Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 971-975
Chương 971: Cùng sát cánh chiến đấu
Sắc mặt Diệp Thanh Thanh lạnh tanh: “Con không đi thì ta không quan tâm đến con nữa”.
Nghe vậy, Diệp Quân cảm thấy tức giận, trong tiềm thức hắn muốn nói "không quan tâm thì không quan tâm", nhưng sau khi nghĩ lại, mặc dù người phụ nữ trước mặt là cô cô của hắn, nhưng bà ấy không mắc nợ hắn thứ gì. Trước đó bà ấy đã cứu hắn, đây chính là ân tình lớn với hắn, hắn không thể coi đó là chuyện đương nhiên.
Nghĩ đến đây, lửa giận trong lòng Diệp Quân biến mất bảy tám phần, hắn đi tới trước mặt Diệp Thanh Thanh, nghiêm túc nói: “Cô cô, nếu như thực lực của con quá yếu thì đương nhiên con sẽ không ở lại đây làm liên lụy đến cô cô, nhưng giờ con tự tin có thể đủ sức ở lại giúp cô cô”.
Diệp Thanh Thanh trừng mắt nhìn hắn, sắc mặt vẫn lạnh tanh, không lên tiếng.
Diệp Quân kéo tay áo Diệp Thanh Thanh, nhẹ giọng nói: "Hôm nay cô cháu chúng ta cùng đánh bọn chúng một trận, nếu như chúng ta thắng thì tốt, còn nếu chết trận thì Diệp Quân con cũng không hối hận, cho nên, cô cô đừng giận chuyện này nữa, được không?”
Diệp Thanh Thanh nhìn Diệp Quân một hồi lâu, sau đó quay đầu đi, vẫn không lên tiếng, nhưng vẻ lạnh lùng trong đôi mắt xinh đẹp đã mờ nhạt đi rất nhiều.
Bùm!
Đúng lúc này, thời không trên bầu trời đột nhiên tách ra, linh khí mạnh mẽ như thác lũ quét xuống, trong khoảnh khắc, toàn bộ Thiên Khí Giới sôi trào.
Chúng đang tới!
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, trên đó có sáu trăm cường giả hàng đầu, hai người đứng đầu chính là Thiên Tôn và Địa Tôn.
Diệp Thanh Thanh đột nhiên nói: "Bây giờ đi vẫn còn kịp”.
Diệp Quân khẽ mỉm cười: “Ta bằng lòng cùng cô cô sát cánh chiến đấu, đến chết mới thôi”.
Diệp Thanh Thanh quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, vừa nhìn, bà ấy đột nhiên cười nói: "Hay cho câu đến chết mới thôi, như con đã nói, hôm nay chúng ta chiến đấu đến chết mới thôi”.
Vừa dứt lời, bà ấy đột nhiên rung chuyển, hóa thành một đạo kiếm quang phóng lên trời, đánh về phía Thiên Tôn và Địa Tôn!
Một đánh hai!
Nhát kiếm xuyên trời, xé nát trời đất!
Thiên Tôn cầm đầu hơi híp mắt: “Hai người bọn ta giữ chân người phụ nữ này, các ngươi đi giết Diệp Quân, cho dù chết trận, tông chủ cũng có thể dựa vào phép thần thông Vô Thượng để cứu các ngươi sống lại”.
Nghe vậy, đám Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả đều vui mừng như điên, bọn chúng không mảy may nghi ngờ lời nói của Thiên Tôn.
Nữ tông chủ có thực lực này!
Không chút do dự, một đám Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả hóa thành đạo cầu vồng, lao về phía Diệp Quân.
Giờ phút này, cả Thiên Khí Giới bỗng trở nên hư ảo.
Phía dưới, nhìn đám Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả lao về phía mình, Diệp Quân nheo mắt vừa định ra tay, đúng lúc này, một âm thanh như chuông trời vang vọng từ Thiên Khí Tông: “Thần pháp Thiên Khí”.
Bùm!
Đột nhiên, hàng ngàn chùm sáng từ hàng ngàn tòa đại điện ở phía xa phóng lên cao, cùng lúc đó, giọng nói của ông lão tóc trắng vang lên sau lưng Diệp Quân: "Diệp công tử, ta tới giúp cậu một tay!"
Diệp Quân cười lớn: "Cám ơn!"
Vừa dứt lời, hắn đột nhiên hóa thành một đạo kiếm quang, lao lên từ dưới đất, xông về phía đám Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả.
Khoảnh khắc Diệp Quân phóng lên trời, sức mạnh huyết mạch trong cơ thể hắn sôi trào. Hai luồng sức mạnh huyết mạch cường đại và kiếm ý tự thân của hắn tuôn ra như thủy triều, lúc này hắn chém ra một nhát kiếm.
Thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm!
Chồng chéo bốn lần liên tục!
Bùm!
Cùng với nhát kiếm của Diệp Quân, thời không trước mặt bọn chúng đột nhiên sụp đổ, biến thành một mảnh đen kịt, hơn chục tên trước mặt hắn bị chém đứt, cơ thể nát vụn, linh hồn biến mất. Đám người còn lại cũng bị sức mạnh cường đại làm chấn động đến mức liên tục lùi về sau!
Nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo, vô số sức mạnh cường đại tràn ngập về phía Diệp Quân như một làn sóng.
Hai mắt Diệp Quân đỏ ngầu, thần sắc dần trở nên dữ tợn, đối mặt với đám người vây hãm công kích, hắn không hề sợ hãi cũng không lùi bước, cơ thể hắn chuyển động, hóa thành một đạo kiếm quang màu máu chém ra.
Đối đầu trực diện!
Lưỡi kiếm chém khắp nơi dễ như trở bàn tay, không thể ngăn cản!
Rầm rầm rầm!
Cùng với đạo kiếm quang của Diệp Quân chém ra, vô số cường giả bị chấn động phải rút lui.
Nhưng lúc này, phía sau Diệp Quân mấy trăm trượng, đột nhiên xuất hiện một luồng sáng lạnh, Diệp Quân xoay người, chém ra một nhát kiếm.
Vèo!
Kiếm quang xé gió, âm thanh đinh tai nhức óc vang lên.
Bùm!
Đột nhiên, một mảnh kiếm quang vỡ vụn, Diệp Quân lùi ra ngoài mấy vạn trượng!
Mà ở vị trí lúc nãy hắn đứng, xuất hiện một người đàn ông trung niên cầm đao.
Đệ Nhất Lâu!
Xếp hạng thấp nhất trong tộc Đệ Nhất!
Tay trái Đệ Nhất Lâu cầm chặt chuôi đao, nhìn chằm chằm Diệp Quân ở phía xa, trên người toát ra một luồng đao ý ngút trời.
Xa xa, sau khi Diệp Quân dừng lại, một vệt máu chậm rãi phun ra từ khóe miệng.
Lúc này, bên phải hắn, nơi thời không đột nhiên nứt toác, một người đàn ông trung niên mặc áo dài chậm rãi bước ra.
Đệ Nhất Phong!
Trong tộc Đệ Nhất, ông ta xếp thứ sáu, được gọi là Lão Lục.
Hai cường giả hàng đầu của tộc Đệ Nhất!
Lúc này, Đệ Nhất Lâu đột nhiên nói: "Lục ca, để một mình ta đấu với hắn!"
Đệ Nhất Phong lạnh lùng nhìn Đệ Nhất Lâu: “Có thể đánh hội đồng thì sao phải chiến đấu một mình? Mọi người, hãy cùng xông lên đi”.
Vừa dứt lời, ông ta là người đầu tiên lao ra!
Đám cường giả còn lại nghe vậy cũng vội vàng xông ra ngoài...
...
Chương 972: Đánh hội đồng
Đánh hội đồng!
Thấy một đám cường giả đồng loạt nhào tới, Diệp Quân nhe răng làm vẻ dữ tợn, siết chặt thánh kiếm Hiên Viên trong tay, thân thể dần nhòe đi.
Những Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả từng giao chiến với hắn thấy vậy thì biến sắc.
Bởi vì biết hắn sắp ra đại chiêu!
Diệp Quân bất thình lình rút kiếm.
Thời không chồng chéo!
Hàng ngàn hàng vạn thanh kiếm chui ra từ thời không trước mặt Diệp Quân rồi hợp nhất thành một thanh duy nhất khiến toàn bộ Thiên Khí giới vỡ ra thành từng mãnh.
Trước uy lực khủng khiếp đó, Đệ Nhất Phong không khỏi biến sắc. Ông ta không ngờ nhát chém của thiếu niên này có thể đáng sợ đến vậy, nhưng giờ có muốn lui cũng đã muộn, chỉ có thể chịu đựng!
Ông ta siết chặt nắm tay rồi tung ra một cú đấm mang theo quyền thế cuồn cuộn như hồng thủy, va chạm với đường kiếm của Diệp Quân.
Ầm!
Kiếm mang và quyền mang bất thình lình bùng nổ trước mặt cả hai, phát ra sóng xung kích hùng mạnh khiến tất cả những người có mặt phải lùi bước.
Diệp Quân cũng phải lùi lại tầm mười vạn trượng mới có thể dừng lại. Đúng lúc này, một luồng đao khí bỗng ập đến từ sau lưng khiến hắn sởn tóc gáy.
Hắn vội vàng ổn định, xoay người rút kiếm.
Thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm!
Ruỳnh!
Đường kiếm bay ra chém nát đao khí, đồng thời hất bay luôn Đệ Nhất Lăng. Bản thân Diệp Quân cũng bị đánh bay đi, sau đó lại có mấy trăm khí tức hùng hậu xuất hiện sau lưng hắn.
Lại hội đồng!
May còn có Thần trận Thiên Khí của ông lão tóc trắng giúp hắn giữ chân lại không ít cường giả, bằng không chắc chắn không dừng lại ở con số này.
Cảm nhận được người từ sau lưng đánh tới, Diệp Quân không chút nao núng, chiến ý còn bừng lên trong mắt. Hắn xoay người, vung kiếm chiến đấu.
Thánh kiếm Hiên Viên trong tay hắn không ngừng vung vẩy, bắn ra từng luồng kiếm khí hùng hậu.
Tử chiến!
Kiếm thế của hắn mạnh đến nỗi quyền thế của Đệ Nhất Phong cũng không ngăn lại được, thế là trong bất chợt, hắn lại ngăn cản được vô số Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả.
Cảnh tượng này khiến sắc mặt Đệ Nhất Lăng trở nên khó coi vô cùng. Ông ta biết không thể tiếp tục thế này được, nhất là khi Thiên Tôn và Địa Tôn đều đang bị cô gái váy đen kia áp chế.
Một khi hai người kia rơi xuống thế yếu, cô gái kia quay lại thì bọn họ cũng tiêu đời.
Nghĩ đến đây, Đệ Nhất Phong tung người nhảy lên, vung tay thả một cái chuông toàn thân đen kịt ra. Nó thoắt cái gia tăng kích thước gấp nghìn lần, trôi nổi giữa không trung. Khi ông ta đọc thần chú, cái chuông cũng theo đó run lên, phát ra một âm thanh xa xưa như xuyên thấu thời không, lao thẳng về phía Diệp Quân.
Đây chính là Chuông Báo Tử.
Thần khí cấp Tạo Hóa.
Diệp Quân cảm nhận được mà biến sắc, lập tức vung kiếm chém lên trên. Kiếm quang đỏ rực tuôn ra ngăn cản trước người hắn.
Ầm!
Kiếm quang nổ tung khiến Diệp Quân lùi lại mấy trăm nghìn trượng, chưa kịp dừng lại đã có mấy trăm khí tức khủng bố ùa tới.
Không cho hắn cơ hội nghỉ ngơi.
Hắn mở tay trái ra rồi nắm lại.
Kiếm vực!
Nó vừa xuất hiện, hắn đã khẽ động tâm niệm, điều khiển hàng loạt kiếm ý bay ra từ trong cơ thể, gây ra vô số tiếng xé rách sởn gai ốc.
Uỳnh uỳnh!
Kiếm vực của hắn chỉ cầm cự được trong vài giây là bể nát, khiến chủ nhân nó tiếp tục lùi lại. Đúng lúc này, âm thanh xưa cũ kia lại vang lên.
Tim Diệp Quân đập mạnh, khi ngẩng đầu lên thì thấy một luồng sức mạnh đáng sợ lao tới.
Hắn vội vung kiếm sang ngang.
Ầm!
Hắn bị đánh bay đi trăm nghìn trượng trong nháy mắt, sau đó lại là một tia đao khí chém xuống từ trên cao.
Diệp Quân nhìn lên, thân hình nhòe đi. Trăm nghìn thanh kiếm bất thình lình lao ra.
Thời không chồng chéo!
Ầm!
Nhát kiếm chém vỡ đao khí của Đệ Nhất Lăng, đẩy ông ta bay đi tận mấy vạn trượng.
Diệp Quân không thừa thắng xông lên mà hóa thành kiếm quang phóng lên, chém vào cái chuông đen kia.
Bởi nó đang là uy hiếp lớn nhất!
Thấy hắn làm vậy, sắc mặt Đệ Nhất Phong đanh lại, khẽ mấp máy môi. Cái chuông chợt rung lên rồi phát ra từng tiếng ngân thê lương đến đáng sợ, như tiếng gọi của tử thần khiến lòng người hoảng hốt.
Chuông Báo Tử!
Cảnh tượng này khiến sắc mặt Diệp Quân trầm xuống. Bỗng, một tia sáng vàng phóng ra từ người hắn.
Là Tiểu Tháp!
Nó xuất hiện trước mặt Diệp Quân, tỏa ra từng quầng sáng vàng ngăn chặn tiếng chuông kia lại.
Ầm ầm!
Chương 973: Ngươi không chết thì ta chết!
Tiếng chuông đáng sợ không ngừng bị Tiểu Tháp đánh bật đi, lan sang bốn phía. Các Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả thấy thế thì biến sắc, lập tức co giò bỏ chạy, những ai chậm chân lập tức bốc cháy tại chỗ, hóa thành tro bụi.
Sắc mặt Đệ Nhất Phong âm trầm như nước, đôi mắt nhìn Tiểu Tháp với vẻ chấn động. Không ngờ thứ ấy lại có thể cản được âm thanh của Chuông Báo Tử!
Tiểu Tháp bỗng nói: “Tiểu tiểu chủ, cái chuông quèn đó để ta đối phó”.
Diệp Quân: “Đa tạ Tháp gia!"
Rồi hắn xoay người, hóa thành kiếm quang lao về phía Đệ Nhất Phong.
Ông ta cong môi đầy dữ tợn: “Để ta chống mắt lên xem mi yêu nghiệt đến cỡ nào!"
Rồi ông ta bước tới, tung ra một cú đấm với quyền ý dào dạt như thủy triệu. Chỉ trong phút chốc, thời không bốn phía đều bị nó đập vỡ tan tành.
Diệp Quân rút kiếm chém ra.
Thuật Bạt Kiếm chồng chéo bốn lần!
Dồn hết mọi sức lực vào chiêu này.
Uỳnh!
Một luồng sức mạnh khủng khiếp bùng nổ từ nhát chém khiến cả hai đồng thời lùi lại mấy trăm nghìn trượng.
Diệp Quân vừa dừng lại thì đã thấy Đệ Nhất Lăng vung đao nhào tới, không cho hắn có cơ hội nghỉ ngơi.
Đao mang vạn trượng mang theo khí thế hủy thiên diệt địa.
Các Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả còn lại cũng ồ ạt lao tới.
Sắc mặt Diệp Quân trở nên dữ tợn. Hắn bây giờ đang vô cùng khó chịu trong người, lục phủ ngũ tạng như muốn vỡ ra, nhưng hắn bất chấp tất cả mà lại vung kiếm.
U u u!
Tiếng kiếm minh réo rắt vang lên, trăm nghìn kiếm ý hóa thành từng thanh kiếm lao ra từ trong cơ thể hắn.
Ầm! Uỳnh!
Rầm rầm rầm...
Từng đợt sóng xung kích mãnh liệt không ngừng tản ra bốn phía đẩy lùi tất cả, trong đó bay nhanh nhất là Diệp Quân. Thân thể hắn không ngừng vỡ nát trong quá trình ấy, máu tuôn như thác.
Khi dừng lại, mặt hắn đã trắng bệch như vôi, máu chảy không ngừng.
Đã bị thương rất nặng!
Đệ Nhất Phong thấy vậy thì thoáng vui mừng. Ông ta không cho Diệp Quân cơ hội, lập tức lao tới với quyền ý dâng trào quanh người như trăm nghìn ngọn núi ập xuống.
Đệ Nhất Lăng và những người khác theo sát phía sau.
Không cho đối thủ bất kỳ cơ hội nào!
Diệp Quân nhìn lên, thấy một đám cường giả đang nhào tới thì chỉ bình tĩnh lau vết máu bên khóe miệng, không chút mảy may gợn sóng.
Ánh mắt hắn khiến Đệ Nhất Phong có một tia bất an. Chẳng lẽ hắn còn tuyệt chiêu gì?
Nhưng ông ta đã không còn đường lui.
Không phải ngươi chết thì là ta chết!
Sát ý dâng lên, Đệ Nhất Phong gầm to: “Giết!"
Quyền ý quanh người ông ta càng dâng cao.
Đương lúc Đệ Nhất Phong lao tới, có tiếng rồng ngâm chợt vang vọng khắp đất trời. Một luồng sáng vàng bay ra từ trong người Diệp Quân.
Ngao Thiên Thiên!
Cô ấy tuy đã trọng thương trước đó nhưng đã khôi phục hoàn toàn nhờ Tiểu Tháp.
Diệp Quân sở dĩ không cho Ngao Thiên Thiên ra tay ban nãy là để chờ cơ hội này.
Hai người dung hợp, khí tức của hắn không ngừng tăng lên, không hề thua kém nhóm Đệ Nhất Phong.
Ông ta biến sắc, muốn tránh đi nhưng đã không kịp.
Diệp Quân biến mất tại chỗ, rút kiếm khỏi vỏ.
Thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm!
Hai nghìn nhát chồng lên bốn lần!
Đây là giới hạn của hắn.
Nhát kiếm vừa ra khiến đồng tử Đệ Nhất Phong co lại thành đầu kim, kinh hãi tự hỏi vì sao lại mạnh như vậy.
Ầm!
Kiếm quang bùng nổ. Quyền ý của Đệ Nhất Phong tiêu tan, không ngừng bị sức mạnh khổng lồ kia đẩy lui. Thân xác ông ta nổ tung từng mảnh, máu văng tung tóe.
Không chỉ Đệ Nhất Phong mà các Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả lao lên trước nhất cũng bị đánh bay, một số người yếu hơn lập tức tan xác, thần hồn câu diệt.
Lại thấy thân hình Diệp Quân nhòe đi. Các Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả lập tức biến sắc, biết hắn đây là chuẩn bị tung tuyệt chiêu.
Hắn đã dung hợp với Ngao Thiên Thiên, phải khủng khiếp đến mức độ nào chứ?
Một vài người không muốn đánh nữa bèn nhanh chóng tháo chạy, tránh đi nhát chém kế tiếp.
Bỗng có ngàn vạn thanh kiếm bay ra từ thời không trước mặt Diệp Quân, hợp lại thành một rồi chém vào họ.
Các Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả hốt hoảng vô cùng, điên cuồng lui lại.
Đúng lúc này, một tia kiếm quang bỗng lao tới từ phương nghiêng, chém thẳng vào nhát kiếm của Diệp Quân.
Ầm!
Đường kiếm đáng sợ kia bị chặn đứng. Thanh kiếm kia chấn động kịch liệt, toàn bộ sức mạnh của Diệp Quân tiêu tan trong nháy mắt. Thánh kiếm Hiên Viên bị đánh bay.
Khi thấy đó là ai, đồng tử Diệp Quân rụt lại: “Ngươi...”
Chương 974: Giết cho đến khi chúng sinh tận diệt
Xuất hiện trong tầm nhìn của Diệp Quân là một người phụ nữ trong chiếc váy màu xám tro ôm sát người, eo buộc đai ngọc, tóc thắt đuôi ngựa, vai gác một thanh cự kiếm màu đen với bề ngang còn dày hơn thân thể bà ta.
Tuy thân thể đối phương trông nhỏ nhắn yểu điệu nhưng lại mang theo khí thế nuốt trọn núi sông, đặc biệt nhất là đôi mắt sáng quắc như lưỡi kiếm, không ai dám nhìn trực diện.
Đó là một kiếm tu!
Diệp Quân nghĩ nát đầu cũng không ngờ người vừa ra tay lại là một kiếm tu, lại còn có sức mạnh cao đến vậy.
Từ đầu cho đến giờ, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một kiếm tu!
Bà ta cũng đang quan sát hắn với đôi mắt tỏa ra uy hiếp vô hình.
Diệp Quân vung tay gọi Thánh kiếm Hiên Viên quay về, nào ngờ kiếm vừa vào tay đã mang theo một thứ sức mạnh khổng lồ đẩy hắn bay tít đi vạn trượng.
Toàn bộ cánh tay phải của hắn cũng vỡ nát, có thể nhìn thấy xương trắng hếu bên trong.
Sức mạnh đáng sợ vậy?!
Một tia nặng nề lóe lên, Diệp Quân không khỏi nheo mắt lại.
Hắn và Ngao Thiên Thiên đang ở trong trạng thái dung hợp, cùng dùng chung lớp phòng ngự, ấy vậy mà sức mạnh còn sót lại sau khi đánh bay Thánh kiếm Hiên Viên của đối phương lại có thể khiến hắn bị thương!
Đúng lúc này, nữ kiếm tu kia tung người nhảy lên, thoắt cái đã xuất hiện trước mặt Diệp Quân, thanh kiếm trong tay ầm ầm bổ xuống.
Diệp Quân nhìn đường kiếm lao tới mà cảm thấy không khác gì trời đang sập, cả người hít thở không thông.
Là kiếm thế!
Hắn không khỏi rúng động từ tận đáy lòng. Cả đời này hắn chưa từng cảm nhận kiếm thế nào dữ dội đến mức này, đến mức khiến hắn nảy ra suy nghĩ không dám chống cự.
Nhưng nó chỉ thoáng qua rồi bay đi mất, thay vào là chiến ý ngút trời.
Ý niệm đã sinh, Diệp Quân rút kiếm chém ra.
Thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm.
Hai nghìn nhát, chồng bốn lần!
Thánh kiếm Hiên Viên chấn động kịch liệt, bùng nổ ra một luồng sức mạnh hủy thiên diệt địa.
Hai bên tấn công trực diện!
Mũi kiếm đụng lưỡi đao!
Ruỳnh!
Một tiếng nổ rền vang như sấm vọng khắp tứ phía khi sóng xung kích hùng hậu bùng nổ, lan tràn bốn phía khiến những Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả cũng phải lùi lại mấy trăm nghìn trượng.
Sự khủng khiếp của nó khiến ai nấy đều phải hốt hoảng.
Đệ Nhất Phong - giờ đây chỉ còn lại linh hồn - cũng kinh hoàng không thôi, bèn nhíu mày nhìn người phụ nữ áo xám kia.
Ông ta không biết đây là ai!
Bên kia, Diệp Quân cũng bị đẩy lui đi mười vạn trượng. Khi dừng lại, hắn cảm thấy thân thể mình như sắp tan ra thành từng mảnh, nội tạng chấn động không ngừng, toàn thân rỉ máu tanh tách.
Chỉ một chiêu mà đã khiến hắn trọng thương như thế này.
Khi nhìn lên, hắn chỉ thấy nữ kiếm tu kia vẫn mang gương mặt bình thản như nước, trên người không hề có thương tích.
So sức mạnh? Không nổi!
Cho dù có thêm Ngao Thiên Thiên cũng chịu!
Nữ kiếm tu lại nhìn lên trên, thấy Diệp Thanh Thanh vẫn đang áp chế Thiên Địa Nhị Tôn.
Trên cơ hoàn toàn!
Ánh mắt bà ta nhìn Diệp Thanh Thanh mang theo chiến ý ngập tràn.
So với thanh niên kiếm tu kia, bà ta càng muốn chiến đấu với người này hơn, nhưng vì nhiệm vụ lần này là tiêu diệt người hộ đạo trẻ tuổi này nên mới không làm vậy.
Nữ kiếm tu lại nhìn Diệp Quân, cổ tay khẽ phất, thân hình nhòe đi, hóa thành một tia kiếm quang màu đen bổ tới.
Đánh như sấm giật!
Không thể cản phá, chém sạch hết thảy - đó là cảm giác mà nhát kiếm này mang lại.
Diệp Quân nheo mắt, nhăn mặt đầy dữ tợn: “Thiên Thiên, điên cùng ta!"
Ngao Thiên Thiên đáp: “Được!"
Hắn nở một nụ cười đầy răng nanh nhọn hoắt khi tia lý trí cuối cùng trong mắt biến mất.
Lựa chọn phong ma triệt để!
Từng luồng sức mạnh huyết mạch khủng khiếp ùa ra từ cơ thể hắn.
Thân hình Diệp Quân khẽ run rồi vọt về phía nữ kiếm tu.
Tiếp tục đánh trực diện!
Thật ra thì kỹ xảo chiến đấu đã không còn tác dụng gì nhiều ở cấp độ này nữa.
Cái họ so bì với nhau là sức mạnh và tốc độ.
Ầm!
Hai thanh kiếm vừa tiếp xúc đã phát ra một luồng sức mạnh hủy thiên diệt địa đẩy hai người ra xa. Nhưng nữ kiếm tu chỉ lui hơn nghìn trượng đã dừng lại rồi nhảy tới, vung kiếm chém Diệp Quân.
Hắn không chút nao núng, lật cổ tay, thân hình nhòe đi.
Chồng chéo thời không!
Một khắc sau, trăm ngàn thanh kiếm xuất hiện, hội tụ thành một thanh trước mặt hắn.
Tiếp tục đánh trực diện!
Ầm!
Kiếm quang bùng nổ, đẩy hai người ra xa.
Chương 975: Giết cho đến khi chúng sinh tận diệt
Nhưng nữ kiếm tu kia nhanh chóng dừng lại rồi tiếp tục vọt tới.
Từng kiếm từng kiếm giao nhau, Diệp Quân đã phải lùi lại hơn trăm nghìn trượng.
Từng chiêu từng chiêu đều bị đẩy xuống thế hạ phong.
Kiếm thế của đối thủ quá mạnh, ngay cả trạng thái hoàn toàn phong ma của hắn cũng không địch nổi.
Kiếm của bà ta tựa như mang theo mưa rền chớp giận, nện về phía hắn, hoàn toàn không cho một cơ hội để thở.
Các Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả thấy vậy thì đanh mặt. Nữ kiếm tu này ra chiêu vừa nhanh vừa mạnh, từng kiếm đều mang theo uy áp nghiêng trời lệch đất, người thường mà gặp thì căn bản còn không nghĩ đến phản kháng.
Bởi vì đã bị cảm giác áp bách nghiền nát!
Khi ánh mắt họ chuyển sang Diệp Quân, tất cả lại một lần nữa rúng động.
Bởi vì tuy bị áp chế toàn diện nhưng hắn vẫn gắng gượng chống đỡ.
Quá khó tin!
Bọn họ nhìn thôi mà đã thấy sợ trước kiếm thế của nữ kiếm tu, vậy mà Diệp Quân đứng trước nó vẫn đang gồng minh chịu đựng.
Đây thật sự chỉ là một thanh niên hai mươi tuổi à?
Sắc mặt ai nấy trở nên xấu xí vô cùng.
Có thể đi đến đây như họ đều là thiên tài đứng đầu thời đại của mình, khiêu chiến vượt cấp là chuyện bình thường như cơm bữa, nhưng bây giờ thấy Diệp Quân, họ mới biết đây mới chính là thiên tài!
Vậy mà chỉ mới hai mươi!
Nếu cho hắn thêm thời gian...
Không dám nghĩ nữa.
Sắc mặt Đệ Nhất Phong vẫn âm u như nước, tràn ngập nặng nề.
Sức mạnh của Diệp Quân nằm ngoài dự đoán của ông ta, tuy có sử dụng sức mạnh huyết mạch, ngoại lực và dung hợp cùng yêu thú, nhưng để đạt đến mức độ này đã là vô cùng đáng sợ, chưa kể hắn còn trẻ như vậy.
Một trăm năm.
Ông ta chợt hiểu ra thì sao Chân Thần lại muốn tranh thủ cho hắn thời gian trăm năm này.
Nếu để thiên tài bực này có ngần ấy thời gian trưởng thành thì sẽ vô cùng đáng sợ.
Hắn phải chết!
Vẻ âm u trong mắt Đệ Nhất Phong và các Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả dần biến thành sát ý.
Tất cả đều đi đến cùng một kết luận.
Nhưng bây giờ họ không thể ra tay, đúng hơn là không thể xen vào.
Kiếm thế của nữ kiếm tu kia khủng khiếp vô cùng, không ai dám đến gần, bằng không chỉ có nước rước họa.
Thế là cuộc đánh hội đồng biến thành một chọi một.
Diệp Quân vẫn là bên bị chèn ép. Thế công của nữ kiếm tu kia càng ngày càng nhanh hơn, mạnh hơn, làm hắn không cách nào ngơi tay.
Nhưng huyết mạch phong ma của hắn cũng mạnh lên theo.
Nó vốn đã vô cùng vô tận, chỉ cần hoàn toàn phong ma thì sẽ ngày càng mạnh, không có giới hạn.
Ầm!
Một tiếng nổ bất ngờ vang lên, đẩy Diệp Quân lui lại trăm nghìn trượng. Kiếm quang và kiếm ý đỏ máu quanh người hắn bị đập nát, từng tầng thời không cũng không thoát khỏi số phận.
Nhưng nữ kiếm tu kia không tiếp tục ra tay mà chỉ nhìn hắn với vẻ ngạc nhiên. Từ lúc bắt đầu ra tay, bà ta đã tung ra một trăm đường kiếm, cái sau mạnh hơn cái trước, ấy vậy mà thanh niên này lại chịu được hết.
Bất ngờ vô cùng!
Nhất là trước huyết mạch phong ma của hắn.
Đây là lần đầu tiên bà ta chứng kiến huyết mạch mạnh đến ngần này.
Diệp Quân toàn thân đổ máu, tay phải siết chặt Thánh kiếm Hiên Viên. Thanh kiếm thánh khiết nay cũng đã nhuộm đỏ.
Sát niệm của hắn vẫn chưa gọi là mạnh, nếu có thể đạt đến trình độ như Kiếm Chủ áo xanh thì huyết mạch phong ma sẽ càng kinh khủng.
Khi cái vị Kiếm Chủ đời đầu ấy động sát niệm thì đến thân nhân cũng không thèm nhận mặt, chỉ giết chóc đến khi chúng sinh tận diệt thì thôi.
So với ông ấy thì sát niệm của hai chủ nhân sau đó của huyết mạch phong ma lại không bằng.
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn nữ kiếm tu, đồng tử hóa thành biển máu.
Thân hình hắn nhòe đi, hóa thành vô số kiếm quang màu đỏ lao về phía bà ta.
Bà ta vung kiếm đỡ lấy, kiếm thế ùa vào thanh cự kiếm, phát ra từng tiếng kiếm minh lảnh lót.
Bùm!
Kiếm quang màu đỏ nổ ra trước mặt nhưng bị bà ta nhanh chóng áp chế, thanh kiếm trong tay cũng đè lại đường kiếm của Diệp Quân, không lùi dù chỉ nửa bước.
Sau đó nữ kiếm tu bước tới trước, ấn mạnh tay.
Ầm!
Kiếm quang vụn vỡ, Diệp Quân bị hất bay đi vạn trượng.
Hắn vừa dừng lại thì nữ kiếm tu đã tung người nhảy lên, vung kiếm chém xuống.
Diệp Quân phải giơ kiếm ra đỡ.
Uỳnh!
Lại lui mấy vạn trượng.
Nữ kiếm tu một lần nữa lao tới.
Đường kiếm của bà ta mang theo khí thế như có thể chém đôi cả thiên hà, khiến các Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả cách đó mấy trăm nghìn trượng cũng phải biến sắc.
Người này nghiêm túc rồi sao?
Đứng trước đường kiếm này, Diệp Quân hả họng gầm lên. Thân thể hắn nhòe đi, trăm nghìn thanh kiếm lại lao ra. Rồi thân thể hắn lại nhòe đi, lại trăm nghìn thanh kiếm lại lao ra.
Thời không chồng chéo hai lần liên tục!
Thân xác hắn vỡ ra từng mảnh một, máu phun như suối. Đương lúc chuẩn bị phát nổ thì được một bộ hộ giáp Long Thần màu vàng bao lại.
Uỳnh!
Kiếm quang bùng nổ, nữ kiếm tu bị chém bay đi vạn trượng.
Thanh cự kiếm trong tay bà ta cũng nứt nẻ.
Các Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả đang đứng xem lập tức đanh mặt.
Nữ kiếm tu hết nhìn cự kiếm rồi lại nhìn Diệp Quân đầy kinh ngạc: “Thời không chồng chéo hai lần liên tục... Lợi hại đấy, nhưng ngươi làm được nữa không?"
Đúng lúc bà ta chuẩn bị ra tay, dị biến xuất hiện. Nữ kiếm tu ngẩng đầu nhìn vào vũ trụ, như cảm nhận được gì mà cong môi.
Bên kia, Diệp Thanh Thanh dừng tay, nhíu mày nhìn lên.
Lại có người đến.
Sắc mặt Diệp Thanh Thanh lạnh tanh: “Con không đi thì ta không quan tâm đến con nữa”.
Nghe vậy, Diệp Quân cảm thấy tức giận, trong tiềm thức hắn muốn nói "không quan tâm thì không quan tâm", nhưng sau khi nghĩ lại, mặc dù người phụ nữ trước mặt là cô cô của hắn, nhưng bà ấy không mắc nợ hắn thứ gì. Trước đó bà ấy đã cứu hắn, đây chính là ân tình lớn với hắn, hắn không thể coi đó là chuyện đương nhiên.
Nghĩ đến đây, lửa giận trong lòng Diệp Quân biến mất bảy tám phần, hắn đi tới trước mặt Diệp Thanh Thanh, nghiêm túc nói: “Cô cô, nếu như thực lực của con quá yếu thì đương nhiên con sẽ không ở lại đây làm liên lụy đến cô cô, nhưng giờ con tự tin có thể đủ sức ở lại giúp cô cô”.
Diệp Thanh Thanh trừng mắt nhìn hắn, sắc mặt vẫn lạnh tanh, không lên tiếng.
Diệp Quân kéo tay áo Diệp Thanh Thanh, nhẹ giọng nói: "Hôm nay cô cháu chúng ta cùng đánh bọn chúng một trận, nếu như chúng ta thắng thì tốt, còn nếu chết trận thì Diệp Quân con cũng không hối hận, cho nên, cô cô đừng giận chuyện này nữa, được không?”
Diệp Thanh Thanh nhìn Diệp Quân một hồi lâu, sau đó quay đầu đi, vẫn không lên tiếng, nhưng vẻ lạnh lùng trong đôi mắt xinh đẹp đã mờ nhạt đi rất nhiều.
Bùm!
Đúng lúc này, thời không trên bầu trời đột nhiên tách ra, linh khí mạnh mẽ như thác lũ quét xuống, trong khoảnh khắc, toàn bộ Thiên Khí Giới sôi trào.
Chúng đang tới!
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, trên đó có sáu trăm cường giả hàng đầu, hai người đứng đầu chính là Thiên Tôn và Địa Tôn.
Diệp Thanh Thanh đột nhiên nói: "Bây giờ đi vẫn còn kịp”.
Diệp Quân khẽ mỉm cười: “Ta bằng lòng cùng cô cô sát cánh chiến đấu, đến chết mới thôi”.
Diệp Thanh Thanh quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, vừa nhìn, bà ấy đột nhiên cười nói: "Hay cho câu đến chết mới thôi, như con đã nói, hôm nay chúng ta chiến đấu đến chết mới thôi”.
Vừa dứt lời, bà ấy đột nhiên rung chuyển, hóa thành một đạo kiếm quang phóng lên trời, đánh về phía Thiên Tôn và Địa Tôn!
Một đánh hai!
Nhát kiếm xuyên trời, xé nát trời đất!
Thiên Tôn cầm đầu hơi híp mắt: “Hai người bọn ta giữ chân người phụ nữ này, các ngươi đi giết Diệp Quân, cho dù chết trận, tông chủ cũng có thể dựa vào phép thần thông Vô Thượng để cứu các ngươi sống lại”.
Nghe vậy, đám Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả đều vui mừng như điên, bọn chúng không mảy may nghi ngờ lời nói của Thiên Tôn.
Nữ tông chủ có thực lực này!
Không chút do dự, một đám Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả hóa thành đạo cầu vồng, lao về phía Diệp Quân.
Giờ phút này, cả Thiên Khí Giới bỗng trở nên hư ảo.
Phía dưới, nhìn đám Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả lao về phía mình, Diệp Quân nheo mắt vừa định ra tay, đúng lúc này, một âm thanh như chuông trời vang vọng từ Thiên Khí Tông: “Thần pháp Thiên Khí”.
Bùm!
Đột nhiên, hàng ngàn chùm sáng từ hàng ngàn tòa đại điện ở phía xa phóng lên cao, cùng lúc đó, giọng nói của ông lão tóc trắng vang lên sau lưng Diệp Quân: "Diệp công tử, ta tới giúp cậu một tay!"
Diệp Quân cười lớn: "Cám ơn!"
Vừa dứt lời, hắn đột nhiên hóa thành một đạo kiếm quang, lao lên từ dưới đất, xông về phía đám Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả.
Khoảnh khắc Diệp Quân phóng lên trời, sức mạnh huyết mạch trong cơ thể hắn sôi trào. Hai luồng sức mạnh huyết mạch cường đại và kiếm ý tự thân của hắn tuôn ra như thủy triều, lúc này hắn chém ra một nhát kiếm.
Thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm!
Chồng chéo bốn lần liên tục!
Bùm!
Cùng với nhát kiếm của Diệp Quân, thời không trước mặt bọn chúng đột nhiên sụp đổ, biến thành một mảnh đen kịt, hơn chục tên trước mặt hắn bị chém đứt, cơ thể nát vụn, linh hồn biến mất. Đám người còn lại cũng bị sức mạnh cường đại làm chấn động đến mức liên tục lùi về sau!
Nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo, vô số sức mạnh cường đại tràn ngập về phía Diệp Quân như một làn sóng.
Hai mắt Diệp Quân đỏ ngầu, thần sắc dần trở nên dữ tợn, đối mặt với đám người vây hãm công kích, hắn không hề sợ hãi cũng không lùi bước, cơ thể hắn chuyển động, hóa thành một đạo kiếm quang màu máu chém ra.
Đối đầu trực diện!
Lưỡi kiếm chém khắp nơi dễ như trở bàn tay, không thể ngăn cản!
Rầm rầm rầm!
Cùng với đạo kiếm quang của Diệp Quân chém ra, vô số cường giả bị chấn động phải rút lui.
Nhưng lúc này, phía sau Diệp Quân mấy trăm trượng, đột nhiên xuất hiện một luồng sáng lạnh, Diệp Quân xoay người, chém ra một nhát kiếm.
Vèo!
Kiếm quang xé gió, âm thanh đinh tai nhức óc vang lên.
Bùm!
Đột nhiên, một mảnh kiếm quang vỡ vụn, Diệp Quân lùi ra ngoài mấy vạn trượng!
Mà ở vị trí lúc nãy hắn đứng, xuất hiện một người đàn ông trung niên cầm đao.
Đệ Nhất Lâu!
Xếp hạng thấp nhất trong tộc Đệ Nhất!
Tay trái Đệ Nhất Lâu cầm chặt chuôi đao, nhìn chằm chằm Diệp Quân ở phía xa, trên người toát ra một luồng đao ý ngút trời.
Xa xa, sau khi Diệp Quân dừng lại, một vệt máu chậm rãi phun ra từ khóe miệng.
Lúc này, bên phải hắn, nơi thời không đột nhiên nứt toác, một người đàn ông trung niên mặc áo dài chậm rãi bước ra.
Đệ Nhất Phong!
Trong tộc Đệ Nhất, ông ta xếp thứ sáu, được gọi là Lão Lục.
Hai cường giả hàng đầu của tộc Đệ Nhất!
Lúc này, Đệ Nhất Lâu đột nhiên nói: "Lục ca, để một mình ta đấu với hắn!"
Đệ Nhất Phong lạnh lùng nhìn Đệ Nhất Lâu: “Có thể đánh hội đồng thì sao phải chiến đấu một mình? Mọi người, hãy cùng xông lên đi”.
Vừa dứt lời, ông ta là người đầu tiên lao ra!
Đám cường giả còn lại nghe vậy cũng vội vàng xông ra ngoài...
...
Chương 972: Đánh hội đồng
Đánh hội đồng!
Thấy một đám cường giả đồng loạt nhào tới, Diệp Quân nhe răng làm vẻ dữ tợn, siết chặt thánh kiếm Hiên Viên trong tay, thân thể dần nhòe đi.
Những Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả từng giao chiến với hắn thấy vậy thì biến sắc.
Bởi vì biết hắn sắp ra đại chiêu!
Diệp Quân bất thình lình rút kiếm.
Thời không chồng chéo!
Hàng ngàn hàng vạn thanh kiếm chui ra từ thời không trước mặt Diệp Quân rồi hợp nhất thành một thanh duy nhất khiến toàn bộ Thiên Khí giới vỡ ra thành từng mãnh.
Trước uy lực khủng khiếp đó, Đệ Nhất Phong không khỏi biến sắc. Ông ta không ngờ nhát chém của thiếu niên này có thể đáng sợ đến vậy, nhưng giờ có muốn lui cũng đã muộn, chỉ có thể chịu đựng!
Ông ta siết chặt nắm tay rồi tung ra một cú đấm mang theo quyền thế cuồn cuộn như hồng thủy, va chạm với đường kiếm của Diệp Quân.
Ầm!
Kiếm mang và quyền mang bất thình lình bùng nổ trước mặt cả hai, phát ra sóng xung kích hùng mạnh khiến tất cả những người có mặt phải lùi bước.
Diệp Quân cũng phải lùi lại tầm mười vạn trượng mới có thể dừng lại. Đúng lúc này, một luồng đao khí bỗng ập đến từ sau lưng khiến hắn sởn tóc gáy.
Hắn vội vàng ổn định, xoay người rút kiếm.
Thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm!
Ruỳnh!
Đường kiếm bay ra chém nát đao khí, đồng thời hất bay luôn Đệ Nhất Lăng. Bản thân Diệp Quân cũng bị đánh bay đi, sau đó lại có mấy trăm khí tức hùng hậu xuất hiện sau lưng hắn.
Lại hội đồng!
May còn có Thần trận Thiên Khí của ông lão tóc trắng giúp hắn giữ chân lại không ít cường giả, bằng không chắc chắn không dừng lại ở con số này.
Cảm nhận được người từ sau lưng đánh tới, Diệp Quân không chút nao núng, chiến ý còn bừng lên trong mắt. Hắn xoay người, vung kiếm chiến đấu.
Thánh kiếm Hiên Viên trong tay hắn không ngừng vung vẩy, bắn ra từng luồng kiếm khí hùng hậu.
Tử chiến!
Kiếm thế của hắn mạnh đến nỗi quyền thế của Đệ Nhất Phong cũng không ngăn lại được, thế là trong bất chợt, hắn lại ngăn cản được vô số Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả.
Cảnh tượng này khiến sắc mặt Đệ Nhất Lăng trở nên khó coi vô cùng. Ông ta biết không thể tiếp tục thế này được, nhất là khi Thiên Tôn và Địa Tôn đều đang bị cô gái váy đen kia áp chế.
Một khi hai người kia rơi xuống thế yếu, cô gái kia quay lại thì bọn họ cũng tiêu đời.
Nghĩ đến đây, Đệ Nhất Phong tung người nhảy lên, vung tay thả một cái chuông toàn thân đen kịt ra. Nó thoắt cái gia tăng kích thước gấp nghìn lần, trôi nổi giữa không trung. Khi ông ta đọc thần chú, cái chuông cũng theo đó run lên, phát ra một âm thanh xa xưa như xuyên thấu thời không, lao thẳng về phía Diệp Quân.
Đây chính là Chuông Báo Tử.
Thần khí cấp Tạo Hóa.
Diệp Quân cảm nhận được mà biến sắc, lập tức vung kiếm chém lên trên. Kiếm quang đỏ rực tuôn ra ngăn cản trước người hắn.
Ầm!
Kiếm quang nổ tung khiến Diệp Quân lùi lại mấy trăm nghìn trượng, chưa kịp dừng lại đã có mấy trăm khí tức khủng bố ùa tới.
Không cho hắn cơ hội nghỉ ngơi.
Hắn mở tay trái ra rồi nắm lại.
Kiếm vực!
Nó vừa xuất hiện, hắn đã khẽ động tâm niệm, điều khiển hàng loạt kiếm ý bay ra từ trong cơ thể, gây ra vô số tiếng xé rách sởn gai ốc.
Uỳnh uỳnh!
Kiếm vực của hắn chỉ cầm cự được trong vài giây là bể nát, khiến chủ nhân nó tiếp tục lùi lại. Đúng lúc này, âm thanh xưa cũ kia lại vang lên.
Tim Diệp Quân đập mạnh, khi ngẩng đầu lên thì thấy một luồng sức mạnh đáng sợ lao tới.
Hắn vội vung kiếm sang ngang.
Ầm!
Hắn bị đánh bay đi trăm nghìn trượng trong nháy mắt, sau đó lại là một tia đao khí chém xuống từ trên cao.
Diệp Quân nhìn lên, thân hình nhòe đi. Trăm nghìn thanh kiếm bất thình lình lao ra.
Thời không chồng chéo!
Ầm!
Nhát kiếm chém vỡ đao khí của Đệ Nhất Lăng, đẩy ông ta bay đi tận mấy vạn trượng.
Diệp Quân không thừa thắng xông lên mà hóa thành kiếm quang phóng lên, chém vào cái chuông đen kia.
Bởi nó đang là uy hiếp lớn nhất!
Thấy hắn làm vậy, sắc mặt Đệ Nhất Phong đanh lại, khẽ mấp máy môi. Cái chuông chợt rung lên rồi phát ra từng tiếng ngân thê lương đến đáng sợ, như tiếng gọi của tử thần khiến lòng người hoảng hốt.
Chuông Báo Tử!
Cảnh tượng này khiến sắc mặt Diệp Quân trầm xuống. Bỗng, một tia sáng vàng phóng ra từ người hắn.
Là Tiểu Tháp!
Nó xuất hiện trước mặt Diệp Quân, tỏa ra từng quầng sáng vàng ngăn chặn tiếng chuông kia lại.
Ầm ầm!
Chương 973: Ngươi không chết thì ta chết!
Tiếng chuông đáng sợ không ngừng bị Tiểu Tháp đánh bật đi, lan sang bốn phía. Các Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả thấy thế thì biến sắc, lập tức co giò bỏ chạy, những ai chậm chân lập tức bốc cháy tại chỗ, hóa thành tro bụi.
Sắc mặt Đệ Nhất Phong âm trầm như nước, đôi mắt nhìn Tiểu Tháp với vẻ chấn động. Không ngờ thứ ấy lại có thể cản được âm thanh của Chuông Báo Tử!
Tiểu Tháp bỗng nói: “Tiểu tiểu chủ, cái chuông quèn đó để ta đối phó”.
Diệp Quân: “Đa tạ Tháp gia!"
Rồi hắn xoay người, hóa thành kiếm quang lao về phía Đệ Nhất Phong.
Ông ta cong môi đầy dữ tợn: “Để ta chống mắt lên xem mi yêu nghiệt đến cỡ nào!"
Rồi ông ta bước tới, tung ra một cú đấm với quyền ý dào dạt như thủy triệu. Chỉ trong phút chốc, thời không bốn phía đều bị nó đập vỡ tan tành.
Diệp Quân rút kiếm chém ra.
Thuật Bạt Kiếm chồng chéo bốn lần!
Dồn hết mọi sức lực vào chiêu này.
Uỳnh!
Một luồng sức mạnh khủng khiếp bùng nổ từ nhát chém khiến cả hai đồng thời lùi lại mấy trăm nghìn trượng.
Diệp Quân vừa dừng lại thì đã thấy Đệ Nhất Lăng vung đao nhào tới, không cho hắn có cơ hội nghỉ ngơi.
Đao mang vạn trượng mang theo khí thế hủy thiên diệt địa.
Các Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả còn lại cũng ồ ạt lao tới.
Sắc mặt Diệp Quân trở nên dữ tợn. Hắn bây giờ đang vô cùng khó chịu trong người, lục phủ ngũ tạng như muốn vỡ ra, nhưng hắn bất chấp tất cả mà lại vung kiếm.
U u u!
Tiếng kiếm minh réo rắt vang lên, trăm nghìn kiếm ý hóa thành từng thanh kiếm lao ra từ trong cơ thể hắn.
Ầm! Uỳnh!
Rầm rầm rầm...
Từng đợt sóng xung kích mãnh liệt không ngừng tản ra bốn phía đẩy lùi tất cả, trong đó bay nhanh nhất là Diệp Quân. Thân thể hắn không ngừng vỡ nát trong quá trình ấy, máu tuôn như thác.
Khi dừng lại, mặt hắn đã trắng bệch như vôi, máu chảy không ngừng.
Đã bị thương rất nặng!
Đệ Nhất Phong thấy vậy thì thoáng vui mừng. Ông ta không cho Diệp Quân cơ hội, lập tức lao tới với quyền ý dâng trào quanh người như trăm nghìn ngọn núi ập xuống.
Đệ Nhất Lăng và những người khác theo sát phía sau.
Không cho đối thủ bất kỳ cơ hội nào!
Diệp Quân nhìn lên, thấy một đám cường giả đang nhào tới thì chỉ bình tĩnh lau vết máu bên khóe miệng, không chút mảy may gợn sóng.
Ánh mắt hắn khiến Đệ Nhất Phong có một tia bất an. Chẳng lẽ hắn còn tuyệt chiêu gì?
Nhưng ông ta đã không còn đường lui.
Không phải ngươi chết thì là ta chết!
Sát ý dâng lên, Đệ Nhất Phong gầm to: “Giết!"
Quyền ý quanh người ông ta càng dâng cao.
Đương lúc Đệ Nhất Phong lao tới, có tiếng rồng ngâm chợt vang vọng khắp đất trời. Một luồng sáng vàng bay ra từ trong người Diệp Quân.
Ngao Thiên Thiên!
Cô ấy tuy đã trọng thương trước đó nhưng đã khôi phục hoàn toàn nhờ Tiểu Tháp.
Diệp Quân sở dĩ không cho Ngao Thiên Thiên ra tay ban nãy là để chờ cơ hội này.
Hai người dung hợp, khí tức của hắn không ngừng tăng lên, không hề thua kém nhóm Đệ Nhất Phong.
Ông ta biến sắc, muốn tránh đi nhưng đã không kịp.
Diệp Quân biến mất tại chỗ, rút kiếm khỏi vỏ.
Thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm!
Hai nghìn nhát chồng lên bốn lần!
Đây là giới hạn của hắn.
Nhát kiếm vừa ra khiến đồng tử Đệ Nhất Phong co lại thành đầu kim, kinh hãi tự hỏi vì sao lại mạnh như vậy.
Ầm!
Kiếm quang bùng nổ. Quyền ý của Đệ Nhất Phong tiêu tan, không ngừng bị sức mạnh khổng lồ kia đẩy lui. Thân xác ông ta nổ tung từng mảnh, máu văng tung tóe.
Không chỉ Đệ Nhất Phong mà các Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả lao lên trước nhất cũng bị đánh bay, một số người yếu hơn lập tức tan xác, thần hồn câu diệt.
Lại thấy thân hình Diệp Quân nhòe đi. Các Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả lập tức biến sắc, biết hắn đây là chuẩn bị tung tuyệt chiêu.
Hắn đã dung hợp với Ngao Thiên Thiên, phải khủng khiếp đến mức độ nào chứ?
Một vài người không muốn đánh nữa bèn nhanh chóng tháo chạy, tránh đi nhát chém kế tiếp.
Bỗng có ngàn vạn thanh kiếm bay ra từ thời không trước mặt Diệp Quân, hợp lại thành một rồi chém vào họ.
Các Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả hốt hoảng vô cùng, điên cuồng lui lại.
Đúng lúc này, một tia kiếm quang bỗng lao tới từ phương nghiêng, chém thẳng vào nhát kiếm của Diệp Quân.
Ầm!
Đường kiếm đáng sợ kia bị chặn đứng. Thanh kiếm kia chấn động kịch liệt, toàn bộ sức mạnh của Diệp Quân tiêu tan trong nháy mắt. Thánh kiếm Hiên Viên bị đánh bay.
Khi thấy đó là ai, đồng tử Diệp Quân rụt lại: “Ngươi...”
Chương 974: Giết cho đến khi chúng sinh tận diệt
Xuất hiện trong tầm nhìn của Diệp Quân là một người phụ nữ trong chiếc váy màu xám tro ôm sát người, eo buộc đai ngọc, tóc thắt đuôi ngựa, vai gác một thanh cự kiếm màu đen với bề ngang còn dày hơn thân thể bà ta.
Tuy thân thể đối phương trông nhỏ nhắn yểu điệu nhưng lại mang theo khí thế nuốt trọn núi sông, đặc biệt nhất là đôi mắt sáng quắc như lưỡi kiếm, không ai dám nhìn trực diện.
Đó là một kiếm tu!
Diệp Quân nghĩ nát đầu cũng không ngờ người vừa ra tay lại là một kiếm tu, lại còn có sức mạnh cao đến vậy.
Từ đầu cho đến giờ, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một kiếm tu!
Bà ta cũng đang quan sát hắn với đôi mắt tỏa ra uy hiếp vô hình.
Diệp Quân vung tay gọi Thánh kiếm Hiên Viên quay về, nào ngờ kiếm vừa vào tay đã mang theo một thứ sức mạnh khổng lồ đẩy hắn bay tít đi vạn trượng.
Toàn bộ cánh tay phải của hắn cũng vỡ nát, có thể nhìn thấy xương trắng hếu bên trong.
Sức mạnh đáng sợ vậy?!
Một tia nặng nề lóe lên, Diệp Quân không khỏi nheo mắt lại.
Hắn và Ngao Thiên Thiên đang ở trong trạng thái dung hợp, cùng dùng chung lớp phòng ngự, ấy vậy mà sức mạnh còn sót lại sau khi đánh bay Thánh kiếm Hiên Viên của đối phương lại có thể khiến hắn bị thương!
Đúng lúc này, nữ kiếm tu kia tung người nhảy lên, thoắt cái đã xuất hiện trước mặt Diệp Quân, thanh kiếm trong tay ầm ầm bổ xuống.
Diệp Quân nhìn đường kiếm lao tới mà cảm thấy không khác gì trời đang sập, cả người hít thở không thông.
Là kiếm thế!
Hắn không khỏi rúng động từ tận đáy lòng. Cả đời này hắn chưa từng cảm nhận kiếm thế nào dữ dội đến mức này, đến mức khiến hắn nảy ra suy nghĩ không dám chống cự.
Nhưng nó chỉ thoáng qua rồi bay đi mất, thay vào là chiến ý ngút trời.
Ý niệm đã sinh, Diệp Quân rút kiếm chém ra.
Thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm.
Hai nghìn nhát, chồng bốn lần!
Thánh kiếm Hiên Viên chấn động kịch liệt, bùng nổ ra một luồng sức mạnh hủy thiên diệt địa.
Hai bên tấn công trực diện!
Mũi kiếm đụng lưỡi đao!
Ruỳnh!
Một tiếng nổ rền vang như sấm vọng khắp tứ phía khi sóng xung kích hùng hậu bùng nổ, lan tràn bốn phía khiến những Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả cũng phải lùi lại mấy trăm nghìn trượng.
Sự khủng khiếp của nó khiến ai nấy đều phải hốt hoảng.
Đệ Nhất Phong - giờ đây chỉ còn lại linh hồn - cũng kinh hoàng không thôi, bèn nhíu mày nhìn người phụ nữ áo xám kia.
Ông ta không biết đây là ai!
Bên kia, Diệp Quân cũng bị đẩy lui đi mười vạn trượng. Khi dừng lại, hắn cảm thấy thân thể mình như sắp tan ra thành từng mảnh, nội tạng chấn động không ngừng, toàn thân rỉ máu tanh tách.
Chỉ một chiêu mà đã khiến hắn trọng thương như thế này.
Khi nhìn lên, hắn chỉ thấy nữ kiếm tu kia vẫn mang gương mặt bình thản như nước, trên người không hề có thương tích.
So sức mạnh? Không nổi!
Cho dù có thêm Ngao Thiên Thiên cũng chịu!
Nữ kiếm tu lại nhìn lên trên, thấy Diệp Thanh Thanh vẫn đang áp chế Thiên Địa Nhị Tôn.
Trên cơ hoàn toàn!
Ánh mắt bà ta nhìn Diệp Thanh Thanh mang theo chiến ý ngập tràn.
So với thanh niên kiếm tu kia, bà ta càng muốn chiến đấu với người này hơn, nhưng vì nhiệm vụ lần này là tiêu diệt người hộ đạo trẻ tuổi này nên mới không làm vậy.
Nữ kiếm tu lại nhìn Diệp Quân, cổ tay khẽ phất, thân hình nhòe đi, hóa thành một tia kiếm quang màu đen bổ tới.
Đánh như sấm giật!
Không thể cản phá, chém sạch hết thảy - đó là cảm giác mà nhát kiếm này mang lại.
Diệp Quân nheo mắt, nhăn mặt đầy dữ tợn: “Thiên Thiên, điên cùng ta!"
Ngao Thiên Thiên đáp: “Được!"
Hắn nở một nụ cười đầy răng nanh nhọn hoắt khi tia lý trí cuối cùng trong mắt biến mất.
Lựa chọn phong ma triệt để!
Từng luồng sức mạnh huyết mạch khủng khiếp ùa ra từ cơ thể hắn.
Thân hình Diệp Quân khẽ run rồi vọt về phía nữ kiếm tu.
Tiếp tục đánh trực diện!
Thật ra thì kỹ xảo chiến đấu đã không còn tác dụng gì nhiều ở cấp độ này nữa.
Cái họ so bì với nhau là sức mạnh và tốc độ.
Ầm!
Hai thanh kiếm vừa tiếp xúc đã phát ra một luồng sức mạnh hủy thiên diệt địa đẩy hai người ra xa. Nhưng nữ kiếm tu chỉ lui hơn nghìn trượng đã dừng lại rồi nhảy tới, vung kiếm chém Diệp Quân.
Hắn không chút nao núng, lật cổ tay, thân hình nhòe đi.
Chồng chéo thời không!
Một khắc sau, trăm ngàn thanh kiếm xuất hiện, hội tụ thành một thanh trước mặt hắn.
Tiếp tục đánh trực diện!
Ầm!
Kiếm quang bùng nổ, đẩy hai người ra xa.
Chương 975: Giết cho đến khi chúng sinh tận diệt
Nhưng nữ kiếm tu kia nhanh chóng dừng lại rồi tiếp tục vọt tới.
Từng kiếm từng kiếm giao nhau, Diệp Quân đã phải lùi lại hơn trăm nghìn trượng.
Từng chiêu từng chiêu đều bị đẩy xuống thế hạ phong.
Kiếm thế của đối thủ quá mạnh, ngay cả trạng thái hoàn toàn phong ma của hắn cũng không địch nổi.
Kiếm của bà ta tựa như mang theo mưa rền chớp giận, nện về phía hắn, hoàn toàn không cho một cơ hội để thở.
Các Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả thấy vậy thì đanh mặt. Nữ kiếm tu này ra chiêu vừa nhanh vừa mạnh, từng kiếm đều mang theo uy áp nghiêng trời lệch đất, người thường mà gặp thì căn bản còn không nghĩ đến phản kháng.
Bởi vì đã bị cảm giác áp bách nghiền nát!
Khi ánh mắt họ chuyển sang Diệp Quân, tất cả lại một lần nữa rúng động.
Bởi vì tuy bị áp chế toàn diện nhưng hắn vẫn gắng gượng chống đỡ.
Quá khó tin!
Bọn họ nhìn thôi mà đã thấy sợ trước kiếm thế của nữ kiếm tu, vậy mà Diệp Quân đứng trước nó vẫn đang gồng minh chịu đựng.
Đây thật sự chỉ là một thanh niên hai mươi tuổi à?
Sắc mặt ai nấy trở nên xấu xí vô cùng.
Có thể đi đến đây như họ đều là thiên tài đứng đầu thời đại của mình, khiêu chiến vượt cấp là chuyện bình thường như cơm bữa, nhưng bây giờ thấy Diệp Quân, họ mới biết đây mới chính là thiên tài!
Vậy mà chỉ mới hai mươi!
Nếu cho hắn thêm thời gian...
Không dám nghĩ nữa.
Sắc mặt Đệ Nhất Phong vẫn âm u như nước, tràn ngập nặng nề.
Sức mạnh của Diệp Quân nằm ngoài dự đoán của ông ta, tuy có sử dụng sức mạnh huyết mạch, ngoại lực và dung hợp cùng yêu thú, nhưng để đạt đến mức độ này đã là vô cùng đáng sợ, chưa kể hắn còn trẻ như vậy.
Một trăm năm.
Ông ta chợt hiểu ra thì sao Chân Thần lại muốn tranh thủ cho hắn thời gian trăm năm này.
Nếu để thiên tài bực này có ngần ấy thời gian trưởng thành thì sẽ vô cùng đáng sợ.
Hắn phải chết!
Vẻ âm u trong mắt Đệ Nhất Phong và các Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả dần biến thành sát ý.
Tất cả đều đi đến cùng một kết luận.
Nhưng bây giờ họ không thể ra tay, đúng hơn là không thể xen vào.
Kiếm thế của nữ kiếm tu kia khủng khiếp vô cùng, không ai dám đến gần, bằng không chỉ có nước rước họa.
Thế là cuộc đánh hội đồng biến thành một chọi một.
Diệp Quân vẫn là bên bị chèn ép. Thế công của nữ kiếm tu kia càng ngày càng nhanh hơn, mạnh hơn, làm hắn không cách nào ngơi tay.
Nhưng huyết mạch phong ma của hắn cũng mạnh lên theo.
Nó vốn đã vô cùng vô tận, chỉ cần hoàn toàn phong ma thì sẽ ngày càng mạnh, không có giới hạn.
Ầm!
Một tiếng nổ bất ngờ vang lên, đẩy Diệp Quân lui lại trăm nghìn trượng. Kiếm quang và kiếm ý đỏ máu quanh người hắn bị đập nát, từng tầng thời không cũng không thoát khỏi số phận.
Nhưng nữ kiếm tu kia không tiếp tục ra tay mà chỉ nhìn hắn với vẻ ngạc nhiên. Từ lúc bắt đầu ra tay, bà ta đã tung ra một trăm đường kiếm, cái sau mạnh hơn cái trước, ấy vậy mà thanh niên này lại chịu được hết.
Bất ngờ vô cùng!
Nhất là trước huyết mạch phong ma của hắn.
Đây là lần đầu tiên bà ta chứng kiến huyết mạch mạnh đến ngần này.
Diệp Quân toàn thân đổ máu, tay phải siết chặt Thánh kiếm Hiên Viên. Thanh kiếm thánh khiết nay cũng đã nhuộm đỏ.
Sát niệm của hắn vẫn chưa gọi là mạnh, nếu có thể đạt đến trình độ như Kiếm Chủ áo xanh thì huyết mạch phong ma sẽ càng kinh khủng.
Khi cái vị Kiếm Chủ đời đầu ấy động sát niệm thì đến thân nhân cũng không thèm nhận mặt, chỉ giết chóc đến khi chúng sinh tận diệt thì thôi.
So với ông ấy thì sát niệm của hai chủ nhân sau đó của huyết mạch phong ma lại không bằng.
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn nữ kiếm tu, đồng tử hóa thành biển máu.
Thân hình hắn nhòe đi, hóa thành vô số kiếm quang màu đỏ lao về phía bà ta.
Bà ta vung kiếm đỡ lấy, kiếm thế ùa vào thanh cự kiếm, phát ra từng tiếng kiếm minh lảnh lót.
Bùm!
Kiếm quang màu đỏ nổ ra trước mặt nhưng bị bà ta nhanh chóng áp chế, thanh kiếm trong tay cũng đè lại đường kiếm của Diệp Quân, không lùi dù chỉ nửa bước.
Sau đó nữ kiếm tu bước tới trước, ấn mạnh tay.
Ầm!
Kiếm quang vụn vỡ, Diệp Quân bị hất bay đi vạn trượng.
Hắn vừa dừng lại thì nữ kiếm tu đã tung người nhảy lên, vung kiếm chém xuống.
Diệp Quân phải giơ kiếm ra đỡ.
Uỳnh!
Lại lui mấy vạn trượng.
Nữ kiếm tu một lần nữa lao tới.
Đường kiếm của bà ta mang theo khí thế như có thể chém đôi cả thiên hà, khiến các Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả cách đó mấy trăm nghìn trượng cũng phải biến sắc.
Người này nghiêm túc rồi sao?
Đứng trước đường kiếm này, Diệp Quân hả họng gầm lên. Thân thể hắn nhòe đi, trăm nghìn thanh kiếm lại lao ra. Rồi thân thể hắn lại nhòe đi, lại trăm nghìn thanh kiếm lại lao ra.
Thời không chồng chéo hai lần liên tục!
Thân xác hắn vỡ ra từng mảnh một, máu phun như suối. Đương lúc chuẩn bị phát nổ thì được một bộ hộ giáp Long Thần màu vàng bao lại.
Uỳnh!
Kiếm quang bùng nổ, nữ kiếm tu bị chém bay đi vạn trượng.
Thanh cự kiếm trong tay bà ta cũng nứt nẻ.
Các Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả đang đứng xem lập tức đanh mặt.
Nữ kiếm tu hết nhìn cự kiếm rồi lại nhìn Diệp Quân đầy kinh ngạc: “Thời không chồng chéo hai lần liên tục... Lợi hại đấy, nhưng ngươi làm được nữa không?"
Đúng lúc bà ta chuẩn bị ra tay, dị biến xuất hiện. Nữ kiếm tu ngẩng đầu nhìn vào vũ trụ, như cảm nhận được gì mà cong môi.
Bên kia, Diệp Thanh Thanh dừng tay, nhíu mày nhìn lên.
Lại có người đến.
Bình luận facebook