có cô, Hoắc Minh đã không phải đau khố như vậy…
Trong sân, cô siết chặt ngón tay anh, tận hưởng chút hơi ấm cuối cùng.
Dưới ánh trăng, cô ngấng đầu chăm chú nhìn chồng mình.
Anh vẫn tuấn tú đẹp trai.
Chỉ thỉnh thoảng, ánh mắt anh tròng xa lạ.
Anh bắt đầu khiến cô không tìm thấy anh, sau đó Ôn Noãn tìm được một mảnh giấy nhỏ trong túi anh, trên tờ giấy viết vài chữ để nhắc nhở bản thân anh.
[Vào tầng hầm cho đến khi nhớ ra ồn Noãn!]
Khi Ôn Noãn nhìn thấy tờ giấy, cô đã khóc rất lâu.
Cô nghĩ mình không nên tiếp tục giữ anh ở bên cạnh nữa! Anh ở trong vòng tay cô, mất đi niềm vui…
Hoắc Minh đã quên ôn Noãn nhưng vẫn là
Hoắc Minh!
Đêm đến, ôn Noãn ngủ thiếp đi trong nước mắt.
Sáng sớm khi cô thức dậy, bên gối cô có một cành bông hồng trắng, còn đọng giọt sương sớm như thường lệ, trong lòng cô có chút ngọt ngào, cô nhẹ nhàng gọi anh: “Hoắc Minh…”
Trong phòng ngủ, vẫn yên tĩnh.
Trong lòng ôn Noãn có dự cảm không tốt, thậm chí còn không kịp mang giày vào, đã vội chạy xuống lầu.
“Hoắc Minh… Hoắc Minh…”
“Hoắc Minh…”