hanthienmac2003
Tác giả VW
-
Chương 3: Tiêu Trạch Dương
Trạch Dương thấy vậy, nháy mắt sắc mặt từ trắng rồi lại biến sang xanh. Anh khó chịu đập nhẹ vào lưng cô.
“Quay lên, đang trong giờ học mà cậu lại nói chuyện à” Anh nói xong cũng không để ý tới cô mà tiếp tục gục mặt xuống bàn đi ngủ.
"..."
Nguyệt Thiền nhìn anh, sắc mặt đen lại. Ai làm ơn nói cho cô biết Tống Lam Hạo là ai được không? Đến cái tên cô còn lần đầu nghe thấy thì làm sao biết được mặt mũi của anh ta như thế nào? Tại sao mới xuyên qua cô lại gặp phải một tên bất bình thường như vậy.
Thật lâu sau, cô mới thở dài thầm than.
Thật đáng tiếc người đẹp như vậy lại mắc phải thần kinh.
Cũng may cho cô, Trạch Dương cũng không thể đọc được suy nghĩ của cô nếu không anh nhất định sẽ bổ đầu cô ra xem trong đó có chứa gì.
Lúc này trong đầu Nguyệt Thiền đột nhiên xuất hiện âm thanh non nớt của hệ thống.
“Nam chính thứ nhất: Tiêu Trạch Dương, tuổi 17, học sinh cá biệt trong trường, gia thế vững mạnh, bố Tiêu Trạch Vũ, 45 tuổi, chủ tịch tập đoàn Dương Hoa, một trong công ty cổ phần lớn nhất nước và cũng là nhà đầu tư hàng đầu”
Nghe được, Nguyệt Thiền không khỏi cảm thấy nổi một tầng da gà, cũng may tên này ngoại trừ mắc bệnh thần kinh còn đâu về nhan sắc cùng gia thế đều là hàng đầu nếu không cô thật khó mà xuống tay.
Nguyệt Thiền ánh mắt chăm chú đánh giá đối tượng thứ nhất của mình.
Đến khi người nằm trên bàn dường như mất hết kiên nhẫn, anh ngẩng đầu nhìn cô: “Cậu nhìn đủ chưa?”
“Khụ, khụ…” Bị bắt quả tang tại trận, Nguyệt Thiền không khỏi cảm thấy xấu hổ: “Đủ, đủ rồi”
“Xấu xí, đừng mơ mộng nữa người như cậu có cho cũng chẳng ai thèm đâu” Phía sau truyền đến thanh âm lười biếng của Trạch Dương.
Nghe được hai từ ‘xấu xí’ Nguyệt Thiền liền chết lặng, chẳng lẽ cơ thể này thật xấu đến vậy sao? Mới xuyên qua cô đã phải nghe đến hai từ này hơn chục lần rồi. Nếu xấu đến vậy thì còn chinh phục cái gì nữa? Còn không bằng quay về nuôi heo. Dù sao kiếp trước tuy không phải hoa khôi nhưng cũng là tiểu mỹ nhân, bây giờ xuyên qua cơ thể xấu như vậy thật sự cô có chút không chịu nổi a.
Hệ thống! Tôi muốn trở về.
Nguyệt Thiền tức tối nằm chết ở trên mặt bàn, đến khi nghe tiếng trống cô lập tức vội vàng chạy vào nhà vệ sinh. Cho dù có xấu nhưng chỉ cần không đến mức ma chê quỷ hờn là được.
Vừa bước vào, Nguyệt Thiền kém chút bị gương mặt trong gương dọa chết.
Hệ thống! Sinh vật lạ này là sao đây?
“Báo cáo ký chủ, cơ thể của ký chũ cũng tên Nguyệt Thiền, đầy đủ là Tô Nguyệt Thiền, 17 tuổi, từ bé mồ côi cha mẹ, đến 8 tuổi thì được một người đàn ông nhặt về. Từ lúc đó đến giờ cũng chưa thấy ông ta xuất hiện, ngoại trừ biết ông ta có tên Tô Thiệu và rất giàu có còn đâu không có thêm thông tin gì về người đàn ông này.”
“Quay lên, đang trong giờ học mà cậu lại nói chuyện à” Anh nói xong cũng không để ý tới cô mà tiếp tục gục mặt xuống bàn đi ngủ.
"..."
Nguyệt Thiền nhìn anh, sắc mặt đen lại. Ai làm ơn nói cho cô biết Tống Lam Hạo là ai được không? Đến cái tên cô còn lần đầu nghe thấy thì làm sao biết được mặt mũi của anh ta như thế nào? Tại sao mới xuyên qua cô lại gặp phải một tên bất bình thường như vậy.
Thật lâu sau, cô mới thở dài thầm than.
Thật đáng tiếc người đẹp như vậy lại mắc phải thần kinh.
Cũng may cho cô, Trạch Dương cũng không thể đọc được suy nghĩ của cô nếu không anh nhất định sẽ bổ đầu cô ra xem trong đó có chứa gì.
Lúc này trong đầu Nguyệt Thiền đột nhiên xuất hiện âm thanh non nớt của hệ thống.
“Nam chính thứ nhất: Tiêu Trạch Dương, tuổi 17, học sinh cá biệt trong trường, gia thế vững mạnh, bố Tiêu Trạch Vũ, 45 tuổi, chủ tịch tập đoàn Dương Hoa, một trong công ty cổ phần lớn nhất nước và cũng là nhà đầu tư hàng đầu”
Nghe được, Nguyệt Thiền không khỏi cảm thấy nổi một tầng da gà, cũng may tên này ngoại trừ mắc bệnh thần kinh còn đâu về nhan sắc cùng gia thế đều là hàng đầu nếu không cô thật khó mà xuống tay.
Nguyệt Thiền ánh mắt chăm chú đánh giá đối tượng thứ nhất của mình.
Đến khi người nằm trên bàn dường như mất hết kiên nhẫn, anh ngẩng đầu nhìn cô: “Cậu nhìn đủ chưa?”
“Khụ, khụ…” Bị bắt quả tang tại trận, Nguyệt Thiền không khỏi cảm thấy xấu hổ: “Đủ, đủ rồi”
“Xấu xí, đừng mơ mộng nữa người như cậu có cho cũng chẳng ai thèm đâu” Phía sau truyền đến thanh âm lười biếng của Trạch Dương.
Nghe được hai từ ‘xấu xí’ Nguyệt Thiền liền chết lặng, chẳng lẽ cơ thể này thật xấu đến vậy sao? Mới xuyên qua cô đã phải nghe đến hai từ này hơn chục lần rồi. Nếu xấu đến vậy thì còn chinh phục cái gì nữa? Còn không bằng quay về nuôi heo. Dù sao kiếp trước tuy không phải hoa khôi nhưng cũng là tiểu mỹ nhân, bây giờ xuyên qua cơ thể xấu như vậy thật sự cô có chút không chịu nổi a.
Hệ thống! Tôi muốn trở về.
Nguyệt Thiền tức tối nằm chết ở trên mặt bàn, đến khi nghe tiếng trống cô lập tức vội vàng chạy vào nhà vệ sinh. Cho dù có xấu nhưng chỉ cần không đến mức ma chê quỷ hờn là được.
Vừa bước vào, Nguyệt Thiền kém chút bị gương mặt trong gương dọa chết.
Hệ thống! Sinh vật lạ này là sao đây?
“Báo cáo ký chủ, cơ thể của ký chũ cũng tên Nguyệt Thiền, đầy đủ là Tô Nguyệt Thiền, 17 tuổi, từ bé mồ côi cha mẹ, đến 8 tuổi thì được một người đàn ông nhặt về. Từ lúc đó đến giờ cũng chưa thấy ông ta xuất hiện, ngoại trừ biết ông ta có tên Tô Thiệu và rất giàu có còn đâu không có thêm thông tin gì về người đàn ông này.”
Bình luận facebook