hanthienmac2003
Tác giả VW
-
Chương 7: Dung Mạo Thật
Xuyên suốt căn nhà, cô vẫn không nhìn thấy một bóng người.
Tuy căn nhà to lớn nhưng lại có rất ít người, ngoại trừ những người hầu cùng với quản gia còn đâu không còn ai ở trong ngôi nhà này.
Thậm chí đến bây giờ cô vẫn chưa gặp mặt người cha tiện nghi của mình.
“Dì Lam, ba nuôi chưa về sao?” Nguyệt Thiền hướng mắt về người trung niên trước cửa.
Dì Lam nghe vậy, bà ngẩng đầu lên, khó hiểu nhìn cô: “Tiểu thư, người quên rồi sao? Từ lúc đưa tiểu thư đến đây cậu chủ chưa bao giờ xuất hiện.”
Dì Lam thở dài.
Những năm nay, không lúc nào là bà không lo lắng cho Nguyệt Thiền. Cả đời bà không có con, bởi vậy khi lần đầu tiên nhìn thấy đứa nhỏ này, thấy cặp mắt sợ hãi, bà đột nhiên trào dâng tình thương của một người mẹ, chăm sóc cô như đứa con gái bé nhỏ. Chính là, bà không hiểu tại sao cậu chủ mang tiểu thư về nhà nhưng lại không hề đến thăm con bé.
Cậu chủ cứ như vậy đột nhiên mang đến một cô bé, rồi sau đó đáp cho mọi người nuôi nấng, từ đó đến giờ cũng đã được chín năm chưa thấy cậu chủ xuất hiện. Nhưng mọi người trong nhà đều biết, cậu chủ bề ngoài lạnh lùng nhưng chắc chắn vẫn rất quan tâm tiểu thư, nếu không cũng không cần phải cấm đoán tiểu thư nhiều điều đến vậy.
Nguyệt Thiền gật đầu, đối với người cha tiện nghi của mình cô cũng không có ý kiến, dù sao nếu không có ông ta cô cũng không thể có một cuộc sống đầy đủ như vậy.
Vì vậy xét về mặt nào đó, tuy ông ta có vẻ như không được thích mình cho lắm nhưng cô vẫn phải cảm ơn ông ta rất nhiều.
Lúc này, Nguyệt Thiền nhanh chóng đem phấn trên mặt đều rửa trôi.
Sau đó kỳ cọ những vết đen trên người, cuối cùng mang ra một chai nước thuốc đến rót vào bồn, đem thân thể ngâm vào trong…
Dưới tác dụng của nước thuốc, vết đen trên người lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được bắt đầu chậm rãi hòa tan.
Nguyệt Thiền ngâm mình ở trong nước nóng, sau đó nhắm mắt lại nghỉ ngơi một hồi.
Chờ lúc tỉnh lại, nước trong bồn tắm đều đã thay đổi màu sắc, một mảnh đen nhánh đục ngầu.
Mà thân thể của cô...
Sau khi không còn những vết màu đen, đã hoàn toàn lộ ra diện mạo thật sự.
Giờ phút này thấy nguyên bản của cơ thể này, Nguyệt Thiền không khỏi kinh ngạc, da của cô vậy mà lại tốt như vậy.
Thật sự không hiểu chủ nhân cũ của cơ thể này sao lại có sở thích kỳ quặc đến vậy, rõ ràng đẹp như vậy nhưng năm lần bảy lượt lại đem mình xấu đi.
Nguyệt Thiền đem nước trong bồn xả sạch, lại rửa sạch thân thể một lần.
Quấn lấy một lớp khăn mỏng, đứng trước tấm gương, Nguyệt Thiền lại lần nữa ngẩn người.
Trong gương, một gương mặt tinh xảo, khả ái, ngũ quan như là họa ra mà tới, lông mày lá liễu, đôi mi dài cong cong như cánh bướm khép lại, nhưng…đôi mắt dường như có vấn đề…
Đem kính sát tròng gỡ xuống, rốt cuộc thấy rõ màu đồng tử, đó là một đôi mắt màu lam, sáng trong như ngọc, thỉnh thoảng lại khẽ động hệt như câu hồn đoạt phách.
Dáng vẻ mềm mại, khả ái như vậy hoàn toàn làm cho đàn ông điên cuồng hung hăng chiếm giữ.
Tuy căn nhà to lớn nhưng lại có rất ít người, ngoại trừ những người hầu cùng với quản gia còn đâu không còn ai ở trong ngôi nhà này.
Thậm chí đến bây giờ cô vẫn chưa gặp mặt người cha tiện nghi của mình.
“Dì Lam, ba nuôi chưa về sao?” Nguyệt Thiền hướng mắt về người trung niên trước cửa.
Dì Lam nghe vậy, bà ngẩng đầu lên, khó hiểu nhìn cô: “Tiểu thư, người quên rồi sao? Từ lúc đưa tiểu thư đến đây cậu chủ chưa bao giờ xuất hiện.”
Dì Lam thở dài.
Những năm nay, không lúc nào là bà không lo lắng cho Nguyệt Thiền. Cả đời bà không có con, bởi vậy khi lần đầu tiên nhìn thấy đứa nhỏ này, thấy cặp mắt sợ hãi, bà đột nhiên trào dâng tình thương của một người mẹ, chăm sóc cô như đứa con gái bé nhỏ. Chính là, bà không hiểu tại sao cậu chủ mang tiểu thư về nhà nhưng lại không hề đến thăm con bé.
Cậu chủ cứ như vậy đột nhiên mang đến một cô bé, rồi sau đó đáp cho mọi người nuôi nấng, từ đó đến giờ cũng đã được chín năm chưa thấy cậu chủ xuất hiện. Nhưng mọi người trong nhà đều biết, cậu chủ bề ngoài lạnh lùng nhưng chắc chắn vẫn rất quan tâm tiểu thư, nếu không cũng không cần phải cấm đoán tiểu thư nhiều điều đến vậy.
Nguyệt Thiền gật đầu, đối với người cha tiện nghi của mình cô cũng không có ý kiến, dù sao nếu không có ông ta cô cũng không thể có một cuộc sống đầy đủ như vậy.
Vì vậy xét về mặt nào đó, tuy ông ta có vẻ như không được thích mình cho lắm nhưng cô vẫn phải cảm ơn ông ta rất nhiều.
Lúc này, Nguyệt Thiền nhanh chóng đem phấn trên mặt đều rửa trôi.
Sau đó kỳ cọ những vết đen trên người, cuối cùng mang ra một chai nước thuốc đến rót vào bồn, đem thân thể ngâm vào trong…
Dưới tác dụng của nước thuốc, vết đen trên người lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được bắt đầu chậm rãi hòa tan.
Nguyệt Thiền ngâm mình ở trong nước nóng, sau đó nhắm mắt lại nghỉ ngơi một hồi.
Chờ lúc tỉnh lại, nước trong bồn tắm đều đã thay đổi màu sắc, một mảnh đen nhánh đục ngầu.
Mà thân thể của cô...
Sau khi không còn những vết màu đen, đã hoàn toàn lộ ra diện mạo thật sự.
Giờ phút này thấy nguyên bản của cơ thể này, Nguyệt Thiền không khỏi kinh ngạc, da của cô vậy mà lại tốt như vậy.
Thật sự không hiểu chủ nhân cũ của cơ thể này sao lại có sở thích kỳ quặc đến vậy, rõ ràng đẹp như vậy nhưng năm lần bảy lượt lại đem mình xấu đi.
Nguyệt Thiền đem nước trong bồn xả sạch, lại rửa sạch thân thể một lần.
Quấn lấy một lớp khăn mỏng, đứng trước tấm gương, Nguyệt Thiền lại lần nữa ngẩn người.
Trong gương, một gương mặt tinh xảo, khả ái, ngũ quan như là họa ra mà tới, lông mày lá liễu, đôi mi dài cong cong như cánh bướm khép lại, nhưng…đôi mắt dường như có vấn đề…
Đem kính sát tròng gỡ xuống, rốt cuộc thấy rõ màu đồng tử, đó là một đôi mắt màu lam, sáng trong như ngọc, thỉnh thoảng lại khẽ động hệt như câu hồn đoạt phách.
Dáng vẻ mềm mại, khả ái như vậy hoàn toàn làm cho đàn ông điên cuồng hung hăng chiếm giữ.
Bình luận facebook