17
"Cha ta cùng chủ đầu tư là bằng hữu, sau đó hắn gặp chút vấn đề tài chính, cho nên đem căn nhà bán cho chúng ta. Hừ, không nghĩ tới bên trong còn có ẩn tình như vậy."
Giang Hạo Ngôn ăn ba miếng bít tết và nguyên một con gà nướng khi anh ấy ngồi kệ sự tình cho tôi nghe.
"Giang Hạo Ngôn, anh không thể như vậy ăn, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng."
Tôi giải thích cho anh ta nguyên nhân suy nhược là do sự chiếm hữu của Tuyệt Sát, Giang Hạo Ngôn hít một hơi, nhanh chóng nhổ miếng đùi gà trong miệng ra, che ngực và hỏi tôi với khuôn mặt tái nhợt.
"Kiều đại nhân, oa oa, đừng dọa ta, hậu quả nghiêm trọng như thế nào, ta sẽ chết sao?"
Tôi lắc đầu.
"Sẽ béo."
Giang Hạo Yến: ...
Tôi không đùa đâu, bởi vì theo cách ăn này mà Lâu Thiến Thiến tăng cân nhanh như thổi bong bóng, mặt to ra hẳn, bụng còn có mỡ.
Đây không phải là điều tồi tệ nhất, khi chúng tôi thức dậy vào sáng hôm đó, chúng tôi thấy Lâu Thiến Thiến đang ngồi một mình trên ban công, chải tóc một cách kỳ lạ và gặm thứ gì đó.
Lăng Linh mở cửa ban công và hét lên một tiếng chói tai.
Tôi nhìn thấy một con chim bồ câu rơi khỏi tay của Lâu Thiến Thiến. Con chim bồ câu đã chết. Cô ấy xé cả cánh và nhét nó vào miệng để nhai. Máu chảy đầm đìa và lông vũ rơi xuống đất. Cảnh tượng kinh hoàng như bối cảnh một vụ giết người.
Lăng Linh hét lên liên tục, Lâu Thiến Thiến sửng sốt, đôi mắt cô đột nhiên trở nên tập trung, cô nhìn xuống con chim bồ câu trong tay rồi hét lên. Một loạt giọng nữ cao trong ký túc xá đã thu hút tất cả mọi người từ các ký túc xá khác đến xem.
Sau đó, tin đồn Lâu Thiến Thiến bị quỷ ám lan truyền khắp trường.
Mọi người trong ký túc xá thường đặt một số hạt gạo trên ban công, chim bồ câu và chim sẽ bay đến gần đó, Lâu Thiến Thiến thích nhất là cho chim bồ câu ăn, thậm chí còn đặt tên cho chúng. Nhìn xác chết của con chim bồ câu, Lâu Thiến Thiến ôm Lăng Linh và khóc thảm thiết.
Cô ấy nói rằng ngày nào cô ấy cũng rất đói, sáng nay nhìn đàn chim bồ câu, cô ấy đột nhiên cảm thấy thức ăn rất ngon, trong lòng rất muốn ăn, không thể khống chế được.
"Cậu không phải nói Kiều Mặc Vũ có những khả năng trừ tà sao? Thiến Thiến, tại sao cậu không để Kiều Mặc Vũ xem cho cậu?"
Lâu Thiến Thiến sững người một lúc, dứt khoát lắc đầu và nhìn tôi chằm chằm.
"Tôi không tin chuyện này, tôi sẽ đi gặp bác sĩ tâm lý."
18
Lâu Thiến Thiến đã tìm đến bác sĩ tâm lý nhưng họ không thể chữa khỏi bệnh cho cô, mẹ cô không thể cầm cự được nữa, đã tốn rất nhiều công sức và tiền bạc để tìm một sư phụ từ Hồng Kông.
Lâu Thiến Thiến tự hào ba hoa trong ký túc xá.
"Anh ấy là một bậc thầy thực sự, và phí xuất hiện là bảy con số. Tôi nghe nói rằng ở Hồng Kông, anh ấy chuyên về Phong thủy cho các doanh nhân giàu có. Ngay cả Lý Gia Thành cũng đã tiếp cận anh ấy."
Bạn cùng phòng: "Thiến Thiến, nhà cậu thật giàu có——"
Chỉ một ngày trước khi tôi đến thành phố A, cha của Lâu Thiến Thiến đã tìm tôi và cho rất nhiều lợi ích.
Vừa bước vào cửa, ông ta đã quỳ xuống.
“Kiều đại nhân, tôi biết ngài có thực lực, xin ngài, xin ngài hãy cứu cả nhà của tôi ——”
"Cái này —— tôi nghe Lâu Thiến Thiến nói Lâu phu nhân đã mời được một vị Đại sư."
Tôi đưa tay đỡ Lâu phụ thân đứng dậy, khi đứng dậy, ông vẫn ôm cánh tay tôi, lo lắng đến mức sắp khóc.
“Cái kia là nữ nhi của tôi ngu ngốc nói bừa thôi, cho dù đánh rắm cũng cho là cao nhân, Hồng Kông là địa phương nhỏ, đánh rắm mà có cao thủ!”
"Kiều Đại sư, Giang chủ tịch và Đào chủ tịch đã nói với tôi về ngài. Tôi biết ngài là Đại sư thực sự. Con gái tôi không có lý trí. Tôi xin lỗi thay cho con bé. Xin hãy cứu con bé và cả gia đình tôi. Mọi người trong gia đình chúng tôi đều sắp điên hết rồi. Ôi, gần đây nhà tôi có rất nhiều xác động vật nhỏ, tôi thực sự…”
Lâu gia chủ nắm tay tôi. Cửa phòng ký túc vừa mở ra, Lâu Thiến Thiến bước vào nói cười với bạn cùng phòng, nhìn thấy hai chúng tôi, cô ta tức giận hét lên:
"Kiều Mặc Vũ, cô đúng là không biết xấu hổ! Làm thế nào cô lại dám quyến rũ cha tôi!"
Cô ta nói xong liền xông tới đánh tôi, vừa mới đi tới trước mặt tôi giơ tay, ba cô ta liền vung tay tát cho cô ta một cái thật to:
"Mau xin lỗi Kiều đại nhân!"
Lâu Thiến Thiến che mặt và nhìn hai chúng tôi với vẻ hoài nghi.
"Cha đánh con, cha vì cô ta mà đánh con? Phù Sinh! Con không nói chuyện với cha nữa!"
Sau khi nói xong, cô ta vừa khóc vừa chạy đi, Lâu gia chủ thở dài và cúi đầu trước tôi với vẻ mặt thê lương.
"Kiều đại nhân, thực xin lỗi, tôi bận rộn kiếm tiền, Thiến Thiến tính tình đã bị mẹ nó làm hư, hi vọng ngài đại lượng không nhớ tới sai lầm tiểu nhân, không để ý chút tiểu tiết mà con bé gây ra."
Tất cả các bạn cùng phòng đều nhìn ông ấy với sự kinh ngạc.
Lâu Thiến Thiến thường đề cập đến năng lực của cha cô ấy, Giám đốc điều hành của một công ty niêm yết, trước mặt chúng tôi.
Trên TV có phỏng vấn, khí chất xuất chúng, trưởng thành tao nhã, người đàn ông khiêm tốn này bây giờ là ai?
19
Nếu là chuyện khác, nhìn thấy Lâu Thiến Thiến chết, tôi thật sự không muốn cùng cô ấy nói chuyện. Nhưng Tuyệt Sát thì khác, Tuyệt Sát sẽ giết người, với tư cách là hậu duệ của Đại sư, tôi không thể khoanh tay đứng nhìn.
Tôi gật đầu.
"Được, cho tôi địa chỉ, ngày mai tôi tới nhà ông."
"Không không không, Kiều đại nhân, ngày mai tôi kêu tài xế đến trường học đón ngài."
Lâu phụ thân vô cùng mừng rỡ và rời đi với hàng ngàn lời cảm ơn.
Những người bạn cùng phòng đứng bên cạnh, chết lặng.
“Kiều Mặc Vũ, cậu ấy thực sự là một thầy phong thủy"
"Không sai, thật là khoa trương, Lâu tổng đối với cậu ấy lại vô cùng khách khí."
Lăng Linh cong môi, muốn nói cái gì, lại do dự một chút, đột nhiên hai mắt sáng lên.
"Kiều Mặc Vũ, ngày mai chúng tớ đi với cậu xem một chút được không?"
Tôi liếc nhẹ cô ấy.
"Các cậu tới nhà họ Lâu mà hỏi Lâu Thiến Thiến thử."
Buổi chiều, Lâu Thiến Thiến khóc trở về, mắt đỏ hoe, Lăng Linh bước tới kéo cô ta thì thầm. Lâu Thiến Thiến quay đầu lại và nhìn tôi chằm chằm một cách cay đắng.
"Được, ngày mai cậu đến đi, tôi lại rủ thêm vài học sinh đi cùng! Để mọi người nhìn xem, Kiều Mặc Vũ là một tên hề trước mặt một bậc thầy thực sự."
Để làm tôi xấu hổ, Lâu Thiến Thiến đã triệu tập bạn bè của cô ấy, gần một nửa lớp, và cô ấy không quên gọi cho Giang Hạo Ngôn, người lần đầu tiên đồng ý lời mời của cô ấy.
Lâu Thiến Thiến trở nên phấn khích.
“Kiều Mặc Vũ, đêm nay đừng nhân cơ hội chạy trốn, tôi sẽ cho cô biết kết cục của kẻ nói dối sẽ thảm hại như thế nào vào ngày mai."
Bình luận facebook