Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 28
Chương 59
Chẳng việc gì phải giả vờ như mình không hề có mặt ở đây.
Langdon ra hiệu cho Sienna vẫn khom người an toàn để không bị nhìn thấy, tay cầm chiếc mặt nạ người chết của Dante mà anh đã bỏ trở lại cái túi Ziploc.
Sau đó, rất chậm rãi, Langdon đứng lên. Anh đứng sững như một vị linh mục phía sau bàn thờ của nhà rửa tội, đưa mắt nhìn giáo đoàn chỉ có một người của mình. Người lạ mặt đối diện với anh có mái tóc nâu nhuốm bạc, đeo kính hàng hiệu, và những nốt phát ban rất kinh khủng trên mặt và cổ. Ông ta gãi cổ sồn sột, cặp mắt sưng mọng của ông ta ném ra những tia nhìn khó hiểu và giận dữ.
"Anh cần cho tôi biết anh đang làm cái quái gì ở đây, Robert?!'', ông ta căn vặn, chân bước qua đoạn dây và tiến về phía Langdon. Giọng ông ta đặc âm Mỹ.
"Chắc chắn tôi sẽ nói", Langdon lịch thiệp trả lòi. "Nhưng trước hết, hãy cho tôi biết ông là ai."
Người đàn ông đừng sững lại, vẻ mặt đầy ngò vực. "Anh nói sao cơ?!"
Langdon cảm thấy có gì đó hơi quen quen trong ánh mắt của người đàn ông, giọng nói ông ta cũng vậy. Mình đã gặp ông ấy... bằng cách nào đó, ở nơi nào đó. Langdon bình tĩnh nhắc lại dể nghị của anh. “Xin hãy cho tôi biết ông là ai và làm sao ông biết tôi."
Người đàn ông vung tay lên vẻ không tin nổi. "Jonathan Ferris? Tổ chức Y tế Thế giới? Người đã bay tới Đại học Harvard và đón anh!?”
Langdon cố gắng phân tích những gì mình đang nghe thấy.
"Tại sao anh không gọi lại?!", người đàn ông vặn hỏi, vẫn gãi lấy gãi để cổ và má, lúc này nhìn đỏ tấy và phồng rộp. "Và cô ả mà tôi nhìn thấy vào đây cùng anh là ai vậy? Có phải cô ta là người bây giờ anh đang hợp tác phải không?"
Sienna vẫn bò lom khom bên cạnh Langdon và lập tức lên tiếng "Bác sĩ Ferris phải không? Tôi là Sienna Brooks. Tôi cũng là một bác sĩ. Tôi làm việc tại Florence này. Giáo sư Langdon bị bắn vào đầu đêm qua. Anh ấy bị mắc chứng rối loạn trí nhớ, và anh ấy không biết ông là ai hay chuyện gì đã xảy ra với anh ấy hai ngày qua. Tôi ở đây bởi vì muốn giúp anh ấy."
Nghe những lời nói của Sienna vang vọng khắp nhà rửa tội vắng vẻ, người đàn ông nghiêng đầu, vẻ ngơ ngác, như thể ý của cô không lấy gì làm bảo đảm. Sau một lúc kinh ngạc, ông ta lùi lại một bưóc, cố đứng dựa vào một trụ chống cho vững.
"Ôi.. Chúa ơi", ông ta lắp bắp. "Thế là rõ mọi chuyện rồi."
Langdon nhìn vẻ giận dữ tan biến trên gương mặt người đàn ông.
"Robert", người mới đến thì thào, "chúng tôi nghĩ anh đã.. ", ông ấy lắc đầu như thể cố gắng sắp xếp mọi tình tiết cho phù hợp. "Chúng tôi nghĩ anh đã trở mặt... rằng có lẽ họ trả nhiều tiền cho anh.. hoặc đe dọa anh... Chúng tôi không nắm được!"
"Tôi là người duy nhất anh ấy nói chuyện", Sienna nói. "Tất cả những gì anh ấy biết là đêm qua anh ấy tỉnh dậy trong bệnh viện của tôi và có người tìm cách giết anh ấy. Thêm nữa, anh ấy cũng có những ảo giác kinh khủng - những xác chết, các nạn nhân bệnh dịch và một người phụ nữ nào đó có mái tóc bạc và một cái bùa rắn cứ nói với anh ấy..."
"Elizabeth!", ngươi đàn ông nói. "Đó là tiến sĩ Elizabeth Sinskey! Robert, bà ấy là người đã mời anh tới giúp chúng tôi!"
"Chà, nếu đúng là bà ấy", Sienna nói. "Tôi hy vọng anh biết rằng bà ấy đã gặp rắc rối. Chúng tôi nhìn thấy bà ấy bị kẹt ở ghế sau một chiếc xe thùng đầy lính tráng, và bà ấy trông như say thuốc hay gì đó"
Người đàn ông chậm rãi gật đầu, nhắm mắt lại. Mi mắt ông ấy trông sưng mọng và đỏ.
"Mặt anh bị sao vậy?", Sienna hỏi.
Ông ấy mở mắt ra. "Sao cơ?"
"Da của anh? Trông như anh đã nhiễm phải thứ gì đó. Anh có mệt không?"
Người đàn ông trông đầy vẻ sửng sốt, và cho dù chắc chắn câu hỏi của Sienna thẳng thừng đến mức có phần hơi lỗ mãng nhưng Langdon cũng không khỏi thắc mắc về điều đó. Nghĩ tới số lượng những thứ ám chỉ tới dịch bệnh mà anh đã gặp ngày hôm nay, hình ảnh da tấy đỏ quả thật rất đáng ngại..
"Tôi ổn thôi", người đàn ông nói. "Đó là do thứ xà phòng khốn kiếp ở khách sạn. Tôi dị ứng nặng với đậu nành, và hầu hết các loại xà phòng thơm của Ý đều có đậu nành. Tôi đã dại dột không kiểm tra kỹ."
Sienna thở phào nhẹ nhõm, giờ vai cô trùng xuống hẳn. "Ơn Chúa anh không ăn thứ đó. Chứng viêm da tiếp xúc là do sốc mẫn cảm."
Họ cùng cười ngượng nghịu.
Sienna đánh bạo, "Xin cho tôi biết cái tên Bertrand Zobrist có ý nghĩa gì với anh không?".
Người đàn ông sững sờ, trông như thể ông ấy vừa mặt đối mặt với quỷ sứ ba đầu.
“Chúng tôi tin mình vừa tìm được một thông điệp từ ông ta", Sienna nói. "Nó chỉ tới một nơi nào đó ở Venice. Điều đó có ý nghĩa gì với anh không?"
Giờ mắt người đàn ông trở nên dữ tợn. "Lạy Chúa, có đấy. Rất nhiều! Nó chỉ tới chỗ nào!?"
Sienna hít một hơi, rõ ràng đã sẵn sàng kể cho người đàn ông mọi chuyện về bài thơ xoáy trôn ốc mà cô và Langdon vừa phát hiện trên chiếc mặt nạ, nhưng theo bản năng, Langdon đã kín đáo đặt một bàn tay lên tay cô. Có vẻ người đàn ông là một đồng minh, nhưng sau tất cả sự việc hôm nay, tâm trí Langdon mách bảo anh đừng vội tin ai cả. Hơn nữa, cà vạt của người đàn ông có đeo một quả chuông, và anh có cảm giác người đàn ông này rất có thể chính là người đang cầu nguyện trong nhà thờ Dante lúc trước. Ồng ta đã bám theo bọn mình chăng?
"Làm sao anh tìm được chúng tôi ở đây?", Langdon hỏi.
Người đàn ông vẫn còn bối rối khi biết rằng Langdon không nhớ được mọi việc. "Robert, anh gọi cho tôi đêm qua nói rằng anh đã dàn xếp cuộc gặp mặt với một giám đốc bảo tàng tên là Ignazio Busoni. Sau đó anh biến mất. Anh không hề gọi lại. Khi nghe tin Ignazio Busoni chết, tôi rất lo. Tôi đến đây tìm anh suốt buổi sáng. Tôi nhìn thấy cảnh sát ở bên ngoài Cung điện Vecchio và trong khi đợi tìm hiểu xem chuyện gì xảy ra, tình cờ tôi nhìn thấy anh chui ra khỏi một ô cửa nhỏ cùng với..." Ông ta liếc nhìn về phía Sienna, rõ ràng không nhớ được tên cô.
“Sienna", cô nhắc. "Brooks."
“Tôi xin lỗi... cùng với bác sĩ Brooks. Tôi bám theo hai người hy vọng biết được anh đang làm chuyện quái gì.”
“Tôi nhìn thấy anh trong Nhà thờ Cerchi, đang cầu nguyện, tôi có nhầm không?"
"Đúng đấy! Tôi cố gắng phán đoán xem anh đang làm gì nhưng không có tác dụng! Dường như anh rời khỏi nhà thờ chẳng khác gì một người đang thi hành nhiệm vụ, cho nên tôi bám theo anh. Khi thấy hai người lẻn vào nhà rửa tội, tôi quyết định đã đến lúc phải trực diện gặp anh. Tôi chi tiền cho tay thuyết trình viên chi để có mấy phút được một mình ở trong này”
"Hơi hấp tấp”Langdon nhận xét, "nếu anh nghĩ tôi phản anh".
Người đàn ông lắc đầu. "Có gì đó mách bảo tôi rằng anh sẽ không bao giờ làm vậy. Giáo sư Robert Langdon ư? Tôi biết nhất định có lời giải thích khác. Nhưng bị mất trí nhớ sao? Thật không tin nổi. Tôi chưa bao giờ đoán ra được."
Người đàn ông với những nốt tấy đỏ lại bắt đầu gãi sồn sột "Nghe này, tôi chỉ có năm phút thôi. Chúng ta cần ra khỏi đây ngay. Nếu tôi tìm được hai người thì những kẻ đang tìm cách giết anh cũng có thể tìm ra anh. Có rất nhiều chuyện xảy ra mà tôi không hiểu. Chúng ta cần tới Venice. Ngay lập tức. Cần rời khỏi Florence mà không để ai nhìn thấy. Những kẻ đang giữ tiến sĩ Sinskey... những kẻ truy đuổi anh... chúng có tai mắt ở khắp mọi nơi." Ông ta ra hiệu về phía cửa.
Cuối cùng Langdon cũng cảm thấy như thể mình sắp có được câu trả lời nào đó. "Đám lính mặc đổng phục đen là ai? Tại sao họ lại cố tìm cách giết tôi?"
"Chuyện dài lắm", người đàn ông nói. "Trên đường đi tôi sẽ giải thích."
Langdon cau mày, hoàn toàn không thích câu trả lời thế này.
Anh ra hiệu cho Siena và kéo cô ra một bên, nói thật nhanh với cô.
"Em có tin anh ta không? Em nghĩ sao nào?"
Sienna nhìn Langdon như thể anh đang hóa dại vì hỏi vậy "Em nghĩ gì ư? Em nghĩ anh ta là người của Tổ chức Y tế Thế giới! Em nghĩ anh ta là ván cược tốt nhất cho chúng ta để có câu trả lời!"
"Thế còn tình trạng phát ban?".
Sienna nhún vai. "Đúng như những gì anh ta nói - viêm da tiếp xúc nặng."
"Và nếu không phải như những gì anh ta nói thì sao?”, Langdon thì thào. "Nếu... là gì đó khác'
"Gì khác chứ?" Cô nhìn anh vẻ hoài nghi. "Robert, không phải là dịch hạch, nếu đó là những gì anh đang nghĩ. May thay, anh ta là một bác sĩ. Nếu anh ta bị một căn bệnh chết người và biết mình lây nhiễm, anh ta sẽ không khinh suất ra ngoài để lây nhiễm cho cả thế giới đâu."
"Thế nếu anh ta không nhận ra mình bị dịch hạch thì sao?"
Sienna mím môi, nghĩ ngợi một lúc. "Thế thì em sợ rằng anh và em đã nhiễm cả rổi... cùng với tất cả mọi người trong khu vực."
"Em biết đây, cách cư xử với bệnh nhân của em có thể hữu dụng."
"Cứ thẳng thắn thôi." Sienna đưa cho Langdon túi Ziploc có chiếc mặt nạ người chết. "Anh mang người bạn nhỏ của chúng ta theo nhé."
Khi trở lại chỗ bác sĩ Ferris, hai người nhận ra ông ta vừa kết thúc một cuộc điện đàm.
"Tôi vừa gọi cho lái xe của tôi”, người đàn ông nói. "Anh ấy sẽ đón chúng ta ở bên ngoài..” Bác sĩ Ferris dừng lại đột ngột, đăm đăm nhìn vào tay Langdon là lần đầu tiên thấy khuôn mặt lúc chết của Dante Alighieri.
“Lạy Chúa!”, Ferris nói, co rúm lại. “Thứ quái gì vậy?”
“Chuyện dài lắm”, Langdon đáp. “Tôi sẽ giải thích trên đường đi.”
Chương 60
Biên tập viên New York Jonas Faukman tỉnh giấc vì tiếng điện thoại nối từ nhà tới văn phòng của mình réo vang. Anh lật người và nhìn đồng hồ: 4 giờ 28 phút sáng.
Trong giới xuất bản sách, những cuộc gọi khẩn cấp lúc đêm muộn hiếm gặp chẳng kém gì chuyện thành công chỉ sau một đêm. Bực bội, Faukman chuồi ra khỏi giường và đi vội tới phòng làm việc.
"Xin chào?", giọng nói trên máy là một giọng nam trung quen thuộc. "Jonas, thật may cậu có ở nhà. Robert đây. Tôi hy vọng không khua cậu dậy."
"Đương nhiên cậu khua tôi dậy rổi! Mới có bốn giờ sáng thôi!"
"Xin lỗi, tôi đang ở nước ngoài."
Ở Harvard họ không dạy về các múi giờ à?
“Tôi đang gặp rắc rối chút, Jonas, và tôi cần giúp đỡ." Giọng Langdon nghe rất căng thẳng. "Nó liên quan đến thẻ Netjets hạng doanh nghiệp của cậu."
"Netjets à?", Faukman bật cười. "Robert, chúng tôi ở trong ngành xuất bản sách. Chúng tôi không có quyền tiếp cận các máy bay tư."
“Cả hai chúng ta đều biết cậu đang nói dối mà, anh bạn."
Faukman thở dài. "Được rồi, để tôi nói lại. Chúng tôi không có quyền tiếp cận các máy bay tư cho các tác giả sách về lịch sử tôn giáo. Nếu cậu muốn viết cuốn Năm mươi sắc thái của thánh tượng học thì chúng ta có thể nói chuyện tiếp."
"Jonas, dù chuyến bay tốn kém bao nhiêu, tôi cũng sẽ thanh toán cho cậu. Tôi hứa đây. Tôi đã bao giờ thất hứa với cậu chưa?"
Còn hơn là cậu lỡ hạn chót lần cuối của cậu những ba năm cơ đấy. Tuy nhiên, Faukman cảm thấy giọng Langdon có vẻ khẩn trương. "Cho tôi biết đang có chuyện gì. Tôi sẽ cố gắng giúp."
"Tôi không có thời gian giải thích, nhưng tôi thật sự cần cậu làm việc này cho tôi. Đó là vấn đề sinh tử đấy."
Faukman đã làm việc với Langdon đủ lâu để quen với khiếu hài hước của anh, nhưng anh ta không hề nghe thấy vẻ đùa cợt trong giọng nói lo lắng của Langdon lúc này. Anh chàng hết sức nghiêm túc. Faukman thở hắt ra và gắng trấn tĩnh. Giám đốc tài chính của mình sẽ câu đầu rút ruột mình mất. Ba mươi giây sau, Faukman đã viết ra các chi tiết yêu cầu chuyến bay đặc biệt của Langdon.
"Mọi thứ ổn chứ?", Langdon hỏi, rõ ràng cảm thấy vẻ do dự và ngạc nhiên của anh chàng biên tập viên trước những chi tiết đặt chuyến bay.
***
Trung tâm điều hành tại Hoa Kỳ của NetJets đặt tại Gohimbus, bang Ohio, với một đội hỗ trợ bay trên điện thoại toàn thời gian.
Đại diện mảng dịch vụ chủ số hữu, Deb Kìer vừa nhận được cuộc gọi từ một chủ doanh nghiệp ở New York. "Chờ chút thưa ngài", cô nói, chỉnh lại tai nghe và gỗ thiết bị nhập thông tin của mình. "Về mặt kỹ thuật thì đây là một chuyến bay của Netjets châu Âu, nhưng tôi có thể giúp ngài được." Cô nhanh chóng truy cập hệ thống Netjets châu Âu, có trung tâm đặt tại Paço de Arcos, Bồ Đào Nha, sau đó kiểm tra vị trí hiện tại của các máy bay ở Ý và xung quanh đó.
"Được rồi, thưa ngài", cô nói, "chúng tôi có một chiếc Citation Excel tại Monaco, chúng tôi có thể điều sang Florence trong vòng chưa đầy một tiếng. Như thế có tiện cho ngài Langdon không ạ?".
"Hy vọng như vậy", người đàn ông từ công ty xuất bản trả lời, nghe như đã kiệt sức và hơi khó chịu. "Chúng tôi rất biết ơn."
"Đó là hân hạnh của chúng tôi", Deb nói. "Và ngài Langdon muốn bay tới Geneva phải không?"
"Đúng vậy!"
Deb tiêp tục gõ máy. "Tất cả đã xong", cuối cùng cô nói. "Ngài Langdon được xác nhận ở Trạm điều hành cơ sở cố định Tassỉgnao tại Lucca, khoảng năm mươi dặm về phía tây Florence. Ông ấy sẽ khởi hành lúc 11 giờ 20 phút sáng theo giờ địa phương. Ông Langdon cần có mặt tại Trạm mười phút trước khi khởi hành. Ngài sẽ không có dịch vụ di chuyển trên bộ, không có phục vụ ăn, và ngài cần cung cấp thông tín hộ chiếu, để chúng tôi hoàn tất mọi việc. Ngài còn yêu cầu gì nữa không ạ?"
"Một công việc mới chăng?", anh ấy cười nói. "Cảm ơn cô. Cô giúp được nhiều lắm."
“Rất hân hạnh. Chúc ngủ ngon." Deb kết thúc cuộc gọi và quay trở lại màn hình của mình để hoàn tất việc đặt chỗ. Cô nhập thông tin hộ chiếu của Robert Langdon và định tiếp tục thì thấy màn hình hiện ra một hộp thoại cảnh báo màu đỏ. Deb đọc thông báo, mắt cô mở to.
Chắc là nhầm lẫn thôi.
Cô cố gắng nhập lại hộ chiếu của Langdon. Lời cảnh báo lại xuất hiện lần nữa. Lời cảnh báo này sẽ xuất hiện trên bất kỳ máy tính hàng không nào trên thế giới mà Langdon tìm cách đặt chuyến bay.
Deb Kier đăm đăm nhìn một lúc lâu với vẻ không tin nổi. Cô biết NetJets giữ thông tin riêng của khách hàng rất kỹ càng, nhưng lời cảnh báo này phá bỏ mọi quy tắc bảo mật quyền riêng tư của công ty họ.
Deb Kier lập tức gọi cho bộ phận chức năng.
***
Đặc vụ Brüder tắt điện thoại di động và bắt đầu dẫn ngưòi của mình quay lại những chiếc xe thùng.
"Langdon di chuyển rồi", gã nói. "Anh ta đi một máy bay riêng tới Geneva. Khởi hành chưa đầy một giờ nữa từ Trạm điều hành Lucca, năm mươi dặm về phía tây. Nếu đi ngay, chúng ta có thể tới đó trước khi anh ta cất cánh."
***
Cũng lúc đó, một chiếc ô tô mui kín hiệu Fiat thuê riêng đang lao lên phía bắc dọc theo Đại lộ Panzani, bỏ lại Quảng trường Duoĩĩio phía sau và nhắm thẳng tới nhà ga xe lửa Santa Maria cùa Florence.
Ở ghế sau, Langdon và Sienna cúi thật thấp trong khi bác sĩ Ferris ngổi ở phía trước cùng vỏi tài xế. Việc đặt chỗ vởi Netjets là ý tưởng của Sienna. Nếu may mắn, nó sẽ đủ để đánh lạc hướng và cho phép ba người bọn họ an toàn vượt qua nhà ga Florence, nơi chắc chắn sẽ dày đặc cảnh sát nếu không làm vậy. Thật may, tới Venice chỉ rnất hai giờ đi bằng tàu hỏa, và đi lại bằng xe lửa trong phạm vi nội địa thì không cần đến hộ chiếu.
Langdon nhìn Sienna, lúc này dường như đang săm soi bác sĩ Ferris với vẻ lo lắng. Người đàn ông này đang đau đớn thấy rõ, hơi thở của ông ta nặng nề, như thể mỗi lần hít vào cũng làm ông ta đau đớn.
Mình hy vọng cô ây nói đúng về tình trạng bệnh, Langdon nghĩ thầm, mắt nhìn những chỗ phát ban của người đàn ông và tưởng tượng ra những mầm bệnh đang lững lờ trong không khí bên trong chiếc xe nhỏ xíu, tù túng. Ngay cả đầu ngón tay của ông ta trông cũng sưng vù và đỏ tấy. Langdon cố xua nỗi lo lắng ra khỏi tâm trí mình và nhìn ra ngoài cửa sổ.
Khi đến nhà ga, họ đi ngang qua Đại Khách sạn Baglioni, nơi vẫn thường tổ chức các sự kiện của một hội nghị nghệ thuật mà Langdon tham dự hằng năm. Nhìn thấy tòa nhà, Langdon nhận ra mình sắp làm một việc mà anh chưa từng làm trong đời.
Mình rời khỏi Florence mà chưa kịp tới thăm chàng David.
Với lời xin lỗi thầm gửi tới Michelangelo, Langdon đưa mắt nhìn về nhà ga phía trước... và hướng dòng ý nghĩ tới Venice.
Chẳng việc gì phải giả vờ như mình không hề có mặt ở đây.
Langdon ra hiệu cho Sienna vẫn khom người an toàn để không bị nhìn thấy, tay cầm chiếc mặt nạ người chết của Dante mà anh đã bỏ trở lại cái túi Ziploc.
Sau đó, rất chậm rãi, Langdon đứng lên. Anh đứng sững như một vị linh mục phía sau bàn thờ của nhà rửa tội, đưa mắt nhìn giáo đoàn chỉ có một người của mình. Người lạ mặt đối diện với anh có mái tóc nâu nhuốm bạc, đeo kính hàng hiệu, và những nốt phát ban rất kinh khủng trên mặt và cổ. Ông ta gãi cổ sồn sột, cặp mắt sưng mọng của ông ta ném ra những tia nhìn khó hiểu và giận dữ.
"Anh cần cho tôi biết anh đang làm cái quái gì ở đây, Robert?!'', ông ta căn vặn, chân bước qua đoạn dây và tiến về phía Langdon. Giọng ông ta đặc âm Mỹ.
"Chắc chắn tôi sẽ nói", Langdon lịch thiệp trả lòi. "Nhưng trước hết, hãy cho tôi biết ông là ai."
Người đàn ông đừng sững lại, vẻ mặt đầy ngò vực. "Anh nói sao cơ?!"
Langdon cảm thấy có gì đó hơi quen quen trong ánh mắt của người đàn ông, giọng nói ông ta cũng vậy. Mình đã gặp ông ấy... bằng cách nào đó, ở nơi nào đó. Langdon bình tĩnh nhắc lại dể nghị của anh. “Xin hãy cho tôi biết ông là ai và làm sao ông biết tôi."
Người đàn ông vung tay lên vẻ không tin nổi. "Jonathan Ferris? Tổ chức Y tế Thế giới? Người đã bay tới Đại học Harvard và đón anh!?”
Langdon cố gắng phân tích những gì mình đang nghe thấy.
"Tại sao anh không gọi lại?!", người đàn ông vặn hỏi, vẫn gãi lấy gãi để cổ và má, lúc này nhìn đỏ tấy và phồng rộp. "Và cô ả mà tôi nhìn thấy vào đây cùng anh là ai vậy? Có phải cô ta là người bây giờ anh đang hợp tác phải không?"
Sienna vẫn bò lom khom bên cạnh Langdon và lập tức lên tiếng "Bác sĩ Ferris phải không? Tôi là Sienna Brooks. Tôi cũng là một bác sĩ. Tôi làm việc tại Florence này. Giáo sư Langdon bị bắn vào đầu đêm qua. Anh ấy bị mắc chứng rối loạn trí nhớ, và anh ấy không biết ông là ai hay chuyện gì đã xảy ra với anh ấy hai ngày qua. Tôi ở đây bởi vì muốn giúp anh ấy."
Nghe những lời nói của Sienna vang vọng khắp nhà rửa tội vắng vẻ, người đàn ông nghiêng đầu, vẻ ngơ ngác, như thể ý của cô không lấy gì làm bảo đảm. Sau một lúc kinh ngạc, ông ta lùi lại một bưóc, cố đứng dựa vào một trụ chống cho vững.
"Ôi.. Chúa ơi", ông ta lắp bắp. "Thế là rõ mọi chuyện rồi."
Langdon nhìn vẻ giận dữ tan biến trên gương mặt người đàn ông.
"Robert", người mới đến thì thào, "chúng tôi nghĩ anh đã.. ", ông ấy lắc đầu như thể cố gắng sắp xếp mọi tình tiết cho phù hợp. "Chúng tôi nghĩ anh đã trở mặt... rằng có lẽ họ trả nhiều tiền cho anh.. hoặc đe dọa anh... Chúng tôi không nắm được!"
"Tôi là người duy nhất anh ấy nói chuyện", Sienna nói. "Tất cả những gì anh ấy biết là đêm qua anh ấy tỉnh dậy trong bệnh viện của tôi và có người tìm cách giết anh ấy. Thêm nữa, anh ấy cũng có những ảo giác kinh khủng - những xác chết, các nạn nhân bệnh dịch và một người phụ nữ nào đó có mái tóc bạc và một cái bùa rắn cứ nói với anh ấy..."
"Elizabeth!", ngươi đàn ông nói. "Đó là tiến sĩ Elizabeth Sinskey! Robert, bà ấy là người đã mời anh tới giúp chúng tôi!"
"Chà, nếu đúng là bà ấy", Sienna nói. "Tôi hy vọng anh biết rằng bà ấy đã gặp rắc rối. Chúng tôi nhìn thấy bà ấy bị kẹt ở ghế sau một chiếc xe thùng đầy lính tráng, và bà ấy trông như say thuốc hay gì đó"
Người đàn ông chậm rãi gật đầu, nhắm mắt lại. Mi mắt ông ấy trông sưng mọng và đỏ.
"Mặt anh bị sao vậy?", Sienna hỏi.
Ông ấy mở mắt ra. "Sao cơ?"
"Da của anh? Trông như anh đã nhiễm phải thứ gì đó. Anh có mệt không?"
Người đàn ông trông đầy vẻ sửng sốt, và cho dù chắc chắn câu hỏi của Sienna thẳng thừng đến mức có phần hơi lỗ mãng nhưng Langdon cũng không khỏi thắc mắc về điều đó. Nghĩ tới số lượng những thứ ám chỉ tới dịch bệnh mà anh đã gặp ngày hôm nay, hình ảnh da tấy đỏ quả thật rất đáng ngại..
"Tôi ổn thôi", người đàn ông nói. "Đó là do thứ xà phòng khốn kiếp ở khách sạn. Tôi dị ứng nặng với đậu nành, và hầu hết các loại xà phòng thơm của Ý đều có đậu nành. Tôi đã dại dột không kiểm tra kỹ."
Sienna thở phào nhẹ nhõm, giờ vai cô trùng xuống hẳn. "Ơn Chúa anh không ăn thứ đó. Chứng viêm da tiếp xúc là do sốc mẫn cảm."
Họ cùng cười ngượng nghịu.
Sienna đánh bạo, "Xin cho tôi biết cái tên Bertrand Zobrist có ý nghĩa gì với anh không?".
Người đàn ông sững sờ, trông như thể ông ấy vừa mặt đối mặt với quỷ sứ ba đầu.
“Chúng tôi tin mình vừa tìm được một thông điệp từ ông ta", Sienna nói. "Nó chỉ tới một nơi nào đó ở Venice. Điều đó có ý nghĩa gì với anh không?"
Giờ mắt người đàn ông trở nên dữ tợn. "Lạy Chúa, có đấy. Rất nhiều! Nó chỉ tới chỗ nào!?"
Sienna hít một hơi, rõ ràng đã sẵn sàng kể cho người đàn ông mọi chuyện về bài thơ xoáy trôn ốc mà cô và Langdon vừa phát hiện trên chiếc mặt nạ, nhưng theo bản năng, Langdon đã kín đáo đặt một bàn tay lên tay cô. Có vẻ người đàn ông là một đồng minh, nhưng sau tất cả sự việc hôm nay, tâm trí Langdon mách bảo anh đừng vội tin ai cả. Hơn nữa, cà vạt của người đàn ông có đeo một quả chuông, và anh có cảm giác người đàn ông này rất có thể chính là người đang cầu nguyện trong nhà thờ Dante lúc trước. Ồng ta đã bám theo bọn mình chăng?
"Làm sao anh tìm được chúng tôi ở đây?", Langdon hỏi.
Người đàn ông vẫn còn bối rối khi biết rằng Langdon không nhớ được mọi việc. "Robert, anh gọi cho tôi đêm qua nói rằng anh đã dàn xếp cuộc gặp mặt với một giám đốc bảo tàng tên là Ignazio Busoni. Sau đó anh biến mất. Anh không hề gọi lại. Khi nghe tin Ignazio Busoni chết, tôi rất lo. Tôi đến đây tìm anh suốt buổi sáng. Tôi nhìn thấy cảnh sát ở bên ngoài Cung điện Vecchio và trong khi đợi tìm hiểu xem chuyện gì xảy ra, tình cờ tôi nhìn thấy anh chui ra khỏi một ô cửa nhỏ cùng với..." Ông ta liếc nhìn về phía Sienna, rõ ràng không nhớ được tên cô.
“Sienna", cô nhắc. "Brooks."
“Tôi xin lỗi... cùng với bác sĩ Brooks. Tôi bám theo hai người hy vọng biết được anh đang làm chuyện quái gì.”
“Tôi nhìn thấy anh trong Nhà thờ Cerchi, đang cầu nguyện, tôi có nhầm không?"
"Đúng đấy! Tôi cố gắng phán đoán xem anh đang làm gì nhưng không có tác dụng! Dường như anh rời khỏi nhà thờ chẳng khác gì một người đang thi hành nhiệm vụ, cho nên tôi bám theo anh. Khi thấy hai người lẻn vào nhà rửa tội, tôi quyết định đã đến lúc phải trực diện gặp anh. Tôi chi tiền cho tay thuyết trình viên chi để có mấy phút được một mình ở trong này”
"Hơi hấp tấp”Langdon nhận xét, "nếu anh nghĩ tôi phản anh".
Người đàn ông lắc đầu. "Có gì đó mách bảo tôi rằng anh sẽ không bao giờ làm vậy. Giáo sư Robert Langdon ư? Tôi biết nhất định có lời giải thích khác. Nhưng bị mất trí nhớ sao? Thật không tin nổi. Tôi chưa bao giờ đoán ra được."
Người đàn ông với những nốt tấy đỏ lại bắt đầu gãi sồn sột "Nghe này, tôi chỉ có năm phút thôi. Chúng ta cần ra khỏi đây ngay. Nếu tôi tìm được hai người thì những kẻ đang tìm cách giết anh cũng có thể tìm ra anh. Có rất nhiều chuyện xảy ra mà tôi không hiểu. Chúng ta cần tới Venice. Ngay lập tức. Cần rời khỏi Florence mà không để ai nhìn thấy. Những kẻ đang giữ tiến sĩ Sinskey... những kẻ truy đuổi anh... chúng có tai mắt ở khắp mọi nơi." Ông ta ra hiệu về phía cửa.
Cuối cùng Langdon cũng cảm thấy như thể mình sắp có được câu trả lời nào đó. "Đám lính mặc đổng phục đen là ai? Tại sao họ lại cố tìm cách giết tôi?"
"Chuyện dài lắm", người đàn ông nói. "Trên đường đi tôi sẽ giải thích."
Langdon cau mày, hoàn toàn không thích câu trả lời thế này.
Anh ra hiệu cho Siena và kéo cô ra một bên, nói thật nhanh với cô.
"Em có tin anh ta không? Em nghĩ sao nào?"
Sienna nhìn Langdon như thể anh đang hóa dại vì hỏi vậy "Em nghĩ gì ư? Em nghĩ anh ta là người của Tổ chức Y tế Thế giới! Em nghĩ anh ta là ván cược tốt nhất cho chúng ta để có câu trả lời!"
"Thế còn tình trạng phát ban?".
Sienna nhún vai. "Đúng như những gì anh ta nói - viêm da tiếp xúc nặng."
"Và nếu không phải như những gì anh ta nói thì sao?”, Langdon thì thào. "Nếu... là gì đó khác'
"Gì khác chứ?" Cô nhìn anh vẻ hoài nghi. "Robert, không phải là dịch hạch, nếu đó là những gì anh đang nghĩ. May thay, anh ta là một bác sĩ. Nếu anh ta bị một căn bệnh chết người và biết mình lây nhiễm, anh ta sẽ không khinh suất ra ngoài để lây nhiễm cho cả thế giới đâu."
"Thế nếu anh ta không nhận ra mình bị dịch hạch thì sao?"
Sienna mím môi, nghĩ ngợi một lúc. "Thế thì em sợ rằng anh và em đã nhiễm cả rổi... cùng với tất cả mọi người trong khu vực."
"Em biết đây, cách cư xử với bệnh nhân của em có thể hữu dụng."
"Cứ thẳng thắn thôi." Sienna đưa cho Langdon túi Ziploc có chiếc mặt nạ người chết. "Anh mang người bạn nhỏ của chúng ta theo nhé."
Khi trở lại chỗ bác sĩ Ferris, hai người nhận ra ông ta vừa kết thúc một cuộc điện đàm.
"Tôi vừa gọi cho lái xe của tôi”, người đàn ông nói. "Anh ấy sẽ đón chúng ta ở bên ngoài..” Bác sĩ Ferris dừng lại đột ngột, đăm đăm nhìn vào tay Langdon là lần đầu tiên thấy khuôn mặt lúc chết của Dante Alighieri.
“Lạy Chúa!”, Ferris nói, co rúm lại. “Thứ quái gì vậy?”
“Chuyện dài lắm”, Langdon đáp. “Tôi sẽ giải thích trên đường đi.”
Chương 60
Biên tập viên New York Jonas Faukman tỉnh giấc vì tiếng điện thoại nối từ nhà tới văn phòng của mình réo vang. Anh lật người và nhìn đồng hồ: 4 giờ 28 phút sáng.
Trong giới xuất bản sách, những cuộc gọi khẩn cấp lúc đêm muộn hiếm gặp chẳng kém gì chuyện thành công chỉ sau một đêm. Bực bội, Faukman chuồi ra khỏi giường và đi vội tới phòng làm việc.
"Xin chào?", giọng nói trên máy là một giọng nam trung quen thuộc. "Jonas, thật may cậu có ở nhà. Robert đây. Tôi hy vọng không khua cậu dậy."
"Đương nhiên cậu khua tôi dậy rổi! Mới có bốn giờ sáng thôi!"
"Xin lỗi, tôi đang ở nước ngoài."
Ở Harvard họ không dạy về các múi giờ à?
“Tôi đang gặp rắc rối chút, Jonas, và tôi cần giúp đỡ." Giọng Langdon nghe rất căng thẳng. "Nó liên quan đến thẻ Netjets hạng doanh nghiệp của cậu."
"Netjets à?", Faukman bật cười. "Robert, chúng tôi ở trong ngành xuất bản sách. Chúng tôi không có quyền tiếp cận các máy bay tư."
“Cả hai chúng ta đều biết cậu đang nói dối mà, anh bạn."
Faukman thở dài. "Được rồi, để tôi nói lại. Chúng tôi không có quyền tiếp cận các máy bay tư cho các tác giả sách về lịch sử tôn giáo. Nếu cậu muốn viết cuốn Năm mươi sắc thái của thánh tượng học thì chúng ta có thể nói chuyện tiếp."
"Jonas, dù chuyến bay tốn kém bao nhiêu, tôi cũng sẽ thanh toán cho cậu. Tôi hứa đây. Tôi đã bao giờ thất hứa với cậu chưa?"
Còn hơn là cậu lỡ hạn chót lần cuối của cậu những ba năm cơ đấy. Tuy nhiên, Faukman cảm thấy giọng Langdon có vẻ khẩn trương. "Cho tôi biết đang có chuyện gì. Tôi sẽ cố gắng giúp."
"Tôi không có thời gian giải thích, nhưng tôi thật sự cần cậu làm việc này cho tôi. Đó là vấn đề sinh tử đấy."
Faukman đã làm việc với Langdon đủ lâu để quen với khiếu hài hước của anh, nhưng anh ta không hề nghe thấy vẻ đùa cợt trong giọng nói lo lắng của Langdon lúc này. Anh chàng hết sức nghiêm túc. Faukman thở hắt ra và gắng trấn tĩnh. Giám đốc tài chính của mình sẽ câu đầu rút ruột mình mất. Ba mươi giây sau, Faukman đã viết ra các chi tiết yêu cầu chuyến bay đặc biệt của Langdon.
"Mọi thứ ổn chứ?", Langdon hỏi, rõ ràng cảm thấy vẻ do dự và ngạc nhiên của anh chàng biên tập viên trước những chi tiết đặt chuyến bay.
***
Trung tâm điều hành tại Hoa Kỳ của NetJets đặt tại Gohimbus, bang Ohio, với một đội hỗ trợ bay trên điện thoại toàn thời gian.
Đại diện mảng dịch vụ chủ số hữu, Deb Kìer vừa nhận được cuộc gọi từ một chủ doanh nghiệp ở New York. "Chờ chút thưa ngài", cô nói, chỉnh lại tai nghe và gỗ thiết bị nhập thông tin của mình. "Về mặt kỹ thuật thì đây là một chuyến bay của Netjets châu Âu, nhưng tôi có thể giúp ngài được." Cô nhanh chóng truy cập hệ thống Netjets châu Âu, có trung tâm đặt tại Paço de Arcos, Bồ Đào Nha, sau đó kiểm tra vị trí hiện tại của các máy bay ở Ý và xung quanh đó.
"Được rồi, thưa ngài", cô nói, "chúng tôi có một chiếc Citation Excel tại Monaco, chúng tôi có thể điều sang Florence trong vòng chưa đầy một tiếng. Như thế có tiện cho ngài Langdon không ạ?".
"Hy vọng như vậy", người đàn ông từ công ty xuất bản trả lời, nghe như đã kiệt sức và hơi khó chịu. "Chúng tôi rất biết ơn."
"Đó là hân hạnh của chúng tôi", Deb nói. "Và ngài Langdon muốn bay tới Geneva phải không?"
"Đúng vậy!"
Deb tiêp tục gõ máy. "Tất cả đã xong", cuối cùng cô nói. "Ngài Langdon được xác nhận ở Trạm điều hành cơ sở cố định Tassỉgnao tại Lucca, khoảng năm mươi dặm về phía tây Florence. Ông ấy sẽ khởi hành lúc 11 giờ 20 phút sáng theo giờ địa phương. Ông Langdon cần có mặt tại Trạm mười phút trước khi khởi hành. Ngài sẽ không có dịch vụ di chuyển trên bộ, không có phục vụ ăn, và ngài cần cung cấp thông tín hộ chiếu, để chúng tôi hoàn tất mọi việc. Ngài còn yêu cầu gì nữa không ạ?"
"Một công việc mới chăng?", anh ấy cười nói. "Cảm ơn cô. Cô giúp được nhiều lắm."
“Rất hân hạnh. Chúc ngủ ngon." Deb kết thúc cuộc gọi và quay trở lại màn hình của mình để hoàn tất việc đặt chỗ. Cô nhập thông tin hộ chiếu của Robert Langdon và định tiếp tục thì thấy màn hình hiện ra một hộp thoại cảnh báo màu đỏ. Deb đọc thông báo, mắt cô mở to.
Chắc là nhầm lẫn thôi.
Cô cố gắng nhập lại hộ chiếu của Langdon. Lời cảnh báo lại xuất hiện lần nữa. Lời cảnh báo này sẽ xuất hiện trên bất kỳ máy tính hàng không nào trên thế giới mà Langdon tìm cách đặt chuyến bay.
Deb Kier đăm đăm nhìn một lúc lâu với vẻ không tin nổi. Cô biết NetJets giữ thông tin riêng của khách hàng rất kỹ càng, nhưng lời cảnh báo này phá bỏ mọi quy tắc bảo mật quyền riêng tư của công ty họ.
Deb Kier lập tức gọi cho bộ phận chức năng.
***
Đặc vụ Brüder tắt điện thoại di động và bắt đầu dẫn ngưòi của mình quay lại những chiếc xe thùng.
"Langdon di chuyển rồi", gã nói. "Anh ta đi một máy bay riêng tới Geneva. Khởi hành chưa đầy một giờ nữa từ Trạm điều hành Lucca, năm mươi dặm về phía tây. Nếu đi ngay, chúng ta có thể tới đó trước khi anh ta cất cánh."
***
Cũng lúc đó, một chiếc ô tô mui kín hiệu Fiat thuê riêng đang lao lên phía bắc dọc theo Đại lộ Panzani, bỏ lại Quảng trường Duoĩĩio phía sau và nhắm thẳng tới nhà ga xe lửa Santa Maria cùa Florence.
Ở ghế sau, Langdon và Sienna cúi thật thấp trong khi bác sĩ Ferris ngổi ở phía trước cùng vỏi tài xế. Việc đặt chỗ vởi Netjets là ý tưởng của Sienna. Nếu may mắn, nó sẽ đủ để đánh lạc hướng và cho phép ba người bọn họ an toàn vượt qua nhà ga Florence, nơi chắc chắn sẽ dày đặc cảnh sát nếu không làm vậy. Thật may, tới Venice chỉ rnất hai giờ đi bằng tàu hỏa, và đi lại bằng xe lửa trong phạm vi nội địa thì không cần đến hộ chiếu.
Langdon nhìn Sienna, lúc này dường như đang săm soi bác sĩ Ferris với vẻ lo lắng. Người đàn ông này đang đau đớn thấy rõ, hơi thở của ông ta nặng nề, như thể mỗi lần hít vào cũng làm ông ta đau đớn.
Mình hy vọng cô ây nói đúng về tình trạng bệnh, Langdon nghĩ thầm, mắt nhìn những chỗ phát ban của người đàn ông và tưởng tượng ra những mầm bệnh đang lững lờ trong không khí bên trong chiếc xe nhỏ xíu, tù túng. Ngay cả đầu ngón tay của ông ta trông cũng sưng vù và đỏ tấy. Langdon cố xua nỗi lo lắng ra khỏi tâm trí mình và nhìn ra ngoài cửa sổ.
Khi đến nhà ga, họ đi ngang qua Đại Khách sạn Baglioni, nơi vẫn thường tổ chức các sự kiện của một hội nghị nghệ thuật mà Langdon tham dự hằng năm. Nhìn thấy tòa nhà, Langdon nhận ra mình sắp làm một việc mà anh chưa từng làm trong đời.
Mình rời khỏi Florence mà chưa kịp tới thăm chàng David.
Với lời xin lỗi thầm gửi tới Michelangelo, Langdon đưa mắt nhìn về nhà ga phía trước... và hướng dòng ý nghĩ tới Venice.