-
Chương 3286-3289
Chương 3286: Đánh không lại, đánh không lại!
Ai ra tay, người đấy chết!
Lời này vừa dứt, hiện trường đột nhiên náo động lên.
Ngạo mạn!
Đây là suy nghĩ đầu tiên của mọi người có mặt, nhưng đáng ngạc nhiên là không có ai đứng ra tra hỏi hay khiêu khích mà ngược lại, vẻ mặt của mọi người có mặt đều trở nên ngưng trọn và sợ hãi, còn có tò mò.
Những người có thể đến đây đều là những thiên tài hàng đầu của các nền văn minh khác nhau, cho dù là thực lực hay trí tuệ, họ đều phải vượt qua ải.
Theo họ thấy, người đàn ông mặc áo choàng đen trước mặt không chỉ được vị thần tối cao công nhận mà còn có thể giữ bình tĩnh khi đối mặt với rất nhiều cường giả của các nền văn minh quyền lực, coi tất cả cường giả như thể chẳng là gì cả. Đây không phải là người bình thường, hoặc là thực lực bản thân mạnh vô địch, hoặc là thực lực gia đình mạnh vô địch.
Ai bước ra lúc này chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Diệp Quân dẫn theo mấy người đi về phía xa, trên người hắn không có khí thế ngạo mạn, ngược lại rất nho nhã, giống như một thư sinh vậy, không cảm nhận được chút sắc bén nào. Tuy nhiên chính vì vậy, những người ở hiện trường càng ngày càng sợ hãi, không dám ra tay.
Sắc mặt của các cường giả Nam tộc lúc này đều vô cùng khó coi, bọn họ đương nhiên nhận ra Diệp Quân không hề đơn giản, ai cũng có thể không ra tay, nhưng bọn họ không thể không ra tay, vì nếu cứ để đám người Diệp Quân đi như thế này thì Nam tộc bọn họ chắc chắn sẽ mất hết mặt mũi.
Hơn nữa, bọn họ biết rất rõ, mọi người xung quanh sẽ không dễ dàng từ bỏ thần khí tối cao, chỉ cần có người dẫn đầu, những người này nhất định sẽ xông lên!
Đương nhiên, điều kiện là phải ngăn cản được đợt công kích thứ nhất của Diệp Quân, hắn không phải đã nói, ai ra tay sẽ chết sao?
Chỉ cần có người ra tay nhưng không chết, mọi người có mặt tại hiện trường sẽ không còn chút dè chừng nào nữa, mọi người sẽ xông vào xé xác hắn thành từng mảnh.
Tất nhiên, có một câu hỏi, ai sẽ đi trước?
Nam Thiệu quay lại nhìn một thanh niên trong tộc ở bên cạnh, vẻ mặt của thanh niên đó thay đổi ngay lập tức khi thấy Nam Thiệu nhìn mình.
Chết tiệt!
Ngươi bảo ta lên?
Lăng Lịch bị một câu nói của người đó mà bị áp chế quỳ ở đó, thực lực của ta còn yếu hơn anh ta, ngươi bảo ta lên?
Nam Thiệu nhìn chằm chằm thanh niên, thanh niên quả quyết lắc đầu. Mặc dù như vậy sẽ đắc tội Nam Thiệu, nhưng như vậy vẫn tốt hơn là mất mạng.
Hơn nữa ngươi đã muốn ta đi chết, tại sao ta phải lấy lòng ngươi?
Nhìn thấy thanh niên lắc đầu, Nam Thiệu không hề tức giận, quay đầu nhìn Thác Cổ Lâm cách đó không xa: "Lâm huynh, có người mạo danh Thác Cổ tộc của huynh để hành sự, việc này lẽ nào huynh không quản sao?”
Thác Cổ Lâm bình tĩnh nói: "Nam Thiệu, đừng giở trò đó, không ai là kẻ ngốc cả."
Nam Thiệu hỏi: "Cùng lên chứ?"
Thác Cổ Lâm nhìn người dẫn đầu Diệp Quân ở xa, trầm ngâm một lát rồi nói: "Người này đang giả vờ yếu đuối, chúng ta không phải đối thủ của hắn."
Lúc đầu ông ta không hiểu thực lực của Diệp Quân, vì vậy ông ta có chút khinh thườn, nhưng khi nhìn thấy một câu nói của Diệp Quân khiến cho Lăng Lịch bị trấn áp quỳ xuống, cộng với sự khuất phục của thần khí tối cao, ông ta liền ý thức được người này nhất định là không phải người bình thường, nhất là khi người này đối mặt với hai thiên tài Bản Vô Tông và Khổ Môn, hắn vẫn không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo, không hề sợ hãi, ông ta liền hiểu rằng, người đàn ông này không những thực lực bản thân không đơn giản, mà thế lực đằng sau e là cũng không hề đơn giản!
Mặc dù các thiên tài thế hệ trẻ của mấy nền văn minh tối cao, ông ta đều biết, và phần lớn đều quen biết, nhưng thiên tài của hai nền văn minh tối cao mà ông ta không biết một chút nào, đó là Tiên Bảo Các và Quan Huyên Vực.
Nghĩ tới đây, thần sắc Thác Cổ Lâm đột nhiên trở nên cực kỳ ngưng trọng.
Nếu ngộ nhỡ...
Ông ta không dám nghĩ xa hơn, nhưng ông ta đã quyết định không thể nhúng tay vào chuyện này, phải kịp thời ngăn chặn tổn thất.
Con người đôi khi có thể ngu ngốc, nhưng không thể ngu ngốc mãi mãi.
Thác Cổ Lâm nhìn Nam Thiệu với vẻ mặt âm trầm cách đó không xa, ông ta biết đối phương nhất định không muốn nhượng bộ, vì vậy ông ta nhắc nhở: "Nam Thiệu huynh, vừa rồi hắn không hề giết Lăng Lịch, mà chỉ trấn áp anh ta, điều này có nghĩa là hắn không có ý muốn trở thành kẻ thù của Nam tộc các huynh, chỉ là đưa ra một lời cảnh cáo, nhưng nếu huynh lại ra tay, vậy thì là muốn kéo cả Nam tộc huynh xuống nước rồi.”
Nam Thiệu im lặng, ông ta đương nhiên biết nếu mình lại ra tay, có nghĩa là hai bên sẽ đánh nhau đến chết mới thôi.
Thần khí tối cao…. Mặt mũi….
Sắc mặt Nam Thiệu có vẻ bất an.
Lúc này, Lăng Lịch vẫn đang quỳ trên mặt đất đột nhiên run giọng nói: "Đại ca... bỏ đi."
Nam Thiệu nhìn Lăng Lịch, Lăng Lịch vội vàng nói: "Đánh không lại, đánh không lại…”
Anh ta vẫn luôn chống cự lại sức mạnh đại đạo đó, nhưng không có tác dụng gì... Nếu Nam Thiệu ra tay, anh ta không biết kết cục sẽ như thế nào, nhưng anh ta biết người chết đầu tiên là anh ta...
Mẹ kiếp!
Hay là đầu hàng đi!
Tính mạng quan trọng.
Nam Thiệu nhìn chằm chằm Diệp Quân, do dự một lát, cuối cùng lựa chọn không ra tay.
Mà những người đang quan sát xung quanh thấy hai gia tộc thần Linh siêu cấp không dám ra tay, đương nhiên cũng lần lượt không dám ra tay.
Thánh khí tối cao mặc dù rất hấp dẫn nhưng vẫn không quan trọng bằng tính mạng.
Nhìn thấy xung quanh không có ai ra tay, Thác Cổ Nguyên và những người bên cạnh Diệp Quân thở phào nhẹ nhõm, nhưng vào lúc này, trên bầu trời đột nhiên truyền đến một tiếng cười khúc khích: "Ai ra tay, người đấy chết? Khẩu khí cũng lớn đấy."
Mọi người nghe xong liền lần lượt quay đầu nhìn về phía xa, chỉ thấy cách đó hàng trăm trượng, một người đàn ông đang chậm rãi đi đến, người đàn ông mặc áo bào màu tím, dáng vẻ rất cao quý.
Khi ông ta bước đến, mọi người trên hiện trường lập tức kêu lên: "Văn minh Thần Đạo..."
Văn minh Thần Đạo!
Nghe được những lời này, sắc mặt Thác Cổ Nguyên và Tiêu Nguyên Khởi bên cạnh Diệp Quân lập tức tái nhợt, vẻ mặt Mộ Tinh Hà cũng trở nên cực kỳ ngưng trọng.
Văn minh Thần Đạo!
Đây là nền văn minh cổ trong vũ trụ nguyên thủy, cũng là nền văn minh tối cao đầu tiên đến vũ trụ nguyên thủy. Nền tảng của nó sâu sắc đến mức không ai biết được.
Nhìn thấy người đang đến, Nam Thiệu đột nhiên trở nên phấn khích. Ông ta vội vàng bước đến trước mặt người đàn ông đó, tuy ông ta muốn cố gắng giữ thái độ bình thường, nhưng khoảng cách thân phận lớn giữa bọn họ vẫn khiến ông ta bất giác cúi người xuống, “Kỳ huynh.”
Thần Đạo Kỳ!
Trong Thần Đạo tộc, đây là đệ tử trực tiếp, trong thế hệ trẻ của Thần Đạo tộc, đó thuộc vào nhân vật cốt cán.
Thần Đạo Kỳ liếc nhìn Lăng Lịch đang quỳ cách đó không xa, cười nói: "Nam Thiệu, ngươi gặp khó khăn sao? Chúng ta là bằng hữu, gặp khó khăn không thông báo cho bằng hữu là không tốt."
Nam Thiệu lập tức hiểu được đối phương muốn chiếm thần khí tối cao đó, vội vàng nói: "Kỳ huynh, mật cảnh này vốn là do Nam tộc chúng ta và Bản Vô Tông, cùng với Khổ Môn phát hiện trước, nhưng lòng nhân từ của chúng ta đã cho phép đám người này vào, nhưng không ngờ bọn họ lại chiếm lấy thánh vật tối cao, đồng thời trấn áp người của ta bắt anh ta phải quỳ … Xin huynh hãy chủ trì công đạo."
Vốn dĩ ông ta không có tự tin, nhưng lúc này, ông ta lại ngập tràn sự tự tin!
Dù ngươi có lợi hại đến đâu, cũng có thể lợi hại hơn Thần Đạo tộc sao?
Nghe được những lời Nam Thiệu nói, Thần Đạo Kỳ liếc mắt nhìn đám người Diệp Quân, sau đó nhìn về phía Vô Vân Tại và Ngưỡng Tăng cách đó không xa, cười nói: "Hai vị, đã lâu không gặp."
Vô Vân Tại cười nói: "Thần Đạo Kỳ, bằng hữu của ngươi nói không thành thật lắm. Cấm địa này tuy là do chúng ta phát hiện ra, nhưng nếu không có công tử đây phá phong ấn thì chúng ta sẽ không thể xuống được. Hơn nữa lúc chúng ta ở bên trên cũng đã nói, chỉ cần anh ta có thể phá phong ấn, mọi người sẽ chia sẻ nơi này. Còn về người bị trấn áp… chỉ là hắn muốn chiếm bảo vật của người ta, nhưng kỹ năng của hắn không bằng, ngược lại còn bị trấn áp, thực ra cũng coi như tự mình chuốc lấy.”
Nghe được những lời của Vô Vân Tại, đám người Thác Cổ Nguyên đứng cách đó không xa cũng thở phào nhẹ nhõm, cũng may người này công đạo.
Sắc mặt Nam Thiệucó chút khó coi, nhưng ông ta cũng không dám nói gì. Ông ta cũng không dám đắc tội hai người này.
Thần Đạo Kỳ không nghe theo lời của Vô Vân Tại mà hỏi: "Hai vị không có hứng thú với thánh khí tối cao này à?"
Vô Vân Tại nói: "Đương nhiên là có hứng thú. Hai người chúng ta ở lại đây chưa đi là vì muốn nhìn thấy thánh khí tối cao này, xem xem rốt cục nó là thánh khí tối cao gì, nhưng chúng ta không hề có ý định chiếm đoạt nó cho riêng mình."
Ngưỡng Tăng gật đầu, biểu thị tán đồng.
Khi Thần Đạo Kỳ đang định nói, Diệp Quân đột nhiên cười nói: "Hai vị muốn xem thì cũng đơn giản.”
Vô Vân Tại nhìn Diệp Quân, cười nói: "Vị huynh đài này có đồng ý không?"
Diệp Quân gật đầu, "Đương nhiên, nhưng... chỉ có thể cho hai vị xem, người khác muốn xem thì không được."
Nghe những lời Diệp Quân nói, sắc mặt mọi người đều thay đổi.
Câu này chính là nhằm vào Thần Đạo Kỳ!
Mẹ kiếp!
Thật to gan!
Lại dám nhắm vào Thần Đạo tộc?
Thần Đạo Kỳ vẫn giữ nụ cười trên môi, nhưng nụ cười đó dần trở nên lạnh lùng.
Chưa từng có ai dám không nể mặt Thần Đạo tộc!
Chưa bao giờ có!
Nhưng Thần Đạo Kỳ không hề tấn công, chỉ mỉm cười, phong thái vẫn như cũ.
Vô Vân Tại liếc nhìn Thần Đạo Kỳ, sau đó lại nhìn Diệp Quân, cười nói: "Dương huynh, vậy thì xin đa tạ."
Vừa nói, anh ta vừa mở lòng bàn tay, trong tay xuất hiện một chiếc lá, từng đạo ánh sáng xanh xuất hiện, ngay sau đó, Diệp Quân, anh ta và Ngưỡng Tăng liền xuất hiện ở một thời không đặc biệt.
Diệp Quân nhìn xung quanh, có chút kinh ngạc, bởi vì hắn cảm giác được ở đây, cảm quan và thần hồn của hắn đã tăng lên hơn mười lần, đầu óc minh mẫn hơn bao giờ hết.
Vô Vân Tại cười nói: "Đây là Bồ Đề Diệp Giới, là thế giới đặc biệt mà tự ta tu luyện ra, ở trong này có thể tăng tính giác ngộ lên rất nhiều."
Diệp Quân gật đầu: "Thì ra là vậy!"
Vừa nói, hắn vừa mở lòng bàn tay ra, thanh kiếm trong bức tranh xuất hiện trước mặt hai người không xa.
Nhìn thấy thanh kiếm trong bức tranh, trong mắt Vô Vân Tại và Ngưỡng Tăng hiện lên một tia kinh ngạc, hai người tiến lại gần và nhìn kỹ nó.
Ngưỡng Tăng đột nhiên nói: "Ta có thể sờ được không?"
Diệp Quân: "..."
Ngưỡng Tăng nhìn Diệp Quân với vẻ mặt thành thật...
Diệp Quân cười nói: "Đương nhiên có thể."
"Đa tạ!"
Ngưỡng Tăng đưa tay nhẹ nhàng chạm vào thanh kiếm, dưới sự chỉ dẫn của Diệp Quân, thanh kiếm không phản kháng và để Ngưỡng Tăng chạm vào nó. Sau một lúc, Ngưỡng Tăng và Vô Vân Tại nhìn nhau, cả hai đều có chút kinh ngạc.
Vô Vân Tại nhìn Diệp Quân, biểu cảm ngưng trọng nói: "Đây là thần vật đến từ thời đại viễn cổ, Dương huynh cơ duyên tốt, nó lại nguyện ý thừa nhận huynh là chủ nhân.”
Diệp Quân cười nói: "Vận may tốt."
Vô Vân Tại biết là hắn khiêm tốn, lập tức mỉm cười, sau đó nghiêm túc nói: "Dương huynh, thực lực Thần Đạo Kỳ đó không yếu, lòng dạ lại hẹp hòi, huynh hãy thận trọng.”
Nói xong, anh ta rút lui khỏi thế giới này.
Mấy người đã quay trở lại hiện trường.
Diệp Quân nhìn Thần Đạo Kỳ ở cách đó không xa, cười nói: "Ngươi muốn cướp đi sao?”
Thần Đạo Kỳ mỉm cười nói: "Nếu ngươi đã nói như vậy, vậy thì nếu ta không cướp chẳng phải sẽ rất mất thể diện sao? Cho nên, theo như ngươi mong muốn, hôm nay ta sẽ cướp nó.”
Ăn miếng trả miếng.
Nghe được những lời hai người nói, sắc mặt những người ở xung quanh hiện trường đều lần lượt thay đổi.
Thác Cổ Nguyên và Tiêu Nguyên Khởi bên cạnh Diệp Quân lúc này mới thực sự hoảng sợ. Người trước mặt không phải là người Nam Thiệu có thể so sánh được, đối phương là văn minh tối cao!
Một câu nói của đối phương đủ để hủy diệt họ, thậm chí toàn bộ nền văn minh của họ!
Trong mắt những người như thế này, toàn bộ nền văn minh của họ không khác gì loài kiến!
Sắc mặt Mộ Tinh Hà lúc này cực kỳ khó coi. Anh ta không sợ nền văn minh thần Linh siêu cấp, nhưng nền văn minh tối cao này... Anh ta biết nếu đứng về phía Diệp Quân, nền văn minh Quần Tinh rất có thể sẽ bị diệt vong.
Nhưng bây giờ rời đi... quả thật là không chút nghĩa khí!
Mộ Tinh Hà liếc nhìn muội muội của mình. Nếu muội muội rời đi, anh ta có thể lợi dụng tình thế mà…
Sau khi nhận được tín hiệu của Mộ Tinh Hà, Mộ Tinh Thần hiểu ý, lập tức bước ra ngoài, giơ cây cung lớn trong tay lên và nói lớn: “Văn minh Thần Đạo ngươi muốn đánh thì đánh, văn minh Quần Tinh chúng ta sẽ không bao giờ bỏ rơi bằng hữu!"
Chết tiệt!
Chương 3287: Giết đến tuyệt chủng!
Mạc Tinh Hà thật sự sắp phát điên luôn rồi.
Bắt đầu đấu với nền văn minh Thần Đạo?
Cách thể hiện của bản thân có vấn đề gì à?
Nàng ấy hiểu nó như thế nào?
Đây là muội muội ruột của mình đó sao?
Sao không có chút hiểu ngầm nào hết vậy?
Xong rồi!
Mạc Tinh Hà mặt như đám tro tàn, hoàn toàn xong đời rồi, nắp quan tài của các lão tổ tiên có lẽ là không thể nào đè nổi nữa rồi.
Mà khi nghe thấy lời mà Mạc Tinh Thần nói, mọi người xung quanh nơi đó cực kì kinh ngạc, bọn họ không thể tin nổi nhìn Mạc Tinh Thần vẻ mặt đằng đằng sát khí đang cầm cung tên trong tay.
Giờ làm sao có thể gây hấn với nền văn minh Thần Đạo?
Nền văn minh Quần Tinh điên hết rồi à?
Diệp Quân cũng có hơi ngạc nhiên, hắn nhìn về phía Mạc Tinh Thần, Mạc Tinh Thần cực kỳ nghiêm túc, nàng ấy không phải đang đùa.
Mà Thác Cổ Nguyên và Tiêu Nguyên Khởi nhìn nhau một cái, hai người đều cảm thấy Mạc Tinh Thần đúng là điên rồi.
Đương nhiên, bây giờ bọn họ cũng gặp phải một vấn đề, đó là phải phủi sạch quan hệ vơi Diệp Quân ngay lập tức, hay là giống như Mạc Tinh Thần vĩnh viễn không bao giờ vứt bỏ bạn bè?
Giờ phút này, nội tâm bọn họ trước nay chưa từng giãy dụa và cũng từng phải suy nghĩ nhiều đến vậy, lương tâm nói cho bọn họ biết, bây giờ phủi sạch quan hệ với Diệp Quân, thật sự không tốt lành gì, đừng nói người khác, chính bản thân cũng cực kì khinh thường loại hành vi vứt bỏ bạn bè vào thời khắc khó khăn như này. Nhưng hiện thực lại nói cho bọn hắn biết, nếu như không phủi sạch quan hệ với Diệp Quân thì bọn hắn không thể đắc tội với Thần Đạo tộc điều này không chỉ có sẽ liên lụy đến bản thân mà còn có thể liên lụy đến các tộc nhân và nền văn minh của mình.
Cái loại tội danh này bọn hắn và gia tộc bọn hắn làm sao gánh nổi?
Lúc này đang có hai giọng nói đang điên cuồng đánh nhau vang lên trong đầu của hai người, cũng bởi vì điều này mà tinh thần của hai người vào giờ phút này cực kì thống khổ.
Thậm chí cả Mạc Tinh Hà, giờ phút này hắn ta cũng đã cực kì tuyệt vọng.
Gương vỡ khó lành!
Muội muội đã nói ra những lời như thế rồi, bây giờ còn có thể thu hồi lại được nữa sao?
Đương nhiên là không thể thu hồi lại được rồi.
Vào giờ phút này thì có sợ hãi cũng không ích gì, nếu đã như vậy rồi thì cứ to gan mà làm tới cùng đi!
Không phải chỉ là nền văn minh Thần Đạo thôi sao?
Cùng lắm thì cùng chết mà thôi!
Nghĩ đến đây, hắn ta trực tiếp đứng lên, ngẩng đầu nhìn về phía Thần Đạo Kỳ kia, trong ánh mắt tràn ngập sự quyết tâm: “Huynh muội chúng ta biết gia tộc Thần Đạo rất mạnh, chúng ta cũng biết, bây giờ nếu như vứt bỏ bạn bè, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, có lẽ có thể có một con đường sống, nhưng ta nói cho ngươi biết, nền văn minh Quần Tinh của chúng ta vĩnh viễn không bao giờ vứt bỏ bạn bè, cũng tuyệt không tham sống sợ chết!”
Lời vừa nói ra, những cường giả vây xem nhất thời lộ ra vẻ mặt kính nể.
Tuy rằng bọn họ cảm thấy nền văn minh Quần Tinh căn bản không phải đối thủ của nền văn minh Thần Đạo, nhưng không thể không nói, hai người của nền văn minh Quần Tinh lại cực kì có nghĩa khí, cũng rất chính trực.
Mà khi nghe thấy lời nói của Mạc Tinh Hà, mặt của hai người Thác Cổ Nguyên bà Tiêu Nguyên Khởi đột nhiên cảm thấy hơi rát, nơi sâu nhất trong lòng họ dâng lên một cảm giác hổ thẹn, hai người họ nhìn nhau, nỗi hổ thẹn trong mắt họ đột nhiên biến thành sự kiên định.
Khi Thác Cổ Nguyên nhìn thấy sự kiên định trong mắt Tiêu Nguyên Khởi, hắn ta nhất thời thở phào nhẹ nhõm, phải biết rằng, vị Tiêu huynh này chính là huynh đệ vào sinh ra tử của Diệp Quân, vào những lúc như thế này, thân là huynh đệ vào sinh ra tử, Diệp Quân chắc chắn sẽ không ngồi yên mặc kệ chứ?
Diệp Quân!
Đây chính là Thiếu các chủ của Tiên Bảo Các!
Là huynh đệ vào sinh ra tử của Diệp Quân, Tiêu Nguyên Khởi chắc chắn có cách thức liên lạc của mình, mà chỉ cần Diệp Quân hiện thân, chỉ với một câu chắc chắn là có thể giải quyết chuyện trước mắt, dù sao, Diệp Quân là Thiếu Các Chủ, mà tên Thần Đạo Kỳ này chỉ là đệ tử ruột của chủ gia, cũng không phải là thiếu chủ của nền văn minh Thần Đạo.
Khái niệm này đối với một người đã tuyệt vọng như Mạc Tinh Hà mà nói chính là một cọng rơm cứu mạng, trong mắt hắn ta nổi lên một tia hy vọng.
Mà Tiêu Nguyên Khởi khi nhìn thấy vẻ kiên định và hy vọng trong mắt Thác Cổ Nguyên, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, anh ta vốn còn có chút hoài nghi về mối quan hệ giữa Thác Cổ Nguyên và Diệp Quân, nhưng xem ra bây giờ người này có lẽ đúng là huynh đệ của Diệp Quân, nếu không, sẽ không có thái độ như vậy.
Theo hắn ta thì nếu Diệp Quân đã là huynh đệ với Thác Cổ Nguyên vậy thì chắc chắn sẽ có cách thức liên lạc với Diệp Quân, chỉ cần Diệp Quân hiện thân thì không phải chỉ cần một câu nói thì mọi chuyện sẽ đâu ra đấy rồi sao?
Đến lúc này trong mắt hắn ta đã xuất hiện sự hy vọng.
Giờ đây hai người đã nhìn thấy hy vọng trong mắt đối phương cho nên đã không hẹn mà cùng nhau đi ra ngoài.
Thác Cổ Nguyên và Tiêu Nguyên Khởi đi đến bên cạnh Diệp Quân, hắn không nói gì nhưng thái độ đã nói lên tất cả.
Chân trời, Thác Cổ Lâm nhìn thấy Thác Cổ Nguyên đi ra, vội nói: “Hắn ta không phải người của Thác Cổ tộc ta”.
Hắn ta vậy mà dám sợ hãi trước Diệp Quân, không dám tiếp tục ra tay nhưng hắn ta lại càng sợ Thần Đạo tộc hơn, bởi vậy khoảnh khắc khi nhìn thấy Thác Cổ Nguyên lại dám đứng bên cạnh Diệp Quân, hắn ta không thể không lên tiếng biểu thị Thác Cổ Nguyên không còn bất cứ mối quan hệ nào với Thác Cổ tộc nữa.
Giờ phút này sự chính trực của Thác Cổ Nguyên cũng xuất hiện, hắn ta nhìn Thác Cổ Lâm không hề sợ hãi: “Trong cơ thể ta đang chảy dòng máu của Thác Cổ tộc, điều này không phải chỉ cần một câu nói của bất kì ai cũng có thể thay đổi được mà Thác Cổ Lâm ngươi cũng không thể thay mặt cho Thác Cổ tộc được..”.
Thác Cổ Lâm trực tiếp cắt đứt lời nói của Thác Cổ Nguyên: “Huynh của ta là thiếu chủ của Thác Cổ tộc, ngươi nói ta có thể thay mặt cho Thác Cổ tộc được không..”.
Thác Cổ Nguyên cũng trực tiếp cắt đứt lời nói của Thác Cổ Lâm: “Nếu Thác Cổ tộc không dung cho chi của ta, vậy thì chi này của ta chỉ có thể rời khỏi Thác Cổ tộc, làm một trang gia phả mới!”
Làm một trang gia phả mới!
ĐM!
Biểu cảm của tất cả mọi người có mặt ở đó khi nghe thấy lời nói của Thác Cổ Nguyên đều trở nên kỳ quái, con mẹ nó, ngươi thật là dũng cảm.
“Hỗn láo!”
Thác Cổ Lâm giận dữ nhìn Thác Cổ Nguyên: “Nếu ngươi đã bị lấy lại họ Thác Cổ vậy thì sau này không được dùng cái họ Thác Cổ này nữa”.
Thác Cổ Nguyên cả giận nói: “Họ chính là do tổ tông ban tặng, cũng không phải ngươi ban tặng, ngươi dựa vào cái gì mà muốn lấy ? Dương huynh, lời mà ta nói có lý chứ? “
Lúc này Diệp Quân cũng lấy lại tinh thần, nghe thấy lời nói của Thác Cổ Nguyên thì gật đầu thể hiện sự ủng hộ: “Có lý”.
Vì thế mà sắc mặt của Thác Cổ Lâm càng khó coi hơn, hắn ta nhìn Diệp Quân một cái cuối cùng vẫn không dám ta tay chỉ có thể nhìn một cách hận thù về phía Thác Cổ Nguyên.
Thác Cổ Nguyên giờ phút này đã bất chấp tất cả, cả đời sống cẩn thận từng li từng tí, chỗ nào cũng cần cẩn thận, đến lúc này rồi thì hắn cũng không muốn phải chịu nhịn nhục nữa, lúc này nói: “Ta thay mặt cho Tân Thác Cổ tộc muốn nói, Tân Thác Cổ tộc vĩnh viễn không vứt bỏ bạn bè!”
Mọi người: “..”.
Tiêu Nguyên Khởi khi nghe thấy lời mà Thác Cổ Nguyên nói cũng như được tiêm máu gà, máu toàn thân sôi sục, anh ta đứng lên: “Tiêu gia Bắc Thành ta cũng không bao giờ vứt bỏ bạn bè!”
Nhìn thấy hai người như vậy, Mạc Tinh Hà vốn còn có chút hoài nghi về chuyện hai người này có quan hệ với Diệp Quân thật hay không.. Nhưng giờ phút này, hắn ta đã không còn hoài nghi gì nữa, hai người này chắc chắn có quan hệ với Diệp Quân, nếu không, căn bản không thể nào kiêu ngạo như !
Phải biết rằng, họ đang phải đối mặt với Thần Đạo tộc đó!
“Tốt, tốt!”
Thần Đạo Kỳ đột nhiên cười phá lên, ánh mắt của hắn ta quét qua đám người đứng bên cạnh Diệp Quân, ánh mắt hắn ta dừng lại trên người Mạc Tinh Thần: “Vừa rồi là ngươi nói, Thần Đạo tộc ta muốn chiến thì cứ chiến, đúng không?”
Mạc Tinh Thần không hề sợ hãi: “Đúng!”
Thần Đạo Kỳ đột nhiên nói: “Người đâu”.
Rầm!
Phía sau hắn ta, thời không nứt toạc, một thân ảnh đen bay ra.
Thần Đạo Kỳ nhìn Mạc Tinh Thần: “Truyền lệnh nền văn minh Quần Tinh, nếu hai người này có thể đại diện cho nền văn minh Quần Tinh, vậy thì từ giờ phút này trở đi người của Thần Đạo tộc ta gặp người của nền văn minh Quần Tinh thì cứ giết, giết đến khi nào nền văn minh Quần Tinh tuyệt chủng thì thôi..”.
“Tuân lệnh!”
Dứt lời, thân ảnh đen kia đột nhiên mở lòng bàn tay ra, hướng về phía thời không phương bắc một chút, một luồng lệnh thần đạo trực tiếp nghiền nát hư không, hơn nữa mạnh mẽ đập nát kết giới văn minh của nền văn minh Quần Tinh, sử dụng cách thô bạo nhất đi tới thế giới văn minh Quần ...
...
Chương 3288: Quỳ!
Mọi người có mặt tại hiện trường đều kinh ngạc khi nghe lời nói của Thần Đạo Kỳ.
Hủy diệt văn minh!
Hiển nhiên, thiên tài của gia tộc Thần Đạo đã tức giận và muốn ra oai.
Nhưng điều này cũng bình thường, trong những năm qua, với tư cách là nền văn minh tối cao, nền văn minh Thần đạo có từng bị người khác khiêu khích trực diện như vậy không?
Lần này nếu không giết chóc để ra oai thì sau này thật sự sẽ không còn ai coi trọng nền văn minh Thần đạo.
Nền văn minh Quần tinh xong đời rồi!
Vào lúc này, những người đang vây xem tại hiện trường về cơ bản đều nghĩ như vậy, lửa giận của nền văn minh tối cao này chắc chắn không phải là thứ mà các nền văn minh bên dưới có thể chịu đựng được.
…
Nền văn minh Quần tinh.
Khi pháp lệnh của gia tộc Thần đạo đến nền văn minh Quần tinh, lúc này người dân của nền văn minh Quần tinh cũng biết được đầu đuôi câu chuyện, tất cả các cường giả hàng đầu của nền văn minh Quần tinh đều tụ tập lại trong đại điện.
Người cầm đầu là Mạc Lăng, tộc trưởng hiện tại của nền văn minh Quần tinh, sắc mặt ông ta u ám, trên người có một luồng áp lực lạnh lẽo bao trùm.
Bên dưới, sắc mặt các trưởng lão của nền văn minh Quần tinh lúc này trông cũng vô cùng khó coi.
Một trưởng lão đột nhiên tức giận nói: “Hai huynh muội này quá kỳ cục! Bọn họ thực sự dám xúc phạm nền văn minh Thần đạo vì một người không rõ lai lịch, thực sự đáng chết, họ..”.
“Hỗn xược!”
Người cầm đầu Mạc Lăng trực tiếp đứng dậy, ông ta nhìn chằm chằm vào trưởng lão đang nói: “Ngươi nói lại lần nữa xem”.
Tên trưởng lão kia sợ hãi đến mức run rẩy, không dám nói gì.
Những cường giả của nền văn minh Quần tinh trong điện cũng không dám nói gì.
Mạc Lăng lạnh lùng liếc nhìn mọi người tại hiện trường: “Đây là chuyện của hai người họ à? Thật vậy sao?”
Ông ta vừa dứt lời, một luồng áp lực kinh khủng đột nhiên lan tràn trong đại điện, khiến tất cả mọi người đều không thở được.
Mạc Lăng đột nhiên nắm chặt tay phải, tức giận nói: “Chết tiệt, một tên đệ tử của nền văn minh Thần đạo mà dám mắng nền văn minh Quần tinh của chúng ta, còn đe dọa nếu chúng ta không cho họ một lời giải thích thì sau này gặp chúng ta một lần thì giết một lần, con mẹ nó, đúng là nền văn minh Quần tinh của chúng ta không còn mạnh như thời kỳ đỉnh cao, nhưng không phải ai cũng có thể giẫm đạp được…”
Nói đến đây, giọng nói của ông ta đột nhiên lớn hơn: “Người đâu, lập tức truyền lệnh cho Tinh Hà và Tinh Thần trong di tích Thần Lăng, nói với hai người họ ngay trước mặt mọi người, cho dù họ làm gì thì nền văn minh Quần tinh của chúng ta sẽ luôn ủng hộ họ! Nhớ rõ, nhất định phải công bố quyết định của nền văn minh Quần tinh chúng ta trước mặt mọi người!
“Tuân lệnh!”
Trong điện, có cường giả của nền văn minh Quần tinh lập tức biến mất, phá vỡ hư không, hướng về di tích Thần Lăng.
Trong điện, một số trưởng lão của nền văn minh Quần tinh chần chừ muốn nói lại thôi, xúc phạm nền văn minh Thần đạo không phải chuyện đùa.
Mạc Lăng liếc nhìn mọi người trong điện rồi nói: “Chúng ta không bằng văn minh Thần đạo, nhưng các vị phải nhớ rằng nếu sự can đảm của nền văn minh Quần tinh chúng ta bị phá hủy chỉ vì một câu nói của người khác, vậy các ngươi nghĩ rằng nền văn minh này còn có hy vọng sao? Chỉ là một đệ tử của nền văn minh Thần đạo mà dám không coi người của nền văn minh Quần tinh của chúng ta ra gì, nếu đã như vậy, tại sao chúng ta phải tôn trọng họ? Nền văn minh Quần tinh của chúng ta thà chết đứng còn hơn sống hèn nhát, nếu sợ nền văn minh Thần đạo trả thù thì bây giờ các ngươi có thể rời khỏi nền văn minh Quần tinh ngay lập tức”.
Trong điện, không có ai cử động.
Một trưởng lão thấp giọng thở dài: “Tộc trưởng nói đúng, nếu chúng ta thật sự nhượng bộ chỉ vì một câu nói của một tiểu bối của nền văn minh Thần đạo mà xử tử hai thiên tài tài năng nhất của chúng ta, thì nền văn minh Quần tinh của chúng ta sẽ không thể ngẩng cao đầu trước các nền văn minh bên ngoài”.
Nghe những gì vị trưởng lão này nói, những trưởng lão khác trong điện cũng chợt bừng tỉnh, ban đầu khi nghe tin Mạc Tinh Hà và Mạc Tinh Thần đã xúc phạm nền văn minh Thần đạo vì một người không rõ lai lịch, họ cực kỳ tức giận và muốn xử tử hai người ngay lập tức để cho nền văn minh Thần đạo một câu trả lời. Sau khi bình tĩnh lại và suy nghĩ kỹ, họ nhận ra rằng nếu thực sự làm như vậy thì nền văn minh Quần tinh sẽ thực sự kết thúc.
Một nền văn minh không có can đảm bà quyết tâm thì chắc chắn sẽ không có tương lai, và chắc chắn sẽ bị những người khác coi thường.
Hơn nữa, nếu người khác thấy ngươi hèn nhát, không có quyết tâm như vậy, sau này kẻ ức hiếp ngươi không chỉ có nền văn minh Thần đạo.
Tóm lại chỉ có một câu: Khinh người quá đáng!
Các tiểu bối tranh đấu với nhau, nhưng đối phương lại muốn trực tiếp tiêu diệt nền văn minh... .
Người cầm đầu Mạc Lăng đột nhiên nói: “Đi đến vùng đất tổ tiên, nếu nền văn minh Thần đạo dám ỷ lớn hiếp nhỏ Tinh Hà và Tinh Thần, nền văn minh Quần tinh của chúng ta sẽ bằng mọi giá tàn sát đám thiên tài của nền văn minh Thần đạo!”
Nói xong, ông ta dẫn một nhóm trưởng lão của nền văn minh Quần tinh đi đến vùng đất tổ tiên, đó là nơi an nghỉ của các tổ tiên của nền văn minh Quần tinh và là con át chủ bài cuối cùng của nền văn minh này.
Đối mặt với nền văn minh Thần đạo, nếu không đánh thì thôi, nếu đánh thì phải đánh cho ra trò.
…
Di tích Thần Lăng.
Sắc mặt Mạc Tinh Hà lúc này có chút tái nhợt, hắn ta khác với muội muội của mình, nàng ta chưa bao giờ suy nghĩ mọi chuyện một cách phức tạp, lúc cần đánh thì đánh, cần làm thì làm, luôn luôn vô tư như vậy.
Nhưng hắn ta không thể, hắn ta biết sự việc nghiêm trọng đến thế nào...
Bùm!
Đúng lúc này, thời không ở nơi xa đột nhiên nứt ra, sau đó, một ánh sao lao ra, sau đó, một ông lão xuất hiện tại đây.
Người của nền văn minh Quần tinh đến!
Mọi người đồng loạt nhìn về phía ông lão kia, ông lão gật đầu với Mạc Tinh Thần và Mạc Tinh Hà, sau đó quay đầu nhìn Thần Đạo Kỳ, ông ta cứ vậy mà nhìn chằm chằm vào Thần Đạo Kỳ: “Tộc trưởng có lệnh, bất cứ quyết định gì của Mạc Tinh Hà và Mạc Tinh Thần, nền văn minh Quần tinh của chúng ta đều ủng hộ vô điều kiện, ủng hộ vô điều kiện! Ủng hộ vô điều kiện! Ủng hộ vô điều kiện!!”
Mọi người: “...”.
Phải nói là tất cả mọi người xung quanh đều sốc.
Mẹ nó, nền văn minh Quần tinh này thật là… can đảm!
Ban đầu họ nghĩ rằng nền văn minh Quần tinh sẽ nhượng bộ và xử tử Mạc Tinh Hà và Mạc Tinh Thần, dù sao thì đối phương là nền văn minh Thần đạo, tuy nhiên, họ không ngờ rằng nền văn minh Quần tinh sẽ trực tiếp đối đầu với nền văn minh Thần đạo, mặc dù điều này không sáng suốt, nhưng phải nói là…quá can đảm!
Vào lúc này, những cường giả của các nền văn minh xung quanh đều nảy sinh sự kính nể đối với nền văn minh Quần tinh, đồng thời cũng có phần hâm mộ Mạc Tinh Hà và Mạc Tinh Thần.
Bởi vì họ biết rằng nếu họ xúc phạm đến những thiên tài của nền văn minh Thần đạo, chắc chắn nền văn minh của họ sẽ hy sinh họ để xoa dịu cơn giận dữ của nền văn minh Thần đạo.
Cách đó không xa, Thần Đạo Kỳ đột nhiên cười nói: “Được rồi, thật sự rất thú vị, nền văn minh Quần tinh của các ngươi không có vận mệnh của nền văn minh tối cao, nhưng lại mắc bệnh của nền văn minh tối cao... Vì vậy hôm nay, hãy để nền văn minh Thần đạo chữa trị cho các ngươi..”.
Lúc này, Diệp Quân đột nhiên duỗi một tay ra, nhẹ nhàng ấn xuống: “Quỳ xuống!”
Bùm!
Trước khi mọi người kịp phản ứng, chân của Thần Đạo Kỳ đã mềm nhũn và trực tiếp quỳ xuống.
Lúc này, mọi người có mặt tại hiện trường đều sửng sốt.
Cái quái gì vậy?
Thần Đạo Kỳ cũng bối rối.
Diệp Quân nhìn Thần Đạo Kỳ đã quỳ xuống và nói: “Chữa bệnh gì? Ngươi có thể nói lại cho ta nghe”.
“Hỗn xược!”
Phía sau Thần Đạo Kỳ, một ông lão giận dữ: “Ngươi dám xúc phạm nền văn minh Thần đạo của ta..”.
Diệp Quân bỗng nhiên chỉ vào ông ta: “Quỳ xuống”.
Bùm!
Không ngoài ý muốn, ông lão kia trực tiếp bị một luồng thần pháp đại đạo khủng bố áp chế, lập tức quỳ xuống tại chỗ.
Mọi người: “...”
Diệp Quân nhìn quanh rồi hỏi: “Còn có ai muốn quỳ xuống không?”
Xung quanh im lặng như chết.
....
Chương 3289: Tiên Bảo Các, ghê gớm lắm sao?
Lúc này, mọi người có mặt tại hiện trường đều sửng sốt.
Thần Đạo Kỳ thực sự cứ vậy mà...quỳ xuống?
Chết tiệt?
Mẹ nó!
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Diệp Quân, trong mắt họ đều vẻ kinh ngạc, người này…quá mạnh mẽ!
Chắc chắn không phải người bình thường!
Đây là đại lão!
Đây chính là giả heo ăn thịt hổ!
Đại lão này muốn... khoe khoang.
Cách đó không xa, Vô Vân Tại và Ngưỡng Tăng liếc nhìn nhau, trong mắt cả hai đều lộ ra vẻ nặng nề, lúc này họ cũng rất kinh ngạc, bởi vì sức mạnh của Lăng Lệ không thể so sánh được với Thần Đạo Kỳ, trong lòng hắn ta đã phá vỡ thần của chính mình, hơn nữa hắn ta còn đang tạo một vị thần cho bản thân... Tuy nhiên, vào lúc này, hắn ta lại quỳ xuống mà không có bất kỳ sự phản kháng nào.
Chẳng lẽ tên này là kẻ phá vòng?
Nghĩ đến đây, cả hai đều rất kinh ngạc.
Một kẻ phá vòng trẻ như vậy?
Hắn xuất hiện từ khi nào?
Sao họ lại không hề biết tin tức gì cả!
Kỳ lạ!
Việc này thực sự kỳ lạ.
Về phía Diệp Quân, lúc này Thác Cổ Nguyên và Tiêu Nguyên Khải cũng đều sửng sốt... Bọn họ không thể tin được nhìn Diệp Quân, thực lực của Dương huynh...mạnh mẽ như vậy sao?
Bắt ai quỳ thì người đó phải quỳ!
Đây chính là 'nói là làm' trong truyền thuyết!
Lời nói đã thốt ra thì đó là pháp!
Khi nào một thiên tài ở cấp độ này lại xuất hiện trong Thủy vũ trụ? Tại sao trước đó không có tin tức gì?
Nam Triệu bên cạnh Thần Đạo Kỳ cuối cùng cũng bắt đầu sợ hãi khi nhìn thấy cảnh này, hắn ta chợt nhận ra rằng thiếu niên trước mặt có thể là người mà hắn ta không thể xúc phạm, nhưng cũng may nền văn minh Thần đạo có thể hỗ trợ …
Diệp Quân chậm rãi đi đến trước mặt Thần Đạo Kỳ, hắn cúi đầu nhìn Thần Đạo Kỳ, nói: “Hở ra là hủy diệt nền văn minh của người ta, ngươi thật tài giỏi!”
Thần Đạo Kỳ nhìn chằm chằm Diệp Quân, trong mắt tràn đầy sự nhục nhã và tức giận: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Ngoài nhục nhã và tức giận còn có một chút sợ hãi, bởi vì vừa rồi hắn ta không hề có một chút sức phản kháng nào. Thực lực của người trước mặt vượt xa hắn ta.
Diệp Quân mở lòng bàn tay ra, thanh kiếm trong bức tranh kia xuất hiện trong tay hắn, hắn cúi đầu nhìn Thần Đạo Kỳ: “Ngươi cho rằng ta giấu bức tranh này là vì sợ người khác biết sao? Không, ta sợ người khác biết sẽ tìm đường chết, giống kẻ ngu xuẩn như ngươi vậy”.
Mọi người: “..”.
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn chung quanh: “Trông ta không giống cao thủ sao?”
Mọi người: “..”.
Diệp Quân khẽ lắc đầu: “Trò chơi cấp thấp, đúng là nhàm chán, ta hơi nhớ chủ nhân bút Đại Đạo, không có ông ta, ta đột nhiên cảm thấy thật buồn chán”.
Chủ nhân Bút Đại Đạo: “..”.
Tiểu Tháp: “…”.
Diệp Quân thấy hơi mất hứng thú, hắn quay đầu nhìn đám người Thác Cổ Nguyên ở một bên: “Chúng ta đi thôi”.
Đám người Thác Cổ Nguyên gật đầu theo bản năng...
Họ hoàn toàn bị sốc trước sức mạnh của Diệp Quân.
Diệp Quân và những người khác đi về nơi xa, nhưng lần này không ai dám ngăn cản và tất cả đều tránh đường.
Lúc này, Thần Đạo Kỳ kia đột nhiên hung hãn nói: “Ngươi cho rằng chuyện này đã xong rồi sao?”
Người của tộc Thần đạo chưa bao giờ bị người khác sỉ nhục như vậy, tự nhiên không thể bỏ qua chuyện này được.
“Ồ?”
Diệp Quân dừng lại, quay đầu nhìn về phía Thần Đạo Kỳ: “Có phải ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi không?”
“Ngươi có thể thử xem!”
Đúng lúc này, từ phía chân trời đột nhiên truyền đến một thanh âm, trực tiếp xé nát thời không, ngay sau đó, một ông lão mặc áo bào đen chậm rãi bước đến.
Cường giả của tộc Thần đạo!
Tình hình đã leo thang!
Nhìn thấy cảnh tượng này, một số người có mặt xung quanh không chút do dự quay người bỏ chạy.
Thần tiên đánh nhau, phàm nhân phải chịu khổ, nếu không đủ thực lực thì nên bớt hóng chuyện lại.
Diệp Quân không thèm liếc nhìn ông lão áo bào đen kia mà nhìn thẳng về phía Thần Đạo Kỳ: “Chết”.
Bùm!
Một luồng thần pháp đột nhiên phát nổ trong tâm trí của Thần Đạo Kỳ, hắn ta ngay lập tức biến thành một quả cầu sương máu.
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía ông lão áo bào đen: “Ta đã thử”.
Mọi người: “..”.
Ông lão áo bào đen nhìn chằm chằm Diệp Quân mà không nói một lời nào, ông ta đột nhiên đấm một quyền về phía Diệp Quân, cú đấm này khiến thời không ở hiện trường lập tức sôi sục lên, trong số những người xung quanh còn chưa kịp trốn đi, có một số người thực lực yếu trực tiếp bị nghiền nát bởi cú đấm này…
Khi những người còn lại nhìn thấy điều này, họ ngay lập tức kinh hoàng và điên cuồng rút lui.
Ông lão áo bào đen trước mặt này là một cường giả ở cảnh giới Tạo Thần Cảnh đỉnh!
Diệp Quân nhìn chằm chằm ông lão áo bào đen nói: “Chết”.
Ánh mắt của ông lão áo bào đen đột nhiên co rút lại, bởi vì ông ta phát hiện, một luồng thần pháp đáng sợ đột nhiên dâng lên từ trong biển ý thức của ông ta, khi đối mặt với 'thần pháp' này, ông ta không hề có sức phản kháng.
Bùm!
Thân thể và thần hồn của ông lão áo bào đen trực tiếp nổ tung!
Bị giết ngay tức khắc!
Chết tiệt!
Nhìn thấy cảnh này, Tiêu Nguyên Khải và Thác Cổ Nguyên há to miệng đủ để nhét một quả trứng gà vào…
Lại là hạ gục ngay tức khắc!
Cách đó không xa, lúc này Nam Triệu đã sợ hãi, hắn ta thật sự sợ hãi, đây là quái vật từ đâu chạy ra vậy?
Vô Vân Tại nhìn chằm chằm vào Diệp Quân với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: “Kẻ phá vòng!”
Nếu trước đây họ còn hơi nghi ngờ thì giờ phút này hắn ta chắc chắn 100% rằng người đàn ông trước mặt chính là kẻ phá vòng!
Hơn nữa, hắn còn không phải là một kẻ phá vòng bình thường.
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía đám người Mạc Tinh Hà: “Các ngươi đi trước đi”.
Mạc Tinh Hà lại lắc đầu: “Đại ca, chúng ta biết huynh có ý tốt, không muốn chúng ta bị liên lụy, nhưng vào lúc này, cho dù chúng ta rời đi, sau này cũng sẽ bị nền văn minh Thần đạo xử lý, nếu đã như vậy thì thà ở lại, ông đây không đánh thắng bọn họ, nhưng vẫn có thể mắng bọn họ mấy câu”.
Mạc Tinh Thần vội vàng gật đầu, nghiêm túc nói: “Nền văn minh Quần tinh sẽ không bao giờ bỏ rơi bằng hữu!”
Mạc Tinh Hà: “…”
Thác Cổ Nguyên ở một bên cũng nói: “Mạc huynh nói đúng, bây giờ chúng ta rời đi cũng không có ý nghĩa gì, nhưng thực lực của mấy người chúng ta còn yếu kém, ở lại e là cũng không giúp được gì nhiều cho ngươi… ngươi đừng chê bai”.
Tiêu Nguyên Khải nói: “Dương huynh, ngươi... chắc không phải là người bình thường đúng không?”
Nghe được lời nói của Tiêu Nguyên Khải, mấy người đồng loạt nhìn về phía Diệp Quân, trong mắt Mạc Tinh Hà và Mạc Tinh Thần cũng tràn đầy sự tò mò.
Diệp Quân nói: “Cũng không giấu giếm gì các ngươi, đúng là trong nhà có thế lực nhỏ”.
Tiêu Nguyên Khải nói: “Văn minh thần Linh siêu cấp?”
Diệp Quân đang định nói, nhưng vào lúc này, bầu trời nơi xa đột nhiên nứt ra, ngay sau đó, một người đàn ông mặc trường bào chậm rãi bước ra, có tư thế cao quý, thần thái vô cùng phi thường.
Vô Vân Tại và Ngưỡng Tăng ở cách đó không xa đều có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy người đang đến, người đến không ai khác chính là Thần Đạo Trần, người đứng đầu trong thế hệ trẻ của gia tộc Thần Đạo và là thiếu chủ văn minh. của nền văn minh Thân đạo hiện nay.
Một kẻ phá vòng thực sự!
Nhìn thấy người này, những cường giả của các văn minh còn chưa kịp rút lui cũng bị chấn động, Thần Đạo Trần này nằm trong 《bản đồ an toàn của Thủy vũ trụ 》, chỉ số nguy hiểm cực kỳ cao.
Hắn ta thực sự đã đích thân đến!
Đám người Thác Cổ Nguyên hiển nhiên cũng nhận ra Thần Đạo Trần này, mặc dù hơi sợ hãi, nhưng rất nhanh họ đã bình tĩnh lại và dựa vào cạnh Diệp Quân.
Mẹ nó!
Lúc này, kết quả xấu nhất có thể xảy ra là chết thôi, sợ khỉ gì!
“Trần huynh, náo nhiệt quá!”
Đúng lúc này, một thanh âm đột nhiên truyền đến từ phía chân trời, ngay khi thanh âm đó xuất hiện thì thời không phía chân trời nứt ra, một thiếu niên mặc áo bào có hoa văn bước ra.
“Bắc Thiên, thế tử Bắc tộc!”
Một số người tại hiện trường cũng nhận ra thân phận của người này.
Bắc tộc cũng là một nền văn minh thần Linh siêu cấp, Bắc Thiên này chính là nửa bước phá vòng, hắn ta chỉ đứng sau một số yêu nghiệt cực kỳ tài giỏi trong thế hệ trẻ.
Sau khi Bắc Thiên xuất hiện, hắn ta trực tiếp đứng bên cạnh Thần Đạo Trần, hắn ta nhìn Diệp Quân cách đó không xa một cách hứng thú.
Rõ ràng, hắn ta không hề giấu giếm lập trường của mình.
Hắn ta đứng về phe của nền văn minh Thần đạo!
“Thật náo nhiệt!”
Đúng lúc này, một thanh âm khác đột nhiên từ xa truyền đến, mọi người quay đầu nhìn về phía bên phải mấy trăm trượng, thời không ở đó đột nhiên nứt ra, ngay sau đó, một thiếu niên mặc áo gấm chậm rãi bước ra.
Mà trên ngực trái của thiếu niên mặc áo gấm này có một chữ to rất dễ thấy: Tiên!
“Tiên Bảo Các!”
Có người ở hiện trường kêu lên: “Hắn ta...hắn ta là Lâm Vân đến từ Tiên Bảo Các”.
Lâm Vân!
Cháu trai của Lâm Quân, trưởng lão nội các của Tiên Bảo Các, mặc dù thực lực của Lâm gia không ra gì nhưng đằng sau họ là Tiên Bảo Các!
Tiên Bảo Các thì rất đáng sợ!
Đôi khi, ngươi không cần quan tâm người này thế nào mà phải nhìn người ở phía sau hắn ta thế nào.
Khi Lâm Vân bước ra, ngay cả thế hệ trẻ của các nền văn minh tối cao cũng phải tôn trọng hắn ta một chút.
Lâm Vân cũng đi đến bên cạnh Thần Đạo Trần, hắn ta nhìn Diệp Quân bên dưới và cười nói: “Ai là kẻ địch của Trần huynh thì chính là kẻ địch của Lâm Vân và Tiên Bảo Các”.
Tiên Bảo Các!
Nền văn minh Thần đạo!
Bắc tộc!
Nam tộc!
Hai nền văn minh tối cao cộng với hai chiến đội gia tộc siêu thần ...
Đội hình này hoàn toàn có thể quét qua toàn bộ Thủy vũ trụ.
Thần Đạo Trần nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên nhìn Diệp Quân, hắn ta cứ nhìn chằm chằm Diệp Quân như vậy: “Người đâu, xóa tên Tiêu gia của Bắc Vực và nền văn minh Quần tinh khỏi thế giới này!”
“Tuân lệnh!”
Có người âm thầm đồng ý, ngay sau đó một hơi thở cũng lặng lẽ rút lui...
Diệp Quân nhìn hơi thở kia và nói: “Chết!”
Bùm!
Ở một thời không nào đó đột nhiên nổ tung, một đống máu thịt nổ tung bay ra.
Thần Đạo Trần hơi nheo mắt và nói: “Trật tự pháp”.
Bắc Thiên bỗng nhiên nói: “Người đâu”.
Hắn ta vừa dứt lời, thời không phía sau hắn ta liền mở ra, ngày sau đó, từng hơi thở mạnh mẽ tràn vào, chẳng bao lâu, phía sau hắn ta xuất hiện hàng chục gã cường giả.
Cường giả Bắc tộc!
Và trong số những tên cường giả này lại có hai cường giả là kẻ phá vòng!
“Tiên Các Vệ đâu!”
Giọng nói của Lâm Vân cũng đột nhiên vang vọng khắp trời đất, ngay sau đó, thời không sau lưng hắn ta trực tiếp nứt ra, một nhóm cường giả mặc thần giáp tổ khí văn minh đồng loạt bước ra.
Người cầm đầu cũng là một kẻ phá vòng!
Lâm Vân nhìn xuống Diệp Quân bên dưới: “Tiên Bảo Các của chúng ta đã có quan hệ tốt với nền văn minh Thần đạo trong nhiều thế hệ, bất cứ ai là kẻ địch của nền văn minh Thần đạo đều là kẻ địch của Tiên Bảo Các chúng ta, cho dù người đứng sau hắn là ai”.
Diệp Quân nhàn nhạt liếc nhìn Lâm Vân: “Tiên Bảo Các rất ghê gớm sao?”
Lời này vừa ra, liền có một trận náo động.
Lâm Vân giận quá hóa cười: “Tên khốn, chín tộc của ngươi không thể yên thân được!”
....
Ai ra tay, người đấy chết!
Lời này vừa dứt, hiện trường đột nhiên náo động lên.
Ngạo mạn!
Đây là suy nghĩ đầu tiên của mọi người có mặt, nhưng đáng ngạc nhiên là không có ai đứng ra tra hỏi hay khiêu khích mà ngược lại, vẻ mặt của mọi người có mặt đều trở nên ngưng trọn và sợ hãi, còn có tò mò.
Những người có thể đến đây đều là những thiên tài hàng đầu của các nền văn minh khác nhau, cho dù là thực lực hay trí tuệ, họ đều phải vượt qua ải.
Theo họ thấy, người đàn ông mặc áo choàng đen trước mặt không chỉ được vị thần tối cao công nhận mà còn có thể giữ bình tĩnh khi đối mặt với rất nhiều cường giả của các nền văn minh quyền lực, coi tất cả cường giả như thể chẳng là gì cả. Đây không phải là người bình thường, hoặc là thực lực bản thân mạnh vô địch, hoặc là thực lực gia đình mạnh vô địch.
Ai bước ra lúc này chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Diệp Quân dẫn theo mấy người đi về phía xa, trên người hắn không có khí thế ngạo mạn, ngược lại rất nho nhã, giống như một thư sinh vậy, không cảm nhận được chút sắc bén nào. Tuy nhiên chính vì vậy, những người ở hiện trường càng ngày càng sợ hãi, không dám ra tay.
Sắc mặt của các cường giả Nam tộc lúc này đều vô cùng khó coi, bọn họ đương nhiên nhận ra Diệp Quân không hề đơn giản, ai cũng có thể không ra tay, nhưng bọn họ không thể không ra tay, vì nếu cứ để đám người Diệp Quân đi như thế này thì Nam tộc bọn họ chắc chắn sẽ mất hết mặt mũi.
Hơn nữa, bọn họ biết rất rõ, mọi người xung quanh sẽ không dễ dàng từ bỏ thần khí tối cao, chỉ cần có người dẫn đầu, những người này nhất định sẽ xông lên!
Đương nhiên, điều kiện là phải ngăn cản được đợt công kích thứ nhất của Diệp Quân, hắn không phải đã nói, ai ra tay sẽ chết sao?
Chỉ cần có người ra tay nhưng không chết, mọi người có mặt tại hiện trường sẽ không còn chút dè chừng nào nữa, mọi người sẽ xông vào xé xác hắn thành từng mảnh.
Tất nhiên, có một câu hỏi, ai sẽ đi trước?
Nam Thiệu quay lại nhìn một thanh niên trong tộc ở bên cạnh, vẻ mặt của thanh niên đó thay đổi ngay lập tức khi thấy Nam Thiệu nhìn mình.
Chết tiệt!
Ngươi bảo ta lên?
Lăng Lịch bị một câu nói của người đó mà bị áp chế quỳ ở đó, thực lực của ta còn yếu hơn anh ta, ngươi bảo ta lên?
Nam Thiệu nhìn chằm chằm thanh niên, thanh niên quả quyết lắc đầu. Mặc dù như vậy sẽ đắc tội Nam Thiệu, nhưng như vậy vẫn tốt hơn là mất mạng.
Hơn nữa ngươi đã muốn ta đi chết, tại sao ta phải lấy lòng ngươi?
Nhìn thấy thanh niên lắc đầu, Nam Thiệu không hề tức giận, quay đầu nhìn Thác Cổ Lâm cách đó không xa: "Lâm huynh, có người mạo danh Thác Cổ tộc của huynh để hành sự, việc này lẽ nào huynh không quản sao?”
Thác Cổ Lâm bình tĩnh nói: "Nam Thiệu, đừng giở trò đó, không ai là kẻ ngốc cả."
Nam Thiệu hỏi: "Cùng lên chứ?"
Thác Cổ Lâm nhìn người dẫn đầu Diệp Quân ở xa, trầm ngâm một lát rồi nói: "Người này đang giả vờ yếu đuối, chúng ta không phải đối thủ của hắn."
Lúc đầu ông ta không hiểu thực lực của Diệp Quân, vì vậy ông ta có chút khinh thườn, nhưng khi nhìn thấy một câu nói của Diệp Quân khiến cho Lăng Lịch bị trấn áp quỳ xuống, cộng với sự khuất phục của thần khí tối cao, ông ta liền ý thức được người này nhất định là không phải người bình thường, nhất là khi người này đối mặt với hai thiên tài Bản Vô Tông và Khổ Môn, hắn vẫn không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo, không hề sợ hãi, ông ta liền hiểu rằng, người đàn ông này không những thực lực bản thân không đơn giản, mà thế lực đằng sau e là cũng không hề đơn giản!
Mặc dù các thiên tài thế hệ trẻ của mấy nền văn minh tối cao, ông ta đều biết, và phần lớn đều quen biết, nhưng thiên tài của hai nền văn minh tối cao mà ông ta không biết một chút nào, đó là Tiên Bảo Các và Quan Huyên Vực.
Nghĩ tới đây, thần sắc Thác Cổ Lâm đột nhiên trở nên cực kỳ ngưng trọng.
Nếu ngộ nhỡ...
Ông ta không dám nghĩ xa hơn, nhưng ông ta đã quyết định không thể nhúng tay vào chuyện này, phải kịp thời ngăn chặn tổn thất.
Con người đôi khi có thể ngu ngốc, nhưng không thể ngu ngốc mãi mãi.
Thác Cổ Lâm nhìn Nam Thiệu với vẻ mặt âm trầm cách đó không xa, ông ta biết đối phương nhất định không muốn nhượng bộ, vì vậy ông ta nhắc nhở: "Nam Thiệu huynh, vừa rồi hắn không hề giết Lăng Lịch, mà chỉ trấn áp anh ta, điều này có nghĩa là hắn không có ý muốn trở thành kẻ thù của Nam tộc các huynh, chỉ là đưa ra một lời cảnh cáo, nhưng nếu huynh lại ra tay, vậy thì là muốn kéo cả Nam tộc huynh xuống nước rồi.”
Nam Thiệu im lặng, ông ta đương nhiên biết nếu mình lại ra tay, có nghĩa là hai bên sẽ đánh nhau đến chết mới thôi.
Thần khí tối cao…. Mặt mũi….
Sắc mặt Nam Thiệu có vẻ bất an.
Lúc này, Lăng Lịch vẫn đang quỳ trên mặt đất đột nhiên run giọng nói: "Đại ca... bỏ đi."
Nam Thiệu nhìn Lăng Lịch, Lăng Lịch vội vàng nói: "Đánh không lại, đánh không lại…”
Anh ta vẫn luôn chống cự lại sức mạnh đại đạo đó, nhưng không có tác dụng gì... Nếu Nam Thiệu ra tay, anh ta không biết kết cục sẽ như thế nào, nhưng anh ta biết người chết đầu tiên là anh ta...
Mẹ kiếp!
Hay là đầu hàng đi!
Tính mạng quan trọng.
Nam Thiệu nhìn chằm chằm Diệp Quân, do dự một lát, cuối cùng lựa chọn không ra tay.
Mà những người đang quan sát xung quanh thấy hai gia tộc thần Linh siêu cấp không dám ra tay, đương nhiên cũng lần lượt không dám ra tay.
Thánh khí tối cao mặc dù rất hấp dẫn nhưng vẫn không quan trọng bằng tính mạng.
Nhìn thấy xung quanh không có ai ra tay, Thác Cổ Nguyên và những người bên cạnh Diệp Quân thở phào nhẹ nhõm, nhưng vào lúc này, trên bầu trời đột nhiên truyền đến một tiếng cười khúc khích: "Ai ra tay, người đấy chết? Khẩu khí cũng lớn đấy."
Mọi người nghe xong liền lần lượt quay đầu nhìn về phía xa, chỉ thấy cách đó hàng trăm trượng, một người đàn ông đang chậm rãi đi đến, người đàn ông mặc áo bào màu tím, dáng vẻ rất cao quý.
Khi ông ta bước đến, mọi người trên hiện trường lập tức kêu lên: "Văn minh Thần Đạo..."
Văn minh Thần Đạo!
Nghe được những lời này, sắc mặt Thác Cổ Nguyên và Tiêu Nguyên Khởi bên cạnh Diệp Quân lập tức tái nhợt, vẻ mặt Mộ Tinh Hà cũng trở nên cực kỳ ngưng trọng.
Văn minh Thần Đạo!
Đây là nền văn minh cổ trong vũ trụ nguyên thủy, cũng là nền văn minh tối cao đầu tiên đến vũ trụ nguyên thủy. Nền tảng của nó sâu sắc đến mức không ai biết được.
Nhìn thấy người đang đến, Nam Thiệu đột nhiên trở nên phấn khích. Ông ta vội vàng bước đến trước mặt người đàn ông đó, tuy ông ta muốn cố gắng giữ thái độ bình thường, nhưng khoảng cách thân phận lớn giữa bọn họ vẫn khiến ông ta bất giác cúi người xuống, “Kỳ huynh.”
Thần Đạo Kỳ!
Trong Thần Đạo tộc, đây là đệ tử trực tiếp, trong thế hệ trẻ của Thần Đạo tộc, đó thuộc vào nhân vật cốt cán.
Thần Đạo Kỳ liếc nhìn Lăng Lịch đang quỳ cách đó không xa, cười nói: "Nam Thiệu, ngươi gặp khó khăn sao? Chúng ta là bằng hữu, gặp khó khăn không thông báo cho bằng hữu là không tốt."
Nam Thiệu lập tức hiểu được đối phương muốn chiếm thần khí tối cao đó, vội vàng nói: "Kỳ huynh, mật cảnh này vốn là do Nam tộc chúng ta và Bản Vô Tông, cùng với Khổ Môn phát hiện trước, nhưng lòng nhân từ của chúng ta đã cho phép đám người này vào, nhưng không ngờ bọn họ lại chiếm lấy thánh vật tối cao, đồng thời trấn áp người của ta bắt anh ta phải quỳ … Xin huynh hãy chủ trì công đạo."
Vốn dĩ ông ta không có tự tin, nhưng lúc này, ông ta lại ngập tràn sự tự tin!
Dù ngươi có lợi hại đến đâu, cũng có thể lợi hại hơn Thần Đạo tộc sao?
Nghe được những lời Nam Thiệu nói, Thần Đạo Kỳ liếc mắt nhìn đám người Diệp Quân, sau đó nhìn về phía Vô Vân Tại và Ngưỡng Tăng cách đó không xa, cười nói: "Hai vị, đã lâu không gặp."
Vô Vân Tại cười nói: "Thần Đạo Kỳ, bằng hữu của ngươi nói không thành thật lắm. Cấm địa này tuy là do chúng ta phát hiện ra, nhưng nếu không có công tử đây phá phong ấn thì chúng ta sẽ không thể xuống được. Hơn nữa lúc chúng ta ở bên trên cũng đã nói, chỉ cần anh ta có thể phá phong ấn, mọi người sẽ chia sẻ nơi này. Còn về người bị trấn áp… chỉ là hắn muốn chiếm bảo vật của người ta, nhưng kỹ năng của hắn không bằng, ngược lại còn bị trấn áp, thực ra cũng coi như tự mình chuốc lấy.”
Nghe được những lời của Vô Vân Tại, đám người Thác Cổ Nguyên đứng cách đó không xa cũng thở phào nhẹ nhõm, cũng may người này công đạo.
Sắc mặt Nam Thiệucó chút khó coi, nhưng ông ta cũng không dám nói gì. Ông ta cũng không dám đắc tội hai người này.
Thần Đạo Kỳ không nghe theo lời của Vô Vân Tại mà hỏi: "Hai vị không có hứng thú với thánh khí tối cao này à?"
Vô Vân Tại nói: "Đương nhiên là có hứng thú. Hai người chúng ta ở lại đây chưa đi là vì muốn nhìn thấy thánh khí tối cao này, xem xem rốt cục nó là thánh khí tối cao gì, nhưng chúng ta không hề có ý định chiếm đoạt nó cho riêng mình."
Ngưỡng Tăng gật đầu, biểu thị tán đồng.
Khi Thần Đạo Kỳ đang định nói, Diệp Quân đột nhiên cười nói: "Hai vị muốn xem thì cũng đơn giản.”
Vô Vân Tại nhìn Diệp Quân, cười nói: "Vị huynh đài này có đồng ý không?"
Diệp Quân gật đầu, "Đương nhiên, nhưng... chỉ có thể cho hai vị xem, người khác muốn xem thì không được."
Nghe những lời Diệp Quân nói, sắc mặt mọi người đều thay đổi.
Câu này chính là nhằm vào Thần Đạo Kỳ!
Mẹ kiếp!
Thật to gan!
Lại dám nhắm vào Thần Đạo tộc?
Thần Đạo Kỳ vẫn giữ nụ cười trên môi, nhưng nụ cười đó dần trở nên lạnh lùng.
Chưa từng có ai dám không nể mặt Thần Đạo tộc!
Chưa bao giờ có!
Nhưng Thần Đạo Kỳ không hề tấn công, chỉ mỉm cười, phong thái vẫn như cũ.
Vô Vân Tại liếc nhìn Thần Đạo Kỳ, sau đó lại nhìn Diệp Quân, cười nói: "Dương huynh, vậy thì xin đa tạ."
Vừa nói, anh ta vừa mở lòng bàn tay, trong tay xuất hiện một chiếc lá, từng đạo ánh sáng xanh xuất hiện, ngay sau đó, Diệp Quân, anh ta và Ngưỡng Tăng liền xuất hiện ở một thời không đặc biệt.
Diệp Quân nhìn xung quanh, có chút kinh ngạc, bởi vì hắn cảm giác được ở đây, cảm quan và thần hồn của hắn đã tăng lên hơn mười lần, đầu óc minh mẫn hơn bao giờ hết.
Vô Vân Tại cười nói: "Đây là Bồ Đề Diệp Giới, là thế giới đặc biệt mà tự ta tu luyện ra, ở trong này có thể tăng tính giác ngộ lên rất nhiều."
Diệp Quân gật đầu: "Thì ra là vậy!"
Vừa nói, hắn vừa mở lòng bàn tay ra, thanh kiếm trong bức tranh xuất hiện trước mặt hai người không xa.
Nhìn thấy thanh kiếm trong bức tranh, trong mắt Vô Vân Tại và Ngưỡng Tăng hiện lên một tia kinh ngạc, hai người tiến lại gần và nhìn kỹ nó.
Ngưỡng Tăng đột nhiên nói: "Ta có thể sờ được không?"
Diệp Quân: "..."
Ngưỡng Tăng nhìn Diệp Quân với vẻ mặt thành thật...
Diệp Quân cười nói: "Đương nhiên có thể."
"Đa tạ!"
Ngưỡng Tăng đưa tay nhẹ nhàng chạm vào thanh kiếm, dưới sự chỉ dẫn của Diệp Quân, thanh kiếm không phản kháng và để Ngưỡng Tăng chạm vào nó. Sau một lúc, Ngưỡng Tăng và Vô Vân Tại nhìn nhau, cả hai đều có chút kinh ngạc.
Vô Vân Tại nhìn Diệp Quân, biểu cảm ngưng trọng nói: "Đây là thần vật đến từ thời đại viễn cổ, Dương huynh cơ duyên tốt, nó lại nguyện ý thừa nhận huynh là chủ nhân.”
Diệp Quân cười nói: "Vận may tốt."
Vô Vân Tại biết là hắn khiêm tốn, lập tức mỉm cười, sau đó nghiêm túc nói: "Dương huynh, thực lực Thần Đạo Kỳ đó không yếu, lòng dạ lại hẹp hòi, huynh hãy thận trọng.”
Nói xong, anh ta rút lui khỏi thế giới này.
Mấy người đã quay trở lại hiện trường.
Diệp Quân nhìn Thần Đạo Kỳ ở cách đó không xa, cười nói: "Ngươi muốn cướp đi sao?”
Thần Đạo Kỳ mỉm cười nói: "Nếu ngươi đã nói như vậy, vậy thì nếu ta không cướp chẳng phải sẽ rất mất thể diện sao? Cho nên, theo như ngươi mong muốn, hôm nay ta sẽ cướp nó.”
Ăn miếng trả miếng.
Nghe được những lời hai người nói, sắc mặt những người ở xung quanh hiện trường đều lần lượt thay đổi.
Thác Cổ Nguyên và Tiêu Nguyên Khởi bên cạnh Diệp Quân lúc này mới thực sự hoảng sợ. Người trước mặt không phải là người Nam Thiệu có thể so sánh được, đối phương là văn minh tối cao!
Một câu nói của đối phương đủ để hủy diệt họ, thậm chí toàn bộ nền văn minh của họ!
Trong mắt những người như thế này, toàn bộ nền văn minh của họ không khác gì loài kiến!
Sắc mặt Mộ Tinh Hà lúc này cực kỳ khó coi. Anh ta không sợ nền văn minh thần Linh siêu cấp, nhưng nền văn minh tối cao này... Anh ta biết nếu đứng về phía Diệp Quân, nền văn minh Quần Tinh rất có thể sẽ bị diệt vong.
Nhưng bây giờ rời đi... quả thật là không chút nghĩa khí!
Mộ Tinh Hà liếc nhìn muội muội của mình. Nếu muội muội rời đi, anh ta có thể lợi dụng tình thế mà…
Sau khi nhận được tín hiệu của Mộ Tinh Hà, Mộ Tinh Thần hiểu ý, lập tức bước ra ngoài, giơ cây cung lớn trong tay lên và nói lớn: “Văn minh Thần Đạo ngươi muốn đánh thì đánh, văn minh Quần Tinh chúng ta sẽ không bao giờ bỏ rơi bằng hữu!"
Chết tiệt!
Chương 3287: Giết đến tuyệt chủng!
Mạc Tinh Hà thật sự sắp phát điên luôn rồi.
Bắt đầu đấu với nền văn minh Thần Đạo?
Cách thể hiện của bản thân có vấn đề gì à?
Nàng ấy hiểu nó như thế nào?
Đây là muội muội ruột của mình đó sao?
Sao không có chút hiểu ngầm nào hết vậy?
Xong rồi!
Mạc Tinh Hà mặt như đám tro tàn, hoàn toàn xong đời rồi, nắp quan tài của các lão tổ tiên có lẽ là không thể nào đè nổi nữa rồi.
Mà khi nghe thấy lời mà Mạc Tinh Thần nói, mọi người xung quanh nơi đó cực kì kinh ngạc, bọn họ không thể tin nổi nhìn Mạc Tinh Thần vẻ mặt đằng đằng sát khí đang cầm cung tên trong tay.
Giờ làm sao có thể gây hấn với nền văn minh Thần Đạo?
Nền văn minh Quần Tinh điên hết rồi à?
Diệp Quân cũng có hơi ngạc nhiên, hắn nhìn về phía Mạc Tinh Thần, Mạc Tinh Thần cực kỳ nghiêm túc, nàng ấy không phải đang đùa.
Mà Thác Cổ Nguyên và Tiêu Nguyên Khởi nhìn nhau một cái, hai người đều cảm thấy Mạc Tinh Thần đúng là điên rồi.
Đương nhiên, bây giờ bọn họ cũng gặp phải một vấn đề, đó là phải phủi sạch quan hệ vơi Diệp Quân ngay lập tức, hay là giống như Mạc Tinh Thần vĩnh viễn không bao giờ vứt bỏ bạn bè?
Giờ phút này, nội tâm bọn họ trước nay chưa từng giãy dụa và cũng từng phải suy nghĩ nhiều đến vậy, lương tâm nói cho bọn họ biết, bây giờ phủi sạch quan hệ với Diệp Quân, thật sự không tốt lành gì, đừng nói người khác, chính bản thân cũng cực kì khinh thường loại hành vi vứt bỏ bạn bè vào thời khắc khó khăn như này. Nhưng hiện thực lại nói cho bọn hắn biết, nếu như không phủi sạch quan hệ với Diệp Quân thì bọn hắn không thể đắc tội với Thần Đạo tộc điều này không chỉ có sẽ liên lụy đến bản thân mà còn có thể liên lụy đến các tộc nhân và nền văn minh của mình.
Cái loại tội danh này bọn hắn và gia tộc bọn hắn làm sao gánh nổi?
Lúc này đang có hai giọng nói đang điên cuồng đánh nhau vang lên trong đầu của hai người, cũng bởi vì điều này mà tinh thần của hai người vào giờ phút này cực kì thống khổ.
Thậm chí cả Mạc Tinh Hà, giờ phút này hắn ta cũng đã cực kì tuyệt vọng.
Gương vỡ khó lành!
Muội muội đã nói ra những lời như thế rồi, bây giờ còn có thể thu hồi lại được nữa sao?
Đương nhiên là không thể thu hồi lại được rồi.
Vào giờ phút này thì có sợ hãi cũng không ích gì, nếu đã như vậy rồi thì cứ to gan mà làm tới cùng đi!
Không phải chỉ là nền văn minh Thần Đạo thôi sao?
Cùng lắm thì cùng chết mà thôi!
Nghĩ đến đây, hắn ta trực tiếp đứng lên, ngẩng đầu nhìn về phía Thần Đạo Kỳ kia, trong ánh mắt tràn ngập sự quyết tâm: “Huynh muội chúng ta biết gia tộc Thần Đạo rất mạnh, chúng ta cũng biết, bây giờ nếu như vứt bỏ bạn bè, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, có lẽ có thể có một con đường sống, nhưng ta nói cho ngươi biết, nền văn minh Quần Tinh của chúng ta vĩnh viễn không bao giờ vứt bỏ bạn bè, cũng tuyệt không tham sống sợ chết!”
Lời vừa nói ra, những cường giả vây xem nhất thời lộ ra vẻ mặt kính nể.
Tuy rằng bọn họ cảm thấy nền văn minh Quần Tinh căn bản không phải đối thủ của nền văn minh Thần Đạo, nhưng không thể không nói, hai người của nền văn minh Quần Tinh lại cực kì có nghĩa khí, cũng rất chính trực.
Mà khi nghe thấy lời nói của Mạc Tinh Hà, mặt của hai người Thác Cổ Nguyên bà Tiêu Nguyên Khởi đột nhiên cảm thấy hơi rát, nơi sâu nhất trong lòng họ dâng lên một cảm giác hổ thẹn, hai người họ nhìn nhau, nỗi hổ thẹn trong mắt họ đột nhiên biến thành sự kiên định.
Khi Thác Cổ Nguyên nhìn thấy sự kiên định trong mắt Tiêu Nguyên Khởi, hắn ta nhất thời thở phào nhẹ nhõm, phải biết rằng, vị Tiêu huynh này chính là huynh đệ vào sinh ra tử của Diệp Quân, vào những lúc như thế này, thân là huynh đệ vào sinh ra tử, Diệp Quân chắc chắn sẽ không ngồi yên mặc kệ chứ?
Diệp Quân!
Đây chính là Thiếu các chủ của Tiên Bảo Các!
Là huynh đệ vào sinh ra tử của Diệp Quân, Tiêu Nguyên Khởi chắc chắn có cách thức liên lạc của mình, mà chỉ cần Diệp Quân hiện thân, chỉ với một câu chắc chắn là có thể giải quyết chuyện trước mắt, dù sao, Diệp Quân là Thiếu Các Chủ, mà tên Thần Đạo Kỳ này chỉ là đệ tử ruột của chủ gia, cũng không phải là thiếu chủ của nền văn minh Thần Đạo.
Khái niệm này đối với một người đã tuyệt vọng như Mạc Tinh Hà mà nói chính là một cọng rơm cứu mạng, trong mắt hắn ta nổi lên một tia hy vọng.
Mà Tiêu Nguyên Khởi khi nhìn thấy vẻ kiên định và hy vọng trong mắt Thác Cổ Nguyên, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, anh ta vốn còn có chút hoài nghi về mối quan hệ giữa Thác Cổ Nguyên và Diệp Quân, nhưng xem ra bây giờ người này có lẽ đúng là huynh đệ của Diệp Quân, nếu không, sẽ không có thái độ như vậy.
Theo hắn ta thì nếu Diệp Quân đã là huynh đệ với Thác Cổ Nguyên vậy thì chắc chắn sẽ có cách thức liên lạc với Diệp Quân, chỉ cần Diệp Quân hiện thân thì không phải chỉ cần một câu nói thì mọi chuyện sẽ đâu ra đấy rồi sao?
Đến lúc này trong mắt hắn ta đã xuất hiện sự hy vọng.
Giờ đây hai người đã nhìn thấy hy vọng trong mắt đối phương cho nên đã không hẹn mà cùng nhau đi ra ngoài.
Thác Cổ Nguyên và Tiêu Nguyên Khởi đi đến bên cạnh Diệp Quân, hắn không nói gì nhưng thái độ đã nói lên tất cả.
Chân trời, Thác Cổ Lâm nhìn thấy Thác Cổ Nguyên đi ra, vội nói: “Hắn ta không phải người của Thác Cổ tộc ta”.
Hắn ta vậy mà dám sợ hãi trước Diệp Quân, không dám tiếp tục ra tay nhưng hắn ta lại càng sợ Thần Đạo tộc hơn, bởi vậy khoảnh khắc khi nhìn thấy Thác Cổ Nguyên lại dám đứng bên cạnh Diệp Quân, hắn ta không thể không lên tiếng biểu thị Thác Cổ Nguyên không còn bất cứ mối quan hệ nào với Thác Cổ tộc nữa.
Giờ phút này sự chính trực của Thác Cổ Nguyên cũng xuất hiện, hắn ta nhìn Thác Cổ Lâm không hề sợ hãi: “Trong cơ thể ta đang chảy dòng máu của Thác Cổ tộc, điều này không phải chỉ cần một câu nói của bất kì ai cũng có thể thay đổi được mà Thác Cổ Lâm ngươi cũng không thể thay mặt cho Thác Cổ tộc được..”.
Thác Cổ Lâm trực tiếp cắt đứt lời nói của Thác Cổ Nguyên: “Huynh của ta là thiếu chủ của Thác Cổ tộc, ngươi nói ta có thể thay mặt cho Thác Cổ tộc được không..”.
Thác Cổ Nguyên cũng trực tiếp cắt đứt lời nói của Thác Cổ Lâm: “Nếu Thác Cổ tộc không dung cho chi của ta, vậy thì chi này của ta chỉ có thể rời khỏi Thác Cổ tộc, làm một trang gia phả mới!”
Làm một trang gia phả mới!
ĐM!
Biểu cảm của tất cả mọi người có mặt ở đó khi nghe thấy lời nói của Thác Cổ Nguyên đều trở nên kỳ quái, con mẹ nó, ngươi thật là dũng cảm.
“Hỗn láo!”
Thác Cổ Lâm giận dữ nhìn Thác Cổ Nguyên: “Nếu ngươi đã bị lấy lại họ Thác Cổ vậy thì sau này không được dùng cái họ Thác Cổ này nữa”.
Thác Cổ Nguyên cả giận nói: “Họ chính là do tổ tông ban tặng, cũng không phải ngươi ban tặng, ngươi dựa vào cái gì mà muốn lấy ? Dương huynh, lời mà ta nói có lý chứ? “
Lúc này Diệp Quân cũng lấy lại tinh thần, nghe thấy lời nói của Thác Cổ Nguyên thì gật đầu thể hiện sự ủng hộ: “Có lý”.
Vì thế mà sắc mặt của Thác Cổ Lâm càng khó coi hơn, hắn ta nhìn Diệp Quân một cái cuối cùng vẫn không dám ta tay chỉ có thể nhìn một cách hận thù về phía Thác Cổ Nguyên.
Thác Cổ Nguyên giờ phút này đã bất chấp tất cả, cả đời sống cẩn thận từng li từng tí, chỗ nào cũng cần cẩn thận, đến lúc này rồi thì hắn cũng không muốn phải chịu nhịn nhục nữa, lúc này nói: “Ta thay mặt cho Tân Thác Cổ tộc muốn nói, Tân Thác Cổ tộc vĩnh viễn không vứt bỏ bạn bè!”
Mọi người: “..”.
Tiêu Nguyên Khởi khi nghe thấy lời mà Thác Cổ Nguyên nói cũng như được tiêm máu gà, máu toàn thân sôi sục, anh ta đứng lên: “Tiêu gia Bắc Thành ta cũng không bao giờ vứt bỏ bạn bè!”
Nhìn thấy hai người như vậy, Mạc Tinh Hà vốn còn có chút hoài nghi về chuyện hai người này có quan hệ với Diệp Quân thật hay không.. Nhưng giờ phút này, hắn ta đã không còn hoài nghi gì nữa, hai người này chắc chắn có quan hệ với Diệp Quân, nếu không, căn bản không thể nào kiêu ngạo như !
Phải biết rằng, họ đang phải đối mặt với Thần Đạo tộc đó!
“Tốt, tốt!”
Thần Đạo Kỳ đột nhiên cười phá lên, ánh mắt của hắn ta quét qua đám người đứng bên cạnh Diệp Quân, ánh mắt hắn ta dừng lại trên người Mạc Tinh Thần: “Vừa rồi là ngươi nói, Thần Đạo tộc ta muốn chiến thì cứ chiến, đúng không?”
Mạc Tinh Thần không hề sợ hãi: “Đúng!”
Thần Đạo Kỳ đột nhiên nói: “Người đâu”.
Rầm!
Phía sau hắn ta, thời không nứt toạc, một thân ảnh đen bay ra.
Thần Đạo Kỳ nhìn Mạc Tinh Thần: “Truyền lệnh nền văn minh Quần Tinh, nếu hai người này có thể đại diện cho nền văn minh Quần Tinh, vậy thì từ giờ phút này trở đi người của Thần Đạo tộc ta gặp người của nền văn minh Quần Tinh thì cứ giết, giết đến khi nào nền văn minh Quần Tinh tuyệt chủng thì thôi..”.
“Tuân lệnh!”
Dứt lời, thân ảnh đen kia đột nhiên mở lòng bàn tay ra, hướng về phía thời không phương bắc một chút, một luồng lệnh thần đạo trực tiếp nghiền nát hư không, hơn nữa mạnh mẽ đập nát kết giới văn minh của nền văn minh Quần Tinh, sử dụng cách thô bạo nhất đi tới thế giới văn minh Quần ...
...
Chương 3288: Quỳ!
Mọi người có mặt tại hiện trường đều kinh ngạc khi nghe lời nói của Thần Đạo Kỳ.
Hủy diệt văn minh!
Hiển nhiên, thiên tài của gia tộc Thần Đạo đã tức giận và muốn ra oai.
Nhưng điều này cũng bình thường, trong những năm qua, với tư cách là nền văn minh tối cao, nền văn minh Thần đạo có từng bị người khác khiêu khích trực diện như vậy không?
Lần này nếu không giết chóc để ra oai thì sau này thật sự sẽ không còn ai coi trọng nền văn minh Thần đạo.
Nền văn minh Quần tinh xong đời rồi!
Vào lúc này, những người đang vây xem tại hiện trường về cơ bản đều nghĩ như vậy, lửa giận của nền văn minh tối cao này chắc chắn không phải là thứ mà các nền văn minh bên dưới có thể chịu đựng được.
…
Nền văn minh Quần tinh.
Khi pháp lệnh của gia tộc Thần đạo đến nền văn minh Quần tinh, lúc này người dân của nền văn minh Quần tinh cũng biết được đầu đuôi câu chuyện, tất cả các cường giả hàng đầu của nền văn minh Quần tinh đều tụ tập lại trong đại điện.
Người cầm đầu là Mạc Lăng, tộc trưởng hiện tại của nền văn minh Quần tinh, sắc mặt ông ta u ám, trên người có một luồng áp lực lạnh lẽo bao trùm.
Bên dưới, sắc mặt các trưởng lão của nền văn minh Quần tinh lúc này trông cũng vô cùng khó coi.
Một trưởng lão đột nhiên tức giận nói: “Hai huynh muội này quá kỳ cục! Bọn họ thực sự dám xúc phạm nền văn minh Thần đạo vì một người không rõ lai lịch, thực sự đáng chết, họ..”.
“Hỗn xược!”
Người cầm đầu Mạc Lăng trực tiếp đứng dậy, ông ta nhìn chằm chằm vào trưởng lão đang nói: “Ngươi nói lại lần nữa xem”.
Tên trưởng lão kia sợ hãi đến mức run rẩy, không dám nói gì.
Những cường giả của nền văn minh Quần tinh trong điện cũng không dám nói gì.
Mạc Lăng lạnh lùng liếc nhìn mọi người tại hiện trường: “Đây là chuyện của hai người họ à? Thật vậy sao?”
Ông ta vừa dứt lời, một luồng áp lực kinh khủng đột nhiên lan tràn trong đại điện, khiến tất cả mọi người đều không thở được.
Mạc Lăng đột nhiên nắm chặt tay phải, tức giận nói: “Chết tiệt, một tên đệ tử của nền văn minh Thần đạo mà dám mắng nền văn minh Quần tinh của chúng ta, còn đe dọa nếu chúng ta không cho họ một lời giải thích thì sau này gặp chúng ta một lần thì giết một lần, con mẹ nó, đúng là nền văn minh Quần tinh của chúng ta không còn mạnh như thời kỳ đỉnh cao, nhưng không phải ai cũng có thể giẫm đạp được…”
Nói đến đây, giọng nói của ông ta đột nhiên lớn hơn: “Người đâu, lập tức truyền lệnh cho Tinh Hà và Tinh Thần trong di tích Thần Lăng, nói với hai người họ ngay trước mặt mọi người, cho dù họ làm gì thì nền văn minh Quần tinh của chúng ta sẽ luôn ủng hộ họ! Nhớ rõ, nhất định phải công bố quyết định của nền văn minh Quần tinh chúng ta trước mặt mọi người!
“Tuân lệnh!”
Trong điện, có cường giả của nền văn minh Quần tinh lập tức biến mất, phá vỡ hư không, hướng về di tích Thần Lăng.
Trong điện, một số trưởng lão của nền văn minh Quần tinh chần chừ muốn nói lại thôi, xúc phạm nền văn minh Thần đạo không phải chuyện đùa.
Mạc Lăng liếc nhìn mọi người trong điện rồi nói: “Chúng ta không bằng văn minh Thần đạo, nhưng các vị phải nhớ rằng nếu sự can đảm của nền văn minh Quần tinh chúng ta bị phá hủy chỉ vì một câu nói của người khác, vậy các ngươi nghĩ rằng nền văn minh này còn có hy vọng sao? Chỉ là một đệ tử của nền văn minh Thần đạo mà dám không coi người của nền văn minh Quần tinh của chúng ta ra gì, nếu đã như vậy, tại sao chúng ta phải tôn trọng họ? Nền văn minh Quần tinh của chúng ta thà chết đứng còn hơn sống hèn nhát, nếu sợ nền văn minh Thần đạo trả thù thì bây giờ các ngươi có thể rời khỏi nền văn minh Quần tinh ngay lập tức”.
Trong điện, không có ai cử động.
Một trưởng lão thấp giọng thở dài: “Tộc trưởng nói đúng, nếu chúng ta thật sự nhượng bộ chỉ vì một câu nói của một tiểu bối của nền văn minh Thần đạo mà xử tử hai thiên tài tài năng nhất của chúng ta, thì nền văn minh Quần tinh của chúng ta sẽ không thể ngẩng cao đầu trước các nền văn minh bên ngoài”.
Nghe những gì vị trưởng lão này nói, những trưởng lão khác trong điện cũng chợt bừng tỉnh, ban đầu khi nghe tin Mạc Tinh Hà và Mạc Tinh Thần đã xúc phạm nền văn minh Thần đạo vì một người không rõ lai lịch, họ cực kỳ tức giận và muốn xử tử hai người ngay lập tức để cho nền văn minh Thần đạo một câu trả lời. Sau khi bình tĩnh lại và suy nghĩ kỹ, họ nhận ra rằng nếu thực sự làm như vậy thì nền văn minh Quần tinh sẽ thực sự kết thúc.
Một nền văn minh không có can đảm bà quyết tâm thì chắc chắn sẽ không có tương lai, và chắc chắn sẽ bị những người khác coi thường.
Hơn nữa, nếu người khác thấy ngươi hèn nhát, không có quyết tâm như vậy, sau này kẻ ức hiếp ngươi không chỉ có nền văn minh Thần đạo.
Tóm lại chỉ có một câu: Khinh người quá đáng!
Các tiểu bối tranh đấu với nhau, nhưng đối phương lại muốn trực tiếp tiêu diệt nền văn minh... .
Người cầm đầu Mạc Lăng đột nhiên nói: “Đi đến vùng đất tổ tiên, nếu nền văn minh Thần đạo dám ỷ lớn hiếp nhỏ Tinh Hà và Tinh Thần, nền văn minh Quần tinh của chúng ta sẽ bằng mọi giá tàn sát đám thiên tài của nền văn minh Thần đạo!”
Nói xong, ông ta dẫn một nhóm trưởng lão của nền văn minh Quần tinh đi đến vùng đất tổ tiên, đó là nơi an nghỉ của các tổ tiên của nền văn minh Quần tinh và là con át chủ bài cuối cùng của nền văn minh này.
Đối mặt với nền văn minh Thần đạo, nếu không đánh thì thôi, nếu đánh thì phải đánh cho ra trò.
…
Di tích Thần Lăng.
Sắc mặt Mạc Tinh Hà lúc này có chút tái nhợt, hắn ta khác với muội muội của mình, nàng ta chưa bao giờ suy nghĩ mọi chuyện một cách phức tạp, lúc cần đánh thì đánh, cần làm thì làm, luôn luôn vô tư như vậy.
Nhưng hắn ta không thể, hắn ta biết sự việc nghiêm trọng đến thế nào...
Bùm!
Đúng lúc này, thời không ở nơi xa đột nhiên nứt ra, sau đó, một ánh sao lao ra, sau đó, một ông lão xuất hiện tại đây.
Người của nền văn minh Quần tinh đến!
Mọi người đồng loạt nhìn về phía ông lão kia, ông lão gật đầu với Mạc Tinh Thần và Mạc Tinh Hà, sau đó quay đầu nhìn Thần Đạo Kỳ, ông ta cứ vậy mà nhìn chằm chằm vào Thần Đạo Kỳ: “Tộc trưởng có lệnh, bất cứ quyết định gì của Mạc Tinh Hà và Mạc Tinh Thần, nền văn minh Quần tinh của chúng ta đều ủng hộ vô điều kiện, ủng hộ vô điều kiện! Ủng hộ vô điều kiện! Ủng hộ vô điều kiện!!”
Mọi người: “...”.
Phải nói là tất cả mọi người xung quanh đều sốc.
Mẹ nó, nền văn minh Quần tinh này thật là… can đảm!
Ban đầu họ nghĩ rằng nền văn minh Quần tinh sẽ nhượng bộ và xử tử Mạc Tinh Hà và Mạc Tinh Thần, dù sao thì đối phương là nền văn minh Thần đạo, tuy nhiên, họ không ngờ rằng nền văn minh Quần tinh sẽ trực tiếp đối đầu với nền văn minh Thần đạo, mặc dù điều này không sáng suốt, nhưng phải nói là…quá can đảm!
Vào lúc này, những cường giả của các nền văn minh xung quanh đều nảy sinh sự kính nể đối với nền văn minh Quần tinh, đồng thời cũng có phần hâm mộ Mạc Tinh Hà và Mạc Tinh Thần.
Bởi vì họ biết rằng nếu họ xúc phạm đến những thiên tài của nền văn minh Thần đạo, chắc chắn nền văn minh của họ sẽ hy sinh họ để xoa dịu cơn giận dữ của nền văn minh Thần đạo.
Cách đó không xa, Thần Đạo Kỳ đột nhiên cười nói: “Được rồi, thật sự rất thú vị, nền văn minh Quần tinh của các ngươi không có vận mệnh của nền văn minh tối cao, nhưng lại mắc bệnh của nền văn minh tối cao... Vì vậy hôm nay, hãy để nền văn minh Thần đạo chữa trị cho các ngươi..”.
Lúc này, Diệp Quân đột nhiên duỗi một tay ra, nhẹ nhàng ấn xuống: “Quỳ xuống!”
Bùm!
Trước khi mọi người kịp phản ứng, chân của Thần Đạo Kỳ đã mềm nhũn và trực tiếp quỳ xuống.
Lúc này, mọi người có mặt tại hiện trường đều sửng sốt.
Cái quái gì vậy?
Thần Đạo Kỳ cũng bối rối.
Diệp Quân nhìn Thần Đạo Kỳ đã quỳ xuống và nói: “Chữa bệnh gì? Ngươi có thể nói lại cho ta nghe”.
“Hỗn xược!”
Phía sau Thần Đạo Kỳ, một ông lão giận dữ: “Ngươi dám xúc phạm nền văn minh Thần đạo của ta..”.
Diệp Quân bỗng nhiên chỉ vào ông ta: “Quỳ xuống”.
Bùm!
Không ngoài ý muốn, ông lão kia trực tiếp bị một luồng thần pháp đại đạo khủng bố áp chế, lập tức quỳ xuống tại chỗ.
Mọi người: “...”
Diệp Quân nhìn quanh rồi hỏi: “Còn có ai muốn quỳ xuống không?”
Xung quanh im lặng như chết.
....
Chương 3289: Tiên Bảo Các, ghê gớm lắm sao?
Lúc này, mọi người có mặt tại hiện trường đều sửng sốt.
Thần Đạo Kỳ thực sự cứ vậy mà...quỳ xuống?
Chết tiệt?
Mẹ nó!
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Diệp Quân, trong mắt họ đều vẻ kinh ngạc, người này…quá mạnh mẽ!
Chắc chắn không phải người bình thường!
Đây là đại lão!
Đây chính là giả heo ăn thịt hổ!
Đại lão này muốn... khoe khoang.
Cách đó không xa, Vô Vân Tại và Ngưỡng Tăng liếc nhìn nhau, trong mắt cả hai đều lộ ra vẻ nặng nề, lúc này họ cũng rất kinh ngạc, bởi vì sức mạnh của Lăng Lệ không thể so sánh được với Thần Đạo Kỳ, trong lòng hắn ta đã phá vỡ thần của chính mình, hơn nữa hắn ta còn đang tạo một vị thần cho bản thân... Tuy nhiên, vào lúc này, hắn ta lại quỳ xuống mà không có bất kỳ sự phản kháng nào.
Chẳng lẽ tên này là kẻ phá vòng?
Nghĩ đến đây, cả hai đều rất kinh ngạc.
Một kẻ phá vòng trẻ như vậy?
Hắn xuất hiện từ khi nào?
Sao họ lại không hề biết tin tức gì cả!
Kỳ lạ!
Việc này thực sự kỳ lạ.
Về phía Diệp Quân, lúc này Thác Cổ Nguyên và Tiêu Nguyên Khải cũng đều sửng sốt... Bọn họ không thể tin được nhìn Diệp Quân, thực lực của Dương huynh...mạnh mẽ như vậy sao?
Bắt ai quỳ thì người đó phải quỳ!
Đây chính là 'nói là làm' trong truyền thuyết!
Lời nói đã thốt ra thì đó là pháp!
Khi nào một thiên tài ở cấp độ này lại xuất hiện trong Thủy vũ trụ? Tại sao trước đó không có tin tức gì?
Nam Triệu bên cạnh Thần Đạo Kỳ cuối cùng cũng bắt đầu sợ hãi khi nhìn thấy cảnh này, hắn ta chợt nhận ra rằng thiếu niên trước mặt có thể là người mà hắn ta không thể xúc phạm, nhưng cũng may nền văn minh Thần đạo có thể hỗ trợ …
Diệp Quân chậm rãi đi đến trước mặt Thần Đạo Kỳ, hắn cúi đầu nhìn Thần Đạo Kỳ, nói: “Hở ra là hủy diệt nền văn minh của người ta, ngươi thật tài giỏi!”
Thần Đạo Kỳ nhìn chằm chằm Diệp Quân, trong mắt tràn đầy sự nhục nhã và tức giận: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Ngoài nhục nhã và tức giận còn có một chút sợ hãi, bởi vì vừa rồi hắn ta không hề có một chút sức phản kháng nào. Thực lực của người trước mặt vượt xa hắn ta.
Diệp Quân mở lòng bàn tay ra, thanh kiếm trong bức tranh kia xuất hiện trong tay hắn, hắn cúi đầu nhìn Thần Đạo Kỳ: “Ngươi cho rằng ta giấu bức tranh này là vì sợ người khác biết sao? Không, ta sợ người khác biết sẽ tìm đường chết, giống kẻ ngu xuẩn như ngươi vậy”.
Mọi người: “..”.
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn chung quanh: “Trông ta không giống cao thủ sao?”
Mọi người: “..”.
Diệp Quân khẽ lắc đầu: “Trò chơi cấp thấp, đúng là nhàm chán, ta hơi nhớ chủ nhân bút Đại Đạo, không có ông ta, ta đột nhiên cảm thấy thật buồn chán”.
Chủ nhân Bút Đại Đạo: “..”.
Tiểu Tháp: “…”.
Diệp Quân thấy hơi mất hứng thú, hắn quay đầu nhìn đám người Thác Cổ Nguyên ở một bên: “Chúng ta đi thôi”.
Đám người Thác Cổ Nguyên gật đầu theo bản năng...
Họ hoàn toàn bị sốc trước sức mạnh của Diệp Quân.
Diệp Quân và những người khác đi về nơi xa, nhưng lần này không ai dám ngăn cản và tất cả đều tránh đường.
Lúc này, Thần Đạo Kỳ kia đột nhiên hung hãn nói: “Ngươi cho rằng chuyện này đã xong rồi sao?”
Người của tộc Thần đạo chưa bao giờ bị người khác sỉ nhục như vậy, tự nhiên không thể bỏ qua chuyện này được.
“Ồ?”
Diệp Quân dừng lại, quay đầu nhìn về phía Thần Đạo Kỳ: “Có phải ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi không?”
“Ngươi có thể thử xem!”
Đúng lúc này, từ phía chân trời đột nhiên truyền đến một thanh âm, trực tiếp xé nát thời không, ngay sau đó, một ông lão mặc áo bào đen chậm rãi bước đến.
Cường giả của tộc Thần đạo!
Tình hình đã leo thang!
Nhìn thấy cảnh tượng này, một số người có mặt xung quanh không chút do dự quay người bỏ chạy.
Thần tiên đánh nhau, phàm nhân phải chịu khổ, nếu không đủ thực lực thì nên bớt hóng chuyện lại.
Diệp Quân không thèm liếc nhìn ông lão áo bào đen kia mà nhìn thẳng về phía Thần Đạo Kỳ: “Chết”.
Bùm!
Một luồng thần pháp đột nhiên phát nổ trong tâm trí của Thần Đạo Kỳ, hắn ta ngay lập tức biến thành một quả cầu sương máu.
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía ông lão áo bào đen: “Ta đã thử”.
Mọi người: “..”.
Ông lão áo bào đen nhìn chằm chằm Diệp Quân mà không nói một lời nào, ông ta đột nhiên đấm một quyền về phía Diệp Quân, cú đấm này khiến thời không ở hiện trường lập tức sôi sục lên, trong số những người xung quanh còn chưa kịp trốn đi, có một số người thực lực yếu trực tiếp bị nghiền nát bởi cú đấm này…
Khi những người còn lại nhìn thấy điều này, họ ngay lập tức kinh hoàng và điên cuồng rút lui.
Ông lão áo bào đen trước mặt này là một cường giả ở cảnh giới Tạo Thần Cảnh đỉnh!
Diệp Quân nhìn chằm chằm ông lão áo bào đen nói: “Chết”.
Ánh mắt của ông lão áo bào đen đột nhiên co rút lại, bởi vì ông ta phát hiện, một luồng thần pháp đáng sợ đột nhiên dâng lên từ trong biển ý thức của ông ta, khi đối mặt với 'thần pháp' này, ông ta không hề có sức phản kháng.
Bùm!
Thân thể và thần hồn của ông lão áo bào đen trực tiếp nổ tung!
Bị giết ngay tức khắc!
Chết tiệt!
Nhìn thấy cảnh này, Tiêu Nguyên Khải và Thác Cổ Nguyên há to miệng đủ để nhét một quả trứng gà vào…
Lại là hạ gục ngay tức khắc!
Cách đó không xa, lúc này Nam Triệu đã sợ hãi, hắn ta thật sự sợ hãi, đây là quái vật từ đâu chạy ra vậy?
Vô Vân Tại nhìn chằm chằm vào Diệp Quân với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: “Kẻ phá vòng!”
Nếu trước đây họ còn hơi nghi ngờ thì giờ phút này hắn ta chắc chắn 100% rằng người đàn ông trước mặt chính là kẻ phá vòng!
Hơn nữa, hắn còn không phải là một kẻ phá vòng bình thường.
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía đám người Mạc Tinh Hà: “Các ngươi đi trước đi”.
Mạc Tinh Hà lại lắc đầu: “Đại ca, chúng ta biết huynh có ý tốt, không muốn chúng ta bị liên lụy, nhưng vào lúc này, cho dù chúng ta rời đi, sau này cũng sẽ bị nền văn minh Thần đạo xử lý, nếu đã như vậy thì thà ở lại, ông đây không đánh thắng bọn họ, nhưng vẫn có thể mắng bọn họ mấy câu”.
Mạc Tinh Thần vội vàng gật đầu, nghiêm túc nói: “Nền văn minh Quần tinh sẽ không bao giờ bỏ rơi bằng hữu!”
Mạc Tinh Hà: “…”
Thác Cổ Nguyên ở một bên cũng nói: “Mạc huynh nói đúng, bây giờ chúng ta rời đi cũng không có ý nghĩa gì, nhưng thực lực của mấy người chúng ta còn yếu kém, ở lại e là cũng không giúp được gì nhiều cho ngươi… ngươi đừng chê bai”.
Tiêu Nguyên Khải nói: “Dương huynh, ngươi... chắc không phải là người bình thường đúng không?”
Nghe được lời nói của Tiêu Nguyên Khải, mấy người đồng loạt nhìn về phía Diệp Quân, trong mắt Mạc Tinh Hà và Mạc Tinh Thần cũng tràn đầy sự tò mò.
Diệp Quân nói: “Cũng không giấu giếm gì các ngươi, đúng là trong nhà có thế lực nhỏ”.
Tiêu Nguyên Khải nói: “Văn minh thần Linh siêu cấp?”
Diệp Quân đang định nói, nhưng vào lúc này, bầu trời nơi xa đột nhiên nứt ra, ngay sau đó, một người đàn ông mặc trường bào chậm rãi bước ra, có tư thế cao quý, thần thái vô cùng phi thường.
Vô Vân Tại và Ngưỡng Tăng ở cách đó không xa đều có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy người đang đến, người đến không ai khác chính là Thần Đạo Trần, người đứng đầu trong thế hệ trẻ của gia tộc Thần Đạo và là thiếu chủ văn minh. của nền văn minh Thân đạo hiện nay.
Một kẻ phá vòng thực sự!
Nhìn thấy người này, những cường giả của các văn minh còn chưa kịp rút lui cũng bị chấn động, Thần Đạo Trần này nằm trong 《bản đồ an toàn của Thủy vũ trụ 》, chỉ số nguy hiểm cực kỳ cao.
Hắn ta thực sự đã đích thân đến!
Đám người Thác Cổ Nguyên hiển nhiên cũng nhận ra Thần Đạo Trần này, mặc dù hơi sợ hãi, nhưng rất nhanh họ đã bình tĩnh lại và dựa vào cạnh Diệp Quân.
Mẹ nó!
Lúc này, kết quả xấu nhất có thể xảy ra là chết thôi, sợ khỉ gì!
“Trần huynh, náo nhiệt quá!”
Đúng lúc này, một thanh âm đột nhiên truyền đến từ phía chân trời, ngay khi thanh âm đó xuất hiện thì thời không phía chân trời nứt ra, một thiếu niên mặc áo bào có hoa văn bước ra.
“Bắc Thiên, thế tử Bắc tộc!”
Một số người tại hiện trường cũng nhận ra thân phận của người này.
Bắc tộc cũng là một nền văn minh thần Linh siêu cấp, Bắc Thiên này chính là nửa bước phá vòng, hắn ta chỉ đứng sau một số yêu nghiệt cực kỳ tài giỏi trong thế hệ trẻ.
Sau khi Bắc Thiên xuất hiện, hắn ta trực tiếp đứng bên cạnh Thần Đạo Trần, hắn ta nhìn Diệp Quân cách đó không xa một cách hứng thú.
Rõ ràng, hắn ta không hề giấu giếm lập trường của mình.
Hắn ta đứng về phe của nền văn minh Thần đạo!
“Thật náo nhiệt!”
Đúng lúc này, một thanh âm khác đột nhiên từ xa truyền đến, mọi người quay đầu nhìn về phía bên phải mấy trăm trượng, thời không ở đó đột nhiên nứt ra, ngay sau đó, một thiếu niên mặc áo gấm chậm rãi bước ra.
Mà trên ngực trái của thiếu niên mặc áo gấm này có một chữ to rất dễ thấy: Tiên!
“Tiên Bảo Các!”
Có người ở hiện trường kêu lên: “Hắn ta...hắn ta là Lâm Vân đến từ Tiên Bảo Các”.
Lâm Vân!
Cháu trai của Lâm Quân, trưởng lão nội các của Tiên Bảo Các, mặc dù thực lực của Lâm gia không ra gì nhưng đằng sau họ là Tiên Bảo Các!
Tiên Bảo Các thì rất đáng sợ!
Đôi khi, ngươi không cần quan tâm người này thế nào mà phải nhìn người ở phía sau hắn ta thế nào.
Khi Lâm Vân bước ra, ngay cả thế hệ trẻ của các nền văn minh tối cao cũng phải tôn trọng hắn ta một chút.
Lâm Vân cũng đi đến bên cạnh Thần Đạo Trần, hắn ta nhìn Diệp Quân bên dưới và cười nói: “Ai là kẻ địch của Trần huynh thì chính là kẻ địch của Lâm Vân và Tiên Bảo Các”.
Tiên Bảo Các!
Nền văn minh Thần đạo!
Bắc tộc!
Nam tộc!
Hai nền văn minh tối cao cộng với hai chiến đội gia tộc siêu thần ...
Đội hình này hoàn toàn có thể quét qua toàn bộ Thủy vũ trụ.
Thần Đạo Trần nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên nhìn Diệp Quân, hắn ta cứ nhìn chằm chằm Diệp Quân như vậy: “Người đâu, xóa tên Tiêu gia của Bắc Vực và nền văn minh Quần tinh khỏi thế giới này!”
“Tuân lệnh!”
Có người âm thầm đồng ý, ngay sau đó một hơi thở cũng lặng lẽ rút lui...
Diệp Quân nhìn hơi thở kia và nói: “Chết!”
Bùm!
Ở một thời không nào đó đột nhiên nổ tung, một đống máu thịt nổ tung bay ra.
Thần Đạo Trần hơi nheo mắt và nói: “Trật tự pháp”.
Bắc Thiên bỗng nhiên nói: “Người đâu”.
Hắn ta vừa dứt lời, thời không phía sau hắn ta liền mở ra, ngày sau đó, từng hơi thở mạnh mẽ tràn vào, chẳng bao lâu, phía sau hắn ta xuất hiện hàng chục gã cường giả.
Cường giả Bắc tộc!
Và trong số những tên cường giả này lại có hai cường giả là kẻ phá vòng!
“Tiên Các Vệ đâu!”
Giọng nói của Lâm Vân cũng đột nhiên vang vọng khắp trời đất, ngay sau đó, thời không sau lưng hắn ta trực tiếp nứt ra, một nhóm cường giả mặc thần giáp tổ khí văn minh đồng loạt bước ra.
Người cầm đầu cũng là một kẻ phá vòng!
Lâm Vân nhìn xuống Diệp Quân bên dưới: “Tiên Bảo Các của chúng ta đã có quan hệ tốt với nền văn minh Thần đạo trong nhiều thế hệ, bất cứ ai là kẻ địch của nền văn minh Thần đạo đều là kẻ địch của Tiên Bảo Các chúng ta, cho dù người đứng sau hắn là ai”.
Diệp Quân nhàn nhạt liếc nhìn Lâm Vân: “Tiên Bảo Các rất ghê gớm sao?”
Lời này vừa ra, liền có một trận náo động.
Lâm Vân giận quá hóa cười: “Tên khốn, chín tộc của ngươi không thể yên thân được!”
....
Bình luận facebook